1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bộ khoái tướng công thăng chức ký - Lạc Bút Xuy Mặc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 75: Chương đoạn cuối cùng.

      Sau khi Mai Vô Quá nghe xong lời người đến báo cáo, cầm chặt thanh kiếm trong tay, cuối cùng hạ quyết tâm. Người trước mắt này là người được mình sắp xếp quan sát tình hình xung quanh nhà, Lạc Lạc xuất phủ tới chủ đình Vương phủ, vậy là rồi.

      Lý Thừa Ích mới vừa báo cho mình, Lạc Lạc vào trong Vương phủ, đến khi nào nhiệm vụ của mình hoàn thành tới nhận nàng về, ràng muốn bức Mai Vô Quá, khiến thể vào nơi đầm rồng hang cọp này.

      Chỉ khi nào hoàn thành nhiệm vụ mới có thể nhận Lạc Lạc về, lời như vậy quá ràng, Mai Vô Quá sao có thể nghe hiểu. Mấy ngày trước bắt được phong thư của phái Bán Sơn, là chứng cứ Nhâm bang chủ phái Bán Sơn cấu kết với chủ đình Vương, phái Bán Sơn lại có qua lại với nước Đạt Đạt, như thế chính là chủ đình Vương tư thông với địch bán nước, Hoàng thượng cũng có thể dựa vào đó mà diệt trừ chủ đình Vương. tại đúng lúc nên quay lại kinh thành giao nộp cho , còn cần phải xông pha hang hổ thêm lần nữa, thi hành cái gọi là mệnh lệnh kia – tìm ra dư đảnh phái Quan Thương náu trong phái Bán Sơn.

      Lúc này chạy trở về cũng kịp, Mai Vô Quá thu nhặt xong bọc hành lý, chuẩn bị thăm dò phái Bán Sơn vào ban đêm.

      Đêm núi u tĩnh lặng, cũng là nơi dã thú núp, Mai Vô Quá chưa được mấy bước phát bốn phía phát ra tiếng động xào xạc, vì vậy dừng bước.

      Mượn bóng đêm che giấu, mười mấy cao thủ khinh công quyết định im hơi lặng tiếng vây cạnh , chăm chú quan sát.

      ai lên tiếng, bởi lẽ ai muốn nhiều lời nhảm, vì vậy trong lúc nhất thời quang cảnh đánh nhau ác liệt đất cát bay mùi mịt, làm côn trùng chim muông hoảng sợ.

      hồi ác chiến, cả người Mai Vô Quá chảy máu, đối phương cũng thương vong nặng nề. Mặc dù đối phương nhiều người, nhưng thể xông lên hàng loạt, cho nên nhiều nhất chỉ có thể hai người xông lên tấn công. Mai Vô Quá dần dần sức cùng lực kiệt, chống kiếm thở dốc. biết đây là cái bẫy, nhưng buộc lòng phải nhảy vào trong, nếu trở về cũng bị trị tội hành vô năng. Chỉ có bản thân sống sót, chỉ có bản thân đưa ra chứng cứ chủ đình Vương tư thông với địch, Lạc Lạc mới tạm thời có nguy hiểm.

      “Võ lâm bại hoại, còn mau mau chết .” Rốt cuộc gã đối diện quát lớn, Mai Vô Quá nhận ra chính là chưởng môn phái Bán Sơn, cái tên chưởng môn luôn thèm đếm xỉa tới mình, mặc cho môn hạ ức hiếp mình.

      “Hừ, ta là võ lâm bại hoại? Dù sao vẫn tốt hơn cái loại cậy mạnh bán nước tư thông với địch.” Mai Vô Quá lau vết máu bên khóe miệng, cười khinh thường.

      “Đừng có năng bậy bạ, đồ nghiệt chướng học cái tốt, lại học cha ngươi. Ngươi cái tốt làm, lại làm tay sai cho triều đình, hôm nay chúng ta thay trời hành đạo.” Gã chưởng môn hét lớn tiếng, nâng kiếm đâm tới.

      Mai Vô Quá nghe những lời đó, ngọn lửa tên xông lên đầu, liên tiếp ra chiêu, ép đối phương chống đỡ nổi mà lùi dần. So về võ công, đối phương hơn Mai Vô Quá, nhưng người phải dựa vào tinh thần, mà tinh thần rực cháy của Mai Vô Quá vượt hơn đối phương trở về thế cân bằng.

      nhóm người ùa lên, Mai Vô Quá thèm bận tâm, bèn chịu tổn thương liên tiếp được tiếng nào, máu me khắp người nhảy lên tảng đá, giận đến cánh tay phát run: “Khá lắm võ lâm nhân sĩ, loại chuyện lấy ít thẳng nhiều làm thuận tay.”

      “Đối phó với thứ người như ngươi lẫn cha ngươi cần phải hợp nhau tấn công mới có thể trả lại thái bình cho võ lâm.” Gã chưởng môn kia to mồm vô sỉ.

      “Cha ta, cha ta đúng phải là người tốt, xin lỗi nương ta, ta là thay thế cho ; còn những kẻ các ngươi, cha ta có lỗi với các ngươi sao? Nếu như mà có, ta tới để trả thay!” Mai Vô Quá rống giận, đối phương câu nào, bởi vì mặc dù cha của Mai Vô Quá xấu xa, nhưng làm hại đến bọn họ.

      có đúng , vậy tới phiên ta đến tính toán sổ nợ.” Mai Vô Quá vừa dứt lời, lập tức nhảy vào vòng quây, lúc này chính là tinh thần liều mạng, nếu cứ sợ đầu sợ đuôi, chắn chắn thất bại.

      Máu tươi nhiễm đỏ áo, Mai Vô Quá nặng nề ngã xuống mặt đất, đám người vây lại…

      Mai Vô Quá cũng biết Lạc Lạc rời khỏi chủ đình Vương phủ từ lâu, được Từ Kiêu Đình đưa vào trong phủ Từ đại nhân. Chủ đình Vương thẹn quá hóa giận nhưng cũng làm gì được hai người, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời khỏi, ngay sau đó trút giận lên người Lý Thu Sương. Ngoài mặt chủ đình Vương cho truy cứu việc này nữa, sau lưng lại thầm đưa bát dược đến, Lý Thừa Khoan lại đau thương nhưng thể làm gì khác, bản thân chỉ có thể mình buồn rầu hụt hẫng, thể bảo vệ nổi nữ nhân của chính mình mà mượn rượu giải sầu. Sau khi tỉnh rượu cảm giác có lỗi sâu sắc với Lạc Lạc, lại đến nhà xin lỗi. Chủ đình Vương sợ làm tổn hại đến thân thể, vội vàng chỉ định hôn ước, đợi năm sau thành hôn.

      Tin tức Mai Vô Quá tử trận truyền đến, Từ Kiêu Đình giấu Lạc Lạc, chỉ còn chuyện bên ngoài chưa làm xong, ít ngày nữa về. Lạc Lạc nóng lòng, nhưng cũng dám suy nghĩ nhiều, sợ ảnh hưởng tới hài tử trong bụng. Đau bụng đẻ truyền đến, Lạc Lạc cố gắng trấn định ăn chút ít, mới báo cho Từ phu nhân. Mặc dù Từ đại nhân phải người lương thiện, nhưng cũng phải loại người lòng dạ độc ác trở mặt quen biết, tuy rằng biết Mai Vô Quá chết, nhưng vì vậy mà buông tay mặc kệ Lạc Lạc.

      Mấy bà đỡ dạy Lạc Lạc cách hô hấp, Từ Kiêu Đình ở ngoài cửa gấp đến độ lại lại, hận thể nhấc mở ngói gạch nhà để nhìn mọi việc.

      “Kiêu Đình, đừng nóng vội, nữ nhân sinh con đều như thế.” Từ phu nhân nhận thấy Từ Kiêu Đình khác thường, nhưng bởi vì phải là hài tử của mình, cũng tiện tường tận, chỉ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn .

      “Dì, mấy bà đỡ này có ích sao? Tại sao lâu như vậy thấy động tĩnh gì.” Từ Kiêu Đình hỏi.

      “Mấy người kia đều là bà đỡ có tiếng, phụ nữ có thai nhà đại gia chờ sinh trong kinh thành đều tới tìm họ.” Từ phu nhân cười .

      Tiếng con nít khóc ré lên, cả người bên trong lẫn ngoài cửa đồng thời thở phào nhõm, Từ phu nhân ngăn cản Từ Kiêu Đình muốn xông vào: “Ngươi là đại nam nhân vào làm cái gì? Phụ thân của hài tử cũng nên vào, ngươi chờ ở bên ngoài .”

      Từ Kiêu Đình nhăn nhó trở ra, miễn cưỡng cười cười, nằm ngoài ở bên cạnh cửa lắng nghe, biết được là , khóe miệng mang theo nụ cười.

      Thời gian trôi qua, trong nháy mắt Lạc Lạc hết ngày ở cữ, ngày hôm đó, Lạc Lạc ôm đứa bé ngồi dưới hành lang phơi nắng, mắt nhìn xa xăm thẫn thờ.

      “Sao về phòng? Để cho ta chơi với tiểu nhân nhi này chút.” Từ Kiêu Đình tiến đến nhìn nàng, thuận tay cầm theo bó hoa mới hái, mùi hoa thấm đầy tay.

      Lạc Lạc giao đưa bé cho Từ Kiêu Đình, nhìn người nam nhân trước mắt này ngẩn người.

      “Nàng xem, nàng xem, con bé cười với ta này.” Từ Kiêu Đình hôn lên gương mặt đứa bé, ngay sau đó ngậm ngón tay út trong suốt lấp lánh, dùng đầu lưỡi trêu chọc.

      “Nàng coi, có phải con bé rất thích ta hay .” Từ Kiêu Đình ngước mắt nhìn Lạc Lạc, bắt gặp sắc mặt nặng nề, ý cười tiêu tan.

      “Bà vú, ôm hài tử vào .” Lạc Lạc với bà vú bên cạnh.

      Từ Kiêu Đình kinh ngạc giao hài tử cho bà vú, có chút chột dạ : “Nàng làm sao vậy? nên mặt mày nghiêm trọng vậy, con bé giống nàng, lớn lên đẹp.”

      Lạc Lạc chỉ đặt cho hài tử nhũ danh, là chờ Mai Vô Quá trở lại đặt đại danh.

      “Từ đại ca, ngươi gạt ta đúng ?” Lạc Lạc khịt mũi cái, nhàng hỏi.

      tốt đẹp chuyện này làm gì? Ta dĩ nhiên, , lừa nàng.” Từ Kiêu Đình có chút hoảng hốt, mắt nhìn sang bên cạnh.

      “Thi thể của huynh ấy ở nơi nào?” Giọng Lạc Lạc có chút run rẩy.

      “Của ai? Đừng dọa ta, nàng nhắc tới ai…” Từ Kiêu Đình cố làm vẻ kinh ngạc, nhưng vẻ kinh ngạc của kéo dài mấy giây, vẻ mặt kinh ngạc đích thực vượt quá hai phần mười giây, Lạc Lạc biết, Từ Kiêu Đình cố giả vờ kinh ngạc.

      “Tướng công của ta, phải huynh ấy , …” hạt lệ nóng lăn xuống, im lặng rớt. Lạc Lạc phải là cảm thấy, chỉ là muốn tin, nhìn qua nét mặt đến giọng người bên cạnh, nhất định xảy ra chuyện gì, lại nghĩ đến việc Mai Vô Quá chậm trễ trở về, Lạc Lạc có loại dự cảm xấu.

      , phải, nàng đoán mò gì thế.” Từ Kiêu Đình biết vẻ mặt mình lừa được nàng, vội vàng xoay người sang chỗ khác nhìn cột chống hiên.

      “Trước kia ta cảm nhận được, nhưng ta thể nghĩ nhiều, bởi vì ta còn có hài tử trong bụng, tại, con bé bình an ra đời, vừa đầy tháng, ta chỉ muốn biết, tướng công của ta ra sao rồi.” Lạc Lạc kéo tay áo Từ Kiêu Đình, đôi mắt nhòe vì lệ, bờ môi run rẩy.

      “Ta tới chăm sóc các nàng…” Từ Kiêu Đình lấy dũng khí .

      “Ta chỉ muốn biết, rốt cuộc ra sao.” Lạc Lạc cắt đứt lời Từ Kiêu Đình.

      “Hẳn là, hẳn là….” Từ Kiêu Đình đành lòng ra từ kia.

      “Thi thể đâu?” Lạc Lạc nghe vậy trái lại trở bên bình tĩnh, mạnh mẽ chịu đựng hỏi.

      tìm được, chỉ thấy bên vách núi có ít mảnh áo.” Từ Kiêu Đình quan sát Lạc Lạc, chỉ sợ nàng chịu nổi ngất.

      “Ở đâu? Ta muốn xem.” Nước mắt Lạc Lạc chảy ngừng.

      “Nơi đó nguy hiểm, dư đảng phái Bán Sơn vẫn chưa diệt trừ, hơn nữa nàng cũng vô ích.” Từ Kiêu Đình đặt tay lên vai Lạc Lạc.

      “Sao ta có thể ? Huynh ấy là tướng công của ta, nếu huynh ấy còn sống, ta muốn cùng huynh ấy hưởng vinh hoa phú quý; nếu tàn tật, ta chăm sóc cả đời; nếu chết…” Lạc Lạc bình tâm lại, nhàng : “Ta muốn tự tay chôn cất .”

      “Từ đại ca, ta xứng với ngươi, ta đáng giá để ngươi đối xử với ta tốt như vậy, đừng làm cho ta cảm thấy nợ ngươi quá nhiều, có được hay .” Lạc Lạc khẽ thấp đầu, trong mắt lệ nóng lăn rơi, rớt xuống bên chân nàng.

      “Coi nào nàng gì vậy, ta nào có… ta, cha ta đính hôn cho ta, ta, ta cũng đồng ý.” Từ Kiêu Đình cười gượng hai tiếng, nhìn phía xa : “Ta dẫn nàng tìm, coi như thấy, để cho có thể nhìn thấy hài tử cũng tốt.”

      Đường núi gập ghềnh, xe ngựa lắc lư, đứa bé trong ngực vẫn ngủ như trước, giống như hay biết suy nghĩ của mẫu thân. Từ Kiêu Đình cưỡi ngựa phía trước, quay đầu nhìn xe ngựa, tim ngừng đau.

      Tiếng vó ngựa trước mặt mang theo bụi bay mù mịt, Từ Kiêu Đình chỉ huy xe ngựa tựa vào bên, định chờ sau khi người kia lao qua tiếp tục .

      Người ngựa càng lúc càng tới gần, đợi thấy người tới người tới cũng thấy mình.

      Người ngựa nhảy xuống ngựa, định tới chỗ Từ Kiêu Đình. Từ Kiêu Đình chỉ cảm thấy lòng bẫng, bản thân cần phải băn khoăn làm thế nào để chăm sóc hai mẹ con này nữa, cần phải băn khoăn chuyện Lạc Lạc chấp nhận của nữa.

      Người ngựa liếc nhìn Từ Kiêu Đình, chạy thẳng tới xe ngựa, vén màn kiệu, bất động lâu.

      Từ Kiêu Đình khẽ nâng khóe miệng, giục ngựa từ từ về phía trước, hướng đối diện mà . Phụ thân từng , có lẽ phía trước có phong cảnh tuyệt đẹp, có lẽ phía trước có người đặc biệt.

      “Từ đại ca, ngươi phải, đối xử tốt với thê tử của ngươi, ngươi phải hạnh phúc.” Lạc Lạc với theo bóng lưng Từ Kiêu Đình.

      “Ta biết rồi, nàng cũng phải hạnh phúc đấy.” Từ Kiêu Đình xong liền siết chặt dây cương, còn lưu luyến rời .

      Nhiều năm về sau, nhận được tin tức thành thân của Từ Kiêu Đình, Lạc Lạc tựa vào vai Mai Vô Quá, trong ngực ôm tiểu nhi tử bú sữ, nhìn bé cuốn bên chân nô đùa, tâm tình khỏi vui vẻ hơn. nam nhân ngồi xổm ở đầu tường gọi mình, nam nhân tay cầm cành hoa , cũng tìm được hạnh phúc cho mình rồi, tốt.

      Lúc này đều là sau, tại Mai Vô Quá gò má ngăm đen, ôm bé trong ngực vui mừng đến phát khóc, trời mới biết hôm đó có bao nhiêu hiểm nguy, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Hiên Đới Điển ra tay cứu giúp, mình mới nhặt về mạng. phải người đàn ông nào cũng đều vì nữ nhân của bản thân mà thương hài tử phải của mình, Hiên Đới Điển như thế, Từ Kiêu Đình cũng vậy. Tĩnh dưỡng hồi lâu cuối cùng Mai Vô Quá cũng nhặt về được mạng, lúc này mới cầm theo chứng cứ chủ đình Vương tư thông với địch bán nước trở về, lại gặp được người mình nhất. Hoàng thượng cũng đuổi cùng giết tận, trừ chủ đình Vương sợ tội tự sát, những người còn lại trong vương phủ đều bị cách chức làm dân thường.

      “Nhanh lớn lên nào, vào ban tiếp bước cha ngươi, cũng làm vị đại tổng bộ.” Mai Vô Quá cười trêu chọc tiểu nhi tử.

      “Vào ban kế tục huynh? Vậy cũng là tên đại tổng bộ vô lại nhất.” Lạc Lạc cười đến rạng ngời.
      Chris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Thanks @tart_trung, có phần ngoại truyện ko nàng?

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :