1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời! - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Meow

      Tiểu Meow Well-Known Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      531

      Chương 10: này, tâm tư ghê gớm

      Bùi Vân khinh vẫn cho rằng, bao giờ để ý đến mình nữa. nghĩ rằng Đường Mặc Trầm vẫn nhớ tặng quà cho .


      Còn ngẩn người, có ai đó gõ cửa phòng.


      Bùi Vân Khinh cầm cung tên ra mở cửa. Là Đường Mặc Trầm ăn mặc chỉnh tề đứng ở ngoài.


      Người đàn ông cao lớn chân dài, trời sinh làm móc treo quần áo. Mặc áo sơ mi quân trang mùa hè, sơ - vin thẳng thắn vào trong quần, hai chân càng thêm dài.


      Đứng trong hành lang, vẫn khí phách mà trầm ổn như xưa. Từ đầu đến chân đều lộ ra hơi thở cao quý của người đứng đầu. So với ấn tượng trong kí ức của càng thêm tốt đẹp.


      Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, trái tim vẫn đập loạn nhịp như cũ.


      Ánh mắt đảo qua cái cung trong tay Bùi Vân Khinh, dừng lại ở khăn tắm người thiếu nữ, Đường Mặc Trầm khẽ nhíu mày.


      nửa ngày rồi, vẫn chưa mặc quần áo sal?


      Tầm mắt lại đảo da thịt ẩm ướt, chú ý tới dấu ấn ràng nơi bả vai, lông mày hung hăng dựng lên.


      "sấy khô tóc, thay quần áo, ăn cơm."


      "Ok, em lập tức xong ngay."


      Đường Mặc Trầm xoay người ra cầu thang.


      "Chú !" Bùi Vân Khinh đuổi theo, "Cung này là tặng em?"


      Vị bộ trưởng nào đó dừng lại, môi nhấp nhấp.


      " phải!"


      Đúng là đồ khẩu thị tâm phi!


      ràng đó viết chữ "Vân" rồi, còn chịu thừa nhận.


      Bùi Vân Khinh bĩu môi, "em mặc kệ, ở trong phòng em chính là của em , người ta muốn muốn cái cung này ! Cám ơn , em rất thích!"


      Ôm cung, vui vẻ trở về phòng.


      Đường Mặc Trầm biểu cảm gì, đôi mắt đen như mực thần sắc cũng tự chủ được mà nhu hòa vài phần.


      Chờ ở dưới lầu, thư ký Ôn nhìn thấy , lập tức bước nhanh đến, "Bộ trưởng, chuẩn bị xong máy bay, khi nào đưa tiểu thư ra sân bay?"


      " cần."


      cần?


      Ôn thư ký kinh ngạc, lông mày cong lên.


      Đêm qua, Đường Mặc Trầm gọi điện, hạ lệnh mình phải chuẩn bị để đưa tiểu thư vào trường quân đội. Còn dặn dò phải làm tốt, ta gọi vô số điện thoại, cuối cùng cũng làm xong thủ tục, bây giờ lại cần nữa rồi?


      "Thiếu gia!" Chu quản gia tới, "Bữa sáng chuẩn bị xong."


      giờ Đường Mặc Trầm làm thượng tướng, còn là bộ trưởng, nhưng mà ở nhà, quản gia vẫn như thói quen gọi là thiếu gia.


      Đường Mặc Trầm gật gật đầu, về phía nhà ăn, thản nhiên hạ lệnh.


      "Đợi lát nữa, chuẩn bị tài xế đưa ấy học."


      Bác Chu nghiêng mắt, liếc mắt nhìn thư ký Ôn, Ôn thư ký cũng nhìn lại.


      Hai bên trao đổi ánh mắt, quản gia Chu bình tĩnh đáp lại.


      "Dạ !"


      Đường Mặc Trầm vào nhà ăn, ngồi vào ghế chủ vị, ánh mắt rất tự nhiên xẹt qua bộ đồ ăn phía bên phải mình. dựa người vào ghế bên phải.


      Đường Cung xây vài năm trước, là Đường gia xây mới.


      Cha Đường nay lớn tuổi, lên cao lâu tiện, tại sống ở tứ hợp viện trong nhà cũ nhà họ Đường .


      Phòng ở ở đây, ngoài quản gia, nữ giúp việc, tài xế ở ngoài, chỉ có mình .


      Từ lúc đón Bùi Vân Khinh vào Đường cung, chỗ ngồi này dành riêng cho đến tận khi mình đuổi .


      Nghe được tiếng thanh nhã cầu thang, Đường Mặc Trầm thu hồi tầm mắt.


      Nhìn quản gia và Ôn thư ký , Bùi Vân Khinh lập tức vui vẻ cùng hai người chào hỏi.


      "Ôn thư ký, bác Chu, buổi sáng tốt lành!"


      Lúc trước ở Đường gia, hai người nay râdt quan tâm đến mình. Mười năm gặp, lúc gặp lại tự nhiên khó tránh khỏi vui sướng.


      "Tiểu thư, buổi sáng tốt lành!"


      Bác Chu và Ôn thư ký cùng lên tiếng đáp lại, mặt đều có biểu cảm nhưng trong lòng lại là trận thổn thức.


      Đêm qua muốn sống muốn chết, thậm chí còn bắn Đường Mặc Trầm, lúc này vẫn có thể cười được? !


      này ... Tâm tư ghê gớm !


      ...
      Ameri, Anastasia Huỳnh, daovan21033 others thích bài này.

    2. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Huhu liền1 lúc 3 chương, sướng mắt quá b @Tiểu Meow ơi
      Tiểu Meowthuyt thích bài này.

    3. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      Đây là lần đầu mình edit nên mọi người có gì góp ý với nha *heart* * heart*



      CHƯƠNG 11: NẾU LỀ MỀ, VẬY CÁCH ĂN CỦA CHẬM ĐẾN ĐÂU?
      Edit: Miêu
      Bắt đầu ngày mới là từ nụ cười của , là tốt– Đường Mặc Trầm





      “Khụ!”

      Trong phòng ăn, vang lên tiếng ho khan của Đường Mặc Trầm.

      Biết ám chỉ mình nên nhanh lên, Bùi Vân Khinh bước nhanh hơn vào nhà ăn, thấy có ghế trống ở bên cạnh nên tự nhiên cũng ngồi xuống, tầm mắt tự nhiên dừng ở người Đường Mặc Trầm.

      Xa nhau mười năm, vẫn xuất trong giấc mơ của Bùi Vân Khinh vô số đêm. tại Bùi Vân Khinh thực quay về nên muốn nhìn kĩ hơn.

      Đường Mặc Trầm tay trái nâng chén tay phải cầm thìa, chỉ là ăn sáng ở nhà nhưng thắt lưng của vẫn thẳng như cây tùng.

      Đương nhiên, cũng cứng nhắc giống quân nhân bình thường, mà trong các động tác của lộ ra nét tao nhã của con em giới quý tộc phát ra từ tận xương tủy.

      Đường gia vốn là danh môn, mấy trăm năm trước chính là thế gia, ba đời đơn truyền, Đường Mặc Trầm là quý tộc chân chính.

      Màu vàng của nắng sớm từ cửa sổ sát đất theo vào, nửa người tỏa ra vầng sáng màu vàng nhạt, ngồi ở cạnh bàn Đường Mặc Trầm tựa như bức tranh sống động được khắc họa từ nghệ nhân xuất sắc nhất, lóa mắt.

      Cảm giác được tầm mắt của Bùi Vân Khinh, mày cong của Đường Mặc Trầm nhíu lại.

      “Còn lề mề?”

      “Chỉ là lâu có cùng ăn cơm chung…” Bùi Vân Khinh bưng lên chén cháo, cắn môi lấy dũng khí, “Em rất nhớ .”

      sống hai đời người, lần này tuyệt đối thể lùi bước.

      làm sao giống như chứ?

      Bùi Vân Khinh đến Đường cung ba năm, ở chung với nhau, Đường Mặc Trầm tạo thành thói quen với có mặt của , mỗi lần ăn cơm nhìn cái ghế trống rỗng bên cạnh, trong lòng cũng thấy đơn.

      Nắm lấy cái muỗng ở tay phải gian xung quang cứng lại giây, Đường Mặc Trầm rất bình tĩnh đem cháo đến miệng, từ từ nuốt xuống.

      “Ăn , chút nữa nguội mất.”

      mặt vẫn là bộ dạng thường ngày với biểu tình lãnh đạm với ngữ khí gọi là thân thiết, so với vừa rồi ràng là ôn hòa.

      “Vâng!”

      Bùi Vân Khinh khéo léo đáp lời, nâng bát lên ăn ngon lành.

      Đêm qua ăn cái gì hơn nữa cả đêm bị ép buộc nên lúc này rất đói, chốc lát chén cháo chốc lát là thấy đáy.

      Bác Chu tiến lên bước chủ động mở miệng,
      “Thêm chén cháo nữa cho tiểu thư nhé?”

      “Được ạ!.”

      Bùi Vân Khinh nghiêng mắt dừng ở cái chén tay Đường Mặc Trầm.

      Lúc đến trong chén là chén đầy, ăn xong chén trong chén còn nửa chén cháo.

      Nếu lề mề, vậy cách ăn của còn chậm đến đâu?!

      “Thiếu gia!” Quản gia đưa chén của Bùi Vân Khinh cho giúp việc “Ngài cũng thêm chén?”

      Bùi Vân Khinh nhìn ra manh mối, quản gia cũng tinh mắt nhìn ra vài phần.

      Gần năm nay thời gian dùng bữa sáng của thiếu gia chưa bao giờ vượt quá 10 phút, hôm nay ăn hết 15 phút.

      thân là bộ trưởng, thời gian trân quý đến mức nào cần hỏi cũng biết, vì Bùi Vân Khinh ở đây mới kéo dài thời gian.

      cần.” Đường Mặc Trầm buông chén xuống “Phía La gia để tôi cho.”

      La gia là nhà mẹ đẻ của Bùi Vân Khinh.

      Lúc trước, La Yên gả cho cha Bùi, La gia đồng ý.

      Cái này cũng khó trách, La gia có công ty dược phẩm ở Long Thành phải là giàu sang đứng đầu nhưng cũng được cho là phú quý, Bùi Phàm là cha của Bùi Vân Khinh chỉ là lính nghèo ở thị trấn .

      Hôn như vậy môn đăng hộ đối, La gia làm sao đồng ý được.

      Bất đắc dĩ người trong nhà phản đối, La Yên tính tình cương liệt, liền cùng Bùi Phàm vụng trộm lĩnh chứng gạo nấu thành cơm, La gia cũng chỉ đành coi như có đứa con này.

      Bùi Vân Khinh trước kia cũng biết chuyện, sau này ở cùng Đường Mặc Trầm mới cho biết mẹ là công chúa trong nhà.
      Last edited: 26/5/19
      Ameri, daovan210, linhdiep1727 others thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Hóng ~~

    5. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 12: TRONG LÒNG CÓ CHÚT BUỒN BỰC
      Edit: Miêu​

      Nhưng từ trước đến giờ qua lại với La gia, Bùi Vân Khinh quan tâm cũng muốn đến giàu sang đó, vì thế cũng có ý định nhận người thân.

      Sau này bị Đường Mặc Trầm đuổi ra Đường gia, cứng rắn đuổi về La gia, Bùi Vân Khinh mới bất đắc dĩ ăn nhờ ở đậu.

      “Được.”

      Bùi Vân Khinh rất ngoan.

      Thời gian này, Đường Mặc Trầm từ ghế đứng lên.

      “Em tiễn .”

      Bùi Vân Khinh thẳng người lấn tới, bàn tay Đường Mặc Trầm liền rơi xuống bờ vai .

      Biết tính tình của thích người khác làm trái ý nên kiên trì chỉ quay sang nhìn cười ngọt ngào.

      “Chú à, buổi tối gặp lại.”

      Mái tóc dài của buộc cao, ánh nắng sáng sớm chiếu vào gương mặt tươi sáng, lớp lông tơ bên gò má bị ánh sáng nhuộm thành màu vàng nhè , khóe môi cong lên có vẻ cực kỳ nhu thuận.

      Hoảng hốt, thời gian như quay lại năm trước.

      Thời điểm làm nhiệm vụ, mỗi sáng bọn họ cùng nhau ăn cơm.

      làm, đến trường, vẫn luôn cười và lời tạm biệt với .

      "Chú à, buổi tối gặp lại."

      Khi đó, mỗi ngày của đều bắt đầu từ nụ cười của .

      "Ừ!"

      đáp tiếng, bước ra nhà ăn, qua phòng khách vào ngoài cửa trong ánh mặt trời.

      Thư kí Ôn chạy đến mở cửa xe giúp Đường Mặc Trầm, nghiêng người ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe.

      Khởi động xe, theo bản năng nghiêng mắt, cái liếc mắt chỉ thấy đứng ở bên trong cửa sổ sát đất, ở hướng phất tay.

      Trong lòng Đường Mặc Trầm đột nhiên toát ra ý nghĩa – nếu hai người bọn họ có thể tiếp tục như vậy…

      Điều này sao có thể rồi Bùi Vân Khinh trưởng thành, ngày nào đó gả cho chàng trai mà mến.

      biết sau này, bạn trai của có ghét bỏ còn trinh trắng hay ?

      Gã đó dám!

      Nghĩ đến chuyện cùng người đàn ông khác tình chàng ý thiếp, trong lòng Đường Mặc Trầm khỏi bực bội.

      Thu hồi tầm mắt, nhíu mày nhìn thẳng tài xế, ra hai chữ.

      "Lái xe!"

      ...

      ...

      Trong phòng ăn.

      Vẫn liên tục đưa mắt nhìn xe Đường Mặc Trầm chạy ra khỏi con hẻm, Bùi Vân Khinh này mới thu hồi tầm mắt.

      "Tiểu thư!" Bác Chu ở bên giọng mở miệng, "Con có muốn ăn chút món bánh ngọt hay ?"

      Sáng sớm, vừa ăn điểm tâm xong liền ăn thêm bánh ngọt?

      Bùi Vân Khinh nghi hoặc nghiêng mắt, chỉ thấy bác Chu mỉm cười giải thích, "Hôm qua, thiếu gia mang về cái bánh ngọt, bác nhớ tiểu thư thích ăn nhất bánh ngọt caramen."

      Bánh ngọt caramen?

      Chú lại ăn đồ ngọt, mua thứ này làm cái gì?

      "Chú mua?"

      "Bác có nhìn qua cái hộp, là bánh ngọt số lượng có hạn ở tiệm Betty.”

      Betty là tiệm bánh ngọt cao cấp của tiệm bánh Long Thành, sinh nhật lần đầu tiên của ăn bánh ngọt caramen chính là Đường Mặc Trầm mua ở cửa tiệm kia.

      Từ nay về sau, rất mê bánh ngọt caramen nơi đó.

      Sau này mỗi lần Bùi Vân Khinh sinh nhật, đều đặt cái ở nơi đó để chúc mừng .

      Hay là...

      Bùi Vân Khinh chạy nhanh vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra.

      Quả nhiên, có hộp bánh hình vuông vẫn chưa mở bao bì, dè đặt bưng ra ngoài, đặt lên bàn bắt đầu tháo nơ, mở hộp ra.

      Hương thơm bánh ngọt mê người đưa vào mũi, trang trí tinh xảo bánh, có dòng chữ "Sinh nhật vui vẻ ".

      "Bác Chu!" Bùi Vân Khinh quay sang, "Chú ấy chuẩn bị sinh nhật cho con sao?"

      "Chuyện này tôi cũng lắm, chỉ là..." Bác Chu rũ xuống rèm mắt, "Hôm qua thiếu gia về nhà rất sớm, ngoài bánh ngọt ra, còn mang về hộp quà rất lớn."

      Bác Chu từ nhìn Đường Mặc Trầm lớn lên, khó đoán được tâm tư của , biết trong lòng là luyến tiếc nhóc này.
      Last edited: 26/5/19
      Ameri, Anastasia Huỳnh, daovan21029 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :