1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bộ Bộ Kinh Tâm - Đồng Hoa

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 36
      Ta đưa lục lạc lên rung ba cái, ánh đèn vũ đài bỗng nhiên mờ . Cả thế giới xung quanh như chìm đắm trong màn đêm. Mọi người lúc bấy mới như sực tỉnh, trong bóng tối vọng ra vài tiếng thở dài. Khang Hy khen lớn:" Hay cho vũ khúc dưới trăng!", những người ngồi dưới liền nhao nhao phụ họa theo.

      Ta hướng về phía Khang Hy khom mình tâu:" Mẫn mẫn cách cách vẫn còn muốn hát khúc nữa!". Khang Hy than :" Sau vũ khúc lại còn ca khúc nữa, có lẽ nào lại còn xuất sắc hơn sao?"

      Ta cười :" Hay hơn chưa dám , chỉ mong được nụ cười của Vạn tuế gia thôi ạ!"

      , nghe thấy vũ đài vọng tới hai tiếng chuông, ta liền cười hỏi:" Hoàng thượng, có thể bắt đầu được chưa ạ?". Khang Hy vội :" Cho bắt đầu!"

      Ta đưa chuông lên cũng rung hai hồi, tiếng chuông vừa dứt, tiếng trống liền nổi lên, trăm chiếc đèn lồng cũng theo tiếng trống dồn mà được thả lên trời, đèn lồng ở giữa lớn như chiếc cối xay, càng ở ngoài càng dần, ngoài cùng chỉ còn như nắm tay. Đợi cho đèn được thả hết, tiếng trống chắc nịch đổ những hồi cuối, cũng là lúc tấm màn sân khấu hạ xuống. Chốc lát, ra trong mắt mọi người là cây hồng mai, gió kín đáo thổi tới, khiến cành lá rung rinh, mấy cánh hoa theo gió lượn vòng trong trung rồi rơi xuống, hương thơm thoang thoảng lay động màn đêm tịch mịch. Dù biết vũ đài thể nào là cây mai , nhưng quan khách đều nhịn được hít vài cái, có người nhè reo lên:" Đúng là mùi hương hoa mai!"

      Tiếng sáo nổi lên, thành càng lúc càng cao vút, rồi càng lúc càng , vút tận mây xanh, rồi bỗng dưng vụt tắt, chẳng nghe thấy đâu nữa. Mọi người trong lòng cảm thấy hụt hẫng, thất vọng, bỗng nhìn thấy từ rừng mai mỹ nhân mặc áo cho àng đỏ thẫm viền lông vũ trắng cầm ô lụa xanh tới, dáng người uyển chuyển, điệu bộ thướt tha, tựa đóa mai khôi ung dung thoát tục. Tiếng sáo lại vút lên, nàng vừa bước vừa hát :

      Chân tình như thảo nguyên bát ngát

      Mưa gió chập chùng thể cách ngăn

      Chắc chắn tới lúc trời quang mây tạnh

      Ánh dương vạn dặm chiếu rọi chúng ta

      Chân tình như hoa mai nở rộ

      Băng tuyết lạnh lùng thể phủ lên

      Chính tại lúc rét buốt nhất

      Chồi non nảy mầm

      Chứng kiến mùa xuân tràn tới quanh ta

      Hoa tuyết phơi phới, gió Bắc vi vu

      Đất trời dải mênh mang

      nhánh hàn mai

      Kiêu sa trong tuyết

      Chỉ vì người ấy tỏa hương

      Gửi trao trọn vẹn oán tiếc

      Trong trái tim ta tình này mãi còn

      Nỗi lòng dấu ở bên trong tiếng hát, dẫu bi mà lụy, chí khí cao khiết, giống như hồng mai giãi dầu gió tuyết, tuy có héo tàn, vẫn vững vàng kiêu ngạo đổi thay.

      Đèn lồng cao theo tiếng hát từng vòng từng vòng tắt, ánh sáng vũ đài dần dần tối , trời bắt đầu có tuyết rơi, những bông hoa tuyết trắng muốt tới tấp rơi xuống, Mẫn Mẫn vừa múa vừa hát giữa rừng mai, tiếng hát bay liệng giữa trung, người hoa đều diễm lệ. Hoa tuyết trắng muốt, hoa mai diễm hồng, tạo thành thế giới lung linh tuyệt đẹp, còn Mẫn Mẫn chính là cảnh sắc tuyệt vời nhất của thế giới ấy.

      Tiếng hát Mẫn Mẫn dần, như có như , những đèn lồng còn lại đều tắt hết, chỉ để lại chiếc đèn lớn ở trung tâm chiếu lên Mẫn Mẫn và cây mai. Mẫn Mẫn quăng cây dù , hơi ngửa mặt, mắt đăm đăm nhìn những bông hoa tuyết phất phơ giữa trung. Dưới ánh đèn lồng gương mặt nàng lóng lánh như ngọc châu, nét môi điểm nụ cười, ánh mắt mơ màng, thần sắc thê lương, chầm chậm đưa tay đón đóa hoa tuyết.

      Khoảnh khắc ấy đèn tối nhạc im, trong bóng tối mờ ảo, trước mắt ta chỉ còn lại nàng ấy, dáng vẻ tựa như đau thương lại dường như vui vẻ, tay đưa ra đón tuyết như đứa trẻ nô đùa. Cảnh tượng trước mắt đánh mạnh vào trái tim ta. Trong đầu hiển lại trận tuyết lớn nhiều năm về trước, ta lúc ấy cũng mặc chiếc áo choàng đỏ viền lông vũ như thế. Trong lòng bao ý nghĩ nổi lên như sóng cồn, bất giác thần người .

      " Nhược Hy!" Lý Đức Toàn gọi lớn, ta giật mình " A!" lên tiếng, Lí Đức Toàn trách:" Nghĩ gì thế hả? Hoàng thượng gọi ngươi mấy tiếng rồi!". Khang Hy cười :" Đừng trách Nhược Hy, đến trẫm cũng nghe đến xuất thần vài lần kia mà!". Ta vội :" Nô tỳ giờ thắp đèn lên ngay!", xong, liền thắp các đèn lồng bị tắt và nhóm lại đống lửa.

      Mẫn Mẫn thay y phục rồi ra hành lễ. giống như bộ y phục màu sắc diễm lệ thanh tân vừa nãy, lúc này chỉ mặc chiếc váy màu xanh nhạt. Nhưng dẫu chỉ mặc chiếc váy đơn giản, cũng làm giảm vẻ diễm lệ tươi sáng của Mẫn Mẫn, "Đạm cực thuỷ tri hoa cánh diễm"(*) ngược lại càng tôn thêm vẻ khôi diễm vô song.

      Khang Hy nhìn vương gia Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai than :" Trẫm biết bao năm rồi mới lại được xem màn ca vũ khiến người ta thể rời mắt như vậy!"

      Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia nhìn con đầy hãnh diện, miệng vẫn ngừng :" Hoàng thượng quá khen rồi!"

      Mẫn Mẫn im lặng đứng bên cạnh vương gia Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai, thần sắc trầm tĩnh tư thế thanh tao, từ đầu đến cuối liếc nhìn Thập Tam lấy cái. Ta thầm than trong bụng, mới qua hơn hai tháng, nàng ấy còn là thiếu nữ vô tư phóng khoáng, nàng ấy bây giờ chỉ còn là mang trong mình vết thương lòng! Có lẽ nàng ấy bây giờ đẹp đẽ quyến rũ hơn xưa, nhưng niềm vui thần khiết cũng rời nàng ấy rất xa ! Phải chăng bảo thạch cứ phải trải qua mài giũa đau đớn mới có thể phát sáng long lanh?

      Tá Ưng vương tử nhìn kĩ Mẫn Mẫn vài cái, cúi mặt trầm tư. Ta cười nghĩ, trái tim vương tử kia đêm nay chỉ sợ gửi lại thân Mẫn Mẫn, chỉ biết sau này có giữ nổi trái tim Mẫn Mẫn hay ?

    2. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 37
      Khang Hy cười với Mẫn Mẫn :" Mau giải thích cho trẫm nghe, người làm thế nào làm ra những thứ tuyết và trăng kia.". Mẫn Mẫn liếc nhìn ta cười trả lời: "Đầu tiên là ánh đèn màu xanh nhạt và sóng nước, bên dưới đặt chiếc đèn rồi dùng vải xanh phủ lên, ánh đèn chiếu qua vải trong bóng tối nhìn thấy thấy màu xanh mờ ảo, lại cho người đứng ở dưới vũ đài quạt mang lại cảm giác sóng nước lững lờ. Ánh trăng cũng cùng cách làm như vậy ạ, dùng nan tre đan thành hình tròn, đính thêm sợi sa màu vàng nhạt, xung quanh đặt đèn lồng , chụp đèn dệt bằng sợi bạc, mặt bên ngoài của trăng được làm bằng voan mỏng trong suốt, như thế ánh sáng tán ra ngoài, toàn bộ tụ lại hoàng sa, trong bóng tối trông như trăng tròn vậy. Khi trăng lên và hạ xuống dùng dây thừng cố định lại, đằng sau có người điều khiển lên xuống được. Thực ra phía sau làm sẵn sân khấu , thần múa ở đó, nhưng mọi người ở dưới nhìn qua ánh trăng sáng, nên tưởng như thần múa dưới ánh trăng. Độ sáng tối của ánh trăng được thử nghiệm trước khi diễn rồi, chỉ cần thêm bớt ánh nến là được. Hồng mai dùng cây , hoa làm bằng vải lụa thượng đẳng trong cung, dưới ánh đèn nên cũng mờ ảo như . Hương hoa mai dùng cực phẩm mai hoa lộ, cho người nấp ở bên đun nóng lên, lại lấy quạt quạt hương ra nên có thể ngửi thấy hương hoa thơm ngào ngạt. Hoa tuyết dùng tơ xén mà thành, trộn với vụn bông, cho cung nữ tung lên cao, dùng cây quạt lớn quạt lên, ánh đèn từ từ tối , mục đích cũng là để hoa tuyết trông hơn."

      Mẫn Mẫn hơi dừng lại, Khang Hy nghe đến nhập tâm, liếc ta cái, rồi : "Vất vả cho ngươi và Nhược Hy dày công sắp xếp!"

      Mẫn Mẫn chỉ cười , ta vội cúi người :" ra đều là do nguyên liệu thượng đẳng, thứ đến là luyện tập nhiều, chú ý phối hợp nhuần nhuyễn, trắng ra quá đơn giản, đều là thứ vụn vặt thôi, cuối cùng hay dở thế nào, quan trọng nhất vẫn là ở Mẫn Mẫn cách cách ạ!"

      Khang Hy cười :" Vụn vặt cũng phải đúng loại mới ra trò! Sớm biết ngươi có khả năng như vậy, yến tiệc ca vũ trong cung giao hết cho ngươi lo liệu rồi" . Ta vội cười theo :" Nô tỳ đúng là có chút ít khả năng, nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ việc đến tay phải lo liệu, vắt hết chút ít kiến thức bé hèn mọn ra làm mà thôi! Vạn tuế gia thôi đừng làm khó nô tỳ nữa! Kẻo lần tới xem ca vũ lại trách nô tỳ sao đổi mặt trăng thành mặt trời, Hằng Nga lại biến thành quạ đen mất ?"

      Lời vừa xong, đám aka đại thần ở dưới đều cười ầm, Khang Hy cười trách mắng:" Ngươi láu lỉnh vừa thôi! ràng là muốn trốn tránh công việc nên mới kể lể ra khuyết điểm !", ta cúi đầu :" Nô tỳ dám!".

      Khang Hy lại vui vẻ khen Mẫn Mẫn vài câu, sau đó thưởng cho Mẫn Mẫn thanh ngọc như ý. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia chăm chú trông Mẫn Mẫn nhận thưởng xong, cười với Khang Hy :" Thần cũng muốn thưởng Nhược Hy thứ !", Khang Hy cười :" Vậy còn gì bằng! Trẫm đỡ được lần này, nha đầu này chuyên đòi lấy thưởng của trẫm, mấy năm nay biết lấy bao nhiêu món đồ tốt rồi!"

      Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia mặt cười, mặt lấy từ trong người ra tấm ngọc bội đưa cho thái giám đứng hầu bên cạnh, thái giám bưng hai tay tới trao cho, ta vội quỳ xuống tạ ơn. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai nhìn Mẫn Mẫn :" người Mẫn Mẫn cũng có tấm ngọc bội như vậy! Mẫn Mẫn đáng ra còn có tỷ tỷ sinh đôi, lúc sinh ra, bản vương vui mừng khôn tả, vừa hay có miếng ngọc tốt, liền sai người làm thành đôi ngọc bội này, nhưng ngọc chưa làm xong tỷ tỷ của Mẫn Mẫn chết non!". xong, ông nhè thở dài. Mọi người nghe xong lai lịch của khối ngọc này đều tỏ ra kinh ngạc, chăm chăm nhìn ta đầy nghi hoặc.

      Ta dập đầu cái, hai tay dâng ngọc bội :" Ngọc bội này chất chứa tình thương của vương gia với con , nô tỳ thực dám nhận!"

      Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia cười cười :" Bản vương khi đem tặng ngươi, ngươi dám hay dám cũng phải nhận!" rồi nhìn Khang Hy , Khang Hy cười mỉm với ta:" Nhận lấy !". Ta lại dập đầu cái, nhận lấy miếng ngọc.

      khí lặng im, các vị a ka đều nhìn ta dò xét. Ta thực tình biết miếng ngọc bội này hàm nghĩa gì? Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia làm như vậy liệu muốn chuyển đến Khang Hy ý tứ gì ? Nghi hoặc nhìn Mẫn Mẫn, nàng lại chỉ nhìn nở nụ cười ngọt ngào, khuôn mặt vui mừng hoan hỉ! Trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, tạm thời vứt bỏ nghi ngờ, cũng cười với nàng cái!

    3. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 38
      Đêm về khuya, Khang Hy dù sao tuổi tác cũng cao, thể nán lại quá lâu. Sau khi dặn dò Thái tử, cùng với Lý Phúc Toàn trước, Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai Vương gia cũng theo cùng rời . Bọn họ vừa , bữa tiệc trái lại dần nổi lên náo nhiệt . Tá Ưng Vương tử và Thập tam trò chuyện rất vui vẻ,khi hai người hào sảng gõ đũa ca hát, lúc bằng khúc ca Mông Ngữ, chốc lại chuyển sang Hán ngữ, khi vùng dậy ngửa cổ mà trút rượu.

      Hợp Thuật Vương tử cùng Cửu a ka, Thập tứ a ka lại ở bên, ba người cùng nhau chơi trò đố số uống rượu (1), cười oang oang. Tứ a ka mỉm cười nhìn Thập tam và Tá Ưng Vương tử, chốc chốc lại cùng với bọn họ nâng rượu chạm chén. Trái lại Bát a ka và Thái tử gia nghiêng đầu khẽ thầm cùng nhau cười. Các vị Mông Cổ và đại thần còn lại đều ngồi riêng trong khu vực của mình mà uống rượu đàm tiếu.

      Ta co lại mình trong nẻo khuất tối, nhìn cảnh quang trước mắt, tuy biết rằng mình tự mộng tưởng hão huyền, nhưng vẫn kìm nổi, hy vọng thời gian có thể dừng lại mãi mãi ở giây phút này. Chỉ có cười vui, có tranh chấp!

      "Tỷ tỷ, suy nghĩ gì vậy?". Mẫn Mẫn biết từ lúc nào đứng ở bên cạnh, thấp giọng hỏi, ta nhìn về phía sáng rực ánh đèn chỗ bọn họ, lẩm bẩm :

      Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến,

      Tự giá bàn đô phó dữ đoạn tỉnh đồi viên.

      Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên.

      Thưởng tâm nhạc thùy gia viện.(2)

      (Tạm dịch nghĩa)

      Ban sơ hồng tía đua chen khắp lối.

      Nay dường như tan hoang hết rồi

      Ngày từng ấm áp đẹp tươi như thế

      Lòng người tưởng thưởng lạc vào sân ai!

      Mẫn Mẫn thấp giọng : "Nghĩa là gì?" Ta khẽ đáp: "Chẳng qua trong lòng cảm thán vì ngươi mai đây rồi! Gặp gỡ vui vẻ cũng chỉ trong thoáng giây ngắn ngủi mà thôi!". Mẫn Mẫn thở tiếng, : " biết năm tới còn có thể gặp lại hay ?". Hai người đều cùng nhau lặng .

      Ta chỉnh đốn tinh thần, quay sang Mẫn Mẫn : "Quay trở về chỗ ngồi , ta có món quà tạm biệt dành cho ngươi!" Mẫn Mẫn hỏi: "Gì á?". Ta đẩy đẩy nàng, ý bảo nàng hãy mau về chỗ, mặt : "Ta đáp ứng nguyện vọng năm trước của ngươi!". Nàng nghe xong, thần khí ngẩn ngơ, khẽ thở dài quay người bước nhanh .

      Ta sai người tìm cây sáo trúc, nắm trong tay, về hướng Thập tam, vẫy vẫy tên hầu cận luôn theo bên Thập tam, vội vàng chạy đến, cúi người thỉnh an, ta cười : "Ngươi mời Thập tam gia qua đây lát!". Tên hầu cận nghe xong, vội cấp bách chạy , thầm vào tai Thập tam, Thập tam nghiêng đầu cười đôi ba câu với Tá Ưng Vương tử, lại hướng về Thái tử gia hành lễ,rồi quay người sải bước tới chỗ ta.

      Thập tam miệng thoang thoảng mùi rượu cười : "Chuyện ngươi làm hôm nay đủ xinh đẹp mà cũng đủ độc địa! Đợi đến khi trở về, ta lại tính sổ với ngươi!". Ta cười : "Ngày mai Mẫn Mẫn rời rồi, ngươi hãy thổi cho nàng nghe khúc sáo! món quà từ biệt, biết bao giờ mới được gặp lại, coi như là để tiễn nàng nhé!". Thập tam gật đầu, đưa tay nhận lấy cây sáo trúc, hỏi: " Thổi khúc gì đây? Nàng có đặc biệt thích khúc nhạc nào ?". Ta suy ngẫm chút rồi : " thổi khúc nhạc mà đêm nay nàng hát ấy.". Thập tam nắm cây sáo trong tay trầm tư hồi rồi : " nhớ được giai điệu, chỉ sợ thổi được hoàn hảo!" Ta cười, khẽ ngâm nga giai điệu, chậm rãi ngâm hết, hỏi: " Ngươi nhớ hết chưa?" Thập tam gật đầu.

      Thập tam cầm sáo quay về, cười cười hướng về thái tử gia hành lễ, : "Thần đệ muốn thổi khúc tấu góp vui, có được ?". Thái tử gia cười : " Có gì mà được chứ? biết từ lâu ngươi thổi sáo điêu luyện đến mức nào, thế nhưng ngươi lại bao giờ tùy tiện đối với người khác mà thổi khúc. Hôm nay khó có được ngươi lại đề nghị chủ động,lỗ tai chúng ta đây trái lại sắp được thỏa mãn hạnh phúc rồi!". Các vị khách ngồi xung quanh đều vỗ tay hưởng ứng.

      Thập tam cười đứng dậy, sáo trúc bên môi, hướng mặt về phía Mẫn Mẫn, khẽ gật đầu, thanh tiếng sáo du dương trầm bỗng ngân vang, Mẫn Mẫn vừa nghe khúc, sắc diện thoáng rung động, bình tĩnh lắng nhìn Thập tam. Thập tam hổ danh cao thủ luật, đóa mai thanh khiết bất khuất, y nhân nặng tình đậm sâu đều hữu trong từng lắng đọng.

      Mọi người xung quanh đều mang vẻ mặt kinh ngạc, chỉ có Tứ a ka, Bát a ka và Thập tứ a ka sắc mặt vẫn như thường. Dẫu sao đây là bài hát mà Mẫn Mẫn hát trong đêm nay, lúc này Thập tam thổi tới, lại chứa thêm chút ý tình thâm sâu. khúc còn chưa dứt, đôi mắt Mẫn Mẫn mơ màng rưng rưng lệ ướt, bình tĩnh nhìn Thập tam. Tá Ưng Vương tử nhìn thoáng qua Thập tam rồi lại lẳng lặng chăm chăm nhìn về Mẫn Mẫn, sắc mặt trầm lắng như nước, ánh mắt kiên định như sắt lại chen lẫn chút xót xa. Ta nhìn Tá Ưng vương tử, khóe miệng bất giác cong lên, chút ghen ghét ! chút xem thường! Chỉ có thương và nuối tiếc! Đó thực là người đàn ông hiếm thấy đời!

      chấm dứt, Thập tam hướng về phía Mẫn Mẫn cúi cúi người, lại tiếp tục thổi vào khúc chính. Mẫn Mẫn đứng lên theo sắc mà hợp:

      Hoa tuyết phơi phới, gió Bắc vi vu

      Đất trời dải mênh mang

      nhánh hàn mai

      Kiêu sa trong tuyết

      Chỉ vì người ấy tỏa hương

      Gửi trao trọn vẹn oán tiếc

      Trong trái tim ta tình này mãi còn

      sắc dần dần thấp lại, dâng trào rồi lại xa vắng, cuối cùng cũng còn nghe thấy nữa! Trong đầu đột nhiên lên câu thơ "Tiễu tiệm bất văn thanh tiệm tiễu. Đa tình tổng bị vô tình não" (3) ( Tiếng cười bỗng bặt nghe . Vô tình luôn khiến đa tình khổ)! Người chắc phải vô tình, có lẽ mới đủ khả năng rời xa sầu não."

      ———————————

      Chú thích:

      (1) Trò chơi đố số uống rượu: khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra lúc rồi đoán số, ai đúng là được, sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều sai hoà.

      (2) Đây là những câu thơ trong đoạn kinh kịch nổi tiếng của Trung Quốc : thuộc màn Kinh Mộng, vở Mẫu Đơn Đình do nhà soạn nhạc nổi tiếng đời nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1958

      (3)2 câu trích từ Điệp luyến hoa – Xuân Tình của Tô Thức ( Tô Đông Pha)

    4. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 39
      Ta đứng giữa cỏ cây bên sườn núi, hướng mắt trông về phía danh trại, đống lửa chỉ còn là đốm , mờ nhạt những bóng hình binh lính tuần tra , lại ngửa đầu nhìn bầu trời lạnh lẽo ánh trăng tàn , nén nổi tiếng thở dài! Tụ họp vui vẻ khi qua bao giờ cũng chỉ còn lại nỗi trống trải quạnh quẽ.

      Chợt nghe có tiếng động xào xạc, nghiêng đầu nhìn lại, Tứ a ka chậm rãi tới, ta vội cúi người thỉnh an, phất tay nâng ta đứng dậy.

      Hai người lặng lẽ đứng bên nhau, ta thích cái cảm giác trầm lặng như thế này, luôn khiến người ta có cảm giác bị đè nén, suy nghĩ chút rồi hỏi: "Vương gia có biết gì nhiều về Tá Ưng Vương tử ?". Tứ a ka : "Tá Ưng Vương tử là người ngươi nếu gặp qua, trong lòng đại khái cũng hiểu đôi chút. Tài năng xuất chúng, bất quá chỉ là con thứ, thân mẫu địa vị thấp hèn, tịnh được Y Nhĩ Căn Giác La Vương gia coi trọng. Mùa đông năm ngoái, Y Nhĩ Căn Giác La để người và vật chết cóng cũng ít, xuân đến vì đồng cỏ mà nổi lên xung đột với Bác Nhĩ Tề Tề Đặc, lần này lại đến yết kiến hoàng a mã vì gì khác là để lấy lòng xoay chuyển tình thế tệ , cho nên nhiệm vụ mới rơi xuống đầu . Song có điều...". dừng chút rồi tiếp tục : " Trái lại chưa biết là có phải 'nhân họa đắc phúc' ( nhờ họa mới có phúc) , tương lai chỉ sợ Y Nhĩ Căn Giác La Vương gia và đại Vương tử phải đau đầu rồi đây!"

      Ta nghe hiểu mà như hiểu, tại sao lại là 'phúc', mơ hồ hiểu là có liên quan đến việc tương lai ai kế thừa vương vị, lại nghĩ đến Mẫn Mẫn, khẽ thở dài, là ở nơi đâu cũng thiếu quyền lợi chi tranh, nhưng biết Khang Hy và Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai Vương gia rốt cuộc suy tính điều gì? Ngược lại Mẫn Mẫn vẫn còn chưa vừa ý Tá Ưng Vương tử! Sao ta tại ta lại cứ quẩn quanh suy nghĩ vậy, để làm gì chứ?

      miên man suy nghĩ, Tứ a ka : "Người khác đều chuẩn bị cho mình nơi chốn để giá gả ! Ngươi lẽ nào lại muốn mình sống hết năm tháng còn lại sao? Còn dối cái gì mà phải tận hiếu, đầu óc ngươi phải bị ảnh hưởng bởi 'Liệt Nữ Truyện'* đấy chứ!".

      Ta tĩnh mặc hồi, cũng chẳng hiểu vì cớ gì, có lẽ những việc diễn ra tối nay vẫn còn khuấy động mãi trong đầu ta, tình cảm lớn hơn lý trí, hay có lẽ là có cái cảm giác khi hiểu ra nên thả trôi chiếc thuyền để còn thưởng thức được hoa sen. Chậm rãi : "Ta quá mệt mỏi rồi! Mấy năm nay trơ ra ở trong cung, từng bước đều phải phép tắc, nơi nơi đều có tâm kế, mọi việc đều là luôn luôn cân nhắc trước sau, đòi hỏi suy xét thận trọng! Ta vốn phải là người như thế! Thầm nghĩ đến rời khỏi, còn muốn cao chạy xa, muốn cười có thể lớn tiếng cười, muốn khóc có thể lớn tiếng khóc ! Khi giận trở thành người đàn bà đanh đá, lúc ôn nhu lại sắm vai tiểu thư khuê các. Lấy chồng, tại xem ra, bất quá chỉ là chuyển từ cái nhà giam lớn hơn là Tử Cấm Thành sang cái nhà giam bé hơn mà thôi! nhất thiết phải có ta trong cái Tử Cấm Thành náo nhiệt này, ta vì sao phải gả cho ai chứ?"

      Tứ a ka lặng hồi lâu, giọng điệu bình thản : "E là với thân phận của ngươi cho ngươi có quyền định đoạt việc này! Hoàng a mã đối với ngươi càng coi trọng, hôn của ngươi lại càng do bản thân ngươi tự quyết! Mượn cái ngọc bội tối hôm nay mà , dù đoán ra Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai Vương gia rốt cuộc muốn bàn tính chuyện gì, nhưng hoàng a mã nếu như muốn chỉ hôn cho ngươi, chỉ sợ càng phải dưới mà cân nhắc, nghiêm túc mà suy xét! Ngươi nếu trông mong có thể giống như các cung nữ khác, đến tuổi là được thả ra khỏi cung, ta khuyên ngươi nên sớm mà tuyệt cái ý nghĩ này. Chi bằng thận trọng suy tính làm cách nào để hoàng a mã chỉ hôn cho ngươi, tương đối mà có thể làm cho ngươi vừa lòng với cái hôn ấy, mới là thực tế!"

      Ta vừa nghe, vừa ngây ra ngơ ngác, cả cõi lòng chùng xuống, chút hi vọng lóe sáng sau cùng lại bị mấy câu tàn nhẫn của đánh cho tan nát! Nguyên lai cho dù có bất chấp tất cả để đấu tranh, cuối cùng vẫn hơn kém là quân cờ trong tay người khác! nén được tiếng cười chua chát, bi phẫn : "Ta nếu muốn gả, người nào có thể ép ta!".

      Tứ a ka bình lặng nhìn ta, thản nhiên : "Vậy ngươi chuẩn bị ba thước bạch lăng trước là vừa!". Ngừng chút lại bồi thêm câu: "Còn chưa tính ngang ngạnh bất chấp cái chết của ngươi làm hoàng a mã phẫn nộ, vậy a mã cùng huynh đệ tỷ muội của ngươi có hay bị ngươi làm cho liên lụy!"

      Ta ngỡ ngàng mà nghĩ, lẽ nào ngày, ta vì cự tuyệt hôn mà làm hại đến tính mạng bản thân ư? Tuy là trước đây cũng từng dùng cách ấy để áp chế Bát a ka, nhưng chỉ là để tỏ thái độ, mánh khóe lừa gạt thế thôi! Từ đến lớn, chưa bao giờ từng nghĩ đến tự sát, càng coi khinh những con người tự sát , cha mẹ sinh ra mình, vất vả nuôi lớn mình, chẳng lẽ lại kết liễu cách thương tiếc ? Chung quy cũng chỉ là chuyện do con người gây ra, mọi việc đều có thể thương lượng để chừa cho mình con đường sống? Chung quy còn có cái gì có thể quý giá hơn cuộc sống này chứ? vì bản thân, cũng phải vì cha mẹ, những người thương mình vô điều kiện! Còn sống mới là còn hi vọng!

      chậm rãi : "Trong cung phải là nơi được phép mộng tưởng! Sớm chút mà tỉnh táo lại, ngẫm nghĩ kế sách hay để ứng phó. Bằng chuyện kéo đến trước mắt tự mình cũng thể làm chủ được nữa!". Ta can tâm hỏi: "Ta lấy chồng, thực được sao? Ta lấy chồng cũng ảnh hưởng đến kẻ nào, vì cái gì mà cứ bắt ép ta phải lấy chồng cơ chứ?"

      Ánh mắt Tứ a ka nhìn thẳng vào ta,lạnh băng : "Ngươi nghe vẫn hiểu ta gì hay ngươi căn bản là muốn hiểu? Người có thể định đoạt chuyện này là hoàng a mã, ngươi chỉ có thể tuân theo mà thôi!"

      Ta căn bản là muốn hiểu ư? Có đúng là ta trong tiềm thức vẫn mực lừa dối chính mình, rằng phía trước luôn hữu hạnh phúc? Nếu ngày đó đến ta làm thế nào để trụ vững đây?

      qua hồi rất lâu, Tứ a ka mới nhàn nhạt hỏi: "Trong lòng ngươi bao giờ nguyện ý gả cho ai đó sao? có người cho ngươi cái cảm giác rằng nếu có người đó bên cạnh, nơi đó vĩnh viễn phải là cái lồng giam sao? " . Ta run rẩy hồi, lắc đầu. chăm chăm nhìn ta mãi,rồi ngoảnh đầu dừng mắt ở bóng đêm vô tận, thêm gì.

      đường hai người lặng im chầm chậm quay về, khi hành lễ xin cáo lui, ta thành tâm thành ý mà với : "Rất cám ơn Tứ vương gia!" tùy ý phất phất tay để ta đứng lên,rồi xoay người rời .

      ———————————————-

      Chú thích:

      *Liệt Nữ Truyện : tác giả Lưu Hướng (77-6 trước CN)

      Truyện về những phụ nữ nổi tiếng, kể cả những người đức hạnh lẫn những người tội lỗi. Chia thành nhiêu câu chuyện, mỗi câu chuyện đều chứa nội dung dạy bảo người phụ nữ phải biết giữ đúng đạo của mình.

      Thời phong kiến Trung Quốc con đến tuổi biết đọc chữ đều cho đọc qua cái này

    5. tukachan

      tukachan Member

      Bài viết:
      296
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 40
      Khang Hi năm bốn mươi chín, tháng chín, Sướng Xuân Viên.

      Sau tháng tám từ biên ngoại trở về, Khang Hi luôn ngừng lo lắng. Hai phủ Chương Châu và Tuyền Châu của Phúc Kiến đại hạn, mùa màng thất thu, quan viên địa phương tham ô lương thảo cứu tế thiên tai, khiến cho vô số nạn dân chết đói. Khang Hi long nhan đại nộ, ra lệnh cho tổng đốc Phúc Kiến – Chiết Giang chịu trách nhiệm cứu giúp nạn dân thiên tai, lại trích ra ba mươi vạn thạch phân bổ theo đường sông vận chuyển hai phủ Chương, Tuyền cùng với miễn thuế chưa thu năm đó cho hai phủ.

      Chuyện này chưa qua, tháng chín lại phát sinh vụ hộ bộ thiếu hụt ngân lượng đặt mua thảo đậu. việc kéo dài mười mấy năm, ngân lượng bị thiếu tổng cộng lên tới hơn bốn mươi vạn, quan viên bị liên lụy rất nhiều, từ những vị thượng thư lâu năm, thị lang, rồi đến các quan viên lớn , trăm hai mươi người. Khang Hi nghe xong tấu chương, ngồi im long ỷ, hồi lâu vẫn chưa lên tiếng.

      Những nô tài hầu hạ như chúng ta luôn tập trung cao độ, cẩn thận rồi lại cẩn thận, e sợ phạm ra cái gì sai lầm dẫn đến họa sát thân. ngày sau khi sửa sang thu thập thỏa đáng lại trà cụ, ra khỏi hầu phòng chưa được bao xa, liền thấy Thập Tam A Ca sắc mặt nôn nóng dặn dò Vương Hỉ cùng mấy thái giám, sau khi xong, mấy người thái giám lập tức tản .

      Chuyện gì có thể khiến cho Thập Tam A Ca vội vã như thế? Vội chạy mau tới, thỉnh an hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

      Thập tam A Ca vội la lên: "Hoàng a mã muốn gặp Tứ ca, nhưng lại biết Tứ ca ở nơi nào!"

      Ta khó hiểu hỏi: "Ngươi cũng biết hành tung của Vương gia sao?"

      Sắc mặt mơ hồ hàm chứa bi phẫn, thấp giọng với ta: "Hôm nay ngươi có mặt ở đại điện, biết diễn tiến của việc. Mọi người thương thảo xử lý chuyện hộ bộ bị thiếu hụt như thế nào. Ý kiến của Tứ ca cùng Hoàng a mã bất đồng, bị Hoàng a mã tức giận chỉ trích "hành xử độc ác, khắc nghiệt bạc tình, uổng công nhiều năm đọc sách thánh hiền, có phong phạm nhân nghĩa của quân tử"! Lúc ấy liền khiển trách, làm cho chúng ta quỳ ở đó!". Ta hơi kinh ngạc "a" tiếng, nghĩ tới trước sau vẫn mực giấu tài, lòng dạ thâm sâu, sao hôm nay lại cùng Khang Hi chính diện xung đột chứ?

      Thập tam hít sâu hai cái, tiếp tục : "Ta cùng Tứ a ca sau khi quỳ xong lui ra, muốn mình yên tĩnh, cho nên ta trước, nhưng vừa mới ra vườn, Vương công công liền vội vã chạy tới, hoàng a mã muốn thấy Tứ ca. Thủ vệ cùng thị vệ đều chưa thấy Tứ ca ra cung, vậy vẫn còn trong vườn, vì thế nên ta mới vội vàng sai người tìm!"

      xong, giương mắt nhìn bốn phía, vội la lên: "Cũng biết trong khoảng thời gian ngắn có tìm được ?". Lòng ta khẽ động,vội với thập tam: "Ngươi theo ta!". xong liền cất bước. Thập tam vừa chạy theo, mặt vừa hỏi: " nơi nào thế?".

      Ta đáp lời, lại chạy nhanh hơn. Lúc đến được bên hồ, khom người xuống dưới trụ cầu nhìn, quả nhiên là thấy thuyền đâu! Thầm thở ra tiếng, xoay người cười với thập tam: "Tứ vương gia chỉ sợ là hồ rồi!" . xong đưa mắt nhìn về phía mặt hồ. giống như lần trước vẫn chỉ là hồ xanh biếc cùng những nụ, tại cả hồ đều là hoa nở, mặc dù dần dần hèo tàn, hơi phảng phất nét tiêu điều nhưng vẫn mang nét phong tư ngày nào.

      Thập tam chẳng quan tâm hỏi xem ta làm thế nào biết Tứ A ca hồ, đứng ở vòm cầu nhìn hồ sen mênh mông, thở dài : "Tìm huynh ấy thế nào bây giờ?". Ta bất đắc dĩ : "Đành thả thuyền nhờ vận khí tìm xem sao!". xong liền xoay người chạy gọi người đem thuyền tới.

      Đợi đến khi bọn thái giám đưa thuyền tới, thập tam đoạt lấy thuyền trèo lên, ta cũng vội vàng nhảy lên. chờ ta ngồi vững vàng, dùng lực đẩy thuyền .

      chèo thuyền, ta ngừng kêu to 'Tứ vương gia'. Thuyền được vòng nhưng trước sau vẫn chưa từng nghe có tiếng người đáp lại, hai người nhìn nhau càng thêm sốt ruột.Thập tam càng cố chèo nhanh hơn, ta cũng lớn tiếng gọi to 'Tứ vương gia'.

      'Tứ... ', đột nhiên thấy thuyền của Tứ A Ca ra từ lá sen phía sau Thập Tam, ta liền kêu với Thập Tam: "Dừng lại! Dừng lại!", vừa chỉ vào phía sau.

      Thập tam xoay người vui vẻ : " là tìm được rồi ! Hoàng a mã muốn gặp huynh !"

      Tứ A Ca chậm rãi đứng ở thuyền bên, ta vội khom người thỉnh an. quét mắt liếc ta, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Thập Tam thản nhiên : "Vậy quay vể thôi!". xong, dẫn đầu chèo thuyền .

      Thập Tam ngồi thuyền thân hình vẫn chưa động, ta muốn nhắc nhở chèo thuyền mãnh mẽ nắm chặt tay đập vào boong thuyền khiến thuyền lung lay hồi, ta cuống quít vịn vào mép thuyền.

      Sắc mặt rất nặng nề, tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, qua lúc mới chậm rãi buông lỏng nắm tay, cầm lấy tay chèo, lẳng lặng đuổi theo.

      Ta chăm chú nhìn Thập Tam hồi, lại quay đầu trông theo bóng lưng phía trước. Thắt lưng thẳng tắp, như thể bất kể chuyện gì cũng thể áp đảo được , nhưng bóng lưng thon gầy đó mơ hồ hàm chứa đau xót cùng đơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :