1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bổn vương ở đây ngoại truyện: Hôn lễ - Cửu Lộ Phi Hương

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      NĂM


      Nhìn người ngồi bên cạnh mình, Thẩm Ly thở dài: “Vừa cho chàng xem được tuồng hay, lại vừa để chàng được lợi, Kim nương tử lỗ ít đâu.”

      Ngón tay thon thon của thiếu nữ áo trắng đương độ xuân nâng ly trà bạch ngọc hớp ngụm, nàng ta khẽ cong ngón trỏ nhàng hất lọn tóc bị gió thổi ra phía sau, cười nhạt : “Ta lại cảm thấy Kim nương tử rất vui lòng để chúng ta kiếm lợi, dù sao người cuối cùng được lợi nhất vẫn là nàng ta mà.”

      Thẩm Ly quan sát khuôn mặt Hành Chỉ hồi rồi : “Hôm nay chàng ta dương như vậy, giống cảm giác chúng ta chung sống thường ngày.”

      Hành Chỉ vô cùng phối hợp, tựa mình vào Thẩm Ly, vẫn là giọng điệu nhàn nhạt đó: “A Ly có thích ứng ?”

      Thẩm Ly cười híp mắt: “Thích ứng.”

      “A Ly có thích ?”

      Thẩm Ly cúi đầu, khẽ khàng ngậm cánh môi Hành Chỉ: “thích.”

      Hành Chỉ cũng khách sáo ôm lấy nàng, quấn quýt triền miên như trong tiểu viện thường ngày. Bỗng nhiên luồng sát khí ập đến, Thẩm Ly hề nhíu mày vung tay lên đỡ, đạo pháp lực phát ra tạo thành bức màn ngăn lại kiếm khí sắc nhọn cuồn cuộn ập tới.

      Nàng khẽ dùng lực, chỉ nghe tiếng “hự”, kẻ tấn công cũng bị đẩy văng ra mấy trượng đứng vững ngoài đình.

      Thẩm Ly buông Hành Chỉ ra đứng dậy, hai người cùng nhìn kẻ đứng ngoài đình, nom thấy sắc mặt Mộ Tử Thuần đanh thép như Tu La: “Ngươi tốt với Kim nương tử như thế này đây sao?”

      Thẩm Ly nhìn Hành Chỉ sau lưng, Hành Chỉ cũng nhìn nàng, bỗng nhiên Hành Chỉ ôm lấy cổ tay nàng, se khóc như con chim : “A Ly, người này là ai mà hung ác quá vậy?”

      Mấy khi nhìn thấy động tác này của Hành Chỉ đâu, Thẩm Ly rùng mình, khóe miệng hơi co giật, thầm : “chàng đừng diễn quá, ta chịu nổi đâu…”

      Hành Chỉ cũng thầm đáp: “Ta tin nàng.”

      Chàng đừng tin tưởng ta như vậy chứ…

      Thấy hai người vẫn thân mật thầm trước mặt mình, Mộ Tử Thuần nghiêm giọng : “Kẻ lăng nhăng như ngươi mà dám vọng ngôn rằng để ấy chịu chút thiệt thòi nào sao, ngươi có biết hành vi của ngươi hôm nay mới khiến ấy chịu ấm ức tột cùng ?”

      “Vậy cứ tạm để nàng ta uất ức .”

      Mộ Tử Thuần nghiến răng: “Ngươi gạt ấy.”

      Thẩm Ly nhướn mày nhìn : “Gạt đó, vậy sao? Liên quan gì đến ngươi hả?”

      Cổ họng Mộ Tử Thuần nghẹn lại, Thẩm Ly điềm nhiên : “Ta lăng nhăng sao, ta gạt Kim nương tử làm sao, liên quan gì đến ngươi? Ta chỉ cần gia tài đồ sộ của Kim nương tử, chỉ cần gạt được nàng ta, sau khi có được những kỳ trân dị bảo này rồi ta bỏ nàng ta…”

      “Còn phải dùng tài sản của nàng ta nuôi tiểu thiếp nữa.” Hành Chỉ bổ sung thêm.

      Thẩm Ly với : “ sai, còn phải dùng tiền của nàng ta nuôi tiểu thiếp nữa, những chuyện này có liên quan gì đến ngươi? Chẳng phải ngươi thích Kim nương tử sao, khéo quá, đến lúc ta và Kim nương tử thành thân thả ngươi , chẳng phải đúng ý ngươi sao, ngươi tức giận như vậy làm gì làm gì chứ?”

      “Đồ khốn kiếp.” Mộ Tử Thuần hận đến nghiến răng, lúc định vung kiếm tấn công bỗng liếc thấy bóng người, Kim nương tử đứng con đường bên cạnh, ngơ ngác nhìn , lòng Mộ Tử Thuần bỗng hoang mang, dường như sợ nàng ta bị tổn thương: “Người như vậy đừng nhớ đến nữa.”

      “Vậy ta nên nhớ ai đây?” Giọng Kim nương tử lại bình tĩnh lạ thường, “Nhớ chàng sao?”

      Mộ Tử Thuần ngẩn ra, Kim nương tử tiếp: “Có ý đồ với ta cũng được, nhưng ít ra có thể cho ta cơ hội, còn hơn có ý gì cả nhưng cũng chẳng cho ta điều gì.” Nàng ta chậm rãi về phía Thẩm Ly, ánh mắt Mộ Tử Thuần như kết thành băng: “Nàng có biết bây giờ nàng làm gì ?”

      “Làm gì?” Kim nương tử cười đáp, “Lựa chọn người có khả năng ư? Đây chẳng phải là chuyện ta từng làm với sao? Thế nào, lẽ nào chỉ cho nô gia chọn lấy chàng mà cho nô gia chọn lấy người khác sao?”

      Sắc mặt Mộ Tử Thuần tái nhợt.

      “Trước đó chàng bằng lòng, nay vết thương của chàng cũng gần khỏi hãy , nô gia quấn lấy chàng bao nhiêu năm nay cũng mệt rồi, nay coi như tìm được đường khác cho mình… Ta thả chàng , chàng sớm về thu xếp trở lại tiên môn của chàng , đừng để nữ này giày vò nữa.”

      xong nàng ta bước tới, Thẩm Ly hiểu ý ôm eo nàng ta cười : “ ngờ nương tử đối với ta cũng thâm tình như vậy.” Kim nương tử đáp lời Thẩm Ly, liếc nhìn Mộ Tử Thuần, chỉ thấy trong mắt như tức giận như đau đớn, nhưng lại thêm câu nào để ngăn cản nàng nữa.

      Ba người để mặc Mộ Tử Thuần rời khỏi, Kim nương tử cười khổ: “Hai người nhìn thấy đó, ta đến nước này rồi mà chàng vẫn như vậy, có thể thấy ván này ta thắng rồi, Hành Chỉ thần quân à, ngài lấy được đồ đâu.”

      “Vậy chưa chắc.” Hành Chỉ , “Chút nữa nương tử cứ cho người hầu thu dọn đồ đưa xuống núi, với nương tử sắp sửa thành thân với Thẩm Ly, giữ người ngoài như ở lại đây nữa, xem thử có chịu .”

      Thẩm Ly vội : “Vậy được đâu, Kim nương tử dễ dàng gì mới trói được Mộ Tử Thuần bên mình, việc cho chỉ có thể chứ quyết thể làm, nếu chẳng phải Kim nương tử uổng công sao…”

      Hành Chỉ chỉ nhìn Kim nương tử: “Nương tử thấy sao?”

      Kim nương tử im lặng lúc: “Ban nãy nô gia rồi, chàng muốn ta để chàng , ta mệt mỏi…” Nàng ta tiếp, “Vốn dĩ chuyện thành thân cũng do ta ép chàng, ta vốn nghĩ cứ cướp chàng về sống bên mình là xong chuyện, nhưng các ngươi thử như vậy lại khiến lòng ta còn kiên định nữa, nếu ngàn vạn năm sau này phải chung sống với người quan tâm đến mình, vậy ta vẫn nên… mình tiêu sái như trước đây hơn.”

      Thẩm Ly khẽ ngẩn ra.

      “Nếu vậy chút nữa nương tử cứ cho người hầu thu dọn đồ đưa xuống núi .”

      Thẩm Ly mấp máy môi định lại thấy Kim nương tử gật đầu đồng ý, tuy miệng nàng ta vẫn treo nụ cười nhưng đáy mắt ngã lòng nản chí.

      “Này!” Thẩm Ly tiếc nuối, “Ta cảm thấy hai người họ đều có tình với đối phương, chỉ là kẻ tu tiên đó quá cổ hủ thôi mà… để họ bỏ lỡ nhau như vậy sao?”

      “Vương gia cảm thấy Hành Chỉ để tình phát triển như vậy à?”

      Mắt Thẩm Ly sáng lên: “Chàng lại có chủ ý quái quỷ gì nữa hả?”

      Hành Chỉ cười nhạt: “Chỉ cần chút nữa nàng đánh ngất Kim nương tử là mọi chuyện xong xuôi.”

      “Tại sao?”

      “Chẳng phải giờ ta ra tay được đó sao, hơn nữa Kim nương tử đề phòng nàng.”

      Buổi chiều, Kim nương tử sai người hầu thu dọn đồ của Mộ Tử Thuần đưa xuống núi, nàng ta tiễn, chỉ ngồi thơ thẩn trong phòng mình, nghe thấy người hầu Bích thương vương cầu kiến, Kim nương tử nghi ngờ gì ra gặp Thẩm Ly trong đại sảnh, nào ngờ vừa gặp, Thẩm Ly nhanh như chớp vung tay thành đao chém vào cổ nàng ta, Kim nương tử chỉ cảm thấy trước mắt tối lại, bất ngờ ngất .

      Hành Chỉ ở sau lưng Thẩm Ly vô cùng điềm nhiên quay sang với người hầu nghệch mặt ra: “Bích thương vương giết chủ nhân của ngươi rồi, từ nay về sau, Tuyết vực cực Bắc này chính là của Bích thương vương, các ngươi cũng là thuộc hạ của ấy.”

      Người hầu nghe vậy cứng đờ, Thẩm Ly cũng ngây người.

      Các nô bộc kêu la ầm ĩ trốn ra khỏi phòng, Thẩm Ly kéo Hành Chỉ lại hỏi: “Chàng vậy để làm gì?”

      Hành Chỉ khẽ cười an ủi, bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng chuông đinh tai, vang khắp ngàn dặm Tuyết vực.

      “Nàng mau bóp cổ “thi thể” Kim nương tử , chút nữa có người đến cướp, nàng cứ đánh lại với vài chiêu, sau đó để cướp Kim nương tử , sau đó nữa chúng ta chỉ cần chờ lấy đồ thắng cược để về là xong hết chuyện.”

      Thẩm Ly nghi hoặc, vừa làm theo lời Hành Chỉ vừa hỏi: “Sao chàng biết tình phát triển như chàng nghĩ?”

      Hành Chỉ bật cười: “Ai cũng làm vậy thôi.”

      Như lời Hành Chỉ , lát sau, Mộ Tử Thuần chạy vào, vừa thấy Thẩm Ly dùng tay bóp cổ Kim nương tử tấn công tới tấp như phát điên, nhất thời ép Thẩm Ly phải nghiêm túc đỡ vài chiêu mới bị đả thương, phàm nhân tu tiên mà có thể làm được như vậy quả là liều chết thôi mà…

      Để Mộ Tử Thuần ôm Kim nương tử , Thẩm Ly lắng nghe tiếng chuông ầm ĩ bên ngoài: “Chàng có từng nghĩ… chúng ta phải giải quyết hậu quả thế nào ?”

      “Giải quyết hậu quả?” Hành Chỉ ngáp dài, “chúng ta phải lo việc đó sao?”


      VĨ THANH


      Hôn lễ của Kim nương tử và Mộ Tử Thuần cử hành như định. Hành Chỉ tặng cho Kim nương tử hòn đá biết nhặt từ đâu, bảo là mảnh vụn của tinh tú Thiên ngoại thiên còn sót lại, Kim nương tử tặng lại Hành Chỉ miếng ngọc bội.

      Hôn lễ này của Kim nương tử rất rình rang, Thẩm Ly nhìn nụ cười ngọt ngào mặt Kim nương tử, nàng cũng vui vẻ cười theo.

      đường về nhà, Hành Chỉ im lặng cách hiếm thấy, đắn đo xong bèn lên tiếng hỏi: “Nàng có muốn tổ chức hôn lễ ?”

      “Hả?” Thẩm Ly nghệch ra.

      “Nghĩ kĩ lại hình như chúng ta vẫn chưa tổ chức hôn lễ, trước đây ta cảm thấy cần thiết nhưng mấy ngày nay xem lễ xong, ta bỗng cảm thấy chiếu cáo thiên hạ thân phận người mình có khi cũng là chuyện rất hay ho.”

      Thẩm Ly tiếp tục nghệch ra.

      Hành Chỉ xoa đầu nàng : “A Ly, nàng lấy ta . Ta tổ chức cho nàng hôn lễ có mười vạn thiên thần chúc phúc.”

      Thẩm Ly suy nghĩ: “Cũng được, nhưng mà phải nhanh lên, nếu bụng to rồi mặc lễ phục đẹp đâu.”

      “…..”

      “Có thể nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác này của Hành Chỉ thần quân hiếm thấy nha!”

      “Ha ha…” Hành Chỉ kìm được cong khóe môi cười, bàn tay thon dài khẽ khàng áp lên bụng Thẩm Ly, hơi khom người kề vào tai Thẩm Ly nỉ non: “Còn mong gì hơn nữa.”

      Năm sau…

      Trong tiểu viện vang lên tiếng khóc oa oa của hai đứa trẻ…

      Năm sau nữa…

      Kim nương tử ẵm theo bé con cùng Mộ Tử Thuần đến thăm Thẩm Ly mang thai…

      Hết
      Last edited: 29/9/15
      B.Cat, TrâuTuyết Liên thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :