1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bộ Bộ Kinh Tâm - Đồng Hoa

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 101
      "Nhược Hi! Nhược Hi! Ngẩng đầu lên nào!" Ta vùi đầu vào giữa gối, bàng hoàng ngơ ngác. ôm ta từ mặt đất đứng dậy, dìu đến ngồi giường, vỗ vào lưng ta : "Người đau đớn nhất chính là Thập tam đệ, chúng ta cần phải suy nghĩ nên làm gì vào lúc này."

      Nước mắt ta lã chã rơi, ngước mặt : "Khẳng định chỉ là trùng hợp có người mang chiếc vòng tay giống thế thôi phải ?" lặng im lên tiếng, sau lúc lâu mới hỏi: "Nếu như đúng là Lục Vu, nàng dự định làm gì?" Ta lắc đầu : " phải!Cho dù Lục Vu có là vì bị phúc tấn Thập tam nhạo báng gây khó dễ, nàng cũng tự ti, tàn nhẫn đến mức tự quăng mình xuống sông đâu." xoay đầu ta lại : "Ta cho người điều tra ràng rốt cuộc có đúng là Lục Vu hay . Nhưng nàng được như thế này, nàng đau khổ, có thể so với phần vạn nỗi đau của Thập tam đệ hay ? tại phải là thời gian cho chúng ta bi thương."

      Ta lau nước mắt gật đầu. hỏi: "Nếu như đúng là Lục Vu phải làm sao đây?" Ta vừa khóc vừa nghĩ hồi rồi : " được để cho Thập tam gia biết! Tâm trạng Thập tam gia chỉ vừa mới buông lơi, còn chưa hết buồn đau vì chuyện Thánh tổ gia băng hà mà bình thường trở lại, nếu để nhìn thấy thi thể khẳng định phát điên lên mất." Ta khóc : "Khuôn mặt còn khó nhận dạng, làm sao có thể chịu đựng nổi điều đó?" : "Ta cũng nghĩ như vậy. Trước mắt tuyệt đối để cho đệ ấy biết."

      Chưa đến bữa tối, nhận được tin tức xác định, thi thể khẳng định đúng là Lục Vu. Bản thân ta vẫn kiên cường bám với tia hi vọng mỏng manh đến cuối cùng hoàn toàn vỡ nát. Dận Chân trầm ngâm cả buổi, dặn dò thu giữ thi thể đàng hoàng, chọn nơi tốt an táng trọng thể. Lại phái người tìm người giả trang thành thân nhân đến nhận tử thi, bịa ra câu chuyện hợp lí, cho ngư dân ven sông biết , nhất thiết phải thiên y vô phùng. [thiên y vô phùng=áo tiên thấy vết chỉ khâu----->ý để lại bất kì dấu vết nào]

      Ta ngồi giường ở trong phòng, thẫn thờ nghe, tâm trạng cõi bi ai, Thập tam gia, ngươi bây giờ còn chạy khắp nơi kiếm tìm hay sao? Chúng ta làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?

      ——————————————-

      Mười ngày trôi qua, Thập tam vẫn kiên trì ngừng tìm kiếm. Dận Chân và ta đều sầu tư trăm mối, nét mặt vẫn bình thường, thanh lãnh thành quen, nhìn ra có điểm khác biệt. Nhưng ta có muốn giấu cũng giấu nổi.

      Thập tam lâm triều, cả triều văn võ đều đoán ra nguyên nhân, cân nhắc ra Dận Chân vừa mới đăng cơ lại giở thêm trò gì mới, cử chỉ càng lúc càng cẩn thận dè dặt.

      "Nhược Hi nàng thăm xem Thập tam đệ thử !" Ta ngây người hồi lâu, lắc đầu. Dận Chân : "Chung quy cũng thể mãi kiếm tìm như thế này được, Thập tam đệ giờ đây mỗi ngày đều say như chết, nghe chỉ lẩm bẩm mỗi bốn chữ ' tìm thấy chưa?'. Ta tiện qua đấy, nàng xem đệ ấy rốt cuộc ra sao rồi." Ta suy nghĩ lúc, gật gật đầu.

      sai người chuẩn bị xe ngựa thị vệ, gọi thị vệ riêng của ra dặn dặn lại mãi, ta : "Phái người lợi hại theo là đủ rồi." đáp lại, vẫn phái theo tám người hộ tống. Trong lòng buồn sợ, triều đình bây giờ cục diện rốt cuộc như thế nào? muốn để ta biết, ta cũng muốn biết, nhưng chút việc nhặt như thế này lại làm lộ ra đầu mối. Ít nhất vẫn phải luôn luôn cảnh giác như thế này.

      "Gia ở trong phòng, cho phép bọn nô tài phiền nhiễu, vì vậy nô tài..." Ta gật đầu tỏ ý hiểu, phất tay cho lui ra. Tự an định lại tinh thần, mới chậm rãi đẩy cửa vào.

      Khắp phòng nồng mặc mùi rượu và thuốc lá,cửa sổ tuy đóng chặt, mành rèm trùm kín mít, nhưng lại có vô số những ngọn nến được nhóm lên, lập lòe cháy sáng. Bốn bức tường ngập đầy những bức chân dung của Lục Vu. Thập tam tóc xỏa rối bù,mang theo bầu rượu, vừa đối diện ngắm nhìn bức chân dung trong số đó vừa uống rượu. Nghe có tiếng mở cửa, hờ hững ngoảnh đầu lại. Trông thấy ta, loáng thoáng có chút giật mình, nháy mắt lại bình thường, hững hờ quay đầu về.

      Ta đóng cửa lại. Đến nhìn kỹ từng bức chân dung , hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc cười, hoặc chau mày, bốn mùa đều có đủ, xem ngày đề ở lạc khoản đều là được vẽ vào khoảng thời gian mười năm giam cầm.[Lạc khoản= phần đề chữ, ghi tên bức vẽ]. Lục Vu, nàng ở dưới suối vàng có biết, có mỉm cười hay ? Thập tam đối với nàng như nàng đối với !

      Trong đó bức có cả hai người Lục Vu và Thập tam ở bên nhau, nhìn kỹ bút pháp, Lục Vu hẳn là được Thập tam vẽ, còn Thập tam lại do chính tay Lục Vu vẽ. Ánh trăng cong cong mảnh treo lửng lơ đầu cành liễu,Lục Vu dưới tàng cây ngồi gảy đàn, Thập tam cách đó xa đứng thổi sáo, hai người mặt mày tình, Lục Vu mang theo vài chút thẹn thùng, Thập tam nét mặt ngập ánh hân hoan.

      "Đây là họa lại ngày thành hôn của chúng ta. Ta cái gì cũng thể cho nàng, chỉ có thể lấy trời đất làm mối, cây liễu làm chứng." Thập tam đứng ở phía sau ta, ngưng mắt nhìn bức tranh, giọng điệu trầm thống. Ta nhìn chăm chăm Lục Vu ở giữa bức tranh, : "Lục Vu rất hạnh phúc. Đây là điều tốt nhất mà ngươi đem lại cho nàng. Ta tuy chỉ gặp qua nàng có lần, nhưng vẫn cảm thấy nét mày nàng bao giờ cũng cũng khóa chặt vô hạn những sầu tư, nhưng ngươi hãy nhìn vào những bức tranh này xem, nàng cho dù có giận dữ dỗi hờn, cũng vẫn vui vẻ."

      "Vì sao nàng ấy muốn bỏ ? Chỉ đôi câu vài lời là đem chuyện mười năm xóa sạch tất cả ư? Vì sao? Dù cho ta có chỗ phải, nhưng còn Thừa Hoan sao?" Thập tam cầm bầu rượu, mạnh tay đập xuống dưới đất vỡ nát. Vì sao đây? Trong chốc lát hận, oán, đau thương, giận dữ chiếm trọn cõi lòng ta. đến bên cạnh bàn, tiện tay cầm lấy bình rượu, trút vài hơi.

      Ta mặt uống rượu mặt thổi tắt từng ngọn nến, : "Ta có chuyện này muốn cho ngươi, biết đâu ngươi nghe xong, có thể hiểu ra được đôi ít."

      Thập tam tùy ý dựa vào cột nhà, ngồi bệt dưới đất, cầm lấy tẩu thuốc bàn châm lửa ngọn nến cuối cùng, lặng lẽ rít hơi. Ta : "Cho ta hít với!" bỏ tẩu thuốc ra ném sang cho ta. Ta tiện tay xé mảnh giấy, cuộn lại thành điếu, cũng tiến đến châm lửa ngọn nến, rít sâu hơi, mùi vị xa cách từ lâu, chậm rãi nhả ra. Thổi tắt nốt ngọn nến sau cùng.

      Ta dựa vào bàn ngồi mặt đất,hít thuốc, giữa căn phòng tối đen, chỉ có ta cùng tẩu thuốc chớp sáng chớp tàn trong tay . "Trước khi kể chuyện, ta có vài câu ngoài lề muốn . Ngươi cùng Lục Vu cố nhiên là phu thê tình thâm, nhưng các vị phúc tấn khác của ngươi cũng phải nhiều năm vất vả trông nom, mình chăm sóc con cái, dễ dàng gì trông ngóng đến ngày ngươi được thả ra, còn ngươi đối với các nàng ấy thế nào?" đốm lửa hồng trước mắt Thập tam vừa mới lóe lên sớm tắt lụi.

      Ta hít hơi thuốc hỏi: "Lục Vu nguyên quán Ô Trình Chiết Giang, ngươi cũng biết đúng ?". Trong bóng đêm,tiếng của Thập tam vọng đến yếu ớt: "Chỉ nghe nàng là người Giang Nam, vì nàng thân thế phiêu bạc, tự mình muốn nhiều lời, ta muốn chạm vào vết thương lòng nàng, cũng chưa bao giờ hỏi nhiều."

      "Lục Vu nhiều năm về trước từng viết cho ta bức thư . 'Tiện thiếp Lục Vu, người Ô Trình, tỉnh Chiết Giang.Vốn hệ khuê cát từ , sinh ra trong gia đình lương thiện, khéo việc trong nhà; thường học thánh hiền,bầu bạn hinh hương. Tổ tiên cũng từng lầu cao liên uyển, vàng ngọc dát đường; liễu xanh phất lan can, kênh hồng bao quanh nhà.Song đời người vô thường, mệnh tùy thế diễn ra, khi mưa gió, lâu đài ập đổ!' ". Đốm lửa hồng trong tay Thập tam hốt chợt run rẩy, ta hít thở nhè , bình ổn thanh , : "Ô Trình Chiết Giang là nơi mà vào thời điểm thánh tổ gia Khang Hi mới đăng cơ, từng phát sinh kiện vụ đại án chấn động cả nước, bởi khi Trang Thị tu đính Minh Sử tiếp tục dùng danh xưng và niên hiệu Minh triều cũ, phạm vào tội lớn tày trời,những người tham gia cùng Trang Thị chỉnh lý, sửa văn,viết lời tựa <>, cho đến những người thân thích, đều bị bắt giam, mỗi người bị bắt, là cả gia đình già trẻ, lớn bé, nam nữ, toàn bộ đều bị xiềng xích bỏ tù. Và những ai có liên quan đến việc viết chữ, in khắc, hiệu đính, in ấn, đóng sách, người mua sách,người trữ sách, thậm chí đến người chỉ mới lướt qua sách, ai ai cũng bị liên lụy. Lúc ấy có bảy mươi hai người bị giết, trong đó mười tám người xử tử lăng trì, lưu đày viễn xứ ít hơn trăm người, bị liên lụy ngồi tù nhiều hơn hai nghìn người. Vì đó mà người cửa nát nhà tan, cốt nhục phiêu linh nhiều vô kể đếm hết." Thập tam lặng im , trong bóng đêm chỉ có đốm lửa trong tay lấp lóe, bập bùng.

      "Nàng theo ngươi chịu khổ mười năm, đấy là cái tình nàng dành cho ngươi, giờ đây nàng mình xa, âu cũng vì toàn bộ hiếu tâm của nàng.Ngươi nếu thương nàng, bức nàng. Hãy để nàng ở tại vùng sông nước Giang Nam bình yên an lặng mà sống cuộc đời của mình nhé!"

      Ta thuốc hít hết, ba bình rượu cũng uống cạn, mang theo sáu phần men say ngà, nửa ngâm nửa xướng:

      Khứ dã chung tu khứ

      Trụ dã như hà trụ!

      Nhược đắc sơn hoa sáp mãn đầu

      Mạc vấn nô quy xử*

      Bỏ , đành là nên bỏ

      Ở lại, biết phải ở làm sao

      Giá được hái hoa núi dắt mái đầu

      Cần chi phải hỏi thân này về đâu

      ....................Dận Tường, để nàng thôi!"

      Đứng lên móc từ trong ngực lá thư năm ấy Lục Vu đưa cho ta, đặt lên bàn : "Cái này để lại cho ngươi." xong, ngả nghiêng ra khỏi phòng. Ta hỏi người hầu ở bên cạnh: "Thừa Hoan đâu rồi? Hãy để ta được gặp nó!"

      " mang con vào cung có được ?" Thừa Hoan gần năm tuổi co lại góc giường chỉ lắc đầu. Duy nhất lần nhìn thấy nó, nó còn được bọc kín trong tã lót, hôm nay là tiểu nương đẹp như tạc từ ngọc. Đích phúc tấn Thập tam, Triệu Giai Thị thở dài: "Vốn mới từ bên hoàng thượng trở về, vừa mới cùng a mã ngạch nương quen thân được ít chút, Lục Vu lại bỏ , gia cứ luôn nhốt mình trong phòng uống rượu, nó mãi thế này." Ta tiến lên cười : "Vào cung có thể gặp được Hoằng Lịch ca ca, còn có Tứ bá phụ nữa cơ!" Nàng trừng mắt nhìn ta, bàn tay xíu bịt mũi, giọng giòn tan : "Nàng cũng uống rượu!"

      Ta vội lui ra sau vài bước, xấu hổ nhìn Thừa Hoan, nó nhíu mày lại hỏi: "Bá phụ và ca ca dọn đến ở trong cung khi nào chứ? Nàng chớ có gạt ta." Đầu ta vốn lơ lửng, bị nó làm cho càng choáng váng. Tiểu nha đầu này lớn lên so với Lục Vu có năm phần giống, nhưng tính nết thực sụ khó chiều đây, "Ta mà lừa con ta chính là tiểu cẩu."

      Nó chau mày quan sát xem xét ta hồi, từ giường phát vọt xuống mặt đất, "Chúng ta thôi! Nhưng mà nếu như thấy được, ta mách bá phụ đánh nàng." Triệu Giai Thị buồn cười nhìn ta thông cảm, ta chỉ còn biết xoa xoa cái trán.

      Ta dắt Thừa Hoan , Triệu Giai Thị bên đưa tiễn, ta cung kính khước từ, nàng lại khăng khăng như vậy, : "Đây chỉ là chút tấm lòng của ta mà thôi," Ta nhìn nàng trong lòng dấy lên chua xót, nàng cũng xem như là điển hình hiền thê lương mẫu thời cổ đại, "Mấy năm nay ngươi chịu ít khổ rồi!" Nàng thoáng cười : "Sao so bằng gia và Lục Vu, ta còn được sống trong an nhàn sung sướng, cũng chỉ phải lo lắng đôi chút mà thôi!"

      Hai người chuyện, trắc phúc tấn của Thập tam Phú Sát Thị tiến lên thỉnh an Triệu Giai Thị. Ta vừa nhìn thấy nàng, trong mắt bốc hỏa, siết chặt lấy tay Thừa Hoan, Thừa Hoan 'á á' kêu đau, quẳng tay ta ra.

      Phú Sát Thị nhìn Thừa Hoan hỏi: "Thừa Hoan đây là đây vậy?" Ta khó nhẫn nại nổi, cười với Triệu Giai Thị : "Nô tỳ có chút chuyện muốn mình với trắc phúc tấn." Triệu Giai Thị có hơi do dự, phất phất tay, để những người theo đều lui ra. Tự mình dắt Thừa Hoan lui ra bên.

      Ta ra lệnh cho mấy người thị vệ: "Đứng đợi bên !". Bọn họ cũng vội vàng lui ra vài bước. Phú Sát Thị cười hỏi: " biết là cái gì, mà chúng ta phải lén lút thế này chứ?" Ta hỏi: "Ngươi rốt cuộc với Lục Vu những gì?" Sắc mặt nàng khẽ biến, vẫn gượng cười : "Mỗi ngày ta đều khá nhiều chuyện với Lục Vu! Chẳng điều ngươi muốn hỏi là câu nào?"

      tức giận, vị rượu xộc lên đầu, ta tiến lên nắm chặt ve áo nàng giọng quát: "Ngươi sau này bớt kiêu ngạo chút, nếu còn dám giở trò gì với Thừa Hoan, ta tha ngươi."

      Triệu Giai Thị chạy lên trước,nắm chặt lấy tay ta : "Nhược Hi! Nàng ấy đích xác có sai, nhưng việc này tại nên làm lớn ra, để gia biết được khó có thể lường hết , biết đâu lại có người phải chết nữa." Trong lòng thở dài, thả tay. Chúng ta lúc nào cũng kiêng dè kiêng dè lại, bất kể oán hận đều phải kiềm nén, còn như năm ấy gào thét tiếng ,vung tay đánh đấm, phải kiêng dè cái gì, ghét phân minh.

      Buông tay, dắt Thừa Hoan , Thừa Hoan tuy có chút cáu kỉnh, nhưng cực kì thông minh, trông thấy sắc mặt ta tốt, lập tức ngoan ngoãn bước theo

    2. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 102
      Thừa Hoan vừa thấy Dận Chân liền nhào tới, Dận Chân bèn hạ bút, ôm lấy Thừa Hoan, Ta cười nhìn Thừa Hoan quấn quýt bên người Dận Chân. Con cái của chính nhìn thấy đều là vô cùng cung kính, xem ra Thừa Hoan ở trong phủ Dận Chân hưởng hết thương cưng chiêu

      Thừa Hoan thầm a mã trong vương phủ chỉ uống rượu để ý tới nàng. Lại chỉ vào ta :" Nàng cũng uống say khướt, còn chút nữa là đánh nhau." Dận Chân nhíu mày liếc ta, dỗ dành Thừa Hoan lúc, rồi sai thái giám đem Thừa Hoan tới chỗ Ô Lạt Na Lạp thị.

      tới bên cạnh ta, than thở:" Rươụ uống ít, còn mùi thuốc này chẳng lẽ là Thập tam đệ hút sao? Ta " Ta cũng hút ít" nhìn ta lắc đầu biết làm sao." Vừa thuốc lại vừa ruợu, nàng như thế mà khuyên người ta sao?".

      Ta khẽ gật đầu:" hẳn là tìm Lục Vu nữa, lâu nữa tốt thôi." giật mình :" Ta chỉ nhớ là cho nàng để đệ ấy thông thoáng chút, đến mức làm hại thân mình, nàng khuyên thế nào vậy?"

      Ta thở dài " Ta dối vài câu." hỏi" dối thế nào?" Ta nhìn do dự chưa đáp, ôm ta ngồi vào giường :" Mặc kệ là gì, ta trách nàng ." Ta " Ta ám chỉ với thập tam gia, Lục Vu là con cháu của vụ "Minh sử án" bị nhà tan cửa nát." xong mà trong lòng vẫn yên , Văn tự ngục luôn luôn là cấm kỵ của Thanh triều.

      lại chỉ bình tĩnh hỏi:" Nàng làm thế nào khiến cho thập tam đệ tin tưởng?".

      Ta thoải mái ra" Thứ nhất ta vốn chưa bao giờ dối thập tam gia, tuyệt đối nghĩ tới ta lại dối trá với chuyện lớn như vậy. Lúc đó sợ nhìn được sơ hở từ mặt ta, ta còn cố tình thổi tắt hết nến trong phòng. Thứ hai, năm đó khi Lục Vu xin ta giúp đỡ nàng, từng viết cho ta phong thư, có đề cập đến nguyên quán của nàng ở Chiết Giang Ô Trình, gia đình hình như giàu cũng chẳng nghèo. Ta sớm quên cái này, mang thư theo vốn định là lưu lại cho Thập tam gia làm kỷ niệm, nhưng đường tới Di Thân Vương phủ lôi ra đọc, lại vừa mới mấy ngày trước đây nhìn thấy biên bản vụ án năm đó, trong đầu đột nhiên nảy sinh ý nghĩ này, nghĩ lại dù sao cũng lừa gạt, cũng chẳng cần quan tâm lớn gì, ..." Ta bỗng che miệng nhìn Dận Chân

      Dận Chân lập tức gọi người tiến vào, tỉ mỉ căn dặn, lại dặn dặn lại: "Tất cả phải thầm tiến hành, cần phải điều tra ràng." Ta ngơ ngác hỏi" Lẽ nào lời bừa của ta lại là thực sao?" thản nhiên :" Hẳn là rất nhanh để biết đó có phải hay ."

      Ta cúi đầu im lặng suy nghĩ, "Ta vẫn cứ nghĩ mãi, Phú Sát thị dù cho dùng ngôn ngữ nhục mạ Lục Vu, lại sử dụng thêm chút thủ đoạn, nhưng Lục Vu sao có thể bị kích động như thế, cứ thế mà nảy sinh ý định muốn chết sao? Nhưng là nghĩ tới tình càng sâu nặng lại càng suy tính thiệt hơn, lo được sợ mất, có khi hận thể đêm bạc đầu. Lục Vu trước đây nghĩ rằng chính mình xứng với Thập tam gia, thập tam gia địa vị ngày nay lại càng tôn quý, còn phải đối mặt với đám phúc tấn xuất thân hiển quý, nàng là người tâm cao khí ngạo, nhất thời chịu nổi mà có ý muốn bỏ cũng là khả năng, nhưng mà rời xa Thập tam gia với nàng mà , so với cái chết có gì khác nhau đâu. Nhưng hôm nay xem ra... Đây chẳng qua cũng chỉ là dây dẫn mà thôi."

      "Thập tam đệ vừa mới dâng tấu chương thình cầu sắc phong Lục Vu, ta còn chưa kịp tra xét tường tận thân thế của Lục Vu, nếu như dự đoán của nàng là , với xuất thân như vậy, đừng đến sắc phong, nếu như lan truyền ra bên ngoài, bị lão Cửu nắm được nhược điểm, khẳng định muốn làm to chuyện, mà với tính tình của Thập tam đệ khẳng định khộng để cho Lục Vu chịu uỷ khuất, nếu có ngày xảy ra cục diện như vậy chỉ e là khó mà xử lý. Lục Vu..." Dận Chân than tiếng. " Thực người con hiếm thấy, Thập tam đệ sai khi nàng. Chỉ là nàng hành xử quá cứng rắn, hề lưu lại cho chính mình đường lui."

      Hoá ra chỉ như ta tưởng tượng, Lục Vu còn có lo lắng tới cả vấn đề này, Thập tam chỉ sợ trong lòng cũng hiểu được vài phần ! Lục Vu...

      Dận Chân ngồi vào bên cạnh ta, nắm tay ta " Đừng nghĩ nữa, trong khoảng thời gian này, lòng nàng đủ mệt rồi, cho dù cũng được, dối cũng được, cũng khiến Thập tam đệ hết hy vong, cái nàng cần quan tâm bây giờ chính là chăm sóc cho bản thân mình tốt đó!"

      ——-

      Nhìn vào tờ bảng biểu trước mặt, nhịn được căng người vươn mạnh cái. Hơn tháng khổ cực, cuối cùng cũng đạt được chút kết quả. Kích động cuộn chặt lại tờ bảng biểu, chạy vội tới Đông Noãn các. Thấy tiểu thái giám nhìn mình, ta bèn mau chóng bước chậm lại, cưỡng chế hưng phấn, nhàng vào,

      Bên trong rèm che, Cao Vô DUng quỳ gối bên cạnh Dận Chân, hai tay cầm khay phượng bằng sơn khắc màu đỏ(*), để qua đầu. Dận Chân liếc mắt lật thẻ bài, rồi lại tiếp tục quay về đọc tấu chương.(sơn khắc: là loại thủ công mỹ nghệ đặc biệt, đầu tiên phủ lớp sơn lên bề mặt của đồ đồng hoặc gỗ, sau khi khô khắc hoa văn lên. Sản phẩm nổi tiếng nhất là ở Bắc Kinh và Dương Châu, Trung Quốc)

      Dường như trong trời đông khắc nghiệt, lại đột nhiên rơi vào hầm băng, toàn thân bỗng nhiên lạnh lẽo, ta ôm ngực quay người ra. Nắm tờ bảng biểu trong lòng, ngơ ngác bước ra khỏi Dưỡng Tâm điện. màn này rốt cuộc diễn ra trước mắt ta. chuẩn bị sẵn sàng, nhưng sao trong lòng vẫn thấy chua xót.

      Ngọc Đàn từ phía sau bước lên hỏi " Tỷ tỷ, trời lạnh như thế này, sao ngay cả áo choàng cũng mặc ra ngoài rồi?" xong dắt ta quay về Dưỡng Tâm điện. Ta rụt tay về, " Ta muốn trở lại đó." Nàng suy nghĩ rồi " Vậy qua bên chỗ muội ! Bây giờ muội vẫn ở trong viện lúc trước." Ta vội vàng gật đầu.

      Mãi cho đến buổi chiều, Ngọc Đàn thấy ta vẫn có ý định , đành phải lôi chăn đệm ra sắp xếp chỗ cho ta ngủ cùng nàng. Chợt có tiếng đập cửa vang lên, Ngọc Đàn vội vàng mở cửa. Mai Hương tươi cười bước vào, hướng về phía ta thỉnh an :" Cao công công sai nô tỳ mang túi sưởi tới cho , dặn nô tỳ lại với cần phải giữ ấm đầu gối." Ta quay đầu , Ngọc Đàn tiếp nhận, Mai Hương cúi chào rồi lui ra.

      Ngọc Đàn đem túi sưởi nhét vào trong chăn ta, ta đá ra ngoài :"Ta cần cái này." Ngọc Đàn cười, mạnh mẽ nhét vào bên cạnh đầu gối, nếu giữ gìn cẩn thận, chịu khổ là chính mình mà thôi. Dù có tức giận, cũng đáng phải lấy thân thể ra hành hạ." Ta hỏi" Là ai?" Ngọc Đàn sửng sốt chút, mới đáp lại câu hỏi đầu cuối ý của ta," Niên phi nương nương."

      Ngọc Đàn thay ta đắp lại chăn, lẳng lặng nằm xuống ngủ. Trong lòng khó chịu, đêm vẫn miên man suy nghĩ, chút buồn ngủ.

      Hôm sau mãi tới lúc qua trưa, mới dần dứ lê lết về phía Dưỡng Tâm điện. Ngồi ngẩn ở trong phòng lúc lâu, nhớ tới bảng biểu còn có chỗ chưa làm. Đứng dậy bước về hướng tẩm cung, tới cửa bước chân càng trở nên nặng nề, do dự lát, cắn răng cái mới bước vào. Cũng nhìn đám sổ sách để kỷ án, tự tra tấn mình nhìn chằm chằm xuống giường.

      tiếng khẽ thở dài từ phía sau, có cánh tay mạnh mẽ ôm choàng lấy ta, cúi xuống bên tai ta hỏi" Ta nên vì nàng ghen mà vui mừng sao? Hay nên giận vì nàng hẹp hòi như vậy, tự làm mình phải khó chịu?" Ta lặng im gì. cầm tay ta bước ra tẩm cung :" Thập tam đệ vào triều." Ta gật đầu, còn " Chuyện của Lục Vu xác thực như lời nàng."

      Bước chân bỗng ngừng lại, lặng hỏi" Sắc mặt của Thập tam gia thế nào?" :" Có vài phần tiều tuỵ, trong mắt tràn đầy đau xót, có điều nhìn kỹ cũng nhìn ra được."

      Lúc bước qua phòng mình, ta :" Chờ chút, ta có cái này cho chàng xem." rồi cầm tờ bảng biểu ra. Hai người tới trước bàn, ta :" Chàng phải đáp ứng ta việc, mới được xem." :" Ta đáp ứng." Ta :' Chàng hỏi xem chuyện gì đáp ứng rồi sao? sợ làm được à?" khẽ vuốt mặt ta :" Hôm nay mọi việc đều nhất định nghe theo nàng, làm được cũng phải cố gắng mà làm." Ta cắn môi , lặng im lúc lâu mới mở lời:" Lúc ta giảng cho chàng, chỉ cho phép hỏi vấn đề liên quan, chỗ nào nhìn hiểu, cái khác đừng hỏi làm gì, bởi vì có hỏi ta cũng trả lời đâu." khó hiểu gật đầu.

      Ta mở tờ bảng biểu cho nhìn, đầu tiên giảng giải tường tận làm sao để ghi chép sổ sách, bên Nợ đại diện cho cái gì, bên Có đại diện cho cái gì, sau đó bắt đầu tỉ mỉ giảng cách thức xem bảng báo cáo như thế nào, làm sao thu được thông tin mình cần. càng nghe càng kinh ngạc, vài lần nhìn ta môi khẽ động, đều bị ta lắc đầu ngăn lại.

      Đợi lúc xem tờ biểu mẫu xong, trời tối đen, than thờ:" Ghi chép như này, chỉ ràng sáng tỏ hơn, mà còn muốn cái gì lập tức có thể tìm được, lại dễ dàng phát vấn đề." Ta cười " Chàng mới bắt đầu học, cho nên còn chậm, chờ lúc thành thạo, thấy rất nhanh. Bảng này chỉ cần người làm bảng làm tốt, người xem tiết kiệm được rất nhiều thời gian."

      nhìn ta, vẻ mặt nghi hoặc, ta vội :" Chớ quên đồng ý với ta, hỏi, chỉ dùng!" chằm chằm nhìn ta lúc, cầm lấy tờ bảng cười hỏi:" Mấy ngày nay nàng bận bịu là vì cái này sao?" Ta gật đầu. :" sắp tới tìm cho nàng hai thái giám biết chữ, nàng dạy bọn họ quy cách, bảo bọn họ cách làm. Bản thân ngồi nhìn là được rồi."

      "Ta nghĩ đem chuyển chỗ sổ sách này tới phòng riêng, hoặc chàng cho ta gian phòng ở Đông noãn các." thở dài :" Đem gian phòng bày thư hoạ ở Đông noãn các dọn dẹp cho nàng sử dụng , có điều với bên ngoài nàng chỉ cần ở đấy nghiên cứu tranh là được." Ta gật đầu:" Ta hiểu, cho người khác biết ta xem những thứ này."

      ————–

      Chúng ta, chẳng dễ dàng
      Chúng ta, chẳng thể cứu vãn
      Em sợ rằng thời gian quá nhanh
      đủ để nhìn ràng
      Em sợ thời gian quá chậm
      Ngày đêm lo lắng đánh mất
      Thà rằng cứ để qua đêm bạc đầu
      Mãi mãi phải chia li.

      < Ít nhất vẫn có >

      còn có thể cử động, em vẫn mãi ngắm nhìn
      Cho tới khi cảm nhận thấy mái tóc
      Có biểu trắng bạc
      Cho tới khi con mắt mờ nhạt
      Cho tới khi em thể hít thở
      Hãy để đôi ta bao giờ chia li.

    3. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 103
      Hôm nay là ngày cuối cùng năm Khang Hi sáu mươi mốt, ngày mai chính là năm đầu tiên Ung Chính. Dận Chân đặc biệt triệu Thập tứ vào cung cùng đón năm mới với ngạch nương. Trước khi nhắc nhắc lại ta, ở yên tại Dưỡng Tâm điện, được phép đến bất cứ nơi đâu. Bằng lúc quay về mà thấy ta, khẳng định giận dỗi. Ta cười chấp thuận. vừa mới , nét cười gương mặt cũng lập tức lịm tắt, tuyệt muốn cho ta gặp Thập tứ.

      Ta ở Đông Noãn các, trong phòng tranh ngồi xem sổ sách, nghe tiếng động bên ngoài, vội vàng đứng dậy ra ngoài nghênh đón, mặt thắc mắc hiểu sao trở về nhanh như thế? Dận Chân sắc mặt thanh đạm, khóe miệng thậm chí còn hàm nụ cười, nhưng ánh mắt lạnh băng. Ta hướng về phía Cao Vô Dung nháy mắt ra hiệu, lập tức phất tay cho mọi người lui ra.

      Dận Chân ngồi bắt chéo chân giường, lặng lẽ xuất thần. Ta ra ngoài mành, căn dặn Cao Vô Dung chuẩn bị đơn giản ít rượu và thức nhắm. Rót cho chén rượu, tự mình cũng rót chén. lặng lẽ cầm chén rượu uống hơi cạn sạch , ta lập tức lại rót đầy thêm cho , liên tục uống liền ba chén, mới ngừng lại, cầm đũa gắp ít thức ăn.

      Từ sau khi Khang Hi qua đời, vẫn luôn chôn chặt mọi thứ. Ta cố ý chuốc say , muốn nương theo men say phát tiết chút. Tửu lượng Dận Chân kém hơn ta rất nhiều, lặng lẽ bồi cho uống liền ba bầu rượu, tương đối say ngà. Đột nhiên Dận Chân đem chén ném xuống mặt đất, cầm lấy bầu rượu trực tiếp trút vài ngụm, "Nàng biết bây giờ ngoài Tử Cấm Thành bàn tán gì ? trẫm bóp méo thánh chỉ, đoạt vị trí của lão Thập tứ. Cho dù những người này có mưu tính, cố ý tuyên truyền tin đồn, bọn chúng cũng chỉ là hùa theo những lời hồ đồ.Nhưng hôm nay, ngạch nương lại cư nhiên ở trước mặt lão Thập tứ chất vấn trẫm! Người cư nhiên chất vấn trẫm!" Dận Chân tựa như cười tựa như khóc.

      "Ngay trước có mặt của trẫm, Người với Duẫn Đề rằng hoàng a mã chỉ ưu tiên mình . chỉ cần trẫm ngày còn làm làm hoàng thượng, Người tuyệt làm thái hậu. Trẫm cần sắc phong Người, xét thấy Người sau này còn mặt mũi nào để gặp hoàng a mã ở dưới suối vàng nữa! Vì sao? Lẽ nào chỉ có Doãn Đề mới là con Người sinh ra thôi sao?"

      xong cầm bầu rượu lại ném xuống mặt đất, day lấy ta hỏi: "Nhược Hi, tương lai hoàng a mã muốn nhìn thấy ta sao?" Ta ngồi bên cạnh , ôm : " đâu!" đẩy ta ra : "Nàng gạt ta! Người khác có khi còn hồ đồ! Nhưng trong lòng nàng hiểu nhất. Hoàng a mã tha thứ cho ta! đâu!"

      "Nàng có biết ngày hôm ấy,hoàng a mã trước khi ra thầm triệu kiến ta điều gì hay ? Hoàng a mã từ năm Khang Hi bốn mươi bảy bắt đầu mực quan sát Thập tứ đệ, khen Thập tứ đệ trọng tình cảm huynh đệ, đối với người khác luôn chịu trách nhiệm, giải quyết công việc thưởng phạt phân minh, văn võ toàn tài, nếu lập Thập tứ đệ làm thái tử tương lai gặp phải cục diện huynh đệ tương tàn." Dận Chân cười nằm úp mặt bàn. Ta nhớ đến ánh mắt ngày ấy, vô cùng đau đớn, ngày ấy giữa muôn trùng tuyệt vọng làm sao có thể vân đạm phong khinh mà lắng nghe những câu này? [vân đạm phong khinh= nhàng thanh thản]

      Dận Chân : "Chỉ có điều may mà những câu này của hoàng a mã khiến ta trước đó cùng Long Khoa Đa có thể thương lượng, hai bên tâm lý chuẩn bị, về sau mới còn quá vội vàng." Trong lòng ta chớm lạnh, chuẩn bị? Bọn họ vốn từ đầu chuẩn bị cái gì chứ? Tức khắc xua tan đủ loại ý niệm trong đầu, muốn sâu vào đó nữa. Dận Chân cười : "Hoàng a mã tha thứ cho ta đâu!"

      Ta chắc giọng : "Ta hề gạt chàng! Thánh tổ gia khẳng định tha thứ! Điều thánh tử gia quan tâm chính là giang sơn Đại Thanh trường trì cửu an [ổn định hòa bình lâu dài], chỉ cần chàng cai trị giang sơn tốt, Người khẳng định tha thứ cho chàng!"

      Dận Chân nằm úp mặt bàn, thào lẩm bẩm: "Hoàng a mã tha thứ cho ta, tha thứ, trẫm làm sai, trẫm nhất định làm tốt hơn lão Thập tứ!" Khuôn mặt ta dán tại lưng : " là như vậy! Nhất định là như vậy!"

      Giọng khẽ gọi Cao Vô Dung tiến vào thu dọn, trông thấy Dận Chân say ngủ giường, hỏi: "Có cần đưa hoàng thượng quay về tẩm cung ?" Ta : "Cứ để nghỉ ở chỗ này !" "Vậy nô tài gọi người đến hầu hạ!" Ta ngăn lại : " cần! Ngươi ta là đủ rồi, giúp ta thêm chăn nệm nằm dưới đất, còn trà nước tự ta hầu hạ. Ngươi ở bên ngoài nghỉ ngơi, có việc ta gọi ngươi." Dận Chân bây giờ còn say khước, lại ngộ nhỡ ra điều gì, có người nghe thấy chỉ sợ tai họa xảy ra.

      Nghe tiếng ngáy nhè của Dận Chân, trong lòng ta buồn bã,năm ấy thăm quan Thanh Đông Lăng , hướng dẫn viên từng giảng giải: "Mồ mả của hoàng đế Đại Thanh phải thực hành theo qui thức 'tử tùy phụ táng' [con an táng theo cha], 'tổ bối diễn kế' [tổ tiên kế thừa], 'chiêu mục chi chế'. Đông Lăng an táng Thuận Trị, Khang Hi, Càn Long, nhưng Ung Chính lại làm cho người đời sau cảm thấy vô cùng khó hiểu, mình an táng tại Thanh Tây Lăng.Như vậy xem ra khúc mắc sau cùng của với Khang Hi vẫn chưa loại bỏ hết, cho dù có đem hết toàn lực cai trị Đại Thanh tốt, nhưng vẫn bao giờ dám đối mặt với Khang Hi.

      Chiêu mục chi chế: Trong sách <> có đoạn: "Tiên vương an táng chính giữa lấy chiêu mục đặt ở hai bên"

      Chiêu mục ở thời phong kiến tức là chế độ tông pháp,qui định ở tông miếu và mộ địa theo trật tự thế hệ, thủy tổ ở chính giữa. Thế hệ thứ hai, thứ tư, thứ sáu ở bên trái thủy tổ, làm CHIÊU. Thế hệ thứ ba, thứ năm, thứ bảy ở bên phải, làm MỤC.

      ——————————-

      "Nhược Hi!" Dận Chân đưa tay nắm lấy tay ta. Ta cười nhìn hỏi: "Tỉnh dậy rồi à?Có nhức đầu ?" cười : "Trước đây Thập tam đệ khen nàng tửu lượng tốt, ta vẫn luôn cho là vậy. Đêm qua cư nhiên lại bị nàng chuốc cho say khướt." Ta cười : "Phải là tửu lượng của chàng kém mới đúng."

      Dận Chân cười lên tiếng, nhìn ta hồi lâu, bỗng nhiên : "Đêm qua ai hầu hạ ta?" Ta : "Ta hầu hạ,khi ấy chỉ gọi Cao Vô Dung vào thu dọn sàn nhà." bám lấy tay ta, trở người ngồi dậy. Hầu rửa mặt, dùng xong bữa sáng. cười lấy ra từ trong ngăn tủ cái hộp bé dài đưa cho ta, ta cười : "Quà năm mới à?" xong mở hộp, thấy được vật trong ấy, tâm tình xao động. Ngày ấy, hỏi ta vì sao mang trâm, ta cần thận làm vỡ, cười cho qua, lường trước việc sai người chạm trổ cái giống y vậy.

      Dận Chân cầm cây trâm giúp ta cắm lên đầu, cười hỏi: "Có thích ?" Ta dùng sức gật đầu, đây vẫn luôn là nuối tiếc trong lòng, hôm nay được bù đắp.

      Hai người lặng lẽ ôm nhau hồi, do dự : "Hôm nay là ngày đầu năm mới, ta muốn xem chút Niên*...." Ta gượng cười : "Đúng lúc ta có chút mệt mỏi, trở về ngủ giấc nghỉ ngơi luôn." Xoay người muốn chạy. Hắm túm ta lại : "Nhược Hi!Thông cảm cho ta." Đầu ta chưa ngoảnh lại, hất khỏi tay : "Ta rất cố gắng, lẽ nào chàng còn muốn ta mặt mày tươi tắn đưa tiễn chàng sao?". xong, chạy nhanh .

      [*cái câu "Ta muốn xem (có thể là thăm) chút Niên..." cũng biết Niên gì nữa, tại đằng sau nó là ..., có thể nào là Niên phi nhỉ?]

      Quay về phòng ngồi đờ đẫn, chợt nghe bên ngoài có tiếng thỉnh an, vội vàng hấp tấp mở cửa hướng về phía hoàng hậu thỉnh an, tâm trạng rất thoải mái, thời gian qua hoàng hậu hành cẩn thận ổn thỏa, vô duyên vô cớ đến chỗ ta làm gì chứ? Hoàng hậu liền đến vài bước nâng ta đứng dậy, cười : "Nghe chân ngươi bất tiện, sau này cần phải quỳ." Ta cúi đầu : "Nô tỳ dám!"

      Hoàng hậu cười nắm tay ta bước vào phòng, phất tay cho mọi người lui ra, lôi mạnh ta ngồi xuống bên nàng,: "Trông ngươi so với năm ấy gầy nhiều, thường ngày phải lưu ý thân thể nhiều vào." Ta yếu ớt cười gật đầu. Nàng cười : "Còn nhớ năm ấy hoàng a mã lâm hạnh đến Viên Minh Viên ?" Ta cười gật đầu, nàng thở dài: "Mười năm rồi! Đó là lần thứ hai ta tỉ mỉ quan sát ngươi." Ta thoáng mỉm cười, cúi đầu ngồi im.

    4. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 104
      Hoàng hậu cười :" Ngươi khó hiểu vì sao ư?" Ta ngẩng đầu nhìn nàng, nàng :" Năm năm mươi mốt, chuyện ngươi bị phạt quỳ ở trong cung lan truyền xôn xao, mọi người đều phỏng đoán rốt cuộc là gây ra chuyện gì. Sau đó trời liền đổ mưa lớn ngừng, hoàng thượng vội vã vào cung, khi trở về toàn thân ướt đẫm, ta hầu hạ Hoàng Thượng tắm rửa thay quần áo, bữa tối người ăn, cũng ngủ được, vẫn đứng ở trước cửa sổ nhìn mưa, sau đó vào trong mưa, đứng dầm đêm, ta lúc đó quỳ khóc khẩn cầu người vào nhà, Hoàng thượng chỉ thản nhiên sai người mang ta ."

      Ta kinh ngạc nhìn hoàng hậu, " Là Hoàng thượng để người tới cho ta biết những chuyện này sao?" Hoàng hậu lắc đầu :" Hoàng thượng đến cũng chỉ ngươi trong lòng vui , bảo ta tới chuyện với ngươi chút, đừng để ngươi mình ở trong phòng suy nghĩ miên man. Những lời này là ta bứt rứt ở trong lòng từ lâu, hôm nay thực nhịn được mới ra. Năm đó ta chỉ là nghi ngờ chắc chắn, đoán được là rốt cuộc vì ngươi hay vì Thập tam đệ, hoặc là vì chuyện khác. Sau đó vào đêm trừ tịch, thấy Hoàng thượng đến cái liếc mắt cũng nhìn ngươi, ta mới hiểu được vài phần."

      Đau khổ của năm đó cũng thể dùng lời nào để tả, Thập tam bị giam cầm, ta bị phạt qùy, lại chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn , có thân phân tôn quý nhưng có năng lực bảo hộ người chính mình quan tâm, có lẽ chỉ có cơn mưa lạnh giá kia mới có thể giảm bớt đau thương trong lòng . Chút khó chịu tích tụ ở trong lòngban sáng dần dần tan , lúc này chỉ còn lại cảm giác tiếc thương..

      Hoàng hậu :" Ta những lời này chỉ mong có thể cho ngươi tâm tình thoải mái chút, Hoàng thượng cũng cần phải thêm lo lắng." xong đứng dậy:" Ta biết ngươi muốn gặp chúng ta, ta về đây."

      Ta sửng sốt chút , kêu lên :" Hoàng hậu nương nương." Nàng quay đầu lại nhìn ta, ta :" Ta có ý cũng các ngươi tranh giành, cũng phải tận lực nghĩ chuyện trừ bỏ ai, ta chỉ là có chút việc, ta... chính ta cũng rất dằn vặt cùng mâu thuẫn." Nàng cừơi gật đầu:" Ta hiểu, ta chú ý tới ngươi mười năm, nếu ràng cung cách làm người của ngươi, hôm nay cũng những lời này." xong, dáng vẻ đoan trang bước

      —-

      Còn vài ngày nữa là tới tết nguyên tiêu, năm trước lúc này mọi người trong cung đều bận rộn treo hoa đăng, chuẩn bị đón mừng ngày tết, năm nay vì còn trong kỳ tang, hoa đăng và pháo hoa đều được ngắm.

      Thừa Hoan mấy ngày nay thân thiết hơn với ta rất nhiều. đại khái là vì ta khá nuông chiều con bé. Những chuyện khác người tuân thủ quy củ,ở chỗ ta đều được cười cho qua chuyện. Nàng leo cây, cung nữ thái giám theo hầu sốt ruột đến độ nhảy lên, ta lại vui vẻ ở bên ngắm nhìn, chỉ dặn nàng cẩn thận đừng ngã xuống. Nàng vén váy đuổi theo bắt chó,lão ma ma ở bên kêu quát nàng đứng lại ,ta lại vội vàng cho người dụ lão ma ma chỗ khác, kệ cho nàng mình lăn lộn với chó con. Đánh nát ngọc như ý Dận Chân mới ban cho hoàng hậu, sợ đến mức trốn ở cây chịu xuống, ta dạy nàng tự cấu chính mình đến phát khóc, rồi tới ôm chân hoàng hậu xin hoàng hậu trách phạt, Hoàng hậu đương nhiên là có khả năng đánh nàng rồi, Thừa Hoàn lại lậo tức đến trước mặt Dận Chân Hoàng hậu đối xử với nàng tốt lắm, khen Hoàng hậu tới mức trời dưới đất ai sánh bằng, Hoàng hậu thầm có chút hài lòng cũng lập tức tiêu tan, thấy Thừa Hoan càng như thấy được bảo bối tâm can. Ba bận bốn lần, con quỷ linh tinh như nàng cũng biết gây phiền toái xong tìm ai là tốt nhất, ai tốn tâm tư thay nàng giấu diếm, giúp nàng dối.

      Dận Chân ta vài lần , ta thể tuỳ ý để Thừa Hoan làm bậy như thế, nếu còn tiếp tục, chừng ngày nàng đem ngói của Dưỡng tâm điện dỡ ra mất. Ta :" Vậy để người ta lợp lại !" nhìn ta hồi, lắc đầu, buồn thêm.

      Thừa Hoan cũng ta ở bên nhìn tiểu thái giám giúp chúng ta quấn đèn lồng, rốt cuộc định làm thành đèn lồng hình thù thế nào, Thừa Hoan vẫn chưa quyết định xong, lúc muốn hình hoa sen, lúc lại muốn hình Tôn hầu tử, hai người thầm bàn bạc, Ngọc Đàn sắc mặt khó coi vội vã chạy tới: "Tỷ tỷ Hoàng thượng múôn gặp người!" Ta dặn Thừa Hoan vài câu rồi cùng Ngọc Đàn rời .

      "Có chuyện gì vậy?" Ngọc Đàn :" Tỷ tỷ biết thôi." Ta thầm khó hiểu, vội vàng bước nhanh hơn.

      Tiến vào Dưỡng Tâm điện, thấy ngồi bên dưới ngờ là Bát gia, trong lòng chợt kinh hãi. Dận Chân dù , nhưng trong lòng cũng mong muốn để ta nhìn thấy bọn Bát a ca, Thập a ca, vì thế vẫn hết sực tránh cho chúng ta gặp nhau. Nhưng sao lúc này lại gọi ta tới chứ?

      Dận Chân cho ta đứng dậy, do dự chút, nhìn Bát a ca :" Ngươi trực tiếp cho nàng !" Bát a ca sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu chặt lại, đôi môi bình thường luôn luôn mỉm cười giờ mím chặt lại, còn chút nào thong dong ưu nhã của lúc xưa, còn có thêm vài phần hoảng loạn đau xót.

      Ta cắn chặt môi, hai tay nắm chặt lấy nhau, trong lòng trăm lần sợ hãi nhìn về phía . thở sâu :" Nhược Lan muốn gặp muội!" Nước mắt ta lập tức trào ra, xoay người chạy ra khỏi cung. Dận Chân ở phía sau kêu lên:" Nàng có thể chạy nhanh hơn ngựa sao?"

      Ta liền dừng lại, xoay người nhìn về phía Dận Chân, Bát a ca tiến lên :" chuẩn bị ngựa xong rồi, chúng ta luôn thôi." rồi dẫn đầu bước . Ta vội chạy theo phía sau.

      Ta theo phía sau Bát a ca nhảy lên xe ngựa, trước sau xe đều có thị vệ. Bát a ca nhắm mắt lặng im ngồi đó. Ta bưng mặt khóc hồi, ngẩng đầu hỏi:" bao lâu rồi?" :" Từ ba ngày trước, trước đó vẫn hết thảy bình thường, đột nhiên ngã bệnh." Ta lau nước mắt hỏi:" Thái y thế nào?" cúi người, lấy tay che mặt, sau lúc lâu, giọng đầy đau xót:" Năm đó sau khi đẻ non thân thể cũng chưa hoàn toàn bình phục, lại quanh năm uất ức, bên trong từ lâu là dầu hết đèn tắt, tại, được ngày biết ngày."

      Ta chẳng nhịn được nữa, nghiêng người tựa vào thành xe khóc lớn. đường,cũng khóc theo đường, lúc xe ngựa dừng lại trước phủ , :" Đừng khóc nữa, bây gìơ nàng chỉ yên lòng về muội, nên để nàng lại lo lắng." Ta cố kìm nén đau thương, lau khô nước mắt, "Muội biết rồi."

      Còn chưa bước tới phòng của tỷ tỷ, Xảo Tuệ chạy ra, quỳ dưới chân ta im lặng rơi lệ. Ta nâng nàng dậy, nước mắt lại muốn trào ra, mười tám năm thấy, lúc gặp lại ai ngờ trong hoàn cảnh này chứ. Bát a ca đứng ở bên sai bảo nha đầu:" Đem nước tới hầu hạ nương rửa mặt."

      Ta rửa mặt xong, lại thoa chút son môi, tự với chính mình, đừng khiến tỷ tỷ an lòng, làm cho nàng yên tâm rời thôi! Cố nặn ra nụ cười, hỏi Bát a ca:" Thế này được chưa?" gật đầu :" tồi."

      Ta thở sâu mấy cái, bước vào phòng tỷ tỷ. Phất tay cho nha đầu hầu hạ ở bên lui hết ra ngoài,quỳ xuống bên giường tỷ tỷ, cúi đầu khẽ gọi:" Tỷ tỷ", gọi vài tiếng sau nàng mới chậm rãi mở mắt, nhìn thấy là ta, thản nhiên cười :" Ta nằm mơ sao?" Ta cúi sát vào, kề sát mặt vào mặt nàng:" phải đâu."

      Nàng cúi đầu thở dài :" Ta vừa mơ thấy ngạch nương." Ta theo ý hỏi nàng:" Ngạch nương gì vậy?" Nàng :" Ngạch nương chỉ cười, cười đẹp lắm, trước lúc sinh bệnh ngạch nương vẫn thường cười như vậy" Ta dựa đầu vào nàng :"Đúng là rất đẹp."

      Nàng :" Lại bắt đầu nhảm, lúc ngạch nương ngươi mới sinh ra chưa được bao lâu, sao có thể nhớ kỹ dung mạo của ngạch nương chứ?" Ta cọ cọ mặt nàng:" Ngạch nương cũng thiên vị, tỷ có thể mơ tới, muội đương nhiên cũng có thể mơ tới." Nàng cười :" Lên đây nằm cùng ta , ta có rất nhiều điều muốn với muội,"
      Ta bèn cởi hài, nằm đến bên cạnh nàng. Nàng khẽ thở dài:" Ta biết là ta rất nhanh có thể gặp được ngạch nương rồi." Ta ôm nàng dằn giọng kêu:" Tỷ tỷ." Nàng thào hỏi:" Muội còn nhớ Tây Bắc ?" Ta :" Nhớ kỹ chứ! Sao có thể quên được?"

      Nàng nhắm mắt lại :" Ta vẫn thích thành Bắc KInh, tuyệt đối thích. Mỗi lần nhắm mắt lại, là có thể thấy sa mạc mênh mông ở Tây Bắc, màu bạc của nước băng tan bềnh bồng ra dưới ánh mặt trời , còn có liễu bách thành hàng,có cả con lạc đà luôn luôn thích nhai váy ta,." Ta :" Còn có nhót đắng là khó ăn mà nhìn nhịn được lại muốn nhấm nháp. Nàng cười :" Đúng rồi! Ngửi hương mê người, nhịn nổi muốn ăn, vậy mà lần cho vào miệng liền thấy hối hận,mùi hương quấn mãi trong miệng khiến cho ngửi thêm được bất cứ vị nào." Ta :" Muội còn nhớ tới nho ở đó."

      Nàng cười :" Nho ở Bắc Kinh mà cũng gọi là nho sao? Vỏ dày còn chưa , độ ngọt cũng đủ." Ta :" Đúng thế ! Nho ở chỗ chúng ta, vừa đưa vào trong miệng, chỉ khẽ nhấp mà miệng tràn đầy ngọt ngào. Vỏ cũng sớm tan ra rồi." xong hai chị em khẽ cười rộ lên.

      "Năm đó lúc ta rời , vẫn cho rằng mình còn có cơ hội quay lại, chẳng ngờ rằng lại là vĩnh biệt." Giọng dần thêm phần bi ai:" Hơn hai mươi năm rồi." Ta ôm chặt lấy nàng, cố nén lệ rơi.

      "Muội muội, đừng đau lòng. Kỳ thực ta lúc này rất hài lòng, thực rất hài lòng, ta có thể gặp được ngạch nương cùng Thanh Sơn rồi." Ta :" Thanh Sơn?" Lập tức hiểu ra đó là người mà bấy lâu nay tỷ tỷ vẫn đặt ở trong lòng. Nàng nghiêng đầu cười nhìn ta hỏi:" Muội còn nhớ tới huynh ấy ?" Ta vội đáp:" Muội nhớ chứ."

      Tỷ tỷ mỉm cười :" Ta là ngốc, phàm gặp qua huynh ấy , có ai lại quên được cơ chứ? Ta cười :" Đúng vậy.!" Nàng khẽ thở dài, nhắm hai mắt lại.

      Sau lúc lâu, tự nhủ:" Ta biết lúc mới bắt đầu căn bản huynh ấy muốn dạy ta cưỡi ngựa, chê ta yếu ớt, lại mau khóc, Nếu như phải vì thân phận của ta, huynh ấy sớm muốn nhận đồ đệ này rồi.". "Tỷ tỷ thích khóc, sao muội lại biết chứ? Nàng mỉm cười :"Đúng vậy, chính bản thân ta cũng thấy lạ. Ngạch nương từ sớm. từ ta vẫn luôn kiên cường, cũng bao gìơ tỏ ra yếu thế trước người khác. Vậy mà chẳng hiểu tại sao, thấy nừa cười nừa , thêm chút đùa cợt nhìn ta vụng về cưỡi ngựa, nước mắt muốn nhịn cũng nhịn được, chỉ thấy đầy uất ức trong lòng."

      Ta càng thêm chua xót, cười " Huynh ấy lúc sau khẳng định còn tiếp tục cười nhạo tỷ tỷ .!" Nàng cười :" Vậy muội lầm rồi! Huynh ấy có ngày nào là cười ta chứ? Huynh ấy từ lớn lên từ nơi đầu đường, chưa từng ỷ lại vào người khác, lại đọc được chút sách, năng với người ta luôn chút khoan dung, ăn thô lỗ hay nhã nhặn, thế nào huynh ấy cũng có thể xoi mói tìm lỗi."

      "Vậy tỷ tỷ giận sao?" Nàng khẽ mím môi cười, đến lúc sau mới :" Sao có thể giận chứ? Có điều huynh ấy , chính là thích nhìn bộ dạng ta lúc tức giận, rằng như thế mới sinh động toả hương, như là nương tuổi thanh xuân, rằng mọi cử động bình thường của ta đều nhất nhất làm theo quy củ, giống như người rối tinh xảo vậy."

      Ta thấy nàng có vẻ mệt mỏi, vội hỏi:" Tỷ tỷ, cứ ngủ trước lát nhé!" Nàng vội mở mắt nhìn ta :"Ta còn rất nhiều điều vẫn chưa mà! Ta giữ những lời này trong lòng rất nhiều năm, ra mới có thể thoải mái chút." Ta cười :" Muội vẫn ở đây với tỷ, chờ tỷ tỉnh dậy, chúng ta lại tiếp tục ."

      Nàng theo lời nhắm hai mắt lại, bỗng lại mở to:" Muội cần hồi cung sao?" Ta :" Muội ở đây với tỷ tỷ, quay về." Nàng nở nụ cười yếu ớt:"Chuyện hợp quy củ như vậy, Hoàng thượng đều có thể đồng ý, ta cũng có thể yên tâm mà rồi." Ta cười :" Tỷ tỷ yên tâm, Hoàng thượng đối đãi rất tốt, sau này muội còn chịu bất cứ khổ cực nào nữa đâu." Tỷ tỷ chăm chú nhìn ta hồi, gật đầu , dần khép mắt lại.

    5. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 105
      Ta bước khẽ xuống giường, mở cửa, định tìm nha đầu chuẩn bị chút trà nóng. Bắt gặp Bát a ka cúi đầu đứng ngay dưới song cửa, thấy ta xuất , vội vàng thay đổi sắc mặt, lời nào, quay người hấp tấp rời . Ta cất bước định đuổi theo, nhưng rồi đứng khựng, ta có thể gì đây?Có những nỗi đau phải chỉ cần mở lời là có thể an ủi được. Huống chi, an ủi của ta, đối với e rằng căn bản chỉ là muối xát sâu vào vết thương lòng.

      Xảo Tuệ ở phía sau thấp giọng : "Tiểu thư, nên dùng bữa tối ạ!". Ta lắc đầu, mắt hướng nhìn về phía tỷ tỷ lên tiếng. Xảo Tuệ thấp giọng : "Đến lúc chủ tử tỉnh lại còn cần tiểu thư chăm sóc mà! Hay trước tiên tiểu thư lót dạ chút gì ! Nếu còn hơi sức nào mà chăm sóc người khác được nữa?" Ta gật đầu, theo Xảo Tuệ ra,dặn dặn lại nha đầu,tỷ tỷ tỉnh dậy báo ngay cho ta biết.

      ngồi kháng nhìn bọn nha đầu bày sắp món ăn, rèm cửa hất lên, Thập a ka cùng Thập tứ tiến vào. Bọn nha đầu vội vàng thỉnh an, ta ngây ngô nhìn bọn họ, đến lúc đầy tớ trong phòng đều lui ra hết, mới có phản ứng trở lại, nhảy xuống kháng thỉnh an.

      Thập a ka : "Từ nay về sau ta phải đến Khách Nhĩ Khách rồi [vùng phía Bắc Mông Cổ]. Lần nay e phải năm rưỡi mới quay về, đến riêng với ngươi tiếng." Ta ngước đầu muốn hỏi vì sao, nhưng lập tức cười trong chua chát, còn có thể vì sao, đương nhiên là vì Dận Chân hạ chỉ.

      Thập tứ sau khi vào phòng vẫn mực im lặng nhìn ta, ta né tránh ánh mắt . Mãi lúc lâu mới hỏi: "Người tai có khỏe ?". Ta gật đầu lên tiếng. : "Ngươi thế này hiểu nổi cứ theo bên cạnh tính toán chuyện gì? nếu muốn ngươi, nên sắc phong cho ngươi. Nếu muốn ngươi, nên thả ngươi ra cung. Nhưng tại ngươi tính toán cái gì? ngươi là cung nữ , nhưng nghe Cao Vô Dung ở trước mặt ngươi đều có phần chỉ biết cúi đầu thưa đáp, ngươi là chủ tử , kiểu chủ tử như ngươi là sao đây chứ?"

      Ta cúi đầu im lặng ngưng mắt nhìn bàn cơm, Thập tứ thở dài nặng nề,: "Ta vĩnh viễn có cách nào hiểu được trong lòng ngươi suy nghĩ những gì. Nữ nhân rất coi trọng danh phận, chỉ có ngươi là hề để tâm."

      Thập a ka : "Thập tứ đệ, đừng nhiều lời nữa, ngươi còn ngại trong lòng nàng chưa đủ khổ sao?" Thập a ka giúp ta gắp thức ăn bỏ vào bát, "Ăn cơm trước !" Ta ăn miếng,ăn như nhai sáp, khó có thể nuốt trôi, lại bỏ đũa xuống.

      Thập tứ : "Cửu ca tháng trước bị phái đóng ở Tây Ninh, Thập ca từ nay phải Mông Cổ, ta đoán rằng người kế tiếp là ta, biết dự tính thả ta ở nơi nào mới có thể làm yên lòng. Nhược Hi, ngươi có nghĩ đến chuyện ra cung ?"

      Ta cúi đầu , Thập a ka : "Từ trước đến nay đây phải là vấn đề nàng muốn hay muốn, chỉ mỗi nàng, ngay cả chúng ta, tại có cái gì mà chính mình muốn làm, muốn làm đâu chứ?"

      Thập tứ nhích lại gần ta, đầu ghé sát vào bên mặt ta, nhìn chằm chằm ta hỏi: "Nhược Hi, trong lòng ngươi rốt cuộc là muốn hay muốn?" Ta nhíu mày lặng thinh cả buổi mới : "Ta biết! Có đôi khi muốn, đôi lúc lại dứt bỏ được."

      ngồi thẳng dậy, cười lên vài tiếng, : "Ngươi nỡ lòng nào bỏ ." Trong lòng chua xót khôn tả, lời của Thập tứ đánh trúng tâm giữa lòng ta.

      "Tiểu thư, chủ tử thức dậy rồi." Tiểu nha đầu ở bên ngoài hét lớn. Ta vội vàng bước xuống kháng muốn , Thập tứ túm ta đứng lại : "Nhược Hi!" Ta quay lại nhìn , hỏi: "Còn nhớ năm ấy tại Hoán Y Cục ta với ngươi những gì ?" Ta hỏi: " gì?" cười chua chát lắc đầu, thở dài, buông tay, : " có gì, ngươi !"

      Ta xem vẻ mặt uất ức, có lòng hỏi , nhưng lại lo lắng cho tỷ tỷ, do dự lúc, vẫn là vội vã chạy ra khỏi phòng.

      Vừa bước vào cửa, trông thấy tỷ tỷ ngồi trước bàn trang điểm, Xảo Tuệ chải tóc cho nàng. Vội tiến về phía trước hỏi: "Tỷ tỷ nằm nghỉ ngơi à?" Tỷ tỷ cười chỉ vào mấy cây trâm, hỏi ta: "Muội mang cái nào trông đẹp nhất?" Ta quan sát kỹ tỷ tỷ hồi, cầm lấy cây ngọc trâm chất lượng bình thường, kiểu dáng đơn giản, : "Cái này đẹp nhất, cùng với khuyên tai rất xứng đôi!"

      Tỷ tỷ cười : "Bộ khuyên tai này là do Thanh Sơn tặng, chàng trông thấy ta đeo nó, khẳng định rất vui sướng." Ta mặt giúp nàng cài trâm, mặt gắng gượng cười : "Khẳng định rất vui sướng."

      Xảo Tuệ mở hòm rương hỏi: "Chủ tử muốn mặc bộ y phục nào?" Tỷ tỷ dừng mắt nhìn chính mình trong gương,: "Bộ kỵ trang màu xanh nhạt nước hồ kia." [kỵ trang=quần áo mặc cưỡi ngựa]. Xảo Tuệ ngần ngừ nhìn về phía ta, ta gật đầu, nàng lấy y phục ra, hai người hầu hạ tỷ tỷ mặc vào.

      Ta trông thấy tỷ tỷ mệt lả , khuyên nhủ: "Tỷ tỷ, nằm nghỉ lúc !" Tỷ tỷ lắc đầu, lệnh cho Xảo Tuệ: "Còn đôi ủng da hươu nữa." Xảo Tuệ vội vàng lấy đem đến, mang vào cho tỷ tỷ.

      Tỷ tỷ dưới dìu đỡ của ta, đứng trước gương xoay qua xoay lại, hỏi: "Đẹp ?" Ta cùng Xảo Tuệ đều : "Đẹp lắm!". Dìu tỷ tỷ ngồi trở về gường, nàng dựa vào lòng ta, gương mặt lấp lánh vài tia cười, lặng lẽ xuất thần, lẩm bẩm : "Thanh Sơn dắt ta vào sớm tinh mơ, cưỡi ngựa đón những tia nắng sớm mai, ánh sáng mặt trời khiến hai mắt ta nhắm nghiền, nhưng chàng lại đón nắng cất tiếng cười vang; ta thích nhất là ánh chiều tà tây hạ, ánh chiều tà vùng sa mạc đẹp đẽ lạ thường, nửa khoảnh trời đỏ au, chàng ngồi lưng ngựa ngắm nhìn ta, mái tóc khúc xạ ánh mặt trời, cả người dường như rực sáng trong ngọn lửa cháy bừng..."

      Ta ôm chặt lấy tỷ tỷ, nàng : "Muội muội! Tỷ rất muốn được quay về, Thanh Sơn ở sa mạc nhất định đợi tỷ!" Ta thở sâu,kiên cường nén chặt dòng nước mắt, : "Huynh ấy khẳng định đợi tỷ." Tỷ tỷ cười vài tiếng thấp đến mức thể nghe thấy, bỗng nhiên quay đầu nhìn ta : "Nhưng tỷ tỷ có chút sợ." Ta ôn nhu hỏi: "Sợ cái gì?" Tỷ tỷ : "Tỷ suốt đời làm người nhà Ái Tân Giác La, tỷ muốn lại làm quỷ nhà bọn họ, tỷ sợ khi xuống dưới lòng đất, bọn họ để cho tỷ tìm Thanh Sơn." Vừa , nước mắt tỷ tỷ giọt giọt tuôn rơi lã chã.

      Đây cũng chính là nỗi sợ hãi của thím Tường Lâm*, tỷ tỷ tin vào quỷ thần cho nên mới khao khát được thoát ly trong hạnh phúc, nhưng cũng vì tin vào quỷ thần cho nên mới sợ rằng hôn ước tại ty cũng có hiệu lực như cõi trần, huống gì là hôn ước của hoàng thất. Ta suy nghĩ chút, ra hiệu Xảo Tuệ đến đỡ lấy tỷ tỷ, đứng dậy : "Tỷ tỷ, muội lúc trở lại." Tỷ tỷ níu góc áo ta, kinh sợ hỏi: "Muội muốn trở về cung sao?" Ta lắc đầu : "Muội ra ngoài đại tiện chút, lập tức quay trở lại." Tỷ tỷ gật đầu thả lỏng tay.

      Ta bước nhanh ra khỏi phòng, cản người hầu lại hỏi, sau khi nắm Bát gia ở tại thư phòng,vội vã chạy về hướng thư phòng. Thái giám canh cửa trông thấy ta vội vàng cao giọng thỉnh an, ta để ý đến, chạy thẳng vào bên trong.

      Bát a ka ngồi ở phía sau bàn, thấy ta, ghế cũng phải kinh ngạc đứng dậy, sắc mặt tức thảm đạm. Thập a ka cùng Thập tứ cũng đứng lên chăm chăm nhìn ta, ta tiến lên vài bước, quỳ rạp xuống trước người Bát a ka, dập đầu lạy ba lạy. Vẻ mặt có hơi trì hoãn,nghiêng người tránh sang bên : "Rốt cuộc có chuyện gì?"

      Ta ngửa đầu nhìn : "Cầu xin Vương gia hãy thôi tỷ tỷ." Thư phòng tức rơi vào khoảng ngưng trệ, mãi lúc lâu Bát a ka gương mặt thê lương, cười vài tiếng, ngồi trở lại ghế cười hỏi: "Đây là ý của Nhược Lan sao?"

      Thập tứ a ka : "Sắc phong phế trừ đều phải do hoàng thượng hạ chỉ, sao có thể thôi là thôi được?" Ta quỳ lết đến chân Bát a ka : "Về phía hoàng thượng ta cầu, nhưng lúc này ra vào cung phải mất khoảng thời gian dài, chỉ có thể cầu Vương gia trước tiên chấp thuận." Bát a ka tựa người vào ghế, nửa nhắm mắt, cười rồi lại cười, nhưng lời.

      Ta nhìn Bát a ka khẩn cầu: "Tỷ tỷ giam hãm mình trong phủ này cả đời người rồi, giờ đây chỉ lo lắng mình ngay cả làm quỷ cũng sợ có được tự do.Chàng vẫn luôn biết trong lòng tỷ tỷ căn bản vốn có chỗ cho chàng, bọn họ dương cách trở hơn hai mươi năm, cầu xin chàng hãy cho tỷ tỷ tự do, để nàng an tâm tìm người thương trong lòng!" Bát a ka sắc mặt càng lúc càng thảm đạm, Thập a ka cùng Thập tứ sắc mặt sững sờ, kinh ngạc hết nhìn ta rồi lại nhìn Bát a ka.

      Thập a ka tiến lên dìu ta, "Nhược Hi, đứng dậy rồi hẵng , vương công hoàng tử bỏ phúc tấn phải là chuyện đùa, cần phải để hoàng thượng trước tiên ân chuẩn mới được, bằng chắc chắn bị nghị tội."

      Ngoài cửa hốt chợt vọng đến vài tiếng cười giòn tan, Bát phúc tấn vén rèm bước vào, cười lạnh : "Nghị tội?Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ? [ muốn vu oan có chứng cứ nào tìm ra]. nếu có tâm định tội, cho dù làm gì, cũng có thể có tội."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :