1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời! - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Meow

      Tiểu Meow Well-Known Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      531
      Chương 4: Màu đỏ vs trắng như tuyết



      Đường Mặc Trầm chống cánh tay đứng dậy, lắc lắc đầu còn đau.


      Ngày hôm qua uống nhiều rượu, bây giờ đầu vẫn còn ê ẩm. Chuyện xảy ra đêm qua, còn có chút mơ hồ .


      Vừa mở mắt, thấy cầm hòm thuốc, bước nhanh đến đây.


      Tóc dài rối tung, ngoại trừ cánh tay có dây áo lót, còn lại hề có quần áo. Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa chiếu vào, phản chiếu lên làn da trắng như gốm sứ, bộ ngực cao ngất có mảng lớn dấu hôn hồng đỏ , từng giọt máu đỏ tươi theo của đường cong mềm mại của uốn lượn chảy xuống.



      Màu đỏ và màu trắng tinh khôi như tuyết - đối lập tươi đẹp...


      Bụng Đường Mặc Trầm nóng lên, trận khô nóng trong nháy mắt dâng lên. Mày kiếm giật giật mạnh, nhanh chóng quay sang, xé drap giường ném cho .


      "Mặc vào !"


      Được nhắc nhở, Bùi Vân Khinh mới nhớ ra mình chưa mặc quần áo. Hốt hoảng cầm lấy, nhanh chóng quấn quanh người. thở sâu, bình ổn lại cảm xúc, nhanh nhẹn lấy kéo và băng gạc trong hòm thuốc.



      Đỡ lấy cánh tay bị thương của người bên cạnh, cẩn thận dùng kéo cắt áo sơ mi của , nhìn vết máu loãng đó, nhíu mày, lập tức xử lí. Vệ sinh miệng vết thương, cầm máu, bôi thuốc, băng bó lại lần nữa...



      Mười năm trước, Đường Mặc Trầm đưa đến học viên quân y. Ở nơi dã chiến học lại y học lâm sàng và ngoại khoa. Trước khi tốt nghiệp bị điều động chấp hành nhiệm vụ, vô ý bị thương, được tổ chức cứu trợ hòa bình quốc tế chữa trị. Lần bị thương đó, nhan sắc bị hủy hoại. Biết tìm mình nhưng cũng có ý định trở về.



      Sau khi chữa trị, gia nhập đội chữa bệnh. Sau đó liên tục theo đội chữa bệnh chạy chữa cho chiến khu và dịch khu các quốc gia trong thế giới thứ ba.


      Nhiều năm thực chiến tôi luyện, lúc này Bùi Vân Khinh bác sĩ có kinh nghiệm phong phú. Đương nhiên bị thương cũng thể chơi.


      Tuy nhiên, Đường Mặc Trầm cũng chú ý tới điều đó.


      Người đàn ông chỉ nhìn , cau mày.


      Bọn họ ngủ giường, y phục lại chỉnh tề, chẳng lẽ đêm qua...


      "Tốt lắm!"


      Dùng băng dán cố định băng gạc, Bùi Vân Khinh nhặt hết thuốc, bông băng và đồ lặt vặt xung quanh, đứng dậy muốn nhưng lại bị kéo lại.


      Cả ngày hôm qua chưa được ăn gì, buổi tối lại bị ép buộc cả đêm, lúc này thân thể của thực suy yếu. Bị lôi kéo như vậy, ngay lập tức ngã người vào lòng Đường Mặc Trầm .


      Bùi Vân Khinh ngước mắt, vừa nhìn lại ánh mắt tối om của người đàn ông ôm mình .


      "Lại muốn chạy trốn sao? !"


      " Chỉ là em muốn giúp tìm thuốc hạ sốt thôi".


      Lông mi dài chớp chớp, nhìn vào tầm mắt của , khẩn trương liếm liếm môi:


      "Nếu tin, có thể cho quản gia cầm thuốc vào đây."


      Mái tóc dài của tán loạn ở đầu vai, má còn ửng hồng sau khi tình cảm mãnh liệt qua .


      Môi bị hôn cắn có chút sưng. Ngày thường nhan sắc có chút ảm đạm, lúc này lại tựa như lựu chín muồi đỏ tươi ướt át.


      theo bản năng liếm môi nhưng trong mắt , hành động này lại phá lệ mê người.


      Trí nhớ mơ hồ thân mật với bên cạnh trong nháy mắt ập lên đầu, hơi thở Đường Mặc Trầm khỏi trầm trọng.


      "Hơi thở nặng nề như vậy, có phải phát sốt ?"


      Cảm giác được khác thường của , Bùi Vân Khinh lo lắng đưa tay sờ trán người bên cạnh.


      Tay bé của có chút lạnh, đem tim của run rẩy theo.



      nheo mắt, nhìn vào mắt Bùi Vân Khinh.


      Đôi mắt kia đen láy, trong suốt như thủy tinh, sáng ngời nhìn , tràn đầy thân thiết. Drap giường đắp người lúc này có chút lộn xộn, mơ hồ lộ ra cảnh xuân sắc bên trong, có máu, còn có dấu hôn.
      Ameri, daovan210, linhdiep1729 others thích bài này.

    2. Tiểu Meow

      Tiểu Meow Well-Known Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      531
      Chương 5: Mềm nhũn, nhu thuận mà làm nũng

      làm ra chuyện như vậy thế mà nổi giận sao.


      Ngày hôm qua lúc đem về, Bùi Vân Khinh còn cầm súng muốn liều mạng với mình, đột nhiên bây giờ lại quan tâm, băng bó rồi thử nhiệt độ cơ thể ? Chuyện này quá thần kỳ!



      Nếu nhớ lầm, hình như là do chủ động. bé xấu xa này , nghĩ làm như vậy phải trường quân đội nữa sau. năm nay, phóng túng, làm càn quấy nhiễu như thế nào, đều biết hết. Cứ tiếp tục như vậy, cuộc đời Bùi Vân Khinh bị hủy hoại.



      Ngày trước, thề ở trước mộ cha chiếu cố tốt, tuyệt đối để này tùy tiện, thích làm gì làm.


      Đẩy bàn tay đặt trán mình ra, Đường Mặc Trầm dứt khoát xoay người xuống giường, cầm khăn tắm ghế salon quấn bản thân lại.


      "Mặc xong quần áo xuống dưới ăn cơm, Ôn thư ký lái xe đưa em ra sân bay."


      Họ xảy ra chuyện như vậy rồi, vẫn còn muốn đưa sao?


      Bùi Vân Khinh sốt ruột, vội vàng đuổi theo, giữ chặt cánh tay của người đàn ông.


      "Em xin lỗi, em xin lỗi, em nên cầm súng bắn , là do em uống nhiều rượu làm càn, đừng đưa em trường quân đội mà, có được ?"


      Đường Mặc Trầm hề nhúc nhích.


      " được!"


      Để ở lại, nhất định lại giao du với đám bạn xấu xa.



      Lần này may mà đến kịp, nếu đến muộn chút, biết còn muốn xảy ra chuyện ồn ào gì nữa.


      chuẩn bị hất tay của ra, lập tức nghe được tiếng này mềm nhũn gọi:


      "Chú !"


      Nghe hai chữ này, cả người Đường Mặc Trầm run lên.


      Lúc trước, vì muốn cứu nên Bùi Phàm đỡ viên đạn cho . Trước khi qua đời gửi con duy nhất của mình nhờ Đường Mặc Trầm chăm sóc.


      Chàng trai này đón Bùi Vân Khinh ở quê lên, lúc này mới chỉ có mười bảy tuổi - thời kì tuổi trẻ phản nghịch.


      Vừa đón về, luôn đối chọi lại , còn mang cả họ tên Đường Mặc Trầm ra gọi. Sau khi quan hệ hai người dịu , lại lớn gọi là Mặc Trầm.


      Chỉ có mỗi lúc có việc cần nhờ, mới có thể mềm nhũn nhu thuận làm nũng gọi là "Chú " .


      Sau khi thi lên đại học, Đường Mặc Trầm bị tổ chức "La sát " phái người ám sát. Sợ liên lụy đến người bên cạnh, lập tức đưa đến nhà mẹ ruột La gia.


      Lúc ấy mặc dù đau khổ cầu xin đừng đem đến đó, nhưng vẫn nhẫn tâm đem đến cửa La Gia.


      Hốc mắt Bùi Vân khinh đong đầy nước mắt, cởi áo khoác và giày Đường Mặc Trần mua cho, chân trần bước trong tuyết.


      Từ đó về sau, mỗi lần thấy nhau, đều làm như là người bình thường xa lạ, lạnh lùng gọi "Đường Bộ trưởng" .


      Đây là lần đầu tiên trong môt năm qua, thân mật gọi "Chú " .


      Thấy Đường Mặc Trầm dừng lại, giống như trong lòng dậy sóng, Bùi Vân Khinh lập tức thừa thắng xông lên.


      "Em biết là em tốt, năm qua làm rất nhiều chuyện sai lầm. Người ta biết lỗi rồi, lập tức sửa sai, cho em cơ hội nữa, được ? Chú , em xin mà..." đáng thương làm nũng, đến người cha qua đời của mình cũng mang ra , "Lúc trước, đồng ý với cha em chăm sóc người ta tốt..."


      Nghe nhắc tới Bùi Phàm, sắc mặt Đường Mặc Trầm trầm xuống. Chính vì ban đầu đáp ứng ba nên mới thể bỏ mặc để tiếp tục càn quấy.



      Hất tay người ra, lạnh lùng mở miệng.


      "Lập tức tắm rửa mặc quần áo !"


      "..." Bùi Vân khinh liếc nhìn bốn phía, ánh mắt rơi cây kéo bàn chưa được cất. nắm lấy cây kéo giơ lên "Em mặc kệ, cho em ở lại , nếu người ta chết cho xem!"


      khóc, hai náo loạn, ba thắt cổ


      Vì có thể ở lại, hôm nay Bùi Vân Khinh thèm đếm xỉa đến mọi thứ nữa.


      Vừa cầm được cây kéo, Đường Mặc Trầm bắt lấy cổ tay cổ. Sau đó, cây kéo bị cướp lấy vứt xuống.
      Ameri, daovan210, linhdiep1729 others thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Chúc nàng @Tiểu Meow năm mới vui vẻ! Chúc hố chóng đông khách!:yoyo14::yoyo14:
      Tiểu Meow thích bài này.

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Tr này hay mà, rất hấp dẫn, editor cố lên

    5. Tiểu Meow

      Tiểu Meow Well-Known Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      531
      Chương 6: Ôm chặt lấy


      Người đàn ông này là quán quân võ thuật, cả nước ai có thể địch lại được, nhìn đạo hạnh của , làm sao là đối thủ của được?


      Trong cái khó ló cái khôn, Bùi Vân khinh tiến lên bước, hai cánh tay duỗi ra, ôm chặt thắt lưng Đường Mặc Trầm.


      "Dù sao người ta cũng !"


      Thân thể mềm mại của dán chặt vào , cách lớp drap giường, vẫn có thể cảm giác được ràng.


      Đường Mặc Trầm cúi thấp xuống, liếc mắt cái, nhìn được sạch ngực thiếu nữ ôm mình, vội vàng ngẩng mặt lên.



      "Buông ra!"


      " buông!"


      Đường Mặc Trầm kéo tay , Bùi Vân Khinh sợ bị đẩy ra, lại càng dùng sức ôm chặt .


      "Người ta , người ta , người ta chịu đâu..."


      Lần này chỉ sợ là li biệt, buông tay làm sao được?


      Nhớ lại lúc ôm để đỡ viên đạn đại bác kia , trong ánh mắt Bùi Vân Khinh ánh lên ướt át.


      Ngước mắt, nhìn vào tròng mắt tức giận của , trong mắt tràn đầy kiên quyết cùng cố chấp.


      "Trừ khi em chết, nếu ... em bao giờ rời khỏi nữa!"


      Đường Mặc Trầm định nổi giận, nhưng nhìn đến ánh lệ khóe mắt thiếu nữ, lời đến miệng nghẹn lại ở cổ hong


      Hay là, biết sai rồi?


      "Em cam đoan, cùng những người cặn bã kia qua lại với nhau chứ?"


      "Em khẳng định!"


      " Em có cam đoan học hành nghiêm chỉnh cho tốt ?"


      "Em thề!"


      Cảm giác hai khối mềm mại trong lòng, Đường Mặc Trầm chỉ cảm thấy mồm miệng khô nóng.


      "Khoác drap lại cho tử tế !"


      Bùi Vân Khinh liếc mắt nhìn ngực mình cái, vội vàng buông ra, kéo ga giường lên che ngực cẩn thận. Khuôn mặt trong nháy mắt ửng đỏ như phát sốt, thấp thỏm nhìn người đàn ông bên cạnh mình.


      "Vậy... có đưa em trường quân đội nữa ?"


      khóc như mưa, hai gò má ửng đỏ. Bộ dáng này, vừa làm người khác đau lòng, lại vừa dụ dỗ người ta phạm tội.



      Đường Mặc Trầm thở sâu, ngẩng mặt lên nhìn chăm chú vào mắt , cố gắng vì nó mà có cảm xúc đáng chết với con thỏ trắng.


      "Đây là cơ hội cuối cùng của em."


      Bùi Vân Khinh mừng rỡ, "Cám ơn chú !"


      "Đừng vui mừng quá sớm!" Đem vẻ mặt của nhìn ở trong mắt, Đường Mặc Trầm nhíu mày, "Nếu em lại dám ngoan ngoãn, lập tức đưa em vào trường quân đội. tốt nghiệp được đừng bao giờ nghĩ quay về đây."


      Bùi Vân Khinh lập tức nghiêm chỉnh, "Nhất định rồi, em cam đoan ngoan ngoãn, chú muốn người ta làm gì, người ta làm cái đó, làm theo là đứa trẻ bị méo miệng!"


      bé trước mắt lại trở về bộ dáng vài năm trước, lém lỉnh, hoạt bát như vậy.


      Nhưng mà tại, quan hệ giữa họ là gì đây?


      Đường Mặc Trầm được tự nhiên nhíu mày.


      " tắm rửa !"


      " Yes Sir, Đường bộ trưởng!"


      Bùi Vân Khinh ôm drap giườnh, cười rạng rỡ, chạy vào toilet.


      Đường Mặc Trầm giơ tay lên che trán. Chú ý trận hỗn độn giường, lại buồn bực trận.


      Đường Mặc Trầm à Đường Mặc Trầm, lúc trước Bùi đội trưởng đem bé giao cho mày, là muốn mày chăm sóc Bùi Vân Khinh như ruột thịt, sao lại có thể làm chuyện này với em ấy chứ?


      Lại nhìn drap giường có vết máu, Đường Mặc Trầm nhíu mày tới, cầm lên.

      Quả nhiên thấy ở giữa drap giường là đóa hoa hồng đỏ thẫm.


      Cái này, hẳn phải là máu của , cho nên là sao?


      Chi tiết mờ ảo trong đầu dần dần lên, Đường Mặc Trầm quay mặt lại xem thắt lưng mình, quả nhiên thấy xương sườn có vài vết cào mới.


      Đây là lần đầu tiên của Bùi Vân Khinh? !


      như vậy, hề có sinh hoạt cá nhân thối nát, thay đổi thất thường và xằng bậy.


      đáng chết!


      Đường Mặc Trầm nâng tay xoa huyệt Thái Dương. Ngày hôm qua muốn gì mà lại uống nhiều rượu như vậy, tại sao lại muốn vào xem ra sao...


      Đường Mặc Trầm à Đường Mặc Trầm, mày xem mày làm gì đj!


      Ngoài cửa, vang lên tiếng bước chân, giọng của lão quản gia vang lên.


      "Thiếu gia, Thư kí Ôn đến rồi."
      Ameri, daovan210, Tiểu Ly 111130 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :