1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời! - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 182: ĐỪNG XEM THƯỜNG NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA TÔI.
      Edit: Miêu - CQH
      Từ lâu Hoắc Vĩ Đình nghe được vài tin đồn về Đường Mặc Trầm cùng với Bùi Vân Khinh.

      Vốn là Hoắc Vĩ Đình tin.

      Dù sao, quan hệ của hai người ông ta cũng biết được.

      Nhưng qua buổi tối hôm nay, từ biểu của Đường Mặc Trầm và lúc hai người nhảy rồi trao đổi ánh mắt với nhau mối quan hệ này vượt qua tình cảm chú - cháu rồi.

      Hoắc Vĩ Đình là người nào, tự nhiên cũng nhìn ra được đầu mối trong chuyện này.

      Đường Mặc Trầm nâng ly rượu trước mắt lên, chút nè tránh chống lại tầm mắt Hoắc Vĩ Đình.

      tính sao?”

      Ba chữ chỉ làm cho Hoắc Vĩ Đình dở khóc dở cười.

      “Cậu… Làm sao cho tốt với cái tình tình thối của mình.”

      Đường Mặc Trầm thản nhiên liếc mắt ông ta cái, “Ngài để cho tôi tham gia tranh cử, phải vì tính tình của tôi sao?”

      Hoắc Vĩ Đình nâng tay đỡ lấy vai của , “Tôi cũng phá hoại uyên ương nữa, tôi chỉ nhắc nhở cậu, cần quan tâm nhiều quá. Quan hệ hai người tạm thời cần ràng, tình quân đội như thế nào cậu cũng biết, chuyện chính trị, tôi so với có kinh nghiệm hơn chút. Tôi biết cậu để ý cái này. Nhưng mà con bé, cậu nghĩ đến Vân Khinh sao?”

      Bùi Vân Khinh rất xuất sắc thể nghi ngờ.

      Nhưng còn tuổi, La gia cũng coi là gia thế tệ, nhưng mà trong cái vòng tròn này, phải Đường Mặc Trầm muốn cái nào là được tất cả.

      Muốn mang vương miện phải chịu sức nặng này.

      đằng sau hào quang phải chịu những khó khăn, vất vả ấy.)

      Nhưng với còn khác trẻ tuổi như vậy mà mang danh hiệu đệ nhất phu nhân đó chỉ phải là vinh quang mà là gánh nặng nữa.

      Đường Mặc Trầm nghiêng mắt nhìn chăm chú Bùi Vân Khinh xa xa.

      “Tối hôm nay, em ấy làm theo bản năng.”

      “Cái gì?” Hoắc Vĩ Đình chân mày nhảy dựng, “Cậu là em ấy trước đó căn bản có chuẩn bị?”

      Người nào ứng tuyển tiểu thư hoa hồng mà phải có đống người phía sau?

      Vậy câu chuyện đặc sắc làm rung động lòng người như vậy… Thế nhưng chuẩn bị.

      Biết được chân tướng này, Hoắc Vĩ Đình cũng phải biến hóa cảm giác.

      Đường Mặc Trầm hài lòng nhìn mặt ông ta che giấu được kinh ngạc, khẽ gật đầu, trong giọng lộ ra kiêu ngạo.

      “Đừng xem thường người con của tôi!”

      bé kia biểu ngày càng xuất sắc hơn.
      Đúng vào lúc này, Đường Mặc Trầm liên tục nghi ngờ nữa mà tin tưởng.

      Ba năm trước đây cũng vậy và bây giờ cũng như thế.

      “Trong thời gian ngắn tôi ra."
      Đường Mặc Trầm thu hồi tầm mắt, lại bổ sung thêm câu, “ phải là bởi vì tôi để ý các người cái gì, mà là bây giờ chưa đúng thời điểm công bố.”

      Đường Mặc Trầm chuyện muốn làm, có ai có khả năng ngăn cản, cho dù là tổng thống đương nhiệm Hoắc Vĩ Đình.

      Đường Mặc Trầm nâng tay đem cái chén để bên, “Tôi trước.”

      “Lập tức quyên góp, cậu muốn tạo hình tượng tốt đẹp cho mình.”

      cần!”

      xong, Đường Mặc Trầm cũng quay đầu về hướng Bùi Vân Khinh.

      “Mặc Trầm?”

      Hoắc Vĩ Đình giật mình, lại giơ khóe môi.

      cũng phải, cậu ta khi nào để ý suy nghĩa người khác chứ?

      Biết Đường Mặc Trầm mười năm, tận mắt thấy theo đội trưởng từng bước đến ngày hôm nay, Hoắc Vĩ Đình biết , mỗi bước Đường Mặc Trầm đều dựa vào năng lực của chính mình đến ngày hôm nay.

      Lúc trước đề nghị Đường Mặc Trầm tranh cử, Hoắc Vĩ Đình đúng là nhìn trúng tính tình cùng với thực lực của .

      Nếu người này biết được chút khéo léo vậy phải là Đường Mặc Trầm.

      Có người tạo ra truyền kì, có người tạo ra bài hát lịch sử.

      Mà Đường Mặc Trầm chính là con người truyền kì!

      ….

      …..

      góc phòng bên kia.

      Bùi Vân Khinh cùng Lam Nhược giới thiệu cho vài vị đại sứ phu nhân và trò chuyện vui vẻ, từ ngữ hài hước, người lại hoạt bát rất dễ dàng lọt vào mắt xanh của vài vị phu nhân.
      Tôm Thỏ, Chris, garan26024 others thích bài này.

    2. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 183: QUÁ CÀN RỠ RỒI.
      Edit: Miêu - CQH
      đến chỗ Đường Mặc Trầm, Lam Nhược cười rồi đụng vào cánh tay của Bùi Vân Khinh.

      Bùi Vân Khinh quay sang, nhìn gần gần đến Đường Mặc Trầm, hướng mọi người xin lỗi tiếp được, lập tức tức đến chỗ .

      “Chú ?”

      “Chúng ta thôi.”

      tham gia quyên góp sao?”

      “Có Tử Khiêm lo rồi.”

      “Vậy em đến chỗ mấy phu nhân tạm biệt tiếng.”

      Bước nhanh đến chỗ cũ, Bùi Vân Khinh cười hướng mọi người từ tạm biệt, mấy người vẫn còn quên nhắc lần khác đến chỗ bọn họ chơi.

      “Nếu có cơ hội nhất định đến, mấy vị phu nhân cứ từ từ chuyện, em trước.”

      lời chia tay cong, bước nhanh đến chỗ Đường Mặc Trầm, hai người cùng nhau ra khỏi dạ hội, về hướng thang máy.

      Đường Mặc Trầm thuận miệng hỏi, “ về vấn đề gì vậy?”

      “Chúng em…”

      Bùi Vân Khinh cười, “Chỉ là mấy vị phu nhân biết em là cháu của , đương nhiên cho em vài phần mặt mũi. Phu nhân của Đại sứ nước F còn , cho em rảnh đến làm khách của ấy, dạy con trai ấy tiếng trung.”

      Đường Mặc Trầm dừng bước chân.

      “Em đồng ý?”

      Bùi Vân Khinh nghiêng mắt, tầm mắt dừng ở mặt liền giật dừng, theo cười khẽ tiếng.

      “Chú , con trai người ta mới mười tuổi.”

      “Vậy cũng được.”

      “Biết rồi.”

      bĩu môi, lôi kéo vào thang máy, liền giọng câu, “Đúng là bình giấm chua lớn.”

      Người đàn ông nghiêng mắt, “Em cái gì?”

      “Em…”
      trưng ra khuôn mặt tươi cười, “Em là chú … Rộng lượng…. Đúng…. Vô cùng rộng lượng…. Giống như biển rộng, cái gì cũng chứa được!”

      Đường Mặc Trầm vẫn nghe được câu ‘bình dấm chua lớn’, mà còn muốn hỏi lại.

      Nhìn trưng ra khuôn mặt, xoay xoay con mắt nghĩ cách đối phó, dễ thương, khó mà kiềm chế được.

      Tiến lên bước, lập tức đem đẩy đến góc thang máy - đây là góc chết còn đường lui nữa.

      “Chú ?”

      Bùi Vân Khinh kinh ngạc ngẩng mặt lên, nụ hôn người đàn ông rơi xuống, ngự cánh môi .

      Nháy mắt hai đôi môi chạm vào nhau, kinh ngạc, mắt mở lớn.

      Này… Đây là thang máy, hơn nữa còn là thang máy phủ tổng thống!

      lúc xuất thần, môi khẽ cắn cái.

      Cánh môi hơi đâu, môi tự chủ mà thả lỏng, người đàn ông mược cơ hội tiến vào nhanh chóng, chiếm lấy mềm mại cùng với ngọt ngào của .

      Môi của vẫn còn lưu giữ mùi rượu lúc nãy, mùi vị của dứa hòa lẫn cùng với rượu Rum làm cho người ta càng thêm mê đắm.

      Hôn , bàn tay liền theo thắt lưng dời xuống, để ở lưng , làm cho cùng càng gần nhau hơn.

      Thang máy xuống, từ tầng ba xuống tầng .

      Thẳng đến khi cửa thang máy tách tiếng mở ra, Đường Mặc Trầm mới chịu bỏ ra, đem người con ở trong lòng bị hôn đến hai gò má đỏ bừng buông ra.

      Bùi Vân Khinh vừa muốn nhìn bên ngoài có ai , tay người đàn ông bắt được tay , lôi kéo ra khỏi thang máy.

      “Bộ trưởng!”

      Trong đại sảnh, nhân viên an ninh nhìn , đều cung kính chào hỏi.

      Đường Mặc Trầm nhàng gật đầu, hoàn toàn có nửa điểm mất tự nhiên khi làm chuyện xấu, Bùi Vân Khinh lại giống như trộm, dám ngẩn đầu dậy.

      quá càn rỡ rồi!

      hôn liền hôn.

      Chẳng may có người tiến đến thang máy, hoặc bên ngoài thang máy có người…

      Dưới cầu thang, tài xế sớm được thông báo, nên dừng xe ở dưới chân cầu thang rồi.
      Hai người chia nhau ngồi vào chỗ phía sau, Bùi Vân Khinh sữa chữa làn váy, bàn tay bị bắt lấy, kéo đến đùi .

      Bùi Vân Khinh nghiêng mắt nhìn sang, chỉ thấy chiếc quần lính màu xanh đen, ngón tay của người đàn ông như ngọc thạch tạc thành, khớp xương ràng, trắng nõn thon dài.

      Bàn tay to nắm hết, nhưng vừa vặn che chở cho cả lòng bàn tay .
      Khanh¥Ni, Tôm Thỏ, Chris8 others thích bài này.

    3. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      <3 lâu lâu lại đọc liền tù tì 3 chương
      Mieu1810 thích bài này.

    4. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 184: ĐÊM NAY THƯỞNG LỚN CHO EM.
      Edit: Miêu

      Thời điểm Bùi Vân Khinh lên trung học, liền thường tưởng tượng có ngày, bước cùng giống như người , cùng tay trong tay đường.

      tại, cơ hội.

      Trong lòng vừa động, Bùi Vân Khinh lấy hết dũng khí, dè dặt đưa bàn tay mình, đưa vào bàn tay .

      Cảm giác sợ hãi cảm nhận được những động tác của vô cùng nhàng….

      Bàn tay xương mềm mại, từng chút từng chút tiếp xúc qua làn da , rất nhangfm mang đến cho người đối diện cảm giác tê dại.

      Ngón tay di chuyển, hơi thở Đường Mặc Trầm hơi căng, lúc này năm ngón tay khép lại cầm tay .

      Cảm giác tay cùng với tay mình mười ngón tay đan vào nhau, Bùi Vân Khinh cảm thấy ngọt ngào.

      Cho dù phải cùng nhau đường, nhưng ít nhất hai người cũng nắm tay nhau chân chính lần.

      Làm cho hoàn thành được giấc mơ hồi trung học.

      Nghiêng mắt nhìn chăm chú vào chỗ hai người đan tay vào nhau, bướng bỉnh gấp ngón tya mình lại, nhàng mà vuốt ve bàn tay cái.

      Tuy chỉ có động tác của , nhưng đối với người đàn ông đối diện mà đó là loại kích thích tột cùng.

      nhóc này, đến đây!

      Đường Mặc Trầm nâng tay, đè lại những ngón tay loạn lạc của .

      Bùi Vân Khinh nào biết được cảm thụ của , còn tưởng rằng Đường Mặc Trầm cùng cử động với nhau, ngón cái bị đè thể cử động, đem bốn ngón tay còn lại giống như đánh đàn, dùng bốn ngón tay đánh đàn, nhàng thủ sẵn mu bàn tay .

      Hai từ ‘đàn xong’ chưa kịp , người đàn ông nắm ngón tay chặt.

      Bùi Vân Khinh nghiêng mắt nhìn sang, chỉ thấy hướng trừng trừng mắt, đôi mắt đen như mực càng thêm đen tối.

      Chính ngón tay , cũng được?

      Bùi Vân Khinh bĩu môi, đưa tay muốn rút về.

      vừa rút chưa được bao nhiêu, bị cầm lại chặt.

      “Lái nhanh chút!”

      Người đàn ông trầm giọng hạ lệnh.

      Người tài xế nghe ra được giọng điệu , dám nghi ngờ, đạp chân ga với tốc độ như gió, chạy vào cao tốc.

      Quản gia nhìn thấy xe trở lại, chủ động nghênh đón ở cầu thang.

      đợi quản gia xuống, Đường Mặc Trầm đem cửa xe mở ra, đem Bùi Vân Khinh lôi ra.

      “Thiếu gia?”

      Bác Chu theo vào cửa Đường Mặc Trầm kép Bùi Vân Khinh lên cầu thang.

      “Trước bình minh, cho ai lên lầu cả!”

      Nhìn bóng dáng hai người biến mất ở chân cầu thang, bác Chu nhìn về phía tài xế.

      “Tiểu thư lại gây tai họa gì sao?”

      Tài xế chỉ lắc đầu.

      có a?”

      Bên này vừa dứt lời, chợt nghe lầu truyền đến tiếng vang nặng nề.

      phanh!

      Đó là thanh cánh cửa phòng ngủ chính đóng lại.

      Bác Chu cùng với tài xế đều nghe được, trong lòng liền chấn động.

      Nghe được thanh này, liền biết vị bộ trưởng kia có vui vẻ gì, tối nay tiểu thư chắc bị giáo huấn nữa rồi.

      Đương nhiên, đồng tình đồng tình, nhưng ai có lá gan lên cầu tình cả.

      ….

      ….

      Phòng ngủ chính lầu.

      Bùi Vân Khinh giày cao gót, đường chạy theo vào phòng ngủ chính, nhìn chăm chú vào cánh cửa phòng ngủ phía sau, vẻ mặt càng nghi hoặc.

      “Chú , làm sao vậy?”

      Vừa xuống xe vội vã đem lên lầu, còn đóng cửa lại, làm cái quỷ gì vậy?

      Người đàn ông cởi bỏ cúc áo, quần áo quân đội để tại sô pha, giơ tay giữ chặt caravat, rồi tháo ra.

      “Em cứ !”

      Nghe được lời này, tại sao làm sai cái gì chứ?

      “Em cũng có làm mà!”

      Bùi Vân Khinh hiểu liền ngước nhìn về phía người đàn ông, ngọn đèn lòng đỉnh đầu , ánh mắt ngày càng thâm thúy, đôi mắt đen như mực ngày càng trầm xuống.

      “Tối nay, phải biểu của em tốt lắm sao?”

      “Đúng vậy!”

      Đường Mặc Trầm ép đến gần bước, cúi người xuống, chống lại ánh mắt , “Cho nên… Đêm nay muốn thưởng cho em nhiều!”
      Tiểu Ly 1111, Chris, Ke Vo Hinh2 others thích bài này.

    5. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 185: ĐỨNG XÉ….
      Edit: Miêu - CQH
      Khi chuyện, bàn tay người đàn ông nâng lên, dừng ở eo của Bùi Vân Khinh.

      Lễ phục màu bạc, chất vải mỏng mỏng, cảm nhận được độ ấm và lực của bàn tay của .

      Hơi thở buộc chặt, tự chủ xiếc chặt hơn sau lưng .

      “Chú …”

      muốn là bộ lễ phục này là mượn, thể phá hư được nên cho cởi.

      Người đàn ông lại căn bản cho cơ hội xong, cánh tay nhàng càng xiếc chặc hơn, lập tức người áp lên lồng ngực , tiếp theo sau cái chớp mắt, bắt được môi mà hôn lên.

      bàn tay sau lưng , tay người đàn ông từ hông ngày càng lên, tấm lưng gầy gò mà mềm mại, lên là chiếc cổ nho .

      Hơi dùng lực chút, liền kéo khóa xuống, nhưng bị mắc kẹt.

      lại cố gắng kéo lần nữa, nhưng được.

      Lại dùng lực kéo phen, váy giật giật theo nhưng kéo xuống được.



      Chân mày người đàn ông nhíu chặt, khẽ cong thở gấp ngẩng mặt lên, hai tay nâng lên, tay bắt lấy bên váy.

      “Đây là lễ phục mượn đấy, đừng xé…”

      bồi thường!”

      thân tơ lụa xé ra, sau đó thanh của vang lên.

      Vốn dĩ quần áo bao bọc người, nháy mắt cả người tự do, làn váy trượt từ vai xuống chân .

      người mất che chở, Bùi Vân Khinh bối rối, mặc lễ phục thể mặc đò lót được, chỉ dùng đồ bảo hộ ngực, gần như cũng ** cũng có gì khác nhau.

      có thói quen trước mặt cởi trần, là thẹn thùng, hai là tự tin.

      Bàn tay to Đường Mặc Trầm nâng lên, bắt được hai cổ tay , liền bá đạo đẩy hai cánh tay lên.

      “Chú !”

      Mặt đỏ như lửa, giãy dụa muốn tránh ra.

      vất vả mới rút ra được, dưới giày cao gót liền nhoáng lên, thân thể liền mất cân bằng, lui về phía sau bước, liền ngã giường.

      Đường Mặc Trầm đỡ , mà để mặc té xuống.

      tiến lên, đứng ở cuối giường, muốn nhìn kĩ chút.

      Mấy lần trước đều né tránh, nhưng lúc này đây, muốn nhìn kỹ lần nữa.

      Với thái độ lạnh nhạt nhìn giường, với làn da trắng như sữa, mịn màng.

      Bùi Vân Khinh liền phục hồi tinh thần lại, hốt hoảng kéo chăn muốn che người lại, lại bị bắt được cổ tay đè đầu giường.

      “Để nhìn thử!”

      Lấy tư thế từ nhìn xuống ở người , giơ ngón tay lên trói buộc giường.

      Tay bị cầm lấy thể cử động, chỉ có thể đỏ mắt cắn môi, tựa đầu lệch sang bên cạnh.

      Lông mi dài rũ xuống, dám nhìn .

      Lúc này, người đàn ông cúi người xuống, hướng sát đến người hơn, bàn tay nắm lấy thân thể , đem đầu quay lại nhìn thẳng .

      “Thân thể em rất đẹp!”

      Giọng của khàn khàn mà cho người khác tin những lời .

      “Vậy….”

      mím môi, yên tâm hỏi, “…. thích ?”

      có trả lời lại, chỉ lấy nụ hôn làm đáp án.

      Giống như dấu hôn hoa hồng để lại nhiều chỗ người .

      đường.

      Ngày càng xuống dưới.

      ….

      Tối hôm đó, Đường Mặc Trầm cũng có nuốt lời.

      muốn thưởng , liền thưởng cho .

      Người phụ nữ của mình, đương nhiên keo kiệt, bất kể ở phương diện nào.

      Tối hôm đó, Bùi Vân Khinh mặc dù sống hai đời, nhưng lần đầu tiên cảm nhận được vui thích và sung sướng trong chuyện ấy.

      Đương nhiên, cái giá phải trả cũng là ‘thảm thương’.

      Bị nhào nặn, nắm ép ép buộc hơn nửa đêm, thế cho nên ngày hôm sau đến căn cứ lúc huấn luyện, phần phía dưới có hơi đau chút.

      Nhưng may mắn cho là Đinh Linh cho rằng muốn theo kịp tiến độ mọi người để có thể cùng với mọi người luyện tập cùng nhau, số lượng bài tập nâng lên nhưng chất lượng bài tập giảm bớt.
      Tiểu Ly 1111, Chris, Ke Vo Hinh2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :