1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bồi hồi - Hồ Điệp Seba (60c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 14
      Trần Thập Thất bưng chén trà nóng im lặng nghe thiếu phu nhân Quý Kỳ nương oán giận cằn nhằn.

      “…Ta thấy mình đúng là ngu mà. Gả cho người ta cái biến đần lun, chú ý ôn nhu hiền thục cái nỗi gì… Ta nhổ vào a! Sớm biết nắm đấm dễ dùng như thế, chi bằng ngay từ đầu liền đánh cho rồi, cũng để cho hậu viện nay bu đầy đống ngưu quỷ xà thần. Phụng dưỡng mẹ chồng cái quái gì, ngoài mặt mũi có trở ngại là đượca, dù sao bà ta ghét ta đến chết rồi, chẳng lẽ ta nhịn vào là bà ta xấu ta nữa sao? Đâu có ngu…”

      Trần Thập Thất nhàn nhạt , “Ở cùng nhau, đương nhiên là đối với người bên gối còn có kỳ vọng rồi, còn phải sống tiếp cả đời mà.”

      Trong mắt Quý Kỳ nương xẹt qua tia buồn bã, lại rất nhanh bĩu môi, “ tại ta cũng cần. Dù sao ta có con trai, vui vẻ chết ở đâu cứ chết ở đó cho khuất mắt ta .”

      Trần Thập Thất cười ra tiếng, “Thiếu phu nhân thông minh hơn ta, cũng đủ quyết đoán sát phạt.” Nàng rũ mắt, muốn lại thôi, cuối cùng vẫn còn cười tiếng, rồi đặt chén trà xuống, đứng lên.

      Quý Kỳ nương liếc mắt, phát bắt được cánh tay nàng, “Đừng hòng chạy. Ta buồn chết rồi, cũng may ngươi tới mới có người chuyện… Ngươi vừa rồi muốn gì? Chúng ta có gì mà phải khó ?”

      ra rất kinh thế hãi tục, vả lại còn lỗ mãng nữa, vẫn nên thôi .” Trần Thập Thất che miệng, cười đến càng khó dừng.

      Quý Kỳ nương phất tay cái, cho hạ nhân tránh xa chút, “Ngươi mau a, chúng ta là con cháu Mặc gia chớ có học kiểu ấp a ấp úng của đám Hủ nho kia.”

      Trần Thập Thất nhìn thiếu phu nhân khí hào hùng, tuấn mỹ bức người, lại nhớ tới thế tử Bách Thắng Hầu dáng vẻ nhu, cảm thấy hai người bọn họ nên hoán đổi giới tính mới đúng.

      “Thế tử gia, kỳ thực trông cũng tệ lắm.” Trần Thập Thất thu cười, “Thiếu phu nhân cũng cần cự người ngoài ngàn dặm… còn ở tuổi thanh xuân niên thiếu mà.”

      “Hừ, ra là đến làm thuyết khách cho .” Quý Kỳ nương dựng thẳng hàng mày lên, hất tay nàng ra.

      Trần Thập Thất nhịn hồi vẫn bật cười, “Thế tử gia so với đám tiểu quan (nam kỹ) hầu hạ người còn tuấn tú hơn. Người ta đưa tới cửa, bỏ tiền ra còn cầu thiếu phu nhân vui chơi miễn phí… ừm, đáng thương. Cao hứng hưởng thụ cứ hưởng thụ , mất hứng liền tống cổ ra ngoài… Dù sao thế tử gia cũng đánh lại mà.”

      Quý Kỳ nương ngạc nhiên, lúc lâu mới cười trách tiếng, “Ngươi bà bụng đầy xấu xa này! Quả nhiên là Nam Trần nuôi! Chỉ toàn dạy mấy thứ bậy bọa …” Nàng đỡ bụng cười to, “Nhưng, cũng có lý! Tên kia cũng chỉ xứng làm tên tiểu bạch kiểm to mồm thôi!”

      Thành công! Trần Thập Thất mỉm cười. Kỳ thực là phu nhân Bách Thắng Hầu tương lai, Quý Kỳ nương tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất. Thế tử gia mặc dù hời hợt, nhưng chung quy cũng là đôi vợ chồng trẻ, Quý Kỳ nương chỉ là tức giận, thất vọng, thể chút tình ý gì, nếu cũng tức giận đến đem người đá ra viện.

      bằng nhân lúc còn trẻ sinh thêm vài đứa trẻ bầu bạn… Thế tử gia từng đuổi theo nàng mắng lần kia, ra nàng cũng có nhìn kỹ mấy lần. Tên công tử bột đó muốn có con cũng cực gian nan, cũng là tốt số mới có chính thê khỏe mạnh dễ mang thai như thế, thứ tử thứ nữ gì đó là mây trời, nghĩ cũng đừng nghĩ chi cho mệt. (thứ tử/ thứ nữ: con trai/ con của thiếp)

      cười đùa, Trần Thập Thất cảm thấy sau gáy có hơi đau nhói, ngẩng đầu lên nhìn trời. đầy tớ già vội vã tới, rỉ tai Quý Kỳ nương thầm mấy câu.

      Lông mày nàng chau lại, “ tốt. thể giữ ngươi lại nữa. Mẹ chồng ta dẫn theo đám hoàng thân đến đây… Ta sai người đưa ngươi ra ngoài, đỡ phải vô cớ bị người ta ô nhục.” Thời tiết khô hanh, mấy ngày mưa, tin tức này càng như lửa cháy đổ thêm dầu, làm cho tâm tình vất vả mới sáng lên của nàng lại chuyển thành u ám, oán hận phẩy phẩy cây quạt tròn phành phạch.

      Trần Thập Thất chần chờ chút. Có hơi quá sớm. Chiếu theo tính toán của nàng, nguyên bản có thể kéo dài tới lúc Quý Kỳ nương bình an sinh nở, nhưng vẫn luôn có đủ loại nguyên nhân thúc đẩy kết quả nhanh hơn.

      Nhưng lúc này có được thiên thời địa lợi nhân hòa, cơ hội thể để vuột mất, mất rồi lấy lại được.

      “Có muốn , hù dọa mẹ chồng trận nữa, đặng cho bà ta sống an phận vài tháng?” cuối cùng nàng vẫn quyết định.

      Quý Kỳ nương hoài nghi liếc nhìn nàng cái, ngẩng đầu nhìn nhìn trời, chỉ thấy mảnh trong xanh.

      “Bọn họ cũng phải đến chỗ ta.” Hàng mày Quý Kỳ nương nhăn càng chặt hơn, “Mẹ chồng ta tính là gì, mà là ta biết bà ta mời mấy công chúa quận chúa quận chiếc gì đó đến ngắm sen, ta ngờ tới…”

      “Ta đoán được.” Trần Thập Thất an nhiên . Cứ cách ba ngày nàng đến xem mạch bình an cũng phải là chuyện bí mật gì. Công chúa Nhu Nhiên sợ rằng bị gạt ra khỏi vòng giao tế rồi ? Những hoàng thân quốc thích mắt cao hơn đầu kia, đương nhiên là muốn tới tìm lại mặt mũi rồi. Tùy tiện gán cho nàng cái tội danh “Kinh thường hoàng thân”, có thể làm nàng chịu nổi khổ da thịt, lớn có thể lấy mạng nàng.

      “Thiếu phu nhân, có thể kéo dài được khắc ? Sau đó chỉ cần là bị động thai khí, trốn xem trò vui là được rồi.”

      Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com

      Mặc dù bởi vì đình thạch tạm thời được tu sửa mà thể đường vòng, nhưng đám hoàng thân quốc thích vẫn khí thế hùng hổ như trước, Hầu phu nhân rất khoái trá nghĩ, tất cả những con đường ra khỏi viện bà ta đều sai người canh chừng, con tiểu tiện tỳ Trần Bồi Hồi kia trừ phi có thể mọc cánh mới chạy được.

      Nhân cơ hội liền chỉnh đốn đứa con dâu bất hiếu kia luôn thể, đừng tưởng rằng ỷ có phủ Tĩnh quốc công là có thể đè áp được phủ Bách Thắng Hầu bọn họ.

      Phải biết rằng, đứng ở bên cạnh bà đây thế nhưng là hoàng thân a! Ai có thể lớn hơn Thiên gia chứ? (thiên gia = hoàng gia)

      Nhưng điều khiến bà ta bất ngờ là, đứng bậc thang phải là đứa con dâu ngạo mạn của bà, mà là cái ả làm sao chết quách – Trần Bồi Hồi. Hơn nữa còn vô cùng vô lễ, dáng đứng thẳng tắp, cũng bước xuống đón chào, càng đừng là hành lễ.

      “Trần Bồi Hồi, ngươi to gan!” Hầu phu nhân hét lớn, “Ngươi thấy là…”

      “Ngô thị, bà đối đãi với Thái phu nhân thế nào?” Trần Thập Thất lạnh băng hỏi. Nắng xuân vẫn rực rỡ như trước, nhưng khẽ khàng như có cơn gió lạnh quét qua, mang theo cảm giác rét lạnh.

      Nàng bước xuống bậc thang, tay chỉ lên trời, “Ông trời, muốn ta hỏi bà. Bệnh trúng gió của Thái phu nhân, rốt cuộc có liên quan đến bà hay ?”

      Hầu phu nhân lùi lại bước, sắc mặt xoạch cái trắng bệch. Bà ta gắng gượng trấn định, lớn tiếng , “Đương nhiên…”

      Vắt ngang chân trời là đạo tia chớp lóe ra thứ ánh sáng khiến người ta đui mù, ầm ầm nổ vang muốn ù tai.

      Hầu phu nhân phát ra tiếng thét chói tai vô cùng thê thảm, đám công chúa quận chúa huyện chúa kia cũng kinh hãi hét lên ‘góp vui’, chân nam đá chân xiêu, cả đám xoay người chạy biến, ai buồn bung dù, bị dầm mưa ướt nhẹp như con chuột lột cũng sống chết chịu ở lại, khóc kêu đòi mau mau về nhà.

      Nhìn đám kim chi ngọc diệp kia chật vật chạy biến, Trần Thập Thất buông lỏng da mặt căng cứng, cố nén cười đến run run hai vai, bước lên bậc thềm vào phòng, Quý Kỳ nương vẻ mặt ngây ngốc nhìn nàng.

      “Ngươi, ngươi ngươi ngươi…” Quý Kỳ nương chỉ về phía nàng, ngón tay phát run.

      “Ta biết hô phong hoán vũ, lại càng biết sử lôi pháp a.” Trần Thập Thất đè ngón tay của nàng xuống, “Chỉ là cơn mưa rào có sấm chớp buổi chiều mà thôi, xem trời xem mây là biết. Chỉ là tận dụng thời cơ tốt mà thôi.”

      Quý Kỳ nương cuối cùng cũng trấn định lại, vẫn là vẻ mặt thể tưởng tượng được, “Nam Trần các ngươi lại có tài này?”

      có.” Trần Thập Thất càng nghĩ càng buồn cười, “Ta chỉ là sao chép hồi ( thiên trong tiểu thuyết) của Nam Trần thôi, nếu muốn ta cũng chép cho hồi. Đó là… phí xem bệnh của ta.”

      “Ở Sơn Dương, ta từng chữa trị căn bệnh vô sinh giúp cho con dâu của lão nông, lão cha vợ kia quá khách khí, kiên quyết lôi kéo ta đến chỉ cách xem mây năm (cách nhận biết thời tiết). Kinh nghiệm ba đời ông cha cháu của nhà người ta đó! Ai lê dân bằng sĩ phu chứ?” (sĩ phu: người làm quan)

      Đương nhiên, dự đoán tinh chuẩn như thế, tất nhiên cũng tốn phen khổ tâm.

      Có vậy thôi ư? Kỳ thực chỉ có vậy thôi?

      Nhưng người biết chân tướng thế nào a? Oa, nàng cũng cách nào tưởng tượng ra được có thể có bao nhiêu thần kỳ rồi.

      Quý Kỳ nương tựa bàn cười ngặt nghẽo.
      AnhdvaSnow thích bài này.

    2. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 15
      Mấy ngày sau, thời điểm đến phủ An Thân Vương xem mạch bình an.

      Trời gần vào thu, nhưng ánh mặt trời vẫn chói chang như muốn thiêu cháy người. Người đường đều phải lánh trong bóng râm mát mà , chiếc xe ngựa chậm rì rì lăn bánh, vây quanh là những gia đinh theo.

      Xa xa truyền đến tiếng kêu sợ hãi, sau đó chiếc xe ngựa song mã vút qua như bay, biết cớ sao lại đụng phải chiếc xe ngựa trước, con ngựa bị trúng đao, điên cuồng nhảy lên, làm cho chiếc xe ngựa gần như bị đụng ngã lăn thiếu chút nữa bị kéo lê .

      Bọn gia đinh nhốn nháo kêu lên, cố gắng giữ lại chiếc xe ngựa suýt lật nhào, phu xe biết nhổ ra cái gì đó, làm cho con ngựa điên kia thoát khỏi càng xe, chạy .

      Đến rồi a.

      Kim Câu Thiết Hoàn nhào tới, đóng chặt hai cánh cửa xe dán vải được đặc chế chạm rỗng, Trần Thập Thất hít sâu hơi, “. người cũng được thiếu. Bao nhiêu người ra cùng ta bấy nhiêu đó cùng trở lại.”

      Các nàng liếc nhìn nhau cái, mặc dù nội tâm kinh sợ thôi, Thập Thất nương tử quả biết trước… Đồng thời cùng dạ tiếng, sau đó xuống xe, Trần Thập Thất lập tức cài cửa lại.

      Lật lên chiếc rương đặt dưới chỗ ngồi, bất thình lình ra là cây cung mềm của sĩ nữ và túi tên sắc nhọn. Nàng đem chiếc bàn vốn được đặt trong xe ngựa từ chỗ hổng rút lên, ngăn ở cánh cửa xe bên phải.

      Bên ngoài vang lên tiếng đấu kiếm, tiếng gào thét đánh nhau kịch liệt.

      Gần giống như nàng dự liệu, cơ hồ sai sót gì.

      Nguyên bản phát động nhanh như vậy, nhưng hai vở kịch kia thực quá kích thích người, nàng lại giả thần giả quỷ làm bộ “phẫn nộ hô lôi gọi sét”. thực tế, nàng xác thực chưa làm gì nhiều… Nhưng thanh danh của nàng càng nổi càng ly kỳ, có vẻ làm cho hai kẻ kia nhịn nổi.

      tồn tại của nàng giống như cái gai sắc đâm vào trong thịt, nhức nhối ỷ, mà tính cách của hai kẻ kia định hình là thay đổi. Thân phận có cao quý tới đâu nữa, rốt cục cũng thể tham chính, công chúa có thực quyền, lập lập, thể trêu vào né tránh .

      Chức binh mã giám kinh thành của Hải Ninh Hầu kia nhìn như vô cùng quan trọng, lại là danh hiệu hoàng đế phá lệ coi trọng, thanh danh thể có tì vết, càng thể dẫn phát bất kỳ lòng nghi ngờ của hoàng đế dù chỉ chút… Nếu bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị tước vị.

      hai tên thích khách, cũng tính là gì. Tưởng muốn xâm nhập vào tòa nhà của nàng ở, trước tiên còn phải ‘thăm hỏi’ qua cơ quan cạm bẫy tinh xảo trí mạng của Bắc Trần Hiệp Mặc .

      Điều duy nhất có thể làm, chính là dứt khoát dùng binh lực nhiều gấp mấy lần, ở giữa đường phố tàn sát đến cùng. Người chết, cho dù có bị ngàn người chỉ trích, chung quy cũng có chứng cứ. Cho dù có chứng cứ, cùng lắm là công chúa bị mắng, bị cấm túc hoặc phạt đòn, có truy cứu nhiều hơn nữa, có căm phẫn cỡ nào nữa, người cũng chết.

      Người chết đèn tắt. Trần Thập Thất chết, tất cả mọi thứ đều dần dần trôi qua theo thời gian, sau đó bị lãng quên.

      Hoàn toàn chính xác, biện pháp nhìn như thô bạo lỗ mãng này, lại là cách hữu hiệu nhất.

      Nàng ngồi xổm xuống, cầm cung chờ đợi. Hai bên cửa xe nổ mạnh, nàng cảm thấy ong ong nghe thấy .

      Cánh cửa bên trái bị đạp ra, nàng lập tức cài tên giương cung lên, tên áo đen cầm đao giơ lên sửng sốt thoáng, sau tấm vải đen che mặt dường như là nụ cười lạnh… Sau đó biểu tình cứng ngắc, thể tin được ngửa mặt ngã ra khỏi xe.

      Cổ họng của , được cắm ngay ngắn mũi tên còn run lên bần bật.

      “Thập Thất nương tử!” Thiết Hoàn gấp đến độ hô to.

      có việc gì.” Nàng nhàn nhạt trả lời, lại ngồi xuống thủ thế, thả lỏng người, chờ đợi thời cơ bắn tên tiếp theo.

      Nàng bắn tổng cộng ba phát, tay bắt đầu run lên. Chết tiệt, cái thân thể rách nát này. May mắn lúc này viện quân đến.

      Tiếng chém giết dần, có lẽ, bị giết sạch rồi.

      “Trần Thập Thất!” Trần Tế Nguyệt hổn hển rống giận đến rung rinh cả thùng xe, r㯠bước qua kéo phăng luôn cánh cửa trái.

      Sao lại là tới a? Trần Thập Thất lộ ra vẻ mặt mờ mịt. ràng nàng nhờ phủ An Thân Vương trợ giúp, kinh động đến a.

      Trần Tế Nguyệt giận muốn điên, cư nhiên, cư nhiên có bất kỳ kẻ nào với tiếng! Nếu phải tra án ở phụ cận, nghe có rất nhiều tặc nhân chém giết giữa đường… Quả nhiên, quả nhiên! Có thể gây họa lớn như vậy, trừ bỏ Thập Thất nương tử Nam Trần còn có thể là ai?!

      Toan muốn kéo nàng xuống, lại bắt gặp đôi con ngươi màu hổ phách của nàng tràn đầy mờ mịt, thân người ngồi xổm, trong tay còn cầm cung mềm, mặt bị bắn lên búng máu, tí tách lên làn váy xanh nhạt. Vẻ mặt chút ngỡ ngàng.

      , bị thương sao?” tim Trần Tế Nguyệt thắt lại cái, khàn khàn hỏi.

      Trần Thập Thất lắc đầu. Chỉ là ngồi xổm hơi lâu chân có chút tê, cho nên lúc xuống xe thiếu chút nữa bị ngã nhào, được Trần Tế Nguyệt phen đỡ lấy.

      Cánh tay của nàng còn run rẩy.

      Thiết Hoàn đẩy Trần Tế Nguyệt ra, quan sát từ xuống dưới, vội mếu máo hỏi Thập Thất nương tử thấy thế nào.

      sao.” Giọng nàng rệu rã, “Người của chúng ta đâu? Có cố gì ?”

      “Đều ổn, tất cả đều ổn hết, nhiều lắm chỉ bị thương ngoài da thôi!” Thiết Hoàn đỡ lấy Trần Thập Thất, “Nương tử nhất định rất sợ đúng ?”

      … Ngươi biết tâm đủ ngoan (ác) thể hành y sao?

      Vừa khéo lúc đó, tên sai dịch quát lên mở đường chạy tới, dây xích rung rung, ý muốn khóa lại đám phạm nhân “dùng binh khí đánh nhau giữa đường” này.

      Quả nhiên là có phía sau.

      Vẫn yên lặng ở bên, người đàn ông râu quai nón ngạo mạn thúc ngựa lên trước bước. “Mỗ, thống lĩnh thị vệ của phủ An Thân Vương – Tôn Ích.”

      Trần Tế Nguyệt lạnh lùng ngẩng đầu, uy nghi nặng như sơn nhìn hơn mười tên sai dịch. “Mỗ, thôi quan của Đại Lý Tự – Trần Tế Nguyệt. Người tới, là người nào?!”

      “Phụng Kinh, theo lệnh của Kinh triệu doãn ( chức quan) đại nhân…” Sai dịch lập tức mềm nhũn. Mụ nội nó, phải chỉ có vài tên bình dân bách tính sao? Nhưng tên lên dây phát được a! “Hai vị đại nhân, chuyện này, chuyện này vẫn nên được làm a, mời hỏi chút mà thôi, hỏi chút thôi…”

      Trần Thập Thất được Thiết Hoàn đỡ gắng gượng đứng vững, “Ta là, gia chủ. Hỏi ta là được. Gia nhân trong nhà ta bị thương, thỉnh quan gia khoan dung nhường cho.”

      Kinh triệu doãn đại nhân còn sợ tiểu nương tử này thoái thác lấy cớ gia nhân mà chạy đây! Còn quan trọng nhất là phải bắt được tiểu nương tử này đến công đường. Như vậy quá tốt rồi.

      Tôn Ích xuống ngựa, theo sau Trần Thập Thất, Trần Tế Nguyệt cũng thu kiếm, cùng ở bên.

      Bộ đầu mồ hôi tuôn ra như suối. đúng là có can đảm lên xích người, đành phải la lớn mở đường. Trần Thập Thất quay đầu lại phân phó Kim Câu ở lại giải quyết hậu quả, liền dựa vào Thiết Hoàn, tập tễnh từng bước .

      Hình ảnh nàng thực thê thảm đến đáng thương, nửa người toàn vết máu, cánh tay run rẩy cả nửa ngày cũng thể vén tóc lên được, chỉ có thể buông rũ mái tóc trắng như tuyết dài qua gối, vẻ mặt mờ mịt, run run rẩy rẩy từng bước .

      Dân chúng vây xem náo nhiệt đáy lòng tuôn ra thương tiếc, thực là, quá khi dễ người rồi. ràng là bị cướp giết, lại khăng khăng vu cáo là ‘dùng binh khí đánh nhau’. Sau lại châu đầu ghé tai nghe đâu đó chính là Trần Bồi Hồi nương tử, mọi người xuất vẻ mặt ‘bừng tỉnh đại ngộ’, bi thương càng sâu hơn, ánh mắt nhìn sai dịch cũng càng phát ra vẻ bất thiện hơn, người cũng càng tụ tập lại nhiều hơn.

      Trước nay luôn hùng hổ như sói như hổ, nha dịch của Kinh triệu doãn kia, cảm giác như bị gai bắn sau lưng, sởn cả tóc gáy.
      AnhdvaSnow thích bài này.

    3. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 16
      Kinh triệu doãn chờ đến kiên nhẫn nổi nữa, vừa thấy tên sai dịch vội vàng chạy vào, liền nghiêm mặt hỏi, “Phạm nhân đâu?”

      Sai dịch há miệng, lau mồ hôi hột trán, “Thập Thất nương tử… khuyên dân chúng rời , là trời sắp đổ mưa.”

      Người kinh thành chính là nhàn rỗi có gì làm, mỗi lần mở đường đều chen chen nhốn nháo, sớm nghe thấy tiếng ồn ào rồi. Cười lạnh tiếng, “Tin nàng ta được sao, giả thần giả quỷ… Vừa vặn trước tiên trị luôn tội vọng ngôn ( bậy) của nàng ta!”

      Xét đánh Đùng~ tiếng, mưa to ầm ầm. Nhưng áp đảo hơn cả tiếng mưa to chính là tiếng dân chúng ồ lên. Cái này, cái này… Kinh triệu doãn sợ đến rớt kinh đường mộc, há hốc nhìn nóc nhà, sau lưng chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.

      “Đại nhân, người bên ngoài đứng kín hai con phố, mưa to đuổi cũng …” sai dịch khác hấp tấp chạy vào, “Đều ở đây kêu oan thay cho Thập Thất nương tử.”

      …Thiên nộ nhân oán.

      Kinh triệu doãn hối hận a, hối hận kịp. Hối hận nên vì chút vàng bạc và những lời hứa hẹn hư vô mà tưởng là , ngược lại xì mũi khinh bỉ ‘thần tích’ thay trời phẫn nộ. (thần tích: dấu hiệu thần kỳ)

      Cho dù sau lưng có dựa vào thiên gia… suy cho cùng cũng là người phàm. Tuy nhiên bức đến trước mắt chính là ông trời a, đám dân biến chen chúc đông nghịt ngay cả mưa to cũng đuổi được sợ rằng nháo đến nha môn a!

      Trần Tế Nguyệt liếc nhìn Trần Thập Thất cái, nàng bất đắc dĩ , “Mùa hè, sau buổi trưa thường hay có sấm chớp mưa rào. Đây là nguyên nhân.”

      Tôn Ích đầy hứng thú nhìn hai người họ. Đều là họ Trần, cái tên Thôi quan mặt băng sơn kia còn miễn cưỡng giải thích, là họ hàng xa sao? Chậc, đơn giản vậy sao? Thanh niên a thanh niên, quả nhiên đều là thanh niên. Bất quá cũng thực lợi hại a, ngẩng đầu ràng là trời trong xanh gợn mây, tiểu nương tử này vừa mở miệng , liền có mưa. So với bọn khốn thần thần đạo đạo ở Thái Sử cục kia lợi hại hơn rất nhiều.

      sờ sờ mũi, tự báo tên họ tước vị, Trần Tế Nguyệt cũng vậy. Trần Thập Thất sắc mặt trắng bệch được Thiết Hoàn đỡ, tiến lên quỳ xuống: “Dân phụ Trần thị Bồi Hồi, bái kiến đại nhân.”

      Kinh triệu doãn run lên cái, tại thực rất muốn quỳ… Trước mắt là thần tiên nương tử biết hô phong hoán vũ, sai lôi dẫn điện a! Lại càng ổn là, còn có hai mệnh quan triều đình ở đây!

      Sư gia thầm kéo kéo tay áo Kinh triệu doãn, lập tức trừng mắt qua. Thế này thẩm vấn kiểu nào? Ngươi chỉ ta?

      “Đại nhân, dù sao đắc tội cũng đắc tội rồi. Cứ tống vào trong lao … dứt khoát cho xong…”

      Kinh triệu doãn lại ngoan trừng sư gia cái, lo lắng ngước đầu lên nhìn nóc nhà. Nhưng mà sai, cũng đắc tội rồi. Nếu bỏ qua… Sợ rằng biến thành người chịu tội thay cho người khác.

      Vỗ kinh đường mộc, bắt đầu quát hỏi Trần Thập Thất.

      Thông thường mà , con nhà lành thà rằng thắt cổ tự tử chứ muốn lên công đường, lên công đường ai cũng khóc sướt mướt. Cho dù cố gắng trấn tĩnh, hù dọa cái thể nào cũng hoảng loạn khóc thút thít. Chỉ mỗi khóc thôi là dễ xử lý rồi, có là tội danh gì cũng có thể tùy tiện gán được.

      Vấn đề là, Trần Thập Thất này, sắc mặt trắng bệch lung lay sắp đổ, vết máu mặt khô, ngược lại hề chảy giọt nước mắt, trung khí đủ lại năng rất mạch lạc ràng… những tên ‘tụng côn’* quanh năm lên công đường cũng lợi hại được như nàng!

      (*tụng côn: cách gọi cũ, chỉ những người xui khiến người khác lên tòa để mình ở giữa chiếm lợi, đại gọi là những tên luật sư có đạo đức, hèn hạ.)

      như thế là lỗi của bản quan ư?” Kinh triệu doãn sừng sộ.

      “Đại nhân chủ chưởng mọi việc trong kinh thành, hình nguyên bản chỉ là chuyện vụn vặt.” Trần Thập Thất hữu khí vô lực , “Dân phụ chỉ là , vì sao đau khổ chống đỡ nửa canh giờ, đến cứu viện lại là thống lĩnh đại nhân của phủ An Thân Vương, chứ phải là Binh mã giám của kinh thành…”

      Phải a. Kinh triệu doãn bỗng nhiên thông suốt. Chuyện này đâu có liên quan gì đến mình nha? Đánh chừng gần canh giờ, cóc cần biết là họ dùng binh khí đánh nhau hay là cướp giết, nên xuất đầu phải là Binh mã giám kinh thành a! Ây dà, bảo sao tặng vàng bạc hứa hẹn tiền đồ với … Nguyên lai là tên Hầu gia khốn kiếp kia đem ra hứng đầu gió!

      Được rồi, tình tiết vụ án ràng: Trần thị đường vô cớ bị cướp giết, An Thân Vương phi đợi mãi thấy Trần thị đến bắt mạch, phái thị vệ Tôn thống lĩnh dẫn người đón, tình cờ gặp nguy bèn ‘rút đao tương trợ’. Trần thôi quan phá án ngang qua, ‘nghĩa bất dung từ’ cũng xáp vô đánh cường đạo.

      Nhân chứng vật chứng đầy đủ, phản kháng cướp giết nên xét vô tội, Trần thị ngay lập tức được phóng thích.

      Cũng theo cơn mưa tạnh, vụ án này liền ràng được giải quyết.

      Điều khiến cho Kinh triệu doãn có hơi tức tối là, Trần Thập Thất bước ra khỏi công đường, bách tính kêu lên phải là “Đại nhân minh”, mà là “Ông trời có mắt nhìn mọi việc”.

      Từ chối đủ điều xong, cuối cùng Trần Thập Thất ngồi cáng tre, được chúng bách tính hoan hô vây quanh trở về. Thống lĩnh thị vệ Tôn Ích cười tủm tỉm dẫn theo đám thị vệ của Vương phủ thẳng đường đưa nàng đến cửa nhà, hơn nữa còn rất cung kính thi lễ rồi mới rời . Trần Tế Nguyệt trái lại rất thành khách khí đẩy Thiết Hoàn ra, dìu Trần Thập Thất vào.

      chuẩn bị nước, thấy nương tử các ngươi chật vật thế này sao?” Trần Tế Nguyệt quát, trực tiếp thẳng đường kéo Trần Thập Thất vào trong phòng.

      “Đây là khuê phòng của ta.” Trần Thập Thất nhíu mày.

      Trần Tế Nguyệt trừng nàng, nghiến răng trèo trẹo, “… Lần đầu tiên trong đời ta muốn đánh nữ nhân.”

      Trần Thập Thất bật cười, hơi khập khiễng tới chậu rửa mặt, nghĩ muốn vắt khăn lau mặt, phát cánh tay vẫn run rẩy lợi hại, tài nào vắt được.

      Tinh thần rệu rã, cái thân thể rách nát này của nàng hoàn toàn nên thân.

      Trần Tế Nguyệt phen đoạt lấy, thiếu chút nữa vắt rách tấm khăn, ấn nàng ngồi xuống đệm, lung tung lau vết máu mặt nàng. Ngữ khí vẫn rất sắc bén, “Ngươi có tìm được sợi tóc đen nào ?”

      có. Rất nghiêm túc tìm… có.”

      Trần Tế Nguyệt thực rất muốn bóp chết nàng. Phải phải phải, nàng cái gì cũng được xem là vô cùng minh bạch, trí tuệ đến gần như là . Nhưng nàng suy nghĩ hết lòng kết quả chính là còn lấy sợi tóc đen, mặc dù hiểu về y lý cũng nhìn ra được khí sắc của nàng mỗi ngày xấu .

      “Cầu vẹn toàn giả, vô nhất toàn.” mặt Trần Tế Nguyệt càng xanh.

      (* Cầu vẹn toàn giả, vô nhất toàn: nếu mưu cầu an toàn tuyệt đối, gì sơ hở, vậy chút an toàn cũng có. Ý chỉ trong tác chiến phải có dũng khí dám mạo hiểm.)

      Trần Thập Thất cúi đầu, “Đúng. Ta vì thù riêng mà gây nguy hiểm cho quý Bộ khúc, ta suy tính đủ chu toàn.”

      Trần Tế Nguyệt cũng nhịn được nữa, rống giận tiếng với nàng.

      Nàng mệt mỏi rã rời dựa vào chiếc bàn thấp, nhợt nhạt cười, “Ta biết ý tứ của ngài… Chỉ là cảm thấy, vẫn chưa tới tình cảnh kinh động đến thiếu chủ. Kế sách này của Hải Ninh Hầu, ra là liên hoàn kế tệ. Nếu quả ta chỉ mang theo gia đinh bình thường, bên người cũng là hai nha đầu bình thường, giết sạch chúng ta chẳng qua là trong nháy mắt mà thôi. Nếu may mắn còn sống sót, cũng bị Kinh triệu doãn bắt , rồi cũng chết oan trong đại lao… Sau đó chuyện này liền xóa sạch.”

      “Đáng tiếc, ta rất hiểu Hải Ninh Hầu, nhưng Hải Ninh Hầu lại hoàn toàn hiểu ta. Ta gả cho hai năm, nắm được mấy năm nhân tình vãng lai của .”

      Nàng trầm mặc. từng, nàng cũng từng ôm cái nguyện vọng ‘bạch thủ giai lão’ nực cười kia. Gả cũng gả rồi, còn có thể làm sao bây giờ. Lúc ban đầu, cũng từng có lưỡng tình tương duyệt đó… nhưng chưa tới nửa năm phải.

      “Cho nên liệu trước tiên cơ là rất quan trọng.” Trần Thập Thất lên tinh thần, mỉm cười .

      Trần Tế Nguyệt nên lời tâm tình của mình. Có chút khổ sở, có chút tức giận, có chút chua chát… thậm chí có chút thương tiếc.

      Hai kẻ đốn mạt kia hủy hoại nàng. Cho dù tính mạng có thoát được, nàng cũng còn có thể sinh đẻ được nữa. Hủy hoại nàng đến mức… triệt để như thế.

      “Là Hiệp Mặc chúng ta mời đến, là chúng ta!” Trần Tế Nguyệt phát hỏa, “Vượt lửa qua sông, chết chùn bước! phải là phủ An Thân Vương ngoài đường ngoài xá gì đó! tính kế tính triệt để chút, thống khoái chút! Vốn lẽ phải xem là Cự Tử, đây là điều kiện mà cũng là lời thề! Việc của Cự Tử cũng phải là thù riêng!”

      “À, vậy sao.” Trần Thập Thất ánh mắt ôn nhu, “Được, ta hiểu rồi.”
      Snow thích bài này.

    4. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 17
      Trần Thập Thất bị bệnh.

      Sau khi tắm rửa thay quần áo, nàng kiên trì thăm mười sáu Bộ khúc trong lời Kim Câu Thiết Hoàn , hoàn toàn vứt bỏ nguyên tắc “Chỉ khám cho nữ nhân”.

      tại những người này là người của nàng, phân chia nam nữ.

      Kéo được hai người đặc biệt nghiêm trọng ra khỏi Quỷ môn quan, sau khi xác định toàn thể việc gì… Nàng liền thẳng tắp ngã xuống.

      Đại phu lải nhải nửa ngày, gì mà suy nghĩ quá mức, nguyên khí hao tổn đến gốc rễ… trắng ra, là nàng đương yên đương lành làm mình bị mệt đến bệnh.

      ngày nọ, vừa ra khỏi Đại Lý Tự, Trần Tế Nguyệt liền nghiến răng nghiến lợi đến tòa nhà của Trần Thập Thất “giám sát”, sau đó bị phát Thập Thất nương tử tính kế quá nhiều cứ thế mém tính luôn cái mạng của mình gần như còn kia, cư nhiên còn nhờ người khiêng cũng phải ép khiêng mình đến phủ Bách Thắng Hầu bắt mạch bình an.

      chưa từng có suy nghĩ muốn đánh nữ nhân như lúc này, vô cùng muốn, muốn đến tột bậc.

      “Trần Thập Thất.” đè nén cơn giận như sấm.

      “Ta phải phong hàn, làm lây bệnh.” Trần Thập Thất hữu khí vô lực .

      “Trần Thập Thất!” Trần Tế Nguyệt bạo rống lên.

      “…Ta nghe rồi, ngươi cần lớn tiếng như vậy.” Nàng hết cách đành bao dung nhìn Trần Tế Nguyệt.

      Trần Tế Nguyệt xoay người rời , ra sân dùng cây cung sắt bắn hết ba túi tên mới cảm thấy còn muốn đánh nữ nhân kia nữa. Thân thể hư nhược thế kia, rách nát đến còn gì thế kia! Bắc Trần bọn họ là cái loại người hà khắc, hợp nhân tình đến mức cho phép đại phu sinh bệnh sao?

      Quý Kỳ nương khỏe mạnh đến cần bà đỡ cũng có thể tự mình sinh con, ngươi còn xem cái gì? Có cái gì mà xem?

      Thở đều, thở sâu, bình tĩnh lại. Đừng bảo là rống nàng, cho đù có đánh nàng cũng vô ích. Nữ nhân kia chính là tảng đá, tức giận với cục đá mới đúng là đồ ngu.

      Hít thở… ủa… thơm quá?!

      Hương?

      Trời chưa hoàn toàn tối, theo mùi hương, phát hậu viện đầy… hoa hồng. Đỏ vàng trắng… mỗi màu mỗi dạng, có lớn như nắm tay, có như đồng tiền, trong bồn hoặc hũ, biển hoa hồng.

      Kim Câu tìm được hậu viện, “Ặc, đây là… bình dân bách tính đưa tới. Bởi vì Thập Thất nương tử nhận quà, chỉ là thấy hoa liền dừng chân. Chủng loại cũng phải là loại quá danh quý gì, còn có loại là do đào từ đất hoang đến, nhiều gai hơn. Bọn họ lúc nào cũng bỏ hoa xuống liền chạy, muốn trả tiền cũng được… Kỳ thực bên ngoài dọc theo tường bày càng nhiều, còn có người thắp hương cúi chào đấy ạ.”

      Nữ nhân này. Nữ nhân khẩu thị tâm phi. Tính kế người lợi dụng người, lại càng là người chân tâm ôm áy náy như thế.

      Căn bản cần như vậy.

      rốt cục cũng bình tĩnh lại được, lại có chút phiền muộn… nhưng cũng kéo dài lâu lắm, quay về phòng liền nhìn thấy Trần Thập Thất đứng ngoài hành lang hứng gió.

      muốn sống nữa ư! Còn muốn thêm tầng phong hàn phải ?” thái dương Trần Tế Nguyệt rốt cục cũng lộ gân xanh.

      “Ăn cơm mà.” Trần Thập Thất cười khổ, “Thiếu chủ, ta thực có bệnh gì, chỉ là hơi mệt mỏi chút thôi. Ngài cũng thể ở trong khuê phòng ta ăn cơm chứ?”

      Những thứ lễ lạc rối rắm của đám thư sinh quèn Nam Trần ra vẻ ta đây kia! Để ý nam quả nữ cùng phòng cái quái gì.

      Bất quá vẫn xị mặt, người bàn ngồi đối nhau ăn cơm. Vào kinh mới mấy tháng, tất cả tóc đều biến thành màu bạc, kiên nhẫn búi tóc, xõa xuống uốn lượn đầy sàn như ánh trăng. Nguyên bản gầy yếu, tại trông càng tiều tụy.

      Kỳ thực, nàng vẫn rất đẹp. Giống như vẻ đẹp của hoa lúc gần héo tàn. Thế nhưng, đành lòng phá nát.

      Trần Tế Nguyệt đánh vỡ yên lặng, “Hải Ninh Hầu từ chức tổng đốc Binh mã giám kinh thành, do An Thân Vương tiếp nhận chức vụ.”

      “Đây chỉ là bước đầu tiên, thế nhưng là bước tệ.” Trần Thập Thất quả nhiên tinh thần tốt hơn, “Hoàng thượng kỳ thực cũng đầy cơ trí.”

      “Việc này cũng rất khó phủ nhận.” Trần Tế Nguyệt vừa ăn vừa , “Nguyên bản Hải Ninh Hầu tiếp nhận chức vụ quan trọng kia, chỉ bởi vì công chúa Nhu Nhiên và Thái tử là em ruột, nhưng cảm tình hòa thuận. Chung quy hai vợ chồng bọn họ thanh danh tốt… ở mọi mặt mà , bọn họ bị ép chỉ có thể trở thành thần của Hoàng thượng.”

      “Hải Ninh Hầu nhầm bước.” Trần Thập Thất cúi đầu uống canh, “Thời điểm đó đáng lẽ phải có đội tuần tra của Binh mã giám kinh thành. Tự ý điều động, đem Binh mã giám xem là tài sản riêng, là tối kỵ.”

      Quả nhiên là nàng tính tới điểm đó!

      Nhưng Trần Tế Nguyệt lại thoải mái lắm, thậm chí có cảm giác như nghẹn ở cổ họng. “… hận đến thế sao?”

      “Hận?” Trần Thập Thất kinh ngạc ngẩng đầu, “Ta hận làm gì? chẳng qua là tên khốn dã tâm bừng bừng mà thôi, sớm còn quan hệ đến ta rồi.” Nàng nghiêm mặt, “Là bọn họ quá ức hiếp người. Rượu độc là Hoàng hậu ban cho, quốc lễ ta thể nhận. Nhưng bọn họ nên ở ngay lúc ta bị độc chết, tung tờ hưu thư là ‘ác tật’. Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, đây là vũ nhục ô miệt tất cả nữ nhi của Nam Trần Giang Nam ta.

      Công chúa Nhu Nhiên thông đồng với chồng trước của ta. Lỗi lầm phải do ta, lại làm nhục ta mọi bề, thậm chí còn liên lụy đến người ngoài. Thiếu chủ cảm thấy, như vậy thực quá ức hiếp người sao? Chẳng lẽ ta nên báo thù riêng sao? Ta muốn cho bọn họ chết thống khoái như vậy.”

      Trần Tế Nguyệt cảm thấy cơn nghẹn trong cổ họng biến mất tăm hơi, có cảm giác vui mừng khó hiểu. “ muốn đến trình độ nào?” Ngữ khí quả là hòa thuận trước nay chưa từng có.

      cao hứng như thế làm chi? Là ghét ác như thù (ghét kẻ ác như kẻ thù) sao? Trần Thập Thất cắn đũa nhìn hồi, “À, kỳ thực cũng có gì. Bệnh vô sinh của công chúa Nhu Nhiên, ta có thể trị. Hơn nữa, e là thiên hạ chỉ có mỗi ta có thể trị.”

      muốn trị cho nàng ta?” Trần Tế Nguyệt kinh hãi.

      “Đương nhiên .” Trần Thập Thất để đũa xuống, nghiêm mặt , “Quan hệ bạn bè giữa ta cùng với công chúa Nhu Nhiên từng có vết nứt, lý ra nên lảng tránh.” Ngữ khí chuyển thành nhàng, “Những người khác cần lảng tránh, ta đương nhiên trị được thỏa đáng, con nối dõi luôn luôn rất quan trọng.”

      …Đủ ác! chỉ ác, hơn nữa còn phi thường độc ác!

      “Như vậy phủ Hải Ninh Hầu căn bản có đích tử thừa kế tước vị, công chúa ân ấm* thứ tử cũng dùng được.” Trần Tế Nguyệt dùng ánh mắt có chút phức tạp nhìn Trần Thập Thất.

      (* Ân ấm: là loại chế độ thế tập (cha truyền con nối) biến tướng ở thời đại thượng cổ Trung Quốc. Là chỉ những nhà có tổ tiên lập công mà được đãi ngộ nhập học hoặc nhập quan.)

      Nàng lại cười tiếng, “Cửa sau phủ Hải Ninh Hầu thường khiêng ra thị tỳ chết. Ta trộm nghiệm qua người… là có thai. Chiếu theo tính cách của công chúa Nhu Nhiên, Hải Ninh Hầu ngay cả thứ tử kế thừa tước vị cũng thể.”

      Hải Ninh Hầu đương nhiệm là trưởng tử, hơn nữa lại là độc tử.

      “Tình hình tốt nhất là có con kế thừa,” Trần Thập Thất nhàn nhạt , “Nhưng tình huống càng có khả năng hơn là, Hoàng thượng thu hồi tước vị Hải Ninh Hầu.”

      Nguyên lai có đủ ác, chỉ có ác hơn.

      “Nhưng Hải Ninh Hầu lại thấy người sang bắt quàng làm họ, thậm chí tiếc thanh danh thông đồng thành gian, chỉ muốn trọng chấn gia uy, dã tâm cũng . Mặc dù Hoàng thượng thân thể còn cường tráng, Thái tử cũng thành niên, nhưng sai biệt lắm lại là lúc tranh giành thượng vị.”

      Trần Thập Thất cười xinh đẹp đến dị thường, “Nhưng ta cho bất cứ cơ hội nào. Lôi từ cái chức Binh mã giám kinh thành xuống chỉ là bước đầu tiên mà thôi.”

      Lại cảm giác hàn ý cực chết khiếp lặng lẽ bốc lưng.

      Hoa hồng… hoa Bồi Hồi, quả nhiên vừa đẹp vừa thơm, xinh đẹp nở rộ bốn mùa. Nhưng dưới cánh hoa mềm mại lại là đầy gai sắc bén.

      “Ta ác độc như thế, dọa người sợ sao?” Trần Thập Thất có chút thông cảm nhìn Trần Tế Nguyệt.

      hề.” Giọng Trần Tế Nguyệt có chút khô khốc, “Ta cũng đâu có ức hiếp .”

      Trần Thập Thất gật đầu, “Thiếu chủ đối với ta thực là rất lễ ngộ. Thẳng thắn mà , ác cũng rất tốn sức, ngài xem ta tính kế đến bạc đầu này… Trừ hai người kia ra, ta lười tính kế những kẻ khác.”

      Mặc dù chịu thừa nhận, nhưng Trần Tế Nguyệt quả lặng lẽ thở phào nhõm.
      AnhdvaSnow thích bài này.

    5. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 18
      Lúc Trần Thập Thất vì bệnh mà đóng cửa từ chối tiếp khách, thiếu phu nhân lặng lẽ mang thai được bảy tháng, nét mặt tỏa sáng, khí sắc tươi tắn tự mình tới cửa thăm Trần Thập Thất thuận tiện xem mạch luôn.

      Hoàn toàn phá vỡ thuyết pháp của phu nhân Bách Thắng Hầu tuyên bố là “Ma ốm”, “ thể sinh đẻ”.

      Mặc dù đến để trị bệnh, những người bệnh và Thập Thất nương tử đều ‘giữ kín như bưng’*, nhưng những chứng bệnh nan y khó chữa phải là giả. Phá vỡ mệnh cách “Thiên sát tinh”, làm cho phủ An Thân Vương mẫu tử bình an, chuyện này cũng thể là giả. Thiếu phu nhân Bách Thắng Hầu ôm cái bụng phình to, thênh thênh thang thang đến nhà Thập Thất nương tử, thần thái ung dung, ngay cả giọt mồ hôi cũng … Đây cũng phải là giả!

      (* nguyên văn “húy mạc cao thâm”: nguyên chỉ những kiện trọng đại, kiêng kị . Sau chỉ giữ bí mật chuyện quan trọng, cho ai biết.)

      Có thể hô phong hoán vũ, thay trời hành lôi, cải tử hoàn sinh là khiêm tốn lắm rồi, trị bện nan y khó chữa có là gì?

      Cho nên câu chuyện Thập Thất nương tử truyền kỳ vốn cực kỳ kỳ dị, căn bản náo động cả kinh thành. Thế nhưng sau khi náo động, chuyện trước kia nàng bị hại, tự nhiên cũng bị đào xới lên. Vụ bị cướp giết giữa đường lần nọ, mặc dù bởi vì tặc nhân bị giết sạch nên còn chứng cứ, nhưng thần tiên nương tử chỉ biết vùi đầu hành y cứu người thế kia có thể có kẻ thù gì chứ?

      Đây phải là ràng rồi sao?

      Cho nên đoàn nghi trượng (xa giá) của công chúa Nhu Nhiên vừa bày ra, ngay tức khắc rầm rầm rào rào cả đường phố vắng tanh sạch còn mống, chủ quán lập tức hạ ván cửa, còn rất hảo tâm cho chúng bách tính bán hàng rong vào tạm lánh, đỡ phải lỡ làm chướng mắt vị công chúa rắn rết kia dẫn tới nạn đồ sát gì đó, có oan chỗ tố, chúng ta, vẫn nên trốn thôi, có thể trốn bao xa trốn.

      Còn những phu nhân nhà quan sao, sớm “quên” gởi thiệp mời cho công chúa phò mã. Còn nếu công chúa Nhu Nhiên đưa thiếp mời tới, viện đủ loại bệnh tật, chung có thể . Vạn bất đắc dĩ chạm mặt trong yến hội, khách khí đến thể khách khí hơn, nhưng thêm câu cũng có… Ai muốn dính khí xui của nàng ta chứ? Còn những đường đường tẩu thân thích thiên gia muốn ra mặt vì nàng ta sao, vẫn chưa thể mở miệng chứ sao, sợ chết khiếp trở về nhà nằm liệt giường rồi.

      Có điên mới cho bị sét đánh.

      Bị cách chức, Hải Ninh Hầu càng cần phải , nghiêm túc thể hội phen cái gọi là cơn rét lạnh của “Nhân tình mỏng như tờ giấy”.

      Trần Thập Thất cảm thấy, tạm thời nghỉ ngơi chút cũng đến nỗi. Nhưng phải là bị ấn nằm giường được nhúc nhích. Kim Câu Thiết Hoàn cũng dám cưỡng ép, Trần Tế Nguyệt lại chọc cho các nàng hiếm khi phát lửa giận, mới xem nàng là bệnh tình nguy kịch.

      Lên kinh từ mùa hè đến nửa mùa thu, có thể được thảnh thơi nghỉ ngơi chút cũng tốt. Mấy tháng nay thực là tinh thần và thể xác kiệt quệ, tại tạm thời xem như là an ổn, có thể vì yên ổn mà lui bước chút.

      Nhưng vẫn phải gặp vị khách ngoài ý muốn, nàng được phép gặp. Tuy chỉ là ngồi dưới hành lang vài câu, hỏi nàng các ca ca có khỏe , rồi tán gẫu vài chuyện nhà mà thôi. Nhưng biểu đạt áy náy bị giấu giếm, cũng biểu đạt ra.

      Vị khách phong thái nghiễm nhiên này lúc về vừa khéo chạm mặt phải Trần Tế Nguyệt, có chút căng thẳng, lại thấy cải trang vi hành, chỉ cúi đầu thăm hỏi, trái lại vị khách kia thêm vài bận, thị vệ bên người chạy lên trước thầm vài câu, gật gật đầu, nhìn Trần Tế Nguyệt cười cái liền .

      Tiến vào viện nhìn thấy Trần Thập Thất ngồi dưới hành lang, che tay áo đánh cái ngáp to. “…” Trần Tế Nguyệt có chút ngạc nhiên.

      “Có ca ca thích.” Trần Thập Thất xoa nước mắt do ngáp, “Cho dù có bất hòa thế nào nữa, vẫn cúi đầu bồi lễ thay muội muội thu dọn cục diện rối rắm.”

      “Thái tử đặc biệt đến đây chỉ để thay Nhu Nhiên bồi lễ?” Trần Tế Nguyệt căn bản tin tưởng, “Cho nên, lời đồn là ?”

      “Lời đồn gì?” Trần Thập Thất nhàng cười, “Hoài Chương huynh là bạn tốt đồng môn của Cửu ca ta. Lúc đó đều đọc sách ở Quốc Tử Giám, buổi chiều thường thích đến Đồng Văn Quán bàn luận sách. Khi đó kể các ca ca ruột của ta đều có ở kinh, ngay cả các đường ca cũng cùng nhau tụ tập. Thế là các ca ca đồng môn càng nhiều đếm xuể… Lúc đó ta căn bản biết Hoài Chương huynh là Thái tử điện hạ a.”

      Khi đó được đám ca ca nuông chìu quen, thiên hạ vừa thái bình, lễ pháp còn buông lỏng. Nàng khi đó mới mười hai mười ba tuổi, thường xuyên làm bánh bao nhân đậu đỏ hoa màu đến cho các ca ca làm điểm tâm, luôn chạy đến Đồng Văn quán.

      Mới lên kinh, hoàn toàn chướng mắt với những món điểm tâm tinh tế lớn cỡ ngụm đủ nhét kẽ răng của kinh thành. Các ca ca choai choai lại tuổi ăn tuổi lớn, cái loại điểm tâm ‘có hoa quả’ (được mẽ ngoài) đó có thể ăn no sao? như bánh bao nhân lương khô lớn cỡ hai bàn tay của nàng, vừa ăn ngon lại vừa đỡ đói. Các ca ca đồng môn ở Đồng Văn quán cũng thấy thú vị, khi đó nàng còn tùy ý, thiếu nữ thông minh tài trí đắc ý dào dạt, đặc biệt thích khoe khoang, tranh biện cùng người, làm cho người khác á khẩu trả lời được, còn lấy làm vui cười.

      Bấy giờ nghĩ lại, là khờ biên giới.

      “Kỳ thực Hoài Chương huynh có ý kia… huynh ấy bất quá chỉ đùa: ngờ muội muội cũng hẳn toàn bị người ta ghét, còn biết làm đồ ăn ngon, biết giúp ca ca sửa quần áo làm túi thơm, ngay cả cãi nhau cũng đặc biệt đứng về phía ca ca. là muốn đổi em với Cửu ca… ruột ta, ngay cả mấy ông họ của ta cũng chịu, la ó ầm ĩ cười mắng.”

      Trần Thập Thất cười nhàn nhạt, “Khi đó chúng ta thực biết huynh ấy chính là Thái tửgia. Ta dám : Hoài Chương huynh có suy nghĩ gì, mà ta… có quá nhiều ca ca, nuông chiều nên trưởng thành trễ mà thôi.”

      Nhưng suy nghĩ của người lớn luôn luôn rất kỳ diệu, hoàng đế ngẫu nhiên bắt gặp nàng bác bỏ người khác đến á khẩu trả lời được, dồn dập xin tha, bèn cảm thấy rất thú vị, biết gân bị rút sai chỗ nào, nổi lên ý niệm muốn hỏi Trần Thập Thất về làm Thái tử phi.

      Trần gia Giang Nam nhìn như chức quan cao danh tiếng nổi mấy, nhưng con cháu tầng tầng lớp lớp, cắm rễ sâu rộng, tất nhiên hình thành nên tuyến đường tình báo. Làm lão cha nàng sợ đến nhảy dựng nên, lúc này mới vội vàng đồng ý lời cầu hôn của lão Hải Ninh Hầu.

      “Làm hại Cửu ca ta và Hoài Chương huynh cắt bào đoạn nghĩa, ta cũng tiện gặp Hoài Chương huynh.” Trần Thập Thất thở dài.

      ra là thế. Trần Tế Nguyệt nghe là lão Hải Ninh Hầu đặc biệt muốn hỏi cưới Trần Bồi Hồi, chỉ vì tài danh lan xa, quan trọng nhất là nữ nhân Trần gia ‘tâm chính hiền lương’. (tâm địa đoan chánh hiền lương)

      Tính toán cho con cháu, phủ Hải Ninh Hầu chướng khí mù mịt cần thế tử phu nhân hiền lương thông tuệ, nghiêm chỉnh gia phong như thế. Chỉ là sao ngờ được, nguyên nhân đám thư sinh Nam Trần tự cho là thanh cao kia lại đồng ý, nguyên lai là như vậy.

      Lưỡng hại thủ kỳ khinh. (giữa hai mối họa, chọn cái nhất)

      “Vậy cũng quá khinh suất rồi.” mi gian Trần Tế Nguyệt vặn càng sâu, “Tuy là cải trang, nhưng bao nhiêu con mắt còn nhìn chằm chằm vào đây!”

      Trần Thập Thất nhìn lên bầu trời chiều, “Hoài Chương huynh có biết ta hai… Huynh ấy cũng rất khó xử. Chẳng qua là hy vọng ta có thể giơ cao đánh khẽ. Dù sao huynh ấy biết ta là người ‘nhân từ nương tay’.”

      …Sao ta biết cái từ “nhân từ nương tay” này còn có thể dùng với a?

      “Huynh ấy cũng là, chen ngang nhúng tay vào làm rối loạn mưu kế của ta.” Trần Thập Thất ngữ khí chuyển thành oán giận, “Nhân sinh nơi nơi đều đầy rẫy biến nhân (nhân tố gây nên thay đổi).”

      “Cho dù có nhiều biến nhân hơn nữa, cũng có ý định dừng tay đấy chứ?” Trần Tế Nguyệt tức giận.

      Trần Thập Thất vẻ mặt bị thương, “Thiếu chủ sao lại thế? Thập Thất chưa từng chủ động làm việc gì. Vốn dĩ ngay cả dự định lên kinh cũng có đâu…”

      “… Trần Thập Thất!” Trần Tế Nguyệt rống lên.

      căn bản đâu cần lên kinh a! Công chúa Nhu Nhiên chỉ cần vô sinh, vậy tất cả phát triển theo đúng như dự liệu: Hải Ninh Hầu và công chúa Nhu Nhiên chém giết lẫn nhau, Hải Ninh Hầu tuyệt tự bị đoạt tước… có thể phải tốn mấy chục năm, nhưng kết quả vẫn thay đổi.

      Trần Thập Thất lên kinh, chỉ là rút ngắn lại quá trình thôi, hơn nữa nỗi tủi nhục triệt để giống như bị lăng trì kia, để cho mọi người giẫm đạp, tiếc lấy bản thân mình làm mồi nhử, dẫn dụ kẻ thù hãm vào lưu sa vùng lầy, vạn kiếp bất phục.

      Đây là nữ nhân vừa đáng sợ lại tàn khốc nhường nào a!!

      Nhưng nhìn nàng bình yên ngồi nơi đó, mái tóc bạc phiêu động, đôi mắt hổ phách yên tĩnh, tiều tụy tái nhợt, lưng lại thẳng tắp như vậy…

      thể ghét nàng được, thậm chí còn vì nàng mà oán giận, muốn vì nàng làm chút gì đó… tựa như tất cả ác độc đáng sợ và tàn khốc của nàng đều là lẽ đương nhiên vậy.

      “Haizz, kỳ thực ta cũng rất muốn cấp mặt mũi cho Hoài Chương huynh” Trần Thập Thất gọi người dọn bữa lên, “Nhưng trời gây nghiệt vẫn còn có thể chống lại, tự làm bậy lại thể sống.”
      AnhdvaSnow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :