1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bộ Bộ Kinh Tâm - Đồng Hoa

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 71
      Khi tiến vào bên trong, Khang Hi cùng các vị a ka thương nghị vụ việc 'Kết án Giang Nam tổng đốc và tuần phủ'. Trong lòng khẽ thở dài, lại là tham ô! Bây giờ đúng là tháng tháng có tham , vài tháng có tham lớn!

      Vì khoa thi hương tổ chức ở Giang Tô, phó chủ khảo Triệu Tấn thông đồng cấu kết trong ngoài, gian lận trắng trợn, đến mức khi công bố danh sách thi đậu sĩ tử Tô Châu nổi lên om sòm. Khang Hi lệnh cho tuần phủ Trương Bá Hành, tổng đốc Lưỡng Giang Cát Lễ cùng hộ bộ thượng thư Trương Bàng Cách, chỉ định tuần phủ Lương Thế Huân hội thẩm vụ án.Trong quá trình thẩm tra xử lí lại liên đới đến việc Cát Lễ nhận hối lộ năm mươi vạn lượng bạc, vụ án càng lúc càng rắc rối, phức tạp, thẩm tra xử lí hơn tháng mà vẫn chưa đưa ra được kết luận gì. Trương Bá Hành tức giận tấu chương vạch tội Cát Lễ, Cát Lễ nghe thấy tin cũng lập tức dâng thư công kích Trương Bá Hành. Trong lúc nhiều người cùng rối rắm, ai cũng có cái lý của mình.

      Khang Hi rơi vào đường cùng lại phái Mục Hòa Luân, Trương Đình Xu thăm dò ý kiến, nhưng bọn họ vì kiêng dè quyền thế Cát Lễ mà cho đến giờ vẫn quyết đoán. Cát Lễ xuất thân hiển quý, là hậu duệ thứ tư của Ôn Thuận Công Hà Hòa Lý,con rể của Thái Tổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích,thuộc tộc Đống Ngạc Thị ,nằm trong Mãn Châu Chính Hồng Kỳ,bản thân quyền cao chức trọng,là Tổng đốc Lưỡng Giang tướng soái đại quan chức danh lừng lẫy, đó cũng chính là quan nhất phẩm. Điều quan trọng nhất Cát Lễ vẫn luôn rất được vua coi trọng ân sủng.

      Khang Hi hỏi Tứ a ka phải làm cách nào, Tứ a ka cung kính trả lời: "Khi hoàng a mã tuần sát phía Nam từng tán dương hành động của Trương Bá Hành 'Giang Nam đệ nhất thanh quan', trong dân gian cũng để lại ít tiếng thơm. Khi hoàng a mã thân chinh đánh Cát Nhĩ Đan, Cát Lễ tham gia lập được công lớn, lúc đó đạo quân bị vây khắp đại thảo nguyên, duy chỉ có Cát Lễ mạo hiểm chỉ huy vận chuyển binh lương tiến thẳng vào giữa chiến trận, từ trước đến nay đối với hoàng a mã luôn trung thành và tận tâm. Giờ đây hai người ấy lại công kích lẫn nhau, quả có khiến cho người ta cảm thấy đáng tiếc! Ý nhi thần vẫn là cần phải điều tra ràng, xử oan uổng bất cứ người nào."

      Ta mặt cúi xuống dâng trà, mặt hé miệng cười, hay cho cái gọi là 'mạt hi nê' *(ba phải), hay chưa cũng có khác gì nhau, có điều khi phải tiếp lời lại còn cách nào khác, ý định ban đầu của khẳng định chính là nghiêm trừng kẻ tham ô, nhưng lần trước vụ án hộ bộ làm hao hụt ngân lượng mua thảo đậu, vì đưa ra chính kiến của mình hợp ý với Khang Hi mà phải chịu trách mắng, lần này lại liên quan đến sủng thần Cát Lễ của Khang Hi, có khả năng xác định trước tâm ý của Khang Hi, nếu muốn làm Khang Hi mất vui, chỉ có thể 'đạo quang hối, tàng chính kiến' ( đại loại: làm cho mọi thứ trở nên mờ mịt, giấu chính kiến).

      Khang Hi lại hỏi ý kiến Bát a ka, Bát a ka trả lời: "Ý nhi thần cũng giống với ý của Tứ ca, tức là phải điều tra kỹ càng, vật uổng vật túng ( sai lệch, bỏ sót)"

      Ta lại tiếp tục thầm cười trong bụng, đây cũng coi như lẽ trót lọt, có quan điểm cũng như có quan điểm. Đợi sau khi dâng trà xong, ta cúi đầu rời .

      Ngọc Đàn thấy ta cau mày bụm lấy bên hông, đứng bên cạnh ta nửa ngồi nửa đứng hỏi: "Đau ?" Ta gật đầu : "Sơ sơ thôi,cũng tạm ổn!" Ngọc Đàn : "Đến tối muội giúp tỷ dùng rượu trắng, bột mì và lòng trắng trứng đắp vào chỗ bị thương. Chỉ vài ngày chóng lành." Ta hướng về phía nàng cười cảm kích, gật đầu.

      Trong lòng hốt nhiên sợ hãi, nghĩ ngay cả Ngọc Đàn có ở đấy mà vẫn nghe Thập a ka gây náo loạn, Khang Hi sao có thể biết được.

      Qua hơn nửa buổi, Vương Hỉ vào : "Vạn tuế gia cho gọi tỷ tỷ!". Ta đứng dậy theo . Mấy vị a ka cũng bước ra ngoài, ta và Vương Hỉ vội cúi người đứng bên đợi cho bọn họ hết, ta mới tiến vào trong.

      Khang Hi hỏi: "Lúc nãy xảy ra chuyện gì?Dận Thị Ngã náo loạn cái gì? Nào là đuổi người, nào là hất vỡ cốc chén."

      Ta quỳ mặt đất, nghĩ chung quy cũng thể lừa gạt được. Cúi đầu : "Thập a ka và Thập phúc tấn cãi nhau, nhất thời tức giận chạy đến tìm hoàng thượng phân xử đúng sai. Sau đó được khuyên vài câu, lại trở về rồi ạ."

      Khang Hi : "Những việc này trẫm đều biết rồi, nhưng vì sao mà ầm ĩ, vì sao mà khuyên trở về?" Giọng điệu mặc dù ôn hòa nhưng lại mơ hồ chứa vẻ uy nghiêm áp bức. Trong lòng ta run rẩy, dập đầu cái : "Thập a ka và Thập phúc tấn cãi nhau xét đến cùng nguyên nhân là vì những lời đồn đại vô căn cứ nhiều năm về trước. Cho nên cũng coi như nguyên nhân là do nô tỳ gây ra.Đúng là nô tỳ bạo gan khuyên nhủ." Năm ấy chuyện ta và Thập a ka có tình ý, toàn bộ Tử Cấm Thành đều truyền tụng xôn xao, Khang Hi có lý gì lại biết.

      Ta đem chuyện về chiếc đèn lồng khiến nảy sinh cãi vã, từ đầu tới đến đuôi thuật hết lần, những chuyện với Thập a ka cũng đại khái lập lại hết lần.

      Sau khi xong, đầu dán mặt đất, trong lòng chỉ cảm thấy rất khó chịu, từng chuyện, từng chuyện , biết Khang Hi sau cùng xét xử ta như thế nào đây. Chợt cảm giác tất cả mọi thứ đều nghĩa lý gì, ta cả ngày nơm nớp lo sợ, nhìn trước ngó sau, nhưng chỉ cần chỗ sơ suất, sống chết đều nằm trong tay kẻ khác, cho dù là Khang Hi hay a ka, bất luận với ai đều có thể trong nháy mắt đẩy ta xuống địa ngục. Chán chường vô hạn, mệt mỏi vô hạn.Chợt nghĩ nếu như ông ta từ đây đem ta gả cho Thập a ka, ta cũng chấp nhận, muốn tranh cãi nữa, muốn kháng cự nữa.

      Khang Hi vẫn câu, khí giống như vẻ chết chóc quạnh vắng ngưng đọng, ta đờ đẫn chờ Khang Hi xử lý, sau lúc lâu, Khang Hi : "Đứng lên !" Ta dập đầu đứng dậy. Khang Hi dừng mắt ở ta, ôn hòa hỏi: "Đạo lý mà ngươi ràng minh bạch như thế, tương lai đến ngày nào đó chính mình có thể làm được ? Quên những thứ có được, trân quý những gì có?"

      Ta bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Khang Hi, đối diện với ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ của ông ta, lại vội vàng cúi xuống. Lặng im hồi, mới trả lời: "Nô tỳ biết!"

      Khang Hi khẽ thở dài, ôn nhu : "Lui ra !"

      Ta khó hiểu lui , trong đầu vọng lại lời của Khang Hi "Quên những thứ có được, trân quý những gì có?", ông ta có thể cho rằng cái gì ta có được, cái gì ta có được đây?

      Trong lòng khó chịu, lững thững dạo bên ngoài hành lang, trông lên bốn phía tường cao,trời đất cũng bị chúng rào quanh bức bối chập hẹp. Lại ngửa đầu nhìn về phía bầu trời xanh lam, sáng trong khoáng đạt, vô biên vô hạn. Chúng cách ta dường như rất gần, tựa hồ với tay chút là có thể chạm tới. Bị mê hoặc mà đưa tay ra nắm lấy, nhưng có gì, chỉ có gió lả lướt qua những kẽ hở bàn tay nắm lại trong vô vọng.

      "Nhược Hi!" Ta thẫn thờ nhìn bóng dáng mong manh sương khói của Bát a ka, ngây người cả buổi, mới biết được là gọi ta. Hướng về mỉm cười : "Cái gì cũng có, chỉ có gió." Vẻ mặt Bát a ka ngẩn ra.

      Thập tứ kinh ngạc hỏi: "Nhược Hi, ngươi bị sao vậy?" Ta còn chưa kịp trả lời, và Bát a ka hướng về phía sau ta cúi người hành lễ, Bát a ka cười : "Tứ ca còn chưa xuất cung à?" Ta nghiêng người quay đầu lại ổn định nhìn Tứ a ka và Thập tam a ka chậm rãi tới.

      Thập tam a ka cười cười nhìn về phía Bát a ka hành lễ, vừa : "Đệ và tứ ca muốn thỉnh an Đức Phi nương nương, rồi mới trở về. Bát ca vì sao cũng chưa xuất cung?" Bát a ka cười : "Bỗng nhiên nhớ tới Nhược Lan có số việc muốn ta hỏi Nhược Hi , nên có nán lại chút." xong nhìn ta ôn nhu : "Nhược Hi, càng ngày càng phép tắc, an cũng thỉnh sao?"

      Trong lòng còn buồn bực, hướng về phía Tứ a ka và Thập tam a ka thỉnh an, mặt : "Nô tỳ ở đây cũng lâu, còn phải quay trở lại phiên trực."

      Lẳng lặng nhún người đứng hồi lâu, nhưng có người nào gì, ta ngẩng đầu dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Tứ a ka, thần sắc đổi, tùy ý phất tay : " !". Ta vội vã bước nhanh , nghe phía sau tiếng Thập tam cũng xin cáo lui với Bát a ka.

    2. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 72
      Hôm qua suốt đêm trằn trọc ngủ được, trong đầu mãi suy nghĩ đến câu của Khang Hi, biết có nghĩ nữa cũng là hiểu, nhưng cách nào kiềm lại được. Hôm nay trong buổi làm sớm, cố gắng gượng cho hết buổi làm, sau khi trở về, cảm giác đầu đau nhức, nằm giường nhưng ngủ được, trái lại đầu càng lúc càng váng vất, đành phải đứng dậy.

      Ngồi trước bàn đờ đẫn hồi, trải trang giấy, mài mực, bắt đầu luyện chữ, vẫn như cũ chiếu theo nét chữ của , từng nét từng nét mà viết 'hành đáo thủy cùng xử, tọa khán vân khởi ...' ( theo nguồn nước chảy, ngồi ngắm mây trời bay), vẫn luôn dùng hiệu quả phương pháp trấn tĩnh, nhưng hôm nay dường như tác dụng mấy, viết đến hai trang giấy lớn, tâm trạng vẫn chịu an định.

      cặm cụi viết chữ, chợt nghe tiếng cổng viện mở 'két' tiếng, ta theo tiếng động ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Tứ a ka đẩy cửa vào.

      Ta cầm bút, vẫn còn ngớ người ra. Đột nhiên có phản ứng trở lại, hấp tấp thu gom giấy bút, đến cạnh bàn hỏi: "Viết gì vậy?" Ta : " có gì, tùy tiện luyện chữ thôi."

      ngồi xuống ghế bên cạnh : "Vậy mà phải dụng công như thế à?" xong kéo tay của ta , tiện tay mở ra xem.

      Ta có chút xấu hổ, ngượng ngùng : "Viết rất khó coi đúng ?" ngưng mắt nhìn hồi lâu, : "Luyện nhiều lần rồi à?" Ta cúi đầu 'uhm' tiếng!

      hỏi : "Chỗ bị đá hôm qua còn đau ?" Ta lắc đầu : "Chỉ va chạm thôi mà, có chỗ nào bị đá đau."

      lặng hồi, đột nhiên : "Nhược Hi, đồng ý với ta chuyện được ?" Ta hỏi: "Chuyện gì?"

      : "Từ giờ trở vĩnh viễn dối ta. Ta và ngươi đều giống nhau, cho dù khó nghe cũng đều muốn lời chân .". Ta lặng hồi rồi hỏi: "Vậy ngươi có thể đồng ý với ta vĩnh viễn bao giờ dối ta ?" thở dài: " là tính toán ràng, minh bạch, chút lợi cũng để người ta chiếm được. Nhưng khi bị trúng cước của Thập đệ, sao tính với ?Chịu rơi đầu mạo hiểm bảo vệ Thập tứ đệ, ngươi biết tính toán đến thế hay sao?"

      Ta cười : "Ta chỉ biết tính toán với người thông minh, gặp người hồ đồ tự mình cũng hồ đồ theo à." 'hừ' tiếng hỏi: "Nếu như ta đồng ý, ngươi cũng đồng ý chứ?"

      Ta cười gật đầu, : "Ta đồng ý!"

      Ta giật mình nhìn , thản nhiên nhìn lại ta. Ta hỏi : "Tại sao?" : " tại sao sao cả. Chỉ cảm thấy nên như vậy."

      Ta nghĩ chút rồi : "Nhưng có số việc ta nhất định muốn , vậy phải làm sao?" suy nghĩ rồi : "Ngươi có thể thẳng cho ta biết là ngươi muốn , nhưng được dùng lời dối qua loa che giấu ta."

      Hồn ta bay bổng lúc, đột nhiên lại cười : "Ta đây có câu muốn hỏi ngươi, ngươi có thể lựa chọn cho ta biết." xong ra hiệu đưa tay cho ta.

      lòng bàn tay , ta lấy ngón tay chậm rãi viết chữ 'hoàng', lại viết thêm chữ 'vị', cong mày liếc mắt nhìn cười hỏi: "Ngươi có muốn ?", ngừng chút, lại cười bổ sung: "Có thể trả lời." Nét mặt dù cười, trong lòng lại căng thẳng, bởi biết câu trả lời của làm thay đổi rất nhiều thứ. Trong lòng vừa sợ ' muốn', càng sợ 'muốn'.

      chậm rãi thu tay lại, thần sắc đổi, lẳng lặng nhìn chăm chăm ta, dáng vẻ tươi cười của ta dần có chút căng cứng , biết rằng chính mình đánh cuộc, ta đánh cuộc tại đây, giữa Tử Cấm Thành này, sau cùng là chút can tâm,hay sau cùng là tia hi vọng.

      Chỉ trong chớp mắt, nhưng với ta mà tựa như lâu lắm rồi, ta bắt đầu vạn phần hối hận bản thân liều lĩnh kích động, vì sao lại muốn thử nghiệm chứ? , ta tin tưởng là xong. Vì sao phải thử nghiệm chứ?Thử nghiệm khó nhất chính là đo lường lòng người, hơn nữa lại là lòng người giữa Tử Cấm Thành, hà tất gì phải vậy?

      nghĩ xem làm cách nào để lại dấu vết mà lấp liếm cho qua câu chuyện, khóe miệng có hơi mím chặt lại, vân đạm phong khinh ( nhàng thanh thản) : "Muốn!", ta viết chữ vào lòng bàn tay bất quá cũng chỉ đơn giản trò chơi đùa bình thường, đâu phải như ngôi vua chí tôn đặt ngai vàng. Giọng thoảng như gió , ta lại nghe như tiếng sấm vang trời, hồi lâu vẫn chưa lên tiếng, lẩm bẩm hỏi: "Ngươi qua với ai chưa?" : "Ngươi là người đầu tiên."

      Ta lắc đầu tỏ vẻ tin, hỏi: "Thập tam a ka sao?" : " từ theo ta lớn lên, ta bất cứ việc gì đều lừa dối . Tâm tư của ta. còn đoán ra sao? Còn khiến ta phải cho biết?" Ta hỏi: "Ngươi sợ ta cho người khác biết ư?" thản nhiên : "Ngươi vừa nãy đặt cược quá lớn, ta có lòng đánh cuộc,nhưng lại sợ từ đây cả đời để vuột mất!" Ta cắn môi cau mày nhìn , ở trước mặt tâm tư của ta dễ nhìn thấu vậy sao? nhìn ta chằm chằm, đưa tay khẽ vuốt hàng lông mày của ta, khóe miệng chứa nụ cười, dịu dàng : "Ngươi như vậy."

      Ta ngốc nghếch nhìn , vẫn là khó có thể tin, đem đúng ham muốn có được ngôi vị đế vương giấu kín tận sâu trong đáy lòng, ngay cả đến Khang Hi cũng chưa bao giờ đối với có chút nghi ngờ, hôm nay vì sao lại đem cho ta biết? Thậm chí còn hoài nghi chính mình hoang tưởng.Kinh ngạc còn chưa tan biến, có thứ tình cảm ấm áp len lén chảy xuôi trong lòng, nhất thời cảm thấy sóng mũi cay cay. mạnh tay búng lên trán ta cái, : "Đến lượt ta hỏi."

      Ta xoa xoa trán, song đến nỗi đau lắm, vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, căng thẳng nhìn , muốn biết chuyện gì? nghiêm túc nhìn ta hồi, chậm rãi : "Ta muốn biết..." ngừng lại, ta quên cả thở, "Hôm qua bị đá vết thương có nặng ?"

      Ta thở phào, cau mày : "Làm ta sợ hết hồn! nặng cũng , chỉ đau lâm râm thôi, Ngọc Đàn giúp ta đắp thuốc, có gì đáng ngại." lấy ra hộp thuốc đặt bàn, : "Mỗi ngày sáng tối dùng viên với nước ấm. Khi thoa thuốc ngoài da được di chuyển,va chạm nhiều." Ta gật đầu.

      "Hôm qua hoàng a mã cùng ngươi điều gì? Hành vi lại khác thường như thế? Vẻ mặt bực bội, nhìn thấy chúng ta cũng thèm thỉnh an." Ta thở dài, đem chuyện của ta cùng Khang Hi thuật lại cho nghe, hỏi: "Câu cuối cùng rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ?" mỉm cười yếu ớt, : "Trước tiên ngươi cho ta biết, ngươi trả lời hoàng a mã như thế nào?" Ta cong môi : "Nô tỳ biết."

      gật đầu : " và chưa cũng có khác gì nhau?Sợ là hoàng a mã phải khổ não lắm đây." Ta hé miệng cười : "Hoàng thượng đúng là có thở dài nữa." buồn cười nhìn ta, ta nghiêng đầu cười, sẵng giọng: " đoán trước được chính xác tâm ý của Hoàng thượng, đương nhiên chỉ có thể trả lời như vậy. Hơn nữa ngươi cũng đừng có cười ta, cái lý 'mạt hi nê' của ngươi thể so với ta gặp xui xẻo. Vụ án lớn như vậy, còn khen ngược lại giả vờ như mình nghiêm từ lắm, nhưng thực tế lại...". Ta hướng về phía chun mũi, nữa.

      cười nhìn chằm chằm ta : "Theo ta thấy, có lẽ hoàng a mã cho rằng ý trung nhân của ngươi chính là thập tam đệ."

      Ta cười rộ lên, "Nguyên nhân là vì lần trước ta cùng Mẫn Mẫn đua ngựa sao?" Tứ a ka : "Tám chín phần mười. Mẫn Mẫn và Thập tam đệ thay đổi rệt như thế, hoàng a mã khẳng định nghĩ đến là vì tư tình nhi nữ mà ra vậy."

      Ta trầm ngâm suy nghĩ hồi, hỏi: "Lúc ấy rốt cuộc Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia gì với hoàng thượng khiến hoàng thượng truy cứu nữa?" : "Chưa tự mình nghĩ ra sao?"

      Ta : "Lúc ấy cũng từng tỉ mỉ suy nghĩ, song suy nghĩ hoài mà vẫn ra, cũng tính đến nữa. Nhưng hôm nay nghe ngươi thế, ta trái lại cũng minh bạch rồi." nhìn ta,gật đầu khích lệ, ý bảo ta hãy tiếp tục .

      Ta : "Lúc đầu ta nghĩ ra Vương gia rốt cuộc có cho hoàng thượng biết hay chuyện Mẫn Mẫn thích Thập tam a ka, chung quy vẫn cho ràng có khả năng cho hoàng thượng biết, chẳng lẽ lại sợ hoàng thượng chỉ hôn hay sao? Nhưng hôm nay nghĩ đến, ngay lúc đó việc xảy ra lớn như vậy làm sao có thể dối gạt được? Cho nên vương gia khẳng định thẳng thắn thừa nhận trước Khang Hi về tình cảm Mẫn Mẫn đối với Thập tam a ka. Thế nhưng lại tiếp tục có dự định để Mẫn Mẫn gả cho Thập tam a ka, mà còn thuyết phục hoàng thượng đồng ý tác hợp cho Tá Ưng vương tử và Mẫn Mẫn." Ta thở dài : "Về phần hoàng thượng vì sao lại có ý để Mẫn Mẫn gả cho Tá Ưng vương tử, ta những mà còn cảm thấy rất ngạc nhiên! Hoàng thượng để cho hai bộ lạc kết thành thông gia có gì phải bàn! Nhưng vì sao còn ở đằng sau ngấm ngầm đồng ý cho Tá Ưng vương tử đoạt được vương vị cơ chứ?"

      Tứ a ka thản nhiên cười: "Tân vương phi Nạp Lạt Bộ là tỷ tỷ ruột của đại vương tử Y Nhĩ Căn Giác La, bây giờ hiểu ra chưa?" Ta 'a' tiếng, cười : " rồi, để cân bằng thế lực các bộ lạc, để cho bọn họ đôi bên kiềm chế lẫn nhau, đấu đá lẫn nhau. Ai cũng thể phát triển lớn mạnh."

      Tứ a ka : "Đây là nguyên nhân trọng yếu mà hoàng a mã đồng ý hôn của Tá Ưng và Mẫn Mẫn. Còn có đại vương tử Y Nhĩ Căn Giác La nữa, cùng lúc ngạch nương đại vương tử xuất thân hiển quý, mẫu tộc chỉ có thế lực to lớn tại Y Nhĩ Căn Giác La, tại mấy bộ lạc khác cũng rất có ảnh hưởng, mặt khác đại vương tử Y Nhĩ Căn Giác La cũng phải là người thích hợp để thừa kế vương vị, Tá Ưng lại là tài năng xuất chúng hơn. Hơn nữa quan trọng là ngạch nương xuất thân thấp hèn, có thế lực phụ trợ, tương lai sau khi kế thừa vương vị, cho dù có Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia ủng hộ, cũng phải tự mình đối mặt với thế lực bên trong của đại vương tử, hai bên cứ thế kiềm chế lẫn nhau, hoàng a mã tự nhiên có thể ngầm đồng ý cho tranh vương vị."

      Ta thở dài : "Phức tạp quá! Dù nữa, đem quan hệ thông gia, quan hệ lịch sử và tranh đấu trong ngoài của tám đại bộ lạc cùng để ý lần. Ta chỉ cần biết đại khái là được rồi, biết Mẫn Mẫn gả cho Thập tam a ka bằng gả cho Tá Ưng đem lại nhiều lợi hơn là được. Trong tình huống như vậy hoàng thượng thuận theo tâm ý của Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia, khiến vương gia đối với hoàng thượng đầy lòng cảm kích, cũng là thuận với tâm ý chính mình, vậy sao lại làm đúng ?" Tứ a ka mỉm cười, nữa.

      Ta nghiêng đầu hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, nhịn được nằm úp mặt bàn cười rộ lên, "Hoàng thượng trở nên hồ đồ đấy chứ? Nhiều năm trước nghe người khác ta thích Thập a ka, bây giờ lại nghĩ ta thích Thập tam a ka."

      lắc đầu : "Ta chưa bao giờ nghĩ ngươi thích Thập đệ, nhưng ngươi cũng thích Thập tam đệ, ta năm ấy trái lại có chút buồn bực." Ta chớp hạ con mắt cười nhạo : "Đệ đệ của mình bao giờ cũng tốt nhất!". Mới mở miệng ra,phát giác lời sai trầm trọng, liếc nhìn ta cái, lên tiếng.

      Ta nằm úp bàn, lặng lẽ suy nghĩ, yếu ớt hỏi: "Câu kia của hoàng thượng ý nghĩa sau cùng là muốn ta được toại nguyện tâm ý, hay là muốn?" cười : "Nhược Hi, hoàng a mã quả thực rất thương ngươi, theo như lời ngươi về giọng điệu và dáng vẻ của hoàng a mã mà , hoàng a mã đối với chuyện của ngươi có chút do dự, chính là vẫn rất chiếu cố đến tâm tư của ngươi."

      Ta vùi mặt vào giữa cánh tay, giọng đầy phiền muộn hỏi: " Tương lai hoàng thượng có đồng ý hay đây?" Qua lát, cười : "Cuối cùng cũng biết xấu hổ." Ta : "Làm gì có cơ chứ!" cười : " có sao? Vậy cái lỗ tai ngươi vì sao lại đỏ thế chứ?" Khuôn mặt ta càng lúc càng nóng bừng lên, lẳng lặng nằm sấp xuống nếu có dũng khí cãi lại.

      cười : "Chờ chuyện của thái tử phong ba lắng xuống, ta cầu hoàng a mã, hướng về phía hoàng a mã chúng ta 'lưỡng tình tương duyệt' (hai bên tình ý), chờ khi hoàng a mã hỏi ngươi, ngươi lại tỏ nỗi lòng mình. Hoàng a mã đối với tình cảm sâu nặng của ta và ngươi, hẳn là đồng ý cho lời khẩn cầu của chúng ta thôi."

      Ta lặng lẽ nằm sấp bàn, tập trung suy nghĩ, đưa tay nhè đặt đầu ta, ôn nhu : "Đừng hao tâm tốn sức mà suy nghĩ nữa, việc này ta nghĩ hết rồi. Tuy là hôn của ngươi có chút phiền phức, nhưng ngươi cũng muốn tranh hoàng vị, cũng có ích lợi gì trong việc chi tranh. Chỉ cần đề cập đến hoàng vị, hoàng thượng đối với chúng ta luôn luôn khoan dung, đối với ta lại càng mến, lại thương ngươi, ông ta tác thành."

      Bỗng nhiên có hai tiếng gõ cửa 'cốc cốc' vang lên, ta hoảng sợ, mạnh chân vọt khỏi ghế. thở dài: "Tại sao tại lại dễ bị kích động như vậy? Chuyện này có gì mà phải hoảng hốt đến thế chứ? Ngươi cứ ra vẻ lo sợ như vậy, ta cũng phải lần đầu tiên đến đây mà."

      Ta cất giọng hỏi: "Ai đó?" "Nô tài Phương Hợp." Ta đóng cửa sổ, khi ra thuận tay khép lại cửa phòng. Mở cổng sân viện, người chắn ngang cửa lớn tiếng hỏi: "Chuyện gì?" Phương Hợp mặt thỉnh an, mặt đưa thuốc cho ta, thấp giọng : "Thập tứ gia căn dặn. Đọc cách dùng ghi lại bên trong là sử dụng được ạ."

      Lòng ta thoải mái trở lại, cười nhận thuốc, đánh tay thỉnh an, quay người . Ta nắm lấy thuốc, đóng kín cửa rồi bước vào phòng. Tiện tay đem thuốc đặt lên bàn, lại đẩy cửa sổ ra.

      nhàn nhạt đưa mắt nhìn thuốc bàn, cả người đứng thẳng dậy, ta hỏi: "Phải rồi sao?" gật đầu : "Từ sau khi thái tử cầu hôn, tinh thần ngươi cả ngày yên, sau thời gian nhìn cũng khá hơn, nhưng chỉ vì câu của hoàng a mã ngươi lại có cử chỉ thất thường. Cuộc sống sau này chỉ sợ thể thiếu phong ba, ngươi định dùng cái bộ dạng này để chống chọi lại sao?Tâm bên trong càng sợ hãi ,nét mặt mới càng cần phải điềm tĩnh, người khác mới nhìn thấy được căn nguyên bên trong, mới càng dám tùy tiện ra tay! Nào có cái lý giống như con khỉ vội vã để lòi đuôi ra chứ?"

      Ta cắn cắn môi, gật đầu : "Nhớ kỹ!" : "Ta ." Ta mỉm cười : "Được" đưa tay bàn rất nhanh rút lấy tờ giấy luyện chữ của ta, đợi khi ta kinh ngạc phát giác muốn chộp lấy lại, đem nhét vào trong tay áo: "Làm bằng chứng, nhìn xem ngươi sau này có thể tiến bộ lên ."

      xong, cất bước , ta tựa bên cửa sổ, nhìn đến cổng viện,khi đưa tay kéo cửa, ngoảnh đầu lại liếc nhìn ta lần, sau đó quay đầu đóng cửa bước . Ta lặng đứng lúc lâu mới chậm rãi ngồi xuống ghế, chợt thấy căn phòng này từ trước đến nay chưa lúc nào quạnh quẽ trống vắng đến vậy.

    3. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 73
      Tiết trời càng lúc càng nóng nực, Khang Hi chuyển vào ở trong Sướng Xuân viên dễ chịu hơn nhiều. Thời tiết nóng bức khiến mọi người cảm thấy bực bội, nhưng ta lại hoàn toàn cảm thấy gì, lúc nào cũng mỉm cười với những người xung quanh, cẩn thận hầu hạ Khang Hi. Mặc dù sâu tận đáy lòng vẫn mơ hồ e ngại, nhưng đồng thời cũng nhè an tâm.

      Dược Tứ a ca tặng còn chưa uống hết, chỗ bị thương khỏi hẳn rồi. Từ xa nhìn thấy Thập tứ a ca bèn vội vàng đuổi theo, trong khoảng thời gian này và Thập a ca luôn cố ý né tránh ta. Thập a ca ta có thể hiểu, nhưng nếu chỉ vì chuyện chiếc vòng, cần phải như thế.

      Ta hướng phía thỉnh an, cảm ơn tặng dược, cười tiếng, chỉ : "Thập ca cùng phúc tấn tại tốt lắm! Hai người đều sửa đổi, khi gặp nhau còn bộ dáng giương cung bạt kiếm, vợ chồng tương kính như tân. Nhìn giống cưới nhau nhiều năm, thậm chí còn có phần giống đôi vợ chồng son vậy.". Ta nghe xong vỗ tay mừng rỡ, ra người lỗ mãng như vậy cũng có ngày trở nên mềm mỏng được

      Hai người cười đùa bỗng nhiên đều tĩnh lại, : "Xin lỗi! Buổi tối hôm đó ta mang vòng tay đến phủ Bát ca .". Ta cúi đầu yên lặng nghe, khẽ thở dài : "Lúc ấy ở thư phòng, Bát ca mỉm cười tiếp nhận, tiện tay liền cầm nghiên đá bàn đập nát nó." . Ta cắn môi im lặng. chậm rãi : "Lúc ấy Bát ca cười 'Nàng cuối cùng cũng theo lão Tứ!'".

      Ta giật mình, ngẩng đầu nhìn Thập tứ a ca, đối diện với hai mắt sáng ngời của , hỏi : " vây sao?".

      Ta lấy lại bình tĩnh hỏi:"Ngươi có hỏi huynh ấy vì sao lại như thế ?". Thập Tứ : "Bát ca ngươi từ sau khi vào cung, liền cư xử với Tứ ca vẫn luôn giống như người khác. dâng trà tìm hiểu sở thích của trước, sau mới đến khẩu vị mọi người. Rất nhiều việc ngươi đều nghĩ cách để bảo vệ Tứ ca, thậm chí tiếc làm đổ trà nóng lên người Thập ca. Lúc phế thái tử năm bốn mươi bảy, sau khi từ biên ngoại trở về, ánh mắt ngươi mỗi lần nhìn Tứ ca rất khác, có khi sắc mặt phiếm hồng." .Thập Tứ A ca 'Hừ' tiếng : "Sau đó, cần Bát ca , ta cũng thấy ngươi cùng Tứ ca ít lần mắt đưa mày lại, có lúc thỉnh thoảng mỉm cười, có khi lại là vẻ mặt tức giận. Bát ca luôn luôn lưu tâm nhất cử nhất động của ngươi, dĩ nhiên là thấy càng nhiều.".

      Ta đột nhiên cười rộ lên, Thập Tứ vốn tức giận, nghe được tiếng cười của ta, nhất thời ngơ ngẩn. Ta liền cảm thấy có chút thê lương, cười : "Khá lắm Bát hiền vương – tâm tư thâm trầm như biển ! Rốt cuộc ta từ đầu đến cuối đều biết chính xác nghĩ những gì, ra là do chưa bao giờ chân chính biểu lộ qua lòng mình. Những gì ta thấy đều là những việc muốn ta cảm nhận được mà thôi.". xong trong lòng chua xót, xoay người bước . Ta luôn biết 'gặp người chỉ thể ba phần tốt", nhưng chưa bao giờ ngờ tới ta cũng chỉ là trong những người được nhìn thấy " ba phần tốt " đó. Từ đầu đến cuối lúc nào cũng có lòng nghi ngờ, chưa từng tintưởng ta, sao còn muốn cho ta xem bộ dạng tình thâm đổi làm gì?

      Thập Tứ túm lấy tay ta hỏi: "Ngươi thích Tứ ca sao?" . Ta nghiêng người nhìn cười lạnh : "Phải! Ta thích Tứ a ca, từ đến giờ đều vẫn luôn Tứ a ca, đối với huynh ấy tình sâu như biển , ngươi vừa lòng chứ?". xong mãnh liệt giãy thoát khỏi tay của , chạy .

      cúi đầu cố sức chạy, đột nhiên đụng vào người, giơ tay đỡ ta nên may mắn bị ngã sấp xuống. Giương mắt nhìn lên thấy là Tứ a ca. thản nhiên nhìn ta, Thập tam ở bên cười hỏi: "Phía sau có cọp đuổi ngươi hay sao thế?". Lòng ta đau đớn, dùng sức vùng khỏi tay Tứ a ca, cất bước chạy, nước mắt cứ lã chã rơi .

      Tứ a ca vôị xoay người túm lấy ta, cứng rắn kéo ta bước nhanh đến chỗ đá phía sau Thái Hồ, hỏi: "Làm sao vậy?". Ta im lặng rơi nước mắt, thêm gì nữa, chỉ để mặc ta khóc. Khóc hồi lâu, ta hỏi : " sau này chàng gạt ta chứ? Có chuyện gì cũng đều thẳng với ta ?". : "Ừ!" . Ta gật đầu, lấy khăn tay lau nước mắt, : "Ta sao đâu.". lẳng lặng nhìn ta, ta : "Muốn biết lý do sao? Nhưng chuyện này hôm nay ta muốn , có được hay ?". gật đầu, để ý nữa, : "Hoàng a mã chờ ta cùng Thập Tam đệ.". Vừa , xoay người ra ngoài, ta theo sau. Thập tam a ca chờ ở bên ngoài như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn ta, cười hỏi Tứ a ca: "Có thể được chưa?". Tứ a ca gật đầu, hai người liền bước nhanh

    4. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 74
      Sau khi Thập A ca đại náo Càn Thanh cung, liền mực trốn tránh ta. Có khi trông thấy bóng dáng của từ xa, ta còn chưa động thấy tăm hơi đâu cả. định trốn ta tới khi nào đây? khỏi có chút tiếc nuối, ngẫm lại cũng đành vậy thôi. Từ nay về sau có thể cùng người chân chính nắm tay tới già, vậy cũng đủ rồi. Ta vốn chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của , cho dù sau này để ý tới ta, cũng có gì quan trọng đâu?

      Còn ta lại lẩn trốn Bát a ca, có thể tránh liền tránh. phải là oán trách, từ sau khi nghe Thập Tứ A ca , quả trong lòng khó chịu, bởi vì thế nhưng hoàn toàn phủ nhận tâm ý của ta đối với . Ưu sầu nhiều năm của ta trong chốc lát trở nên tức cười biết bao. Hơn nữa ta quen cho rằng là người phong phạm khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc. Trong tiềm thức lại quên rằng chính là đối thủ đáng gờm của Ung Chính, thậm chí vô thức cho rằng rất hoàn mỹ.

      Nhưng khi tĩnh tâm nghĩ lại, người trong cơn nóng giận, ai cực đoan chứ? Ta chẳng phải vì những lời Thập tứ a ca lúc đó liền phủ định tình cảm sao? Quan trọng nhất là, bản thân lúc nào đa nghi, cố tình che giấu thậm chí ngay cả khi âu yếm mỉm cười cũng cất giấu sầu lo cùng cam lòng. Bản thân còn làm được, cớ gì cầu người khác chứ?

      có lòng nghi ngờ, ta có sao? đối với tỷ tỷ nhất kiến chung tình, tương tư khắc cốt ghi tâm hai năm trời, sau hôn lễ nếu phải tỷ tỷ có tình ý, hận dây dưa, tình cảm dành cho ta có đúng như phải là tình cảm chuyển từ tỷ tỷ qua ? Trong tình cảnh đó thảo nguyên có mấy người đàn ông dám lòng? Hoặc là nhẫn tâm ra chứ? Lời ra dễ, tự dối lòng mới khó. Hơn nữa dù có lòng nghi ngờ, chỉ sợ cũng là do cử chỉ của ta lúc này lúc khác. Huống chi khi ta hỏi ra câu đó, sâu tận đáy lòng có chút nào hình bóng của Tứ A ca sao?

      Nếu như là ta của tại, góc cạnh được gọt dũa qua, tâm tình cũng trầm tĩnh hơn, với nhiều việc cứ tuỳ ý chút, thỏa hiệp nhiều hơn chút, bao dung hơn vài phần, bớt cố chấp ít, có lẽ kết cục của ta và khác. Nhưng thể quay lại được rồi! Mọi thứ cũng như chiếc vòng ngọc kia, mặc kệ nó từng lấp lánh ra sao, rực rỡ tươi sáng nhường nào, hôm nay cũng trở thành tro bụi, suy nghĩ nhiều giúp được chứ? Mọi thứ thể quay trở lại được nữa, và ta đều chỉ có thể tiếp tục con đường phía trước của mình thôi.

      Nghĩ tới Tứ A ca, tự nhiên muốn nở nụ cười. Ở trong Tử Cấm thành này, ta phải chỉ có mình nữa, sẵn lòng lắng nghe sợ hãi, lo lắng cùng phiền não của ta, nhắc nhở ta khi ta chưa thấy cục diện hỗn loạn, bằng lòng thẳng thắn chống đở. Ta biết sau này như thế nào, nhưng ít ra tại là có khởi đầu tốt. Nghĩ tới những lần trêu cợt, lại nhịn được oán hận, ta ở trước mặt tựa như bao giờ cũng vô kế khả thi, chỉ có thể bị lép vế

      ――――――――――――――――――

      Khang Hi cùng mấy vị a ca ở trong Thủy các ngắm sen, chuyện phiếm. Ta bưng đĩa lá sen màu ngọc lục ra, bên có bát lưu ly bày bánh pút đinh táo đỏ với bột ngó sen ướp lạnh. Khang Hi cười hỏi Lý Đức Toàn: " bao lâu rồi Nhược Hi tốn tâm tư làm mấy thứ này ?".Lý Đức Toàn suy nghĩ chút, rồi : " hơn nửa năm ạ.". xong bản thân nếm trước muỗng .

      Khang Hi cười : "Để xem xem nàng ta hôm nay lại có cái gì mới mẻ?". Vừa vừa tiếp nhận cái đĩa từ trong tay Lý Đức Toàn ăn vài miếng, gật đầu : " tệ! Màu sắc óng ánh trong suốt, vị ngọt mà ngán, mới nếm thấy hương táo đỏ nồng đượm, thêm lúc lại chỉ còn vị sen thanh mát.

      Ta vội khom người tạ ơn. Khang Hi cười hỏi: "Có còn ? Cho bọn mỗi người phần nếm thử tay nghề của ngươi.". Ta cười đáp: "Còn ạ! Chỉ là còn đĩa lá sen ngọc lục nữa, thể phụ họa cho cảnh được thôi ạ."

      xong xoay người ý bảo Ngọc Đàn tiến vào. Ngọc Đàn bưng mấy bộ đĩa bát lưu ly vào, ta trước tiên dâng lên thái tử gia, đưa tay muốn đón, ta giả bộ nhìn thấy, nhàng đặt ở bàn, sau đó khom người lui ra. Dâng Tứ a ca chén để bàn ,khoé miệng mang theo chút hả hê khi người gặp hoạ, len lén liếc cái. Ánh mắt nhàn nhạt, nhìn thẳng về phía trước, dĩ nhiên là thấy được. Lúc chuyển tới bên cạnh Bát a ca, mỉm cười nhìn Tứ a ca, ta cúi thấp đầu đặt bát đĩa, rồi khom người chuyển qua Thập a ca bên cạnh.

      Sau khi dâng lên các a ca xong, mọi người bắt đầu ăn, ta đứng sau Khang Hi, quan sát Tứ a ca ăn miếng bánh , vừa vào miệng, liền chau mày, rồi lại giãn ra, sắc mặt khôi phục như thường, chậm rãi ăn tiếp. Khang Hi cười hỏi: "Mùi vị như thế nào?". Mấy vị a ca đều khen tới tấp: "Xác thực như hoàng a mã !". Duy chỉ mình Tứ a ca gì, Khang Hi nhìn Tứ A ca hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?". Tứ a ca trả lời: "Nhi thần cũng cảm thấy rất ngon, chỉ là chậm rãi thưởng thức, nhất thời quên trả lời.". Ta vội cúi đầu cắn môi, cố nén cười.

      Khang Hi dùng xong, ta thu dọn chén dĩa rồi lui ra, tiện tay giao cho thái giám, chạy tìm chỗ vắng, ôm bụng bắt đầu cười, cười đến thiếu chút nữa chảy cả nước mắt. ra nhịn cười cũng là chuyện vô cùng khó chịu.

      Cười đủ rồi, vội vàng trở về, cùng Ngọc Đàn chuẩn bị trà dâng cho các a ca. Ta lại lẳng lặng đứng sau Khang Hi, chỉ thấy sắc mặt Tứ a ca bình tĩnh, mặt cùng Khang Hi cười , mặt uống hết ly trà này đến ly khác. Ta đủ can đảm để ngẩng đầu, chỉ sợ mình nhịn được cười.

      Sau khi Lý Đức Toàn hầu hạ Khang Hi khởi hành rời , các vị a ca cũng lần lượt bước . Ngọc Đàn cùng ta về, thấp giọng : "Hôm nay Tứ vương gia uống rất nhiều trà.". Ta 'phù' tiếng, lại bắt đầu cười. Ngọc Đàn bị ta cười đến ngây dại, ta vung tay : " có gì đâu, chỉ là hôm nay cảm thấy rất vui vẻ thôi.".

      tới, lại thấy Thập tam a ca đứng dưới gốc đại thụ hóng mát, ta để Ngọc Đàn trước rồi bước nhanh qua cười hỏi: "Tứ vương gia đâu?". Thập tam : " nhà vệ sinh.". Ta vừa nghe lại bắt đầu cười rộ lên. Uống nhiều trà như vậy, đương nhiên là phải rồi.

      Thập tam cười hỏi: "Chuyện gì làm ngươi vui như vậy?". Ta cười đến mức thở nổi , đứt quãng mà giọng : "Hôm nay trong điểm tâm mà Tứ vương gia ăn ta bỏ thêm chút mà người khác có.". Thập tam hỏi: "Cái gì vậy?". Ta ôm bụng : "Muối!".

      Thập Tam vừa nghe, lập tức sửng sốt, vẻ mặt dám tin, qua hồi lâu, đột nhiên cũng bắt đầu cười to, vỗ người : "Ta rồi! Thảo nào Tứ ca là nốc trà chứ phải uống trà. Ha ha... Trời ạ! Ngươi đúng là gan to hơn trời, cả Tứ ca ngươi cũng dám trêu cợt, còn làm ngay trước mặt hoàng a mã nữa chứ!". Ta cười : "Ai bảo luôn trêu cợt ta? Hơn nữa, nếu phải ở trước mặt hoàng thượng, nào chịu để yên như vậy?". Lời còn chưa dứt, thấy Tứ a ca tới, ta vội : "Ta đây.". Vừa trốn, Thập Tam liền nắm ta lại cười : "Có gan làm, đừng có chạy!".

      Ta gấp đến độ dậm chân, năn nỉ: "Chỉ sợ tại nổi nóng, ngươi tha cho ta tránh trước .". Thập tam a ca do dự, thả lỏng tay, ta liền nhấc chân bỏ chạy. Chưa kịp chạy được vài bước, nghe được Tứ a ca lạnh lùng thốt lên: "Quay lại!". Thanh lớn, nhưng chân ta rốt cuộc cũng nhấc lên được, cố bình tĩnh, cúi đầu xoay người chậm rãi quay lại.

      cùng Thập tam a ca sóng vai đứng dưới tàng cây, sắc mặt lạnh lùng, khó phân biệt hỉ nộ. Thập tam a ca có chút lo lắng nhìn ta. Từ từ đến trước mặt, ta cúi đầu yên lặng, lẳng lặng nhìn ta, đột nhiên với Thập tam a ca: "Đệ trước !". Ta hướng ánh mắt tội nghiệp về phía Thập tam a ca, Thập tam bất đắc dĩ lắc đầu, tỏ vẻ lực bất tòng tâm sau đó rời .

      Ta cúi đầu đợi hồi lâu, vẫn chưa lên tiếng. chịu nổi ánh mắt của , ngẩng đầu : "Muốn đánh muốn phạt tùy chàng, nhưng đừng có im lặng như thế này!".

      thản nhiên : "Đưa tay đây."

      Ta nhíu mày nhìn , phải chứ? muốn phạt ta sao? Liền bĩu môi, đưa tay ra. cũng đưa tay lên, trong khi ta chờ đánh xuống, lại cầm lấy tay ta, dẫn ta tới phía sau đại thụ. ( mờ ám )

      bình thản dựa vào thân cây hỏi: "Nàng tại sợ ta sao?".

      Ta : "Ta khi nào là sợ chàng chứ?" .

      chợt nắm chặt, tay ta có chút đau, vội đáp: "Trước kia có chút sợ.".

      hừ : " chút?".

      Ta cười lấy tay làm điệu bộ : "Thêm chút nữa." .

      : "Xem ra phải để nàng sợ ta nhiều hơn chút nữa mới tốt. "

      Ta liếc , cúi đầu chờ làm như thế nào để cho ta sợ. Qua lát, bỗng nhiên buông tay, cất bước bỏ . Ta sửng sốt lát, trong lòng hoảng hốt, vội đuổi theo, hỏi: "Chàng thực giận ta sao?". mím chặt môi, mắt nhìn phía trước, tiếp tục bước. Ta vội la lên: "Chàng để ý tới ta nữa sao?". như cũ nhìn đến ta.

      Ta quýnh lên, cũng để ý cả hai đường, túm lấy ống tay áo của , đứng ngăn phía trước : "Sau này ta trêu chọc chàng nữa."

      ngừng cước bộ, bất đắc dĩ : "Ta có tức giận.". Sắc mặt làm tâm tình ta buông lỏng, buông ống tay áo ra, tránh qua bên.

      tiếp tục bước, ta ở bên bước nhanh theo, hỏi: "Vậy làm sao mới vừa rồi chàng câu cũng ?".

      cau mày, : "Ta rất khát."

      Ta biết là ta nên cười, nhưng theo hồi, nhịn được, cúi đầu 'hự, hự' cố đè tiếng cười muốn phát ra. liếc ta cái, ta liền cắn môi nhịn xuống, nhưng bao lâu lại bật cười lên. thèm để ý nữa, chỉ cố bước nhanh hơn.

      Thấy phía trước có thái giám, ta vội kêu lại, cười dặn dò: "Nhanh chóng đem chén trà đến đây, chạy nhanh lên chút!". Thái giám vội chạy . Ta hướng Tứ a ca hành lễ cáo lui, cười : "Vương gia chờ trà nhé! Hẳn là rất nhanh thôi.". nhíu mày phất tay, ta cười xoay người .

      Về đến phòng cũng muộn, nằm ở giường suy nghĩ hồi, cười hồi. Đến lúc cười mệt, người cũng nặng nề trôi vào giấc ngủ. Sáng hôm sau rời giường, Ngọc Đàn cười nhìn ta : " lâu thấy tỷ tỷ tâm tình tốt như vậy, ngay cả trong ánh mắt cũng nhìn ra ý cười.". Ta hỏi: "Có sao?". Ngọc Đàn gật đầu.

      Ta mở hộp trang điểm lên soi, là chân mày khóe mắt đều mang ý cười. Lần trước ta cười như này là khi nào vậy ? Lâu tới mức chính ta cũng nhớ ra nữa.

    5. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 75
      Mùa hè nóng nực sớm qua từ lâu, tính khí thái tử gia vì thời tiết nóng dịu bớt mà hoà hoãn, trái lại càng lúc càng nóng nảy. Ta nghĩ đến kiếp sống giam cầm cho đến chết của , dấy lên rất nhiều mủi lòng thương cảm, nhưng ngược lại nghĩ nếu bị cầm tù, chỉ sợ ta phải gả cho , để ta lựa chọn giữa việc gả cho bị cầm tù, ta chần chừ mà lựa chọn phương án hai, lại cảm thấy mủi lòng thương cảm của bản thân rất là giả dối. Chung quy người bao giờ cũng chính mình an ổn sau đó mới có thể nhớ tới thương cảm.

      Khang Hi cùng các vị nương nương, a ka, phúc tấn, cách cách đều tụ họp tại điện Thái Hòa vui mừng ngày hộiTrung thu. trong phiên làm việc các thái giám cung nữ ai ai cũng đều bận rộn, phải lúc làm việc cũng tụ họp chỗ uống rượu chung vui cùng nhau trong ngày hội tốt lành này.

      Ta cầm theo hộp thức ăn, vốn định quay về phòng, bỗng nhiên đến lúc lại thay đổi chủ ý, nghĩ tại hậu hoa viên khẳng định bóng người, vừa đúng dịp hoa quế khai nở, bằng đơn giản đến đó ngắm trăng, thưởng hoa quế, uống rượu, phải so với mình trong phòng tốt hơn nhiều sao?

      Đúng là thanh thanh tĩnh tĩnh, màn đêm man mát như nước, quế hoa hương thơm ngan ngát dật dìu lan tỏa, khỏi bước chân cũng chậm lại, hít thở sâu hương khí, ngẩng đầu nhìn trăng, thanh tiếng sáo đâu đó dìu dặt vút lên, khiến ta giật mình tim nhảy loạn.

      Có phần ngạc nhiên, người nào có thể ở nơi này thổi sáo? vội tìm, tiện tay đặt hộp thức ăn mặt đất, dựa vào cây đại thụ, ngước nửa đầu ngắm nhìn ánh trăng tròn,lặng yên phẩm khúc << Mai Hoa Tam Lộng>>

      Như tuyết giữa đóa hàn mai,tư thái thanh khiết,tuy kèm theo trăm hoa, mà như trước gió xoay xoay, tự nhiên được nghe khúc kỳ nhạc. Trong lòng đoán biết là ai, khẽ mỉm cười hăm hở cầm hộp thức ăn, theo tìm.

      Người chưa đến nơi,thanh tiếng sáo chuyển qua bi thương,dường như trận cuồng phong ập đến, mãn thụ hoa mai cuối cùng tuôn rơi tan tác, cam tâm, nhưng mãi mãi chôn vùi trong đất. Trong lòng ta kinhngạc, tự bao giờ mang trong mình nỗi đớn đau đến nhường này? Chân cũng vội bước chậm lại, nhàng tới.

      Thập tam a ka đứng dưới tàng cây hoa quế, sáo đặt ngang môi mà tấu, hoàn toàn phải dáng vẻ bất kham cứ hi ha cười ngày thường, thần thái nghiêm nghị an tĩnh. "Tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, phát trúng đích, cưỡi ngựa như bay. Thi văn hàn mặc, đều thanh tân tinh tế, nhã thiện luật, tinh thông cầm sáo." người văn võ toàn tài như thế, kỳ nam nhi bất kham phóng khoáng như thế làm sao có thể trải qua từng ngày từng ngày trong đoạn đời mười năm giam cầm được cơ chứ?". Nghĩ đến đó trong đáy mắt bắt đầu có chút nhòa nhạt.

      khúc còn chưa đến cuối cùng, Thập tam a ka ngừng thổi sáo, nhìn về phía ta bước tới. Ta xốc lại tinh thần, đến cười hỏi: "Sao thổi cho hết? Quấy nhiễu ngươi cao hứng ư?"

      Thập tam a ka cười : " biết là ngươi, chỉ cảm giác có người nghe trộm, nên ngừng lại."

      Ta liếc thấy bình rượu đặt bàn đá, cười hỏi: "Tại sao ở trước điện cùng hoàng thượng, bỏ lại phúc tấn, mình chạy đến nơi này uống rượu? nhìn hộp thức ăn trong tay ta, cười : "Chỉ có ngươi được quyền lựa chọn chỗ tốt, ta thể à?"

      Ta cười cười gì, mở hộp thức ăn lấy ra hai bầu rượu, hướng về phía ra dáng xin mời. cười, ngồi ghế đá, nâng bầu rượu nhấp hơi.

      Ta cũng ngồi xuống, cầm lấy bầu rượu, cùng chạm bầu, tự mình ngửa cổ uống hơi. Thập tam cong lưng dựa cột, lại nhìn lên ánh trăng, : "Bao nhiêu năm rồi cùng nhau uống rượu." Ta thở dài: "Tám năm rồi!" Hai người nhất thời đều lặng im ngắm trăng mà ngơ ngẩn.

      Qua hồi lâu , Thập tam nghiêng đầu cười : "Khó được dịp hôm nay gặp gỡ, lại mang theo rượu,hãy uống lần cho phỉ, chừng lần sau muốn uống lại mất thêm tám năm nữa."

      câu vui, lại biết cho hoàn toàn chính xác. Đâu chỉ có tám năm? Mười năm giam cầm, mười năm sau, ta biết ngươi được bình an thả ra, nhưng biết mình trôi dạt phương trời nào. Như hữu duyên, có lẽ mười năm sau còn có thể uống rượu, như vô duyên, e hôm nay là lần uống rượu ly biệt sau cùng của chúng ta.

      Trong lòng đau thương, vẫn mạnh mẽ cười : "Nên say bí tỷ lần, từ lần trước bị ngươi chuốc cho say khướt, đến giờ vẫn chưa có dịp hưởng qua dư vị say nồng."

      Thập tam nhíu nhíu mày, mặt cùng ta chạm bầu rượu, mặt : "Lần trước rành rành là ngươi cầm túi rượu trút hơi, làm bộ hận thể say ngay lập tức, sao lại thành ta chuốc rượu khiến ngươi say chứ?"

      "Ngươi bắt cóc ta ra ngoài, ta có khả năng hơi mà trút rượu sao?" Ta trừng mắt nhìn hỏi.Ngươi còn dám lần nữa phải lỗi của ngươi , ngươi thử tỏ ra bộ dạng đó xem.

      ha ha cười: "Được!Được! Cho dù lần trước là ta chuốc ngươi say, nhưng mà hôm nay ngươi hãy nhớ lấy, rượu là do ngươi đem theo, người cũng là tự dẫn xác tới. Sau này được thêu dệt là ta chuốc ngươi say đó nha."

      Hai người vừa cười , vừa uống rượu,rất nhanh bầu rượu chỉ còn thấy đáy, cười vỗ vỗ vào bình rượu bàn : "Vẫn là ta có dự tính trước." Ta cười : "Phải! Phải!" mặt đem hai cái bát ra. Thập tam cười : "Cũng là ngươi hợp lòng hợp ý ta, nên uống rượu như nguyên bản, cầm chén lích kích lổm cổm chi cho phiền phức." xong rót cho mỗi người bát.

      Hai người uống uống mãi, đều lặng lẽ trầm tư, ta nghĩ đến vận mệnh Thập tam sắp đến, nghĩ đến vận mệnh còn chưa của chính mình, trong lòng buồn bã. Thập tam biết cũng nghĩ đến điều gì, khóe mắt phảng phất muộn sầu.

      Hai người chốc chốc lại chạm bát, uống hơi, rồi tự mình ôm sầu thương. Khi đau lòng uống rượu rất dễ say, hai người cũng uống ít. Lúc này đều mang theo men say chếnh choáng, bất chợt nhìn nhau cười ha hả. Ta cười cười nằm úp mặt xuống bàn đá, len lén lấy tay lau khô giọt lệ đọng khóe mắt.

      nằm úp mặt, chợt nghe tiếng sáo ai thương cất lên. Là khúc tấu vẫn còn chưa thổi hết lúc nãy, ta nghiêng đầu lặng nhìn , vì sao trong lòng ai sầu như thế?

      khúc thổi xong, Thập tam tay cầm sáo ngọc, đứng lên thong thả bước vài bước, chậm rãi cất tiếng ngâm:

      Xích lan kiều ngoại liễu tam tam, thiên thụ đào hoa nhất thảo am.

      Chính thị xuân quang tam nguyệt lý, y hi phong cảnh tự giang nam.

      Phiến nguyệt hàm sơn xuất viễn thiên, địch thanh du dương vãn phong tiền.

      Bạch âu hạo đãng xuân ba khoát, an ổn khinh chu thiển thủy biên.

      Ta chống đầu cười : " Người ta 'tài cao bát đấu' (tài trí hơn người), người ta cũng phải 'thất bộ thành thi' ( 7 bước làm xong 1 bài thơ), ngươi bước có ba đến năm bước làm được nhiều như vậy, chẳng phải khiến Tào Thực(2) hổ thẹn lắm sao." Thập tam bộ dạng uể oải : "Trước kia làm cũng bình thường, chẳng qua nhất thời trong lòng cảm khái, mà niệm ra thế thôi."

      Ta lặng nhìn hồi rồi thở dài: "Ngươi nếu sinh ra trong nhà đế vương, tốt, nhất định chỉ dùng thi từ để ước ao nhàn dật." thở sâu, nghiêng người đứng, hai tay chắp sau lưng, ngước đầu nhìn trăng sáng, qua hồi lâu mới : "Tự ta biết cũng nghĩ đến điều đó bao nhiêu lần. Ta vẫn luôn hướng tới cái ngày có thể cưỡi ngựa, mang sáo,phối kiếm, tự do tung hoành trong trời đất, xạ điêu Mạc Bắc, nghe tấu Giang Nam,khi sướng ý màn trời chiếu đất, uống rượu múa kiếm, nhàn nhã hồng tụ thiêm hương(3), dưới đèn ngâm thơ.Nhưng thân này lỡ ủy thác nhà đế vương, cho dù ta có khả năng chạy thoát khỏi cái lồng đó, cũng thể dứt bỏ người, muốn để người đó mình đối mặt gió rét thấu xương, người đó tuy có ngạch nương, thân đệ ruột thịt, nhưng cũng gần như là có gì."

      Chỉ cảm thấy nước mắt bất chợt chảy dài, ngay cả lau cũng kịp, vừa mới lau khô lệ cũ, lệ mới trực trào chảy xuống. Thập tam ngoảnh lại lặng im nhìn ta.

      Ta mặt hai tay qua quít lau dòng nước mắt, mặt mạnh mẽ cười : "Uống hơi nhiều, rượu vậy mà cũng có thể hóa thành lệ." Khóe miệng giật , muốn cười, nhưng sau cùng cũng cười nổi. trở về cạnh bàn, cầm bát ngửa cổ trút rượu.

      Ta cũng ngửa cổ trút rượu. Đưa tay chống đầu, hỏi : "Thập tam a ka,trong Tử Cấm Thành này, khó ai có cùng suy nghĩ như ngươi và ta,nếu như có thể sống cùng nhau tốt. Thế nhưng kỳ lạ, ngươi vì sao thích ta chứ?"

      Thập tam uống rượu, nghe được câu ấy, dừng lại sặc chút, nghiêng đầu ho khan vài tiếng, ngoảnh đầu lại chớp mi cười : "Ta cũng buồn lắm này, người phong tư bạt như ta ở trước mắt ngươi,sao thấy ngươi thích ta vậy a?"

      Ta liếc xéo cái, châm biếm : "Ngay cả ta bị khóa chặt trong chốn thâm cung này cũng nghe người ta ít đến tính chơi bời trăng hoa của ngươi, rước biết bao nhiêu là món nợ tương tư rồi, còn chê ít hay sao? Ngươi ngày thường đường có dám ngoảnh đầu lại hay ?"

      Thập tam buồn bực : "Sao lại dám ngoảnh đầu chứ?" Ta nhịn cười ,: " sợ ngoảnh đầu lại trông thấy mảnh vỡ tâm hồn thiếu nữ rơi rớt hay sao? phá lên cười lắc đầu, chỉ chỉ ta : "Như nhau!Như nhau!" Hai người nhìn nhau ha hả cười.

      Ta cười : "Là ta hỏi ngươi trước, ngươi hãy trả lời trước." cúi đầu lặng im suy nghĩ hồi, : "Lần đầu gặp ngươi, ấn tượng sâu nhất chính là ngươi cùng Minh Ngọc cách cách đánh nhau, cực kỳ đanh đá lợi hại, trong lòng kinh sợ, sao có thể thích cho được? Ngạch nương rất sớm qua đời, đối với ta mà vĩnh viễn cũng quên được cái ôm dịu dàng của người, người luôn bên cạnh ta khe khẽ xướng những khúc ca êm ái, giọng người rất , khi người cười, mi mắt cong cong như nước chảy. Mà ngươi ..." híp mắt cười nhìn ta : "Quá là thô lỗ !"

      Ta gật đầu : "Điển hình 'mặc cảm oedipus'.(4)" mơ màng hỏi: "Cái gì oedipus?" Ta cười nhìn : "Là người rất khát khao tình thương của mẹ, hi vọng cũng có cảm giác được dịu dàng thương giống như của mẹ ở thê tử của mình." Vậy ra đây cũng chính là nguyên nhân thích Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn dù tốt, cũng phải người cần.

      Thập tam sững sờ chút, cười : "Có lẽ đúng là như thế! Đến lượt ngươi?"

      Ta cũng cúi đầu lặng suy nghĩ hồi, ngẩng đầu nhìn : "Ta cho ngươi biết, nhưng ngươi được cho người khác." xong suy nghĩ chút, lại thêm: "Bất luận người nào, bao gồm cả Tứ a ka."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :