1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bộ Bộ Kinh Tâm - Đồng Hoa

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 16
      Ta nghe xong, trong lòng như có niềm tin, vội vàng giữ chặt ngựa. cũng ngừng ở bên gọi tên ta: "Nhược Hi, Nhược Hi..." – lần lại lần, nặng nề và mạnh mẽ, làm ta biết luôn ở bên cạnh ta. Tất cả sợ hãi trong ta vì từng tiếng "Nhược Hi" này mà dần dần lắng xuống, ta biết khẳng định để ta có chuyện. Trong lòng bắt đầu nảy sinh hy vọng, khí lực dường như cũng trở lại tay.

      dùng roi ngựa tóm lấy dây cương của ta, sau đó từ từ ghìm cương lại,vừa với ta: "Nhược Hi, buông tay ra trước... nắm lấy cổ ngựa ." Ta cảm giác ngựa chạy có chút chậm dần, còn cuồng dã như lúc trước, chậm rãi buông tay trái ra, cố gắng ôm lấy cổ ngựa. tiếp: "Nốt tay kia ."

      Chờ ta hai tay ôm được cổ ngựa, chậm rãi dừng dây cương, ngựa cũng từ từ đứng lại. Ta còn chưa kịp mở mắt cảm giác đôi tay bế ta xuống ngựa, tứ chi của ta như nhũn ra, đứng thẳng nổi, chỉ có thể dựa vào lòng .

      Lúc này Mẫn Mẫn cách cách cũng cưỡi ngựa đến nơi, chờ ngựa đứng lại nhảy xuống, vội vàng hỏi: "Ngươi có làm sao ?" Ta liền đáp: " có chuyện gì đâu." Nàng vỗ vỗ ngực, : "Làm ta sợ quá! Sao ngươi lại thả dây cương ra thế?"

      Ta cảm thấy người cũng dần có khí lực trở lại, vội đứng thẳng người dậy. cũng buông lỏng tay đỡ ta, hơi lui về đứng đằng sau . Cảm giác an tâm và ấm áp có phải cứ như vậy mà dần mất ? Sao ta lại thấy có gì đó hụt hẫng chứ?

      Mẫn Mẫn cách cách nhìn sắc mặt ta có chút kỳ là , liền ân cần hỏi han: "Ngươi thoải mái chỗ nào sao?" Ta vội vàng lắc đầu, nàng cười nhìn Bát a ka, : "Mẫn Mẫn còn chưa thỉnh an Bát a ka đâu!" Bát A ka mỉm cười : "Miễn !" Mẫn Mẫn cũng cười tiếng, chẳng có vẻ gì thực muốn thỉnh an. rồi cười : "Nhờ gặp được Bát a ka, bằng Mẫn Mẫn gây họa rồi!" lại nhìn ta : "Hôm nay sợ là học được nữa rồi, ta đưa ngươi trở về thôi!"

      Ta nhìn xung quanh vòng, nơi này có vẻ cách doanh trại rất xa , khỏi rầu rỉ, chẳng lẽ muốn trở về là trở về liền được sao ? Ta tại chẳng còn chút hơi sức nào. Mà cần phải bao lâu đây? Cưỡi ngựa ư, ta tại hồn còn chưa định, cưỡi thế nào đây.

      Mẫn mẫn nhìn sắc mặt khó khăn, suy nghĩ chút : "Ngươi cùng ta cưỡi chung ngựa nhé!". Ta muốn đáp ứng, Bát a ka lại : " cần phiền phức như vậy, ta cũng vừa lúc phải về, nhân tiện đưa Nhược Hi về là được rồi. Cách cách cứ tiếp tục cưỡi ngựa !" Ta cảm giác được có gì quá thỏa đáng, cố gắng '', nhưng chỉ môt tiếng '' vậy mà mãi chẳng thốt ra được, sau đành im lặng. Mẫn Mẫn nhìn ta có phản ứng gì, cười : "Vậy đa tạ Bát a ka !" xong, quay người trèo lên ngựa, rồi với ta: "Rảnh rỗi ta lại đến thăm ngươi." Sau đó giương roi giục cho ngựa chạy.

      Ta lẳng lặng đứng, Bát a ka cũng đứng lẳng lặng ở phía sau. lát sau, nhìn thấy Mẫn Mẫn nứa . Bát a ka cầm lấy tay của ta nhìn qua, khỏi cau mày, hỏi: "Đau lắm ?" . Ta cũng giật mình khi nhìn tới, hai tay vì dùng sức quá mực, tại đều bị bờm ngựa làm cho xanh tím.

      Ta vừa lắc đầu, vừa muốn rút tay về – tay càng giữ chặt buông, có điều lại nắm đúng chỗ bị thâm tím khiến ta đau nhói, đành 'a' lên tiếng. lập tức thả tay, ta mới nhân tiện mà rút về. nhìn ta thở dài, : "Ta phải làm gì với ngươi đây?". Ta nghiêng đầu nhìn nữa.

      lên ngựa, đặt ta vào trong lòng, xung quanh mênh mông có trời xanh mây trắng, cỏ xanh tươi, gió dịu dàng, trái tim ta cũng trở nên mềm yếu, thầm nghĩ , cho ta được phóng túng lần ! lần này thôi! Quên là Bát a ka! Quên có thê tử! Quên cả lý trí của ta! Chậm rãi nhắm mắt lại, dịu dàng tựa vào lòng .

      cho ngựa chậm rãi chạy, ta nhắm mắt lại, cảm giác cằm tựa đầu ta, khiến ta có thể cảm nhận được hơi thở của . Như có chút tê dại khẽ khuấy động lòng ta. tay nhàng nắm lấy tay ta, tay nắm dây cương, ta cảm thấy tưạ như cả thế giới là của ta vậy. Chúng ta có thể vĩnh viễn như thế này, cứ cưỡi ngựa như vậy mà tìm hạnh phúc của ta.

      chìm đắm trong hạnh phúc mơ hồ của mình, giọng bên tai: " Trong lòng ngươi có ta" Ngữ khí của là khẳng định chứ còn nghi vấn nữa. Ta lập tức mở mắt, nhìn xa xa, nhưng trước mắt ta đều là mảnh sương mù trắng đục. Những lời của khiến trong lòng liền nổi sóng, lý trí với ta là ' có ', ' có ', có điều hai chữ, ' có' làm sao mà lên lời.

      đợi hồi lâu, nhàng nở nụ cười, mãnh liệt ôm chặt ta vào trong lòng, cười khẽ bên tai ta : "Trong lòng ngươi có ta" , xong lại thở dài sâu! Sau lại thầm : "Trong lòng ngươi có ta". Tiếng than này như đánh thẳng vào lòng ta, khiến trái tim trở lên ê ẩm, đau quá . Nước mắt cũng dần dâng lên,nhưng vẫn cố đấu tranh, cam lòng mà rơi xuống. Ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, muốn suy nghĩ thêm nữa.

      Rất nhanh tới doanh trại. xuống ngựa, sau đó bế ta xuống. Trong mắt tràn đầy vui vẻ, cứ mãi nhìn ta. Ta cúi đầu yên lặng đứng, chút dũng khí nhìn lại . Bị nhìn cực kỳ thoải mái liền quay người lại bước nhanh về hướng trướng. ở phía sau vừa cười vừa dắt ngựa đuổi theo.

      túm túm ống tay ta khiến ta chậm bước lại. Ta mặc dù bước chậm lại, ánh mắt vẫn chỉ là nhìn chăm chú phía trước. nhìn ánh mắt ta bất an, bèn chuyển đề tài, mỉm cười hỏi: " Sao lại cùng Mẫn Mẫn cách cách ở chung chỗ?" Ta trả lời: "Vừa mới gặp nàng, nàng thấy ta muốn học cưỡi ngựa, hảo tâm định dạy ta. Có điểu lòng cảm ơn ngươi, may mắn gặp được ngươi." : "Ta lúc ấy vừa dịp qua, thoáng nhìn xa xa thấy bóng người ngồi lưng ngựa giống như ngươi, liền chạy tới nhìn xem. Lúc ấy còn có chút do dự có nên tới gần hay , may tới!" Ngừng lại, rồi chậm rãi : "Lần sau muốn học, ta tới dạy ngươi".

      Dọc đường có mấy người thấy liền tới tấp thỉnh an tránh đường, đem ngựa giao binh sĩ để bọn họ dắt ngựa về chuồng. Ta thỉnh an cáo lui, cúi đầu yên lặng suy nghĩ, ôn nhu : " thôi!". Ta xoay người vội vã trở về trướng của mình.

      Vào trong trướng, cũng chẳng cần kìm nén bản thân thêm nữa, gục thảm, nhắm mắt lại, trong lòng lại cảm thấy đau đớn. Đúng vậy! Lòng ta có , ta làm sao có thể có chút cảm động nào với nỗ lực sáu năm này của chứ? Chỉ là ta có can đảm đối mặt với thứ tình cảm này. Ta có quá nhiều e ngại cùng so đo, mà lại có quá nhiềù nữ nhân cùng dã tâm.

      Lẳng lặng ngồi, cũng biết qua bao lâu. Đột nhiên cảm giác người vỗ vào vai ta, giọng đàn ông khàn khàn mà ta chưa từng nghe thấy bao giờ : "Nhược Hi ", ta kinh hãi, thất thanh định hô lên, miệng liền bị che lại. Thanh liền cúi sát bên tai : "Là ta!"

    2. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 17
      Ta cố ngoái đầu lại thấy nam tử mặt đầy râu ria, mặc phục trang của người Mông Cổ, đội chiếc mũ dạ ngồi bên cạnh, tay khoác lên vai còn tay che miệng ta lại. Hoảng sợ, ngờ có người dám làm càn ngay trong doanh trại của hoàng đế! giãy dụa, có vẻ bất đắc dĩ nhìn ta, vừa định mở miệng chuyện, ta đột nhiên cảm giác được ánh mắt ánh vô cùng quen thuộc, động tác cũng dần chậm lại nhìn kỹ lần nữa, trong lòng càng thêm kinh hãi, là Thập tứ a ka!

      nhìn phản ứng của ta, biết ta nhận ra là ai , nhìn ta nhếch miệng cười tiếng, liền bỏ tay che miệng ta ra . Vội vội vàng vàng đứng dậy, chạy về phía màn trướng, ló đầu nhìn ra bên ngoài thấy bốn phía có người nào lại nhanh chóng trở về, nhìn quanh phòng rồi kéo tới phía sau bình phong, ngồi xuống hít sâu hai cái, lúc này tâm trí mới tạm trở lại yên tĩnh chút.

      dường như chẳng quan tâm đến sắc mặt căng thẳng của ta, miệng vì bị bộ ria mép che khuất nên thấy lắm nhưng trong mắt chắc chắn là cười. Ta gằn giọng hỏi: 'Ngươi điên rồi! Ngay cả thánh chỉ mà cũng dám làm trái. Hoàng thượng lệnh cho ngươi ở lại trong kinh thành, ngươi lại dám liều mạng đến đây. Ngươi sợ Hoành thượng tức giận sao?'

      chỉ khẽ cười đáp, ta lại hỏi: 'Sao ngươi ở yên trong kinh chứ?' nhìn ta thanh khàn khàn : "Ta tới là muốn gặp Bát ca, nhưng bốn phía nếu phải là người của Hoàng A Mã cũng là người của Thái tử gia, họ đều quen thuộc với ta, chỉ sợ trông thấy bóng lưng cũng sinh nghi. Vì thế ta đành tìm ngươi để nghĩ biện pháp." Ta run sợ hồi, trong đầu nhanh chóng nhớ lại xem năm nay trong lịch sử có chuyện gì xảy ra; suy nghĩ hồi lâu, đầu óc vẫn trống rỗng. Đối với những người đại vốn nghiên cứu lịch sử Thanh triều như ta, cùng lắm cũng chỉ biết được hướng cơ bản của lịch sử, còn những chi tiết cụ thể phát sinh hằng năm sợ rằng chẳng mấy người được. Nghĩ tới, mãi đến năm Khang Hi năm mươi mốt Thái tử mới bị phế lần nữa, tại có thể phát sinh chuyện gì? Đành hỏi: 'Trong kinh xảy ra chuyện gì sao?' nhìn ta : ' có chuyện gì lớn. Ta chỉ có chút việc cần bàn bạc với Bát ca. Thông qua thư sợ có người xem lén, thêm nữa thư từ hồi cũng được, lại hao phí công sức' Ta còn muốn hỏi tiếp nhưng lại : 'Cụ thể việc như thế nào có ngươi cũng hiểu, nên đừng hỏi làm gì nữa!' Sau khi xong dừng lại chút rồi thêm: ' Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi thôi.'

      Ta nhìn , chỉ cảm thấy bộ râu quai nón mặt chướng mắt đột nhiên đưa tay muốn dứt xuống. vội vàng nghiêng đầu né tránh. Ta rút tay lại : 'Ta phải nghĩ kĩ xem làm thế nào mới có thể tránh tai mắt kẻ khác để các ngươi gặp mặt' Ánh mắt tràn đầy vui vẻ : 'Ta biết ngươi có biện pháp mà!' rồi thoáng nhìn qua tay ta kinh ngạc hỏi: 'Tay ngươi làm sao vậy?' Ta trả lời: 'Lúc học cưỡi ngựa cẩn thận nên bị thương' nhìn kĩ vài lần, hơi nhíu mày : 'Bát ca lại đau lòng rồi!'. Ta trợn mắt nhìn , gì.

      Ta vừa nhìn bộ râu của vừa suy nghĩ. Đột nhiên trong đầu lên hình ảnh mấy người TV lúc trước từng xem, nhịn được bắt đầu cười rộ lên, càng nghĩ càng buồn cười, lại dám cất tiếng cười to, tay ôm bụng, cười đến mềm cả người, gục đệm.

      Thập tứ biết ta vì sao ta đột nhiên cười, huých ta hỏi: "Cười cái gì vậy ?"

      Ta cố nén cười : "Ta có ý kiến rất hay, nhất định có thể làm cho mọi người nghi ngờ." Vừa vừa tiếp tục cười.

      cúi đầu 'hừ' : "Nhìn dáng vẻ của ngươi, cũng biết nhất định phải ý kiến hay ho gì, nhưng cứ ra xem nào!" Ta vẫn vừa cười vừa : " bằng đem ngươi hóa trang thành nữ tử, cho dù có người nhìn thấy Bát a ka và ngươi, nằm mơ cũng thể nghĩ đến đường đường Thanh triều Thập tứ a ka lại giả trang thành nữ nhân." Trong đầu nghĩ tới hài kịch Hông Kông lúc trước từng xem, nhìn thập tứ... từ xuống dưới ... nghĩ tới mặc váy, tô son trát phấn, chuốt mi vẽ môi giống như nữ nhân, cười đến thở nổi.

      Thập tứ nghe xong, đầu tiên là sững sờ, dám tin ta dám điều đại bất kính như thế với , dù sao tại vẫn là tư tưởng trọng nam khinh nữ, mặc trang phụ nữ nhân là việc vô cùng xúi quẩy. Qua lúc, lắc đầu, bản thân cũng bắt đầu cười rộ lên, đưa tay véo mặt của ta, : "Hôm nay nhất định phải trị tội ngươi ! Dám đùa cợt ta!" Ta vừa tìm chỗ trốn, vừa : "Ta sai rồi! Ta sai rồi!". đùa vài cái, rồi rút tay trở về.

      ngồi thẳng người, yên lặng suy nghĩ, ta thấy sắc mặt có vẻ nghiêm trọng, ngừng cười lại, : "Đừng nghĩ nữa , chỉ trêu chọc ngươi thôi mà!Nếu để ngươi giả trang làm nữ nhân, ta đây có mười đầu cũng đủ chém. Hơn nữa chuyện này cũng phải khó như vậy, chỉ cần cẩn thận chút là tốt rồi"

      Vẻ mặt lúc này mới dãn ra. Ta nhìn thở dài. khó hiểu nhìn ta, ta nhìn nghiêm túc : "Bát gia có được đệ đệ như ngươi, kỳ so với cái gì cũng đều là vô giá." Sắc mặt liền có phần ảm đạm : "Nhưng Hoàng a mã lại mắng ta "cũng chỉ là nghĩa khí của đám giặc cướp Lương Sơn Bạc mà thôi"." Lời của Khang Hi ta cũng dám bình luận lung tung, chỉ nhìn cười, nhún vai cho là đúng.

      hơi hơi lắc đầu, thở dài : "Còn tưởng rằng ngươi ở trong cung thay đổi, nghĩ tới vẫn như vậy!". Ta hỏi: "Buổi tối ngươi định nghỉ ở đâu?". : "'Tùy tiện kiếm chỗ cũng xong"

      xong, định rời , : "Ngươi cẩn thận suy nghĩ, buổi tối ta quay lại.". Ta kéo lại : "Ngươi cứ lại lại như vậy chỉ gây thêm chú ý mà thôi, ta vốn thích thanh tĩnh, nên trong trướng ngày thường ít có người lui tới. bằng ở lại chỗ của ta . Buổi tối ta nghĩ cách giúp ngươi gặp Bát a ka."

      suy nghĩ chút, hỏi: "Ai ở cùng ngươi?" Ta trả lời: "Ngọc Đàn. Nhưng ngươi cứ yên tâm, ta nghĩ cách bảo nàng tránh . Với lại nàng và ta có tình cảm rất tốt." Thập tứ nghe xong, vừa suy tư vừa giọng thầm: "Ngọc Đàn!", sau đó gật đầu, lại ngồi xuống.

      Ta nghĩ mấy ngày nay ở bên ngoài, vì tránh tai mắt của người ta, chỉ sợ là ăn ngon ngủ yên. Tiếng cũng có chút khàn khàn, nên đứng dậy ra ngoài lấy ít điểm tâm cùng bát sữa nóng hoà mật ong. Lúc vào thấy nằm nghiêng thảm ngủ thiếp nên vội nhàng mà bước, khe khẽ đặt khay đồ lên bàn, nghe được tiếng động giật mình ngồi dậy, ta vội : "Nằm xuống ngủ ! Ta ở bên ngoài coi chừng, có việc gì đâu" Vừa , vừa mang tới cho chăn gối, cũng nhiều, nằm xuống, ta cầm tấm chăn mỏng đắp cho rồi ra ngoài.

      Tỉ mỉ đánh giá, bởi vì cách bức bình phong, từ gian ngoài nhìn vào cũng nhìn thấy được bên trong. Xác định có vấn đề gì mới tiện tay cầm lấy quyển sách, tựa vào đệm ngồi đọc. Kỳ cũng chỉ là giả bộ, bởi thế mà chữ cũng đọc vào.

      Trong đầu suy nghĩ làm như thế nào để Thập tứ gặp Bát a ka mà bị ai chú ý, xem ra buổi tối ta phải đích thân chuyến, ngoài trướng có người kêu lên: "Nhược Hi nương?" Ta giật mình, nhất thời đánh rơi quyển sách cầm tay.

    3. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 18
      Vội vàng đứng dậy, chạy mau tới, đứng sau rèm từ từ đẩy ra nhìn bên ngoài, thở ra hơi, ra là nô bộc Bảo Trụ của Bát ca, thấy ta vội vàng thỉnh an "Bát gia sai tiểu nhân đưa thuốc cho nương".Ta đưa tay nhận lấy. còn thêm" Sáng tối hai lần, nương lấy nước nóng rửa sạch rồi sau đó bôi lên, tụ huyết mấy ngày sau là có thể tan". Lòng ta có cảm giác gì, chỉ biết gật gật đầu.

      xoay người muốn , ta lập tức gọi giật lại, kêu chờ lát, xong chạy vào trướng. Thập tứ sớm tỉnh lại, ta ghé vào bên tai , hỏi" Người này có thể tin được ?" Thập tứ gật đầu, :"Có thể, nếu Bát ca sao lại sai mang đồ tới cho ngươi. Tuy phải là cái gì quan trọng, nhưng chuyện liên quan đến ngươi Bát ca vẫn hết sức thận trọng". xong còn nhìn ta mở trừng hai mắt.

      Người này, bây giờ mà vẫn có tâm trạng để trêu trọc ta sao, trợn mắt liếc , xoay người bước ra. vội kéo kéo tay áo, bảo ta cúi đầu xuống, rồi thấp giọng " Tuy là có thể tin! Chỉ là chuyện kháng chỉ mà đến này càng ít người biết càng tốt. Nếu ta tới tìm ngươi?". Ta gật đầu cảm thấy có phần hài lòng, dù có nhiều chuyện bất mãn với ta, nhưng vẫn rất tin tưởng ta.

      Bảo Trụ thấy ta ra, vội cúi đầu nghe dặn, ta nghĩ chút, hỏi" Bát gia buổi tối thường làm những gì?" cười trả lời" Cái này cũng cố định ạ, có hôm ngồi đọc sách, có hôm lại tự bày cờ đánh ạ". Ta vừa cười vừa "Ngươi về ". có phần khó hiểu, vì sao ta lại hỏi câu đầu cuối, rồi lại hỏi tiếp nữa. Nhưng vẫn nhanh bước .

      Ta quay vào nhìn thập tứ hỏi" Trời còn lâu mới tối, ngươi có cần ngủ chút nữa ?". lắc đầu đáp" ngủ nữa" rồi tiện tay với lấy điểm tâm bàn, vừa " Ngươi bôi thuốc cho mình ". Ta liền rửa sạch tay, sau đó lấy thuốc ra bôi.

      Giữa buổi ta dặn tiểu thái giám chuẩn bị cho hai phần thức ăn, trước kia ta cũng thường xuyên cùng nữ quan khác dùng cơm, hơn nữa chuyện của ta ta làm sao bọn họ dám tuỳ ý hỏi, nên cũng chỉ cười rồi gật đầu đáp vâng mà thôi. Chúng ta ăn cơm xong trời cũng tối, ta cùng thập tứ ước hẹn địa điểm gặp mặt, ta ra trước nhìn xung quanh có ai mới ngoắc tay gọi thập tứ ra. ra khỏi trướng, rất bình tĩnh mà rời .

      Ta đợi lúc sau đó mới về hướng trướng của Bát gia. Gần tới nơi, thấy Lý Phúc đứng canh giữ bên ngoài, bốn phía cũng rất vắng lặng, ta liền thoải mái tới. cúi người thỉnh an, giúp ta vén rèm lên. Ta gật đầu, thẳng vào trướng.

      Bát a ka ngồi luyện chữ kỷ án. Thấy ta vào, gật đầu cười ý bảo ta ngồi xuống. vẫn tiếp tục viết, qua lúc viết xong mới dừng bút.

      Ta thấy thế liền vội đứng dậy, tới bên cạnh, nhìn thoáng qua tay ta, cười hỏi" Ngày mai có phải trực ?". Ta trả lời , thấp giọng hỏi" Nơi này có thể chuyện được ?". Sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, "Biết ngươi buổi tới muốn tới đây nên cho người trông giữ ở ngoài rồi. Ta gật đầu, tiến lại gần thầm "Thập tứ a ka tới"

      nghe xong, mặt bỗng đanh lại, cũng thấp giọng hỏi" tại sao lại tới ?" Ta lắc đầu.

      Ta cúi đầu cho địa điểm gặp mặt. suy nghĩ lúc " Ngươi về trước , ta gặp ".

      Ta gật đầu, xoay người bước , gần ra tới cửa, lại quay người "Ngàn vạn lần phải cẩn thận". cười tiếng " có việc gì, cứ an tâm mà trở về ". Ta lại xoay người ra ngoài nghe thấy giọng ở đằng sau " Có điều ngươi lo lắng cho ta, ta rất vui". Bước chân liền chậm lại chút rồi vội vàng ra khỏi trướng.

      Người mặc dù trở về mà lòng vẫn còn vởn vơ nơi nào, cứ lại lại trong trướng đến chóng mặt. sốt ruột, chợt nghe thấy bên ngoài có thanh cung kính " Cách cách, đây là trướng của Nhược Hi nương". Ta vén rèm lên nhìn, ra là Mẫn Mẫn cách cách . Gã nô tài dẫn nàng tới vội thỉnh an ta, ta cho đứng dậy, lại thỉnh an Mẫn Mẫn cách cách để cáo lui, rồi bỏ .

      Mẫn Mẫn nhìn ta cười "Tới đây xem ngươi đỡ chút nào chưa" Ta cũng cười " Làm phiền cách cách bận tâm rồi, chỉ là lúc ấy bị chấn động chút, sớm khoẻ lại rồi ạ". Nàng nghiêng đầu nhìn xuống đất, do dự lát mới hỏi" Ngươi có thể ra ngoài chút với ta chăng?".

      Ta nghĩ bây giờ có ở lại trướng cũng chỉ có thể mệt mỏi chờ đợi thời gian, chẳng bằng cùng nàng ra ngoài chút. Huống hồ hiển nhiên là nàng muốn tâm , vì vậy liền gật đầu đáp ứng.

      Hai người chậm rãi bước . Nàng nhìn ta cười cười" Vừa rồi ta mới biết được, ra ngươi là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng nha " Ta cười tiếng " Cái gì hồng hay hồng, cũng chỉ là tận tâm hầu hạ Hoàng Thượng mà thôi" Nàng cười cười nhìn phía trước.

      Nàng mấy lần nhìn ta định , rồi lại quay đầu. Ta cũng lẳng lặng theo, chờ nàng hỏi. ra doanh trướng, người cũng dần dần ít gặp. Trầm ngâm hồi lâu, nàng hỏi: "Thập tam a ka lần này vì sao đến vậy?" Ta nghĩ, quả nhiên là vì thập tam, trả lời: "Tới hay cũng phải do thập tam a ka quyết định, việc này còn phải phụ thuộc vào Hoàng Thượng ạ." Nàng nghe xong, trả lời, yên lặng tới.

      lát sau nàng hỏi" Phúc tấn của Thập tam a ka có đẹp ?'. Ta thầm thở dài, chỉ khúc ca thôi mà thập tam lại có thể khiến cho người con xinh đẹp nhất thảo nguyên này đem lòng tương tư. Nhìn nàng " Trong mắt ta, nàng ấy có được vẻ đẹp như cách cách". Nàng vui vẻ hỏi" Ngươi chứ?" Ta nghiêm túc gật đầu, các nàng ấy dù sao cũng chỉ là những bó hoa được bó chặt bằng tơ lụa, nhất cử nhất động cũng đều theo khuôn phép. Mà Mẫn Mẫn lại là bông hoa tươi nở rộ, tự do giữa trời đất đại thảo nguyên này, theo gió bay lượn, khoe sắc toả hương.

      Mẫn Mẫn chăm chú nhìn ta, hồi hộp hỏi: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta thô dã, biết lễ nghi sao? Nhìn ngươi là biết ! Các ngươi chuyện nhanh chậm, cao thấp, cử chỉ thanh tú nhã nhặn."

      Ta có phần ngây ra, biết bản thân khi nào lại có thể từ ' dã nha đầu ' biến thành ' thục nữ ' ? Chẳng lẽ là "cư di khí, dưỡng di thể" ( Nơi ở biến đổi khí chất, ăn uống biến đổi hình thể ) ? Cuộc sống sáu năm trong cung làm ta cũng có được quý khí sao?

      Nghĩ tới bèn cười lớn, tiếng cười trong trẻo – ngân vang giữa thảo nguyên, rồi : "Ta có phải thanh tú nhã nhặn hay sợ rằng chính ta cũng ! Nhưng có điều ta có thể khẳng định, người tuyệt đối là mỹ nhân!"

      Mẫn Mẫn nghe xong, cũng nhịn được cười rộ lên cùng ta, : "Ta thấy các nương nương cười đều rất đoan trang ôn nhu, nghĩ tới ngươi cũng có thể cười to như vậy".

      Bao lâu rồi ta chưa từng nghe tiếng con cười to như vậy ? Mà ta cũng bao lâu rồi còn cười như thế nữa? Nữ tử trong Tử Cấm thành ngay cả chuyện cũng đều đè nặng! Trong lòng càng thêm mến Mẫn Mẫn nhiều hơn ,thêm nữa nàng có thể coi trọng thập tam, cho thấy ánh mắt của nàng rất tinh tường, càng nghĩ lại càng thích nàng.

      Suy nghĩ lúc, cảm thấy cũng cần phải để ý tới tính tình của nàng. Vì vậy hỏi thẳng: "Người thích thập tam a ka sao?" Vui vẻ mặt Mẫn Mẫn thoáng ngưng lại mặt. Qua hồi lâu, mới hỏi: " đến như vậy sao?" Ta cười trả lời: "Phi thường ràng"

      Nàng im lặng lúc, đột nhiên nở nụ cười tươi sáng chói , khiến cho ánh sao bầu trời dường như cần phải toả sáng nữa. Nàng nhìn về phía chân trời, : "Đúng vậy! Lòng ta có !" Nàng nghiêng đầu nhìn, ta cười khích lệ nhìn nàng.

      Nàng quay đầu trở lại, nhìn về khoảng trời mênh mông đằng xa trong bóng đêm, nở nụ cười ngọt ngào mà có vài phần phiền muộn, chậm rãi : "Ta chưa bao giờ nghe được tiếng ca đẹp đến như vậy. đứng đó nhìn ta ca hát, khiến trái tim ta chưa bao giờ đập nhanh đến thế. Ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy nam tử nào cười như , dường như cười, lại dường như cười, dường như cái gì cũng quan tâm, mà lại giống như ngọn lửa, hơi ấm của có thể lan toả tới ngươi!" Nàng xong, tâm tư dường như vẫn đắm chìm ở buổi tối hôm ấy – lúc mà nàng đánh rơi mất trái tim mình. Qua hồi lâu, nàng vụt quay đầu nhìn ta, nghiêm túc : "Ta chưa bao giờ thấy nam nhi nào giống như !"

      Tình ! Ta biết, ta hiểu ! Lại lần nữa có người bị nó làm cho rung động ! Mặc kệ phía trước là cái gì, tại nàng , nàng vì tình của mình mà vui sướng, mà buồn rầu.Ta chỉ biết cười nhìn nàng, chia xẻ cảm giác của nàng. Chỉ có người từng mới biết được cảm giác ngọt ngào ê ẩm của nó. Nàng thấy ta cười, lại có phần xấu hổ, nghiêng đầu quay .

      Ta nhìn nàng lâu, : "Thập tam A ka là người đáng để !" Nàng quay đầu lại nhìn ta, nụ cười sáng lạn như ánh bình minh. mặt có chút kiêu ngạo và đắc ý. Cười được lúc, sắc mặt dần dần ảm đạm xuống, ta nhìn nụ cười của nàng dần dần tan biến, chợt thấy căng thẳng. Nàng : "Có điều a mã muốn ta gả cho !" Ta vội hỏi: "Vì sao?"

      Nàng cau mày, : "Ngươi đừng cho người khác!" Ta vội vàng gật đầu, nàng liền : "A mã nữ nhân trong Tử Cấm thành mấy người có hạnh phúc . ta là hoa thảo nguyên, chỉ có ở thảo nguyên mới có thể nở rộ!" Lòng ta cũng dần dần trầm xuống, a mã nàng là tâm thương nàng, ông ấy cũng sai – ở thảo nguyên này nàng vĩnh viễn là công chúa, nhưng nếu nàng tới Tử Cấm thành, nàng cùng lắm cũng chỉ là trong số phúc tấn của thập tam mà thôi. Hơn nữa ta bây giờ còn biết ý tứ của thập tam , ai có thể chắc chắn thập tam thương nàng chứ? Lại nghĩ tới tương lai Thập tam bị giam cầm, càng thấy đen tối.

      Nàng nhìn ta sắc mặt ảm đạm, buồn bã cười tiếng, : "Vốn ta muốn tin những lời a mã , nhưng bây giờ nhìn ngươi, xem ra lời a mã đều là rồi" . Ta đưa tay cầm lấy tay nàng mới phát cả hai bàn tay đều lạnh lẽo, chẳng ai có thể sưởi ấm được cho ai.

      Hai người nắm tay, yên lặng tới. Nàng hỏi: "Ngươi có người trong lòng ?" Lòng ta thầm đau xót, biết nên trả lời thế nào. do dự, đột nhiên nghe được thanh huyên náo, vô số ngọn đuốc chuyển động trong bóng đêm. Thầm hoảng sợ, đấy phải chỗ bọn họ gặp mặt sao? Cất bước chạy vội tới chỗ đám người đó. Mẫn Mẫn tuy chuyện gì xảy ra, nhưng cũng chạy theo ta, hỏi" Làm sao vậy?". Nắm chặt tay, muốn trả lời,chỉ biết đem hết sức lực toàn thân ra mà chạy.

    4. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 19
      Chạy tới gần , tiếng huyên náo càng lớn, ồn ào nhộn nhạo, căn bản thể biết bọn họ gì. Ta tiện tay túm lấy người hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?" nhìn thấy ta cùng Mẫn Mẫn cách cách lập tức định thỉnh an, ta vội : "Miễn, mau trả lời !" liền : "Thái tử gia là có kẻ gian, sai người lục soát khắp mọi nơi.". Ta trở nên căng thẳng, vội hỏi : "Kẻ gian ở đâu? Trông ra làm sao?" trả lời: "Trời quá tối nên nhìn được mặt , nhưng dường như là mặc áo choàng của người Mông Cổ , thái tử gia ra lệnh bắn tên, cũng biết có bắn trúng .". lại chỉ vào phía trước : "Hình như là về hướng bên kia!"

      Bắn tên! Ta lặng , trước mắt dường như thành màu tối đen, giật người lùi lại hai bước. Vội vàng lấy lại bình tĩnh, tại phải lúc đờ người ra. Hít hơi sâu, lại bắt đầu chạy. Mẫn Mẫn cách cách cũng chạy theo ta, vừa : " Sao lại có kẻ trộm lớn gan như vậy chứ? biết bên kia là doanh trại của người Mông Cổ chúng ta, lẩn trốn ở trong đó cũng phải mất ít công sức tìm kiếm ?"

      Có lẽ nào bị trúng tên ? Bát A ka ở đâu đây? Vừa nghĩ vừa chạy như điên. Ta cùng Mẫn Mẫn cứ đảo qua đảo lại trong đám người, bóng người chỉ thoáng qua, lại ở trong bóng đêm, tuy có đèn đuốc, nhưng dù sao cũng đủ sáng, có ai chú ý tới chúng ta.

      Bên này là doanh trại của người Mông Cổ, ta quen thuộc, đành lôi kéo Mẫn Mẫn , : "Chỗ nào có thể náu được?" Mẫn Mẫn lúc này có vẻ cảm giác được hành động của ta có phần bất thường, có điều dù sắc mặt nàng có phần bối rối, nhưng hỏi nhiều, chỉ nắm tay ta bước vào doanh trại

      Tìm khắp nơi, chỗ nào cũng có. Người của Thái tử gia cùng người Mông Cổ chuyện xong. Người Mông Cổ ào ào tụ họp lại , bắt đầu tiến hành lục soát.

      Ta càng lúc càng căng thẳng , nhưng chẳng nghĩ ra được nửa biện pháp, chỉ có thể ngừng chạy, ngừng tìm kiếm. Mẫn Mẫn nhìn sắc mặt lo lắng của ta, bước chân cũng trở nên nhanh hơn, mang theo ta tìm kiếm khắp mọi nơi.

      bứt rứt yên, đột nhiên người đưa tay ra túm lấy ta vào trong trướng, đầu tiên là hoảng hốt, sau đó liền vui mừng, lập tức giọng kêu lên: "Thập tứ!". đáp ừ. Lòng ta cũng dần bình ổn . Vội hỏi : "Có bị thương chỗ nào ?". Trong bóng tối, cảm thấy nắm tay ta run lên, sau đó trầm giọng : " có!" Ta vừa lòng lại, thêm: "Nhưng là Bát ca đỡ cho ta mũi tên." Ta sợ hãi kêu lên tiếng 'a', lại vội vàng che miệng. Cảm thấy ta run lên, dùng lực nắm tay ta, : "Nhược Hi! Bị thương ở cánh tay thôi, nguy hiểm tới tính mạng."

      Thập tứ mặc dù nắm chặt tay ta, ta vẫn ngừng run rẩy,càng bóp chặt lấy tay , cũng dùng sức nắm lại tay ta, nơi bị ứ đọng tạo ra từng cơn đau buốt, ta lại hề có cảm giác. Điên cuồng hét lên với chính mình ở trong lòng, trấn tĩnh lại ! Trấn tĩnh lại ! Lúc này quan trọng nhất là thập tứ! Chỉ là thương ở cánh tay mà thôi, có chuyện gì đâu! ngừng suy nghĩ, lại nghe được tiếng Mẫn Mẫn ở ngoài trướng gọi ' Nhược Hi,Nhược Hi '.

      Ta thấp giọng hỏi thập tứ: "Ngươi từng gặp Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai Mẫn Mẫn chưa?" Thập tứ trả lời: "Chưa từng!" Ta thầm quyết định, liền vén rèm lên, thấy Mẫn Mẫn nhìn khắp mọi nơi, chắc là nàng quay người đột nhiên thấy nên tìm ta.

      Ta khẽ kêu lên: "Mẫn Mẫn cách cách!" Tay thập tứ có phần trở nên căng thẳng, ta thầm : "Nàng khẳng định giúp chúng ta ". Mẫn Mẫn bước nhanh vào trướng.

      Ta sớm có tính toán vội vàng hướng nàng quỳ gối, dập đầu : "Cầu cách cách cứu nô tỳ mạng", Mẫn Mẫn giật mình, lập tức cúi người nâng ta dậy vừa hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi cứ cho ta biết, nếu có thể giúp đỡ, ta tuyệt đối giúp"

      Thập tứ cũng giật mình, bước tới định kéo ta đứng dậy. Ta mãnh liệt đẩy ra phía sau, khẽ trách mắng: " ngươi đừng có theo tới, ngươi lại vẫn cố tình theo đến , tại hay rồi, bị thái tử gia cho kẻ gian! Làm sao mà giải thích ràng đây? Giải thích chuyện của ta và ngươi bị người ta biết, mà cung nữ được cùng người ngoài có tình cảm, càng được lén lút gặp gỡ. Hai chúng ta đều sống được. Còn nếu giải thích, ngươi khẳng định là chết mất. Ta đây.. ta đây... làm sao ta có thể sống mình chứ... ?" Vừa nước mắt cũng rơi theo . nửa là lo lắng, nửa là đau đớn , yên tâm nghĩ đến Bát a ka.

      Mẫn mẫn 'a' tiếng, hỏi: " là tình nhân của ngươi?". Ta liền đáp: "Vâng ạ! Bình thường ở trong cung được gặp nhau, cho là ra biên ngoại dễ dàng có cơ hội, ngờ được lại bị thái tử gia quy kết là tặc nhân". Mẫn Mẫn nghe xong, đột nhiên nở nụ cười.

      Vừa kéo ta đứng dậy vừa : " sợ nguy hiểm liều mạng tới gặp ngươi, có thể thấy được là thực lòng. Ngươi sao còn muốn trách ! Yên tâm , việc này cứ để cho ta, ta bảo đảm giúp bình an!"

      Ta nhân tiện đứng dậy, vừa áy này nghĩ, Mẫn Mẫn, xin lỗi ngươi ! Vì chuyện khẩn cấp, thể làm gì khác là lợi dụng ngươi, đành chờ tương lai tìm dịp báo đáp ngươi vậy. Aiz ! Nữ nhân trái tim luôn rất mềm yếu, nhất là đối với những người có tình ý. Bởi vì trong lòng có mộng uyên ương, nên cũng hy vọng « những người có tình trong thiên hạ đều trở nên thân thuộc »!

      Thập tứ hiển nhiên sớm hiểu ý của ta, nhanh chóng phản ứng lại, giả trang thành quý công tử tới từ kinh thành. Mẫn Mẫn dẫn chúng ta vừa , vừa cực kỳ cảm thấy hứng thú hỏi thăm thập tứ, cái gì mà có sợ hay vậy? Chịu khổ nhiều sao? Các ngươi thân nhau từ lúc nào ? ... Thập tứ lừa Mẫn Mẫn – tiểu nương mười bốn mười lăm tuổi này cũng hết sức dễ dàng, dối hề có sơ hở, đối với ta cũng là bộ dạng tình cảm thắm thiết, làm cho Mẫn Mẫn ở bên thực cảm động. Binh sĩ đường gặp phải ai cũng đều vội vàng thỉnh an Mẫn Mẫn cách cách, ai nghi ngờ người Mông cổ thoải mái bên cạnh công chúa tôn qúy của bọn họ đây ?

      Ta tới chỗ rẽ, nhìn Mẫn Mẫn : "Ta cùng các ngươi nữa, tránh để người ta thấy mà bị chú ý." Mẫn Mẫn cười : "Yên tâm quay về ! Tuyệt đối xảy ra chuyện gì đâu!". Ta cùng thập tứ phức tạp nhìn nhau, rồi ta xoay người vội vã rời .

      Bên ngoài mặc dù ồn ào long trời lở đất, vậy mà doanh trại của chúng ta lại vô cùng an tĩnh, xem ra thái tử dù là nghi ngờ, cũng dám có chứng cớ xác thực mà kinh động tới Khang Hi . Thập tứ xem như tạm thời an toàn, nhưng nghĩ tới Bát a ka trong lòng lại trở nên căng thẳng, chỉ nghĩ mau chóng chạy tới nhìn cái, nhưng vì muốn làm cho người ta chú ý, lại đè nặng bước chân, bình thản tới. Sắc mặt cũng phải thể như bình thường.

      Con đường này làm sao mà dài đến vậy? mặt khó có thể chịu được thêm nữa, mà sao vẫn chưa tới chứ ?

      Thấy trướng của bát a ka mọi thứ vẫn như thường, trước cửa Bảo Trụ vẫn ôn hoà đứng canh, sắc mặt càng là bình tĩnh, nhìn thể nhận ra điều gì. Ta đứng đó hồi, hít hơi sâu, mỉm cười tiến lên, bọn họ liền chắn trước người ta, vừa thỉnh an, vừa : "Gia rửa mặt! thuận tiện gặp khách ạ!"

      Ta khẽ mỉm cười, định để bọn họ gọi Lý Phúc ra trả lời, Lý Phúc ra, : "Mời nương vào ạ!" Bảo Trụ cùng thị vệ hai bên nghi hoặc nhin nhau, lập tức tránh đường.

      Bước vào, hề nhìn thấy bát A ka. Ta nghĩ chắc phải nằm ở nhuyễn tháp sau bình phong, bước nhanh hai bước, lại cảm giác được ổn, liền dừng lại, do dự – bước hay bước tiếp đây.

      Bát A ka :"Vào !", ta bấy giờ mới bước vào. nằm nghiêng tháp, nửa người mặc quần áo, chắc là bởi vì ta đến, người có đắp cái chăn mỏng. Nhưng là cánh tay cũng để trần.

      Ta cũng phải chưa từng nhìn qua thân thể nam nhân, lúc trước học, những hôm trời nóng bức, nam sinh vẫn thường xuyên kéo tay áo. TV, bờ biển, càng cần phải . Có điều từ lúc tới cổ đại là chưa bao giờ thấy qua. Hơn nữa lại còn là , mặt liền nóng lên môt chút, vội chuyển dời tầm mắt.Rồi lo lắng đến vết thương của , đành quay mặt lại nhìn. Khuôn mặt lúc này càng đỏ bừng.

      cúi đầu cười vài tiếng, : "Lại đây!" Ta vẫn nhúc nhích, chỉ nhìn tới cánh tay đỏ sẫm mảnh.Lòng bỗng đau nhói, trong mắt dường như cũng đỏ lên. Lý Phúc đến, quỳ gối bên tháp, : "Gia! Nô tài muốn bôi thuốc !" Bát a ka nhìn , vẫn chăm chú nhìn ta, tùy ý gật đầu.

      Lý Phúc cầm tới bọc vải mềm, vừa dùng vải bông thấm máu , vừa rắc thuốc bột lên vết thương, ta liền tiến lên hai bước nhìn kỹ. may mắn, vết thương sâu lắm, nhưng máu vẫn ngừng chảy, thuốc bột rắc lên dường như có tác dụng gì. Nhịn được cau mày hỏi: "Đây là thuốc gì vậy? Sao lại có hiệu quả gì thế ?"

      Lý phúc ngừng tay,vừa trả lời: "Đây là thuốc trị thương tốt nhất ! Là Cửu gia bỏ ra số tiền lớn mua từ Vân Nam đến, lần này đặc biệt mang theo để dùng ! » Bát A ka cười : "Cho dù thuốc tốt cũng cần thời gian mới có thể có tác dụng!" Ta cau mày nhìn, cách chữa bệnh lạc hậu! Sớm biết rằng phải về cổ đại ta học ngành y rồi, tại cũng đến mức chỉ đứng nhìn thế này. suy nghĩ, đột nhiên giật mình, đặc biệt mang theo để dùng! ? rốt cuộc là chuẩn bị cái gì ? Lòng bỗng thấy bi thương, ngôi vị hoàng đế!Vì nó mà máu chảy, tính mạng cũng đều bất chấp sao?

      nghĩ ngợi, Bát a ka hỏi: "Ngươi gặp được thập tứ rồi à?". Ta nhìn Lý Phúc cầm miếng vải bắt đầu băng bó vết thương, tay muốn nâng cánh tay của Bát a ka lên, tay kia hiển nhiên thể đủ để băng bó cho Bát a ka . Bước lên phía trước giúp đỡ lấy tay của Bát a ka, thuận miệng đáp: "ừ!"

      Cánh tay hơi hơi rung lên, lòng bàn tay ta dán vào da thịt của cũng trở nên nóng bóng. Lúc này mới cảm giác được mình có phần càn rỡ, nhưng vì Lý Phúc được rảnh tay nên chuyên tâm băng bó, ta cũng thể buông tay được. Cảm thấy lòng bàn tay càng ngày càng nóng,như thể trong tay cầm là ngọn lửa vậy, mặt càng ngày càng nóng, chỉ sợ cả cổ cũng đều đỏ ứng. Cúi đầu, động cũng dám động.

      Bát A ka cũng nằm yên lặng, toàn thân nhúc nhích. Lý Phúc thần thái cũng vẫn bình thường, nhưng tay chân trở nên phá lệ nhanh nhẹn, nhanh chóng băng bó xong vết thương, dọn dẹp lại đồ, lẳng lặng cúi người , rồi nhàng vội lui ra ngoài.

      Ta vội vàng đưa tay trở về. Bát a ka hạ tay xuống, hơi ' hừ ' tiếng. Thầm thán, ta làm sao đây? Như thể tiểu nương chớm vậy, cư xử vô cùng thất thường! Vội hỏi: "Đau lắm ?"

      cười gì, vòng người xoay chuyển, muốn ngồi dậy, ta vội lấy đệm cho dựa vào . Thân thể khẽ động, chiếc chăn người liền trượt xuống, ta vừa lúc cúi người giúp chỉnh lại cái đệm. Lọt vào mắt ta ngay lúc ngẩng lên là đôi mắt , chỉ khoảnh khắc mà khuôn mặt ửng đỏ ! Mãnh liệt xoay người lại, đưa lưng về phía . Nhưng lại càng cảm thấy xấu hổ, ta cần phải vờ như có gì, vân đạm phong khinh mới đúng, sao lại có thể phản ứng mạnh như thế chứ? Càng khiến cho hành động bị người ta nhìn .

      Lí nhí : "Ngươi cũng có việc gì nữa, ta đây! Ngươi cần lo cho thập tứ, tất cả đều ổn thỏa !" Vừa , vừa xoay người cất bước ra ngoài. lập tức cầm lấy tay của ta, ta tránh vài cái, khẽ than: "Ngươi vừa dùng lực, vết thương của ta giờ lại thảm rồi!"

    5. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 20
      Ta vội quay đầu lại nhìn thấy dùng tay phải giữ ta lại, tay trái đỡ chăn, mặc dù ổn nhưng cũng đến mức như . nhịn được bèn trợn mắt liếc , đưa tay giúp đắp lại chăn, tìm chỗ dựa ngồi thẳng lại. thấy vậy kéo ta ngồi xuống bên cạnh. Hai người nhất thời rơi vào tĩnh lặng.

      khẽ cười nhìn ta : 'Giống như nằm mơ vậy! Ta cứ nghĩ ...'. Ta muốn nghe tiếp nên vội hỏi: 'Làm sao ngươi biết ta gặp thập tứ? Ngươi lo lắng cho sao?' cười nhìn ta, hơi lắc đầu nhưng cũng : 'Ngươi thấy ta bị thương mà tỏ ra kinh ngạc, chỉ có thể là do thập tứ cho ngươi biết từ trước. Còn đến lo lắng, nơi này phải tất cả đều là người của Thái tử. Người của có thể lục soát người của ta cũng có thể gây cản trở. Nếu bắt được người lẽ nào người của ta lại biết? Lâu như vậy thấy ai đến báo tin ràng là mọi việc đều ổn. Hơn nữa ngươi cũng gặp Thập tứ mà sắc mặt cũng lo lắng nên có thể thấy được giấu kỹ rồi!"

      những lời này ta đều từng nghĩ qua nhưng vẫn còn có khúc mắc chưa thông suốt nên lại hỏi: 'Vì sao lại bị Thái tử phát ?' cau mày suy nghĩ chút rồi đáp: "Lúc ra ngoài ta cũng chú ý đề phòng. Có lẽ chỉ là trùng hợp bị người bắt gặp, dù sao người nhận thức được ta cùng thập tứ cũng nhiều lắm, có chăng là vì thái tử nhiều ngày đề phòng ta cùng người trong kinh liên lạc tin tức nên sớm phái người dò xét bốn phía." Ta nhịn được hỏi tiếp: 'Trong kinh có chuyện gì phát sinh sao? Sao lại phải đề phòng?' Bát a ka cười nhìn ta, kiên nhẫn giải thích: 'Hoàng A Mã cho chúng ta liên lạc với người trong kinh thành, Thái tử gia làm thế này thứ nhất là muốn bắt được điểm yếu của ta, đến lúc đó khép ta tội kháng chỉ, thứ hai hoàng a mã sắp tới điều động lớn với các đại thần trong triều, theo thập tứ đệ , phần lớn là bất lợi cho chúng ta, đương nhiên muốn ta có biện pháp đối phó, chờ tới tháng chín tất cả hồi kinh mọi việc được định đoạt xong.'.

      Ta ngẫm nghĩ rồi : 'Nếu là chủ ý của Hoàng thương, các ngươi còn có thể có biện pháp gì chứ?' nhin ta cười đáp: 'Việc này ra rất dài! Tóm lại, cho dù có là thiên tử phải lúc nào cũng có thể muốn sao làm vậy. Nếu ngươi muốn biết, ta cũng có thể chậm rãi cho ngươi nghe'.

      Ta bĩu môi, gì. cười hỏi: "Thập tứ ở đâu ?" Ta nghĩ chút rồi cười rộ lên, : "Ngươi đoán !" khẽ mỉm cười, : "Ngươi để ta đoán, khẳng định là nơi để ai dễ dàng nghĩ tới." suy tư chút rồi đáp: "Là chỗ của Mẫn Mẫn cách cách đúng ?"

      Ta khỏi thất vọng, chán nản đáp: 'Đúng vậy'. cũng hơi kinh ngạc : ' là ở chỗ của nàng sao? Ngươi làm thế nào để nàng đồng ý giúp? Đây cũng phải là việc !' Hóa ra cũng dám khẳng định, ta cũng lấy lại được chút vui vẻ, nghiêng đầu đắc ý : ' cho ngươi biết!'.

      lời nào , chỉ là mỉm cười ôn nhu nhìn ta. Ta nhìn cánh tay có chút kinh hãi : 'Thái tử gia làm sao mà có gan lớn như vậy, dám dùng cung tên bắn các ngươi?'. mỉm cười nhưng lại hàm chứa chút ảm đạm : 'Dùng cung tên bắn kẻ gian cũng là danh chính ngôn thuận, mượn cơ hội này mà có thể diệt trừ chúng ta chẳng phải là rất tốt sao?' Ta bất chợt rùng mình. Đột nhiên nghĩ tới cái kết cục kia, mới rồi còn cười vui vẻ trong tâm trạng yên bình, giờ đây trong lòng lại ngập tràn bi thương, vẻ mặt cũng dần trở nên xa cách.

      thấy vẻ mặt ta biến hóa, mãnh liệt kéo ta vào trong lòng, ta muốn đứng dậy, càng gắt gao ôm ta, đầu gục bên vai, cúi đầu : 'Ta thích ngươi có dáng vẻ như vừa rồi. Ta có cảm giác ngươi với ta quá xa cách. Trong lòng ngươi nghĩ gì vậy? Ngươi sợ hãi sao? cần sợ! Tất cả có ta! Ta để cho ngươi chịu bất cứ thương tổn gì!".

      ôm ta thầm bỗng Lý phúc chạy vào,trông thấy chúng ta liền hoảng sợ, vội quỳ rạp xuống đất, dập đầu. Bát A ka buông ta ra, sắc mặt lại như thường hỏi: 'Có chuyện gì vậy?' Ta có phần xấu hổ, chỉ cúi đầu, hoàn toàn dám nhìn Lý Phúc.

      Lý Phúc vội trả lời:"Có người tới thông báo, thái tử gia lục soát doanh trại của người Mông Cổ, tìm tìm lại trong ngoài mấy lần, lật tung khắp nơi mà thu được kết quả gì, chút nữa có lẽ quay về trại của chúng ta". Bát a ka khẽ mỉm cười, thở dài : ' đúng là bất chấp tất cả, cũng sợ làm kinh động Hoàng a mã. Nhưng tới cũng đúng lúc, có thể làm nhân chứng giúp ta' .

      Ta cũng giật mình, nhìn cánh tay của như vậy làm thế nào để giấu diếm đây, cho dù có thể giấu được tối nay còn ngày mai, còn những ngày sau này nữa, làm sao có thể giấu được mãi đây; lúc lên lưng ngựa dùng lực nhỡ vết thương chảy máu còn giấu được sao? muốn lấy cớ gì để cần cưỡi ngựa, cần săn chứ?

      Bát a ka dặn Lý Phúc: "Chuẩn bị chén trà nóng! Nhớ kỹ, phải nóng bỏng ". Lý Phúc đáp vâng rồi nhanh chóng rời . Ta vẫn còn thầm suy nghĩ Bát a ka ngồi thẳng người : 'Giúp ta lấy y phục lại đây'. Ta liền đáp ứng, mang quần áo đưa , đứng dậy định tự mình mặc lấy. Ta cũng đành lòng, có phần ngượng ngùng, vừa đỏ mặt vừa hầu hạ mặc quần áo. lẳng lặng đứng để ta tùy ý giúp khoác áo lên, cài nút, chỉnh lại cổ áo, cuối cùng ta tỉ mỉ đánh giá thấy có gì sơ hở mới hướng gật đầu ý bảo có vấn đề gì .

      nhìn ta, vươn tay, nhàng vuốt mặt ta vừa định chuyện Lý Phúc trở lại ở phía ngoài bình phong : 'Gia! Trà chuẩn bị xong!' rút tay về, hướng ta khẽ : ' về trước ' xong đợi ta đáp lời, vừa kêu Lý Phúc: 'Tiến vào ' vừa ra gian ngoài, ta cũng theo ra. muốn chạy nhưng lại lo lắng biết chút nữa thái tử qua đây ứng đối thế nào nên trong phút chốc lại do dự

      đến bên bàn ngồi xuống, tiện tay cầm quyển sách, liếc mắt thấy ta vẫn đứng chỗ cũng gì, nâng chung trà lên kiểm tra nhiệt độ, : 'Chưa đủ độ, ta là phải nóng bỏng' Lý Phúc sắc mặt căng thẳng vội đỡ lấy chén trà mang ra ngoài. Ta bắt đầu thấy có gì đó đúng, nghi hoặc nhìn Bát a ka.

      Bát a ka mỉm cười nhìn Bảo Trụ : "Lần này chắc ngươi phải chịu oan ức chút. Nghe kỹ đây.". Bảo Trụ vội quỳ xuống, tiếp tục : 'Lúc thái tử gia vào, ngươi cẩn thận mà làm đổ trà vào cánh tay phải của ta. Nhất định phải khiến ta bị bỏng. Còn làm thế nào cho tự nhiên, chút sơ hở ngươi tự mình suy nghĩ " Bảo Trụ nhất thời sững sờ. Bát a ka nghiêm giọng hỏi: "Nghe chưa?" Bảo Trụ vội gật đầu, đáp: "Nô tài hiểu !" Bát a ka cười : " xuống !"

      Ta giật mình, nhất định phải dùng trà nóng sao? Mà ta cũng nghĩ được cách nào tốt hơn, chỉ có thể ảm đạm nhìn . lúc này im lặng đọc sách, dáng vẻ thản nhiên. Ta cắn cắn môi, xoay người ra khỏi lều trại.

      Vừa vén rèm lên lại thấy Thái tử từ phía đối diện đến, bốn phía tuy có người lục soát nhưng cũng rất an tĩnh. Ta nghĩ có lẽ chỉ là hoài nghi chứ dám khẳng định người bị trông thấy là Thập tứ; vì có chứng cớ ràng nên cũng dám làm loạn, thể đánh trống khua chiêng lục soát khắp mọi nơi nên đành tới chỗ Bát a ka thăm dò. Ta vội cúi xuống thỉnh an.

      hơi nhíu mày lại nhưng vẫn cười : ' nương sao lại ở đây? Có điều tỷ tỷ của ngươi là phúc tấn của Bát đệ, quan hệ so với người khác quả thực cũng có chút gần gũi hơn.' Ta cười đáp: 'Trước khi vào cung nô tỳ từng ở trong phủ của bát a ka hơn nửa năm, biết ngài ấy có thuốc trị thương cùng sưng tấy rất tốt nên muốn đến xin ít'. Ta thầm nghĩ, người như vậy ta cũng cần vờ như có gì, quan hệ giữa chúng ta ai cũng đều biết,rồi thoải mái nâng tay lên cho xem. vừa nhìn thấy vết bầm tím tay ta mày cũng dãn ra, ân cần hỏi nguyên nhân, ta đáp qua loa: 'Do lúc chiều nô tỳ cười ngựa cẩn thận nên bị thương' : 'Ta cũng có thuốc trị sưng công dụng cũng rất tốt, lúc trở về phái người mang đến cho nương'. Ân điển của thái tử gia ta nào dám cự tuyệt? Nên vội vàng cúi đầu tạ ơn. lại hỏi: " nương tới lâu chưa?" Ta cười đáp: "Bởi vì cùng Bát gia chuyện phiếm vài câu, nên có lẽ cũng được khá lâu rồi ạ!"

      nghe xong trầm ngâm dường như còn muốn chuyện, bát a ka ra đón, vừa thỉnh an, vừa cười : " biết Nhị ca muốn tới thăm, thần đệ tiếp giá muộn!" Thái tử gia cười cùng vào, vừa giả lơ đãng mà tỉ mỉ đánh giá vẻ mặt , vừa : "Ta cũng là nhất thời cao hứng nên đến chỗ ngươi dạo chút, cần khách khí như vậy."

      Bát a ka nghiêng người, cung kính mời thái tử gia vào lều trại rồi theo phía sau, lúc ánh mắt đảo qua phía ta, thoáng ngừng lại nhưng bước cũng chậm lại, thần sắc thay đổi, giữ nguyên nụ cười như trước, bước vào lều trại.

      Ta hai bước, thấy Bảo Trụ bưng chung trà vội vã vào lều trại, bước khỏi chậm lại. bao lâu, chợt nghe được tiếng chén trà rơi xuống đất ' leng keng ', ngay sau đó là thanh người hầu kinh hoàng gọi ' Bát gia ', rồi đến tiếng kêu ' nô tài đáng chết ' của Bảo Trụ, tiếng thái tử gia trách mắng nô tài,sai người gọi thái y. Lòng ta như bị thắt chặt lại, vội nhanh vài bước núp ở phía sau trại nhìn ra, thấy có người vội vã ra khỏi lều gọi thái y, Bảo Trụ cũng bị người kéo ra ngoài, rập đầu quỳ ngoài trướng, xem ra hôm nay khó tránh khỏi mười roi trách phạt. Ta nghĩ ngợi thấy Lý Phúc cùng hai người nữa tới dùng khăn nhét vào miệng Bảo Trụ rồi kéo đặt lên ghế, ngay lập tức dụng hình. Từng trượng lại từng trượng, rất nhanh máu chảy ra, đỏ sẫm mảnh.

      Ta nhắm chặt mắt lại, hít sâu hai cái rồi quay đầu chạy về phía trướng của mình. Trò chơi của bọn họ ta bao giờ muốn tham dự nữa, ta muốn nhìn thấy nhiều máu như vậy. Cuộc sống của ta vốn vui vẻ nên cần để máu tươi nhuộm nó thành thê thảm hơn nữa.

      ——–

      Sao tất cả đều tối đen đến đóm lửa cũng có, bốn phía chỉ có tiếng gió thổi bao vây lấy ta, trong lòng cảm thấy sợ hãi phía trước bỗng thấy có ánh sang mờ ảo phát ra từ ngọn đèn. Ta nghĩ gì nhiều mà chạy về phía đó. Thất tha thất thểu lúc cũng có ý định nào khác ngoài mong muốn bắt lấy cái nguồn sáng ấm áp độc nhất ấy.

      Chạy tới gần mới nhìn hóa ra là Bát a ka, thân trường bào trúc thanh, cầm đèn lồng theo gió bước . thấy ta ngừng lại, hướng ta cười ôn nhu. Thấy được nụ cười hiền hòa như ngọc ấy mọi sợ hãi, kinh hoàng lúc nãy trong ta cũng như tan biến hết. Trong lòng khỏi mừng rỡ kêu lên tiếng: 'Bát a ka'. muốn về phía ấy đột nhiên thấy ở đâu mũi tên bay đến, bắn trúng chiếc đèn lồng cầm tay, trong nháy mắt ánh sang phụt tắt, Bát a ka vẫn mỉm cười nhưng lúc này lại mang theo vài phần thê lương tuyệt vọng, ai oán nhìn ta rồi dần biến mất vào bóng đêm.

      Ta chỉ thấy trong tâm can đau đến tê liệt, quát to tiếng: 'Đừng ' rồi ngồi bật dậy, Ngọc Đàn ngủ phía bên ngoài vội vã vào: 'Tỷ tỷ nằm mơ thấy ác mộng sao?' Ta chỉ cảm giác tim vẫn còn đập rất nhanh, cả người vẫn hết hoảng hốt, Ngọc Đàn ôm lấy ta nhàng an ủi :'Tỷ tỷ, tỷ tỷ'. Nụ cười kia, ánh mắt kia dường như vẫn in đậm trong tâm trí! Ta ôm chặt lấy nàng, ta lạnh quá, lạnh quá! Ngọc Đàn cũng hỏi gì nữa chỉ yên lặng mà ôm ta.

      Qua hồi lâu, ta cũng từ từ bình tĩnh lại, hướng Ngọc Đàn : 'Ta sao! Muội ngủ !' Ngọc Đàn ôn nhu hỏi : 'Có cần ta canh cho tỷ tỷ ngủ trước ?' Ta hướng nàng lắc đầu rồi nằm xuống. Nàng giúp ta lấy thêm chăn cho ấm hơn rồi lẳng lặng lui ra ngoài.

      Ta nằm trong bóng đêm dám nhắm mắt lại. Cố gắng quên nụ cười tuyệt vọng cùng ánh mắt thê lương kia nhưng hình ảnh ấy lại càng trong tâm trí, ta dường như bị mắc kẹt trong đó. Những hồi ức bỗng chốc ùa về, nụ cười chân thành của khi chúng ta gặp nhau lần đầu ở chỗ của tỷ tỷ; thanh lãnh khốc của lúc bức ta đáp ứng trong chiều thu lá rơi; giữa trời tuyết trắng thân áo choàng – chầm chậm bước bên ta; lúc muốn ta đồng ý đeo vòng , ánh mắt đầy bi thương và hy vọng; dưới tàng quế hoa có nụ cười ấm áp như nắng xuân của ; mùi bách hợp thơm ngát toát ra từ từng thiêm giấy....

      Mặc dù Thập tứ tỉ mỉ với ta Bát a ka ngầm giúp đỡ ta những gì, nhưng dù ngu ngốc đến mấy lúc mới tiến cung ma ma đối xử với ta khoan dung như thế nào, chưởng thái giám cùng các cung nữ chiếu cố ta a sao ta sớm nhận ra. Nhưng có lẽ còn rất nhiều điều khác nữa mà ta thể biết .

      Nếu như được lựa chọn ta thực mong muốn nơi ta xuyên đến là phủ của Tứ a ka bởi vì ta sớm biết được kết cục nên luôn hi vọng bản thân mình có thể tránh xa, ai mà chả có ích kỉ của riêng mình, ta thể biết kết cục mà còn lao đầu vào làm thiêu thân được. Bốn năm này dù chỉ là khoảng thời gian cũng giống như chiếc vòng tay ta mang, sớm "Như Ảnh Tùy Hình" (như hình với bóng), trở thành phần sinh mệnh của ta. Cho dù ta có đem bản thân biến thành tường đồng vách sắt cũng chịu nổi năm rộng tháng dài, nước chảy đá mòn.

      đêm ngủ, nghe được tiếng bước chân Ngọc Đàn bên ngoài biết nàng định tiến vào nên ta cũng suy nghĩ nữa, chuẩn bị ngồi dậy. Ngọc Đàn nhìn thấy ta, khiếp sợ : 'Tỷ tỷ sao mới qua đêm mà gầy nhiều quá?' Ta nhìn bóng hình mình trong gương, nhàn nhạt cười, : 'Chỉ là đêm qua ngủ ngon giấc, sắc mặt có chút tiều tụy nên làm ngươi sinh ảo giác thôi!'

      Tỷ mỉ kẻ lông mày, thoa đều phấn, đeo hoa tai, sắc mặt dù được phủ lớp phấn vẫn che dấu được vẻ trắng nhợt thiếu sức sống, ánh mắt lại có phần sáng khác thường, trong đôi mắt đen ấy dường như có hai đốm lửa rực cháy. Nhìn khuôn mặt trong gương nở nụ cười quyến rũ, thầm:" Có thể thay đổi lịch sử hay , phải dựa vào ngươi thôi!".

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :