1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bộ Bộ Kinh Tâm - Đồng Hoa

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 51
      Khang Hy năm năm mươi lăm, tháng chín, Sướng Xuân Viên

      Khang Hy sau khi tái ngoại trở về ,nhân tiện trực tiếp vào ở thẳng luôn tại Sướng Xuân Viên, cách phủ đệ của các vị a ka cũng gần, trái lại thuận tiện cho các vị đó ngày ngày ra ra vào vào!

      Hôm nay đúng lúc đụng phải Thập tứ a ka, trông cũng có vẻ gì vội vàng, liền gọi lại,kín đáo dò hỏi tình của Thập a ka và Thập phúc tấn hồi đó. Từ cái lần ở ngự hoa viên Khang Hi lệnh cho các vị a ka cùng nhau dạo chơi, nhưng về sau Thập a ka lại cáo ốm, việc này ta vẫn cứ luôn thắc mắc trong đầu, muốn tìm Thập tứ hỏi cho ra nhẽ nhưng sau cùng lại chưa có cơ hội. Khi chạm mặt ta quên; khi nhớ tới lại là lúc thích hợp để hỏi.

      cười nhạo : "Nếu phải từ đều biết việc của ngươi, hiểu lầm ngươi! Sao ngươi lại như vậy nhỉ? Cứ quan tâm đến chuyện riêng của vợ chồng nhà người ta như thế! biết là trong cái đầu ngươi cả ngày suy nghĩ cái quái gì nữa?" tới lui, nhưng lại cũng chính là tình nguyện cười kể lể lại hết tình mà chứng kiến, ta mặt nghe, mặt nghĩ đến đều là thẳng tính này, tính khí đều cấp bách này, đều là nhịn nổi tức giận, nhưng cũng có thể xem đều là những con người tính tình chân , đúng là đôi oan gia vui vẻ, nhao nhao ào ào vậy mà vẫn sống được qua ngày!

      Hai người vừa vừa cười, Ngọc Đàn sắc mặt tái mét ở đâu chạy đến trước mặt, hấp tấp thỉnh an thập tứ, nhìn ta muốn mà lại thôi. Ta ngừng cười hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?" Nàng liếc nhìn Thập tứ, rồi nhìn chằm chằm vào ta : "Thái tử gia....vừa mới...cùng vạn tuế gia muốn...tỷ tỷ! ...Là cầu vạn tuế gia tứ hôn!"

    2. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 52
      Trong đầu ta tiếng nổ 'đùng', trong nháy mắt trời long đất lở. Chân muốn nhũn ra, thân muốn ngã quỵ, Ngọc Đàn vội đỡ lấy ta. Hai bên tai chỉ nghe thấy tiếng 'ong ong', Ngọc Đàn dường như vẫn chuyện, nhưng câu ta cũng nghe thấy, thầm nghĩ ta rốt cuộc gây ra oan nghiệt gì, ông Trời cuối cùng đối với ta chút rũ lòng thương xót cũng có sao?

      Đợi đến khi ta phục hồi lại tinh thần, mới biết mình ngồi ở trong phòng. Ngọc Đàn thấy ta nhìn nàng, khóc lóc nức nở : "Hảo tỷ tỷ! Người đừng làm muội sợ!". Ta cạn kiệt sức lực chỉ chỉ vào chén trà, nàng vội vã bê qua đối diện ta, để ta uống vài chén, ta chỉ còn cảm giác được nỗi trống trải mênh mang, biết ta nên nghĩ cái gì, nên làm cái gì.

      Ta thuận miệng hỏi: "Thập tứ a ka đâu?" Ngọc Đàn : "Thập tứ gia vừa nghe xong, chạy mạch, chỉ căn dặn muội chăm coi tỷ cho tốt thôi!"

      Ngọc Đàn dỗ dành : "Tỷ tỷ! Trước tiên tỷ chớ vội, vạn tuế gia còn chưa có gật đầu mà!"

      Ta im lặng hồi lâu, nghĩ thể như thế được, việc tuyệt đối thể để như vậy! Quay qua Ngọc Đàn : "Muội tỉ mỉ đem hết chuyện hôm nay kể từ đầu đến đuôi, từng câu từng chữ mà hết lần, ngay cả ánh mắt của hoàng thượng trông ra sao cũng phải thuật lại cho ta nghe hết!"

      Ngọc Đàn : "Sau khi Thái tử gia tới, Vân Hương tỷ tỷ lệnh muội dâng trà, khi muội bưng khay trà vào trong, Thái tử gia quỳ mặt đất, với hoàng thượng '...Nhược Hi sang năm đến tuổi xuất cung, nàng tính nết ôn thuận, biết lễ nghi, nhân phẩm và tướng mạo cũng là xuất chúng hơn người, cho nên nhi thần cả gan, muốn cầu xin hoàng a mã làm chủ, ban nàng cho nhi thần làm trắc phi!' Hoàng thượng im lặng hồi mới 'Nhược Hi ở bên cạnh trẫm cũng nhiều năm, vẫn luôn tận tâm hầu hạ. Trẫm vốn định để nàng ở lại lâu hơn thời gian, đợi năm tới tìm nơi tốt chỉ hôn cho nàng, cũng uổng nàng bao năm hầu hạ bên trẫm. Hôm nay tình đột ngột, trẫm phải cân nhắc chút ...' Sau đó, muội cố làm cho xong việc dâng trà, có biện pháp nào để lưu lại, chỉ có thể rút lui! Cũng tại lúc đó trong lòng hết sức kinh hãi, sợ là với vẻ mặt khác thường lại khiến cho Hoàng thượng và thái tử gia nhìn ra mà sinh nghi, vẫn luôn dám ngẩng đầu lên, vì vậy cũng chưa có chú ý qua vẻ mặt của hoàng thượng và thái tử gia."

    3. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 53
      Tỉ mỉ suy nghĩ lại, tâm tư thái tử gia ta có thể hiểu được phần nào. ngoài ba nguyên nhân, là vì Khang Hi, hai là người Mông Cổ, ba là a mã của ta. Mà trong đó hiển nhiên nhân tố người Mông Cổ chiếm phần lớn. Cảtriều đều biết người Mông Cổ cùng thái tử gia quan hệ bất hòa, vì củng cố vị trí thái tử của chính mình, vẫn muốn được cùng người Mông Cổ thân thiện hữu hảo.

      Còn đối với tâm tư của Khang Hi chút manh mối ta cũng biết. Nếu như Khang Hi ân chuẩn, ta nên làm sao đây, lẽ nào phải gả cho thái tử sao? Nếu ta kháng chỉ? Chẳng lẽ như tứ a ca phải chuẩn bị trước ba thước vải trắng sao? Ta biết kết cục của người khác, duy chỉ có kết cục của bản thân là biết. Chẳng lẽ đây là kết cục mà ông Trời chuẩn bị cho ta sao? Nghĩ tới nghĩ lui khỏi cảm thấy bi ai, nhịn được gục ở tháp thượng bật khóc.

      Buổi tối Ngọc Đàn cố ý lưu lại trông giữ trong phòng ta, ta mệt mỏi : "Yên tâm về phòng ! Chẳng lẽ muội sợban đêm ta tự tử sao? Vạn tuế gia còn chưa gật đầu, việc vẫn còn chưa tới đường cùng. Hơn nữa, cho dù là đường cùng, ta cũng cam lòng nhận mệnh như vậy! Muội cứ để ta mình yên tĩnh !". Ngọc Đàn thấy ta đến vậy, buộc lòng phải quay trở về phòng.

      Ta nằm giường miên man suy nghĩ, nước mắt cứ thế mà tuôn rơi. Năm đó nhìn thập a ca bi phẫn khi được tứ hôn, hôm nay mới biết được đâu chỉ là bi phẫn, mà còn là tuyệt vọng tột cùng!

      Mặc thêm áo khoác, chậm rãi tới dưới gốc cây quế hoa. Nghĩ tới sắc mặt ngày trước của thái tử gia, lại cả bộ dạng của khi nhìn thấy Mẫn Mẫn, chỉ cảm thấy ghê tởm đến cực điểm. Ôm gốc hoa quế, dán mặt vào thân cây, nước mắt lại tuôn ra. Ta có phải là sai lầm rồi ? kiên trì của bản thân chẳng lẽ cuối cùng lại gây hại cho chính mình? Bất luận là Tứ a ca, Bát a ca hay là Thập a ca, so ra vẫn tốt hơn là gả cho thái tử gia!

      Tứ a ca, Thập tứ a ca, Bát a ca đều nhắc nhở ta, nhưng trong lòng vẫn thầm hy vong mình còn chút may mắn, cảm thấy chỉ còn vài năm nữa thôi, nhưng ngờ rằng, ta nghĩ đến, người khác lại nghĩ đến, nay có hối hận cũng muộn. Trầm tư hồi, khóc than hồi, bất tri bất giác trời sáng .

      "Tỷ tỷ sao lại chỉ mặc mỏng manh như vậy?" .Ngọc Đàn mở cửa ra vừa sợ hãi kêu lên, vừa bước tới đỡ ta, chạm vào thân thể của ta liền : "Trời ạ! Nóng quá ! Tỷ tỷ, rốt cuộc người ở bên ngoài này bao lâu rồi?" .Ta mơ hồ được nàng đỡ đến bên giường nằm xuống. Nàng mặt thay ta đắp chăn, mặt : "Tỷ tỷ, người ráng nhịn chút, ta tìm Vương công công mời thái y tới!".

    4. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 54
      Ngọc Đàn hầu hạ ta uống thuốc, cả người mờ mịt cùng mơ hồ. Nếu là mơ hồ, nhưng những tiếng động Ngọc Đàn làm ra trong phòng ta đều nghe được ràng, là tỉnh táo, lại cảm thấy mí mắt nặng như núi, cố gắng thế nào cũng mở ra được.

      biết nằm bao lâu, cổ họng cảm thấy nóng rát ỉ đau, muốn được uống nước. Mấp máy miệng nhưng lại thốt ra được thành tiếng. Cảm giác hình như Ngọc Đàn ngồi bên cạnh, nhưng tay chân đều mềm nhũn, thể chạm được tới nàng. Cảm thấy vô cùng thống khổ mà cau mày.

      "Muốn uống nước sao?". giọng đàn ông vang lên, xong liền đỡ ta ngồi dậy, đem nước đưa đến bên miệng, từng chút từng chút đút cho ta. Uống xong nước, lại đỡ ta nằm xuống. Cúi đầu bên tai ta: "Hoàng a mã còn chưa hạ chỉ, việc vẫn có thể xoay chuyển được!" . Ta nghe ra là thanh của Tứ A ca, trong lòng đau xót, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. dùng tay giúp ta lau khô nước mắt, : "Đừng suy nghĩ gì thêm nữa, nghe lời thái y dặn dò, trước mắt cứ lo dưỡng bệnh cho tốt! Ngọc Đàn bị ta sai người giữ chân, có lẽ cũng sắp trở về, ta thể ở lâu thêm nữa". xong liền xoay người bước .

      Ta biết bàn tay lấy đâu ra khí lực, liền nắm tay áo chịu buông. Có lẽ đơn giản do biết là UngChính, là hoàng đế tương lai, cho nên mù quáng cho rằng đời này nếu có người có thể cứu ta, phải còn là ai. bất đắc dĩ trở lại ngồi xuống, cúi đầu dừng ở trước mặt ta. Ta ra lời, chỉ biết chảy nước mắt. lạnh lùng : "Ngươi là, trước kia ta nhiều đạo lý như vậy, câu ngươi cũng thèm nghe, nay xảy ra cớ như vậy, nắm tay áo của ta làm cái gì?".

      Ta tỉnh táo lại, là hoàng đế tương lai, phải hoàng đế tại. Hơn nữa, cho dù có biện pháp, dựa vào cái gì vì ta mà đắc tội với thái tử gia? Ta liền buông tay áo của ra, nhắm hai mắt lại, chỉ có nước mắt vẫn theo khóe mắt chảy xuống. khom người lại giúp ta đem nước mắt lau , giọng trầm vang ở bên tai: "Ta tại có cách nào cho ngươi lời hứa hẹn, bởi vì ta cũng biết chính mình có biện pháp nào . Muốn ngươi dù sao cũng là thái tử gia, nhưng ta cũng bỏ mặc mà để ý đến ngươi." . xong, giúp ta đắp lại chăn sau đó liền mở cửa rời .

      Uống bốn chén thuốc, buổi tối Ngọc Đàn lại đắp thêm chăn, giúp ta lau khô mồ hôi. Đến ngày thứ hai, mặc dù vẫn còn nặng đầu, thanh khàn khàn, cơn sốt cũng hạ, người cũng tỉnh tảo ít. Cả ngày hôm qua đều chưa ăn miếng cơm nào, hôm nay giữa trưa, Ngọc Đàn liền bưng lại bát cháo, đút cho ta ăn. Dùng xong, nàng giúp ta súc miệng, rồi lau mặt cho ta, thu thập hộp đồ ăn ra cửa, rồi dặn dò : "Muội lát rồi quay lại!"

      Ngồi mở to mắt suy nghĩ, nhìn chăm chú lên đỉnh màn, nghĩ tới nếu như Khang Hi có ý tứ hôn, ta rốt cuộc phải làm gì mới có thể khiến cho Khang Hi đem ta ban cho thái tử gia đây? Biết thái tử gia sang năm bị phế, nếu ta có thể kéo dài thời gian đến lúc đó, Khang Hi hẳn là tứ hôn nữa! Nhưng nếu quả Khang Hi có ý, ta làm sao có khả năng kéo dài lâu như vậy?

      suy nghĩ, chợt nghe tiếng đẩy cửa, nghĩ là Ngọc Đàn trở về. Ta cũng để ý tới, vẫn cứ tiếp tục nghĩ ngợi. "Nhìn có vẻ tốt hơn nhiều rồi!". Ta nghiêng đầu nhìn lại, Thập Tứ đứng bên giường cúi đầu nhìn ta. Ta chống tay muốn ngồi dậy, liền ngăn cản, : "Cứ nằm xuống nghỉ ! cần đa lễ như vậy!". xong, tiện tay kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường.

      yên lặng lúc, đột nhiên ngồi chồm bên giường, sát tại bên tai ta thấp giọng : "Biết thái tử gia tại sao muốn cưới ngươi ? Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai Vương gia tấu xin Hoàng a mã tứ hôn cho Tá Ưng vương tử cùng Mẫn Mẫn, tấu chương hôm nay vừa tới! Tin tức của nhanh nhạy!" . cúi đầu 'hừ' lạnh tiếng, : "Phức tạp trong chuyện này hôm khác tỉ mỉ cho ngươi biết. Hôm nay chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi có muốn gả cho thái tử gia ?" .Ta lắc đầu. : "Bát ca tại thể ghé thăm ngươi! Huynh ấy nhờ ta chuyển lời cho ngươi, nghĩ biện pháp trước mặt hoàng a mã kéo dài mấy ngày, chỉ cần mười ngày, mọi chuyện có thể xoay chuyển!"

    5. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 55
      xong, lại ngồi xuống ghế. "Thập ca cũng muốn tới đây gặp ngươi, có điều lại nhớ tới ngươi bệnh, sợ rằng cũng đủ sức gặp nhiều người nên nhờ ta đại diện."

      Trong lòng có chút sợ hãi rồi lại có phần vui mừng ,cứ chăm chú nhìn Thập Tứ. kiên định gật đầu, ta mang theo thanh nức nở : "Đa tạ!" . giật mình : "Giọng làm sao lại thành ra như vậy? Giống như là tiếng vịt vậy!".

      Ta nhếch khóe miệng, muốn cười nhưng trong lòng quá mức cay đắng, cũng chỉ có thể lẳng lặng nhìn Thập Tứ. Thập Tứ thở dài chỉ tiếc rèn sắt thành: "Trước kia ngươi sớm vì bản thân mà quyết định, ngươi nghe. Nay đến tình trạng này mới biết hối hận . Gả cho Bát ca so với gả cho thái tử gia phải là tốt hơn trăm ngàn lần sao?"

      Nhìn mắt ta rưng rưng. Thập Tứ vội : "Dưỡng bệnh cho tốt, đừng quan tâm thêm chuyện gì nữa. Ta trở về đây, những ngày tới sợ rằng cũng thể đến thăm ngươi, ngươi phải tự chăm sóc bản thân cho tốt đó."

      vừa , Ngọc Đàn liền bưng chén đường vào. Ta hỏi nàng: "Muội cần trực sao?". Nàng trả lời: "Lý Am Đạt biết tỷ tỷ bị bệnh, cố ý để ta tới săn sóc tỷ tỷ!". xong, liền đút cho ta uống nước đường.

      Ta : " muốn uống!". Ngọc Đàn liền cười : "Tỷ tỷ uống ít ! Nước này giúp thông nhuận cổ họng!". Ta lắc đầu, ý bảo nàng đem . Nàng lại khuyên vài câu, thấy ta hoàn toàn có phản ứng, đành phải để qua bên.

      Rốt cuộc tình có thể xoay chuyển là làm sao đây? Hơn nữa Thập Tứ chỉ có thể xoay chuyển, cho cùng là cũng nhất định như vậy! Có điều ít nhất tại cũng có con đường tạm thời có thể ! Nếu như kéo dài mấy ngày, hẳn là cũng có thể, cho dù Khang Hi tứ hôn cho ta, cũng có khả năng ngay lúc ta bệnh mà hạ chỉ để ta mang bệnh tiếp chỉ. Nghĩ như vậy trong lòng liền cảm thấy yên ổn ít!

      thầm cân nhắc, Ngọc Đàn bưng thuốc vào. Đặt bàn, rồi đỡ ta đứng lên. Ta kéo tay nàng, ý bảo nàng ngồi xuống bên cạnh, rồi : "Ngọc Đàn, thuốc này ta thể uống!". Nàng kinh ngạc nhìn ta, ta khẽ tiếp: "Mấy năm nay ta vẫn luôn coi muội như muội muội ruột của mình, ta cũng dối gạt gì muội! Muội hẳn có thể đoán được ta muốn gả cho thái tử gia, trước mắt có biện pháp khác, chỉ có thể mượn bệnh kéo dài, nhưng lại có khả năng giả bệnh, Lý Am Đạt hỏi thái y ngay. Cho nên thuốc muội cứ bưng tới như bình thường, thấy ai liền đổ giúp ta."

      Ngọc Đàn cắn môi nhìn ta hồi lâu, cuối cùng gật đầu. Ta cười nắm tay nàng, nàng quay đầu lau nước mắt, hai vai hơi co rúm! mặt thào lẩm bẩm: "Tại sao? Tại sao lại phải như vậy? Ngay cả là tỷ tỷ mà cũng như vậy..."

      Ai! Số mệnh sau này của nàng như thế nào đây? Đợi đến tuổi ra cung, sớm qua tuổi gả chồng, với hoàn cảnh của nàng cũng thể nương tựa được vào gia đình! Nếu chọn lấy chồng, chỉ có thể ở nhờ huynh đệ cả đời, cuộc sống như vậy khó khăn đến nhường nào chứ? Nếu chọn lập gia đình, chỉ sợ rất khó tìm được phu quân! Nàng là người con thông minh khéo léo, nếu là ở đại, chỉ cần chịu cố gắng sợ có cơ hội. Nhưng bây giờ ta chỉ nhìn thấy tương lai tối đen như mực! " Phụ nữ giống như làm từ nước " (*) đó là bởi vì xã hội này trừ ra tam tòng – "Tòng phụ, tòng phu, tòng tử", cho người phụ nữ đường ra nào khác, nữ tử kiên cường trong xã hội nam quyền cũng chỉ là bọ ngựa đá xe, người phụ nữ sao có thể rơi lệ đây?

      —–

      (*)" Phụ nữ giống như là̀m từ nước " chỉ những phụ nữ khóc nhiều, đụng cái là khóc, lúc nào cũng có thể chảy nước ra được

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :