1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bộ Bộ Kinh Tâm - Đồng Hoa

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 121
      Mấy ngày sau vẫn thấy động tĩnh gì từ phía Dận Chân. Lúc Thập tam đến thăm ta, ta hỏi :" Hoàng thượng rốt cuộc muốn thế nào đây?" Thập tam than thở:" Ta cũng biết. Dù sao đây là bắt huynh ấy chắp tay đem người phụ nữ của mình đưa cho người ta, hoàng huynh sao có thể chịu được chứ?" xong lại thở dài lúc mới rời .

      Hà thái y mỗi ngày đều tới bắt mạch theo thường lệ. Hôm nay khám xong, cười :" Tốt hơn rồi, dùng thêm vài thang thuốc nữa, là có thể ngừng uống được rồi." rồi muốn đứng dậy cáo lui. Ta ra hiệu cho Xảo Tuệ đứng bên ra ngoài, nhìn Hà thái y :" Rốt cuộc tình hình của ta bây gìơ đến mức nào rồi?" Hà thái y :" Sắp khỏi rồi. Sau này hằng ngày chỉ cần điều dưỡng bồi bổ thôi."

      Ta :" Ta hỏi bệnh lần này, ta muốn biết rốt cuộc ta còn bao nhiêu thời gian?" Hà thái y trầm ngâm đáp,ta tiếp:" Làm ơn cho ta biết ! Bệnh nhân có quyền biết bệnh tình của chính mình, thầy thuốc cũng có trách nhiệm cho bệnh nhân."
      Hà Thái y khẽ thở dài :" quen biết nhau hơn năm rồi, ta cũng hiểu phải như những người trong hồng trần, chỉ e từ lâu thờ ơ với chuyện sống chết. còn nhớ lần đầu tiên bắt mạch ta ? Nếu làm theo lời dặn, có thể duy trì mười năm ngại." Ta gật đầu, Hà thái y tiếp:" Hôm nay qua hơn năm, vốn là còn lại hơn tám năm nữa. Nhưng hôm nay ta chỉ có thể nếu như tất cả đều tốt, cũng chỉ có thể còn ba bốn năm nữa mà thôi."Sau khi xong liền cúi đầu xuống.

      Ta cười :" Hà thái y cần phải thế. Ta thực phải là bệnh nhân ngoan. Việc này hoàng thượng cũng biết chứ?" Hà thái y :" Hoàng thượng chưa từng hỏi chuyện này, ta cũng ... ta cũng dám ."

      Ta cười :" năm này thực phải cảm ơn Hà thái y cẩn thận điều trị, nếu có thái y, ta chỉ sợ..." Hà thái y đứng dậy hành lễ :" Là bổn phận của người làm nghề y, chỉ hận chính mình y thuật thấp kém, đủ để chữa trị cho ." Ta lắc đầu, Hà Thái y hành lễ rồi cáo lui.

      Mai Hương cùng Cúc Vân nhìn ta đều có phần kì quái, Xảo Tuệ cong môi thầm :" Bọn họ làm sao vậy?" Ta uống cạn chén thuốc trong tay :" Ngươi hỏi xem có chuyện gì xảy ra sao" Xảo Tuệ đưa chén trà cho ta súc miệng :" Có gì hay mà hỏi chứ? Nếu có tiểu thư, trong cung này ta đến ngày cũng sống được. Tiểu thư cũng chủ tử đều thích tự tại giống nhau, đương nhiên vẫn là ra cung tốt hơn. Tối hôm khi ta tìm được tiểu thư, suýt nữa bị tiểu thư hù chết, mặt trắng bệch, hai mắt vô hồn, miệng ngừng gọi:" Tỷ tỷ" tới lui lại vòng vòng mặt đất. Sau đó , Hà thái y đến xem tiểu thư, chỉ than thở:" Bệnh có tốt hay , là nằm ở tâm lý của nàng . Nàng nếu muốn tốt, chính là Hoa Đà Biển Thước tái sinh, cũng bất lực."ta lúc đó chỉ biết khóc, mà tiểu thư lại chỉ ngủ mê mệt, sau rồi Thập tam gia tới, tiểu thư bấy gìơ mới dần dần khoẻ lên." Xảo Tuệ , giọng có phần nức nở, nàng chỉ ra trời xanh bên ngoài cửa sổ " Tiểu thư muốn lại ra khỏi cung tường của Từ Cấm Thành ngắm những cái này sao."

      Ta ôm Xảo Tuệ :" Mấy ngày nay khiến ngươi chịu khổ rồi! Từ lúc theo ta đều là những ngày phải nơm nớp lo sợ, từ xưa đến gìơ e là cũng chưa từng bị như thế!" Xảo Tuệ lắc đầu :" Những ngày thế này tiểu thư lại mình vượt qua hơn hai mươi năm, Xảo Tuệ vào rồi, mới chính thức hiểu được đau khổ mấy năm nay tiểu thư phải chịu, Chỉ cần tiểu thư cảm thấy tốt, ta thế nào cũng được thôi ." Ta gật đầu.

      Còn chưa hết, Dận Chân từ bên ngoài xem bước nhanh vào, Xảo Tuệ vừa muốn thỉnh an, Dận Chân vẻ mặt bình tĩnh biểu gì, nhưng miệng hét lên:" Cút ra ngoài!" Xảo Tuệ kinh sợ, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía ta, ta nhìn nàng gật đầu, tỏ ý cho nàng nhanh nhanh ra ngoài.

      Dận Chân nhìn chằm chằm vào ta, huyệt Thái Dương giật mạnh, sau hồi mới gằn từng chữ :" Trẫm rốt cuộc hiểu được ngươi vì sao bỏ mặc được lão Bát rồi! Hiểu được ngươi vì sao bảo đề phòng ta, hiểu được ngươi vì sao khi bị phạt quỳ ở thái miếu, ngươi cũng quỳ theo ở phật đường, hiểu được trẫm làm tổn thương đến lần, ngươi làm tổn thương trẫm."
      Ta nhìn vào đôi mắt thâm sâu lạnh lùng của Dận Chân, cuối cùng cũng biết rồi:" Cửu gia thế sao?" Dận Chân :" Trẫm mong là lần này là lão Cửu làm biết bao, nhưng phải! Là lão Bát chính miệng cho trẫm. từng chữ từng chữ cho trẫm biết, dạy ngươi cưỡi ngựa, tặng ngươi hoa nhài, vòng tay ngươi mang bên người từ lúc tiến cung cũng là đồ tặng, các ngươi ở thảo nguyên nắm tay ngắm sao, cùng nhau ngắm trăng, từng ôm ngươi, hôn ngươi, các ngươi từng có hẹn ước " Tử sinh khiết khoát, dữ tử thành thuyết, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão." hừ "Tử sinh khiết khoát, dữ tử thành thuyết; chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão . . .' "

      Ta vội :" Đừng nữa, cần nữa." Dận Chân cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào ta :"Đừng nữa sao? Lúc lão Bát tỉ mỉ kể lại cho ta những chuyện này ,trong lòng ta cũng ngừng câu này, nhưng ta chỉ có thể vờ như có việc gì mà tiếp tục nghe, ta cảm thấy thế nào? ta có cảm giác gì đây?"

      nâng đầu ta lên: " Nhìn ta ! Nhược Hi, ngươi giấu ta quá tốt đấy! Vì sao còn muốn để tìm ta những việc này Để lão Bát từng đao từng đao đâm vào lòng ta, mà ta chỉ có thể mỉm cười ngồi đó để mặc cứ đâm từng đao xuống. Vì sao năm đó ngươi cho ta biết, còn cố ý ngầm thừa nhận việc ta hiểu lầm thập tứ và ngươi? Vì sao? ra từ đầu đến cuối đều là lão Bát!" Định bất phụ tương tư ý"."

      cầm lấy tay ta đặt ngực " Ngươi biết nó đau đớn thế nào ? Ngươi để lão Bát thương tổn ta như vậy, sao ngươi có thể nhẫn tâm đến như thế chứ?"

      Nước mắt cứ rơi xuống, con tim như tan vỡ thành từng mảnh, muốn ôm , những đẩy ta ra, xa vài bước :"" cho phép ngươi động vào trẫm! Từ hôm nay trở , trẫm vĩnh viễn muốn gặp lại ngươi, bọn họ đừng hòng tiếp tục làm tổn thương trẫm!" xong, thoáng cái lảo đảo bước .

      Ta nhảy xuống giường, chạy chân trần bước theo, bàn tay vừa mới chạm vào ống tay áo , rồi lại do dự dừng lại, tay ao cứ thế lướt qua ta, ta dựa vào khung cửa, nhìn theo bóng xa, thân mình chẳng còn khung xương để chống đỡ, ngã lăn đất. Nếu ta quyết định phải rời , đây có lẽ là kết cục tốt nhất, từ nay về sau cần nhớ thương, trong lòng còn có ta, đau!

      Trong miệng ngừng thào "Từ ái dục sinh lo, từ ái dục sinh sợ, xa lìa hết ái dục chẳng còn lo sợ gì? Thế nên chớ đắm , vì đắm biệt ly là khổ, nếu còn niệm ghét, còn gì ràng buộc."

      ngừng nhắc nhắc lại với chính mình, chỉ có như vậy mới ngăn cản chính mỉnh đuổi theo, mới có thể để bản thân chìm trong đau đớn khôn cùng mà lập tức tan biến.

      "Thế nên chớ đắm , vì đắm – biệt ly là khổ, nếu còn niệm ghét, còn gì ràng buộc."

      —–

      "Tiểu thư mọi thứ đều sắp xếp xong rồi. Người còn muốn kiểm tra lại ?" ta hơi nghiêng người xuống dưới, những thứ ta thực muốn mang đều để trong bọc hành trang rồi, những cái khác cũng chỉ là vật ngoài thân, có hoặc có cũng chẳng sao. Xảo Tuệ :" Ta kêu đám thái giam đem mấy thứ này đặt lên xe nhé!" Ta gật đầu. Hai người thái giám tiến tới cầm đồ, phát chỉ có cái rương chẳng to chẳng , đều sửng sốt, người lớn tuổi cười cười hỏi:" Phúc tấn chỉ có mấy thứ này muốn mang thôi a" Xảo tuệ :" Chỉ có thế này thôi!" Hai người đem đồ ra ngoài, vừa với thái giám đứng bên ngoài:" Tan ! Chỉ có chừng này thôi."

      Thừa Hoan chỉ vào mấy thứ xung quanh :" Những thứ này đều cho con hết sao ạ?" Ta cười :" Nếu như con muốn để lại, Nếu muốn, xử lý thế nào cũng được."

      Thập tam tiến lên, yên lặng quan sát căn phòng lần, rồi lại quay lại nhìn bên người ta, Ta đứng dậy :" Có thể rồi!" Thập tam gật đầu, trước ra ngoài.

      Thái giám ở xung quanh thắp đèn lồng, ta nắm tay Thừa Hoan, Xảo tuệ ôm bọc hành trang, yên lặng bước ở đằng sau Thập tam. đến bên xe ngựa, Thừa Hoan bước nhanh muốn lên xe, Thập tam ngăn con bé lại :" A mã và còn muốn chuyện, con cùng Xảo Tuệ ngồi qua xe bên kia , chút nữa cho con sang." Thừa Hoan ngúng nguẩy, nhìn ta liếc mắt, thấy ta giúp nàng, đành gật đầu, bước nhanh về phía chiếc xe ngựa khác.

      Ta xoay người nhìn vòng Tử Cấm Thành vẫn chìm trong đêm đen, tròn mười chín năm, sinh mệnh của ta ở cổ đại vẫn bị nó giữ lấy. Vốn tưởng rằng ngày rời , ta hẳn là vô cùng vui vẻ, nhưng tại mới biết, hề có chút vui sướng. Ánh mắt hướng về phía Dưỡng Tâm điện, trong lòng nhói đau, xoay giật người lại bước lên xe ngựa.

      Thập tam :" thôi!" Bánh xe cứ lăn đều , ta cách càng ngày càng xa, trong lòng thầm nguyện cầu:" Cho ta được gặp ngươi lần, lần thôi." Nhưng phía sau chỉ có cái lạnh băng của tường đỏ, ngói lưu ly, lan can cẩm thạch cùng đêm đen vắng lặng.

      Tử Cấm Thành từ từ khuất vào trong bóng đêm, ta nghiêng người nhìn ra bên ngoài. Thập tam khẽ túm lấy ta :" Bên ngoài gió mạnh,hứng gío lâu tốt đâu." Ta cố gắng nhìn kỹ Tử Cấm Thành mờ dần trong đêm, từ từ quay người lại, Thập tam nhìn ta hồi, than thở:"Ngươi quên được hoàng huynh." Ta nhìn .

      Thập tam im lặng rồi lại :" Ta nghĩ đến hai người có thể bên nhau đến già. Mà phải giống ta và Lục Vu – tương vong vu giang hồ." Ta : Giữa chúng ta bây giờ có rất nhiều mạng người ngăn trở, lúc nếu như rời , có thể còn ngừng gia tăng, ta có cách nào đối mặt nổi."

      Thập tam nghiêng người lấy bầu rượu cùng hai chén , lắc lắc trước mặt ta, ta hỏi:" Sao chuẩn bị chén to hơn? Ngươi phải thấy khó chịu nhất khi phải cầm chén mà uống sao?" Thập tam cười :" Tuổi tác tha ai! Hôm nay cũng chỉ cần uống chút là được. Ngươi sau này cũng nên uống ít chút, hai chén để hoạt huyết, nhiều hơn sợ là cơ thể ngươi chịu nổi. "

      Ta gật đầu , cầm lấy chén rượu từ tay Thập tam rồi khẽ chạm, ngẩng cổ lên, uống cạn hơi. Thập tam cười mắng:" Mới xong, uống như thế rồi!" Ta ngắm nghía bầu rượu đáp, trong lòng rất muốn uống say trận, nhưng chỉ có thể cố nén.

      Thập tam khẽ nhấp chén rượu, ta :" Ngươi nhớ chú ý sức khoé của mình." Thập tam ừ khẽ, Từ lần đầu tiên gặp nhau trong phủ Bối lặc đến lúc sắp phải chia tay này, vậy mà là hai mươi năm dài đằng đằng, từng hình ảnh lướt qua trong đầu, ngàn lời muốn , vậy mà thể ra khỏi miêng, cuối cùng chỉ :" Bị ngươi ép mang ra phủ Thập gia là việc vui mừng nhất đời này của ta." Thập tam dịu dàng nhìn ta :" Cũng là chuyện mà đời nay ta hài lòng nhất."

      Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, thị vệ kêu lên: " Thập tam gia!" Thập tam kinh ngạc vén rèm xe lên, thò người ra ngoài, vừa hỏi:" Sao lại.." ngưng bặt, chỉ bình tĩnh nhìn ra bên ngoài. Ta khó hiểu vén rèm cửa sổ, thoáng chốc ngây người. Bát a ca Duẫn tự mặc bộ trường bào xanh trúc dẫn ngựa đứng ở ven đường, lẳng lặng nhìn ta. Dưới tia nắng ban mai dịu , tay áo theo gío khẽ lay động ánh lên sắc vàng nhàn nhạt.

      Mãi đến khi Thập tam nhảy xuống xe, thỉnh an :" Bát ca sao lại ở đây?" , ta mới có phản ứng. Duẫn Tự thản nhiên đáp lời:" Ta đến tiễn Nhược Hi." Thập tam thản nhiên :" dám làm phiền Bát ca.! Chúng ta cũng mau rồi, Bát ca trở về thôi."

      Ta nhảy xúông xe nhìn Thập tam cười, thẳng tới chỗ Bát a ca Duẫn Tự. Phía sau có tiếng Thập tam thở dài, cho mọi người tản ra.

      Hai người yên lặng nhìn nhau hồi, ta chỉnh lại y phục, hướng về phía hành lễ :" Cảm ơn" Khuôn mặt vẫn có biểu tình gì của bỗng nở nụ cười:" Ta có mục đích của mình thôi." Ta :" Nếu như phải muốn giúp ta rời , người vĩnh viễn cần phải làm thế."

      :" Suối nước nóng ở Tuân Hoá rất tốt, với tật ở chân của ngươi cũng có ích, phong cảnh lại đẹp, Thập tứ đệ khẳng định đối xử tốt với ngươi, chỉ mong ngươi đối xử tốt với chính mình. Nếu quyết định rời , nên chặt đứt hết thảy. " thuộc về quá khứ, ví như hôm qua mất , là thuộc về sau này, ví như hôm nay sinh ra."

      Ta lặng im thoáng gật đầu, : "Ngừơi có gì muốn ta với Thập tứ gia ?" Bát a ca Duẫn Tự chỉ cười khẽ:"Cuộc đời này cũng hết, còn gì để nữa." Ta :" Người hãy tự chăm sóc cho chính mình." khẽ híp mắt nhìn về phía mặt trời mọc:" Tâm tư của ta ngươi đại khái hiểu, nếu hiểu, tức là có thể lý giải, cũng cần thiết thương cảm."

      nhìn ta, đưa tay khẽ vỗ đầu ta :" thôi!" Ta dõi mắt nhìn , vẫn nhúc nhích, trong lòng hiểu được đây là lần cuối trong đời này chúng ta có thể gặp nhau. Khi chàng trai mặc áo bào xanh nhạt, mặt như quan ngọc bước nhanh từ ngoài phòng vào năm đó, ta làm sao nghĩ được giữa chúng ta còn có câu chuyện lúc sau. Chuyện cũ năm xưa ngừng ùa về, cố nén nước mắt hành lễ với , xoay người bước , được vài bước, lại bỗng xoay người chạy lại tới trước người , ôm lấy , nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi.

      thoáng đờ người ra, từ từ đưa tay ôm lấy ta, yên lặng ôm ta lúc, vỗ nịe lưng ta :" Quên Tử Cấm Thành, quên chúng ta !" xong đẩy ta ra, rút khăn tay từ bên người ta ra giúp ta lau nước mắt cười , : "Làm tân nương phải có bộ dạng của tân nương chứ, sao lại khóc lóc sướt mướt thế này? Mau nhanh lên, Thập tam đệ sắp nhịn được nữa ròi, hôm nay "con hổ cười", thực chọc giận có chút phiền phức."

      Ta gật đầu, hai người yên lặng nhìn nhau, Thập tam ở phía sau kêu lên:" Nhược Hi!" Ta nhìn Bát a ca cười, gật đầu với ta, ta xoay người chạy trở về, vội vã nhảy lên xe ngựa, kêu lên:" thôi!"

      Ôm đầu cuộn tròn người lại ngồi im hồi, đột nhiên cơ thể cảm thấy run run hoảng sợ, vội vàng vén rèm nhìn ra cửa sổ, ló thân ra nhìn về phía sau, người ngựa đứng ở khoảng mù mịt ven đường, thân ảnh nhạt nhoà, chỉ thấy hình bóng tràn đầy bi thương hiu quạnh. Cách xa như vậy, mà vẫn khiến người ta thấy đau xót.

      Rốt cục cũng khuất khỏi tầm mắt, ta vẫn ngây ngốc nhìn thêm lúc mới lùi vào trong xe. Sắc mặt Thập tam rất là khó coi, trừng mắt nhìn ta :" Sao ngươi lại giống như tượng đất vậy, tỏ ra tức giận chút nào hết.?Ta vẫn luôn đề phòng Cửu gia, nhưng ngàn tính vạn tính cũng nghĩ tới lại có thể tự mình chạy đến trước mặt hoàng huynh, tỷ mỉ cho hoàng huynh biết chuyện của ngươi và lúc trước, lại đề cập chữ đến việc ngươi cùng chia tay, dù hận hoàng huynh, nhưng cũng nên nhớ đến ngươi vài phần."

      Ta im lặng chút :" làm như thế, chỉ là để ép Hoàng thượng buông tay, để cho ta ra cung. Khiến hoàng thượng tổn thương là để tác động thêm, cũng phải vì cố ý tổn thương hoàng thượng mà làm thế." Thập tam ngẩn ra, khẽ thở dài:" Xem ra ta vẫn chưa nhìn lầm Bát ca ."
      Xe ngựa từ từ dừng lại, ngoài xe thị vệ khẽ :" Gia phải trở về thôi." Thập tam chưa di chuyển, ta gượng cười :" Tiễn người ngàn dặn, đến lúc từ biệt cũng vẫn phải từ biệt!" Thập tam cười khổ lắc đầu :" Ngày xưa cười người giống nữ nhi, hôm nay mới biết nỗi khổ tiễn biệt ." rồi nhảy xuống xe, đưa tay dìu ta xuống.

      Thừa Hoan sớm đợi ở bên xe, thấy ta xuống xe, nhào tới, ôm chặt lấy ta. Thập ta căn dặn:" Thừa Hoan, lạy ba lạy." Thừa Hoan bèn quỳ xuống, hướng về phía ta hành đại lễ. Ta ngồi xuống, ôm nàng vào lòng, gắt gao ôm chặt hồi lâu :" Nhớ kỹ lời lúc trước dặn ngươi rồi chứ." Thừa Hoan gật đầu. Lại ở bên tai nàng khẽ :" Chớ quên ngày hai mươi hai tháng mười hai hàng năm phải bái tế vị ấy, nhưng trừ Hoàng bá bá , ai cũng thể cho biết." Thừa Hoan nước mắt lưng tròng, chỉ biết cắn môi đáp ứng.

      Ta buông tay nàng cười nhìn Thập tam :" Quay về thôi!" Thập tam gật đầu, người lại hề di chuyển. Ta bỗng thấy chua xót, ôm lấy Thập tam :" Chia ly từ đây, bảo trọng." Thập tam hết sức ôm lấy ta: " Hoa cỏ sang năm lại tươi mới, bạn cũ lại chẳng giống như xưa." Ta " là tri kỷ trong đời , Cách ngăn trời biển như ngồi gần nhau."

      Thập tam thở dài :" thôi" Ta cười nhìn gật đầu, lại bế Thừa Hoan xuống, xoay người bước lên xe, màn xe vừa hạ xuống , nước mắt cũng lăn dài má. Xảo Tuệ chưa lời, chỉ đưa khăn tay qua cho ta. Xe ngựa từ từ lăn bánh, chỉ nghe Thừa Hoan khóc theo:" , trở về thăm Thừa Hoan!"

      Ta khó lòng khống chế được, vùi đầu vào trong lòng Xảo Tuệ nức nở khóc lên.

    2. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 122
      Xảo Tuệ biết rút từ đâu ra tấm lụa đỏ thẫm dúi cho ta. Ta vừa cười hỏi nàng làm gì vậy, Xảo Tuệ nghiêm giọng trách ngay: "Làm gì là sao? làm tân nương chứ còn gì nữa?" Ta trả khăn lại cho nàng bảo "Chúng ta hôm nay coi như bị đuổi khỏi Tử Cấm Thành, giờ chỉ cầu được chốn yên thân. Nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có hai người chúng ta với vài thị vệ hộ tống, Thập Tứ gia lại bị giam lỏng, còn bày vẽ làm gì?" Xảo Tuệ vẫn rất ấm ức lẩm bẩm: "Ngày trọng đại của tiểu thư, cả khăn cũng đội coi sao được chứ?". Ta chỉ đành cười trừ, phớt lờ tấm lụa nàng cố nhét tới.

      Xe ngựa còn chưa dừng lại, tiếng cổ nhạc rộn rã vang lên. Ta sửng sốt, khẽ nhón tay vén rèm nhìn ra, thấy cửa phủ giăng đèn kết hoa, có vẻ rất hoan hỉ. Ta chỉ biết cười khổ, hạ màn xuống. Xảo Tuệ ngược lại rất hài lòng, cứ tấm tắc khen " uổng tiểu thư với Thập Tứ gia thân thiết từ nha." Ta thở dài nặng nề, cầm tấm khăn trong tay Xảo Tuệ đội lên đầu. Khăn vừa chỉnh xong, có người vén rèm đỡ ta xuống xe.

      Ta cứ nhìn chằm chằm xuống mũi chân, định mặc cho người ta sắp đặt, nhưng lạ lùng thay, chưa làm lễ gì được đưa vào tân phòng rồi. Mọi người vừa hết, còn lại Xảo Tuệ, ta liền kéo khăn xuống nhìn chung quanh. Xảo Tuệ vội la lên: "Phải đợi Thập Tứ gia vào vén khăn chứ ạ."

      Ta lườm nàng cái rồi hỏi "Ngươi cảm thấy kì quái sao? Phủ đệ ràng trang trí như mừng hỷ , nhưng qua cửa lại chẳng làm nghi lễ cưới xin gì cả" Xảo Tuệ bĩu môi : "Ta cũng khó hiểu đây! Phải chính tay Thập Tứ gia dẫn tiểu thư vào chứ? Đằng này đến giờ bóng dáng ngài ấy cũng chưa thấy, là uổng công vừa rồi ta khen nức nở mà!"

      Ngoài cửa vang đến tiếng cười của Thập Tứ : "Ngươi khen gì ta thế?" Xảo Tuệ hốt hoảng muốn che khăn lại cho ta, bị ta gạt tay ra. Vừa lúc đó Thập Tứ đẩy cửa bước vào, Xảo Tuệ vội vàng cúi đầu thỉnh an. Thập Tứ liếc sơ tấm khăn đỏ tay Xảo Tuệ, lại nhìn ta cười.

      Ta hành lễ với , hỏi mệt , ta liền lắc đầu. Thập Tứ đỡ ta ngồi xuống, cười nhìn Xảo Tuệ hỏi: "Vẫn chưa trả lời ta, vừa rồi ngươi khen ta chuyện gì?" Ta lườm lườm Xảo Tuệ ý bảo nàng chớ có lắm lời, Xảo Tuệ vẫn bĩu môi, phớt lờ ánh mắt của ta, cứ cúi gằm đầu xuống đất mà : "Nô tì vừa vào đến cửa phủ, thấy khí rất náo nức tưng bừng, liền khen uổng công Tiểu thư thân với gia từ . nhưng giờ ..." Xảo Tuệ phẫn nộ nhìn gian phòng : "Ở đây đến chữ hỉ cũng có."

      Ta trừng mắt nhìn Xảo Tuệ rồi quay qua Thập Tứ than phiền: "Nàng ta từ lớn lên với ta, còn lớn tuổi hơn ta nữa, vậy mà giờ hư hỏng ra vậy đấy." Thập Tứ nghiêng đầu cười rộ lên: " do ngươi dạy chứ ai. Nghe Thập ca , lúc ngươi chưa đến bối lặc phủ, Xảo Tuệ rất ngoan ngoãn! Ai ngờ sau khi theo ngươi miệng lưỡi giảo hoạt, đến cả Thập ca cũng dám chọc."

      Xảo Tuệ cúi đầu đứng yên dám lên tiếng, Thập Tứ khẽ mỉm cười : " Hoàng thượng hạ chỉ, cho phép làm lễ đại hôn, trang trí trong phủ được dán chữ hỉ" Xảo Tuệ ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn ta, lại vội vàng cúi đầu. Ta trong lòng bỗng có cảm giác khó tả, chỉ cười khẽ: " Vậy sao xung quanh còn giăng đèn kết hoa, thổi nhạc rộn ràng thế?" Thập Tứ cười : " Ta muốn ngươi thấy quá vắng lặng, nên lấy danh nghĩa làm sinh nhật bài trí chút."

      Ta lắc đầu cười : "Ta vốn chẳng để tâm những chuyện này. Ngươi hà tất còn làm trái ý chứ? đồng ý thôi, còn cố náo nhiệt làm gì, lại khiến người ta này nọ, lại sinh thêm chuyện." Thập Tứ gượng cười , sau lúc mới hỏi: "Ngươi muốn ra gặp mọi người chút ?" Ta lắc đầu bảo muốn rửa mặt nghỉ ngơi trước . Thập Tứ gật đầu đồng ý rồi đứng dậy bước ra ngoài. Ta đưa tới cửa, : "Biết ngươi thích yên tĩnh nên xếp chỗ này, rất gần thư phòng, thường ngày cũng ít người lui tới. Ngoại trừ mấy người chuyên phụ trách quét tước, nha đầu chăm hoa cỏ , chỉ có đại a đầu Trầm Hương đến làm bạn với Xảo Tuệ . Nếu cần gì mà ta có ở đó, cứ trực tiếp đến tìm ta, hoặc kêu Trầm Hương tìm quản gia là được." Ta cười gật đầu. Thập Tứ ngần ngừ đứng lại chút, mới chậm rãi rời bước .

      mười tám mười chín tuổi mặt trái xoan mắt to tròn dẫn hai người vú già bưng nước vào. Theo sau nàng là hai tiểu nha đầu , trong tay cầm ít đồ lặt vặt. đầu chưa tiếng nào miệng nở nụ cười, thỉnh an : " Phúc tấn cát tường!" Chưa thích ứng được chuyện xưng hô này, ta ngây ra lúc mới : "Trầm Hương phải ? Đứng lên !". Trầm Hương gật đầu vâng lệnh, lại hướng Xảo Tuệ hành lễ :" Vị này chính là Xảo Tuệ ạ? Nô tỳ Trầm Hương, sau này có chỗ nào hầu hạ chủ tử chu toàn, mong chỉ bảo" Vị này liền nghiêng người tránh lễ, vội tới nâng nàng dậy.

      Xảo Tuệ vừa giúp ta thay trang phục, vừa cười : "Thập Tứ gia tìm ở đâu được nha đầu khôn lanh như vậy nhỉ? Cười ngọt như mật vậy." Trầm Hương cười : "Đa tạ khen ngợi, gia chính là thấy nô tỳ hay cười, mới cố ý để nô tỳ tới hầu hạ chủ tử, giúp cho chủ tử cười nhiều hơn ạ." Nàng vừa vừa rải đinh hương vào bồn tắm. Xảo Tuệ cười hỏi:" Đây cũng là Thập Tứ gia căn dặn à?" Trầm Hương : "Vâng ! Gia chủ tử thích thêm cánh hoa khi tắm, nô tỳ cố ý chuẩn bị rồi." Xảo Tuệ khẽ đẩy ta ghẹo: "Phúc tấn có nghe thấy vậy." Ta đứng dậy :" Cứ gọi tiểu thư như trước là được rồi."

      Trầm Hương đem bày các thứ ở xung quanh thùng tắm xong, ngọt ngào cười : " Còn có chỗ nào như ý, chủ tử cứ sai bảo, nô tỳ vẫn đứng ở bên ngoài hầu hạ." Nàng ta xong hành lễ, rồi dẫn người lui ra ngoài. Xảo Tuệ than thở: " Đến cả việc người tắm rửa thích có ai ở bên cạnh cũng biết nữa . Được rồi, ta cũng ra ngoài đây." rồi đóng cửa ra.

      Ta nhắm mắt lặng im ngồi trong bồn tắm, cứ khẽ mân mê đôi bông tai mộc lan . Sau lúc lâu, mới chợt bừng tỉnh, vội vã tắm cho xong rồi kêu Trầm hương chuẩn bị nước nóng để Xảo Tuệ cũng tắm chút. Xảo Tuệ cười dặn dò Trầm Hương vài câu rồi xoay người .

      Ta ngồi giường, chậm rãi mở bọc hành trang gửi Xảo Tuệ giữ bên người. Hai bộ quần áo cũ, hộp trang sức, xấp bản chữ mẫu, cùng với mũi tên bạch vũ được bọc trong vải đỏ. Ta lẳng lặng ngắm hồi, lại bọc lại như cũ, đứng dậy tìm chỗ để cất. Trầm Hương bước lên phía trước, thay ta mở cửa tủ để xếp đồ.

      Chập tối Xảo Tuệ đuổi khéo Trầm Hương nghỉ trước, rồi ngồi xuống mép giường hỏi ta:" Tiểu thư người cũng phải thực gả cho Thập Tứ gia phải ?" Ta : "Ừ!". Xảo Tuệ buồn thiu lặng yên, ta cầm tay nàng an ủi: "Xin lỗi, ta biết ngươi mong ta có thể thực gả cho người ta, sống cuộc sống tốt đẹp mỹ mãn. Nhưng ta làm được." Xảo Tuệ hỏi:" Hoàng Thượng có biết ? Thập Tứ gia có biết ?" Ta im lặng chút : "Hoàng thượng có lẽ hiểu, cũng có lẽ , ra hiểu hay cũng vậy. Thập Tứ gia hẳn là hiểu được." Xảo Tuệ thở hắt ra: Thôi chỉ cần tiểu thư thực vui vẻ là được rồi." Ta : "Cảm ơn." Xảo Tuệ cười :" Người ngủ thôi!" rồi giúp ta kéo chăn, buông màn, tắt đèn, đóng cửa quay ra.

      —–

      Cả đêm trằn trọc sao ngủ được, thiêm thiếp được lúc trời hừng sáng, ta chợt sợ hãi ngày mới lại bắt đầu. Lúc ta vừa tỉnh lại, trong khoảnh khắc chợt hoảng hốt, cứ tưởng mình vẫn ở trong Tử Cấm Thành, ý nghĩ đầu tiên bật lên là: " vào triều rồi sao? Đêm qua xem tấu chương có muộn ? Mấy giờ mới nghỉ vậy?" Thừ người lúc lâu mới chợt nhớ ra, chúng ta giờ xa nhau nghìn trùng rồi, phút chốc cảm thấy bản thân rã rời còn chút sức. Nước mắt cứ thế ngừng rơi gối.

      Xảo Tuệ ở bên ngoài khẽ gọi: "Tiểu thư!" Ta vội vàng lau nước mắt ngồi dậy: "Ta tỉnh rồi, vào !" Xảo Tuệ cũng Trầm Hương cầm chậu rửa mặt bước đến. Xảo Tuệ lục hòm tìm bộ Mãn phục đỏ tươi cho ta, vừa hầu hạ ta mặc quần áo, vừa :" Hôm nay phải trang điểm kỹ càng chút, theo quy củ qua dập đầu dâng trà thỉnh an cho đích phúc tấn." Ta cười ừ. Xảo Tuệ nhìn Trầm Hương, thấy nàng cúi đầu làm việc, mới khẽ bỏ với ta: "Chắc đích phúc tấn làm khó dễ tiểu thư đâu, tối đầu tiên tiểu thư vào cửa, Thập Tứ gia lại chỉ đến nhìn tiểu thư chút à." Ta vừa cười vừa tức, vờ giận véo Xảo Tuệ cái,: " Ngươi ngày càng tuỳ tiện. Ở trong cung cũng thấy ngươi bừa bãi như thế này." Xảo Tuệ cười hì hì : "Trong cung sao có thể so với ở đây? Người có bộp chộp mấy vào trong cung cũng phải biết cẩn trọng thôi."

      Ta chuẩn bị hết thảy rồi mới bảo Trầm Hương dẫn về sảnh chính. Thập Tứ cùng mấy phúc tấn ngồi đó cả rồi. Tất cả đều là người quen, cũng cảm thấy xa lạ , chỉ là có chút xấu hổ mà thôi. Dù sao ta chưa từng nghĩ có ngày lại cùng bọn họ sống chung nhà. Ta hướng về phía đích phúc tấn của Thập Tứ Hoàn Nhan thị quỳ lạy, dâng trà quá đầu : "Nhược Hi cung thỉnh phúc tấn dùng trà." Nàng cười tiếp nhận khẽ nhấp trà rồi : "Sau này là người nhà rồi, cứ gọi tiếng tỷ tỷ là được.", đoạn chỉ sang chiếc ghế bên cạnh ban ngồi. Ta khom người : "Tạ ơn đích phúc tấn." Nàng sửng sốt, ta cũng tiếp tục để ý đến nàng tự ngồi xuống. Lại có hai vị trắc phúc tấn cùng thứ phúc tấn tới hành lễ, lạo nhạo hồi, cuối cùng đều tự ngồi vào chỗ của mình, Thập Tứ khẽ liếc mắt nhìn ta, : "Truyền cơm !"

      Ta tuỳ ý ăn mấy miếng rồi hạ đũa, lẳng lặng nhìn mọi người dùng cơm, bộ dạng tỏ ra vô cùng buồn chán. Thập Tứ hỏi: "Vậy là đủ rồi sao?" Ta khẽ gật đầu, chăm chú nhìn ta lát rồi : " Vậy ngươi về trước !" Mọi người bàn đều giật mình. Ta hành lễ với và đích phúc tấn xong lập tức xoay người bước .

      Trầm Hương vẫn luôn tươi cười giờ tái mặt, cúi đầu lẳng lặng theo sau. Xảo Tuệ được chút, thấy xung quanh người mới hạ giọng hỏi:" Tiểu thư, tính tình của người so với lúc xưa sao khác nhau quá vậy? Người nhận tình cảm của đích phúc tấn thôi, nhưng sao đến việc có quy củ thế này người cũng làm vậy? Gia cùng đích phúc tấn còn chưa dùng xong bữa người lại trước sao được chứ? Ta lớn như vậy lần đầu tiên mới thấy đó."

      Ta : "Các loại lễ nghi cũng làm chán rồi, sau này 'đức hạnh' của ta chỉ đến thế này thôi. Ngươi sớm chuẩn bị tâm lý cho tốt . Ta có ý định làm người nhà với các nàng, cũng có ý định cùng các nàng trình diễn bức tranh tỷ muội vui đùa. mình ta sống qua ngày là được, có tinh lực để diễn trò với bất cứ ai đâu." Xảo Tuệ ngây người lúc lâu đành thở dài: " Cũng tốt! Trong cung chịu đủ rồi, ra đây cứ thoải mái thôi!" Ta cười ôm Xảo Tuệ :" Vẫn là Xảo Tuệ tốt nhất mà!" Xảo Tuệ đẩy ta : " Người cảm ơn Thập Tứ gia ấy! Ngài ấy ràng tỏ ý để mặc người mà." Ta mỉm cười : "Đích phúc tấn phẩm cách cũng xấu, trong lòng dù khó chịu, rất coi thường ta, cùng lắm là lập ta, mọi chuyện đều gạt ta ra thôi. Nhưng đấy chính là điều ta mong muốn, mấy người bên dưới dù có gây chuyện gì cũng liên quan, sau này chúng ta cứ đóng cửa sống qua ngày là được!" Xảo Tuệ cười : " như thế,chiêu hôm nay tiểu thư làm hay , vừa vào rút chân ra được, cú giải quyết gọn ghẽ ngay." Ta nháy mắt với Xảo Tuệ: " Ai chịu được chuyện trường kỳ kháng chiến với các nàng chứ?"

    3. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 123
      "Tiểu thư, đừng luyện nữa! Có phải thi trạng nguyên đâu, viết chữ đẹp đến mấy cũng ích gì cơ chứ! Ra xem Trầm Hương và ta đá cầu mà!" Xảo Tuệ ở ngoài cửa gọi vào. Ta : "Rồi rồi, ngươi cứ chơi !"

      Ta nhìn chữ viết của mình, lại nhìn sang chữ mẫu, chỉ biết lắc đầu than thở: "Chẳng có được cái thần, cuối cùng cũng chỉ là bắt chước mà thôi." Những bảng chữ mẫu này trước đây đều của Dận Chân viết, sau này bao gìơ có nữa rồi. Ta thừ người lúc, lắc đầu ngây ngốc cười, đem bảng mẫu cất , lại đem mẫu mình viết được tốt nhất đặt vào bên ở trong hòm, chỉ hai ba tháng cũng xếp được chồng rồi.

      Ta dựa vào cửa ngắm Trầm Hương đá quả cầu ngũ sắc vô cùng điêu luyện, Xảo Tuệ cười : "Chúng ta năm đó thực bì được với nàng rồi." Ta mỉm cười, chuyện ở Bối lặc phủ, xa xôi như là kiếp trước vậy.

      Mãi Xảo Tuệ mới phát Thập Tứ đứng ở ngoài sân, hai ngươi vội vàng thu cầu, thỉnh an Thập Tứ. Ta cười hỏi " Đến rồi cũng chịu vào, đứng dưới trời hè phơi nắng sao?" Thập Tứ cười thả bước tới giàn hoa tử đằng ngồi xuống, ta xích sang bên nhường chỗ. đặt phong thư lên bàn, nhắm mắt khẽ đung đưa ghế dựa, bộ dáng ra chiều rất thoải mái. Trầm Hương đem trà đặt lên bàn, lặng lẽ lui xuống.

      Ta cầm lấy thư, là thư Mẫn Mẫn gửi cho ta. Ở trong thâm cung nhiều năm chưa từng có liên lạc, bỗng dưng nhìn thấy thư của nàng, trong lòng chợt thấy ấm áp, đại thảo nguyên vẫn còn có người bạn lo lắng cho ta.

      Thập Tứ nghiêng đâu cười hỏi:" Cả ngày cứ ru rú ở trong viện, buồn sao?" Ta :" buồn" cười khẽ, : « Năm đó kẻ nào chạy loạn khắp bối lặc phủ chơi đùa, vừa quay đầu ngắm mặt hồ ngừng cảm thán nhàm chán? Ta cười đáp: « Ngươi già rồi! Khi người bắt đầu hồi tưởng quá khứ chứng tỏ người đó già rồi." Thập Tứ cười cầm lấy quạt tròn mỹ nhân bàn ngắm nghía: "Ta cả ngày chẳng có việc gì, ngoài chuyện ngồi nhớ lại quá khứ còn làm được gì khác chứ." Nụ cười môi bỗng thêm phần chua xót, tài hoa đầy mình lại có chỗ thi triển, thời rong ruổi Tây Bắc giờ đây ngồi buồn trông lăng, đời người chìm nổi đến thế sao?

      Ta tự than thầm, muốn lại tiếp tục nghĩ ngợi, đành cúi đầu đọc thư. Nàng kể lại tỷ mỉ tình sau khi chia tay, cũng có hai con trai rồi, trong thư kể đều là chuyện tốt đẹp, hạnh phúc mỹ mãn. Cuối cùng nàng còn căn dặn ta :"Tỷ tỷ, mặc kệ người đừng trải qua chuyện gì, cứ quên hết thôi! Thập Tứ gia là người đáng quý trọng, cho dù phải là trăng hay sao của người nữa,nhưng ngoài trăng cùng sao còn cảnh vật nào khác ư? Giờ tuổi cũng lớn, mới biết năm tháng qua mau, chỉ mong tỷ tỷ có thể có được hạnh phúc."

      Ta chậm rãi gấp thư lại, Thập Tứ cười hỏi:"Có định hồi ?" Ta gật đầu, sai Trầm Hương đem giấy và bút mực mang ra. Ta trầm tư suy nghĩ lúc, những chuyện qua đáng phải nên đặt bút viết "Ta sống trong thế giới của chính mình, hạnh phúc nằm ngay trong từng ký ức. Nhiều năm như vậy, chưa bao giờ tâm tình ta được bình yên thoải mái như vậy, như người ta uống nước, nóng lạnh tự mình hay. Chớ lo lắng cho ta...".

      Thập Tứ lẳng lặng ngồi hồi, nhận lại thư, đứng dậy . Ngồi phơi ngay dưới nắng trời nóng bỏng vậy cũng tiêu tan được hết cảm giác lạnh lẽo. Ta cười yếu ớt, xoay quạt tròn, Trầm Hượng lẳng lặng đem trà cụ bàn cất .

      Mọi người trong viện quen với việc Thập Tứ mỗi ngày đều tới, nhưng chỉ ngồi lúc, bông đùa vài câu rồi . Lúc mới đầu khi Thập Tứ đến, Trầm Hương đều thầm chuẩn bị sẵn sàng cho việc ngủ lại, nhưng lần nào cũng thất bại. Lúc đó Trầm Hương còn buồn bực, rốt cuộc ta là được sủng hay được sủng. sủng, Thập Tứ ngày ngày đều tới, còn nếu là sủng ái ta, lại chưa từng ngủ lại. Lâu rồi, Trầm Hương thấy ta cùng Xảo Tuệ đều thản nhiên, cũng tỏ ra buồn chán hay lấy làm lạ nữa.

      Trần thế tựa như bỏ quên ta, ta cũng chút khách khí lãng quên nó, mỗi ngày chỉ luyện chữ, ngồi ở trong sân ngắm mây tan rồi lại hợp, hoa nở hoa tàn, thỉnh thoảng lại cùng Xảo Tuệ và Trầm Hương trò chuyện vài câu.

      còn bị ngoại cảnh cách trở, trong lòng ta chỉ còn có Dận Chân cùng ta, ta cùng Dận Chân. Ta ích kỷ quên hết thảy mọi người, chỉ giữ lại những gì riêng và ta. Lần đầu tiên có bất cứ ai có thể quấy rầy chúng ta, lần đầu tiên ta còn phải băn khoăn chút gì, hết lòng .

      Thú vui lớn nhất của ta là châm cây hương, pha bình trà, rồi cứ thế nhắm mắt ngồi tưởng nhớ từng chút từng chút kỷ niệm của hai người. nụ cười, câu châm chọc , tiếng thở dài đều có thể lặp lặp lại, hình bóng của trong đầu ta càng thêm rệt. Khi hoa tử đằng vừa nở, hồi ức vấn vương quanh khóm hoa xanh tím; dưới ánh trăng bao la, hồi ức phủ thêm tầng khói vàng nhạt ; giữa đêm khuya vắng vẻ, hồi ức bầu bạn cùng hương hoa huệ nồng nàn.

      Tương tư giống như cỏ dại – sinh trưởng rất tốt. Ta lại đem toàn bộ tình cảm của mình dồn vào nét bút. Khi trận hoa tuyết đầu mùa rơi, hòm đựng bản thảo luyện chữ xếp được hơn phân nửa.

      ——-

      Tiếng đàn lại vang lên , Xảo Tuệ cười : "Thập Tứ gia lại luyện kiếm rồi." Ta chăm chú lắng nghe lúc, quá tĩnh lặng lại sinh ra nhớ ồn ào, bỗng nhiên hăng hái muốn xem Thập Tứ luyện kiếm. Sân của ta ở gần với thư phòng của , nhưng ta vẫn chưa từng qua đó. là thư phòng, kỳ thực nghe Trầm Hương coi như nơi luyện công.

      Trong đình sáu góc, thị thiếp của Thập Tứ Ngô Thị mặc áo choàng tuyết điêu gảy đàn. mặt đất tuyết vẫn đọng dày, Thập Tứ lại ở trần, múa kiếm luyện võ. Ta nhìn ra chiêu thức gì, chỉ cảm thấy Thập Tứ xuất kiếm càng lúc càng nhanh. Ngô thị hết sức muốn đuổi kịp tiết tấu của Thập Tứ, nhưng lại luôn trật nhịp, càng nhanh càng loạn, tiếng kêu chói tai, dây đàn đứt, trường kiếm trong tay Thập Tứ rời tay hướng thẳng phía trước, cắm vào cây mai vừa nở hoa ở đằng xa. Hồng mai tới tấp rơi xuống, ánh đỏ điểm nền tuyết trắng mới đẹp làm sao.

      Ngô thị vội đứng dậy hướng về Thập Tứ xin lỗi , Thập Tứ khoát tay, nhìn thanh kiếm cây mai bảo " liên quan đến nàng." Vừa dứt lời nhìn về chỗ cột hành lang nơi ta lấp ló, quát lớn:" Ai lén lút ở đó? Ra đây!" Ta cười cười ra cạnh cây mai, nhìn Thập Tứ hỏi:" Giận đến thế sao? Trời đông tuyết phủ thế này cũng làm giảm chút nhiệt nào ư?".

      Ngô thị vội hành lễ với ta, ta cười bảo nàng đứng lên. Nàng lại quay sang Thập Tứ hành lễ, mang đàn lui . Thập Tứ tới hỏi:" Sao lại trốn sau cột làm gì? Muốn nhìn cứ thoải mái đứng ở đình mà nhìn, chẳng phải tốt hơn sao?" Ta thấy mặt mồ hôi ngừng lăn xuống, liền rút khăn tay ra đưa. Thập Tứ lại đón lấy, chỉ nghiêng nửa người để cổ lại gần, ta đành cười giúp lau . Ta :" Nhanh mặc quần áo vào ! Trời lạnh như thế này, lại mới ra mồ hôi, cẩn thận bị cảm lạnh đó". Thập Tứ cầm tay ta hỏi : « Hai chúng ta ai lạnh hơn?" Lòng bàn tay nóng rực, trái lại tay ta lại lạnh lẽo. Ta cười :"Là ta lạnh hơn được chưa! Nhưng cũng phải mau mặc quần áo vào thôi!" Thập Tứ cúi đầu xoa tay cho ta, hai tay nắm chặt truyền hơi ấm cho ta.

      Ta cười :" Vào nhà ! Đứng ở trong tuyết nửa ngày rồi, cơ thể cũng nhiễm lạnh rồi đó" Thập Tứ cười gật đầu, vẫn buông tay ta ra,cứ thế nắm chặt bước về hướng thư phòng. Ta thấy vẻ mặt thản nhiên, cũng đành tỏ ra quá ngại ngùng, bèn mặc cầm tay bước vào phòng.

      Thập Tứ vừa bước vào nhà liền buông tay, sai người hầu đem lò sưởi cho ta giữ ấm, mình khoác thêm quần áo ngồi xuống bên cạnh lò sưởi.

      Ta cởi áo choàng ra ngồi xuống, đến bên cạnh hỏi: " Ở kinh thành có chuyện gì sao?" Thập Tứ bỗng nhiên cười rộ lên, cười hết tràng mới chậm rãi : « Là tự ta ngốc nghếch, Hoàng thượng trách mắng chúng ta trong lòng sao thoải mái được? Luôn phải tìm được tội nào đó mà mắng chửi, cảnh cáo quần thần được theo đó mà ngông cuồng, vậy mới yên tâm. chỉ có chúng ta lại còn thêm Niên Canh Nghiêu nữa, sao yên lòng được. mắng chúng ta kết đảng, nhưng "Niên đảng" này phải chính dung túng mà thành sao?"

      Ta yên lặng ngây ra lúc, hỏi:" Bát gia gần đây thế nào?" Thập Tứ nhíu mày :" Mắng chửi càng ngày càng hung hãn, nhưng ta thấy Bát ca vốn làm việc cẩn thận, chuyện này giống như là cố ý để lại sai lầm cho bắt bẻ. Chúng ta cũng lâu chưa từng gửi tin cho nhau, thể đoán được tâm tư của Bát ca." Ta : "Trước khi đến đây, ta gặp Bát gia ở đường. ... quá mệt mỏi, muốn được rời , bây giờ chỉ còn vướng bận Hoàng Vượng."

      Thập Tứ cười lớn:"Rời ? Hoàng thượng nếu có thể thả huynh ấy , huynh ấy sớm rồi. Nhưng Hoàng thượng hết lần này đến lần khác lại phong chức tước cho huynh ấy, giao việc cho huynh ấy làm, luôn luôn tìm cách để nhục mạ huynh ấy. Thậm chí lấy Bát tẩu cùng Hoàng Vượng ra uy hiếp, "Cố ý mượn cớ ốm đau chịu ra ngoài, vợ bị xử tử, con chịu trọng tội." Thập Tứ gằn giọng xong còn cười nhạt vài tiếng. Ta khẽ :" Rời tìm Bát phúc tấn."

      Thập Tứ hốt hoảng bật dậy:" Ngươi cái gì?" Ta cúi đầu , Thập Tứ sau hồi lâu lại chậm rãi ngồi xuống. "Ngươi thấy chuyện đó trái lại có vẻ nhàng hơn à." Ta ngẩng đầu chậm rãi cười :" Bây giờ ta mới hiểu được cái chết đôi khi là loại giải thoát. Ta chẳng biết được, vẫn còn chịu khổ."

      Thập Tứ ngồi ngẩn ngơ hồi lâu mới đứng dậy tới bên bàn, đặt bút xuống viết, viết xong lập tức gọi người đến dặn :"Dâng cho Hoàng Thượng.".

      Ta hỏi:"Chuyện gì vậy?" Tâm tình có vẻ đột nhiên đổi chiều, cười rất sảng khoái: « Ta thể ôm hết tức giận về mình, ta phải viết vài câu thơ chọc tức ." Ta :"Sao lại như trẻ con vậy? Thơ gì thế?" Thập Tứ cười ngâm nga:

      " Ngẩng đầu ta muốn hỏi Thương quân. Làm ác gánh họa, làm phúc được thiện e thực.

      Dự Nhượng nuốt than mà chết , Tần Cối rốt cuộc lại chết già

      Lưu Bang vô lại làm chủ Vị Ương, Hạng Võ hùng tự sát Cai Hạ.

      Xưa nay hào kiệt được thoả sức tung hoành, chỉ đành ôm lăng giấu tấc lòng."

      Thập Tứ so sánh Dận Chân với Tần Cối, Lưu Bang, còn chính mình là hào kiệt " được hết sức tung hoành". Thập Tứ đắc ý vô cùng nhìn ta cười hỏi:"Có thể khiến tức giận nửa ngày nhỉ?" Ta chỉ thấy tức cười, chỉ đành than thở: "Hai bên cùng giận, ngày tháng trôi qua cũng đến mức nhàm chán lắm đâu."

    4. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 124
      "Tiểu thư, ngày mai là sinh nhật của phúc tấn, người có hay ? Nếu phải chuẩn bị lễ vật đó." Ta suy nghĩ lát rồi đáp: "Sinh nhật dĩ nhiên phải đến tặng quà rồi, cứ tới ngồi chút vậy!" Xảo Tuệ gật đầu hỏi: "Vậy phải tặng gì bây giờ?" Ta cười cười trỏ cái tráp gỗ lim, dặn nàng cứ tùy tiện chọn thứ gì trông đáng giá chút là được. Xảo Tuệ liền xoay người đứng lên.

      Ta tươi cười hành lễ chúc thọ với đích phúc tấn, hai tay dâng quà mừng. Mọi người xung quanh ngớt lời chúc tụng, nàng lại càng cao hứng. đài tiếng chiêng trống huyên náo, dưới đài mọi người trò chuyện rôm rả cả sảnh đường.

      Ta ngồi được lát, đúng lúc muốn viện cớ xin phúc tấn cho cáo lui, đài chợt đổi lớp diễn khác. Ma vừa khéo hô tiếng "Xin lĩnh chỉ", cánh tay áo phất ra thu lại, hướng thẳng phúc tấn hát:

      "Tiệc mừng tuổi khéo mở ra

      Người người chen ngắm rỡ ràng thọ tinh

      Ma khép nép dưới đình

      lời xin chúc thọ kình Vương nương

      Nến bày sáng, ngạt ngào hương

      Chén vàng rượu thọ tay đương dâng đầy

      Liền tay đào thọ khay

      Phúc như Đông Hải, thọ tày Nam Sơn. »

      Ra là vở "Ma hiến thọ", lòng ta chợt thoáng bâng khuâng. Khoảnh khắc khúc ca vang lên, thời gian như đảo ngược về quá khứ. Thuở nào ta hào hứng học từ khúc, cất tiếng hát bên nhà thủy tạ mừng Thập A Ca, bị Thập Tam, Thập Tứ trêu ghẹo lại. Ngày ấy biết gì là lo âu sầu não đâu... Ta bất giác đánh mắt về Thập tứ, liền chạm phải ánh nhìn sâu đen thăm thẳm. Trong chớp mắt dường như quanh chúng ta chẳng còn ai, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau hồi lâu, mới quay lại hướng về sân khấu

      "...

      Thọ tăng thêm phúc thêm vui

      Rộn ràng rôm rả nhạc vui tưng bừng

      Mỗi năm mỗi khắc đều m

      ..."

      Ta lặng lẽ rời , Xảo Tuệ khẽ nhắc: "Dù gì nguời cũng phải hành lễ cáo lui với phúc tấn chứ!" Ta giả như nghe thấy, vội vã bước mau. Xảo Tuệ nhiều lời nữa, cũng theo ta quay về. Ta đứng ở cửa chần chừ, trong kia phòng tối đen như mực, lòng chợt bần thần, giờ có đẩy cửa bước vào cũng thấy lại được tỉ tỉ nữa rồi.

      Xảo Tuệ bước vào thắp đèn, ta ngồi ở ghế nhúc nhích, suy nghĩ biết miên man trôi về đâu. Xảo Tuệ lo lắng hỏi ta sao vậy. Ta chỉ lặng lẽ đáp muốn yên tĩnh mình, nàng cần quan tâm. Vừa dứt lời, Thập Tứ bước vào phòng bảo Xảo Tuệ: "Đem ít rượu lại đây."

      Thập Tứ tự nhiên ngồi xuống chiếc sạp nơi tối tối ta vẫn thường ngồi đọc sách. cứ thế tự rót tự uống, hồi lâu chẳng tiếng nào . Vốn ngà ngà say, giờ lại ngừng uống thêm, chẳng bao lâu bảy phần túy lúy, rượu cạn hết ba bầu, vẫn kêu Xảo Tuệ lấy thêm. Xảo Tuệ nháy mắt ra hiệu ta lên tiếng khuyên can, ta khẽ lắc đầu, ý bảo nàng cứ lấy rượu.

      Thập Tứ đột nhiên hỏi: "Nhược Hi, khi Hoàng a mã băng hà, ngươi ở ngay bên cạnh, Hoàng a mã thực ... thực truyền ngôi cho lão Tứ sao?"

      Lòng ta chợt hốt hoảng, nhưng vẫn lãnh đạm cười : "Những lời hồ đồ của kẻ khác ngươi cũng cho là sao?" Thập tứ cầm chén rượu, mắt chớp, cũng nhìn hướng khác, chỉ chăm chăm chiếu thẳng vào ta: "Lời kẻ khác ta tất nhiên quan tâm, nhưng Ngạch nương với ta, Hoàng a mã chính miệng với người rằng ... ta mới là người phù hợp nhất ."

      Ta khẽ thở dài, cố giữ vẻ thản nhiên nhìn : "Thập Tứ gia, những lời đại bất kính như thế người cũng sao. Nương nương đối với ngươi như thế nào, đối với Hoàng thượng ra sao, ngươi trong lòng hơn ai hết. Nương nương vốn chỉ quan tâm mình ngươi, nhiều khi thành ra diễn giải sai lệch ý của Thánh tổ gia . Rốt cuộc thánh tổ gia với nương nương điều gì, ta biết, ta chỉ biết thánh tổ gia đích thực là truyền ngôi cho Hoàng thượng."

      Thập tứ nhìn sâu vào mắt ta, hồi lâu mới hớp ngụm rượu, buông thõng câu: "Ta tin ngươi!"

      Ta cúi mắt nhìn xuống đất, vừa hổ thẹn vừa thương cảm, lòng đau nhói từng cơn. Thập tứ cười thê lương : "Ta rốt cục cũng cởi bỏ được nỗi băn khoăn này , từ nay về sau làm hoàng đế của , ta làm kẻ nhàn rỗi của ta!"

      Ném chén rượu, Thập Tứ duỗi người sạp chậm rãi hát:

      « Tuổi trai hào hiệp. Kinh đô kết bạn hùng. Lòng thẳng rộng. Đầu tóc dựng. Bàn luận chung. Sống chết cùng, Lời hứa ngàn vàng trọng. Bậc cao dũng. Vẻ hào phóng. Sang võng lọng. Cương buông lõng. Ruổi cửa đông. Rượu nốc hàng vò. Sắc xuân tràn cóng.Hút tựa vòi rồng. Thư nhàn dong chim, chó.Cung vẽ cài tên lông. Hang cáo sạch .Thú lạ lùng.

      Như giấc mộng hoàng lương . Rời Đan Phượng, Trăng chung bóng. Cánh buồm dong. Bọn tuỳ tùng. Bận rối tung. Sống cũi lồng. Sổ sách chồng. Quân vũ biền xúm đứng. Lo thô vụng. Lỡ lập công. Trống giặc dóng. Nước sôi động. Già đau lòng. được mời ra trận, Trói quân thù càn lỗng, Lưỡi kiếm hờn vung.Giận rong chơi non nước,Tay gảy phím tơ đồng, Dõi mắt ngóng chim hồng. (*)"

      Giọng hát càng lúc càng dần, thiếp tự lúc nào. Ta đứng lên tới bên sạp, thấy khóe mắt Thập Tứ ươn ướt, biết là ngấn rượu hay nước mắt. Ta lau cho , đắp thêm lớp chăn bông. Thập Tứ bỗng lẩm bẩm : "Hoàng a mã, tại sao? Ta làm sai chuyện gì sao? ..."

      Ta chỉ biết nắm chặt khăn tay, thầm với Thập Tứ rằng: "Xin lỗi!"

      Xảo Tuệ vẫn thu thập tàn cuộc, ta khẽ bảo nàng : "Đêm khuya rồi, cứ để vậy nghỉ ngơi ! Những thứ này ngày mai hẵng dọn."

      ——

      (*) Lục Châu ca đầu – Hạ Chú – Phần dịch thơ của Nguyễn Xuân Tảo

      ——–

      Ta phụ Xảo Tuệ đem bình phong che trước giường rồi nằm xuống nghỉ ngơi. Trong đầu bất giác cứ lẩm nhẩm theo: " được mời ra trận, Trói quân thù càn lỗng, Lưỡi kiếm hờn vung.". Lại đêm khó ngủ, chỉ biết thở dài rằng: "Thú lạ lùng"!

      Ngoài cửa sổ trời vẫn nhá nhem, văng vẳng nghe thấy tiếng Thập Tứ trở mình đòi trà, ta vội choàng áo khoác ngồi dậy, rót cốc trà cho . mơ mơ màng màng cầm lấy chén trà trong tay ta uống cạn, rồi lại nằm xuống. Ta vừa trở lại bên giường, đột nhiên cười rộ lên: "Ta say đến mức hồ đồ rồi, cứ tưởng mình nằm mơ, nhưng ngươi thực chính tay rót trà cho ta uống." Ta : "Trời còn chưa sáng, ngủ tiếp lát !"

      Qua hồi lâu lại nghe tiếng khe khẽ hỏi: "Ngủ rồi sao?" Ta : "Vẫn chưa!". hỏi: "Đến bây giờ vẫn còn ngủ ít như vậy sao?" Ta : "Ừ!"

      : "Trước kia ta cứ vì sao ban đêm ngươi lại ngủ ngon, giờ mới hiểu được. Lúc còn ở Tây bắc, hễ đặt mình xuống đất là thiếp luôn, cứ phải nhờ thị vệ gọi mới dậy nổi. Tỉnh giấc lại cảm thấy sao vừa ngủ đó mà trời sáng nhanh như vậy. Bây giờ chỉ thấy khó ngủ, lại còn chập chờn mộng mị, đêm tỉnh giấc mấy lần, thường xuyên cảm thấy dường như mình ngủ rất lâu, vậy mà lúc mở mắt trời vẫn tối đen như mực."

      Ta mở mắt nhìn trừng trừng lên đỉnh màn , trong mơ ngoài thực, ai biết chỗ nào mới thê lương hơn. Thập tứ hỏi: "Ngươi còn nhớ lần đầu gặp ta là lúc nào ?" Ta trầm ngâm suy nghĩ chút mới : "Hình như trong mái đình.". Thập Tứ khẽ ngâm: "Trở lại Xương Môn khác trước kia. Cùng lại sao chẳng cùng về! Cây ngô đồng chết nửa sau sương lạnh ..." Ta tiếp lời: "Bay lẻ uyên ương mất bạn thề. Cỏ bãi. Sương vừa khô Mồ mới quê xưa lòng não nề ..." (1) Lòng chợt cảm thán, tỷ tỷ cuối cùng cũng coi như được hoàn thành ước nguyện.

      Thập tứ : "Ngày đó ta thấy ngươi mới như vậy đọc bài từ thương nhớ vợ mất, nét mặt khổ sở , giống như chỉ vì "Muốn chuyện văn thơ nên ra vẻ âu sầu"(2). Lúc đó ta còn chưa biết chuyện của tỷ tỷ ngươi nên khi gặp Bát ca, liền đem chuyện này kể lại cho Bát ca nghe. Bây giờ nghĩ lại, khi Bát ca khẽ giọng ngâm lại câu 'đầu bạc uyên ương mất bạn thề" tâm tình mới ảo não thê lương làm sao."

      Ngoài cửa bình minh bắt đầu ló dạng, cả hai chúng ta đều lặng yên gì . Thập Tứ đột nhiên cười bảo: "Năm đó ngươi đồng ý sinh nhật ra hát bài chúc mừng! Vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa chịu làm." Ta cười: "Năm đó ta chỉ là tiểu nha đầu hiểu chuyện, bị Thập Tứ gia hù doạ vài câu, sao dám đồng ý chứ?"

      Thập tứ cũng cười: "Ngươi đừng điêu ngoa! Ta mới chọc hai câu, Thập ca tỏ vẻ thích. Chúng ta vừa quay lưng ngươi lao vào đánh nhau hăng thế, ta mà làm ngươi sợ được sao?"

      Ta nằm gối chỉ biết khúc khích cười, Thập Tứ cũng cười ha hả ngừng: "Ngươi thấy bộ dáng của mình khi được Thập Tam ca kéo lên đâu. Lúc ấy ta vốn để ý, về nhớ lại mới tự cười nắc nẻ mình. Trang sức đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, búi tóc tán loạn, tóc tai bê bết dính đầy mặt, chả khác gì con gà mái ướt, vậy mà ba lần bốn lượt cứ tưởng mình là cọp cơ đấy."

      Phòng càng lúc càng sáng, dưới ánh nắng sớm rực rỡ, hai người đều cất tiếng cười to. Thập tứ cười hỏi: "Nghe Thập ca rằng từng bị lừa phải làm chuyện cho người, Thập ca thực chưa vậy?" . Ta sửng sốt hồi lâu mới chợt nhớ ra, cười : "Ta quên mất tiêu từ lâu rồi!" .Thập Tứ khẽ thở dài: "Vậy chỉ sợ cả đời này cũng làm được nữa! Còn chuyện ngươi đồng ý với ta, khi nào mới thực đây?" Ta : "Thập Tứ gia có lệnh, ta sao dám tuân, năm nay sinh nhật ngươi qua rồi, thôi sang năm nhất định hát nhé. Nhưng đến lúc đó ngươi được chê ỏng chê eo à!"

      Từ đó về sau, cứ cách thời gian Thập Tứ đến phòng ta nghỉ tạm sạp. Hai người cách nhau bình phong, cứ huyên thuyên mãi hết chuyện. Đôi khi hồi tưởng lại chuyện lúc xưa, cả hai cứ thoắt vui thoắt buồn. Đôi khi kể ta nghe chuyện phong thổ Tây bắc, ta hết sức chăm chú lắng nghe, rồi lại đem Tây Bắc trong ký ức của ta ra kể lại cho , cũng nuốt từng chữ sót lời nào. Vừa đến dưa và trái cây của Tây Bắc, hai người thèm đến chảy nước miếng, cứ tấm tắc than những thứ được vận chuyển tới làm sao sánh được với trái chín cây vừa hái xuống, mùi vị kém rất xa. Ta lại cười hỏi : " Người dân Tây bắc thuần phác, con tính tình sôi nổi hào phóng, có nào tặng ngươi trái cây vậy? Cả hẹn hò dưới trăng nữa?" Thập Tứ cười đến thể khép miệng: "Ta mong như vậy còn chả được,nếu có nhất định cũng giai thoai phong lưu, còn có thể mượn cái này để lưu danh sử sách. Đáng tiếc biết vì sao, nương vừa thấy ta liền cười khúc khích, rồi quay lưng chạy mất. Ngược lại các đại hán râu mép lởm chởm ngừng kéo ta uống rượu, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn đám cấp dưới từng người từng người cười đùa cùng các nương, có khổ mà biết cùng ai!".Ta cười mệt đến mức phải xoa ngực cho dịu cơn đau.

    5. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 125
      Thập tứ hễ nhắc đến Tây Bắc rất hào hứng, cứ huyên thuyên mãi ngừng. chuyện như hạt đậu qua miệng cũng thành cả giai thoại, khiến ta chỉ biết ôm bụng cười lăn giường. Bóng đêm tịch mịch nhờ có tiếng cười khúc khích của hai người mà êm ái trôi qua.

      Trầm Hương chẳng biết nội tình, lại lấy làm vui mừng khấp khởi, khẽ khều Xảo Tuệ: "Chúng ta chắc là sắp được chăm tiểu chủ tử rồi phải ?" Xảo Tuệ thoáng chốc tái mặt, nạt ngay: "Chớ có lung tung, cẩn thận bị tát miệng bây giờ!" Ta bình thản ngăn nàng: "Xảo Tuệ!", rồi giọng an ủi Trầm Hương, "Đừng để tâm, Xảo Tuệ nhất thời buột miệng thôi!" Trầm Hương bị dọa xanh mặt, rụt rè lí nhí : "Nô tỳ dám nữa", từ đó cũng hiểu ra con cái là đề tài cấm kỵ.

      Xảo Tuệ lát sau lại đưa đẩy với ta, ngừng tán dương Thập tứ khéo kể chuyện, hồi giọng điệu như muốn khuyên ta sinh con. Ta vốn muốn khiến nàng thêm áy náy, nên chuyện thể có con nữa chưa hề hé răng kể lời, đành mỉm cười bảo: "Chuyện của ta, trong lòng ta tự biết. Chúng ta phải nhất trí rồi sao? Ta chỉ cần được vui vẻ an nhàn thôi." Xảo Tuệ nghe xong cau mày nhưng thêm gì nữa.

      Hoa mai vừa rụng hết, có vài cành hạnh hoa sốt ruột, nở sáng rực dưới màn mưa. Cánh hoa trắng nõn khoe nhị vàng nhạt, êm dịu lại tươi mát. Có lẽ là nhờ nguồn nước nóng, khí ấm áp, vài gốc hạnh hoa ven hồ nở đặc biệt đẹp mắt hơn. Dòng nước xuân vẫn còn vương khí lạnh nên mới chỉ ấm, soi sắc hoa tuyết ven bờ, trong mưa bụi bảng lảng tựa như được phủ tầng lụa mỏng, ý xuân tràn trề.

      Xảo Tuệ vừa mở ô che cho ta ngắm hoa vừa nằn nì: "Tiểu thư, gần đây tinh thần của người kém trước rất nhiều, đứng lâu trong mưa được đâu, quay về nghỉ ngơi ! Hoa tàn rồi còn có thể nở lại mà." ta thở dài thầm than: "Năm năm tháng tháng hoa chẳng đổi, tháng tháng năm năm người khác rồi"(1). nhưng vẫn cười đáp: " thôi!"

      Ta vào phòng lại bảo Xảo Tuệ mài mực, tập trung luyện vài trang giấy, nỗi nhớ trong lòng mới dần nguôi. Tay giữ bình thuốc hít, mình đắp tấm chăn mỏng, người cứ thế lặng yên ngắm nhìn mưa khói mịt mờ ngoài ô cửa. Ngày đó mưa còn lớn hơn bây giờ nhiều, – giữa gió mưa vần vũ – thân áo choàng đen lừng lững tới, biết tự lúc nào gỡ được rất nhiều khúc mắc trong lòng ta. Những chi tiết tưởng như nhạt nhòa theo màn mưa hôm đó giờ từng chi tiết lại hiển ràng trong hồi ức. Ta thậm chí mường tượng được cả từng nét hoa văn cổ tay áo , lấp ló sau tấm áo choàng trĩu nước.

      Mân mê bình thuốc cầm tay, ta nhịn được cười rộ tràng. Tiếng cười chưa dứt, tâm tình lại chợt như mưa bụi ngoài cửa , mê man lạc vào làn sương. Ba con chó đánh nhau, qua đời, bị giam cầm, lại ở chỗ này ngồi yên chờ hoa rụng.

      "Chủ tử" Trầm Hương khẽ lay ta "Chủ tử mệt mỏi lên giường nghỉ tạm ạ! Người đứng đầu gió thế này, dễ cảm lạnh lắm!". Ta lắc đầu : " Ta mệt". Trầm Hương nhìn ta trù trừ, muốn lại thôi. Ta cười bảo nàng: "Có chuyện gì cứ thẳng !" Trầm Hương ngần ngừ : "Có nên mời thầy thuốc tới khám chút ạ? Nô tỳ thấy chủ tử gần đây thường xuyên ngủ gật, có lúc mới xong, vừa quay đầu người ngủ rồi. Nô tỳ nghe ... nghe có thai hay buồn ngủ."

      Ta khẽ cười : "Ta biết ngươi quan tâm ta, nhưng thôi chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi." Trầm Hương vội đáp: "Vâng, nô tỳ hiểu rồi ạ."

      Xảo Tuệ dựng ô lại ngoài cửa, cầm cành hạnh hoa lớn bước vào. Trầm Hương xởi lởi khen mấy lời rồi vội vàng tìm bình đựng. Ta quở: "Cần gì phải thế? Lại còn cất công thêm chuyến nữa!" Xảo Tuệ cười : "Ta thấy tiểu thư thích nên bẻ cành mang về cho người ngắm. Đỡ phải dầm mưa xem hoa." Trong đầu lại thoắt về bóng hình tay cầm hạnh hoa dịu dàng cười, ta vội lắc đầu xua , chuyên tâm nhìn Xảo Tuệ cùng Trầm Hương cắm hoa.

      Người ta càng lúc càng mệt mỏi. Buổi tối cứ chập chờn lúc tỉnh lúc mơ đến tận bình minh, ban ngày lại vật vờ, có khi đó quay ngủ mất, chính mình cũng , đến Thập tứ cũng nhận thấy khác thường, vội sai mời thầy thuốc tới. Ta cứ lần lữa mấy bận, cuối cùng thể lay chuyển được , mới đành để cho thầy thuốc tới khám.

      Ba bốn thầy thuốc lần lượt tới , đều phán như nhau: "Dầu hết đèn tắt." Thập tứ lúc đầu kinh sợ, thể tin là , cuối cùng chỉ đành đau xót tiếc thương. Xảo Tuệ vừa quay lưng về ta lén lau nước mắt, xoay đầu lại liền cố nặn nụ cười tươi. Ta nắm tay Xảo Tuệ, thấy áy náy vô cùng, nàng ngày trước tiễn tỷ tỷ, hôm nay lại phải nhìn ta ra , đau đớn phải chỉ lần.

      Tay ta ngày càng yếu , mỗi bữa chẳng luyện được mấy chữ. Nỗi tương tư thành nơi gởi gắm, từ trong lồng ngực lan chảy toàn thân, ngày ngày đêm đêm, tâm tâm niệm niệm đều trôi về người đó. Xa rồi mới biết người mình chỉ còn toàn dấu vết của , chữ viết ra là chữ , trà uống là thứ thích, đồ sứ dùng là kiểu ưa, thích hoa mà , ghét nắng gay gắt, thích mưa lâm thâm...

      Trong ánh sáng tinh mơ, giữa làn sương trắng xóa, Dận Chân thân trường bào đen tuyền, đứng đỉnh núi phóng mắt xuống cả Tử Cấm Thành. Ta mừng rỡ, chạy vội đến chỗ , vừa chạy vừa ngừng gọi lớn: "Dận Chân"... vẫn quay đầu lại, còn ta chạy thế nào cũng thể tới gần được, mãi chỉ đối diện bóng lưng lạnh lùng độc.

      Ta nửa nôn nóng nửa buồn bã, biết làm sao . Xảo Tuệ khẽ lay ta tỉnh lại, vừa lau mặt cho ta, vừa hỏi: "Gặp ác mộng sao?"

      "Khởi từ tham ái sinh ra

      Sinh lo, sinh sợ khó mà tránh

      Khi mà tham ái xa lìa

      Chẳng còn lo sợ chút gì nữa đâu.

      Đừng đến độ say mê

      Kẻo khi ly biệt não nề héo hon

      Nếu mà ghét còn

      Chẳng chi ràng buộc, tâm hồn thảnh thơi" *

      *(Kinh pháp cú – 210,216- Bản dịch của Tâm Minh Ngô Tằng Giao)

      Ta vốn nghĩ từ bỏ thương có thể tìm được thanh thản, chẳng lẽ lại sai sao? Cớ gì từ bỏ rồi lòng lại càng sinh ra quyến luyến nhiều hơn. Là tiếc nuối ư? Cuối cùng chỉ thấy tấc lòng xáo loạn lúc nào yên.

      Ta ngơ ngẩn hồi lâu, mới gọi người mài mực. Xảo Tuệ cười khuyên: "Hôm nay đừng luyện nữa, chờ mai khoẻ hơn hãy lại viết ." Ta cần thảo phong thư, giục nàng nhanh chuẩn bị giấy mực.

      Trầm Hương đỡ ta đứng dậy. Ta yên lặng suy nghĩ lúc, cầm bút bắt đầu viết, ngừng rồi lại viết, viết rồi lại ngừng, hơn nửa ngày mới xong. Thư rằng:

      "Dận Chân: Đời người như mộng, biến đổi khôn lường. Đúng đúng sai sai, ân ân oán oán, đến cuối cũng chỉ còn lại tháng năm im lìm, nước trôi mải miết mà thôi. Có chăng tận cùng vấn vương sót lại, là chút tình si chấp niệm! Ngày người đạm nhiên ra chữ "Muốn", là ngày chạm tới chìa khoá mở tim ta. Lúc người dang tay ném ô đứng cạnh ta dưới gió mưa vần vũ, nỗi đau cùng chia, hai tâm tình cùng chịu, trái tim ta vốn rộng mở vì người. Khoảnh khắc người vì ta lấy chính lưng mình làm bia đỡ tiễn, ta biết rằng cả đời này chẳng thể quên người được nữa. Sau dù có bao nhiêu dùng dằng dây dưa, cũng chỉ là càng lún càng sâu, vốn cách chi thoát được.

      " đến đó rồi, chàng còn phải hỏi ta với Bát gia thế nào chăng?

      mà giận, vì mà hận, vì mà khờ, vì mà chấp. Rời xa rồi mới thấy, giận khờ hận chấp, tấc tấc đều hoá thành nỗi nhớ tương tư. Chẳng biết chàng lúc này, có còn oán ta hận ta, buồn ta giận ta? Dưới bóng tử đằng, trăng lạnh gió , mượn giấy và bút, muốn rằng Nhược Hi trong lòng có hoàng thượng, chẳng có Tứ a ka, nhất nhất chỉ có người, Dận Chân mà thôi.

      Cùng nhớ cùng trông cùng chẳng thấy

      Nặng lòng chi quạnh quẽ tơ chùng

      Giấy hồng chữ thương mờ lệ

      Khúc khuỷu đêm sâu có trùng phùng

      Ngày ngày mong chàng tới

      Nhược Hi."

      Ta cẩn thận đọc bức thư mấy lượt, phong lại, đề mấy chữ ngoài: "Hoàng thượng thân khải"(*)

      ———–

      1) Niên niên tuế tuế hoa tương tự
      Tuế tuế niên niên nhân bất đồng

      Bạch đầu ông vịnh- Lưu Hy Di

      2) Bạc tình chuyển thị đa tình luy, khúc khúc nhu tràng toái. Hồng tiên hướng bích tự mô hồ, khúc lan thâm xử trọng tương kiến – nằm trong bài Khúc lan thâm xứ trọng tương kiến và Thu tịch tín bộ của Nạp Lan Tĩnh Đức, đều về nỗi nhớ người xưa.

      (*) Thân khải: gửi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :