1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời! - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 35: BÊN TRONG XE BĂNG HỎA LƯỠNG TRỌNG THIÊN.

      Cung Quảng Hằng

      Edit: Miêu
      Beta: Miêu, Tiểu Meow
      Nghe tiếng lòng của người nam nhân bên cạnh, Bùi Vân Khinh khỏi thầm nghĩ: "Mỗi lần gần gũi cùng Đường Mặc Trầm, tim của hai người tăng lên chẳng lẻ cũng có cảm giác giống mình sao?"

      Nâng tay xoa bóp huyệt thái dương, Đường Mặc Trầm ngước mắt nhìn thư ký Ôn: “Tử Khiêm, thuốc giảm đau!”

      Nghe vậy, Ôn Tử Khiêm vội vàng từ trong hộp lấy thuốc giảm đau, mở nắp bình nước, đưa thuốc và nước qua.

      Bùi Vân Khinh nhận đến tay, tự mình đem viên thuốc đến miệng .

      Cho dù từ được chăm sóc chăng nữa nhưng đây là lần đầu tiên đưa thuốc đến miệng sau khi trưởng thành.

      Đường Mặc Trầm hơi giật mình.

      “Há miệng!”

      Bùi Vân Khinh giọng, thúc giục mở miệng.

      Xe vừa vặn giảm tốc độ, thiếu nữ hơi giật mình, viên thuốc với ngón tay cùng nhau đưa vào miệng .

      Theo bản năng ngậm môi lại nên ngậm luôn ngón tay của .

      Đầu ngón tay sạch nhưng lời lẽ nóng bỏng.

      Hai cảm giác bất đồng chênh lệch, lập tức có dòng điện chạy ngang trong ngực .

      Nháy mắt hình như ngón tay của Bùi Vân Khinh tựa hồ mẫm cảm. Cảm giác lưỡi của lơ đãng bao bọc lấy ngón tay của mình, cánh tay trong nháy mắt mền yếu ít.

      Hốt hoảng đưa ngón tay ra khỏi miệng , Bùi Vân Khinh vội vàng ngồi thẳng lưng nhưng trong lòng như có hai con nai chạy loạn, nước trong tay cũng quên đưa .

      Viên thuốc trong miệng Đường Mặc Trầm muốn tan ra, trong miệng đều là chua sót, thấy cầm chai nước, nhọng mở miệng.

      “Nước!”

      “A…Vâng!”

      Bùi Vân Khinh vội vàng đưa bình nước sang, nhìn đem viên thuốc nuốt vào liền mở miệng hỏi:

      nhức đầu?”

      “Chỉ là tối qua ngủ ngon.”

      Đường Mặc Trầm trả lời hời hợt.

      Sao Bùi Vân Khinh làm sao yên tâm, nâng tay để lên trán cảm giác lòng bàn tay da thịt nóng hổi, lông mày nhảy, sợ hãi.

      “Mau bệnh viên!”

      Trách được tại sao lúc nảy nhịp tim của quá nhanh, nóng như vậy nhất định là sốt rồi.

      người có thương kích mà tại sốt nữa là dấu hiệu tốt.

      cần đâu.”

      “Cái gì cần hả!”

      Biểu tình mặt Bùi Vân Khinh trầm xuống, gay gắt , giọng cũng cao lên mấy phần:

      là bác sĩ hay em là bác sĩ, phải chữa bệnh đây là mệnh lệnh.”

      Trước khi trọng sinh, cứu người và phụ trách đội chăm sóc, bệnh nhân tiếp xúc phần lớn là quân nhân, chỉ hận thể thêm giường giải phẫu lập tức.

      có chút tài năng làm sao trị được người gian ác này?

      Bây giờ nhìn Đường Mặc Trầm phát sốt còn làm việc, tự nhiên tâm hồn như bác sĩ nhập, giọng kia so với Đường Mặc Trầm răn dạy cấp dưới sai biệt lắm.

      Đường Mặc Trầm làm cấp nhiều năm như vậy, cho dù Ngài tổng thống ở trước mặt cũng có tôn trọng, nhưng cho đến bây giờ chỉ giáo huấn người chưa từng bị ai giáo huấn cả.

      Con nhóc kia thần kinh như thế nào bị đứt, dám vào miệng hổ nhổ răng?

      Nghe thấy câu ra lệnh kia, trái tim Ôn Tử Khiêm cùng tài xế đồng thời khẩn trương, vì Bùi Vân Khinh cầu nguyện.

      khí trong ôtô nháy mắt đọng lại.

      Bùi Vân Khinh cảm giác được khí đúng liếc mắt cái liếc mắt Đường Mặc Trầm liền đóng băng, thế này mới ý thức được chính mình vừa mới cướp lời của .

      “Đây là mệnh lệnh!”

      Bốn chữ này nhưng mà hay dùng nhất cũng biết thời điểm cũng sử dụng.

      Thư ký Ôn nuốt ngụm nước miếng thở sâu, lá gan cũng lớn hơn nhàng tằng hắng cái.

      “Bộ trưởng, tôi nghĩ… Tiểu thư chỉ có ý tốt, là thân thể của Ngài quan trọng hơn!”

      “Đúng vậy!” Bùi Vân Khinh vội vàng xác nhận, nịnh nọt:

      “Chú , chỉ là người ta cùng chú chỉ đùa chút thôi mà, ngài là cấp , ngài là lớn nhất, em nào dám ra lệnh chứ. đại nhân đừng chấp tiểu nhân mà, người đàn ông tốt cùng đấu với phái nữ, đại trượng phu gây hứng với trẻ con nha…”
      Last edited: 11/3/19

    2. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 36: SƯ TỬ GIẬN DỮ CŨNG KHÓ DỖ NHƯ ĐẠI GIA NÀY

      Edit: Miêu
      Beta: Miêu, chị Hằng Lê​

      Ra lệnh sảng khoái lắm, nhưng hậu quả có thể bị chú - thủ trưởng nhà mình ném vô lò thiêu. Nên lúc này Bùi Vân Khinh bất chấp, cái gì gọi là thể diện.

      Đường Mặc Trầm vốn dĩ tức giận nhưng nghe câu cuối cùng đó khoé môi giật giật liền nở thành nụ cười.

      cười rất , nếu nhìn kĩ gần như nụ cười kia di chuyển khóe môi, độ cong cũng nhợt nhạt.

      Lạ ở chỗ chỉ thay đổi nho thế thôi lại làm cho gương mặt tuấn tú xuất chúng ngày thường cự người ngoài ngàn dặm kia bỗng chốc như sông băng tan chảy, vạn dặm chung quanh như có hoa nở rộ, mang mình vẻ ôn nhu và rực rỡ.

      Nhìn chăm chú vào giữa trán thêm ít rực rỡ, chính mình nhìn khỏi ngây dại.

      Băng sơn ngàn năm nay nhiễm xuân sắc, đây chính là phong cảnh trăm năm khó gặp, mình cùng ở chung với nhau ba năm, cũng thấy cười mấy lần.

      Nụ cười này, nhớ nhung mười năm rồi!

      “Chú ơi!”

      “Hử?”

      cười lên đẹp!”

      Lời vừa ra khỏi miệng chỉ hận thể cắn lưỡi mình.

      Quả nhiên, ông bà có thành ngữ rất đạo lí, đắc chí có được gì hí hửng, vất vả vị tổ tông này mới vui vẻ, tại sao chính mình lại đào hố vào.

      “Chú , em… Em phải cố ý đẹp?”

      đẹp sao?”

      “Dĩ nhiên là phải rồi, nhìn xem đặc biệt đẹp trai, chú của em là đẹp trai nhất… Nam thần đẹp nhất vũ trụ.”

      như vậy, ngay cả Trình Thiên Hữu cũng bằng ?

      Dừng ở trước mắt Bùi Vân Khinh biết bao nhiêu cái chữ “đẹp”, tâm tình Đường Mặc Trầm ngày càng tốt hơn.

      Khuôn mặt nhắn của tràn đầy vội vàng cùng rối ren. cửa kính xe, ánh sáng xuyên vào chiếu lên dàn da trơn bóng gần như trong suốt của nàng, tựa hồ chỉ cần nhàng bóp có thể ra nước.

      Dáng vẻ đẹp đẽ như vậy, chỉ làm thôi thúc ngón tay muốn đụng vào.

      Đường Mặc Trầm giơ bàn tay lên, ngón tay nhàng đụng vào hai má của .

      Cảm giác ngón tay người đàn ông di động má mình, Bùi Vân Khinh kinh ngạc mở cái miệng nhắn.

      nhéo mặt mình?

      Nếu đối phương là Trình Thiên Hữu Bùi Vân Khinh có cảm giác kỳ quái. Trước mắt vị này ràng là chú luôn luôn nghiêm khắc nhà mình, động tác nhàng như vậy, đây là lần đầu tiên.

      So với tưởng tượng của , làn da còn mền mại hơn, cảm xúc ấy lại mất, co dãn chỉ làm càng thêm luyến tiếc khi dời ngón tay.

      Ngón tay ở khuôn mặt nhắn của hai giây, Đường Mặc Trầm chậm rãi thu lại.

      “Lần này, chú so đo với em!”

      Bùi Vân Khinh thầm thở hơi, cả người liền rầu rĩ, sư tử giận dữ cũng khó dỗ như vị đại gia này!

      Ai kêu mình thương chứ, lại chọn trúng người đàn ông khó chiều nữa, trêu ghẹo cũng phải dỗ dàng lại!

      Bất quá…

      bây giờ còn sốt, mình cũng thể như thế, mà chăm sóc.

      “Vậy, bệnh viện nữa hay ?”

      .”

      “Chẳng may miệng vết thương nhiễm trùng hậu quả nghiêm trọng, bằng kêu thư ký Ôn gọi bác sĩ đến?”

      cần.”

      biết thân thể mình như thế nào, bị thương như thế cần bệnh viện. vai còn rất nhiều công việc cần xử lý, thời gian đâu nghỉ ngơi?

      “Vậy ít nhất cũng về nhà nghỉ ngơi nửa ngày, được chưa?”

      “Đúng vậy, bộ trưởng!” Thư ký Ôn mới dám tiếp “Mấy phần văn kiện quan trọng đều ở trong máy tính, ngài ở nhà xem cũng được, công việc để mai xử lý cũng muộn, dù sao… cũng là tấm lòng của tiểu thư.”

      Đường Mặc Trầm nghiêng mắt quả nhiên nhìn bé con bên cạnh nắm chặt hai cánh tay của , trong mắt đều là nước mắt tràn đầy nước mắt lo lắng cùng thân thiết, kiên trì của khỏi tan rã trong đôi mắt như nước hồ thu kia.

      “Được quay về Đường cung!”

    3. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 37: HỔ CÔNG DẠY DỖ.
      Edit: Miêu​

      Biệt thư La gia ở ngoại ô, cách Đường cũng cũng xa lắm, khoảng mười mấy phút chạy sau, xe Bentley lái vào cửa chính của Đường cung.

      Đường Mặc Trầm vào thư phòng lầu, Bùi Vân Khinh mang theo hòm thuốc vào, kéo đến sô pha ngồi xuống, đưa tay cởi hai nút áo của , đem nhiệt kế để vào dưới nách.

      Nhanh chóng cởi nút áo, Bùi Vân Khinh mở băng gạc ở bên ngoài để coi vết thương. Quả nhiên, miệng vết thương sưng lên, ràng nhiễm trùng.

      Bùi Vân Khinh đau lòng, cau mày bước nhanh đến bàn cầm lấy giấy bút bàn viết ra đơn thuốc đưa cho thư ký Ôn.

      “Lập tức mua, càng nhanh càng tốt!”

      “Này…” Ôn Tử Khiêm nhìn đơn thuốc, giọng có phần do dự “ cần gọi bác sĩ đến sao?”

      Lúc này Bùi Vân Khinh bất quá chỉ là sinh viên đại học y năm nhất, đối với y thuật của cũng tin tưởng là mấy.

      Chuyện liên quan đến cơ thể Đường Mặc Trầm, cũng có nửa điểm sơ xuất.

      Thậm chí tin đơn thuốc Bùi Vân Khinh đưa?

      Bùi Vân Khinh cong mày: “Tôi là bác sĩ.”

      Bốn chữ này, thanh cao nhưng lộ ra tự tin cùng bá đạo.

      Ôn Tử Khiêm ngước mắt, chống lại đôi mắt của Bùi Vân Khinh, nhưng lại bị ánh mắt bén nhọn nhìn thẳng như đâm vào trong lòng.

      Ánh mắt như vậy, làm cho loại cảm giác hoảng hốt giống như cảm giác đối diện của Đường Mặc Trầm, làm cho dám nhìn gần, sâu trong đáy lòng sinh ra cảm giác tuân theo.

      “Được, tôi lập tức !”

      Đường Mặc Trầm ngồi ở bên quan sát, đem tất cả thu vào trong mắt, cảm thấy có vài phần kinh ngạc.

      Người dưới tay đương nhiên bình thường.

      Thư ký Ôn họ Ôn, khiêm đây là khiêm nhường, trong nhà mấy đời là ngựa chiến, nên tên gọi “Tử Khiêm”. Cũng từng là tiên y nộ mã hết sức thiếu niên lông bông. (Hồi thiếu niên cũng hết sức lông bông và kiêu căng)

      Cha Ôn giao cho Đường Mặc Trầm, làm cho ân cần dạy bảo, Ôn Tử Khiêm bị huấn luyện mấy năm bỏ tính tình xốc nổi, lúc này có thể là văn võ song toàn.

      Ở trước mặt người khác chưa bao giờ vì ánh mắt mà cúi đầu nhưng tại làm theo lời Bùi Vân Khinh.

      Con bé này hổ là người do chính tay dạy dỗ.

      Bùi Vân Khinh xem lần nữa, định trở về chuẩn bị giúp Đường Mặc Trầm xử lí miệng vết thương, thản nhiên mở miệng.

      “Tốt lắm!”

      Bùi Vân Khinh cả kinh ngước mắt lên chống lại tầm mắt của .

      nghe lầm chứ, khen ?

      Vị này luôn luôn tầm mắt tề thiên, bên cạnh ba năm chẳng qua chỉ khen ngợi qua hai người là Trình Thiên Hữu, hai là Ôn Tử Khiêm.

      Năm đó, Bùi Vân Khinh đứng đầu khi thi lên đại học chẳng qua chỉ chữ “Tốt”, lần này là “Tốt lắm”?

      thanh của cũng vì vậy mà run run.

      “Chú , người cái gì?”

      “Vừa rồi biểu của con tốt lắm.”

      Mỗi chữ của truyền đến tai .

      Lúc này đây, xác định mình có nghe lầm.

      Tâm của Bùi Vân Khinh nhảy cuồng lên.

      nhớ vừa vào Long Thành bị người cười nhạo, bị xa lánh. lần nghĩ muốn buông tay.

      mang đến ngọn núi cao nhất của Long Thành, bàn tay vịn lên vai rồi cùng nhau nhìn ánh đèn của thành phố này.

      “Mặc kệ người khác nhìn em như thế nào, mặc kệ người khác như thế nào đều quan trọng. Nhớ kỹ, em là con của Bùi Phàm cùng La Yên, cha mẹ em đều là người ưu tú và xuất sắc nhất nên em nhất định là nhất định em phải là bình thường. Chỉ cần em cố gắng, em nhất định có khả năng đứng tất cả mọi người làm cho mọi người đều ngước nhìn em. Điểm này, Đường Mặc Trầm, tin tưởng nghi ngờ!”

      câu tin tưởng này của mà Bùi Vân Khinh liều mạng học tập, dùng năm rưỡi đem kiến thức ba năm nắm chắc, rốt cục kết quả đứng đầu khi thi đại học và đỗ vào khoa y của đại học tại.

      là người quý nên luôn muốn tán thành của . Nguyện vọng lớn nhất của là trở thành niềm kiêu ngạo của .

      Bởi vì,

      Thế gian này tất cả mọi người khen ngợi bằng câu của “Tốt lắm!”

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Hay quá ...
      Mieu1810 thích bài này.

    5. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 38: GIỐNG NHƯ BẢO BẢO CŨNG PHẢN KHÁNG.
      Edit: Miêu
      Cung Quảng Hằng
      Hít sâu, bình ổn chút tâm tình kích động chút, sau khi khen ngợi của Đường Mặc Trầm, Bùi Vân Khinh ngước mắt cười với .

      “Thế này chỉ là bắt đầu thôi.”

      Kiếp này, Bùi Vân Khinh gần như thỏa mãn với câu “Tốt lắm!”

      muốn phát huy tất cả tài năng, trí tuệ cùng năng lực để cùng bậc với , để có tư cách trở thành người phụ nữ của người đàn ông ấy.

      nếu cố gắng dùng tất cả phương pháp để lay động tâm , làm cho khăng khăng lòng, giữ lại chút nào .

      Nâng tay đem tóc dài để ra phía sau, Bùi Vân Khinh thuận tay lấy cây bút bàn làm việc của sau đó đem bút làm trâm để búi tóc lên.

      vào toilet, cẩn thận vệ sinh tay, quay trở lại lần nữa, mở cái hòm thuốc từ bên trong lấy bông y tế cũng băng gạc.

      tại, em muốn giúp làm sạch miệng vết thương có đau chút.”

      Đường Mặc Trầm biểu tình lạnh nhạt.

      Loại cảm giác này hoàn toàn có nhận thức gì, với loại đau này hoàn toàn lơ cũng được.

      Bùi Vân Khinh làm sạch vết thương, liền nghiêng mặt nhìn .

      Tóc Bùi Vân Khinh đen nhánh, khuôn mặt nhắn của lộ hết bỏ sót, vài sợi tóc nghe lời tán loạn làm vầng thái dương sáng bóng hìa cùng sườn gò má theo động tác của hơi hơi đưa lên, làm cho nhịn được dậy lên cảm giác muốn giúp đem mấy sợi tóc vén lên cho gọn.

      “Đừng nhúc nhích!”

      Cảm giác được cánh tay nhẽ nhúc nhích, Bùi Vân Khinh giọng nhắc nhở.

      Đường Mặc Trầm thu hồi tâm tình, đem tầm mắt dời xuống theo từng ngón tay của .

      Động tác của Bùi Vân Khinh thành thạo cây kéo, cái nhíp… Giống như là tay chỉ và kéo giống như làm với nhau, mười căn xanh miệt loại ngón tay (mười cây xanh rì giống như ngón tay) đều xử lí miệng vết thương đâu vào đấy, phương pháp linh hoạt mất chính xác, giống như nhà diễn tấu dương cầm hay vũ công lộ ra loại cảm giác muốn người ta hưởng thụ cảnh đẹp.

      Trước kia chú ý đến ngón tay của thế nhưng cũng đắc ý như vậy.

      Từ bắt đầu đến kết thúc, Bùi Vân Khinh đến mười phút so với bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp còn nhanh hơn.

      Đem băng gạc cố định, Bùi Vân Khinh thu thập đồ ở dưới đất chuẩn bị cho vào thùng rác.

      “Tốt lắm!”

      Chân mày Đường Mặc Trầm hơi cong cảm thấy chút còn chưa hết ý.

      Lúc này, Bùi Vân Khinh lấy nhiệt kế dưới nách để coi nhiệt độ.

      thị nhiệt kế “38.9!”, Bùi Vân Khinh nhíu cái mũi rồi trừng cái, giọng điệu giận dữ trách “Sốt cao như thế còn có việc gì?”

      Đường Mặc Trầm từ ghế salon đứng lên, mặc áo với cánh tay bị thương:
      “Uống thuốc là tốt rồi.”

      được!”
      Bùi Vân Khinh đưa tay qua cẩn thận giúp đem tay áo kéo về bả vai, rất tự nhiên đưa tay nắm lấy nút áo, từng cái từng cái cài vào giúp “Thân thể là của bản thân là lớn nhất, ngài trước kia dạy em như thế sao? Mài dao bén để mất công đốn củi, nghe em…” Giúp cài đến nút cuối cùng, Bùi Vân Khinh còn giúp làm gọn phần phía sau, ngước mắt chống lại ánh mắt của :
      “Ngoan ngoãn nằm giường, em giúp làm, em cam đoan sáng mai mãn máu mãn ma tại chỗ, được ?”

      còn muốn cự tuyệt, Bùi Vân Khinh muốn đưa tay giữ chặt ngón tay lại.

      rồi!”

      Lòng bàn tay của người con này bao lấy ngón tay , mền mại, lành lạnh làm cho người ta muốn rút ra.

      Đường Mặc Trầm tự chủ được bước theo đến phòng ngủ.

      “Thư lý Ôn, bên này!”

      Nghe được tiếng bước chân ngoài cửa Bùi Vân Khinh mở miệng.

      Ôn Tử Khiêm mang theo hai túi thuốc cùng dụng cụ vào phòng ngủ chính, chỉ thấy Đường Mặc Trầm nửa nằm đầu giường, Bùi Vân Khinh đem khăn lông ướt để lên trán , vị kia trong diễn tập bị đạn lạc trúng, mảnh đạn nhìn còn ghim vào trong người nhưng vẫn chỉ huy “người sắc” nhưng tại lại giống với bảo bảo phản kháng thế này.
      Last edited: 18/3/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :