1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bộ Bộ Kinh Tâm - Đồng Hoa

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 66
      Trước Tết nguyên tiêu, vẫn luôn mang theo chiếc vòng tay bên người, thẳng mãi đến khi tết nguyên tiêu qua từ lâu, nháy mắt thấy tháng tư. Nhưng Bát a ka vẫn còn nghị triều tại gia. Tự mình thầm suy nghĩ, hành động như thế, có lẽ tâm tình lẫn thân thể là nguyên nhân cốt yếu, nhưng ứng với những chuyện xảy ra hẳn còn có nguyên do khác. Thứ nhất là vì để tránh hiềm nghi, dù sao khi phế thái tử lần đầu tiên, gánh lấy ít tai họa, lần phế thái tử thứ hai này cần phải hành xử khôn khéo hơn, vì tránh nước cờ khinh suất có thể dẫn tới nước cờ tai họa, bằng cứ đơn giản nghị triều tại gia, lại tránh được tất cả. Thứ hai, Đại Thanh lấy hiếu trị thiên hạ, Bát a ka cũng là hành động theo đạo lý ấy bên cạnh đó lại có thể gieo được hiền danh, gặt lại được lòng cảm mến của người đọc sách thánh hiền.

      Nếu là như thế, e rằng trong khoảng thời gian này lại tiếp tục vào cung. Suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, cách gì khác hơn đành phải phiền đến Thập tứ a ka vậy. ngày, ngó nghiêng xem chỉ có Thập a ka và Thập tứ a ka với nhau, vội gấp gáp đuổi theo thỉnh an.

      Sau khi thỉnh an, ba người mặt trò chuyện vui vẻ, ta mặt ra hiệu cho Thập tứ, ý bảo làm cách nào cho Thập a ka trước, Thập tứ hướng về phía ta cau mày, tỏ vẻ cách nào thực . Ta nhìn Thập a ka cười duyên lấy lòng, rồi : "Ngươi có thể tự mình xuất cung trước được , ta có chuyện muốn với Thập tứ a ka chút." Thập a ka bực tức : "Khi cần ta, tìm ta chuyện, khi cần ta nữa, vội vã đuổi hắt ta . cái chuyện gì mà muốn để ta nghe được chứ?" Vừa vừa trừng mắt về hướng Thập tứ tức giận.

      Thập tứ vội giải thích: " liên quan gì đến ta đâu nha! Ta cũng biết nàng muốn cái gì. Muốn trừng mắt trừng nàng ấy ." Thập a ka hướng về phía ta trừng mắt. Ai sợ ai nào? Ta cũng trừng mắt lại : "Trước tết nguyên tiêu, ta ở xa xa trông thấy ngươi và Thập phúc tấn, còn chưa kịp tiến lên thỉnh an, ngươi mang theo phúc tấn chuồn mất, ngươi , ngươi vì sao lại trốn tránh ta? Coi như là tính sổ , bút giấy ta tính hết cho luôn nhé."

      Sắc mặt Thập a ka ngượng ngập, ỉu xìu : "Ta cùng ngươi đôi co nữa, dù sao cũng lại ngươi, các ngươi muốn cái gì cứ !". mặt , mặt quay người bước nhanh .

      Ta nhìn sau lưng cười phá lên. Thập tứ a ka cười hỏi : "Xa xa trông thấy Thập phúc tấn, né còn đặc biệt tiến lên thỉnh an sao?" Ta cười : "Dọa chơi thôi! Lúc đó cũng muốn tránh ra, ngờ Thập a ka trông thấy ta, vội vội vàng vàng chắn tầm nhìn của Thập phúc tấn, hai người mau chóng bỏ ."

      Thập tứ lắc đầu cười : " biết khúc mắc với Thập phúc tấn đến lúc nào mới có thể giải đây?Ngươi ta cũng đều tâm tư Thập a ka, nhưng chính bọn họ lại xem như hiểu?". Ta thở dài : " bao giờ cũng 'ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê' mà. Chỉ có điều thêm ít thời gian nữa, rồi họ nhận ra."

      Ta lôi chiếc vòng tay từ trong lòng ngực ra đưa cho , sau khi Thập tứ nhận lấy,tiện tay sờ quanh chiếc vòng, hỏi : "Hình như là chiếc vòng tay, có ý gì đây?"

      Ta : "Giúp ta trả lại huynh ấy, song cần vội, ngươi xem khi nào tâm trạng huynh ấy tốt hơn hẵng đưa." Thập tứ : "Sao lại bắt ta làm cái việc được trả ơn thế này?Tự mình làm !". xong đem cái vòng dúi trở lại vào tay ta, ta vội nhảy ra xa hai bước, khổ sở van nài: "Từ năm ngoái sau khi nương nương qua đời, Bát a ka vẫn ôm bệnh nằm nhà, ta sao có thể tự mình đến đó? Hơn nữa, cũng cần ngươi thêm lời nào, huynh ấy thấy chiếc vòng tay, tự nhiên ràng tất cả."

      Vẻ mặt do dự lẳng lặng suy nghĩ, bỗng nhiên lóe lên nụ cười, nhìn phía sau ta thấp giọng : "Tứ ca và Thập tam ca tới." Ta sẵng giọng: "Đừng đùa, chiêu này dùng được đối với ta đâu.". Thập tứ thu lại chiếc vòng tay, cúi người thỉnh an: "Tứ ca cát tường, Thập tam ca cát tường!"

    2. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 67
      Ta bấy giờ mới giật mình, cảm thấy khác thường, liền vội vàng xoay người lại thỉnh an. Thập tam tự tiếu phi tiếu, nhíu mày nhìn ta cùng Thập tứ. Tứ a ca : "Đứng dậy !". Lòng ta có chút bất an, chỉ biết cúi đầu. Thập tứ cười nhìn Tứ a ca hỏi: "Huynh ra cung sao?"

      Tứ a ca : " chút nữa, giờ còn muốn thỉnh an ngạch nương.". Thập tứ cười : "Vậy đệ trước đây." xong hướng về phía Tứ a ca cùng Thập tam hành lễ, lại cúi đầu nhìn ta cười : "Từ chối bất kính, cảm ơn!", sau đó rời .

      Trong lòng chỉ biết khóc mếu , Thập tứ à Thập tứ, , sao còn cố tình làm điệu bộ mập mờ khiến người ta hiểu lầm như thế chứ?

      Thập tứ vừa , khí chợt trầm xuống. Thập tam cũng ngừng cười, xoay người bỏ . Ta do dự biết nên giải thích với như thế nào, quan sát sắc mặt của , vẻ mặt vẫn thản nhiên, ánh mắt tùy ý nhìn đằng xa.

      Ta cúi đầu thấp, gì đây chứ? lưỡng lự hỏi: " muốn giải thích gì sao?". Ta phân vân rồi buộc lòng : "Vương gia tin cũng được, tin cũng được, nô tỳ chỉ muốn câu, tuyệt đối như Vương gia nghĩ."

      đùa cợt : "Ta còn chưa khảo mà nàng xưng nhanh như vậy , hoá ra đúng là nàng và Thập tứ đệ có tư tình rồi.". Ta 'a' tiếng, tiếp: "Ta vốn nghĩ, nàng cùng Thập đệ, Thập tứ đệ quan hệ tốt, đôi bên có tặng đồ qua lại cũng bình thường. Nhưng nàng lại kiên quyết phủ nhận ý nghĩ của ta cách thẳng thắn và nhanh nhẹn như vậy, thực là hiếm thấy!"

      Ta vừa tức vừa cười, sẵng giọng: "Tại sao lại luôn trêu đùa ta vậy chứ? Mới vừa rồi Thập tứ a ca là hai người tới, ta còn tin, cho rằng cũng gạt ta !"

      Tứ A ca : "Tâm tư Thập tứ đệ ta quản được, cũng muốn quản. Quan hệ của hai người, tặng đồ, giỡn đều tùy nàng. Có điều ta muốn lại phải nhìn thấy loại tình cảnh do dự, khóc sướt mướt như trước kia đâu."

      cầu này rất bình thường. Ta bĩu môi : "Hiểu rồi!"

      Hai người liền trầm mặc, ta hướng về phía khom mình hành lễ, hỏi: "Còn có gì căn dặn ? ta đây.". phất tay : " thôi!".

      Xoay người xa rồi, thở dài nghĩ đến, độ lượng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta. Cũng kiểu được như thế này hay được như thế kia. Lại nghĩ tới Thập tứ a ca, khỏi thầm oán , rốt là muốn làm gì đây?

      Từ tháng mười năm ngoái bắt đầu điều tra "vụ án Thác Hợp Tề bày tiệc rượu kết đảng". Trong chờ đợi của mọi người, trải qua sáu tháng thẩm tra tra rốt cuộc cũng có kết quả. Tất cả đều như Trấn Quốc công Cảnh Hi dâng tấu, đúng là có những lời lẽ ý đồ mưu nghịch. Đặc biệt là Tề Thế Vũ cùng Thác Hợp Tề, thốt ra rất nhiều lời xúi giục mọi người ủng hộ thái tử đăng cơ. Khang Hi nổi giận : "Mở tiệc rượu để giao kết bạn bè cũng chẳng có gì sai trái, việc ấy đáng , còn là *sở hành giả*, cần để ý"(*). Khang Hi , nhưng ý tứ bên trong mọi người đều hiểu, hận chính là những đại thần thông qua phương thức này giúp thái tử kết bè kết đảng, gây nguy hiểm đến an toàn cùng ngôi vị hoàng đế của .

      Trong lúc thẩm tra 'vụ án tiệc rượu kết đảng", việc Thư biện Hộ Bộ Trầm Thiên Sinh cùng số người nhân việc làm đê phía Bắc Hoàng Hà mà vơ vét ngân lượng cũng bị tra ra. Bọn Tề Thế Vũ, Thác Hợp Tề, Cảnh Ngạch cũng có liên quan đến việc này, kẻ nhận nhiều, người lấy ít.

      Những đại thần có liên quan tới đều bị bỏ tù bắt giam, Khang Hi đối với thần tử vẫn luôn luôn khoan dung, với Ngao Bái cùng lắm chỉ là cầm tù, Tác Ngạch Đồ mưu phản cũng dùng đến cực hình. Nhưng lần này lại áp dụng thủ đoạn tàn khốc hiếm thấy. Sử dụng cực hình với Tề Thế Vũ, sai người dùng năm cái đinh sắt đóng xuyên thân người vào vách tường, khiến Tề Thế Vũ kêu khóc mấy ngày liền mới chết. Thái độ của Khang Hi làm cho những người ủng hộ thái tử kinh hoàng khiếp sợ, nhất thời quan lại trong triều thấp thỏm yên, thần hồn nát thần tính. Thái tử gia từ từ bị lập, cả ngày bị vây trong lo sợ cùng bất an, hành xử càng lúc càng hung tàn nóng nảy, động tí là dùng trượng đánh tôi tớ trong phủ. Việc truyền tới tai Khang Hi, càng khiến Khang Hi thêm chán ghét.

      Mọi người trong cung đối với việc thái tử gia ra sao cũng dám nhiều lời,nhưng cả ngày lại len lén bàn luận về cái chết của Tề Thế Vũ, ràng có chứng kiến, nhưng lại như thể tận mắt nhìn thấy, đinh đóng như thế nào, tiếng gào khóc ra sao, máu chảy thế nào, sinh động cứ như . Người nghe cũng nghi ngờ chất vấn, trái lại còn đứng đó mặt mày hớn hở, phụ họa cười to.Mọi người cứ thoải mái vui cười mãi đến khi Vương Hỉ sai người dùng trượng đánh mấy thái giám, người trong cung mới ngậm miệng, dám bàn tán chuyện này nữa.

      Hai lần ta tình cờ nghe được cũng đều bước nhanh bỏ . Điên rồi, đều điên rồi! Việc này mà cũng lấy ra làm trò tiêu khiển được. Nghĩ kỹ mới thấy chuyện này cũng là bình thường, Lục căn nguyên vẹn, tâm lý dĩ nhiên cũng thất thường, sinh hoạt hàng ngày lại căng thẳng, biến thái mới là lạ. Tâm trạng vốn nặng nề, lại nghĩ đến việc ngày ngày phải sống chung với đám biến thái đó nên mặt càng đanh lại, muốn cười cũng nổi.

    3. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 68
      Ánh nắng tháng tư thực khiến người ta thích, ấm áp vừa đủ, ta và Ngọc Đàn đem đám hoa khô còn lại từ năm ngoái cùng với đinh hương mới hái năm nay ra phơi.

      Vương Hỉ tiện đường ngang qua, lại đây thỉnh an ta, sau đó tiến đến bên chiếu trúc trải hoa cúc khô, cười nịnh với ta: "Nghe người ta dùng hoa cúc ép dưới gối có thể giúp mắt sáng, hạ hỏa. Tỷ tỷ tìm người giúp ta làm cái được !". Đầu chưa ngẩng, ta vừa dùng chổi lông gà quét qua chiếu trúc, vừa thuận miệng hỏi: "Ở đâu ra nhiều hỏa mà muốn hạ thế? Ngày thường uống trà ướp hoa cúc còn chưa đủ sao?"

      Vương Hỉ thở dài : "Tỷ tỷ biết cách đây hai ngày ta nổi giận với cái đám ra gì kia sao? phải sai người hung hăng đánh cho bọn họ trận đó."

      Ta yên lòng : " Là nên đánh, nhưng cũng cần làm quá lên như thế! Có điều đánh người ta rồi, ngươi còn tức giận cái gì chứ?"

      Vương Hỉ hì hì cười : " Tỷ tỷ trông thấy cũng chẳng quản, ta cứ lờ cũng xong, có điều e rằng chuyện ầm ỹ lên đám nô tài cũng bị kéo vào. Giờ đây tỷ tỷ là hiền nhân được người người xưng tụng, nhưng ta tiếng xấu đầy trời rồi"

      Ngươi nghĩ rằng ta muốn cái danh "hiền nhân" này sao? Chẳng lẽ ta mong muốn cả ngày chịu áp lực mà sống sao? Nghĩ tới liền tức giận, thuận tay cầm chổi lông gà vụt hai cái mắng: "Còn lo công việc của ngươi , ở chỗ này cùng ta thầm hiền ác này nọ, cứ như chế giễu ta chiếm điều tốt của ngươi vậy. muốn tìm Lý am đạt hỏi chút, rốt cuộc có nên trông nom ngươi kỹ chút hay ."

      Vương Hỉ vừa nhảy sang bên né tránh, vừa cười : "Tỷ tỷ tốt của ta, ta sai lầm rồi! Chỉ là bị người ta mắng sau lưng, trong lòng khó chịu, tìm tỷ tỷ oán thán vài câu thôi mà."

      Ta mắng: "Ngươi nghiêm chỉnh mà theo học Lý am đạt ! Cái tốt lo học, bản lĩnh nhảm lại biết học được từ đâu. Cẩn thận ta lại cho sư phó của ngươi đó!". xong làm bộ chạy hai bước, lại phất phất chổi lông gà trong tay.

      mặt vừa chắp tay xin tha, mặt lại hốt ha hốt hoảng nghiêng người từ từ chạy. Đột nhiên vẻ mặt hoảng sợ, dừng vội bước chân, thân hình chưa đứng vững, lảo đảo cái, ngã chổng vó xuống đất. Ta còn chưa kịp cười, vội vàng đứng lên, bụi cũng chẳng thèm phủi, liền hướng tới phía sau chúng ta thỉnh an. Ta cùng Ngọc Đàn cũng vội vàng xoay người thỉnh an, hoá ra là Tứ A ca, Thập tam A ca cùng Thập tứ A ca đứng tại hành lang.

      Tứ A ca sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, phất tay, để chúng ta đứng dậy, Thập tam cùng Thập tứ ở phía sau mặt đều tràn đầy ý cười.

      Vương Hỉ hành lễ xong liền cáo lui . Đợi người khuất, Thập tam A ca cùng Thập tứ A ca mới cười ha hả lớn tiếng, ta : "Thích cứ cười ! Nhịn chỉ thêm khổ mà thôi!"

      Mắt thấy hai người bọn họ liếc cái chổi lông gà trong tay ta, vội đặt nó lên chiếu. Bọn họ càng cười lớn tiếng hơn. Ta nhếch khóe miệng, nhìn bọn họ, lát sau bản thân cũng nhịn được, bắt đầu cười rộ lên.

      Thập tứ A ca cười hỏi: "Hôm nay ngươi làm sao vậy? cẩn thận chút nào, tự mình phơi bày ra bản chất, về sau ai dám ngươi dịu dàng hiền thục nữa đâu.". Ta ngừng cười, thản nhiên : "Ngươi chưa từng nghe qua đạo lý 'vật cực tất phản' sao?"

      cùng Thập tam A ca đều hơi ngây người chút, cười yếu ớt, nữa. Tứ A ca vẫn lẳng lặng nhìn chúng ta, mặt : " thôi!", mặt cất bước . Thập tam cùng Thập tứ liền đuổi theo, ba người hướng về phía của Đức phi nương nương bước tới.

      Ta tiện tay gẩy mấy cánh hoa đinh hương, nhìn Ngọc Đàn : "Nếu như sợ mất công, vậy làm cho Vương Hỉ cái gối !". Ngọc Đàn cười đáp: " mất công, áo gối đều có sẵn, bỏ thêm bông và hoa vào, khâu đường là xong thôi."

      ——–

      (*)'vật cực tất phản': khi vật việc đến cùng cực tất yếu xoay chuyển lại.

      (thêm phần này cho dài ^^)

      Sách Tả Truyện có viết rằng:

      Vật cực tất phản, Lạc cực tất bi,
      Thái hợp tất ly, Thế thạnh tất suy, Bĩ cực thái lai.
      Nghĩa là: Vật đến cùng tột trở lại, vui tột buồn,
      Rất hợp lìa, đời thạnh tất suy, Suy tột thạnh đến.
      Đó là luật thay đổi luôn luôn, nhưng có tính cách tuần hoàn. bao giờ suy hoài, mà cũng bao giờ thạnh hoài. Hết suy tới thạnh, hết thạnh tới suy. Cho nên khi được thạnh phải phòng lúc suy, ấy mới gọi là trí.

    4. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 69
      Buổi tối trở về phòng, cầm sợi dây đem ra nhảy nhưng cứ luôn bị vấp ngã, tâm tư khó mà tập trung, chán nản vứt sợi dây qua bên rồi vào nhà nằm nghỉ. Nghe thấy có tiếng người gõ cửa vội vàng đứng dậy ra mở, Tiểu Thuận Tử vào, thỉnh an xong, đưa ta phong thư, sau khi ta nhận lấy liền vội vã bước .

      Cầm phong thư trong tay ngẩn người ở bên ngoài lúc mới vào nhà, ghé vào dưới đèn ngồi đọc.

      " Hành đáo thủy cùng xử, tọa khán vân khởi " ( theo nguồn nước đổ, ngồi ngắm mây trời bay ) , nét chữ vô cùng sạch , xinh đẹp và kiên cường, đây là chữ của sao? tưởng là chữ của Thập tứ a ca là tuyệt lắm rồi, nghĩ tới chữ của cũng hề thua kém.

      Vô thức ngắm nghía từng chữ , nét chữ của tựa như có phần bình tĩnh đặc trưng của bản thân , chậm rãi tiến vào trong lòng ta, phiền muộn tích tụ trong lòng cũng dần dần tiêu tán. Hé miệng khẽ cười, thở dài, đặt giấy, mài mực, bắt đầu luyện chữ.

      Nhìn chữ viết của , nhịn được muốn bắt chước bút tích của đem viết lại "Hành đáo thủy cùng xử, toá khán vân khởi ". Mơ mơ màng màng, tâm tư lại đắm chìm vào giấy trắng mực đen trước mặt, bỏ quên hết thảy những thứ xung quanh.

      Mãi khi cảm thấy cổ có phần tê mỏi, ngẩng đầu lên thấy đêm đen trở nên sâu thẳm. Lập tức thu dọn giấy bút, vội vã rửa mặt nghỉ ngơi, lâu sau có thể say ngủ. lâu rồi mới có giấc ngủ nhàng như thế!

      ―――――――

      Thái tử hết mọi hy vọng, tất cả chỉ chờ quyết định cuối cùng của Khang Hi . Ánh mắt Khang Hi nhìn thái tử giờ chỉ còn lạnh lùng băng giá, thầm nghĩ tới vị phụ thân ba bốn năm trước còn vì thái tử mà thương tâm rơi lệ, thầm thở dài tiếng , ngôi vị hoàng đế, chiếc ghế lạnh như băng này rốt cục nghiền nát tình phụ tử của bọn họ, hôm nay chỉ còn lại là lạnh lùng cùng chán ghét mà thôi.

      Bát a ca vì mẫu thân qua đời, bi thương thành tật mà ôm bệnh ở nhà hơn nửa năm lại lần nữa xuất ở trong Tử Cấm thành, sắc mặt tái nhợt, bên môi vẫn là nụ cười thường trực nhưng ánh mắt càng thêm lạnh lùng.

      Hôm nay Tứ a ca cùng Thập tam a ca tới thỉnh an Khang Hi , vừa ngồi vào được chỗ của mình Bát a ca, Cửu a ca cùng Thập tứ a ca lại tới thỉnh an. Khang Hi nghỉ vẫn chưa dậy, Vương Hỉ hỏi thăm ý tứ của các vị a ca, mấy vị a ca đều "đợi chút nữa". Người tuy nhiều nhưng lại hoàn toàn yên tĩnh. Ta cầm khay trà, lần lượt tới dâng trà cho các vị a ca.

      tới bên cạnh bàn Bát a ca, đem chén trà nhàng đặt lên bàn, có cảm giác ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào trong cổ tay ta, ta cố trấn định liếc nhìn , nhìn vào ánh mắt của chỉ thấy được cái lạnh của huyền băng nghìn năm, xen lẫn sửng sốt cùng đau đớn. Trong phút chốc nóng ruột trong lòng đột nhiên quặn đau, cả người bỗng có chút lạnh, xa khỏi chỗ , tới bên bàn Thập tam dâng trà , nín thở xoay người nâng chung trà từ khay trà thái giám bưng phía sau lên, tay có phần run , Thập tam thản nhiên liếc nhìn, liền tiếp nhận chung trà, làm cái bộ dạng như rất khát, vội vàng nhấp ngụm, rồi lại như có gì đặt tới bàn. Từ đầu đến cuối, ánh mắt vẫn mực cười nhìn Tứ a ca và Cửu a ca ở đối diện.

      Hai tay ta túm túm tay áo, tới bên bàn Thập tứ, thở sâu, vừa chầm chậm dâng trà vừa dùng ánh mắt hỏi . thoáng sửng sốt, nhìn ta lúc dâng trà chỉ chỉ hướng cổ tay của , vừa làm bộ như phẩm trà, vừa lắc đầu . Hoá ra còn chưa đưa, thảo nào!

      Ta lơ đãng cầm khay trà, xoay người ra, đồng thời va mạnh vào người xông tới , thân đứng vững liền ngã sấp về đằng sau, chỉ nghe tức giận quát mắng "Đồ hỗn trướng! Mắt chó để đâu vậy?" liền nhấc chân đạp tới, tiếng "dừng tay" của mọi người còn chưa kịp, ta bị trúng cước bên sườn. May mà ngã sấp ra sau nên dù đau đớn nhưng cũng giảm được ít.

      Cố tỏ ra đau đớn, ta vội quỳ xuống dập đầu tạ tội, giương mắt nhìn ra là thập a ca. hiển nhiên nghĩ tới người bị đạp là ta, vừa vội vừa tức vừa giận, tay che nửa bên mặt, tay lại nâng ta dậy, ta liềnné tránh tay của , tự mình đứng lên, nhịn đau, giọng : "Chỉ khẽ chạm thôi, đá trúng người đâu." Vừa vừa khom mình hành lễ với : "Tạ Thập a ca trách phạt!"

      thoáng sửng sốt, vẫn còn muốn chuyện, ta nhìn cười hơi hơi lắc đầu. ảo não tới bên ghế ngồi xuống. Vẫn cứ dùng bên tay che khuất mắt. Bát a ca cau mặt lại, khiển trách: " vào cũng hành lễ, đấu đá lung tung, ngươi có chuyện gì quan trọng vậy chứ?"

      Thập a ca mắt nhìn Tứ a ca, hướng về phía Tứ a ca cùng Cửu a ca hành lễ qua quýt , Thập tam cùng Thập tứ lại vội vàng hành lễ với , rồi đều tự ngồi trở lại ghế.

      Ta bước nhanh ra ngoài rèm, dựa vào tường, khom người chạm vào nơi bị đá, há miệng hít hơi lạnh, quay qua tiểu thái giám ở bên căn dặn: "Thông báo Ngọc Đàn pha trà cho Thập a ca."

      xong, nghiêng đầu nhìn về phíá trong rèm, rốt cuộc là ai châm cái dây pháo này đây, ta tự dưng lại trở thành người vô tội bị nổ

    5. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 70
      Thập a ka nhìn lướt quanh vòng các vị a ka, lớn tiếng hỏi : "Hoàng a mã đâu?". Tên thái giám bên cạnh vội khom người : "Vạn tuế gia mới nghỉ ngơi được lúc, vẫn chưa thức dậy, Thập a ka xin hãy đợi thêm lát nữa!"

      Thập a ka tức giận đập bàn cái, hỏi tên thái giám : "Trà đâu? thấy gia ở đây sao ?" Thái giám hấp tấp khom người trả lời: "Nhược Hi nương mới vừa ngâm trà, dự tính chỉ lúc nữa có ngay ạ."

      Thập a ka tay đập bàn rầm rầm, bỗng ngừng lại, giữa trung ngừng chút rồi lại chậm rãi đặt yên bàn. Ta thở dài bực bội, cái đồ ngốc này,tìm người trút giận, lại nhiều lần rơi xuống đầu ta.

      Thập tứ hỏi : "Thập ca đây là chịu ức hiếp ở đâu mà đem bực tức đến đây trút vậy? Làm gì mà cứ liên tục dùng tay áo che nửa mặt thế kia ?Khó có thể là cùng ai đó đánh nhau chảy máu lắm nha?"

      Thập a ka sắc mặt nhăn nhó,lộ vẻ đờ đẫn cả buổi, vỗ bàn cái rầm, cả người vùng lên lớn: "Cho dù phải liều cái mạng này bị hoàng a mã trị tội, ta cũng phải bỏ người phụ nữ đanh đá này mới được!"

      Cả sảnh đường các a ka nghe thấy,ai nấy đều sững sờ, nhưng Thập tứ lại cười phá lên, mặt : "Mau bỏ tay áo ra, để chúng ta xem xem! Rốt cuộc là bị đánh ra nông nỗi nào? hồi mới còn giúp ngươi đập gõ cổ vũ được chứ."

      Cửu a ka và Thập tam a ka nghe vậy, đều là muốn phì cười nhưng gắng gượng. Tứ a ka sắc mặt vẫn luôn thản nhiên, giống như nghe thấy gì, buông mắt nhìn chằm chằm xuống nền nhà. Bát a ka khẽ cau mày lớn tiếng quát: "Nào có cái việc đem chuyện riêng tư vợ chồng mang tới trong cung? Còn mau quay về!"

      Thập a ka tức giận đứng chỗ, lời nào, cũng thèm di chuyển. Thập tứ cười cười tiến lên, muốn giở tay áo xem thử thành quả. Thập a ka nóng nảy hất ra, Thập tứ dừng tay, cười tủm tỉm hỏi: "Rốt cuộc bị sao vậy? nghe chút , đúng lúc chúng ta giúp ngươi phân xử."

      Bát a ka nhìn Thập a ka rục rịch, chỉ biết thở dài hỏi: " Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ngươi lại đến đây gây náo loạn?"

      Tiểu thái giám bê khay trà, giọng : "Tỷ tỷ, trà chuẩn bị xong rồi!". Ta nhận khay trà, giở rèm bước vào. Thập a ka chỉ vào tên thái giám đứng bên cạnh hét lớn: "Đều cút hết !". Từ sau khi bước vào, tên thái giám luôn nơm nớp lo sợ đứng cúi đầu,như phụng phải thánh chỉ giờ hấp tấp rút khỏi, thái giám canh gác bên ngoài rèm cũng cấp tốc rời .

      đùng đùng tức giận kể lể: "Tết nguyên tiêu năm nay, ả trông thấy chiếc đèn lồng dùng ngắm vui mắt trong thư phòng của ta, rồi cũng coi như có gì . Hôm nay chẳng biết nghe từ ai rỗi rãi ăn xoàng xiêng, quay trở về đem chiếc đèn lồng ném vào mặt ta, mấy đá đạp bẹp dí, vừa nhao nhao vừa ầm ĩ cái gì ta nghe cũng 'tại sao đem cái đồ năm ngoái người ta cần mới đưa cho ả?' ta nào có rảnh rang mà giải thích nhiều lời với ả chứ? Ả càng phát tiết càng gay gắt. Ta tức giận mắng ả tính tình ngay cả nửa điểm cũng sánh được với Nhược Hi, ả đột nhiên nổi điên, lại có thể cho ta, cho ta...". , mở ống tay áo hé cho Bát a ka nhìn thoáng qua chút, lại nhanh chóng che lại.

      Ta nghe đến đó, chỉ cảm thấy lúng túng, tiến thoái xong. Thập tứ cười liếc mắt nhìn ta. Bát a ka ôn nhu khuyên nhủ: "Cũng phải vì chuyện như vậy mà bỏ vợ là bỏ chứ. Về trước , chốc nữa ta với tỷ tỷ nàng mắng cho nàng ấy trận, cho ngươi trút hết giận nhé." Thập a ka ngồi trở lại ghế, : "Bát ca, huynh cần khuyên ta, lòng ta quyết!." Thập tứ vội tắt lịm vẻ mặt cười hi hi ha ha, nghiêm mặt : "Thập ca, ngươi cứ ầm ĩ như thế này cũng phải cách, khi lại làm liên lụy đến Nhược Hi, hay là tạm thời về trước ."

      Thập a ka nóng nảy : "Ta tự mình cùng hoàng a mã cho ràng,ta bỏ ả, bởi ả đúng là đồ đàn bà chua ngoa! Có cái gì mà liên quan đến Nhược Hi đâu chứ?"

      Thập tứ nghiêng đầu nhìn ta, tỏ vẻ bất lực, ra hiệu cho ta hãy tự mình tìm biện pháp. Ta do dự hồi, hôm nay đúng nhiều chuyện dồn đến lúc, thái tử cầu hôn dư ba chưa lắng. Đến Thập a ka tính khí hồ đồ, gặp Khang Hi biết còn muốn cái gì, ngộ nhỡ có câu nào khiến Khang Hi tức giận, trút giận sang ta, hậu quả đáng sợ. Sau khi cân nhắc lợi hại, cảm thấy thể giải quyết ổn thỏa hơn đành phải dùng đến cách này. May mà người ở nơi đây, ngoại trừ Tứ a ka và Thập tam a ka, đều là người của Bát gia Đảng, dù có coi lời của ta, nhưng cũng phải nghĩ đến Thập a ka.

      Ta tiến lên hướng về phía Thập a ka hành lễ, : "Nô tỳ bạo gan, có mấy câu muốn ." Thập a ka : " cần khuyên ta! Lòng ta quyết rồi!". xong sau cùng nhắm hai mắt lại.

      Trái lại ta vẫn tiếp tục : " có ý định khuyên ngươi, chỉ là muốn hỏi ngươi câu thôi." hề phản ứng, ta hỏi : "Thập a ka, ngươi bị phúc tấn đánh, có đánh trả lại ?". nhắm mắt lạnh nhạt hừ tiếng, : " có!"

      Ta hỏi : "Vì sao?" mở mắt nhìn ta, nhất thời có phần mông muội, qua hồi lâu mới nóng nảy : "Ta chấp nhặt với phụ nữ!" Ta : "Tính ngươi mà nổi giận dâng lên tới đâu, còn có thể nhớ đến chấp nhặt cùng phụ nữ sao? Chỉ sợ đến đứa con nít, cũng là đánh cho nó trận xả hết tức giận rồi mới suy nghĩ lại". câng mặt nhìn ta.

      Ta chậm rãi : "Khi còn bé nô tỳ đặc biệt rất thích ăn kẹo hồ lô, bởi vì nó chua chua, ngọt ngọt, giòn giòn, lâu lâu mới ăn lần, cảm giác luôn rất tươi mới. Về sau vì hoàng a mã ngại nó được sạch , chịu mua cho ta ăn nữa, ta lại càng lúc càng thể quên được mùi vị thơm ngọt của kẹo hồ lô, chung quy vẫn cho rằng đó là món ăn ngon nhất thiên hạ. Mặc dù ta bình thường cũng rất thích ăn phù dung cao (bánh có hình bông sen), nhưng vẫn cho rằng kẹo hồ lô ăn ngon hơn nhiều. Sau này, có ngày, ta cuối cùng lại được ăn kẹo hồ lô, Thập a ka, ngươi đoán xem ta có cảm giác gì?"

      Thập a ka có chút khó hiểu nhìn ta, thấy ta vẫn dán chặt mắt vào , : "Chắc là cảm thấy rất thích thú!" Ta cười cười : "Sai rồi! Là thất vọng! Cực kỳ thất vọng! Trong nháy mắt nô tỳ chợt nhận ra rằng cái món ăn này, mặc dù khó ăn, nhưng tuyệt đối ăn ngon bằng phù dung cao, nô tỳ vì sao vẫn cứ luôn cho rằng nó ngon hơn phù dung cao cơ chứ? Sau đó thử ba tháng ăn phù dung cao, mới phát bản thân thèm đến muốn chết, mới nhận ra thứ mình thích ăn nhất chính là phù dung cao. Nô tỳ dĩ nhiên biết theo thời gian ngày trưởng thành, tự khẩu vị của mình sớm thay đổi, chẳng qua chỉ là cứ cố chấp giữ lại những hồi ức qua mà chịu buông tay, lại biết rằng bản thân bị chính những hồi ức đẹp đẽ đó đánh lừa!"

      xong ta lẳng lặng nhìn Thập a ka, vẫn mang vẻ mặt mơ hồ, lời của ta chẳng lẽ khó hiểu lắm sao? Ta nhìn về phía Thập tứ a ka, Thập tứ tỏ vẻ tán dương liếc nhìn ta cái, ngay sau đó quay lại nhìn Thập a ka mà bất đắc dĩ lắc đầu.

      Xem ra vấn đề phải ở ta, việc đến nước này, lần cho sáng tỏ luôn vậy! Ta hít hơi sâu, tiếp tục : "Thập a ka, kỳ nô tỳ là kẹo hồ lô kia, mà Thập phúc tấn chính là phù dung cao, phù dung cao vẫn luôn nằm trong tầm tay với của ngươi, thời gian qua lâu, ngươi cảm thấy nó hiếm lạ. Mà kẹo hồ lô ngươi lại bao giờ có được, lưu giữ trong tâm trí, mùi vị càng lúc càng ngon. Nhưng nếu ngày ngươi còn phù dung cao nữa, ngươi mới biết, thực ra thứ ngươi thích ăn nhất chính là phù dung cao."

      Thập a ka sắc mặt lúc kinh sợ, lúc đau đớn, lúc nghi hoặc, lặng lẽ trầm tư. Ta : "Nô tỳ hỏi lại lần nữa, Thập a ka vì sao đánh trả?"

      Sắc mặt thập a ka biến hóa thất thường, do dự chắc. Ta : "Có lẽ là dù cho nóng giận cực kì,tận sâu trong đáy lòng vẫn là muốn làm việc ấy!" mạnh tay hất chung trà bàn xuống mặt đất, hét lớn: " phải! phải! Ta giống như ngươi ! Ta bao giờ cũng lại ngươi! Dù sao cũng đều phải!" xong, che mặt lại như cũ phóng chạy ra ngoài.

      Ta chạy theo vài bước, Thập tứ ở sau lớn: "Để cho tĩnh tâm suy nghĩ chút, khúc mắc trong nhiều năm như vậy phải trong chốc lát nghĩ được thông suốt, huống chi chính là người có nhận thức bảo thủ."

      Ta dừng bước, hết sức khó xử, quay người về phía mấy vị a ka hành lễ qua loa, cũng dám nhìn vào mặt ai, vội vàng lui ra. Lúc ra sai Vương Hỉ đưa người vào trong hầu hạ, lại căn dặn mau chóng dọn sạch chung trà vỡ nát sàn nhà.

      Ta ngồi bên cạnh bàn trà, ngơ ngẩn nghĩ đến Thập a ka và Thập phúc tấn. Ngọc Đàn giọng : "Tỷ tỷ, nên dâng trà cho Vạn tuế gia rồi!" Ta vội vàng đứng lên, Ngọc Đàn bê khay trà đưa cho ta, ta ổn định lại tinh thần, nâng khay trà, từng bước ngắn nhanh bước .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :