1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bộ Bộ Kinh Tâm - Đồng Hoa

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 61
      Ta nghe mà ngơ ngác, ta còn cho rằng Tá Ưng là bởi nén nổi tình cảm mới theo đuổi Mẫn Mẫn, ngờ lại thành ra như vậy,sao ta vẫn tin rằng thứ tình cảm ấy là chân tình? Tại sao phía sau ánh mặt trời luôn tồn tại bóng râm? Trong trận chiến tranh quyền đoạt lợi còn có chỗ cho chân tình sao? Chua xót hỏi : "Tá Ưng vương tử đối với Mẫn Mẫn là lòng chứ?". : " Điều này có quan trọng ? Dù có thế nào chăng nữa cũng luôn nuông chiều Mẫn Mẫn, mọi việc đều nghe theo Mẫn Mẫn, cần tìm hiểu hay giả? Nếu như là đời giả dối hay đời chân nào khác gì nhau?"

      Ta lẩm bẩm : "Có khác, khẳng định là có khác! Cho dù đau đớn ta cũng nguyện ước chân ,chứ muốn sống đời 'hoa hảo nguyệt viên' (trăng tròn hoa thắm)nhận lấy thứ hạnh phúc giả tạo ấy."

      lắc đầu thở dài : "Sao ngươi lại cứ muốn xen lẫn những việc ràng như vậy? Điều chúng ta đến là về Tá Ưng và Mẫn Mẫn ư? Ngươi bây giờ còn lòng dạ mà lo nghĩ thay người khác sao?"

      Ta ngây người : " Nô tỳ cảm thấy khối ngọc bội là Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai Vương gia muốn làm cái gì. Thái tử gia quá ảo tưởng rồi!"

      Tứ a ka : "Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia lại nghiêm túc những điều như thế trước mặt hoàng a mã và tất cả người Mãn Mông, tuy chỉ là thái độ, hẳn là vì ngươi mà suy tính chuyện gì, nhưng mọi người đối với ngươi sao lại phải cân nhắc chút đến thái độ của ông ta. Ngươi nếu gả cho thái tử gia, những bộ tộc Mông Cổ khác ắt phải kiêng nể Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia phần, huống chi bây giờ lại còn có cả Tá Ưng vương tử."

      ngừng lúc, lại tiếp tục : " Thái tử gia muốn ngươi, hoàng a mã sau cùng chỉ 'muốn giữ ngươi lại bên cạnh thời gian', kéo dài hòng để việc này trôi vào quá khứ. Nhưng cũng hoàn toàn gạt bỏ thỉnh cầu của thái tử gia, ngươi hãy tự cân nhắc xem, tại người nào cầu hoàng a mã muốn ngươi, hoàng a mã ghét nhất là cái gì? Chỉ sợ dám thỉnh chuyện ấy lên còn dẫn tới hoàng a mã nảy sinh hiềm nghi với người đó". thở dài: " tại ai dám lấy ngươi chứ?"

      Ta gượng cười : " Bây giờ việc này đúng là 'năng thủ sơn dụ' (nan giải)*, chẳng ai dám cả!". : "Trước khi thái tử gia cầu hôn, ngươi nếu muốn gả cho người khác, tuy phải chuyện dễ dàng, nhưng cũng quá khó khăn. Nhưng hôm nay, ngươi chỉ có thể đợi."

      Ta nhìn chằm chằm : "Đợi? Đợi ta gả luôn cho thái tử cho xong chứ gì?". khẽ cười thấp giọng : " Ngươi vừa mới cài trâm của ta, lại còn phải gả cho ta, sau này đừng có mà muốn người khác nữa!"

      "Vương gia chịu lấy, chẳng lẽ còn cho phép nô tỳ gả cho người khác?" Ta hỏi. dừng mắt ở ta : "Chẳng qua muốn tìm ngày tốt để lấy.Thời gian tại được cát lợi. Ngươi ngay cả đợi cũng đợi nổi? Vậy sao còn gấp gáp đến độ muốn theo ta? sợ dấn thân vào chốn lao tù ư?"

      Ta cười chua chát : "Nô tỳ làm sao có thể biết Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia lại hại nô tỳ ra nông nỗi này chứ?". khẽ thở dài: " phải tất cả đều là ý tốt, ngược lại cũng phải tất cả đều xấu, chỉ là giống như thanh kiếm hai lưỡi,có sử dụng được, tự nó mới có ích"

      Ta ngẩn ngơ hồi, cúi người : " Lần này đa tạ Vương gia giúp nô tỳ tránh được kiếp nạn." thản nhiên : "Ta làm gì cả, là ngươi tự mắc bệnh vừa đúng lúc."

      Ta còn muốn nhiều hơn, cướp lời : "Quay về ! Bị bệnh lâu ngày, nên chú ý đến ăn uống chút. tại sắc mặt nhìn khó coi, ta muốn lấy người phụ nữ xấu xí rước về phủ đâu.". Ta tức giận liếc xéo cái, xoay người bước . Khi ngang qua Thập tam đứng bên cạnh, nhướn mày cười giễu ta, ta chỉ còn biết thở dài thườn thượt.

      ——————

      *'năng thủ sơn dụ': khoai lang phỏng tay

      Lớp vỏ ngoài của khoai lang sần sùi, chia chỉa rễ, lớp thịt bên trong lại tương đối xốp, khi nấu lên rất nóng, rất khó để gỡ lớp vỏ để ăn, khéo rất dễ bị phỏng tay.

      Vì thế người ta mới gọi là "năng thủ sơn dụ" ý chỉ những việc khó giải quyết, gây phiền phức

    2. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 62
      Tứ a ka sau này có thể là nơi chắn gió che mưa, bảo hộ ta chu toàn hay ? Lững thững chậm bước quay về phòng, vừa mới đẩy cửa viện trông thấy dưới tàng cây hoa quế chính là Bát a ka chậm rãi xoay người lại. Trong lòng hết sức kinh sợ, vội đưa tay khép nhanh cánh cửa, tựa người vào cửa thở ra hơi, lại là có tật giật mình, ngây người hồi lâu mới tiến lên thỉnh an.

      "Đa tạ bối lặc gia!" Ta cúi người . bên khóe miệng mỉm cười, : "Thái tử háo sắc mọi người đều biết, dù sao cũng thể nhắm mắt để nàng theo người như vậy, hơn nữa ta tuyệt đối muốn nàng theo chịu khổ."

      Ta ngẩng đầu nhìn , lặng lẽ nhìn lại ta, gió lay lay tà áo bào của , phất phơ xào xạc, gió lại thổi vào mắt ta xốn xang, mơ màng đọng ướt giọt nước mắt, hình bóng dần trở nên nhạt nhòa, ta hốt nhiên cúi đầu nhún người : "Bối lặc gia nên quay về ! Tại nơi này của nô tỳ tiện ở quá lâu."

      hỏi : " Có thể có hối hận ?". Ta cắn cắn môi, ngẩng đầu chăm chăm nhìn hỏi: "Hối hận có thể sao? Chàng tại sẵn lòng lấy ta ư?". dời chuyển ánh mắt, lặng lúc rồi : "Trong thời gian ngắn này hoàng a mã chỉ hôn cho nàng. Sau này...sau này xem lại!" Ta cúi đầu, kìm được bật miệng cười rộ lên.

      Hai người im lặng hồi lâu, : "Muốn hỏi nàng chuyện."

      Ta nghe ngữ khí thận trọng, phải ngẩng đầu lên nhìn, "Chuyện gì?". : "Nàng ở bên hoàng a mã nhiều năm, theo nàng thấy, lần này hoàng a mã sau cùng là có chủ ý gì?". Ta nhớ lần trước có với 'hoàng thượng vẫn còn rất thương thái tử gia' vốn định để tắt hi vọng, nhưng trái lại càng khiến tìm cơ hội để đả kích thái tử, lần này nếu , ta lại có thể hay khó lường hết hậu quả?

      Ta : "Điều ta phải lúc nào cũng đúng." cười : "Ít nhất lần trước nàng đúng. Đích là ' vẫn còn rất sủng ái'." Ta suy nghĩ lúc rồi : "Trước kia hễ là những chuyện liên quan đến thái tử gia, hoàng thượng luôn dìm xuống tra, hoặc chỉ trừng phạt những kẻ liên quan khác, lần này lại gióng trống khua chiêng sai người tra , hơn nữa ba đến bốn năm nay, hoàng thượng đối với thái tử gia tình cảm ngày càng lạnh nhạt, nghi kỵ càng tăng, e rằng trong lòng sớm chuẩn bị cái kết 'ân đoạn nghĩa tuyệt'."

      bên khóe miệng mỉm cười, mắt buông xuống lẳng lặng suy tư hồi, rồi lại đột nhiên nhìn ta hỏi: "Đối với chuyện cả đời của mình, bây giờ nàng có dự định gì chưa?"

      Dự định của ta ư? Ta chua chát : "Đời người là chuỗi những lựa chọn, trước kia chàng lựa chọn vứt bỏ, tương lai lại là lựa chọn của ta."

      chăm chăm nhìn ta hỏi : "Nàng trong lòng có người khác sao?". Ta hoảng hốt, buột miệng : "Tại sao bối lặc gia luôn hỏi nô tỳ chuyện này? Trong lòng nô tỳ có ai, cũng cần bối lặc gia phải bận tâm." xong ngay lập tức muốn vả vào miệng mình. Từ sau khi thái tử cầu hôn, ta sao tâm thần ta lại cứ ổn định như thế này?

      lại mỉm cười : "Nàng dự tính chọn ai? Đừng chính là lão Tứ, hoặc chỉ biết tự mình chịu khổ sở, trái lại uổng phí ta hôm nay lòng tâm huyết!". Trong lòng ta kinh sợ, thần sắc thay đổi, còn cố cười : "Đúng là đều có can hệ gì đến chàng! Hơn nữa, chàng và ta đều biết, chuyện này là do vạn tuế gia định đoạt, phải do ta làm chủ."

      nhìn vào vạt áo phía dưới, hướng về ta gật đầu cười : "Nếu nàng chỉ để mặc cho hoàng a mã làm chủ, vậy những lời lúc nãy coi như ta chưa từng qua." xong, nhanh chậm cất bước . Ta vội vàng tựa vào cây hoa quế mới có thể đứng vững, là có ý gì?

      Lại lần nữa ta tự với chính mình, ta hiểu lịch sử, ta lựa chọn sai.

    3. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 63
      Ngày hai mươi tháng mười , Lương phi nương nương qua đời. Lúc ta ngồi vẽ hoa văn biết được tin đó, bàn tay cầm bút bỗng run lên, giọt mực lớn rớt giấy Tuyên Thành, nhanh chóng loang ra, đóa sen sắp sửa hoàn thành trong nháy mắt liền bị hỏng. Mới chỉ bảy tám ngày trước nghe nàng trong người được thoải mái. Truyền Thái y nhưng ai cũng có vấn đề, tại sao trong nháy mắt ra như thế?.

      Bát a ca đột ngột nhận được tin này nhất định là vô cùng bi thương. Triều đình dưới hết thảy đều nằm trong dự tính , thể cảm thấy vui mừng đắc ý, ngạch nương lại đột nhiên lại qua đời, vui buồn của đời người chung quy vẫn khó đoán trước!

      Ta ngẩn người, rút giấy ra cầm bút toan viết nhưng ngọn bút vừa chạm vào mặt giấy, chữ "Bát" còn chưa viết xong khựng lại, tay cầm bút, trầm mặc xuất thần, ngồi yên trong phòng từ lúc nắng chói chang đến tận tối mịt, tâm tư xoay chuyển mấy lần.. Cuối cùng thở dài tiếng, đặt bút xuống, vo tròn tờ giấy lại rồi ném qua bên.

      Đợi đến khi tất cả đều lắng xuống, người trong cung hề nghị luận đến chuyện này nữa, tháng sau. Ta lúc này mới dám đến trước cung của Lương phi nương nương. Mờ mịt đứng ngoài cung, nhìn cửa đóng then cài, vẫn cảm thấy hết thảy đều . Người , cung cũng trở nên hoang vắng rồi sao? Mắt dừng ở cánh cửa cung ánh lên màu đỏ sẫm dưới ánh chiều tà, trong đầu chỉ lên hình ảnh nhành hoa lê thanh khiết, thào ngâm lên:

      "Tâm tình vẻ miên man, trời cho tính khí cao sang vẻ người, Chen lẫn vẻ muôn hoa rực rỡ, Vẻ thanh cao vẫn tự vươn cao, Thanh trác lạc hơn người, dẫu trong ngọc đá có chiều nọ kia." (*)

      Chợt nghe được thanh dọn đường cho hoàng đế vang đến, ta liền lùi đến chân tường quỳ xuống. Chỉ lát sau, Khang Hi bước tới cùng đội thái giám, thị, theo sau là Thái tử gia cùng Thập tứ. Lúc ngang qua trước cung của Lương phi, Khang Hi đột nhiên dừng bước ở xa xa hướng mắt nhìn về bên này, mọi người xung quanh cũng vội vàng dừng theo. Nhưng xung quanh bước chân vẫn chưa kịp dừng hẳn , Khang Hi cất bước mà , mọi người lại vội vàng theo bước , xô xô đẩy đẩy khiến nhất thời có phần lộn xộn.

      ra đây là tình của đế vương, cũng chỉ là ngoái đầu nhìn lại trong nháy mắt! Là bởi vì bọn họ gánh vác quá nhiều trách nhiệm vai, cho nên gặp chuyện vui, so với người bình thường phải càng kiên cường, trong nháy mắt đối với bọn họ mà là rất nhiều chăng?

      Ta định đứng lên, thái giám chạy vội tới, vừa thỉnh an vừa : "Vạn tuế gia muốn gặp nương.". Ta lập tức chạy theo , trong lòng thầm than: "Bị thấy rồi sao! biết là ai lắm mồm đây?".

      Theo Khang Hi vào vào Noãn các, đợi Ngọc Đàn dâng trà xong, Khang Hi mới nhìn ta : "Thái tử người quỳ gối ở chân tường chính là ngươi, ra là ngươi ."

      Ta quỳ xuống trả lời: "Năm xưa nô tỳ từng đến cung của Lương phi nương nương giúp đỡ vẽ hoa văn. Lương phi nương nương đối với tài vẽ của nô tỳ khen ngợi rất nhiều. Hôm nay trùng hợp ngang qua, nhịn được dừng chân lại cúi đầu , cũng uổng nương nương năm đó mến."

      Khang Hi trầm mặc chút, : "Đứng lên !". Ta đứng dậy, lui sang bên. Khang Hi hướng Thái tử gia cùng Thập tứ : "Trẫm hơi mệt, các ngươi lui ra !". Thái tử gia cùng Thập tứ đứng lên hành lễ, Khang Hi căn dặn : "Dận Trinh, rãnh rỗi xem Dận Tự chút, khuyên nhủ tuy thương tâm, nhưng cũng nên giữ gìn thân thể.". Thập tứ vội đáp: "Vâng ạ".Thái tử gia sắc mặt trở nên khó coi liếc nhìn Thập tứ , dẫn đầu ra.

      ——–

      (*) Mấy câu thơ trích từ Vô Tục niệm của Khưu Xứ Cơ, bài này nằm ngay phần đầu của Ỷ Thiên Đồ Long Ký

    4. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 64
      Lý Đức Toàn ra hiệu, chúng ta nhanh chóng lui ra. Ta đường trở về, chợt thấy Thập tứ chờ ở ven đường, trong lòng có chút buồn cười, hơn nửa tháng nay người này luôn bày ra vẻ mặt lãnh đạm với ta, làm sao mà hôm nay lại muốn chuyện đây? Tiến lên hướng thỉnh an, thở dài : " ngươi vô tâm, nhưng ngươi lại ghé tới cung Lương phi nương nương. ngươi có lòng, từ sau khi nương nương qua đời, Bát ca vẫn luôn đau buồn thôi, cáo ốm ở nhà lên triều. Thân thể vốn tốt, nay tật ở chân bộc phát, lại khó khăn, những người quan hệ gì biết được cũng tới ra vài câu an ủi, nhưng ngươi sắc mặt lạnh lùng, như thể biết, câu ân cần thăm hỏi cũng có! Ngươi nhớ tới những chiếu cố của Bát ca ngày thường đối với ngươi chút nào sao? Xa , gần nhất là lần này đây, nếu có Bát ca, tại ngươi chỉ sợ ở phủ thái tử! Nhược Hi, ngươi có biết Bát ca thất vọng đau khổ bao nhiêu ?"

      Ta yên lặng chút rồi : "Thập tứ a ca, người nếm trải tư vị tương tư bao giờ chưa? Đó là nhát đâm vào lòng, dù cho hoa thơm trăng sáng, cảnh đẹp trời quang cõi lòng cũng thầm đau đớn, ý niệm sao bình lặng được. Hôm nay ta còn có khả năng theo huynh ấy, trước kia do chính bản thân ta, tại là tình thế cho phép. Trước khi nương nương qua đời, ta từng hỏi qua huynh ấy 'có bằng lòng cưới ta '. Huynh ấy trả lời 'để xem'. Mặc dù , nhưng trong lòng ta sớm hiểu được, huynh ấy có khả năng cưới ta. Nếu hai người có khả năng, cần gì phải cố níu giữ buông, còn tỏ ra quan tâm ,như thế chỉ càng khiến người ta thêm nhức nhối mà thôi. Hôm nay càng thất vọng đau khổ, càng có thể dễ dàng quên lãng. Ta tình nguyện để huynh ấy đau nhức luôn lần để quên tất cả, từ nay về sau chút cũng phải vướng bận!"

      Thập tứ thào : " nhát đâm vào lòng?". Cúi đầu trầm mặc hồi, : "Là vô tình vẫn là có tình . Nếu ngươi sẵn lòng chờ, mọi chuyện vẫn có thể..."

      Chờ? Chờ làm thái tử sao? Ta cười khổ hỏi: "Nếu ta sẵn lòng sao đây? Vạn tuế gia có thể cho phép ta chờ đợi mãi được sao? lòng mà , ta cũng chẳng mong muốn gả cho ai cả, chỉ đợi người cũng được thôi! Nhưng vạn tuế gia có thể cho phép sao?"

      Thập tứ im lặng lúc, hỏi: "Ngươi có thể quên Bát ca sao?". Ta thản nhiên : " quên rồi!". Thập tứ A ca cười khổ vài tiếng : "Hoá ra đây là 'Cùng nhau vượt qua cơn hoạn nạn, bằng khi thoát khỏi hoạn nạn liền quên nhau'(*). vẫn là ta quá ngây thơ. Thôi! Thôi! Thôi! Hôm nay cũng ràng, từ nay về sau lòng ta coi như cũng còn vướng bận gì nữa."

      nghiêm mặt : "Sau này rốt cuộc là có chuyện gì, ta cũng chống đỡ được. Từ giờ trở , nhất định phải cẩn thận, mọi việc có thể tránh liền tránh. Có rất nhiều chuyện bắt đầu từ việc đơn giản nhưng lại trở nên nghiêm trọng. Nếu sao lại có những việc sai lầm mà để người ta túm lấy bắt bẻ như hôm nay. Người bị dồn đến đường cùng, vùng dậy mà quay trở lại phản công. Nếu như bị liên luỵ tới, chúng ta cũng có khả năng bào hộ ngươi chu toàn.". Ta nghiêm túc gật đầu: "Ta hiểu rồi!". phất tay : "Trở về !", xong xoay người bỏ .

      Ta nhìn bóng lưng của , trong lòng cảm thấy mịt mù. ngày sau ta gả cho Tứ a ca, phải làm thế nào để đối mặt với bọn họ đây? Thập tam a ca thử dò xét ta, cũng chỉ dùng Cửu a ca, nếu đổi thành Thập a ca, Thập tứ a ca, liệu ta có thể ra quan điểm cách lưu loát như vậy ? Nghĩ đến Thập tam a ca, lại nghĩ tới vận mệnh bị giam cầm mười năm của , cho dù biết cuối cùng kết cục vẫn là tốt, nhưng trong lòng vẫn thấy nặng nề. Mấy ngày nữa là năm mới mà trong lòng tràn đầy áp lực.

      ——-

      Nguyên gốc : Tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ.

      Trích trong Trang tử, Thiên vận :

      Tuyền hạc, ngư tương dữ xứ vu lục, tương hu dĩ thấp, tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ.

      Khi suối cạn, cá chen chúc với nhau trong bùn. Ở đó phun nhớt dãi làm ướt nhau, sao bằng ở sông hồ mà quên nhau.

      Chú:

      Điển cố: Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động.

      Nhưng sinh tồn như thế phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà , lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở phương, sống hạnh phúc, quên lẫn nhau, quên những ngày sống dựa vào nhau.

      Lời bình : Con cá quên được, có khi có thể sống bình yên. Còn nếu như trong hai có con quên được sao ? Con người đối với tình cảm cũng như thế..."Tương nhu dĩ mạt", có lúc cần thiết cho sinh tồn, còn cách nào khác. "Tương nhu dĩ mạt" làm người cảm động nhưng "tương vong vu giang hồ" – quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết.

      Có thể lãng quên, có thể bỏ qua cũng là hạnh phúc.

      (Chú điển cố và lời bình tìm thấy trong Tiên sở )

    5. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 65
      Nhìn các cung nữ khác hoan hỉ đón Tết nhưng ta cách nào hòa nhập cùng bọn họ, biết phía trước phong ba thay nhau nổi lên, vẫn luôn luôn cẩn trọng từng li từng tí. Sâu trong tâm khảm lại hết sức lo sợ Khang Hy chỉ hôn, rất nhiều lần nửa đêm choàng tỉnh giấc bởi cơn ác mộng bái đường thành thân, trong mộng có khi người đó là thái tử gia, có khi chỉ là gương mặt mơ hồ dung tục của người đàn ông nào đó, lúc tỉnh lại vui mừng siết bao, đó chẳng qua chỉ là giấc mộng, vui mừng phút chốc trong lòng lại tràn ngập bi ai cùng nỗi lo sợ khôn cùng,cứ thế mở to hai mắt thao láo thức cho đến khi trời hừng sáng. Ngày hôm nay ta đúng là mệt mỏi thể tả. Thể trạng trong quãng thời gian này chẳng lẽ cứ thế mãi sao?

      "Vì sao lại đứng trong tuyết ngây người ra thế kia?". biết Tứ a ka tự lúc nào đứng phía sau ta lên tiếng hỏi. Đầu ta vẫn chưa ngoái lại, tùy ý : "Nào phải ngây người ra? Là thưởng mai thôi.". : "Vậy ra mai là vừa ở thấp dưới đất giờ mới vươn cao như vậy, nên phải cúi đầu mới ngắm được nó."

      Ta cười khì nghiêng đầu nhìn . hỏi: " suy nghĩ điều gì?". Ta mày chau mặt ủ, ra vẻ đáng thương : " suy nghĩ Vương gia rốt cuộc đến lúc nào mới bằng lòng chịu lấy nô tỳ đây.". : " những lời như thế này, mặt chút cũng đỏ, là chưa có thấy qua da mặt con nào dày như ngươi vậy, trước kia mực chịu gả, bây giờ mới cuống lên đòi gả.". Ta tiếp: "Trước kia là vì còn nhiều hi vọng khác. Bây giờ cuộc sống trong cung càng lúc càng khổ não, khi sợ cái này, lúc sợ cái kia, cho nên chỉ đơn giản là mau mau tìm cái tiểu viện nhốt mình trong đó muốn đứng lên ngồi xuống đều được, chẳng phải so với trong cung an toàn tiện lợi hơn biết bao?"

      Ánh mắt Tứ a ka nhìn ta lành lạnh, trong lòng có chút run rẩy, tiếp tục dò hỏi: "Nô tỳ sai cái gì sao?". gác mắt sang bên : " phải tất cả mọi người ai cũng vui vẻ khi nghe những lời .". Ta suy nghĩ chút, bụng : "Trời sinh nữ nhân đều có thể diễn kịch, dối nô tỳ cũng biết , nếu vương gia muốn nô tỳ sắm vai nhu tình các kiểu, nô tỳ sẵn lòng diễn tràng đùa bỡn. Nhưng nô tỳ lại cảm thấy vương gia đây là thà nghe những lời cho dù biết nó làm tổn thương đến người khác."

      nghe xong khóe miệng khuất lấp nụ cười, đáy mắt trong veo nhưng lạnh lẽo man mác, dịu dàng trút ánh nhìn vào ta, đầu khẽ cúi sát, bỗng đưa tay chạm vào tóc ta...phớt mấy cánh mai còn vương đó. Ta cảm giác được vẻ ấm áp hiếm thấy ở con người , tâm trạng có chút ngơ ngẩn, cố bình tĩnh mới đứng vững, tay mơn man khẽ vuốt mái tóc ta, từ đó chầm chậm lướt đến gò má.

      "Cây trâm đâu rồi?". vừa tay xách bên tai ta ghé vào đó thầm. Ta lúc này hồn mới nhập lại xác, nghiêng đầu né bàn tay của : " bị người ta trông thấy đó, để trong phòng chứ đâu."

      thu tay về: " Vậy khuyên tai tặng ngươi năm nay cũng vứt luôn trong phòng à? uổng phí cho tâm tư của ta.". Đoán được ngươi trước sau gì cũng hỏi mà, nên sớm có dự bị sẵn sàng. Ta quét mắt lượt bốn phía, móc từ trong áo ra sợi dây chuyền, chìa cho xem loáng cái, lại hấp tấp nhét về chỗ cũ, : "Có mang cái này theo là được rồi chứ gì?"

      khẽ mím môi cười mà nhìn ta, hỏi : "Nhược Hi, ngươi có hiểu tâm tư mình ? Quá nhiều sợ hãi, quá nhiều cố kỵ, cả ngày bận rộn cân nhắc lợi hại, nhìn trước ngó sau, ngươi hãy lần nhìn lại cho minh bạch tâm tư ngươi muốn gì có được ?"

      Ta 'hả' tiếng, mông muội nhìn , nhìn ta trong thoáng, mạnh tay day trán ta búng cái 'bạo lật'*, ta 'á' lên tiếng, bụm lấy trán, có can đảm phẫn nộ với ,chỉ hờn tủi mà hét lên: "Đau quá!!!!!!!!!!!!!!! Sao lại đánh ta á?".

      'phì' cười, khoát khoát tay : "Mau mau quay về phòng, ôm giữ lấy cái bếp lò ấm của ngươi rồi ở đó mà ngây ngốc bao nhiêu cũng được!". xong,cất bước , được vài bước, ngoái đầu lại thấy ta vẫn còn ngốc nghếch sững sờ đứng chỗ lại quát lên : "Còn chưa chịu ?"

      Ta vội vàng hướng về phía cúi người, xoay người chạy mạch về phòng của mình.

      Trở về phòng, ngồi bên cạnh lò bếp ấm áp, ôm lấy tấm nệm lại bắt đầu ngây ngốc. Tự hỏi, ta tâm tư mình sao? Tâm tư của ta là gì? lẽ nào có thể thấu tâm tư của ta? Kỳ thực ta cần phải tự mình nhìn lại cho tâm tư của ta ư? Điều ta cần làm lúc này chính là làm sao để bảo toàn cái mạng của mình giữa cung đình phong ba liên tiếp nổi lên mà thôi.

      Khi mắt rũ xuống, liếc thấy chiếc vòng nằm cổ tay, trong lòng len lỏi nỗi xót xa day dứt, hơn hai tháng rồi chưa gặp qua , bớt đau thương chút nào chưa? Cứ ngây ngốc hồi lâu, đột nhiên ném nệm xuống cái phịch, bắt đầu công cuộc tháo chiếc vòng tay, lòng người vốn là khó hiểu, ta hiểu số điều, thế nhưng khi là chuyện ta quyết, ta nhất định phải làm. Mà cái việc này càng cho phép phải 'thanh thanh sở sở, minh minh bạch bạch' (rành mạch, ràng).

      Bóp tay đến sưng tấy cả lên, nhưng vẫn cứ trơ như cũ tài nào tháo ra được, chợt nhớ Ngọc Đàn từng qua, dùng dầu mỡ bôi lên cổ tay dễ dàng tháo được vòng. Vội vàng đến bên cạnh bàn, trút chút ít dầu hoa quế ra, vày vò cả buổi, lớp da chuyển đỏ, khi chạm vào đau muốn buốt xương, chiếc vòng tay cuối cùng được tháo xuống. Hóa ra muốn cắt đứt cái gì đó cũng hề đơn giản như thế chăng, nhận lại là rất nhiều đau đớn.

      Nhìn cổ tay trống , nhìn lại bàn chiếc vòng tay đơn lẻ, lòng càng đau nhói. Nguyên lai có nhiều lắm những sinh mệnh đồ vật đến đúng thời điểm tự khắc nó cũng rời bỏ ta . Ra sức bóp mạnh cổ tay, trận đau ngập đến, nhưng gương mặt lại phảng phất nụ cười.

      Từ nay về sau ta nhất định phải quên sạch còn mảnh! Bằng tương lai chính là hại mình lại càng hại , ngôi vị hoàng đế cũng đủ, cần ta gieo thêm nỗi thù hận nào trong nữa.

      ——————————————————–

      Chú thích:

      *bạo lật :暴栗 (Định để 'búng vào đầu' thôi, nhưng từ này có trong bách khoa toàn thư TQ nên phải giữ nguyên và giải thích ^^)

      Phát : bào lì

      Đây là từ chỉ mô phỏng tiếng động, khởi nguyên từ đặc sản hạt dẻ của vùng Hoa Nam, Trung Quốc. Nguyên nhân là khi rang hạt dẻ hạt dẻ nứt ra thanh giống như tiếng gõ vào đầu, cho nên từ nhiều viện dẫn đến tiểu thuyết đều sử dụng. Tuy là động tác này gây ra tiếng vang nhưng cũng làm tổn thương lớn, chỉ là hành động tỏ ý thân mật.

      Động tác này xuất cơ bản phải có điều kiện: đầu đối phương nằm ở vị trí thuận lợi để ra tay.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :