1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bộ khoái tướng công thăng chức ký - Lạc Bút Xuy Mặc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ua sao minh thay moi may chuong dau.jo lai den chuong hai may la sao

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      @thuyt tại lúc bạn xem là mình up các chương sau lên đó bạn !
      Trâuthuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: Tâm can nhộn nhạo.

      "Muội biết cái gì, ở nhà đợi ca ca." Mai Vô Quá vừa vừa xỏ giày.

      "À, ca ca, là Mã đại tỷ, là…" Lạc Lạc nghĩ ra cách nào khác đành lần nữa lôi Mã đại tỷ làm người thay cho bệnh viện sơ khai.

      " như nào!" Mai Vô Quá chất vấn.

      "Mã đại tỷ , vấn đề này nào cũng trải qua, do chỗ này từ bé phát triển thành lớn gây cảm giác sưng nhức, dần dần rồi quen.” Lạc Lạc cố gắng bằng giọng điệu non nớt.

      "Khụ khụ, ra thế…" Dù gì Mai Vô Quá cũng phải thằng nhóc lên ba chưa hiểu chuyện, ngây người mất lúc, sau đó liền sáng tỏ: “A, vậy , cẩn thận chút, *d,đ,lqđ.coom nên động mạnh. Được rồi mau ngủ.”

      Trong lòng Lạc Lạc bật cười, nghĩ thầm lời này nên tiếp lại thế nào, tuy nhiên so với bản thân, đối phương vẫn còn là tay mơ, nên cười chê . Nghĩ tới đây lại muốn giở trò, làm nũng : “Muội muốn cùng ca ca ngủ cơ, chỗ này của muội sưng đau ê ẩm khó ngủ lắm.”

      "Tự ngủ vẫn tốt hơn." Mai Vô Quá liếm liếm đôi môi hơi khô.
      " muốn, muội muốn ngủ cùng ca ca.” Lạc Lạc ăn vạ chui vào chăn. “Muội ngủ đây.”

      Mai Vô Quá có chút mệt mỏi sau khi uống rượu, cười bất đắc dĩ, dập tắt đèn dầu rồi leo lên giường. Ôm tiểu nha đầu vào ngực, điều chỉnh tư thế chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

      “Ca ca, huynh có giống như Lý ca ca, đột nhiên biến mất hay .” Lạc Lạc nhớ lại lúc bản thân xuyên qua vào đêm tối mưa giông gió bão kia, biết sau đó cảnh sát Lý như thế nào.

      đâu, Mai ca ca bỏ rơi muội.” Lúc này Mai Vô Quá hiểu sao cảm thấy tên Lý tiểu tử kia vừa đáng vừa đáng hận. Đáng hận ở việc bỏ lời, khiến tiểu nha đầu suýt nữa sa chân làm kỹ nữ; đáng chính là nhờ bỏ lời, mình mới có cơ hội gặp gỡ tiểu nha đầu, mới có ràng buộc, ràng buộc tốt đẹp.

      “Có thể Lý ca ca muốn cưới vợ, ca ca, huynh đừng cưới vợ được ?” Lạc Lạc nghiêng người cọ cọ thân thể Mai Vô Quá.

      “Được, cưới.” Mai Vô Quá định suy tính đến chuyện bản thân, cảm thấy cuộc đời này chỉ cần có tiểu nha đầu là đủ.

      "Vậy muội nhận nhiệm vụ làm vợ Mai ca ca!" Lạc Lạc bắt đầu thăm dò, cố gắng dùng giọng trêu đùa.

      "Khụ khụ, được rồi, ngủ ." Mai Vô Quá có chút bồng bềnh, nghe thấy lời này trong lòng cảm thấy thoải mái.

      "Mai ca ca, chỗ này vẫn đau nhức." Có khả năng đến thời kỳ phát triển sớm, cảm giác đau nhức càng lúc càng tăng. Hồi ở đại, bản thân trải qua giai đoạn này, khoảng nửa năm cảm giác đau nhức biến mất, ngực cũng zzleequysddoon phát triển nhanh hơn, chắc hẳn đây là triệu chứng của tuổi dậy .

      "Rất đau sao?" Mai Vô Quá lo lắng, tay dừng , dám động chạm.

      "Đau lắm." Lạc Lạc dùng tay của mình xoa xoa: "Xoa như này cảm giác đỡ hơn."

      Môi lưỡi Mai Vô Quá đột nhiên khô khốc, vội vàng quay đầu sang chỗ khác. "Đỡ hơn rồi mau ngủ ."

      "Nhưng nếu ngừng xoa, lại đau tiếp.” Sưng nhức ngừng, chi bằng tranh thủ trêu đùa mỹ nam. “Hay là Mai ca ca giúp muội xoa xoa.”

      Vốn là Lạc Lạc buông lời chòng ghẹo Mai Vô Quá, thế nhưng nhìn dáng vẻ khó chịu của tiểu nhân nhi trong lòng lại cho là , Mai Vô Quá hít sâu hơi, mượn rượu vươn tay phải về phía ngực Lạc Lạc.

      Trong bóng tối bàn tay to đưa về phía mình,
      [​IMG]


      Chương 30: Ngoài dự đoán của mọi người.


      Mai Vô Quá kiêu ngạo nhìn tên nha dịch tạo ban cố tỏ vẻ ngạo mạn trước mặt, cười lạnh tiếng: “Ngày trước là ngày trước, bây giờ là bây giờ.”

      Nha dịch tạo ban kia nhìn Mai Vô Quá, vẻ mặt khinh thường toát lên cứng cỏi, trong lòng hiểu người này hoàn toàn giống Lý Mặc chỉ cần dọa dẫm đôi câu là qua chuyện, mặt nhăn nhó, đến gần giọng : “Tội gì mà phải tức giận! Huynh đệ với nhau dễ chuyện.”

      Nha dịch tạo ban đợi Mai Vô Quá lên tiếng liền lùi bước, hướng về phía phụ nhân theo sau: “Tới, đây là quản ngục, chúng ta chịu nổi nước mắt nữ nhân, làm khó ngươi.” Dứt lời nháy mắt ra hiệu với phụ nhân kia.

      Chiếc mũ rộng vành che khuất đôi mắt hoa đào mờ mịt hơi nước, ả thức thời lắc lư vòng eo tiến lên vái chào, giọng điệu đàng: “Đa tạ quan gia, đây là chút tâm ý của tiểu phụ nhân, mong quan gia l3quiđ0n ghét bỏ, uống chút trà, cực khổ quá rồi.” Phụ nhân lôi ra túi tiền, khéo léo đưa tới trước mặt Mai Vô Quá.

      Mai Vô Quá lạnh lùng nhìn hai người, dáng vẻ nha dịch tạo ban kia chẳng có chút ngạc nhiên lên, còn dùng ánh mắt ra ý bảo mình cầm lấy, chắc bản thân cũng nhận phần rồi, nếu sao có thể tốn công tốn sức như vậy.

      Tiền lương mỗi ngày của nha dịch triều đại Khánh Nguyên giá trị chỉ bằng bữa cơm, thu nhập của bọn họ chủ yếu từ gian lận. Ví dụ như tiền xe lừa, tiền giày, tiền cơm, tiền nước nôi, tiền các loại, dĩ nhiên, bao gồm cả tiền hối lộ. Những thứ thu nhập này của bọn họ, nha môn đều nhắm mở cho qua, chỉ cần lợi dụng cơ hội vơ vét là được.

      Nha dịch tạo ban thấy Mai Vô Quá nhúc nhích, vội vàng cầm túi tiền nhét vào tay Mai Vô Quá, sau đó với phụ nhân kia: “Được rồi được rồi, nhanh mang Sa Hổ ra.”

      Mai Vô Quá liếc nhìn nha dịch tạo ban, vừa cầm túi tiền ước lượng, vừa câu khóe miệng: “Mang chứ, nhưng mang ra nổi. Tuy nhiên, tiểu nương tử nàng có thể vào gặp mặt, cùng với mấy người đến thăm tù khác.”

      Tiểu phụ nhân hơi nhướng mày, liếc mắt nhìn nha dịch tạo ban.

      Nha dịch tạo ban nhìn Mai Vô Quá, thỏa hiệp: “ vào vào, lại trễ giờ, này, ngươi vào .” xong nháy mắt với phụ nhân kia, ý bảo ả đừng nên phản đối.

      Phụ nhân kia cúi đầu oan oan ức ức, mặt mày cau có vui, có thể bình thường quen sống trong nhung lụa, sao bằng lòng vào nơi bẩn thỉu này.

      Mai Vô Quá đằng trước, tiểu phụ nhân d~d`lqđ'c,o.m theo sau, thẳng tới buồng giam Sa Hổ. Mai Vô Quá đạp cước lên cửa lao: “Nhanh lăn ra đây, có người tới thăm ngươi.”

      nằm mệt mỏi nệm rơm, Sa Hổ nghe được tiếng quát bị dọa bật dậy, hoảng sợ nhìn bốn phía.

      “Bà Thất, nàng..nàng đến rồi.” Sa Hổ chuyện với phụ nhân, ánh mắt lại dè chừng Mai Vô Quá. bị Mai Vô Quá thụi cho vài lần, sớm bị làm sợ.

      chuyện nhanh chút.” Mai Vô Quá khoanh tay đứng bên, hoàn toàn hiểu chuyện, tiếp tục làm kỳ đà cản mũi phu thê hai người tâm .

      Phụ nhân kia quay đầu lườm Mai Vô Quá, phát con người chuyện khó nghe kia có ý định rời , chỉ còn cách khó chịu quay đầu lại, hai tay vịn vào cửa lao, khóc lớn: “Lão gia, làm sao người..ô..ô…, người có khỏe ? Ăn có ngon miệng, ngủ có thoải mái ?”

      Sa Hổ tính chửi đôi câu cho hả giận, bỗng nhìn thấy Mai Vô Quá, vì vậy miễn cưỡng nuốt lời định vào bụng: “ sao cả, lão gia ta mấy ngày trở về phủ.”

      Tiếng khóc của phụ nhân lập tức ngừng, có chút kinh ngạc, lại có chút cam lòng hỏi: “Qua.. Qua mấy ngày là có thể về phủ?”

      “Hừ, thế nào? muốn ta trở về phủ!” Sa Hổ cảm thấy phụ nhân kia khác lạ, hung hăng : “Đồ đê tiện này, có phải quyến rũ ai rồi đúng ? Tưởng lão tử chết bên ngoài hay sao?”

      Phụ nhân kia suy tính trong lòng chút, khàn giọng òa khóc: “Lão gia, oan uổng thiếp thân quá, thiếp thân là…là….là vui mừng, lão gia về nhà nhanh chút, thiếp sắp chịu nổi l3^quydo0^n cơn giận của phu nhân.” Sa Hổ gọi
      [​IMG]
      TrâuChris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Mặt đỏ tim đập.

      Lý Mặc quan sát xung quanh, vội vã ghé sát vào tai Mai Vô Quá thầm : “Là nương của Trương bộ đầu.”

      Tuấn mi Mai Vô Quá nhếch lên, nheo mắt, mày hơi nhíu, có chút dám tin lặp lại lần nữa: “Nương của Trương bộ đầu!”

      “Đúng…đúng…” Lý Mặc ngẩng đầu nhìn Mai Vô Quá, xoa xoa tay đáp trả.

      “Bây giờ ở buồng giam cho nữ?” Mai Vô Quá hỏi.

      Lý Mặc gật đầu.

      Mai Vô Quá hỏi tiếp: “Thi thể đâu?”

      kiểm tra.” Lý Mặc cẩn thận .

      Mai Vô Quá trầm mặc hồi lâu, bỏ lại rồi tiến vào: “Nhớ chăm sóc cho nương , đừng để xảy ra vấn đề gì.”

      Lý Mặc gật đầu đáp ứng, theo !_eequ,ydojn chân Mai Vô Quá vào trong: “Mai…Mai…đại ca, Lý tráng đầu dặn đêm đầu tiên do người làm nhiệm vụ.”

      “Hiểu.” Mai Vô Quá tính ngày, cũng biết là tối mai tiểu nha đầu qua nhà Mã đại tỷ, ban ngày mình có thể dẫn nàng chơi chút, ngược lại tệ chút nào.

      Buổi chiều, Mai Vô Quá dặn dò Lạc Lạc sơ qua ít chuyện. Tiểu nha đầu dẩu miệng từ đầu đến cuối, mặt tỏ vẻ chống đối.

      “Ngoan, ban ngày ca ca theo muội.” Mai Vô Quá véo véo má Lạc Lạc.

      “Nhưng mà muội muốn ở cùng với ca ca buổi tối, tự mình ngủ được, muội sợ bóng tối.” Lạc Lạc dùng ánh mắt đoạt giải Oscar mềm mại đáng nhìn Mai Vô Quá.

      “Tới nhà Mã đại tỷ còn sợ cái gì.” Mai Vô Quá dừng chút rồi mở miệng : “Như vậy, ca ca đồng ý với muội, buổi tối huynh về sớm chút, ban ngày theo muội, ngoan.”

      Lạc Lạc tiếp tục năn nỉ nữa, nàng biết, cũng muốn ở cùng mình, nhưng nha môn phải do mở. Ăn cơm xong, Lạc Lạc nằm lì giường Mai Vô Quá chịu , Mai Vô Quá biết phải làm sao, hai người lại ôm nhau thắm thiết chuyện phiếm.

      “Ca ca, bên trong lại xá có chăn ? Tiết trung thu sắp đến rồi, huynh còn phải làm nhiệm vụ sao?”

      "Có, cái gì cũng có, muội tự chăm sóc tốt cho bản thân , lúc ca ca có mặt ở đây, lanh lẹ chút." Mai Vô Quá hơi d;đ-l,equ+đn ôm sát đầu tiểu nha đầu.

      Sau hồi lâu nghe thấy tiếng, Mai Vô Quá khẽ nghiêng đầu, phát tiểu nha đầu thiu thiu ngủ. Trong bóng tối, đôi mắt đẹp cong lên, toát ra tia nhu hòa, có dữ dội, có mưu tính, có lạnh nhạt.

      Mai Vô Quá vươn tay, dừng ở giữa trung hơi do dự, cuối cùng vẫn tách ra khỏi bộ ngực hơi bằng phẳng kia. Chừng hai năm nữa thôi, tiểu nha đầu là người trưởng thành, Mai Vô Quá vừa hy vọng thời điểm đó đến sớm sớm, lại có chút lo lắng yên. sợ khoảng cách với tiểu nha đầu càng lúc càng xa, muốn thân thiết khắng khít với nàng như vậy mãi mãi, muốn tiểu nha đầu luôn luôn theo sát làm nũng e dè, thậm chí có bất cứ đề phòng thân cận nam nữ.

      đợi nàng lớn lên.

      Buổi chiều ngày thứ hai, sau khi Mai Vô Quá gửi Lạc Lạc cho Mã đại tỷ, liền tới nha môn. Lạc Lạc có chút mất mát, từ lúc nàng tới thế giới này đây là buổi tối đầu tiên thiếu vắng Mai Vô Quá. Mã đại tỷ rất nhiệt tình, dọn hẳn gian trống cho Lạc Lạc ngủ, mình Lạc Lạc nằm giường, nhìn bóng cây hằn lên giấy dán cửa sổ, nghe tiếng gió thu xào xạc cuốn lá vàng rơi, rất lâu vẫn chưa thể ngủ được. biết giờ này Mai ca ca ra sao, ngủ có thoải mái , ở có quen . Lại xá đồ dùng đều đầy đủ, nhưng có lấy đồ dùng gia đình quen thuộc.

      Trong nha môn, Mai Vô Quá cũng trở mình trằn trọc, lo lắng Lạc Lạc ngủ vào giấc, lo rằng nàng gặp ác mộng. Hai người lo quanh tận lúc trời hửng sáng.

      Mã bộ khoái ăn sáng ở cửa, bỗng thấy Mai Vô Quá đứng trước cửa nhà mình. “Tiểu huynh đệ, sao ngươi về sớm vậy! Mau vào viện , đại tỷ các nàng đều dậy hết rồi.”

      Lúc này, Mai Vô Quá mới bước vào viện, thực tế, về từ sớm hơn nữa, chỉ là ngại dám gõ cửa.

      “Mai ca ca!” Lạc Lạc tinh mắt, chạy vụt lại.

      “Phiền Mã đại tỷ quá.” Mai Vô Quá cười cười ôm lấy Lạc Lạc, hướng về Mã đại tỷ ở phía sau.

      “Phiền gì đâu, chỉ là thêm người ngủ thôi.” Mã đại tỷ đỡ bụng, chuyện câu nệ như cũ.

      “Mai ca ca, hôm nay muội và Mã đại tỷ qua nhà Tích Yên tỷ, nghe nhà bọn họ xảy ra chuyện, huynh cùng được .” Lạc Lạc kéo kéo ống tay áo Mai Vô Quá.

      Mai Vô Quá nghe vậy liền trầm ngâm suy nghĩ, nhà Trương bộ đầu xảy ra chuyện lớn như vậy, bản thân nên dính vào, có lẽ Trương bộ đầu cũng muốn nhiều đồng liêu biết l3^q.u.yd0'n^ chuyện, vì vậy cười : “Nữ nhi các người, huynh , có điều huynh đưa đại tỷ cùng muội , đại tỷ chỉ cần cho huynh khi nào tới đón là được.”

      “Vậy tốt quá, ta khách khí nữa. Chúng ta ăn sáng xong rồi .” Mã đại tỷ xong liền hùng hổ vào trong buồng, ở phía sau Mai Vô Quá nhìn thấy mà kinh hồn khiếp đảm, nghĩ thầm phu nhân, ngài có nhận thức mình là phụ nữ có thai ? Tại sao lại chú ý thế kia, sao lại để tâm tới tiểu nha đầu tương lai của bản thân như vậy, dù gì thân thể vẫn là của mình. Mai Vô Quá khỏi thất thần, tiểu nha đầu của mình về sau cũng mang thai, cũng có cái bụng lớn, Mai Vô Quá hiểu vì sao lại khó chịu, nắm chặt tay Lạc Lạc.

      Ba người ăn xong cơm, Mai Vô Quá đưa Mã đại tỷ cùng Lạc Lạc tới nhà Trương bộ đầu, đợi hai người vào hậu viện, mới rời khỏi, dạo xung quanh.

      Lạc Lạc cùng Mã đại tỷ vào cửa theo Trương đại tỷ, thấy sắc mặt Tích Yên trắng bệch, hơi thở yếu ớt, nằm giường ngủ mê man. Mã đại tỷ kéo tay Trương đại tỷ : “Biểu tỷ, tiết Trung thu năm nay tỷ sống thế nào đây! Trong
      [​IMG]



      Chương 32: Mặt dày mày dạn.


      Từ Kiêu Đình ái muội , nhưng Lạc Lạc lại bị dọa sợ… Cả người Lạc Lạc bỗng toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ chẳng lẽ phẩm cách của người này bị gặm mất rồi? Xem ra bản thân đánh giá sai. Khẩn trương nhéo tay Từ Kiêu Đình : “Mau thả ta xuống, nếu ta hét lên.”

      “Hả? Được rồi, nàng hét to chút, ta thực muốn nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng đấy.” Từ Kiêu Đình làm bộ dáng đểu cáng, tiếp tục mang Lạc Lạc ngược hướng nha môn, đường phố trước mặt càng lúc càng thưa thớt người qua lại, phảng phất có thể trông thấy cầu Bắc Uyên từ nơi xa.

      Chân Lạc Lạc mềm nhũn, bình thường hay chế nhạo có lá gan, dưới tình thế cấp bách bèn cúi đầu ra sức cắn.

      “A!” Tay Từ Kiêu Đình bị cắn đau, cũng chịu buông, chỉ thả lỏng cánh tay phải kìm chặt trước ngực nàng: “Nàng giống con chó con, bây giờ tay của ta chịu nghe lời nữa rồi!”

      Lạc Lạc nhả miệng, đổi thành dùng tay đẩy đẩy tay phải của ra, ai ngờ cánh tay trái của lại hướng dần d*đ*lq/đ lên . Trong lúc nhất thời vừa giận dữ, vừa xấu hổ chịu nổi, lại bận bịu áp chế cánh tay trái của , bên đè bên , Lạc Lạc bật khóc.

      Lúc này Từ Kiêu Đình mới hoảng sợ, cảm thấy mình đùa hơi quá trớn, vội dừng ngựa nhàng dỗ dành Lạc Lạc: “Đừng, Lạc Lạc, ta chỉ đùa với nàng thôi, đừng khóc, đều do ta tốt, ta, ta…. Nàng đánh ta , ta học tiếng chó sủa…. Ta là con lừa… Ta chính là tên khốn khiếp…”

      Từ Kiêu Đình năng lộn xộn cũng làm cho Lạc Lạc nín khóc, ngược lại càng khóc tợn hơn. vội vàng ôm tiểu nha đầu xuống ngựa, kéo vào trong ngực vỗ về: “Đều tại ta tốt, nàng đánh ta, mắng ta…”

      Lạc Lạc khóc dữ dội, nhưng quá nửa là hù dọa Từ Kiêu Đình. Thông qua quan sát biểu của Từ Kiêu Đình mới vừa xong, Lạc Lạc xác định người này định làm chuyện xấu, nên djjendaanle,eqiydo.nn tâm buông lỏng, nhưng có ý định chấm dứt, vì vậy khóc thảm thiết, muốn dạy cho đối phương bài học, để về sau dám tùy tiện bắt nạt mình nữa.

      Lạc Lạc khóc chập, thầm nghĩ khóc như vậy mắt sưng lên, Mai Vô Quá mà thấy được hay, từ từ ngừng lại, chỉ là vẫn thút thít.

      “Tiểu nãi nãi, ta sai rồi, ta cũng dám, ta thực tình chỉ muốn đùa nàng thôi.” Lạc Lạc giương mắt nhìn, dưới ánh trăng, cái trán tinh tế của Từ Kiêu Đình có chút óng ánh, có lẽ do lo lắng đến đổ mồ hôi, gương mặt tuấn đau khổ nhìn thẳng mình. “Nàng biết, cho tới bây giờ cái miệng tiểu quỷ đầu của nàng chưa từng buông tha người, ta chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của nàng thôi, tuyệt có ý niệm khác trong đầu, nàng đừng khóc…” Biểu tình của Từ Kiêu Đình gần như cầu xin Lạc Lạc hết giận.

      “A!” Mu bàn chân Từ Kiêu Đình bị đau, vội co cái chân nhảy lên hai cái: “Nàng đạp ta!”

      “Ai bảo ngươi khi dễ ta! Thanh danh của ta hỏng rồi làm sao có thể gả được đây!” Lạc Lạc trừng muốn rớt con ngươi ra ngoài.

      “Sợ gì chứ, gả cho ta chứ sao.” Từ Kiêu Đình cười xấu xa. Thấy Lạc Lạc khôi phục lại bộ dạng đúng lý buông tha người, tâm tình nhõm.

      “Ngươi còn khi dễ ta! Oa…” Lạc Lạc nhăn mũi, tiếp tục khóc.

      , ta đùa, đùa thôi, đừng khóc…. Nàng biết, từ ta chỉ chơi mình, có huynh đệ tỷ muội, ta chỉ là muốn…chỉ là muốn biết nếu có muội muội như thế nào. ra ='le'qu<y.d@ôn= ta hề có ý xấu, nàng đừng luôn tỏ thái độ ghét ta như thế.” Từ Kiêu Đình vội an ủi, sang chuyện khác: “Nàng xem ta dẫn nàng tới nơi này, có đẹp ?”

      Tiếng khóc ngừng lại, Lạc Lạc nhìn xung quanh, ra trong lúc hai người dây dưa, lên cầu Bắc Uyên. Nước sông Bắc Uyên gợn lăn tăn, trăng rằm chiếu xuống mặt nước trong veo càng làm sóng nước thêm rực rỡ, cuối tầm mắt, trời cùng sông quyện vào nhau tuyệt đẹp, kiều tựa như dáng hình dạng nước của nàng vũ cơ xinh đẹp nhất. Dưới chân hai người, là cây cầu Bắc Uyên kiên cường trải qua trăm năm, tay cầu trơn nhẵn giống như ghi lại rất nhiều mối tình, hứng lấy tất cả vui buồn tan hợp.

      “Đẹp ?” Từ Kiêu Đình cúi đầu, nhàng : “Từ , ta theo cha cùng phụ thân và mẫu thân, qua rất nhiều nơi, nhưng vẫn thích nơi đây hơn cả. Ta thích đứng cây cầu này nhìn về phương xa, nàng có thể tưởng tượng được, bây giờ trong tiệm trà có lẽ có người trò chuyện, nơi đó, có thể có người ăn sơn hào hải vị, thú vị biết bao.”

      Lạc Lạc nhủ thầm trong lòng 'thú vị cái đầu, thanh niên văn trí xấu xa này, có chuyện gì giỏi hơn cầm đọc mấy cái văn đồi trụy sao, cứ làm ra vẻ thi nhã như hoa bách hợp trong gió, đáng tiếc lão nương phải tiểu nương lần đầu biết , lão nương cần chính là cuộc sống , chứ phải là ở chỗ này ngâm thơ dưới trăng uống gió tây bắc', mặc dù trong lòng khinh bỉ,
      [​IMG]
      TrâuChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Tình thế khó xử.

      “Mai ca ca, là muội, muội năn nỉ dẫn muội lên phố chút. Muội chưa từng có cơ hội dạo phố, bọn muội còn , còn lên sông Bắc Uyên ngắm cảnh, tại ca ca chẳng bao giờ dẫn muội đâu cả.” Lạc Lạc cũng định kể chuyện Từ Kiêu Đình ép mình cho Mai Vô Quá biết, như vậy gây nên vụ giết người đẫm máu mất.

      đụng… có thể chuyện gì với muội? Làm cái gì?” Sắc mặt Mai Vô Quá dịu hơn chút, nhưng trong giọng vẫn có chút lạnh lẽo.

      có gì, cũng đụng chạm người muội. Ca ca, huynh yên tâm, nam nhân khác đừng mơ tưởng chạm được vào muội.” Lạc Lạc dđ.lq-đ thấy Mai Vô Quá nguôi giận, tâm liền thả lỏng. Cơn buồn ngủ kéo tới, ngáp liền hai cái.

      Mai Vô Quá vốn định tiếp tục tra hỏi đến cùng, nhưng thấy Lạc Lạc díp mắt lại, đành lòng nhìn nàng thức đêm, vì vậy ôm nàng lên giường. Lạc Lạc giống như heo con lười biếng nằm im động đậy, để mặc Mai Vô Quá cởi áo ngoài cùng giày vớ cho nàng, có lẽ là mệt mỏi, có chút mơ mơ hồ hồ. Trong lúc lơ mơ cảm giác có người lau mặt cho mình, lau người, rửa chân,….

      “Lạc Lạc, dậy nào.” Mai Vô Quá vỗ vỗ mặt tiểu nha đầu.

      “Ưm…” Lạc Lạc say giấc, chui đầu vào chăn tìm nơi yên tĩnh.

      “A ưm…” Lạc Lạc bị Mai Vô Quá kéo chăn, cổ họng phát ra thanh tình nguyện.

      Mai Vô Quá bắt đầu thu dọn nệm chăn, Lạc Lạc dụi dụi mắt, sau khi rửa mặt vội chạy nhanh l#equ%yd..o,n qua giúp tay: “Mai ca ca, muội tới.” xong liền đẩy Mai Vô Quá ra, mình làm.

      Mai Vô Quá đứng sau lưng Lạc Lạc ngắm nghía, khóe miệng nhếch lên tạo thành đường cong.

      “Mai…Mai đại ca…” Chẳng biết từ lúc nào Lý Mặc tới trước cửa, sau khi trông thấy Lạc Lạc, lưỡi líu lại, bình thường chuyện lưu loát, lúc này càng khẩn trương hơn.

      “Chuyện gì.” Mai Vô Quá hỏi.

      “Tr.. Tr.. Trương bộ đầu, …tới.” Lúc này Lý Mặc mới nhớ tới chuyện bản thân, có chút lo lắng : “Vừa mới đường ta đến giao ban, thấy rẽ hướng này, ta vội chạy tới ngay.

      Mai Vô Quá rũ mắt, cúi đầu suy tư, ngay sau đó với Lý Mặc: “Tới tới, dù sao cũng phải tới thăm lão nương của mình, ngươi dẫn .”

      “Mai… Mai… Mai đại ca… Ta…” Lý Mặc vừa vừa cúi gằm mặt, dám nhìn hai huynh muội này.

      Lý Mặc còn ấp úng, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Mai Vô Quá vội vàng ra cửa nghênh đón: “Trương bộ đầu, mừng người hoàn thành công việc trở về.” Mai Vô Quá chắp tay.

      “Ừ, trở lại.” Giọng Trương bộ đầu có chút tự nhiên, ngó xung quanh, lập tức mặt xám ngoét lúc nhìn d&đ/l.q(đ) thấy Lạc Lạc và Lý Mặc bên trong nhà, giống như muốn có quá nhiều người nhìn thấy mình. Cũng khó trách, lão nương mình giết cha, chuyện này ra cũng là việc xấu lớn trong nhà.

      Mai Vô Quá nghiêng người về trước, nhàng : “Trương bộ đầu, mời theo ta.” xong dẫn đầu . Trương bộ đầu thấy Mai Vô Quá hiểu chuyện như vậy, trong lòng nhõm hơn nhiều.

      Nương của Trương bộ đầu bị giam ở gian tù thất nằm ở cuối nữ lao, sàn ẩm ướt, nhưng tù thất này lại được phủ kín rơm rạ, ràng có người cố ý sắp xếp.

      Mai Vô Quá dẫn người đến sau đó xoay người lại : “Trương bộ đầu xin cứ tự nhiên, bên ngoài ta còn có chút chuyện cần giao phó, tiễn.” xong ra khỏi nữ lao.

      “Con ơi, con tới rồi… Mau thả nương ra ngoài , mau thả nương ra ngoài .” Trương lão nương nhìn thấy Trương bộ đầu, kích động nắm lấy cửa tù, thò tay ra.

      Trương bộ đầu cau mày đứng ở trước cửa tù, môi cắn đến tím bầm, trong đôi mắt vằn vện tơ máu bắn ra tia giận dữ: “Rốt cuộc là vì sao? Vì sao giết cha?”
      “Ta… Ta… Ta cũng , lúc ấy, djen,đa'nl-qý/d0;n lúc ấy bất tỉnh.” Vẻ sợ hãi lên khuôn
      [​IMG]
      TrâuChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :