1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bồi hồi - Hồ Điệp Seba (60c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 54
      cách lặng lẽ, mùa hạ cứ như vậy mà vụt qua. ai chú ý tới, đầu thu, Trần Cửu Mẫn Tư thăng chức làm Châu mục Huy Châu, Trần Thập Nhất thăng chức làm Huyện lệnh Sơn Dương. được chú ý tới có lẽ là bởi vì, Huy Châu và Sơn Dương đều là những nơi khỉ ho cò gáy lắm núi ít ruộng, so ra lại giống như nơi lưu đày.

      Sơn Dương cách kinh thành còn tương đối gần, Huy Châu ở gần Giang Nam hơn, lại còn ba mặt đều là núi vây quanh, mặt biển. Chẳng những cách xa kinh thành, lại còn nông canh thuận tiện, lúc có chướng khí, dân điêu tục ác, vậy còn mới xảy ra vụn án lớn, liên lụy rất rộng.

      Trần Cửu lang Mẫn Tư rốt cuộc bị chán ghét cỡ nào mới bị đày đến Huy Châu.

      Về phần Trần Thập Thất Bồi Hồi nương tử, vẫn hấp dẫn con mắt của dân kinh thành. Cuối cùng bị bắt gặp hẹn riêng phò mã đô úy Hải Ninh Hầu, Thái tử điện hạ lại tránh người vẫn thăm bệnh, khiến tin đồn tình ái này càng rực rỡ sắc đào… Nhưng cũng chỉ là sắc đào rực rỡ mà thôi.

      Bây giờ người thực dám trêu chọc nàng nhiều. Theo thời gian qua , nàng cùng 10 vị đại phu dưới trướng trị liệu người bệnh vô sinh, hiệu quả có tin hỉ bạo phát, đanh thép đặt nên quyền uy tối cao vững chắc tại phương diện phụ khoa.

      Mặc dù , ca bệnh nàng tự mình chẩn trị nhiều, nhưng 10 đại phu đem hết công lao của họ quy cho Bồi Hồi nương tử, cho dù là bệnh nhân tự họ trị khỏi, cũng đều tôn sùng Trần Bồi Hồi, vẫn cung kính dùng lễ đệ tử như trước. Dân gian cũng đem công đức của việc “phu thê hợp chẩn”, thêm vào cho Trần Thập Thất.

      Trần Thập Thất từng nhiều lần cần, nhưng những đại phu kia lại đối với nàng phi thường kính cẩn. cho cùng, đâu phải mỗi sư phụ đều chịu dốc lòng truyền dạy, cũng có khả năng chỉ dẫn ôn hòa như thế, cổ vũ bọn họ tụ chẩn biện phương. Có thể , Trần Thập Thất hoàn toàn đánh vỡ loại thái độ cũ kỹ ngoan cố, vứt bỏ cái tôi ích kỷ của mình, chú ý dạy và học cùng tiến bộ, trau dồi lẫn nhau.

      Có đôi khi gặp được ca bệnh khá hóc búa nan giải, mời họp mặt tất cả đại phu có thời gian nhàn rỗi, cùng nhau biện chứng luận phương, nàng luôn luôn lắng nghe, chỉ ở lúc bọn họ lạc lối mới chỉ dẫn đến đường chính, kiên trì giải thích tri thức và kinh nghiệm trân quý của nàng với dược tính và phương mạch.

      Thậm chí, nàng còn phụ cấp cho những đại phu này, để bọn họ có thể dựa vào tiêu chuẩn thu phí của nàng trị cho bệnh nhân. Mỗi lần họ muốn nhận khoản ít ỏi này, nàng chỉ biết cười cười, “Thập Thất bất quá chỉ thân mình, các vị còn có cha mẹ vợ con cần nuôi nấng. ‘Cướp nhà giàu tại tiền thuốc, giúp nhà nghèo tại bệnh tật’, là tâm nguyện của ta, lại nên làm cho các vị rơi vào khốn cảnh thể nuôi dưỡng thân thuộc được.”

      Nàng thậm chí phải là sư phụ của ai.

      Thực rất khó sùng mộ nàng, cách tự nhiên mà tụ tập bên cạnh nàng, lắng nghe mỗi câu của nàng.

      đại phu gia tư giàu có bị cảm động quá đỗi, hào phóng đem biệt viện của mình phân ra, để cho bệnh nhân bệnh nặng hoặc người có mạch án ly kỳ vào ở, thuận tiện cho Bồi Hồi nương tử “hội chẩn giảng giải”.

      Có lần Trần Tế Nguyệt đến biệt viện của đại phu đó tìm Trần Thập Thất, chỉ thấy nàng bị vây quanh, trầm ổn yên lặng mỉm cười, lắng nghe cùng trả lời, dung nhan ốm yếu tiều tụy, lại tỏa ra loại ánh sáng khó có thể thành lời, khiến người tin cậy, mọi người chỉ nhìn nàng, chẳng phân biệt là đại phu hay bệnh nhân.

      tích tắc, Trần Tế Nguyệt hoảng hốt.

      suy nghĩ, vì sao lại thích Trần Thập Thất, vì sao lại muốn mang nàng nhìn cây tử vi, vì sao lại kể cho nàng về Hoàng Vương.

      Có lẽ, vị Hoàng Vương trước nay chưa từng thấy mặt kia, cũng giống như nàng lúc này vậy.

      Các ngươi sùng mộ nàng như thế, lại biết, nàng đáng được nhiều hơn sùng mộ. Nàng chỉ là đại phu trị người… Nàng thậm chí còn cố gắng trị quốc.

      tiểu nương tử lúc nào cũng bị bệnh tật hành hạ, bị dày vò chỉ còn sót lại chút hơi tàn, lại lập kế hoạch việc đại mà các ngươi khó có thể tưởng tượng được. Nam Trần bị nàng thuyết phục, Trần Cửu lang Mẫn Tư là người hưởng ứng đầu tiên.

      dám tin, tiểu nương tử tựa như Hoàng Vương này, lòng hướng về ta. vui sướng biết bao, cũng cảm thấy sợ hãi dường nào, biết liệu mình có xứng đáng hay .

      Tim đập nhanh như vậy.

      Nhìn thấy Trần Tế Nguyệt, Trần Thập Thất nở nụ cười nhợt nhạt với , ý bảo đợi chút, liền tiếp tục luận mạch cùng các đại phu, trấn an bệnh nhân xong, mới chống gậy trúc, chậm rãi thong thả bước qua. Guốc gỗ cộp cộp, làn áo khoác rộng, hoa hồng phiêu phiêu như muốn theo gió bay .

      loại vui mừng đau đớn.

      “…Có phải đem nhốt nàng lại nàng mới chịu yên ổn nghỉ ngơi?” Trần Tế Nguyệt vẫn uy nghi như trước, chỉ là ngữ khí để lộ ra chút bất đắc dĩ.

      Nàng ước chừng bị bệnh hết nửa mùa hè, nhưng người nằm giường đầu óc lại chịu nghỉ ngơi, thân thể vừa khá hơn chút lại ra ngoài bôn ba.

      “Huynh muốn nhốt ta?” Trần Thập Thất hơi nghiêng đầu nhìn , khóe môi thấm ra nụ cười giảo hoạt.

      Chậc. Tiểu nương tử Nam Trần này.

      “Ta thích nàng còn sống.” Trần Tế Nguyệt nghiêm mặt, ngữ khí lại ôn hòa lại, “Hoa hồng vẫn nên trồng dưới đất tốt hơn.”

      Trần Thập Thất lập tức làm rớt ô, cúi đầu muốn nhặt, vành tai đỏ bừng.

      ra nàng cũng biết bối rối.

      Trần Tế Nguyệt nhặt ô lên, đưa cho nàng. Mặt nàng vẫn che trong bóng mờ dưới ô, kiểu nào cũng chịu nhìn .

      cũng cố ép Trần Thập Thất, “Cha ta gửi thư tới. Ông nguyện ý thử chút.”

      Dưới tán ô truyền đến giọng có chút mềm mại của nàng, “ ư? Vậy tốt.”

      Tiểu nương tử giống Hoàng Vương cũng rất tốt, có thể cùng nàng cùng chao lượn.

      *

      Đại khái có nam tử thứ hai nào, khoan dung mình, thấu hiểu mình như thiếu chủ đại nhân vậy. Trần Thập Thất yên lặng nghĩ. Có lẽ mình có thể tin, phải nam tử nào đều đố kị người tài, chấp nhận nữ tử.

      Cơ hộithoáng qua chút rồi biến mất, cho nên trước nay nàng luôn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, từ những cơ hội nho tụ tập lại, mới có thể khiến cho nàng dựng lên được mưu kế khổng lồ.

      Cho nên nàng mới chần chờ lưỡng lự, mà tin vào phán đoán của mình, nắm lấy cơ hội thiếu chủ đại nhân ban cho.

      Dù sao cũng tệ hơn được nữa.

      Có lẽ nàng nên cho mình cơ hội, tin còn có người có thể hiểu nàng dung nàng, có thể cùng nàng bay lượn cửu thiên… chứ phải bẻ gãy cánh nàng.

      *

      Thái tử phi sắp sinh, thời cuộc căng thẳng gần như chạm vào liền nổ. Những chuẩn bị cần thiết nàng hoàn thành.

      May mắn Hải Ninh Hầu bị nhiếp tâm thuật, là kẻ tương đối đơn giản. Nếu nàng sử dụng nhiếp tâm thuật nhiều lần như vậy, phải bệnh vài trận là có thể kết thúc được.

      Đối tượng nếu đổi thành Đại hoàng tử… Nàng biết có thể may mắn tránh được hay .

      Kỳ thực, nàng vốn cần đem mục tiêu nhằm người Đại hoàng tử, giao cho Hoài Chương huynh là được rồi.

      Thế nhưng, tên khốn chết dẫm kia, để mặc cho thủ hạ hủy diệt hậu duệ cuối cùng của Pháp Gia. Thậm chí bọn chúng hề biết hủy diệt truyền thừa trân quý đến mức nào.

      thể tha thứ. được tha thứ. cho ngươi xuống địa ngục bồi tội với Pháp gia là được.

      Đích xác rất tùy hứng, thế nhưng, ngươi nên chọc đến ta. Đầu hạ, lúc Hải Ninh Hầu tự tay đem ngũ thạch tán đặt vào lòng bàn tay ta, cũng là lúc quyết định vận mệnh của ngươi. Hậu duệ cuối cùng của Pháp gia bị diệt sạch, quyết định tầng địa ngục giành cho ngươi.

      Ta tìm được lý do có thể tha cho ngươi. thế , cứ như vậy .

      Lưới dệt thành, chỉ còn yên lặng đợi bươm bướm bay vào mà thôi.

      Nàng yên tịnh, hơi thấm nụ cười mỉm ôn nhã.
      Snow thích bài này.

    2. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 55
      Đầu tháng chín, ngày tiết Cửu trùng dương, Thái tử phi sinh hạ bé trai tuy gầy, nhưng tinh lực tràn đầy, quốc gia cuối cùng có tôn tự, Thái tử vững chắc, cả nước vui mừng.

      Thái tử trước tiên sai tùy tùng hầu hạ bên cạnh tới báo, nhất định là vui mừng đến thất thố rồi. Nhưng Trần Thập Thất xoi mói điểm này, mà triệt để thả lỏng theo, lộ ra nụ cười chân chính.

      Kỳ thực nàng cũng rất thấp thỏm, biện pháp sinh nam dù sao cũng phải trăm phần trăm, nếu là công chúa, chiến dịch cùng Đại hoàng tử, tiến vào kháng chiến trường kỳ.

      Nàng cũng muốn nán lại ở kinh thành lâu như vậy. Dù sao, vượt qua dự tính của nàng rồi. Nàng cũng thích… kinh thành. Thời gian dự định ở kinh, chẳng qua là ba năm, đủ làm cho đại phu dưới trướng nàng học được thế nào là tự hỏi, quần sách quần lực rồi. (phát huy trí tuệ và sức mạnh của tập thể)

      Dù sao thứ mà những đại phu kia khiếm khuyết phải y thuật hoặc dược học, mà là “tự hỏi như thế nào” mà thôi.

      theo lối cẩu thả, coi trọng kinh nghiệm lâm sàng như cũ, dũng cảm mở mang mạch suy nghĩ mới, bổ sung thiếu sót và sở trường lẫn nhau.

      Chỉ đơn giản là thế.

      Bọn họ chỉ là thiếu người thúc đẩy, để cho bọn họ tin cậy, cho bọn họ biết: điều này điều nọ đều có thể, có vấn đề, cố lên.

      tại, biết thời gian của mình có thể chiếu theo kế hoạch mà thực , hề có biến nhân ngoài ý muốn, điều này thực đáng phải ăn mừng. Cho nên lần đầu tiên, Trần Thập Thất phá lệ thả cho mình ngày nghỉ, nhàn rỗi làm thêm quà mừng sinh nhật cho thiếu chủ đại nhân.

      Thế là Trần Tế Nguyệt nhận được bức họa, có tên là hoa hồng Phá Quân, nơi vách núi cheo leo, rễ cây nhô lên quật cường bấu chặt lên vách đá. Bức tranh thủy mặc, chỉ có cánh hoa hồng được điểmàu, đẹp đến gần như kiêu ngạo.

      Nguyên lai phá quân là ý này.

      Trần Tế Nguyệt nỗ lực duy trì uy nghi lung lay sắp đổ của mình, ra vẻ để ý. “…Hừ. Nàng đến phía nam Sơn Dương nhìn thử chút? chừng tại rìa thác ghềnh nguy hiểm nào đó, cũng có gốc cây hoa hồng gọi là Tâm Túc Hồ (tâm hồ ly). Trắng như tuyết, cành chi chít gai nhọn, bẻ về có thể trực tiếp làm lang nha bổng.”

      Trần Thập Thất đầu tiên là sửng sốt chút, mới nâng tay áo che cười, “Được. Ta viết thư nhờ Thập Nhất ca xem.”

      “Này! Ta tùy tiện chút nàng đòi cáo trạng? Nàng là con nít sao?!” Trần Tế Nguyệt luống cuống.

      Thả buông lơi đầu gối , hoa hồng Phá Quân ngạo mạn. Hòa cùng lang quân tuấn tú, vẻ mặt bối rối, nâng dậy nổi uy nghi. Ánh mắt Trần Thập Thất dần dần nhu hòa, “Khả năng có. Nhưng ta vẫn thích Phá Quân hơn… tên hoa như tên sao. Mặc dù có điểm thô bạo kiêu ngạo, nhưng khí khái tranh nhiên. Tâm Túc Nguyệt Hồ… Quá biến báo*, sa vào tà đạo rồi.”

      * Biến báo: dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi cách vô nguyên tắc.

      “Đừng bậy. Nhiều biến báo phải là tà đạo. Chòm Tâm Nguyệt Hồ* quay luân phiên, cũng thấy thiên hạ đại loạn, thời điểm đại trị cũng có.” Trần Tế Nguyệt theo thói quen chau chặt mày, “…Chờ chút! Ai thô bạo kiêu ngạo?!”

      * Tâm Nguyệt Hồ: trong 28 chòm sao trong thần thoại tộc Hán, còn được gọi là chòm sao Tâm (Tâm tú), là chòm thứ 5 trong Đông phương thất tú (7 chòm sao ở hướng Đông)

      Mỗi lần chọc tức nhảy dựng, là cảm thấy rất thích thú.

      Cho nên lúc rời , cảm thấy trời cuối thu khó chống đỡ, khí hàn xâm vào tay áo.

      Tâm Nguyệt Hồ cũng sợ lạnh sợ đơn chăng? Trần Thập Thất có chút tự giễu nghĩ. Kỳ thực ta… thực càng lúc càng hiểm ác độc đúng . Thiếu chủ đại nhân mặc dù có lúc thấy sợ, vẫn tới, vươn tay ra với ta.

      Thực là… ngốc.

      Nữ nhân bình thường ngầm dụ dỗ chồng trước, dùng nhiếp tâm thuật khống chế sao? tiếc sử dụng dược vật và tà pháp, dùng thuyết thuật và ám chỉ, đem chồng trước đùa giỡn đến gắt gao, dẫn dụ rằng: “Trần Bồi Hồi đến điên, oán hối, những chuyện hư hư thực thực báo thù lúc trước đều có” sao? Ta cho là . Nàng nghĩ.

      Nếu chuyện Trần Thập Thất thi triển nhiếp tâm thuật bại lộ, sợ rằng nàng lập tức bị trói giàn hỏa thiêu.

      Đây chính là tà thuật ngoại đạo a. Là tà pháp quỷ dị chỉ có giang hồ truyền kỳ mới gặp phải, uy lực chỉ xếp dưới vu ma (pháp thuật đen). cũng có phụ nữ vì bị tố là dùng nhiếp tâm thuật mà bị dùng hỏa hình.

      Có điều, những người phụ nữ kia có lẽ là bị oan uổng … Nhiếp tâm thuật nào đơn giản như thế. Nếu dễ, nàng hà tất phải nghiên cứu nửa đời, còn phải bổ sung dược vật và thuyết thuật, mỗi lần dùng là phải bệnh trận. Người tâm trí đủ kiên định căn bản là thực được.

      Đây chính là thắng thảm “đả thương địch nghìn, tự tổn hại tám trăm” a.

      Thế nhưng còn cách nào, muốn liên lụy đến Nam Bắc Trần và cả những người có quan hệ, chỉ có thể dùng loại phương pháp thắng thảm này, thu được thành quả chiến tranh lớn nhất. Vốn như vậy là đủ rồi, sớm có thể bức bách Hải Ninh Hầu, cấp cho khuất nhục lớn mạnh khó có thể , khiến cho như con chó dại mà tự bước lên tử lộ.

      Như vậy, là có thể chặt đứt tay của Đại hoàng tử, quân quyền của Tây đại doanh lại lần nữa rơi xuống cỏ đầu tường… Hoặc là vào tay của người phái trung lập, có giao tình với Hoài Chương huynh. Bất ngờ bị cắt ngũ thạch tán, công chúa Nhu Nhiên lâm vào điên cuồng… Ai bảo nàng ta dùng ngũ thạch tán, giảm bớt phân lượng của Chung nhũ, lại thêm vào quá mức Sinh ngự mễ – vị mà hiếm người biết. Nữ nhi rơi vào điên cuồng, mẫu thân là Hoàng hậu tôn quý, sợ rằng bi thống đến sống bằng chết nhỉ?

      Nàng thể cũng muốn ngăn công chúa chạy vào chỗ chết, chỉ có thể nghiêm khắc bác bỏ tà thuyết “Đan mạch” hoang đường của đại phu dưới trướng.

      Mạch tượng, chính là mạch tượng. Tuyệt đối vì uống đan (thuốc đan), mà mạch tượng liền quy về là “đan mạch”, đối với tất cả điểm dị thường đều vờ như thấy. Độc của Kim Đan rất ghê gớm, bệnh nhân dù muốn biết, cũng phải trung thực báo cho biết. Đương nhiên náo động lên, tin. Nhưng như vậy tốt rồi. Để cho công chúa… “thoát xác thành tiên” hoặc “Tẩu hỏa nhập ma” . Đúng rồi, trước khi chết còn phải chịu khống chế của độc túc, cắt thuốc được thể nghiệm cơn điên của “Tẩu hỏa nhập ma”.

      Báo thù của nàng, liền hoàn thành.

      (MTY lan man chút: ý là chị cố ý giấu “đan mạch”, cho mọi người biết dùng đan – tưởng là thần đan – là có độc, để công chúa Nhu Nhiên bị phát , tiếp tục màn trả thù lặng lẽ)

      Trần Thập Thất biết được vị Sinh ngự mễ này, cũng do lúc Cự Tử cố gắng bào chế thuốc phục hồi Ma Phí Tán như cũ, từng dùng Sinh ngự mễ, song bởi vì nó tạo thành tính ỷ lại mà bị loại bỏ. Ngự mễ, còn được gọi là , là tên của loại cây có quả, mỹ danh của nó là Túc.

      Nhưng cũng là nhờ Hải Ninh Hầu đem ngũ thạch tán hiến cho nàng, Trần Thập Thất mới có thể xác định thành phần trong đó. Hải Ninh Hầu nhiệt tâm cho công danh lợi lộc, sao có thể biết ngũ thạch tán được thêm giảm bớt vị nào? Sợ rằng đến cả ngũ thạch tán có thành phần gì cũng biết đâu. Đây đại khái là Đại hoàng tử học rộng biết nhiều, dự trữ nuôi dưỡng rất nhiều kỳ nhân dị sĩ mới có cơ hội thu được .

      Tự cho là nàng, mỗi lần Hải Ninh Hầu đưa đều rất chần chờ, hơn nữa còn nhiều lần nhắc nhở nàng nhất định phải hòa tan hết dược tính. thực ngu xuẩn. Nhưng chiếu theo liều lượng thuốc mà cho biết, đại khái muốn làm cho nàng nghiện, phải thêm mười mấy năm nữa mới có thể độc phát thân vong.

      chịu nổi mấy tên ngu xuẩn xem ai cũng là đồ ngốc. Hại nàng… phải kéo dài thời gian giải quyết Đại hoàng tử, cho biết được, ý đồ hòng khống chế sát hại nàng, phải trả giá đắt bao nhiêu.

      Cộng thêm cả món nợ diệt môn Pháp gia nữa… Thực , phải làm cho Đại hoàng tử hiểu được cách ràng tường tận.

      Ai bảo mình là nương tử rắn rết “liếc cái liền ghi thù”, tâm địa hiểm ác chứ?

      Trần Thập Thất im lặng khẽ cười tiếng. Kế hoạch vẫn ngăn được biến hóa, nàng muốn dính vào chuyện đoạt đích cũng phải bị ép đối mặt với Đại hoàng tử rồi.

      Cao hứng nhất hẳn là Hoài Chương huynh mới đúng nhỉ? Lần trước tới thăm bệnh mừng đến thiếu chút nữa đứng lên lộn nhào rồi. Có thêm Trần Thập Thất vào, khiến cho kế hoạch hoàn mỹ ban đầu của Thái tử Hoài Chương càng thêm thâm độc kín đáo, bất động thanh sắc mà bẻ gãy vây cánh của . Mạng giao thiệp và tiền tài mà Đại hoàng tử khổ tâm kinh doanh nhiều năm bị cắt đoạn và tước đoạt cách gần như là đồng thời, thế lực bị rung chuyển.

      Theo kế hoạch ban đầu, chèn ép từng bước đến như mắc nghẹn, khiến đám vây cánh của Đại hoàng tử chọn thời cơ bí quá hóa liều. Nhưng mọi thứ, luôn luôn có biến nhân bất ngờ ngoài dự liệu.

      Cuối đông cùng năm, gần trước ngày sinh nhật hoàng tôn, Dương đế đột nhiên bị bệnh, ngự y thúc thủ vô sách, tạo thành biến cố cực lớn.

      Thái tử Hoài Chương tiều tụy, trộm mang theo mạch án của Dương đế, trời mùa đông, đội gió tuyết, cóng đến phát xanh, người đầy tuyết đọng tới biệt viện của Bồi Hồi, gặp Trần Thập Thất hễ vào đông là bệnh, càng tiều tụy hơn. “Hoài Chương ca ca, hà tất phải hại nhau như vậy chớ?” Trần Thập Thất thào, muốn đụng vào mạch án.

      Thái tử Hoài Chương im lặng lúc lâu, trong đôi mắt trước nay luôn bình tĩnh tràn ngập mê man, “… Ông ấy là cha ta.”

      Trần Thập Thất ngược lại im lặng, cuối cùng vẫn cầm mạch án lên, cẩn thận đọc.
      Snow thích bài này.

    3. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 56
      P/s của Tác giả: truyện này là tiểu thuyết hư cấu, y thuật cũng là nổ a. Nhắc nhở trước, miễn cho độc giả muốn dạy dỗ ta… chứ, ta hễ đối mặt với bạo quân là M vô dụng, nhưng trong sáng tác, ta đúng là S siêu cấp. Ta thích dạy dỗ độc giả, nhưng thích bị độc giả dạy dỗ. Quan hệ chính – phụ phải làm a~ ~☆

      Triệu chứng bệnh của Dương đế rất nguy cấp, nhưng phân chia nội ngoại thành từng bộ phận lớn.

      Bên trong khổ vì bệnh tiêu khát*, ít nhất cũng có chừng mười năm bệnh sử. Bệnh vặt này dẫn đến ăn nhiều uống nhiều nhưng vẫn gầy yếu, ngự y châm cứu kê thuốc có vấn đề gì – loại bệnh này nguyên bản chỉ có thể giảm bớt, thể trị khỏi hẳn.

      (*bệnh tiêu khát: Đông y chỉ chứng uống nước nhiều, tiểu tiện nhiều, bao gồm các bệnh tiểu đường, bệnh tháo nhạt.)

      Người bệnh còn là hoàng đế vắt tâm kiệt sức lo trị quốc, có biện pháp tĩnh dưỡng chân chính “nhọc thể nhọc tâm”.

      Mấy chục năm lao lực quá độ, đến lúc này mới bộc phát, có thể là ngự y có bản lĩnh cao siêu.

      Nhưng bộc phát bất ngờ, lại là bởi vì vấn đề “Ngoại”. Sau lưng Dương đế nổi cái ung độc, vốn là vấn đề , nhưng bởi vì bệnh tiêu khát dẫn đến miệng vết thương lâu ngày lành, cuối cùng dẫn tới tà độc xâm nhập, phản lại với bệnh tiêu khát đến tình trạng tệ nhất, bộc phát dẫn đến hôn mê.

      Thế nhưng độc ung lở loét đến tình trạng này, cho dù có dùng dao, cho dù cân nhắc đến bệnh mãn tính của người bệnh, sau khi mổ sạch, khả năng sống được thường ba bốn mười phần, huống chi bây giờ còn bị vướng víu căn bệnh tiêu khát trí mạng khó chơi kia.

      Chả trách ngự y dám động thủ, thuần túy xem bệnh cũ là việc chính. Mặc dù người bệnh rất thống khổ, nhưng có thể kéo, kéo dài tới độc ung tự khỏi, hoặc là bị ung độc bỏ mình, hoặc bị tra tấn đến cuối cùng, đồng phát tác với bệnh khác mà chết.

      Vài tháng… chừng vài năm, là có thể kéo dài được.

      Trần Thập Thất buông mạch án, mệt mỏi dựa vào lò sưởi, “Ngự y hẳn hết những điều cần rồi.”

      thực tế điều nên cũng rồi.” Hoài Chương miễn cưỡng cong cong khóe miệng, “ nên đem toàn bộ những tên khốn bè lũ xu nịnh kia chỉnh đến ruột đều chảy ra.”

      Tưởng tượng được. Nhất định là khuyên ông ta nên động đến ngoại khoa chính tông, cứ bảo thủ tiếp tục trị liệu như cũ… trắng ra là, chỉ cần chờ Dương đế tắt thở, có thể bình an hợp pháp đăng cơ, ai trách được , lịch sử lật sang trang mới.

      “Muội lại cảm thấy cách làm của ngự y là đúng.” Mặc dù cảm thấy vô ích, nhưng nàng vẫn muốn thử chút, “Hoài Chương ca ca, huynh là Thái tử. Người người dùng ác ý lớn nhất suy xét huynh… Động kim dao đơn giản như huynh nghĩ đâu, trách nhiệm này…”

      “Ông ấy là cha ta.” Hoài Chương ngắt lời nàng, “Ông là cha ta a Hồi tỷ nhi! Nhu Nhiên có thể chờ ông chết, đại ca thân ái của ta có thể chờ ông chết, nhưng tuyệt đối phải là ta. Đối với bọn họ mà , ‘Dương đế’ chính là ‘phụ hoàng’, cho nên ta trách họ… Nhưng ta thể a! Ta chịu được! Dương đế là cha ta, cha ruột của ta a! Là đích thân ông nắm tay ta viết xuống con chữ đầu tiên, là ông ôm ta lên ngựa bước những bước đầu tiên”

      “Ta thể nhìn ông chết dần chết mòn giường bệnh! Nhất định có cách tốt hơn đúng ? Người khác ta biết, nhưng ta biết muội có thể làm được! Ta biết muội từng cắt nhũ ung cho thai phụ, hơn nữa sau đó thai phụ kia chỉ khỏi hẳn, thậm chí còn có thể tự mình cho bú!”

      Nhìn ánh mắt kiên định đến điên cuồng của Hoài Chương, Trần Thập Thất thở dài.

      Hoài Chương huynh vẫn luôn bình tĩnh lý trí, thậm chí ôm loại khôi hài hắc ám ác ý, có đôi khi Trần Thập Thất cũng cảm thấy nhân vật nguy hiểm.

      Nhưng thỉnh thoảng, lại hành động theo cảm tình, tình cảm bộc lộ. Cho rằng chỉ là tâm tính thiếu niên, ngờ, làm cha rồi, vẫn còn nhiệt huyết dâng trào như vậy.

      May mắn người có thể khiến nhiệt huyết dâng trào rất ít, sợ rằng ngay cả mẫu hậu cũng được xếp vào, bằng là nguy rồi.

      “Huynh trước đồng ý với muội tỉnh táo lại .” Trần Thập Thất bất đắc dĩ , “Huynh thế này, quả thực là giơ cổ họng ra cho bầy sói đói thời cơ tuyệt hảo rồi.”

      “…Muội đồng ý?” Hoài Chương cả kinh thất sắc. chuẩn bị sẵn đầy con thuyền lớn kế sách còn chưa đem ra sử dụng đâu!

      “Hoài Chương ca ca, mặc dù muội cảm thấy bị huynh chỉnh cho đến chảy ruột ra, nhưng bị huynh tha lệch quỹ đạo, muội muốn vừa dệt lại kế sách mới cho hoàn hảo, còn phải cùng lúc ứng phó với mấy trò quỷ của huynh.”

      Trần Thập Thất im lặng lúc, “…Quả , cũng phải chân chính là ‘vô kế khả thi’. Nhưng người bệnh là quân vương, mới là nguy hiểm lớn nhất của thầy thuốc. Hoa Đà chết bởi Tào Tháo, Biển Thước chết bởi thích khách, Văn Chí chết bởi Tề vương. Ba danh y của đời có hai người chết trong tay người bệnh. Cho nên, Hoài Chương ca ca, huynh phải bảo đảm sau khi thi dao, lập tức đem đại phu muội tiến cử đến xuất cung, mặc kệ là có thành công hay .”

      “Chuyện này…” Hoài Chương sửng sốt.

      có đạo lý đại phu vốn có thể cứu sống ngàn vạn người, khi lại bỏ mạng trong cung đình, chỉ vì đền mạng cho người bệnh vốn nguy cấp rồi.” Trần Thập Thất vẻ mặt nghiêm túc, “Đây chính là cầu của muội, huynh tốt nhất nên bàn bạc lại với cha huynh chút . Còn nữa… nếu huynh khăng khăng muốn ‘ lý trí’, khiến cho khả năng liên lụy quá rộng, thậm chí dao động đến nền tảng lập quốc. Vậy hãy xuất ra bản lĩnh của huynh .”

      Nàng chậm rãi cong lên nụ cười u tĩnh, “Hãy cho muội xem, bản lĩnh của Cửu vĩ Thiên hồ – Mộ Dung Hoài Chương .”

      Hoài Chương dần dần tỉnh táo lại, nhìn Trần Thập Thất, lộ ra nụ cười mỉm nho nhã. “Ừ, kính thỉnh chờ mong.”

      là. ràng có thể đơn giản, dĩ dật đãi lao*, chờ đợi địch nhân hoang mang bí quá hóa liều, sau đó lưới bắt hết, bình an trôi chảy bước lên hoàng vị chí cao vô thượng… Đây mới là điều Thái tử ôm “đế vương tâm thuật” chân chính nên làm.

      (* dĩ dật đãi lao: đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công)

      Hoài Chương huynh thực thích hợp.

      Nhưng nếu huynh ấy thích hợp, có lẽ, nàng đến cả gặp mặt cũng đầy cảnh giác, chứ đừng chi là làm gì giúp huynh ấy.

      Vì loại tình cảm mềm yếu này, nàng phải hoàn toàn sửa lại kế hoạch, thậm chí còn phải liên lụy đến Bắc Trần… có lỗi.

      *

      “Ta có biện pháp cho huynh biết nhiều hơn… cho dù huynh đoán trúng, ta cũng thừa nhận.” Trần Thập Thất ôn hòa với Trần Tế Nguyệt, “Nhưng ta cần đại phu ngoại khoa chính tông giỏi nhất của Bắc Trần. Ta bảo đảm an toàn của . Bởi vì… Ta đối với ngoại khoa chính tông, vẫn hiểu biết rất kém.”

      Trần Tế Nguyệt chỉ nhìn nàng sâu, ánh mắt có rất sâu nghiêm khắc, lại sâu hơn là ôn nhu và lo lắng. “…Đáng giá ?”

      Trần Thập Thất suy nghĩ chút, “Chuyện thế gian, có rất ít cán cân lòng độ lượng chân chính có thể đo định. Nhưng ta biết, cơ hội chỉ thoáng qua rồi biến mất, nếu ta tận tâm tận lực làm, tương lai ta vì chuyện mình làm mà trằn trọc mất ngủ.”

      “Được rồi.” Trần Tế Nguyệt khắc cũng kéo dài, “Ta phái người đưa đại phu ngoại khoa chính tông giỏi nhất Bắc Trần giao cho nàng. Ta tin, nàng đưa trở về bình yên.”

      Cảm ơn.

      Cám ơn huynh tín nhiệm ta như thế, cám ơn huynh biết nhưng hỏi. Cảm ơn.

      Gặp được huynh, chắc chắn là chuyện tốt đẹp nhất trong đời ta.

      Trần Thập Thất hơi cúi đầu hành lễ, uyển chuyển cười, dường như buông xuống tất cả gánh nặng và mặt nạ, là nụ cười chân chính.

      Như đóa hoa hồng tuyết trắng đương sắp héo tàn, tại khắc nở rộ xinh đẹp nhất.

      Trần Tế Nguyệt nhàng vươn tay đặt lên đầu nàng, cảm nhận được sợi tóc trắng bạc mềm mại đến ngờ của nàng. Trần Thập Thất ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bệnh dung phờ phạc, thoạt nhìn đặc biệt yếu đuối.

      “Muội tùy thời có thể nhờ vả.” Trần Tế Nguyệt thào, “Ta, luôn ở đây.”
      Snow thích bài này.

    4. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 57
      vất vả mới làm cho Trần Bồi Hồi đồng ý độc giết công chúa Nhu Nhiên, cuối cùng từ tay nàng đạt được độc dược. Lấy được tín nhiệm của nàng, tiến dần từng bước dễ dàng.

      Hơn nữa tận mắt thấy độc dược của nàng cất giữ tại hộc kín.

      Hải Ninh Hầu lộ ra nụ cười tuấn dật lại đắc ý.

      nữ nhân có đủ tính khiêu chiến… chết thực quá đáng tiếc. Phong tình làm lòng người ngứa ngáy gãi được kia là… khiến người khao khát.

      Làm bộ làm tịch chịu, khăng khăng muốn được hồi danh hiệu phu nhân Hải Ninh Hầu. Nếu nhẫn tâm cho nàng ta cắt đứt ngũ thạch tán vài lần, vừa đấm vừa xoa, còn sợ chiếm được sao.

      Được rồi. Hai phần độc dược, Trần Bồi Hồi bị khống chế vững vàng vẫn kịch liệt giãy giụa. Tội danh độc giết công chúa và Thái tử, liền do ngươi gánh chịu .

      Ta hiển nhiên lĩnh công phò vua, được lấy quý nữ còn xinh tươi mỹ mạo, con cháu đề huề, hưởng vinh hoa phú quý vĩnh viễn hết.

      Về phần ngươi, Trần Bồi Hồi. Ta thuyết phục chủ tử cho ngươi sống sót, chỉ cần liều thuốc câm, cắt đứt gân tay là được. Dùng lồng vàng xinh đẹp nuôi dưỡng ngươi, nuôi lấy tiên đan, đến khi ta buồn chán mới thôi.

      Thế nào? Ta đối với ngươi tốt đúng ?

      gã đần tự cho mình là giỏi. Rơi vào cảnh mộng của nhiếp tâm thuật, khen vài từ liền đem tất cả ảo tưởng đều đổ ra. Đại hoàng tử muốn thu nhận ngươi thực là sai lầm và bất hạnh lớn nhất trong kế hoạch của cả đời .

      Chỉ là tên hoàng tử cao quý kia, sau khi suy tính cặn kẽ lại muốn dùng loại “độc giết” tầm thường hạ lưu này, đao kiếm cũng muốn tiết kiệm, quả đủ quyết đoán.

      Thiên hạ sơ định, quân chủ như vậy quả đủ tư cách nha.

      Trần Thập Thất cười nhạo, sai khiến Hải Ninh Hầu rời để hồi báo chủ tử mình. Sau khi , Thiết Hoàn lặng lẽ tiến vào, ngưng trọng nhặt lên con gà chết đất.

      “Nô tỳ!” Thiết Hoàn vẫn nhịn được, “Nương tử nô tỳ… nô tỳ phải tán thành người vì trả thù mà từ thủ đoạn! Nô tỳ biết kế hoạch của người, thế nhưng, ngay cả độc giết cũng làm ra, cái này nô tỳ…”

      Trần Thập Thất kinh ngạc chút, sau đó nâng tay áo che nụ cười. Sau đó trong con mắt trợn tròn của Kim Câu Thiết Hoàn, đem “độc dược” còn thừa lại… uống hết.

      “Thập Thất nương tử!” Kim Câu Thiết Hoàn cả kinh thất sắc, “Người đâu a! Nhanh thỉnh đại phu và thiếu chủ…”

      cần khẩn trương được ?” Trần Thập Thất cười khẽ, “Vô hại với người. Nhưng người trường kỳ dùng ngũ thạch tán mê man rất sâu. Mà ta, chưa từng dùng đến lần, có việc gì.”

      Bộ khúc xông vào và Kim Câu Thiết Hoàn cùng nhau trợn mắt há hốc mồm. Nhìn nhìn Trần Thập Thất, và con gà chết oan tay Thiết Hoàn.

      “Mèo ăn bạc hà mà say, chim ăn tang tử (cây dâu) ắt chết.” Trần Thập Thất cong lên nụ cười mỉm tính trước mọi việc, “Liều ‘độc dược’ này thực giá trị ngàn vàng dễ đổi, phức tạp cực kỳ, thế nhưng tinh hoa sở học suốt đời của ta sao.”

      cách khác, có thể làm cho gà ngủ mê mà chết, nhưng đối với người như vậy?! Cái cái cái này…

      “Yên tâm. Ta có tính toán.” Trần Thập Thất ôn tồn an ủi.

      Đúng vậy, ta có tính toán. Ta có lẽ là rắn rết nương tử tâm địa hiểm ác. Nhưng ta cùng giuộc với Hoài Chương huynh, cũng có hành động theo cảm tình, cũng có tình cảm bộc lộ của con người.

      Ta, Trần Thập Thất Bồi Hồi, tuyệt đối vượt quá chuẩn mực phép tắc của con cháu Mặc gia. Đây là giới hạn cuối và cũng là duy nhất của ta.

      Mặc dù sử dụng cấm thuật khống chế Hải Ninh Hầu, hẳn là có thể kín đáo lừa gạt Đại hoàng tử… thủ đoạn đáng sợ như ma kia. Nhưng dù sao vẫn là thủ đoạn, hề lay động đến bản tâm.

      Hoài Chương ca ca, muội gõ tiếng chiêng đầu tiên rồi. Đại phu do thiếu chủ đại nhân mời tới, cũng đưa tới trong tay huynh rồi.

      Mở màn . Oanh liệt mà hoa lệ, mở màn vở kịch lớn này .

      Ngay tại tiết Triêu Hoa, trước lúc hoa đăng vừa lên, vở biến kịch xuất cung kia, cũng sắp mở màn rồi.

      Nàng tìm cách điều thiếu chủ đại nhân – kỳ thực rất dễ, chỉ cần bệnh nặng trận, khí nhược thể hư chờ đợi phụ thân mang dược liệu tới, thiếu chủ đại nhân gấp gáp đón người – rời kinh xa, nhưng chờ khi trở về cửa thành đóng, có thể phải qua đêm ngoài thành.

      Sau đó cùng người của Hải Ninh Hầu phái tới, đến biệt viện Tố Thạch gần cổng nam hoàng cung, chờ đợi “Tin tốt”.

      Nàng cho nhóm Bộ khúc theo cùng, thế nhưng nàng hiểu được, những Bộ khúc Hiệp Mặc trung thành và tận tâm này, thầm theo hộ vệ.

      Quên , sao cả. Tại thời điểm vạn nhất, bản lĩnh của họ đủ tự bảo vệ mình.

      Di thư, liệt lại độc dược của rượu độc, đều chuẩn bị đầy đủ. Nàng sớm quen chuẩn bị ổn thỏa cho tất cả mọi thứ đều nhịp nhàng ăn khớp, thậm chí chuẩn bị có hơi thái quá.

      Nàng tin Hoài Chương ca ca, vô cùng có lòng tin với huynh ấy. Thế nhưng, bất cứ việc gì cũng có vạn nhất. Nàng muốn đến lúc “vạn nhất”, lại bất lực hoang mang thất thố.

      Quá thất thố rồi.

      “Vạn nhất”, nàng bình thản chịu thua. Đại hoàng tử nhất định sinh lòng nghi ngờ nàng hơn nữa để cho nàng sống. Nàng uống độc dược lập tức chết, di thư làm Đại hoàng tử hốt hoảng luống cuống, dần dần, tân đế dùng thủ đoạn bất chính leo lên hoàng vị kia phát , muốn sống an ổn, còn phải ứng phó qua loa với Trần gia Giang Nam tuy khiêm tốn nhưng tuyệt để yên. Mà với tính cách đa nghi lại do dự của , hơn vài lần đối phó với những quan văn cấp thấp như thiếu chủ đại nhân, đợi đến lúc nghĩ đến, Bắc Trần Hiệp Mặc trấn rồi.

      Đó là , nếu như có khả năng phần vạn kia.

      Trần Thập Thất khẽ cười, khéo léo từ chối tỳ nữ người hầu theo, mình bước lên Duyệt Tinh Lâu. Phóng tầm mắt xung quanh, có thể nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng của tòa cung điện khổng lồ.

      Nàng ngửa đầu, bầu trời là bóng tối sâu thẳm lạnh lẽo, ánh sao lập lòe. Nhóm đèn, gạch than đun nước, vuốt bàn cờ. Nàng ngồi quỳ xuống, cầm quân đen, hạ tại thiên nguyên.

      Nước sôi, thanh như bong bóng cá, trong đêm yên tĩnh, đặc biệt quạnh quẽ. Chỉ có tiếng vang đập cờ lạnh lẽo, mình cùng đánh cờ với mình.

      Lúc này, có lẽ công chúa Nhu Nhiên uống “Độc dược”, rơi vào trạng thái mê man “chết giả” trông như vô cùng rồi nhỉ. Thực dùng quá nhiều ngũ thạch tán, rất dễ dàng dẫn phát dược tính. Bị nhiếp tâm thuật khống chế, Hải Ninh Hầu kiểm tra kỹ, chỉ biết hưng trí bừng bừng hồi báo cho chủ tử .

      Mà chủ tử của , có lẽ sớm mật thiết chú ý đến thời gian Dương đế động dao bao lâu, đem cho là giờ lành tháng tốt. Chính là ngày hôm nay, dã tâm của cuối cùng được thỏa mãn.

      Trần Thập Thất buông ván cờ còn giằng co lẫn nhau, châm ly trà, tư thái có đoan trang văn nhã mấy cũng có. Thổi bay lớp bọt trà, hương tỏa ra vô cùng dễ chịu.

      Em rể của Hoài Chương huynh, ác độc đích thân đến đưa “độc”, chừng cũng trông giống như chén trà trong tay nàng đây. Hoài Chương huynh hẳn đúng theo ý của họ: vô lực cầm chén trà, vỡ vụn đầy đất, sau đó ngã xuống.

      Thế là, tất cả bọn chuột nhắt lủi trong bóng tối, đánh hơi mà tới. Chướng ngại lớn nhất trừ, còn ai có thể đối kháng lại người kia, Đại hoàng tử. Dương đế minh thần võ, bây giờ chỉ là người bệnh vô lực nằm hôn mê giường, bị đại phu cắt mổ đến máu chảy như suối.

      Dựa vào ghế tựa, nàng quan sát bàn cờ. Quả nhiên, thế như cờ. Nhìn như tình thế tốt, nhưng chỉ cần sơ sẩy điểm then chốt, hoàn toàn xoay chuyển, mất quyền mất đất.

      Cho dù trước nay vẫn luôn khá cẩn thận, Đại hoàng tử cũng bỏ được cơ hội này. bước ra đến, cầm kiếm muốn tự mình chém đầu Thái tử Hoài Chương. Giúp Thái tử Hoài Chương treo lên vô số tội danh, chừng sau khi đăng cơ giả mù sa mưa ban cho phong hào “Phế Thái tử” hoặc “Lệ Thái tử”.

      Trần Thập Thất nhặt lên mảng quân trắng lớn, quân trắng binh bại như núi đổ. Nàng nhàn nhã uống trà, khẽ cong lên nụ cười mị hoặc có thể khiến Hải Ninh Hầu điên cuồng.

      Có điều, Hoài Chương ca ca, huynh làm muội thất vọng chứ? hy vọng có thể được ở đó, tận mắt nhìn thấy vẻ mặt Đại hoàng tử ngạc nhiên lại còn vặn vẹo phẫn nộ… Và Hải Ninh Hầu trông như bị sét đánh giữa trời quang.

      Tất cả dã tâm, tính kế, đều xào xạc như lá mùa thu, phiêu linh hầu như còn, chỉ có thể hóa thành bùn đất.

      đống bùng máu tanh.

      Nụ cười mị hoặc của nàng càng sâu, thậm chí có chút tàn nhẫn. Mặc dù tư thái vẫn đoan chính, ưu nhã như vậy.

      Đây còn chưa phải là điểm cuối, Hải Ninh Hầu Tôn Tiết. Ngươi được sống sót qua đêm này… kế tiếp còn có “món quà” tốt hơn, chờ ngươi. Còn chưa phải, là điểm cuối đâu.

      đêm này, đao quang kiếm ảnh và huyết tinh, ngươi phải kỹ kỹ ghi nhớ vào lòng. Tương lai ngươi cảm thấy, chết ở đêm hôm đó, có lẽ là điều hạnh phúc.

      Đầu xuân phảng phất hương hoa bay tới, phức tạp ái muội, trong đó có lẽ… có vài hương là hoa hồng. Nụ cười của Trần Thập Thất vừa mỹ lệ lại mơ hồ đáng sợ.

      Thiếu chủ đại nhân có lẽ cực kỳ phẫn nộ đây. Lừa huynh ấy ra kinh thành. chừng… muốn gặp lại nàng. cũng phải… Ai chịu nổi vẫn luôn bị tính kế lợi dụng chứ.

      Trước kia, nàng hoàn toàn tin tưởng vào mưu kế của mình, tin tưởng mình tuyệt đối thắng… Kỳ thực như vậy có chút cá tính của dân cờ bạc. Nhưng tại… Nàng vẫn tin tưởng mưu kế của mình, nhưng lại có loại lòng tin đem thiếu chủ đại nhân lên bàn cược.

      Đây là người trong số ít người thế gian nàng thắng được.

      Xin lỗi, ta rất nhát gan. Ta có thể cười tìm chết, lại thể mang theo huynh cùng.

      Thực , xin lỗi.

      Ván cờ này, hạ đêm. Thời gian nhiều hơn, là nàng uống trà, trầm tư… và chờ đợi.

      *

      Bóng tối rút sạch, tang tảng sáng, ánh mặt trời mùa xuân nhô lên ở hướng đông, nàng chớp chớp mắt, nhìn về phía hoàng cung. Ở cung tường xa xôi, rất nhiều lá cờ lớn vàng nhạt, như gấm bay lượn, cơ hồ che phủ toàn bộ tường cổng Nam.

      Thắng lợi.

      Hoài Chương ca ca tuyên bố ràng thắng lợi của huynh ấy.

      cơn sóng triều ấm tràn lên hốc mắt, làm cho đôi mắt đêm ngủ của nàng nóng hổi như bốc cháy. Nàng dường như suy nghĩ rất nhiều, lại dường như cái gì cũng nghĩ, tất cả cảm xúc và ký ức sôi trào trong đầu.

      Cuối cùng định tiêu tại, thuở niên thiếu xa xôi, nàng xinh xắn và Cửu ca, cùng Hoài Chương ca ca thảo luận ý nghĩa tượng trưng của 7 sắc màu, Thập Nhất ca ở bên cạnh càu nhàu, biết màu nào đó là mang ham ý gì.

      Chúng ta, ba con hồ ly của Đồng Văn quán, quả thực phạm vào đại a. Đại quan hệ đến truyền thừa của Đại Yến.

      Cuối cùng vẫn đúng là rơi lệ được, nàng khe khẽ cười, chậm rãi bước xuống bậc thang… sau đó ngẩn người.

      Trần Tế Nguyệt đứng tại cửa Duyệt Tinh Lâu, mặt đất nằm đống tỳ nữ tôi tớ và hộ viện chỉ bị đánh ngất mà còn bị trói lại. vỗ kiếm, sương sớm men theo sợi tóc có hơi hỗn độn xuống.

      Nàng đột nhiên, biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với .

      Đồng dạng đêm ngủ, uy nghi của Trần Tế Nguyệt càng sâu hơn trước, tới cạnh nàng, bễ nghễ liếc nhìn Trần Thập Thất. “…Vốn là muốn mắng nàng trận, nhưng mà, quên . Thỉnh thoảng cũng phải thông cảm cho nàng lần… Cứ như vậy .” vươn tay.

      Trần Thập Thất bình tĩnh nhìn lúc lâu, cũng vươn tay ra… Đặt vào tim , chứ phải lòng bàn tay.

      muốn mắng nàng a… để đông đến lạnh như thế. Nhưng vẫn cảm thấy, bàn tay khô gầy này, ấm áp.

      Như đặt tại tận đáy lòng.

      Làm cho cảm thấy, cả đêm thủ ở dưới lầu chờ đợi, là phi thường đáng giá.

      nắm chặt tay Trần Thập Thất.
      Snow thích bài này.

    5. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 58
      Tuy nhiên sau đêm đó, lại bình thường như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Ít nhất, ở mặt ngoài, triều đình bách quan và lê dân bách tính chẳng mảy may biết chút gì.

      Dương đế bệnh nặng vừa khỏi, lộ mặt triều đình chút, sau đó cho Thái tử giám quốc, an tâm dưỡng bệnh. Đại hoàng tử lại bởi vì nhiễm “bệnh lệ” (bệnh hủi), cho nên vây cấm toàn phủ tránh cho lan rộng.

      Về phần bộ phận quân đội xuất động của Tây đại doanh, chỉ là “nhầm lệnh”, “quấy nhiễu cửa cung”, Tổng thống lĩnh – Bách Thắng Hầu và phó thống lĩnh – Hải Ninh Hầu song song cách chức, nhưng Bách Thắng Hầu còn lĩnh “Chức vụ ban đầu do lập công chuộc tội”, Hải Ninh Hầu lại bị nghiêm xử, hơn nữa còn “vĩnh viễn được bổ nhiệm”, tước vị chỉ tới thế hệ của , từ đấy đoạn tuyệt.

      có gì bất ngờ. Trần Thập Thất yên lặng nghĩ. Nhà họ Mộ Dung vốn có truyền thống nhất quán: Ba phải (giảng hòa vô nguyên tắc).

      Điều khiến nàng bất ngờ chính là, chuyện xảy ra năm ngày, bụi bặm còn chưa kịp lắng đọng, Thái tử Hoài Chương cư nhiên cải trang thành thị vệ chạy tới thăm nàng, hào hứng dào dạt muốn nàng đoán đêm đó xảy ra chuyện gì.

      “Thần cơ diệu toán.” Hoài Chương tán thưởng, “Cứ như muội ở đó, tận mắt thấy vậy.”

      phải cái gì cũng đoán được hết.” Trần Thập Thất day day trán, “Cái muội đoán được là, Hoài Chương ca ca huynh thế nào mà đến tại lúc này… còn ăn mặc như thế?”

      “Bởi vì ta rất đắc ý, đắc ý tả được.” Hoài Chương thả lỏng ngửa người nằm thẳng cẳng ngay dưới hành lang, “Chỉ có thể khoe khoang ở trước mặt vợ của ta… là nàng ấy đề nghị ta đâu chút.” cười, “Mặc dù cảm thấy nên cao hứng, nhưng có đại ca dấu thế kia… tại buổi tối ta ngủ đến cực ngon, ba bữa cũng ăn thêm chén cơm.”

      “Muội hiểu.” Trần Thập Thất cười ôn nhã, “Nếu muội cũng có ca ca như vậy…”

      Vẫn duy trì nụ cười ôn nhã, lời. Nhưng theo thời gian trôi qua, hàn ý rót vào xương tủy càng liên tiếp lên cao, đến tình hình khiến người run chân sợ mất mật.

      “Được rồi.” Hoài Chương lăn mình cái ngồi trở dậy, phi thường thận trọng mà cầu xin, “Lạy muội đình chỉ giùm tưởng tượng đáng sợ kia. Muội nhất định nghĩ đến chuyện phi thường khủng bố đúng ?”

      Trần Thập Thất mỉm cười cuối mắt xuống, phủ nhận.

      “Đáng ra huynh sớm nên vờn tên đần Hải Ninh Hầu kia đến chảy ruột ra.” Hoài Chương thở dài.

      “Hoài Chương ca ca cũng vờn Thái tử phi như vậy sao?” Trần Thập Thất hỏi lại.

      “Làm sao có thể…” Hoài Chương được nửa, nghẹn họng. Đối với người sinh con dưỡng cái, làm bạn cả đời với mình, còn phải đùa bỡn mưu quỷ kế… Quá bi ai rồi. Hồi tỷ nhi đối với người nhà có loại tình cảm ấm áp vượt qua tất cả mọi thứ, từng bị phản kích đùa giỡn đến mức khóc ra nước mắt, còn chọc đến ca ca nàng ta… thế mà lần cũng có.

      khiến cho người ta vừa thèm vừa ghét. A cửu và Thập Nhất khiến cho người ta khó chịu.

      chuyện đó nữa. Lần này quả là thắng lợi lớn của Tam hồ Đồng Văn quán nha.” Hoài Chương cười như thời niên thiếu.

      “Muội biết ngay, Cửu ca còn qua lại thư từ với huynh.” Trần Thập Thất thản nhiên, “Có vài mưu lược, mang mùi vị của Cửu ca.”

      Nhìn nhau cười, cần ngôn ngữ mà trong lòng đều biết, cùng nâng chén chúc mừng… Mặc dù chỉ là trà.

      Trần Thập Thất chống cằm nhìn Hoài Chương những lời thừa nàng sớm đoán ra, biết Hoài Chương ca ca chỉ là muốn phát tiết niềm sung sướng và chút oán giận của — Dương đế người quá nặng tình cảm.

      Càng quan trọng hơn là, gợi nhớ lại chút, những năm tháng náo nhiệt của Đồng Văn quán.

      “…Đừng là huynh đem đại phu trả lại muội nha.” Hoài Chương rất nghiêm túc, “Là chịu . giai đoạn quan trọng mang tính quyết định nhất là hậu phẫu thuật, phải chờ ta cha thực tốt mới chịu . là kỳ quái, muội tìm đâu được đại phu khủng bố đó vậy? Ngoại khoa chính tông của Ngự y viện còn phải khóc nấc.”

      Trần Thập Thất giơ ngón trỏ đặt giữa môi, “Bí mật. chung, mau giao người cho muội… nếu muội phải tức giận.”

      “Được rồi, ta biết.” Sắc mặt Hoài Chương hơi tái xanh, làm động tác ngăn lại, “Trái tim của ta rất yếu đuối, đừng dọa ta. Hầyzz, muội rốt cuộc muốn xử lý Hải Ninh Hầu như thế nào đây? Tiết lộ chút … muốn tha cho là chuyện rất khó khăn a. Vì sao…”

      “A.” Trần Thập Thất cười tiếng, “Kính thỉnh chờ mong.”

      “Thằng nhóc xui xẻo đáng thương.” Hoài Chương thông cảm với xíu xiu. Nán lại lúc nữa, vẫn đứng lên cáo từ.

      “Đúng rồi, cám ơn muội phái người Hiệp Đồng để mắt đến Nhị ca thân ái của ta.” Hoài Chương thở dài, “Nguyên bản nhân lực phái cư nhiên lại đủ, Hồi tỷ nhi thực giúp được đại ân rồi, đỡ phải giết quá nhiều người, khiến cha ta đau lòng.”

      Đứng dậy tiễn Hoài Chương, Trần Thập Thất nhìn về phía Kim Câu Thiết Hoàn, hai người họ lập tức giả vờ bận rộn.

      …Thiếu chủ đại nhân kỳ thực đều biết hết. Còn hỗ trợ tăng cường vòng có khả năng xảy ra sai lầm nhất. Nhị hoàng tử nhìn như tầm thường có chí tiến thủ, lại có khả năng lớn nhất trở thành lựa chọn duy nhất sau khi Thái tử cùng Đại hoàng tử đồng quy vu tận.

      Người tầm thường cũng là người có dã tâm. Đáng tiếc, gặp phải Thái tử Hoài Chương Cửu vĩ hồ đa trí gần như … và bọn ta.

      Tuy bao giờ muốn rửa tay nấu canh cho bất cứ ai nữa… chừng có thể vì thiếu chủ đại nhân phá lệ lần.

      *

      Cưỡi ngựa rời khỏi biệt viện của Bồi Hồi, tựa hồ còn nghe thấy dư hương của hoa hồng.

      Thái tử Hoài Chương lại thở dài, biết mở miệng thế nào a? Phải mở miệng thay Nhu Nhiên thế nào đây? phát hoàn toàn thúc thủ vô sách.

      Nước mắt của mẫu hậu hòa với tiếng khóc náo của em khiến đau đầu lại đau lòng… Nhưng cho dù Nhu Nhiên bị khống chế chút nào, chịu lùi vạn bước, Bồi Hồi nguyện ý xem bệnh, còn sợ hãi mà phản đối nữa là.

      Đây phải là bệnh xem lần là khỏi, Nhu Nhiên cũng chịu hạ xuống kiêu ngạo tôn quý cầu chẩn, nhất định đòi Trần Bồi Hồi đến phủ công chúa… đây ràng là 9.99 phần biến thành thi thể khiêng ra ngoài a! có cả thảy Đại Yến để phiền lòng rồi, có khả năng lần nào cũng phải theo đúng ?

      Vô sinh đủ choáng rồi, kết quả Trần Thập Thất cho rằng “luận thuyết Đan mạch hoang đường”, “luận thuyết Kim đan có độc”, dần dần được tiếp thụ. Ngự y do dự cho biết, Nhu Nhiên trúng Đan độc (độc kim đan), khiến choáng càng thêm choáng.

      Vì sao a!? Em người ta giúp củng cố hoàng quyền, em nhà mình chỉ biết gây ra chuyện xấu vô cùng tận.

      Được rồi, vậy mời mười đại phu dưới trướng Hồi tỷ nhi cũng được ? Điều khiến muốn bất tỉnh chính là, em quái của – công chúa Nhu Nhiên, từng ý đồ bắt cóc thiếu chút nữa sát hại đại phu trong đó, mặc dù được cứu trở lại, nhưng cũng đắc tội với tất cả đại phu…

      Ngay tại lúc dưới mặt bàn ám đấu kịch liệt cùng Đại hoàng tử.

      Huyết thống thực là quá con mẹ nó vô lý rồi a.

      Sau khi đau đầu lâu, Hoài Chương rút ra được kết luận…

      Hồi tỷ nhi muội mau giải quyết Hải Ninh Hầu cho xong mới có thể rước Nhu Nhiên về cung cho nó lại uống đan nữa, để ngự y khám, nếu làm sao bây giờ a!

      phụ Thái tử Hoài Chương tha thiết mong ngóng, quả nhiên rất nhanh, Trần Thập Thất – Bồi Hồi nương tử, kiện phủ Hải Ninh Hầu lên Kinh triệu doãn, tố cáo hưu thư của Hải Ninh Hầu hợp lý, cầu phán quyết là “nghĩa tuyệt”. (tờ hưu thư cũ lấy lý do là có bệnh)

      Cả kinh thành đối với cung biến tuy có hơi biết cũng dám đàm luận, trong nháy mắt ồ lên, bị Bồi Hồi nương tử luôn rất có ‘chủ đề bàn tán’ này hấp dẫn tất cả lực chú ý.

      Nhưng ai cảm thụ sâu sắc hơn Hải Ninh Hầu Tôn Tiết. Tưởng chừng như là chịu ‘Cửu thiên hình lôi’ kiêm ‘nước sôi lửa bỏng’ vô cùng giày vò gì sánh được vậy.

      thể nào.

      Trần Bồi Hồi kia đến nguyện ý độc giết công chúa sao có thể cáo tội ? Tuyệt đối có khả năng. Tựa như công chúa Nhu Nhiên có khả năng sống nhưng vẫn còn sống, cũng như đáng lẽ ra vững dạ chắc chắn lĩnh công phò vua lại thất bại trong gang tấc vậy… Tuyệt đối có khả năng.

      Chuyện có khả năng này tại sao lại phát sinh? Tại sao lại bức đến trước mắt ?

      Nắm chặt chuôi kiếm, lại bị cơn đau đầu kịch liệt tập kích, đau đến gập cả người.
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :