1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời! - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 68: XINH ĐẸP LÀ TRONG VŨ KHÍ CỦA ĐÀN BÀ.
      Edit: Miêu
      Rượu?

      có uống rượu, tại sao môi có mùi rượu?

      Bùi Vân Kinh lại liếm liếm môi, hơi chua sót, tựa hồ là rượu, lại xác định được.

      Dù sao, đúng là có nghiên cứu gì về rượu.

      Cốc, cốc, cốc!

      Cửa phòng bị người khác nhàng gõ.

      “Tiểu thư!” thanh quản gia Chu từ ngoài cửa truyền vào “Giữa trưa con còn muốn về Tạ vườn ăn cơm tại nên rời giường rồi!”

      “Con rửa mặt chải đầu rồi lập tức xuống lầu ngay.”

      Bất chấp nghĩ đến mùi rượu môi nữa, Bùi Vân Kinh bước nhanh vào toilet cầm bàn chải đánh răng chỉ định vừa cầm điện thoại di động gọi cho Triệu Nhã.

      “Lily, tôi là Vân Kinh, có thể vài phút nữa đến nhà tôi hay ?”

      Đầu điện thoại bên kia, Lily cười sang sảng.

      “Xinh đẹp là trong những vũ khí của đàn bà, có khả năng chinh phục cả thiên hạ cũng có thể giết người vô hình, có phải hay ? , lần này lại muốn tạo hình cái gì?”

      Bùi Vân Kinh giương lên khóe môi “Tôi muốn tham gia yến hội của gia đình, có trưởng bối tham gia muốn ăn mặc dễ thương chút.”

      Sau khi bị Đường Mặc Trầm đuổi ra khỏi Đường cung, cùng Đường lão gia chỉ gặp lần trong tiệc sinh nhật rồi bị ông ngoại áp giải .

      Lúc ấy, còn cùng Đường Mặc Trầm mâu thuẫn, quần áo lố lăng , tóc còn dùng keo xịt tóc màu sắc rực rỡ giống như con gà tây.

      yến hội, còn cố ý trước mặt Đường Mặc Trầm hút thuốc.

      Hai người yến hội ầm ĩ cãi nhau trận, bị Đường Mặc Trầm đuổi ra khỏi khách sạn hại mọi người tan rã trong vui.

      Trở lại lần đầu gặp mọi người Đường gia, Bùi Vân Kinh hy vọng có thể phá vỡ ấn tượng như lúc ban đầu được.

      “Hiểu được!”

      Lily cười, đáp lại.

      ….

      ….

      giờ sau, xe đứng trước Tạ vườn.

      Bùi Vân Kinh cầm hộp quà mà quản gia Chu chuẩn bị xuống xe, quản gia vội vàng chạy đến.

      “Tiểu thư, nếu , Con chờ chút? Thiếu gia phỏng chừng nửa giờ nữa mới ra.”

      Đường lão gia chỉ có mình Đường Mặc Trầm, em họ thiếu còn có đứa con nuôi, cho dù so ra kém hơn Đường Mặc Trầm quyền cao chức trọng, ở Long Thành cũng đều là nhân vật tương đương, lúc này chỉ sợ cũng ở đây.

      Lần trước bởi vì hủy lễ mừng thọ Đường lão gia, quản gia sợ sau khi vào bị mắng chịu vì vậy khuyên chờ Đường Mặc Trầm vào cùng.

      cần, con vào trước.”

      Đôi cha con Đường gia này tính nết tương tự nhau, trong ngày thường đều cường thế quen rồi, vạn nhất bởi vì nổi lên va chạm, ngược lại là lỗi của .

      Bùi Vân Kinh vào trước bồi lão gia tử, dỗ dành lão nhân vui vẻ cũng cho Đường Mặc Trầm ít mặt mũi.

      “Con cũng biết tính tình của họ đến lúc đó chẳng may bọn họ cái gì, con đừng để trong lòng!”

      Quản gia bất đắc dĩ, dặn dò tiếng, lui sang bên.

      Như vậy, hẳn là có tư cách vào yến hội.

      Hướng quản gia gật đầu, Bùi Vân Kinh cất bước tiến lên hành lang Tạ vườn.

      Lập tức liền có nhân viên mặc sườn xám tiến lên tiếp đãi, hỏi có đặt bàn trước hay , Bùi Vân Kinh ra Đường gia, đối phương lập tức ra vẻ tôn kính đưa ra sau biệt viện.

      Còn chưa đến nơi mơ hồ nghe được tiếng cười bên trong còn có tiếng đàn sáo vang vọng.

      Bùi Vân Kinh sửa soạn lại quần áo, cất bước vào cửa.

      Phía nam sân khấu diễn ra vở <Bạch xà truyền kì> kinh điển lát <đoạn cầu>.

      Phía bắc sân khấu, Đường lão gia mặc đồ vân hạc trắng ở ghế chủ vị ngồi nghiêm chỉnh, tay phải còn để tay vịn nhàng gõ lên ghế.
      Last edited: 27/4/19
      1012, linhdiep17, Tiểu Ly 111118 others thích bài này.

    2. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 69: ĐUỔI NGƯỜI CŨNG ĐẾN PHIÊN NGƯƠI!
      Edit: Miêu​

      Phía đông ngồi là em chồng của Đường Mặc Trầm và vợ chồng Đường Tử Sương cùng với hai người con trai của bọn họ, phía tây ngồi vị trí đầu tiên để cho Đường Mặc Trầm, ngồi bên cạnh Đường lão gia là hai người bạn thân và con nuôi là Đổng Tử Xuyên và vợ của là Liễu Nhân.

      Còn về phía tiểu bối ở bên ngoài hô phong hoán vũ, ăn chơi trác táng, ở chỗ này cũng ngồi ở phía sau tiểu viên cái băng.

      Chỗ tuồng diễn ra cao trào, Bùi Vân Kinh dám quấy rầy lão nhân gia liền quay ra ngồi cùng với mọi người.

      Vẫn liên tục chờ diễn hát xong, lão gia tử vỗ tay hoan nghênh, liền thưởng cho diễn viên tuồng, thấy vậy liền cười bước đến.

      Mặt trời chiếu sân nhà vừa vặn chiếu người .

      Làm thay đổi màu của sườn xám, váy có tầng sa mỏng bên ngoài, điểm xuyến là cành đào bốn phía tản ra cánh hoa tinh xảo lại tao nhã mất trang trọng.

      Tóc dài sau ót buộc thành cái cuộn đầu, mặt có trang điểm gì chỉ có ít son môi màu hồng .

      Như vậy xuất sắc nhưng mất phần nhu thuận, đúng là mẫu người mà lão nhân gia thích.

      Đột nhiên xuất người như vậy làm cho tất cả mọi người ngẩn ra, lát mới có người nhận ra là Bùi Vân Kinh mặt lộ ra mấy phần kinh ngạc.

      nương phải bị Đường Mặc Trầm đuổi rồi sao?

      để ý đến ánh mắt của mọi người, Bùi Vân Kinh bước đến trước liền quy củ chào ông cụ.

      “Gia gia, tuổi thọ an khang.”

      là con nha đầu kia!” Vợ của Đổng Tử Xuyên là Liễu Nhân là người đứng lên đầu tiên, “Trong lần sinh thần trước của gia gia bị quậy đến tan rã vui, lúc này còn có mặt mũi nào ở đây, còn cút ra ngoài ?”

      Bùi Vân Kinh cúi xuống liền đứng tại chỗ, ngữ khí có chút suy yếu “Lúc này là Vân Khinh hướng đến gia gia nhận tội, nếu gia gia muốn Bùi Vân Kinh đến đây cháu liền rời vậy!”

      câu nghe giống như bình thường nhưng ám chỉ Liễu Nhân vượt qua hạn vi của mình.

      cùng gia gia chuyện, thế nào có nàng dâu có tư cách gì nhảy vào chuyện chứ!

      Bên cạnh có bác của Đường Mặc Trầm là Đường Tử Sương, lập tức bình tĩnh mở miệng: “Cha còn chưa lên tiếng vì cái gì mà là con dâu lên tiếng chen miệng rồi? Đó là đuổi người, nếu đuổi là người Đường gia đuổi cũng đến phiên của con dâu!”

      Đổng Tử Xuyên bất quá chỉ là người con nuôi, bởi vì Đường Mặc Trầm thường trở về nhà, mà ở trước mặt lão tử lấy lòng mà có mục đích như thế nào mọi người liền hiểu.

      người khác họ mà muốn chiếm tiện nghi của Đường gia, Đường Tử Sương sớm nhìn thấy thuận mắt.

      Chỉ là ngày thường Đổng Tử Xuyên cẩn thận tìm thấy sơ hở, hôm nay Liễu Nhân ở chỗ này gây ra lỗi tự nhiên Đường Tử Sương bỏ qua cơ hội này.

      Rắc!

      tiếng vang .

      Đường lão gia liền buông chén trà trong tay xuống rồi chầm chậm mở miệng.

      “Lỗi phải cái gì, ồn ào làm chi là tôi gọi Vân Kinh đến đấy!”

      Mọi người xung quanh lập tức câm như hến.

      Liễu Nhân nghĩ cách để nịnh bợ nhưng vẫn bị Đường Tử Sương mắng cho, cảm thấy được mặt liền tươi cười.

      “Liễu Nhân hiểu chuyện, xin cha nuôi đừng tức giận ạ!”

      “Gia gia!” Bùi Vân Kinh lên khiến cho Liễu Nhân bị mắng tâm tính của liền tốt, lúc này trong tay cầm hộp quà mở ra “Biết gia gia thích đồ cổ, đây là chú liền cố ý giúp ông chọn cặp bạch ngọc hình trái hồ đào, người xem thử có được ?”

      cẩn thận mở hộp trong đó liền xuất cặp bạch ngọc trái hồ đào, trước mắt mọi người.

      Chất ngọc sáng, óng ánh chạm trổ vô cùng tinh xảo, trải qua thời gian cùng năm tháng vẫn giữ nguyên được chất ngọc.

      Bùi Vân Kinh cố ý đứng ở sân tặng quà để ánh sáng của bạch ngọc hình trái hồ đào chiếu lên, bốn phía đều có luồng ánh sáng chứng minh được phải là vật bình thường.
      Last edited: 26/4/19
      1012, linhdiep17, Tiểu Ly 111119 others thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Chương 68
      Phía nam sân khấu..vỡ->vở
      Chương 69
      Vẫn liên tục...vẫn->vãn
      Gia gia...đầy ->đây.. cặp bạch ngọc trái hồ đào -> cặp đào bằng ngọc trắng
      Bùi vân khinh...phàm vật->vật bình thường
      Mieu1810 thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Đường ơi mau tới...

    5. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 70: TAY BÉ TÁT BỐP BỐP
      Edit: Miêu
      Đường gia tất nhiên thiếu những thứ tốt, bất quá con trai có lòng tặng ông như vậy người làm cha tất nhiên cũng cảm thấy vui mừng.

      Đường lão gia gật gật đầu “Ừ, khó có được con trai có lòng như vậy!”

      Bùi Vân Kinh cười đến, đem bạch ngọc hình trái hồ đào đưa đến cái bàn cạnh ông, “Ở thời xa xưa, trái hồ đào tượng trưng cho may mắn, nhà nào có được mọi việc đều được như mong muốn, chú hy vọng Đường gia vĩnh viễn hòa thuận từ xuống dưới.”

      Đổng Tử Xuyên cùng Đường Tử Sương vừa mới xung đột, câu kia giống như là người hiểu chuyện.

      Đường lão gia quả nhiên cảm thấy cao hứng, cười ha ha “Nha đầu đúng là cái gì ngươi cũng dám !”

      “Còn phải là gia gia dạy dỗ tốt sao?” Đem hộp gấm bỏ lên bàn, Bùi Vân Kinh bước đến đỡ bả vai gia gia, : “Ghế ngồi cứng như thế mà ngồi xem diễn lâu như vậy chỉ sợ thắt lưng của gia gia cứng lại rồi, để con giúp người xoa bóp bả vai.”

      Tạ vườn này là sản nghiệp của Đổng Tử Xuyên, diễn tuồng này khẳng định là ta an bài. Bùi Vân Khinh câu lộ mảy may cũng là chỉ trích Đổng Tử Xuyên an bài chu đáo.

      Đường Mặc Trầm luôn cần nịnh bợ nên cũng lười để ý, nhưng để người khác ăn chặn của chú nhà mình đâu.

      Đổng Tử Xuyên cũng nghe được nhưng tiện phản bác lại, dù sao người ta cũng chính chủ động nhảy ra cùng người cháu này phân cao thấp, ngược lại bây giờ lại mất mặt mũi như thế này.

      Đường lão gia cảm nhận được tất cả nhưng mặt chỉ cười .

      Đổng Tử Xuyên liếc xéo Bùi Vân Kinh, thầm cắn răng “Lại , tôi cũng tặng quà cha nuôi để mừng thọ, Liễu Nhân còn cho người đem đồ lại đây.”

      “Đúng, đúng vậy… Đem đồ vật tặng cha nuôi lại đây, để ông nhìn thử xem!” Liễu Nhân lập tức lấy lại tinh thần tỉnh táo “Cha nuôi, cha biết chứ, vì thứ này là Tử Xuyên đến Tây Bắc vài chuyến để tìm về đấy, bỏ ra nhiều tiền còn cùng chủ nhân của vật này thuyết phục lắm người ta mới bán cho.”

      Bùi Vân Kinh thầm bĩu môi.

      vừa mới đưa đôi bạch ngọc trái hồ đào đối phương liền mang lễ vật mấy triệu lỗi thời ra đây phải là cố ý đem lễ vật của chú kinh thường sao?

      ngược lại muốn nhìn thử chút xem đối phương chuẩn bị lễ vật gì mà ghê gớm như vậy.

      Thời gian trôi qua lâu, vài người bồi bàn đem cái lại đây.

      Bùi Vân Kinh mắt lạnh nhìn sang trong lòng liền giật mình.

      Cái ghế kia tính chất thầm, mặt có hoa văn màu đen huyền, lưng ghế cùng tay vịn đều khắc hoa văn với đường vân tinh xảo, ràng là vật quý giá là ghế tựa tiểu diệp bằng cây tử đàn.

      “Cha nuôi, người nhìn thử !” Đổng Tử Xuyên tới trước nhàng đỡ lấy lưng ghế tựa “Đây là ghế tựa bằng cây tiểu diệp tử đàn ở thời Minh triều, vừa vặn cùng cái bàn bằng cây tiểu diệp tử đàn là bộ!”

      “A!” Bên cạnh có vị bằng hữu của Đường lão gia kích động đứng lên “Ghế tựa thời Minh triều được bảo tồn tốt như vậy, đây là vật quý hiếm có!”

      Đổng Tử Xuyên trong lòng đắc ý, cười đến vẻ mặt sáng rỡ “Bởi vì cha nuôi thích.”

      “Đúng vậy, Tử Xuyên nhà chúng ta chính là như vậy, người ta chịu bán, ấy chỉ lần cầu người ta bán. Mà ấy dùng nhiều cách như từ thuyết phục đến cứng rắn để người ta bán cho, đúng là vất vả mới mua về được!”

      Hai vợ chồng kẻ tung người hứng a dua với nhau, Đường Tử Sương đứng bên cũng bĩu môi lại lời nào dù sao người ta cũng đứng kia.

      biết lão tử kia luôn thích mấy thứ này, Đổng Tử Xuyên nhất định lấy được khiến cho gia gia vui vẻ, ông hung hăng liếc trừng cái với hai đứa con trai mình – tặng lễ được rồi làm gì phải tốn kém tiền như vậy.

      Minh triều gỗ tiểu diệp tử đàn?

      Bùi Vân Kinh tới trước, nhìn kỹ chút cái ghế kia, đứng lên rồi cười lạnh tiếng.

      “Chú Đổng cái ghế giả mà làm như vậy mà chú coi kĩ sao? Đúng là hết chỗ !"
      1012, linhdiep17, Tiểu Ly 111116 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :