1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bộ khoái tướng công thăng chức ký - Lạc Bút Xuy Mặc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 60: Ai nấy đều được lợi.

      Lý tri phủ vui mừng, vui mừng phải vì làm dịu tình hình, bách tính có thể yên vui làm việc, vui mừng vì cuối cùng cũng được ổn định làm quan.

      Mai Vô Quá rất vui mừng, cũng vô cùng phiền lòng, vui mừng vì mình được làm bộ khoái chân chính, phiền lòng vì những điều nghe được đêm đó. Nhưng có cách le^qu*ydjjo..n nào khác, thế gian này có công bằng tuyệt đối, việc có thể làm chỉ là cố gắng leo lên, để Lạc Lạc có cuộc sống tốt hơn. Có lẽ, tương lai có lúc vấp phải những lựa chọn khó khăn, nhưng cũng sao cả.

      Lý Thừa Ích đến đây vì vụ án, nghĩ tới nhanh như vậy bị Mai Vô Quá điều tra phá án, sau khi thán phục khỏi đánh giá lại Mai Vô Quá, đây là người có năng lực với tâm cơ lại có thông minh sắc sảo, biết vụ án này, hơn nữa còn thầm điều tra, nhưng lại chịu hết cho mình.

      Chỉ là sao, Vương phủ cần người có năng lục, cần người khôn ngoan, cũng cần người thông minh. Mấy lão cổ hủ đạo đức giả dối ngoan cố thay đổi, đoán chừng còn vừa mắt tổ phụ của chính chủ đình Vương.

      ngày, Từ Kiêu Đình cùng với Lý Thừa Khoan đường giúp Lạc Lạc mua mũ đầu hổ cho nữ nhi của Mã đại tỷ, đừng vì Lạc Lạc biết thêu thùa, người ta có bạc nhé.

      “Cái này được, ngươi xem cặp mắt này như vậy.” Lý Thừa Khoan cầm lên cái mũ đầu hổ màu vàng lắc lư trước mắt Lạc Lạc.

      “Muốn giống để làm gì? Đừng dọa sợ đứa bé chứ, Lạc Lạc nàng xem cái này hay hơn, màu xanh đen chịu bẩn tốt.” Từ Kiêu Đình lộ bản chất, thỉnh thoảng to tiếng với Lý Thừa Khoan.

      “Đấy là bé , màu xanh đen để làm gì, cái này mềm mại tốt hơn.” Lý Thừa Khoan là đại nam hài có tâm cơ, đối với chính trị càng nhạy cảm, hoàn toàn đối đãi với Từ Kiêu Đình như bằng hữu bình thường.

      Lạc Lạc bị hai đại nam hài tranh cãi ngừng thành thói quen ở giữa yên lặng chọn đồ.

      “Tiểu thư, kia chính là Vương gia thứ tôn mà đại nhân nhắc, người kia.” cái nhuyễn kiệu ngang qua, tiểu nha hoàn bên ngoài kiệu len lén tới sát màn kiệu với người bên trong: “Em thấy tới nha môn môt lần, vẫn còn nhớ. Tiểu thư, chúng ta nhanh trở về phủ , hôm nay lão gia mời bọn đến thăm phủ đấy.”

      Màn kiệu khẽ vén lên khe hở , từ khe hở nhìn lại, bàn tay trắng mịn như như , chủ nhân bàn tay kia đúng lúc nhìn thấy Từ Kiêu Đình quay người lại, nhìn cũng sao, người kia vội vàng buông lỏng tay, tim đập ngừng. Chẳng lẽ đây chính l,,equ%yd:)on là Vương gia thứ tôn mà phụ thân muốn tác hợp cho mình, Lý Thừa Khoan. Toàn thân mang khí chất con nhà giàu, thân trang phục làm nổi bật con người như trân châu nức tiếng Thương Hải, rực rỡ phát sáng.

      Người bên trong kiệu miên man suy nghĩ, ba người khác trong mái hiên cùng nhau hay biết kiện Ô Long* mới phát sinh người mình. Lý Thừa Khoan càng thêm cực kỳ oan uổng, vừa rồi đúng lúc khom lưng nhặt mũ đầu hổ cho Lạc Lạc, nếu nhiều năm sau biết chỉ động tác này lại ảnh hưởng như thế, đoán chừng hối hận đến chết.
      ( kiện Ô Long: việc hiểu lầm dẫn đến tổn thất cần thiết.)

      Ba người sau khi mua mũ đầu hổ tận hậu trạch* nha môn. Hôm nay Lý tri phủ làm tiệc mời người, bao gồm Lý Thừa Ích, Lý Thừa Khoan, Từ Kiêu Đình cùng người lập công lớn cho Mai Vô Quá và muội muội của . Lúc đầu Lý tri phủ định mời Mai Vô Quá, dù sao thân phận cách biệt, Lý tri phủ là loại người chỉ khi có việc cần nhờ vả mới tươi cười lấy lòng. Nhưng e ngại căn dặn của Lý Thừa Ích, đành phải mời. Lý Thừa Ích muốn kết giao với Mai Vô Quá vì nghĩ rằng có lợi ích cho Vương phủ, Lý Thừa Khoan lại hoàn toàn coi hai huynh muội Mai Vô Quá là bằng hữu thân thiết, hề có bất kỳ ý nghĩ nào khác. Có ý tứ của hai vị chủ nhân Vương phủ ở đây, Lý tri phủ thể coi thường Mai Vô Quá.
      (Hậu trạch: gian nhà phía sau.)

      “Tiểu thư, tiểu thư, Quận Vương gia tới rồi, về phía này.” Trưởng nữ của Lý tri phủ Lý Thu Sương nghe nha hoàn báo lại, vội vàng sửa sang lại châu sai cài tóc, cầm lên quyển, chọn tư thế chăm chú đọc trong đình. Mắt rơi bên , tâm lại bay tới tận chín tầng mây từ lâu.

      Lý Thừa Khoan bước nhanh, lúc nãy trong bữa tiệc muốn ra cung*, sau khi làm xong việc lại tìm được nha hoàn dẫn đường, hậu trạch tri phủ sơn thủy đình tạ rộng lớn, uốn khúc quanh co phân biệt nổi phương hướng, thể làm gì khác hơn là phải tìm người hỏi thăm trước tiên.
      (Ra cung: đau bụng vệ sinh :))).)

      Lý Thừa Khoan trông thấy có người ngồi trong thủy tạ* bên hồ, vội vã sải chân bước tới. Bao quanh thủy tạ là lan can bằng gỗ đen chạm trổ, tới gần chút nữa Lý Thừa Khoan chỉ thấy nữ tử, nhìn cách ăn mặc có vẻ là người làm trong phủ này, Lý Thừa Khoan quen thói câu nệ, mở miệng hỏi: “Yến đại sảnh ở chỗ nào, ta…”
      (Thủy tạ: nhà xây nổi mặt nước.)

      Lý Thu Sương tao nhã nâng đầu, từ từ nhìn về phía Lý Thừa Khoan, hai người đều l_eq\u.|ydo?n sửng sốt. Lý Thừa Khoan sửng sốt vì dung mạo xinh đẹp của nữ tử này, cử chỉ đoan thục, sau khi nhìn thấy tim đập điên cuồng. Lý Thu Sương sửng sốt vì người kia là ai, sao ‘Vương gia thứ tôn’ còn chưa đến, mà biết, người ở trước mắt này chính là Vương gia thứ tôn chân chính Lý Thừa Khoan, cũng phải người nàng cho rằng là.

      “Ta là Lý Thừa Khoan, hôm nay chấp nhận lời mời của Lý tri phủ qua đây làm khách, ngờ lạc đường, kính xin tiểu thư chỉ điểm giúp tại hạ đại sảnh ở hướng nào.”Lý Thừa Khoan vừa vừa nhìn Lý Thu Sương, tâm nhộn nhạo. Lúc này ở khoảng cách gần mới nhận ra y phục nữ tử này thanh nhã, nhưng chất liệu thượng thừa, có lẽ là nữ quyến nhà Lý tri phủ, đường đột như vậy tốt, nhưng Lý Thừa Khoan quen với tác phong tính toán rồi, tính tình sợ trời sợ đất, tính mở miệng hỏi.

      “Ngươi là Lý Thừa Khoan?” Lý Thu Sương kinh ngạc có chút thất lễ, ngẩn ra.

      “Chính là tại hạ, tiểu thư, biết ta?” Lý Thừa Khoan hiểu lời của nàng, mặt cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

      “Thúy Uyên, Thúy Uyên.”
      [​IMG]
      ChrisTrâu thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 61: Theo gió cuốn trôi.

      Mai Vô Quá để ý Lạc Lạc chỉ thu dọn vớ của Mai Vô Quá còn thu dọn y phục của bản thân, điều này khiến có dự cảm le:"qu>y*don lành.

      “Lại đây, Lạc Lạc.” Mai Vô Quá kéo Lạc Lạc đến cạnh mình, ấn ngồi đùi mình hỏi: “ cho huynh biết trong cái đầu của muội suy tính cái gì.”

      suy tính tại huynh ra ngoài như chim vào rừng rậm, có thể vô tư tìm nương uống hoa tửu.” Lạc Lạc giẫy dụa người, giọng .

      “A, muội bảo huynh phải làm như nào mới tốt đây, chuyện này tuyệt đối xảy ra.” Mai Vô Quá ôm thân thể phổng phao của Lạc Lạc, vuốt cánh tay của nàng, nhất thời động lòng hôn lên. Từ thái dương, khóe mắt, khuôn mặt, vành tay, đường hôn xuống xương quai xanh.

      “Sắp đến sinh thần của muội rồi, chờ huynh trở lại, ngày sinh thần của muội làm lễ cập kê cho muội luôn, có thể ngoan ngoãn ở nhà đợi ?” Mai Vô Quá chân thành ngắm tiểu nhân nhi trong ngực vừa khiến người ta lo lắng lại khiến người ta thích muốn chết.

      “Có thể, huynh ở bên ngoài cần phân tâm, luôn luôn chú ý an toàn, bạc có thể mất, giữ được người là tốt rồi. cùng nhiều người như vậy, trách nhiệm phải của mình huynh.” Lạc Lạc trượt khỏi vòng l<e3qu^$ydo8n tay Mai Vô Quá, yên lặng tới bên giường xếp y phục của mình vào chỗ cũ để Mai Vô Quá yên tâm.

      Mai Vô Quá đứng lên, ôm chặt từ phía sau nữ hài cao tới gần vai mình.

      Lạc Lạc quay người lại, ôm lại chặt hơn, dịu dàng : “Muội muốn gọi huynh là ‘ca ca’ nữa.”

      “Được.” Mai Vô Quá nhàng lên tiếng.

      “Tướng công.” Lạc Lạc gọi tiếng như muỗi, có chút quen, xấu hổ vùi mặt vào ngực .

      nghe thấy gì.” Mai Vô Quá xấu xa .

      “Tướng công.” Khuôn mặt Lạc Lạc dính sát vào ngực Mai Vô Quá, phát ra tiếng ràng.

      “Vẫn chẳng nghe .” Mai Vô Quá nhàng vuốt ve sau lưng nàng.

      “Tướng công!” Lạc Lạc hét to tiếng, ngay sau đó mắc cỡ chạy về phòng mình, đóng cửa lại nằm vật xuống giường nhúc nhích, cảm giác mặt giống bị lửa thiêu.

      Ngày Mai Vô Quá lên đường, Lạc Lạc đứng ở miệng cửa, cho đến khi bóng dáng của biến mất ở đầu ngõ. Mới bắt đầu có chút quen, mỗi ngày biết nên làm cái gì, ngày thứ ba khó khăn lắm thỉnh thoảng mới nhớ tới Từ Kiêu Đình tới cửa.

      “Có muốn theo nhìn chút? Ta dẫn nàng .” Từ Kiêu Đình đứng nhìn Lạc Lạc giặt y phục, nghiêng đầu cười hỏi.

      muốn.” Lạc Lạc trả lời dứt khoát.

      “Ai, tại sao, nàng phải là loài theo đuôi sao?” Từ Kiêu Đình những tưởng Lạc Lạc nhất định bám theo.

      muốn huynh ấy phân tâm.” Lạc Lạc tiếp tục giặt y phục.

      Nét cười khuôn mặt Từ Kiêu Đình dần phai nhạt, có chút mất mát, có chút tịch, rũ mắt xuống nghĩ chốc lát, lập tức ngẩng đầu lên : “Đoạn đường kia dễ , ta muốn le^qju.ydo//n thầm theo quan sát, dọc đường đông đảo sơn phỉ bang phái, nội bộ phái Quan Thương gần đây yên ổn, chừng xảy ra việc ngoài ý muốn.”

      “Phái Quan Thương!” Lạc Lạc chợt ngẩng đầu lên nhìn Từ Kiêu Đình, cố gắng từ mặt tìm kiếm chút gì đó.

      Từ Kiêu Đình biết nàng động lòng, bởi vì biết Mai Vô Quá có mối quan hệ với phái Quan Thương.

      Lạc Lạc đứng lên, suýt nữa đá đổ chậu gỗ, hai bước lẩm bẩm: “Tại sao huynh ấy với ta?”

      muốn làm nàng lo lắng thôi.” Từ Kiêu Đình cũng đứng lên.

      “Thời điểm Từ công tử có thể để ý tới huynh ấy được , phái Quan Thương có thù oán với huynh ấy.” Lạc Lạc lo lắng lên khuôn mặt.

      “Nàng , ta cũng , mình lên đường vui chút nào, với cả ta phái nhiều tiêu sư như vậy có vấn đề gì đâu.” Từ Kiêu Đình dừng chút : “Nhìn danh tiếng Từ gia tiêu cục của ta xem, những tiêu sư kia quanh năm áp tiêu chưa từng gặp cướp, nàng cứ yên tâm .”

      “Quanh năm gặp cướp tiêu sao? Vậy võ công đều xuống cấp có thể đảm đương được gì?” Lạc Lạc bắt bẻ lời Từ Kiêu Đình.

      “Đó là chuyện của quan phủ, ta chỉ áp
      [​IMG]
      ChrisTrâu thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 62: Điên Loan đảo Phượng*.
      (Điên Loan đảo Phượng: chỉ thế bất thường.)

      Tiễn Từ Kiêu Đình, Lạc Lạc bắt tay quét dọn phòng, giặt đệm chăn, phơi y phục, cố gắng khiến mình bận rộn công việc, như vậy mới có thể nhớ tới Mai Vô Quá cũng như áy náy với Từ Kiêu Đình.

      Bận rộn suốt ba ngày, mấy ngày này gần tối Lạc Lạc lại chạy tới nhà Mã đại tỷ giúp tay, ngồi ở hành d.đl!eq+uy$d2on lang nhìn hài tử thơm mùi sữa ngộ nghĩnh, Lạc Lạc có loại thôi thúc muốn làm mẹ.

      Nhìn bộ dạng bé mềm mềm thu mình vào trong ngực mút đầu ngón tay, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn.

      “Mã đại tỷ, mang hài tử mệt ?” Lạc Lạc nhìn Mã đại tỷ mệt mỏi ở bên cạnh hỏi.

      “Mệt, cũng mệt lắm, người giống như trở nên hết sức lực, còn hoạt bát như lúc trước.” Mã đại tỷ .

      phải tỷ trở nên lười biếng, là trở nên cẩn thận hơn, sơ ý làm hỏng đứa .” Lạc Lạc trêu chọc.

      “Đúng thế, Lạc Lạc lại đây, trả hài tử lại cho tỷ.” Đột nhiên Mã đại tỷ đưa tay ôm hài tử, Lạc Lạc còn chưa kịp phản ứng, hài tử bị Mã đại tỷ ôm , ngay sau đó bản thân bị đôi bàn tay lớn ôm lấy.

      “A, Mai…” Lạc Lạc quay đầu lại nhìn, khuôn mặt tiều tụy của Mai Vô Quá nhìn mình cười, đợi mình xong, gương mặt râu ria lởm chởm dán lên mặt mình, cọ mạnh.

      “Các người nha, lớn cả rồi.” Mã đại tỷ cười quay về phòng, thèm nhìn hai người.

      “Mã đại tỷ, chúng ta trở về trước.” Mai Vô Quá để lại mấy lời này rồi ôm Lạc Lạc ra ngoài.

      “Mai ca ca, thả muội xuống, đừng…” Lạc Lạc có chút xấu hổ.

      “Gọi huynh là cái gì!” Mai Vô Quá cố ý trừng đôi mắt gấu trúc hỏi.

      “Tướng công…” Lạc Lạc giọng .

      “Ha ha, huynh nhớ tới sắp chết rồi, xem, có nghe lời ở nhà ?” Trở lại nhà mình, Mai Vô Quá đóng cửa lại, đặt Lạc Lạc lên đùi rồi hôn, râu đâm vào mặt Lạc Lạc có chút nhột, có chút đau.

      “Trong nhà có người, muội phải nghe ai.” Lạc Lạc nghẹn thở.

      “Giỏi, còn biết cãi lại, huynh trở về, vậy muội có nghe huynh .” Mai Vô Quá ngẩng đầu cười hỏi.

      “Nghe, nương tử chính là phải nghe lời tướng công.” Lạc Lạc mím môi, mặt mày cong cong, còn là vịt con xấu xí thuở ban đầu.

      Mai Vô Quá nhìn đôi mắt to như nước, nhìn đôi môi hồng nhuận, nhìn cái d[đ]l>q'd cổ trắng ngần, lập tức hôn đến, nạy mở hàm răng đường công thành đoạt đất, hôn đến khi Lạc Lạc thở nổi.

      Bàn tay lớn của Mai Vô Quá đặt lên phần ngực nhô lên,
      [​IMG]
      ChrisTrâu thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 63: Nửa buồn nửa vui.

      Ánh mặt trời lười biếng chen qua ô cửa sổ, lướt qua khuôn mặt hai người.

      Tiểu nhân nhi nằm trong ngực rốt cuộc cũng lên tiếng, ưm tiếng động đậy, sau đó liền giả vờ chưa tỉnh, cẩn thận hít thở. Mai Vô Quá tỉnh dậy từ sớm khỏi cảm thấy buồn cười, chỉ muốn cứ như vậy mà ôm nàng, ôm nàng mãi.

      Lạc Lạc cảm nhận được Mai Vô Quá ở phía sau ôm chặt lấy mình, hai chân vẫn còn đau nhức. Cả đêm hoan hảo, dù rằng nàng ăn quen đậu hũ nhưng vẫn thấy xấu hổ, chỉ muốn d&đl*e*quy..d?on chờ Mai Vô Quá thức dậy trước, nhìn thấy mình còn ngủ, sau đó tự rời , mình mới mặc y phục cẩn thận. Nàng cũng muốn cứ như vậy đối mặt với , xấu hổ chết mất thôi.

      “Lạc Lạc, Lạc Lạc.” Qua hồi lâu, Mai Vô Quá khẽ khàng gọi.

      Lạc Lạc giả bộ ngủ, rảnh chú ý.

      ra là còn ngủ, chi bằng thừa dịp lúc này còn thời gian, thêm lần nữa.” Mai Vô Quá vừa lẩm bẩm vừa luồn bàn tay lớn vào dưới hai chân Lạc Lạc.

      , muốn, Mai, a , muội…” Lạc Lạc nhanh chóng lăn vòng vào bên trong giường, ôm lấy chăn cuốn chặt mình vào trong, đến câu đầy đủ cũng nổi.

      “Tỉnh rồi hả? Vậy tốt, lần nữa.” Mai Vô Quá buồn cười ôm cả chăn cùng Lạc Lạc vào trong ngực, đưa tay tìm được chỗ đầu của Lạc lạc, bắt đầu kéo chăn.

      “A, cần, …” Lạc Lạc sống chết chịu ra.

      Mai Vô Quá quậy đủ, nhàng ôm Lạc Lạc vào trong ngực: “Đồ ngốc, sao ta cam lòng để nàng chịu tội, cái thân thể bé này chịu nổi hai lần trong đêm đầu tiên đâu.”

      Lạc Lạc vẫn núp trong chăn chịu ra, nhắm chặt mắt lại, mặt xấu hổ đỏ bừng.

      Mai Vô Quá giật mạnh chăn ra, bàn tay lớn kéo Lạc Lạc ra: “Nghẹt thở chết, ra ngoài.”

      Lạc Lạc cực chẳng phải đối mặt với Mai Vô Quá, mặc càng đỏ hơn. Nhìn ánh mắt thâm tình của Mai Vô Quá, Lạc Lạc phát điều gì đó. “Tại sao huynh lại trở nên tiều tụy thế này, mắt thâm quầng hết cả.”

      “Huynh chạy nhanh trở về ròng rã ba ngày ba đêm, muốn tướng công phải như thế nào?” Mai Vô Quá tựa trán lên trán Lạc Lạc, cười xấu tiếng hỏi.

      Nhìn Mai Vô Quá mặc dù ngủ cả đêm, bộ dạng vẫn rất tiều tụy, Lạc Lạc cực kỳ đau lòng, đưa tay che mắt : “Vậy huynh ngủ thêm lát , cứ như vậy mệt chết.”

      “Huynh sợ mệt mỏi, huynh chỉ muốn sớm chút trở về.” Trong lời Mai Vô Quá chứa ôn nhu vô tận.

      “Huynh sợ, nhưng muội sợ, huynh mệt chết rồi muội phải làm sao?” Lạc Lạc vừa vừa ôm cổ Mai Vô Quá, ôm leA.q[J]uy^do)0n chặt.

      “Bảo bối nằm trước lúc.” lát sau, Mai Vô Quá cười đặt Lạc Lạc xuống, tự mình trèo xuống giường.

      “Huynh tính đâu?” Lạc Lạc đắp kín chăn, ló mỗi cái đầu ra hỏi.

      “Nằm.” Mai Vô Quá xoay người lại cười cười, dùng ngón tay điểm điểm vào nàng.

      Rào rào tiếng nước chảy, Lạc Lạc nghe ra Mai Vô Quá đun nước, qua hồi lâu Mai Vô Quá mới quay về, xốc chăn ôm lấy Lạc Lạc ra ngoài.

      “Mai ca ca, làm gì vậy, định làm gì vậy?” Lạc Lạc giãy dụa người, cả người mảnh vải bị ôm vào trong ngực, xấu hổ vô cùng.

      “Tắm cho tiểu trư này, sau đó mang hấp, lại ăn tiếp.” Trong khi Mai Vô Quá chuyện ôm Lạc Lạc vào thùng nước tắm.

      “A, , tự muội…” Vào trong nước, Lạc Lạc sử dụng cả tay lẫn chân muốn tránh thoát khỏi ôm ấp của Mai Vô Quá, sao biết chỉ phí công, eo ếch cũng bị bóp chặt.

      “Tiếp tục lộn xộn! Huynh ăn muội ở đây luôn.” Mai Vô Quá nửa đe dọa nửa dịu dàng , quả nhiên Lạc Lạc lộn xộn nữa, mặc cho mình ở trong ngực , tay vịn chặt cạnh thùng, đưa lưng về phía .

      Bàn tay lớn chậm rãi di chuyển, sờ soạng toàn bộ cơ thể mình, kẻ này lợi dụng ăn đậu hũ đây mà.

      “Cha nương đều mất, cần lo lắng, về sau huynh chăm sóc muội, bảo vệ muội.” Mai Vô Quá ở bên cạnh , tựa như phụ thân dịu dàng nhất thế gian, lại tựa như tướng công thâm tình nhất thế gian.

      Lỗ mũi Lạc Lạc đau xót, huynh ấy biết mình thường hay nằm mơ gọi ‘ba’, huynh ấy từng hỏi mình, ‘ba’ là người nào, nàng cho biết, ba chính là cách gọi cha nơi các nàng sống.

      như này giống như cưng chiều nữ nhi lại giống như cưng chiều thê tử của mình, thường dđ%leq\\uy~do.,n lập gia đình phải gả cho người lớn hơn mình, biết thương người, Lạc Lạc bật cười thành tiếng.

      Bàn tay lớn lướt qua trước ngực, Lạc Lạc xấu hổ mặt càng đỏ hơn. Bất chợt bị Mai Vô Quá kéo vào trong lòng , vì vậy thừa dịp ôm chặt,


      Ánh mặt trời lười biếng chen qua ô cửa sổ, lướt qua khuôn mặt hai người.

      Tiểu nhân nhi nằm trong ngực rốt cuộc cũng lên tiếng, ưm tiếng động đậy, sau đó liền giả vờ chưa tỉnh, cẩn thận hít thở. Mai Vô Quá tỉnh dậy từ sớm khỏi cảm thấy buồn cười, chỉ muốn cứ như vậy mà ôm nàng, ôm nàng mãi.

      Lạc Lạc cảm nhận được Mai Vô Quá ở phía sau ôm chặt lấy mình, hai chân vẫn còn đau nhức. Cả đêm hoan hảo, dù rằng nàng ăn quen đậu hũ nhưng vẫn thấy xấu hổ, chỉ muốn d&đl*e*quy..d?on chờ Mai Vô Quá thức dậy trước, nhìn thấy mình còn ngủ, sau đó tự rời , mình mới mặc y phục cẩn thận. Nàng cũng muốn cứ như vậy đối mặt với , xấu hổ chết mất thôi.

      “Lạc Lạc, Lạc Lạc.” Qua hồi lâu, Mai Vô Quá khẽ khàng gọi.

      Lạc Lạc giả bộ ngủ, rảnh chú ý.

      ra là còn ngủ, chi bằng thừa dịp lúc này còn thời gian, thêm lần nữa.” Mai Vô Quá vừa lẩm bẩm vừa luồn bàn tay lớn vào dưới hai chân Lạc Lạc.

      , muốn, Mai, a , muội…” Lạc Lạc nhanh chóng lăn vòng vào bên trong giường, ôm lấy chăn cuốn chặt mình vào trong, đến câu đầy đủ cũng nổi.

      “Tỉnh rồi hả? Vậy tốt, lần nữa.” Mai Vô Quá buồn cười ôm cả chăn cùng Lạc Lạc vào trong ngực, đưa tay tìm được chỗ đầu của Lạc lạc, bắt đầu kéo chăn.

      “A, cần, …” Lạc Lạc sống chết chịu ra.

      Mai Vô Quá quậy đủ, nhàng ôm Lạc Lạc vào trong ngực: “Đồ ngốc, sao ta cam lòng để nàng chịu tội, cái thân thể bé này chịu nổi hai lần trong đêm đầu tiên đâu.”

      Lạc Lạc vẫn núp trong chăn chịu ra, nhắm chặt mắt lại, mặt xấu hổ đỏ bừng.

      Mai Vô Quá giật mạnh chăn ra, bàn tay lớn kéo Lạc Lạc ra: “Nghẹt thở chết, ra ngoài.”

      Lạc Lạc cực chẳng phải đối mặt với Mai Vô Quá, mặc càng đỏ hơn. Nhìn ánh mắt thâm tình của Mai Vô Quá, Lạc Lạc phát điều gì đó. “Tại sao huynh lại trở nên tiều tụy thế này, mắt thâm quầng hết cả.”

      “Huynh chạy nhanh trở về ròng rã ba ngày ba đêm, muốn tướng công phải như thế nào?” Mai Vô Quá tựa trán lên trán Lạc Lạc, cười xấu tiếng hỏi.

      Nhìn Mai Vô Quá mặc dù ngủ cả đêm, bộ dạng vẫn rất tiều tụy, Lạc Lạc cực kỳ đau lòng, đưa tay che mắt : “Vậy huynh ngủ thêm lát , cứ như vậy mệt chết.”

      “Huynh sợ mệt mỏi, huynh chỉ muốn sớm chút trở về.” Trong lời Mai Vô Quá chứa ôn nhu vô tận.

      “Huynh sợ, nhưng muội sợ, huynh mệt chết rồi muội phải làm sao?” Lạc Lạc vừa vừa ôm cổ Mai Vô Quá, ôm leA.q[J]uy^do)0n chặt.

      “Bảo bối nằm trước lúc.” lát sau, Mai Vô Quá cười đặt Lạc Lạc xuống, tự mình trèo xuống giường.

      “Huynh tính đâu?” Lạc Lạc đắp kín chăn, ló mỗi cái đầu ra hỏi.

      “Nằm.” Mai Vô Quá xoay người lại cười cười, dùng ngón tay điểm điểm vào nàng.

      Rào rào tiếng nước chảy, Lạc Lạc nghe ra Mai Vô Quá đun nước, qua hồi lâu Mai Vô Quá mới quay về, xốc chăn ôm lấy Lạc Lạc ra ngoài.

      “Mai ca ca, làm gì vậy, định làm gì vậy?” Lạc Lạc giãy dụa người, cả người mảnh vải bị ôm vào trong ngực, xấu hổ vô cùng.

      “Tắm cho tiểu trư này, sau đó mang hấp, lại ăn tiếp.” Trong khi Mai Vô Quá chuyện ôm Lạc Lạc vào thùng nước tắm.

      “A, , tự muội…” Vào trong nước, Lạc Lạc sử dụng cả tay lẫn chân muốn tránh thoát khỏi ôm ấp của Mai Vô Quá, sao biết chỉ phí công, eo ếch cũng bị bóp chặt.

      “Tiếp tục lộn xộn! Huynh ăn muội ở đây luôn.” Mai Vô Quá nửa đe dọa nửa dịu dàng , quả nhiên Lạc Lạc lộn xộn nữa, mặc cho mình ở trong ngực , tay vịn chặt cạnh thùng, đưa lưng về phía .

      Bàn tay lớn chậm rãi di chuyển, sờ soạng toàn bộ cơ thể mình, kẻ này lợi dụng ăn đậu hũ đây mà.

      “Cha nương đều mất, cần lo lắng, về sau huynh chăm sóc muội, bảo vệ muội.” Mai Vô Quá ở bên cạnh , tựa như phụ thân dịu dàng nhất thế gian, lại tựa như tướng công thâm tình nhất thế gian.

      Lỗ mũi Lạc Lạc đau xót, huynh ấy biết mình thường hay nằm mơ gọi ‘ba’, huynh ấy từng hỏi mình, ‘ba’ là người nào, nàng cho biết, ba chính là cách gọi cha nơi các nàng sống.

      như này giống như cưng chiều nữ nhi lại giống như cưng chiều thê tử của mình, thường dđ%leq\\uy~do.,n lập gia đình phải gả cho người lớn hơn mình, biết thương người, Lạc Lạc bật cười thành tiếng.

      Bàn tay lớn lướt qua trước ngực, Lạc Lạc xấu hổ mặt càng đỏ hơn. Bất chợt bị Mai Vô Quá kéo vào trong lòng , vì vậy thừa dịp ôm chặt,
      [​IMG]
      ChrisTrâu thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 64: Ông trời tác hợp.

      “Lạc Lạc, ngày mai muội sang phủ khác ở tạm vài ngày, đợi ngày chúng ta thành hôn đón muội trở về.” Ngón tay cái của Mai Vô Quá vuốt ve khuôn mặt Lạc Lạc.

      xảy ra chuyện gì sao?” Lạc Lạc khẩn trương hỏi.

      có việc gì, có thể xảy ra chuyện gì đó, dù sao nữa qua kiện phái Quan Thương kia, ta cũng có mối liên hệ với Hoàng đế.” Mai Vô Quá cưng chiều nhìn Lạc Lạc: “Từ tri phủ, tại là Trì Thư* Đô Sát Viện hầu hạ Ngự Sử, huynh tìm nhận muội làm con nuôi, muội lấy danh nghĩa nữ nhi của xuất giá. Hai bên d.đle#quÔyd=o''n đều lấy lòng, hai bên đều đắc tội, đến thời điểm còn phải mời người của chủ đình Vương phủ.”
      (Trì thư: quản lý văn kiện.)

      “Như vậy có được , hai phe cùng tiêu diệt huynh?” Lạc Lạc khỏi lo lắng.

      đâu, Từ đại nhân biết tình hình của huynh, Từ đại nhân biết, hoàng thượng cũng biết.” Mai Vô Quá duỗi ngón tay chọc đỉnh mũi của Lạc Lạc: “Sao muội nghĩ là ta tiêu diệt cả hai phe chứ?”

      Bộ đầu Lục Phiến Môn là ngũ phẩm, mặc dù chức quan cao, nhưng ai ai cũng biết là tân quý* của triều đình, là người mà cả Hoàng đế và chủ đình Vương có ý định lôi kéo. Lục Phiến Môn thiếu cao thủ, thế nhưng lại là cao thủ trong cao thủ của Lục Phiến Môn, tiền đồ thể đo đếm được. Phần lớn Lục Phiến Môn là người của chủ đình Vương, Hoàng đế muốn đặt ngang chân vào trong ngay lập tức, chủ đình Vương cũng cho phép dưới gối có gian dối, cho nên Mai Vô Quá ở tại vị trí này vô cùng khó xử, vô cùng hiểm nguy. đúng có thể lên thẳng mây xanh, nắm quyền cao, nhầm thịt nát xương tan, vạn kiếp bất phục*.
      (Tân quý: Người trở nên thăng tiến cách đột ngột.
      Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp trở lại được.)

      Từ người có tiếng tăm, đột nhiên trở nên xích thủ khả nhiệt*, bao gồm chính bản thân Mai Vô Quá bên trong, rất nhiều người quen với điều đó. Nhưng thói quen là chuyện, lập tức tập trung vào nhân vật bên trong mới là quan trọng nhất. Lạc lạc cũng phải mau sớm tập trung vào vai diễn của mình thôi, nàng cố gắng học nghi lễ, nàng nhất định phải hòa mình vào trong sinh hoạt của nhà quyền quý.
      (Xích thủ khả nhiệt: nóng bỏng tay = chạm tay là bỏng: có quyền thế to lớn.)

      “Tiểu thư, phải như vậy, như vậy, tay phải thấp chút.” Giáo dưỡng ma ma hề phiền hà sửa lại tư thế phân thức ăn của Lạc Lạc, vô cùng chuyên nghiệp.

      Lạc Lạc học đến đầu váng mắt hoa đặt mông ngồi ghế uống từng ngụm từng ngụm trà, dẫn đến Từ phu nhân mắng : “Phải nhớ, uống từng chút từng chút , còn nữa, lúc cười được lộ răng.”

      “Vậy ư.” Lạc Lạc vội vàng ngồi thẳng, uống trà từng ngụm từng ngụm .

      Từ phu nhân có ba người con trai dưới gối, có con , nhìn Lạc Lạc cực kỳ thích. Đặc biệt đêm qua dạy nàng chuyện khuê phòng, nhìn khuôn mặt nhắn đỏ bừng khiến người nhìn càng thêm thương , nhớ tới bản thân hồi đó xuất giá cũng tầm tuổi này, lâm vào trầm tư.

      Vài ngày cứ như thế trôi qua, đợi đến hôm xuất giá, Lạc Lạc được mặc chỉnh tề từ rất sớm, ngồi trong kiệu đường đánh trống thổi kèn l^eq$>uyd.on vào trong phủ đệ được Hoàng đế ban tặng.

      Nghi thức hôn lễ từ xưa đến nay đều nhiều rườm rà mệt người, Lạc Lạc chỉ cảm thấy trời đất của mình chỉ bé tí bằng cái lòng bàn chân, dưới khăn hồng chỉ có thể nhìn thấy đôi chân của mình, đợi đến lúc phu thê giao bái mới nhìn thấy đôi chân lớn kia của Mai Vô Quá, trong lòng cảm thấy ấm áp.

      Lạc Lạc quy củ ngồi mình trong tân phòng, khát hay đói bụng cũng chịu đựng, nàng muốn đợi Mai Vô Quá vén khăn hồng.

      Đột nhiên bên ngoài tiếng huyên náo lớn dần, cửa bị đẩy ra, chỉ nghe thấy Mai Vô Quá bước nhanh về phía mình, vừa vừa với nha hoàn ma ma xung quanh: “Tất cả ra ngoài, ra ngoài, mau.”

      Nha hoàn cận thân vừa mua ngẩn người, nhìn nam chủ nhân cả người đầy mùi rượu : “Thùng nước tắm chuẩn bị tốt rồi, có muốn…”

      cần, các ngươi đều ra ngoài hết, ta tự mình…” Giọng Mai Vô Quá gấp gáp, vừa vừa xua tay.

      Nha hoàn cùng ma ma nối đuôi nhau ra, Mai Vô Quá bước dài đến, vén khăn hồng, nâng khuôn mặt nhắn của Lạc Lạc hôn cái: “Mấy ngày nay ta sắp chết rồi, thế nào, học được cách chăm sóc hầu hạ cho chồng ?”

      Lạc Lạc đánh rơi tay Mai Vô Quá, nghiêng đầu : “ học, người ta dạy chính là tướng công nên hầu hạ nương tử thế nào.”

      “Sao cơ? Là như thế à, vậy cũng tốt, tối nay tướng công khẳng định hầu hạ nương tử vô cùng tốt.” Mai Vô Quá ngồi ở mép giường ôm lấy hai vai Lạc Lạc, ấn vào trong lòng mình.

      Lạc Lạc tức giận lườm khinh bỉ, nàng hiểu cái loại hầu hạ chăm sóc chính là làm việc nhà, nhưng lại cố tình về phương diện khác. “Muội phải là hầu hạ phương diện kia!”

      “Hả? Ta rồi, tướng công tới hầu hạ nương tử tắm rửa.” Mai Vô Quá xong ôm lấy Lạc Lạc đến phòng tắm gian ngoài.

      Lạc Lạc mắc cỡ vặn vẹo _d#dleĂqÍuƯyd@on_ xuống đất, tới bên cạnh bàn : “Tự muội tắm, muội muốn ăn chút thức ăn, muội đói sắp chết rồi.”

      Mai Vô Quá sao chịu thả nàng ra, kể từ sau lần trở về hai người lần đầu tiếp xúc thân mật dám vượt qua Lôi Trì bước*, sớm nhịn nổi rồi.
      (Ví với dám vượt qua phạm vi nhất định.)

      “Vậy tướng công phục vụ nương tử ăn.” Mai Vô Quá xong xoay Lạc Lạc lại để cái mông tựa vào bên bàn, dùng tay múc miếng hỉ cao đưa tới bên miệng Lạc Lạc.

      Lạc Lạc bị đè chặt bên cạnh bàn, há mồm cắn ngụm , miệng đắng lưỡi khô nàng nhất thời bị nghẹn ho ngừng.

      Mai Vô Quá vội vàng đặt tay vỗ , vỗ vỗ liền thành lộn xộn, theo vạt áo chạy vào trong y phục, bàn tay ngừng vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn.

      “Huynh mau tắm rửa , nhanh nhanh.” Lạc Lạc còn nhớ ban đêm cái đó làm cho người ta mặt đỏ tim đập, nhất thời kiềm được, dùng sức đẩy xuống.

      “Cùng nhau tắm, miễn cho lãng phí thời gian.” Mai Vô Quá đứng cười vô lại.

      “Muội,
      [​IMG]
      ChrisTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :