1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bộ khoái tướng công thăng chức ký - Lạc Bút Xuy Mặc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50: Manh mối xuất .

      “Ai cũng đều ta có ác ý!” Chiếc khăn che mặt bỗng hơi nhúc nhích, có thể là miệng nhếch lên hài lòng, dùng giọng bị biến đổi chậm chạp : “Quân tử có cái nên làm có cái nên làm, từ xưa tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, quan trọng là tu thân, bản thân đúng đắn chính là hạnh đoan, hạnh đoan khiến suy nghĩ mở rộng, suy nghĩ mở rộng mới thông suốt.” Người kia nhìn Mai Vô Quá thao thao bất tuyệt, khẽ cau mày.

      Mai Vô Quá cảm nhận được ánh mắt kia khiến cả người cứng ngắc, vội vàng đứng thẳng.

      “Chọn sắc đứng tại thế gian, nhận lấy thất bại; chọn lợi đứng tại thế gian, chỉ được tiền tài; chọn đạo* đứng tại thế gian, được tôn nghiêm; chọn tín đứng tại thế gian, nhận được nghĩa.” Người kia đứng nghiêm, sống lưng ưỡn thẳng, từ từ l3e^q(y)d0##n tiến hai bước lại gần Mai Vô Quá: “Bất luận ở triều đình hay giang hồ, chỉ có dùng tín sống đời, mới có thế mãi mãi dài lâu. Ngươi hiểu chưa?”
      (Đạo trong đạo lí.)

      hiểu.” Mai Vô Quá chỉ muốn học công phu, muốn nghe thao thao bất tuyệt mấy điều này, đáp qua loa.

      “Ngươi hiểu, thân ngươi ở vũng lầy, theo bùn bẩn thỉu, công đường tự có vương pháp, há lại để người khác thao túng hay sao?” Người nọ càng càng kích động, tựa như quên biến đổi giọng . “Lưu luyến trăng hoa, dâm quấn nữ sắc, có phải là hành vi của đại trượng phu !”

      “Ngươi, là ngươi.” Mai Vô Quá hoài nghi từ lâu, thấp thỏm hỏi.

      “Là ta.” Đột nhiên người nọ ra chiêu thẳng vào đầu vai của Mai Vô Quá.

      Mai Vô Quá trong lúc gấp gáp tiếp chiêu giải chiêu, nguy ngập nhận của hai mươi mấy chiêu, cuối cùng sơ suất chú ý, bị đánh ra quyền. Người kia hơi nhíu mày, hiển nhiên đối với biểu của Mai Vô Quá hề hài lòng.

      Người kia lột xuống khăn che mặt, vứt sang bên cạnh. “Ta còn nhiều thời gian, sau hai tháng, quá năm mươi chiêu thể hạ được ta, ta dẫn nàng .”

      “Ngươi nằm mơ!” Mai Vô Quá hoàn toàn nổi giận.

      “Ta có thể làm hay , còn phải xem ngươi.” Vẻ mặt Hiên Thế Điển nghiêm túc: “Còn nữa, đừng hòng trốn thoát. Bất luận các ngươi tới d//đl#e4qu&yd*o*n nơi đâu, ta đều có thể tìm được.”

      Trán Mai Vô Quá lấm tấm mồ hôi, biết Hiên Thế Điển được làm được, là cao thủ trong cao thủ.

      Hai người cứ giằng co qua lại nửa ngày, cho đến khi chân trời phát ra chùm tia sáng trắng, Mai Vô Quá mới phi trở về.

      Mai Vô Quá về đến nhà vẫn có chút yên, tới phòng của tiểu nha đầu, nằm ở bên giường dịu dàng sờ sờ khuôn mặt của Lạc Lạc.

      “Mai ca ca, sao huynh dậy sớm vậy?” Lạc Lạc dụi dụi mắt.

      “Muội ngủ thêm chút nữa , tối nay cũng cần chờ ca ca, tự mình ăn cơm trước, huynh về muộn chút.” Mai Vô Quá kéo chăn đắp lên.

      “A, vẫn còn việc sao, vậy tối mai?” Lạc Lạc có chút vui, mình ăn cơm rất đơn.

      “Chuyện này , còn phải xem có làm xong được hay .” Quả thể chính xác, ai biết có thể hỏi ra thứ gì đấy hay .

      “Hiểu.” Lạc Lạc đè xuống vui, chuyện nữa. thể làm chậm trễ dđ{l}q:-/\đ;com chính của Mai ca ca, chút ý thức này, Lạc Lạc vẫn phải có.

      Mai Vô Quá tới nha môn, Lạc Lạc lăn lộn giường hồi, trách móc cái giường hết lời, lúc này mới mặc y phục. Dậy sớm có việc gì làm, trời vẫn còn lạnh, cho nên phải Lạc Lạc làm biếng nằm giường, quả là có nguyên nhân, Lạc Lạc tự kiếm cớ cho bản thân.

      Đun nước rửa mặt, chải tóc, vấn búi tóc đơn giản, thêm lớp phấn nhạt, tuổi trẻ là tốt. Làm thức ăn bưng cho lão khất cái, Lạc Lạc trở về trong sân giặt y phục, y phục hôm qua Mai Vô Quá thay ra vẫn để ở trong sân.

      Hửm? Lạc Lạc đưa vạt áo lên mũi ngửi, mặc dù y phục nồng nặc mùi rượu, nhưng vẫn có chút mùi hương nhàn nhạt, rất khó để nhận ra. Lòng dạ nữ nhân tinh tế, Lạc Lạc quen mùi cơ thể Mai Vô Quá, chắc chắn chút dấu vết này chạy khỏi mũi của nàng. Lạc Lạc tiếp tục lục xem, ở chỗ đáng chú ý bên trong cổ áo phát dấu son hồng.

      Trước khi Mai Vô Quá về đến nhà mùi hương son phấn cũng phai bớt rồi, chỉ còn mùi rượu đọng lại, nghĩ tới vẫn lưu lại chút. Trước lúc rời Mãn Thúy Lâu cũng kiểm tra
      [​IMG]
      TrâuChris thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 51: Lòng như lửa đốt.

      Vậy mà, vẫn quay lại, nàng rất vui mừng. Cho đến khi lại đẩy mình lần nữa, nàng còn ảo tưởng hồi tâm chuyển ý. Đúng vậy, hồi tâm chuyển ý, còn biểu lộ tình ý với mình nữa, thế mà….

      Lạc Lạc tới lui, tới bên cầu Bắc Uyên, từng gợn sóng nước lăn tăn mặt sông, cảnh le^jqujy'dojn"." đêm mỹ lệ, mông lung nhớ đến lần trước tại nơi đây, trong lòng mình chỉ muốn mau chóng tìm thấy , vậy mà… thời khắc này…

      Lạc Lạc bước lên cầu, vịn vào thành cầu nhìn xa xăm, trời dần tối, cầu thỉnh thoảng lại có đám người qua, có tình mẫu tử hòa thuận, có tình phu thê ngọt ngào, có… Tâm Lạc Lạc đau lắm, nỗi đau như bị khoét sâu bên trong.

      “Sao nàng về nhà?” Từ Kiêu Đình dịu dàng tiến tới, nhìn gương mặt nhắn lạnh lẽo của Lạc Lạc hỏi. cảm thấy tình hình đúng, nên lén lút theo đuôi tiểu nha đầu.

      “A, Từ công tử, sao ngươi cũng về.” Lạc Lạc bị bắt tại trận, cố giả bộ bình tĩnh.

      “Ta trở về mới phát nàng lừa ta, cho ta biết, xảy ra chuyện gì? Hôm nay ta cảm thấy nàng có điều gì đúng.” Từ Kiêu Đình kéo tay Lạc Lạc, cho nàng có cơ hội cúi đầu trốn tránh ánh mắt của mình.

      có gì, ta, chỉ là rất buồn chán thôi.” Lạc Lạc rút cánh tay, cố gắng tỏ ra mình bình tĩnh.

      “Ai bắt nạt nàng? Ca ca của nàng bắt nạt nàng hả?” Từ Kiêu Đình rướn người ra trước, nhìn chằm chằm vào hai mắt Lạc Lạc.

      “Sao có thể, Mai ca ca… hiểu ta nhất.” Mũi Lạc Lạc đau xót, vội vàng leewid..o^n đổi chủ đề: “Đúng rồi, vụ án người tiêu sư kia thế nào? Có manh mối gì ?”

      “Có thể, liên quan tới Từ gia tiêu cục ta, bởi vì…” Thần sắc của Từ Kiêu Đình thong dong, đột nhiên cười lớn : “Ai, nữ nhân gia nàng nên hỏi mấy thứ này, ca ca nàng cũng thế, nhiều chuyện vô cùng, ta nghe cùng Mã bộ đầu tới hỏi tiêu cục ta, tạo ban, quản mấy chuyện này để làm gì!”

      “Mai ca ca tới hỏi tiêu cục ngươi hả? Cái chết của tiêu sư có điều gì kỳ lạ sao?” Lạc Lạc tò mò hỏi. mặt là lòng hiếu kỳ, mặt khác là có liên quan tới Mai Vô Quá.

      “Đây là chuyện của nam nhân, nàng cần quan tâm.” Từ Kiêu Đình bá đạo .

      “Được rồi, ngươi muốn .” Lạc Lạc quay người lại nhìn xa xăm. Chuyện của nam nhân! Chuyện của nam nhân! Vì sao chuyện nam nhân có thể làm nữ nhân lại thể làm, nơi nam nhân có thể nữ nhân lại thể , thế giới này tại sao lại cho nam nhân nhiều đặc quyền cùng tha thứ như vậy, Lạc Lạc hít sâu hơi.

      “Ai ai, phải là muốn , chỉ là…” Từ Kiêu Đình thấy Lạc Lạc lại buồn bực mặt đen lại lời nào, gãi gãi thái dương mở miệng, đành kể: “Tiêu sư Vương Tứ nhà ta chết, có lẽ liên quan tới Từ gia tiêu cục ta, bởi vì ngày thứ hai, cũng ở phố tây, xảy ra vụ án khác tương tự như thế. Bởi vì sợ làm hỗn loạn, nha môn áp chế tin tức lọt ra, người thứ hai chết có cùng nguyên nhân và trạng thái khi chết với Vương Tứ."

      Lạc Lạc chớp đôi mắt to hấp háy, có chút khó tin hỏi: “Cũng nguyên nhân chết? Cùng trạng thái lúc chết? Chẳng lẽ cùng người gây ra?”

      “Có lẽ vậy, mấy vấn đề này thuộc về chuyện của nha môn.” Từ Kiêu Đình chống tay, ngồi lên thành cầu đưa lưng về phía ngoài, cau mày l#e:qu}}ydo>n như tìm hiểu Lạc Lạc, cười : “Nàng vẫn còn hứng thú với những chuyện này chứ, sợ sao?”

      “Hung thủ kia muốn giết nam nhân, ta sợ cái gì.” Lạc Lạc cụp mi xuống : “Nhất định là nam nhân do thương tâm quá mức, trả thù.”

      “Ha ha, cứ như nàng hiểu lắm ấy.” Từ Kiêu Đình nhịn được cười lớn.

      “Hai người chết có quen biết nhau sao? Hoặc là hai người cùng biết người nào đó, hoặc là trước khi chết có qua người nào.” Lạc Lạc nghiêm túc hỏi. Nàng muốn dời chú ý của mình, như vậy cảm thấy đau
      [​IMG]
      ChrisTrâu thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 52: Mưa đêm bên cửa sổ hoa lệ.

      Đợi tiếng nước bên trong dứt , Mai Vô Quá lần nữa tới dưới cửa sổ. Màn đêm yên tĩnh, trong phòng là ‘Thập Bát mô’ chân thực, Mai Vô Quá nghe tiếng thở dồn dập đứt quãng của nam nhân cùng tiếng rên bị kiềm nén của , thỉnh thoảng còn có tiếng bàn tay vỗ lên nữ tử, tiếng giường gỗ kẽo kẹt kẽo kẹt.

      Mai Vô Quá hậm hực, nhảy qua tường viện, chạy về nhà.

      Lạc Lạc nóng lòng theo Từ Kiêu Đình tới phố tây, tiếng vó ngựa vang le^&q*u*y=D%n trong đêm tối tĩnh lặng, người đường thưa thớt đôi lúc quay đầu lại nhìn.

      “Tiểu nãi nãi, sắp tới giờ giới nghiêm ban đêm rồi.” Từ Kiêu Đình đưa Lạc Lạc quanh quẩn năm vòng cũng phát bóng dáng Mai Vô Quá, bàn bạc : “Nàng xem, có lẽ về nhà, hay là… chúng ta về xem thử chút?”

      Tìm năm vòng thấy bóng dáng, thường ngày tầm này, Mai Vô Quá đều về đến nhà, Lạc Lạc cũng cảm thấy nên về trước xem thế nào rồi , vì vậy hai người lại quay trở về.

      Cửa viện đóng kín, bên trong viện bao trùm màu đen như mực, cần vào cũng biết Mai Vô Quá vẫn chưa trở lại. Lạc Lạc gấp đến độ lại muốn chạy tới phố tây, lại bị Từ Kiêu Đình ngăn lại: “Lạc Lạc, nàng ở nhà chờ, ta tìm về cho nàng có được hay ?”

      được, ta cũng muốn , Từ công tử van cầu ngươi, mang ta cùng.” Lạc Lạc có thể nào an tâm ở nhà, gấp đến độ muốn , Từ Kiêu Đình đành phải ngăn lại, làm thay đổi được tiểu nhân nhi, liền đưa tay siết lấy hông nàng làm cho động đậy được.

      “Tiểu nãi nãi, tiểu nãi nãi nàng hãy nghe ta , nàng ở đây…” Từ Kiêu Đình tới đây bỗng nhiên lắc người sang bên cạnh tránh thoát quyền, thấy Mai Vô Quá giận giữ nhìn mình, muốn mở miệng chuyện lại ngờ lại ra tiếp quyền.

      Từ Kiêu Đình võ công kém, nhưng để tránh Mai Vô Quá cũng có chút chật vật. Từ Kiêu Đình trong lòng cả kinh, thầm nghĩ người này từ khi nào có thân công phu này, chẳng le^q^2y'do:)n lẽ luôn thâm tàng bất lộ.

      “Mai ca ca, dừng tay! Đừng đánh.” Lạc Lạc vừa vừa tiến lên lôi kéo hai người, hai người đều sợ đả thương tiểu nha đầu, thể làm gì khác hơn là cam lòng ngừng tay.

      trễ thế này sao
      [​IMG]
      ChrisTrâu thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 53: Tình nồng ý mật.

      Lạc Lạc vốn hết giận rồi, nhưng lúc nghe kể, bỗng liên tưởng tới trái ôm phải ấp trong Mãn Thúy Lâu, lỗ mũi đau xót chợt cảm thấy uất ức, khẽ nức nở.

      Mai Vô Quá lập tức hoảng sợ, thấy bộ dạng khổ sở của Lạc Lạc trong lòng hối hận, cho là hành động của mình làm tổn thương kinh nghiệm sống chưa nhiều của nàng, vội vàng rút le?q{o{uy/do^n tay về, vừa lau nước mắt cho nàng vừa : “Đừng khóc, đều là Mai ca ca tốt, đúng, bao giờ lặp lại lần nữa.”

      Lạc Lạc càng tủi thân hơn, thầm nghĩ cái gì mình cũng chuẩn bị giao ra rồi, người này vẫn còn lưu luyến nơi khói hoa. Mình vẫn nên cách xa ra, nên cự tuyệt , nhưng mình lại bỏ được, vì vậy vừa tủi thân vừa tức giận đan xen lẫn lộn nhau càng lúc càng bức bối, chỉ muốn ôm sâu chặt, nên lắc đầu ôm chặt lấy Mai Vô Quá.

      Mai Vô Quá suy nghĩ chút, thấy Lạc Lạc phải bởi vì động tác thân mật của mình mà tức giận, vì vậy hiểu : “Là ca ca tốt, về sau tuyệt lớn tiếng quát muội như vậy, nhưng mà, nhưng mà muội có biết lúc ta về nhà thấy muội, rất lo lắng ?”

      “Sao huynh trở về muộn như vậy, huynh có biết muội lo lắng lắm ? Coi như huynh, coi như huynh cái loại địa phương đó, ta cũng rất lo lắng…” Lạc Lạc khóc thành tiếng, giận đến hai chân đạp loạn.

      Mai Vô Quá ngẩn người, nghĩ tới tiểu nha đầu biết mình nơi nào.

      “Muội muốn huynh thanh lâu! Muội muốn huynh thanh lâu! cho phép huynh cười với nữ nhân khác! cho ôm nữ nhân khác! cho hôn nữ nhân khác! cho!” Nước mắt nước mũi Lạc Lạc dính đầy lên cổ Mai Vô Quá, bắp chân ngừng quẫy đạp, tỏ tính khí nhen.

      Mai Vô Quá hoàn toàn 囧 rồi, nghĩ tới Lạc Lạc biết mình nơi nào, có chút chột dạ : "Làm sao muội biết, là họ Từ kia cho muội?"

      “Muội tận mắt nhìn thấy, muội nhìn thấy.” Lạc Lạc càng càng tức, đẩy Mai Vô Quá ra, xoay người lại nghẹn ngào nức nở. Tiểu nhân nhi càng càng kích động, đầu vai nhẵn bóng ngừng run rẩy, cũng là lạnh lê0qu1ýđ:mad:#ôn hay tức giận.

      Mai Vô Quá hoàn toàn câm nín, như con gà trống bị dội nước lạnh ủ rũ cúi đầu hối hận khôn nguôi, nhìn bộ dạng tiểu nha đầu đau lòng muốn chết, đau lòng ôm lấy thân hình bé từ đằng sau, dán chặt vào tấm lưng trần của nàng, bàn tay lớn xoa lên cánh tay như ngó sen, nhàng cọ sát vành tai sau của nàng: “Lạc Lạc, ca ca phải vui đùa, Lạc Lạc…”

      “Muội mặc kệ! Muội nghe theo! Vì cái gì cũng được!” Lạc Lạc úp mặt gối đầu, để ý tới Mai Vô Quá.

      “Được được, , , sau này bất luận cái gì cũng , huynh đều nghe Lạc Lạc. Đều là ca ca tốt, đều là lỗi của ca ca, Lạc Lạc đừng tức giận, tức giận làm ca ca đau lòng. Muội đánh ta, đánh ca ca…” Mai Vô Quá xúc động ôm chặt Lạc Lạc, bàn tay cầm lấy tay của nàng đánh lên mặt mình, đánh được vì vậy nắm chặt lấy bàn tay mềm mại ấm áp, môi cọ xát sau tai của nàng, làm cho bình tĩnh lại.

      Lạc Lạc nghe lời của Mai Vô Quá, lòng có chút mềm nhũn, chỉ là vẫn còn hơi tức, vì vậy mặc kệ ý muốn lấy lòng, chỉ đưa lưng về phía bĩu môi trong bóng tối. Nghĩ lại , nàng vẫn tin tưởng lời của Mai ca ca, bằng trực giác của nàng.

      Mai Vô Quá là nam nhân cổ đại, nam nhân cổ đại dạo chơi thanh lâu chút vốn là chuyện bình thường, đương nhiên vẫn là tránh né nữ nhân của mình, hơn nữa còn giỏi khoản này. căn bản muốn quá nhiều, lại có việc cần làm, cho nên tự bản thân cũng có lý của nó, vậy mà thấy tiểu nha đầu khổ sở như vậy, ở tại trong lòng hối hấn vô số lần. Nếu sớm biết, tuyệt đối , vụ án có thể điều tra, chức cũng có thể cần lên, chỉ cần nàng ddlequydon.com vui vẻ là được.

      Mai Vô Quá ôm chặt Lạc Lạc, nhàng : “Huynh chỉ tra án, tuyệt nhiên đụng vào bất kỳ nữ nhân nào. Gần đây có hai vụ giết người đều có liên quan tới Mãn Thúy Lâu, vụ án rất
      [​IMG]
      ChrisTrâu thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 54: Chỉ có vẻ bề ngoài.

      Lý Thừa Khoan cực kì sảng khoái, Lạc Lạc cũng câu nệ, sau khi nghênh tiếp vào sau viện cả ba người liền ngồi xuống trò chuyện. Mặc dù hai người Từ Kiêu Đình cùng Lý Thừa Khoan đều là gia thế hiển hách, mà lại thuộc về bất đồng trận doanh, nhưng ngoài mặt ddlqd.com vẫn làm ra dáng vẻ vui cười hòa thuận, Lạc Lạc vô cùng thán phục, đây chính là năng lực bẩm sinh của con ông cháu cha.

      tại tân hoàng lên ngôi, phe cánh chủ đình Vương Nhất có dã tâm cực lớn nhìn như hổ đói đối với chuyện này, tiếc rằng người con trai độc nhất Lý Thuẫn Lý Nhĩ Ngọc lòng thi văn đối với chuyện công danh quyền thế này cũng cảm thấy hứng thú, khiến cho chủ đình Vương Hảo nổi trận lôi đình. Cũng may hai vị trắc phi chia nhau sinh ra Lân nhi*, người đảm nhiệm chức cao tại Lục Phiến Môn, người là võ tướng Thiên Hộ tiền nhiệm tại địa phương.
      (Lân nhi: Ngày xưa hễ có đấng vương giả chí nhân ra đời có con lân ra.
      Thiên hộ: Tên chức quan võ, đặt ra thời nhà Nguyên (Trung Quốc), đứng đầu 1000 binh, giữ việc phòng vệ địa phương.)

      Lý Thừa Khoan này chính là chủ đình Vương thứ tôn, cũng rất được thương, bây giờ điều hồi kinh thành. Mà Từ Kiêu Đình thuộc phe cánh thân thích hoàng thái hậu ủng hộ tân hoàng, dĩ nhiên là bất đồng trận doanh.

      “Lần này tiểu vương gia tới thành Nguyên Bắc, cần lưu lại mấy ngày?” Hoàn toàn có mới vừa gặp mặt khó xử lời hợp ý, hai người hàn huyên qua loa lúc, Từ Kiêu Đình liền đặt câu hỏi.

      “Lâu tháng, ít vài ngày, ta chờ phụ vương phân phó.” Tâm cơ Lý Thừa Khoan có nhiều như vậy, thuận miệng hỏi: “Từ gia tiêu cục phải ở thành Trấn Nam sao? Tại sao Từ công tử hàng năm ở chỗ này?”

      “Ta thay gia phụ xử lý phân cục ở thành Nguyên Bắc.” Từ Kiêu Đình cho qua chuyện.

      Khó khăn lắm mới đợi đến lúc hai người rời , Lạc Lạc cũng ra cửa cùng nhau, đến nhà Mã đại tỷ xem chút. Mã đại tỷ sắp sinh, Mã bộ đầu cố ý mua nha đầu mời ma ma chăm sóc, Lạc Lạc lúc có chuyện gì làm cũng qua giúp tay.

      Lạc Lạc đặt tay nhàng lên cái bụng như hình cầu của Mã đại tỷ, cảm nhận diệu kỳ khi thai đạp, chân mày le^q//u:3do^n nhướn lên.

      “Muội tử chờ lúc muội mang thai biết, bây giờ sờ thấy đâu.” Mã đại tỷ cười .

      “Mã đại tỷ, tỷ có cảm giác như thế nào?” Lạc Lạc nghiêng đầu hỏi.

      “Cảm giác trong bụng giống với nhân sủi cảo vậy.” Mã đại tỷ đỡ eo ngồi dậy, nhận lấy nước Lạc Lạc đưa tới, ngửa cổ uống hết.

      “Mã đại tỷ tỷ chậm chút, muội nhìn tỷ như vậy cũng thấy sợ đấy.” Lạc Lạc chưa từng thấy phụ nữ có thai nào mà mạnh bạo như vậy.

      Hai người chuyện, tiếng gõ cửa vang lên. Nha đầu mới mua của nhà Mã đại tỷ Lạc Hồng nhìn cửa, là Lý Mặc. Lý Mặc liếc nhìn Lạc Hồng, vội vàng đỏ mặt vào phòng. “Mã…Mã…Mã đại tỷ, Mã bổ đầu bảo ta thông báo cho tỷ tiếng, cơm tối cứ ăn trước, trong nha môn có số việc lặt vặt.”

      “Chuyện gì! Bận bịu đến nỗi về nha.” Mã đại tỷ có chút vui.

      Lý Mặc mặt đỏ bừng, biết nên trả lời như thế nào, cũng may Lạc Lạc tiếp lời: “Dĩ nhiên là chuyện quan trọng, nếu lòng Mã đại ca khẳng định bay trở về.”


      “Phải… Phải… là chuyện quan trọng, Mai đại ca còn ta nhắn Lạc Lạc muội muội câu, buổi tối ở đây… ở nhà Mã đại tỷ ngủ, có thể rất khuya mới về được.” Lý Mặc cúi đầu nhìn sang Lạc Lạc.

      Lúc này đến lượt Lạc Lạc buồn bực, tiu nghỉu như cà héo thêm gì nữa.

      Lý Mặc thấy tâm tình hai nữ nhân tốt, vội vàng cáo từ: “Ta… Ta…. Ta phải tuần phố rồi, trước…. trước.”

      Nghĩ là tiếp xúc người lạ sao, Lạc Hồng xấu hổ đưa Lý Mặc , sau đấy mới trở vào nhà nấu cơm. Lạc Lạc ăn cơm tối, khéo léo từ chối Mã đại tỷ mời ở lại, mà trở về nhà. Làm nương tử, dù tướng công có về trễ hơn nữa, cũng phải ở nhà chờ. Nếu vừa có việc chạy tới nhà người ta ngủ, khi nào mới kéo cái nhà này lên được.

      Lạc Lạc khóa chặt cửa, đưa đồ ăn cho lão khất cái, sau đó trở về nhà. Dưới ánh đèn vì Mai Vô Quá mà l%eq}u{yd*o*n thêu vá, thuận tiện luyện tập thêu thùa, vì vậy phần ngực của y phục Mai Vô Quá nở ra đóa hoa mai.

      Lạc Lạc hiểu thêu thùa, chỉ dựa vào cảm giác của mình để khâu. Cánh hoa mai trong trí nhớ, cách sắp đặt cứ như vậy, vì thế phần ngực miễn cưỡng xuất nốt ruồi màu đỏ, tựa như ngực lên cái nút áo. Lạc Lạc nương theo ánh đèn nhìn lâu, nghĩ thầm Mai ca ca
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :