Bổn Vương Danh Xưng Tiểu Đột Đột - Set. MeGumi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 4: BIẾN CỐ Ở TIỂU VIỆN


      <img class="aligncenter size-full wp-image-8290" title="34" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/11/34.jpg" alt="" width="590" height="442" />

      Vài tháng trôi qua…

      Nắng xuân tháng Ba ngọt ngào tan biến từ lâu, để lại màu nhợt nhạt của nắng mùa thu. Lá vàng rơi rụng nhuộm màu đỏ ối hay vàng sậm khắp các con đường…

      Phượng Hi phường làm việc ngày càng thêm tích cực, nhất là sau khi bức “Phượng Hi đình” được Tố thái hậu ở Minh Hà thành chọn làm vật phẩm tiến cống sứ giả ngoại bang.

      Thợ dệt của Phượng Hi phường ngày nào cũng được Đường tiểu thư ghé thăm. Nhưng có hề gì, thợ dệt giờ làm việc hết sức thoải mái, đơn giản vì họ biết rằng, Nhân Nhân đến chỉ bám riết theo duy nhất người.

      đến đây, có lẽ tất thảy dưới của Phượng Hi phường đều tự thấy khâm phục . Tiểu Đột Đột dường như luôn luôn biết Nhân Nhân ở đâu. hề giật mình khi tiểu thư đột nhiên xuất , hay khi nàng cố tình hù , đều quá ngạc nhiên. Có thể vừa làm việc, vừa giải thích hết thảy những câu hỏi phần lớn chẳng có nội dung của Nhân Nhân.

      Tiểu tử này rất thông minh, được lòng mọi người. Nhất là lão bá quản gia Tịch Miễn. Lão bá vốn có con, thấy ngoan ngoãn, lần là hiểu, lại tư chất hơn người, thường hay chỉ bảo cho . Thi thoảng còn cao hứng dạy chữ nữa.

      Mọi người trong Phượng Hi phường chỉ nghe qua ba chữ, là biết ai sắp đến.



      “Tiểu Đột Đột…

      Thanh trong trẻo thay cho báo hiệu. Đường Nhân Nhân chạy ào vào như phấn điệp.

      “Tiểu thư , hôm nay đến sớm vậy…?”

      “Chào Đường tiểu thư…”

      Mọi người mỉm cười , ngừng tay tiếp tục làm việc ,hàng vạn sợ chỉ thi nhau múa trong khung dệt, tầng tầng lớp lớp óng ả như cầu vồng sau mưa.

      “Tiểu thư , buổi sáng tốt lành…”

      Tịch lão bá bước ra , rất nhanh đoán ý nàng.

      “Người đến tìm Tiểu Đột Đột phải ?”

      Nàng gật mạnh, toét miệng cười như nhật quỳ trong nắng sớm, Tịch lão bá tủm tỉm cười, chỉ vào sân trong:

      ở trong đó.”

      “Cảm ơn , Tịch lão bá.”

      Nhân Nhân nhanh nhảu ào ra sân sau, dùng bộ dáng lén lút như linh miêu, cười giảo hoạt, ánh nhìn lưu chuyển. Tiểu Đột Đột chẻ củi, chuẩn bị đun nước, nam hài này mới gần bảy tuổi nhưng làm việc rất nghiêm túc, giống như ai kia … Nắng hồng hắt lên gương mặt sáng sủa, đôi mắt đen thường trực nỗi ưu sầu khó diễn tả , khiến cho người ta có cảm giác nao lòng.

      Nhưng Đường tiểu thư còn quá để hiểu điều đó, nàng rón rén lại gần, hít hơi định hét lớn vào tai

      “Chào buổi sáng , Nhân Nhân .”

      “Khụ , khụ…”

      Nhân Nhân ỉu xìu như bong bóng xẹp hơi, ho sù sụ. Mặt mày nhăn nhó, hừ mũi cái:

      “Sao ngươi biết là ta đến?”

      Nàng nghiêng nghiêng mái đầu hệt như tiểu mao hờn dỗi căn vặn , nàng rất là muốn biết nha, vì sao ngày nào nàng cũng bỏ bao công phu nhưng hù được là sao ?

      Tiểu Đột Đột chính cũng biết vì sao mình có được công phu này , đành nhún vai thay cho câu trả lời. tức chết mà , Nhân Nhân hài lòng vòng ra trước mặt , cốc cho kẻ cao hơn mình cú, làm giật mình, trợn tròn hai con mắt .

      “Ta trước là có gì cũng phải trả lời , được im lặng như thế cơ mà , lần này ngươi nhớ chưa”

      “Ta nhớ rồi mà.”

      Oa nhi này đanh đá nhà, Nàng biểu tình nghiêm túc, chống tay, cong môi hồng tiếp tục ‘giáo huấn’:

      cho phép ngươi im lặng với ta , hiểu chưa ?”

      “Hiểu rồi mà.”

      bị thái độ kỳ khôi của nàng dọa cho hoảng, nàng vì lẽ gì mà luôn sợ mọi người đáp lời nàng như vậy, chưa bao giờ thấy nàng như vậy. Nhưng… tiểu oa nhi trước mắt dằn dỗi mà cũng thực đáng nha, đột nhiên mỉm cười ngây ngô.

      “Tiểu Đột Đột đừng chẻ củi nữa, ra sân sau cùng ta, rồi ngươi lại dạy ta đá túc cầu nhé?”

      lắc đầu quầy quậy ,vẻ nấn ná :

      được, Tiểu Quế bảo ta phải chẻ hết số củi này…”

      “Nhưng ta bảo ngươi phải chơi với ta, ngươi dám cãi lời…”

      Nhân Nhân nheo mắt, vẻ như thách thức kẻ dám từ chối nàng, hai cái má phúng phính như màn thầu dằn dỗi, Haizza , trông nàng lúc này khác tiểu tinh là mấy.

      phải , nhưng Tiểu Quế bảo , nếu ta chẻ hết số củi này nấu được cơm, nấu được nước pha trà , mà nếu nấu được cơm, mọi người đói bụng, mà nếu…”

      “Thôi , thôi.. thôi đủ rồi.”

      Nàng nhăn mặt xua tay, dẹp ngay mớ lý luận rối như tơ vò mà Tiểu Quế mất công nhồi vào đầu Tiểu Đột Đột , cũng ngừng phân bua, vẻ mặt thà nhìn nàng.

      Nhân Nhân ra vẻ ‘bề ’, muốn làm khó , giả bộ giống Đường Kiến Nam , phất tay áo , :

      “Thôi được rồi , vậy ngươi làm nhanh lên .”

      Đường Nhân Nhân ngó tới ngó lui ,rồi ngồi phịch lên đống củi có vẻ chắc chắn, chống cằm nhìn làm việc. Vậy là quá ưu đãi cho rồi nha , từ trước đến nay nàng chưa hề phải chờ đợi ai nha!cho dù là cha nàng cũng thế.

      Tiểu Đột Đột ngây ngốc đứng sững nhìn Nhân Nhân , khiến phân kiên nhẫn cuối cùng của nàng trôi tuột, nàng dứ dứ tay dọa :

      “Tiểu Đột Đột , ngươi còn đứng đó?”

      Rồi khách khí hừ mũi , dọa:

      “Để bổn tiểu thư ta chờ lâu , là ta cho ngươi biết tay liền à ..”

      “Đừng , đừng , để ta làm, xong ngay giờ nè .”

      hí hửng vội vàng tiếp tục chẻ củi , nhưng có lẽ phải nhanh tay thêm chút nữa ! Với bản tính của Nhân Nhân , nàng chẳng đợi được lâu đâu.

      ………….

      Cốc, cốc , cốc

      “Là ai ?”

      Đường Kiến Nam thấp giọng , duệ mâu rời khỏi mẫu hàng đặt trước mắt.

      “Lão gia, là ta .”

      “Tịch lão bá ngươi vào

      Tịch lão bá đẩy cửa bước vào, bắt gặp vẻ mặt thể tồi tệ hơn của Đường lão gia , Giông tố hứa hẹn rầm rầm đổ tới nơi rồi, Đường Kiến Nam trong lời dao , mi tâm nhíu lại :

      thể chấp nhận được, … cái gã họ Trương đó , hừm, lần nào cũng vậy , nếu Đường lão gia ta nể mặt … lần này thể được , được nước làm quá lắm rồi …Ngươi xem , số khăn tay, rèm cửa , hàng thêu y phục này có gì bất ổn ?”

      Người được Đường Kiến Nam nhắc đến là Trương viên ngoại ở Nhật Quỳ sơn trang vốn là kẻ hà tiện và xấu tính nhất đời. rất thích các hàng thượng phẩm ở Phượng Hi phường nhưng số ngân lượng phải bỏ ra để sở hữu các món hàng này lại chẳng thích chút nào, vậy nên lần nào cũng vậy mượn cớ chê bai này nọ đòi bớt xén tiền hàng , nếu như phải phụ thân sinh thời có chút giao tình với Đường lão công …nhưng thể chịu đựng hơn người khách hàng kỳ quặc này nữa, Đường Kiến Nam găm dao trí mạng vào câu này.

      Tịch lão bá đứng bên xem qua chỗ hàng trước mắt, quả có chút sơ sót gì, so với hang tiến cung chẳng thua sút bao nhiêu, hàng của Phượng Hi phường vốn là cực phẩm , phân biệt khách mua , chỉ cần ngân lượng tương xứng…Trương viên ngoại này thực quá đáng mà…

      “Chỗ hàng này chẳng có gì sai sót ,nếu là hoàn mỹ cũng chẳng chướng tai , lão gia..”

      Phượng Hi phường có lẽ cũng tới lúc phải làm cái việc nên làm nhất ấy là đến gặp trực tiếp Trương Viên ngoại cho rồi, Đường lão gia đột ngột bật dậy, nhanh tới mức là Tịch lão bá hoảng hồn , giật mình :

      “Lão gia, có chuyện gì chăng?”

      “Tịch lão bá , bảo gia nhân chuẩn bị kiệu, chúng ta đến Nhật Quỳ sơn trang chuyến.”

      “Lão gia , để ta là được rồi , cần gì người phải…”

      Đường Kiến Nam phẩy tay , ngăn lời người trước mặt

      “Lần này phải đích thân ta , Tịch lão bá ngươi cũng theo nữa, việc ở Phượng Hi phường có Chu Quế đảm đương, Đường gia có Mễ nhi lo liệu …”

      “Nguyệt Thành rộng lớn , muốn ra đến ngoại thành cũng phải mất cả ngày trời , hơn nữa , Nhật Quỳ sơn trang lại ở gần vùng Mãn phiêu, chắc cả về cũng phải hết 4,5 ngày chứ kém.Lão gia , người xem…tiểu thư ở nhà …”

      sao! Đây đâu phải lần đầu , Nhớ mấy tháng trước chúng ta phải lên tận Minh Hà Thành diện kiến Vu lão thái sư, còn mất gần tháng trời, 4,5 ngày đâu có xá gì. Hơn nữa…”

      Đường Kiến Nam hơi khựng lại chút :

      “Cũng lo Nhân nhi ở nhà buốn chán, nàng chơi với tiểu tử kia quên cả phụ thân này rồi …”

      Giọng Đường lão gia có chút hờn dỗi , hừ mũi , tiểu tử thối đó, có ở Phượng Hi phường thực là vừa đáng mừng lại vừa đáng giận mà.

      “Phải rồi , lão gia!”

      Tịch lão bá như nhớ ra điều gì, quên thông báo :

      “Dạo gần đây tiểu viện đó rất lạ, hình như có chuyện gì đó … mấy ngày nay thường có mấy đứa đến tìm Tiểu Đột Đột và mấy đứa giúp việc trong phường. Dùng nửa con mắt cũng thấy bọn chúng bị đánh đập tàn tệ …”

      Đường Kiến Nam nhíu mi , gật đầu :

      “Xong việc với Trương viên ngoại, ta tính đến chuyện này . Giờ mau thôi.”
      …………….

      “Tiểu Đột Đột , xong chưa ..”

      “Nhân Nhân ,chưa xong…”

      Ngừng chút, cái miệng đào lại chu ra hỏi :

      “Giờ xong chưa,”

      “Chưa ..”

      Tiểu Đột Đột nghiến răng, uể oải trả lời, Oa nhi này phân kiên nhẫn mà.

      “Ngươi chẻ củi gì mà lâu vậy ?”

      “Nếu ngươi đừng hỏi nữa ta làm nhanh hơn đấy,”

      Tiểu Đột Đột chịu nổi gắt, tiểu hồ ly kia cau mày,nàng nhảy xuống khỏi đống củi , bước nhanh tới,

      “A…a… đau quá.”

      Nàng ra tay nhanh như chớp, véo tai , Tên ngốc này , là được đằng chân lân đằng đầu mà.. nàng giọng mà lại làm tới, dám to giọng với bổn tiểu thư sao?

      “Ngươi còn dám quát ta nữa , tiểu tử ngốc này…?”

      dám , dám mà , tha cho ta mà…”

      Nhân Nhân hừ mũi, buông tay

      “Liệu hồn đó!”

      xoa xoa cái tai đỏ rựng, đôi mắt ai oán nhìn nàng.

      “Thôi bỏ , Tiểu Đột Đột ngươi chơi với ta …”

      Nàng quay lại nheo mắt, vẻ ủy khuất, “xuống nước”, hệt như tiểu mao làm nũng khiến Tiểu Đột Đột đành chịu thua, nhìn nàng nhăn nhó, trông nàng tội nghiệp cũng đành lòng a.

      Thế nhưng xem ra, “xuống nước” lâu phải nàng. Tiểu Bạch thỏ ủy khuất nhanh chóng trở về thành tiểu hồ ly, nàng cười giảo hoạt, khóe mắt ánh lên tia tinh quái;

      “Nhanh, ra phố với ta…nếu ngươi dám , …”

      Tiểu Đột Đột tròn mắt, nuốt nước bọt, cảm nhận mùi “nguy hiểm”

      tối nay phạt ngươi nhịn bữa tối!”

      “Hả…???”

      ……………

      Cuối cùng dù muốn hay , cũng phải theo nàng chơi. Nhưng nếu chỉ như vậy thôi sao gọi là Đường Nhân Nhân. Bộ mặt chảy nhão của lọt ngay vào tinh . Nàng quắc mắt

      “Tiểu Đột Đột! Biểu cảm này là sao?”

      Nàng cao giọng, nheo nheo mắt, má hồng phúng phính vẻ rất hài lòng. Nàng muốn dạo phố với kẻ ảo não như bị nhân đẩy xuống vực thẳm, mà làm như kẻ sắp đẩy là nàng vậy.

      Tiểu Đột Đột để ý lắm, vẫn cúi mặt, vẩn vơ nghĩ gì đó, ánh mắt dán chặt xuống mặt đường, hình như dưới đó có gì thú vị lắm.

      Thái độ của Nhân Nhân ngày càng thể khá hơn, tên tiểu tử to gan lớn mật này.

      “Nè!”

      Đường tiểu thư đột nhiên hét lớn, như muốn dứt chú ý của ra khỏi mặt đất.

      “Ngươi có nghe ta hả, Tiểu Đột Đột”

      giật mình, nam hài giương to mắt, ngây ngô nhìn, quả thực nghe thấy nàng gì.

      “Tiểu tử ngốc nghếch này!”

      Nàng hừ mũi, oa nhi thoáng cau mày, biểu tình hơi ủy khuất, lập tức khởi binh vấn tội:

      “Này, ta chỉ muốn ngươi chơi phố với ta, đâu có bắt ngươi làm gì nặng nhọc! Vì sao ngươi phải làm vẻ ủ dột, khó chịu đó?”

      Oa nhi tức tối la lớn, khóe mắt thoáng chút gì đó long lanh, làm Tiểu Đột Đột giật bắn mình:

      “Tiểu thư, à , Nhân Nhân, ta cố ý, Nhân Nhân đừng thế mà, ta đâu có khó chịu gì đâu…”

      “Vậy sao ngươi nghe ta gọi, ngươi muốn…”

      Nàng bỏ lửng câu , lập tức ngừng khóc, nghiêm mặt:

      “…ăn cốc phải ?”

      Quả thực, tiểu Bạch hồ này bao giờ chịu ủy khuất quá khắc được mà!!!

      có, có…”

      thực thông minh, thức thời cười giả lả, hơi lùi về phía sau. Oa nhi đanh đá quá chừng, thực ưa nổi mà. Tiểu Đột Đột méo xẹo mặt.

      “Vậy vì sao trả lời ta?”

      “Ta…ta…ta…”

      “Ta” làm sao??”

      “Ta…ta…”

      nhanh lắp bắp, dài dòng”

      Mắt lưu li trợn to gấp mấy lần, giậm chân cái lấy khí thế, thị uy. cười như khóc:

      “…suy nghĩ chút thôi”

      Gương mặt oa nhi đáng nhăn nhó, chán nản thể tả. viện lí do dở quá chừng.

      biết là do bị “thuyết phục” trước bao biện dở ẹc kia, hay nản quá. Mà Nhân Nhân thở dài y như bà lão, quyết định, dài dòng.

      “Đến Hạc Thanh lầu”

      Nếu chần chừ thêm chút nữa, chừng, Tiểu Đột Đột ăn bánh “cốc” thay cơm tối…(Megumi: bạo lực, bạo lực qué)
      ……………….

      đúng là con nít mà, chỉ chớp mắt sau, hai oa nhi này quấn quýt, vui vẻ chơi với nhau, nô đùa um sùm. Hai nhi tử ríu rít như sẻ ngô, liến thoắng rộn cả phần ban công của tửu lầu. Đáng gì bằng, làm các vị tiểu thư, bá mẫu  xung quanh thích thú ngắm nhìn. Tiểu Đột Đột thực là nam hài đặc biệt nha, tiểu tử này những tư chất thông minh mà vẻ ngoài cũng sáng sủa, nhanh nhạy, ai nhìn thấy cũng cảm mến

      Mễ nhi cần theo nữa, căn bản là do khu phố có Hạc Thanh lầu này, Đường lão gia thuê đứt. (Megumi: định để là mua đứt, nhưng thôi, mềnh “tiết kiệm”)Chỉ cần hai đứa này mếu máo chút xíu là lập tức có người đến đưa chúng về.

      Dời khỏi Hạc Thanh lầu, hai nhi tử đuổi bắt nhau, cùng thích thú cười ré lên, tiếng cười trong veo như vang động cả vùng trời Nguyệt Thành, động thành những giọt thanh réo rắt tan nhè trong tâm can mọi người.

      Đuổi bắt hồi, Đường Nhân Nhân ngó nghiêng, hình như có gì đó lạ lùng. Thứ nhất, biết Tiểu Đột Đột đâu, thứ hai, hình như nàng ra khỏi con phố quen thuộc.

      Oa nhi nghiêng nghiêng đầu, nhìn quanh, khu phố hơi quen quen, nhưng nàng nhớ nha.

      “Tiểu Đột Đột, Tiểu Đột Đột ngươi đâu rồi?”

      Tinh mâu long lanh đảo xung quanh hồi, vẫn là thấy đâu. Nàng ngơ ngác, bước vào con hẻm vắng, đựng những thùng nước khoáng lớn. Nước suối trong khe núi rất mát và ngọt, thường được chở về đây bán cho các nhà giàu.

      Nhân Nhân đương nhiên vì thế mà khóc thút thít. Nàng nhìn quanh, nàng muốn tìm Tiểu Đột Đột a.

      “Lạch cạch…Lạch cạch…”

      chiếc thùng gỗ ở cuối hẻm chợt vang tiếng lách cách kì quặc. Đường Nhân Nhân giật mình, nàng trợn tròn mắt kinh ngạc, trừng trừng vào chiếc thùng ngày càng lách cách to hơn.

      Ai…nha…đừng chứ…nàng …nàng sợ nhất là ma nha…

      Thanh nuốt nghẹn trong cổ họng. Nước mắt hơi rơm rớm…

      “Nhân Nhân”

      Tiểu Đột Đột may mắn tìm ra nàng. Nhân Nhân nghe tiếng mừng hơn bắt được vàng, quên cả tức giận, vộ vàng níu tay chỉ chỉ:

      “Tiểu Đột Đột, có ma…có ma đó, ta mau trốn khỏi đây …”

      Tiểu Đột Đột còn tròn mắt chưa hiểu , chiếc thùng gỗ lách cách đáp trả. Theo thói quen, nhíu mi thăm dò, dù sao cũng là nam tử nha, chắn trước mặt Nhân Nhân, nhàng dỗ dành nàng, trong khi hăn cũng hơi sợ nha…

      “Đừng lo, sao đâu!”

      Chiếc thùng gỗ  rung lắc càng mạnh, thứ gì đó cấp thiết muốn chui ra, cuối cùng, chiếc thùng đổ ào ra đất, quả thực trong đó có sinh vật gì đen thui, chui ra…

      Nhân Nhân ré lên tiếng:

      “Á aaaaaaaaa…”

      Hai nhỉ tử chuẩn bị chạy thẳng ra ngoài, nếu có tiếng thào yếu ớt của bóng đen kia:

      “Thập Nhất!”
      ……………

      Bóng đen bước ra, trong vùng khuất của bức tường, kẻ đứng trước mắt làm Tiểu Đột Đột trợn to mắt, thảng thốt thất kinh:

      “Thập ca, sao ngươi lại ra nông nỗi này?”

      Kẻ trước mắt là khất nhi, có lẽ ở cùng tiểu viện với Tiểu Đột Đột. Thập ca giờ run rẩy, toàn thân bị đánh đạp bầm tím, Thập ca hơn tuổi, kẻ nào lại nỡ xuống tay với cả trẻ nít thế này.

      Thập ca ngã quỵ xuống, Tiểu Đột Đột hốt hoảng, nâng đầu Thập ca dậy:

      “Thập ca, là A Lưu đúng ?”

      Thập ca gật đầu:

      trộm được tiền, trút giận lên bọn ta, mau lên, trở về Phượng Hi phường , sắp tìm ta đó, mau lên Thập Nhất”

      Tiểu Đột Đột thể nghĩ nhiều như thế, có cái gì đó thôi thúc, vùng đứng dậy, máu nóng tức giận, uất ức tròa lên.

      “Ngươi đâu vậy?”

      Thập ca hét với theo

      “Về tiểu viện…”

      Đường Nhân Nhân ngây mặt đứng bên, vội “tiêu hóa”  ba chữ vừa , gương mặt nàng nhợt , hướng về phía bóng vừa mất, hét lớn:

      “Tiểu Đột Đột”

       

       

      Megumi *cúi đầu, xấu hổ*: rất rất sz các nàng, ta biết tiến độ của mình đến rùa cũng phải sợ, ta vừa thi giữa kì xong, nhấc mặt lên mà làm gì được, nên giờ khi xong xuôi hết roài, ta bắt đầu post bù nhé! Mong các nàng thông cảm, ta phản xạ chậm, thân thủ yếu kém, xin đừng ném gạch tiến độ…=D

      Iu các nàng!

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <img class="aligncenter size-full wp-image-8988" title="2" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/12/2.jpg" alt="" width="590" height="442" />


      Tặng Min Min Kwon êu dấu

      CHƯƠNG 5: THIÊN HUYNH ƠI!... CỨU…
       

       

      Mễ nhi sốt ruột từ đại sảnh bước ra, Tịch bá mẫu nét mặt lo lắng vội hỏi:

          - Tiểu thư sao rồi?

      Mễ nhi vội nhíu mày, nhìn vào trong, rồi lại nhìn bá mẫu, thào trong khi ai thèm nghe lén cả:

          - Bá mẫu, ta e… tâm trạng tiểu thư khá hơn đâu…nàng chịu , chỉ ngồi thừ ở đó thôi…

      Bá mẫu nghiêng người nhìn vào sảnh, quả thực gương mặt nàng thể xấu hơn. Mắt đỏ hoe ậng nước nhìn vào vô định, mũi sụt sịt, thỉnh thoảng nấc lên, nom rất tội nghiệp.

          - Lão gia sao lại vào lúc này cơ chứ?

      Mễ nhi nhăn nhó, sốt ruột, cắn vào môi dưới. Tịch Bá mẫu giọng:

          - Nghe Đường lão gia ra ngoại thành tính sổ gì đó với Trương Viên ngoại. Tướng công ta cũng theo mà… Mà Mễ nhi, sao ngươi tìm thấy tiểu thư vậy…? Hay đúng hơn, sao nàng lại thành ra …thế kia?

      Mễ nhi cau mày nhớ lại:

          - Tiểu thư cùng Tiểu Đột Đột chơi… ta cũng vì sao hai người họ lại lạc ra ngoài phố. Chỉ biết khi tìm tới nơi, chỉ thấy tiểu thư khóc lớn trong ngõ cùng tên khất nhi lạ hoắc… Kể cũng lạ, tên nhóc này bị đánh đập quá tàn nhẫn, toàn thân bầm tím hết.

      - ở đâu?

         - Nghỉ ở nhà khách phía Tây, chỉ là ngoại thương… đáng ngại… Bá mẫu, sao ánh mắt người khó coi vậy?

      Bá mẫu ngây mặt lúc rồi cười méo xệch:

         - Đừng bảo là tiểu thư đánh người ta bị thương rồi đứng khóc nhé…

         - Tịch Bá mẫu…!

      Mễ nhi gắt lên, đùa chẳng đúng lúc gì cả…

         - Được rồi, ta đùa…ta đùa…mà…Nhưng Tiểu Đột Đột đâu rồi?

      Tịch Bá mẫu lo lắng hỏi. Bà cũng quý tiểu tử đó nha…

      Mễ nhi lắc đầu thay câu trả lời.

          - Mễ nhi!

      Đường Nhân Nhân bừng tỉnh gọi lớn.

          - Tiểu thư, có chuyện gì vậy?

      chần chừ lâu, nàng quả quyết:

      -  Mau cho mời Thiên huynh của ta…

      -  Nhưng…!

      -  Nhanh lên đừng nhưng gì nữa…

      Chỉ có Thiên huynh mới có thể cứu Tiểu Đột Đột…Nhân Nhân khẽ sụt sịt, nàng phải đưa về…Nhất định…Nhất định phải như vậy…



      Nam Cung gia nức tiếng khắp nơi vì sòng bạc Cát Tường, hốt tiền như nước. Chưa kể còn là người nhà Dương tri phủ. Nam cung bảo chủ, năm nay mới 14 tuổi, danh gọi Nam Cung Thiên. Tuy còn trẻ nhưng rất tài giỏi, tướng mạo nhã nhăn ai biết.

      Chỉ có kẻ muốn sống, mới dám quỵt nợ của sòng bạc Cát Tường thôi!

      Nam Cung Thiên thoáng cau mày, lạnh lùng nhìn những kẻ quỳ trước mặt.

         - Bảo chủ, chúng tôi nộp đủ mà…

      “Bốp”……

      Gia nhân của Nam cung gia lưu tình thẳng tay cho kẻ vừa lớn tiếng cái bạt tai.

         - Bảo chủ chưa cho ngươi , ngươi dám mở miệng sao?...

      Nam Cung Thiên khẽ ra hiệu cho gia nhân tạm đứng qua bên. tuy còn rất trẻ nhưng ánh mắt lãnh đạm này khiến cho mọi người thấy ớn lạnh. Bảo chủ từ từ thả từng lời:

         - Trần Tam Hoành, em nhà các ngươi năm lần bảy lượt trốn nợ của sòng bạc, nếu có tiền đánh bạc tốt nhất nên an phận ở nhà, đừng có đến đây làm phiền bảo chủ ta…

      Rồi nhìn tên gia nhân, lãnh đạm gật đầu. Tên gia nhân biết ý chủ tử, lớn giọng ra lệnh:

      -  Bay đâu, đánh què chân Trần Tam Hoành, tống vào cấm ngục, còn các ngươi, về kiếm cho đủ bạc chuộc về…

      -  Bảo chủ…tha cho ta…bảo chủ!...

      Tiếng Trần Tam Hoành ngập chìm tít cuối hành lang, ba tên còn lại cũng biến khỏi tầm mắt .

      Chuyện như thế này, ngày nào cũng thấy, dần dần thành vô cảm.

         - Bảo chủ, bảo chủ…

      tên gia nhân vào bẩm báo:

      - Có Mễ nhi nương ở đường gia cầu kiến…

      - Mễ nhi tỷ tỷ…? Mau mời vào…

      Nam Cung Thiên hơi cau mày, người của Đường gia đến tìm sao?

      Nha hoàn Mễ nhi tiến vào, mang tiếng là nha hoàn, ở Đường gia, mọi việc đều do nàng lo liệu, nàng chỉ dưới Đường lão gia và tiểu thư thôi à!

      -  Mễ nhi tham kiến bảo chủ…

      -  Tỷ tỷ khách sáo rồi… Cho hỏi Mễ nhi tỷ tỷ ghé qua tệ quán có việc gì?

      Mễ nhi vòng vo lâu, thú thực nàng cũng chẳng hiểu Đường Nhân Nhân muốn mời Nam Cung Thiên tới làm gì, nhưng cũng đành tuân mệnh vậy.

         - Bảo chủ, ta cũng dài dòng, Đường tiểu thư mời người đến, còn lý do vì sao, ta cũng biết được… nàng

      Nam Cung Thiên hơi nhíu mày:

         - Nhân nhi lại làm sao?

      Tiểu muội muội của lại giận dỗi gì đây… chơi với Nhân Nhân từ khi nàng xíu, luôn coi tiểu oa nhi phiền phức này như muội muội. Nàng tuy phiền phức, hay mè nheo, giận dỗi, trêu dai…nhưng cũng rất đáng mà.

      -  Nghĩa muội của bảo chủ biết tại sao, từ khi lạc lúc sáng về, liền ăn uống gì, ngồi khóc rưng rức…

      -  Nghĩa muội lạc…?

      -  Vâng, thưa bảo chủ…

      Nam Cung Thiên chần chừ thêm, đứng dậy:

      -  Được rồi, ta đến thăm nghĩa muội… Phiền Mễ tỷ rồi…

      -  Mễ nhi xin phép về trước!



      Nam Cung Thiên đến Đường gia, trước đó ghé qua Hạc Thanh lầu, mua thứ mứt quả mà nghĩa muội thích. Nàng từ vậy, cứ vài ba ngày lại giận dỗi, cau mày, nhíu mi… khiến chúng gia nhân quay như chong chóng.

      Bạch y tiêu sái, cuốc bộ thong dong, vừa bước vào ngưỡng cửa, chưa kịp lên tiếng Đường Nhân Nhân sụt sịt, nước mắt giàn giụa, vừa chạy ra vừa há miệng hét lớn:

          - Thiên huynh…Thiên huynh ơi! Cứu với…

      Nàng dùng hết sức bình sinh hét lớn, như thể xung quanh toàn người câm kẻ điếc vậy. Nhân Nhân níu ống tay áo giật liên hồi:

         - Thiên huynh…Thiên huynh…cứu với…

      Nam Cung Thiên mắt tròn mắt dẹt, nhìn tiểu hầu nhi kia đu chặt cứng lấy, nước mắt nước mũi có bao nhiêu đổ ra hết, rất thuận tiện mà chùi vào tay áo .

         - Nhân…Nhân nhi…muội bình tĩnh lại nào…

      ngồi xuống ngang mặt nàng, hai tay nắm lấy đôi vai bé run run từng hồi. Đôi mắt đỏ hoe ậng nước, môi mấp máy kìm theo tiếng nấc cục nghẹn ngào…

      -  Được rồi, Nhân nhi… Thiên huynh nghe, muội muốn ta cứu ai!

      -  Hức…hức…hức…Tiểu….Tiểu

      -  Tiểu Đột Đột?

      thay nàng tiếp lời, khẽ nhướn mi lên, Nhân Nhân gật gật xác nhận. Nam Cung Thiên hỏi tiếp:

      - làm sao?

      - quay về…tiểu viện

      Những cơn nấc liên hồi đứt gãy từng lời . Quả thực nàng cầu cứu Thiên huynh vì lo cho Tiểu Đột Đột, nhưng thú cũng chẳng tình trong đó là gì!

      Nam Cung Thiên cảm giác, mơ hồ từng khắc , phải hiểu gì trong những tiếng “hức…hức” kia đây?

         - Thập Nhất quay về tiểu viện, muốn tìm A Lưu tính sổ…!

      Tên khất nhi mà Tiểu Đột Đột kêu là Thập ca từ sau lên tiếng, khá hơn mặc dù vẫn còn bầm tím.

      Nam Cung Thiên chau mày:

      -  Vì sao lại tìm A Lưu?

      - A Lưu đánh đập, đối xử tàn tệ với tất cả khất nhi trong viện, Thập Nhất nóng vội quay về đó…

      Cuối cùng cũng hiểu a. tình chỉ có vậy. Nhưng chắc phải mau mau cứu tiểu tử ngốc kia thôi. Nếu nghĩa muội của gào vang cả Nguyệt Thành, thèm nhìn mặt nữa.

      -  Ta hiểu rồi! Ngươi biết đường chứ?

      -  Vâng! Bảo chủ…

      gật đầu, nhanh chóng bước lên. Nhân Nhân cũng níu níu, cam chịu ngồi chờ!

      -  Huynh, muội cũng !

      -  Được…được…muội cũng cùng !

      Giờ đây, thấy mình giống Đường Kiến Nam kinh khủng

      …..

       

      Tiểu viện khá lớn, dò dẫm mãi mới nhìn thấy đường , dù ở đây vài tháng, nhưng với nơi này, cảm thấy thân thuộc, hiểu từng đường nước bước ở đây.

      Đột Đột khe khẽ bước chân đến hành lang u, chưa bao giờ lần mò ra phía Tây viện này. A Lưu luôn luôn lùa đám khất nhi bọn như vịt chỉ để bọn tập trung ở đại sảnh, hoặc sân sau. A Lưu muốn đám trẻ thất lạc đứa nào.

      Nhờ những đứa trẻ tội nghiệp này, A Lưu mới rủ được lòng thương của thiên hạ.

      Đôi mắt thông minh nhìn quanh, dè chừng…

         - Thập Nhất!

      Tiếng vọng bé xíu từ khuất sau cánh cửa làm giật mình, nhưng phải tiếng gã A Lưu kia.

      -  Tam ca?

      -  Phải! Mau vào đây!

      Tiểu Đột Đột lách mình vào căn phòng , nhìn các ca ca bị đánh bầm tím, cau chặt mày.

      - Tứ ca, Thất ca, Bát ca… Mọi người…

      - Chúng ta sao! Ngươi quay về đây làm gì?

      Tứ ca lo lắng , rồi thở dài:

           - Cũng tại tên A Lưu kia, sai Tam ca đến Phường tìm ngươi để rủ ít lòng thương, xin tiền của nhà họ đây mà…

      Bát ca giục giã :

      -  Ngươi mau ra khỏi đây, trước khi A Lưu phát ra

      -  Phải, giờ còn mình , dễ dàng hơn, lát nữa cả đám khất cái kéo về đây, ngươi thoát nổi đâu!!!

      Tiểu Đột Đột càng phẫn nộ hơn, kinh ngạc:

      -  Đám khất cái?

      - Phải, gần đây lôi rất nhiều khất cái phố về, rất dữ tợn!

      - Vậy nên, ngươi mau rời khỏi đây!

      - Nhưng….!

      - Đừng nhưng gì cả, các ca ca muốn có thêm người bị thương…Thập Nhất, mau về Phượng Hi Phường

      Nhìn các ca ca giục giã, Tiểu Đột Đột càng muốn về, tên khất cái kia thực ngày càng quá đáng mà. chẳng thể để công sức suốt mấy canh giờ kia đổ sông đổ bể. Vạn nhất bị phát , dắt ca ca ra khỏi đây theo con đường vừa tìm ra lúc nãy. Nhưng còn hai ca ca nữa, phải tìm ra họ .

      -  Đệ vừa…

      -  Aaaaaaaaaa……..

      Tiếng hét thất thanh vọng ra từ sân sau khiến mấy tiểu nhi tử giật nảy mình.

           -   Là tiếng Tam ca!

      Tiểu Đột Đột nhanh nhẹn phán đoán, nghĩ là làm, chút chần chừ lao ra. Giận dữ thể tả xiết. là khi dòng máu trong cứ thôi thúc ngừng, chẳng thể làm ngơ khi bằng hữu gặp nạn.

           -   Thập Nhất!

      Ba ca ca thấy thế cũng vội vã lao theo, ngăn cho làm gì dại dột. A Lưu say xỉn, dám chắc A Lưu có giận quá mất khôn mà ra tay nặng với Tiểu Đột Đột .

      Vừa dừng ở ngưỡng cửa sân sau, hoa mai lả tả rơi rụng, gấp gáp như lòng người, cành khô gãy đầy gốc.

      A Lưu, lật khật đứng đúng theo cái cách của những gã say. Giọng líu lại, lè nhè… Tam ca bị tát mạnh nằm dưới đất, khóc rưng rức. Ngũ ca cũng òa khóc, đứng bên.

         - Lũ khốn kiếp, ăn bám này… xu cũng xin được, vô dụng…

      Cái dáng gầy gò, ốm yếu vung tay lên định tát Tam ca thêm mấy cái nữa. Tóc tai xù tung điên dại…

      Tiểu Đột Đột chợt nhìn mấy cành mai rụng ở gốc, liều mạng nhặt lấy cành lớn, dùng hết sức từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ quật vào A Lưu…

      Bất ngờ, A Lưu thoáng gập người xuống, nhưng quay lại rất nhanh, đôi mắt đỏ ngầu trừng nhìn Tiểu Đột Đột, y như muốn ăn tươi nuốt sống nam hài trước mặt.

      Tiểu Đột Đột  tiếp tục quật cành mai khô vào mặt gã cái mạnh làm xây xước vẻ ngoài hốc hác hệt quái kia.

         - - được- làm- hại- họ….

      Mỗi tiếng, Tiểu Đột Đột lại thọc mạnh cành cây vào người A Lưu… Kẻ say buộc phải ôm mặt lùi ra sau…

      Đám trẻ còn sợ sệt, chúng thi nhau nhặt cành mà quật kẻ khất cái độc ác này…

      A Lưu co cụm xuống đất… Đám trẻ hô hoán inh ỏi…

      Nhưng… đột nhiên… đằng sau chúng xuất những bóng đen, ôm chặt lấy chúng, cướp mấy cành cây khô ném qua bên.

         - A Lưu, tàn tệ quá, đám nhóc này liều nha…

      thanh lè nhè khác vang lên từ trong số bọn chúng. Đám khất cái kia về. Chúng tóm hết mấy tên khất nhi, cười lả giả…

      A Lưu tóm lấy tay Tiểu Đột Đột, bộ răng vàng ươm của nhe ra, phà hơi thở hôi thối vào mặt Tiểu Đột Đột:

         - Tên tiểu tử thối này, ngươi tưởng ra khỏi đây rồi là thoát khỏi ta sao?

      “Bốp”

      bạt tai vào má trái, khá mạnh, làm Tiểu Đột Đột ngã lăn ra đất.

         - Ta ngươi hay, hôm nay, nếu ta đánh chết ngươi ta làm người…! ( Meg: tg ngồi đây, chết thế nào được)

      rút con dao sắc lẹm, tay giữ lấy Tiểu Đột Đột, tay kia vung dao lên… Ánh dao sáng lóe phản chiếu trong mắt nam hài…

      - Dừng ngay

      Tiếng Nam Cung Thiên rắn rỏi vang lên; Cuối cùng họ cũng đến, đám người nhà Nam Cung gia vây kín xung quanh, ai nấy võ nghệ đầy mình, gươm kiếm phòng vệ, chỉ chờ chủ nhân ra lệnh là động thủ ngay.

      kẻ nhanh tay đá văng con dao găm tay A Lưu, đẩy tránh xa Tiểu Đột Đột.

         - Tiểu Đột Đột!

      Thanh thanh thúy mang theo hơi hướng nghẹn ngào của Đường Nhân Nhân làm giật mình:

      - Tiểu thư Nhân Nhân?

      - Tiểu Đột Đột!

      Tiểu Đột Đột vừa ngồi dậy bị Nhân Nhân ôm choàng lấy, suýt lại ngã lăn ra đất. Nàng ôm chặt lấy , miệng la ngừng:

         - Tiểu tử thối, ngươi dám…hức hức…làm ta lo…hức hức…

      Oa nhi này thường ngày chua ngoa, đanh đá, vậy mà  lại khóc lóc vì lo cho…? Tiểu Đột Đột có nghe nhầm nhỉ, hay chỉ vì bạt tai mà cũng làm mê sảng chăng?

      , , là thực… đột nhiên thấy trong lòng hoan hỉ, vui tươi lạ lùng, cũng còn cảm giác đau.

         - Ai đánh ngươi như vậy?

      Nàng phát ra vết bầm tím , mi tâm nhíu lại, đợi trả lời, tiểu bạch thỏ hóa tiểu hồ ly, quay ngoắt về phía A Lưu:

         - Là phải ? Ngươi đừng lo, ta đòi lại công đạo cho ngươi nha, đừng có lo…

      vội lên tiếng, ngăn cản, dễ chừng nàng cho người treo A Lưu lên cây mất.

      - Chờ Nhân Nhân, cần mà…

      - Ách, cái gì, để ta sai người treo lên cây rồi hẵng tính.

      Tiểu Đột Đột phì cười:

          -    cần đâu!

      Rồi quay ra Nam Cung Thiên:

      - Bảo chủ, ta cầu xin bảo chủ việc được ?

      !

      - Người có thể tìm cách nào đó, hay…hay cho các ca ca công việc được ? Họ thể ở lại đây được!

      Nam Cung Thiên đột nhiên quay ra nhìn Thập ca. Bảo chủ suy tính gì đó. Thoáng sau, :

           -   Được, sòng bạc Cát Tường cần người trông coi, hơn nữa, tiểu tử này có thể theo ta làm việc!

      Nam Cung Thiên chỉ vào Thập ca. Thập ca ngẩn người nhìn bảo chủ, rồi mỉm cười biết ơn, quả quyết:

           -  Ta nguyện theo bảo chủ…

      Tiểu Đột Đột thở ra tiếng như người lớn. Nhân Nhân nhìn , nàng nhíu mày, nheo mắt vài phần “nguy hiểm”

           -   Lần sau, ta cho ngươi rời khỏi ta nữa!

      Lời khẳng định làm Nam Cung Thiên tròn mắt, thích thú cười. Tiểu Đột Đột ngây ngô, hỏi:

           -   Nhưng sau này lớn lên, ta phải lấy vợ, đâu thể mang theo tiểu thư? Tiểu thư lấy chồng, sao ta theo được…?

      Nhân Nhân gật gù, quả cũng có lý, rồi nàng xua tay:

      - Yên tâm , ta cho ngươi lấy vợ là xong chứ gì?

      - Nhưng…

      - được “nhưng”....

      Nam Cung Thiên đứng bên gập người, che thiết phiến ngang mặt mà cười, nghe hai tiểu nhi tử này chuyện với nhau, xem ra còn vui hơn nghe kể chuyện hài ở quán……

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <img class="aligncenter size-full wp-image-9259" title="10" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/12/10.jpg" alt="" width="590" height="442" />


      Tặng nàng: Min Kwon

      CHƯƠNG 6:BẢN TÍNH NAN DI

       

       

      Thời gian quả là kẻ vô tình, luớt trước mắt người ta chớp nhoáng. Tất cả tựa hồ như mộng ảo. Sáu năm, sáu mùa mai nở rồi tàn qua , tuyết lạnh rồi tan, nhanh chóng khiến con người kịp nhận ra.

      Sáu năm, kể từ khi Đường lão gia nhận nuôi đám khất nhi, từ ngày trái túc cầu thay trăng già se mối duyên kì quặc. còn là nắng xuân ngọt ngào như bánh hoa mai, thay vào đó hơi lạnh của tuyết trời mùa đông bao phủ.  

      Tuyết trắng che kín gian, những bông tuyết mềm lạnh trải xuống Hạ Tử Quốc. Sức mạnh ngờ tiềm trong từng vật nhoi như bông tuyết, bé xíu nhưng đủ làm người ta co mình vì lạnh.

        khí khô, lạnh lẽo như cứa vào da thịt, phố xá phần nào ảm đạm hơn. Những ngôi nhà, cửa tiệm, tửu lâu…đóng cửa để ủ than cho ấm….. Những bức tường bằng đá màu xám u buồn, ảm đạm, trơn lạnh im lìm trong lặng yên của Nguyệt thành.

      Nhưng bên trong, tất cả vẫn sôi sục, vẫn diễn ra náo nhiệt, sòng bạc chật ních nguời, các cửa tiệm ngoài im ắng, trong mua bán ầm ĩ…

      Phượng Hi phường cũng chộn rộn, bận bịu chuẩn bị cho bức thêu mĩ miều “Tiên nữ tuyết”. Tình cờ thay, dung mạo của tiên nữ lại rất giống mỹ nữ của Nguyệt thành.

      Nàng năm nay mới tròn 10 tuổi.

      …..

      Hồng y mà chạy tuyết, bóng áo khoác lông như làm điểm nhấn cho ảm đạm, nhàm chán xung quanh. Từng đường nét đó thêu tỉ mỉ, chi tiết, mẫu đơn linh hoạt, sống động như .

      Nhìn qua, khó ai tưởng tượng đây là nhi nữ của gia đình giàu có nhất nhì thành, nàng tựa như tiên nữ hạ thế dương gian. Tiểu oa nhi ngày nào, càng lớn càng xinh đẹp, mới 10 tuổi mà khiến cho hết thảy nữ nhân ghen tị vì dung mạo.

      Vóc dáng thanh mánh như mai hoa của Đuờng Nhân Nhân vội vã chạy. Nụ cười từ đôi môi mềm, đỏ như đào dường như tắt. Ánh mắt trong veo gợn tà ý, con ngươi đen láy như bầu trời đêm long lanh tươi vui, nét tinh nghịch, thông minh, và kiêu ngạo. Từng đường nét gương mặt thanh tú đều là kiệt tác hoàn hảo của lão thiên.

      Nam nhân dưới 20 tuổi mong nàng lớn nhanh, mong nàng chớp mắt tròn 16. Nam nhân 20 ngậm ngùi tiếc sinh ra quá sớm.

      Đường Nhân Nhân chạy kịp thở, mấy năm nay, nàng kiệu từ nhà tới Phượng Hi phường, đợi lũ người đó dề dà chuẩn bị nàng chạy tới từ lâu. thành thông lệ, nếu bị cha bắt ở nhà học chữ cùng sư gia, Nhân Nhân tới ngay Phượng Hi phường.

      “Ai nha, tuyết dày, mệt quá nha…!”

      Nhân Nhân dừng lại, dựa người vào bức tường, đưa tay vuốt vuốt ngực, từng cụm khói nóng hổi phả ra hổn hển. Nàng ngước lên nhìn tuyết, tuyết lại bắt đầu rơi, gió thổi lạnh hơn, nàng lại mang dù.

           “Đáng chết!”

      Nhân Nhân nghiến răng, hậm hực… Bản tính xem như nan di, sao sửa được.

      Nàng bước từ từ, tuyết trơn, lại có gió mạnh, trượt chân như chơi.

      Đột nhiên,  nam tử mặt mày khôi ngô, tay còn cắp sách như vừa từ nhà sư gia về, nhìn qua cũng đủ thấy là con nhà khá giả, khoảng 15, 16 tuổi, chặn đường nàng.

           “Tiểu thư, trời gió tuyết, để ta…”

      “Tránh qua bên coi, tiểu tử…”

      Nàng lạnh lùng buông câu, hoàn toàn đem kẻ trước mặt lọt vào mắt. Thản nhiên bước qua.

      “Nhưng…”

      “Im cái coi!”

      Nàng trừng mắt, y như người ta quát trẻ con khóc rồi lạnh lùng tiếp. Tiểu thư đây mệt, còn dám chặn đường ta, muốn sống nữa mà.

      Đường phố vắng ngắt vì gió tuyết thổi mạnh, trong lúc chú ý, nàng trượt chân ở vùng tuyết ẩm trơn, suýt nữa làm cái ôm thân mật với mặt đất. Nhân Nhân nhắm tịt mắt.

      “Ây…da….”

      Nhưng có bàn tay rất kịp thời nắm cánh tay, đỡ nàng dậy. Chưa kịp ngẩng đầu, cảm ơn, người đó trước.

      “Tiểu thư Nhân Nhân, đứng làm ơn nhìn đường, đừng nhìn trời rồi lại ngày nào cũng kêu đường lắm chướng ngại vật!”

      Nàng nghe vực lầy rầy quen thuộc, liền chu miệng:

      “Tiểu Đột Đột! Ngươi càng lớn càng giống Mễ nhi, suốt ngày giống như bà bác lắm điều nha!”

      Phủi phủi quần áo, miệng nàng cười toe, tươi tắn như thái dương trong mùa đông. lắc đầu, thở dài, nàng 10 tuổi, mà cũng chẳng trưởng thành hơn 4 tuổi là bao. Tính tình lông bông, ham chơi hơn học, thích đùa, mau dỗi, uy hiếp người, giận dỗi dai thể tả, và… đáng thể tả. Dường như thiếu nàng, mọi thứ trở nên buồn tẻ.

      Sẵn tiện (Meg: Lăng xê:) cũng luôn, người đứng trước mặt Nhân Nhân giờ là nam tử, thiếu niên tròn 12 tuổi, Tiểu Đột Đột càng lớn càng thông minh, vẻ ngoài nho nhã, già dặn hơn tuổi nhiều. càng lúc càng ưu tú về mọi mặt nha.

      Nhân Nhân bước nhanh bằng , rất tự nhiên, giũ dù, kéo gần về phía nàng, che cho nàng.

      “Mọi người làm gì vậy?”

      Nàng biết thừa, nhưng vẫn hỏi, , có vẻ như cái lưỡi của nàng cảm thấy ổn. nhuớn mày, đáp theo thông lệ:

      “Vẫn hoàn thành “ Tiên nữ tuyết”, công chúa có vẻ rất thích ý tưởng này nên lấy làm phần thưởng cho cuộc đấu cờ mùa xuân năm sau.”

      “Cuộc đấu cờ của công chúa? Giỏi nha, nàng ta mới bằng tuổi ta, vậy mà là cao thủ đấu cờ rồi…”

      Nhân Nhân chớp mắt nhìn . Tiểu Đột Đột thở dài, chỉ dám nghĩ chứ dám , rồi lại chịu được mà ra:

      “Nếu tiểu thư chịu khó học cách chơi cờ, có lẽ cũng tầm thường, nhưng ngươi chưa học, dùng quân cờ ném chó, ném gà……”

      vội ngưng bặt. Nhìn ánh mắt muốn ăn thịt của nàng.

      Giọng nàng chua lè, mắt ngọc nheo lại. Nghe mùi “sát khí” tràn ngập, vội vã ‘lui binh’

      có, có…!”

      bị nàng véo tai, cốc đầu từng ấy năm, mà rút ra kinh nghiệm phòng thân quả là ngu ngốc. cười giả lả:

      “Tiểu thư, chắc gió lạnh, ngươi nghe nhầm rồi!”

      “Ngươi ta điếc?”

      Nàng lúc này phi thường giống vẻ mặt Nam Cung bảo chủ khi đòi nợ.

       Lưỡi gần như xoắn lại, những lúc như thế này, còn lạ gì nữa. Tên tiểu tử thức thời, quay lưng:

      “Tiểu thư, hình như Tịch lão bá gọi ta, mau về thôi…”

      “Này…tiểu tử kia… ngươi đứng lại cho ta….”

      Thấy chạy biến, nàng vội la lớn, đuổi theo, miệng thét những lời chua ngoa, nhưng khóe môi lại nở nụ cười rạng rỡ. Tinh mâu lấp lánh niềm vui, niềm vui ấm áp theo cách rất đặc biệt mà nàng nhìn suốt bao năm nay.

      ….

      Bước qua cánh cổng là thế giới khác, hơi ấm lan dần da thịt. Đường Nhân Nhân thở hồng hộc, gương mặt nàng hồng lên thở gấp. Chết tiệt, Tiểu Đột Đột, hoặc là nàng ngày càng chạy chậm hoặc là ngày càng chạy nhanh hơn.

      Đại sảnh sáng rực, ở giữa đốt lò than lớn, gỗ táo phơi mùa xuân giờ đốt trong lò, vừa ấm, cháy rất chậm lại tỏa mùi hương  làm người ta dễ chịu.

      “Tiểu thư, người đừng chạy vội như vậy chứ!”

      Nha hoàn Tiểu Nhu vội chạy ra, cởi áo khoác, phủi tuyết người nàng. Sẵn tiện luôn, Mễ nhi sớm bỏ nàng chạy theo gã nam nhân bán tơ cuối phố ( Megumi: Dạ, ý là chồng à, nhưng với Nhân Nhân là bỏ nàng chạy theo người khác =D )

      “Tên ngốc tử này, lại chạy đâu rồi?”

      Nàng ngó nghiêng tìm kiếm , thiếu nữ này thực kì quái, ngọc mâu chỉ cần thấy là lập tức nhìn quanh tìm kiếm.

      “Nhân Nhân, con tìm gì vậy?”

      Thanh trầm thấp của Đường lão gia vang lên. Đường Kiến Nam mỉm cười ấm áp xoa đầu nữ nhi, ngoài mặt vậy thôi, nhìn nàng lớn lên thông minh, xinh đẹp, người làm cha như tự hào chết được, thiếu nước hét lớn cho cả chốn này nghe thấy.

      “Cha! Cha làm việc ở thư phòng sao?”

      Đường lão gia gật gù, dắt nàng ngồi bên cạnh đống củi ấm áp, reo tí tách, xoa tay cho nóng rồi áp lên đôi má lạnh ngắt của nàng.

      “Nhân nhi! Con đừng bộ nữa, ngày mai hãy kiệu tới đây !”

      Nữ nhi bảo bối của nha, thấy nàng lạnh chút là Đường Kiến Nam yên tâm, nuôi nàng từ , cư nhiên gánh thay trách nhiệm của mẫu thân nàng.

      “Cha!”

      Nàng nhăn mặt, nhướn mi nhìn , cha nàng thực lo xa quá mà. Cha thấy nàng lớn rồi sao?

      “Nhân Nhân lớn rồi…”

      “Nhân nhi ngoan, trẻ con nên vậy…hơn nữa lớn đâu có liên quan tới cỗ kiệu a!” (Meg: ừ…càng già càng phải ngồi”)

      Lớn hả, cho dù là 16 tuổi, vẫn còn là trẻ con nha… Để xem đến lúc đó, kẻ nào dám đặt ngón nhân vào Đường gia, kêu tiếng “nhạc phụ” mà chưa có đồng ý của ???

      Càng nghĩ, Đường Kiến Nam càng khó chịu, gương mặt xập xìu như dông tuyết sắp nổi lên. Đường lão gia hiểu sao, cứ cảm thấy nguy cơ ấy bắt nguồn từ tên Tiểu Đột Đột kia. Nhắc tới tên là gương mặt…tối chút nữa.

      có tư chất, nhanh nhẹn, căn bản chẳng có gì đáng chê trách nhưng Đường lão gia lại có cảm giác, ngày nào đó, đưa nữ nhi của Đường Kiến Nam mất… Đại cả đời của nàng, thể quyết định, vậy còn ra thể thống gì nữa???

      già rồi sao??? Già rồi nên suy nghĩ ngày càng lẩm cẩm, theo chiều hướng tiêu cực đây mà.

      “Cha…Cha có nghe vậy?”

      Đường Nhân Nhân lay mạnh cha, lo lắng nhìn , tinh mâu mở to, ngây ngô nhìn .

      “Cha, sao cha cứ lẩm nhẩm gì mà “, thể được vậy” cha? Cái gì được vậy?”

      “Cha có vậy hả? có gì đâu…”

      Nàng, ánh mắt rời khỏi ngưỡng cửa sau, nơi thợ ra vào thôi. Đường Kiến Nam ngạc nhiên hỏi:

      “Nhân nhi, con tìm ai vậy?”

      “Con tìm tiểu tử ngốc kia… biết chạy mất dạng đâu rồi!”

      Nhìn bộ dạng của nàng, Đường lão gia mỉm cười, ôn tồn dò hỏi:

      “Nhân Nhân, Nhân Nhân rất thích chơi với sao?”

      “Phải ạ, rất thích ạ!”

      Nàng lúng liếng cười rộ lên lấp lánh những niềm vui trong đáy mắt trong veo kia cho thấy nàng dối. Bao tình cảm chân thành, trong sáng mà nàng chẳng hề hay biết bừng nở trong tim.

      Đoán biết tâm ý nàng, Đường Kiến Nam gật gù, tuy vậy nhưng vẫn cố trêu chọc:

      “Nhân nhi, con chơi với vui như vậy, chắc hẳn phụ thân còn cơ hội cùng con chơi trò chơi được rồi.”

      Giả bộ thở dài, giẫn dỗi, ánh mắt khẽ liếc nhìn nàng, dáng vẻ của cha làm Nhân Nhân phốc xích cười, nắm tay khẽ lay lay cha.

      “Cha… có mà, chỉ là hàng ngày cha làm việc mệt mỏi, Nhân nhi nên làm phiền cha…”

      Xoa đầu nữ nhi, Đường lão gia gật gù, khen thầm cho tài ăn của nàng.

      “Là Nhân nhi ngoan, hiểu chuyện a…”

      Cha con nhà này kẻ tung người hứng, khen qua khen lại à. Rồi đột nhiên, nàng ngẩn mặt ra, ánh mắt ngây thơ nhuộm nỗi lo âu:

      “Cha, ngày nào đó, dời …”

      “Nhân nhi, sao con lại vậy?”

      Nàng đột nhiên tóm cánh tay cha lắc mạnh:

      “Cha, rồi có ngày giống Mễ nhi, bỏ theo tiểu nha đầu nào đó, cha, đến lúc đó, Nhân nhi rất buồn a…”

      Đường Kiến Nam ngẩn mặt ra lát lâu mới hiểu ra được nàng gì. Gương mặt ngây ra, nhăn nhó lại thành biểu cảm là cười hay khóc.



      Tối. Thời tiết Hạ Tử Quốc càng về đêm càng xấu. Tuyết lạnh rơi ngừng, phủ lớp dày trắng xóa đầy lún cả mặt đường. Gió rít gào từng cơn đáng sợ.

      Trong khoảng thời gian tiết trời đáng sợ như vậy, phía Đông Đường gia, trong phòng ngủ của đại tiểu thư, dường như mầm mống ổn bắt đầu nhen nhóm.

      Bốn bề lặng yên, tối om ánh sáng, Đường Nhân Nhân cựa mình khó chịu trong ổ chăn ấm áp, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo nhăn nhó.

      Lông mày chau lại, thân hình mảnh khảnh liên tục ngọ nguậy, hình như tiểu như nữ này cảm thấy khó chịu.

      Đường Nhân Nhân nặng nề mở mắt, hai mí mắt nặng trịch cảm giác cay xè, cổ họng đau rát, rất ổn. Nàng bị bệnh, lơ mơ ý thức được điều đó, Nhân Nhân trăn trở cựa mình thôi.

      Cổ họng rát, đau, to được, chỉ còn tiếng khàn khàn trong miệng. Toàn thân đau nhức, tê rần, nàng với tay lên trán, lập tực cảm thấy cỗ nhiệt lớn tỏa ra….

      ràng là toàn thân nóng ran, nhưng nàng vẫn thấy lạnh, đắp bao nhiêu chăn cũng đủ.

      Nhân Nhân mê mệt nhắm đôi mắt mờ như phủ sương, cảm giác thiếp thực đáng sợ, nàng cảm thấy mình bị rơi trong vùng gian vô định, rất hư ảo…

      ….

      Sau đêm mê mệt ngủ thiếp , đầu óc nàng mơ hồ khó tả, chỉ cảm thấy làn nước mát trán, xoa dịu bớt cỗ nhiệt tỏa ra ngừng kia.

      Nàng nghe thấy tiếng cha, tiếng mọi người lao xao xung quanh.

      Đường Kiến Nam ngồi xuống cạnh giường nữ nhi, lấy chiếc khăn trán nàng khỏa vào nước cho lạnh, lo lắng hỏi đại phu:

      “Đại phu, bệnh tình nữ nhi ra sao?”

      Vị đại phu già có gương mặt phúc hậu cười an ủi, rung rung chòm râu trắng :

           “ sao, sao, nàng chỉ là nhiễm phong hàn, có gì đáng ngại…”

      “Cảm phong hàn? Trước giờ tiểu thư đâu có cảm bao giờ đâu…”

      Tịch bá mẫu ngạc nhiên. Thể chất nàng khỏe mạnh, từ đến lớn chưa từng bị bệnh, lần này ốm nặng làm ai cũng ngạc nhiên.

      Đường Kiến Nam lắc đầu thở dài:

      “Sáng hôm qua, nàng bộ tới Phượng Hi phường, lúc đó trời có bão tuyết lạnh, trách sao lại bênh cơ chứ?”

      Lão gia nhanh chóng phân phó:

      “Tịch bá mẫu,ngươi theo đại phu kê đơn rồi đến Y quán lấy thuốc. Cứ lấy loại tốt nhất, ngân lượng thành vấn đề…”

      “Vâng, lão gia…Đại phu, mời.”

      “Lão phu cáo từ, tiểu thư sớm bình phục, lão gia, tái kiến!

      Tịch bá mẫu đưa đại phu ra sảnh. Lão gia tiếp tục bảo nha hoàn:

      “Tiểu Nhu, ngươi mau xuống bếp hầm canh bồi bổ cho tiểu thư, sau đó, tới Phượng Hi phường, gọi Tiểu Đột Đột đến đây cho ta…

      “Vâng!”

      Nha hoàn luống cuống tuân theo. Đường Kiến Nam thở dài nhìn Nhân nhi từ từ mở mắt, gò má hồng rực lên, đôi mắt phủ tầng tầng lớp lớp sương mù. Giọng nàng yếu ớt, khản đặc:

      “Cha, con bị sao vậy cha?”

      “Nhân nhi của cha, con chỉ bị nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi, uống vài thang thuốc, năm ba ngày là khỏi thôi, sao hết…

      Nàng mỉm cười, ngây thơ gật đầu như oa nhi mới lên ba:

      “Tốt quá, vậy là vài ngày nữa con lại có thể đến Phượng Hi phường rồi…!

      Ánh cười méo mó lên gương mặt lo âu của Đường Kiến Nam, thở dài:

      “Ừ, ừ ừ…”

      Nhìn nàng lơ mơ ngủ, Đường Kiến Nam dựa vào thành ghế, tiếu tựa phi tiếu, tia nhìn trìu mến thương pha lẫn chút trêu chọc, rồi nhìn ra hư vô, vu vơ :

      “Thùy nhi, nàng còn dám Nhân Nhân giống ta? Con càng lớn càng ướng bướng, khó chiều giống nàng  a!” :))



      Mắt ngọc từ từ hé mở, cảm giác kì lạ báo hiệu cho nàng biết người ở bên nàng lúc này là Tiểu Đột Đột. Cảm giác tuy khó hiểu, khó , nhưng rất ràng. Mơ hồ và mệt mỏi, nàng gọi khẽ:

      “Tiểu Đột Đột?”

      gật đầu thay cho câu trả lời, trong lòng rối bời, lo lắng xen lẫn chút nhói đau, nhìn nàng bệnh cảm thấy thập phần khó chịu.

      Đường Nhân Nhân nằm ủ rũ, nhợt nhạt như kiếp ngài khi ngày tàn, xanh xao, mảnh dẻ và đáng lo nhất là…im lặng. Im lặng, thích nàng im lặng a, nàng cứ như chim sẻ ngô ríu rít cả ngày thôi, cái miệng ngừng chiêm chiếp, kể cả mắng ngốc cũng được.

      sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì, chỉ để níu giữ nụ cười rạng rỡ như tia nắng mùa xuân, vương mãi gương mặt giảo hoạt kia.

      Nhân Nhân xem ra cũng hề hẹp hòi, nàng hào phóng mỉm cười yếu ớt:

      “Ngươi ở lại Phượng Hi phường sao? Cha bảo ngươi đến thăm ta à? Còn bức Tiên nữ tuyết hoàn thành rồi sao?”

      Đủ sức hỏi nhiều như vậy, xem ra thể lực thực tồi nha,  bật cười lớn, gật gật liên tục hệt con bửa củi.

      “Ta đến thăm tiểu thư, Phượng Hi phường lắm nhân tài, thiếu ta chẳng hề gì, cùng lắm là hết người để sai vặt thôi.”

      “Đúng a…”

      Nàng cao hứng tiếp lời:

      “…Phượng Hi phường thiếu người hề gì! Nhưng ở đây…”

      , bỗng dưng nàng nín bặt, gương mặt hồng còn đỏ hơn nữa, Nhân Nhân sắp bốc hỏa tới nơi, nàng bất giác chui tụt vào chăn bông, Tiểu Đột Đột đần mặt, khều khều chăn, ngây ngốc hỏi:

      “Nhân Nhân, ngươi làm sao vậy?”

      có gì…”

      Nàng vọng ra, nhất quyết thò đầu ra. càng lúc càng hiểu, tiếp tục giật giật:

      “Ngươi sao vậy?”

      bảo sao mà, lằng nhằng quá…muốn ta cốc ngươi sao?”

      Tiểu Đột Đột cảm thấy mình ngu từng khắc , nghiêng đầu:

      “Hay tiểu thư cảm thấy đói, ta bảo Nhu tỷ nấu gì đó cho ngươi nha…?”

      “Phải…phải…phải…mau .”

      Nàng chớp thời cơ, thò mặt ra, chớp chớp mắt vẻ vô tội. Tiểu mỹ nhân lúng liếng cười, nhưng tên oan gia kia xem chừng lại chưa chịu buông tha cho nàng:

      “Vậy ngươi muốn ăn gì?”

      Đến lượt Nhân Nhân ngây mặt, đông cứng tại chỗ, nàng bị bệnh, miệng đắng ngắt, đâu có muốn ăn gì, nghĩ đến gì cũng buồn nôn kinh khủng, thôi đại:

      “Ta…ta muốn ăn…”

      “Gì?”

      “Im ngay, hỏi nhiều vậy sao ta nghĩ ra?”

      Ngọc mâu trợn lên, hơi yếu ớt nhưng thiên uy hình như thuyên giảm, khiến ngoan ngoãn im lặng. Biết tính nàng, chẳng giám cãi lại, nàng bệnh mà, thôi nín nhịn chút a, mà có khi nào nhịn đâu chứ?

      “Ta…ta…muốn ăn… h..hơ..hồng…Phải, ta muốn ăn hồng a…”

      Nàng ranh mãnh ngay thứ vừa thoáng nghĩ trong đầu, mùa đông lạnh căm, tuyết phủ dày cả thước, kiếm đâu ra chứ? Như vậy khiến bận rộn lúc a, đỡ đứng đây vặn vẹo nàng.

      “Hả??????”

      Quả nhiên mặt Tiểu Đột Đột dài theo tiếng ‘hả’ ấy, biểu cảm vặn vẹo thành nét khó tả, khiến nàng nhịn được mà phốc xích cười lớn

      Nhân Nhân gượng ngồi dậy, quả quyết gật đầu, lúc này sao mà tỉnh táo thế, đúng là chỉ có khi bắt nạt , Nhân Nhân mới thực là Nhân Nhân.

      “Phải a, ta rất muốn ăn hồng, ngươi mau kiếm về cho ta .”

      “Nhưng…?”

      “Ta cần biết a.”

      Đằng nào cũng thể kiếm ra, rồi về rất nhanh thôi! Rồi nàng làm cái mặt kẻ cả mà bỏ qua cho Tiểu Đột Đột.

      “Cho dù là lên Tiên Sơn, hay Bồng lai, ngươi cũng mau mau kiếm về hồng chín cho ta…Nếu … ta nhéo tai chết ngươi…!”

      Rồi, nàng khách khí nằm xuống, thở hơi nặng nề, vị thần ngủ phủ lên lưu ly lớp sương mù mịt:

      mau , ta mệt rồi…”

      vẫn nhăn nhó, nhìn nàng cuộc trong chăn bông, lại hồng rực, chẳng khác chi con tôm luộc chín, Tiểu Đột Đột đành thở dài mà than lão thiên vậy…Tiểu tổ tông của ơi, hồng vào mùa đông ư, sao nàng bảo lên vác cây quế của Hằng Nga về luôn ???”

      P/s: type trong lúc hâm hấp sốt, có lỗi chính tả gì, xin lượng thứ, đừng quăng gạch kẻo ta hấp hối kịp =D

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <img class="aligncenter size-full wp-image-9425" title="6" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/12/6.jpg" alt="" width="590" height="442" />


      phần 1


      CHƯƠNG 7: HÁI HỒNG ĐIIII…………!!!

      Nếu đời này kiếm ra kẻ ngốc nghếch hơn Tiểu Đột Đột, Nhân Nhân cam đoan, nàng đầu xuống đất. Sau này có nghĩ lại ngàn lần, nàng cũng thể hiểu tại sao lại có kẻ ngốc như thế, cho dù là xuất phát từ chân tình, cũng có cần thiết phải ngốc vậy ???Cấp dọa nàng lúc đó, hụt hơi vì lo cho !!!!



      “Tiếu Nhu!”

      Tịch bá mẫu ngó vào trù phòng, lớn giọng gọi tiểu nha hoàn vụng về kia. Tiếu Nhu lật đật chạy ra, mặt nhem nhuốc toàn tro, nha đầu này chắc vừa đốt lò xong, lóng ngóng bằng góc Mễ nhi. Lúc nào cũng làm Tịch bá mẫu thấy vừa ý.

      Tịch bá mẫu cau mày:

      “Lau mặt , nữ nhân bê bối…!”

      Nàng ta cười hiền, lấy vạt áo lau qua loa, đúng là bê bối , hỏi:

      “Bá mẫu, ngươi kêu ta?”

      “Ngươi có thấy Tiểu Đột Đột ? Lão gia bảo qua đây chơi với tiểu thư kia mà!”

      Tiếu Nhu ngây mặt, vận động mấy lần cái thần kinh vốn cực kì “đơn giản” kia. Bá mẫu sốt ruột gắt lên, ngó quanh:

      “Tiểu tử này hiểu trốn đâu. Lát nữa tiểu thư dậy mà thấy , chắc chắn chịu để ai yên.”

      Rồi bá mẫu bước ra ngoài, phân phó.

      “Mấy người các ngươi, mau tìm ngốc tử đó về đây, nhanh chân lên, ta có cả ngày chờ các ngươi đâu…”

      Chưa lúc nào, Tịch bá mẫu cần Mễ nhi ở đây như lúc này, nàng ta nhanh nhẹn, tháo vát, thông minh, làm tốt hơn, để bà phải nhăn nhó, la hét suốt ngày thế này.

      “Bá mẫu, tiểu thư gọi ngươi!”

      Nha hoàn vận tử y chạy vội vã từ đầu hành lang, gương mặt hơi thoáng chút lo lắng.

      “Biết ngay mà, các người mau nhanh nhanh chút cho ta…!”

      Bá mẫu hớt hải chạy theo tử y, chỉ còn Tiếu Nhu ngẩn mặt tại chỗ, lúc này mới giật mình, sực nhớ ra gì đó.

      “A…aaaa…chờ , Tịch bá mẫu, ta…có chuyện cần …!”



      Nhân Nhân ngồi dậy từ lâu, nàng hơi dựa vào trướng rèm, vẫn xanh xao như cánh bướm, gương mặt tái nhợt , nhưng phải vì lạnh mà vì nỗi lo lắng kì lạ dâng lên trong lòng. Nàng có những linh cảm chẳng lành, chút nghi hoặc vương quanh mỹ diện như hoa.

      “Tiểu thư dậy rồi sao?”

      Bá mẫu cười hơi gượng gạo chút, ý muốn nàng chú ý đến việc khác. Nhưng Nhân Nhân đâu có buông tha dễ dàng thế:

      “Bá mẫu, ngươi có thấy Tiểu Đột Đột đâu ?”

      Tịch bá mẫu ngớ lát, rồi nhăn nhó đáp.

      “Xin lỗi tiểu thư, nhưng ta thực thấy. Ta cũng tìm nãy giờ.”

      “Vậy..sao?”

      Mày liễu hơi nhíu lại, thoáng âu lo diện ràng hơn, dự cảm chẳng lành càng thêm xấu khi nàng nhìn thấy tuyết rơi ngày nhiều, hình như sắp có bão lớn.

      tìm chưa?”

      “Rồi ạ! Xin tiểu thư chờ thêm chút nữa…”

      Tịch bá mẫu trấn an nàng nhưng chính bá mẫu cũng thấy hơi lo lắng. Bá mẫu bước ra ngoài, hai tay nắm chặt lầm rầm:

      “Lão thiên a! Tiểu Đột Đột phước lớn mạnh lớn, sao cả! Lão thiên, mong ngài phù hộ cho …!”

      Bá mẫu chắp tay lầm rầm khấn trời. Nhân Nhân cau mày gắt:

      “Thôi !”

      Nàng rối như tơ, lại còn cầu khẩn gì nữa, còn nghĩ cách tìm

      “Bá mẫu…”

      Thanh chua lè của Tiếu Nhu vừa nghe là thấy, bá mẫu bực mình, gắt lên với nha hoàn:

      “Coi như ta cầu ngươi, đừng làm loạn lên nữa, ta muốn loạn trí rồi đây…!”

      “Nhưng, nghe ta …”

      Tiếu Nhu bối rối, có vẻ như rất muốn điều gì đó…

      “Lát nữa!”

      Tịch bá mẫu hăng hái ngắt lời, đoạn bước ra ngoài. Tiếu Nhu vội vã chạy theo, tiểu nha hoàn bất lực thở dài sườn sượt, vò đầu bứt tóc, soa ai chịu nghe nàng hết vậy?”



      Nguyệt thành được xưng tụng là chốn Bồng lai, có phong cảnh tuyệt mĩ, ngàn phần rung động lòng người cũng chỉ vì ngọn núi Thúy Dư xinh đẹp phía sau thành. Quanh năm Thúy Dư sơn luân chuyển sắc thái theo mùa, giờ là mùa đông, đương nhiên là ngọn tuyết sơn thanh khiết, u huyền trầm tĩnh, nhưng hề ảm đạm xấu xí.

      Gió thổi hun hút cách lãnh khốc, vô tình cứa vào da thịt, con đường chính dẫn lên núi vốn hẹp, nay bị tuyết lấp liền trở thành độc đạo và hẹp.

      Cây cối hai bên đường khẳng khiu trơ trụi, bóng dáng mảnh mai, tịch, đứng trong mưa tuyết vần vũ. Từng nhũ tuyết đọng đầy cành, đường lên núi vốn trắc trở, khó khăn nay trở thành rắc rối.

      Nhiều đường ngõ tắt chằng chịt chia ra từ chính đạo, cắt ngang dọc khu rừng như tấm mạng nhện. Gió ngừng xào xạc tán cây khô khốc. Tiểu Đột Đột tuy lên đây nhiều lần nhưng đều là vào mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, tóm lại là chưa bao giờ là mùa đông. Hơn nữa lại có tiểu tổ tông kia cùng, chuyện lên xuống thuận tiện có gì là khó khăn hết.

      Còn…bây giờ, chỉ có mình , tuyết lại rơi nhiều hơn bình thường, lão thiên muốn chơi khăm sao? Tuyết phong mù mịt che tấm rèm, liên tiếp từng đợt, từng đợt che kín mắt.

      nhớ trước kia Tịch lão bá có : “Thúy Dư sơn chỉ đơn thuần là ngọn núi sơn thủy hữu tình, mà còn là chốn vườn tiên, chứa đầy hoa thơm cỏ lạ quanh năm, lúc nào có.” (Meg:nhồi nhét zô đầu thằng , thảo nào chú bé hăng hái thế..:)))

      Vậy nên, chắc chắn chốn này thể có cây hồng. Mấy cây hồng cổ ở đây, quanh năm cho trái, lấy nguồn nước thuần khiết trong núi làm sống.

      Tiểu Đột Đột khoác tấm áo khá dày, bước đống tuyết mềm xốp, lạnh lẽo, mặc kệ hơi lạnh thỏa sức cứa vào da .

      Ai nha… số thực là bất hạnh mà nha, còn đen hơn cả mực mài nữa, cũng chỉ tại lão thiên, bắt sinh ra cha mẹ, lớn hơn chút gặp ngay A Lưu, sống những ngày tháng khổ cực, nay gặp Nhân Nhân… cũng chẳng biết là khá hơn được mấy…

      Nghĩ đến kể ra cũng chẳng biết làm gì hơn. Tiểu nữ này tuy lắm lời, đanh đá, chua ngoa ai bằng, hơi chút là động tay, động chân, là người chịu đựng nhiều nhất. Nhưng biết làm sao đây? nhẫn tâm làm tổn thương tia nắng mềm mại, ấm áp soi lên bóng đêm trong lòng ư?”

      có thể, thôi , tiếp tục làm Tiểu Đột Đột của nàng vậy! J

      Từng bước chân ngừng   khó khăn hơn, thể quá lâu, thứ nhất có bão tuyết, thứ hai Nhân Nhân lo lắng cho , nàng rất bất chấp thể trạng của bản thân mà xông tìm bằng được.

      Qua biến cố cách đây vài năm, hiểu được phần nào, nàng phải người có kiên nhân ngồi chờ đợi, thậm chí có kiên nhẫn nghĩ thấu đáo điều gì, hành động luôn theo trực giác.

      Tiểu Đột Đột ngước lên nhìn trời, bão tuyết có vẻ như giảm đôi chút, gió thổi bớt tê buốt hơn chút, từng mảng trời xám xịt quánh đặc di chuyển, từ tốn nhường chỗ cho màu xanh lơ nhạt nhòa.

      “Có lẽ nên dừng lại chút!”

      tha thẩn trong lúc bão to phải ý kiến hay, lẩm nhẩm, kiếm chỗ khuất gió, sau mấy cây to, ngồi xuống

      Gương mặt hồng rực vì lạnh, từng cuộn hơi nóng mỏng phả ra từ miệng cách dồn dập. cảm thấy hơi mệt. Hà hơi vào lòng bàn tay, xoa xoa, lấy chút nhiệt lượng rồi áp lên hai má lạnh cóng.

      Tuyết ngấm dần vào giầy và y phục, có thể cảm thấy thế, những ngón chân tê rần  vì lạnh, nhưng may mắn, Tiểu Đột Đột lại cảm thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết, ánh mắt lanh lợi nhận ra chỉ cần chờ chút nữa, tuyết ngừng rơi hẳn, cũng phát có gì đó là lạ bay lẫn với các bông tuyết

      Thứ gì đó mỏng mịn, mềm nữa, thứ gì đó hòa cùng ánh trắng muốt của tuyết.

      Trú sau cành lá dày rậm rạ của loài cây thường xanh, nhẫn nại mình chờ đợt gió lớn thổi qua, co người rùng mình. Quả thực phải mất gần canh giờ sau, tuyết mới ngừng hẳn, gió lặng, để lại khung cảnh chỉ toàn màu trắng nguyên sơ cho vùng núi Thúy Dư.

      Tiểu Đột Đột cựa mình, phủi đám tuyết trắng bám kín người, mỉm cười với chính mình, mọi việc dễ dàng hơn nhiều khi bão qua, nhưng có nhiều thời gian cho , gần trưa, thời gian còn lại nhiều, những cơn bão triền miên tha thứ cho kẻ nào lần khân thưởng ngoạn.

      Đưa tay kéo chiếc mũ lông, Tiểu Đột Đột nhận ra thứ là lạ lúc nãy thoáng thấy, lẫn trong ít tuyết đọng là cánh hoa, những cánh hoa mỏng xíu vương bay trong gió lớn.

      Loài hoa bé nào lại kiên cường nở trong nơi sơn cảnh này? Trong lúc mùa đông giá rét cắt da? (Meg: rảnh quá ha mà ngắm hoa zậy? Tiểu Đột Đột: bà biểu tui ngắm tui phải ngắm thoai chứ còn gì!!!=.:)

       

      Meg: xin lỗi vì tách làm hai phần, nhưng dạo nì vamp bận wa'


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <img class="aligncenter size-full wp-image-9523" title="3545325986_efc8625f7e_z" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/12/3545325986_efc8625f7e_z.jpg" alt="" width="590" height="395" />


      Đưa tay kéo chiếc mũ lông, Tiểu Đột Đột nhận ra thứ là lạ lúc nãy thoáng thấy, lẫn trong ít tuyết đọng là cánh hoa, những cánh hoa mỏng xíu vương bay trong gió lớn.

      Loài hoa bé nào lại kiên cường nở trong nơi sơn cảnh này? Trong lúc mùa đông giá rét cắt da? (Meg: rảnh quá ha mà ngắm hoa zậy? Tiểu Đột Đột: bà biểu tui ngắm tui phải ngắm thoai chứ còn gì!!!=.:)

      Kể ra nhìn cũng rất quen. ngẩng đầu, Tiểu Đột Đột phát ra ngay, những cánh hoa lắc rắc đầy đường, hình như thổi từ cùng nơi.

      Thân ảnh bé vội vàng chạy theo hướng ấy, dẹp những cây khô trụi lá, cành cây giòn tan vỡ vụn dưới chân.

      “Á!”

      chỉ có thể kêu lên như vậy, nụ cười cong lên đôi môi tái bợt, trước mắt là khung cảnh tuyệt đẹp. Những cây mai trắng mảnh dẻ nở đầy hoa trong tiết trời khắc nghiệt, vương rắc đầy khắp đất. Thanh tao mà ung dung, kiêu hãnh vươn lên trong hoàn cnarh khắc nghiệt nhất

      “Đẹp quá!”

      Xung quanh dường như cũng đồng tình với mĩ cảnh, vài hàn điểu có ức vàng rùng mình rũ tuyết, đám thỏ lông trắng xốp lố nhố, thập thò nơi cửa hang, dè chừng sợ bão dám lên, ánh sáng xnah lóe lên từ nhũ băng đọng đầy cửa hang, hốc núi.

      Nụ cười ngày càng thích thú, ước gì Nhân Nhân cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng vạn vật hòa làm này.

      Càng tuyệt diệu hơn, khi Tiểu Đột Đột tìm thấy những chấm đỏ nổi bật nền tuyết từ xa xa, quả thực lão bá sai, cây hồng cổ ở Thúy Dư lúc lỉu đầy quả.

      Vui mừng chạy về phía ấy, quên mất việc địa hình lằng nhằng rắc rối, chỉ bước nhầm chút là khó lòng mà ra khỏi địa đồ này.

      Nhanh chân tới bên gốc hồng, Tiểu Đột Đột reo vui, thích thú ngửng lên nhìn, bóng đỏ như nét chấm phá rực rỡ trong gian u ám. Những trái ngọt ấp ủ trong tiết trời lạnh buốt căng mọng như mời gọi.

      Dù muốn hay , Tiểu Đột Đột cũng phải quyết định bỏ áo khoác ở dưới đất. Cành hồng rất giòn, quá nặng gãy ngay, muốn lăn tòm như bao cát xuống đất.

      Mặc cảm giác lạnh tê tê, mang chiếc túi da, nhanh nhẹn trèo lên, những mấu cây khô khốc cọ vào da thịt để lại những vết xước dài làm nhíu mi vì đau đớn. Ngồi vắt vẻo cành, Tiểu Đột Đột vẫn gượng cười tươi, hí hửng hái những trái đỏ au, to nhất bỏ vào túi.



      “Lão gia, lão gia!”

      Tiểu Quế hốt hoảng chạy vào đại sảnh, cho dù vợ con đề huề mà vẫn thoát khỏi cái tật “báo khẩn” trước kia, hở chút là khẩn…

      “Chu Quế, ngươi có hài tử, gần 30 tuổi mà sao hở chút là la lớn như trời sập vậy???”

      “Lão bá, ta mới 24 mà…”

      Tiểu Quế nhăn mặt đáp. Tịch lão bá hừ mũi:

      chẳng gần 30 là gì…”

      Tịch lão bá càu nhàu, tên nhóc này, lão gia ở đây, vậy mà cái miệng cứ như bắc loa trong họng.

      “Lão …lão lão…”

      Lão gia phì cười:

      “Tiểu Quế, ta già vậy sao, có chuyện gì vậy?”

      “Phủ nhà xảy ra chuyện, Tiểu Đột Đột kia lại vì sao mất tích, alox gia về ngay, tiểu thư bất chấp bão tuyết, lao tìm đó…”

      “Cái gìiiiiii…”

      Đường Kiến Nam sặc cả trà lên miệng, hai mắt trọn to gấp mấy lần:

      “Chết tiệt! Tịch bá chuẩn bị kiệu, mau về…”

      “Vâng, lão gia…”

      Tiểu tử chết tiệt này, hở chút là chạy đâu mất. Ngươi về đây xem, xem ta có cột ngươi lại góc nhà cho đỡ chạy ??? (Meg:bố con bạo lực như nhau)

      Xét cho cùng nếu vì Nhân nhi quá quý , hở ra chút là Tiểu Đột Đột, hở chút là Tiểu Đột Đột, đá cho đỡ phiền rồi.

      Tiểu tử ngốc…ngươi nhất định phải trở về cho lão gia.



      Hái đầy túi da, Tiểu Đột Đột leo xuống, nhưng giờ mới là thử thách của ở Thúy Dư sơn.

      trời mây vần vũ, gió tuyết thổi ầm ầm, vang xa bên tai là thanh rầm rộ chuyển mình, đá tảng lao xao long trời, hơi buốt giá lạnh lẽo từ sâu trong lòng núi cuộn ra ngừng như hồng thủy. Gió xoáy ào ào cuộn tuyết khắp nơi, tuyết rơi từ trời liên tục, tuyết cuộn từ mặt đất lên. gian tối sầm, bất định như vạt áo của Phong thần.

      Bão tuyết ầm ầm, gió buốt cứa vào da thịt, Tiểu Đột Đột đưa mắt nhìn xung quanh. Thoáng chút sững người, bước mặt tuyết từng bước nặng trịch, giật mình phát ra xung quanh đều là con đường mù mịt, có điểm dừng. Chỉ có độc rừng thưa, tuyết lạnh.



      Đường Kiến Nam vừa bước vào phòng, Nhân Nhân chạy ào ra phía cha, ngừng năm lấy vạt áo của cha mà giật lấy giật để, nước mắt chảy dài gương mặt như ngọc thạch.

      “Cha, cha…Tiểu Đột Đột ……. mất tích rồi!”

      “Nhân nhi, bình tĩnh lại nào, con đừng quá lo, sao đâu…”

      Nước mắt nước mũi tèm lem khắp gương mặt phiếm hồng vì sốt của nàng. Nét lo âu chan hòa lẫn cùng nỗi sợ kì lạ.

      “Cha, cha.. mau cho người tìm cha…”

      “Nhân Nhân, thể , bão tuyết rất lớn…”

      Nàng lắc mạnh đầu, quả quyết:

      “Bão càng lớn càng phải tìm, bão to càng nguy hiểm…”

      Ngoài kia mênh mông, lạnh lẽo, nguy hiểm thiên biến vạn hóa, sức phá hủy trong từng vật, làm sao có thể ngồi an tâm được???

      “Nhưng bên ngoài rộng lớn, cah biết tìm ở đâu?”

      Nàng ngây mặt, thẫn thờ vì câu của cha, nàng quên mất hoàn toàn điều đó, phải rồi, ở đâu, nàng còn biết, sao có thể lớn tiếng bắt cha tìm được đây. Nghxi tới việc bão tuyết ngoài kia vùi lấp Tiểu Đột Đột của nàng, khiến thể trở về với nàng, lòng Nhân Nhân dâng lên tư vị chua chau, đau đớn đến lặng người; khó thở, rất rất khó thở…

      Bộ dáng im lặng, thẫn thờ khiến Đường Kiến Nam sững sờ, mọi cử chỉ biểu cảm của nàng như đông cứng, lặng phắc như mặt nước tĩnh tại ngày hè, hai hốc mắt đỏ lên, trũng lại theo xúc cảm trong lòng, điều gì khiến nàng trưởng thành nhanh như vậy trong buổi sáng? Điều gì khiến nàng nhận thức được đủ vị chua chua, đau đớn, mất mát, sợ sệt chỉ trong vài canh giờ…?

      biết…………

      Đột nhiên, có tiếng gọi lớn từ cuối hành lang:

      “Lão gia…tiểu thư …Tiếu Nhu có điều muốn …!”



      Trời mỗi lúc lạnh, và tối nữa, độ quá trưa, mà trời tối sầm lại, càng lúc càng bất lợi cho Tiểu Đột Đột.

      Dường như mỗi lúc càng tiến sâu vào núi, thay cho việc ra. Lo lắng, mỗi lúc nóng vội, bước chân ngày càng loạn nhịp, bất ổn cực độ.

      Chuỗi suy nghĩ đứt đoạn và rời rạc, hơi thở hổn hển vì thấm mệt. bắt đầu hối hận vì nóng vộ của mình, và cũng ngừng than vãn, giờ phải lúc, cần tìm gấp đường xuống núi, chậm nhất là trước khi trời tối. Bão về đêm đáng sợ khó gì bì kịp.

      “Ê!”

      thanh vang lên, trong trẻo như nước chảy, nhưng phải của …nó cắt ngang rối loạn như chỉ rối trong lòng Tiểu Đột Đột. Thanh thanh thúy êm dịu vang lên từ nơi nào xa.

      Tiểu Đột Đột đảo xung quanh, cố tìm kiếm trong đám sương tuyết mờ đặc ấy.

      “Ê!”

      Tiếng gọi lại vang lần nữa, mang theo chút sốt ruột, cố ý kéo dài chút để đánh động, nhưng có vẻ như ăn thua, đối phương hơi:

      “Tiểu tử ngốc kia, đây cơ mà…!”

      Lảnh lót vang lên, vực cho biết đó là giọng của nữ nhân, chắc là tiểu thư nào đó trạc tuổi Nhân Nhân.

      “Thôi, đừng có ngó nữa, để ta đến chỗ ngươi vậy!”

      Tiếng thở dài bất lực, kèm theo bước chân lạch bạch tuyết. lát sau, cảm thấy rất , bàn tay nhắn năm lấy tay kéo . Hơi ấm và nhiệt độ làm tin tưởng nàng phải tinh núi.

      Trong thoáng, hơi tiếc nuối, thầm ước gì người đó là Đường Nhân Nhân…Tieru gia hỏa đó, vì nàng mà kẹt ở đây!

      nương! Ngươi là ai?”

      theo, nương này có vẻ biết đường qua lối lại khó , chỉ dẫn rất rành rẽ, thỉnh thoảng còn nhắc cẩn thận hố, hay đá tảng quanh đường. Màn tuyết trắng làm mắt người ta quáng, rất khó nhìn, Tiểu Đột Đột chỉ màu đỏ của áo bông tiểu nương trước.

      “Đừng hỏi nhiều a, cứ ! Đừng bước qua trái nha, chỗ đó hay có bẫy thỏ, mấy lão thợ săn cứ thích lùng thỏ tuyết mắt ngọc…”

      Nàng ta lầm bầm

      Ngoắt ngoéo lúc, Tiểu Đột Đột nhìn thấy trước mắ có ngôi nhà , vẻ tồi tàn, nhìn qua, đoán là chòi của người săn dựng tạm, hoặc tiều phu nghèo.

      “Vào …”

      Nàng hồ hởi mở cửa, nhanh nhẹn vào trước. Tiểu Đột Đột nhón chân, lách người bước vào, nương lập tức đóng cửa.

      Bên trong ngôi nhà gỗ là thế giới khác, ấm áp với mùi hương dìu dịu, chủ nhân ngôi nhà vô tình đốt loại gỗ trầm thơm.

      nhìn tiểu ân nhân của mình, trong ánh sáng mờ hắt từ đống lửa, nụ cười tươi rói của nàng như điểm nhấn là lạ…


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :