1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bộ khoái tướng công thăng chức ký - Lạc Bút Xuy Mặc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42: Khách mời mà đến.

      Mai Vô Quá muốn tiếp tục trì hoãn, thi triển khinh công bay về nhà, vừa cất bước, liền cảm giác con gió thổi qua trước mắt mình, giương mắt nhìn lại đến nửa cái bóng cũng thấy.

      Mai Vô Quá về đến nhà, tiểu nha đầu chuẩn bị thức ăn rau trộn kỹ càng, chỉ chờ thịt heo.

      Mai Vô Quá cười hì hì lại gần: “Lạc Lạc, ăn nhanh chút, buổi tối cho muội xem thứ hay ho.”

      “Cái gì vậy?” Mai Vô Quá nhanh nhẹn dđlqđ.com tránh thoát khỏi bàn tay bé đầy dầu của Lạc Lạc, vọt đến bên bưng cái giá: “Buổi tối được xem.”

      Mai Vô Quá đáp lời với lão khất cái: “Ngươi , khinh công luyện đến cảnh giới nhất định, có thể như cơn gió sao? A, vậy ngươi có thế ?”

      Lão khất cái ngây ngô lặp lại: “Khinh công, khinh công…”

      Mai Vô Quá tính hỏi tiếp, trong viện truyện đến tiếng gõ cửa. Lạc Lạc vội mở cửa, Mai Vô Quá nghĩ là nhà Mã bộ đầu, vì vậy đứng lên ra ngoài tiếp đón.

      Mai Vô Quá tay cầm bầu rượu, hôm nay cố ý qua Thái Hưng Lâu để mua, mấy thứ khác Mã bộ đầu đều giỏi, liền thích uống qua vài ly rượu nhạt.

      Lạch cạch, bầu rượu rơi mặt đất, Mai Vô Quá há hốc miệng nhìn Hiên Thế Điển, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn. Mỗi lần thăng đường, người này đều chạy tới xem, xem xem, đúng là xét xử là chuyện rất thú vị, nhưng người kia là nhìn thẳng vào mình, điều này khiến cho Mai Vô Quá cực kỳ khó chịu, giống như từ trong ánh mắt của toát lên tia tình cảm nam nữ.

      Mỗi lần Mai Vô Quá đều rùng mình buồn nôn, đến khi lui đường lại thấy người kia nữa, khiến cho người ta hết sức bực bội. Mới vừa ở đường cũng có dự cảm chẳng lành, sợ gặp điều gì đó, thế nhưng tự mình tìm tới cửa, rốt cuộc muốn như thế nào! Thẳng thắn chút xem.

      “Mai ca ca, muội quên với huynh, hôm qua ân công của chúng ta mới vừa chuyển đến đây, muội mời tới cùng nhau ăn cơm tất niên.” Lạc Lạc lắc lắc cánh tay Mai Vô Quá, ý bảo câu.

      “A, hả? A, chuyển tới đây!” Sau lưng Mai Vô Quá đổ mồ hôi lạnh.

      “Đừng gọi ta là ân công nữa, ta họ Hiên.” Hiên Thế Điển nhìn chằm chằm vào Mai Vô Quá.

      “Vậy chúng ta gọi là ngài là ‘Hiên bá bá’, Hiên bá bá, mau vào nhà.” Lạc Lạc dẫn Hiên Thế Điển vào phòng, sắp xếp ghế ngồi.

      Lão khất cái sụp soạp uống canh, thấy Hiên Thế Điển ngồi xuống, dừng chút lại tiếp tục sụp soạp uống canh. Mai Vô Quá ổn định lại tâm trạng, thầm nghĩ dù sao l3$qu*y.do9n người này cũng là ân nhân của hai đứa, dù sao cũng nên nhịn, với cả người ta cũng chưa làm gì mình cả, có lẽ mình chỉ hiểu lầm.

      “Ân công, à, Hiên bá bá là bề , xin nhận của Mai Vô Quá ly rượu, hôm đấy may nhờ ngài ra tay tương trợ, nếu hai huynh muội ta biết thoát khỏi nguy hiểm như thế nào.” Mai Vô Quá cung kính rót ly rượu.

      “Quân tử có việc nên làm có việc nên làm, những người khác thấy cũng rút đao tương trợ.” Hiên Thế Điển ưỡn thẳng sống lưng, nhanh chậm ra những lời này.

      Được rồi, quả thực Mai Vô Quá chưa bao giờ nghĩ tới làm quân tử nên còn gì để , uống ly rượu sau đó cúi đầu suy nghĩ chút, lại hỏi tiếp: “ biết lần này Hiên bá bá ở chỗ này bao lâu, cần dùng tới tại hạ, nhất định cố hết sức mình.”

      “Ít hai tuần, lâu vài năm.” Hiên Thế Điển uống xong rượu, ý tứ sâu xa liếc nhìn Mai Vô Quá : “Hiểu tâm rời ngay.”

      Mai Vô Quá bắt gặp ánh nhìn kia toàn thân lạnh đến buồn nôn, ở trong lòng ngừng trấn an mình suy nghĩ nhiều, sau đó, lại còn gì để .

      Đúng lúc Lạc Lạc cứu cánh: “Hiên bá bá, người nên thường xuyên tới nhà lê:qu-yddww00^n của ta, ta với ca ca báo đáp ngài tốt.”

      “Vậy ta cũng khách khí, ngươi chê ta phiền là được.” Hiên Thế Điển lo có cơ hội, nghe câu của Lạc Lạc, vội vàng đồng ý. Đồng thời cũng lo lắng cái tính nết bảo thủ của mình làm người khác vui, còn cách nào khác, cả đời luôn như thế.

      “Làm sao có thể chứ, ta và Mai ca ca kinh nghiệm sống chưa nhiều, có thể được Hiên bá bá chỉ bảo, được lợi hề .” Lạc Lạc gắp miếng thịt thả vào bát của Hiên Thế Điển, nghĩ đến bản lĩnh của Hiên Thế Điển, tiểu nha đầu có tính toán.

      “Chắc chắn ta cố hết sức mình.” Lời của Hiên Thế Điển tuyệt đối xuất phát từ đáy lòng, trước khi đến quyết định chủ ý, phải cố gắng dạy dỗ Mai Vô Quá tốt, coi như tìm được nàng, có thể nuôi dạy con trai nàng tốt, cũng xem như hiểu tâm nguyện của chính mình.

      A? Lúc này phải nên mấy câu khách
      [​IMG]

      Chương 43: Người vật thay đổi.


      Lúc Mai Vô Quá trở về, trời vừa hửng sáng, Lạc Lạc nửa tỉnh nửa mơ đẩy cửa ra.

      “Mai ca ca, huynh đâu vậy? Còn cầm theo y phục của muội nữa?” Lạc Lạc thấy Mai Vô Quá người bám đầy tuyết lại gần mình.

      “Mai ca ca, giặt y phục cho muội rồi.” Mai Vô Quá muốn Lạc Lạc biết chuyện này, nghĩ ngợi hồi lâu, người kia hẳn là có ác ý, còn mượn cớ dạy mình võ công, rốt cuộc có mục đích gì đây?

      “Đại Chính Nguyệt* sao lại giặt y phục!” Lạc Lạc giận đến nắm lấy tay Mai Vô Quá bên trong y phục: “Trước ngày mùng năm được động vào nước!”
      (7 ngày đầu năm được gọi là Đại Chính Nguyệt, năm mới được gọi là Chính Nguyệt, đêm trăng tròn đầu tiên được gọi là Tiểu Chính Nguyệt.)

      “Hả? Còn ***************.com có cách này sao, huynh biết, ai với huynh cả.” Mai Vô Quá gãi gãi đầu, ngại ngùng .

      Lạc Lạc ngẩn người, đúng vậy, cha nương, bên cạnh là đám người xấu xa, sau khi rời khỏi thân mình kiếm sống, tất nhiên biết tập quán này. Lạc Lạc có chút đau lòng, kéo tay Mai Vô Quá vào phòng.

      Từ tri phủ ngồi chắc ghế Thái Sư, cặp mắt hơi híp ngón trỏ gõ lên án thư vui sướng, hương an thần trong phòng cũng khó làm tâm tình của chính mình trở lại bình thường. Trở thành Đô Sát Viện* Ngự Sử, làm giám sát quan lớn nhất Khánh Nguyên triều, kết tội và đưa ra kiến nghị cho các chức quan trọng yếu trong cơ quan, hiển nhiên tân hoàng rất tin tưởng mình.
      (Đô Sát Viện: là cơ quan tối cao trong các triều đại Trung Quốc và Việt Nam.)

      Đại vị mới ổn định, triều đình yên, huống hồ còn có hoàng thúc luôn nhìn chằm chằm, tân hoàng nóng lòng an bài tâm phúc vào các bộ trọng yếu, nâng đỡ đám người của hoàng tổ mẫu, vì vậy Từ tri phủ hiển nhiên là được trọng dụng rồi.

      Từ tri phủ tại nhiệm mấy năm nay, trừ vụ bắt được mật thám nước Đạt Đạt với điều tra phá vụ án Trương bộ đầu giả, có thể là quá bình thường lập công cũng có tội. Từ tri phủ hiểu trong lòng, nếu như có hai chuyện này giữ thể diện, coi như hoàng đế có lòng cất nhắc, cũng tìm được lý do. phải người qua sông rút ván, trước khi sắp xếp ổn thỏa hết, nên báo đáp như vậy cũng tốt, thăng chức cho Mai Vô Quá vào tạo ban tốt nhất trong nha môn.

      Tạo ban đúng là công việc béo bở, bình thường phụ trách chọn mua, nhiều mỡ*, qua năm bổng lộc cũng ngang với huyện thừa lớn, cũng có quy phí, những người nhà của tội nhân sắp bị đánh, trước đấy nhất định phải dâng tiền hiếu kính lên.
      (Mỡ: thu nhập chính đáng.)

      “Lão gia, rương hòm gói gém kỹ càng.” mỹ phụ trung niên đẩy cửa vào, phải là chủ mẫu phu nhân chính thức, thể tùy l#3equ^y''do>n< ý vào thư phòng của lão gia.

      “Được, cẩn thận, đừng để bất cứ thứ gì ở lại nha môn.” Từ tri phủ mở mắt, nóng lạnh như cũ .

      “Lão gia người cũng quá cẩn thận rồi, qua nhiều nhiều năm như vậy, nhớ cái nào là vốn có sẵn, cái nào là chúng ta mang đến, vả lại thiếp cũng thể nhìn chăm chút vào từng kiện, nha đầu mới mua về càng biết nhiều.” Bộ mặt mỹ phụ nhân quan tâm, bước tới bóp vai cho Từ tri phủ: “Tuy triều đình có quy định, nhưng coi như vô tình mang theo thứ gì đó, chắc phải chuyện to tát.”

      “Ý kiến phụ nhân!” Từ tri phủ ngồi vọt thẳng lên, vốn hay nổi giận lúc này cũng chịu nổi kích động: “Tình trạng bây là như nào? Mấy ngày trước đây Vương tuần phủ cởi giáp về quê, chỉ vì phu nhân mang theo chiếc giường nằm quen, liền bị dâng tấu chương. Bây giờ ta lập tức vào kinh, bà có nghĩ ta vừa mới bước chân vào Đô Sát viện, bị chiết tử* hoạch tội đập thẳng vào mặt sao? Tân hoàng mới ngồi vào chỗ, chủ tử của cữu cữu bà bên kia phải sắp ngồi vững rồi hay sao?”
      (Chiết tử: sổ xếp.)

      “Lão gia bớt giận, vi thê* biết sai rồi.” Từ phu nhân bị dọa sợ vội vàng xuống nước, khó khăn mở lời: “Cữu cữu thiếp, hay là lần hồi kinh này, thiếp khuyên ông chút, tân hoàng cũng lên ngôi, tiếp tục giúp…cũng vô ích.”
      (Vi thê: người làm vợ.)

      cần, cứ như vậy thôi.” Vương tri phủ chậm rãi ngồi trở lại ghế Thái Sư, lắc lư đầu : “Trứng gà thể để cùng chỗ trong giỏ xách, ngay bây giờ chuyện triều lejjqu&iydo**n đình khó lường, thể chính xác.”

      “Nha môn phân chia trăm hai mươi ba loại bốn trăm năm sáu kiện gia cụ, tất cả đều xử lý cẩn thận cho ta rồi.” Từ tri phủ với Từ phu nhân bước chân ra khỏi bậc cửa.

      Từ phu nhân xa, Từ tri phủ vẫn ngồi yên ghế như cũ nhúc nhích.

      Tuyết trắng mênh mông, trời có chút ấm áp, Lý tri phủ vừa nhậm chức thay cho Từ tri phủ xốc màn kiệu liếc nhìn, thấy tay gõ màu đen tuyền cửa chính trang nghiêm. Phía cửa lớn treo cao bốn chữ to ‘Nguyên Bắc phủ sở’, hai bên là câu đối chữ ‘Môn tiền thảo mật đài doanh vô phi điểm chuế, viện ngoại tước vũ oanh ca hoặc hữu oan tình'.
      (Dịch thô (vì mình giỏi khoản dịch thơ câu đối lắm): Bên ngoài chẳng có gì ngoài rêu cỏ mọc bám đầy, trước sân chỉ có chim oanh tước múa hót hoặc có oan tình.)

      Lý tri phủ khẽ hừ mũi, chép miệng hạ màn kiệu xuống. Cỗ kiệu vào cửa chính dừng lại, nghi môn mở rộng sẵn, Từ tri phủ cùng đồng tri* đứng ở trước cửa. Lý tri phủ xuống kiệu, mặt chất thành tươi cười vội vàng tiến lên chắp tay: “Ai nha nha, làm phiền các vị rồi, hôm nay trời lạnh. Từ tri phủ, a , Từ đại nhân, hạ quan nhận ngại quá.”
      (Đồng tri: cùng làm việc quản lý trông coi.)

      Lý tri phủ vừa vừa liếc, chỉ thấy Từ đại nhân vẻ mặt lạnh nhạt, đoán nổi tâm tư, đồng tri chờ đám thuộc hạ đứng thẳng cung
      [​IMG]
      ChrisTrâu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44: thể kiềm chế.

      biết có phải bị đánh đến phát sợ , Lý cẩu tử có chút bối rối, nha dịch tạo ban cùng vội tiến lên khuyên ngăn, rổ lời hay mới cứu được Lý cẩu tử. Mai Vô Quá liếc nhìn Lý cẩu tử ngồi bệt dưới đất, khinh thường ra ngoài.

      Tâm tình rất tốt bị người này phá hư, Mai Vô Quá mang vẻ mặt u ám trở về, chỗ cửa bên, biết thứ gì tròn tròn lông màu trắng… “Lạc Lạc!” Mai Vô Quá nhận ra là tiểu nha đầu của , bước dài tiến nhanh tới cầm lên đôi tay: “Ngoài này rất lạnh, muội chạy đến đây làm cái gì?”

      Lạc Lạc khụt khịt mũi, chẳng biết là nước hay là băng: “Đưa bánh bao, hôm nay muội mới hấp, ăn lạnh ngon. Nhanh ăn , trông thấy huynh thăng đường nên gọi huynh dienđan:le^quydo^n.co;m lại.” Đưa đồ ăn cho tướng công, đây là chuyện người nương tử bắt buộc phải làm, chỉ có làm phát triển tình cảm hai người, còn có thể mượn cớ tới chỗ làm để kiểm tra, xem tướng công có ăn vụng hay .

      Mai Vô Quá giận đến bốc lửa, lại nỡ nổi nóng, đặt Lạc Lạc lên thềm đá như trồng hành: “Đứng trong tuyết lâu như vậy sao? Lạnh rất đau.”

      Lạc Lạc khịt mũi cái, ra nàng trông thấy Mai Vô Quá phải lên công đường nên qua chỗ Lý Mặc ngồi lát, đoán thời gian lui đường mới đến chỗ này chờ. Nhưng mà, Lạc Lạc muốn giải thích, nàng cực kỳ hưởng thụ bộ dáng được sủng nịnh, cưng chiều, giả vờ dạy dỗ như vậy. Từ xưa tới nay khổ nhục luôn dùng tốt, đại soái ca siêu cấp mặc dù đồng ý lấy mình, nhưng ai biết trước được điều gì xảy ra? Cho nên, phải
      [​IMG]
      ChrisTrâu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45: Trăm mối tơ vò.

      “Cẩu quan! quá nham hiểm rồi!” Tống tạo đầu đùng đùng tức giận trở về lại xá đá cái ghế lăn mặt đất.

      Mai Vô Quá vẫn khoa tay múa chân luyện chiêu thức, nhìn bộ dạng này của , ngồi xuống cười cười.

      “Ta báo bảy văn tiền đấu gạo, ngươi đoán bao nhiêu?” Tống tạo đầu trợn mắt nhìn Mai Vô Quá, chìa ra bốn dđlqđ.c//o"m đầu ngón tay để trước mắt: “Bốn văn! Bốn văn! Ta mua vào cũng năm văn tiền đấu, cứ nghĩ chia mỗi người văn là giải quyết êm đẹp, việc này hỏng bét, ta còn phải bù vào!”

      bằng ngươi giải thích với , mua vào là năm văn tiền.” Mai Vô Quá .

      "Ta rồi, bảo điêu dân phải cho thấy chút lợi hại, nếu cũng dám kiếm lời từ tiền của quan phủ. Cũng là gì, năm văn tiền là ít nhất, ít hơn nữa đến tiền thuê xe cũng đủ, trong đất kiếm ăn kiếm chút tiền lãi đều vất vả. Hàng năm ta buôn bán cùng nhà nông hộ kia, người đó thành phúc hậu, lão nương bị bệnh dùng tiền bán gạo để mua thuốc, sao ta có thể mở miệng được." Tống tạo đầu lộ vẻ khó xử: "Tên Lý tri phủ kia còn có ý muốn ta dùng cường bạo, tuy răng nha phủ khác cũng có làm như vậy, nhưng ta xuống tay được.”

      Mai Vô Quá bĩu môi, làm khẩu hình miệng mắng ra tiếng câu ‘cẩu quan’, chuyện tiếp nữa, rời khỏi lại xá tới đại đường. Hôm nay bên người nhà của phạm nhân khá hào phóng, thăm hỏi các nha dịch làm nhiệm vụ, cũng biếu nhiều tiền hiếu kính cho mỗi người. thế gian này tiểu nhân có rất nhiều, chuyện lòng lang dạ sói cũng rất nhiều.

      “Chậc chậc, bị cái việc kia chỉnh chết?” Mao Trụ chống côn trượng ghé đầu hỏi, Lý cẩu tử ở phía đối diện dựa vào tường, nháy mắt với Địa Chính định tiếp, thấy Mai Vô Quá tới, mặt lập tức xị xuống.

      “Ngươi đừng chọc , thôi.” Mao Trụ quay đầu lại thấy Mai Vô Quá, vội vàng khuyên Lý cẩu tử.

      ‘Hừ’, Lý cẩu tử làm như nghe thấy hừ tiếng, nhìn vận số của Mai Vô Quá.

      Mai Vô Quá mặc kệ , tới vỗ vỗ vai Mao Trụ: “Cái gì chỉnh chết?”

      “Ai, khụ khụ, sáng nay có người đến báo án, ở phố tây phát cỗ thi thể nam nhân, có vết l3quwyd*on thương trí mệnh hay dấu hiệu bệnh tật.” Mao Trụ nhìn trái phải hồi, kề tai Mai Vô Quá : “Đoàn lão lục khám nghiệm rồi, là suy tim mà chết, trước khi chết còn có quan hệ. Hắc hắc, ngươi cơ thể cường tráng như vậy, cũng bị cái này chỉnh chết.”

      Đoàn lão lục là người khám nghiệm tử thi trong nha môn thành Nguyên Bắc. Mao Trụ xong còn thích thú cười hai tiếng, tựa hồ cười nhạo vị nhân huynh kia bất lực.

      Lý cẩu tử trong lòng bực bội, hừ tiếng ra. Ai nam nhân bát quái, chỉ là đến lúc thích hợp. Bọn nha dịch tụ đám ồn ào lộn xộn bàn về mấy chuyện kỳ lạ quái dị gần đây, như là kể từ khi Thúy Liên của Mãn Thúy Lâu chuộc thân theo đồ tể Lỗ Nguyên, những ngày về sau cực kỳ như ý, ba ngày hai bữa gây gổ. Như là gia quyến của Lý tri phủ ít ngày nữa đến, quản gia tới thành Nguyên Bắc trước để sắp xếp rồi. Như là phía Lý tri phủ có người, đường tiến sáng lạn, theo chỉ có tốt thôi.

      Mai Vô Quá dựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần, mọi đêm đều chạy luyện công, khổ cực.

      Lý cẩu tử thấy tiền sáng mắt, lần trượng hình này do đánh, cậy trượng nâng cao nhàng rơi xuống, người công đường giả bộ kêu khóc, phối hợp rất tốt. Chuyện như vậy cảm thấy kinh ngạc, lừa được dân chúng ngoài đường theo dõi xét xử, chứ lừa được bất cứ ai công đường.

      Lui đường, đám nha dịch vẫn xì xào bàn tán. Mai Trụ hỏi Lý cẩu tử: “Ngươi đoán Từ gia tiêu cục mất bao lâu mới phá được vụ án, phá nổi đành phải bỏ cuộc.”

      , Lý đại nhân chúng ta sao cũng là người của Vương gia, lại , nguyên lai là Từ tri phủ thăng chức, chứ phải bị Lý đại nhân chen vào, có quan hệ sao được như vậy. Hơn nữa, chuyện như vậy mà làm ầm ĩ mặt mũi Từ gia tiêu l^e..q/yd&o.n cục cũng chẳng chẳng vẻ vang gì.” Lý cẩu tử giả vờ giả vịt, giống như
      [​IMG]



      Chương 46: Manh mối.


      Nếu phải giúp đỡ Từ Kiêu Đình, Lạc Lạc được gặp Mai Vô Quá, vì vậy sau khi giao y phục cho Lý Mặc nhờ đưa hộ, cũng giả vờ về nhà trước. Lạc Lạc xa, vẫn thấy Lý Mặc giơ cánh tay gầy yếu vẫy vẫy, khẽ mỉm cười, vòng qua nguyệt lượng môn. Ngoài cửa, dáng người Từ Kiêu Đình die.nda`nl^equy=Do..n cao lớn tuấn lãng, thân cẩm phục thêu chim ưng, eo buộc dải lụa khảm ngọc, người khoác áo choàng. Mang chút khí chất công tử bột, mang chút tư thế thiếu nghiêm túc, đứa bé lớn lên giống như được mọi người xoay quanh, tự nhiên có loại khí chất coi thường như thế thôi.

      “Ngươi có thể tưởng tượng được rồi nha, sợ sao?” Từ Kiêu Đình chắp tay sau lưng, săm soi hỏi.

      sợ, thôi.” Lạc Lạc phải sợ, là muốn nợ ân tình, người này nhiều lần giúp mình như vậy, cũng đến lúc báo đáp.

      Hai người qua hành lang viện, tới nơi yên tĩnh, cây cao dày đặc thấp thoáng trong viện, hiếm bóng người, chỉ có nam tử già nua mặc y phục vải xám quét tuyết.

      “Đoàn lão lục!” Từ Kiêu Đình chắp tay sau lưng hét lớn.

      Cái người được gọi là Đoàn lão lục thả cây chổi trong tay ra nhàng tới tựa như u linh: “Từ công tử tới, để quên đồ gì sao?”

      phải, ta muốn xem lại chút.” Từ Kiêu Đình lời ít ý nhiều.

      “A, điều này… Được rồi, cũng cần bẩm báo với Lý tri phủ, dù sao lúc đầu ngài cũng tới rồi.” Đoàn lão lục dẫn đường phía trước, đưa hai người về phía cửa phòng hẹp .

      Lạc Lạc nghĩ việc quá mức đơn giản, cảm thấy ban ngày nhìn thi thể có gì phải sợ, coi như là bệnh nhân say ngủ, lúc đến nơi này, cái viện yên tĩnh này, cái gian phòng chút khí người sống này, giống như tất cả đều ra cỗ u sợ hãi. Bước chân Lạc Lạc có le^quy'do^n chút ổn định, biết là bị lạnh hay bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch.

      Từ Kiêu Đình ân cần hỏi: :Như thế nào? Sợ sao? Vậy thôi, quên , chúng ta về.”

      Lạc Lạc kéo tay áo Từ Kiêu Đình, lắc đầu: “ sao, nhanh xem qua rồi .” xong tiến lên bước vào giữa Đoàn lão lục và Từ Kiêu Đình, trước sau đều có người, cảm giác như vậy an toàn hơn chút.

      Từ Kiêu Đình bước vội mấy bước theo sau, đứng sít sao ở sau lưng Lạc Lạc.

      Cuối đông, khí trời vẫn còn rất lạnh, bên trong phòng khám nghiệm tử thi mảnh tĩnh lặng, trong khí xen lẫn cái mùi lạnh lẽo lạ lẫm, khiến người ta muốn nôn mửa. Lạc Lạc theo Đoàn lão lục vào trong, ván gỗ để thi thể được đắp vải trắng.

      nương này, cũng vào sao?” Đoàn lão lục quay đầu nhìn thấy Lạc Lạc, kinh sợ nhìn Từ Kiêu Đình.

      Từ Kiêu Đình khoát tay chặn lại, ý bảo Đoàn lão lục vạch tấm vải trắng ra, sau đó lại gần Lạc Lạc đứng.

      Đoàn lão lục yếu ớt quay người lại, vạch tấm vải trắng ra, xác chết nam nhân ra trước mặt hai người.

      “Đắp lên người, chỉ lộ mặt thôi.” Từ Kiêu Đình vội vàng từ phía sau che mắt Lạc Lạc, phân phó Đoàn lão lục.

      Từ Kiêu Đình bỏ tay khỏi mắt của Lạc Lạc, tiểu nhân nhi cúi đầu rụt cổ nhìn, chỉ thấy thi thể nam tử trung niên hơi mập xương gò má cao mắt khép hờ, xuất le;^e\$quy*^d;on thi ban*, mặt mang theo nụ cười, vẻ mặt thỏa mãn. Thấy biểu tình thi thể này cũng quá kinh khủng, Lạc Lạc còn căng thẳng nữa.
      (Thi ban: những nốt chấm nổi lên trong quá trình phân hủy xác.)

      “Rất tốt.” Lạc Lạc quay đầu lại .

      Từ Kiêu Đình nghe xong gấp gáp muốn đưa nàng ra ngoài, vội nhấc Lạc Lạc lên ra ngoài, ra tới ngoài mới đặt Lạc Lạc đứng mặt đất tựa như trồng hành. “Đừng sợ, lát ta dẫn nàng xem ca diễn, mặt người đó còn trắng hơn so với cái mặt này.”

      Lạc Lạc bật cười, mắt mày cong cong. “ sợ, có kinh khủng như trong tưởng tượng của ta. Mặt thỏa mãn thích ý, tựa hồ rất thoải mái, vẻ mặt giống trải qua việc gì kinh sợ…”

      Từ Kiêu Đình nghe xong thẳng người lên, nhìn lên trời, tự lẩm bẩm: “ ngoại thương, nội thương, có dấu hiệu trúng độc… Đoàn lão lục!”

      “Từ công tử có gì cần phân phó.” Đoàn lão lục chẳng biết từ bao giờ nhàng ra ngoài.

      kiểm tra bên trong l3equy\1do^n$ người chết?” Từ Kiêu Đình nhớ tới dự tính ban đầu trong lòng.

      kiểm tra qua, có gì ổn.” Vẻ mặt Đoàn lão lục tự tin.

      Từ Kiêu Đình khoanh tay vòng vo tại chỗ, rơi vào trầm tư. Lạc Lạc muốn quấy rầy , cũng chỉ lẳng lặng đứng.

      Qua hồi lâu, gã sai vặt cận thân của Lý tri phủ vội vã đến, sau khi thấy Từ Kiêu Đình mặt mũi tràn đầy tươi cười
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47: Khó hiểu.

      Hiên Thế Điển càng càng hăng, thấy Mai Vô Quá có vẻ ‘xuống’ tinh thần, để đũa xuống rồi vươn tay : “Hôm nọ công đường vì sao ngươi lại đánh côn có lực, thân thể có vấn đề gì sao, để ta xem chút.”

      sao cả, sao cả, là, người nhà phạm nhân biếu tiền hiếu kính.” Mai Vô Quá chỉ sợ bắt được tay của mình, vội giải thích.

      “Ngươi! Quân tử có cái nên làm có cái nên làm, ngươi như vậy…” Hiên Thế Điển nhớ tới le^quy'don lần trước trông thấy từ trong ngực rơi ra bộ y phục của nữ nhân, lại thêm chuyện này nữa, đột nhiên tức giận khiến môi run rẩy, trợn mắt nhìn.

      Tình huống thế nào đây, phải ai cũng đều biết mấy cái quy tắc ngầm sao? Vì sao đại thúc đẹp trai lại kích động đến như thế? tức giận Mai ca ca thu tiền hiếu kính? Buồn cười, thu có làm sao? bị người trong nha môn gạt bỏ, đối với mình có lợi ích gì? Lạc Lạc nghĩ tới đây vội giải vây: “Khụ khụ, Hiên bá bá ăn cơm ăn cơm, Mai ca ca hiểu lỗi sai rồi, ăn cơm xong tiếp.”

      Mai Vô Quá lại ngây người tại chỗ, trong lòng nghĩ người này là như quen thuộc, mình và Lạc Lạc có nguyện ý lắng nghe lời dạy bảo, nhưng đó chỉ là lời lễ phép tối thiểu, người này cư nhiên tưởng ! Mai Vô Quá chép chép miệng, thầm nghĩ dù sao cũng là ân nhân của mình, vì vậy cố nén lên tiếng, quy củ ngồi xong cúi đầu ăn cơm.

      Hiên Thế Điển cũng cảm thấy bản thân mới vừa rồi quá mức đột ngột, dù sao mới quen biết hai người này lâu, làm sao ra vẻ trưởng bối rồi. Cái loại tâm tình chỉ tiếc mài sắt nên kim khiến cho mình vừa mới kích động quá mức, ổn định lại tinh thần cảm thấy thể nóng vội, từ bé đứa này lớn lên mà có cha nương bên cạnh, đường vòng cũng là bình thường, lần sau từ từ quản giáo. Hiên Thế Điển hoài nhớ về tình nhân, thầm hạ quyết tâm, muốn dạy dỗ Mai Vô Quá tốt.

      Hiên Thế Điển hòa hoãn sắc mặt, vẻ mặt ôn hòa chút mấy chuyện khác, câu Mai Vô Quá cũng còn lắng nghe, chỉ cảm thấy người này chắc chắn có gì đó kỳ lạ. Nhất định phải đề phòng, tuyệt đối có ý đồ.

      khí quỷ dị, Mai Vô Quá cúi đầu nhìn bát, Lạc Lạc yên lặng bới cơm vào miệng, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên đáp lời Hiên Thế Điển, để l3equw'i'd)on cảm thấy lúng túng.

      Ăn cơm xong, Hiên Thế Điển tìm cơ hội cáo từ, rời khỏi viện. Quay đầu lại nhìn tiểu nha đầu đứng ở miệng cửa vẫy tay với mình, trong lòng ấm áp. Có như vậy ở bên cạnh chăm sóc , mình cũng yên tâm.

      Mai Vô Quá nhiều lần kiểm tra cửa sổ đóng chặt hay chưa, lúc này mới lo lắng yên ngồi ở cạnh giường.

      “Mai ca ca, huynh lo lắng chuyện gì vậy?” Lạc Lạc tạm thời quên mất thời điểm kích tình tối hôm qua, tiến lại bên cạnh Mai Vô Quá hỏi. “Tại sao huynh học công phu cùng Hiên bá bá, muội thấy là cao thủ đó, Mai ca ca huynh học tốt công phu cần phải sợ mấy tên khốn khiếp kia nữa.”

      “Ta luôn cảm thấy, người họ Hiên kia, có vấn đề.” Mai Vô Quá ôm Lạc Lạc vào lòng. “Ai? Nữ hài tử ngươi, được lời thô tục.”

      “Muội đâu có lời thô tục, bọn họ đích thực là lũ khốn khiếp! ra … Hiên bá bá có chút bảo thủ, nhưng là người tốt.” Lạc Lạc cọ cọ trong lòng Mai Vô Quá. “Đúng rồi Mai ca ca, muội có mua cho huynh y phục bên trong mới.”

      Lạc Lạc chậm chạp chạy đường vào lấy y phục đặt lên đùi Mai Vô Quá: “Mai ca ca mặc thử cho muội nhìn chút.”

      Bàn tay lớn le&qui(9)do^n của Mai Vô Quá xoa ở phía , mặt xấu xa cười: “Mặc ngay bây giờ?”

      “Mặc ngay bây giờ.” Hai cánh tay Lạc Lạc khoanh ở trước ngực.

      “Lạc Lạc kêu huynh mặc, vậy huynh…” Mai Vô Quá nhấc y phục lên, đống vải tơ mềm màu hồng rơi ra ngoài. “Cái này là mua cho huynh? Huynh phải mặc ở chỗ nào?”

      Mai Vô Quá cầm vải tơ màu hồng lên, lúc này Lạc Lạc mới nhìn là bộ y phục mới mua của mình, trời ạ! Sao lại để lẫn bên trong, cái mặt già của Lạc Lạc đỏ bừng lên bước tới định giật lại. Mai Vô Quá giơ tay lên: “Đây là mua cho huynh, muội giành làm gì?”

      Lạc Lạc dứt khoát giành nữa, lắc lư cái
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48: Điều tra ràng.

      “Lần cuối cùng ngươi nhìn thấy Vương Tứ là bao giờ?” Mã bộ đầu hỏi.

      “Việc này, có lẽ là khoảng giờ tý ngày hôm trước, hai người bọn ta ra ngoài uống… khụ khụ, uống chút rượu, kể phải chuyển tiêu gấp, biết lúc nào mới trở về, cho nên muốn gặp người.” Dáng vẻ Vương Ngũ có chút ngại ngùng, tiếp: “Sau đó ta trở về tiêu cục, Vương Tứ dđlqđ.com biết nơi nào, cho đến ngày hôm sau…”

      gặp người nào ?” Mã bộ đầu hỏi tiếp.

      , ta có hỏi, nhưng chịu .” Vương Tứ đáp.

      “Các ngươi uống rượu ở đâu?” Mai Vô Quá hỏi.

      “Mãn Thúy Lâu.” Vương Ngũ thấy Mai Vô Quá hỏi đến, thể làm gì khác hơn đành phải trả lời lại. Loại chuyện như vậy, cũng chẳng phải chuyện mờ ám gì.

      “Có cho gọi nương?” Mai Vô Quá lại ra câu hỏi.

      “Gọi, vốn định chuyện đó… Nào ngờ Vương Tứ từ ngoài về lại chơi nữa, bản thân ta cũng có ý định, hai người bọn ta liền rời .” Vương Tứ hiểu Mai Vô Quá muốn hỏi việc gì.

      “Vậy ý là, Vương Tứ với ngươi tách nhau ra trước, cũng có hành phòng?” Mã bộ đầu hỏi chen vào.

      “Đúng, hẳn là vậy, sáng sớm hôm đó hai người bọn ta cùng nhau kiểm tra tiêu xa*, đến khi l3^qwi'do^n rời khỏi Mãn Thúy Lâu, cũng có cơ hội.” Vương Tứ cứ như thế hết ra, kiêng dè nữa.
      (Tiêu xa: xe vận tiêu.)

      Mai Vô Quá cùng Mã bộ đầu liếc nhìn nhau, lại hỏi thêm vài chuyện linh tinh khác, lúc này mới đứng dậy cáo từ đại chưởng quỹ.

      Hai người rời khỏi Từ gia tiêu cục, trời cũng còn sớm, lúc trở lại nha môn Tống tạo đầu ngồi trong lại xá uống trà mặt hả hê.

      “Được rồi sao?” Mai Vô Quá cười cười ngồi lên ghế.

      “Thành công, quả nhiên Mai huynh đệ ngươi có biện pháp.” Tống tạo đầu cười hì hì, xong lôi ra túi tiền: “ nửa cho ngươi.”

      sao?” Mai Vô Quá giũ bùn tuyết bám dưới đáy giày.

      hiển nhiên lo sợ, chẳng qua ta ta đều thu thu xếp thỏa đáng, có ai bàn ra tán vào vấn đề bởi vì giá nhập thóc gạo, quan phủ ra tay bức tử nông hộ, đồng ta với ta tăng thêm đến sáu văn tiền đấu, cũng còn nhắc ta việc chia tiền.” Tống tạo đầu có chút đồng tình : “Cũng coi như ta vì nhà bọn họ làm chút việc thôi.”

      Sỡ dĩ Mai Vô Quá muốn giúp , cũng bởi vì vẫn còn thiện tâm. Bản thân Mai Vô Quá cũng là người như vậy, tâm vốn thiện, nhưng, nếu có người lê<qu>y'do.^.n bức mình phải ác, chút do dự ra quyền đánh nhau. Chính là theo câu ‘người phạm ta, ta phạm người, nếu người phạm ta, nhổ cỏ tận gốc!’

      Cũng chính vì nguyên nhân này, Mai Vô Quá mới tính kế cho Tống tạo đầu, với giả thuyết thứ hai người nhà của người nông hộ bị chết kia muốn nổi lên làm loạn, bảo là quan phủ trả giá thóc gạo quá thấp đến nỗi bức tử tướng công của mình, kỳ bà nương* của nông hộ kia căn bản cho cũng chẳng dám . như thế, vừa giải quyết được phiền toái của Tống tạo đầu, vừa có thể trợ cấp cho nhà nông hộ, Mai Vô Quá hiểu cuộc sống khó khăn như thế nào.
      (Bà nương: phụ nữ có chồng.)

      Mặc dù Lý tri phủ quyền cao chức trọng, ở thời điểm nguy khốn này, cũng muốn có thêm rắc rối. Quan nào mà tham, chỉ là bình thường có tra xét, khi có cớ để tra hoặc hoặc bị người nào đó nắm trong tay nhược điểm rồi làm to chuyện, kéo theo củ cải tính kế hãm hại, mọi người đều bị liên lụy. Quan thanh liêm cũng làm được lâu dài, chỉ có thể phải bảo vệ mình tốt trước tiên mới có thể tận lực công bằng chấp pháp.

      “Các ngươi uống rượu ở đâu?” Mai Vô Quá nghĩ tới đây lại hỏi.

      “Mãn Thúy Lâu.” Tống tạo đầu ngượng ngùng cười hì hì: “Đừng để chị dâu ngươi biết nha, mặc dù hai người bọn ta có gọi nương đến nhưng có ở lại.”

      “Tại sao lại ở lại?” Mai Vô Quá tỏ vẻ tò mò.

      “Ai mà biết người kia có việc gì, từ ngoài trở về lại muốn chơi nữa, chúng ta liền rời , làm cho mụ mụ méo mặt.” Tống tạo đầu kể.

      “Nông hộ kia, thường xuyên đến thành Nguyên Bắc sao?” Mai Vô Quá suy nghĩ chút lại hỏi: “Liệu có bằng hữu thân thích nào trong thành ?”

      “Năm nào cũng tới đây kể từ bốn năm về trước, trước kia nghe thấy nhắc đến bằng hữu thân thích gì. Cái nào người kia cũng giỏi, giỏi nhất là cái kia, lần nào cũng le3quysd?on phải Mãn Thúy Lâu, lần này cũng là lôi kéo ta tới đó, phải ta ép buộc, nhưng mà đừng kể cho chị dâu ngươi biết.” Tống tạo đầu hóa ra là kẻ sợ vợ.

      Mai Vô Quá nghe Tống tạo đầu ồn ào nữa, trầm tư suy nghĩ. Tựa như có tia liên hệ, lại tựa như có liên hệ, như
      [​IMG]


      Chương 49: Kéo tơ bóc kén*

      (Kéo tơ bóc kén: chỉ cẩn thận tỉ mỉ.)

      “Công tử chàng cuối cùng cũng nhớ tới ta, nhận ra, chàng chính là loại người phong nhã đấy.” Thúy Xảo tựa như con rắn quấn lấy bên trái Mai Vô Quá, chẳng biết vô tình hay cố ý cọ bộ ngực lên cánh tay .

      Mai Vô Quá cười đê tiện, tay trái giơ ly rượu lên, tránh khỏi bộ ngực của nàng: “Nào, uống ly.”

      Thúy Xảo rót ly đầy, lòng tràn đầy sung sướng được cùng Mai Vô Quá uống ly rượu giao bôi. Con le%quy'do^n mắt mang theo ý cười xấu xa này, mày kiếm thái dương góc cạnh này, khóe miệng tỏ kiềm chế nổi, vị khách tuấn tiêu sái như vậy, là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, đừng tiền thưởng, coi như thâm hụt vào tiền chuộc thân của mình, cũng có thể cân nhắc. Ai cũng kỹ nữ là kẻ có tình, cho dù kỹ nữ chỉ diễn kịch, cũng là người có nhu cầu và thẩm mỹ chính đáng.

      “Lại đây, uống thêm ly nữa, hôm nay gia nghe rất cao hứng.” Mai Vô Quá để Thúy Xảo rót thêm ly.

      “Công tử…” Thúy Xảo đối mặt với ‘tình ý miên miên’ của tiểu sinh tuấn này, tâm cũng bay bổng hết lên rồi, nào có thể uống.

      Thúy Xảo ngơ ngơ ngẩn ngẩn uống liền mấy ly rượu, đầu có chút mông lung, thừa dịp Mai Vô Quá rót rượu vội vàng nhào lên người : “Công tử tốt bụng, khúc nhi của Thúy Xảo xướng tốt lắm sao?”

      “Vô cùng tốt, tựa như hoàng , giọng hát của nàng quả thực khiến người khác phải thương .” Mai Vô Quá mặt biến sắc rút cánh tay trái ra, tiếp tục đưa đến ly rượu.

      “Ai nha thiếp uống nữa, công tử chàng uống .” Thúy Xảo chóng mặt, miệng ‘chàng uống’, bản thân lại vô thức nhận lấy uống, uống xong lại theo thói quen lại gần. “Công tử tửu lượng tốt, biết đến từ nơi nào.”

      “Ta? Ta áp tiêu, có biết die+ndan#lewy~d0n.com Từ gia tiêu cục ?” Mai Vô Quá thấy Thúy Xảo gần say rồi, bắt đầu vào vấn đề chính.

      “Áp tiêu sao? Tốt, áp tiêu…” Thúy Xảo có chút cứng ngắc.

      “Từ gia tiêu cục Vương Tứ, biết ? Mấy ngày trước tới chỗ này, trở về có với ta, chỗ này có nương cực kỳ quyến rũ, cho nên, ta mới tới đây.” Mai Vô Quá cười bỉ ổi, nhìn ánh mắt Thúy Xảo có chút mờ mịt, muốn nhìn ra bên trong có thứ gì.

      Thúy Xảo nghe vậy cười kiều mỵ tiếng, mắng: “Vương đại gia sao, cái người giữ lời, còn hôm sau trở lại, kết quả chẳng thấy đâu.” Biểu tình của Thúy Xảo rất tự nhiên, hốt hoảng, cũng có vẻ mặt bất thường nào. Tin tức Vương Tứ chết bị quan phủ phong tỏa, nếu phải là hung thủ, rất khó để biết.

      “Hả? Sao giữ lời?” Mai Vô Quá đặt câu hỏi.

      “Nghe thiếp xướng ‘Thập Bát mô’, bảo là muốn lưu lại, kết quả từ ngoài vào lại có chuyện phải trước.” Thúy Xảo giãy nảy ngồi dậy: “Hừ, Thúy Liên tỷ tỷ đúng, đàn ông các chàng đều có lương tâm.”

      Thúy Liên? Mai Vô Quá nhíu mày, danh tự này hình như từng nghe qua ở đâu đấy, rất quen tai. “Thúy Liên? Là tỷ tỷ ruột của nàng?”

      “Là tỷ tỷ trước kia của Mãn Thúy Lâu này, bây giờ tìm được người tốt gả làm bà chủ rồi.” Thúy Xảo xong trợn mắt với Mai Vô Quá: “Công tử l%eqyjdo*n* chàng sao lại quan tâm tới Thúy Liên tỷ tỷ hả, thiếp ghen đấy.”

      Mai Vô Quá vội cười cợt: “Có đâu, ta chỉ quan tâm tới nàng thôi.” Mai Vô Quá nghe Thúy Xảo giải thích, cảm thấy ‘Thúy Liên’ phải người trọng yếu, cho nên cũng suy nghĩ nhiều thêm.

      “Ta với Tống tạo đầu ở nha môn có quan hệ rất tốt, nghe ngày hôm trước cũng tới.” Mai Vô Quá nâng Thúy Xảo xiêu xiêu đổ đổ.

      “Đúng thế, còn dẫn theo người bẩn thỉu đần độn, là Yên Hồng bồi.” Thúy Xảo choáng váng.

      “Vậy, cũng
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :