1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời! - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 27: Làm sao chợp mắt được đây!

      Đầu của tựa sát vào ngực , mùi hương tóc thoang thoảng dưới mũi của .

      luôn luôn thích phái nữ dùng nước hoa, nhưng mà mùi người lại khác.

      Nhàn nhạt, giống như loài hoa hoang dã núi vào mùa xuân, trong thanh nhã mang theo hương thơm ngọt ngào, hoàn toàn hề mang theo chút cảm giác khó chịu nào.

      kìm lòng đặng hít sâu, đem hương thơm ngào ngạt kia hít sâu vào lòng.

      Bùi Vân Khinh lặng lẽ ngước mặt lên nhìn biểu tình của , thấy tựa hồ có ý tức giận, lúc này thừa thắng xông lên.

      "Chú à, chúng ta làm hòa với nhau nhé?"

      Trong hơi thở của mang theo ngọt ngào quyến rũ của kẹo ngọt, hòa với chút men nồng.

      Dưới ánh đèn, môi như đóa hoa sau cơn mưa, lấp lánh dưới ánh mặt trời, dụ dỗ người đến hái.

      có thể tưởng tượng được mùi của , nhất định ngọt như chiếc bánh chiều nay, chỉ cần cúi đầu thấp chút, là có thể hôn đến.

      Giống như ma xui quỷ khiến, chậm rãi cúi người xuống, dán sát đến gần .

      Cảm nhận được hơi thở của tới gần từng chút , trái tim của Bùi Vân Khinh càng đập nhanh hơn vài phần.

      muốn hôn sao?

      Tim của đập loạn.

      Khoảng cách giữa hai người từ từ ngắn lại, hơi thở đều hòa lẫn vào nhau, cảm nhận được hơi thở của phả ấm áp lên môi mình, thân thể thể tự chủ bắt đầu run rẩy.

      Chỉ cái run khe khẽ đó lại lần làm Đường Mặc Trầm giật mình tỉnh giấc.

      Đường Mặc Trầm, mày điên rồi!

      Mạnh mẽ thẳng lưng, Đường Mặc Trầm lui nhanh về phía sau, thoát ra khỏi vòng tay của .

      Bùi Vân Khinh bất ngờ phòng ngự, ngây ngốc tại chỗ.

      "Ngủ sớm chút!"

      tiếng, Đường Mặc Trầm xoay người ra khỏi phòng của , thuận tay giúp đóng cửa phòng.

      Vừa rồi ràng là muốn hôn , sao lại ?

      Người này, lật mặt còn nhanh hơn lật sách!

      "Chú à!"

      Bùi Vân Khinh đuổi tới cửa, tay nắm đồ vặn cửa, lại dừng động tác lại.

      Có lẽ do nôn nóng quá, vẫn nên chậm rãi thôi, nếu lỡ chọc nổi giận, chừng lại đem quăng trở về La gia.

      ...

      ...

      Phòng ngủ đối diện.

      Đường Mặc Trầm đưa tay đóng cửa lại, đem bình rượu ném mạnh ở bàn.

      rất tức giận.

      phải giận Bùi Vân Khinh, mà là giận chính mình.

      Tối hôm đó là vì say rượu mới có thể khống chế được, tại ở vào trạng thái cực kì thanh tỉnh, tại sao có thể sinh ra ý nghĩ an phận với cháu của mình? !

      Nhưng ngược lại, càng đè nèn gương mặt của lại ngừng xuất trước mặt .

      Lúc ăn bánh ngọt dùng đầu lưỡi liếm môi, hoặc khe rãnh như như lộ ra trước ngực , hoặc dáng vẻ ưỡn cong người rên rỉ dưới thân

      Ở nơi nào đó người , sớm chịu khống chế bắt đầu ngẩng cao đầu.

      Đường Mặc Trầm bước nhanh vào phòng tắm, quần áo cũng cởi bật vòi hoa sen lên, nước lạnh bang ào ào trút xuống đầu, thân thể xôn xao rốt cục khôi phục lại bình tĩnh.

      Kéo quần áo ẩm ướt người xuống, cầm khăn tắm quấn quanh người, lấy chiếc khan khác lung tung lau nước đầu, ra khỏi phòng tắm nằm lên chiếc giường lớn.

      Lật người nằm sấp lại, bàn tay luồn dưới gối, ngón tay chạm đến vật gì đó, Đường Mặc Trầm nghi ngờ rút đưa tay về, dưới ánh đèn là sợi tóc dài đen bóng, lóe lên tia sang dưới ánh đèn.

      Toàn bộ Đường cung này, người có mái dài tóc như vậy, chỉ có Bùi Vân Khinh.

      Từ khi đến Đường cung đến giờ vốn hề cắt tóc, tóc dài vừa đen vừa sáng bóng, lôn xõa dài xuống đến thắt lưng.

      Tối hôm đó, tóc của tản ra khắp giường, thậm chí còn nhớ ngón tay , xuyên qua mái tóc mịn như tơ của , để nâng thắt lung lên.

      Nơi nào đó dưới rốn ba tấc, lại bắt đầu nóng bừng căng phồng lên

      Đem kia cọng tóc bỏ qua bên, Đường Mặc Trầm nhíu mày lật người lại.

      ràng thay tấm trải giường, vì sao gối đầu tựa hồ còn có mùi của .

      Đường Mặc Trầm đưa tay đem gối đầu vứt xuống dưới giường.

      Làm sao chợp mắt được đây!





      Chương 28: Bảo bối vàng ngọc nhà cậu

      Sáng sớm ngày thứ hai, bị đánh thức bởi tiếng gầm rú của phi cơ trực thăng Bùi Vân Khinh.

      đứng dậy xuống giường, tới bên cửa sổ khẽ vén rèm nhìn, thấy chiếc trực thăng màu bạc xa hoa lộng lẫy đáp xuống mặt cỏ.

      Sáng sớm như vậy, chẳng lẽ Đường Mặc Trầm có chuyện gì gấp?

      Cảm thấy lo lắng, Bùi Vân Khinh kịp thay đồ ngủ mang dép lê chạy ra khỏi cửa phòng.

      Trong phòng khách, lão nhà họ Trình, Trình Thiên Hữu bắt chéo chân, lười biếng ngồi ở ghế sa lon ra lệnh cho bác Chu.

      “Nấu cho tôi bát cháo trắng!”

      Nghe được tiếng bước chân thang lầu của Bùi Vân Khinh, y chỉ cho là Đường Mặc Trầm xuống lầu, cũng quay đầu lại, mở miệng đùa cợt.

      "Nghe bảo bối vàng ngọc nhà cậu thiếu chút nữa lấy cái mạng già của cậu, thiệt hay giả vậy?"

      Bác Chu quay mặt sang nhìn, thấy là Bùi Vân Khinh, vội vàng cúi người.

      "Tiểu thư!"

      Nghe được hai chữ này, Trình Thiên Hữu nghiêng mắt xoay mặt, ánh mắt dừng ở mặt Bùi Vân Khinh, đôi mắt đào hoa quyến rũ lên chút ngạc nhiên, sau đó lại hóa thành ý cười.

      "Bùi nha đầu thức rồi à, lần này chú tới đúng lúc rồi!”

      "Lục thúc!"

      Bùi Vân Khinh cong môi, nhu thuận mở miệng.

      Ở Long Thành này, hai nhà Trình, Đường vốn chính là gia tộc lớn nhất, thêm hai đứa con trai này của họ lại là kiết xuất nhất trong đám nhân tài kiệt xuất

      Đường Mặc Trầm từ vào quân giáo, Trình Thiên Hữu lại là thiên tài toán học, lúc còn học cấp hai dùng số tiền mừng tuổi đầu tư vào cổ phiếu kiếm rương tiền đầu tiên, từ đó về sau lại phất lên có điểm dừng hôm nay y là đại tỷ phú trong tay nắm trong tay mấy chục tỷ đô la, trong giới, y có mỹ danh là ‘Vua kinh tế’.

      Hai nhà Đường, Trình là thế giao, hai người sinh cùng ngày, cùng bệnh viện, là bạn thân có thể biết nhau ngay từ mới lọt lòng mẹ.

      là gia nhập quân ngũ, theo con đường chính trị, tuổi còn trẻ ngồi trí bộ trưởng, dưới người vạn người.

      là thương nhân thiên tài trẻ tuổi, tuổi chỉ mới ba mươi đứng ở đỉnh cao nhất của giới tài chính, giàu nứt đổ đố vách.

      Đường Mặc Trầm tính cách nội liễm, Trình Thiên Hữu lại nhanh nhẹn tinh quái, hai người đàn ông với hai cá tính cách xa nhau như thế, nhưng lại thân nhau từ cho đến tận bây giờ.

      Ngày thường ai bận việc nấy, gặp nhau nhiều lắm, nhưng Bùi Vân Khinh rất , hai người là bạn thân có thể sống chết vì nhau.

      Trình gia chỉ nhất mạch đơn truyền giống Đường gia, mà con cháu trong nhà rất đông đúc, Trình Thiên Hữu xếp thứ sáu trong nhà, vì thế Bùi Vân Khinh cũng gọi theo bối phận của Đường Mặc Trầm, gọi y là Lục thúc.

      "Quả nhiên con 18 tuổi đều thay đổi ngờ nha, càng lớn càng xinh đẹp.” Trình Thiên Hữu cất bước tới, đưa tay véo lên má , “Bộ dáng xinh đẹp này của cháu, ngay cả Lục thúc cũng muốn động tâm!"

      Bùi Vân Khinh biết y chỉ là đùa, muốn mở miệng hỏi y lại đây có chuyện gì.

      thang lầu, truyền đến tiếng trách cứ vui của Đường Mặc Trầm.

      "Khách tới nhà vẫn còn mặc áo ngủ, còn ra thể thống gì nữa!"

      Bùi Vân Khinh quay sang, quả nhiên nhìn thấy Đường Mặc Trầm từ thang lầu xuống, người còn mặc... Áo ngủ!

      mặc đồ ngủ được, lại được mặc?

      Logic gì thế này!

      Nhưng bình thường luôn thức rất sớm, sao hôm nay lại trễ thế này?

      Nhìn đôi mắt của đỏ đầy tơ máu, sắc mặt cũng được tốt lắm, phải miệng vết thương lại nghiêm trọng đấy chứ ?

      Thấy còn thất thần bất động, ánh mắt khẽ lướt qua gò má của bị Trình Thiên Hữu véo qua, Đường Mặc Trầm cau mày sâu hơn.

      "Còn mau !"

      "Nga!" Bùi Vân Khinh vội vã đáp lại, "Lục thúc, vậy các người cứ tán gẫu, cháu thay quần áo đây!"

      xoay người lên lầu,

      hai người đàn ông liền ngồi vào ghế sa lon. "7 giờ còn chưa rời khỏi giường, mặt trời hôm nay cũng đâu có mọc từ phía tây nhỉ!" Trình Thiên Hữu híp mắt đánh giá Đường Mặc Trầm ngồi ở đối diện, chăm chú nhìn gương mặt mất ngủ của y, khẽ cong môi đầy trêu cợt, "Sáng sớm lại quạu quọ thế này, chẳng lẽ… được thỏa mãn nên thế?
      Last edited by a moderator: 21/2/19

    2. garan2602

      garan2602 Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      46
      Vừa đọc giới thiệu nhảy hố luôn. Ủng hộ, ủng hộ

    3. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Cảm giác chương trc và chương này còn thiếu 1 đoạn nào đó ý
      corn thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      @hthuqttn Đúng rồi, mình vừa kiểm tra lại, thiếu c27, tối mình editor up thêm
      levuong, Bebj91, B.Cat 1 thành viên khác thích bài này.

    5. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      Chương 29: Quần áo túi xách giầy tùy cháu chọn
      Edit: Anita

      mặt Đường Trầm dâng lên hàn ý, khi mở miệng từng chữ giống như những miếng băng mỏng vỡ vụn sắc nhọn:

      "Về sau, cho cậu càn quấy với con bé."

      Mày của Trình Thiên Hữu giật giật liên tục.

      Từ trong giọng củaĐường Mặc Trầm y cảm nhận được sát khí nồng đậm.

      Hai người biết nhau ba mươi năm, chỉ nhìn vẻ mặt của Đường Mặc Trầm cũng biết, ông trời con này nổi giận.

      Biết Đường Mặc Trầm là lo lắng sợ mình tai hoạ cho bảo bối cục vàng nhà , Trình Thiên Hữu thu hồi vẻ trêu chọc, "Tôi chỉ đùa với nhóc con chút, chứ tôi xem con bé như cháu ruột của mình, chuyện - Loạn – Luân kiểu đó, bố đây thèm làm!"

      Loạn... Luân? !

      Hai chữ này lập tức đâm đau thần kinh Đường Mặc Trầm, trong lòng càng trở nên nặng nề, đau đầu cũng tựa hồ nặng vài phần.

      Chu bá tới, cung kính mở miệng, "Thiếu gia, Trình thiếu gia, bữa sáng dọn xong."

      Trình Thiên Hữu miễn cưỡng đứng dậy, đúng lúc Bùi Vân Khinh cũng từ lầu xuống, y lập tức cười tiếp đón.

      "Bùi nha đầu, ăn sáng thôi."

      "Đến ngay!"

      Bùi Vân Khinh bước nhàng xuống thang lầu, ba người lần lượt vào nhà ăn, ngồi vào bàn bên cạnh.

      Vừa tán gẫu vừa húp cháo, Trình Thiên Hữu thuận miệng hỏi bài vở và bài tập của Bùi Vân Khinh, "Nghe cháu trường kỳ đăng kí thi lại là bảy môn, học kỳ này cháu chuẩn bị thi lại mấy môn đây?"

      Bùi Vân Khinh ngẩng mặt lên, mặt như bé ngoan hiếu học: "Lục thúc, cháu cải tà quy chính, mấy ngày nay đều chăm chỉ học bài.”

      "A, mặt trời hôm nay đúng là mọc từ đằng tây rồi!" Trình Thiên Hữu cười khẽ, "Thấy cháu ngoan như thế, hay thế này , cháu chăm chỉ học bài, chỉ cần cháu thi đậu môn thôi, Lục thúc mang cháu đến trung tâm thời trang lớn nhất nước, quần áo, túi xách, giầy, tùy cháu chọn!"

      đợi Bùi Vân Khinh lên tiếng, Đường Mặc Trầm tiếp lời ngay.

      "Con bé bận đến trường có thời gian!"

      "Vậy chờ nghỉ hè."

      "Nghỉ hè phải học bổ túc!"

      "Cũng thể mỗi ngày học bổ túc chứ ?"

      Đường Mặc Trầm dằn chiếc đũa xuống bàn: “Nếu con bé thiếu quần áo, tất nhiên có tôi mua, cần cậu phải quan tâm!"

      Hôm nay vị này ăn thuốc nổ à? !

      Bùi Vân Khinh mới húp xong ngụm cháo thiếu chút nữa bị nghẹn sặc.

      Đôi mắt cơ trí của Trình Thiên Hữu đảo qua gương mặt xanh mét của Đường Mặc Trầm, đáy mắt lên chút ý cười dị thường.

      "Được, được, được, cậu mua, cậu mua! Tôi ăn no rồi, trước đây."

      Bùi Vân Khinh lễ phép đứng lên chào tạm biệt y, người vừa rời khỏi ghế lập tức cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng.

      Xoay mặt nhìn về phía Đường Mặc Trầm, quả nhiên nhìn thấy gương mặt sa sầm nhìn , sắc mặt giống như bầu trời đầy mây đen trước cơn bão lớn.

      giật thót tim, hoàn toàn hiểu gì hết.

      Muốn mua quần áo cho là Trình Thiên Hữu, chữ cũng chưa , sao lại đắc tội rồi?

      "Thiếu gia!" May mắn, thư ký Ôn tới đúng lúc, "Phủ Tổng thống vừa điện thoại qua, tổng thống muốn gặp ngài."

      Đường Mặc Trầm lập tức đứng dậy lên lầu, lát sau ăn mặc chỉnh tề bước xuống.

      Bùi Vân Khinh chân chó chạy tới, lấy áo khoác quân trang xuống giúp .

      "Tiểu thúc, buổi tối gặp!"

      Đón nhận áo khoác, tầm mắt của Đường Mặc Trầm xẹt qua áo T-shirt cùng quần jean người - - trước kia, ăn, mặc ở, lại của đều là phụ trách, từ khi đem đuổi ra khỏi Đường cung về La gia, cũng bảo thư ký Ôn mang quần áo mới đến cho , kết quả đều bị ném sạch, sau đó còn mang đến nữa.

      Bây giờ ngẫm lại, đúng là lâu có mua quần áo cho . ghế dựa,

      Bước ra cửa, lên xe ngồi vào ghế sau, còn chưa kịp dựa lưng vào trầm giọng hạ lệnh.

      "Mua ít quần áo mang về cho tiểu thư."

      "Là y phục xã giao hay là y phục hàng ngày." thư ký Ôn vội hỏi.

      Vị này luôn luôn dễ phục vụ, hỏi , đến lúc đó lỡ mua sai phiền toái.

      Dong dài!

      Đường Mặc Trầm lạnh lùng phun ra hai chữ.

      "Mua tất cả!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :