1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bởi vì yêu - Guillaume Musso (32 chương + 2 đoạn kết)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Polaris_0101

      Polaris_0101 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      0
      Chương 15: Evie - Dòng hồi tưởng thứ 2

      Las Vegas, Nevada
      Vài tháng trước
      gần nửa đêm.


      Khu đất cắm trại cũ nay phải nhường chỗ cho công trường xây dựng hoàn toàn chìm trong bóng tối. Chỉ còn khoảng chục chiếc xe moóc du lịch vẫn còn bám trụ cách đơn độc nằm rải rác đây đó.

      Chiếc xe lưu động của "gia đình" Harper được chiếu sáng bằng ánh nến. Tối nay Evie phải làm việc. Nằm dài tràng kỷ, vừa lật giở tờ tạp chí cũ vừa nghe tiếng nhạc khe khẽ phát ra từ radio. Mẹ nằm bên cạnh. Ngay sát , chiếc bàn ngủ bằng gỗ ép ngập đầy những viên thuốc. Evie nén cái ngáp và vào đúng lúc sửa soạn ngủ tiếng chuông kêu vang khắp phòng, đó là tiếng chuông điện thoại cầm tay dùng thẻ trả trước mà sử dụng hết sức dè sẻn.

      - Alô?

      Đó là cuộc gọi đến từ bệnh viện. Bác sĩ Craig Davis, điều phối viên Chương trình ghép gan, thông báo cho tin vui: có lá gan có thể sử dụng để ghép cho mẹ ! Cần phải đến ngay lập tức!

      Ngồi bật dậy, Evie ở ngay đầu giường bà Teresa.

      - Mẹ ơi! Dậy thôi mẹ ơi!

      Bà Teresa thức giấc cách khó nhọc. Evie giải thích tình hình cho bà bằng vài câu rồi giúp bà chuẩn bị. Chưa đầy năm phút sau, hai người phụ nữ đứng trước chiếc xe moóc của người hàng xóm gần gũi nhất.

      - Là mẹ con cháu đây, Carmina! Chúng cháu cần xe của , việc gấp lắm ạ!

      Sau khoảnh khắc chờ đợi dường như vô tận, cuối cùng cánh cửa xe cũng mở ra, nhưng thay vì người phụ nữ bạn của hai mẹ con, đó lại là người chồng, Rodrigo, người đón tiếp hai mẹ con bằng tràng chửi rủa như tát nước vào mặt.

      - ¿ Pero qué coño pasa? Esta gente siempre jodién-dome[1] ...

      Evie hề nao núng và hiên ngang đối đáp lại người đàn ông Mexico này: những lời chửi rủa bằng tiếng Tây Ban Nha, cũng biết nhiều như ông ta! Sau cuộc trao đổi tử tế đó - Rodrigo - người tìm cách thoát khỏi cuộc trao đổi trong chiến thắng - cuối cùng cũng đồng ý chở hai mẹ con. Thế là giờ đây cả bốn người chui vào chiếc Pontiac Firebird xuất xưởng năm 1969, với hàng ghế hỏng và ống xả ra đời trước khi có những chuẩn chống ô nhiễm. Chiếc ô tô chạy ngoằn ngoèo. Nó chực đâm vào vỉa hè hay rào chắn đến mười lần. Mười: cũng bởi vì lượng bia Corona mà Rodrigo uống trước khi cầm lái...

      May mắn thay, mọi người đến bãi đỗ xe của bệnh viện bình yên vô . Có những buổi tối mà may mắn luôn ở bên chúng ta như vậy.

      Miễn là may mắn đó kéo dài lâu.

      Khi Evie và Teresa vào đến sảnh bệnh viện, bác sĩ Craig Davis đích thân đợi để đón mẹ con họ.

      - Cần phải làm nhanh! Vừa thông báo ông vừa cùng họ bước vào thang máy.

      Văn phòng y sinh học chuyên quản lý việc phân phối các cơ quan nội tạng chỉ liên lạc với bệnh viện vào lúc tối muộn. Thực ra tất cả các bắt đầu từ giữa buổi chiều khi cặp vợ chồng bị tai nạn mô tô đường Apple Valley. Cả hai đều đội mũ bảo hiểm và chạy quá nhanh. Người chồng thoát khỏi vụ tai nạn gần như vết trầy xước. Người vợ thể chữa khỏi: chấn thương sọ não. Bộ phận cứu hộ vận chuyển người vợ với hỗ trợ của các biện pháp hồi sức đến bệnh viện San Bernardino, nơi mà mọi thứ đều được sử dụng để cứu sống . Nhưng tất cả quá muộn. Mặc dù chuẩn đoán não bộ chết nhanh chóng được xác lập, nhưng cần nhiều thời gian để thuyết phục gia đình hiến nội tạng. Con người luôn muốn tin vào phép màu. bác sĩ nội trú tìm mọi cách giải thích cho người chồng hiểu rằng, trong tình trạng não chết, tất cả mọi chức năng thần kinh đều bị hủy hoại. Người chồng nghe những lời của chàng bác sĩ mà hiểu ta gì. nắm bàn tay vợ trong tay mình. vẫn thở, ngay cả khi đó chỉ là theo phương pháp nhân tạo. Làn da vẫn còn ấm và người ta còn nghe thấy nhịp tim đập. Tuy vậy, sống còn nữa. Chỉ là ảo tưởng rằng còn sống.

      Cuối cùng người chồng cũng nhượng bộ vào lúc trước hai mươi mốt giờ chút, khi ta hiểu rằng cách duy nhất kéo dài cuộc sống của vợ chỉ có thể là làm thế nào đó để sống qua người khác. Ngay lập tức, các nhân viên y tế liền lấy tim, phổi, tuyến tụy, ruột rồi chuyển chúng đến những địa điểm nhận khác nhau: Los Angeles, San Diego, Santa Barbara...
      Còn lá gan được bảo quản trong hộp làm bằng thép, ngâm trong nước đá sao cho những viên đá được nghiền giữ nhiệt độ tốt nhất. Hộp đông lạnh được vận chuyển bằng máy bay lên thẳng đến tận Las Vegas. Teresa nằm ở ngay đầu danh sách đợi ghép gan. Lá gan ghép này bà đợi được hơn hai mươi tư tháng rồi. Việc thiếu nội tạng để ghép cũng như nhóm máu đặc thù của bà trì hoãn cách quá đáng thời gian chờ đợi. Chỉ còn hoặc hai tháng nữa là căn bệnh giết chết bà.

      - phòng mổ vừa mới trống, Craig Davis giải thích. Chúng tôi có thể phẫu thuật cho bà trong vòng giờ nữa. Đúng bằng thời gian làm xét nghiệm sinh học.

      - Tôi muốn con mình cùng, Teresa cầu.

      - ấy có thể ở lại với bà cho đến khi người ta chuyển bà xuống phòng mổ, bác sĩ vừa ưng thuận vừa dẫn nữ bệnh nhân vào căn phòng riêng.

      Sau đó, tất cả diễn ra theo trình tự: y tá lấy mẫu máu, gặp gỡ bác sĩ gây mê - người đảm bảo với bà "Bà thấy mình như mới thôi" - tắm vòi hoa sen nhàng bằng chất Bétadin và rồi chờ đợi.

      Trong vài phút, Evie ngỡ mình ở mây. Nỗi lo sợ mất mẹ khiến đau thắt bụng từ nhiều năm nay giờ dần dần dịu . cảm thấy thực có điều gì đó nhõm trong mình. Tối nay, muốn tin rằng mọi việc diễn ra tốt đẹp.

      Ca ghép này, luôn tin tưởng vào nó. Từ nhiều tháng nay, chú tâm đọc các trao đổi diễn đàn và các trang web để hiểu bản chất chính xác căn bệnh của mẹ . biết rằng cuộc phẫu thuật này là cơ hội chữa trị cuối cùng. Dĩ nhiên là ca ghép làm "biến mất" cách thần kỳ bệnh viêm gan, dĩ nhiên là vẫn có nguy cơ virus xâm nhập làm chỗ ghép nhiễm khuẩn, nhưng số liệu thống kê những ca sống sót trong thời gian dài rất cao.

      Những tuần vừa qua, Evie thường đến nhà thờ ở Riverside.

      thầm đến.

      Lần đầu tiên kể từ lâu lắm rồi, cầu nguyện.

      phải làm gì khi còn lối thoát nào nữa?

      Lúc còn , tìm thấy niềm an ủi khi tin rằng thần bản mệnh luôn phù hộ cho mình. Rồi khi bước vào tuổi trưởng thành, còn tin bất cứ thứ gì nữa. tin vào các vị thần, tin vào Chúa trời, tin vào Nghiệp quả.
      Cách đây ít lâu, lại lần nữa tự đặt cho mình nhiều câu hỏi.

      Rất thường xuyên, có cảm giác rằng định mệnh lạ thường luôn đeo đuổi , như thể quá khứ và tương lai của từng được ghi đâu đó trong cuốn sổ Nam Tào...

      tiếng đồng hồ trôi qua kể từ chuyến viếng thăm của bác sĩ gây mê.

      Rồi tiếng mười lăm phút.

      Tại sao lại quá lâu như vậy?

      lần nữa Evie lại cảm thấy bụng mình đau thắt. Cơn đau ấy chỉ ngưng nghỉ trong thời gian ngắn. Cuối cùng khi bác sĩ Davis cùng người y tá cũng quay trở lại phòng, theo bản năng, trẻ cảm thấy có tin tốt lành.

      - Chúng tôi có kết quả xét nghiệm, Teresa, ông ta với vẻ bực mình.

      Evie rụng rời nhìn vị bác sĩ phe phẩy tờ giấy trước mặt mẹ mình.

      - Bà uống rượu vừa mới đây lâu! Davis bực dọc. Mặc dù bà biết rằng điều đó khiến thỏa thuận của chúng ta vô hiệu!

      Trong giây lát, câu dường như trôi lơ lửng trong gian. Phi thực.

      Nghẹt thở, Evie quay về phía mẹ.

      - Tôi hề uống bất cứ cái gì cả, bác sĩ! Sửng sốt, Teresa cam đoan.

      - Chúng tôi kiểm tra hai mẫu khác nhau. Và mỗi lần đều cho kết quả dương tính. Bà tôn trọng thỏa thuận, Teresa: ít nhất là sáu tháng cai rượu nghiêm ngặt trước khi tiến hành ghép gan. Chính bà cam kết như vậy.

      - Tôi uống gì hết, Teresa lần nữa cãi lại.

      Nhưng tay bác sĩ nghe bà nữa.

      - Gọi ngay cho người kế tiếp trong danh sách, ông ta cầu y tá. thể để lãng phí miếng ghép được!

      - Tôi phải là kẻ dối, Teresa thét lên.

      Lần này, bà nhìn Craig Davis nữa mà nhìn Evie. Chính con bà là người bà tìm cách thuyết phục. Bà biết rằng cuộc chiến với tay bác sĩ thất bại từ trước rồi. Vả lại bà cũng chưa bao giờ tin vào chuyện ghép nội tạng này. Bà cảm thấy mình sớm chết trong nay mai, nhưng bà muốn giữ niềm tin của Evie.

      - Mẹ thề với con là mẹ hề uống lại, con , vừa bà vừa bật dậy khỏi giường.

      Bực mình, Evie lùi hai bước.

      - Câu này mẹ lặp lặp lại cả trăm lần kể từ khi con ba tuổi, mẹ...

      - Con đúng, nhưng lần này...

      - Con còn tin mẹ nữa.

      - Nhưng lần này là .

      - Tại sao mẹ lại làm hỏng mọi chuyện như vậy, mẹ? hỏi, nước mắt lưng tròng.

      - Con ... Teresa vừa mở lời vừa chìa tay ra.

      Nhưng Evie tàn nhẫn hất tay bà ra.

      - CON GHÉT MẸ! Evie vừa chạy vừa kêu lên.

      Ngày hôm nay
      máy bay
      Mười ba giờ bốn mươi lăm phút

      - CON GHÉT MẸ! Evie kết thúc. Đó là những từ cuối cùng tôi với mẹ.

      - gặp lại bà ấy nữa à?Mark hỏi.

      - . bao giờ.

      Bác sĩ Mark trở nên im lặng trong vài giây, câu chuyện của trẻ khiến cảm thấy xúc động sâu sắc. Sau thời kỳ tạm lắng ngắn ngủi, máy bay giờ đây lại rơi vào vùng xoáy lốc mới. Bị chao đảo bởi những sức mạnh vô hình, gã khổng lồ của trung tạo cảm giác gã bị nhiễm lạnh và răng va vào nhau lập cập.

      - Thế rồi sau đó? Mark tiếp tục sau lúc.

      - Sau đó, bà ấy mất.

      ---------------
      Chú thích
      [1] Tiếng Tây Ban Nha trong nguyên bản: Còn chuyện quái gì nữa đây? Các người chẳng bao giờ ngừng làm phiền chúng tôi có phải ?

    2. Polaris_0101

      Polaris_0101 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      0
      Chương 16: Evie - Dòng hồi tưởng thứ 3

      Las Vegas, Nevada

      Nghĩa trang Mountain View đầm mình dưới làn mưa gió.

      Người ta vừa mới dắp đất lên quan tài của Teresa Harper. Vị linh mục ra về từ lâu và nghĩa trang gần như bóng người. Xung quanh ngôi huyệt vừa đắp chỉ còn Evie và Carmina xúc động đứng trầm tư.

      tia chớp rạch ngang bầu trời và ngay sau đó là tiếng sấm rền.

      - đợi cháu trong ô tô nhé, Carmina lên tiếng đề nghị khi cơn mưa ngày nặng hạt hơn.

      Chỉ còn lại mình, Evie quỳ sụp xuống trước nấm mồ và lau hàng nước mắt lã chã tuôn rơi đôi má gầy gò. gặp lại mẹ kể từ cuộc cãi vã giữa họ ở bệnh viện cách đây hai tháng. được ghép gan, Teresa cuối cùng cũng chỉ sống được thêm vài tuần. Dĩ nhiên là chính căn bệnh ung thư, rượu và ma túy cũng như cách bà tiêu hủy cuộc sống hơn là hưởng thụ nó giết chết bà. Nhưng vào giây phút này, Evie thể tự ngăn mình để mặc cảm giác tội lỗi xâm chiếm. Cuối cùng khi cũng quyết định ra bãi để xe, quần áo ướt sũng; người run lập cập và rùng mình từ đầu đến chân.

      Trú mình dưới tán ô, phụ nữ nãy giờ quan sát Evie tiến lại gần. ta quan sát đám tang từ xa mà dám tham dự. Chiếc áo mưa màu xám, bộ quần áo cắt may cùng mái tóc mới uốn mang lại cho vẻ ngoài sang trọng dù cho ta có vẻ ốm yếu. mở thùng xe màu xám sẫm để lấy chiếc khăn tắm bông xốp rồi đưa cho Evie khi lại gần.

      - lau khô người , nếu ốm chết đấy, ta đưa ra lời khuyên bằng giọng hơi pha trộn sắc Ý.

      Ngạc nhiên, Evie nhận lấy chiếc khăn sạch và trú mình dưới tán ô rộng. Vừa lau mặt, vừa quan sát tỉ mỉ người đối thoại với mình và kết luận rằng ta quá sang trọng để có thể là người bạn của mẹ mình.

      - Tôi là Meredith DeLeon... người phụ nữ trước mặt Evie giải thích.

      ta dường như do dự vài giây trước khi kết thúc câu:

      - ... chính tôi giết chết mẹ .

      - Cách đây năm, người ta chẩn đoán tôi bị ung thư gan, Meredith bắt đầu.

      Hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau tại quán Heaven Café nằm bên đường dẫn đến nghĩa trang. Hai tách trà nóng bốc khói nghi ngút trước mặt họ.

      - Căn bệnh đến giai đoạn phát triển rất nhanh và ràng là chỉ có ghép gan mới có thể cứu sống tôi. Bất hạnh thay tôi lại thuộc nhóm máu O, vì thế mà thời gian chờ đợi là vô cùng dài.

      - Cùng nhóm máu với mẹ tôi, Evie nhận xét.

      Meredith gật đầu trước khi tiếp tục:

      - Cách đây hai tháng, vào chập tối, bác sĩ Craig Davis gọi đến nhà chúng tôi. Cùng với Paul, chồng tôi, chúng tôi gặp nhau nhiều lần khi tôi đến bệnh viện khám bệnh. Ông ta rằng có miếng ghép thích hợp có thể sử dụng được, nhưng có vấn đề.

      - vấn đề?

      - Vấn đề chính là mẹ : bà ấy ở ngay trước tôi trong danh sách nhận nội tạng...

      Evie đột nhiên thấy cơn rùng mình lạnh buốt chạy suốt cơ thể, thậm chí điều gì đó trong đầu vẫn còn ngăn trở cho đối diện với ghê tởm của tình hình.

      - Craig Davis làm chúng tôi hiểu rằng nếu chúng tôi chuẩn bị sẵn "nỗ lực tài chính", ông ta xoay xở để loại mẹ ra khỏi danh sách nhận.

      Sững sờ vì kinh ngạc, cuối cùng Evie cũng hiểu ra: họ thay đổi những phân tích mẫu máu của Teresa để làm người khác tin rằng bà vẫn thường uống rượu.

      Trong đầu , dường như vẫn còn nghe thấy từng lời năn nỉ của mẹ khi bà tự bào chữa:

      TÔI PHẲI LÀ KẺ DỐI!

      MẸ THỀ VỚI CON LÀ MẸ HỀ UỐNG LẠI, CON .

      , mẹ dối, tuy vậy chẳng giây phút nào Evie tin những lời mẹ ...

      Đến lượt mình, khuôn mặt Meredith cũng biến đổi, nhưng quyết định đến tận cùng con đường cứu rỗi:

      - Ban đầu tôi từ chối: tôi thấy việc làm này ghê tởm. Nhưng tôi chờ đợi quá lâu rồi và miếng ghép ngày càng trở nên vô cùng hiếm... Vậy nên cuối cùng tôi chấp nhận. Vào thời kỳ bệnh này, tôi buộc phải nằm liệt giường và đau đến đờ người, gần như là chết hơn là sống. Paul kiếm được khá nhiều tiền. Sau khi thương lượng, Davis và Paul thống nhất khoản tiền hai trăm nghìn đô la, nhưng từ đầu chí cuối, Paul để tôi được tự quyết định và đó là quyền lựa chọn mà tôi muốn trao cho ai.

      Trong thoáng chốc, Meredith như chìm đắm vào dòng suy nghĩ của mình, như thể ta sống lại những thời điểm kinh khủng đó.

      - Tôi rất muốn với là tôi làm điều đó vì các con tôi, ta thổ lộ, nhưng đó phải là . Tôi làm điều đó vì tôi sợ chết, tất cả chỉ có thế.

      Meredith thẳng thắn ra điều đó. Lời tự thú này giữ trong lòng kể từ khi được tiến hành phẫu thuật.

      - Cuộc sống đôi khi đặt ta vào những tình huống mà ta chỉ có thể thoát ra bằng cách từ bỏ những giá trị ta hằng bảo vệ, ta buông lời nhận xét như dành cho chính bản thân mình.

      Evie khép mắt lại. giọt nước mắt lăn dài má nhưng tìm cách lau .

      Meredith tiếp lời lần sau chót để nhấn mạnh:

      - Nếu muốn đến cảnh sát, tôi lặp lại chính xác những gì tôi với và tôi tự chịu trách nhiệm. Bây giờ quyền quyết định thuộc về .

      Evie đứng dậy rồi rời khỏi bàn:

      - Hãy làm những gì cho là đúng, Evie khuyên trước khi rời quán cà phê.

      Chiếc Pontiac cũ rích của Carmina dừng lại trước trạm xe buýt. Evie đóng sập cửa bên rồi lấy từ trong cốp xe ra va li cùng chiếc ba lô. Xe buýt Greyhound New York sắp sửa khởi hành. Sau khi bán hết những món đồ đạc còm cõi của mẹ mình, Evie hầu như chỉ thu được hơn hai trăm đô la và chi hết để mua vé chiều lượt đến Manhattan. Đó là nơi mà Craig Davis làm việc từ nay về sau. Ban đầu Evie tìm ông ta ở khắp Las Vegas nhưng tay bác sĩ gian xảo hẳn rời khỏi California đến bờ biển Đông, ngay sau cái chết của mẹ .

      - Cháu có chắc là cháu muốn ? Carmina hỏi trong khi cùng Evie đến điểm dừng xe buýt.

      - Chắc chắn.

      Trong đời mình, người phụ nữ to béo gốc Mexico này luôn tin vào tình cảm. Bà nuôi dạy đàn con cách cứng rắn và kiên trì tự xây dựng lớp vỏ bảo vệ để động lòng trước bất kỳ hoàn cảnh nào.

      - Cháu hãy bảo trọng, vừa bà vừa vỗ lên má trẻ, cử chỉ đối với bà là dấu hiệu thể tình cảm thể chối cãi được.

      - Vâng ạ, Evie vừa trả lời vừa trèo lên xe buýt.

      Cả hai người phụ nữ đều biết chắc rằng họ bao giờ gặp lại nhau nữa. Carmina đưa hành lý cho Evie và gửi đến cái vẫy tay cuối cùng. Evie chỉ phát ra sau đó ít lâu ba trăm đô la mà người phụ nữ Mexico vừa thả vào trong ba lô của .

      Rốt cuộc, chuyến xe khách cũng chuyển bánh.

      Ngồi ghế, Evie tựa đầu vào thành cửa sổ. Đây là lần đầu tiên rời Las Vegas.

      Trong vài tiếng nữa, có mặt ở New York.

      Sau đó làm điều cho là đúng.

      giết Craig Davis.

    3. Polaris_0101

      Polaris_0101 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      0
      Chương 17: Losing my religion

      Đôi khi tương lai hữu trong ta mà ta hề hay biết, và những lời tưởng là dối trá lại miêu tả thực tế sắp xảy ra.
      Marcel PROUST​

      -o0o-​

      Ngày hôm nay
      máy bay
      Mười bốn giờ

      - Thế rồi chuyện gì xảy ra sau đó?

      Tín hiệu thanh vừa vang lên báo hiệu máy bay ra khỏi vùng xoáy lốc và cùng lúc giải thoát Evie khỏi trạng thái nhập hồn mà câu chuyện khiến đắm chìm trong đó.

      - Chuyện gì xảy ra ở New York? Mark nài tiếp. có tìm thấy kẻ sát hại mẹ mình ?

      - Tôi...

      trẻ ngừng lời. Ngạc nhiên vì xưng tội đến ngần ấy, giờ đây lưỡng lự biết có nên thổ lộ tâm tình tiếp hay . chỉ biết người đàn ông này cách đây vài tiếng đồng hồ. Sao có thể kể cho ta nghe những bí mật sâu kín nhất của mình, bởi , theo thói quen, đâu có tin tưởng bất kỳ ai? Bởi ánh mắt của ta, diện của ta và lắng nghe của ta, tất cả ở ta dường như toát lên vẻ hấp dẫn khiến thấy xáo động. Đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, tìm cách chạy trốn khỏi ảnh hưởng của .

      - Tôi phải vệ sinh, viện cớ.

      Thế là Mark hiểu rằng mình "mất liên lạc" với Evie. đứng dậy để có thể rời chỗ của mình và tiếc nuối nhìn xa dần.

      Câu chuyện của khiến xúc động và bị xáo trộn, đột nhiên đưa trở về thời thơ ấu của mình và cả của Connor.

      đưa mắt nhìn con lần nữa. Được ru ngủ trong tiếng ồn của bốn động cơ, con bé say giấc nồng, đầu nghiêng về phía ánh sáng cửa sổ.

      Máy bay ổn định trở lại. Tín hiệu đèn xanh được bật lên, báo hiệu cho hành khách từ giờ có thể tự do lại. rơ le GSM được gắn vào khoang người ngồi cho phép hành khách có thể nhận và thực cuộc gọi. Mark ngạc nhiên khi thấy nửa số hành khách hối hả lấy điện thoại để điên cuồng bấm số tin nhắn. buông tiếng thở dài. Trong vòng ba năm, lĩnh vực viễn thông hiển nhiên phát triển bước dài. Rất nhanh chóng, người ta thường trực gắn chiếc tai nghe bên tai để có thể tiếp tục chuyện điện thoại trong giấc ngủ, trong những giấc mơ, trong khi làm tình... Người ta chưa bao giờ được giao tiếp nhiều đến thế, nhưng người ta cũng chưa bao giờ lắng nghe nhau ít đến thế. Trong khi càu nhàu phê phán thời đại, Mark chợt nhận ra mình cầm chiếc điện thoại của Nicole. lôi điện thoại từ trong túi áo vest ra và - con người thoát khỏi nghịch lý liền kề - thực chính xác những gì vừa chê trách người khác cách đây vài giây trước. có tin nhắn, nhưng rất nhiều "cuộc gọi nhỡ" đều do cùng số mà biết gọi đến. Kể từ khi khởi hành, thử nhiều lần bắt liên lạc với vợ ở New York. thành công. Hẳn là Nicole trở về nhà và biết ở đâu.

      Tuy vậy vẫn thử gọi số hiển thị máy.

      hồi chuông, hai hồi chuông. Sau đó là tiếng máy trả lời tự động:

      Xin chào, bạn gọi đến số máy của...

      Thông điệp đột ngột dừng lại để thời gian cho Mark xác định người chủ thuê bao.

      - Mark à?

      lập tức nhận ra giọng của vợ.

      - Nicole à? đây.

      - ổn chứ?

      - Nhưng em ở đâu? lo đến phát điên lên đây.

      - Em... em thể lâu với được, .

      Mark nhận ra căng thẳng tột độ và hết sức lo lắng trong giọng của vợ mình. Và bất chấp cơn giận của chính mình, phản xạ đầu tiên của là trấn an về tình hình sức khỏe của con họ.

      - ngồi bên Layla! Con bé vẫn khỏe! Con bé chuyện với !

      Nghe thấy tên mình, Layla choàng mở mắt và vừa ngáp vừa dụi mắt.

      - Con muốn chào mẹ ? Mark vừa đề nghị vừa đưa điện thoại cho con .

      - , Layla trả lời.

      Ngạc nhiên, Mark cố nài:

      - Con , vài lời với mẹ, điều đó khiến mẹ vui lòng...

      - ! con bé nhắc lại với giọng quả quyết, đồng thời đẩy điện thoại ra xa.

      Ngây dại, Mark nhìn chằm chằm con trong vài giây, cho đến khi Nicole với :

      - Nghe này, Mark, em phải gác máy đây.

      Nhưng Mark nghe .

      - Đợi ! Tại sao con bé muốn chuyện với em?

      - Em biết chuyện xảy đến với Layla, Nicole thú nhận.

      Lời thú tội vang lên như tiếng nổ bên tai.

      - Em gì cơ? Mark nghẹt thở.

      cảm xúc pha trộn giữa cơn thịnh nộ và nỗi thất vọng khiến đột nhiên nắm chặt tay lại.

      - Em biết là con còn sống?

      - Em rất lấy làm tiếc, Nicole xin lỗi.

      - Nhưng chuyện quái gì xảy ra vậy, mẹ kiếp? Cuối cùng em cũng cho chứ?

      - được giận em nhé.

      - suýt chết vì đau khổ! bùng nổ. Trong mấy năm qua, em thấy trượt dốc! Em nhìn buông xuôi trong khi em biết rằng con bé còn sống?

      - phải như nghĩ đâu, Mark. Em..

      "GIỜ ĐỦ RỒI ĐẤY."

      Phía sau bỗng giọng nam giới cắt ngang lời vợ .

      - Ai vậy? Mark hỏi.

      - Chuyện phức tạp lắm. Em...

      "GÁC MÁY NGAY, NICOLE!" giọng ra lệnh.

      - Em ở với ai vậy? Mark hét lên.

      - phải như nghĩ đâu, nhắc lại.

      "GÁC MÁY NGAY, HOẶC LÀM HỎNG MỌI CHUYỆN!"

      - Em , thành thực.

      Và tất cả chỉ có thế.

      Bất động, ánh mắt lạc trong hư , Mark khó khăn lắm mới trụ vững được. Mười phút trôi qua kể từ cuộc trao đổi ngắn ngủi với Nicole. gọi lại số điện thoại đó nhưng lần này cuộc gọi của thậm chí còn khởi động cả máy trả lời tự động. Vợ dối về con họ: lời dối khủng khiếp; còn tồi tệ hơn cả lừa lọc; tồi tệ hơn tất thảy. Lần đầu tiên, mối ngờ vực tai hại hữu trong tâm trí . Liệu có thực hiểu người phụ nữ mà kết hôn? Từ hôm qua đến giờ chất chứa trong mình bao câu hỏi mà có lời giải đáp.

      Hết người này đến người khác, tay phóng viên mà từ chối trả lời ở sân bay rồi con dường như cũng đề phòng Nicole, nhưng quan tâm đến những lời nhận xét của họ.

      Từ giờ biết phải làm gì. cảm thấy trong tâm trí, trong tim, trong cơ thể mình xáo trộn cả về tình cảm lẫn thể xác. Bốn mươi tám tiếng trước đây, vẫn còn sống ngoài đường phố, nhớn nhác loăng quẳng trong hệ thống cống ngầm của thành phố và chỉ sống nhờ vào rượu.

      Vô cùng vui mừng khi tìm thấy lại Layla, có ý định thoát khỏi tình trạng đó mình. chiến thắng cơn nghiện trong chốc lát và kiềm chế những tác động của chứng sảng run, nhưng thế giới của , lại lần nữa, mới sụp đổ và chiến thắng mong manh của đủ khả năng kháng cự lại cú đòn mới của số phận.

      Bối rối, nhìn chằm chằm đôi tay bắt đầu run. Người toát mồ hôi đầm đìa, nghẹt thở, cần phải hoạt động.

      Trong khi đột ngột đứng dậy, ánh mắt dồn về phía con vừa mới ngủ lại được. Hơi thở con bé nhàng và bình yên, khuôn mặt chìm trong làn ánh sáng của mặt trời. Chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến dịu lại. hiểu rằng chỉ mình con bé mới có thể cứu được . cần con bé cũng như con bé cần . Chừng nào còn ở bên con bé, bảo vệ con bé và, theo cách nào đó, con bé cũng làm điều tương tự cho .

      Evie cúi mình xuống lavabo trong nhà vệ sinh rồi nôn hết bữa sáng còm cõi mà vừa ăn cách đây vài tiếng đồng hồ. Ngay từ sáng, thấy nôn nao và cảm giác đó càng lúc càng tăng trong suốt chuyến . Vả lại, trong thời gian qua, những phiền hà về mặt sức khỏe ngày càng tăng lên: chóng mặt, đau đầu, ù tai... Đấy là chưa kể đến nhạy cảm này ngày tăng lên cuối cùng khiến trở nên mỏng manh dễ bị tổn thương hơn.

      đứng dậy, lau miệng rồi té chút nước lên mặt. Nhìn trong gương, thấy khuôn mặt thảm hại. nỗi đau ám ảnh vạch hằn trán và cảm thấy máu chảy rần rật bên thái dương. Bầu khí tù túng và ngột ngạt của căn phòng khiến cảm thấy sợ chỗ kín. cần phải nhanh chóng rời khỏi đây nếu có nguy cơ bị ngất. Trong đầu , hàng chục hình ảnh đan xen trong chớp nhoáng. Những kỷ niệm, nỗi sợ hãi, những khoảnh khắc vui sướng, vụt tan biến. Trong thoáng chốc, thậm chí còn nghe thấy những lời thầm.

      định rời khỏi chỗ này chợt cảm thấy ngứa ran ở vai khiến phải gãi qua làn áo phông. những đỡ mà cử chỉ đó lại càng làm tăng thêm cảm giác nhoi nhói, rồi nhanh chóng chuyển thành đau. Gần như vô thức, gãi đến bật máu, rồi đột nhiên hoảng hốt vì cảm giác mới lạ này. Khi kéo ống tay áo xuống, nhận thấy dấu hiệu màu tím xuất phía sau vai trái.

      Khi đó vặn nghiêng mình để nhìn trong gương hình thù kỳ lạ được xăm da:


      ---------------
      Chú thích
      [1] Tên bài hát nổi tiếng của nhóm nhạc rock Mỹ R.E.M, bài hát được dịch ra tiếng Việt mang tên "Niềm tin mất".

    4. Polaris_0101

      Polaris_0101 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      0
      Chương 18: Sống sót

      Đúng là có những kỷ niệm, nhưng ai đó điện khí hóa và kết nối chúng với lông mi của chúng ta, ngay khi ta nghĩ rằng mắt mình cay.
      Mathias MALZIEU​

      -o0o-​

      Ngày hôm nay
      máy bay
      Mười bốn giờ mười lăm phút

      Ở độ cao mười hai nghìn mét, chuyến bay 714 vẫn thẳng hướng đến New York, lướt nhanh như con chim khổng lồ những đồng bằng rộng lớn.

      Evie khép cửa nhà vệ sinh, kinh hãi bởi những gì vừa trải qua. Mồ hôi đọng lại thành giọt trán ; ngực phập phồng, những cơn lạnh run chạy dọc cơ thể. Ai xăm, mà hề biết, cái dấu hiệu chết tiệt này vai , cái dấu hiệu giống những bức vẽ của đứa bé ngồi ngay cạnh đến lạ kỳ?

      lảo đảo bước lên cầu thang và khó nhọc lắm mới mở được lối giữa các tiếp viên phân phát đĩa thức ăn và những hành khách tự làm cho chân hết cóng để tránh chứng viêm tĩnh mạch và chứng nghẽn mạch phổi, "hội chứng mới của hạng phổ thông" mà các phương tiện truyền thông từng mãi trong các phóng .

      Đến trước dãy ghế của mình, Evie vừa vào chỗ ngồi vừa cố hết sức đánh thức Layla dậy. cám ơn Mark tử tế lấy hộ cho phần ăn.

      - ổn à? hỏi khi nhìn thấy khuôn mặt biến sắc của .

      - , chỉ là do mệt thôi, cam đoan nhưng cũng biết rằng mình đánh lừa được ai.

      - Nếu tôi có thể làm được gì...

      - có thể đưa tôi cái ba lô.

      Mark mở ngăn kéo để đồ nằm dưới ghế của . Dây khóa sáng lấp lánh kéo hết và, khi nhấc chiếc ba lô lên, quyển sách thò ra rồi rơi xuống đất.

      Mark cúi xuống nhặt. Đó là cuốn sách bìa mềm với bìa sách cũ sờn, và trang giấy quăn mép chắc do được đọc đọc lại nhiều lần. Tò mò, thể ngăn mình liếc nhìn tựa đề:

      Sống sót

      Do Connor McCoy viết

      phác cử chỉ ngạc nhiên. Cách đây vài năm, Connor viết cuốn sách này nhằm xua đuổi con quỷ của quá khứ. Đó là tác phẩm chiết trung vừa như cuốn tiểu luận tâm lý vừa giống cuốn sổ kỷ niệm thời thơ ấu. Xuất phát từ kinh nghiệm bản thân cũng như những buổi trị liệu ấn tượng nhất mà chủ trì, Connor mở ra cho người đọc đường hướng để chiến thắng nỗi sợ hãi của họ, hiểu được những lo sợ và kháng cự khổ đau. Được xuất bản tại nhà xuất bản và vượt ra khỏi mọi tiêu chuẩn về khổ sách, cuốn sách nhận được nhiều ưu ái khi phát hành cũng như những bài viết báo chí. Tuy nhiên nhờ người nọ rỉ tai người kia, cuối cùng cuốn sách cũng đến được với độc giả và cho đến nay lượng tín đồ đông đảo và nhiệt tâm.

      Mark lật ngược cuốn sách. Trong bức ảnh ở bìa bốn, Connor nở nụ cười u sầu kỳ cục mà biết quá . Cuộc gặp gỡ hề chuẩn bị trước với hình ảnh người bạn thân này làm nảy sinh tình cảm hữu trong Mark. Cả hai từng vô cùng thân thiết với nhau. Trước khi trượt dốc xuống địa ngục, họ chia sẻ cùng nhau mọi thứ. Tại sao gọi cho Connor để thông báo tin tức về Layla? Tại sao nghĩ đến điều đó cơ chứ?

      - Đó là cuốn sách mà tôi thích nhất, Evie giải thích. từng đọc nó rồi à?

      - Nó do người bạn thân nhất của tôi viết ra, Mark vừa đưa trả cuốn sách vừa thừa nhận.

      - Bạn thân nhất của ? Chính là , người tên Mark mà tác giả thường xuyên nhắc đến?

      - Đúng, chúng tôi lớn lên cùng nhau, trong cùng khu phố ở Chicago.

      - Tôi biết.

      - Tại sao lại đó là cuốn sách thích nhất? Mark muốn biết.

      - Bởi nó giúp tôi. ngốc khi ra điều này, nhưng đôi khi tôi có cảm tưởng tác giả viết cuốn sách này cho tôi.

      - Chắc chắn đó là lời khen ngợi hay nhất, Mark nhận xét.

      - Nhưng tôi luôn tự hỏi... Evie bắt đầu.

      - Điều gì?

      - Những điều ta trong sách, tất cả là chứ?

      - Tất cả đều là , Mark bảo đảm.

      Sau hồi im lặng, tiếp:

      - Nhưng trong đó có toàn bộ .

      Evie nhíu mày:

      - Nghĩa là?

      - Có những điều quan trọng mà Connor thể kể ra.

      - Tại sao?

      Mark đưa mắt nhìn Evie. Đôi khi cảm thấy mình có khả năng phán xét con người trong tích tắc. Chí ít cũng biết rằng mình có thể tin .

      ấy là người bên mình, giọng thầm bên trong cất lên trấn an .

      - Tại sao ấy kể hết tất cả? Evie nài nỉ.

      - Để phải tù, Mark trả lời.

    5. Polaris_0101

      Polaris_0101 Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      0
      Chương 19: Mark & Conner - Dòng hồi tưởng đầu tiên

      háng Mười 1982
      Ngoại ô Chicago
      Mark và Connor mười tuổi

      Khu phố Greenwood tại South Side của Chicago là nơi hội tụ của khốn cùng và bạo lực. Trải dài hàng kilômét là khung cảnh bị tàn phá: vỉa hè sụt hỏng, những tòa nhà bỏ hoang, vỏ khung ô tô bị đốt cháy rụi, những khu đất hoang phủ đầy rác rưởi. Rất hiếm cửa hàng cửa hiệu: vài cửa hàng đồ khô nấp sau khung cửa sắt, duy nhất siêu thị, nhà băng, hề có bệnh viện. Chỉ duy những cửa hàng bán rượu là đông đảo.

      Đó là Bagdad dưới làn bom đạn ngay trong lòng nước Mỹ.

      Gần như tất cả đều là da đen ở Greenwood. Và gần như tất cả đều nghèo. từ lâu, tất cả những ai có thể đều rời bỏ cái chốn chút hy vọng này, nơi dường như chết gí tại chỗ.

      Cậu bé Mark Hathaway sống cùng ông bố làm bảo vệ tại trường công của khu biệt cư. Mẹ cậu bỏ khi cậu mới lên ba. Khi cậu hỏi: "Sao mẹ lại bỏ chúng ta ?" bố cậu chắc chắn trả lời: "Bởi vì bà ấy hạnh phúc."

      , bà ấy hạnh phúc trong ngôi trường được trang bị như pháo đài này. Quả thực nơi này chẳng khác gì căn cứ quân : cửa sổ bị bịt kín, cửa ra vào bọc thép và cửa phát vật bằng kim loại reo vang khi phát ra súng và dao gập. Bạo lực giữa các băng nhóm xảy ra mọi nơi. Nhóm dân quân tự vệ do phụ huynh và các nhân viên cảnh sát về hưu được thành lập để giữ trật tự, nhưng thành công. Rất nhiều đứa trẻ đến trường trong sợ hãi. Phần lớn trong số chúng từng chứng kiến những vụ đấu súng hay giết người và rơi vào trạng thái rối loạn sau chấn thương tâm thần.

      Bảy giờ tối. là mùa đông. Trường học vắng tanh. Tại trong số các phòng học, ở tầng cùng, đều vừa được bật lên.

      Mark, mười tuổi, về phía thư viện đặt sát tường ở cuối phòng. chung ra, "thư viện" là từ quá to tát để chỉ kệ sách bằng gỗ dán đó có khoảng vài chục cuốn tiểu thuyết rẻ tiền. Mỗi tối, sau khi bố cậu bắt đầu uống cạn vài lon bia, Mark đến đây làm bài tập, nơi mà cậu được yên tĩnh. Bố cậu nghiện rượu nhưng ông hung bạo. Sau ba hay bốn chai Budweiser, ông chỉ có thói quen chửi rủa Reagan, Quốc hội, Hội đồng thành phố, bọn Đen, bọn châu Á, bọn Latin, người vợ cũ và, cuối cùng, là toàn bộ xã hội, chịu trách nhiệm về nỗi khốn cùng và bất hạnh của ông.

      Mark lướt ngón tay dọc theo các cuốn tiểu thuyết xếp giá cho đến khi tìm thấy thứ cần tìm: To Kill a Mockingbird[1].
      Cậu đọc được hai trăm trang rồi, nhưng cuốn sách khiến cậu thích thú đến mức cậu cố gắng mỗi tối chỉ đọc Chương để kéo dài niềm vui sướng. Đó là câu chuyện tuyệt vời về vị luật sư mình nuôi dạy hai con tại thành phố ở Alabama, vào thời điểm Đại Suy thoái trong những năm 1930. Cuộc sống cứ yên bình trôi, cho đến ngày ông buộc phải bào chữa cho người da Đen vô cớ bị kết tội hãm hiếp da Trắng. Bất chấp thái độ cố chấp và định kiến của đồng bào mình, vị luật sư vẫn cố gắng làm sáng tỏ .

      Mark ngồi lên chiếc bàn học sinh rồi lôi chiếc sandwich phết bơ đậu phộng từ túi giấy ra và đắm mình vào câu chuyện. Cuốn sách mang đến cho trái tim cậu niềm an ủi và cho cậu hy vọng rằng, đôi khi, trí thông minh và liêm khiết có thể chiến thắng bạo lực và ngu dốt. Trí thông minh... từ lâu, cậu hiểu rằng mình thiếu cái đó, ngay cả khi điểm số ở trường học toàn ở mức trung bình. Cần phải rằng, ở trong lớp, người ta quá thích những học sinh giỏi, những kẻ thường xuyên bị dần cho trận tơi bời vào giờ ra chơi. Vì vậy, cậu quyết định che giấu khả năng của mình, làm ra vẻ hùa theo bè lũ và tự trau dồi kiến thức mình.

      Bỗng nhiên, trong gian im ắng của phòng học, cậu nghe thấy thanh trầm đục lặp lặp lại. Lo lắng, cậu ngước đầu lên. Đường ống nước? Chuột? Tiếng động xuất phát từ kho chứa đồ, nơi thầy giáo để vật dụng sơn và vẽ. Phân vân giữa sợ hãi và tò mò, Mark do dự trong vài giây trước khi quyết định mở cánh cửa trượt và phát ra cậu bé trạc tuổi mình lả ở góc tủ tường.

      Ngờ vực, cậu này rời khỏi chỗ trú và chạy xô ra phía cửa ra vào. Ở đây, nỗi sợ hữu khắp nơi và người ta thường xuyên nện nhau trước khi chuyện. Tuy nhiên, khi chạy ra đến gần cửa, cậu ta quay lại và, trong giây lát, hai cậu bé ngạc nhiên nhìn nhau.

      - Cậu làm gì ở đây? Mark hỏi.

      Mặc dù chưa bao giờ chuyện với cậu ta, nhưng Mark quen mặt cậu trai kia: học sinh lạ thường và độc, có dáng vẻ của người ngoài hành tinh. Cậu thậm chí nghĩ mình biết tên cậu ta là Connor.

      - Tôi ngủ, cậu kia trả lời.

      Đó là dạng như Huckleberry Finn, phiên bản cuối thế kỷ. Tóc cậu ta rối bù, người gầy gò, mặc quần áo bẩn thỉu và quá so với khổ người.

      Trong khi Connor chuẩn bị rời phòng, Mark hỏi:

      - Cậu đói ?

      Quả thực kiểu trực giác này từng giúp cậu đoán định được mối lo lắng của người khác.

      - Hơi hơi, Connor thừa nhận bằng khoảng lặng.

      thực tế, cậu ta chưa ăn gì từ sáng. Gia đình nhận nuôi cuối cùng dành cho cậu cuộc sống khắc nghiệt: nhục nhã và thiến thốn là kỷ luật, với cái cớ để cho cậu "học cách sống".

      Chỉ có điều cậu biết thế nào là cuộc sống rồi. Bị cha mẹ bỏ rơi ngay từ khi mới lọt lòng, bị đưa qua hết gia đình này đến gia đình khác, cậu trải qua tất cả, chịu đựng tất cả. Nhưng những nỗi khổ nhục đổ dồn lên cậu khiến cậu bận tâm. Để tự bảo vệ, cậu có thói quen trốn vào thế giới nội tâm mà chỉ duy mình cậu ta có chìa khóa để mở.
      - Cầm lấy này, Mark vừa đề nghị vừa đưa cho cậu ta nửa cái sandwich.

      Cảm thấy bất ổn, Connor do dự trong giây lát. Cậu bao giờ cũng chỉ có thể tin tưởng vào chính bản thân mình mà thôi. Do bị tước tình thương và lòng tử tế, cậu học cách dè chừng tất cả.

      Do đó cậu để ánh mắt mình đắm chìm trong ánh mắt của Mark và điều gì đó xảy ra: thừa nhận thầm lặng, lời hứa tình bạn. Connor nhận lấy nửa chiếc bánh sandwich rồi ngồi xuống dựa lưng vào tường cạnh Mark.
      Trong phút chốc, chúng lại trở thành những đứa trẻ như bao đứa trẻ khác.


      1982, 1983, 1984...
      Bên nhau trọn đời...

      Kể từ đó Mark và Connor đều gặp nhau tại chính phòng học ấy. Bên ngoài là bất ổn, là ma túy, là những chiếc ô tô bị đốt cháy, là những băng nhóm tội phạm chém giết lẫn nhau và những khẩu súng truyền tay. Cả hai tạo ra nơi trú yên bình, nơi mà chúng còn sợ hãi thót tim. Trải qua nhiều tuần, nhiều tháng, chúng học cách hiểu nhau và tin tưởng nhau.

      Mark nhạy cảm, kiên trì và cảm thông với người khác, nhưng cậu cũng là người mong manh yếu ớt nhất, dễ bị ảnh hưởng nhất.

      Connor bình tĩnh và biết suy nghĩ, nhưng cũng rất kín đáo và luôn bị bứt rứt bởi công cuộc kiếm tìm tuyệt đối.
      Cả hai quyết định gắn bó với nhau trong nghịch cảnh.

      Bên nhau, chúng cùng làm bài tập, cùng đọc sách, cùng nghe nhạc và thường xuyên bắt gặp nhau cười.

      Lần đầu tiên trong đời, chúng khám phá ra rằng cuộc sống chỉ là khổ đau và đơn.

      Lần đầu tiên trong đời, chúng nhận ra rằng mối quan hệ giữa người với người chỉ được thiết lập dựa mối quan hệ vũ lực.

      Người này tìm thấy ở người kia bình yên về mặt tình cảm, niềm tin, sức mạnh.

      Niềm tin rằng, cho dù có chuyện gì xảy ra, có thể luôn tin vào người kia.

      Sức mạnh để bao giờ bị hủy diệt.


      Tháng Hai năm 1984

      Giờ là sáu giờ sáng ở Chicago và bầu trời chuyển sang sắc xanh. Như mọi khi, chính cái lạnh đánh thức Connor dậy. Cậu ngủ trong phòng ăn, tấm đệm đặt ngay dưới đất, ga phủ. Cậu thức dậy, vào nhà bếp, lau rửa mặt mũi trong bồn rửa bát rồi rời căn hộ trước khi những người khác thức giấc. Thành phố lạnh băng. Để đến trường, theo lô gíc thông thường cậu tàu điện ở phía dưới nhà cậu, nhưng người ta đóng trạm dừng tại đó với hy vọng hạn chế tình trạng phạm tội. Đó là trong những điểm đặc thù của Greenwood, nơi mà xe buýt hoạt động trừ phi có cảnh sát hộ tống. Thế là Connor bộ, đường cậu nhặt những vỏ lon bằng nhôm để sau này bán lại kiếm vài đồng. Buổi tối, cậu lê la ở những trạm xăng trong khu vực South Side, đề nghị khách hàng để cậu đổ xăng hộ, cọ rửa ô tô hay lau chùi kính chắn gió để đổi lấy vài đô la.

      Theo dòng thời gian, cậu học cách hiểu vận hành của khu phố, tình trạng bạo lực, bất công cũng như những luật lệ bí mật của nó. Nhưng người ta có thể hiểu được điều gì đó mà bao giờ quen được chúng.

      Khi cậu đến Phố 61, mặt trời vừa thức giấc và tỏa những tia sáng rực rỡ xuống công viên Hyde. Đó là nơi lạ thường. Trong khi ta sống trong khu ổ chuột, trường đại học nổi tiếng Chicago lại ở đó, rất gần, với khoản tiền học phí lên tới ba mươi nghìn đô la cho mấy năm học và dành riêng cho những sinh viên xuất thân từ gia đình danh giá. Khu ổ chuột và trường đại học: thế giới thứ ba và "giáo đường tri thức", chỉ cách nhau vài mét...

      Mỗi lần qua con phố này, Connor đều nhìn về phía Tây, hướng về phía ký túc xá. Tại sao cuộc sống giữa bên này và bên kia hàng rào lại khác nhau đến vậy? Quá dễ dàng với người này nhưng lại quá khó khăn với người kia? Liệu có cùng cách lý giải cho tất cả điều đó? lô gíc nào đó hay Chúa tìm cách thử thách chúng ta?

      Connor hoàn toàn chẳng biết chút gì về điều đó. Niềm tin chắc duy nhất của cậu, chính là cậu có trong mình sức mạnh để vượt qua "bên kia". ngày nào đó, cùng với Mark, cậu rời bỏ khu phố này.

      Nhưng để đến đâu?

      Và để làm gì?

      Tất cả vẫn còn mù mịt, nhưng trong đầu cậu, phần đầu của câu trả lời hé lộ: giúp đỡ những người như cậu.


      Tháng Tám năm 1986

      Mark và Connor mười bốn tuổi

      - Hai mươi đều!

      sân bóng rổ oằn mình dưới cái nắng nóng, Mark và Connor, cởi trần, mình nhớp nháp mồ hôi, tranh tài trận đấu tay đôi gay cấn. Đặt sát tường, chiếc soundblaster với bộ loa trầy xước chơi bản Living in America, bản nhạc cuối cùng của James Brown.

      Connor có bóng trong tay và thử ghi điểm khó. Quả bóng nảy vòng tròn bằng kim loại, do dự trong giây lát, nhưng lọt lưới. Mark lấy lại bóng rồi nhảy lên đập bóng mang lại chiến thắng trước khi thực điệu vũ của bộ tộc da đỏ Sioux nhằm chế giễu bạn mình.

      - Mình để cho cậu thắng đó! Connor khẳng định.

      - Được đấy! Cậu chứng kiến cú đập bóng theo đúng kiểu danh thủ Magic Johnson chưa?

      Kiệt sức, hai cậu trai ngồi sát nhau, lưng dựa vào hàng rào mắt cáo. chai Coca ấm dần lên dưới ánh mặt trời được chuyền từ tay người này sang người kia.

      Chúng kéo dài quãng thời gian im lặng rồi cuộc trao đổi xoay quanh chủ đề thích: làm thế nào để thoát khỏi khu ổ chuột thành công?

      từ lâu, đó trở thành nỗi ám ảnh. Tại khu South Side, hề có tương lai, cũng chẳng có triển vọng. Tham vọng thực duy nhất là sống sót và rời bỏ nơi đây.

      Mark và Connor mong ước nhận được học bổng để có thể theo học trong số các college của downtown. Chúng có nhiều điểm số tốt, nhưng thế vẫn chưa đủ để khiến người khác quên tai tiếng của ngôi trường chúng theo học.
      Rất nhanh chóng, chúng hiểu rằng giải pháp chỉ có thể đến từ chính chúng và đừng trông chờ điều gì vào nhà trường. Nhưng để rời bỏ nơi đây, cần phải có tiền, rất nhiều tiền. Và hoạt động duy nhất cho phép kiếm tiền, chính là buôn bán ma túy.

      Trong khu phố, hàng trắng hữu khắp nơi. Quyền lực, công việc, mối quan hệ xã hội phụ thuộc vào việc buôn bán ma túy. Ma túy chẳng chừa ai. Ai cũng có ít nhất người họ hàng, người bạn hay người sống chung sử dụng hoặc buôn bán ma túy. Ma túy kèm theo nó là bốn kỵ binh trong sách Khải huyền: bạo lực, sợ hãi, bệnh tật và cái chết. số tay cớm thậm chí còn tích cực tham gia vào việc buôn bán bằng cách giữ lại phần ma túy bị tịch thu để dùng riêng hay bán lại.

      Mark và Connor biết rằng tay buôn bán ma túy kinh doanh tốt kiếm được hàng nghìn đô la mỗi tuần. Xung quanh chúng từng có số bạn học bỏ học, gia nhập băng nhóm nào đó rồi tham gia vào công việc buôn bán sinh lợi cao này. Vậy nên, dĩ nhiên, vào ngày, ý nghĩ đó nảy ra trong đầu chúng.

      - Sao chúng ta làm như vậy? Mark hỏi.

      - Như cái gì cơ? Connor vừa hỏi vừa nhăn mày.

      - Cậu biết rất điều mình muốn mà. Chúng ta thông minh và tháo vát. Chúng ta có thể lợi dụng hệ thống này. Jargo từng đề nghị chúng ta làm việc cho . Cậu biết kiếm được bao nhiêu mỗi tuần ?

      Connor bực dọc:

      - Tớ muốn nhúng mũi vào hàng trắng.

      - Mình muốn với cậu về việc buôn bán, chứ phải sử dụng. Nếu chúng ta xoay xở tốt, chỉ trong vòng hai năm, chúng ta có thể tiết kiệm được khoản đủ trả tiền học phí. Đó là lý do chính đáng.

      - Tớ nghĩ đó là ý hay đâu.

      - Chúng ta phải là người đầu tiên. Cậu có biết điều Kennedy cha làm trong thời kỳ cấm vận ? Ông ta nhập rượu lậu. Chính từ đó mà ông ta dựng nên cơ nghiệp. Chính nhờ đó mà con trai ông ta mới trở thành tổng thống và chính nhờ đó mà chúng ta có quyền công dân.

      - Cậu lẫn lộn tất cả rồi!

      Đến lượt Mark nổi khùng:

      - Vậy hãy chỉ cho mình cách nào khác để thoát khỏi đây ! Chúng ta còn lựa chọn nào khác để có thể tiếp tục con đường học hành? Nếu chúng ta thoát khỏi nơi đây, trong vòng mười năm nữa chúng ta hoặc nằm ở nghĩa địa, hoặc ngồi nhà đá!

      - Tớ giải pháp kỳ diệu, Connor thừa nhận, nhưng nếu chúng ta từ bỏ...

      Đến đây, giọng cậu trở nên ngập ngừng, bởi cậu thấy ngượng ngùng. Cậu ngừng rồi vừa kết thúc câu vừa nhìn thẳng vào mắt người bạn thân.

      - ... nếu chúng ta từ bỏ những giá trị của mình, chúng ta từ bỏ tất cả.

      Mark muốn đáp trả bằng điều gì đấy, nhưng thay vào đó, cậu nắm chặt tay, rồi quay về phía hàng rào mắt cáo và ra sức đấm vào hàng rào.

      Lòng đầy tức giận và hổ thẹn, Mark cảm thấy hối hận vì có ý nghĩ đó.

      Hiểu được tâm trạng của bạn, Connor đặt tay lên vai Mark.

      - Cậu đừng lo, Connor trấn an bạn với vẻ chắc chắn nhất mà cậu có thể, cậu thấy ngày nào đó, chúng ta có cơ hội của mình. Tớ biết bằng cách nào, nhưng tớ thề với cậu là mình thoát khỏi đây.


      13 tháng Mười năm 1987
      Mười chín giờ ba mươi sáu phút

      Ngồi khoanh chân, sách đặt đầu gối, tay bịt tai, Connor cố gắng để ý đến lộn xộn xung quanh. Nhưng thể, tài nào tập trung được! Quá nhiều tiếng ồn: tiếng ti vi vô cùng ầm ĩ trong phòng khách mà chẳng có ai nghe nhưng cũng ai tắt , tiếng nhạc vọng ra từ phòng ngủ, tiếng kêu gào của mấy đứa nhóc đánh chửi nhau. Chẳng có góc nào yên tĩnh cả. Phòng học mà cậu thường sử dụng với Mark sau giờ học từ giờ thể vào được kể từ khi người trực đêm nhiệt tình thái quá nhất quyết đuổi chúng ra khỏi đó.

      Phật ý, Connor sập cửa rời khỏi căn hộ. Cậu tiến vào cầu thang, nhưng nấn ná ở đó lâu. Cậu biết đây là nơi hoạt động thường xuyên của những kẻ buôn lậu ma túy. Cuối cùng, cậu mắc kẹt trong khu vực để thùng đựng rác, nơi có rất nhiều công ten nơ bằng kim loại xếp hàng dài. Nơi này tối om và lạnh lẽo. Connor xem xét từng thùng đựng rác và rồi, buồn kháng cự lại nữa, cuối cùng cũng tìm thấy nơi náu mình tại trong số chúng, rỗng quá bốc mùi. Thở dài, cậu mở quyển sách và lôi bút từ túi quần ra. Có điều gì đó khiến con người ta nản chí khi sa vào tình cảnh phải làm bài tập giữa đống thùng rác, nhưng cậu thề đấu tranh mà bao giờ đầu hàng để có thể tiếp tục học lên cao. Ai biết được, có thể ngày nào đó cuối cùng cơ hội cũng đến...

      Rất nhanh chóng, cậu để cuốn sách mà thầy giáo khuyên cậu đọc lôi cuốn: Lịch sử dân gian Mỹ của Howard Zinn. bức tranh toàn cảnh lý thú về lịch sử nước Mỹ qua những nhân chứng là các dân tộc bị áp bức người Da đỏ, nô lệ, những kẻ đào ngũ trong Chiến tranh Ly khai, công nhân ngành dệt. cách để thấy rằng lịch sử mà dân tộc trải qua thường khác xa với phiên bản chính thức do sách giáo khoa nhà trường cung cấp.

      Bị cuốn vào việc đọc sách, Connor hề nghe thấy tiếng bước chân lại gần. Khi ló đầu lên, cậu thấy mình bị hai tên mà cậu biết sơ sơ bao vây, hai tay chị của khu phố vừa nhìn cậu vừa chế giễu:

      - THẾ NÀO, THẰNG HÈN KIA, MÀY ĐẦM MÌNH TRONG ĐỐNG RÁC ĐẤY HẲ?

      Connor bật dậy và cố thử thoát thân, nhưng quá muộn. Hai tên lưu manh nhấc cậu lên và đẩy cậu ngã nhào vào trong công ten nơ.

      - MÀY BIẾT BỌN TAO LÀM GÌ VỚI NHỮNG THỨ RÁC RƯỞI CHỨ? giọng vang lên phía cậu.

      Connor thử đứng thẳng dậy rồi đưa tay lên mũi. Mũi cậu chảy máu.

      - BỌN TAO THIÊU RỤI CHÚNG! Tay buôn ma túy kêu lên.

      Connor ngóc đầu nhìn hai kẻ tấn công và nhận thấy trong số chúng cầm bi đông xăng ở tay. Cậu thậm chí có thời gian để kêu lên bị té ướt ngực và cẳng chân.

      - MÀY MUỐN LỬA CHỨ? trong hai tay chị vừa đề nghị vừa quẹt diêm.

      Kinh hãi, Connor vẫn muốn tin rằng chúng tìm cách dọa cậu sợ, dù cho cậu biết rằng đối với hạng lưu manh này, mạng sống của con người chẳng hề có chút giá trị nào.

      Thực tế là que diêm rơi thẳng từ xuống người cậu và xăng bốc cháy ngay lập tức. Connor thấy người mình bốc cháy như bó đuốc trong khi cái nắp của chiếc công ten nơ nặng nề khép lại.

      Cậu nghẹt thở, giãy giụa, tìm cách thoát khỏi cái lồng bằng kim loại này. Cuối cùng công ten nơ lật nhào và giải thoát cậu, nhưng người cậu vẫn bị ngọn lửa thiêu đốt. Đau đớn tột cùng, cậu chạy tán loạn theo mọi hướng và đến sân của tòa nhà rồi lăn lộn dưới đất để dập tắt lửa mình.

      Dần dần, mắt cậu mờ .

      Cơ hội đến, nhưng theo cách mà cậu mong muốn.

      Trong giây lát, cậu hiểu rằng cuộc sống của mình thay đổi và chẳng còn gì giống như trước kia nữa.

      Rồi cậu hôn mê.

      Khi ấy cậu mười lăm tuổi.

      Cậu chỉ muốn làm bài tập mà thôi.

      ---------------
      Chú thích
      [1] Tiểu thuyết Giết con chim nhại của Harper Lee. (Chú thích của tác giả).

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :