1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bồi hồi - Hồ Điệp Seba (60c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 59
      Trần Thập Thất tự mình viết cáo trạng phi thường nghiêm cẩn ngắn gọn, thậm chí giảo hoạt.

      Nàng đem tiêu điểm đều tập trung ở “ chết phủ chiếu” nhưng “sau khi chết” lại nhận được hưu thư, lý do lại là “ác tật” . Hoàn toàn bỏ qua tí ti quan hệ nào có liên quan đến hoàng thất.

      Người chết bị hưu vì nguyên nhân ác tật, nếu như lúc còn sống bị ác tật… vậy phủ Hải Ninh Hầu nên có người đến nguyên nhân cái chết của nàng, dù sao cũng tắt thở phủ chiếu rồi.

      Nhưng bất kể là thầy kiện có cao minh cỡ nào, chỉ có thể á khẩu trả lời được. Ở trong đáy lòng cố gắng đàm luận, nhưng ngoài mặt cho quan phủ… Quả thực là tự tìm đường chết.

      Chuyện này suy cho cùng cũng là Hoàng hậu vì lẽ đó mà tránh trong Tây cung, thần tích “trời cao vì phẫn nộ thay mà giáng lôi thần tích”.

      Ngay cả Hải Ninh Hầu đích thân tới cũng phản bác được.

      Đối với Trần Thập Thất chỉ còn lại sợ và kính nể, Kinh Triệu Doãn nhanh chóng ra phán quyết là “Nghĩa tuyệt”, hưu thư vô hiệu. Dù sao Hải Ninh Hầu hoàn toàn thất thế, mà vị nương tử Cửu vĩ hồ tiên trước mắt này cứu vô số người, xuất ở kinh liền Thái tử có con nối dõi, nước có đại hỉ, điềm lành to a! Có điên mới chọc nàng?! Vô lượng thọ phật vô lượng thọ phật…

      Tiếng sóng cười nhạo chế giễu, từng đợt sóng xô tới, Hải Ninh Hầu cảm thấy hít thở thông, thể hô hấp, chật vật như bị đè xuống vũng bùn vậy. Phẫn nộ điên cuồng cùng sỉ nhục gần như muốn đốt cháy hết lý trí của .

      Mặc váy dài nguyệt sắc, áo khoắc nhuộm đỏ sẫm, hoa phục của Trần Bồi Hồi hoa lệ đến kiêu ngạo, hòa với trang dung thanh lệ gì sánh bằng. Nhìn giai công tử uy nghi nghiêm nghị bên cạnh, cho dù là nho bào xanh mực vẫn khí thế tao nhã như trước, ánh mắt lại nhu hòa đến thế, bờ môi tựa đào chín mọng, cười với Trần Tế Nguyệt…

      đúng! Toàn bộ đúng!

      Trần Tế Nguyệt chỉ nên là sủng vật của công chúa, công dụng duy nhất chính là bắt đến gánh tội gây nên cái chết của công chúa! Trần Bồi Hồi phải là của ta! Là vợ cả của ta! Dù ta cần nàng cũng nên tìm chết chứ phải cãi lời ta! Nàng phải ta, ta cách hèn mọn, chỉ cầu ta thương tình!

      ràng nàng có biểu thế kia! Chẳng lẽ các ngươi đều mù, biết tâm ý chân chính của nàng sao? Nàng tại chỉ muốn uy hiếp ta! Nàng ràng khát vọng trở lại thành phu nhân Hải Ninh Hầu!

      “Trần Bồi Hồi!” Hải Ninh Hầu Tôn Tiết như hóa điên đẩy đám đông ra, rút kiếm đâm tới.

      Tuyệt đối cho phép nàng chạy trốn.

      Trong khoảng Điện quang thạch hỏa (cực nhanh), con ngươi màu hổ phách đậm của Trần Thập Thất, lóe sáng lên cái, lại làm cho hết thảy tất cả trước mắt Hải Ninh Hầu đều hóa thành hư vô, chỉ còn lại đôi con ngươi sáng ngời mỹ lệ như mật của nàng.

      Có lẽ có ngày, ngươi giết ta sao. Trần Thập Thất biếng nhác .

      Sao có thể được? Ta thà rằng tự mình uống rượu độc, cũng luyến tiếc động đến sợi tóc của nàng. Hải Ninh Hầu nghe thấy tự mình như vậy.

      Thanh kiếm rơi mặt đất, Hải Ninh Hầu thống khổ nắm cổ họng mình, thở được, trong bụng như bị xoắn lại, tim đập như trống. Giống như từng biết đấy, từng thấy qua đấy, phản ứng khi Trần Bồi Hồi uống rượu độc.

      Mơ hồ tiếng thét sợ hãi từ bốn phía, chỉ có nỗi đau đớn vĩnh viễn dừng lại bao quanh, và đôi con ngươi hổ phách kia còn mỹ lệ, đôi con ngươi hổ phách đoạt hồn như của ác quỷ, phát ra ánh lạnh băng.

      ra tất cả xảy ra rất nhanh, lúc Hải Ninh Hầu xông lên, Thiết Hoàn rút kiếm chuẩn bị tiếp chiêu… Nhưng Hải Ninh Hầu đột nhiên buông kiếm, sau đó té xuống đất phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị thọc tiết, khiến cho đệ nhất nữ kiếm khách của Bắc Trần há hốc mồm.

      Bảo vệ trước Trần Thập Thất, Trần Tế Nguyệt chỉ cảm thấy lực đạo Trần Thập Thất nắm nơi cánh tay đột nhiên nặng thêm, bình tĩnh nhìn Hải Ninh Hầu, lúc cảm thấy có gì ổn toan quát ngưng lại, Trần Thập Thất từng ngụm từng ngụm nôn ra máu, ngã tại khuỷu tay .

      …Nương tử Nam Trần đáng giận này!

      “Nàng điên rồi.” Trần Tế Nguyệt nghiến răng nghiến lợi ôm lấy nàng, “Ta nghĩ nàng làm chúng ta lo lắng… Nhưng nàng lại làm gì? Lạm dụng nhiếp tâm thuật!”

      Trần Thập Thất rất muốn chuyện, nhưng đầy miệng toàn là máu. Đáng giận, thân thể đáng thất vọng này. Nhiếp tâm thuật có vấn đề, có vấn đề chính là nàng quả thực suy nghĩ quá mức, vượt qua khỏi giới hạn chịu đựng của thân thể, tổn thương tỳ, liên lụy dạ dày.

      có cách nào thi hành ám hiệu triệt để, kết quả của Hải Ninh Hầu, thực cam lòng.

      Còn làm bẩn hoa phục cẩm tú phí công làm… mới chỉ mặc lần tại thọ đản tổ mẫu năm ngoái thôi.

      Đây là ý niệm cuối cùng xoay chuyển trong đầu nàng, sau đó nàng xụi lơ trong lòng Trần Tế Nguyệt, bất tỉnh.

      Sau khi tỉnh lại, nàng khó chịu đến tưởng chừng như muốn chết. Dạ dày đau là phải rồi, từ cổ họng đến bên trong, đều là mảnh như thiêu như đốt, vả lại còn rất lạnh.

      Trần Thập Thất miễn cưỡng nâng nâng mí mắt, thấy mặt phủ bão tuyết của thiếu chủ đại nhân, ràng chính mình còn co quắp trong ngực … khuê dự của nàng còn giữ được sao?

      Nhìn nơi loang lổ vết máu, tựa hồ rất đáng sợ. thực tế, đó chỉ là thoạt nhìn đáng sợ. Chỉ cần ngừng nôn ra máu, uống cháo lỏng vài ngày, đồng thời uống thuốc cầm máu thuận tỳ an dạ dày, dần dần khá hơn thôi.

      Thế nhưng, biểu tình của thiếu chủ đại nhân rất đáng sợ, Kim Câu Thiết Hoàn mặt đầy nước mắt, nhìn quanh đại phu hệt như túc trực bên linh cữu.

      Cho nên thiếu chủ đại nhân thô bạo chuyên chế bảo Kim Câu Thiết Hoàn đem guốc gỗ và bít tất của nàng đều ném ra, nàng tức giận. Kim Câu Thiết Hoàn trông nom nàng như bệnh trúng gió thời kì cuối, nàng cũng chỉ cười khổ.

      “Bắt nàng an tâm dưỡng bệnh hình như rất khó.” Trần Tế Nguyệt tùy tiện ngồi bên giường, “Hải Ninh Hầu chết rồi. Nhìn như độc phát, nhưng đến lúc chết, thân thể vẫn luôn mạnh khỏe.”

      cong lên nụ cười có hơi ác ý, “Bị là, trời phạt.”

      Trần Thập Thất quan sát hồi, chỉ thấy khoái trá vì nàng, và quan tâm với nàng. Cổ họng còn rất đau, Trần Thập Thất nhàng níu tay áo , nhắm mắt lại, an tâm ngủ say.

      Trần gia Giang Nam có nữ nhi bị hưu, bảo vệ được thanh danh. Nhà chồng có tội, thậm chí nghĩa tuyệt. Nàng tự tay thu hồi lại trong sạch của chính mình, tự mình trừng phạt Hải Ninh Hầu.

      Mặc dù khỏi bị bệnh khoảng thời gian… Thế nhưng rất đáng giá.

      Công chúa Nhu Nhiên căn bản cần phải để ý đến, tự làm tự chịu . Đáng thương cho Hoài Chương ca ca… đại khái còn hy vọng công chúa Nhu Nhiên lại thủ tiết lần nữa ở trong phạm vi huynh ấy có thể khống chế… ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương. Lại biết, công chúa điện hạ thành nghiện, kết cục cuối cùng có khả năng nhất, là bị mẫu hậu thương mình dồi dào, dìm chết mình.

      Người nghiện Kim Đan lúc phát tác phi thường vừa đáng sợ vừa đáng thương, Hoàng hậu nương nương tuyệt đối đành lòng nhìn công chúa Nhu Nhiên bị tra tấn. len lén cung cấp ngũ thạch tán bà đặc chế… Dù sao Đại hoàng tử bị giam cầm còn chưa chết, phương thuốc vẫn tồn tại.

      Hoài Chương ca ca, đối với đám phụ nữ hậu trạch, huynh vẫn là hiểu biết quá nông cạn rồi. Nhưng nông cạn vậy mà tốt, nên đặt trái tim ở những chuyện vặt vãnh này. Đây phải là chuyện mà minh chủ nên làm.

      Mặc dù có chút xin lỗi, thế nhưng, muội bắt buộc phải làm như thế, hoàn toàn báo được thù. Như vậy, muội mới có thể triệt để chặt đứt thù hận dây dưa qua lại, sạch mà tiến về trước.

      Rốt cuộc cần tính kế từng bước chi li nữa.

      Muội có thể lên trước rồi.

      *

      Nhìn nàng ngủ say, Trần Tế Nguyệt mới thở phào nhõm. Thích phức tạp phiền phức như vậy, thực là, thực là…

      Thực là tốt.

      Vẫn chịu thành gia, biết mình đợi cái gì… mãi đến khi gặp gỡ nàng, từ mơ hồ đến ràng, từ từ mới biết được, nguyên lai vẫn chờ đợi, chính là nàng.

      Kia Bồi Hồi nương tử – cây hoa hồng mọc đầy gai nhọn thấm độc.

      hiểm xảo trá như thế, lại còn kiên định bất khuất như thế, quyết đoán mà cường hãn thực mục tiêu của chính mình.

      Mặt ngoài rắn rết độc ác, thực tế lại hiền hòa từ bi, người rất phức tạp, đáng để tìm hiểu, cùng nhau đồng hành, Nam Trần tiểu nương tử.

      Tiểu nương tử tựa như Hoàng Vương.

      Rất có thể còn cách nào thích bất luận nữ nhân nào như vậy nữa. Hẳn là còn cách nào.

      phi ngựa đến cửa cung chờ, chiếc xe ngựa rốt cuộc chạy ra, ngồi chỗ đánh xe, lão đại phu toét miệng cười, “Ta lớn thế này rồi, chẳng lẽ còn có thể bị lạc sao?”

      “Sư phụ.” Trần Tế Nguyệt cúi đầu hành lễ.

      “Gọi Tam thúc.” Lão đại phu bất mãn, “Ta chỉ dạy ngươi y thuật… ngươi còn học được thất thất bát bát (gần như 10 phần). Ta thế nhưng là Tam thúc ruột thịt của ngươi! Đừng cho người khác biết ngươi từng theo ta học y! Tiểu tử thúi!”

      “Khi đó là Man tộc tác loạn, chúng ta bị vây khốn, con thể động thủ nha.” Trần Tế Nguyệt càu nhàu, “Con cũng muốn làm đại phu.”

      “Câm miệng!” Trần Tam thúc phi thường đau lòng nhức óc, “Ngươi cái thằng này, là hạt giống tốt giỏi y trăm năm khó gặp! thi khoa cử hủ nho cái gì… làm mất mặt cha ngươi a! …”

      Trần Tế Nguyệt phát , Tam thúc hẳn nên ở cùng Trần Bát hơn… bảo sao đối với Trần Bát có cảm giác thân thiết.

      “Tam thúc, nhờ thúc đưa thư cho cha con… Cự Tử.” rốt cuộc xuất Tam thúc đỡ, Trần Tế Nguyệt vội vàng tận dụng triệt để, đưa ra phong thư.

      Trần Tam thúc dùng lỗ mũi nhìn Trần Tế Nguyệt, “Thằng nhóc khốn, sao tự mình gởi cho cha ngươi?”

      “…Ai đưa thư đều bị xé vụn.” Trần Tế Nguyệt thú nhận, “Nhưng Tam thúc giúp con chuyển giao, cha con hẳn cầm thư mắng con trước mặt thúc.”

      Trần Tam thúc hoài nghi nhìn , “Tiểu tử, trong thư ngươi viết cái gì?” Tiểu tử này từ phản cốt, tại lại có trò gian trá gì mới chọc cha nổi gân xanh rồi hả?

      có gì.” Trần Tế Nguyệt rất bình tĩnh, “Con muốn thành thân.”

      Tam thúc từ chỗ đánh xe đứng phắt dậy, chân đạp vững, té nhào xuống đất.
      AnhdvaSnow thích bài này.

    2. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 60: Kết
      Trần Tế Nguyệt vội vàng phi thân xuống ngựa muốn đỡ Tam thúc dậy, lại bị Tam thúc liều chết kéo vạt áo trước. giãy giụa, chỉ nhíu nhíu mày, “Tam thúc, như vậy rất khó coi.”

      “Ngươi chui vào xe ràng cho ta! Thằng nhãi tiểu hồ ly này!” Tam thúc kéo vào trong xe ngựa, Bộ khúc theo Trần Tế Nguyệt, tiếp nhận dây cương, giả vờ như cái gì cũng thấy, đánh xe ngựa chạy tới dinh thự của thiếu chủ.

      Thái độ quá bình tĩnh của Trần Tế Nguyệt, ngược lại làm cho Tam thúc đứng hình thoáng. Lại , tiểu tử này tuổi còn nữa, muốn thành thân cũng là chuyện đương nhiên… Nhưng này thằng gấu con toàn thân đều là phản cốt này, đối tượng làm cha nổi giận, tuyệt đối phải đơn giản như vậy.

      “Ngươi muốn lấy ai?” Tam thúc quyết định thẳng, cùng thằng nhãi hồ ly này láy nữa.

      “Thập Thất nương tử của Nam Trần – Trần Bồi Hồi.” Trần Tế Nguyệt cũng trả lời phi thường thống khoái.

      Trần Tam thúc an tĩnh lại, khí thế xơ xác tiêu điều lại dần dần dày đặc. Cuối cùng nổi lên thành câu long trời lở đất, “Muốn chết tự chết , sao còn muốn chôn theo lão thúc ngươi?!”

      Trần Tế Nguyệt vẫn còn cười cười. Có thể thấy Tam thúc cũng biết Trần Thập Thất là ai, bớt cho phải giải thích nhiều.

      Dọc đường , Trần Tam thúc mắng Trần Tế Nguyệt lèo đến dinh thự, ngồi xuống uống xong trà dùng cơm rồi, còn vừa ăn vừa mắng. Trần Tế Nguyệt chỉ im lặng nghe, hề phản bác.

      Chờ ông cuối cùng mắng đến nghèo từ, lại thêm mệt mỏi, Trần Tế Nguyệt mới mở miệng, “Chỉ cần cha biết chuyện này là được. Về phần Nam Trần bên đó, đích thân con thưa chuyện. Hẳn là nên báo cho phụ thân Trần Thập Thất và Cự Tử Nam Trần biết. Con nghĩ hôn kéo dài lâu, nhưng cũng thể để cha biết gì được.”

      “Kỳ thực, Nam Bắc Trần cũng có thâm cừu đại hận chân chính gì. Hôn này chính là cơ hội tốt.” Trần Tế Nguyệt châm ly trà cho Tam thúc, “Hai Cự Tử chạm mặt, ầm ĩ trận, thậm chí đánh trận cũng tốt. chừng lúc nghị luận chuyện hôn này, có thể phát , kỳ thực Nam Trần hoặc Bắc Trần, cũng có cái gì khác biệt, đều là con cháu Mặc gia.”

      “…Mụ nội nó, chẳng lẽ ngươi tính trước cả rồi?” Tam thúc chảy ra mồ hôi lạnh lâu thấy.

      “Cha phái Tam thúc tới trị cho Hoàng thượng… miệng mắng ác thế thôi, kỳ thực cha tha thứ cho hoàng đế rồi đúng ? Cha chính là mềm lòng như thế.” Trần Tế Nguyệt nhàn nhạt cười.

      “Người già, luôn nhớ tới người cũ.” Tam thúc thở dài, “Nếu phải là ta xung phong, cha ngươi còn tính đích thân tới.”

      Đây, mới chính là Hiệp Mặc.

      “Con cũng ngờ có thể mời được Tam thúc… Thế nhưng nếu là Tam thúc, còn vấn đề gì rồi. Tường cung chặn nổi thúc.” Trần Tế Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, “Cha… Cự Tử cũng oán hận Nam Trần chứ. Ân oán của tổ tông, tất nhiên có lý do khác, nhưng cần thiết kéo dài mãi. Đây là cơ hội tốt, đối với mọi phương diện mà .”

      Tam thúc trầm mặc. “…Ta này, ngươi vẫn là đầy bụng ngụy biện. Bồi Hồi nương tử ta vậy mà cũng rất rất bội phục con bé, nghĩ ra phụ khoa ‘phu thê cộng chẩn’ là công đức vô lượng. Thế nhưng… Thân là nữ nhi Nam Trần vẫn là đáng được nhắc đến nhất, nhưng mà con bé…”

      Trần Tế Nguyệt vài câu kích Tam thúc, “Cự Tử cả đời độc thân, con cũng phải là người thứ nhất. Cha con cũng chọn thiếu chủ kế nhiệm phải sao?”

      “Ta có thể giải thích! Đó là bởi vì…” Tam thúc cuống đến độ kêu to.

      “Bởi vì con chịu thành thân. Con hiểu.” Trần Tế Nguyệt dửng dưng, “Có cha trấn giữ, con rất yên lòng. Nhưng Tam thúc người thấy đó, có lấy Trần Thập Thất hay , kết quả cũng giống nhau thôi.”

      Cuối cùng, Tam thúc thảm bại, mặt mày xám xịt mang theo thư trở về đón nhận tràng rít gào của Cự Tử Bắc Trần.

      Mặc dù đáng ra còn phải tranh cãi lâu, ít nhất dăm ba năm, nhưng chuyện hôn này, nhìn chung cũng là bước đầu tiên.

      thăm Trần Thập Thất bệnh liệt giường, rất thản nhiên báo cáo tất cả, chẳng chút nào giấu giếm.

      Trần Thập Thất mở to đôi con ngươi hổ phách đậm, có chút bối rối, “Này, này… huynh còn chưa hỏi ta mà…”

      “Lệnh của cha mẹ, lời của bà mối.” Trần Tế Nguyệt cười khẽ, “Ta dù sao cũng phải báo cho thân trưởng biết, bàn bạc mời bà mối, chuẩn bị đầy đủ lễ vật nên có, sau đó mới hỏi cưới nàng. Khuê dự của con nhà người ta, phải giữ gìn cho tốt chứ.”

      Trần Thập Thất im lặng lát, ôn nhu trả lời, “Đây là ngụy biện.”

      “Là ngụy biện cách rất lòng.” Trần Tế Nguyệt phi thường thành khẩn trả lời.

      “Ta vốn, muốn lại vì ai rửa tay nấu canh.” Trần Thập Thất nâng mắt nhìn Trần Tế Nguyệt, ánh mắt sáng ngời mà ẩm ướt, “Có lẽ có thể cân nhắc, vì thiếu chủ đại nhân làm thử chút.”

      “Chờ nàng khỏi hẳn rồi hãy .” Trần Tế Nguyệt ngồi băng ghế cạnh giường, ánh mắt ôn nhu .

      …Hai người là có thành hay a?! Đứng hầu ở bên, Kim Câu Thiết Hoàn đáy lòng cùng dấy lên gào thét. Ai nghe hiểu được chứ! Có đồng ý hay a?! đến mức này còn nghe hiểu á! Chuyện này quan hệ đến vấn đề lớn rốt cục chúng nô tỳ bị lưu đày hay là được trở về a! Có cần thiết phải ngay đến hôn cũng sâu xa khó hiểu thế ?

      *

      Chuyện hôn này quả nhiên ở Nam Bắc Trần đều tạo thành trận tiếng sấm, Cự Tử Bắc Trần xuôi nam tìm được thằng con chẳng ra gì của ông, bạo rống trận có kết quả, đành phải đến mời phu nhân Trấn quốc bị gán làm bà mối, uống trà hòa giải, thiếu chút nữa bị sứ giả ‘nghe phong thanh mà đến’ của Hoàng đế bắt được, đành phải tâm cam tình nguyện rời kinh, trực tiếp tìm Nam Trần Cự Tử “ chuyện”.

      Dễ dàng nhất trái lại là phụ thân của Trần Thập Thất. Ông phong trần mệt mỏi từ Đại Lý chạy về kinh, nhìn con mến, cùng Trần Thập Thất nước mắt nước mũi đan xen chuyện cả ngày, sau đó kéo Trần Tế Nguyệt trút rượu cả đêm.

      Kết luận là: Sơ gả do cha, tái giá do mình. Ông tin ánh mắt của nữ nhi… suy cho cùng so với ánh mắt mình tốt hơn.

      Nhưng cái kiểu công đem nữ nhi tặng cho người này, ông lại cam lòng. Cho nên, ông phản đối, thế nhưng Trần Tế Nguyệt vẫn phải tìm cách đạt được đồng ý của Trần gia Giang Nam, và cả đồng ý của hai ca ca nàng nữa.

      Dưới bàn tay “diệu thủ hồi xuân” của Trần cha, Trần Thập Thất vẫn đến mùa thu mới thực khỏi bệnh. Nhưng hôn của nàng ầm ĩ kéo dài gần nửa năm, vẫn là giữa Cự Tử Nam Bắc Trần tranh cãi có kết luận.

      Nhưng nàng quyết định rời kinh.

      Có lẽ là, Thái tử Hoài Chương còn là Hoài Chương ca ca của nàng, nàng vô cùng quý trọng thiếu niên tình nghĩa này, cho nên vẫn muốn vì công chúa Nhu Nhiên mà đoạn tuyệt với huynh ấy. Song cũng tựa hồ khó mà tránh khỏi.

      Hải Ninh Hầu khống chế liều thuốc của công chúa, dù sao cũng muốn nàng ta đột tử. Thế nhưng Hải Ninh Hầu chết, công chúa cũng phải người biết tiết chế. Tới thăm nàng, Hoài Chương ý đề cập qua, công chúa Nhu Nhiên đến tình trạng ngay cả tắm rửa đều chịu nổi, làn da trắng mềm quá mức bị tróc ra, phi thường thống khổ.

      Bọn họ đều cần lý do, đối mặt với đau đớn của công chúa Nhu Nhiên.

      Cho nên, nàng phải rồi. Dù sao những chuyện có thể làm ở kinh thành, đều hoàn tất. Nếu phải vì bệnh lưu lại lâu, nàng sớm .

      “Muội muốn Huy châu.” Trần Thập Thất với Trần Tế Nguyệt.

      “Cũng tốt. Đó mới là nơi nàng có thể phát huy.” Trần Tế Nguyệt gật đầu, vô cùng thống khoái, “Dù sao hôn bàn rồi, đâu cũng có thể thành thân.”

      cũng phải.

      Trần phụ lang thang thành nghiện, lúc nàng khỏi bệnh có thể rời kinh rồi. Trần Tế Nguyệt an bài mười sáu Bộ khúc theo.

      Tất cả đều được an bài ổn thỏa, đích thực thể xoi mói. Trần Thập Thất đối với tâm tình âu sầu như mất mát của mình, cảm thấy buồn cười.

      Nhưng mà, Trần Tế Nguyệt đưa đoạn đường lại thêm đoạn đường, đưa ra khỏi phạm vi kinh kỳ.

      Mặt trời ngã về tây, còn muốn đưa đến đâu?

      Trần Thập Thất hô ngừng xe, chống gậy trúc, lộp cộp guốc gỗ xuống xe. “…Ngàn dặm đáp trường bằng, cuối cùng cũng phải từ biệt.”

      Trần Tế Nguyệt ngồi lưng ngựa quan sát nàng hồi, xuống ngựa đến gần nàng, “Nàng có biết, làm Tư đương Đại Lý Tự việc tốt nhất là gì ?”

      Trần Thập Thất đoán nửa ngày, mờ mịt lắc lắc đầu. Thông tin quá ít, nàng biết.

      “Chính là có thể từ quan bất cứ lúc nào, cũng có người nghe hỏi.” Trần Tế Nguyệt thản nhiên .

      “Thiếu chủ đại nhân!” Trần Thập Thất kinh hô.

      “Nàng bệnh lâu như vậy, suy cho cùng ta an bài chuyện kinh thành thỏa đáng cũng được đúng ?” Trần Tế Nguyệt cười với nàng, uy nghi rút sạch, cách chân thực, mà đối mặt nàng. “Chuyện Huy Châu là chúng ta cùng nhau thương nghị. Ta cũng cảm thấy, ở Huy Châu mới có thể hoàn thành tâm nguyện ban đầu của ta. Công danh lợi lộc, cũng quan trọng.”

      Trần Thập Thất lẳng lặng nhìn , “Chỉ như vậy thôi?”

      “Đương nhiên .” Trần Tế Nguyệt thú nhận, “Ta muốn đến Huy Châu tìm xem chút. Có loại hoa hồng Tâm Túc Hồ kia . Chắc là cũng… sinh trưởng trong đất cằn sỏi đá . Thập Thất nương, chân chính nâng niu gốc hoa hồng mình thương, cũng phải là nhổ nàng lên về trồng trong vườ nhà mình. Tương tự như nàng dời bụi Phá Quân kia vậy.

      “Thực nàng sâu sắc, là ở bên cạnh nàng dựng gian nhà tranh, làm bạn với nàng. tinh tròn khuyết, sương phong vũ lộ, nở rộ hoặc điêu linh. Nếu mến nhất, cây hoa hồng duy nhất, mặc kệ là diện mạo gì đều nàng như lúc ban đầu, luyến tiếc thương tổn nàng dù chỉ cánh hoa chiếc lá, thậm chí là chiếc gai mỹ lệ sắc bén.

      “Như vậy, mới chân chính có được gốc hoa Bồi Hồi tên là ‘Tâm Túc Hồ’, là phương pháp chính xác nhất.”

      Trần Thập Thất bung ô, đem mặt che dưới tán ô.

      “…Ta muốn tản bộ chút.” Thanh của nàng rất thấp.

      Trần Tế Nguyệt nâng tán ô lên, “Ta cùng nàng.”

      Trần Thập Thất ngẩng đầu, giọt nước mắt má lăn xuống như sương, lại thấm đẫm mật ngọt, nụ cười ôn nhã, như hoa bồi hồi nở rộ dưới tia nắng ban mai, mảnh mai mà mỹ lệ.
      Snow thích bài này.

    3. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 61: Phiên ngoại – Hoàn
      Tia nắng cuối ngày ngã về tây, Trần Tế Nguyệt cùng Trần Thập Thất bước xa dần.

      Mười sáu Bộ khúc đứng tại chỗ ngẩn người.

      “Này, có ai nghe hiểu thiếu chủ cùng Thập Thất nương tử cái gì ?” trán Kim Câu chảy xuống giọt mồ hôi.

      “Hồ tiên chuyện với nhau phải là điều phàm nhân chúng ta có thể hiểu được.” Thiết Hoàn ánh mắt sáng lấp lánh mà , hai tay chắp lại.

      …Ngươi nghiêm túc sao, này!? phải dùng chữ “Hồ tiên” là có thể che lấp hết thảy a! tại đến tột cùng là tình hình gì ai tới nghe chút? Thiếu chủ ngài dùng ba chữ ngôn tối thiểu cũng phải ràng chứ? Cớ gì cứ mãi bụi cây gì có lẽ có hoa gì đó a? có loại hoa hồng đó sao? Cho dù có, mà nương tử để làm chi a?!

      Thập Thất nương tử người hiểu ? Vì sao mà hai người vẫn luôn hiểu thế?! Hai người như lọt vào trong sương mù thế kia… lý giải ra chút sao? . . .

      Kẹp giữa hai nghiệt, tâm linh phải tổn thương ghê gớm. Bắt đầu cảm giác mình ngu ngốc… chỉ số thông minh ngừng bị giảm giá trị.

      Trong hoang mang tuyệt vọng, chư Bộ khúc (gồm Kim Câu) hết lòng tin theo truyền thuyết hồ tiên của Thiết Hoàn, có vẻ chắc chắc mà bình tĩnh.

      * kết quả, số lượng Bộ khúc tin tưởng thuyết Hồ tiên lần lượt tăng cao.

      ~*~

      Nhập cảnh Huy Châu.

      “Chuẩn bị xong chưa?” thái dương Trần Thập Thất lăn xuống giọt mồ hôi.

      “Hai chúng ta đồng lòng, chẳng lẽ còn cần như lâm đại địch sao?” Trần Tế Nguyệt cũng có chút hồi hộp.

      Trần Thập Thất im lặng lúc, khí tràn ngập điềm chẳng lành. “Ta… lúc còn ở Đồng Văn quán, được xưng là Cữu Vĩ Chân Hồ, Hoài Chương huynh là Cữu Vĩ Thiên Hồ. Cửu ca… Là Cữu Vĩ Minh Hồ.”

      Nàng lại chảy giọt mồ hôi tiếp theo, “Trước mặt ‘minh’ – đại biểu cho chết chóc, hết thảy đều là hư vô.”

      Trần Tế Nguyệt lặng lẽ nuốt xuống ngụm nước bọt.

      Càng đến càng gần, người nghênh tiếp.

      Chỉ thấy thanh niên nhã nhặn trong sáng, khuôn mặt như ‘trời quang trăng sáng’, khẽ mỉm cười, “Hạnh ngộ, Trần thiếu chủ.”

      rốt cuộc hiểu được, cái gì gọi là Cữu Vĩ Minh Hồ.

      Hàn ý rét run đáng sợ lớn nhất Thập Thất có thể tạo thành, so với cái loại băng thiên tuyết địa ngập gió bắc rít gào kinh đào hãi lãng của chốn Bắc thiên Huyền ngục của Cửu ca nàng, vẫn còn ấm áp tựa như gió xuân chán.

      Dự là màn chiến tranh tàn khốc nhất.

      * Sau đó, Trần Tế Nguyệt phát , lúc mới gặp là độ ấm ôn hòa nhất của Trần Mẫn Tư.

      ~*~

      Bốn năm sau khi vào Huy Châu, Trần Tế Nguyệt cùng Trần Thập Thất thành thân.

      Cùng theo thiếu chủ bị Trần Cửu gia mài luyện cho tróc hết mấy lớp da, chư Bộ khúc vui mừng khôn xiết… Đáng tiếc được cao hứng lâu lắm.

      Trần Tế Nguyệt cùng Trần Thập Thất, Trần Mẫn Tư liên thủ, Huy Châu thay da đổi thịt, văn phong cháy mạnh, Huy Châu lắm núi thiếu ruộng phát triển mạnh theo hướng buôn bán, lấy chống đỡ giáo dục nghiệp liền với nhu cầu cần thiết của dân chúng.

      Cuối cùng Trần Tế Nguyệt đem đầu óc động đến vận chuyển đường biển – Huy Châu có lương cảng thiên nhiên.

      Giống như những Bộ khúc ở kinh bị bức đến lẩm bà lẩm bẩm, cuối cùng gánh chịu công tác ở phân đà kinh thành. cũng theo thói quen đem nghiệp hải vận, ném cho mười sáu Bộ khúc giám sát thuận tiện học tập.

      Kết quả, vẫn bị lưu đày. Trừ bỏ Kim Câu Thiết Hoàn ra, chư Bộ khúc tiếng kêu than dậy khắp trời đất, lệ rơi đầy mặt.

      Kim Câu Thiết Hoàn phi thường may mắn mình là thân con , vẫn là thị nữ của Thập Thất nương tử.

      * Năm sau Kim Câu gả cho Ngô Ưng, Thiết Hoàn gả cho đà chủ phân đà Huy Châu… Kết quả theo chồng ra khơi, cũng thoát khỏi vận mệnh lưu đày.

      ——HẾT——
      Snow thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :