1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bộ khoái tướng công thăng chức ký - Lạc Bút Xuy Mặc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34: thể tin được.

      “Đa tạ Từ công tử hôm qua đưa Lạc Lạc tới, chỉ là, sau này đừng để khắp nơi rêu rao, dù sao xá muội vẫn còn chờ gả thân.” Mai Vô Quá có chút vui, nhưng dù sao đối phương giúp đỡ, cũng thêm nhiều.

      Từ Kiêu Đình để ý chút nào, da mặt phải dày đến mức nào đó rồi, làm bộ như nghe thấy lời của Mai Vô Quá, với Mai Vô Quá: “Nghe ngươi lập công lớn, Từ tri phủ biết nên thưởng cho ngươi như nào, nghe ngươi có muội muội, ban đêm ngươi làm nhiệm vụ có ai chăm sóc nàng, coi như là đồng ý ngầm, ban đêm l=ê(l)qwý(l)=đ'ô'n làm nhiệm vụ có thể dẫn theo muội muội. Chỉ là, dù sao hành động lần này hợp lễ phép, chớ để lộ ra là được.” xong nháy mắt với Lạc Lạc, ý bảo ‘nàng xem, ta hoàn thành chuyện đáp ứng với nàng rồi’.

      Lạc Lạc phun ngụm máu trong bụng, thầm mắng cái lão hồ ly này, giúp đỡ cái gì chứ, ràng công lao của Mai ca ca đổi lấy thành của mình, thế nhưng lại rất có sức thuyết phục, đáng hận, đáng thẹn, đáng trách.

      “Đa tạ…” Mai Vô Quá nhàng bỏ lại câu liền kéo Lạc Lạc . Lạc Lạc u oán quay đầu nhìn về phía Từ Kiêu Đình, chỉ thấy người kia liếc mắt đưa tình với mình, rùng mình buồn nôn, nhanh chóng từ trong mắt ném trả lại hai cây phi đao.

      Từ Kiêu Đình khoanh tay đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Mai Vô Quá, lẩm bẩm: “Ca ca? phải ca ca ruột, ca ca! phải ca ca ruột!”

      Mai Vô Quá hắt hơi mạnh cái, cái tay bé vội vàng vê mũi của bản thân.

      “Mai ca ca, huynh lạnh sao?” Lạc Lạc nhủ thầm huynh đừng bị cảm mạo, ở cổ đại loại bệnh này rất nguy hiểm.

      có việc gì, buổi tối để muội cầm theo vài bộ y phục tới nha môn.” Mai Vô Quá nắm tay Lạc Lạc vuốt ve, cảm giác mềm mại xương tốt.

      Hai người vô thức tới đầu phố, thấy đại thẩm bán cháo cùng Lưu Bá coi bói vẫn ở đó.

      “Nha đầu ngươi tới rồi à, lâu gặp ngươi khỏe .” Lưu Bá đứng lên, mặt hưng phấn gập d&đ~l-.-q*đn,c%m cây quạt rách lại: “Nghe ngươi làm nha dịch? là đáng mừng, ta cảm thấy tiểu huynh đệ ngươi bao lâu nữa phải sống xen lẫn trong cá tôm.”

      Lạc Lạc lén lút nhếch miệng, nghĩ thầm thực vuốt đuôi, chẳng qua hai người cũng coi là nhóm người chuyên lừa gạt rất nhiều dân chúng vô tội, điểm này vẫn tồn tại chút ít tình đồng chí, vì vậy gì chỉ kêu tiếng: “Lưu Bá khỏe.”

      “Khỏe khỏe, ta từng với ngươi, lần trước ta dùng cách của ngươi, ta…” Lưu Bá phấn khích , Mai Vô Quá cảm thấy khó chịu, nếu để tiếp tục , chỉ sợ cả ngày phải ở đây tiếp rồi, vì vậy chen lời .

      Mai Vô Quá vội với đại thẩm bán cháo bên cạnh: “Gần đây đại thẩm buôn bán tốt ?”

      “Tốt, lão tiểu tử kia mà mở miệng có thể đến hai canh giờ, coi bói đói bụng đến chỗ ta uống bát cháo, uống xong lại nghe bịa chuyện tiếp.” Đại thẩm bán cháo chùi hai tay lên cái khăn quấn ngang bụng, trêu ghẹo: “Ta này tiểu huynh đệ, ngươi về sau phát tài to, đừng có quên mấy láng giềng này.”

      Cái gì là bậy bạ, đây đúng thực là giá trị tinh thần nhé! Lưu Bá phục, vừa định phản bác lại đại thẩm bán cháo phen, ai ngờ thanh kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo nhàng đặt mặt bàn của Lưu Bá: “Lão bá, từng gặp qua nữ tử này chưa?”

      Mai Vô Quá chuyện phiếm cùng đại thẩm bán cháo, đưa lưng về phía Lưu Bá cùng người nọ. Lạc Lạc nhìn thanh kiếm, ánh lên tia sáng lạnh, lộ ra chính khí, lại nhìn người nọ đại khái hơn bốn mươi tuổi, mặt mày nghiêm chỉnh, khí vũ hiên ngang, sống lưng ưỡn thẳng. Tuy dáng vẻ phong trần mệt mỏi do đường dài, nhưng mặt nét uể oải. Khuôn mặt người kia chỉnh tề ngay ngắn, mày rậm, vừa nhìn là biết người legjdquyjjdoneee chính trực, cầm trong tay tờ giấy nhăn nhăn nhúm núm, giấy nét mực phai màu họa nữ tử ràng. Giấy có chút cũ, đoán là do lật xem vuốt ve nhiều lần. Lạc Lạc nhìn đại thúc đẹp trai, ai, còn là người si
      [​IMG]
      TrâuChris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35: Rắc rối phức tạp.

      Mai Vô Quá biết tâm tình tiểu nha đầu tốt, cố ý dắt nàng lượn quanh mấy con phố xa, giống như dạo phố, thay đổi khí. Mai Vô Quá , đột nhiên trước mắt xuất bóng người quen thuộc. Là tiểu thiếp của Sa Hổ, nữ nhân từng tới phòng giam thăm tù. Tiểu thiếp Sa Hổ nhìn xung quanh hồi, ôm bọc quần áo vào cửa hiệu cầm đồ.

      Mai Vô Quá cố ý bước chậm lại, lúc ngang cửa hiệu cầm đồ bỗng nghe được bên trong truyền đến câu ngắt quãng ‘đáng chết, được có trăm lượng’, Mai Vô Quá cười khẩy, chính thê Sa Hổ thừa dịp trong lúc ngồi tù bán nhà cửa ruộng vườn đổi lấy tiền, thiếp của tiểu tử này lại nhìn như toàn tâm toàn ý đối với , còn tới tận phòng giam kể khổ, ra d;đ/le;q()đ.cc,om chính là muốn từ miệng Sa Hổ moi ra vị trí cất khế ước mua bán nhà cùng sản nghiệp tổ tiên. Mặc dù thăm dò ra nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, vì vậy mang kim ngân tài vật trong nhà cầm, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cuốn gói ra .

      Mai Vô Quá có chút hả hê khi nhìn thấy thảm cảnh của tên Sa Hổ phóng đãng, dĩ nhiên những thứ này hề có căn cứ, chỉ là bằng suy đoán. Đúng lúc này, phụ nhân bộ mặt hung tợn dẫn theo mấy gia nô biết từ chỗ nào ra, xông vào tiệm cầm đồ, lúc sau nghe thấy tiếng mắng chửi và tiếng đánh đập truyền ra. “Đồ tiểu tiện nhân, trộm đồ trong nhà mang cầm, lão gia còn chưa chết, ngươi lại làm như thế, đồ tiện nhân.”

      Mai Vô Quá cười mỉa, thầm nghĩ quả nhiên ngoài dự đoán của mình. sợ tiểu nha đầu nghe thấy bẩn tai, vội kéo nàng tránh . Lạc Lạc phải tiểu nha đầu chưa từng tiếp xúc với việc đời, chỉ là tâm tình lúc này tốt lắm, làm bộ như nghe thấy.
      Hai người thẳng đường, vô thức tới dưới Thái Hưng lâu, Mai Vô Quá nhìn dáng vẻ tiểu nha đầu ỉu xìu mà đau lòng thôi. “Lạc Lạc, nào, Mai ca ca dẫn muội ăn gà nướng.” Dứt lời chỉ vào Thái Hưng lâu, khóe mắt mang theo ý cười xấu xa.

      Lạc Lạc từng tới Thái Hưng lâu này, chính là lần trước bám theo nạn dân lắm miệng, lần đó trong lòng có tâm , cũng tâm trạng thưởng thức mùi vị, Mai Vô Quá càng cần phải , vì tiết kiệm tiền nên chỉ để mình Lạc Lạc ăn. Lạc Lạc nhanh chóng nhẩm đếm lượng tiền để trong hộp gỗ giấu ở góc tường gạch, hai người có khoảng năm sáu lượng tiền lớn rồi, trong đó phần lớn là từ quy phí của Mai Vô Quá.

      Lạc Lạc gật đầu cái, nghiêm túc : “Được, có thể ăn.” xong liền bước vào Thái Hưng lâu.

      Mai Vô Quá cười bất đắc dĩ ở đằng sau, hết cách với nàng.

      Hai người tìm cái bàn gần cửa sổ ở lầu hai ngồi, gọi thức ăn rồi chờ. Lạc Lạc nhìn lầu dưới qua cửa sổ, đám người nhộn nhịp ở dưới chân, đẹp mắt. Mai Vô Quá nhìn khuôn mặt tiểu nha đầu, cảm thấy nàng chính là phúc tinh của mình, phải biết là, trước đây lâu ở nơi này, bản thân chỉ là thằng côn đồ với hai bàn tay trắng. Sau khi rời phái Quan Thương, bản thân trải qua cuộc sống khổ cực khi người đồng nào, tất nhiên, cho dù cuộc sống khó khăn, nhưng so với ở trong phái mạnh l&êqu*y,đ(ô}.n. Quan Thương, ít ra tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.

      “Các ngươi mang hết các món ngon nhất của tiệm lên đây, làm tốt gia thưởng.” Giọng nam tử trưởng thành vang lên.

      Mai Vô Quá ngẩn người, giương mắt nhìn, ngay sau đó môi hé mở, lộ ra hàng răng, híp con mắt nhìn đám người kia. Đây là vẻ mặt căm ghét đối phương, những người đó rốt cuộc là người như nào? Lạc Lạc nhìn theo tầm mắt Mai Vô Quá, chỉ thấy mấy người mặc trang phục võ lâm nhân sĩ la lối om sòm nhìn xung quanh sau khi ngồi xuống, ra chính là tên du thủ du thực của môn quy bất nghiêm.

      “Ôi chao, các ngươi đoán xem đây là ai nào?” Tiếng the thé của nam tử trưởng thành vừa gọi thức ăn lúc nhìn thấy Mai Vô Quá, ngay sau đó tựa như phát vùng đất mới cười gằn tới.

      “Ồ, thế nào đứa tạp chủng này lại chạy tới đây được.” tên khác tai to mặt lớn vài bước bay tới, xấc xược soi mói Mai Vô Quá từ xuống dưới.

      “Bắt trở về phái, đứa tạp chủng này đả thương sư huynh, thể tha cho !” Tên thứ ba .

      Lạc Lạc khẩn trương nhìn mấy người này, lại nhìn Mai Vô Quá chút, chỉ thấy lông mày trùng xuống, mí mắt nâng lên, bọng mắt căng, miệng mím thành đường. Đây là phẫn nộ, thù hận, hơn nữa biểu tình có khuynh hướng dự định tấn công. Quả nhiên, Mai Vô Quá quay đầu nháy mắt với Lạc Lạc, Lạc Lạc hiểu đây là ý bảo mình trốn kỹ. Mình biết võ công, thân thể gầy yếu, thay vì càng giúp càng phiền, còn bằng núp chỗ khác để phân tâm. Lạc Lạc ngay lập tức bò xuống dưới đáy bàn xem cuộc chiến, nàng biết Mai Vô Quá học từ lão khất cái ít công phu, dù sao mấy người kia cũng là đám cặn bã, đến nỗi thiệt thòi.

      Mai Vô Quá hung hăng vung ra quyền, nhắm đánh vào sống mũi tên thứ nhất. Chắc hẳn tên đó nghĩ tới Mai Vô Quá có khả năng như vậy, còn chưa kịp thốt tiếng bị văng mặt đất, mặt dính máu. Những tên khác đều trợn mắt há miệng, lông mày khẽ nâng, vô cùng kinh ngạc, có lẽ nghĩ tới Mai Vô Quá ra tay nhanh đến thế. Trải qua khắc sững sờ vì kinh ngạc, những tên khác ùa lên, bộ dạng tên gia hỏa bắt chuyện với Mai Vô Quá giống như muốn ăn tươi nuốt sống.

      Lạc Lạc nhìn mà trong lòng căng thẳng, sau gáy thấm đầy mồ hôi,
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36: Thân mật.

      Lạc Lạc thấy vậy vội gọi tiếng ‘Hiên bá bá’, lúc này Hiên Thế Điển mới ngơ ngác buông lỏng tay, nhưng có chút mất hồn đứng chôn chân tại chỗ nhìn Mai Vô Quá, dường như trong mắt lên tầng nước mỏng.

      “Hiên bá bá…Hiên bá bá.” Lạc Lạc khẽ kêu.

      Hiên Thế Điển bừng tỉnh, vội vã nhìn sang looêquý.t"đ"ô/n Mai Vô Quá, hồn bay phách lạc cầm bảo kiếm bàn, câu ‘sau này còn gặp lại’, liền vội vã xuống lầu rời khỏi.

      Mai Vô Quá cùng Lạc Lạc nhìn quái nhân kia rời , hai người cũng hiểu vì sao. Lúc này tiểu nhị mới dám tiến lên trước, khom lưng cúi đầu : “Cái kia, khiến khách quan sợ hãi, đều là lỗi của tiểu điếm, chưởng quỹ chúng ta bữa cơm này coi như mời hai vị.”

      Mai Vô Quá thản nhiên quay đầu nhìn cái, rồi cần’, sau đó kéo Lạc Lạc xuống lầu rời .

      Hiên Thế Điển gấp gáp đường phố, khắc cũng ngừng, chỉ có như vậy, mới có thể tạm thời quên nàng. tự xưng là ‘Mai Vô Quá’, và phái Quan Thương có liên quan, diện mạo lại giống nàng như thế, Mai Vô Quá, nhất định là đứa bé của nàng. Hiên Thế Điển đứng trước ngôi miếu đổ nát, cúi đầu vịn vào tấm bia đá, cảm nhận trái tim từng trận đau nhức. Nếu như cái người gọi là Mai Vô Quá kia là đứa bé của nàng, như vậy, mình biết phụ thân là ai. Nàng để đứa bé mang họ nàng, Mai Tụng Hiền, là cốt nhục của nàng, rốt cuộc bây giờ nàng ở phương nào?

      Sau khi về đến nhà, Lạc Lạc đau lòng ấn Mai Vô Quá ngồi lên giường, từ ngăn kéo lấy ra nước thuốc để bôi.

      “Mai ca ca, còn đau ?” Bàn tay bé die~nd'anlewi'do?n của Lạc Lạc nhàng chấm bên khóe miệng của .

      đau, chỉ là vết thương , dọa sợ rồi, sau này ca ca phải chăm chỉ luyện công, nhiều tên bại hoại nữa cũng lo.” Mai Vô Quá cười, giữ bàn tay bé của Lạc Lạc vào trong lòng, gương mặt quan tâm.

      “Mai ca ca, bọn họ, là ai?” Lạc Lạc hỏi dò.

      Ánh mặt Mai Vô Quá ảm đạm, , nhìn xuống mặt đất.

      “Mai ca ca muốn , muội hỏi.” Lạc Lạc nhìn bộ dạng này của rất đau lòng, nước mắt tự chủ lại dâng lên, tiến đến ôm lấy hông của , chôn sâu đầu bụng .

      Mai Vô Quá vỗ vỗ sau lưng Lạc Lạc, khinh bỉ phi tiếng: “Ca Ca trước kia ở cùng với bọn họ.”

      Lạc Lạc nghe thấy ngẩng đầu lên, tim co rút: “Vậy trước kia bọn họ cũng khi dễ huynh như vậy sao?”

      Mai Vô Quá nhìn khuôn mặt nhắn đỏ bừng bừng của tiểu nhân nhi, chợt cảm thấy trong lòng ấm áp, tay nâng l^ê//q}u{ý0đô.n cằm của nàng, cười : “ thành thói quen, bọn họ cũng bị huynh đánh lại ít. Đột nhiên ngày, huynh cảm thấy tẻ nhạt, gia cùng bọn họ chơi đùa nữa, huynh bỏ .” Mai Vô Quá vừa vừa nhìn về phía mặt đất.

      “Mai ca ca, huynh phải chăm chỉ luyện công, lần sau gặp là phải đánh cho chúng đái ra quần.” Lạc Lạc nghiến răng hung tợn .

      “Hừ, dám khi dễ huynh có cha nương, bọn họ trả giá đắt.” Trong mắt Mai Vô Quá lóe lên tia tàn nhẫn, lúc nhìn về phía Lạc Lạc mới dần dần ấm áp.

      “Mai ca ca, cha nương của huynh đâu?” Lạc Lạc hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi.

      Nghe lời ấy, sắc mặt Mai Vô Quá trầm xuống, giống như dê con lạc đường, mắt mông lung nhìn xuống mặt đất. Lạc Lạc vội vàng đổi chủ đề, đứng thẳng ôm cổ Mai Vô Quá: “Mai ca ca, huynh còn mình nữa, có muội ở đây, chúng ta bao giờ rời xa nhau được ?”

      Mai Vô Quá được lời này mạnh mẽ kéo trở về từ đau khổ, khóe miệng hơi giương lên: “Còn , hôm nay muội dọa chết ca ca biết hả? Còn cái gì nhảy
      [​IMG]


      Chương 37: Ngoài dự đoán của mọi người.


      Mai Vô Quá nhìn bóng lưng nhắn quật cường nhịn được nhếch miệng, xảy ra chuyện ngày hôm nay thực ra cũng làm buồn bực mãi, từng chuyện cũ lần lượt ra, toàn bộ đều là ký ức vui, may mắn có nàng, người sống nương tựa cùng với mình.

      Mai Vô Quá lẳng lặng ngồi bên giường, ngước mắt nhìn tiểu nha đầu tất bật trong sân, chợt cảm thấy trách nhiệm lớn lao. nặng nề thở hơi, trầm ngâm, dựa theo bản bí kíp võ công, bắt đầu tĩnh tọa.

      Lạc Lạc nhanh chóng làm xong cơm, hai người ăn, lão khất cái bay vào kiếm ăn. Mai Vô Quá hăng hái tiến đến, thừa dịp lão dwđ|_3&q;y?doonn khất cái sơ hở khi với tay mà đánh lén vào bụng , ai ngờ mình vừa mới ra tay liền bị lão khất cái nhàng linh hoạt tránh thoát, bàn bánh bao cũng cánh mà bay.

      Lão khất cái đứng ở cửa cười hắc hắc, hả hê giơ bánh bao thị uy với Mai Vô Quá.

      Từng ngày cứ thế trôi qua, mỗi ngày lão khất cái đều so chiêu với Mai Vô Quá, ban đêm Mai Vô Quá ở cùng Lạc Lạc trong nha môn, ban ngày trở về nhà. Nếu như cuộc sống có thề bình yên như vậy cũng tốt, ít nhất màng đến danh lợi, nhưng việc đời thường được như mong muốn. Lão hoàng đế bệnh chết, tân hoàng lên ngôi, tin tức này đối với dân chúng mà cũng ảnh hưởng nhiều, chỉ là trong thời gian ngắn thể mặc áo sáng màu. Nhưng quan trường lại có những thay đổi , may mắn Từ tri phủ có quan hệ họ hàng với thái tử, thuận lợi thăng quan tiến chức, vô cùng nở mày nở mặt. Trong nha môn mọi người cũng được thơm lây, được khen ngợi ít, trong này vui mừng nhất phải là Trương bộ đầu. Nương của Trương bộ đầu vốn bị định tội chết, thu sau mang chém, tân hoàng lên ngôi, đại xá thiên hạ, nương bị đổi thành lưu đày ba nghìn dặm, dù rằng phán quyết dạng này khả năng tử vong rất cao, nhưng ít ra còn có hy vọng sống sót.

      Cho dù bà ấy giết cha mình, nhưng bà dù sao cũng là nương ruột của mình, là người che chở cho mình từ tấm bé. Trong lòng Trương bộ đầu vật lộn cùng mẫu thuẫn, mâu thuẫn lại giãy giụa. Trương bộ đầu cố ý tìm Từ tri phủ, lời khẩn thiết bày tỏ tâm tư của bản thân, vì nương mình đấu tranh để được lưu đày tới thành Trấn Nam, nơi khí hậu khá dễ chịu ở phía nam, so với biên giới phía bắc, nơi đây coi như là thiên cung rồi.

      Mặc dù Lạc Lạc thích phụ nhân thô lỗ này, nhưng thể ở trong lòng khen vận may của nàng tiếng, gặp đúng dịp đại xá thiên hạ khó có được, nếu ở tại, có thể mua vé số.

      Tới lúc giao ca, Mai Vô Quá và Lý Mặc chia ra kiểm tra phòng giam nam và phòng giam nữ, Lạc Lạc ngồi chán đến chết trong l=e^v^qO:uy:)d0,,n nhà ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe được tiếng của nam tử: “Lý Mặc, ra ngoài, nhận người.”

      Lý Mặc nghe thấy hào hứng từ phòng giam nữ ra ngoài, Lạc Lạc cũng ghé đầu ngó ra ngoài, nhìn cũng vội vàng, nhất thời tiểu nhân nhi ngây người tại chỗ.

      Trương đại tỷ thần sắc lạnh nhạt, thẫn thờ nhìn Lạc Lạc, ngay sau đó dời tầm mắt, hai tay buông thõng bên người, làm cho cái bụng hơi nhô lên càng thêm to. thân y phục trắng, bên búi tóc nghiêng lỏng lẻo, bên cài thêm bất kỳ trâm ngọc nào.

      “Đây, trước tiên giam lại.” Lạc Lạc biết người này, là người đứng đầu tạo ban. Lý Mặc ngẩn người, ngay sau đó dẫn Trương đại tỷ vào phòng giam nữ, nữ lao thể so với nam lao, chỉ có hai gian phòng giam liền kề nhau. Cũng khó trách, ở niên đại này, nữ nhân phạm tội vẫn ít, phạm vào chuyện trong tộc liền bị trừng trị, phạm vào chuyện lớn như thông dâm …, trực tiếp dìm lồng heo, đâu cần phải lãng phí tài nguyên quốc.

      “Tống đại ca, Trương đại tỷ phạm vào chuyện gì? Trương bộ đầu biết ?” Lạc Lạc hỏi.

      Tống tạo đầu thấy đây là tiểu nương hay cùng với Từ Kiêu Đình, dám xem thường, nhìn xung quanh chút, có lẽ ddlqd.com sợ người khác nhìn thấy bình phẩm việc nhà của đồng liêu, nhưng nhịn được muốn tìm người để bát quái, vì vậy hạ thấp giọng : “ là trộm đồ nhà hàng xóm, còn đả thương người ta, có người báo quan, chúng ta vừa nhìn, đây phải người nhà Trương bộ đầu sao? Đoán nàng nhất định là người nhà Trương bộ đầu, vậy cũng còn cách nào, đầu tiên cứ mang về rồi , cho người hàng xóm kia ngậm miệng."

      Lạc Lạc cắn cắn lên môi, cúi đầu như có điều suy nghĩ, đến lúc ngẩng đầu lên, Tống tạo đầu rời .

      Lạc Lạc đứng tại chỗ, nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Trương đại tỷ, nhất định nàng có ý đồ gì đó. Nghĩ tới đây, Lạc Lạc cũng theo vào nữ lao.

      Trương đại tỷ được sắp xếp ở trong hai phòng giam phía đông, gần kề với phòng giam nương của Trương bộ đầu, nương của Trương bộ đầu bị người đưa ra ngoài mà Trương bộ đầu vẫn chưa về. còn cách nào, cũng là người cùng chỗ phải quan tâm nhau chút, Trương bộ đầu muốn lão nương ăn uống
      [​IMG]
      ChrisTrâu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38: Tình cảm khó kiềm chế.

      Ngươi cái xoa xoa* ấy! Lạc Lạc nghe cũng biết ác phụ này dùng độc kế, như vậy Trương bộ đầu có bí mật thể để cho ai biết, nếu như thực tin câu vừa rồi của Trương đại tỷ, chẳng phải tự biến bản thân thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Trương bộ đầu rồi hay sao! Lạc Lạc hận tới nghiến răng nghiến lợi nắm chặt thành quả đấm, trong lòng nghĩ quả nhiên độc nhất phụ nhân tâm*.
      (Xoa xoa: XX. Nguyên là OOXX để chỉ chuyện nam nữ. Trong câu này mình đoán là câu chửi bậy.
      Độc nhất phụ nhân tâm: thâm hiểm nhất là lòng dạ đàn bà.)

      Quả nhiên Trương bộ đầu tiếng nào, có lẽ quan sát biểu tình của Trương đại tỷ, muốn đoán xem lời nàng d/đ?l<q>đ.c0m hay giả, qua hồi lâu, đè nén giọng : “Ta nhanh chóng đưa nàng ra ngoài, đứa bé sống, nàng sống.” xong liền rời khỏi.

      Lạc Lạc mũi chân chạy ra ngoài, sau khi quay trở về phòng, mới phát trong lòng vẫn còn hoảng loạn. Đứng trong phòng, Lạc Lạc lơ đễnh quay đầu lại, phát Trương bộ đầu đứng ở ngoài cửa sổ từ bao giờ, nhìn mình chằm chằm. Tóc gáy Lạc Lạc dựng đứng lên, vội trấn định miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Trương bộ đầu, người yên tâm, ta chăm sóc tốt cho Trương lão nương và Trương đại tỷ. Mặc dù họ đều chuyện với ta, nhưng ta đưa đồ ăn, họ vẫn ăn thôi.” đùa, Trương đại tỷ ngươi có Liêu Thủ, ta có Hộ Quyền, cứ thử so chiêu xem sao.

      Trương Bộ đầu nghe vậy cũng cười gượng cái, nhìn Lạc lạc chút, có lẽ muốn quan sát nét mặt của nàng để đoán lời giả. Kể chuyện cười sao, Lạc Lạc ta là ai, chơi trò đoán biểu cảm với tổ tiên ở chỗ này, ngươi muốn vẻ mặt như nào cũng đều cực kỳ hài lòng. “Vậy làm phiền rồi.” Trương bộ đầu xong liền rời vội.

      Lạc Lạc khẽ thở ra hơi, cả người mềm nhũn giống như xương, ngây người đặt mông xuống ghế. Rốt cuộc Trương đại tỷ có mục đích gì? Trong lao tù này có thứ gì khiến nàng chú ý sao? Cố ý làm l3^q<u...ý/đ'ô"n hại chính mình để khiến Trương bộ đầu tức giận? Ở nhà tự mình đấm bụng có khi còn hiệu quả hơn. Tức giận Trương lão nương? Muốn giết Trương lão nương! Ánh mắt đó, chính là ánh mắt cực kì căm hận! Nghĩ tới đây Lạc Lạc hít hơi lạnh, nếu như trong nhà lao xảy ra chuyện, Mai ca ca của mình khó mà thoát tội, chừng còn bị bắt tội vì quản giam có năng lực!

      được, nhất định cho phép chuyện như vậy xảy ra! Lạc Lạc đứng vọt lên, lúc này mới phát chân mình run rẩy, ràng là vừa bị dọa sợ. Trương bộ đầu giống Từ Kiêu Đình có chút tùy ý thân mật mà làm bậy, giống Lý Thừa Khoan trẻ con ngây thơ ương ngạnh phách lối, hiểm xảo trá. Lạc Lạc nhìn bức tường phía sau giá bách bảo, mím chặt miệng .

      Tiếng Mai Vô Quá truyền đến, Lạc Lạc giống như tìm được bến cảng để tránh gió xông ra ngoài, nàng muốn nhào vào ngực , tạm quên ánh mắt lãnh làm người ta sợ hãi của Trương bộ đầu. “Mai ca ca” của Lạc Lạc chợt sững lại, bởi vì sau lưng Mai Vô Quá còn theo người râu quai nón mặc tù phục.

      “Có việc gì gấp sao?” Mai Vô Quá ngăn tên râu quai nón lại phía sau, hỏi.

      vội.” Lạc Lạc có rất nhiều điều muốn , chẳng biết vì sao, lại chỉ câu này.

      “Cứ về phòng trước, chờ huynh làm xong việc chuyện.” Mai Vô Quá phẩy tay cái, ý bảo Lạc Lạc l*eq'w'y>Đ<ô,,n nhanh vào phòng.

      Lạc Lạc gật đầu rồi nhanh chóng quay về phòng, nàng ghét nhất là râu quai nón, cảm giác dơ bẩn.

      Lạc Lạc chờ Mai Vô Quá khỏi, ghé đầu nhìn, thấy tên râu quai nón sau lưng Mai Vô Quá quay đầu nhìn về phía mình, trong đôi mắt tràn đầy ý đồ tốt, Lạc Lạc giật thót mình.

      Mai Vô Quá chờ ở sau đại đường, mới giao Sa Hổ cho người bên tạo ban, báo nhanh chóng giao trả lại, nên cùng Tống tạo đầu chuyện phiếm, sau đó tiện thể áp giải Sa Hổ về.

      “Tiểu huynh đệ, nghĩ tới Nhất Hào Diêm Vương trong thành Nguyên Bắc cũng bị người quy phục, thực có tài! Ta có thể ăn ít chút thua thiệt của tên khốn khiếp đấy, xem như ngươi cho ca ca ta xả cục tức trong lòng!" Tống tạo đầu là người nóng tính, chuyện cũng thẳng thắn dứt khoát.

      “Diêm vương còn cần tiểu quỷ ta đây đối phó, Tống đại ca người là Nhị Lang Thần trời, tất nhiên dễ dàng bắt được tên vô lại này.” Mai Vô Quá %l.e^quwy'd4o>n vỗ vai Tống tạo đầu, tùy ý .

      “Tiểu tử ngươi, cơ thể tốt như vậy, hay là, đến tạo ban chỗ ta , đừng ở bên trong cái nơi lao ngục u đầy tử khí kia nữa, hay ho chút nào, đến con kiến cũng bị xích chân.” Tống tạo đầu hăng hái khua cái cuốc đào góc tường.

      “Tạo ban các người uy phong, người muốn vào đâu đến lượt ta!" Hai người đùa cợt, nha dịch dẫn Sa Hổ ra.

      Bởi vì tường phía sau công đường và Mai Vô Quá bị ngăn cách bởi tường xây làm bình phong cổng, Sa Hổ hay biết Mai Vô Quá vẫn còn ở nơi này, tưởng quay về phòng giam chờ rồi, vì vậy chút kiêng dè : “Hừ, thượng đường hôm nay cũng có cớ bắt ta, nếu ngày mai tìm được nhân chứng, phải thả lão tử về nhà.”

      “Đúng vậy đúng vậy, Cát đại gia là người hiền được trời phù hộ, vừa xong công đường ta đánh hai gậy hề dùng sức, sau này vẫn còn cần chăm sóc hai huynh đệ chúng ta nhiều hơn.” nha dịch .

      “Hừ, yên tâm, ta có ân báo ân có thù báo thù, tên họ Mai dám chỉnh đốn ta, ta cưỡng bức muội muội đến chết ta mang họ Sa!” Sa Hổ nóng giận nghĩ mà tức, mặc dù đè ép giọng , nhưng có thể nghe ra vẻ quyết tâm.

      Mai Vô
      [​IMG]

      Chương 40: Trời yên biển lặng.


      Lạc Lạc nhìn Trương lão nương cắm mắt xuống nệm rơm, khổ sở chịu được, mà phía sau bà là nữ nhân sắp phát điên kia, khơi lên nụ cười mỉm đẹp đẽ bày tỏ tâm tình vui sướng cực độ lúc này của mình.

      Lạc Lạc cảm giác đầu muốn vỡ ra, lảo đảo l/e\q.u.y(do}n chạy ra khỏi phòng giam, tới cửa lớn còn sức để đứng nữa, dựa vào vách tường chậm rãi ngồi xuống, như rơi vào đống bùn nhão.

      Đúng vậy, nàng tin lời của Trương đại tỷ, bởi vì nếu như lời nàng , có thể giải thích vì sao ba năm trước quan hệ của Trương đại tỷ và chồng bắt đầu chuyển xấu. Cũng giải thích vì sao Trương đại tỷ chờ đến lúc nữ nhi mất vì bệnh tật mới bắt đầu trả thù, bởi vì tội mạo danh đính thế* tòng quân phạm vào tội khi quân, cả nhà bị chém đầu tịch thu tài sản, cho nên sau khi nữ nhi mất Trương đại tỷ mới hề thương nhớ. Càng giải thích vì sao hôm đó Trương bộ đầu múa đao lại kém như thế. Đúng vậy, hôm đó cẩn thận đụng vào người Trương bộ đầu vô tình chạm qua bàn tay của , lòng bàn tay có nốt chai sần, bộ đầu quen dùng đại đao bắt người lại có nốt chai sần?
      (Mạo danh đính thế: giả mạo danh nghĩa của người nào đó.)

      Kể từ ba năm trước Tích Yên còn được cha mình thương, cũng chưa từng nhận được tượng gỗ, nếu nghĩ lại, vậy mình ở bên quán mua được tượng gỗ thỏ bé nghe mua lại từ phương Bắc, chính là từ trong tay Trương Đại sớm mất kia. Mặc dù cách muôn sông nghìn núi, nhưng lòng con chưa từng đổi thay, hướng về phía trăng sáng khắc tượng gỗ, đợi đến lúc thắng trận trở về nhà trao tay cho nữ nhi. Nhưng, có nhưng, người trở về được, hồn vía chở che cho bức tượng gỗ này, qua tay bao nhiêu người đưa tới tay ái nữ.

      Lạc Lạc tự nhận là người chính nghĩa, cũng có nhiều đồng tình, huống hồ Trương lão nương cũng đáng hận, nhưng khi chính mình nhìn thấy thời điểm người sống sờ sờ trước mắt mình bị giết, cái loại mâu thuẫn phức tạp phải ai cũng có thể chịu đựng được.

      Lạc Lạc nhét tờ giấy vào vạt áo trước, bên trong có viết dấu hiệu thân thể Trương Đại và Trương Nhị để tra ra khác nhau. Đôi tay ôm đầu gối, vùi chính mình vào giữa hai chân, cố hết sức nhìn nghĩ nữa, coi như mình chưa từng tới nơi này, coi như mình chưa từng nhìn thấy điều gì.

      Vậy mà vừa nhắm mắt, hai chân vô lực của Trương lão nương càng ra, đạp loạn trong lòng mình. mặt lành lạnh, Lạc Lạc xoa xoa, đều là nước mắt. Nàng gần như mệt lả, chỉ có thể cứ vậy im lặng khóc, có lẽ bên trong tất cả sớm kết thúc, nhưng mà, Lạc Lạc vẫn cảm thấy nơi đó như địa ngục. Chuyện khổ sở nhất của con người phải là đối mặt sợ hãi, mà là lúc bất lực cùng rối rắm đối mặt với sợ hãi.

      Lạc Lạc rất sợ, nàng muốn nhào vào lòng Mai ca ca ngay lập tức, nhưng ở bên cạnh đây. Gió lạnh nổi lên từng trận, {le}qu{y=d0?n đôi tay nắm lấy đầu vai gầy của Lạc Lạc, cả người bị nhấc lên…

      Sa Hổ ngủ ngon ngáy vo vo, nằm giang tay dạng chân nệm rơm, nếu như có tiếng động ở cửa, chắc vẫn trong mộng đẹp ôm sáu bảy tiểu thiếp mua vui uống no say.

      Sa Hổ xoa cặp mắt vẫn díp lại vì buồn ngủ, hoảng hốt nhìn thân hình cao lớn trong bóng tối. “Ngươi, ngươi đến, làm cái gì…” Sa Hổ cảm giác bầu khí quỷ dị, vừa vừa trượt về phía sau.

      “Đến tiễn ngươi đoạn đường…” Mai Vô Quá lẳng lặng đứng, giọng lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm.

      “Trời, trời còn chưa sáng, thả ta ra sớm thế sao?” Sa Hổ căng thẳng, bởi vì nhận thấy trong mắt Mai Vô Quá có tia sát khí.

      “Ngươi phải muốn được thả ra sao? Cho dù thấy chính thê bán gia sản lấy tiền hay tiểu thiếp mang đồ có giá trị cầm, cũng muốn ra sao?” Mai Vô Quá đùa giỡn cười tiếng, cong chân ngồi xổm hiểm nhìn Sa Hổ.

      “Ngươi muốn như thế nào? Ta mà ra khỏi chỗ này ngươi cũng đừng nghĩ sống tốt!” hổ là ác bá chuyên làm việc xấu, biết Mai Vô Quá nghĩ điều gì. “Ai mà biết ta là Sa Hổ! Dám chọc tới ta chết cũng đừng mong dễ chịu, ta bị thương ngươi cũng trốn tránh l^e,,qu*y'd#on trách nhiệm được!”

      “Chính là biết cách đối nhân của ngươi, ta mới thể …” Mai Vô Quá cười tà tiếng, đưa tay vỗ vỗ cái mặt mập mạp như sưng của Sa Hổ. “ cần phiền phức như thế, chi bằng giải quyết luôn thể.”

      “Ngươi, ta chết ngươi đừng mong thoát, ngươi có nghĩ tới hậu quả về sau ?” Sa Hổ có chút hoảng sợ, đôi môi run rẩy ngừng.

      Mai Vô Quá nghe thế liền thở dài, hai ngón tay thon dài nhéo ở chân mày day day mạnh: “ , ta muốn biết hậu quả sau này, làm lớn chuyện quá ta cũng thể kiểm soát nổi.”

      Sa Hổ nghe vậy thở phào nhõm, nghĩ rằng Mai Vô Quá tới tìm mình đàm phán, cho đến khi thấy Mai Vô Quá nặng nề ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt.

      “Dù vậy…” Dáng vẻ tươi cười của Mai Vô Quá từ từ biến mất, “ngươi vẫn phải chết!”

      Sa Hổ nghe xong thét thất thanh giống như phát điên, hai tay nắm đám cỏ khô mặt đất nhìn Mai Vô Quá, chân đạp loạn, miễn cưỡng đứng thẳng lên. Vừa mới đứng vững, bị Mai Vô Quá nhét mảnh vải bố vào miệng, ngay sau đó phủ nệm rơm lên người, tiếp theo, trận mưa quyền rơi xuống.

      Sa Hổ chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng khó chịu giống như bị lửa đốt, từng cái bị đánh trọng thương kêu to người mình, những người kia bị mình đả thương đánh chết, chắc cũng có cảm giác này. Cái gọi là ‘người sắp chết lời lương thiện, chim sắp chết tiếng kêu sầu thảm’, lúc này l&equ;y..do*n Sa Hổ có chút
      [​IMG]
      ChrisTrâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41: Tình cảm chân thành.

      Lạc Lạc nhận ra tâm tình tốt, vì vậy khéo léo ngồi xổm ở bên, moi ra chiếc khăn tay lau vết rượu ở khóe miệng.

      Mai Vô Quá hờ hững nhìn về phía trước, dưới bóng đêm trong sân tối đen như mực.

      Trái tim Mai Vô Quá bỗng đau nhức, dứt khoát giơ bầu rượu lên rót hết vào miệng. Mọi người nhất túy giải ngàn sầu, vì sao mình dđle>q^uy^d/on>dot3com càng uống càng phiền. Mai Vô Quá đặt bầu rượu qua bên, ngả xuống đất phía sau nhắm chặt mắt.

      Lạc Lạc chưa từng trông thấy có bộ dạng như vậy, muốn an ủi lại biết phải bắt đầu từ đâu: “Mai ca ca… Mai ca ca…”

      Mai Vô Quá từ từ mở mắt, thấy gương mặt tiểu nha đầu lo lắng, vươn tay xoa mặt nàng, ngón tay lướt qua khuôn mặt trắng hồng, đôi môi hơi vểnh. “Lạc Lạc, nếu nữ nhân hận nam nhân, coi như mang thai đứa bé của , cũng hận đứa bé kia ?”

      Lạc Lạc rũ mi mắt, hiểu tới chuyện của Trương đại tỷ, hiểu vấn đề này nhất thiết phải có câu trả lời, cho nên im lặng đáp.

      Mai Vô Quá tự mình tiếp: “Muội từng hỏi qua cha nương ta… ra, nương ta bỏ rơi ta.”

      tới đây, Mai Vô Quá chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng run run: “Nương ta, bởi vì hận cha ta ** nàng, cho nên cũng hận ta.”
      (Chỗ ** là mình thay vào, vì bản gốc là khoảng trống, mình đoán là làm trò đồi bại nào đó  )

      Lạc Lạc thấy bộ dạng khổ sở của Mai Vô Quá, nước mắt lưng tròng đau lòng, nhào tới người khóc khẽ: “Mai ca ca…Mai ca ca…”

      ra, nương ta chắc hận ta lắm, trước kia ta luôn nghĩ rằng bà hẳn có nỗi khổ tâm nào đó, nhưng hôm nay…” Mai Vô Quá ôm chặt Lạc Lạc.

      Chẳng biết tại sao, nghe Mai Vô Quá kể chút chuyện cũ này, Lạc Lạc giống như xúc động lây. Giống như trong bóng đêm tối tăm, đứa bé trai đứng chơ vơ dưới bóng cây, dõi theo phụ nhân càng chạy càng xa xuống chân núi. Màn đêm rộng lớn như vậy, người như vậy, giống như ngôi sao nhạt nhòa đáng chú ý bầu trời đêm. “Mai ca ca, huynh còn có muội, muội vĩnh viễn rời xa huynh.”

      Mai Vô Quá càng ôm chặt lấy Lạc Lạc, giọng bị đè nén nơi cổ họng, bất động hồi lâu.

      Gió thổi qua tán lá, rì rào vang vọng, ngày lại lạnh thêm từng chút, mùa đông còn xa nữa.

      Liệu rằng đông qua xuân có đến? Hy vọng mùa xuân đến nhanh chút.

      “Mai ca ca, ra , nương của huynhh chưa chắc hận huynh, bà chỉ biết đối mặt với huynh như nào, bà chỉ là có chút yếu đuối thôi.” Lúc sau, Lạc Lạc ngồi thẳng lên, đưa tay sờ lên gương mặt tuấn của Mai Vô Quá: “Ít nhất, bà cũng nguyện ý sinh hạ huynh…”

      “Phải vậy ?” Mai Vô Quá trong mắt lóe lên tia hy vọng, ngồi dậy kéo tay Lạc Lạc.

      Lạc Lạc nặng nề gật đầu cái: “Cho nên, huynh phải sống tốt, nếu như ngày nào đó bà ấy cần đến huynh…”

      Mai Vô Quá khóe miệng cong lên, bàn tay nhàng vuốt mấy sợi tóc phía sau đầu Lạc Lạc.

      “Muội cũng cần có huynh, Mai ca ca, cho nên le&qw8yd4on huynh phải hạnh phúc.” Lạc Lạc ngoan ngoãn để mặc sờ tóc mình, ôm lấy mình vào phòng.

      “Về sau làm chuyện gì nhất định phải báo cho ca ca biết trước, nếu như tái phạm, huynh liền, liền…” Mai Vô Quá biết nên như nào, dù sao cũng tha thứ hết cho nàng.

      Lạc Lạc ngẩng đầu chờ nốt phần sau, lại đợi được nụ hôn nồng nhiệt của Mai Vô Quá, tay cũng thuận tiện đặt lên nơi mềm mại hơi nhô lên.

      Lạc Lạc có chút bối rối, có chút rung động, thân thể căng cứng cảm thụ nhiệt độ bàn tay . Mặt của nàng như lửa đốt, tay bé siết chặt lại, hô hấp trở nên khó khăn, giống như mọi thứ xung quanh bỗng dưng tĩnh lặng lại.

      Tay Mai Vô Quá chạy ở trước ngực của nàng, cách lớp áo xoa nắn nơi mềm mại, hồi lâu ngẩng đầu lên, hô hấp nặng nề, lại nhàng : “Cả đời rời xa, huynh chờ muội lớn lên.” Bây giờ vẫn chưa phải lúc, muốn cho tiểu nha đầu danh phận, sau đó mới muốn làm việc đấy.

      Lạc Lạc tựa đầu chìm sâu vào ngực , thở hổn hển hừ tiếng như muỗi, quanh thân cảm giác căng thẳng. Quả nhiên nam nhân lúc mất mát nhất, bất lực nhất, đau thương nhất, rất dễ bị lợi dụng, Lạc Lạc
      [​IMG]
      ChrisTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :