Bổn Vương Danh Xưng Tiểu Đột Đột - Set. MeGumi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <img class="aligncenter size-full wp-image-9528" title="65" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/01/65.jpg" alt="" width="590" height="442" />


      Bên trong ngôi nhà gỗ là thế giới khác, ấm áp với mùi hương dìu dịu, chủ nhân ngôi nhà vô tình đốt loại gỗ trầm thơm.

      nhìn tiểu ân nhân của mình, trong ánh sáng mờ hắt từ đống lửa, nụ cười tươi rói của nàng như điểm nhấn là lạ…

      Nàng quả đúng chỉ trạc tuổi , lại thấp hơn gần cái đầu, gương mặt tuy lanh lợi sáng sủa, nhưng hoàn toàn chăm sóc chu đáo như Nhân Nhân. Ánh mắt hấp háy, tinh nghịch và cũng nỗi buồn khó hiểu như Tiểu Đột Đột. Nụ cười nửa miệng rất mãn nguyện khi nhìn những thứ trong ngôi nhà. nương lọt thỏm trong chiếc áo lông xù xì của người lớn, ngộ nghĩnh.

      “Nè,nhìn gì vậy?”

      Giọng như chuông reo, khác với thanh ấm ấm hơi khàn của Nhân Nhân, mà kể cũng lạ, sao cứ liên tưởng tới Đường Nhân Nhân vậy???. (Meg: có trời mới biết Lão thiên: , tui cũng pó tay J)

      “A! có, cảm ơn nương nhiều!”

      có gì, ngồi xuống đây cho ấm, ta bỏ thêm ít củi nữa…”

      nương lạ nhanh nhẹn ra góc nhà lục tìm bao củi, giờ Tiểu Đột Đột mới nhận ra kì khôi, lộn xộn đến vui mắt của ngôi nhà này.

      Dưới đất có cái chăn bông, cái gối, ngay cạnh lại là bao củi, bao than. Đồ ăn xếp đầy cái giá xiêu vẹo, treo cả xà nhà nữa. Còn có rất nhiều dao găm, dao rựa rừng…cả gói to lùm lùm có phần vải thò ra mà Tiểu Đột Đột đoán là bao đựng quần áo.

      “Chỉ có nhiêu đó thôi!”

      “…”

      Nàng ta tươi cười, bỏ củi vào, lấy thanh củi chọc chọc cho lửa bùng lên, rồi phủi phủi tay vào gấu áo bằng tư thế bê bối, mà Tiểu Đột Đột đoán chắc tịch bá mẫu rất khó chịu nếu nhìn thấy.

      Đôi tay nhanh nhẹn bắc cái nồi to, đen đen lên nấu nước , khói ám đầy mặt nương, ánh lửa hồng hồng hắt lên gương mặt cứng cỏi. Tiểu Đột Đột ngày càng lạ về vị tiểu ân nhân này.

      “Ngồi , ngồi …!”

      Nàng ta vẻ kẻ cả. Tiểu Đột Đột bỏ túi hồng qua bên, ngồi xuống nhân bát nước ấm của nàng, uống hơi, lang thang cả ngày, chưa bao giờ thấy thứ nước nấu từ tuyết lại ngon như thế.

      “Ngươi từ dưới thị trấn lên đây?”

      Tiểu Đột Đột gật đầu, tiếp tục uống nước, thứ nước lạ lùng có vương cả vài cánh hoa mai, mùi hương nhè của gỗ thơm, và nhất là cơn khát khiến mùi vị của nó càng thêm thú vị. Tiểu nương này cũng khiến người ta rất dễ chịu.

      “Phải a, còn nương?”

      “Ta?”

      Nàng ấy tròn mắt, rồi cười khì khì…

      “Ta sống ở đây, đây là nhà ta đó, thực ra là nhà của thợ săn già và chết từ lâu…nhưng chắc ông ta cũng phiền đâu khi ta ở.”

      Tiểu Đột Đột nhíu mi:

      “Vậy cha mẹ nương?”

      “Cha mẹ?”

      Nàng nhướn mày nhìn lại , rồi thủng thẳng:

      “Họ chết từ lâu rồi, ta chưa bao giờ gặp họ..”

      Nàng đáp với vẻ thản nhiên, cuộc sống mình khiến tiểu nữ này còn nghĩ nhiều về việc đó nữa, cuộc sống tôi luyện giúp nàng đủ sức đương đầu mình, nhưng cũng khiến nàng vô cảm đến tội nghiệp, chỉ biết cười nhạt mọi lúc…

      Thấy nương lạ có hoàn cảnh giống mình, bất giác cảm nhận đồng cảnh ngộ, nhưng vẫn may mắn hơn chút ít…

      “Ngươi sao vậy?”

      “A, có gì, chỉ là thấy nương đồng cảnh ngộ với ta…”

      Nàng gật gù, thản nhiên:

      “Ngươi cũng ở núi giống ta, sao bảo từ dưới thị trấn lên..?”

      , ý ta là, ta và nương đều mồ côi cha mẹ.”

      Tiểu Đột Đột bật cười, lắc đầu trước ngây ngốc của nàng.

      nương ấy lại gật gù, mắt linh lợi nhanh chóng chớp, hỏi.

      “Ngươi tên gì?”

      “Ách, ta tên …Tiểu Đột Đột”

      “Ồ… vậy à, tên hay đấy!”

      Tiểu Đột Đột tin vào lỗ tai mình, người khác nghe thấy bật cười chảy nước mắt, nàng lại thản nhiên khen hay

      “Vậy còn nương?”

      “Ta hả…Lăng Tiểu Yến!”

      Ngừng chút nàng tiếp:

      “Đó là tên ta tự đặt thôi, cha mẹ bỏ ta từ khi xíu, sư phụ ta nuôi ta, dạy ta khinh công, giờ đến sư phụ cũng bỏ ta mà .”

      Nét buồn rầu nổi lên trong khóe mắt. Tiểu Đột Đột ngơ ngác nhìn những vật dụng trong ngôi nhà xíu.

      “Vậy nương sinh làm sao, mấy thứ này đều là do sư phụ nương để lại?”

      Lăng Tiểu Yến phá ra cười:

      , tất cả thứ này đều do ta tự kiếm…”

      Tiểu Đột Đột gật gù, chắc hẳn nương này phải làm việc rất vất vả.

      “Chắc hẳn cực khổ lắm..khi kiếm tiền lo cho cuộc sống!”

      “Cực khổ gì? Kiếm tiền? …ha ha ha….”

      Nàng ta phá ra cười lớn, thản nhiên thông báo:

      “Đâu có, ta trộm đấy! Sư phụ ta là siêu trộm, dạy ta khinh công, để khi chết ta vẫn tự lo được.”

      Tiểu Đột Đột sững lại, nhìn vẻ thích thú tự tán dương của nàng, quyết định im lặng về vấn đề này nữa.

      “Vậy cái tên đó là ngươi tự đặt? Cái tên Tiểu Đột Đột ấy, cũng phải thôi, chúng ta đều là mồ côi, muốn lấy tên gì chẳng được, thậm chí lấy họ Hạ Tử Vương còn được nữa là!”

      “A! phải ta đặt!”

      “Vậy chứ ai, ngươi có cha mẹ nuôi?”

      , là do tiểu nương đặt cho ta!”

      Tiểu Yến lại phá ra cười lớn, nàng có vẻ như rất thích cười.

      “Vậy nàng là gì của ngươi?”

      “Ta..ta cũng , nàng phải muội muội, phải chủ nhân, cũng hẳn là bằng hữu, chúng ta chưa bao giờ được..”

      Họ cũng từng bàn luận, nhưng kết quả là Nhân Nhân thấy rắc rối quá nên cốc rồi chuyển sang chuyện khác.

      “Vậy nàng tên gì?”

      Câu này hình như dễ hơn.

      “Đường Nhân Nhân”

      Tiểu Yến đột nhiên reo lên:

      “A! Đường Nhân Nhân của Phượng Hi phường phải ? Nữ của Đường gia!”

      “Đừng gọi nàng như vậy!”

      Tiểu Đột Đột cau mày vẻ khó chịu, lời bênh vực phát ra tự nhiên đến mức cũng phát ra.

      “Được, vậy ngươi lên Thúy Dư làm gì, trong thời tiết lạnh như thế này? Đừng chơi trong bão nhé!”

      Lăng Tiểu Yến tinh ranh, nàng tiếp, giọng ngọt như mật:

      “Cũng đừng là vì Đường tiểu thư nhé!”

      Tiểu Đột Đột sững người nhìn nàng, vẻ sượng sùng kèm theo chút bối rối, hai gò má phiếm hồng.

      “Phải, phải…nàng bệnh nên..ta cất công chút cũng đáng mà..”

      Nhìn túi hồng bên cạnh rồi nhìn vẻ bối rối của , Lăng Tiểu Yến hiểu phần nào, nương ranh ma cười thầm.

      giận nàng sao? Vì nàng mà ngươi phải lặn lội giữa lúc nhiễu nhương này? Nếu khi nãy ta tìm thấy ngươi, ngươi bỏ mạng trong bão tuyết rồi!”

      Tiểu Đột Đột lắc đầu, nụ cười cùng tia ấm áp trong đáy mắt lóe lên:

      có!”

      Tên tiểu tử này, thích nàng thẳng ra lại còn, mà thôi, lão nương đâu, kệ các ngươi chứ!

      Lăng Tiểu Yến ranh ma nghĩ. Rồi nàng gật gù:

      “Lát nữa khi nào bão tan, ta đưa ngươi xuống núi.”

      “Ngươi biết đường!”

      “Đừng nghĩ ta cũng mù đường giống ngươi!”

      Tiểu Yến hừ mũi, nghe lúng túng cám ơn…

      “Cảm ơn nương nhiều lắm…”

      “Thôi, đủ cảm ơn rồi nha, kể chuyện cho ta nghe , ta thích nghe kể chuyện lắm.”

      Tiểu Đột Đột nhăn mặt:

      “Nhưng chuyện gì?”

      “Chuyện về Đường Nhân Nhân ấy! Mau kể !”

      Tiểu Đột Đột ngẩn người, nhìn vẻ tha thiết muốn nghe của Lăng Tiểu Yến, hơ tay trước đống lửa ấm áp, những chuyện về Nhân Nhân được lưu giữu trong tâm trí như bản đàn êm êm có hồi kết, chỉ cần mở miệng là vang lên:

      “6 năm trước, lúc đó…”



      Trời chịu ngừng bão tuyết, Nhân Nhân cùng mọi người gần tới chân núi Thúy Dư, từ lúc vừa ngừng gió, nàng vội vàng ngay. Đường Kiến Nam cũng đành theo nữ nhi.

      Tiếu Nhu nàng nhìn thấy Tiểu Đột Đột vừa vừa lảm nhảm gì đó mình: “Hồng ư, hình như, ở Thúy Dư sơn có phải…!”

      Nhân Nhân biết nên vui, nên giẫn giữ, hay nên phá ra cười vì đây.

      Chỉ vì lời nàng bừa ra mà tưởng sao…

      “Phượng Hi phường có thể cần ngươi ở đó, nhưng ta luôn luôn cần ngươi ở bên cạnh ta, Tiểu Đột Đột”

      Nếu tìm được , Nhân Nhân khó mà tha thứ cho bản thân, tưởng sao, lặn lội tận lên núi tuyết tìm cho nàng, điên hay giả bộ điên vậy?? Nàng bệnh, còn muốn chọc cho nàng chết luôn saooooo????

      Gương mặt xinh đẹp hơi giãn ra, rồi lại nhíu lại, tựa lão hổ bị dẫm phải đuôi, vừa đau vừa xót vừa tức giận. Mạt nhanh hiểm, giảo hoạt lóe lên, ngươi cứ về đây xem, Tiểu Đột Đột ngốc tử kia, xem ta có treo ngươi lên cây vài ngày, cho ngươi ăn cốc trừ cơm vài bữa ; ngốc, ngốc…có chết cũng chưa hết ngốc…

      Nàng tức giận thở hồng hộc, chỉ mặc chiếc áo mỏng manh, mà Đường tiểu thư vẫn thấy nóng chết người…

      …chân núi ở trước mắt, phu kiệu chưa hạ xuống, nàng lao ra khỏi kiệu, vừa vặn nhìn thấy ngay bóng dáng lững thững quen thuộc bước ra từ tán rừng thưa đầy tuyết trắng….

      Tiểu Yến xuống, chỉ dắt lưng chừng, rồi chỉ dẫn nốt phần đường còn lại, tiểu ân nhân biến mất, thấp thoáng trong tán cây thường xanh xanh tươi…

      Còn dưới chân núi, ngay lúc này, sững người nhìn thấy Nhân Nhân, nàng lo lắng, hết nhíu lại giãn mi… đôi môi tái nhợt run run…khóe mắt long lanh nước…

      Rồi…………

      ……khi chưa kịp phản ứng, nàng rất nhanh, hùng hổ lao tới khởi binh vấn tội,  nương tay cốc cho tỉnh ra, miệng la hét ngừng nhéo , vừa xả giận vừa chứng thực ở đây…

      ……khi chưa kịp hiểu ra, chưa kịp kêu đau, nàng òa khóc mà ôm chặt lấy , nước mắt lau hết vào tấm áo lạnh ngắt của

      Tiểu Đột Đột thoáng mỉm cười…vỗ nhè lên đôi vài run run, trong vẻ mặt hỗn độn đủ loại cảm xúc của Đường Kiến Nam lão gia…

      Và…………

      ……vầng thái dương rẽ mây mù mà tỏa nắng xuống nhân gian, xóa mờ lớp lớp tuyết giá…

      …….nắng nhảy nhót khắp rừng mai, chim hàn điểu rù lên vui sướng hót vang trời, muôn vàn sinh linh rời tổ đón chào những tia nắng đầu…vạn vật vươn mình khỏi cái ảm đạm, u lãnh…

      ……mùa xuân mới đến đem theo những chân tình rất mới…

      (hết chương 7)

      Meg: phì…chương nì dài quá, type mãi mới xong, cuối cùng cũng done cái quãng thời gian bé xíu ngu ngơ này lại, từ chương sau, mấy mấy chị nhớn oy’, nhìu thứ để đây… *che miệng, cười gian*


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <img class="aligncenter size-full wp-image-9944" title="16" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/01/16.jpg" alt="" width="590" height="442" />


      CHƯƠNG 8:ĐÊM HỘI HOA ĐĂNG

      PHẦN I: 12 NĂM SAU…

      Mùa xuân êm dịu và nhàng biết mấy. Nắng dịu dàng hôn lên vạn vật. Gió hây hẩy mang theo mùi hương ấm áp của hoa cỏ. Hoa đào trong sân nở sớm quá, từng cây, từng cây trong sân hồng tươi rực rỡ, căng tràn nhựa sống, hòa cùng những đám mây trắng lãng đãng bông xốp. bức thêu sinh động của tự nhiên, còn gì đẹp hơn nữa???

      Đường Kiến Nam ung dung ngồi dưới gốc đào già, uống rượu thưởng hoa, Hạnh hoa tửu của Hạc Thanh lầu quả thực rất biết cách mê luyến lòng người.

      Thời gian trôi qua lần lữa…gương mặt Đường lão gia tuy vẫn còn nét phong độ như xưa, nhưng ít nhiều cũng mang chút gì đó trầm tĩnh hơn, bình thản hơn, ánh nhìn thấu suốt điềm đạm.

      Haizz…nữ nhi của tròn 16 tuổi, có người cha nào già …?Phải a, nữ nhi của , Nhân Nhân của , đệ nhất mĩ nhân trong Nguyệt thành, xinh đẹp như tiên tử, tài trí hơn người, hài nhi như thế phụ thân nào lại tự hào a???

      Đường Kiến Nam vừa uống rượu, ngâm thơ, vừa nghĩ thầm, sinh thần vừa qua, Nhân Nhân tròn 16 tuổi, nữ nhi lớn, đến lúc thành gia lập thất…Đường Kiến Nam chắc phải lo lắng nhiều đây…

      Nhưng…

      …e rằng…trời lại thương quá đỗi, cần phải lo lắng gì hết, Đường Kiến Nam này có cái phúc được băn khoăn suy nghĩ cho địa cả đời của Nhân Nhân. Nàng tự quyết rồi…

      Nàng đối với nam nhân khác ngoài tiểu tử ngốc nghếch kia, cho dù là trạng nguyên thông tuệ, võ tướng kiêu dũng đều thờ ơ, lạnh lùng đến rợn người. Đường Nhân Nhân quyết định đại thay phụ thân rồi sao???Thử hỏi xem người làm cha như còn cái gì lo nữa đây??? …bất công quá…lão thiên…

      Người cứ bắt phải lo nghĩ mà, đừng cho thảnh thơi, vô lo vô nghĩ như giờ, chừng lại khăn gói theo tổ tông sớm…

      Phượng Hi phường được Hạ Vương gia ân, trở thành đệ nhất phường thêu trong thiên hạ, tâm nguyện với thê tử, coi như hoàn thành nửa, nửa còn lại là lo cho đại của nữ nhi, lại bị nữ nhi “….phủ quyết..”.

      Đường Kiến Nam giờ rảnh rang quá, lại hóa sầu đời a…



      Trời xanh trong veo, vô cùng dễ chịu, tuyệt vời cho Phượng Hi phường bắt đầu ngày làm việc mới. Đơn đặt hàng giờ kéo đến ngớt. Từ Vương tôn quý tộc cho tới những gia đình trung lưu…đủ loại…khách hàng. Nhiều khách nhiều việc, bận tối mắt xong, Tiểu Đột Đột có lúc nào được ngơi nghỉ.

      Ây dà, là nhanh a, để nam hài 6 tuổi ngày trước trưởng thành thành nam nhân 18 chững chạc, tuấn tú… ra cũng lâu lắm, hoặc là rất lâu đến nỗi người ta chẳng còn cảm thấy gì…

      Bóng dáng cao lớn ngồi sau đống trướng sách  dài dằng dặc, dày cộm , sổ ghi chép lúc nào đóng, đặc kín toàn chữ, ngón tay ngừng lật qua, cặm cụi ghi ghi, đánh dấu. Thỉnh thoảng, bàn tính lại lách cách vang lên đều đặn và cẩn trọng.

      Tiểu Đột Đột giờ được lão gia giao cho việc kiểm đơn đặt hàng. Ngày trước đều do Tịch lão bá làm, nay lão bá già, nhanh nhạy như trước, giao cho e chẳng ai làm.

      Ánh sáng màu vàng óng rơi vào khung cửa sổ, soi chiếu lên tuấn nhan đầy nét cương nghị. Duệ mâu dài, đẹp như họa từ tranh, nhưng vẫn nỗi buồn cố hữu. Vẻ tiêu sái đĩnh đạc nhưng vẫn phong tình phiêu dật. Đủ khiến cho các vị tiểu thư khuê các ôm nỗi tương tư…

      Ây …dà… xem chừng các vị tiểu thư ấy chỉ có thể để trong lòng tình cảm của mình thôi, tiếp cận lại là phạm trù khác, bởi vì…

      “Tiểu Đột Đột!”

      Thanh lảnh lót vang lên từ lầu dưới, kẻ mà người chưa tới, thanh làm phiền, chỉ có nàng mà thôi…

      Mười hai năm trời, Tiểu Đột Đột sống bên cạnh nàng, rút được hằng hà sa số các kinh nghiệm khác nhau, to đủ loại, nếu vác thành bao lưng e phải nặng mấy trăm cân.

      Hai người bọn họ tính tình trái ngược nhau như mặt trăng và mặt trời, vậy mà lúc nào cũng quấn quít như loài sẻ tước, đâu cũng có đôi.

      Từ lâu chấp nhận trở thành Tiểu Đột Đột của nàng, còn có thể than vãn chi đây???

      “Xin chào!”

      cước khách khí văng đại môn, Đường Nhân Nhân nhanh nhẹn nhảy qua ngưỡng cửa. Hồng y lấp lánh nhưng sánh nổi với nụ cười rực sáng của mĩ nhân.

      Mắt phượng sáng quắc ánh lên vẻ tinh quái chẳng hề giấu diếm, dưới mày liễu sắc nét. Da ngọc trắng mịn như màu sữa. Tư thái vừa kiều diễm mị hoặc, vừa ngạo nghễ khiến tiên tử cao xanh cũng phải hổ thẹn. Vóc dáng mảnh mai, lướt nhanh tựa như phấn điệp.

      “Tiểu thư Nhân Nhân, đừng có ngày nào cũng đạp cửa như thế được ? Hại ta ngày nào cũng phải sửa lại!”

      Cứ 3 ngày nắn cửa, 7 ngày thay cái mới thế này, chừng thành thợ mộc mất tiêu!

      “Kệ ngươi chứ!”

      Nàng nhún vai thản nhiên. Tiểu Đột Đột thiểu não lắc đầu. Duệ mâu rời khỏi đống trướng sách, tiếp tục chép chép ghi ghi.

      Nhân Nhân cau mày, điểm cũng vừa lòng, giả lơ hả, lờ nàng hả? Ngọc diện thất sắc, lóe lên tia nguy hiểm.

      “Uỳnh…………”

      khối lượng đồ sộ từ giỏ thức ăn của Đường tiểu thư đem đến, được ném thẳng lên bàn, đè lên mớ trướng sách khiến chúng nhăn nhúm, suýt chút nữa nghiến vào tay Tiểu Đột Đột.

      giật mình bật ngửa ra sau, trợn to mắt nhìn nàng.

      ngọc nhan bốc lên hàn khí, mạt tàn khốc, y như ngưu đầu mã diện  của lão Diêm La

      “Tên tiểu tử khốn khiếp này, ngươi năm lần bảy lượt né tránh ta, chui tụt trong phòng ra, ngươi hứa cùng ta lên núi chơi hôm nay, ngươi…ngươi…”

      Biết ngay là thể nào cũng vậy mà, Nhân Nhân đúng là tồn tại phân nhẫn nại trong người. Hoặc là mắt ngọc kia rưng rưng lệ, hoặc là la ầm lên…nhưng khóc lóc phải là cá tính của nàng…

      “…ngươi là muốn chết mà…”

      Nàng nghiến răng vung tay, Tiểu Đột Đột thức thời nghiêng né, thân thế nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay nàng, phòng trừ việc tiểu thư ngốc này khua lung tung rồi tự làm bản thân bị thương.

      “Được rồi, được rồi…bình tĩnh nào..”

      cười cười, giọng trầm khàn đục, nhàng quở trách:

      “Nữ nhân trưởng thành mà tính cách vẫn y như nhi tử…”

      “Kệ ta!”

      Nàng hừ mũi, nhwung hề phản kháng, cũng vùng gạt tay ra, ai thèm để ý người ta nghĩ gì cơ chứ.

      Tự nhiên, khí im lặng kì lạ đột nhiên bao trùm, Tiểu Đột Đột sững lại, tinh mâu xoay chuyển đặc biệt nhanh.

      Xúc cảm mềm mại của làn da trắng như sữa khiến khỏi ngẩn người. Ánh mắt rất tự nhiên trượt xuống bờ vai mảnh khảnh, rồi vóc dáng trong lớp váy lụa. Gương mặt nhu tình kề sát mặt

      Chết tiệt, biến thành sắc lang từ bao giờ vậy?

      Tiểu Đột Đột thầm mắng nhiếc bản thân.

      Đường Nhân Nhân cũng bất giác bừng đỏ mặt, nàng hất bàn tay kia ra, nhấm nhẳng cầm giỏ thức ăn quay  hướng đại môn …

      “Tiểu Đột Đột đáng ghét”

      Giọng khàn lạc hẳn mang theo điệu dằn dỗi. Càng lúc Nhân Nhân càng cảm thấy, giữa họ có khoảng trống thể lấp đầy…rất đáng ghét…

      Tiểu Đột Đột nhìn bóng hình thân thương khuất sau đại môn, nghe tiếng “rầm” lớn  đóng sập, lực đạo hề nha. Xem ra lần này Nhân Nhân thực tức giận.

      Mi tâm nhíu lại, mệt mỏi, dẹp đống trướng sách qua bên, đâu còn tâm trí nào nữa. Cãi nhau xong mệt mỏi a…

      Hơn tháng nay, hai người bọn họ cùng nhau thưởng ngoạn phong cảnh núi, thậm chí còn cùng nhau ăn cơm, những lời ríu rít khi xưa nhàng tan vào quá khứ, để lại mặt thực im lặng, mang tư vị đăng đắng…

      …đâu phải điều mong muốn…

      …đâu phải điều nàng mong muốn…

      Nhân Nhân cũng là, bọn họ đều trưởng thành, vậy mà nàng cứ thân mật với y như lúc , liệu có nam nhân bình thường nào chịu đựng được ???

      Khó trách…đầu óc Nhân Nhân xưa nay vốn thuộc loại đơn giản, bắt nàng bỗng chốc sâu sắc, ngoài sức tưởng tượng mà.

      Lục y nam nhân bất lực đạp đầu vào …bàn tính… tuy phải thần cơ diệu toán, nhưng cũng thông tuệ chẳng phải ngu đần gì, tính được trăm ngàn thứ, duy chỉ có lòng nàng là sao tính nổi…

      Trong Phượng Hi phường, có kẻ kêu gào bất lực, khiến lão thiên đinh tai nhiếc óc…



      Hạ Vũ đình, Nam Cung môn…

      Trong vườn ong bướm lượn đầy trời, mặt hồ lấp loáng như kim ngân, ánh vàng chói mắt của bầy cá chéo thi thoảng lại nhá lên…

      Lâm Ngọc Nhi, bảo chủ phu nhân cùng Đường tiểu thư ngồi ngắm cây, thưởng hoa mấy canh giờ..tuyệt nhiên lời vang lên.

      “Nghĩa muội…”

      Nam Cung phu nhân ái ngại lên tiếng, Nhân Nhân bảo trì vẻ mặt chán nản, lười biếng lên tiếng:

      “Đại tẩu chỉ dạy…”

      “Ta hiểu muội buồn, nhưng …Nhân Nhân à…rốt cục là muội có định thả miếng bánh đó …?”

      Đường Nhân Nhân nhất thời ngây người, bất giác nhìn xuống việc mình làm là thả bánh hoa mai cho cá ăn, cầm hơn nửa canh giờ thả xuống…báo hại mấy cái miệng háu ăn chờ đến rã rời, tức giận quẫy tung tóe nước.

      “Đám kim ngư này cũng rảnh rang a…”

      Nhân Nhân vừa lẩm bẩm vừa ném xuống, vừa quay sang nhìn Ngọc Nhi tỷ tỷ:

      “Trông muội thê thảm lắm sao?”

      Lâm Ngọc Nhi bình sinh giỏi an ủi ai, rất thản nhiên gật đầu:

      “Phải, trông như ai thiếu nợ muội mấy vạn lượng.”

      Nhân Nhân chán ngán quay mặt , thở dài…tiếp tục ngắm hồ nước và thả hồn theo dòng biếc luôn.

      Ngọc Nhi cười :

      “Muội lại cãi nhau với Tiểu Đột Đột?”

      Dường như được dịp, Nhân Nhân hét lớn:

      là đồ đáng ghét, hỗn đản…@##$%#$%@$@....!” (Meg: ô ngôn uế ngữ cần xử lí)

      Sau khi la cho hả giận, Đường tiểu thư giọng lẩm bẩm.

      “Muội đáng ghét đến vậy sao? Vì sao lẳng tránh muội?”

      Mi tâm nhíu lại, ngọc nhan lóe lên tia ảm đạm, pha lẫn chút ấm ức, trong lòng dâng lên tư vị chua chua là lạ.

      Lâm Ngọc Nhi dở khóc dở cười, tiểu thư Đường gia hỉ nộ vô thường, 16 mà đầu óc vẫn ngu ngơ như đứa con nút, đến bao giờ mới chịu lớn lên đây? Nhưng suy cho cùng, đó cũng chính là điểm đáng của nàng, tình cảm xuất phát cũng bắt nguồn từ chữ “chân”.

      “Muội à, đừng lo, Nhân Nhân ngoan, có chuyện Tiểu Đột Đột ghét muội đâu!”

      Chuyện đó cũng phi lí từa tựa như gà mái mọc răng vậy.

      Vỗ vỗ lên hai má trắng nõn, Lâm nương tử chẳng thể an ủi gì hơn ngoài mấy chữ đó, suy cho cùng , nàng cũng chỉ hơn Nhân Nhân có vài tuổi chứ mấy, quyết tâm bỏ nhà phiêu bạt giang hồ chưa gì gặp phu quân, chung quy lại bị tóm lại chỗ.

      Hơn nữa, cái miệng Lâm Ngọc Nhi sinh ra tuân theo mệnh chủ, thêm bớt vài câu nữa, chừng tiểu muội khóc thét vì tủi thân quá, im lặng, tốt nhất là im lặng…

      chứ?”

      Đường Nhân Nhân mở to mắt, ngước nhìn vẻ rất vô tội, đôi mắt sóng sánh trong veo như mặt nước hồ, hề gợn vẩn tạp chất, dưới hàng mi cong hoàn mỹ. Đáng chết được, kẻ nào dám ghét? Nhìn biểu cảm đó gỗ đá còn mủi lòng huống chi lòng nhân loại…

      !”

      Ngọc Nhi quả quyết gật đầu, Đường Nhân Nhân lệ lóng lánh chưa khô, khóe môi cong lên thành ánh cười nhu hòa, tỏa ra hàng vạn ánh thái dương ấm áp.





      Nhìn mỹ nhân tươi cười…hai bóng người đứng lại ở cửa viên rất biết ý, rất thức thời lùi lùi lại…

      vào nữa sao?”

      Nam Cung Thiên tinh quái nhìn, lục y bênh cạnh rất muốn đập đầu vào …đâu đó, nhưng lại lười nhác dựa vào tường…

      “Bảo chủ đừng trêu ta..”

      “Ha…ha…haaaa…”

      Nhìn Tiểu Đột Đột thiểu não, Nam Cung bảo chủ càng nhịn nổi cười, khỏi thấy tội nghiệp , nghĩa muội của hỉ nộ vô thường, sớm nắng chiều mưa, hai đứa này hệt như oa nhi, ngu ngơ hết chỗ . Tối về nghe phu nhân thuật lại, chắc lại ôm bụng, méo miệng cười hết đêm quá…

      “Ta thực thể hiểu, ngàn lần -thể-hiểu, mới sáng còn gào thét muốn chết màng nhĩ, giờ lại hớn hở cười tươi…phi thường…phi thường thể hiểu. Chẳng biết khi nào nổi dông mà tránh né.”

      Nam Cung Thiên quả quyết gật đầu, hết sức tán thành, chơi mạt chược với Diêm La chừng còn dễ hơn ngồi đoán ý của nữ nhân .

      Nhìn ánh cười như lê hoa nở rộ kia, Tiểu Đột Đột bất giác an lòng, ít ra cũng nhăn nhó, rơi lệ nữa, Nhân Nhân vui vẻ trở lại, tốt sao……?



      “Đường tiểu thư, Nhân Nhân tiểu thư …Nhân Nhân …”

      Tiểu Đột Đột đứng giữa sân hét lớn, khản cổ mà người cần gặp nhất quyết ló mặt ra…

      Tiếu Nhu nàng hề ra khỏi viên nửa bước, vậy mà từ tối tới giờ chẳng thấy đâu…

      tức khí gào lớn:

      “Đường Nhân Nhân mau ra đây…”

      ‘Bốp’…

      vật nặng và cứng từ đâu bay thẳng vào trán khiến đau điếng , đưa tay lên xoa xoa, sưng cục nha…

      Quay lại nhìn hung khí, ra là cái màn thầu, xét theo hình dáng quái dị, độ nặng khủng khiếp, sức sát thương kinh người chắc chắn là màn thầu do nàng đích thân làm.

      kèm theo là thanh quen thuộc:

      “Ngươi hà cớ phải kêu cả danh ta ra.. tai ta đâu có điếc, tiểu tử ngốc này…”

      Nhanh chóng phát ra nguồn thanh , đó là từ nóc nhà. Quả thực tiểu thư nhà ngồi rất nhàn nhã đó, ngửng mặt ngắm sao, tư thái ung dung …thấy ghét

      …báo hạ khản cổ nãy giờ, ra là cố tình giả câm điếc.

      Về điểm này Đường Nhân Nhân hơn hẳn tiểu thư nhà khác, các tiểu thư danh môn hầu hết chỉ có thể gảy đàn vẽ tranh, hiếm có ai bước leo lên mái nhà, thuần thục hơn khỉ như Nhân Nhân nhà này a.

      bật cười, nàng biết ví von như thế, chừng lột da cũng nên.

      Tiểu Đột Đột nhanh chóng trèo lên, ngồi bên cạnh nàng, mi tâm nam nhân hơi nhíu lại, vẻ hờn dỗi

      “Vì sao nghe ta gọi..”

      có thấy!”

      “Đường gia tiểu thư nghe thấy người ta gọi gần nửa canh giờ?”

      Nàng quay lại lườm , rồi lại ngẩng lên nhìn màn đêm đen thẫm như mực mài,, lắc rắc vài ngàn minh tinh sáng rỡ, chẳng khác gì gấm lụa thượng hạng…

      Bốn mắt đột ngột giao nhau, im lặng mà cũng hàm súc đầy đủ tâm ý, ánh cười nhàn nhạt lên từ đôi mắt nhấm nhẳng…

      Bóng hồng y nhè tựa vào vai nam nhân, lặng ngắm dạ tịch…


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <img class="aligncenter size-full wp-image-10815" title="0101_1024" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/02/0101_1024.jpg" alt="" width="590" height="442" />


      PHẦN 2:

      Làn hương mỏng thoảng mùi trà gừng ấm ấm và hạnh đào chua chua ngòn ngọt được Tiểu Đột Đột nhè thưởng thức. Loại trà này thích nhất, có nằm mơ cũng nghĩ rằng  Nhân Nhân lại có ngày tinh tế thế này, vì mà chuẩn bị trà.

      Trầm thanh khẽ châm chọc nữ nhân ngửa đầu ngắm sao bên cạnh:

      “Từ bao giờ lại thích cắm trại mái nhà?”

      Đường tiểu thư nhạt nhẽo đáp:

      “Im lặng và uống cho ta, ăn cơm chưa no, muốn ăn cốc?

      “Đa tạ thịnh tình, nhưng ta no rồi!”

      rất thức thời giả lả cười, lui về sau đề phòng, vừa cười vừa thở dài tiếng. Tâm nàng đến bao giờ mới thôi tính trẻ con đây !!!

      Cuối cùng Đường Nhân Nhân lại là người đầu hang im lặng trước, bản chất ồn ào cho phép cái lưỡi ngừng nghỉ, nhưng thanh trong trẻo kia lại vang lên cách dè dặt, phi thường khác biệt so với thường ngày:

      “Ách, ta… ta có việc này…”

      “Sao vậy?”

      Ánh mắt chăm chăm rời khỏi dung nhan như ngọc tạc kia, đường đường chính chính nhìn người ta nha. Mĩ mạo ửng hồng, cúi đầu cắn cắn môi, dám nhìn thẳng vào đôi mắt thâm sâu của , lảng tránh bong mình hiển trong mắt .

      “Khô… có gì, chỉ là …là…”

      “Là gì?”

      thong thả nhấp ngụm trà, nàng càng muốn trả lời, càng thích truy vấn, Tiểu Đột Đột gian xảo cười thầm trong bụng.

      “Chỉ là, cha , Tô công tử ở Tô gia muốn cầu thân ta.”

      ‘Phụt…’

      Bao nhiêu trà thi nhau phụt cái, Tiểu Đột Đột ho sặc sụa, mắt quên nheo lại nguy hiểm, trừng trừng nhìn nàng như tội nhân trọng tội.  Nhân Nhân lại nhìn lại với vẻ hiển nhiên, vô (số) tội.

      Thái độ cấp dọa nàng kinh hách vô thức lùi về sau.

      “Cái-gì?”

      ghìm nén lại mớ hỗn loạn, phun ra hai tiếng, tròng mắt khóa chặt con người trước mặt.

       Nhân Nhân chẳng hiểu tức cía gì, nhưng bị dọa giật mình, suýt mất đà lăn tòm xuống mái, vô thức thanh minh:

      “Tô bá bá mới đến đây vậy thôi…”

      “Họ-đến-lúc-nào?”

      Mây đen ùn ùn kéo đến mù mịt, sấm chớp vô hình nổ đùng đùng đầu ai đó, sắc thái so với Diêm Vường còn tệ hại hơn vài phần. Nhưng thái độ vẫn giữ bình tĩnh, lãnh đạm làm nàng lạnh sống lưng. Tiểu Đột Đột hôm nay ăn nhầm cái gì mà to gan vậy? kẻ  nhu hòa như chưa bao giờ bày ra cái mặt này với ai.

      “Họ mới đến hôm qua thôi!”

      “Đường tiểu thư gì với họ?”

      Chu choa, nghe hai hàm răng nghiến vào nhau nha, đáng sợ quá! Trong lòng  Nhân Nhân lần đầu tiên biết sợ, tình biến hóa bất lợi cho nàng từ khi nào?

      Chưa kịp lui binh bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy vai nàng, sắc diện chẳng thay đổi, nhưng ngữ khí vang lên lạnh tựa hàn bằng, Tiểu Đột Đột giữ bình tĩnh tốt.

      “Ai đau, tên ngốc này, ta từ chối họ ngay rồi mà.”

       Nhân Nhân thanh minh, tiểu tử này lá gan cư nhiên lớn vậy sao?

      khí nặng nề rất nhanh tan , làm khỏi chưng hửng.  Nhân Nhân như con mèo bị nắm đuôi, mặt nghiêm trọng .

      “Ta có thích vị công tử đó, ngươi làm sao vậy? Giận ta kể sớm với ngươi sao?”

      Tên nam nhân ích kỉ này hình như vẫn chưa tin lắm:

      “Từ chối rồi sao?”

      “Phải a, Tô công tử cũng có thích ta, cũng từ chối!”

      Nàng gật đầu lia lịa, vừa kể vừa sung sướng cười, lần nào gặp tên công tử đó, nàng cũng lạnh lùng trừng mắt, thích nàng mới là lạ đời.

      chứ?”

      mà”

      Nàng tiếp tục gật lia lịa. Tiểu Đột Đột hình như chỉ cần có thế, mi tâm giãn ra, ánh mắt lại quay về vẻ hiền hòa.

      Thấy có vẻ bình thường trở lại, nàng mới dám cau mày hỏi :

      “Ngươi vừa rồi sao vậy? làm như ta quịt bạc của ngươi bằng&gt;~&lt;!”

      Đường  Nhân Nhân nhướn người, gương mặt thanh tú kề ngay sát , ngón tay trắng muốt chọc chọc mặt . Phải là kẻ điềm tĩnh lắm mới kéo thẳng nàng vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng lải nhải đau đầu của nàng.

      Lục y nam nhân hít hơi khó nhọc, nghe mùi sương êm êm mái tóc nàng, thong thả :

      “Tại ta nghe tên công tử rất thích kĩ viện, hơn nữa còn nghe chỉ thích nam nhân, tiểu thư lỡ bị gả cho khổ!”

      Bình thản vu người ta, Tiểu Đột Đột ung dung ngắm sao trời.

      Đường  Nhân Nhân bật cười lớn, gò má phấn khích hồng lên, khóe môi cong thành nụ cười như lê hoa đầu mùa. Nữ nhân vui vẻ chỉ chỉ lên trời:

      “Ngươi xem, trời hôm nay rất đẹp!”

      “Ừm, rất đẹp!”

      hờ hững đáp, nhưng hai từ cuối phải dành cho bầu trời!



      Ngoại thành Nguyệt thành, phía giáp Mãn Phiêu, nơi cập bến của những con đò từ muôn phương trời đến Hạ Tử Quốc. Nơi đây rất gần nơi đóng quân của Diêu vương, Bắc quốc, nên rất hỗn loạn, nghe loạn lạc mười mấy năm trước cũng từ đây mà ra.

      Xung quanh kẻ qua người lại, mỗi người đôi câu cũng đủ tấp nập ồn ã, phu phụ lão ấu đều có đủ.

      Nghe vẳng ở xa xa là tiếng hát êm đềm của nàng thôn nữ, đều đều hòa cùng tiếng khua nước chèo đò, rộn cả vùng thôn dã.

      Mặt nước gợn song mạnh hơn, ùa vào các thanh gỗ mục ẩm theo năm tháng. Lại them con đò nữa cập bến.

      Nam nhân trẻ khỏe mạnh nhanh tay buộc thuyền, ông lão lái đò gọi vị khách duy nhất trong khoang xuống.

      “Khách quan, đến!”

      Trong khoang, trung tuổi nam nhân bước ra, người này bề ngoài có học thức, thoáng qua rất giống phu tử, vận hạt y, phong thái đĩnh đạc, vuốt chòm râu còn đen, người này hữu lễ cúi chào:

      “Cám ơn lão!”

      Dáng vẻ thong dong, ông ghé vào quán trà ven đường, nghỉ chân, buông tay nải xuống, vừa nhấp trà vừa nhìn xung quanh.

      “Vị bá bá này ắt hẳn là người Nguyệt thành xa về?”

      Nam nhân buộc thuyền khi nãy tươi cười hỏi, dáng vẻ lóng ngóng, vụng về, mồ hôi thi nhau lăn trán.

      Viễn khách mỉm cười nhân hậu, mắt lóe lên tia tinh hỏi:

      “Sao ngươi biết?”

      “Nguyệt thành vốn có giọng khàn khàn rất đặc trưng, ta làm ở đây cũng khá lâu, thường ngày nghe nhiều người , nên có thể phân biệt!”

      Ông gật gù, lịch hỏi:

      “Tiểu huynh đệ khá lắm, cho ta biết còn bao xa nữa mới đến Nguyệt thành, rời đây khá lâu, cũng còn nhớ !”

      Nam nhân thà chỉ đường:

      “Lão bá cứ thẳng khoảng 10 dặm nữa là tới, khá xa chút!”

      Ngừng chút, cười ngây ngốc:

      “Nguyệt thành sắp tổ chức Hội hoa đăng, người về thăm dịp này là đúng rồi!”

      Hạt y nhân cười nhạt, bình thản đáp lời:

      “Lão chỉ muốn về tìm người thôi!”

      “Lão bá về tìm thân nhân sao?”

      Ánh cười mỗi lúc thêm nhạt nhòa, chỉ còn chút dư   hơi đau xót:

      “Người này đối với ta còn quan trọng hơi cả thân nhân, nếu tìm được , ta hổ thẹn với bản thân, có chết cũng được nhắm mắt!”

      để ý đến vẻ mặt bất ngờ của đối phương, đôi mắt hơi già nua nhưng vẫn sắc sảo nhìn dõi về xa xăm, thở dài:

      “Nếu người ấy còn sống, chắc cũng tầm tuổi như ngươi!”



      “Chà, loại chỉ vàng tơ bạc này chất lượng rất tốt, thể chê vào đâu được! Lão bản, ông lấy loại hàng tốt này ở đâu vậy?”

      Tiểu Đột Đột cẩn thận nhìn chỉ bạc tơ vàng trong cửa hiệu bán trang sức phố, hai loại này tốt hơn nhiều so với loại ở Phượng Hi phường dùng.

      “Khách quan tinh tường, là loại tơ thượng hạng của Quỳnh Hoa thành đó, nếu cậu cần nhiều, lão bán rẻ cho, tính lãi…!”

      Lão bản của tiệm Ngọc Trân cũng có nhã hứng, đứng thao thao hồi cho Tiểu Đột Đột nghe. cũng rất hào hứng, hai bên thi nhau gật gù biết chán.

      ‘Bốp’

      “Tiểu tử này, ta ngươi chọn trâm với ta, vậy mà suốt buổi cứ lảo nhải tơ với chả chỉ!”

      Thanh khan khàn vút lên đầy nộ khí, Đường Nhân Nhân nghiến răng, ăn cốc yên sao?

      quay lại nhìn nữ nhân chua ngoa kia, nhăn nhó đáp:

      “Nhưng ta đâu biết chọn gì!”

      Đứng trước dãy đồ sáng lóa, đau nhức mắt nha, hơn nữa  Nhân Nhân cần gì chọn lựa lâu, dù có chọn bừa cái cũng vô cùng phù hợp mà.

      Nữ nhân sao phiền phức như vậy?

      Lão bản thuận gió tươi cười:

      “Đường tiểu thư xinh đẹp như hoa, loại nào cũng thích hợp”

      Nàng nhíu mi, ‘hừ’ tiếng, quay chỗ khác. Tiểu Đột Đột thở dài bất lực, quay ra với lão bản:

      “Chúng ta bàn sau!”

      Rồi nhàng đến bên  Nhân Nhân, nàng ngồi trước gương, gương mặt xụ ra như kích thước cái màn thầu lớn nhất mà Hạc Thanh lầu có thể làm.

      Hết cài này đến cái kia, thử thử thử… thèm để ý đến nam nhân bên cạnh.

      Bực bội, Đường tiểu thư ném chúng vào khay nhung bên cạnh, nhíu mi nhăn nhó nhìn tấm gương, phụng phịu như đứa trẻ bị giựt mất kẹo.

      Tiểu Đột Đột thở dài lần thứ nhiều, rồi còn phải thở nhiều nhiều nữa mà, có lẽ quan rồi, nam nhân tuấn tú sử dụng  trí óc thông minh, ánh mắt tinh , rất nghiêm túc nhìn đông tram cài tội nghiệp mà  Nhân Nhân ném qua, vun thành đống nho .

      “Có gì vừa ý?”

      Ngón tay dài lướt những cây tram tinh xảo, miệng cười hỏi.

      “Xấu xí!”

      Buông hai tiếng nghe rất mất đoàn kết! nàng chống cằm nhìn xem làm gì.

      Ánh cười nhàn nhạt vẫn phủ bạc môi, nhàng phủ định:

      “Đâu có!”

      Rồi lấy (bừa) cây trâm hình bán nguyệt, kiểu dáng tinh tế, rất tự nhiên tìm vị trí thích hợp cài lên mái tóc mềm như nước chảy.

      “Chẳng phải rất đẹp sao?”

      Đường  Nhân Nhân đỏ ửng mặt, ngây ngô nhìn vào gương, quả thực thể chê.

      Mĩ mạo như tỏa ra hào quang thanh toa, cầu kì mà duyên dáng thoát tục. Sánh ngang với thiên tiên núi Bồng Lai.

      “Quả thực là cao quý như trăng rằm, Đường tiểu thư quả là đệ nhất mĩ nhân!”

      Lão bản Ngọc Trân tiệm cũng ngớt lời khen tặng.  Nhân Nhân bình phẩm gì, chỉ chớp mắt:

      “Sao ta thấy nó nhỉ?”

      Tiểu Đột Đột cũng tròn mắt nhìn nàng:

      “Tiểu thư vừa thử qua đấy thôi!”

      à?”

      Tiểu Đột Đột muốn đầu xuống đất quá, nguyên lai là nàng đâu có nhìn, cứ vơ bừa găm đại vậy mà còn làm bộ phụng phịu!

      “Được rồi, ta lấy cái này, và cái hình hoa cẩm tuyền kia nữa!”

      Nàng lập tức phân phó, lão bản vui vẻ nhanh chóng gói lại.

      Khi hai người ra khỏi cửa, Tiểu Đột Đột hỏi:

      “Sao tự dưng lại muốn mua nữ trang?”

      “Tối mai có đêm hội hoa đăng, cha cho người may y phục mới cho ta, ta muốn có cây tram hợp với nó!”

      “Hội hoa đăng?”

      tròn xoe con mắt hỏi lại,  Nhân Nhân nắm chặt cánh tay , gằn từng tiếng:

      “Đừng--là-ngươi-quên-rồi-nhé!”

      Nghe tiếng hai hàm răng trắng bóc nghiến vào nhay gai cả người, cảm giác móng tay nàng qua y phục, bấu chặt vào tay , Tiểu Đột Đột nhanh chóng mỉm cười:

      “Đương nhiên là …nhớ mà!”

       

      Meg: lâu lắm mới chườn cái mặt ra đây, bạn có tính lười, vật vã mãi mới post được chương mới, mọi người nản bạn chứ  dừng nản truyện nhé! :)))))

       

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tặng: nhoclydethuong và prettycat_90

      Tác giả: K. MeGumi

      Suốt cả tháng qua post, giờ bạn mới bò lên đây, đọc cmt ở chương trước mà thấy áy náy quá, đây là truyện do bạn viết do hứng, suốt tháng qua phải do có thời gian, nhưng vì bận chuẩn bị thi học kì và tâm trạng bùn nên mó vào chữ nghĩa.

      Bây giờ bạn sẽ gấp rút hoàn thành sớm nhất có thể, truyện đã gần đến hồi kết (ngắn ý mà) , bạn chỉ quen viết tay, rồi mới đánh máy và chỉnh sửa, bạn đã viết gần xong, chỉ còn hai một chương kết là chương 13 (nhưng bạn thích để là chương kết).

      Truyện của bạn chỉ có thanh thủy văn, đừng ai đòi hot nhé, ít nhất là trong truyện này, bạn mới học lớp 10 =D, đừng làm bạn xí hổ =D

      Tình cảm giữa  Nhân Nhân và Tiểu Đột Đột sẽ chỉ xuất phát từ một chữ “chân” (chân thành), nên cho dù vào chương gần kết,  Nhân Nhân ko xuất hiện, nhưng trong suy nghĩ của Tiểu Đột Đột, luôn luôn có hai từ  Nhân Nhân.

      Mời các bẹn đọc nek!


      <img class="aligncenter size-full wp-image-12670" title="Vintage17" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/04/vintage17.jpg" alt="" width="450" height="450" />


      “Đẹp quá!”

      Thanh hơi khàn khàn của nữ tử vang lên, khi tới gần lễ hội phía chân núi Thúy Dư. Đường Nhân Nhân vô cùng cao hứng, kéo tay hắn hệt như chó cún, sắt qua dắt lại, chạy hết đông lại ngó sang tây.

      Tiểu Đột Đột sắc diên thể tồi hơn , ngao ngán cam chịu nhìn nữ nhân hỉ nộ vô thường kia. Mới lúc sáng còn nhăn nhó làm nũng, mặt mày xụ ra một đống, giờ đã meo meo cười tươi như hoa, ngọc mâu lấp lánh tia vui vẻ.

      Hẳn là chỉ có sắt đá mới tâm hủy ánh cười trong trẻo như sương mai kia…

      Mà Tiểu Đột Đột hắn thì chẳng phải sắt, phải đá, chỉ còn cách hề hề phụ họa theo nàng, tùy ý để nàng kéo .

      “Tiểu Đột Đột, ngươi nhìn …”

      Trong trẻo thanh hàm chứa những mãnh lực kì lạ, cưỡng ép ắt hắn phải nhìn theo hướng ngón tay trắng nõn mịn màng kia chỉ. Nhưng rồi cảnh tượng huyền huyễn trước mắt khiến cho khóe miệng hắn cũng phải cong lên nụ cười…

      Từng chùm đèn lồng đủ màu treo tán ̉ mộc già ̃i màu xanh đạm, tia sáng lung linh mờ mờ ảo ảo, tựa như thứ ma pháp dị hoặc của động thiên tiên, nửa như thực mà nửa như mơ. Rất giống đàn đom đóm khổng lồ đủ màu sắc, soi chiếu con mắt to ̀ ̣ xuống nhân thế, bay lượn trong cái náo loạn ồn ào của trần ai.

      Vô tình hay hữu ý? Hắn chẳng thèm quan tâm, nhưng ánh mờ sáng lung linh của dãy đèn lồng kia đanh phủ nhẹ xuống dung nhan nàng, hết thảy cực kì mĩ lệ.

      Đốm sáng lấp lánh càng làm đôi mắt kia thêm trong trảo, có khác chi mặt hồ bình lặng vô thanh……?

      Mĩ nhân đứng ngước nhìn lên cao, hoàn toàn hề để tâm đến việc bản thân là tâm điểm cho ai đó chăm chú ngắm nhìn, kẻ đó tinh tế thưởng thức dung nhan kiều mị thân thuộc mà hắn đã thương suốt bao năm qua…

      Nhưng mĩ nhân kia thực keo kiệt, thể dứng yên một khắc nào, chưa đầy chốc lất đã tiếp tục nắm tay áo hắn lôi xềnh xệch chỗ khác…haizz…nếu phải gia công và kĩ thuật thợ thủ công Phượng Hi phường rất tốt, thì ngoại sam của hắn sớm muốn gì cũng bị co kéo đến bung chỉ.



      Đứng chờ Tiểu Đột Đột mua hạt dẻ ngào đường,  Nhân Nhân khẽ nghiêng đầu quanh quất, nàng “đánh hơi” thấy có mùi vị của náo nhiệt.

      Tâm phấn khích nắm ̉ áo người ta, khách khí kéo , Tiểu Đột Đột vừa nhân bọc hạt dẻ, chỉ kịp vội vã ném bạc lại, trước khi bị lôi mất dạng…

      “Lại gì nữa???”

      Mày kiếm bất giác cau chặt lại, rất thích bị lôi thế này, Đường Nhân Nhân mặc kệ thái độ bất mãn của đối phương, hào hứng chỉ vào tấm trướng đỏ.

      “Ngươi xem…”

      “Giải đố đèn lồng…”

      Tiểu Đột Đột mấp máy môi đọc hàng chữ đó thật nhanh, và cũng rất nhanh, hắn nhún vai quay , phun ra vài chữ

      có hứng thú…Đừng nói tiểu thư ̣nh tham gia nha!”

      Đường Nhân Nhân chu môi phụng phịu, thoáng đỏ mặt, hắn biết thừa là nàng lười nhất là viết chữ, học hành ngủ gà gật chảy cả nước miếng, tham gia thế nào được.

      Phớt lờ sự châm chọc cùng thái độ tĩnh lặng như nước của hắn, nàng đổi giọng năn nỉ:

      “Tham gia mà, ta biết ngươi sẽ thắng mà!”

      ,thích,mà! Ngươi tự tham gia !”

       Nhân Nhân cứng người, gương mặt vặn vẹo thành cái biểu cảm kì dị, nàng trời sinh phải ngu đần gì, kì thực rất thông minh, nhưng ba cái chữ trong Tam tự kinh, rồi Tứ thư gì gì đó, chẳng phải đã cuốn gói theo các phu tử từng dạy nàng hay sao???

      Họ dạy gì, nàng đều hào phóng trả lại họ a. Nhìn gương mặt hỗn loạn màu sắc, hết đỏ lại xanh lại tím y như …đèn lồng kia, Tiểu Đột Đột cũng vừa vặn nhớ lại sự nghiệp học hành đầy “truân chuyên” của nàng. khỏi phì cười.

      Nàng lần nữa ngượng đỏ cả mặt, chỉ liếc hắn ‘hứ’ một tiếng. Nhưng nương dai dẳng này vẫn ́ vớt vát chút thể diện

      “Tham gia mà…”

      !”

      Mày liễu nhíu lại, giọng đột nhiên trầm xuống vài cung:

      “Ta năn nỉ a, ngươi có tham gia ?”

      !”

      “Ta cầu xin…”

      !”

      “Vậy ta ép ngươi thì sao a? Bổn tiểu thư sẽ ép ngươi đến cùng…”

      Từng lời lại rít qua hàm răng trắng bóng, móng tay trảo qua y phục, bấu chặt vào cánh tay hắn. So gân với hổ có vẻ được thông minh cho lắm.

      “Được, ta tham gia mà.”

      “Xem như ngươi thức thời a!”

      Rượu mời muốn uống, lại cứ muốn uống…rượu độc! Xưa nay đã bao giờ cãi lại được đâu mà cứ ́ làm chi.

      Hoàng y rất tự nhiên níu chặt lấy canh tay nam nhân, khiến hắn tự chủ được mà ngoan ngoãn bước theo nàng, Tiểu Đột Đột thoáng ngây người vì sự ôn nhu thay đổi trong chớp mắt.

      Mười đầu ngón tay thanh tú mềm mại níu chặt đầy tin tưởng, cơ hồ qua lớp y phục, hắn vẫn cảm thụ rõ ràng hơi ấm áp truyền đến, cảm giác thật dễ chịu a…



      Xem ra cũng thu hút rất nhiều người đến xem náo nhiệt, hầu hết là học sĩ, thư sinh, phu tử và vài kẻ rỗi hơi …nhiều nhất vẫn là học sĩ và kẻ rỗi hơi…

      Tiên sinh tướng mạo nho nhã bước lên trước, vẻ như là người đã khởi xướng ra trò chơi này. Nhân này chắp tay thi lễ một lượt, tươi cười mở lời:

      “Thưa mọi người, Liễu mỗ hôm nay tới đây, vừa là để góp vui cho đêm hội, vừa là để tìm những kẻ đồng điệu, thích câu đối như lão phu!

      Vung tay chỉ vào những chiếc đèn lồng được xếp thành dãy bàn có màu sặc sỡ, phía dưới buộc một dải giấy điều, chữ dải giấy đó được che khéo léo, ý đồ muốn tiết lộ trước nội dung.

      “Mọi người xem, ở đây có 10 chiếc đèn lồng tương ứng với 10 câu đố, mọi người muốn chọn cái nào, lão phu sẽ thả cái đó. Tất cả đều là thành quả mà lão phu sưu tầm trong thiên hạ bao nhiêu năm nay. Ai hoàn thành được vế kia của câu đối, tax in biếu tặng đúng một nén bạc trắng. Còn nếu giải hết được cả 10 câu, ta xin tặng viên dạ minh châu này!

      Liễu tiên sinh đưa ra cho mọi người xem một chiếc hộp bọc gấm đỏ, bên trong là viên dạ minh châu lớn xinh đẹp, sáng lòa, tỏa ánh vàng kim mà gắt mắt, dịu hiền như ánh trăng. Màu sắc hơi trắng đục, kiểu dáng tinh xảo, hết thảy vô cùng hoàn mỹ. Liếc qua đã biết là kì trân dị bảo, ai thấy cũng phải thèm nhỏ dãi.

      Ông này còn ́ ý nghiêng bảo vật lên, lộ ra ấn ký mày đỏ hình hoa mau xòe bung sáu cánh, cuộn bên ngoài là chín đuôi của một con hồ ly, hoa mai và hồ ly, biểu trưng tối cao của Hạ Tử Quốc. Từng nét mắt và móng vuốt của hồ đều rất sống động.

      “Mọi người xem, biểu tượng của họ Hạ Tử, chỉ có hoàng thân quốc thích hay đồ dùng của Hạ Vương mới có…Đây đã đủ tư cách để làm bảo vật của đêm nay hay chưa?

      Ai nấy nghe qua, mắt hết tròn lại dẹt, miệng hết “ô” lại “a”, hết “á” lại “ố”. Sau đó nhao nhao lên, phấn khích mong bắt đầu.

      Tiên phẩm đó dường như đã hấp hết tò mò, chú ý của mọi người. Đường Nhân Nhân tuy từng có bao trân phẩm, cũng khỏi trầm trồ, thán phục vẻ tinh xảo hoa mỹ kia.

      Tiểu Đột Đột thoáng liếc qua bảo vật kia, ấn ký đó tuy mới trông qua, nhưng trông khá quen thuộc, ánh mắt hắn nhanh chóng quay về, nhìn  Nhân Nhân. Thích đến vậy sao? Haizz..xem ra hắn “lại” đành thử sức một phen a.

      Một vị công tử vẻ khá tự tin, nếu muốn nói thẳng ra tự phụ, bước lên phía trước, ra vẻ cung kính:

      “Liễu bá bá, xin người thả đèn…vãn sinh rất mong thấy câu đối đầu tiên a!

      “Vị công tử này lên tiếng trước nhất, vậy thỉnh công tử chọn một cái, để lão phu thả!”

      “Cái kia !”

      Hắn phất phất cây quạt, tùy nghi chỉ vào một chiếc đèn gần nhất. Liễu tiên sinh vung tay, thả đèn lồng nhỏ nhẹ nhàng bay bay tít lên trời cao. Để rõ mảnh giấy điều có nét chữ ngay ngắn bên dưới:

      “Câu đầu tiên, ‘Xuân phong phóng đảm lai sơ liễu’ , mời các vị…

      Khắp nơi lao xao, ồn ào ngừng chỉ trỏ, kẻ nhíu mi suy ngẫm, kẻ gõ quạt chau mày, người trầm tư im lặng, người lao xao lắm lời…mỗi người mỗi phách.

      Mỗi người chen một câu, rộn cả vùng hội hoa đăng…

       Nhân Nhân nghiêng đầu, nhãn tình liếc qua cây đố, nàng chẳng hiểu ý gì, khe khẽ nhìn kẻ bên cạnh, khe khẽ kéo kéo vạt áo hắn:

      “Ngươi nghĩ ra chưa?”

      “Im lặng…”

      Uy…uy…uy…cư nhiên dám cau mày quát nàng im, tiểu tử này to gan nha, …nhưng hắn là suy nghĩ…được được…nàng im là được…

      Thấy nàng le lưỡi, chu môi phụng phịu, Tiểu Đột Đột cười thầm lắc lắc đầu. Mâu quang lại ngó dải điểu có dòng chữ kia…

      Chữ viết rất đẹp, tựa như in ra từ bản khắc, thanh đậm thật thuận mắt.

      Tiếp theo đó là nhao nhao giơ tay trả lời…khiến Liễu tiên sinh bị một phen váng đầu…

      “Rất tiếc, đáp án của ngươi phải…”

      Lại thêm kẻ khác đọc lên,  Nhân Nhân nghe kẻ này đọc câu đối mà phì cười, oang oang như muốn chọc vào lỗ nhĩ người nghe…

      “Xin lỗi, của ngươi cũng phải…”

      Thêm một người, thêm người nữa…

      , của ngươi cũng phải…rất tiếc …lầm rồi…”

      Đột nhiên…

      Dạ vũ man nhân khứ nhuận hoa…”

       (Meg: đây là câu đối của Trịnh Bản Kiều, danh nhân tài hoa Trung Quốc:

      Xuân phong phóng đảm lai sơ liễu
      Dạ vũ man nhân khứ nhuận hoa


      Dịch là:

      Gió xuân gan lớn về chải liễu
      Mưa tối thầm đến tưới hoa

      Thơ phú của bạn thì ít ỏi đừng hỏi, thơ con cóc còn làm ko nổi, đành lụm nhặt mạng, mót được mấy câu nghe cũng hay hay, nên mọi người thông cảm:x)

      Giọng nói vang lên thật thản nhiên, bình tĩnh…Liễu bá khỏi sững người, vội ngẩng đầu nhìn về phía người vừa trả lời.

      Thanh nhàn nhạt mà chứa đầy tự tin, nét mặt tuấn lãng lại cùng nữa tử xinh đẹp như tiên tử.

      “Xin hỏi ngươi vừa nói gì, vị công tử này? Có thể hay nhắc lại lần nữa cho lão phu cùng mọi người nghe rõ?”

      Tiểu Đột Đột chắp tay, cúi đầu:

      dám, xin đọc vế sau là: ‘Dạ vũ man nhân khứ nhuận hoa’…

      Liễu lão nhân ngẩn ngơ ra hồi lâu, vị tiểu huynh đệ này, trẻ như vậy đã đọc được những câu đối xưa cũ như vậy sao? Xem ra cũng rất có học thức.

      “Hảo, vị tiểu huynh đệ này, ngươi đã đúng, ngươi đã thắng câu đầu tiên, thỉnh chọn tiếp”

      Ông xòe bàn tay xương xương ra, mời. Tiểu Đột Đột mỉm cười, khẽ ghé tai nàng:

      “Lấy cái nào?”

      “Cái kia, cái kia!”

       Nhân Nhân toét miệng cười, ngón tay thon dài chỉ chỉ vào cái đèn lồng nho nhỏ màu vàng.

      “Hảo!”

      Liễu lão nhân gật mạnh, vui vẻ đẩy cho chiếc đèn thứu hai bay lên cao thật cao…

      Tam Dương nhật chiếu bình an trạch…”

      Ngũ phúc tinh lâm cát khánh môn

      (Meg: câu này bạn mót tờ lịch nhà bạn =D, chỉ vì ba cái đối này mà ta viết hoài xong:-((( )

      Liếu tiên sinh ngạc nhiên nhìn hắn, tiểu tử này phong thái lãnh đạm, suy nghĩ nửa khắc, ngay lập tức khắc đọc ra đáp án, thậm chí còn chau mày a. Phong thái này, dường như đã gặp ở đâu đó. Diện mạo người này cũng xác thực hơi quen nha.

      “Chính xác, tiểu huynh đệ, ngươi họ gì?”

      Hắn chắp tay, lễ phép đáp:

      “Tại hạ vốn là nhi, có họ…”

      “Vậy…………sao?

      Tiên sinh nghi hoặc cau mày, kì thực nhìn rất quen, rất giống “kẻ đó” nha… có lý,người giống người thôi, chắc lien quan đến “bọn họ”…

      Liễu tiên sinh cười xòa một tiếng, ra dấu tiếp tục cuộc chơi…

      Bá nhân xung quanh xì xào, chỉ trỏ, người khâm phục kẻ ghen tị …hai câu đối kia thực khó, vậy mà người giải lại là nam tử trẻ như vậy, tài đợi tuổi a…

      Nghe chung quanh bàn tán, khóe miệng Đường Nhân Nhân khỏi vụng trộm cười, khỏi tự mãn.



      “Nha, Tiểu Đột Đột, giờ ta mới biết ngươi giỏi vậy a…”

      Đường Nhân Nhân híp mắt cười, tay ôm hộp nhung có viên dạ minh châu đắt giá.

      Tiểu Đột Đột nói gì, xoa xoa cằm, tiếc là có râu để vuốt, khóe môi giương lên cười, nhìn thái độ xum xoe như con mèo nhỏ của nàng.

      “Giờ mới biết sao? E là quá muộn a…”

      Hắn tỏ vẻ tự đắc,  Nhân Nhân nhún vai, bày mặt chán ghét nhéo mạnh vào tay hắn.

      “Ngươi tự đắc!”

      Tiểu Đột Đột trìu mến búng nhẹ vào mũi nàng, trêu chọc:

      “Còn tiểu thư, giỏi nhất là đánh người …”

      “Ngươi…dám …bổn tiểu thư đánh chết ngươi…”

      Nàng hăm hở vén tay áo, đuổi theo đánh kẻ lẩn như trạch kia, hai người kẻ tung kẻ hứng, cười vang đuổi theo nhau suốt dãy phố.

      …cho tới khi…

      ‘Bốp…’

      “Ai nha, đau, Tiểu Đột Đột, ngươi sao vậy, sao tự nhiên lại dừng lại…”

       Nhân Nhân kêu lên đau điếng, xoa xoa cái mũi nhỏ vừa va vào lưng hắn. Tiểu tử ngốc này hiểu sao, đột nhiên đứng sững lại.

      Tiểu Đột Đột lặng người, cảm giác như toàn thân nhói lên đau đớn, khó thở vô cùng…Hồi hộp xen lẫn niềm vui hân hoan, môi hắn mấp máy, như oa nhi lần đầu tiên học nói:

      “Lâm…thúc… thúc…”

      Theo tầm mắt hắn,  Nhân Nhân nhìn về phía xa, hạt y nhân có chòm râu đen, phong thái ̃nh đạc, giống như phu tử, dáng điệu thong dong…Người đó cũng vừa vặn nhìn thấy Tiểu Đột Đột, vui mừng khôn xiết, bộ dáng trở nên luống cuống…

      “Cháu…”

      Hạt y nhân mừng rỡ, kinh hỉ chạy về phía Tiểu Đột Đột, rung run nắm lấy vai hắn:

      “Rốt cuộc ta cũng đã tìm thấy cháu rồi…”

       

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      font-family: Arial; font-size: x-large;']CHƯƠNG 9:

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nghiêm trọng, phi thường nghiêm trọng nha…

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nam nhân vận lục y ngừng đập đầu vào trướng sách, so với tâm trạng hỗn loạn như ngựa phi qua đồng cỏ thanh tĩnh của Tiểu Đột Đột tại, tờ trướng sách mỏng manh kia cũng nặng nề hơn bình thường a.

      font-family: Arial; font-size: x-large;'](Meg: nhà nì có sở thích đập đầu vào gối, vào tờ giấy, thắt cổ tự tử bằng cành mẫu đơn v..v..)

      font-family: Arial; font-size: x-large;'] ngừng hỏi trời kêu đất, lão thiên nếu thực linh thiếng, chắc chắn cũng phải đau đầu nhức óc, màng nhĩ ong ong rồi.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Mi tâm của dung mạo tuấn lãng ngừng nhíu chặt.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Số hẩm hiu a, đen gì bằng. Khó khăn lắm mới gặp lại Lâm Phúc thúc thúc, người nuôi từ , giờ là người thân duy nhất, còn chưa kịp mừng vui mà, sao lại bắt đau đầu suy nghĩ nhanh vậy???

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nguyên cớ của mớ hỗn độn kia chỉ có . Ngoại trừ Đường Nhân Nhân ra, chắc ai dám “chà đạp” suy nghĩ của thế này!

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Haizz…

      font-family: Arial; font-size: x-large;'] càng nghĩ càng thất bất ổn, nàng trời sinh tính tình lười nhác, ham vui hơn ham học, tính ngay thẳng nhưng nghịch ngợm ai bằng…Nay lại tình nguyện vâng lời cha, đến Phượng Hi phường học cách tiếp quản giống mẫu thân khi xưa.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Đừng , từ xuống dưới của Đường gia ai cũng há hốc ngạc nhiên tới nỗi ngậm nổi miệng húp cháo kia kìa.

      font-family: Arial; font-size: x-large;'] Nhân Nhân sợ trời, sợ đất, nhưng nàng sợ nhất học viết, sợ nhì học tính. Vậy mà bây giờ lại tình nguyện cầm sổ ghi chép hàng hóa sót chữ, càm trướng sách tính toán ngân lượng thiếu xu....

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Hoặc là thiên binh của Ngọc Hoàng lỡ tay, làm rơi sét trúng đầu nàng cái ‘rầm’; hoặc là  Nhân Nhân giận chuyện gì…phương án đầu nghe qua mấy khả thi, nên chắc chỉ có nguyên nhân thứ hai.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Quả thực rất kì lạ,  Nhân Nhân mà biết mười mấy năm này hỉ, nộ, ái, ố, tuy vô thường, bất định; nhưng luôn phân định ràng. Vui cười, giận la hét, lo lắng buồn tủi rơi lệ…tuyệt giữ trong lòng.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Cho dù vì lí do gì, Tiểu Đột Đột cũng thích, rất rất rất thích, bởi Đường Nhân Nhân ảm đạm kiểm hàng dưới lầu kia, nữ nhân lặng lẽ ghi chép, gương mặt biểu lộ cảm xúc dưới kia……phải…nàng…

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Trướng sách mỏng manh rơi tay , trượt xuống mặt bàn…

      font-family: Arial; font-size: x-large;']… tiếng động…

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Bút lông còn ướt mực gác mạnh lên đài nghiên…

      font-family: Arial; font-size: x-large;']… tiếng động…

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nhưng thanh thở dài của nam nhân nghe mồn

      font-family: Arial; font-size: x-large;']…

      font-family: Arial; font-size: x-large;']A…a…a…aaaaa…

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Gào có ra tiếng, chỉ có thanh khò khè rít qua kẽ răng, thần sắc tiểu thư tại là phi thường thối.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Mới có qua trưa, vị chi là chưa đầy nửa ngày, ngồi tại nội phòng của cha, Đường Nhân Nhân uể oải gục mặt xuống bàn, ngừng rên rỉ.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Suốt (nửa) ngày, nàng chưa từng được ngồi, chạy theo Tịch lão bá hết chỗ này sang chỗ kia. Ghi ghi chép chép hoa cả mắt, thậm chí ngụm trà cũng chưa kịp uống a.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Hoàng y nữ nhân ngồi ghế dài, tay ngọc trắng noãn vươn hết bên nọ sang bên kia, xương cốt ơi, nỡ bỏ nàng mà về hưu sao…hệt như vừa uống chục cân Nhuyễn cân tán…

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Thời tiết  nóng nực, Đường Nhân Nhân lại cảm thấy cực kì bức bối. Mắt ngọc nửa khép nửa mở, mơ hồ như sắp ngủ gật tới nơi..cơ mà…tay vẫn ngừng quạt quạt.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']‘cốc…cốc’

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nghe tiếng gõ cửa, nàng lưới biếng nhếch môi, tư thái ba phần trễ nải, bảy phần dị tướng..kì cục hết mức, có đánh chết cũng chả ai tin đây là dáng nằm của vị tiểu thư khuê các.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Ai đó?”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Tiểu thư, Tiếu Nhu mang cơm cho !”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nha, tiểu nha hoàn này hiểu ý nàng nha, đúng lúc đói bụng muốn chết à.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Vào !”

      font-family: Arial; font-size: x-large;'] Nhân Nhân nhanh chóng ngồi bật dậy, thường ngày ngồi cả sáng, đến bữa cơm chẳng muốn nhìn chút nào! Giờ loăng quăng cả sáng, chỉ mệt mà còn đói nữa.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nha hoàn Tiếu Nhu bước vào, mang theo khay lớn thức ăn, nghe mùi là biết a, toàn món nàng thích.. khứu giác ùa đến mù thức ăn nóng hổi, khỏi phấn chấn lên…

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Chà, thơm nha, là gà hầm rượu của Hạc Thanh lầu, còn có cả mứt đào ta thích nữa…”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Cái mũi ngừng ngửi ngửi, y như tiểu mao mao. Tiếu Nhu đặt xuống trước mặt nàng, cười cười nhu hòa, nha hoàn này tên và người giống y nhau, lúc nào cũng tươi cười:

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Tiểu thư tinh mũi nha, lão gia sợ ngươi làm việc chưa quen, mệt, nên sai người mua toàn món ngươi thích nhất!”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Cha hiểu ta nhất!”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nàng cười híp mặt, nhanh tay ‘tấn công’.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nha hoàn kia ngồi đối diện, ngừng ngó chăm chăm nàng, xú nữ này nhìn lâu tới mức, làm  Nhân Nhân ngon miệng cũng phải ngẩng lên:

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Người nhìn cái gì?”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Mi tâm nhíu nhíu lại, môi hồng giương lên kháng nghị, vẻ bất bình. Tiếu Nhu , giả bộ nghiêm trọng hỏi:

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Tiểu thư à!”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Ừ! Sao?”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Tiểu Nhu theo hầu người mấy năm này, tuy dám nó là hiểu hết con người , nhưng cũng đủ biết sợ nhất là ghi chép, sợ nhì là tính toán, ngoài ra còn sợ đau, sợ khổ…v..v…Sao tự dưng lại bắt ép bản thân đến đây làm việc mình thích?”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nhãn tình thoáng bối rối, chớp loạn, nàng cúi mặt ăn, che giấu gương mặt hồng hồng, cố ý muốn Tiếu Nhu nhiều điều kia biết tam tư của mình.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Ta muốn làm theo lời cha, và di nguyện của mẹ thôi!”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Tiểu thư à, định lừa ai vậy? Tiếu Nhu biết chắc chắn, lão gia thực cũng muốn tiểu thư nhọc công. Chỉ là đại trượng phu hứa lời, với phu nhân, nên đành hỏi cho có lệ! Tiểu thư cũng biết mà!”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Hai nữ nhân đồng thời im lặng. Mọi động tác theo đó nhất tề đình chỉ.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Tiếu Nhu!”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Dạ tiểu thư ?”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nhìn gương mặt kiều diễm của tiểu thư nghiêm trọng thế kia, Tiếu Nhu đoán nàng có tâm gì khó !

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“…tiểu thư cứ , Tiếu Nhu tuyệt để kẻ khác biết!”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Ừm, Tiếu Nhu, sáng nay ngươi có ăn nhằm gì vậy?”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“ ạ, nhưng sao tiểu thư lại hỏi vậy?”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Vậy sao giờ ngươi lắm lời vậy, tò mò tọc mạch quá , Xú nha đầu mồm mép bình thường vụng về, sao hôm nay dẻo như vậy? Có phải sáng nay ăn nhầm mật mía của Tịch bá mẫu hay hảảảảảả???

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Đường Nhân Nhân cao giọng gắt, thuận tay dúi vào trán nha hoàn.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Tiếu Nhu biết chủ tử bợn cợt, liền ăn ý lùi ra sau, giả bộ ai oán ôm đầu:

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Tiểu thư đánh người, đánh người a….Tay dơ lại còn bôi vào đầu ta nữa!”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Nha đầu này…”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nàng cười lớn, hai nữ nhân cùng phá lên cười…

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Đường Nhân Nhân thể ra lí do của mình. Nàng thể ra rằng, nàng xót xa thế nào, khi nghe tuổi thơ lang bạt của Tiểu Đột Đột. Càng thể cho Tiếu Nhu hay, nàng vì thương vất vả cáng đáng công việc, nên mới bất chấp bản tính tiểu thư của mà tới đây…

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nhất là, thể rằng, nàng càng lúc càng thích , ngày càng để vào tâm…

      font-family: Arial; font-size: x-large;'] thể được…

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Cho tới ngày nào nàng chưa cho biết, nàng còn giấu kín tâm tư này. chưa biết, ai được phép biết…

      font-family: Arial; font-size: x-large;']…

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nhập nhoạng tối, tà dương đổ hết về Tây, lầu tịch dương gác bóng, màn đêm đen hôn ám, nhuộm cùng ánh đỏ ối loang loáng còn sớt lại …Nguyệt thành nhà nhà chong đèn, Phượng Hi phường tối đến, số lượng khách chỉ tăng chứ giảm, người đến đặt ít dần, kẻ đến lấy, đến mua hàng lại đông lên…

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nhưng cả phường cũng chỉ tập trung vào bán, làm thêm, vậy nên  Nhân Nhân có thể an tâm nghỉ ngơi.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Sung sướng ném trướng sách sang bên, nàng vươn vai lần nữa, ngọc mâu đảo quang, khẽ thấp giọng:

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Tiếu Nhu!”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Dạ, tiểu thư…”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nha hoàn lật đật chạy vào , Đường Nhân Nhân ngước mắt hỏi:

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Có thấy Tiểu Đột Đột đâu ?”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Tiểu Đột Đột? …….Có a, tiếp Lâm nương ở ngoại sảnh!”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nghe qua ba từ ‘Lâm nương’,  Nhân Nhân ngay lập tức đứng hình, nheo nheo mắt, ngữ khí hơi chùng xuống

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“ ‘Lâm nương’ là ai?”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Tiếu Nhu thản nhiên đáp:

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Là Lâm Di nương, cháu của Tịch lão bá đó!”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Đường Nhân Nhân ngây mặt hồi lâu, có vẻ chưa ‘tiêu hóa’ xong câu trả lời:

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Ta biết Tịch lão bá đâu có con mà có cháu?”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nghe câu hỏi máy móc của nàng, Tiếu Nhu phá ra cười:

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“ có con cũng có họ hàng chứ! Lâm Di nương là con của em Tịch lão bá!”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nha hoàn mắc dịch kia hình như chưa đủ phải! Còn tiếp tục đứng lên ‘quảng cáo’

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Tiểu thư hay đến vào buổi tối nên chắc , Lâm nương thường đến đây để giúp bán hàng buổi tối. Lâm Di nương ấy vừa xinh đẹp, vừa ôn nhu, lại nấu ăn giỏi, thông minh, hiểu lễ nghĩa!”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Có thể tràng lải nhải kia sao nếu Tiếu Nhu bổ sung thêm câu cuối:

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“…mà có vẻ như nàng ấy rất thích Tiểu Đột Đột nha! Ngày trước còn mang cơm đến nữa, ngày nào cố tình ở lại chuyện, giờ đến giúp lại càng thân. Hai người đó nhìn xứng đôi a!”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Ngươi lải nhải đủ chưa?”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Khản thanh thấp giọng, ngọc dung càng lúc càng xuống sắc, sẵng tiếng đuổi nha đầu lắm lời kia ra:

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Mau ra ngoài phụ …”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Ơ…vâng…tiểu thư!”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Cửa ra ngoài đóng cạch tiếng, như tiếng lòng nàng cũng rơi bịch tiếng. Trong lòng ngập lên tư vị chua chua, hốc mắt hẹn mà hồng hồng, Nàng ngang bướng, cũng cứng đầu, nhưng tâm nàng luôn là rất mềm, lại dằn dỗi như oa nhi nữa rồi…

      font-family: Arial; font-size: x-large;'](Meg: rồi để bắt vạ đứa nào đó dỗ)

      font-family: Arial; font-size: x-large;']…

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Đường Nhân Nhân khoác áo bước xuống sảnh, ngay trong giây phút mệt mỏi này, nàng chỉ muốn về nhà.

      font-family: Arial; font-size: x-large;'] muốn suy nghĩ gì thêm, nàng quên hết, lưu tâm chi cả…

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nhưng cây muốn lặng àm gió chẳng đừng, vừa tiến xuống lầu bắt gặp ngay hình ảnh muốn nhìn

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Tiếu Nhi cho dù mồm méo giảo thích phóng tác chuyện, nhưng ràng đôi nam nữ trước mặt có thân thiết vô cùng đặc biệt.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']‘Ầm ầm… ầm’

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Mây đen vô hình kéo đến che kia mĩ mạo, đường nét nhăn nhó vặn vẻo hết sức khó coi. Bộ dáng thực chỉ muốn hung hăng lao đến tung đòn song phi cước vào cái mặt tiêu sái đáng ghét kia

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Bình tĩnh, bình tĩnh…

      font-family: Arial; font-size: x-large;'] thể phủ nhận, xác thực là nàng ghen a, thùng dấm bất giác lại chua..

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“ Nhân Nhân!”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Đường tiểu thư!”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Cuối cùng học cũng phát ra xuất của nàng, Lâm Di nướng hữu lễ đoan trang, quả thực khả ái ưu nhã, ai thấy cũng thích, tuy thể sánh với mĩ mạo của  Nhân Nhân…

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Lâm nương!”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nàng lễ độ đáp lời, nghiêm túc tới mức làm Tiểu Đột Đột phải rùng mình.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Chưa kịp để ai gì thêm, Tịch bá tới, trực tiếp đối  Nhân Nhân hỏi:

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Tiểu thư, số hàng trưa này nhận về là bao nhiêu?”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nàng nhanh chóng đáp lời:

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Có: 30 súc lụa thượng hạng loại mỏng, 5 hũ nhuộm màu điều, 7 hũ vàng kim, ngoài ra  còn có chỉ vàng, tơ bạc từ tiệm Ngọc Trâm do lão bản đích thân đem tới. kiểm chính xác, lụa thiếu tấc, màu nhuộm thiếu hũ, tơ chỉ sợi cũng đủ. Ta kiểm lại 10 lần.”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Đáp liền hơi, buồn ngẫm nghĩ, tư chất của nàng cũng có, căn bản là chưa thích dùng thôi.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Tiểu Đột Đột thực ra rất muốn đưa tay trảo mặt mình xem, có nằm mơi . Nếu xung quanh có nhiều người như vậy ngần ngại thử nghiệm rồi!

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Là nàng sao? có tin…

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Tịch lão bá ôm mới số liệu trở về quầy, tính tính toán toán. Lâm Di khỏi khâm phục khen ngợi:

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Đường tiểu thư xinh đẹp thông minh, quả là tài nữ!”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“Lâm nương quá khen, ta chỉ là theo Tịch lão bá, mới học mót được hôm nay, hẳn khiến ngươi chê cười!”

      font-family: Arial; font-size: x-large;'] xong câu này, nàng tự muốn phì cười, nàng hiểu mình đào đâu ra mớ văn hoa đó. Nhưng từ đầu tới cuối, nàng thủy chung giữ mặt nạ ôn nhu. Quyết chịu tháo bỏ :p.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']“ làm phiền hai người ‘tâm ’ a, ta xong việc, xin phép về Đường gia nghỉ ngơi. Cáo từ!”

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Nhắc qua hai từ ‘tâm ’, nàng bất giác lườm . Tiểu Đột Đột mặt lạnh người, mặt khác chẳng vì sao người ta giận mình.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Đành nhìn nàng quay gót, thẳng bước ra cổng, mặc kệ hai người sau lưng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :