Bổn Vương Danh Xưng Tiểu Đột Đột - Set. MeGumi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      -         Thái sư…ách…ta nhầm….Lăng gia…người thực muốn mình sao!

      Tên tùy tùng theo lo lắng hỏi, tuy ăn mặc theo vẻ dân dã thông thường nhưng cũng khó mà che giấu hết được. Nhóm người vừa đặt chân lên núi Thúy Dư, nam nhân trung tuổi, trạc ngũ tuần lệnh cho những người xung quanh ngựa vào Nguyệt thành trước, để mình ông thong dong cuốc bộ, dạo cảnh núi non.

       

      Đám tùy tùng ăn vận như thôn phu, nhìn ngoài tưởng võ biền thô lỗ, nhưng thực chất đều là cao thủ thị vệ trong hoàng cung được Hạ Vương đặc biệt phái . Toàn những kẻ côn quyền tinh diệu, sức địch muôn người.

       

      Người mà họ phải bảo vệ, chính là nam nhân trung tuổi kia, thoạt nhìn như thương nhân phương Bắc, vừa nho nhã, lại tinh , cốt cách chẳng hề tầm thường. Vị này họ Lăng, tên chữ là Viễn, Hạ Tử Quốc đương triều Thái Sư. Quyền thế dưới người, vạn người.

       

      Phu nhân ông lại là của Hạ Vương, là người trong hoàng tộc cao quý. Danh phận , nên bọn thủ hạ chẳng dám để ông mình tản bộ trong núi.

      -         Lăng gia, ngài…thực muốn sao?

      Lăng Viễn vuốt râu, hào sảng cười:

           -   Ta phải con nít, có thể tự lo cho mình, hơn nữa, cũng phải là chưa từng đến Nguyệt thành! Các ngươi vào thành trước, đừng làm phiền ta!

      Đám thủ hạ vẫn chưa an tâm, nài nỉ:

           -    Lăng gia, đừng làm khó bọn thuộc hạ, bảo vệ được ngài chu đáo, Hạ Vương chu di cả nhà thần mất!

      Thái sư phất thiết phiến, tiêu sái bước trước:

           -    Đừng lộn xộn. Mau vào thành , ta cho Hạ Vương đâu. Mau lên……còn đứng đó?

      Lăng Viễn cau mày, phất ống tay áo trước. Đám thị vệ mặt mày nhăn nhó, cũng đành vâng lệnh:

           -    Vâng, Lăng gia, chúng thuộc hạ vào thành chuẩn bị trước!

      Bọn họ thi lễ, sau đó lên ngựa phóng trước. Lăng Viễn thở dài, nhìn cảnh sắc quanh mình.

      Xuân đến, hoa mai trắng rơi rụng gần hết, lộc trổ xanh cây, êm ái nép mình trong vùng núi thanh tịnh. thanh bốn bề tĩnh mịch, chỉ nghe tiếng thở than của đất trời.

       

      Vị khách lạ nhè bước từng bước…

      Mười mấy năm trở lại mà cảnh sắc vẫn thủy chung, êm dịu, tươi đẹp.

      Lăng Viễn trở về Nguyệt thành lần này, vốn cho phu nhân biết:

         -   Mai nương à, nhìn thấy cảnh này, ắt nàng đau lòng… Nàng cũng như ta bây giờ, nhớ lại mười mấy năm trước, cả nhà chúng ta, ba người, cùng ngắm cảnh ở núi Thúy Dư này… Mai nương à, Mai nương… rốt cuộc hài nhi của chúng ta ở đâu? Duệ nhi của chúng ta ở đâu?

       

      Đau đớn dâng lên trong lòng, gió ấm áp mà lòng người trở về lạnh lẽo. Nhớ lại năm xưa còn cùng thê nhi ngắm tịch dương gác bóng, cũng nhớ năm xưa biến loạn, tại nơi đây thất lạc cốt nhục duy nhất…

       

      Núi Thúy Dư im lặng, nay hòa thêm nỗi buồn dâng trào trong lòng người.



      Tối hôm qua, ở Đường gia…

         -    Nhân Nhân…rốt cuộc ta lại làm sai chuyện gì?

      Tiểu Đột Đột ai oán kêu lớn. Người nọ mấy hôm nay biết mắc chứng gì, thèm nhìn , ngày ngày đến Phượng Hi phường nghiêm túc làm việc; luôn bày ra vẻ đoan trang hữu lễ nhìn mà sốt ruột.

      Khẳng định rằng nàng giận dỗi gì .

         -    Ngươi lộn xộn gì vậy? Đêm khuya mau về phòng ngủ ! Rửng mỡ hay sao lại đến làm phiền ta?

      Người trong phòng hậm hực vọng ra.

      Ngữ điệu này, còn giận nữa?

         -    Ngươi giận ta, Nhân Nhân, ngươi phải ta mới biết ta làm sai gì chứ?

         -    Ngươi thực lằng nhằng, mau cút về phòng, nhiều nữa coi chừng ta véo đứt cái tai ngươi…

      Nàng cao giọng hăm dọa, tên ngốc kia lại kiên trì:

         -    Ngươi véo đứt tai ta, ta cũng sợ, nhưng phải , vì cái gì mà gần đây tránh mặt ta?

      Người trong phòng im lặng hồi

         -    Ta…ta đâu có, chẳng qua là ta bận tính…sổ sách… thôi

         -    Phải rồi, còn chuyện đó nữa, Nhân Nhân, ngươi từ bao giờ lại thích công việc của phường vậy?

      nhíu mày, thắc mắc:

      -    Ta nhớ ngươi từng , “có đánh chết cũng làm công việc chán ngắt đó” cơ mà!

      -    Ngươi…tên ngốc này, ta làm việc cho phường nhà ta, theo di ngôn mẫu thân ta…có gì hợp lý? Ai mượn ngươi xen vào?

      Thực tình do nàng muốn chia sẻ bớt công việc với đó thôi. Để biết được là mất mặt nha.

         -    Nhưng đó phải bản tính của ngươi!

      vẫn kiên trì khẳng định

      Tên tiểu tử đáng ghét, tâm tình với Di nương chưa đủ hay sao, về lại còn quấy rầy, truy hỏi ta????

      Mới nhớ tới ba chữ “Di nương”, tâm nàng lại nóng phừng phừng:

         -    Tên ngu ngốc này, ta thế nào còn đợi ngươi sao? Còn mau cút về phòng ngươi… Ngươi ngủ cũng đừng bắt ta thức cùng!

      Tiểu Đột Đột biểu tình vặn vẹo, khổ sở hết sức, chẳng biết phải làm gì đây nữa.

         -   Phải rồi, chắc hẳn việc trong phường làm còn chưa đủ bận, nên rửng mỡ tìm ta kiếm chuyện đúng ? Vậy sáng mai vào trong núi, lấy nước lạnh trong núi về cho ta, trời sắp vào hè, nóng nực lắm!

         -   Nhưng giờ mới là tháng mà…

         -   Kệ chứ! Ta bảo cứ …hỏi nhiều!

      Nàng cả thẹn hóa giận! Gào um lên.

         -   Thôi được rồi!

      Tiểu Đột Đột ủ rũ, quay gót về phòng.

      Xác định rời khỏi hiên, nàng lúc đó mới vụng trộm thò đầu ra, che miệng cười…..

      quan tâm đến nàng a….

      ……….

      Lăng Viễn ngừng bước tiêu dao, kì quái, quá kì quái, như thế nào mà đường núi lại thay đổi nhiều vậy? cả sáng vẫn chưa xuống được núi.

      Tuy trong người có pháo, bắn tín hiệu lên trời, vài khắc là có thị vệ đến, nhưng đường đường là Thái sư đương triều, lẽ lại lạc đường??? Phi thường mất mặt a… Lăng mỗ coi thanh danh hơn mạng sống, có đánh chết cũng phải giữ sĩ diện.

      Ông biết răng, trong mười mấy năm sau bạo loạn, dân chúng Nguyệt thành thường chiết lấy giống cổ trong núi trồng lún cả Thúy Dư. Ngoài đường chính cũng mở ra nhiều đường .

      Hầu như chỉ có dân bản địa như Nhân Nhân hay Tiểu Đột Đột mới thôi.

       

      Đành nghỉ chân lát bên đường, Lăng Viễn tuy chưa gọi là tuổi cao sức yếu nhưng cũng còn trai trẻ gì. Suốt cả sáng lòng vòng đá sỏi, khớp xương sớm biểu tình, thiết phiến tay phe phẩy ngừng.

         -    Quái lạ, hình như chốn này, ta vừa qua…

      Quả thực nhìn quen mắt, ra nãy giờ vẫn luẩn quẩn mãi chỗ. Thái sư đạo mạo nhịn được nghiến răng tức giận.

         -    Để xem, lúc nãy ta rẽ bên phải, giờ thử rẽ trái

      Tiêu sái đứng dậy, lối bên trái hơi khuất, từng lùm mai tàn hoa khô giòn trong ánh nắng, cành cây cứng vươn ra đầy chắn lối.

         -    Từ khi nào phong cảnh nên thơ lại trở thành chốn khỉ ho cò gáy này chứ??? Cũng may là Mai nương !

      Cành cây xòa tán như muốn cản trở bước tiến của Lăng Viễn, y phục người xộc xệch, vải lụa bị cào rách ít a.

         -   Hình như phía trước có lối ra…

      Khoảng đường quang đãng trước mắt lờ mờ qua kẽ lá. Thái sư mừng rỡ bước vội.

       

      Chưa kịp mừng vui ….

         -    Aaaaaaaaa………..

      Trước mắt e phải đường , mà là vực thẳm sâu hun hút, phía dưới là đá nhọn, cùng cỏ cây hoang dã.

      Lăng Viễn sa chân rơi xuống, tay chỉ kịp bám lấy bộ rễ khổng lồ của cây cổ thụ. Lục y nhân mặt trắng bệch, sợ tới mức mặt còn giọt máu.

      Ống pháo hiệu còn ở trong người, nhưng hai tay ông phải bám chặt vào rễ cây, nếu thả tay chỉ còn nước gặp Diêm la.

         -    Cứu…cứu…cứu tôi với…

      Ông hét to, dùng sức lực mệt mỏi cố gắng cầu cứu, chỉ e núi non hiểm trở, tịch mịch người…

      Lão thiên a… Lăng Viễn này còn chưa muốn chết a…

      Ta còn thê tử ở nhà, còn việc quốc gia đại , ta còn phải đến Nguyệt thành tìm hiểu thực hư, Liễu đại nhân sau khi dự lễ hoa đăng về, có tung tích của Duệ nhi… ta phải tìm hài tử…

         -    Có ai ? Cứu……..

      …..

      Tiểu Đột Đột thẩn thơ bước trong lòng núi ra, nguồn nước trong sạch và mát lạnh. Nhân Nhân thích nhất ướp ô mai với nước lạnh này, lại còn mì lạnh nữa. Ngẫm lại, thấy, Nhân nhi quả thực rất háu ăn, cái miệng của nàng nếu chiêm chiếp điếc tai ăn cái gì đó. Nhân vật chủ chốt đóng góp vào Hạc Thanh lầu a.

       

      Ăn nhiều như vậy mà vẫn gầy, thực tình rất mảnh mai, bù lại tay chân linh hoạt, hoạt động cứ y như tiểu hầu.

       

      Theo lối cũ xuống núi. Tiểu Đột Đột hít hơi dài, mười mấy năm thuộc làu con đường này, bao nhiêu năm bóng hình Đường Nhân Nhân in bóng trong tâm trí .

       

      Tiểu Đột Đột chứng kiến nàng lớn lên, từ khi còn là tiểu bốn tuổi, oa nhi đanh đá nghĩ cho cái tên kì khôi thể tả. Cho tới khi nàng trở thành thiếu nữ.

       

      chưa hề có ý định rời xa nàng a! Cũng hề muốn để nàng lấy chồng đâu nha! Nàng bắt nạt lâu như vậy, nếu tưởng ghi thù lầm to. Tiểu Đột Đột nhớ cả, nàng nên dùng toàn bộ phần đời còn lại đền bù chắc mới đủ.

       

      Nhân Nhân, tha thiết muốn chăm sóc nàng. Cứ thử có kẻ giành việc đó với , để coi có bóp chết kẻ đó ?

        -    Cứu…cứu…với…

      Thanh thét lên cắt ngang ngơ ngẩn của , phía vực thẳm có người kêu cứu….

      Thân ảnh vội vã rẽ lối, nhanh nhất có thể lao đến cứu người.

      Vô ý để cành cây khô cào xước vệt dài tay…

      …..

      Lăng Viễn này là đương triều Thái sư, lẽ phải bỏ mạng ở nơi sơn cùng thủy tận này hay sao???

      Rễ cây chịu nối sức nặng của người níu, từng lớp rễ bong ra khỏi đất đen…

         -    A..a..aaa…

      “Bộp”

      ….

      ….

      Lăng Viễn nhắm chặt hai mắt, tưởng rằng rơi xuống đất đá sắc nhọn, buông xuôi chờ đợi đến Quỷ Môn.

         -    Lão bá, ngài sao chứ???

      Thanh hổn hển của nam nhân trẻ khiến Lăng Viễn mở choàng hai mắt.

      “Ân nhân. Ta được cứu rồi!”

      Trong đầu Lăng Viễn chỉ kịp lên thế. Trước mắt ông là nam nhân còn trẻ tuổi; y phục đơn giản; vẻ tuấn tú, tiêu sái, hảo dễ nhìn.

       

      nắm lấy cánh tay Lăng Viễn, ngại đá sỏi sắc nhọn, cũng bất chấp hẻm núi sâu mà kéo ông lên. Thái sư khỏi cảm động. Nam nhân này xem ra đơn thuần, chất phác, phải kẻ ác.

      …..

      Đỡ được lão nhân này lên, Tiểu Đột Đột trước, tránh việc cây cối khô giòn làm vị lão bá kia bị thương. Còn xây xẩm hết tay chân, dễ chừng khi về xong với Nhân Nhân a!

          -    Lão bá, người ngồi nghỉ lát a!

      cẩn thận đỡ lão bá ngồi xuống tảng đá phẳng, ân cần đưa ông ống tre đựng nước.

      -         Lão bá uống chút cho đỡ khát!

      Lăng Viễn có vẻ chưa hoàn hồn, tin rằng cái mạng già này vẫn được giữ lại, nhất thời ngây mặt, ngẩn nguời nhìn chằm chằm ân nhân.

       

      Tiểu Đột Đột thấy lão bá có động tĩnh gì, mà cứ nhìn vào mình chằm chằm, đoán rằng người này chắc vẫn bàng hoàng, kiên trì nhắc lại:

      -         Lão bá uống chút !

      -         A…đa tạ!

       

      Lấy lại vẻ bình tĩnh của Thái sư bao năm lăn lộn quan trường, Lăng Viễn cẩn thận uống nước, quả thực ông rất khát a… mỏi chân cả ngày, lại còn phải bám ở mép vực… mệt muốn chết. Lần này trở về Minh Hà thành, nhất định quay lại đây bằng đường núi.

       

      Dòng nước mát khiến mọi giác quan thanh tỉnh hẳn, Lăng Viễn đưa trả ống nước, thong thả:

         -    Đa tạ tiểu huynh đệ! Vừa rồi nếu có ngươi, Lăng mỗ chắc chắn vùi xác đáy vực, còn cơ hội trở về tái kiến thế tử!

         -    Lão bá, người đừng khách sáo! Giữa đường thấy người gặp nạn ra tay tương trợ, có gì cả!

      hữu lễ đáp lại. Lăng Viễn gật gù, trong núi non hoang dã gặp được người phải thổ phỉ là may mắn rồi! lại có cơ hội gặp vị thiếu niên tốt bụng này.

       

      Nhìn qua thấy ăn mặc bình dân, chuyện lễ phép, chắc cũng có học thức. Lần này về triều, chắc chắn tâu thỉnh Hạ vương ban cho chức quan .

       

      Nhất là, gương mặt vị tiểu huynh đệ này, bất quá quen thuộc. Hình như từng gặp qua. Trí óc tạm thời chưa nghĩ ra a…

         -    A, phải rồi, tiểu huynh đệ, ngươi ở đâu? Tên họ là gì? Cho lão phu được biết để thuận việc báo ân!

      Tiểu Đột Đột ngây người trong chốc lát….

       

      thấy hồi đáp, Lăng Viễn lo ân nhân ngại, liền mở miệng nhắc lại:

         -    Xin đừng ngại, tiểu huynh đệ, xin cho ta hay. Ngươi cứu ta mạng, Lăng mỗ thể báo đáp!

         -    Ta…lão bá, ta là người Nguyệt thành này, ta danh xưng là… Tiểu Đột Đột!

      Hai bên hẹn mà cùng im lặng. Lăng lão bá ngây ngẩn nhìn lúc, chắc chắn ông nghe nhầm, rồi mới chậm rãi tiếp tục:

         -    Đột Đột huynh đệ, cho hỏi ngươi…họ gì vậy?

      Nhân Nhân nhiều chữ của , lời vàng ý ngọc đặt cho cái tên, giờ xưng với ai người ta cũng ngẩn người, sợ nghe nhầm.

       

      Nhắc tới họ, lòng chùng hẳn xuống, gương mặt tuấn tú thanh nhã nở nụ cười yếu ớt:

      -         Tại hạ có họ, từ khi sinh ra nhi… Thực hổ thẹn, cái tên cũng là do bằng hữu đặt…

      Thấy tình cảnh đáng thương của ân nhân, bản thân lại lạc mất con, vị huynh đệ này tứ cố vô thân mà tấm lòng thuần hậu, chất phác, biến chất thành nghiệt, cướp bóc lừa người. Lão thiên ra vẫn còn tình.

         -    Thứ lỗi, lão phu lại khơi lại nỗi buồn của ngươi, thực vô ý.

      cười xòa, vội xua tay:

         -    sao đâu, lão bá, người biết mà… Ta sao hết… A.. phải ạ…lão bá có định xuống núi vậy? Ta đưa người xuống núi, núi non hiểm trở, lão bá e bất tiện…

       

      sực nhớ ra mình cũng đến lúc phải xuống núi…

         -    Tốt quá, Tiểu Đột Đột huynh đệ… Ta cũng định vào Nguyệt thành… Có ngươi cùng, lão phu an tâm rồi…

         -    Vậy chúng ta , để tới trưa càng mệt a…

      Tiểu Đột Đột hăng hái đứng dậy. Vị lão bá này trò chuyện thực hòa nhã, khiến người ta thấy thoải mái.

       

      Lăng Viễn nhìn y phục có đôi chỗ xước rách, do lúc nãy ngại cành khô đá sắc cứu ông, dáng vẻ Tiểu Đột Đột huynh đệ cũng giống hạng võ biền thô lỗ, có vẻ gì đó thư sinh, tiêu sái, phong nhã hơn. tay có vết gì đó…nhìn như máu…. máu!

         -    Tiểu huynh đệ, ngươi bị thương!!!

      Thái sư vội bật dậy, loạng choạng nhìn vết xước dài tay , máu chảy dài thành vết xuống cổ tay, mà chẳng hề kêu ca, cũng chẳng bận tâm gì…

         -    Chắc lúc nãy vội vàng quệt vào cành cây khô nào đó ngờ lại chảy máu…

      thản nhiên , thèm chau mày. Lăng Viễn bá bá lo lắng hỏi:

         -    Ngươi sao chứ?

         -    sao, lão bá, chỉ là vết xước nho !

      huơ huơ cổ tay phải nhiễm huyết lên, vừa cười vừa trấn an…

      ….Đột nhiên, lão bá Lăng Viễn bất ngờ chộp lấy tay , kéo sát cổ tay vào mắt nhìn kĩ.

       

      Trước ngạc nhiên của Tiểu Đột Đột, Lăng Viễn vẫn tiếp tục chăm chăm nhìn cổ tay , toàn thân ông run run kích động…

         -    thể nào… thể…

      Thái sư đương triều ngừng lẩm bẩm, hai hốc mắt trũng lại nhìn thẳng vào mắt

         -    Ngươi…ngươi… thể nào…

      Tiểu Đột Đột cảm thấy lão bá cẩn thận soi từng đoạn da mặt

         -    Phải rồi…phải rồi…quả là rất giống…

      Ông vẫn tiếp tục lẩm bẩm…

         -    Tiểu huynh đệ, sao ngươi có ấn ký hồ ly của Hạ Tử Quốc…?

      nghe mà lùng bùng lỗ tai…..ấn ký cái gì cơ?

      Ấn ký hồ ly là ấn ký đặc biệt của Hạ Tử Quốc, linh diệu vô cùng, chỉ ra khi có máu nhiễm vào. Những người có ấn ký này đều phải là những người có phần dòng máu hoàng tộc, chung quy, chỉ có con cháu Hạ Tử Quốc mới có ấn ký này…

       

      Lăng Viễn cố nén xúc động, chăm chú nhìn ấn ký hình hồ ly chín đuôi nho cổ tay Tiểu Đột Đột. Dưới ánh sáng càng nét hơn bao giờ hết.

         -    Tiểu huynh đệ, ngươi ngươi là nhi..?

         -    Vâng, thưa lão bá?

      Tiểu Đột Đột tròn to con mắt nhìn nhìn, thành thực trả lời

         -    Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

         -    Ta năm nay tròn 18 tuổi, lão bá có việc gì vậy?

         -    Việc rất hệ trọng, trả lời ta, ngươi còn có thân nhân nào nữa ? Khi ngươi còn , có…ai nuôi dưỡng ?

         -    Có ạ, vị thúc thúc, nuôi ta…

      Lăng Viễn nóng ruột níu chặt tay , gấp gáp hỏi:

         -    Người đó khoảng tứ tuần, tên gọi Lâm Phúc đúng ?

      Tiểu Đột Đột càng lúc càng hiểu, bất ngờ hỏi lại:

         -    Đúng ạ… người cũng biết Lâm thúc sao? Lão bá?

      Lăng Viễn gần như thở nổi, trái tim gần như mọc cánh bay mất… Sụm xuống khiến Tiểu Đột Đột hốt hoảng đỡ ông:

         -    Lão bá, lão bá…người sao vậy?

         -    Mai nương à, rốt cuộc ta tìm được rồi….Lão thiên a, ra người vẫn có mắt…

      Lăng Viễn hướng trời xanh, ngửa mặt than, nước mắt trào ra từ khóe mắt…

      Rồi, ông quay ra Tiểu Đột Đột, xúc động ngắm , thốt từng tiếng trong hơi thở đứt quãng:

      -         Duệ nhi…Duệ nhi của cha…con trai của ta…18 năm trôi…cha tìm được con rồi…..

       

      (Ở đoạn , LV thấy TĐĐ giông giống ai… là giống ổng lúc trẻ chứ ai :)))

      TĐĐ: Rốt cuộc chỉ tại tác giả, bắt ta lưu lạc lâu quá à, lại còn bị bắt nạt, bất công quá….Ngươi còn đáng ghét hơn A Lưu a….

      Meg: Ngươi lắm lời, phải cho gặp lại rồi sao?? Lằng nhằng ta cho làm nhi độ xịch chương nữa…

      è Sức mạnh của tác giả :)))

       



      font-family: Arial; font-size: x-large;'] 

      font-family: Arial; font-size: x-large;']



    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      MeGumi: vì dạo này Min dấu của ta bận, ta lại tự tác nghiệp vậy, sẽ ́ gắng type nốt, chưa chương nào viết vất vả như cái chương quái đản này, nghiêm túc xúc động thì lại phì cười…lúc đọc lại cảm giác y như bị lọt hố! ^^

       

      CHƯƠNG 11:

      Hắn có tên…hắn có thân nhân…hắn phải là nhi, phải kẻ bơ vơ nơi chốn..Thì ra lão thiên già nhưng vẫn là kẻ thấu tình, con mắt vẫn còn đủ tinh để trông khắp cả sáu cõi, giúp hắn tìm lại người thân…

      Phụ thân nói nhà hắn họ Lăng, hắn tên là Lăng Duệ Chi, gia tộc nhà hắn cũng chẳng phải tầm thường. Mẫu thân là của Hạ Vương, phụ thân là Thái Sư đương triều, thân phận tôn quý dưới một người quyền muôn vạn.

      Mới vài ngày trước thôi, hắn tình cờ gặp được phụ thân, lại cứu ông núi Thúy Dư. Giờ hắn mới biết tay mình có ấn ký đặc biệt, cũng nhờ đó mà phụ tử nhận được nhau.

      Mười mấy năm trước, Lâm Phúc thúc thúc vốn là quản gia của Lăng gia, Nguyệt thành bạo loạn, trong lúc chạy chốn lạc nhau, còn cách nào khác đành ôm tiểu chủ nhân chạy trốn…

      Từ đó đến nay, đã mấy mùa mai nở rồi tuyết tan…?

      Chỉ biết…

      Giờ đây nắng xuân ngọt ngào bao phủ, nắng ngọt hơn đường mật, ấm áp hơn lông thú, nhè nhẹ bao phủ khắp nhân gian…Gió xuân cũng ngọt, thổi muôn nơi mang theo vị cỏ cây, hoa trái, rung cành rung lá…ngân vang lên giai điệu của tấu khúc tương phùng…



      “ Nhân Nhân, tiểu thư, người ngậm miệng lại , nhìn khó coi lắm a………!”

      Tiếu Nhu ngồi trước mặt tiểu thư hươ hươ tay, có động tĩnh gì từ người đối diện. Tiểu thư nhà nàng đúng là con người kì quái nha, mấy ngày nay ăn uống gì, chẳng nói chẳng rằng gì, cứ á khẩu, mắt trợn tròn, miệng há hốc…

      Nghìn lần khó coi, phản cảm a…

      “Tiểu thư ơiiiiiiiiiiiiiiii…”

      Tiếu Nhu gào lớn, chủ tử nhà này vốn đã phân lớn nhỏ…

      “Cái gìiiiiiiiiiiiiiiiii…?

      Đường Nhân Nhân cũng gào lớn đáp lại, ai mà biết sau mấy ngày im ắng, nội lực vẫn còn thâm hậu như vậy, tiếng đầu tiên nàng thốt ra lại là hai tiếng “cái gì?”

      “Ngươi im lặng một chút coi, Tiếu Nhu, lải nhải hoài chán à???”

      Nàng lầm bầm mắng, Tiếu Nhu sợ chủ nhân phật ý, nhẹ nhàng cười giả lả dỗ dành:

      “Tiểu thư à, ngồi như vậy cũng đã nhiều ngày, chắc khát nước lắm, ta rót tra cho tiểu thư nhé!”

       Nhân Nhân cầm tách trà, lặng lẽ uống một hơi, nước trà Bích La xuân thương hạng sao nhạt nhẽo, vô vị, trôi qua miệng chẳng khác gì nước giếng.

      Đôi mắt thâm quầng còn hơn cả gấu mèo, trũng sâu vì thiếu ngủ trầm trọng, ngồi mấy ngày vắt hết sạch cả trí tuệ của bản thân ra mà nàng vẫn tin được Tiểu Đột Đột lại là …là …vương gia…

      Có ai , làm ơn đánh nàng một cái , xem nàng có mơ ??? Đường Nhân Nhân nhăn nhó, ngừng đập mặt vào gối bông…than vãn…trong đầu…

      ‘… biết đâu, Tiểu Đột Đột của ta…’

      “Tiếu Nhu!”

      “Dạ tiểu thư…?”

      “Ngươi ra ngoài giùm , nói nhiều đau đầu muốn chết…”

      Tiếng nói vọng ra từ đống chăn.

      “Nhưng..”

      “Ngươi ra thì ta ra vậy!”

      Đường Nhân Nhân bật dậy, uể oải bước ra ngoài, ra đến ngưỡng cửa còn suýt vấp bậu cửa, ánh sáng soi lên càng lộ ra đôi mắt “gấu mèo” của nàng.

      “Tiểu thư..”

      “Đừng theo ta, nha đầu phiền toái này.”

      Tiếu Nhu nhăn nhó bị bỏ lại, tuy đành lòng để tiểu thư  Nhân Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn một mình như thế, nhưng thực sự thì nàng cần ở một mình lúc này.

      Đường gia tiểu thư Đường Nhân Nhân, lặng lẽ bước, thẫn thờ. Gió thổi dịu mát khiến nàng thoải mái hơn một chút. Nhưng xung quanh sao mơ hồ, thực tình vô phương vô hướng, chẳng rõ nên đâu…



      Hai hài tử bé nhỏ đứng bên phần mộ khang trang, thanh tịnh nằm trong khoảng đất đầy dây trường xuân xinh đẹp, nơi chốn bí mật lặng im trong Thúy Dư sơn… bia mộ có khắc mấy chữ : “Đường thị phu nhân Liễu Thùy Nhi.”

      Cái tên thời thiếu nữ vẫn được giữ lại, chắc chắn vị phu nhân này phải rất được trượng phu nàng coi trọng.

      Đường Nhân Nhân năm ấy mới 6 tuổi, tiểu oa nhi giơ tay vuốt vuốt tấm bia, miệng nhỏ khẽ khàng thỏ thẻ:

      “Mẹ, con đến thăm mẹ này, cả Tiểu Đột Đột nữa……ngươi, chào mẹ ta sao?”

      Nàng nhíu mi vấn tội, Tiểu Đột Đột ngoan ngoãn hướng phần mộ cúi chào:

      “Con chào phu nhân!”

      “Nè, tiểu tử, ngươi sao vậy? Suốt cả ngàu nay sao cứ nhăn nhó, nhìn dễ ghét quá …”

       Nhân Nhân lắc đầu, rất hài lòng. Hắn đành nặn ra một nụ cười méo mó, khiến  Nhân Nhân phì cười ngặt nghẽo.

      “Quỷ còn dễ coi hơn ngươi!”

      Ngừng một lúc, ngón tay trắng muốt nghịch ngợm nhéo nhéo má hắn, hỏi:

      “Sao ngươi buồn?”

      Tiểu Đột Đột ủ rũ đáp:

      “Ta có thân nhân!”

      Vài chữ ngắn gọn cũng đủ để nàng hiểu ra, nàng cần ngẫm nghĩ lâu, reo lên cười thật lớn, khẳng ̣nh:

      sao hết, từ nay ta sẽ là thân nhân của ngươi, là người quan trọng nhất của ngươi…đừng lo …”



       Nhân Nhân tha thẩn bước con đường quen thuộc, con phố có Hạc Thanh lầu.

      Quá khứ tan thành từng mảnh nhỏ, trào ra ngoài bất giác hóa thành hình dáng giọt lệ nóng hổi…

      Ngu ngốc.

      Lời này là cho ai, là nàng tự mắng bản thân mình, hắn tìm lại được cha mẹ, hơn nữa lại là một vương gia tôn quý, ngươi mừng cho hắn thì thôi…còn khóc cái gì???

      biết, nước mắt vẫn là vô ý tứ mà chảy ra…

      “Đáng ghét!”

      Nàng hung hăng lau giọt nước mắt, nhưng lau mãi mà sao hết… lệ đua nhau mà chảy má…

      “Ta thật ích kỷ mà!”

      Đường Nhân Nhân chua chát mỉm cười.

      Nàng vui, nàng đương nhiên rất vui, vui đến mức phát khóc, đó là mong ước của hắn từ rất lâu rồi. Nhưng nàng lo, liệu khi đã thành vương gia, quyền thế nhiều như vậy, liệu hắn có còn là Tiểu Đột Đột hay ? Hắn có còn là tên ngốc luôn ở bên nàng, ôn nhu, dịu dàng, mặc nàng bắt nạt ? Hắn có còn là người nàng phải thừa nhận là đã ?

      ai cho nàng câu trả lời…

      Nàng sợ tìm thấy câu trả lời, nếu như nàng mong, sẽ rất đau…

      “Tiểu thư !”

      Thanh quen thuộc vang lên, là một nữ nhân.  Nhân Nhân vội rời mắt khỏi mặt đường, lệ tuy nhòa nhưng khóe miệng buồn bã suốt mấy ngày rốt cuộc cũng mỉm cười.

      “Mễ nhi!”

      Mễ nhi giờ đã thành lão bà của người ta, chững chạc hơn rất nhiều, cũng ‘nặng nề’ hơn với cái bụng căng phồng.

      Mễ nhi vẫn như xưa, câu đầu tiên là nhăn mặt trách nàng:

      “Tiểu thư, ngủ bao lâu rồi? Bộ dáng từ đầu đến chân lôi thôi, lếch thếch này là của một vị tiểu thư saooooooo…?

      Nàng chu miệng cãi lại:

      “Ngươi sắp thành nương, vẫn cái tật lải nhải ngớt đó!”

      Rồi nàng hướng cái bụng của Mễ nhi, giả bộ đau khổ nói:

      “Hài tử à, ngươi tốt nhất sinh ra đừng nói nhiều gống nương ngươi a!”

      Mễ nhi cười lớn, nàng dịu dàng quan sát kĩ lưỡng gương mặt mệt mỏi của  Nhân Nhân:

      lo lắng gì sao? Tiểu thư?”

      “Mễ nhi, ngươi có rảnh ? Có thể hay ngồi nói chuyện với ta một lát?”

      Nghiêm túc và dài dòng thế này, tiểu thư xem ra có vấn đề thật à nha. Phu nhân à, tiểu thư càng lúc càng giống người a…

      “Được thôi, tiểu thư có bao nhiêu muộn phiền, ta sẽ lắng nghe cho hết!”



      “Mễ nhi à! Ta có đáng ghét ?”

      Nnafg buột miệng hỏi, khi hai người ngồi ở phần ban công Hạc Thanh lầu, hóng gió uống trà. Mễ nhi nhấp ngụm trà, chân thật trả lời nàng:

      “Tiểu thư tuy nhiều tính xấu, nhưng đáng ghét…!”

      “Nhiều tính xấu? Ý ngươi là gì?”

      Mễ nhi thản nhiên gõ trán, nói ra một tràng:

      “Thì ví dụ như hay hờn dỗi, tính trẻ con, lông bông, thích đùa, thích gì thì phải làm bằng được, muốn gì là phải có bằng được, ́ chấp, hay gây sự, lười viết chữ, học thì hay ngủ gà ngủ gật…còn có…”

      “Thôi…thôi…thôi…Ngươi an ủi hay ́ làm ta thất vọng vậy hả???”

      Nàng ta le lưỡi, giơ hai tay vẻ vô tội:

      “Oan cho ta a, những gì ta nói có lão thiên chứng giám, đều là sự thực mà!”

      Đường Nhân Nhân nhíu mi lườm nàng một cái, rồi sau đó lại quay về cái điệu bộ lê hoa ủ dột.

      “Có thứ ta rất muốn, mà lại sợ lấy được!”

      Nhìn bộ dáng nghiêm túc, ánh mắt mang theo sự khẩn thiết, hơi thở dài nặng nề của Đường Nhân Nhân, nàng thực sự rất buồn.

      “Tiểu thư đừng lo, tiểu thư xinh đẹp, đáng , ngươi hề đáng ghét đâu!”

      Nhìn ánh mắt  Nhân Nhân, thật giống kẻ thất tình a, biết ai có thể làm nàng buồn như vậy?

      “Thật sao?”

      Nàng mừng rỡ hỏi lại, nhen nhóm chút hy vong, ai dè bị tạt nước lạnh thương tiếc.

      “Bất quá, ngươi chỉ duy nhất quá đáng với Tiểu Đột Đột thôi mà…”

      Hiệu quả bất ngờ, gương mặt  Nhân Nhân xanh lét một cách kì dị…

      “Ách, tiểu thư, ta phải a…”

       Nhân Nhân nhìn thấy nam nhân giơ tay ra hiệu với Mễ nhi dươi phố, là tướng công của nàng.

      “Tiểu thư, Mễ nhi cáo từ!”

      Nàng đành nặn ra một nụ cười yếu ớt, vẫy tay chào,  Nhân Nhân nhìn theo bóng hai người họ chìm trong màu vàng nhạt, ánh nắng chẳng sáng bằng hạnh phúc trong nụ cười và cái nhìn trìu mến họ dành cho nhau…

      Ánh mắt nàng trượt xuống khoảng trống trước mắt

      Trống rỗng…

      Hết thảy những gì trong lòng lúc này…

      Đều là trống rỗng…



      ……

      ………

      Có lẽ  Nhân Nhân sẽ tiếp tục ngồi thừ người như vậy, nếu tình cờ nghe được câu chuyện ở bàn bên.

      Hạc Thanh lầu là nơi để ba kẻ nhàn rỗi ngồi buôn chuyện phiến, đủ thứ linh tinh thổ tả đều từ đó mà chui ra…

      “Ngươi nghe vậy? Nghe nói Thái Sư đã tìm được hài tử ở đây đấy!”

      “Ta biết chứ, bây giờ hắn sẽ là biểu đệ của Hạ Vương!”

      “Còn gì nữa, hình như còn được phong vương, xưng là Thiên Ân vương gia, bổng lộc quyền tước ngang hàng quan nhất phẩm á!”

      “Tiền bạc, mĩ nữ, quyền thế, dùng sao cho hết a! Đúng là ân tứ trời ban mà!”

       Nhân Nhân cau mày khó chịu, đám nam nhân rỗi việc này, buôn chuyện còn nhanh hơn cả vịt., rảnh rang quá, có gì làm sao???

      “Haizz, giờ hắn làm vương gia rồi, chắc chắn sẽ đem binh về, hỏi tội những kẻ trước kia từng đắc tội a!”

      “Đương nhiên!”

      “Phải phải!”

      ……… ‘pưng’…… (Meg: tiếng dây thần kinh của  Nhân Nhân đứt)

      Kẻ…kẻ ngược đãi hắn nhất, phải nàng sao???

      Lá gan thỏ đế của nàng bỗng chốc lại càng bé, còn bằng con muỗi a, ngừng đổ mồ hôi lạnh

      “Ta nghe nói có nhiều kẻ sau khi có ̣a vị, trở nên vô cùng biến chất, lật lọng a!”

      “Ây, may mà ta chưa có đắc tội!”

      “May, ta cũng chưa từng gặp qua a!”

       Nhân Nhân lảo đảo ra đứng dậy, đặt một thỏi bạc bàn, nàng giữ nguyên cái bộ dáng lật đật đó… ra ngoài…

      Tiểu nhị ngang qua, khỏi ngạc nhiên, Đường tiểu thư hôm nay có tướng hệt như gà con mới nở, kì cục thật.

      Ra ngoài đường, nàng ngửa mặt hướng trời, ngừng la hét trong …tâm

      Lão thiên a, người đùa ta sao????

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Meg: lần trước mọi người có thắc mắc biết Tiểu Đột Đột sẽ trả thù nàng  Nhân Nhân kiểu gì a. Ta báo trước là kịp ak,  Nhân Nhân rất cao tay, trước khi Tiểu Đột Đột nhen nhóm ý ̣nh đó, nàng đã tiên hạ thủ vi cường, trước một bước ^^. Nhưng, đó là việc của chương sau, còn chương này,  Nhân Nhân sẽ trực tiếp xuất hiện.

      Chương cuối sẽ được post típ vào ngày kia, vì mai ta type được, vĩ thanh sẽ post típ vào ngày…kìa. :)) phiên ngoại thì cho ta khất nhé, ta còn chưa viết xong phiên ngoại cơ :p

      Mời! ^^

       

      CHƯƠNG 12:

      Hạ Tử quốc hổ là quốc gia phồn thịnh bậc nhất, khoe sắc hương, phô vẻ lộng lẫy xa hoa như một mạn đà la cực kì rực rỡ, nhưng cũng kiêu hùng, ngang ngược chẳng khác nào lão hùm chốn rừng sâu.

      Nguyệt thành vốn đã là một đô hội đông đúc, ngờ rằng kinh đô Minh Hà thành còn mĩ lệ gấp ngàn lần.

      Vậy mà giữa chốn náo nhiệt này, vẫn còn có những kẻ sĩ thanh tao, sống cuộc sống vương giả nhưng hết sức bình dị, lặng lẽ.



      “Duệ nhi, con chuẩn bị xong chưa?”

      Lăng Viễn bước vào thính sảnh. Thính sảnh của Lăng gia bài trí hết sức đơn giản, đâu đâu cũng thanh nhã, chút phô trương, nhưng khí chất toát ra vẫn vô cùng nghiêm trang, cao quý.

      Mai nương, Hạ Tử Mai, của Vương, người đời thường nói nàng từ bi như Bồ Tát, gọi là Bồ Tát đầu thai cũng quá. Lăng Duệ Chi cảm thấy vô cùng may mắn, khi có một vị mẫu nương ôn nhu, dịu dàng như vậy.

      Bà thoáng cau mày, nhẹ giọng nhắc phu quân:

      “Ông đừng giục con, để nó từ từ chuẩn bị, Hạ Vương tuy là bề , nhưng cũng đâu phải người ngoài, thân nhân thăm nhau đâu câu nệ nhiều tiểu tiết như vậy. Duệ nhi à, con cứ thong thả, có gì phải vội vàng!”

      Lăng phu nhân mười mấy năm mới tìm lại được hài tử, trong lòng vui mừng đếm hết, bà thắp hương khấu tạ trời đất, chư vị thần phật của khắp các chùa miếu lớn nhỏ trong thành.

      Nhìn qua ́t cách đoan trang, thấu hiểu lễ nghi, tính tình như mặt nước dễ dao đông, có thể thấy Lăng Duệ Chi giống mẫu thân hắn nhiều phần.

      “Mai nương à, đừng quá nuông chiều con, tốt đâu a…”

      Lăng Thái sư vốn chiều thê tử, chỉ dám ‘nhẹ giọng’ góp ý.

      “Phụ thân, con đã chuẩn bị xong hết, ta mau thôi, để Hạ Vương chờ đợi quá lâu, e sẽ mang tội bất kính!”

      Hắn nhìn phụ mẫu mình, khỏi phì cười trong bụng, xem ra phụ tử nhà hắn đều được chung cái kiếp sợ thê tử a…

      Mai nương khỏi mỉm cười, chắp tay hương trời mà cảm kích:

      “Lão thiên a, Lăng gia ta thật tốt phúc, Duệ nhi lưu lạc xa cách đã mười mấy năm trời, ngài chỉ trả lại cho chúng ta hài tử, còn trả cho chúng ta một hài tử ngoan ngoãn, hiểu lễ nghĩa như vậy…”

      “Mai nương, thôi nào…đừng như vậy chứ!”

      Lăng Viễn vỗ vỗ nhẹ vào bờ vai run run của thê tử, từ khi trở về Minh Hà thành, đôi phu phụ bọn họ biết đã ôm nhau khóc bao nhiêu lần…

       Nhân Nhân à, ta ước gì nàng cũng nhìn thấy cảnh này, phụ mẫu của ta là những người thiện lương, lão thiên đối đãi ta thật tốt a…

      Mẫu thân từng hỏi qua, hắn có hận phụ mẫu vì năm xưa đã thất lạc hắn , thực tình trong lòng Lăng Duệ Chi, chẳng có một tia cảm xúc nào như vậy, thực sự hắn chỉ thấy bản thân thật may mắn, cảm tạ thiên ân còn chưa hết, nói gì đến chữ ‘hận’…

      Lăng Duệ Chi lẩm nhẩm nghĩ…

      Thoáng nhớ tới  Nhân Nhân, tâm lại khỏi thắc mắc. rõ giờ này nàng ra sao? Tính tình nàng trẻ con, hay hờn dỗi, có hắn ở bên, nàng có tìm người khác ‘kiếm chuyện’ ? Nàng liệu có buồn ? Có còn tự ép mình ngồi trong phòng, lạch cạch với mớ trướng sách mà nàng ghét ? Nàng còn giận hắn ?

      “Thưa Thái sư, phu nhân, vương gia, kiệu đã chuẩn bị xong, Trình công công cũng ́ch thân tới đây, nói Hạ Vương cùng Thái hậu chờ trong cung!”

      “Ta biết  rồi!”

      Lăng Viễn gật đầu, bước ra ngoài dặn dò gì đó với gia nhân và gặp Trình công công.

      Mai nương quay sang nhẹ nhàng hỏi hắn:

      “Duệ nhi, con thấy danh tước Thiên Ân vương gia mà Vương ban cho thế nào?”

      “Thưa mẫu thân, ân điểm của Vương ban, đương nhiên là nhi tử vô cùng vinh hạnh!”

      Mai nương cũng gật gật vẻ hài lòng

      Lăng Duệ Chi gần đây bị thay đổi cách gọi, xác thực quen lắm, ai bảo  Nhân Nhân cứ lải nhải hoài Tiểu Đột Đột, Tiểu Đột Đột…làm bây giờ, mẫu thân hắn gọi tên thật, àm hắn cứ ngỡ như bà ……gọi ai.

      Phi thường quen a…

      Sáng mở mắt ra là Tiểu Đột Đột, Tiểu Đột Đột…

      Đêm nhắm mắt ngủ là Tiểu Đột Đột, Tiểu Đột Đột…

      Cứ như thế léo nhéo tới mười hai năm, nhắm mắt hắn cũng nghe thấy a…

      Bây giờ, tuy là về nhà của mình, sáng dậy yên tĩnh, mọi người biết ý làm ồn, đêm đến cũng chẳng ai ho he câu gì, để hắn nghỉ ngơi.

      Thanh tĩnh là vậy…mà cảm thấy hụt hẫng lạ lùng…

      Phải chăng thanh đó đã thấm sâu vào tâm hắn? Để bây hờ, có cái gì đó bất giác gặm hổng một lỗ trong trái tim, nàng đã thành một thói quen, thói quen xấu nhất mà hắn vĩnh viễn bao giờ muốn bỏ…

       Nhân Nhân …

       Nhân Nhân……

      “Duệ nhi, con sao vậy? Có gì khỏe sao?”

      Mai nương lo lắng, khẽ sờ trán nhi tử, có sốt, sao mặt mũi đỏ tưng bừng như vậy????

      “Mẫu thân, con sao!”

      Lăng Duệ Chi cười nhẹ đáp lại, muốn mẫu thân lo lắng a.

      “Chúng ta thôi nào!”

      Lăng Viễn hắng giọng báo.

      Cả nhà họ ba người bước ra ngoài.

      Khoảng sân trống trồng đầy mai trắng, đào hồng. Cành đào đỏ thắm rụng đầy cả sân, gió thổi lên bay thành từng đợt sóng hoa xào xạc, nắng mềm êm ái nhảy múa cùng vũ điệu hồng tươi kia…

      Nền trời trong, gợn từng tảng mây xốp trắng min, Lăng Duệ Chi bình lặng ngắm màu xanh thẳm. Bất giác thở dài…

      ………nếu biết…

      …có một người nào đó ngồi bên gác Hạc Thanh lầu, nhâm ni bánh quế cùng mứt hạnh đào, chán ngán thở dài vì nhớ hắn, mĩ nhân đó cũng nhìn ngắm trời xanh như hắn bây giờ…

      Hắn sẽ nghĩ sao nhỉ???



      Hoàng cung đúng là nơi xa xỉ, hoa mỹ đệ nhất. Chính giữa là Bảo Lạc điên, cao mấy mươi trượng, ̣t vàng uy nghi khảm hình hồ ly, biểu tượng quyền lực tối cao nhất ở Hạ Tử quốc.

      Nhưng giờ, long ngai hề có người ngồi…

      Đại thần hai bên đứng thành hàng, hơi lộn xộn và ồn ào, hai người vắng mặt là Thái sư đương triều và thái y họ Liễu, hai người này xưa nay chưa từng vắng mặt một buổi nào, cũng chưa từng muộn một khăc, vậy mà hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng đâu.

      Lát sau, trình công công, bước ra chính điện, hắng giọng nói:

      “Thưa các vị, Hạ Vương hôm nay đón chào Thiên Ân vương trở về, thượng triều. Phiền các vị đại nhân ra về, tấu chương ta sẽ thay mặt Vương tiếp nhận!”



      Vài ngày sau…

      Đã được vài tháng, Lăng Duệ Chi cực kì nhàn rỗi, ngoại trừ việc giúp Thái sư một số việc, tiếp vài vị sứ thần đến phụng ́ng theo lời Hạ vương, căn bản chẳng có việc gì làm mấy…

      Mới về nhà được vài tháng, hắn chưa thể để phụ mẫu ở lại mà trở vè Nguyệt thành ngay được. Đành ở đây ngày ngày nhớ tới nàng.

      “Vương gia..”

      Tiểu nha hoàn bước vào hậu viện, khẽ bẩm báo:

      “Có chuyện gì?”

      “Hạ Vương triệu người vào cung!”

      “Triệu ta vào cung? Ngươi có biết là vì chuyện gì ?”

      Nha hoàn kia nghe vậy, chợt che miệng cười cười, tỏ vẻ bí mật nói:

      “Vương gia, tiểu nữ nghe phu nhân bàn với lão gia, hình như Hạ Vương có ý muốn ban hôn cho ngài và Liễu gia tiểu thư!”

      “Cái gì??????????”

      Lăng Duệ Chi trợn tròn mắt, thiếu chút nữa là lăn tòm xuống hồ nước, hắn ú ớ á khẩu, như thể vừa nuốt nhằm một trái chanh to. mặt hết tím lại xanh, hết xanh lại hồng…đủ loại trộn lẫn …trông rất giống bánh trung thu cửu sắc a…

      Nhìn biểu tình dở khóc dở cười của hắn, nha hoàn kia khỏi ngạc nhiên. Tiểu thư đó là độc nữ của Liễu gia, dung mạo như hoa, ôn nhu, đoan trang, cầm kì thi họa ngón nào thông tỏ.

      Vương gia hình như cũng rất vui a, nhìn mặt ngài như ‘mừng” đến phát khóc.



      , , …nhất ̣nh là thể…

      Lăng Duệ Chi vừa vừa lẩm bẩm, hắn thà là kẻ lang thang, chứ nhát ̣nh làm vương gia, để phải lấy nữ nhân mà tròn méo sao còn biết…Lão thiên a, ngài cần đãi ngộ con nhiều thế đâu…

      Suốt đời này hắn đâu có ai khác ngoài  Nhân Nhân….

      “Thiên Ân vương tới…”

      Tiểu công công ở cửa hô lớn, Lăng Duệ Chi đã tới cửa Hàn Băng cung của Vương.

      Hoa viên sáng sủa, xung quanh trồng toàn tùng bách, phải tùng xanh lá thì cũng là lá xanh cây. Giữa còn có hồ nước, Hạ Vương thường ngồi hóng mát trong ấy.

      Lăng Duệ Chi tạm nén bớt mớ hỗn độn trong đầu, song, bước chân lại bớt gấp gáp chút nào.

      Dưới ̀nh, ngoài Hạ Vương và phụ mẫu Lăng Duệ Chi còn có một tiên sinh lạ nữa, lão nhân này ngồi đối lưng lại, tạm thời hắn chưa thấy mặt.

      “Thần đệ tham kiến Hạ Vương!”

      Nhận ra sự có mặt của hắn, Hạ Vương vui vẻ khoát tay, ra hiệu cho hắn đứng dậy, Vương là một nam nhân trẻ, lớn tuổi hơn Lăng Duệ Chi là mấy.

      “Miễn lễ, thần đệ, mau tới đây!”

      Lão nhân kia cùng lúc ấy quay lại, bốn mắt giao nhau, cả Lăng Duệ Chi và người kia cũng hẹn mà đồng thanh “A” một tiếng.

      “Thì ra…thì ra…là ngươi…”

      “Ngài…ngài…chính là…”

      Liễu thái y cười lớn một tiếng:

      “Thật thể tin được! Quả đúng đời người ta thấu hiểu hết chữ ‘ngờ’”

      “Liễu ái khanh, khanh nói vậy là ý gì?”

      Hạ Vương hơi cau mày, vẻ khó hiểu, Liễu thái y hào sảng trả lời:

      “Hạ Vương, lần trước, thần đã kể cho người về đêm hội hoa đăng ở Nguyệt thành, rõ Vương có còn nhớ ?”

      “Đương nhiên là có!”

      Liễu thái y tỏ vẻ bí mật, quay sang Lăng Thái sư:

      “Lăng đại nhân có nhớ, lần trước ta nói ở Nguyệt thành có vị tiểu huynh đệ, đã trả lời đúng tất cả câu đối của ta?”

      “Có chứ! Đại nhân còn nói người đó nhìn rất quen, sau đó còn khuyên ta về Nguyệt thành……chẳng lẽ?”

      Liễu thái y kia cười lớn lần nữa, chỉ vào Lăng Duệ Chi:

      “Phải, vị tiểu huynh đệ thần đã kể với mọi người chính là Thiên Ân vương gia đây. Thực tình, ta chỉ thấy hắn có nét giống với Lăng đại nhân hồi trẻ. ngờ lại…”

      Tất cả bốn người, tám mắt nhìn chằm chằm hắn, làm Lăng Duệ Chi đột nhiên biết phải nói gì.

      “Giỏi lắm, trả lời được hết các câu đối của Liễu Thái y, thần đệ của thực tài trí hơn người!”

      Hạ Vương vô cùng hài lòng nhìn hắn, Mai nương xúc đông rưng rưng nước mắt, Lăng thái sư khỏi tự hào…Lại một lần nữa, bao nhiêu mắt đổ dồn vào hắn.

      “Liễu đại nhân quá khen, sau này chúng ta kết thành thông gia, nhi tử ta còn phải học hỏi ngài nhiều.”

      có gì, có gì!”

      Lăng Duệ Chi giật mình, nghe mà hai lỗ nhĩ lùng bùng…

      được!”

      Hắn đột nhiên phun ra hai chữ, khiến mọi người ngưng bặt, tất cả lại…tròn mắt mà nhìn hắn.

      Mai nương là người đầu tiên lên tiếng:

      “Duệ nhi, Liễu tiểu thư là tài nữ xuất chúng, xét về gia thế lẫn tính cách đều hoàn mỹ hơn người, sao con lại khước từ hồng ân như vậy?”

      Lăng Duệ Chi lấy lại phong thái bình tĩnh đáp:

      “Thần đệ khấu tạ hoàng ân, cũng đa tạ hảo ý của Liễu đại nhân, nhưng thực tình, ta thể lấy Liễu tiểu thư!”

      gian trong ̀nh lập tức đặc lại, lắng xuống. Mọi người hết đưa mắt ngó chung quanh, rồi lại nhìn hắn.

      “Thần đệ đã nói vậy, trẫm cũng nài ép, nhưng nếu từ chối hảo ý của Liếu đại nhân, chắc đệ cũng có một lí do nào đó thỏa đáng!”

      Mai nương đột nhiên chột dạ, dù sao thì ‘hiểu con ai bằng mẹ’ mà.

      “Duệ nhi, con nói rõ xem, hay……con đã có ý trung nhân nào?”

      Nghe qua ba chữ ‘ý trung nhân’, Liễu thái y đột nhiên bừng tỉnh, chiết phiến khẽ gõ gõ vào trán, ‘à’ lên một tiếng.

      “Thì ra là vậy, lão phu thật sơ suất, xem ra lần này tiểu nữ của ta có phúc được làm dâu Lăng gia rồi!”

      Liễu đại nhân nhìn Lăng Duệ Chi đầy ẩn ý, hướng hắn mà nói, mắt ngài lóe lên tia sáng:

      “Đêm hội hoa đăng lần trước, lão phu thấy vương gia cùng một nữ tử vô cùng kiều diễm, thanh tú, như thiên tiên giáng trần. Phải chăng là..?”

      Lăng Duệ Chi cười nhẹ, hề phủ ̣nh:

      “Vâng, đại nhân!”

      Mai nương ngạc nhiên, hài tử có ý trung nhân, bà là mẫu thân sao biết a, nghiêm trọng, rất nghiêm trọng…

      “Duệ nhi, nữ nhân đó là ai? Khuê danh là gì?”

      Thấy mọi người còn bắt ép hắn lấy vị tiểu thư gì gì đó, Lăng Duệ Chi khẽ thở phào một hơi, thành thật hướng mẫu thân trấn an:

      “Mẫu thân, nàng là nữ nhi của Đường lão gia của Phượng Hi phường, người đã cưu mang nhi tử suốt mười mấy năm qua. Nàng gọi là Đường Nhân Nhân!”

      Ây dà, chỉ cần là chuyện xoay quanh  Nhân Nhân, câu gì hắn cũng trả lời được a…

      Câu chuyện trong tiểu ̀nh xoay sang một chủ đề khác, trong lòng Mai nương khỏi đánh trống mở cờ, reo vui, lão thiên a, người những cho ta một hảo hài tử, còn chuẩn bị cho bà lão này một nàng dâu sao?

      Phen này về nhà, chắc chắn sẽ phải lên chùa thắp nhang, khấu tạ trời đất.

       

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Meg: chương cuối đấy, nhưng cuối chương cuối lại là ngõ cụt, haizz, còn vĩ thanh nữa mà, mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh thôi, ta viết ngẫu hứng quá, cảm thấy càng ngày mình viết càng chán, haizz…

       

      CHƯƠNG CUỐI:

      “…tiểu thư  Nhân Nhân, tiểu thư nếu nguyện ý gả cho ta, ta xin thề sẽ chăm sóc nàng chu đáo, tuyệt để nàng phải chịu một tia ủy khuất nào, cùng nàng sống tới bách niên giai lão……… Nhân Nhân, tiểu thư  Nhân Nhân……nàng…đâu rồi?”

      Tại hậu viên của Đường gia, Tô công tử nọ đứng thao thao bất tuyệt, hứa hẹn bao ngôn từ hoa mỹ, nguyện ước dài dòng gì gì đó, chưa kịp nói xong thì đã phát hiện ra Đường Nhân Nhân đã …biến mất.

      “ Nhân Nhân tiểu thư!”

      Tô công tử hốt hoảng gọi lớn, ngó nghiêng tìm. Nha hoàn Tiếu Nhu lặng lẽ bước ra, nhạt nhẽo thông báo với gã họ Tô bảnh chọe kia:

      “Tô công tử, tiểu thư nhà chúng ta có việc, đã dời từ lúc nãy, nàng bảo ta nói với công tử, mời công tử về cho, hôm nay tâm trạng nàng vui, có nhã hứng tiếp chuyện!”

      Thực ra, tiểu thư nhà nàng dặn là: “Tiếu Nhu, ta a ngoài một lát, cái tên khùng kia nói nhiều, đau hết cả đầu, đợi hắn dài dòng xong, chừng ta ra thẳng y quán chữa bệnh ù tai, khi nào hắn nói chán thì kệ cho hắn về!”

      Nhưng nàng thể truyền đạt ý đó của tiểu thư nha, được nhã cho lắm.

      “Cái…gì…gì?”

      Tô công tử lắp bắp một hồi, mặt méo mó nhăn nhúm lại, như thể vừa gặm nhầm một cân hoàng liên.

      Tiếu Nhu trong bụng nghiến răng trèo trẹo, trong bụng ngừng gào thét: “Tên khùng này, nói như vậy rồi còn mặt dày ỳ ra đó, ta phải thay tiểu thư đứng đây nghe ngươi lải nhải, ngươi mệt nhưng ta nghe thì mệt lắm a…!”

      Ngoài mặt vẫn phải bảo trì tươi cười.

      Tô công tử kia đành ngao ngán bước ra, Tiếu Nhu hừ mũi, nhanh chân, nàng chỉ muốn một cước đá hắn ra thôi à, đám công tử ăn no rửng mỡ, thực đáng ghét.

      Tiếu Nhu ngồi phịch xuống cạnh mấy gốc mẫu đơn, lấy tay phẩy phẩy, hướng trời cao mà than thở:

      “Lão thiên a, haizz, toàn một lũ công tử đầu heo, suốt ngày hết ăn lại nằm, còn dám cầu thân tiểu thư ta? Người nàng mong nhớ là Tiểu Đột Đột cơ mà…!”

      Tiếu Nhu cứ như vậy lẩm bẩm một mình:

      “Tiểu Đột Đột à, ngươi lâu vậy? Tiểu thư nhớ ngươi, nàng sắp thành kẻ khùng rồi đó!”



      “Muội muội à! Sao cứ ủ rũ cả ngày như vậy?”

      Trình Hiên Hiên lo lắng, vuốt vuốt tóc  Nhân Nhân. Nàng lười nhác nằm tực vào thành ghế, ngẩn ngơ nhìn xuống hồ toàn kim ngư bơi lội. Cảm thấy làm kim ngư thật tốt, suốt ngày tự do bơi lội, vô ưu, vô sầu…

      Nhân Nhân rất giống tiểu miêu nhỏ hờn dỗi.

      “Muội đâu có buồn!”

      Nàng uể oải, lười nhác nhấc môi, nói. Trình Hiên Hiên nhìn cái ‘màn thầu’ nhăn nhó kia, lắc lắc đầu:

      “Tâm bệnh, tâm bệnh a…”

      “Muội buồn thật mà!”

      Đường Nhân Nhân chu môi phản bác:

      “Vậy cười lên tỷ xem nào!”

      “Hì!”

      Đường Nhân Nhân ngồi thẳng dậy, nhe răng cười.

      “Thôi, cất nụ cười ‘đầy răng’ của muội ! Con nít mà nhìn thấy, chừng khóc thét tưởng rằng Mẫu Dạ Xoa tái thế đó…”

      “Hiên tỷ tỷ…”

      “Được rồi, được rồi… trêu muội nữa là được chứ gì, thử điểm tâm ta làm , ta đặc biệt làm cho muôi nha…”

      Đường Nhân Nhân lãnh đạm đáp:

      “Muội muốn ăn!”

      Hiên Hiên nheo mắt kháng nghị:

      “Sao ai cũng chịu ăn bánh ta làm vậy?”

      Nhân Nhân vẫn bảo trì vân đạm khinh phong:

      “Vì ai cũng muốn bảo toàn mạng sống!”

      “Xú nha đầu, dám chê ta! Ta coi ta trừng phạt muội nè!”

      Ngón tay Hiên Hiên vung lên, cù cù khiến  Nhân Nhân phải ré lên cười lớn:

      “Ai nha, đừng mà, ha…ha…ha…!”

      “Để coi còn dám chê trù nghệ của ta ?”

      dám, dám….”

      Trình Hiên Hiên búng mạnh vào trán nàng:

      “Coi như hôm nay ta tha cho ngươi a…”

      “Đa tạ, đa tạ tỷ tỷ tha mạng!”

      Tiếng cười vừa dứt,  Nhân Nhân thở dài một tiếng:

      “Hiên tỷ, muội phải làm sao? Càng ngày càng có nhiều kẻ tới cầu thân a!”

      Nàng nhăn mặt, vùi đầu vào ta, thểu não nói:

      “Muội ưa bọn công tử đó!”

      “Muội muốn chờ Tiểu Đột Đột phải ?”

      “Lăng Duệ Chi chứ!”

      Nhân Nhân tự động sửa chữa, Tiểu Đột Đột của nàng còn nữa.

      Trình Hiên Hiên hiểu hiểu ra:

      “Lăng Duệ Chi hay Tiểu Đột Đột cũng đều là một người mà, đâu có khác gì nhau đâu!”

      “Muội thích Lăng Duệ Chi, muội chỉ muốn Tiểu Đột Đột của muội thôi!”

      Tiếng nói vọng ra mang theo vị nghèn nghẹn của nước mắt:

      “ Nhân Nhân à, hắn tìm lại phụ mẫu, thân nhân hắn lại là kẻ có gia thế cực tốt, muội phải mừng cho hắn chứ?”

      “Muội mừng chứ!”

      Đường Nhân Nhân bỗng nói lớn, bật dậy, hai bàn tay còn che gương mặt nhòa lệ. Hốc mắt đỏ lên, từng giọt, từng giọt lăn dài má…

      Nàng hít một hơi dài, nở một nụ cuwofi nhạt nhòa, ánh cười hiu hắt tan trong gió:

      “Muội ích kỉ lắm! Đúng ?”

      Trình Hiên Hiên quả quyết phủ nhận:

      , muội muội của tỷ ích kỉ, muội sợ hắn còn giống như trước?”

      Nhân Nhân đáp, Hiên tỷ đã nói đúng, nàng cần xác nhận lại, nàng muốn Tiểu Đột Đột biến mất, nàng lo hắn sẽ còn, nàng sợ đối diện với Lăng Duệ Chi của hiện tại cũng vì lẽ ấy.

      “Hắn sẽ như vậy đâu, muội phải tin tưởng hắn chứ!”
      Đường Nhân Nhân nghiêng người, nửa gương mặt chìm trong màu vàng nắng, nửa còn lại ẩn sâu trong vùng bóng đổ.

      “Muội tin chính mình!”



      “Mẹ …con phải làm gì đây?”

      Đường Nhân Nhân gục đầu vào tấm bia đá, hai hàng nước mắt chảy dài thấm lên đá lạnh.

      “Mẹ, con tin tưởng hắn, con quá đa nghi…nhưng con thể suy nghĩ khác…mẹ ơi… Nhân Nhân biết phải làm sao đây, nếu Tiểu Đột Đột thay đổi thì sao, sẽ trở thành vương gia cao ngạo, còn là Tiểu Đột Đột của con trước kia nữa…nếu như vậy…con phải làm sao?”

      Ánh sáng đỏ ngày chiều phủ lên vùng đất trống của Thúy Dư sơn, lầu tịch dương đã lặng lẽ di chuyển về Tây, quầng chân trời đỏ đậm, nhuộm mày nước mắt nàng cũng thành màu đỏ. Mây vần vũ luân chuyển dọc ngang…trời đã sắp muốn tối…

      Càn khôn vĩnh cửu còn đổi đổi thay thay ngừng, há gì lòng người nhỏ bé lại thay đổi…

      Tình này của nàng vẫn là đơn phương. Ngày nào còn ở Nguyệt thành thì sẽ còn nhơ stowis hắn, chi bằng một bước phiên du, thong thả thăm nơi thiên nhai cùng ́c…tiêu diêu cho quên hết sự đời…

      Đường Nhân Nhân lặng lẽ nghĩ…

      “Nhân nhi…”

      Nhân Nhân quay lại, Đường Kiến Nam lo lắng nhìn nữ nhi, hài tử này, giống mẹ điểm nào giống, giống ngay cái thói hay nghĩ ngợi vẩn vơ…

      Biết ngay thể nào cũng tới đây mà, hiểu con ai bằng cha mà…

      “Cha?”

      Nhân Nhân đưa tay quẹt vội lệ, hít một hơi khó nhọc, bóng dáng nữ nhân mảnh mai chìm trong bóng nhạt nhòa.

      “Sao cha biết con ở đây?”

      “Cha là cha con, nếu biết con ở đâu thì sao làm cha được?”

      Đường Kiến Nam ngồi xuống trước phần mộ nương tử, thắp thêm một nén nhang, thuận tiện đưa tay phủi vết bụi đó.

      “Cha biết con ở nhà, cũng ở Nam Cung gia, chắc chắn là đến đây rồi!”

      Đường lão gia ngồi xuống phiến đá rộng cạnh nàng, khẽ liếc nhìn quang cảnh quen thuộc, dịu dàng nói:

      “ Nhân Nhân, cha phải mẹ, nhưng cha có thể thay mẹ lắng nghe con, được ?”

      “Vâng!”

      “Vậy,  Nhân Nhân ngoan của cha, nói cha nghe, con buồn chuyện gì? Xưa nay, mỗi khi con buồn đều nói với ai, chỉ lặng lẽ khóc một mình, lần này, phá lệ kể cho cha nha!”

      Nhân Nhân thoáng ngước mắt, rồi nàng khe khẽ gật đầu:

      “Con buồn vì chuyện Tiểu Đột Đột?”

      Nàng ngập ngừng, rồi khẽ gật gật đầu, ngọc mâu bỗng chốc phủ tầng sương mỏng, lệ long lanh mấp mé, chuẩn bị trào…

      “Nhân nhi à, cha thích phải thừa nhân việc này. Nhưng từ ngày con gặp tên tiểu tử ngốc ấy, cha biết mình có cơ hội kén rể nữa rồi!”

      Trong lời nói kèm theo tiếu ý, làm nàng nhịn được bật cười..

      Tiếng cười ngưng đọng trong gian trầm lắng, Đường  Nhân Nhân khẽ lên tiếng:

      “Con vẫn lo, cha ơi, nếu hắn trở lại, còn là Tiểu Đột Đột trước đây nữa…suốt 12 năm qua, ngày nào hắn cũng chẳng được yên thân, mà người khiến hắn khổ sở lại là..con…Cha, ngay khi con bị bênh, cũng để hắn được yên thân, báo hại hắn suýt bỏ mạng trong núi. Cho dù con hắn, nhưng có lí nào …hắn lại để ý con chứ!”

      Nàng đem toàn bộ suy nghĩ một mạch nói ra hết, Đường Kiến Nam nhẹ nhàng an ủi:

      “ Nhân Nhân, đâu tệ như vậy, hai đứa từ nhỏ đã gắn chặt với nhau, luôn luôn rất vui vẻ mà…chẳng phải vẫn thường dạo phố với nhau sao?”

      “…rồi lần đó, vì con lạc, mà hắn suýt chết với A Lưu a…”

      “…ha, cha vẫn nhơ , hồi nhỏ hai đứa chơi đuổi nhau, chạy vòng vòng rất ngộ a…”

      “…hazzz, lần đó con nhớ, con chạy quá nhanh, mất đà xô vào hắn, cha nhớ chứ? Hắn đập mặt vào tường nhẹ…ba ngày sau gương mặt vẫn giống cái bánh cam, chẳng ngậm nổi miệng húp cháo…”

      Đường Kiến Nam im lặng, nhớ tới những lần đó mà mồ hôi lạnh ròng ròng, tiểu tử kia thực sự chẳng còn nước nào xui xẻo hơn…

      “Cha thấy đó, mười mấy năm qua, ngày nào cũng ồn ào và lộn xộn như vậy, hắn trốn còn xong, nói gì tới việc …haizz..bỏ vậy!”

      Đường Kiến Nam vuốt nhẹ tóc nàng, thở dài lần nữa:

      “Con cần thời gian để suy nghĩ, đúng ?”

      “Vâng, cha, con đã suy nghĩ nhiều năm nay rồi…mà e là vẫn cần thêm nhiều thời gian để nghĩ…”



      Một thời gian sau, Hạc Thanh lầu…

      “Đường tiểu thư, ngươi lại tới…”

      Tiểu nhị hân hoan đón tiếp, gác hai của Hạc Thanh lầu là nơi nàng thường ngồi, giờ vị trí đó, lão chủ quán biết ý luôn để dành cho nàng.

      “Một bình trà Móc Câu thượng hạng, bánh hoa mai và mứt hạnh đào!”

      Đường Nhân Nhân vừa ngồi xuống, tiểu nhị đã biết nàng gọi món gì…

      “Trà đây, trà đây!”

      Nhấp ngụm trà nóng,  Nhân Nhân giật mình, nụ cười hiếm hoi lâu nay bỗng dưng rộ lên như mẫu đơn bừng nở:

      “Tiểu nhị, trà các người hôm nay hảo ngon a…Thanh dịu, vị chát ngọt àm đắng…”

      “Đường tiểu thư quả nhiên biết thưởng thức, loại trà Móc Câu này giống mọi lần a!”

      “Chà, vậy sao? Có hay có thể nói cho ta biết?”

      Tiểu nhị vui vẻ, vắt khăn lên vai, hoa chân múa tay, ngừng tự hào giới thiệu:

      “Tiểu thư, trà này, lão bản đã lấy về từ tận thảo nguyên của Ngõa tộc nha..Nơi đó mùa đông tuyết dày, tới khi bằng tan thì có loại trà này mọc lên… dễ mua được đâu!” (Meg: tiền thân của Marketing^^)

      Hình dung thảo nguyen xnah trước mắt,  Nhân Nhân khỏi thấy thú vị

      “Ngõa tộc? Thảo nguyên? Xứ đó có đẹp ?”

      “Tiểu thư, ta cũng chưa bao giờ đến đó…nghe lão bản kể là rất đẹp, nhưng xa lắm, phải thuyền từ Nguyệt thành qua sông nước Mãn Phiêu, suốt dọc con sông đã mất mấy tháng, lặn lội qua núi non của bao nhiêu dị tộc, ra khỏi lãnh thổ Hạ Tử quốc , rồi phải xuối theo phương Bắc nhiều nhiều ngày tháng…”

      Tiểu nhị lại khoa chân quơ tay, thêm vào lượt nữa, chờ tới khi hắn sang bàn khác, Đường Nhân Nhân áp tay quanh ́c, miệng vẫn lẩm bẩm:

      “Có nơi hay vậy sao?”

      Trời đất mênh mông bờ vô bến, nơi nào sẽ là nơi dung nạp ta đây?



      “Ngươi có nghe ?”

      Đám người ngồi cách đó mấy bàn bắt đầu bàn tán.  Nhân Nhân tròn mắt, im lặng nghe ngóng:

      “Tin gì, tin gì? Còn mau nói?”

      “Thiên Ân vương đã rời kinh đó, nghe nói sắp về Nguyệt thành này, còn có nhiều quân binh hộ tống a!”



      Mất mất gần mười ngày đường, Lăng Duệ Chi đã trở về Nguyệt thành, trong lòng tràn lên quen thuộc, nhìn nơi sầm uất này vẫn đông vui, náo nhiệt. ngờ hắn đã xa nơi này hơn nửa năm rồi…

      Lòng hắn tràn ngập kinh hỉ, thoáng nghĩ đến  Nhân Nhân, hắn đã thấy phi thường hạnh phúc.



      Đường gia…

      “Lão gia, lão gia…Tiểu Đột Đột ách…nhầm…Vương gia tới!”

      Tịch lão bá lật đật bước vào thính sảnh, Đường Kiến Nam lặng lẽ ngồi ghế, nửa chữ cũng nói, mắt chỉ thủy chung nhìn vào phong thư trắng tay…gương mặt ông như già thêm chục tuổi, ánh mắt trũng sâu chìm đắm đầy suy nghĩ.

      Mãi sau mới nhẹ nhàng thở hắt:

      “Cuối cùng thì cũng tới! Mời vào !”

      Đường lão gia thâm trầm khó tả, nét mặt nhìn qua khó đoán là hỉ hay nộ..chỉ lặng người trút những hơi thở dài sượt.

      “Lão gia!”

      Thanh trầm thấp vọng vào, lão gia rời ánh mắt, nhìn nam nhân kia bước vào, tiểu tử thối này, cuối cùng đã lết về đây.

      Hơn nửa năm trôi qua, mà như bao năm dài đằng đẵng….

      Hơn nửa năm trôi qua, cũng nhanh như hoa mai rụng khỏi cành…

      Lăng Duệ Chi, gọi vậy e quen lắm, tiểu tử này những tiêu sái hơn, phong thái ưu nhã, thập phần tuấn, nhưng điều làm Đường Kiến Nam mừng nhất, đó là con người hắn…dường như thay đổi.

      “Vương gia đó sao?”

      Đường Kiến Nam lạnh lùng thả một câu. Tiểu tử này, ta nên mừng hay giận, ta nên cảm ơn hay hung hăng mà đạp ngươi một trận? Vì ngươi…chỉ vì ngươi…mà…

      “Lão gia, đừng như vậy, cháu vẫn là Tiểu Đột Đột lúc trước, cũng là Lăng Duệ Chi của bây giờ, căn bản hề thay đổi!”

      Lăng Duệ Chi khẩn khoản giải thích, nhìn vẻ nóng vội như ‘góa phụ kêu oan’ của hắn, Đường lão gia khỏi ngạc nhiên.

      “Những lời này, nói với ta vô ích, nói với  Nhân Nhân, có phải phù hợp hơn ?”

      Giữ nguyên ngữ điệu, Lăng Duệ Chi  từ từ nói:

      “Lão gia, nàng ở đâu?”

      Làm như nghe thấy hắn nói, lão gia thủng thẳng nói:

      “Bất quá, cũng thể được,  Nhân Nhân của ta ở một ̣a phương rất xa!”

      Lăng Duệ Chi cứng người, ánh cười gương mặt hắn ngưng tụ lại.

      “Lão gia, ngươi nói vậy là có ý gì?”  Nhân Nhân ở đâu?”

      “Ta cũng biết, hơn mười mấy ngày trước, nàng đã chuẩn bị hành lí gọn nhẹ, chỉ mang theo lộ phí, lên đường ngao du lời từ biệt…Chỉ để lại cái này, nói qua loa vài lời…”

      Nay  Nhân Nhân ở đâu, ta biết, ngươi biết, ai biết…

      Phong thư trắng nhẹ nhàng được đặt vào tay hắn, lặng mặt nhìn phong thư, mạch máu dưới da đông lại trong vài khắc, hơi thở nghẹn lại ở đâu chẳng rõ, thời gian cũng như vậy… ngừng lại …ngừng lại… ngừng lại…


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961




      Vó ngựa vang dậy cả vùng đất trời, cỏ non thảo nguyên xanh mơn mởn, mùi hương ngai ngái khiến lòng người nổi lên mảng thanh tịnh…hoa cỏ từng đốm li ti, trắng muốt, điểm tô cho cả vùng bát ngát.

      Gió trời lồng lộng mang theo mùi tươi mới, mây trời từng đám trôi dạt, lững lờ tiêu dao, tuyết cũng vừa độ tan hết, đông giá xám lạnh đã qua , mùa xuân đến cùng nhựng vạt nắng lấp lánh, lặng lẽ xuyên qua từng tầng mây.

      thảo nguyên của Ngõa tộc, nhìn đâu cũng thấy cảnh nam nhân học cưỡi ngựa, bắn tên, săn thú, võ nghệ kẻ nào rèn luyện… nữ nhân hái trà vừa tan sương đêm, vắt sữa, chăn thả đám cừu trắng tinh, thỉnh thoảng, cao hứng, lại xướng vài khúc ca…

      gian thanh bình, tĩnh lặng mà chẳng chút tịch mịch, bởi thanh của sự sống vẫn vang lên mãnh liệt.

      Từ tốn thúc ngựa xuống đồi, cưỡi tuấn mã đen có bờm dài, lục y nam nhân để ngựa nước kiệu thong dong, vừa thưởng ngoạn thắng cảnh, vừa suy ngẫm…

      Trong ánh mắt sâu thẳm như cánh rừng, chẳng ai biết hắn mưu tính điều gì, cũng chẳng ai rõ hắn ngẫm nghĩ lẽ đời gì, chỉ có hắn biết, hắn nhớ đến ai.

      Nam nhân toát lên vẻ nghiêm trang, rất mực tuấn tú, phiêu dật, hắn thực sự hòa nhập với khí chất phóng túng của chốn thảo nguyên. Tinh mâu đảo chung quanh một lượt, đánh giá mọi thứ, Lăng Duệ Chi một mình một ngựa, ngắm cảnh đẹp mà lại thở dài…

      Bốn năm đã trôi qua, bốn năm đằng đẵng chẳng hề làm nỗi nhớ nguôi ngoai dù là chút ít…

      Bốn năm trời kể từ khi hắn biết tin, Đường Nhân Nhân đã nói rằng, bỏ một cách vô trách nhiệm, đáng ghét, ích kỉ…

      Nữ nhân chết tiệt đó, dám chẳng nói gì mà tự tiện trốn , nàng nghĩ sẽ trốn được bao lâu chứ?

      Đồ hèn…vì sao dám đối mặt với hắn?

      Để xem khi tìm đưuọc rồi, hắn có bỏ nàng vào tủ mà khóa lại cho xong ???

      Vừa nghĩ tới là đã một bụng tức giận, tâm trạng muốn ngắm cảnh tan đâu mất.

      Hắn sới tung Nguyệt thành phải một lần, đã tìm kiếm rất rất rất nhiều nơi, kết quả là vẫn chẳng thấy bóng dáng, cứ như nàng chưa từng có mặt trong cuộc đời hắn…

      Đường Nhân Nhân mãi tới năm 6 tuổi mới chịu xuất đầu lộ diện, bước vào tâm hắn mãi chẳng chịu ra, vậy mà chưa đầy mười ngày, nàng đã bỏ lại trái tim trống hoác của hắn mà biến mất…

      Ban đầu là hụt hẫng, rồi đến giận dữ, và giờ là mong nhớ triền mên, lúc nào hắn cũng nghĩ có thể quên nàng, ngày nào hắn cũng ́ thử, kết quả là vẫn chẳng thể quên…

      Mặc kệ, chỉ cần trong vùng trời kia có Đường Nhân Nhân, hắn hề ngần ngại tiếp tục tìm kiếm. Lão thiên đã đãi ngộ hắn một lần, liệu có đãi ngộ hắn lần nữa? Chỉ cần có cơ hội nắm lấy nàng lần nữa, hắn tuyệt đối bao giờ buông tay.

      Lăng Duệ Chi giờ là sứ giả , nhờ tài trí của bản thân mà thu phục được gần bảy vùng đất của các dị tộc quy thuận, lần này tới Ngõa tộc, mục ́ch Hạ Vương giao, cũng phải ngoại lệ.

      Nơi đây, thảo nguyên rộng lớn, dân cư cũng ít, nếu quy thuận triều ̀nh, chắc chắn sẽ rất tốt.

      Nhìn xuống đồi, tuyết đã tan hết, nữ nhân Ngõa tộc rủ nhau hái trà…Lăng Duệ Chi dừng ngựa, cảm nhận dư vị tươi mát ùa vào các giác quan…

      ……đột nhiên…

      Lăng Duệ Chi biến sắc, mọi hoạt động và biểu tình lập tức ̀nh chỉ, đông cứng thành tuyết…tinh mâu sững sờ nhìn, trong đám nữ nhân mang giỏ hái trà kia…

      “ Nhân Nhân”



      Đến thảo nguyên của Ngõa tộc gần bốn năm, Đường Nhân Nhân nhất khoảng thời gian này.

      Đông giá tan hết, chỉ còn nắng ấm, những búp trà mơn mởn chờ tay người hái, mùi nắng ngọt ngào như vị bánh hoa mai…

      Trong gió lộng miền đồng ̉ và nắng nhạt đầu xuân, Đường Nhân Nhân vẫn là tuyệt sắc, tuy vẫn có nhiều điểm khác xưa. Nàng vận hoàng y bằng lụa quý, mà là loại váy bằng vải cứng. Tóc đen tết thành hai bím dày, làn da non mịn nhuộm thêm màu sương gió…bàn tay đầy vết chai sạn do làm việc vất vả. còn là tiểu thư đài các tay dính thủy nữa, nàng đã trở thành một nữ nhân trưởng thành. Bình tĩnh và trầm lặng.

      Duy có đôi mắt là vẫn trong, vẫn tinh , vẫn đẹp hơn cả tinh tú trời cao.

      Bốn năm trôi , nàng đã thấu đáo hơn, nhưng nỗi nhớ hắn còn lớn nhanh hơn cả nàng.

      Ừ. Nàng đã bỏ , thật ích kỉ và hèn nhát… nhưng nhờ vậy, mà nàng suy nghĩ vốn rối ren trong đầu đã được sắp đặt lại đúng chỗ.

      Quãng thời gian này, anfng làm việc rất chăm chỉ, thuyền thì phụ giúp, tới đây cũng học chăn cừu, khi mới làm còn bị cừu đực đuổi chạy trối chết. Nhưng công việc chỉ làm nàng tạm thời bận rộn ban ngày, còn khi bóng đêm ngự trị, hình bóng đáng ghét của kẻ kia lại đến quấy phá tâm tư nàng…

      Lão thiên a, nàng rất mong được thấy hắn, rất mong gặp hắn…

      “ Nhân Nhân!”

      Hai tiếng vang lên khiến Đường Nhân Nhân khỏi giật mình, hóa đá mất một lúc…thanh này a…có xuống hoàng tuyền, lạc tới điện Diêm la nàng cũng nhớ …

      …là hắn…

      …là hắn…

      Bất giác xoay người lại, khuôn miệng nhỏ há hộc kinh ngạc hô lên một tiếng. Bốn mắt giao nhau nhất thời cùng án binh bất động, hai biểu tình đều là sửng sốt.

      Ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu nàng là …bỏ chạy.



      Trời vốn đã trêu đùa, thử lòng người mà xui khiến họ xa cách những bốn năm, nay trò chơi đã có thể kết thúc, vì câu trả lời vẫn là mong nhớ thôi. Trời già xui khiến, thì trời già cũng phải cho họ gặp lại nhau.

      ...

      Nàng làm cái trò quỷ gì vậy?

      Lăng Duệ Chi nhìn theo nữ nhân kia đột nhiên làm trò kì quái, ngồi thụp xuống, vứt cả giỏ trà ở lại, rất nhanh chân luồn lách qua đám đồ đạc mà lặn mất tăm, khả năng vận động thì ra vẫn tốt như vậy.

      Rốt cuộc thì nàng ̣nh chốn đâu nữa, Lăng Duệ Chi dừng bước trước một bãi chăn thả rộng, rõ ràng là thấy bỏ chạy vào đây mà…

      Ngó ngó, nghiêng nghiêng, xoay bên trái, xoay bên phải…

      …và phì cười…

      Hắn cũng rõ sao mình có thể phì cười trong tình huống này, đám cừu lông trắng, bông xốp như mây, giữa chúng là bóng người thập thò, nhấp nhỏm…

      “Làm trò khỉ gì vậy?”

      Hắn vừa cười cười, vừa lẩm bẩm, đúng là chỉ có nữ nhân này mới có thể khiến hắn thoải mái bật cười. Trước giờ, chơi trốn tìm có khi nào nàng trốn được đâu, lần nào hắn cũng tìm ra hết mà, lần này trốn khá lâu, nhưng có sao đâu, tìm thấy là tốt rồi.

      Bao nhiêu bực bội dường như còn chỗ trú ngụ, đôi lúc hắn giận bản thân mình, vì sao lại có thể dễ dàng tha thứ cho mọi người như thế.

      Lăng Duệ Chi khách khí lùa đám cừu ra một bên, vô thanh vô thứ tới sau lưng nàng, rất nhanh tay ôm lấy người cuộn tròn như con cuốn chiếu kia…

      “Bắt được rồi nhé!”

      Nữ nhân này, còn gầy hơn cả trước kia nữa, nếu phải do mớ quần áo bằng vải thô kia níu xuống, khéo  Nhân Nhân sẽ bay vù vù như diều quá.

      Suốt bốn năm nay, nàng đã chịu những ủy khuất gì, thoáng nghĩ đến mà tâm hắn khỏi đau đớn…

      “Á aaaaaaaaaaaaaaaaaa…….!!!!!!!!

      Đường Nhân Nhân bỗng há miệng la lớn, la to hơn cả khi bị trấn lột. ngờ chui vào đây rồi mà hắn vẫn thấy.

      “Ngươi…ngươi… ngươi…sao lại ở đây?”

      Nàng giương đôi mắt to tròn ngây ngốc nhìn hắn, Lăng Duệ Chi nhíu mi, trầm giọng xuống làm nàng khỏi lạnh gáy, lầm bầm gì đó, rồi cũng gào to kém:

      “Lại còn hỏi sao? Ngươi bỏ mà nói rằng, còn dám mở miệng ra hỏi ta????”

      Nàng chu môi kháng nghĩ:

      “Ai bảo, ta có viết thư lại mà!”

      “Vài chứ nguệch ngoạc đó sao, oa nhi 3 tuổi viết còn hay hơn, còn sai chính tả tùm lum nữa! Ta tính!”

      “Ngươi…….!”

      Nàng đuối lý cãi được, thở phì phì, đành ngang ngược ‘chày ́i’ tới cùng:

      “Ta…ta … thì sao chứ? Ta có chân , lúc nào và đâu là quyền của ta mà, ai mượn cái đồ vương gia quái đản như ngươi quan tâm…”

      Uy …còn dám cãi lại bằng cái ngữ khí này sao, xem ra lá gan bốn năm nay, lá gan to lên ít.

      “Ngươi dám bỏ lần nữa, xem ta có buộc ngươi và ̣t nhà hay ?”

      Hắn hừ nhẹ, nhỏ giọng. Nàng hét lớn, trong mắt lẫn lộn đủ thứ biểu tình.

      “Ngươi, mắc mớ gì ngươi quản chuyện của ta!”

      Ai ngờ hắn đáp lại có vài chữ:

      “Đương nhiên a, vì nàng là thê tử của ta a…”

      ……… ‘pưng’… (<- tiếng dây thần kinh  Nhân Nhân đứt)

       Nhân Nhân thoáng chốc ngẩn mặt, cả hai lần nữa bốn mắt ngó nhau, đần mặt ra một lúc, vài chứ mà như sét nổ bên tai, ngơ ngẩn giương mắt nhìn hắn, mãi sau…gương mặt bỗng chốc đỏ lên như hồng chín, lắp bắp…lắp bắp…rất có uy:

      “Ngươi…ngươi…ngươi…ngươi…nói linh tinh gì vậy?”

      Hắn mỉm cười, áp nhẹ trán vào trán nàng, để hai gương mặt gần nhau nhất có thể, rồi thở dài mệt mỏi mà giải thích:

      “Ta nói linh tinh a, điều này có Vương chứng giám, ngài đã ban hôn cho chúng ta, bốn năm trước, ta vội vàng trở về Nguyệt thành cầu thân, cha nàng cũng chấp thuận rồi a. Nàng mà đồng ý, là mang tội khi quân đó!”

      Con mắt  Nhân Nhân càng lúc càng thấy trợn to ra, nàng thấy mình như ngu từng khắc một.

      “ Nhân Nhân ngốc, nàng thật quá quắt, nếu năm đó nàng tự dưng mất tăm mất tích…làm ta tốn bao công mới tìm thấy được. Nhưng……gặp được nàng là may rồi!”

      Đường Nhân Nhân cụp mắt xuống, ‘tiêu hóa’ chỗ ngôn từ hắn vừa nói, mãi sau mới dè dặt ngẩng lên, rất nghiêm túc nhìn vào dôi mắt sâu thẳm quen thuộc ấy.

      Lăng Duệ Chi ôn nhu hỏi:

      “Sao vậy?”

       Nhân Nhân đưa hai tay, áp nhẹ lên má hắn, chăm chú nhìn thật kĩ, nàng muốn nhìn nhầm, cũng muốn coi đây là mơ, đây hoàn toàn là thực a, nàng muốn khắc sâu gương mặt này vào tâm khảm:

      “Ngươi là Tiểu Đột Đột?”

      Hiểu cái đầu óc giàu trí tưởng tượng của nàng đã và nghĩ đến điều gì, hắn thở dài, nhấn mạnh từng chữ một:

      “Nghe-cho-rõ-đây-Đường-Nhân-Nhân! Ta vẫn là ta, là Tiểu Đột Đột của nàng, dù là vương gia, hay nhi, cho dù ta có xưng danh là gì..thì ta vẫn chỉ mình nàng. Hiểu chứ?”

      Nước mắt biết từ đâu trào đến, lệ nóng hổi cuốn theo sầu ưu, theo ủy khuất mà tuôn ra hết,

      Vòng tay ôm chặt hình hài dấu , hắn sẽ lơi tay lần nữa….

      Hắn, vẫn là hắn…

      Hắn, vẫn nàng…

      Đường Nhân Nhân bốn năm nay chưa hề nhỏ lệ, nhưng hôm nay lại có thể khóc lớn trong vòng tay hắn…

      Gió lớn thổi qua thảo nguyên, nhẹ nhàng lách mình qua từng búp trà còn vương sương sớm, mùi hương dịu mát thấm vào từng ngóc ngách của tâm can, mùa xuân, mùa xuân mang theo điều kì diệu và thanh bất biến của tình

       

      _HOÀN_

      19 /04 /2012
       

       

      Kanuzuki MeGumi: m/ tung bông tung bông nào, xong rồi, xong rồi, nhìn chữ hoàn mà sung sướng hết cái cõi lòng, nhìn lại thấy vẫn còn quá nhiều khuyết điểm (nhất là ỳ trệ về tiến độ) nhưng cuối cùng thì cũng xong rồi, cảm giác vui thể tả, thực thanh thản.

      Cám ơn mọi người vì đã ủng hộ nhé! :X *ôm nào* ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :