1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bộ khoái tướng công thăng chức ký - Lạc Bút Xuy Mặc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 55: Từng bước tiến triển.

      Tuần phố tối nay Mai Vô Quá tới phố tây như chỉ định của Lý tri phủ, quanh quẩn tới khu vực gần Mãn Thúy Lâu, chỉ quanh quẩn xung quanh dám vào.

      Mãn Thúy Lâu đông vui như trẩy hội, tất cả đều say sưa xa hoa lãng phí, Mai Vô Quá nhìn như lơ dđlqđ.com đãng giữa đám người ồn ã, kì thực quan sát từng người .

      Vòng ra cửa sau, Mai Vô Quá dựa vào bên đại thụ. Cửa sau mở, Lỗ thịt heo cùng Thúy Liên đẩy xe đẩy tay ra ngoài, Mai Vô Quá vội vàng núp sau thân cây.

      “Đưa xe cho lão tử đẩy, làm bộ làm tịch thiên kim đại tiểu thư, gả cho ta phải làm việc, muốn hưởng phúc phải tự đứng lên bằng đôi chân!” Lỗ thịt heo ăn sỗ sàng, Thúy Liên yên lặng giả bộ đẩy xe chở thịt, thân thể hơi ốm yếu kia lại có thể đẩy nổi hai con heo, có thể nhận thấy bình thường làm ít việc nặng.
      (Nương Tây Bì: theo mình tìm hiểu để chỉ có hành vi vượt rào.)

      Nhìn dáng dấp hai người hẳn là vừa đưa thịt heo cho Mãn Thúy Lâu, có lẽ tới địa điểm tiếp theo, Mai Vô Quá vẫn cảm thấy khác lạ chỗ nào, lén lút theo sau.

      Lỗ thịt heo hùng hùng hổ hổ , có vẻ như vừa uống rượu, Thúy Liên khó khăn đẩy xe theo, thẳng vào hậu viện Thái Hưng Lâu. Mai Vô Quá mũi chân nhảy lên tường, mượn màn đêm cùng bóng cây núp lẻn vào trong.

      Lỗ thịt heo khiêng con heo vào sau bếp, Thúy Liên thận trọng theo đỡ ở phía sau. Khiêng xong hai con heo, hai người cầm tiền ra khỏi cửa.

      Xe trống đẩy dễ dàng hơn, Thúy Liên cũng thẳng eo lên, nhưng vẫn thận trọng như cũ.

      Mai Vô Quá theo hai người về nhà, vẫn như cũ tắm xong rồi ngủ, trước lúc ngủ còn lăn qua lăn lại phen. Mai Vô Quá đợi lát thấy khác le^quy%8ewd0n thường, lúc này mới chuẩn bị rời . Trước khi liếc nhìn mộc bản xe nồng nặc mùi tanh dầu mỡ.

      Mai Vô Quá lo Lạc Lạc ở nhà mình sợ hãi, vì vậy nhanh chóng quay về. Vừa mới lướt qua mấy con phố chợt nghe thấy ai đó gọi danh tự của chính mình, quay đầu nhìn lại ngay lập tức cơn giận xông thẳng lên đầu.

      Oan gia ngõ hẹp, bị đám súc sinh phái Bán Sơn vây hãm mình.

      “Ôi trời ơi, đây phải Mai đại thiếu ư, sao lại dạo chơi bên ngoài vào ban đêm thế này, có nhà sao?” gã thiếu niên giọng the thé cười đểu cáng.

      “Bát sư huynh, tại có nhà ở phố đông rồi, còn có thêm muội muội nữa.” tên khác hơi lớn tuổi cợt nhả . Trong môn phái chuyện người lớn tuổi làm sư đệ người tuổi làm sư huynh rất phổ biến, mọi người đều theo thứ tự nhập môn trước sau để phân biệt đối xử, phân biệt tuổi tác.

      “Muội muội? Họ Ngô bại hoại có nữ nhi hồi nào vậy? Hay là Mai Tụng Hiền nương có con riêng?” Bát sư huynh chút kiêng dè vũ nhục cha nương Mai Vô Quá, mà cảm thấy ý muốn giết người từ Mai Vô Quá.

      “Bát sư huynh, tức giận.” Tên kia vừa vừa giống như uy hiếp nhìn Mai Vô Quá.

      “Tới, đánh với ta trận, tiểu tạp chủng ngươi…” Lời Bát sư huynh còn chưa dứt, chỉ nghe tiếng gió rít bên tai, tiếp theo người bị đánh ngã xuống đất. Những người còn lại chưa kịp chạy cũng bị đánh ngã thành đống mặt đất.

      Mai Vô Quá xả giận xong, xốc cổ áo tên Bát sư huynh, cười : “Ngươi chỉ mới nếm mùi vị của phòng hối lỗi ở phái Bán Sơn, chứ chưa nếm mùi vị trong lao ngục nha môn đâu.”

      Mai Vô Quá để ý những tên khác, kéo lê tên Bát sư huynh mặt mũi sưng vù trở về nha môn, giao cho Mã bộ đầu báo lại bắt được người giả câm đáng nghi, cần tra hỏi chặt chẽ, sau đó trở về nhà.

      Bát sư huynh ngậm đắng nuốt cay, bởi vì bị người nhét ách dược*, trong vòng ba ngày đừng mơ tưởng chuyện.
      (Ách dược: thuốc câm.)

      Ngày thứ hai, Mai Vô Quá hăng hái tinh thần tới nha môn, việc đầu tiên là tới nhà lao. Cửa lao mở ra, Mai Vô Quá cười khẩy vào, nhìn Bát sư huynh co rúc đất : “Như thế nào? Mùi vị dễ chịu hơn đúng .”

      “A~ nha~ ư~ a~~” Bát sư huynh quơ hai cánh tay thành tiếng, con ngươi trừng muốn rớt ra ngoài.

      “Sao thế? Chuyện đánh lộn ngày bé lúc xưa bỏ qua, ta vốn muốn đối đãi với ngươi l3e^q??uyd/o/njjj như thế, nhưng ngươi lại mở miệng nhục mạ cha nương ta, vậy đừng trách ta.” Mai Vô Quá đá đá Bát sư huynh: “Ngươi tại sao phái Bán Sơn lại có loại bại hoại như ngươi thế này, trước kia võ công so với ta cao hơn đánh lại ta, tại nhiều người hơn vẫn thắng nổi ta. Ngươi biết tại sao ?”

      Mai Vô Quá đợi Bát sư huynh trả lời, thực tế cũng thể trả lời, vì vậy thầm : “Bởi vì ngươi còn có đường lui, ngươi có ý chí chiến đấu. Ta có đường lui, ta có cha nương, ta chỉ có thể liều mạng.”

      Mai Vô Quá dừng chút, dưới chân tăng thêm lực, hung hăng giẫm xuống bên mặt Bát sư huynh: “Con mẹ nhà ngươi nhớ cho lão tử, cha ta là người xấu, nhưng dù gì bị trừng phạt. Mẹ ta đúng là bị cha ta ép buộc, nhưng khiến cái miệng thối của ngươi ra, bà ta vẫn là… nương xinh đẹp thiện lương nhất, nương thương… hài nhi của bản thân….bản thân nhất…. Có câu là hán tử cũng sánh bằng
      [​IMG]
      ChrisTrâu thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 56: hẹn mà gặp.

      Mai Vô Quá khó khăn lắm mới khuyên được Lạc Lạc ngủ luôn ở nhà Mã đại tỷ sau đó mới ra ngoài tuần phố. Nếu phải mấy ngày này Mã đại tỷ sắp sinh, tiểu nha đầu còn lâu mới chịu . Mai Vô Quá chào hỏi qua Mã bộ đầu, sau đó theo Lỗ thịt heo thẳng đường ra ngoài thành. Lỗ thịt heo tính ra vẫn ăn l&equwy'd>>on được của người, lẩm bẩm cười thầm con đường gồ ghề tới tận quá nửa đêm.

      Mai Vô Quá suy nghĩ chốc lát, coi như bây giờ Lỗ thịt heo lập tức trở về thành Nguyên Bắc cũng thể về kịp trước lúc trời sáng, vì vậy xoay người về thành, đến lúc đó phân công nha dịch trông ở nơi cửa thành đặc biệt chú ý khi nào trở về thành là được. Mai Vô Quá phi thẳng về thành Nguyên Bắc, dựa vào công phu để vào thành rồi chạy thẳng tới phố tây. đường vẫn yên tĩnh như cũ, thỉnh thoảng xuất mấy đồng liêu tuần phố, cực kỳ ăn ý nhiều lời chỉ gật đầu cái với nhau.

      Mai Vô Quá trong vô thức lại tới Lỗ gia thịt heo, thấy cửa viện đóng kín, bên trong nhà tối đen. Mai Vô Quá lén lút núp dưới cửa sổ, bên trong nhà vô cùng yên tĩnh, tiếng hít thở giống như cực kỳ yếu ớt, hoặc thậm chí là có. Mai Vô Quá chuẩn bị rời , trong lúc đưa mắt vô tình nhìn vào góc vườn cảm giác có điều gì đúng, đứng suy nghĩ trong chốc lát cũng nghĩ ra được nên đành về thẳng nhà.

      Thắp sáng ngọn đèn dầu, căn phòng trống rỗng khiến Mai Vô Quá có chút quen, đầu giường là vài món y phục bên trong, cái nào cũng có nùi chỉ, nhận ra là con ruồi hay hoa mai nữa. Mai Vô Quá cười lớn, vẫn mặc y phục nằm xuống tựa lên gối say mộng đẹp.

      “Đáng chết!” Sáng sớm ngày thứ hai Mã bộ đầu nổi giận đùng xông tới trước mặt khiến Mai Vô Quá giật nẩy người.

      “Sao thế Mã đại ca?” Mai Vô Quá ngăn trước người Mã bộ đầu.

      “Lại thêm người chết có dấu hiệu ngoại thương nội thương hay trúng độc.” Mã bộ đầu dậm chân : “Thi thể phát ở phố đông, hung thủ giảo hoạt, có vẻ như phát chúng ta phái người tuần phố.”

      “Phố đông!” Mai Vô Quá lúc đầu cảm thấy hiềm nghi Lỗ thịt heo nhiều hơn, bây giờ xem ra phải bắt đầu lại từ đầu rồi.

      “Ta xem thi thể chút.” Mai Vô Quá đợi Mã bộ đầu, vội vàng mình tới chỗ Đoạn lão lục.

      Bên trong phòng mùi khám nghiệm tử thi nồng nặc khó ngửi, Mai Vô Quá và Mã bộ đầu tập trung d+dle**qu<y>do...n~c(o)m bên cạnh Đoạn lão lục nhíu mày nhìn thân thể xác chết nam nhân trước mặt.

      Đoàn lão lục lặng người đứng bên giải thích cho hai người: “Quanh thân ngoại thương, nội thương, đến lông tóc cũng bị gãy rụng.”

      “Đợi , đây là cái gì?” Mai Vô Quá chỉ vào vết ứ đọng nhạt màu sau lưng thi thể nam nhân.

      “Có lẽ sau khi chết bị kéo lê người mặt đất lồi lõm, sức ép từ mặt đất tạo thành sưng u, trường hợp thường gặp, phần lưng phía dưới của thi thể cũng có.” Đoạn lão lục thành thục: “Người chết sau thời gian nhất định xuất loại thi ban này.”

      “Đợi , cho ta nhìn lại chút.” Mai Vô Quá ngăn Đoạn lão lục lại, nhìn chằm chằm vào khối thi ban hồi lâu. lưng thi thể nam nhân này có vài chỗ xuất thi ban, duy chỉ ở nơi vai phải nhìn có chút quen mắt, giống như từng nhìn qua ở đâu đó nhưng nhất thời nhớ nổi.

      “Mai huynh đệ, Mai huynh đệ.” Mã bộ đầu thấy Đoạn lão lục lộ vẻ mặt vui vội cất tiếng gọi Mai Vô Quá.

      “À, à… ta muốn nhìn qua hai thi thể khác.” Mai Vô Quá phục hồi tinh thần với Mã bộ đầu.

      Đoạn lão lục đợi Mã bộ đầu mở miệng, mạch tới bên cạnh hai thi thể khác vạch tấm vải trắng lên : “Đều ở đây, hai vị cứ từ từ xem.”

      Mai Vô Quá biết Đoạn lão lục có chút vui, chắc chắn bởi vì mình là tiểu nha dịch mới đến làm khó chịu, cho nên tiến đến nịnh nọt: “Đoạn đại ca có thể là nhân tài kiệt xuất trong việc này, hai người chúng ta chỉ là xem náo nhiệt, việc này vẫn cần ngài chỉ bảo, nếu đến ngày mai bọn ta vẫn chẳng tìm thấy cái gì.” có cách nào khác, đôi lúc vẫn cần phải dựa vào việc khám nghiệm tử thi.

      Sắc mặt Đoạnn lão lục thoáng hòa hoãn, sợ người khác tôn trọng , cũng sợ người khác coi thường , chính là le'q'ujjyd:-O:n thể tha thứ người khác tin vào năng lực khám nghiệm tử thi của , đây có thể coi là loại cố chấp trong lĩnh vực của người điên .

      Đoàn lão lục như cũ giảng giải đâu ra đấy cho hai người, tỉ mỉ mà chu đáo. Mai Vô Quá cố ý liếc nhìn sau lưng hai thi thể nam nhân, vai phải đều có thi ban hình dáng đặc biệc, thi thể thứ nhất sâu hơn chút, nguyên nhân có lẽ là do chết lâu.

      Mai Vô Quá và Mã bộ đầu ra khỏi phòng khám nghiệm tử thi, thẳng đường chuyện, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình. Tới trước lại xá chia nhau ra, Mai Vô Quá suy nghĩ chút rời khỏi nha môn, chạy thẳng tới phố tây.

      Vừa nghe Mã bộ đầu giải thích ngắn gọn, người thứ ba chết trong hẻm phố đông khi còn sống làm nghề buôn bán, thường bán nha hoàn cho các nhà giàu, hoặc bán vài nữ đồng* ký tử khế* cho câu lan*. Dĩ nhiên, cũng thích nơi khói hoa, đêm trước khi chết có dạo qua Mãn Thúy Lâu, vẫn là từ ngoài trở lại liền quyết định rời , lưu lại nương nào.
      (Tử khế: khế ước bán thân.
      Nữ đồng: bé .
      Câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc.)

      Mai Vô Quá đến trước quầy hàng của Lỗ gia thịt heo chỉ có mỗi mình Thúy Liên đứng bán, Lỗ thịt heo vẫn chưa trở về nhà.

      “Lỗ tẩu tử bận sao? Ta tới đúng lúc chút nào.” Mai Vô Quá làm bộ cợt nhả nhìn Thúy Liên cười tiến tới trước quầy hàng.

      “Quan gia đến rồi, đương gia ta vẫn chưa trở về.” Thúy Liên khẽ cúi người ngoan ngoãn đứng bên.

      “Ta biết, chưa về ta thể tới đây sao? Bản thân ta cũng phải ăn thịt chứ.” Mai Vô Quá cười khà khà dừng trước quầy hàng, chỉ vào cái chân heo hỏi: “Cái này còn mới chứ?”

      “Nếu quan gia muốn ta xắt ra cho ngài, ăn được lại trở lại lấy, đương gia ta có dặn dò rằng thường ngày quan gia cực khổ, đây chỉ là chút tâm ý của chúng ta.” Thúy Liên định le;;q@uy?d~on lấy dao xắt miếng, nhưng bị Mai Vô Quá giơ tay ngăn lại.

      vội vội, trước tiên cho ta xem qua trong sân của các ngươi còn cái gì để ta chọn lựa.” Mai Vô Quá cợt nhả .

      “Chuyện này…” Thúy Liên lộ vẻ mặt khó xử lại dám nghe theo, do dự hồi lâu liền dẫn Mai Vô Quá vào trong sân, tuy là nam nữ thụ thụ bất thân, thế nhưng người này mình thể động đến.

      “Hôm qua Lỗ tẩu tử có đưa thịt cho Mãn Thúy Lâu ?” Mai Vô Quá đột ngột hỏi.

      Chỉ thấy thân thể Thúy Liên khẽ khựng lại, sau đó tỏ vẻ vô tiếp tục : “Đưa chứ, mấy ngày gần đây chỗ đấy buôn bán tốt nên muốn tăng thêm con heo so với bình thường.”

      Trong lòng Mai Vô
      [​IMG]
      ChrisTrâu thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 57: Mông lung kiều diễm.

      Sau khi tách khỏi Lý Thừa Ích, Mai Vô Quá về nhà. Vừa vào nhà thấy Lạc Lạc cong mông lục lọi nồi niêu xoong chảo trong nhà, tâm tình vui vẻ tiến lên ôm chầm từ đằng sao: “Ai ô, làm gì thế?”

      “Mai ca ca huynh về rồi, muội tìm cái nồi sắt thích hợp, Mã đại tỷ vừa lên cơn đau, đại phu e rằng tối nay sinh, phải chuẩn bị nhiều nồi nấu nước.” Lạc Lạc giãy dụa chui ra khỏi cánh tay Mai Vô Quá, nghiêm túc : “Mai ca ca, muội có le+qu}=yd}on thời gian cho huynh, trong nồi có cơm, huynh tự mình ăn rồi còn tuần phố, sớm về sớm.”

      “Ồ, muội biến thành tiểu đại nhân rồi kìa, ta cũng xem chút.” Mai Vô Quá khoác lên vai Lạc Lạc cười .

      đại nam nhân như ngươi nên , có tới cũng chẳng giúp được gì, Mã bộ đầu cũng tìm Lý Mặc tới giúp tay.” Lạc Lạc qua cầm chắc cái nồi, khẽ hôn lên trán Mai Vô Quá cái, giống như dỗ dành đứa bé: “Mai ca ca nghe lời ở nhà nghỉ ngơi tốt, lát nữa còn phải tuần phố nữa.”

      Mai Vô Quá nhìn bóng lưng Lạc Lạc ra khỏi sân , giơ tay sờ sờ cái trán, giống như còn lưu lại độ ấm của nàng. Tối nay, Lạc Lạc ở nhà Mã đại tỷ ngủ, như vậy, mình có nên hay !

      Mai Vô Quá cảm thấy Thúy Liên là hiềm nghi lớn nhất, vậy mà vẫn có đầy đủ chứng cớ, chỉ là linh cảm của thôi. Vậy , cứ thôi, phải cẩn thận chút.

      Nồi sắt lâu dùng, Lạc Lạc kéo ghế con ra ngồi cọ rửa bên giếng, Mã đại tỷ bên trong nhà thỉnh thoảng gào thét hai tiếng, sau mỗi cơn chuyển dạ lại hì hục ăn mì sợi. cần giải thích kiên cường của sinh mệnh, đây chính là sức mạnh, nếu mà tới lượt mình, sợ rằng chỉ muốn ra sức làm nũng thôi.

      Lạc Hồng chạy ra, vội vàng ngồi xổm bên cạnh Lạc Lạc: “Mai nương, à , Lạc nương, hết chưa, bà đỡ mở ra.”

      Lạc Lạc hiểu ‘mở ra’ là cái gì, đoán có vẻ chính là miệng tử cung mà đại hay gọi. Hai người nhanh chóng mang nồi vào phòng bếp, đổ nước đun sôi trong các nồi sắt ban đầu ra, cho nước vào đốt thêm củi tiếp tục đun.

      Hai tiểu nhân nhi lo lắng đứng ở bên, Lạc Lạc dám nhìn, trốn phía sau chuẩn bị nước nóng với cây kéo. Bên trong nhà mọi người căng thẳng, ngay lúc sắp vỡ òa, bà đỡ vỗ cái, tiếng trẻ sơ sinh khóc truyền đến, tất cả mọi người mới thở phào nhõm.

      Cắt bỏ cuống rốn, lau người cho trẻ sơ sinh, bà đỡ bận túi bụi câu nào, Lạc Lạc vội vàng chạy thông báo cho Mã bộ đầu: “Mã đại ca, là con , thiên kim, đúng rồi, thiên kim.”

      Mã bộ đầu ướt đẫm mồ hôi trực xông vào phòng sinh nhưng bị Lạc Lạc ngăn lại: “Mã bộ đầu người l3e>)qu&yd',on tại chờ ở đây , dọn dẹp xong ngài hãy vào.” Mã bộ đầu ngừng kéo kéo lỗ tai mình, đây là biểu cực kỳ khẩn trương, Lạc Lạc nhận ra tâm tình của lên tiếng an ủi.

      “Đúng rồi, bên trong vẫn còn lộn xộn lắm, đợi chút .” Từ Kiêu Đình xong nháy mắt với Lạc Lạc. Từ Kiêu Đình và Mã bộ đầu có quan hệ tốt mà cũng chẳng xấu, lần này lại chủ động tặng nhánh nhân sâm, Mã bộ đầu hiểu, Mã đại tỷ lại hiểu , đây đều là nể mặt Lạc Lạc.

      Mã đại tỷ trực sinh ngày đêm, nếu phải thỉnh thoảng cắn vào chân nhân sâm này chỉ sợ có sức khỏe tốt như vậy. Dĩ nhiên, nàng vốn mạnh mẽ lại thêm nhân sâm giúp sức mới có thể dữ dội như vừa xong.

      Bà đỡ bận bịu xong trận, đám người Mã bộ đầu mới vội vàng vào phòng. Mã bộ đầu tay ôm lấy đứa bé, tay nắm lấy tay Mã đại tỷ: “Cái đó, cái đó…”

      “Phu nhân cực khổ…” Lạc Lạc giọng nhắc khéo Mã bộ đầu ở bên tai.

      “A, phu nhân nàng cực khổ rồi.” Mã bộ đầu chắc quá kích động, bình thường lại chưa từng mấy lời buồn nôn, vì vậy nhất thời quên mất từ.

      “Ghê quá, nghe thôi người thiếp nổi da gà thành đống, chàng cứ giống như bình thường , thiếp vừa sinh hài tử chịu nổi đâu.” Tinh thần Mã đại tỷ tệ, xong mọi người trong phòng nhịn được che miệng cười.

      Lý Mặc cũng giữ ý nữa, giống như bị bầu khí lây nhiễm, cũng cười vang. Lạc Hồng liếc nhìn Lý Mặc, cong cong mí mắt, Lý Mặc lập tức cúi đầu đỏ mặt.

      Lạc Lạc che miệng cười, đưa tay trêu chọc đưa trẻ sơ sinh da
      [​IMG]
      ChrisTrâu thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 58: mị chu toàn.

      Lạc Lạc để ý, tiếp tục chăm chú lắng nghe.

      “Trước kia nghe có qua lại thân mật với nữ tử, có lần nghe muốn chuộc nàng l"e>q?u'*ydo;;n ấy ra, về sau lại thấy nhắc đến nữa, lý do.” Từ Kiêu Đình nhìn nét mặt Lạc Lạc, trong lòng khó chịu thành lời.

      “Còn có thể vì sao nữa, nhất định là ghét bỏ xuất thân của nữ tử kia.” Lạc Lạc nhặt lấy cái gậy đất phủi sạch bụi, đồng tình lên tiếng cho nữ tử kia.

      “Phải, nếu như có ý gì đừng dễ dàng nhận lời nữ tử người ta, nếu nhận lời đừng nên bội tình bạc nghĩa.”Từ Kiêu Đình ngửa đầu nhìn trời: “Con người sống đời khó, làm nữ nhân gia lại càng khó hơn.”

      Lạc Lạc ngước mắt nhìn giống với chàng trai ngày thường, có đánh giá mới.

      “Nàng biết ? Cha ta cả đời đón dâu chính vì lời ước hẹn.” Từ Kiêu Đình bỗng nhiên cúi đầu nhìn sang Lạc Lạc, thậm chí đến hơi thở cũng chạm tới mặt nàng.

      Nhìn tiểu nhân nhi vẫn là dáng vẻ im lặng, dường như lắng nghe, Từ Kiêu Đình liên tục: “ ra cha ta là cữu cữu của ta, phụ thân mẫu thân ruột của ta thương cha ta cả đời lập gia đình, nên bảo ta nhận cữu cữu là cha, có khoảng thời gian ta được nuôi nấng bên cạnh cha.”

      “Cha ta lúc còn trẻ có nữ tử, nhưng nữ tử đó có người từ trước. Cha ta hứa nếu nàng ấy tìm được người kia tới tìm cha ta, ông chờ nàng. Sau đó nàng ấy và người sớm tối bên nhau, riêng cha ta vẫn đơn lẻ bóng cứ như thế trôi qua.” Từ Kiêu Đình thấp đầu thở dài, bắt đầu nghịch ngón tay của mình. Ngón tay trắng trẻo thon dài d"dl<[q[d.co?/m, mặc dù thường hoạt động bên ngoài nhưng vẫn giữ rất tốt, có lẽ do trời sinh da tốt, có lẽ do quanh năm sống trong an nhàn sung sướng.

      “Hy vọng mọi người học theo cha ngươi, phải cố gắng sống tốt. Người tại cảm thấy tốt vô cùng có lẽ lại phải người thích hợp. Có lẽ sau này còn gặp được người tốt hơn, nếu như bỏ lỡ nuối tiếc cả đời.” Lạc Lạc gập chân lại, hai tay vịn vào đầu gối, nàng nghĩ, nàng muốn ám chỉ vài điều, nàng thể cho, cũng thể cho người ta hiểu lầm.

      “Nhưng là, tại chính là tại, sau này chính là sau này, vĩnh viễn giống nhau.” Từ Kiêu Đình rũ mắt, xoa nắn mạnh ngón tay của mình, giống như vô cùng khẩn trương.

      Lạc Lạc thêm gì nữa, chỉ nhìn mũi giày ngẩn người, đó là đôi giày Mai ca ca mua cho mình, luôn biết số đo của mình, ngay cả bản thân Lạc Lạc cũng biết. Qua hồi lâu, Lạc Lạc phá vỡ cục diện bế tắc: “Ngươi , mỗi ngày Mai ca ca tuần phố, phố tây ràng rộng như vậy, tuần được cái gì.”

      Tâm tư Từ Kiêu Đình bị lôi trở về, miễn cưỡng nở nụ cười.

      Hai người tán gẫu dưới ánh trăng, hai người khác bên trong phòng cũng ngừng tỉ thí.

      “Quan gia cần thận trọng, chỗ này của thiếp cũng phải đầm rồng hang hổ.” Thúy Liên tươi cười quyến rũ châm ly rượu đưa tới trước mặt Mai Vô Quá. Sau khi chăm chút gọn gàng còn bộ dạng quần thô áo vải như ngày thường, bên trong quyến rũ lộ ra chút mị hoặc, ả giống như quả đào chín vô cùng hấp dẫn. Mai Vô Quá quay đầu cố gắng nghĩ tới dáng vẻ của ả.

      “Ta uống rượu, uống rượu hỏng việc.” Mai Vô Quá nhàng đẩy ly rượu ra, mặt đề phòng.

      “Xem quan gia này, rượu mới là thứ tốt, chưa từng nghe qua nhất túy giải ngàn sầu sao?” Thúy Liên làm ra dáng vẻ nương Mãn Thúy Lâu, cực kỳ mị, ngón tay vẽ móng cầm ly rượu tựa như le=q-uy_do+n cầm ly rượu tiên.

      “Ngươi có sầu gì cần giải?” Mai Vô Quá nhìn chằm chằm vào mắt của Thúy Liên hỏi.

      “Thiếp có tương tư sầu cần giải, quan gia chàng hiểu thiếp phải , nếu vì sao luôn luôn để ý tới thiếp.” Thúy Liên dựa đến, Mai Vô Quá nghiêng người đẩy ghế ra ngoài, sau đó vừa vào phòng vừa quan sát.

      “Quan gia tới chỗ của thiếp giống như ngắm cảnh, giống như là…” Thúy Liên thu lại nụ cười quyến rũ, đứng lên .

      “Thế nào, tới nơi này chỉ để ngắm cảnh sao? Có ai tới đây lại để ngắm cảnh chứ? Có cảnh gì để ngắm?” Mai Vô Quá cười đê tiện quay người lại, bắt lấy Thúy Liên hỏi lại.

      Thúy Liên ngẩn ra, muốn đánh nhanh thắng nhanh,
      [​IMG]
      ChrisTrâu thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 59: Bụi trần lắng xuống.

      Thúy Liên nâng đỡ Mai Vô Quá cả người mềm nhũn, định kéo lên giường, chợt nghe phía dưới cửa sổ có giọng bé. Thúy Liên ngẩn ra, vội vàng đẩy Mai Vô Quá ra sau tấm bình phong đối diện giường giấu kỹ, cẩn thận phủ thêm áo ngoài : “Người phương nào?”

      “Là ta, ***, ta tới đây.” Mai Vô Quá cau mày, là giọng của Lý cẩu tử.

      Thúy Liên quay đầu lại nhìn dưới giường suy nghĩ chút liền mở cửa. Lý cẩu tử cuống quít trốn lê:..q(uý)/đô&n vào, ôm cổ Thúy Liên ***, đưa miệng lại gần gặm loạn trận, miệng vừa gặm cắn vừa dâm từ ‘tâm can nhi, ***’ giọng điệu nhàm chán cũ rích.
      (Tâm can nhi: cách gọi người /tình nhân.)

      “Sao tối nay ngươi tới rồi? phải bảo ngươi tối mai sao!” Thúy Liên có chút tức giận y làm hư chuyện tốt của mình.

      “Gia nhớ nàng, tối nay gia muốn nàng.” Lý cẩu tử vừa vừa nôn nóng cởi quần, đứng vững thiếu chút nữa ngã nhào.

      Thúy Liên mắt lạnh nhìn y, sắc mặt dần dần hòa hoãn lại, dịu dàng : “Tới cũng tới rồi, chớ gấp, uống chút rượu trước.” Được rồi, nếu cùng nhau tới vậy cùng nhau giải quyết , Thúy Liên thầm nghĩ.

      “Uống rượu gì nữa, uống, ta muốn uống nàng, ta muốn ăn nàng.” Lý cẩu tử đá quần ra rồi nhào lên người Thúy Liên, mạnh mẽ xoa nắn đống thịt tròn kia, trong miệng khàn khàn: “Nàng có biết gia muốn đến chết, muốn đến chết rồi…”

      Thúy Liên thay khuôn mặt tươi cười, nhăn nhó tránh thoát khỏi Lý cẩu tử, tới bên cạnh bàn : “Ta căn bản nhàn rỗi đến buồn bực, uống rượu giải sầu, ai ngờ ngươi lại đến, trong lòng nghĩ tới đến nơi. Lại đây, uống rượu, lát ta…”

      chờ Thúy Liên dứt lời, Lý cẩu tử bế Thúy Liên lên giường, kéo cái chỉ còn áo lót bên ngoài. *** ra trước đôi mắt Lý cẩu tử tràn đầy ***. Lý cẩu tử liếm liếm l#equ$ydo>>n môi, hít sâu hơi sau đó hung hăng nút lấy bên đào của Thúy Liên, đưa tới ả ***.

      Đầu Lý cẩu tử chôn sâu ở khe vực, ****. Nơi Mai Vô Quá nằm chính là ở dưới bình phong, theo khe hở ở dưới bình phong, phong cảnh giường bên kia ra ràng. ‘Khốn khiếp’, Mai Vô Quá trong lòng giận giữ mắng chửi, là hành hạ người, thể ăn rất khổ sở rồi, tại còn phải miễn cưỡng nghe, cả người của Mai Vô Quá vô lực thể động đậy nhắm mắt lại, cố gắng nghe, cố gắng nghĩ gì nữa.

      “A!” Thúy Liên nắm chặt đầu Lý cẩu tử, cố gắng ấn về phía ***, dùng sức uốn cong *** của mình, phong thái kiều mỵ vô cùng, chẳng trách Lý cẩu tử ****.

      Lý cẩu tử ngẩng đầu lên cười mắng: “****, gia tình nguyện chết ở người nàng.”

      sao?” Thúy Liên nhìn như làm nũng hỏi.

      , so với trân châu còn hơn, gia tới, a…” Lý cẩu tử động thân, đưa **** vào ****, cả người thoải mái ưỡn đến thẳng tắp.

      Thúy Liên bên dưới cũng duyên dáng hô to theo tiếng, ngau sau đó ôm chặt lấy Lý cẩu tử, nhắm chặt mắt lại, biết là hưởng thụ hay là chuẩn bị.

      Lý cẩu tử như con chó hoang nổi điên, từng cái đụng chạm lên *** thân thể Thúy Liên, chỉ muốn đẩy ả lên trời xanh. “****, ta nhớ đến chết rồi, ta….” Sau khi Lý cẩu tử gào to mấy tiếng, mặt thỏa mãn xụi lơ người ả, **** vẫn chưa rút ra, cứ như vậy ****.

      “Ngươi, ngươi ăn cái gì?” Thúy Liên cảm thấy có cái gì đó đúng, bởi vì cây trường thương **** này tựa như lại có khuynh hướng ****.

      Lăn lộn kịch liệt hồi lâu, Lý cẩu tử nằm xuống mặt mang theo điệu cười. Thúy Liên run rẩy hai chân cầm bầu rượu trở lại, quyến rũ giường, đầu tiên ngậm ngụm sau đó hôn lên miệng Lý cẩu tử, đẩy rượu vào trong miệng y. Từng hớp , cho đến khi hết cả bầu rượu.

      “****, học được chiêu này khi nào.” Thân thể Lý cẩu tử trải qua năm le4qjjuy'd*o*n hồi chiến bị **** còn hơi sức cười mắng.

      “Gia thích?” Thúy Liên ném
      [​IMG]
      ChrisTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :