1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bồi hồi - Hồ Điệp Seba (60c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 4
      Tròng trành nghiêng ngả chiếc xe ngựa ba ngày, lại hao tổn tinh lực thi châm cấp cứu… chuyến đến phủ Bách Thắng Hầu lần này so với đánh giặc còn vất vả hơn.

      cũng phải, căn bản là đánh xông vào mà.

      Bắc Trần an trí cho nàng tòa tiểu viện cách phủ Bách Thắng Hầu xa, xe ngựa chậm rãi cũng chỉ khắc chung, ra roi thúc ngựa chỉ rẽ ngoặt cái. Nhưng nàng mệt đến mí mắt dưới đánh nhau, miễn cưỡng uống non nửa bát cháo cũng thiếu chút nữa chúi đầu vào trong bát, cuối cùng vẫn nên xa hoa phen, nhờ Kim Câu và Thiết Hoàn đỡ nàng tắm, nếu nàng còn sợ chết đuối trong bồn tắm.

      Nàng vừa gật gà ngủ vừa để cho hai tỳ nữ chà lưng, cho nên thấy được vẻ mặt Thiết Hoàn căm giận chỉ chỉ những đốt sống lưng lồi ra đến mức có thể đếm được của nàng, và Kim Câu vẻ mặt ngưng trọng gật đầu.

      Cuối cùng làm cách nào nằm lên giường, nhớ nổi, vừa đánh giấc, là ngủ mê man, ngay cả mộng mị cũng có.

      *

      Trời tờ mờ sáng, nàng mở mắt, cắn răng nén xuống tiếng rên rỉ, như thể vừa bị hành hung vậy, cả người từ xuống dưới có chỗ nào mà đau nhức.

      Kỳ thực chỉ là xe ngựa mệt nhọc và khẩn cấp thi châm hao tổn tinh lực, nên gân cốt đau nhức chút mà thôi. Nhưng phiền là, bàn chân như quấn ủng dày, thấy cảm giác gì.

      Hậu di chứng của rượu độc. Nàng im lặng thở dài. Lúc trước mạo hiểm cứng rắn ép độc đến hai chân, có chuẩn bị mất cái hoặc đôi chân. Nếu như , nàng có thể xúc động vì hán tử kia khóc thương vợ, sao nàng có thể lờ nước mắt của phụ huynh chảy vì nàng được?

      Gập người, nàng thử sờ chân mình, xoa bóp huyệt đạo, dần dần có chút cảm giác đau, nàng mới thầm thở phào.

      Sắc trời lại sáng hơn chút, nàng ngắm nhìn bốn phía, đột nhiên có chút mờ mịt, tưởng là mình còn ở trong nhà Thập Nhất ca. Sàn nhà trải ván gỗ được bào nhẵn quét sơn dầu, sạp thấp bàn thấp, chỗ ngồi được trải đệm. Bình phong khóm trúc mộc mạc, song cửa sổ được dán vải thô màu trắng.

      Đây ràng là cách bố trí phòng của nàng ở Sơn Dương.

      …Bộ khúc của Bắc Trần cũng lợi hại! Bọn họ cũng biết để ý, nhiều lắm chỉ tốn thời gian hai ba ngày, liền ràng phục chế được gian khuê phòng nàng cư trú.

      Quả nhiên Hiệp Mặc chỉ đủ võ lực để vi phạm lệnh cấm, khéo tay tỉ mỉ cũng hiểu biết học hỏi uyên bác.

      Thành ý này cũng có hơi quá thừa… hay là mâu thuẫn giữa Nam – Bắc Trần còn tệ hơn so với nàng tưởng tượng?

      “Chủ tử, ngài dậy chưa ạ?” Kim Câu ở bên ngoài dè dặt gọi.

      “Chủ tử gì a?” Trần Thập Thất bất đắc dĩ trả lời, “Gọi ta là Thập Thất hoặc Thập Thất nương là được rồi.”

      Sau đó lại thể phú quý phen, nhờ Kim Câu và Thiết Hoàn tới hầu hạ nàng rửa mặt, ba năm qua đều quen tay làm hàm nhai, quả nhiên mọi việc đều thấy thích ứng.

      “Bữa sáng món mặn món rau món canh, thêm chén cơm tẻ là được rồi.” Nàng vội vàng dặn dò, được đối xử quá mức trang trọng thực làm cho người có hơi bực.

      Hai tỳ nữ trái lại rất cung kính vâng dạ, làm cho nàng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Thiếu chủ chờ truyền, nương tử muốn gặp ạ?”

      Chờ chút! Thiếu chủ nhà các ngươi, phải là Cự Tử kế nhiệm của Bắc Trần sao? Còn chờ truyền cái gì nữa a!

      Nàng lập tức khoác vào tấm áo dài, kéo cửa ra, phát trong sân đứng nam tử dáng người cao ngất, thân áo quan hiên ngang, đứng quay lưng về phía nàng.

      Nàng vội vàng xỏ guốc gỗ vào ra nghênh đón, nam tử kia xoay người lại cúi người đáp lễ, Trần Thập Thất đáy lòng đánh thót…

      Giai binh bất tường*, dù có ở trong vỏ vẫn hung quang đầy tràn tứ phía!

      (*Giai binh bất tường: dù cho dụng binh giỏi hơn nữa cũng là điềm may, cũng có thể hiểu: hiếu chiến phải điều tốt)

      ra vị thiếu chủ này có lẽ chỉ lớn hơn nàng mấy tuổi, mày ngài mắt phượng, khuôn mặt có thể là tinh trí tuấn tú. Nhưng giữa hai đầu mày nhăn lại ra ý tức giận, uy áp (áp lực uy nghi) rất nặng, người mà nhát gan chút có thể chân cẳng mềm nhũn, sao có can đảm giương mắt nhìn.

      “Mỗ, Thôi quan của Đại Lý Tự, Trần Tế Nguyệt. Bái kiến Thập Thất nương tử.”

      …Này!! Ngươi có đúng là Cự Tử kế nhiệm của Bắc Trần Hiệp Mặc đó, kết quả lại vào triều làm quan… Có lầm hay a?!

      Trần Thập Thất rất nhanh lướt mắt qua liếc nhìn đám Bộ khúc của Bắc Trần, tuy rằng cả đám đều túc mục nghiêm trang, nhưng cũng có tia nhàn nhạt xấu hổ. Xem ra, vị thiếu chủ này cũng là tên gia hỏa thường khoái cởi bỏ quy củ… thể nào cha cũng rất phẫn nộ.

      Thôi quan của Đại Lý Tự, thất phẩm. Công việc cũng khác mấy với Thập Nhất ca nhà nàng, đều là chủ quản hình . Nhưng ông nhà nàng là quản lý điêu dân của huyện, còn người ta coi quản chính là hình án của bách quan thế gia hoàng thân quốc thích.

      Đó là vị trí phiền phức, kết quả vị thiếu chủ của Hiệp Mặc kiên trì ngoan cố cầm quyền, ‘thiên binh vạn mã chen chúc qua cây cầu độc mộc’ để được tiến cử vào triều làm cái chức quan dễ dàng đắc tội với người nhất.

      (*thiên quân vạn mã chen chúc qua cây cầu độc mộc, cách dùng so sánh với những kỳ thi)

      tiếp đón từ xa được, Trần Thập Thất bái kiến Trần thiếu chủ.” Mặc dù có hơi thất thần, Thập Thất vẫn phải phép đáp lễ.

      Trần Tế Nguyệt theo thói quen chau mày. Kỳ thực hề tin vào vị nương tử Nam Trần gió thổi cái liền bay này, nhưng phụ thân tin, lệnh của Cự Tử khó vi phạm, thể đến chào hỏi chút… còn phải vội đến Đại Lý Tự nữa.

      “Vốn lẽ là Quý Vân Thường… Tĩnh quốc công phải tới bái kiến, nhưng thích hợp với quốc lễ, đành phải do mỗ đến thăm hỏi.”

      Gọi thẳng tên quốc công gia a? Thực là Bộ khúc của Hiệp Mặc rất tử trung (trung thành đến chết), phú quý cũng thể thay đổi được lề thói cũ.

      dám làm phiền.” Trần Thập Thất xua tay, ngẫm nghĩ, đoạn có chút xấu hổ , “ biết quý Bộ khúc có thể cho biết , hôm qua đến phủ Bách Thắng Hầu có chút hiểu lầm…”

      Hiểu lầm? Mặc dù tin, nhưng nương tử Nam Trần này vậy mà cũng sát phạt đủ quyết đoán. Trần Tế Nguyệt giãn đầu mày, bình thản , “Đánh vào cứ đánh , vậy cũng sao cả, Quý… Tĩnh quốc công tự mình giải quyết. Nếu phủ Bách Thắng Hầu vẫn thức thời…” ngước mắt lên, hung quang chợt lóe, “Hộ vệ ở tất cả các phủ trong kinh thành, ngàn hai trăm người đều tùy Thập Thất nương tử sai phái.”

      …Xét nhà chắc?!

      Đây phải là hiệp khí (tác phong nghĩa hiệp – hiệp mặc) nữa rồi mà là phỉ khí (tác phong thổ phỉ) đúng hơn! Thảo nào các ca ca luôn Bắc Trần mọi rợ mà…

      Đợi Trần thiếu chủ rồi, Trần Thập Thất đăm chiêu suy nghĩ. Mặc dù chỉ là lời khách sáo lễ tiết, nhưng người này căn bản tin tưởng nàng. Có thể việc này cũng đại biểu cho hơn phân nửa thái độ của Hiệp Mặc … Tử mã đương hoạt mã y*.

      * Tử mã đương hoạt mã y: đem ngựa chết ra chữa cho ngựa sống. Là câu thành ngữ, so sánh với việc biết tình bất trị, nhưng vẫn ôm hy vọng 1 phần ngàn, tích cực cứu lại. Cũng phiếm chỉ cố gắng làm thử nghiệm cuối cùng.

      Quá coi thường người khác rồi. Mặc dù dự đoán được trước.

      Nàng yên lặng ăn bữa sáng đơn giản, rồi kêu người chuẩn bị xe ngựa chạy đến cửa hàng buôn bán trăm năm ở kinh thành – Tế Đức Đường, kết quả rất thất vọng. “Các ngươi đổi sư phụ bào chế?”

      Kết quả tên tiểu nhị kiêu căng mắt trợn trắng, “Tiệm chúng ta ấy thế mà là tiệm mở trăm năm…”

      Trần Thập Thất lười phí lời với , muốn móc tiền, Kim Câu giành trả. “Thuốc kia cần đâu.” Trần Thập Thất ngăn nàng lại, “Thành danh trăm năm chưa đủ, muốn hủy ba năm có thừa.”

      Cuối cùng lại chạy đến mấy tiệm thuốc nữa, mới xem như tìm được tiệm thuốc Phùng Ký là bào chế thuốc theo quy củ, nhưng buôn bán cũng được khá khẩm là bao.

      Kinh thành thực ngày càng thổi phồng theo đuổi cái thực tế nổi danh cầu rồi. ( nổi danh cần khách)

      “Nhớ kỹ tên tiệm thuốc này.” Nàng với Kim Câu, “Sau này thiếu phu nhân nhà các ngươi phải dựa vào tiệm thuốc này cứu mạng.”

      phương thuốc cho dù được kê tốt hơn nữa, nhưng dược liệu được bào chế đàng hoàng ra hiệu quả thậm chí còn làm hại, còn tác dụng gì?

      Chạy thẳng đến phủ Bách Thắng Hầu, vừa vặn chính ngọ. Lần này ngược lại cần xông vào, nhanh chóng có quản ma ma ra nghênh đón, còn đường đưa đến Cẩn Chính Viên.

      Quả nhiên máu ngừng chảy, thiếu phu nhân vui mừng thôi, nếu mực đè nàng ta lại, thể nào cũng đòi xuống giường bái lạy cảm tạ rồi.

      Trần Thập Thất rất bình tĩnh, “ có lòng tin chút nào chưa?”

      Nụ cười của thiếu phu nhân hơi khựng lại, có chút ngượng ngùng.

      “Cứ chiếu theo đơn thuốc mà uống, sau đó, ta kê cho thang tĩnh tâm. Lại chờ xem thế nào.”

      Nàng quyết định trở về viết thư cho những con cháu Nam Trần ở kinh thành.
      Snow thích bài này.

    2. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 5
      Trần Bồi Hồi trở lại.

      Trần Bồi Hồi, người con với biệt danh Cẩm tú Bồi Hồi, từng đại chiến chúng nho gia của thư viện Đồng Văn Quán, tài nghệ trấn áp quần hùng, thậm chí còn được Hoàng thượng vi phục xuất tuần ngợi khen là “cơ mẫn”, trở lại. (cơ mẫn: thông minh, nhanh trí)

      Nguyên lai chén rượu độc kia phải chỉ có Hoàng hậu nương nương, mà phu nhân Bách Thắng Hầu cũng có phần tham dự trong đó… Trần Bồi Hồi bị công chúa Nhu Nhiên đoạt chồng, trời cao phẫn nộ giáng sét đánh xuống, trở lại.

      Ban đầu vốn chỉ là lời đồn lưu truyền trong đám nô bộc, sau đó dần dần là giữa các quý phu nhân, cuối cùng đám bách quan quyền quý cũng biết được.

      Trần Bồi Hồi!

      Truyền kỳ kinh thế vốn bị lãng quên, lại lần nữa cuộn trào lên, được bàn luận xôn xao khắp cả kinh thành.

      Nghe gì chưa? Tĩnh quốc công mời nàng đến giữ lại bào thai cho thiếu phu nhân được gả vào phủ Bách Thắng Hầu đấy.

      Sao có thể chứ? Trước nay chưa từng nghe Trần Bồi Hồi biết y thuật a.

      Ai biết… nhưng mà ngự y chẩn đoán chính xác là còn đáng lo nữa.

      thể nào! Chẳng phải phu nhân Bách Thắng Hầu luôn than thở, hối thúc Bách Thắng Hầu dâng tấu khẩn cầu cho thế tử lấy bình thê sao? Lý do nghe đâu chính là con dâu thể sinh…

      Ngươi mà cũng tin phu nhân Bách Thắng Hầu sao? Hạng người có thể đưa ra cái loại độc kế đó cho Hoàng hậu nương nương…

      hay giả?

      Ta cho ngươi biết, đây là truyền tới từ trong phủ Bách Thắng Hầu đó… hơn nữa còn là chính miệng Trần Bồi Hồi

      *

      Trần Thập Thất lật giở thiếp mời, người ở tò mò cũng nhiều. Nhưng nàng nhất nhất đều khéo léo từ chối gởi trả lại thiếp mời. Chứng minh bản thân nàng đích xác trở lại kinh thành, nhưng tạm thời đóng cửa từ chối tiếp khách.

      Bất quá từ đó về sau, ít nhất có ba người phi thường được tự nhiên, tâm tình rất tệ đúng hơn nhỉ?

      Nhưng nàng tuyệt đối giống như con chuột cống trốn trốn tránh tránh mà lên kinh, người đáng buồn bực xấu hổ tuyệt đối phải là nàng.

      Thư gởi cho những con cháu của Nam Trần ở kinh thành rất nhanh được hồi , nàng từng việc đều cân nhắc đắn đo, sau đó mới đề bút hồi lại.

      “Thực được sao?” chiếc xe ngựa chạy nhanh như bay, chuẩn bị giới thiệu nàng – Lục đường tẩu lòng bàn tay đầy mồ hôi, “Thập Thất, chuyện này phải đùa…”

      “Đường tẩu, người còn chưa chết có thể.” Giọng Trần Thập Thất rất bình tĩnh.

      “Đó là hoàng thân a. Thiên sát tinh khắc thê khắc tử…” giọng Lục đường tẩu run run.

      An Thân Vương, nàng biết. Chiếu theo bối phận mà , là đường đệ (em họ bên nội) của Dương đế. Kim Câu kín đáo cho nàng, người đàn ông chưa đến tuổi gây dựng nghiệp (30 tuổi) này là cánh tay mà Dương đế vốn rất coi trọng, lại lọt vào đả kích trầm trọng vì vợ chết cơ thiếp tử. Từng người đều là khó sinh mà chết, từ đó An Thân Vương còn vực dậy được nữa, giải tán tất cả cơ thiếp, say rượu chán chường, mãi đến khi tái giá mới tốt hơn chút.

      Phụ thân mất sớm, mồ côi cha từ trong bụng mẹ. Mẫu thân sinh hạ xong lâu liền băng huyết mà chết. Gần như là do Thái hậu quá cố nuôi lớn.

      Cái mác “Thiên sát tinh” kia, cứ như vậy mà sít sao quấn chặt lấy .

      Tới vương phủ, đương nhiên liền bị ngăn lại. Dù sao chức quan của con cháu Trần gia cũng cao.

      “Việc này quan hệ đến tính mạng của Thân vương, vương phi, và thế tử tương lai của các ngươi.” Trần Thập Thất xuống xe ngựa, chống gậy trúc, “Ngươi hỏi ngài ấy, còn muốn chút hy vọng . Chậm giờ, càng nhiều thêm nguy hiểm.”

      Đôi con ngươi sâu thẳm màu hổ phách, đe dọa nhìn tên thị vệ cao hơn nàng cả cái đầu, “Chuyện sau đó, ngươi có thể chịu trách nhiệm loại nguy hiểm này, có thể gánh chịu bị truy cứu sao?”

      Viên thị vệ bị ánh mắt của nàng dọa sợ đến mức lui lại bước, biết tại sao lại tiếp nhận bái thiếp Thiết Hoàn đưa cho . Do dự hồi, vẫn đưa cho gã sai vặt thông báo.

      Con người trong lúc tuyệt vọng, cho dù có uống vào rượu độc đỡ khát, cũng thống khoái uống vào. Cho nên nàng cũng bất ngờ khi thấy An Thân Vương ‘phi nước đại’ chạy tới, hơn nữa còn đích thân đánh xe ngựa cho nàng.

      Lần này ngược lại có ngự y, tuy nhiên vẫn phải ở cách ngoài tấm màn. Sau đó y nữ bên trong tay chân luống cuống, hạ châm lung tung.

      “…Cút ra ngoài.” Trần Thập Thất trầm mặt.

      ai quan tâm đến nàng.

      được, duy trì chút!” bà mụ xoa cái trán đầy mồ hôi thấp giọng, “ ngày đêm rồi, được. Ai với vương gia tiếng…”

      Trần Thập Thất giơ gậy trúc lên, đánh lên người hai y nữ và hai bà mụ kia, giận dữ hét, “Cút ra ngoài! Kim Câu Thiết Hoàn ném bọn họ ra!”

      Chỉ còn lại y nữ xem như trấn tĩnh hơn, mờ mịt đứng đó. Nàng hạ châm cũng ít sai lầm hơn.

      “Ngươi, giúp ta trợ thủ.”

      Ngự y tức tối, “ là ai? Tự dưng đến đây làm gì?”

      “Ông cũng cút ra.” Trần Thập Thất cất giọng, “Ông mà là đại phu sao? Ông là đại phu sao?! Ông ngay cả vọng, văn, vấn, thiết cũng có, chỉ núp bên kia màn, tính mạng của nữ nhân đối với ông rất , nhưng ở trong mắt ta lại nặng như lễ phòng! Cút!”

      (*vọng, văn, vấn, thiết; tứ chẩn: bốn phương pháp bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. gọi là “tứ chẩn”)

      Vốn nửa hôn mê, vương phi bị giật mình tỉnh giấc, ánh mắt rời rạc nhìn Trần Thập Thất.

      “Này, sống sót. Hơn nữa bình an sinh hạ tiểu thế tử.” Trần Thập Thất nhàn nhạt cười, “ sao cả, chỉ là tử cung co thắt có lực, hết thảy vẫn còn kịp.”

      Ngoài phòng sinh hỗn loạn rối ren như nồi cháo, nhưng An Thân Vương vẫn canh giữ trước cửa, tựa như hề nghe thấy gì cả. Đáng lẽ ra nên lấy Lam nương, thế nhưng ngày đó, vị thiếu nữ con đường ruộng nở rợp hoa xuân kia, cười khanh khách cúi người hái cành hoa dại vàng rực rỡ. Nhìn thấy , có né tránh có chán ghét cũng có sợ hãi, chỉ dịu dàng hạ bái, sau đó rời cùng các tỷ muội nàng.

      Nghe được mấy câu nghị luận lặng lẽ, vị thiên sát tinh, khắc thê khắc tử kia quen thuộc đến mệt mỏi. Nhưng nàng lại tranh biện vì , “Tử bất ngữ quái lực loạn thần”*.

      (*Khổng Tử những chuyện ma quái, bạo lực, phản loạn, thần thánh (Quái, lực, loạn, thần, Tử bất ngữ dã). Ông cho rằng bậc thánh nhân đều giữ hai chữ trung tín làm đầu trong nghiệp văn chương mà lạm bàn viễn vông chuyện chết khi chưa biết hết chuyện sống. Quỷ thần nên kính nhưng hãy tránh xa.)

      vất vả mới được chuyện riêng với nàng ở Xuân Xã, câu đầu tiên của nàng lại là: nên uống nhiều rượu quá, hại thân.

      Lam nương, Lam nương a.

      Tưởng rằng rất cẩn thận, cẩn thận né tránh ngày dễ thụ thai. Vợ của a, người thân duy nhất của a. Mười tháng, đều sống trong sợ hãi. Vì sao lại hại nàng a…

      Trong tiếng rên rỉ thều thào yếu ớt, Lam nương của , đột nhiên rút cả cổ họng, như thể dùng hết tất cả sinh mệnh còn lại gọi to tiếng, “Mộ Dung Việt!”

      “Lam nương! Lam nương!” An Thân Vương phát cuồng đập cửa, “Ta ở đây! Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau!”

      Trong nháy mắt, vạn vật đều im ắng, hề có thanh gì.

      Cho nên, tiếng khóc thét của trẻ con kia, lại tựa như ánh mặt trời mãnh liệt của ổi sớm mai, phá vỡ màn đêm u tĩnh.

      Y nữ duy nhất trong phòng sinh, vẻ mặt mờ mịt ôm bọc tã lót nho , An Thân Vương lóng ngóng run rẩy đón lấy.

      mềm, .

      “Lam nương! Con trai của chúng ta… Lam nương!” An Thân Vương khàn giọng gọi, nước mắt ngừng rơi xuống.

      Y nữ theo bản năng ngăn lại, vẫn có chút mờ mịt trì độn, “Vương phi bình an. Chỉ là… vị nương tử kia , tạm thời thể vào.”

      Mẹ tròn con vuông? Làm sao có thể? Làm sao có thể chứ?

      Lâm bồn ngày đêm, nhưng sản đạo (đường sinh sản) chỉ mới mở ngón tay, hơn nữa mặt còn lộ tử tướng ( tượng giống như người chết). Hẳn cứng rắn trợ sản ? Trợ sản như vậy tất nhiên khiến rong huyết, tuyệt còn đường sống.

      Chờ cho cửa phòng mở ra, ngự y ‘xung trận lên trước’ vọt vào, cũng cần cách màn vải, lập tức bắt mạch… Sau đó sững người. Huyết hư khí nhược, nhưng, tính mạng sao.

      Y nữ vẫn vẻ mặt mờ mịt như trước. Nàng chứng kiến từ đầu tới đuôi, từ thi châm đến bón thuốc, thậm chí có lúc giúp đỡ ấn huyệt đạo. Nàng đều thấy hết, nhưng lại vì sao lại như thế, ràng làm gì khác mấy với những y nữ hoặc bà đỡ khác, nhưng sản đạo vẫn luôn mở ra lại mở rộng bốn ngón tay, như thể tất cả vốn nên như thế, nước chảy thành sông.

      “Nàng ta làm cách nào? Làm cách nào?” Nàng bị những y nữ và bà mụ vây lại ép hỏi.

      Sau lúc lâu ngập ngừng, cuối cùng nàng mở miệng, “Ta, ta biết.”

      Trong lúc hỗn loạn, Trần Thập Thất tránh sang sương phòng sát vách để kê đơn thuốc, Thiết Hoàn và Kim Câu mặt mày vẫn trắng bệch. Đối với những thiếu nữ thanh xuân chưa thành thân như họ mà , đây quả thực là màn kích thích quá lớn.

      “Ngươi là đại nha hoàn của vương phi?” Trần Thập Thất hỏi tiểu nương ân cần bưng trà rót nước.

      “Dạ vâng. Cảm tạ nương tử cứu vương phi chúng ta…” vẻ mặt nàng như muốn khóc.

      Trần Thập Thất xua xua tay, “Đây là đơn thuốc, ngày mai ta tới nữa.” Sau đó cho giữ lại, chống gậy trúc, vừa ra khỏi cửa liền tiếp nhận cây ô vẽ hoa đồng, lạo xạo mở ra. Xỏ guốc gỗ vào, có chút tập tễnh mà chậm rãi xa.

      Đại nha hoàn rưng rưng cúi đầu nhìn đơn thuốc, nhìn thấy kí tên…

      Trần Bồi Hồi.
      AnhdvaSnow thích bài này.

    3. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 6: Chương 06
      Trở về, nàng liền ngã xuống bất tỉnh nhân . Thi châm lại thêm đỡ đẻ, công việc này hoàn toàn là loại lao động nặng. Mãi đến khi lên đèn, Kim Câu mới nhàng lay nàng dậy, nàng vừa mở mắt ngẩn người nhìn Kim Câu.

      tại khá quen, thời điểm Thập Thất nương tử vừa tỉnh ngủ phải cần lúc mới thanh tỉnh, hơn nữa thể thức dậy quá bất ngờ. Cho nên lúc nàng còn bần thần, Kim Câu đưa đến bên miệng nàng khối mật, ăn xong mới có thể chậm chạp đứng dậy mặc quần áo.

      Kỳ thực thân thể nương tử vẫn được khỏe lắm, mỗi ngày đều phải uống thuốc.

      “Thiếu chủ các ngươi đến bao lâu?” Trần Thập Thất vừa tỉnh lại thốt câu làm Kim Câu run lên. Nàng vẫn chưa gì mà!

      Ách, lại dọa người rồi. Mặc dù nàng vẫn hiểu vì sao người khác luôn mắc nghẹn ở loại tình đơn giản như thế… Ngay cả Thập Nhất ca thi thoảng cũng đứng hình chút. Nàng ở đây chưa đến nửa tháng, tình hình của thiếu phu nhân bên kia chắc ổn định, nếu khẩn cấp, sắc mặt Kim Câu hòa hoãn như thế.

      Dù cho buổi sáng đỡ đẻ cho An Thân Vương phi rất náo động, nhưng nhất thời tìm được nơi ở của nàng. Hơn nữa hành động của nàng, thân là Thôi quan, thiếu chủ Hiệp Mặc nhất định có chỗ nghi ngờ… Hoặc là đứng hình.

      Thế là Bắc Trần mọi rợ ‘phỉ khí’ tính tình tất nhiên rất nóng vội, đại khái vừa ra khỏi Đại Lý Tự liền chạy thẳng đến đây.

      Bắc Trần rất có thành ý, nhưng cân nhắc chuyện phục chế khuê phòng cũng nên làm cho nàng chỗ để tiếp đãi khách khứa a. Cuối cùng đành mở rộng cửa, mời thiếu chủ đại nhân vào trong phòng ngồi, đặc biệt dời tấm bình phong đến che lại cái giường.

      Cho tất cả lui ra, nếp nhăn tức giận giữa hai đầu mày Trần Tế Nguyệt càng sâu, “Thập Thất nương tử, cần leo lên dựa vào quyền quý. Nếu thích, Bắc Trần có trăm tử sĩ cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực.”

      Trần Thập Thất ngược lại có chút ngạc nhiên, nàng ngờ, lần này đổi lại là nàng đứng hình.

      “À, ngài là An Thân Vương phi hả?” Nàng rất nhanh lật lại tình hình, “ phải, chỉ là vừa vặn lúc hiểm nghèo, phải bởi vì nàng ta là An Thân Vương phi. Ách, cũng tính là hiểm nghèo lắm… Ta từng gặp An Thân Vương phi tiền nhiệm, An Thân Vương đều thích nữ tử xinh xắn lanh lợi, tư thái gầy yếu. Chuyện đó kỳ thực cũng có gì, chỉ là thành thân có hơi trẻ quá, những nữ tử như vậy nguyên bản dễ gặp xương chậu hẹp, tử cung co rút có lực, lớn tuổi hơn chút tương đối khá hơn, cho nên…”

      Nàng vẫn chưa giải thích xong, bản mặt hằm hằm đầy áp lực của Trần Tế Nguyệt căng đến đỏ bừng.

      Người này chắc chắn chưa thành thân. Da mặt mỏng thế mà.

      Trần Thập Thất khẽ ho tiếng, “Chỉ là ta thông qua con cháu Nam Trần ở kinh thành tìm cho ta phụ nữ có thai, nàng ta vừa vặn là người ngay lúc nguy cấp nhất, chứ phải bởi vì nàng ta là An Thân Vương phi.”

      Trần Tế Nguyệt cũng ho khan theo, ánh mắt tinh quang bắn ra bốn phía lại tràn đầy hoài nghi.

      “Đương nhiên, động cơ của ta cũng phải thuần túy như vậy.” Trần Thập Thất rất bình tĩnh nâng chén trà lên, “Ta ra sức tự đề cử mình, chỉ vì muốn cấp cho Bắc Trần thang thuốc tên là ‘an tâm’. Chứng minh ta còn có chút bản lĩnh.”

      Im lặng lúc lâu, Trần Tế Nguyệt mới mở miệng, “ phải là vì muốn áp chế công chúa Nhu Nhiên sao?”

      Trần Thập Thất cười, “Nàng ta liên quan gì đến ta?”

      lại nhăn mày, “Vậy vì sao lại tận lực bố trí như vậy? Những lời boa hoa khoác lác ở Địch gia tuyệt đối phải do nhất thời cao hứng, ta tin là lại biết cuối cùng được lưu truyền rộng rãi… hồi kinh cách ồn ào như thế, chẳng lẽ, đơn thuần chỉ muốn mạng bọn họ còn chưa đủ, còn muốn họ thân bại danh liệt?”

      Trần Thập Thất sặc trà, cười ngất ngưỡng, “Thiếu chủ, ngài buồn cười.” Nàng cười hì hì trả lời, “Mặc kệ Cự Tử Nam Trần chúng ta có điều kiện trao đổi với các ngài cái gì, nhưng xin tin tưởng ta, ta là lương dân an phận, dễ dàng lấy tính mạng người khác.”

      Sau đó ngữ khí chuyển thành dè bỉu, “Huống chi, ta cho là thanh danh của hai người kia còn có cái gì để mà bại với liệt.”

      Nguyên bản nàng muốn nhiều, nhưng nom dáng vẻ Trần Tế Nguyệt như đăng đường xử án chất vấn… được, nàng đầu hàng.

      “Rồi rồi rồi, là ta cố ý lên giọng làm ồn ào như thế. Bởi vì phàm chuyện gì càng che càng dễ xảy ra cố.” Nàng thở dài, “Thiếu chủ, Bắc Trần lấy ra mười hai vạn thành ý, ta rất biết ơn, nhưng ta hy vọng có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn. Hai người kia… và ta đến ván cục ‘ngươi sống ta chết’ rồi.”

      *

      Khi ấy, tình vốn phát triển như vậy. Đáng lẽ ra phải là phu nhân Hải Ninh Hầu (là nàng đây) đẻ non rong huyết bỏ mình, thế tử Hải Ninh Hầu kế thừa tước hiệu, còn công chúa Nhu Nhiên, sau đó sinh non, nhưng mẹ con bình an, công chúa Nhu Nhiên cùng Hải Ninh Hầu phu thê tình thâm, chỉ nguyện làm uyên ương nguyện làm tiên.

      Về phần phu nhân Hải Ninh Hầu tiền nhiệm kia, ai nhớ đến, dù cho thỉnh thoảng được nhắc tới, cũng nhiều lắm là thở dài tiếng bạc mệnh.

      Chung quy vẫn là chuyện trong nội trạch, dù sao ý chỉ của Hoàng hậu chỉ là khẩu dụ, có bất kỳ chứng cớ nào.

      Nhưng người tính bằng trời tính, tỳ nữ thiếp thân của nàng trốn chạy ra báo tin, mặc dù bị trọng thương, nhưng được Cửu ca cứu, tới kịp nơi xong lời nhắn mới tắt thở. Lúc bấy giờ mới dẫn tới chuyện phụ thân và các ca ca mang theo người nhà đến phá cửa, đường phi ngựa xông vào.

      Hoàng thượng hay tin, lúc ấy mới cả kinh thất sắc phái người trước, nhưng cha già dứt khoát từ quan trước Ngự lâm quân, mang theo con trai và đứa con vừa sống lại rời .

      Chính là che giấu, ông trời lại đùa dai, cho nên nguyên bản câu chuyện xưa đẹp đẽ của tài tử giai nhân triệt để sai nhịp lạc đề, biến thành chuyện gian dâm cấu kết giữa nỗi nhục ê chề của Hoàng thất và tên lang quân bạc tình vứt bỏ nghĩa tào khang.

      “ừ đó, ta liền phát , cái gì mà nhẫn nhục chịu đựng che giấu quả thực là ngu ngốc. Đúng, cha ta phẫn nộ, ngay cả tấu cũng dâng, trực tiếp vứt áo quan mà , Hoàng thượng lời cũng dám hé môi. Hai ca ca ta cũng tương tự, đường làm quan bị cản trở, nhưng vị quan tép riu Cửu phẩm, thượng cấp lại đối với các huynh ấy rất khách khí.”

      “Ta tin tưởng hai người kia hận thể lôi ta ra băm thành trăm mảnh, nhưng ta ồn ào vào kinh như thế, nếu bị gì ‘trầy da tróc vảy’ có người hoài nghi bọn họ. So với quyền thế so với phẩm cấp, ta tuyệt đối ngay cả kẻ đánh xe ngựa cũng bằng. Nhưng kỳ thực, đáng sợ nhất vĩnh viễn phải đao kiếm sắc bén, mà là… tiếng đời mới đáng sợ.”

      Trần Tế Nguyệt buông mắt suy tư, lắc lắc đầu, “ quá vội vàng.”

      Ừm, coi như cũng biết suy nghĩ đấy. “Kỳ thực ta hề làm gì cả.”

      “Có đôi khi, làm so với làm gì càng tệ hơn.” Trần Tế Nguyệt theo thói quen nhíu mày.

      sai. Nếu như nàng nhận thiếp mời dự tiệc khắp nơi, thậm chí cần nhiều lời, tại hình tượng thê thảm chính là loại kể khổ mạnh mẽ mà có lực nhất.

      Nhưng ngay cả chuyện này nàng cũng khinh thường làm.

      Cũng phải lưu lại gian cho người ta tưởng tượng, đàm luận chứ. Nàng rất hiểu Hải Ninh Hầu, cũng rất hiểu công chúa Nhu Nhiên. “Tiếng đời đáng sợ” đối với bọn họ mà hệt như nhát đao nạo xương.

      “Ta phải người tốt.” Trần Thập Thất khoái trá , “Hơn nữa tâm nhãn lại vô cùng. Nhưng nếu bọn họ đến trước, ta cũng cho qua.”

      tính kế từng bước, cũng bức bọn họ thể đến!” Trần Tế Nguyệt day day thái dương, “ phải cẩn thận, người kia dẫu sao cũng là cốt nhục của Hoàng đế và Hoàng hậu! Náo đến như vậy, trời có khiển trách, Hải Ninh Hầu vẫn còn xem trọng công chúa Nhu Nhiên!” Quyết đấu trực diện tuyệt đối có phần thắng, còn bằng dùng tử sĩ ngầm giải quyết!

      “Oh, trời có đức hiếu sinh.” Trần Thập Thất càng khoái trá , “Thiếu chủ, ta là nữ nhi của Nam Trần, ta có tính toán của ta.”

      Hiếm thấy được, Trần Tế Nguyệt sởn cả tóc gáy. Đúng vậy, quên, trước mắt đây là nữ nhi của đám thư sinh gian xảo kia nuôi dưỡng ra, từng được chọn cho vị trí Thủ khóa Nam Trần.

      loại cảm giác, kinh thành sắp phong vân biến sắc.
      Snow thích bài này.

    4. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 7
      Trần Tế Nguyệt mặt nhăn mày nhíu cáo từ, Trần Thập Thất căn bản có ý giữ lại dùng cơm.

      Nàng vẫn ăn đơn giản mặn chay canh cơm, hà tất giữ người ta lại ăn cơm rau dưa làm gì chứ?

      Ngày hôm sau, nàng tinh thần phấn chấn, lên xe ngựa thẳng tiến phủ An Thân Vương. Lần này những có người ngăn cửa, còn được thị vệ mực cung kính cưỡi ngựa hộ tống đến tận cổng trong, sau đó lập tức liền có kiệu mềm cung nghênh.

      màn này, cũng có hơi quá lố ?

      Viện của Vương phi vừa ra trong tầm mắt, nàng theo thói quen bung chiếc ô hoa đồng, chống gậy trúc, lịch kịch guốc gỗ, từng bước vào…

      Y hương tấn ảnh*, những vị quý phu nhân tụ tập đầy sân loạt xoạt nhìn sang, trong lúc nhất thời, yên lặng như tờ.

      (*Y hương tấn ảnh: mượn để chỉ người con , sau được dùng để hình dung người con dáng vẻ thanh tao lịch , phục sức diễm lệ)

      Đám quý phu nhân ở kinh thành là… rất nhàn a. Còn tưởng rằng lễ tắm ba ngày bọn họ mới đến, kết quả mới sáng sớm chen chúc đầy sân viện nhà người ta.

      Nàng thu ô, mỉm cười, nhún người chào họ. Liền lộc cộc đạp guốc gỗ băng qua đám quý phu nhân, An Thân Vương bước xuống bậc thềm đón chào, tham bái đại lễ, nàng vội né tránh, “ dám nhận, vương gia, quốc lễ thể bỏ.”

      Sau đó nàng vẫn tập tễnh chống gậy trúc bước lên bậc thềm, vào phòng, An Thân Vương đích thân vén mành cho nàng. Lúc này mới oanh tiếng, các quý phu nhân bắt đầu châu đầu ghé tai, có chút kích động dám tin.

      “Là nàng ta ư? là nàng sao? Làm sao lại biến thành như vậy? Trước mặt dám nhận…”

      “Đúng vậy, Trần Bồi Hồi, sai. Năm đó của nàng đánh đàn nàng thổi sênh, từng gặp nhiều lần… Mặc dù biến dạng rất lớn, nhưng hình dáng còn tại a!”

      “Bà xem màu mắt nàng, tóc của nàng… Chậc chậc, năm đó nàng thế nhưng là nữ nhi mỹ mạo nhất Trần gia a…”

      “Ai ui, tỷ tỷ của ta, ai uống rượu độc còn có thể chết? biến thành như vậy mới là lạ đó…”

      Có người cười tiếng, “Chẳng trách công chúa điện hạ đột nhiên sỉ nhục tiểu thư nhà Lý ngự sử… giả vờ được nữa chứ sao. Mấy năm nay giả vờ mãi đến là vất vả…”

      “Lại liên quan gì đến tiểu thư nhà Lý ngự sử chứ?”

      “Lý tiểu thư mặc chiếc áo khoác màu hồng đào thêu hoa hồng.”

      Mọi người trong lòng cũng ngầm hiểu, che miệng cười thầm. Hoa hồng còn có cái tên khác là hoa bồi hồi, Cẩm tú bồi hồi (hoa hồng rực rỡ) là ký hiệu của tài nữ Trần Bồi Hồi năm đó.

      Rất đáng giá! Cho dù sáng sớm bị đứng chờ trong sân được vào thăm hỏi cũng đáng!

      *

      Trần Thập Thất cũng thấy có chút buồn cười.

      Vừa sáng tinh mơ tới đây… An Thân Vương lại tỏ thái độ. Nếu những quý phu nhân này hẳn được mời đến phòng khách uống trà rồi, sao có thể bị bắt đứng chờ trong sân được.

      Mặc dù vậy, các nàng cũng rất thích ý đứng , có đề tài tán dóc mà, ước chừng đủ để náo nhiệt lâu.

      “Hà tất phải như vậy.” Trần Thập Thất nở nụ cười, “Ta là đại phu mời mà tới, vương gia dù sao… cũng là quan hệ huyết thống hoàng gia.”

      An Thân Vương có chút khó xử, lời này cũng khó . Nghiêm túc mà , Trần nữ đại phu đây và Mộ Dung gia thù sâu như biển. Nhưng thực rất cảm kích, phi thường cảm kích. Mặc kệ Trần Bồi Hồi có cầu gì, kỳ thực đều nguyện ý tận lực tương trợ. Thân là người trong hoàng thất, có thể lĩnh hội được ý tứ Trần Bồi Hồi ồn ào vào kinh, nhưng cũng nàng muốn làm đến trình độ nào.

      “Trần đại phu cứu tính mạng nhà bản vương, nếu có điều sở cầu, dám chấp thuận.” An Thân Vương trả lời rất thận trọng.

      “Vậy tốt,” Trần Thập Thất gật gật đầu, “Có thể được gặp vương phi ?”

      Trong lúc An Thân Vương còn nghệt mặt ra, Trần Thập Thất cười tiến vào nội thất.

      Vương phi sắc mặt tái nhợt nằm giường, nhìn thấy Trần Thập Thất ánh mắt lại sáng lên. Nàng nhớ gương mặt này, trong lúc tất cả mọi người thất kinh, nàng cũng chìm sâu trong tuyệt vọng, nghĩ rằng chắc chắn chết nghi ngờ, chính gương mặt này, gương mặt cười đến hai mắt cong cong, với nàng, có gì, chuyện mà thôi, có vấn đề gì.

      Sau khi bắt mạch, nàng vẫn mặt mày cong cong, “Chỉ là thiếu máu thôi, ở cữ dưỡng tốt là được rồi. Việc này, các ma ma đều biết làm thế nào. Thuốc cũng có ba phần độc, ta khai đơn, nhưng nghĩ ra vài đơn dược thiện để ăn.”

      Vương phi nhìn nàng đứng dậy, chẳng biết tại sao lại kéo tay áo nàng, sợ nàng sau này tới nữa, trong lòng rất sợ hãi. “…Tiểu thế tử thích bú sữa.”

      “Con trai vốn dính mẫu thân, vương phi có thử tự mình cho bú ?”

      Ma ma bên cạnh sợ nhảy dựng, “Vương phi thể! Ngài thân mình tôn quý như vậy, sao có thể…”

      “Ngươi ra ngoài! Khi nào đến phiên ngươi thay ta quyết định?” Vương phi nổi nóng.

      “Vương phi còn ở cữ vẫn nên ít nổi giận mới phải.” Trần Thập Thất nhàn nhạt khuyên câu, “Kỳ thực mẫu tử liên tâm, sữa mẹ mới chính là vạn linh dược tốt nhất.”

      Đây là điều nàng rút ra được khi còn ở Sơn Dương. Những đứa bé được mẹ tự cho bú vẫn ít chết non hơn.

      Mặc dù xấu hổ, lóng ngóng, nhưng vương phi vẫn tự cho con bú. Đứa bé nho , tham lam bú đến đầu đầy mồ hôi.

      Kỳ thực nàng có chút cảm động. Cho nên lại kê them vài phương pháp ăn uống thúc sữa (kích thích tiết sữa)… Mặc dù biết hoàng gia bọn họ kỳ thực cũng thiếu thứ gì.

      Lúc kê dược thiện, An Thân Vương còn định qua mài mực cho nàng, hại nàng thấy rất buồn cười. “Vương gia, mời ngài an tọa thôi. Kim Câu mài mực là được rồi.”

      hồi muốn lại thôi, An Thân Vương ấp úng hỏi, “Trần đại phu… có thể hay … nam tử có hay , phương thuốc vô sinh?”

      Nàng chớp chớp mắt, lúc lâu mới nghe hiểu. Người đàn ông hoàng gia trước mắt này, dung mạo tuấn mỹ, dáng vẻ hào sảng, ngồi thẳng tắp như tùng, thực tế phi thường trân trọng thương vợ mình, có đứa con trai là tốt rồi, sợ mất mật.

      “Ta xem bệnh cho nam nhân.” Trần Thập Thất buông mắt, “ thực tế, loại thuốc kia rất có hại cho thân thể, huống chi chẳng qua là sinh con. Vương phi tuy có hơi yếu, phải bồi dưỡng nhiều hơn, nhưng cũng phải rèn luyện đôi chút, học vài thứ như cưỡi ngựa này nọ. Tương lai các ngài còn có thể có rất nhiều con cái.”

      Nàng giương mắt mỉm cười, “Kỳ thực có gì là . Vương phi khó sinh ra chỉ là bị dọa thôi. Ngài quá lo lắng, nàng cũng lo lắng theo. Đều là nguyên do quá lo lắng… Lại là thai đầu. Ngài có thoải mái vương phi mới dễ chịu được, cho nên, mặc kệ mấy cái gì thiên sát tinh .”

      “Bởi vì, căn bản đều là lời vô căn cứ a.” Nàng cười đến càng xán lạn.

      An Thân Vương hoảng thần. Đúng vậy, lời vô căn cứ. Vợ con của đều bình an, phải ‘khắc thê tuyệt tử’.

      “À, còn nữa, đây là phí xem bệnh.” Trần Thập Thất đưa tờ giấy qua, “Dựa theo quy củ, ngài là hộ siêu hạng, cho nên phí đỡ đẻ năm mươi lượng bạc. Nếu như trong tay tại tiện, có thể thiếu trước.”

      Mặt An Thân Vương lập tức đỏ lên, “Kỳ thực bản vương chuẩn bị đủ danh mục quà tặng đưa đến phủ Tĩnh quốc công… Nhưng Trần đại phu lại có ở nơi đó.”

      “Ta nhận lễ, chỉ lấy phí khám bệnh.” Trần Thập Thất đứng lên, “Ta chỉ là đại phu mà thôi. Ta chắc chắn cứu được mỗi tính mạng. Ta hy vọng người bệnh cảm thấy rằng lễ đủ dày, cho nên ta mới tận tâm.”

      “Lại , ta cũng phải người hay ‘trách trời thương dân’ (ý chỉ người ôm hoài bão xa vời lớn, mang tầm quốc gia), chỉ là đúng lúc biết được An vương phi được bình an mà thôi. Phủ Tĩnh quốc công tin tưởng tôn trưởng (trưởng tộc) của ta, nhưng chưa chắc tin ta. Cho nên ta mới mời mà tới, vạn mong vương gia đừng lấy làm phiền lòng.”

      Thi lễ xong, nàng liền thong thả ra ngoài, phí xem bệnh vẫn là An Thân Vương đuổi theo trả.

      *

      Sau hơn tháng khá yên tĩnh, ít nhất đối với Trần Thập Thất mà . Ngoại trừ phải khéo léo từ chối mấy thiệp mời có chút phiền ra, còn lại cũng xem như thuận lợi.

      Thiếu phu nhân Quý Kỳ nương mang thai vượt qua ba tháng đầu nguy hiểm nhất, có thể đứng dậy lại. Ngược lại Thế tử Bách Thắng Hầu đuổi theo nàng mắng hồi, trút giận thay mẹ của và đám thiếp thất thông phòng, kết quả chính là Tĩnh quốc công tự mình tới cửa, nhạc phụ đánh con rể, chuyện thiên kinh địa nghĩa, cuối cùng còn gặp phải .

      Chỉ là Trần Thập Thất đối với xe ngựa thực rất phản cảm, cho nên bắt đầu bộ đến phủ Bách Thắng Hầu… Dù sao chỉ cách có con phố. Trước đây nàng vậy mà mỗi ngày bộ mấy chục dặm.

      Nhưng vào buổi chiều nóng bức gió, trời ngã về tây, nàng che ô hoa đồng, chống gậy trúc, lại nghe được tiếng “Phập” nặng nề, sau đó chiếc ô bị vật gì đè nặng nghiêng qua bên.

      “Thích khách!” Bộ khúc Bắc Trần lâp tức bắt đầu vây quanh nàng, Thiết Hoàn Kim Câu vội vàng đỡ nàng đến góc tường.

      ra là mũi tên nhọn bắn trúng ô của nàng, cắm ngay thân ô.

      “Ta còn tưởng rằng ta lại bị đánh cướp ở huyện Sơn Dương chứ.” Trần Thập Thất cười, lại chuyển sang tiếc nuối, “Tự dưng làm hư chiếc ô thích nhất của ta.”

      Vốn muốn an ủi nàng, Kim Câu Thiết Hoàn cùng im bặt.
      Snow thích bài này.

    5. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 8
      Lúc Trần Tế Nguyệt xanh mặt bước vào, Trần Thập Thất còn nhấm nháp chén trà lài, trong buổi chiều hoàng hôn, hương thơm lan tràn.

      Nữ nhân này. Cư nhiên còn bình tĩnh như vậy, hơn nữa còn cười được.

      Là ám sát! Bắn lén! Hơn nữa thích khách thân thủ rất tệ, vừa đúng lúc chuẩn bị đến đây, giục ngựa kiên quyết bắt được tên thích khách kia xuống.

      “Vì sao ngồi xe ngựa?” Trần Tế Nguyệt nghiến răng.

      “Ngồi xe ngựa có thể còn gặp nhiều bất trắc hơn.” Trần Thập Thất lơ đễnh đáp, “Thích khách là ngài bắt được a? Bất quá chắc chết rồi. Uống thuốc độc tự sát đúng , ta đoán vậy.”

      Trần Tế Nguyệt nhăn chặt mày, thực biết nàng đây là thích bới móc hay là .

      “Thiếu chủ hôm nay cố ý qua đây, là có chuyện gì muốn sao?” Trần Thập Thất có chút hiếu kỳ hỏi.

      “Cư nhiên còn có chuyện Thập Thất nương tử biết ư.” Giọng điệu Trần Tế Nguyệt hơi trào phúng, sau đó có chút khó chịu, “Lễ đầy tháng của thế tử An Thân Vương, .”

      “Ta làm gì? Ta là đại phu, bệnh đến cửa.”

      Day day thái dương, Trần Tế Nguyệt phát từ lúc đón Trần Thập Thất vào kinh, liền có thêm bệnh nhức đầu, “Ngày đó, vương phi mặc áo khoác dài được in bằng bản giáp hiệt* khắc hình hoa hồng, bản vẽ do An Thân Vương đích thân vẽ, cố ý sai người của ngự công cục (phủ nội vụ) làm bản khắc.”

      (*giáp hiệt: kỹ thuật in ấn đặc biệt, xuất tại thời Tần – Hán, được phát triển vào thời Đường – Tống. Vải được kẹp chặt giữa hai bản khắc, rồi đổ mực nhuộm vào.)

      Trần Thập Thất tròn xoe mắt. Có chút ngạc nhiên.

      chỉ có vậy,” Trần Tế Nguyệt tức giận, “Ngày đó bày trí, từ những vật như từng cái mâm chiếc đĩa, đến những vật lớn như bạt che, rèm cửa, từng bình hoa, toàn bộ đều là hoa hồng. Ngay cả bàn tiệc dùng hoa hồng làm món ăn, cũng dùng hoa hồng để trang trí bàn. Ngay cả vườn hoa cũng trồng toàn hoa hồng, lại càng đến tã lót của tiểu thế tử cũng là hình cành hoa hồng nốt.”

      đến, hoàng gia Mộ Dung đến nay là đời thứ ba, chinh chiến lâu năm khiến nhân số được đông lắm. Huyết mạnh An Thân Vương càng điêu linh hơn, chỉ sót lại mỗi mình , gian nan đủ điều mới hân hoan có được Lân nhi (hoàng tộc là long, con trai được xưng là lân), hoàng thất nhất định toàn thể đến nâng niu… tất nhiên công chúa Nhu Nhiên cũng ngoại lệ.

      Hai vợ chồng An Thân Vương này gọi là đánh vào mặt nữa, mà là đánh cho xịt máu mũi ?

      “Oa, thảo nào. Ta còn tưởng rằng đợi thêm thời gian nữa. Cũng khó trách công chúa điện hạ lại nổi giận đến mất lý trí.” Trần Thập Thất rất chi là trấn tĩnh gật gật đầu.

      Cố nhẫn lại nhịn, Trần Tế Nguyệt vẫn rống lên, “Trần Bồi Hồi! Chớ có giả ngu nữa!”

      Quả nhiên là hảo khuê nữ được đám thư sinh xấu xa Nam Trần giết người thấy máu kia nuôi dưỡng ra!

      “Ta cái gì cũng làm nha.” nàng nhàng liếc mắt qua cái.

      có dám ngờ có loại hậu quả này?!”

      “Cũng thể là hoàn toàn có…” ánh mắt nàng càng mơ hồ, “Nhưng phải là hậu quả ta dự liệu có khả năng nhất, thế khó đoán trước, ta đoán trước được, mất cái danh hiệu ‘thiên sát tinh’ kia có phân lượng nặng như thế.”

      Trần Tế Nguyệt hít hơi sâu, tránh để kiềm chế được. Nhưng huyệt thái dương vẫn tự chủ được mà nhảy tưng tưng.

      An Thân Vương là đường đệ của Hoàng thượng, thân tộc phụ mẫu hoàn toàn có chỗ dựa vào, thê tộc cũng hiển hách. Lại là bề tôi có tài, được Hoàng thượng xem như là người thân có thể yên tâm dùng nhất, nếu phải bị cái danh Thiên sát tinh kia làm vướng chân, sao có thể chán chường long đong có chí tiến thủ như tại?

      nguyên bản có hùng tâm có chí khí, lại trung thành với hoàng đế, tôn thất bối phận cao, loại trung thần tài giỏi có khả năng soán vị này, Hoàng thượng cần đó mới gọi là đồ ngốc đó!

      tốt nhất là đoán được!” Trần Tế Nguyệt nghiến răng nghiến lợi .

      Trần Thập Thất cúi đầu uống trà.

      “Đừng tưởng rằng cười trộm là ta thấy được!” Trần Tế Nguyệt quát.

      Trần Thập Thất ngẩng đầu cười đến sáng lạn, con ngươi màu hổ phách đậm sáng lấp lánh. “Ừ, ta rất vui vẻ. An Thân Vương cũng làm đến mức này rồi, cách mỗi mười ngày ta đến xin bắt mạch bình an lần, cần phải làm cho vương phi thân cường thể kiện, cả đời ít nhất có bốn con trai con … Đúng, mặc dù là hộ siêu hạng (nhà giàu), cũng thu phí khám bệnh.”

      Trần Tế Nguyệt cuối cùng cũng đập bàn. “ đừng tưởng rằng lần nào cũng cũng may mắn như thế! tại rốt cục ta hiểu, cái mà là ‘cái gì cũng làm’, thực tế là cái gì cũng làm… đoán được nhân tâm tinh chuẩn đến đáng sợ! Nhân thế chế nghi* là có thể đạt được kết quả muốn, thậm chí chênh lệch cũng quá xa! Phải, rất thông minh, nhưng cần phải biết ‘thông minh quá bị thông minh hại’!”

      (*Nhân thế chế nghi: thành ngữ: căn cứ vào những tình huống cụ thể vào những khoảng thời gian bất đồng mà áp dụng biện pháp thích hợp.)

      Trần Thập Thất thu lại nụ cười, rất nghiêm túc nhìn Trần Tế Nguyệt, “Ta chưa bao giờ tin vào những thứ hư vô mờ mịt như số mệnh gì đó. Ồn ào vào kinh, chính là để cho người ta vô thanh vô tức sai tên vô danh tiểu tốt tùy tiện hại chết. Bắc Trần đối đãi với ta hậu, xuất nhập theo ta đều là Bộ khúc tử sĩ, muốn ám sát ta ở ngoài đường đó là chuyện rất khó.

      “Điều có thể làm còn lại, chính là bắn lén. Nhưng thiếu chủ, cho dù là ngài, muốn bắn chết người tinh ngày đêm đều che ô, là chuyện rất dễ dàng sao? Kinh thành phồn hoa nhộn nhịp, giữa đường giữa phố giương cung tuyệt đối khiến dân chúng xôn xao náo động… Chỉ có thể nấp ở cao. Ta cũng phải là hề suy nghĩ mà mình.”

      , từng ly từng tý, ngay cả chi tiết như lông tóc cũng nghĩ tới.

      Trầm mặc lúc lâu, Trần Tế Nguyệt khàn khàn hỏi, “Như vậy, thực đủ chưa?”

      Trần Thập Thất dần lộ ra ý cười, nhưng là nụ cười đầy an tịnh lại lạnh lùng, “Ta vào kinh, chuyện quan trọng nhất chính là giúp thiếu phu nhân bình an sinh nở, ta chưa từng quên điều đó, thời thời khắc khắc đều ghi nhớ trong lòng.”

      Trần Tế Nguyệt bực bội, nữ nhân này, nữ nhân Nam Trần nhìn như kính cẩn cung thuận lại cả gan làm loạn này, thực phi thường dễ chuyện!

      rốt cuộc muốn thế nào?”

      Trần Thập Thất dung nhan an tĩnh lại, “Ừm, Đại Lý Tự thỉnh thoảng cũng có thi thể phụ nữ đợi nghiệm đúng ?”

      Gượm ! Bây giờ là chỗ nào lại lái đến chỗ nào?

      “Nếu như thuận tiện, ta cũng có thể khám nghiệm tử thi, là nữ thi.” Trần Thập Thất dùng giọng điệu như tán gẫu bình thường, “Nữ tử cũng nên chết oan. Ngỗ tác (cách gọi người khám nghiệm tử thi thời xưa) làm được, ta làm được.”

      Trần Tế Nguyệt lại day thái dương, xoay người rời .

      “Thiếu chủ nhà các ngươi tính tình tốt a.” Trần Thập Thất xoay người với Kim Câu Thiết Hoàn.

      Kim Câu cười khổ, ngược lại Thiết Hoàn vẻ mặt kính phục, “Có thể chọc tức được thiếu chủ, cũng chỉ có nương tử.”
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :