1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bộ Bộ Kinh Tâm - Đồng Hoa

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      PHẦN II - TỬ CẤM THÀNH - CHƯƠNG 1
      vào đầu hè, hoa thơm cỏ lạ cũng qua, trong vườn giờ chỉ toàn màu xanh biếc. Thời tiết cũng dần nóng lên nhưng buổi tối vẫn còn cảm giác lành lạnh.

      Ta tựa vào hành lang, nhìn bóng trăng in trong nước, miệng thầm" Tài thuỷ nghênh xuân lai, hựu tống xuân quy khứ" ( Vừa mới đón xuân tới, lại đưa xuân quay về- mình ko biết đâu^^). năm năm rồi, ta ở trong Tử Cấm Thành được năm năm rồi.

      Nhớ tới lúc tuyển tú nữ năm đó, cũng giống như ta nghĩ là Khang Hi tự mình chọn lựa mà do Quý phi Đông giai thị- người có địa vị cao nhất lúc bấy giờ, cùng mấy vị hoàng phi khác xem xét, sau đó trình danh sách lên, Khanh Hi xem danh sách sau đó rồi mới lựa chọn. Mà ta ngay ở vòng bị gạch ra ngoài.

      Nghe lúc sau các vị nương nương chọn nữ quan, có hai vị hẹn mà đều muốn chọn ta, là ngạch phi của Đại a ka Nạp lạt thị và ngạch phi của tứ a ka cùng thập tứ a ka Đức phi Ô nhã thị. Thái giám chủ quản lâm vào khó xử, biết làm thế nào, phải trình báo cho Quý phi Đông giai thị, Quý phi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng phân ta tới Càn Thanh cung, chuyên ở ngự tiền phụng trà.

      Phụng trà nhìn qua cũng là việc đơn giản, nhưng là chuyện dính tới hoàng đế, dù có đơn giản đến mấy, cũng có thể thành phức tạp. Ta mặc dù sớm biết uống trà là môn nghệ thuật, chỉ là ngờ lại có lắm quy củ đến thế. Từng việc đều phải học, nhận biết lá trà, phân biệt nước pha, khống chế độ nóng, phối trí trà cụ, thử độc như thế nào, tư thế khi châm trà, dáng khi dâng trà, còn cả thói quen của Hoàng đế, tất cả đều phải nhớ kỹ, được xảy ra sai lầm nào. Học suốt ba tháng, sư phó mới gật đầu.

      Lúc ta tới Càn Thanh cung cũng có nhiều chuyện kì quặc. Dù lớn hay ở trong cung cũng trêu chọc ta, đối đãi rất thân thiện, bản thân mình cũng cư xử cẩn thận từ lời cho đến việc làm, thái độ khiêm tốn, hoà nhã, mọi người chung quanh cũng rất nhanh cho ta hoà nhập. tại ta là phụ trách phụng trà hằng ngày của Càn Thanh cung, đứng đầu mười hai cung nữ.

      Nghĩ lại năm năm này, khỏi nhìn bóng trăng "ai" tiếng, xoay người chậm rãi trở về phòng. Ngày mai còn phải làm việc nha.

      ở tiền sảnh hướng dẫn Vân Hương cùng Ngọc Đàn chọn trà, tiểu thái giám Vương Hỉ nhanh bước vào, chào vội cái, rồi " Vạn tuế gia hạ triều" Ta cười "Hạ triều hạ triều. Ngươi làm cái bộ dạng cấp bách như vậy được gì. Cẩn thận bị sư phó của ngươi nhìn thấy lại mắng cho." thở hồn hển rồi " Lần này chính là sư phó sai ta tới, bảo ta nhắn với tỷ tỷ cẩn thận hầu hạ, hôm nay ở triều có chuyện nhân sâm của thái tử gia" Ta nghe xong, cười " Thay ta cảm ơn Lý am đạt" ( am trong am hiểu,am tường , đạt trong thấu đạt, am đạt là kiểu gọi mang tính kính trọng.. ). lại vội cúi chào, rồi nhanh bước .

      Ta xoay người lại với Vân Hương và Ngọc Đàn "Đều nghe thấy rồi chứ, Hôm nay mang hết tinh thần ra mà hầu hạ cho cẩn thận nhé ". Hai người đều gật đầu đáp lại.

      Ta thầm nghĩ, từ khi cậu của thái tử Dận Nhưng – Tác Ngạch Đồ phản nghịch thành, bị giam tại thiên lao, tuy là ngoài mặt có liên quan tới thái tử, nhưng dẫu sao vị trí của thái tử cũng còn vững chắc như trước. Dù là nhi tử mà Khang Hi thích nhất, được Khang Hi tự mình dạy dỗ từ , nhưng có lẽ vì từ được cưng chiều, đức hạnh của thái tử so với các a ka khác cũng thực xuất chúng, hơn nữa các vị a ka đối với vị trí của lại là giương mắt cáo lên nhìn, vị trí của thái tử bị đe doạ.

      Mà Khang Hi tại lại đấu tranh giữa lý trí và tình cảm. lúc này chắc nhìn ra Dận Nhưng phải là lựa chọn thích hợp để làm người kế thừa nghiệp đế vương, có điều về phương diện khác, Dận Nhưng là hài tử duy nhất ở bên, do tay nuôi dưỡng, lại còn cả tình cảm với người vợ kết tóc Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu Hách xá lý thị, làm cho Khang Hi khó có thể chọn phế hay phế. Nghĩ tới đây liền thở dài, Khang Hi hôm nay lại phải đối diện với thống khổ này.

      Chợt nghe bên ngoài thanh tiếp giá vang tới, biết được Khang Hi trở về. Lập tức với Vân Hương chuẩn bị trà, nàng vội vàng rộn lên, ta cũng chuẩn bị tốt trà cụ. Nghĩ tới tâm tính Khang Hi được tốt, chỉ sợ muốn nhìn màu sắc sặc sỡ, bèn chọn bộ màu xanh da trời có điểm hoa cúc. Theo như tâm lý học đại, màu xanh có thể làm cho người ta bình tâm an tĩnh.

      cầm khay trà, chậm rãi vào trong phòng, nhìn ghế bốn phía đều có người ngổi, nhưng trong phòng lại hoàn toàn im lặng. Quy củ cho phép ngẩng đầu nhìn xung quanh, vì vậy cũng trong phòng có những ai. Mắt nhìn thẳng, tiến đến gần bàn, đặt chung trà xuống, lại cúi đầu từ từ lui ra.

      Ra khỏi rèm, mới thở ra hơi. Thấp giọng hỏi thái giám bên cạnh " Ai ở bên trong vậy ", trầm giọng đáp " Tứ gia, bát gia, cửu gia, thập gia, thập tam gia, thập tứ gia". Ta hít hơi dài, chưa bao giờ thấy có nhiều người như vậy cùng tụ lại, xem ra Khang Hi là muốn dò hỏi ý nghĩ của bọn họ. Lại lập tức sai Vân Hương cùng Ngọc Đàn chuẩn bị trà.

      Còn chưa mở lời, Ngọc Đàn cười " Trà chuẩn bị xong rồi. Lúc người mới , Vương Hỉ liền tới các a ka cũng đến, cho nên ta chuẩn bị trước" Ta nhìn nàng tán thưởng gật đầu, đến gần xem chút. Vừa nhìn, Ngọc Đàn ở bên cạnh cũng vừa " Quy củ đều nhớ kỹ.! Tứ gia thích thái bình hầu khôi, bát a ka thích nhật chú tuyết nha, cửu a ka thích minh tiền long tỉnh, thập a ka thế nào cũng được, thập tam a ka thích..." Ta vội khoát tay , "Đủ rồi, đủ rồi! Biết ngươi nhớ kỹ là được rồi". Vân Hương cười " Khó trách người trong cung đều nương là người thận trọng. Ngự tiền phụng trà lúc trước chỉ cần nhớ sở thích của vạn tuế gia là được, nương lại còn muốn chúng ta nhớ thêm cả sở thích của các a ka". Ta vừa đem dâng trà, vừa nghĩ, việc ta làm đương nhiên là có ý tứ, chỉ là ta thể mà thôi.
      ----------

      *Minh tiền long tỉnh: là loại trà Long Tỉnh trước Thanh minh:

      Loại trà được uống vào những tháng đầu tiên trong năm trước tiết thanh minh. Được làm từ những ngọn trà rất non hái trước tiết Thanh minh, ngày 5 tháng 4 hàng năm. Chu trình chế biến diễn ra rất ngắn, chỉ trước Thanh minh hàng năm 10 ngày. Trà được hái trước thời điểm này là loại trà thuộc cấp thấp tên là Vũ Tiền Long Tỉnh (雨前龍井) – Long Tỉnh trước mưa. Trong 10 ngày ngắn ngủi, những nhánh trà non đỉnh cây trà chỉ được hái bởi những người hái có kinh nghiệm, sau đó được chế biến rất đặc biệt; do đó, Long Tinh trước Thanh Minh luôn đắt hơn những loại trà Long Tỉnh thông thường. < nguồn : wikipedia>

    2. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 2
      Vân Hương cầm khay trà bước theo ta, vừa bước tới bên rèm, chợt nghe Khang Hi hỏi" Hôm nay thượng triều, tấu chương của Lại bộ các ngươi thấy thế nào?", ta khỏi dừng bước, thầm nghĩ, thái tử gia tích ác cũng nhiều, biết lần này lại gây ra chuyện gì. Thái giám vén rèm đứng bên cạnh thấy ta ngừng lại, thoáng nhìnkinh ngạc, ta liền vội tức bước vào.

      Chậm rãi tới bên cạnh tứ a ka, đặt trà của xuống rồi xoay người mang trà đến bàn của bát a ka . Lúc này mới nghe tứ a ka chậm rãi : "Theo nhi thần quan sát, Nhị ca bình thường đối xử với mọi người luôn luôn khoan dung nhân hậu, vì thế có số người biết tự kiểm điểm, sau lưng nhị ca lén lút tham ô , lại làm cho Nhị ca bị mang tiếng theo" . Khang Hi vừa nghe, chậm rãi gật đầu. Ta thầm nghĩ, xem ra là vì chuyện thái tử tự mình lấy cống phẩm của Khang Hi. Trong lịch sử, Khang Hi vì chuyện này cũng vô cùng tức giận, nhưng cuối cùng cũng trừng phạt Thái tử, chỉ xử lý những người có liên quan mà thôi. Như thế cho thấy, lần này tình cảm của Khang Hi vẫn chiếm thượng phong.

      dâng trà cho Cửu a ka, tứ a ka cũng vừa dứt lời, Thập a ka liền mở miệng " Chỉ là nô tài mà lại có gan lớn như trời vậy sao, nếu phải có người cho chỗ dựa, dám tuỳ tiện lấy cống phẩm của Hoàng a mã chắc". Ta thầm thở dài, lão thập ngươi vẫn mãi cứ nóng vội như vậy.

      tới bàn của Thập a ka, xoay người cầm khay trà Vân Hương chuẩn bị, muốn để bàn, chợt nghe thập a ka tiếp: " Lời của Tứ ca vừa lại làm cho người ta thấy nghi hoặc. Mà chắc là vì tứ ca cùng nhị ca có quan hệ rất tốt, chỉ sợ chuyện này tứ ca cũng..." chưa dứt lời, hét lên tiếng kinh hãi, vội vàng nhảy dựng khỏi ghế.

      Hoá ra lúc ta bưng trà, cẩn thận làm đổ lên tay . Rất nhanh liền có tiểu thái giám tiến đến giúp lau tay, kiểm tra xem có bị bỏng hay . Ta vừa lập tức quỳ xuống đất, "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết", vừa nghĩ, ngươi đắc tội với thái tử gia cũng sao, dù gì sớm hay muộn cũng bị phế bỏ, nhưng nếu đắc tội với tứ a ka sau này đau khổ của ngươi càng nhiều mà thôi. Mặc dù ta biết kết cục là có cách nào thay đổi, nhưng ta cũng thể trơ mắt nhìn việc cứ thế diễn ra trước mặt ta, có thể cản được phân ta ngăn phân.

      Thập a ka nhìn ra là ta, có giận cũng thể phát, lại sợ làm lớn chuyện, ta phải chịu tội, đành " có việc gì". Đại thái giám của Khang Hi – Lý Đức Toàn tiến tới chỗ ta mắng "Tay chân vụng về, còn lui xuống ". Khang Hi dường như hề để mắt chút nào đến màn khôi hài này, chỉ lẳng lặng trầm tư.

      Ta vội đứng dậy, từ từ lui ra, đến bên ngoài rèm mới nghe Khang Hi " Trẫm hôm nay có chút mệt mỏi, các ngươi sớm trở về thôi" Đây cũng là điều ta muốn, liền an tâm về hầu phòng.

      Vừa trở về được chút, Vân Hương cầm khay đĩa vào, mặt vẫn còn hoảng sợ "tỷ tỷ tốt của ta, hôm nay người làm sao vậy, làm ta sợ muốn chết". Ta cúi đầu ngồi, muốn lên tiếng. Nghĩ thầm, thứ nhất Khang Hi cả đời là minh quân, chỉ cần khuyết điểm quá lớn, đều dùng khoan hồng để đối đãi với hạ nhân, thứ hai, ta đổ nước vào thập a ka, kiểu gì cũng cầu xin giúp ta, Cho nên dù rất hoang mang, nhưng nghĩ đến cùng lắm cũng chỉ mang ra ngoài đánh vài trượng, nguy hiểm tới tính mạng. Hơn nữa lúc ấy cũng cuống lên, cũng kịp băn khoăn hậu quả là gì, chỉ nghĩ làm sao để giải quyết tình trước mắt mà thôi.

      ngồi im lặng, Vương Hỉ vào, đến gần ta cúi chào, " Tỷ tỷ, sư phó của ta gọi ngài qua" Vân Hương cùng Ngọc Đàn nghe thấy thế cũng bị hoảng hốt, đứng lên. Ta để ý tới bọn họ, đứng lên theo Vương Hỉ ra bên ngoài.

      Vương Hỉ dẫn hồi, ta thấy Lý Đức Toàn đứng dưới tàng cây phía trước, đến gần, Vương Hỉ rút lui, ta cúi người, yên lặng đứng đó. Qua hồi lâu, Lý Đức Toàn hắng giọng ' Ta thấy ngươi vẫn luôn là người cẩn thận, làm sao mà hôm nay lại dễ xúc động như vậy" Ta giọng " Xin am đạt trách phạt" thở dài "trừ ngươi tháng lương" Ta lập tức quỳ xuống đất, " Cảm ơn lý am đạt". để ý tới ta, quay người bỏ , buông câu bâng quơ" Trong cung cũng còn nhiều người tốt như vậy".

      rồi, ta vẫn lẳng lặng đứng, đau thương xen lẫn sợ hãi cứ dần trào ra trong lòng, chảy tới toàn thân, chậm rãi cắn nuốt sức lực của ta, cảm thấy bản thân thể đứng nổi nữa, lảo đảo hai bước, rồi ngồi mặt đất. Hai tay ôm đầu nằm ở đùi, cắn chặt môi dưới, nước mắt rưng rưng mà cuối cùng ta vẫn kiềm chế được cho chúng rơi ra.

      vùi đầu mê man, chợt thấy có tiếng người đỉnh đầu " Làm sao lại ngồi ở chỗ này thế?" Ta nghe tiếng của thập a ka, để ý tới , vẫn cứ im lặng ngồi ôm đầu. Hình như cũng ngồi xổm xuống bên cạnh "này, ta còn chưa có trách ngươi đổ nước nóng vào ta, ngươi lại còn chuyện với ta nữa" Ta vẫn buồn để ý . im lặng lúc, chợt thấy có gì đúng, liền đưa tay nâng đầu ta dậy, giật mình, lớn tiếng hỏi" Làm gì mà lại cắn môi đến chảy máu như vậy, Lý Đức Toàn phạt ngươi chuyện gì?".

      Ta vừa nhấc đầu, lại nhìn thấy bên người chỉ có mỗi thập a ka , tứ a ka, bát a ka, cửu a ka, thập tam a ka, thập tứ a ka đều đứng bên, cũng rất hoảng hốt, vội đưa tay lên lau môi, nhảy dựng lên,vội vàng hành lễ với bọn họ.

      Thập a ka thấy ta chỉ vội vàng thỉnh an, trả lời câu hỏi của , tức giận " Ta phải tìm Lý Đức Toàn để hỏi cho ràng" xong cất bước muốn , ta vội thấp giọng quát "Trở về". ngẩn ra, dừng bước, "Vậy ngươi phải cho ta biết".

      Ta nhìn , trong lòng có chút phức tạp, mắng ngu ngốc vì nóng vội, có đìều lại cảm động vì nóng vội của , nhìn chằm chằm hồi mới liếc trợn mặt " Phạt ta tháng tiền lương" Thập a ka vỗ vào bắp chân, kêu" Vì phạt tháng tiền lương mà ngươi khó chịu đến thế sao?" Ta bĩu môi " Vì sao lại thể? Chừng đó đương nhiên đáng để ngươi cho vào mắt, nhưng ta chỉ có chúng để sống qua ngày, với lại ta cũng chưa từng bị phạt bao giờ, đương nhiên là dễ chịu rồi". cười "Được rồi, đừng giận nữa, nghĩ xem ngươi muốn đồ chơi gì, ta mang vào cho ngươi". Ta nghe xong, thoáng cười, gì thêm.

      Ta đứng đó, các vị a ka cũng chuyện gì, tứ a ka cùng bát a ka vĩnh viễn mang cái vẻ mặt lãnh đạm hờ hững mà tao nhã. Cửu a ka trầm mặt đánh giá ta, thập tam thấy ta nhìn , cười nháy mắt với ta cái, rồi làm ra cái vẻ mặt khó hiểu. Thập tứ lại nhíu chặt lông mày, ánh mắt ủ dột nhìn nơi khác.

      Ta nhìn vòng thấy ai định gì, vì vậy cười cười "Các vị a ka nếu như có chuyện gì sai bảo, nô tỳ xin lui xuống" Tứ a ka lạnh nhạt "Lui ". Ta cúi người thỉnh an, quay

    3. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 3
      Hôm qua mặc dù trực đêm tới sáng, buổi sáng cảm thấy có chút hoa mắt, thiếu ngủ, ban ngày cũng dám ngủ nhiều, sợ ban đêm ngủ được, lại liên luỵ sang ngày hôm sau. Nghiêng người dựa vào tháp thượng, tiện tay cầm bản "Chử tuyền tiểu phẩm "(sách nấu ăn gì đấy ) rồi gục dưới đèn đọc.

      tại sách ở án tất cả đều là liên quan tới trà, ta hoàn toàn mang hết sức lực ra để làm công việc này. Vịêc ăn, ở , tiền lương, phúc lợi tất cả đều tốt, chỉ là có nhiều tự do, quy củ lại nghiêm ngặt, làm sai việc cũng khiến cho thân thể bị trừng phạt thậm chí ảnh hưởng tới tính mạng. Có điều ở nơi này năm năm cũng đủ để ta hiểu được số quy tắc của trò chơi, từ trong quy củ mà tìm kiếm tự do. Ta luôn cố làm tốt nhất công việc được giao, dù phải được đào tạo từ đầu để làm việc này, nhưng tại ở trong cung nếu đề cập tới phương diện trà này, cũng có ai dám xem thường ta.

      đọc chợt nghe Vương Hỉ ở ngoài cửa thấp giọng hỏi" Tỷ tỷ có ở trong phòng ?" Ta ngồi dậy, "Đèn vẫn sáng, người đương nhiên là ở trong phòng, có chuyện gì vậy?" Vương Hỉ trả lời " Sư phó của ta mời tỷ tỷ có chút chuyện". Ta nghe xong, bỏ sách xuống, chỉnh trang lại y phục, đầu tóc, tắt đèn, kéo cửa ra ngoài.

      "Vạn tuế gia bị cái gì đó của Tây phương làm cho say mê mãi rứt, sư phó của ta dò ý nhiều lần muốn truyền ngự thiện, vạn tuế gia chỉ tuỳ ý được, nhưng có bất cứ động tĩnh gì, giờ cũng muộn lắm rồi. Sư phó mời nương qua xem xem có biện pháp gì "

      Ta thầm cười tiếng, là "Biết lắm khổ nhiều". Nhớ lúc mới tiến cung được nửa năm, tối trực tại Noãn các, Khang Hi phê duyệt tấu chương tới tận đêm khuya. Trước đó cũng phải chưa có chuyện như vậy, chỉ là dạo gần đấy Khang Hi cũng ba bốn ngày thức đêm xử lý công văn, Đại thái giám Lý Đức Toàn ở bên lông mày cũng nhíu chặt lại, lo lắng cho thân thể của chủ tử, mà lại dám mở miệng, chỉ có thể đau lòng đứng ở bên.

      Ta lúc ấy vẫn còn thấy mới mẻ, ngây thơ, nghĩ tới việc làm minh quân thiên cổ cũng phải dễ làm, vụng trộm đánh giá Khang Hi. Dù sao cũng qua năm mươi tuổi, hơn nữa mấy ngày liền thức đêm, buổi sáng lại phải dậy sớm thượng triều, khuôn mặt sớm tiều tuỵ. Cũng biết lúc ấy có phải bị quỷ mê tâm hồn, hay là làm sao, mắt sớm thấy cay cay, nhớ tới lúc trước phụ thân dạy cấp ba đêm khuya vẫn phải ngồi soạn bài, chữa bài tập, đôi khi mẫu thân quá lo lắng bèn đến bên bàn ép phụ thân ngủ. Khang Hi chính là tuyệt đối có thê tử như vậy.

      Cứ nghĩ cứ nghĩ, cũng biết chuyện gì xảy ra, đầu óc như bị mê loạn, lại có thể mở miệng " Cứ chậm rãi thôi. Còn phải nghỉ ngơi nữa. Bằng mệt chết rồi, càng làm chậm trễ chính ". ra lời, cả phòng đều im lặng, mọi người đều khiếp sợ chăm chú nhìn ta. Ta cũng chợt có phản ứng trở lại, đại hoạ rồi. Lập tức quỳ rạp xuống đất, Lý Đức Toàn nghiêm mặt định trách mắng ta, chợt Khang Hi thở dài, khẽ mỉm cười " Thập cách cách của trẫm trước khi ra cung lúc trước cũng luôn nhắc trẫm phải nghỉ ngơi" rồi nghiêng đầu, xuất thần suy nghĩ hồi, lại nhàng lắc đầu, với Lý Đức Toàn" Mang cất những tấu chương này , hôm nay ngủ thôi". Lý Đức Toàn vừa nghe, mặt mày vui mừng, cao giọng "Vâng" vội vàng hầu hạ Khang Hi đứng dậy.

      Lúc Khang Hi bước tới bên cạnh ta, thoáng nhìn ta quỳ dưới đất "Đứng dậy ". Ta dập đầu "Tạ ơn hoàng thượng", mới đứng dậy. Khang Hi nhìn ta chút, quay qua Lý Đức Toàn cười " Đây phải Mã Nhi Thái – "Liều mạng thập tam muội " sao?" Lý Đức Toàn đáp "dạ, đúng vậy" Khang Hi nữa, cứ thế rời . Ta có cảm giác phía sau lưng mình ướt đẫm rồi, hoá ra ta vốn sợ chết như vậy. Thầm nghĩ cũng phải cảm ơn vị Thập cách cách kia, xem ra Khang Hi cũng rất thương nàng. Có điều lại nghĩ ngay đến dù có thương nàng như vậy,vẫn cứ đem nàng gả ra ngoài Trường thành, khỏi cảm thấy rét lạnh.

      Cũng từ sau kiện kia, Lý Đức Toàn dường như đem ta trở thành "phúc tướng", cứ gặp những chuyện tương tự như vậy, lại mời ta nghĩ ra biện pháp. May mắn là mặc dù mỗi lần vắt hết óc, cũng có lúc gặp nguy hiểm, nhưng vẫn đem lại chút tác dụng. Vương Hỉ tới bên cạnh thấp giọng " Tỷ tỷ tự mình vào nhé". Ta gật đầu, nhàng bước vào phòng.

      Vừa vào, Lý Đức Toàn đứng đằng sau Khang Hi khẽ nhìn ta gật đầu. Ta cũng giơ tay lên, bước tới gần Khang Hi , giả làm bộ dạng như đổi trà, nâng chung trà lên,rất nhanh nhìn thấy Khang Hi giải bài hình , rồi từ từ lui ra.

      Vào đến hầu phòng, vừa pha trà vừa nghĩ nếu giải bằng phương pháp đại cũng có gì khó, Khang Hi chỉ cần kẻ thêm đường là được. Có điều chứng minh bài toán cũng như rúc vào sừng trâu vậy, phải mất hồi công phu mới nhìn ra được vấn đề. Kỳ nếu như hôm nay cố gắng đâm đầu vào làm, có lẽ ngày mai nhìn đề bài lần nữa nhận thấy tại sao hôm qua mình lại ngu như vậy, nghĩ tới việc kẻ thêm đường.

      Nghĩ là nghĩ vậy, chỉ là cuối cùng ta vẫn thể cho biết cần phải kẻ thêm hình như thế nào, rồi chứng minh bài toán ra sao. Dù sao ta cũng được giáo sỹ từ Pháp hay Bồ Đào Nha tới dạy toán học, nếu Khang Hi hỏi ta vì sao biết làm, ta trả lời như thế nào chứ.

      Bưng chén trà đặt xuống bàn, lấy lại bình tình, thấp giọng kêu "Hoàng thượng" Khang Hi đầu cũng buồn ngẩng lên, chỉ thuận miệng ừ tiếng. Dừng chút, tiếp tục " Chỉ sợ về sau này người Tây phương cũng dám đưa đề toán để Hoàng thượng giải nữa". Khang Hi lại ừ, có phản ứng, vẫn nhìn bài toán. Qua lúc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, ta vội cúi đầu, " Bọn họ dạy cho Hoàng thượng những thứ này, vốn là có ý tốt, có điều Hoàng thượng vì vậy mà quên cả ăn cơm, tổn hại đến thân thể, bọn họ chẳng muốn như thế mà mang tội vào mình" Dừng chút nhìn Khang Hi có phản ứng, tiếp " Huống chi người Tây phương cũng có qua, những đề toán này có khi bình tâm chút, mới càng dễ làm ra".

      xong cũng có chút bất an, mổ hôi cũng đổ ra. Qua hồi, Khang Hi dừng bút, đứng lên, xoay xoay thắt lưng " Lý Đức Toàn, lại là ngươi sai khiến" Lý Đức Toàn cười cười, khom người " Nô tài cũng là lo lắng cho thân thể của người" Khang Hi cười "Được rồi, chuẩn bị thiện " Lý Đức Toàn đáp "Vâng " rồi bước ra ngoài phân phó cho Vương Hỉ.

      Khang Hi cúi đầu nhìn ta « Lá gan cũng càng lúc càng lớn, liền nghe theo Lý Đức Toàn sắp đặt". Ta lập tức quỳ rạp người xuống :" Nô tỳ cũng là lo lắng cho long thể của Hoàng thượng", xong liền dập đầu. Khang Hi :" Đứng lên " Ta cũng liền đứng dậy. Khang Hi lại tiếp tục "Ngươi cũng tỉ mỉ, ở bên cạnh hầu hạ mấy lần, mà những lời này đều nhớ kỹ" Ta vội "Chỉ là những điều đó nghe mới mẻ nên nô tỳ mới lưu tâm chút" Khang Hi có tiếp tục để ý đến ta, vừa bước ra ngoài, vừa thuận miệng " Nếu người dân Đại Thanh mỗi người đều có lòng với những việc mới mẻ như thế, cũng phải lo bị bốn phương dòm ngó" xong, người ra khỏi phòng. Ta cũng thở dài nghĩ, dễ như vậy, Trung Quốc mấy ngàn năm đất rộng của nhiều, trung tâm tư tưởng của thế giới, làm cho mọi người thực tiếp thu điều mới mẻ của thế giới, thể chỉ dựa vào hứng thú của hoàng đế mà thay đổi. Phải trải qua đau đớn khắc cốt ghi tâm, cơ bản chính là lúc sau khi mất nước, mới chính thức nhận thức được lý do phải hướng ra bên ngoài thế giới để học tập.

      Khang Hi hẳn chỉ bởi vì là quân vương mà tịch, còn là vì người hiểu biết quá nhiều, mắt nhìn quá xa mà tịch. Từ xưa trí giả vốn đều tịch, huống gì còn là Hoàng đế.
      —-
      * tịch :lẻ loi và quạnh quẽ

      Trí giả: Người có trình độ học vấn uyên thâm, hiểu biết sâu rộng

    4. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 4
      Hôm nay cũng phải phiên trực của ta, chỉ đột nhiên nghĩ đến, buổi chiều có trà mới được đưa đến, sợ Vân Hương và Ngọc Đàn dùng đúng cách, tổn hại tới mùi vị, vội chạy tới hầu phòng xem chút. bước dọc theo con đường dải đá cuội, đột nhiên nhìn thấy thập a ka với thập tứ a ka phía trước, vội dừng chân, đứng lại ven đường quỳ xuống thỉnh an. Thập a ka giọng "Nơi này cũng có người lạ, ngươi làm nhiều lễ như vậy làm gì". Thập tứ a ka chỉ lạnh lùng "Hừ" tiếng, gì.

      Ta đứng dậy, hướng thập a ka mỉm cười, hỏi" Bây giờ về phủ sao?" cười tiếng" Ra cung nhưng chưa về phủ, chúng ta đến chỗ Bát ca". Ta nghĩ rồi " lâu rồi cũng gặp được Bát gia, giúp ta thỉnh an Bát gia nhé, chúc người luôn cát tường" Thập a ka còn chưa kịp , chợt vẫn đứng lạnh lùng nghiêm mặt ở bên – thập tứ " Nếu ngươi thực lòng nhớ tới Bát ca, cần phải làm cái nghi thức thỉnh an xã giao này, còn ngươi trong lòng là nhớ tới người khác, cần gì phải bày cái điệu bộ này cho chúng ta xem" Ta với thập a ka đều là sững sờ, biết làm sao lại ra những lời này". Hai người thoáng nhìn nhau nghi hoặc, rồi đều khó hiểu quay lại nhìn thập tứ. Thập tứ xong, cũng nhịn được, thúc giục thập a ka " Ngươi rốt cuộc có định hay đây, nếu ta trước". xong, cũng chờ trả lời, xoay người bỏ chạy.

      Thập a ka hiểu được chuyện gì, liếc nhìn ta cái,rồi vội đuổi theo. Ta cau mày nhìn bóng lưng bọn họ dần xa, nghĩ lại ta lúc nào mà đắc tội với thập tứ a ka vậy? Chẳng lẽ là bởi vì thập tam. Có điều mấy năm gần đây, sớm biết ta cùng thập tam là bạn bè tốt, làm sao lại tức giận chứ?

      Bước đường, vô thức vuốt ve vòng ngọc cổ tay, rốt cục ta có nhớ hay đây? năm nào cũng hỏi ta cùng việc, năm nay ta trả lời thế nào đây? Mà cũng hỏi năm năm rồi, năm nay liệu có còn hỏi nữa hay ? Có khi cũng chán rồi.

      Vẫn vừa vừa suy nghĩ, chợt va vào người, đứng vững nổi, chỉ chút nữa là ngã sấp xuống, đối phương giơ tay giúp, nhờ vậy mới đứng lại được. Hoá ra là thập tam, nhịn được,mắng hăn" Ngươi là cái đồ quỷ ma mãnh, thấy ta cũng gọi tiếng". cười " Nhìn ngươi suy nghĩ đến thất thần, liền nghĩ xem như vậy có va vào ai , thôi bài học tốt cho ngươi". Dừng chút, tay chống cằm, cười cười tiếp" Đối với ta thể thương nhung nhớ cũng có chuyện gì, chỉ là với người khác thình lình bỗng có Đại mỹ nhân như vậy nhảy vào trong lòng, chỉ e là có chuyện hay" Ta bĩu môi, cười trợn mắt liếc nhìn , thèm để ý tới . hỏi" Nghĩ chuyện gì vậy" Ta cười đáp " cho ngươi. Ta có chuyện đứng đắn cần phải làm, ở đây cùng ngươi nhảm".

      cười " , nhưng đừng có vừa vừa nghĩ nữa " Ta có lên tiếng, chỉ cất bước chạy, đến gần còn cố véo cho cái vào tay, chỉ nghe ở phía sau khoa trương kêu lên" Ôi a" tiếng, ta cười sung sướng. bước nhanh hơn. Phía sau cũng truyền đến trận cười vang.

      được đoạn, chợt nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, xoay người lại nhìn, ra thập tam vẫn bước theo tới, nghi hoặc nhìn "Chuyện gì vậy" tới gần, được hai bước, đứng lại, suy nghĩ chút" Muốn hỏi ngươi chuyện, có điều mãi vẫn chưa có cơ hội, thiếu chút nữa cũng quên mất". Ta " Ngươi " cười hỏi" Lần trước tại sao ngươi lại muốn giúp Tứ ca". Ta sững sờ, trong lòng suy nghĩ hồi, vẫn biết là đến chuyện gì:"Ta giúp Tứ gia lúc nào vậy.

      Hơn nữa, tứ gia lúc nào lại cần đến ta giúp". mỉm cười, lắc đầu " Chuyện Cống phẩm lần trước. ngươi đổ trà lên người thập a ka" Ta hít sâu hơi, khẽ nhếch miệng nhìn . Trong đầu tự nhiên hiểu ra vì sao thập tứ muốn nhìn thấy ta.

      Qua hồi lâu, ta như bị đóng băng laịi, còn chút tinh thần nào, trả lời " Việc đó vốn là vô tâm mà làm, chẳng qua là đúng dịp mà thôi" cười cười "Mặc kệ là ngươi cố tình hay vô tâm, dù sao ta cũng muốn cảm ơn ngươi. Nếu , chẳng biết thập a ka hôm đó linh tinh thêm chuyện gì. Cũng phải là lo sợ , chỉ là thêm phiền phức giải thích với Hoàng a mã thôi". xong, đợi lúc, thấy ta có phản ứng gì, thêm" Ta đây, ngươi cũng làm chuyện của mình ". Ta đờ đẫn gật đầu, xoay người chậm rãi bỏ .

      Cũng biết suy nghĩ cái gì, chỉ vừa vừa xoay xoay vòng tay. lúc sau mới giật mình phát sai đường từ lâu,nơi này cách Càn Thanh điện rất xa, thở dài, cũng chẳng còn tâm trạng để trông nom chuyện trà nước, quay người trở lại phòng.

    5. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 5
      Mặt trời cũng dần xuống núi, ngồi phiến đá dựa người vào thân cây bên cạnh, mắt nhắm mắt mở nhìn đôi bướm dập dờn bay lượn ở bụi hoa phía trước. Thời tiết và khung cảnh khiến cho bụi hoa nhìn còn rực rỡ nữa, có điều nhờ có đôi bướm bay lượn ở nơi này, lúc dừng lúc lượn, cùng bay cùng rơi, vô vàn ân ái dưới trời chiều, làm cho người ta nhìn thấy đều cảm nhận được vẻ mỹ lệ.

      thanh ngây thơ trong trẻo chợt vang lên" Ngươi làm cái gì vậy? Vì sao lại động đậy?". Ta nghiêng đầu nhìn sang, ra là tiểu nam hài tầm sáu bảy tuổi, mập mạp, rất đáng , quần áo người chứng tỏ thân phận của cũng thấp. Ta chỉ chỉ phía trước :" nhìn con bướm" tới bên cạnh ta, gần như sóng vai bên ta, nhìn thoáng qua đôi bướm " Nhìn thế này có gì hay đâu, bắt con bướm chơi mới vui" Ta cười tiếng, để ý tới nữa .

      lại hỏi:" Ngươi là người của cung nào?" Ta vẫn nhìn chằm chằm đôi bướm, trả lời , mà hỏi ngược lại" Thế ngươi là từ cung nào tới?" " Là ta hỏi ngươi trước mà?" Ta quan tâm tới , tiếp tục nhìn đôi bướm, trước sau, ngươi chạy ta đuổi dần bay , nếu ta cũng có thể cứ như vậy mà bay tốt biết bao. đợi hồi, thấy ta để ý tới , đành " Ta là Ái Tân Giác La Hoàng Thời" Ta giật mình,vội quay lại tỷ mỉ nhìn . Nghĩ tới đây là đứa con sau này bị Ung Chính biếm làm thứ dân, nhìn vài lần, lại chán nản, quay đầu lại.

      "Ngươi hành lễ với ta sao?" hỏi. Ta nhìn lại , thầm nghĩ mới như vậy, biết phân biệt ràng giữa nô tài và chủ tử, cười chút" Ta tại chưa thỉnh an ngươi, ngày sau còn dài, chờ ngươi lớn, ta hành lễ với ngươi" nghiêng đầu nhìn ta " Các cung nữ khác tại đều hành lễ với ta" Ta nhìn cười cái, hỏi " Ai mang ngươi vào cung, sao giờ lại chỉ có mình"

      có trả lời ta, tiếp tục hỏi "Ngươi là ai?" Ta thoáng run rẩy, trả lời, lại hỏi" Ngươi là ai?" Ta quay đầu ngắm nhìn trời chiều, nhìn sang bụi hoa đơn tĩnh mịch, thào tự hỏi "Ta là ai?" Là Mã Nhi Thái Nhược Hi, là Trương Tiểu Văn? Là cung nữ thanh triều? Là nữ nhân viên văn phòng. Nhất thời đầu óc đều trở nên hỗn loạn. 'Đúng vậy! Ta là ai nha. Ta cũng biết nữa ' Ta nghiêng đầu hoang mang cười với « Ta biết ta là ai » như bị nụ cười của ta làm cho sợ, ngơ ngác nhìn ta.

      Ta nhìn phản ứng của , giật mình, lập tức nở nụ cười hiền lành, định an ủi , thể để sai lầm nhất thời của bản thân mà ảnh hưởng tới con trẻ. thái giám vội vã chạy tới » Ôi chủ nhân của ta, nô tài tìm ngài mãi, người sao lại chạy nhanh như vậy, chớp mắt chạy tới đây rồi »

      Ta nhìn qua, thấy tứ a ka bước nhanh tới từ phía sau, lập tức đứng dậy thỉnh an. Tứ a ka lại gần, xem qua Hoàng Thời, lạnh giọng hỏi » Có chuyện gì xảy ra" . Hoàng Thời như có chút sợ, thấp giọng » Con chuyện với nàng chút thôi ạ ». Đột nhiên nhớ ra cái gì, lại cao giọng » A mã, nàng chịu thỉnh an con, lại còn biết mình là ai ».

      Ta vừa nghe liền giật mình, ngươi được lắm Hoàng Thời, biết phân biệt thị phi,lời nhảm mà ngươi cũng để tâm, chẳng trách bị người ta lợi dụng. Chẳng biết phản ứng thế nào, chỉ có thể chọn cách phản ứng, đứng im lặng.

      Tứ a ka với thái giám bên cạnh "...đem Hoàng Thời về chỗ nương nương trước » Thái giám dạ tiếng, rồi cúi xuống cõng Hoàng Thời mang . Hoàng Thời trước lúc rời như định với ta điều gì, có điều nhìn sắc mặt lạnh lùng của phụ thân, cũng dám lên tiếng, để cho thái giam mang .

      Vốn tưởng rằng tứ a ka cũng cùng Hoàng Thời rời , chỉ là nghĩ đến lại vẫn đứng đó bất động. Nghĩ tới lúc này muốn lui , cũng chưa chắc được như ý muốn, đành lưu lại xem định gì. Vì vậy cúi đầu nhìn bóng cây bị trời chiều làm cho dần ngắn lại, cứ lặng lặng đứng.

      im ắng hồi, lạnh nhạt " Lần sau nếu muốn biết về chuyện của ta, ngại cứ trực tiếp đến hỏi ta ». Lòng ta nhảy cái, rồi oán giận thập tam, muốn nhờ để biết chút chuyện liên quan tới tứ a ka, trả lời được lại còn làm cho tứ a ka biết là sao. Sớm biết vậy hỏi . Bây giờ phải trả lời thế nào đây ?

      nhìn thấy ta chút phản ứng, bước tới ngồi phiến đá ta vừa ngồi, nhìn về bụi hoa phía trước, chậm rãi » Ta thích uống nhất là trà thái bình hầu khôi, điểm tâm thích ăn nhất là ngọc khấu cao, khung cảnh muốn ngắm nhất là trời xanh sau cơn mưa, thích đồ sứ trắng thuần hoạ đồ, thích chó, ghét mèo, ghét đồ cay, thích uống nhiều rượu,... thoáng ngừng lại, suy nghĩ chút, tiếp tục » Những cái này chắc thập tam cũng cho ngươi rồi, Có điều những chuyện về ta rất nhiều, ta tại chỉ có thể nhớ ra chừng này, Nếu ngươi muốn biết thêm bây giờ hỏi ".

      Ta như mọc rễ luôn ở nơi đó, biết nên phản ứng thế nào. Thái độ này của là có ý gì chứ. Ta có cần quỳ xuống đất nhận tội cầu xin tha thứ hay đây. Hay phải nhân cơ hội này đem mọi thứ thắc mắc ra hỏi hết. Kỳ tâm tư của ta rất đơn giản, chỉ biết là trong cung có hai người tuyệt đối ta thể đắc tội, người là Khang Hi còn người là - tứ a ka. Những thứ Khang Hi thích hay kiêng kị, các sư phụ dặn dò tới trăm ngàn lần, có điều những thứ thích hay kiêng dè của Tứ a ka đều làm sao biết được, nghĩ tới thập tam quan hệ với rất tốt, chắc là biết, nên mới hỏi thập tam. Chỉ là thập tam kinh ngạc nhìn ta « Đại lão gia của ta, ta làm sao biết được mấy chuyện này » Ta vùng vằng « Mặc kệ. Dù sao ngươi cũng phải giúp ta tìm hiều xem », rồi cẩn thận dặn dò mấy thứ này chỉ cần lén nghe thôi, đừng để cho người khác biết. Kết quả sao ? Thập tam đem chuyện của ta giao biến thành thế này đây. Aiz !

      Nghĩ tới đây, chợt thấy việc đến nước này, hỏi cũng được, có kết quả gì mới là mất công. Vì vậy, từ từ hỏi « Màu sắc ghét nhất là gì ? » liền ngẩn ra, thể ngờ tới là ta thực hỏi. Nghiêng đầu nhìn kỹ ta lúc, rồi quay đầu trở lại nhìn về phía trước, giọng vẫn lạnh nhạt như cũ » Màu đen ». Ta gật đầu tiếp tục hỏi :

      « Huân hương ghét nhất ? » - rất nhanh trả lời -hương dành dành.

      (Huân hương : loại hương phẩm nguyên gốc có mùi vị đặc trưng như hương cây cỏ, hương của trái cây, hương của tinh dầu, những loại này cần thông qua điều kiện nào như xông hay đốt để có mùi hương mà chính từ bản thân của loại hương đó tự nhiên toả hương )

      « Hoa thích nhất ? » – mộc lan nơi đầm nước

      "Trái cây thích ăn nhất" – Nho.

      "Thời tiết cảm thấy vui vẻ nhất" – Trời mưa.

      "Thời tiết cảm thấy khó chịu nhất"- Mặt trời chói chang.
      ........Ta cũng biết bản thân nghĩ cái gì, đại khái là giống như tìm hiểu hồ sơ của thần tượng ở đại vậy,càng hỏi càng thuận miệng, sau đó lại có thể hỏi đến nơi muốn nhất là nơi nào, chuyện vui vẻ nhất lúc là gì, chuyện gì làm cho xấu hổ nhất. Mà như vậy lại có thể ta hỏi câu trả lời câu. cuối cùng có đống lộn xộn ở trong đầu, biết được rốt cuộc là nhớ được những cái gì.. Sau đó, cũng còn gì để hỏi nữa, ta ngậm miệng vào, ngừng lại.

      Trời lúc này cũng tối đen, hai người đều im lặng lúc, ta cúi người "Những chuyện nô tỳ muốn biết đều hỏi xong rồi. Bối lạc gia nếu có chuyện gì nữa, nô tỳ xin được cáo lui". đứng dậy, nhìn ta hồi, lạnh nhạt " ". Ta liền đứng dậy, vội vã bước .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :