1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bố Y Thiên Kim - Úy Không (Chương mới)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      thanks nàng edit .... mình thích bộ này lắm, nhưng thích nhất là đại ca của tần châu ngọc í :)))

    2. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      bạn edit là mình thấy quý báu lắm rồi, sao lại ko hay được :050:
      Lehongthanh thích bài này.

    3. Lehongthanh

      Lehongthanh Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      97
      Chương mới nè...
      BỐ Y THIÊN KIM

      Tác giả:ÚY PHONG

      Edid:lehongthanh

      Chương 37: lau súng cướp cò

      Sài Sơn xa đến mấy chặn đường , cho nên Đông Sinh muốn Tần Châu Ngọc theo mẹ là vì lý do đó. Trước đây Đông Sinh giúp mẹ đốn gỗ về dùng, sau khi trở về đều là mệt đến còn thở nổi. Cho nên Tần Châu Ngọc da dẻ trắng trẻo yếu đuối , cũng biết có thể được đến nơi .

      Tần Châu Ngọc đương nhiên là biết nơi đó, khi bởi vì có Đông sinh cùng nhau, cần cùng với mẹ chung , cả người đều vui vẻ hớn hở.

      Nhưng khi được vài dặm đường, còn chưa tới nơi , trong lòng nàng cảm thấy sốt ruột, lôi kéo Đông Sinh giọng hỏi: "Còn xa lắm a?"

      Đông Sinh còn chưa trả lời, mẹ Đông sinh phía trước quay đầu lại liếc nàng : "Chưa được nữa chặn đường , như thế nào? Mới như vậy mà chịu nổi ? Đức tính kiên nhẫn của ngươi mà đòi làm con dâu của thông Kim mã sao ?"

      Tần Châu Ngọc bất mãn bĩu môi, muốn phản bác, bị Đông Sinh ngầm kéo tay của nàng, cam lòng mà nuốt cơn tức vào lòng, tiếp tục về phía trước.

      vất vả mới đến được nơi đốn củi, thống khổ mới bắt dầu. Bởi vì ghét bỏ Tần Châu Ngọc tay chân quá chậm, mẹ Đông Sinh cũng cho nàng đốn củi, chỉ huy Đông Sinh, mẹ thuần thục bó thành ba bó củi rất gọn gàng.


      ai ngờ rằng, mẹ Đông Sinh thế nhưng em bó củi to nhất nặng nhấtt bắt Tần Châu Ngọc vác. Tần Châu Ngọc lấy sức, vác bó củi lên lưng nhưng vừa vác lên , dưới chân lập tức liền cái lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, bất lực buông xuống, oán giận : "rất nặng."

      Đông Sinh cũng cảm thấy mẹ quá đáng, chạy nhanh đến phía trước, đem kia bó củi đó vác lên lưng của mình, thay đổi bó nhất cho nàng. Mẹ Đông Sinh bộ dáng có tiền đồ như vậy, ức giận lên phía trước , chính mình khiêng lên bó , nhàng bước lên phía trước .

      Tần Châu Ngọc dù sao cũng là đại tiểu thư, cố gắng lắm mới được vài bước, liền rầm rì kêu mệt. Đông Sinh thấy mặt nàng đỏ bừng đều là mồ hôi, biết nàng quen làm việc nặng, đành phải chạy lại chỗ nàng, rút ra mấy cây củi hơi to, giúp nàng giảm bớt sức nặng.

      Cho dù như vậy, Tần Châu Ngọc càng ngày càng chậm. Vì thế chưa được nữa đoạn đường, bó củi khênh người Tần Châu Ngọc, liền toàn bộ chuyển dời lên người Đông Sinh.

      Đằng trước là mẹ Đông Sinh, gặp hai người cọ xát qua lại, nhìn thấy, thiếu chút nữa tức giận mà phun ra ngụm mau. Con của mình cõng bó củi lớn thở hòng học, bên cạnh nha đầu kia người biết khi nào còn cầm cái gì nữa.

      "Xem ra con ta còn rất có lực ." Bà khiêng cũi chạy tới hung tợn trừng mắt hai người, "Nếu như vậy, lưng của lão nương ta cũng rất đau , bằng ngươi đều cõng."


      Dứt lời, đem bó củi lưng của mình, hướng người Đông Sinh đặt lên, sau đó trừng mắt nhì Tần Châu Ngọc, nổi giận đùng đùng bỏ .


      Đông Sinh tuy rằng giống như thư sinh chân yếu tay mềm, nhưng màcũi của ba người đều để lưng , cũng là ăn tiêu, lại dám gọi nương giúp, mà nhìn người bên này, có thể chính mình trở về nhà là tốt lắm rồi, làm sao trông cậy vào giúp đỡ. đành phải cắn chặt môi, khiêng ba bó củi, từng bước khiêng trở về nhà.

      Đông Sinh mười mấy năm làm nhiều như vậy, về nhà, hai chân run rẩy bước nổi nữa, càng có sức lực để ăn cơm, tùy tiện ăn mấy miếng, vội vàng tắm sạch , liền lên giường ngủ .

      Vừa mới thiu thiu ngủ, Đông Sinh mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại nhìn thấy trong bóng đêm, Tần Châu Ngọc ngồi ở bên giường của chính mình, nhìn mình. còn có chút ngây thơ, hàm mơ hồ hỗn hỏi: "Tiểu Ngọc, ngươi như thế nào ở trong này? Mẹ mà thấy được tốt ."

      Tần Châu Ngọc bĩu môi giọng : "Ta lặng lẽ chui vào, để cho đại nương nhìn thấy." Dừng chút, lại , "Ngươi có phải rất mệt ?"

      Đông Sinh gật đầu: " hơi mệt chút, bởi vì lâu làm việc nặng như vậy."

      Tần Châu Ngọc dạ, im lặng lâu, mới ấp úng tiếp tục mở miệng: "Thư ngốc, ta có phải vô dụng lắm phải , cái gì đều làm được, mẹ chàng có thể đồng ý cho chàng cưới ta vào cửa ?"

      Đông Sinh nhìn thấy dáng vẻ sầu não của nàng, làm cho cram thấy buồn cười, cũng quả bật cười: "Mẹ ta đối với nàng to tiếng hung dữ vậy thôi, hơn nữa, ta cũng tính cho ngươi phải làm việc cực khổ." xong, nắm bàn tay của nàng, "Nàng nhìn thử tay mình xem, làm sao có thể làm việc nặng được . Đừng có lo lắng, chờ ta thi đậu công danh, chúng ta quay lại vào thành, nếu có thi qua vòng sơ tuyển, chúng ta phải kinh thành, ta cho nàng ở đây chịu khổ lâu đâu ."


      Tần Châu Ngọc vốn người ruột dạ ngây thẳng, nào biết cái gì là cảm động, chẳng qua Đông Sinh này lời , cũng thực làm cho nàng vui vẻ cảm động, nàng cười khanh khách dựa vào ngực Đông Sinh: "Thư ngốc, ngươi tốt."

      Đông Sinh chịu nổi ái muội này, đem nàng đỡ dậy: "Nàng nhanh quay về phòng của mình , lỡ bị mẹ ta phát , đối với kiểm tra của mẹ ta nàng càng qua được."

      nghĩ này dứt câu, chợt nghe tiếng mẹ của Đông Sinh ở ngoài cửa: "Đông Sinh, con ngủ ? Mẹ thấy bữa tối con ăn có no, mẹ mang cho ngươi thêm hai cái bánh, đừng để bị đói ."

      Tần Châu Ngọc cùng Đông Sinh đều là cả kinh, rốt cuộc vẫn là Đông Sinh phản ứng nhanh, phen lôi kéo Tần Châu Ngọc, nhét vào trốn vào trong mền của mình.

      Động tác nhanh nhẹn lưu loát, mẹ Đông Sinh mag đẩy cửa vào: "Đông Sinh, hôm nay mệt lắm đúng ? Nhanh, mẹ có đem hai cái bánh đến cho con ăn ."

      "Dạ, mẹ, người đặt lên bàn là được, khi nào con đói bụng con ăn."

      Đông Sinh lúc này chỉ hy vọng mẹ lập tức rời , bởi vì Tần Châu Ngọc vừa vặn bị kẹp ở hai hai chính giữa hai chân của , bởi vì do lúc nãy dùng lực quá mạnh, dựa vào người rất gần, mặt của nàng thế nhưng lại để chính xác, dựa ngay bụng dưới của ,vị trí mẫn cảm của . Đều có thể cảm giác được hô hấp nóng hổi của nàng, cách tiết khố mỏng manh, phun vào vị trí mẫn cảm của .

      ngờ, mẹ Đông Sinh thắp sáng ngọn đèn, để bánh ở bàn, lại kéo ghế dựa qua, nahfg ngồi xuống, rất có có bộ dáng ngồi tâm suốt đêm với con mình.


      Cứu mạng! Đông Sinh đáng thương cảm thấy mình chỉ muốn khóc.

      "Đông Sinh, mẹ hôm nay phải cố ý làm khó dễ con . Mẹ nhìn thấy con lòng thương nha đầu kia, mẹ sợ a, ngươi dùng ngón chân suy nghĩ cũng nhìn ra, nha đầu đó da dả thịt non mềm cái gì cũng làm được, khẳng định ở nhà được nuông chiều, vạn nhất ngày nào đó nàng ta nhớ lại mọi chuyện, ghét bỏ chúng ta , ngươi tính làm sao bây giờ? Cho dù là nàng suy nghĩ, nhưng nhà nàng sao?"

      Đông Sinh nay đâu còn tâm tư suy nghĩ đến chuyện đó, đầu óc đều chú ý đến địa phương nóng bức khó chịu ở dưới, bở vì nằm trong chăn rất nóng, hô hấp Tần Châu Ngọc ngày càng nhanh, nhiệt độ hơi thơ cũng ngày càng nhanh hơn. Đông Sinh cố gắng cùng dưới thân đấu tranh tư tưởng, nhưng thực may, dưới thân Tiểu Tống thực chịu thua chủ nhân của mình, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đứng lên. Còn chưa đến, rất nhanh, người nằm ở dưới chăn đưa tay ra nắm tiểu Tống mọt chút, hành động này của nàng làm cho nhịn được khẽ rùn mình.

      Tại sao lại có tình huống như vậy, nguyên do là Tần Châu Ngọc nằm trong mền buồn chán, dần dần có chút kiên nhẫn, bỗng nhiên lại cảm giác mặt bị cái gì cứng rắn chọc vào mặt , nhìn biết cái gì nên cũng suy nghĩ nhiều, cảm thấy thoải mái, liền ở trong mềnđưa tay muốn búng cái vật khó chịu trước mặt mình. Vừa đề nằm xuống, vật đó lại dựng đứng lên. Lại đè, lại thẳng lên, cuối cùng hoàn toàn chọc giận ý chí chiến đấu của Tần Châu Ngọc, nàng lấy tay dùng sức đè mạnh xuống. Mà cái nhấn này, lại là người ngu dốt, dùng tay làm nhanh và nhanh hơn, cũng biết mình làm gì. Giấu ở trong chăn Tần Châu Ngọc, rốt cục mặt ửng hồng lên, mà thời điểm nàng buông tay ra, bỗng nhiên cỗ ẩm ướt nóng hổi liền như vậy truyền tới trong lòng bàn tay, Đông Sinh thân thể cũng mạnh mẽ rung rung chút.

      Tiểu Tống thành , người làm chuyện xấu Tần Châu Ngọc, rốt cục ở trong chăn biết được việc gì xảy ra .


      Mẹ Đông Sinh liên miên cằn nhằn rất nhiều, cũng thấy Đông Sinh đáp lại câu nào, mẹ nhìn qua ánh đèn nhìn, chỉ thấy con của mình vẻ mặt đỏ bừng, mặt còn có nhẫn nhịn khó chịu khỏi lo lắng: "Đông Sinh, con làm sao vậy?"

      Đông Sinh cố gắng thở phào nhõm, vẻ mặt đau khổ : "Mẹ, con chính là mệt mỏi, có cái gì ngày mai rồi . Mắt của con mở lên nỗi nữa. Bánh này lát ngủ dậy con ăn."

      Mẹ Đông Sinh nghi ngờ nhìn nhìn con, nghĩ khả năng là mệt mỏi, liền đem chuyện còn chưa xong nuốt xuống, thổi đèn, xoay người ra cửa.

      Đợi cho người xa, Đông Sinh nhanh đem Tần Châu Ngọc lôi ra ngoài. Tần Châu Ngọc được hít thở khí, mở to miệng hô hấp vài cái, ấp úng mở miệng: "Ta vừa rồi phải cố ý , ta biết đó là của ngươi..."

      Dù là da mặt dày, Tần Châu Ngọc cũng được câu kế tiếp.

      Đông Sinh nghiến răng nghiến lợi giọng : "Thiếu chút nữa bị nàng phế ."

      Hai người đều mặt đỏ lợi hại, cũng may cảnh tối lửa tắt đèn, đều nhìn bộ dáng của đối phương. lâu sau, Đông Sinh lại ra câu: "Xem ra, phải nhanh thành thân ."

      "Hả?" Tần Châu Ngọc phản ứng kịp. Đầu vừa trong bóng tối ra ngoài, Đông Sinh liền rướn người lên, chuẩn xác hôn lên môi của nàng, giọng nỉ non: "Ta , chúng ta phải nhanh thành thân thôi ."

      thân mật như vậy , vừa mới xấu hổ liền dần dần nhạt , chỉ còn hai người gắn bó ôm nhau cảm thấy ngọt ngào
      minmapmap2505, Yên Hoa, susu5 others thích bài này.

    4. Lehongthanh

      Lehongthanh Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      97
      BỮA GIỜ MÌNH BỆNH QUÁ HÔM NAY MỚI POST CHƯƠNG MỚI....ỦNG HỘ MÌNH NHA

      BỐ Y THIÊN KIM

      Tác giả:ÚY PHONG

      Edid:lehongthanh

      Chương 38: Chuyển biến tốt đẹp

      Mỗi ngày trôi qua trong tiếng chim kêu thánh thót, tiếng ếch kêu ồm ộp, thời gain qua nhanh lúc này vào cuối thu.

      Tuy rằng Đông Sinh hy vọng được sớm thành thân Tần Châu Ngọc, nhưng mẹ của vẫn đồng ý, đối với Tần Châu Ngọc vẫn khó chịu mặt lạnh như cũ, cả ngày bắt nàng làm cái này làm cái kia. Nhưng Tần Châu Ngọc chút cũng chịu thua kém, nấu cơm, mag giày khâu lại; giặt quần áo, mang hai thúng ra sông gánh nước; hái rau, thời gian ở gần nhau cũng có.

      Kỳ đúng là thể trách mẹ Đông Sinh, nhà ai cũng nguyện cưới người con dâu nguồn gốc như vậy , chỉ trách Tần Châu Ngọc là làm cho người ta chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      Ngày qua ngày, Tần Châu Ngọc cũng cảm thấy khinh thường chính mình. ràng những vệc này nhìn rất dễ làm, tại sao cái gì cũng làm thành công được?

      Cũng may Đông Sinh chê , thậm chí còn cảm thấy đó mới là tính tình của . Mỗi khi thấy nàng làm chuyện thất bại, khi nàng ão não, thừa dịp mẹ chú ý, vụng trộm lôi kéo nàng an ủi nàng, hai người lại nhân cơ hội tình chàng ý thiếp phen.

      Tần Châu Ngọc là nương rất mạnh dạn, kiểu an ủi này đối với rất phù hợp, mỗi lần thân thiết xong, Tần Châu Ngọc liền lại vui tươi hớn hở sinh long hoạt hổ, tiếp tục nhận tra khảo của mẹ Đông Sinh

      Bàbây giờ mới hiểu , lúc trước chỉ nghĩ Đông Sinh ham mê đọc sách chỉ là hứng thú nhất thời, bây giờ thấy mỗi ngày chăm chỉ học hành gian khổ.

      Kỳ , qua nhiều thế này ngày, mẹ Đông Sinh cũng dần dần nhìn ra tính tình của Tần Châu Ngọc, quả nương xinh đẹp nhưng tính tình rất nóng tính, rất bốc đồng, mỗi khi thấy Đại Tráng nhị cường hoặc những tên tiểu tử trong thôn, đều là thanh hung dữ, cho dù là đối Đông Sinh, cũng thường xuyên là lớn tiếng hung dữ.

      Nhưng bà thể thừa nhận là, nha đầu này đối với con của bà thương , lòng tràn thương thỏa mãn đều là tiểu tử ngốc con của bà, cho nên mới chịu nhịn nhục mỗi ngày đều chịu đựng để cho bà làm khó dễ, nếu đổi là người khác, sớm hoãn sợ chạy mất. Còn đến đứa con trai của bà, sợ mẹ đối xử tốt với người trong lòng của , ngoài mặt giả bộ gì, sau lưng lại an ủi giúp đỡ nàng lấy lòng nàng, hành động như vậy làm sao qua khỏi mắt bà.

      Bà cũng muốn trở thàng người ác độc, cũng mong Đông Sinh sớm cưới được vợ và sinh cháu nột cho bà ẵm bồng, chỉ sợ hạnh phúc của con bà đều bị hỏng do thân phận của nha đầy này. Mẹ Đông Sinh là người hiểu biết rộng, bà sợ cái gì, chỉ sợ Tần Châu Ngọc là tiểu thư con nhà giàu có, sau này trí nhớ khôi phục lại, còn hận bọn người nhà quê như họ lừa ghạt nàng sao. Nếu Đông Sinh có thể thi đậu được công danh tốt, lỡ thi đậu, tai họa tốt, chỉ là thư sinh nghèo ở thôm Kim Viện bé, sao có thể chứa nỗi tiểu thư con nhà giàu.

      Mắt thấy thi Hương sắp đến , còn có vài ngày chính là ngày Đông Sinh khở hành thi. Mẹ Đông Sinh vốn nghĩ may cho Đông Sinh ít quần áo mới để thi, nhưng thấy mỗi ngày đều vùi đầu vào học hành cực khổ, liền bỏ ý niệm này trong đầu, trực tiếp lôi kéo Tần Châu Ngọc cùng mình lên trấn .

      Mẹ Đông Sinh sắp xếp nhanh gọn để hai người cõng mang lên chợ để đổi được tiền mua bút giáy quần áo cho Đông Sinh rất, rất nhanh bán được sạc hết mangtheo Tần Châu Ngọc đến tiệm may y phục. Tần Châu Ngọc biết mẹ Đông Sinh muốn may đồ mới cho Đông Sinh may quần áo mới cho mang thi, cũng có chút hưng phấn, nhìn trái nhìn phải, chỉ vào trong tiệm bộ áo dài màu trắng : "Đại nương, bộ kia nhìn rất đẹp, thư ngốc mặc nhất định rất đẹp."

      Mẹ Đông Sinh liếc mắt nhìnbộ quần áo nàng chỉ, trợn mắt nhìn nàng: "Ta còn chưa có chết đâu, con ta mặc đồ tang làm gì."

      xong, chỉ vào bộ quần áo : "Ông chủ, tôi muốn mua bộ quần áo màu đen kia."

      Tần Châu Ngọc bất mãn thở dài, lại nuối tiến nhìn bộ quần áo màu trắng kia, ràng chính là màu trắng càng thích hợp mặc người thư ngốc!

      Mẹ Đông Sinh giao tiền cầm quần áo được bao bọc cẩn thận, thấy Tần Châu Ngọc vẫn còn nhìn chằm chằm bộ quần áo màu trắng jia, kiên nhẫn kéo nàng trực tiếp ra ngoài: "Nhìn cái gì vậy! Đừng chậm trễ thời gian ta còn muốn mua số thứ."

      Ở nông thôn dễ dàng như trong thành, tháng cũng chỉ được hai lần, cho nên mẹ Đông Sinh mỗi lần đều phải mua nhiều đồ mang về để dành xài. Mẹ Đông Sinh ở phía trước nhìn chỗ này cái nhìn chỗ kia cái, cùng người bán trả giá số thứ, Tần Châu Ngọc tình nguyện theo ở phía sau, trong đầu vẫn suy nghĩ đến bộ quần áo màu trắng đó.

      Qua hồi lâu, nàng thấy mẹ Đông Sinh miệng liên hồi dùng để trả giá, rốt cục nhịn được lôi kéo vạt áo của bà.

      Mẹ Đông Sinh chuyện cùng người bán cao hứng, dịnh lại tay nàng, quay đầu trừng mắt nhìn nàng: "Chuyện gì?"

      xong, quan tâm chuyện của nàng tiếp tục chuyện với người bán hàng.

      Tần Châu Ngọc oán niệm bĩu môi, lại lôi kéo.


      Mẹ Đông Sinh cảm thấy là bị nàng làm phiền, quay đầu hung tợn bực tức rống lên: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? thấy được lão nương bận sao?"

      Tần Châu Ngọc giật mình, ấp úng mở miệng: "Đại nương, cho con ít tiền..."

      "Cái gì?"

      "Cho con ít tiền." Tần Châu Ngọc lớn tiếng ràng hơn.

      "Ngươi cần tiền làm gì?"

      "Con... Con muốn..." Tần Châu Ngọc quay đầu nhìn nhìn bốn phía, chỉ thấy xa xa có tiệm ăn , "Con muốn mua đồ ăn , con đói bụng."

      Mẹ Đông Sinh cao thấp đánh giá nàng liếc mắt cái, lấy tuef bên hông ít tiền ra tay đưa cho : " nhanh về nhanh."

      Tần Châu Ngọc nhìn nhìn tay số tiền ít ỏi đáng thương: "Quá ít , con có thể mua được cái gì?."

      "Thực phiền toái." Mẹ Đông Sinh có tính nhẫn nại, ràng lấy ra thêm ít tiền để tay nàng, " , thích mua cái gì mua , mua nhanh quay trở lại, coi chừng mất."

      Tần Châu Ngọc cầm trong tay đống tiền, vui vẻ ra mặt: "Dạ dạ, con mua quay lại liền."

      Xoay người chạy.

      Mẹ Đông Sinh nhì theo bóng dáng của nàng, vẫy vẫy tay : "Đúng là đồ ngốc."


      xong, lại tiếp tục buôn chuyện cùng người bán hàng.


      "Lão bản, tôi muốn mua bộ quần áo màu trắng kia." Tần Châu Ngọc thở hồng hộc chạy về chỗ tiệm may quần áo khi nãy, đưa tay để tiền lên bàn.

      Ông chủ tới, nhìn vào số tiền nàng để quầy: " nương, nhiêu đây tiền đủ đâu!"

      " đủ?" Tần Châu Ngọc buồn bực nhìn nhìn, "Vừa mới kia y phục màu đen kia phải chỉ có bao nhiêu đây tiền sao?"

      "Bộ y phục màu trắng nhiều tiền hơn, nhưng chỗ tiền này thiếu còn nhiều ." Ông chủ thấy vẻ mặtthất vọng của , nghĩ nghĩ , "Bằng , mua khúc vải trắng về, chính mình maymột bộ chắc cũng đẹp như bộ này , so với tiền công của thợ may rẻ hơn rất nhiều!"

      "Như vậy a!" Tần Châu Ngọc nghĩ nghĩ, "Vậy cho tôi khối vải vóc ."

      Nàng cũng tin, bằng trí thông minh của nàng, thể may được bộ quần áo nguyên vẹn. Trong đầu tưởng tượng tới lúc Đông Sinh mặc bộ quần áo màu trắng do nàng may, chắc chắn rrast khôi ngô tuấn tú, Tần Châu Ngọc chủ lộ ra vẻ mặt vui sướng.

      Tần Châu Ngọc cắ cẩn thận vào trong ngực của , lại thuận tay mua hai cái bánh, bên giả vờ giả vịt cắn , bên tới chỗ của mẹ Đông Sinh đứng chờ .

      Còn chưa đến chỗ cũ, liền nghe được tiếng sư tử hống gầm lên: "Tên ăn rộm kia, đứng lại mau cho ta."

      Tần Châu Ngọc ngụm bánh thiếu chút nữa nghẹn họng, chỉ thấy hai bóng người, bay nhanh hướng chỗ cố đứng lướt qua mặt . Nàng tập trung nhìn vào, mặt sau cái đúng là mẹ Đông Sinh, bên kêu to bên đuổi theo phía trước tên tiểu tử trẻ tuổi.

      Tần Châu Ngọc suy nghĩ nhiều như vậy, dùng sức nhét hếtt bánh vào miệng, liền nhanh chân đuổi theo.


      Tần Châu Ngọc tuy rằng việc nhà nông làm được, nhưng đánh nhau bắt người rất có kinh nghiệm , chạy rượt đuổi so với người khác vẫn nhanh hơn. Trong chớp mắt liền đuổi theo tới sau lưng mẹ Đông Sinh, tiếp theo lại vượt qua bà, thẳng tắp đuổi theo phía trước tên ăn trộm kia.

      "Đứng lại!" tiếng gầm lên, Tần Châu Ngọc phi thân bay lên, bắt tên ăn trộm lại, hai tay bắt chéo sau lưng hai tay chế trụ tay lại.

      Mẹ Đông Sinh thở hồng hộc chạy tiến lên, cước đạp đạp lên người tên ăn trộm, thở hổn hển : "Trộm tiền của lão nương, còn muốn chạy?" xong, đối Tần Châu Ngọc lộ ra cái tán dương biểu tình, "Rất giỏi , con dâu."

      Tần Châu Ngọc được khen ngợi tự nhiên vui sướng, cười hắc hắc: "Đại nương, người xem xử trí tên này như thế nào?"

      "Đánh trận, đưa lên quan phủ." xong, liền vén tay áo lên chuẩn bị động thủ.

      "Ai... Loại chuyện cứ để cho con ." Còn chưa chờ mẹ Đông Sinh xuống tay, Tần Châu Ngọc động thủ trước.

      Nhìn tên ăn trộm la khóc năn nỉ Tần Châu Ngọc, mẹ Đông Sinh ít khi tỏ vẻ tươi cười hài lòng với nàng.

      Có thể là, chậm chạp xử lý , tỉnh táo đối địch.
      minmapmap2505, Yên Hoa, susu5 others thích bài này.

    5. Lehongthanh

      Lehongthanh Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      97
      BỐ Y THIÊN KIM

      Tác giả:ÚY PHONG

      Edid:lehongthanh


      Chương 39: nỗi buồn chia ly

      "Tiểu Ngọc, muội làm gì vậy?" Đông Sinh từ bên ngoài trở về, liền bắt gặp Tần Châu Ngọc lén lút ở phòng của mình tìm kiế cái gì.

      "... làm gì." lén lút Tần Châu Ngọc nghe giọng từ sau lưng mình làm cho hoảng sợ, xoay người đem hai tay giấu ở sau lưng, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, hỏi, "Huynh phải đưa cơm cho mẹ huynh, như thế nào nhanh trở về như vậy?"

      Đông Sinh lơ đễnh mở miệng: "Còn vài ngày nữ phải lên kinh ứng thí, tranh thủ thời gian ôn bài. Cho nên liền nhanh về nhanh."

      "Ah... Cái kia..." Tần Châu Ngọc ấp úng, chắp tay sau lưng, từng bước ngang qua mặt Đông Sinh, "Huynh tiếp tục ôn bài , ta quấy rầy huynh nữa ."

      "Uhm ..." Đông Sinh quay đầu muốn chuyện với nàng, thấy chạy nhanh còn thấy bóng dáng .

      Đông Sinh nhìn đến tư quần áo của mình bị lục lọi còn chưa đóng tủ lại, lầm bầm lầu bầu qua đóng: "Thần thần bí bí, biết nàng muốn làm gì?."

      thuận tay đóng lại ngăn tủ, liếc mắt cái liền phát thiếu mất mội bộ quần áo. Đông Sinh nghĩ ra Tần Châu Ngọc lấy quần áo của mình làm gì, nghĩ nàng luôn luôn làm những chuyện kỳ lạ tinh quái, cũng muốn quản nàng làm gì.

      Mọi người đoán Tần Châu Ngọc lấy trộm quần áo Đông Sinh để làm gì ? Đương nhiên dùng để đo số đo của Đông Sinh , lấy khúc vải trắng mình mới mua về, may thành quần áo.

      Quần áo còn chưa làm, Tần Châu Ngọc tưởng tượng đến cảnh Đông Sinh mặc quần áo của chính nàng may có bộ dáng ngọc thụ lâm phong ra sao, cảm thấy vui sướng muốn cười to.

      Loại chuyện này đối nàng mà , đương nhiên có chút mất mặt , ở trong mắt mẹ Đông Sinh, nàng chính là người vô dụng, nếu như bị bọn họ biết, nhất định cười chê trận, cho nên nàng chỉ thầm bí mật làm , đợi làm xong tốt, dọa cho bọn họ nhảy dựng vì ngạc nhiên.

      Chẳng qua, tưởng tượng đều là tốt đẹp, vô cùng tàn nhẫn .

      Mắt thấy ngày Đông Sinh lên đường sắp tới, Tần Châu Ngọc hàng đêm đốt đèn, ngày đêm ngủ ráng làm cho nhanh.

      Mẹ Đông Sinh vài lần nữa đêm tiểu, bắ gặp thấy phòng nàng còn sáng đèn, liền đến gõ cửa: "Nha đầu chết tiệt kia, trễ thế này còn ngủ, ở trong đó tính làm chuyện xấu xa gì nữa?"

      Tần Châu Ngọc vừa nghe, chỉ phải chạy nhanh thổi tắt ngọn đèn, nhanh miệng giải thích, cũng tính dậy tiểu đêm, tóm lại dám .

      Mẹ Đông Sinh chỉ lẩm bẩm mấy tiếng, ngáp trở về phòng ngủ tiếp .

      Cứ như vậy mấy đêm liền, may may vá vá, Tần Châu Ngọc cuối cùng cũng may xong bộ quần áo. Về phần hiệu quả sao? Tóm lại, nhìn ra bộ quần áo.

      Thẳng thắn mà , Tần Châu Ngọc chính mình cũng biết tay nghề của mình. Tự hỏi có nên bỏ nhưng nghĩ đến dù sao cũng là do khổ cực thức đêm của mình, vẫn nỡ bỏ .

      Do dự hồi lâu, trước khi Đông Sinh ngày, nàng rốt cục cũng xếp sẵn bộ quần áo nàng làm, thừa dịp mẹ Đông Sinh trở về phòng tắt đèn ngủ, vụng trộm lén vào phòng Đông Sinh.

      Bởi vì ngày mai phải sớm, Đông Sinh giống ngày thường thức khuya chăm đèn đọc sách, mà là sớm lên giường ngủ.

      thanh , đánh thức dậy. Tuy rằng cảnh tối đen như mực, nhưng cần đoán, cũng biết là ai. Trừ bỏ Tần Châu Ngọc, còn có ai biết ngại ngùng, thèm gõ cửa vào phòng của .

      "Thư ngốc... Thư ngốc..." Tần Châu Ngọc đè nặng thanh ở trong bóng tối kên ra tiếng, "Huynh ngủ rồi sao?"

      "Chưa ngủ, có chuyện gì?" Đông Sinh trả lời nàng.

      "... Cái kia..." Ấp úng hai tiếng , lại khôi phục gipjng điệu can đảm như mọi ngày, "Huynh mau đứng lên."


      xong, muốn rèo lên giường, kéo Đông Sinh đứng dậy.

      Đông Sinh tình nguyện đứng lên: "Tiểu Ngọc, rốt cuộc muội muốn làm gì?"

      Tần Châu Ngọc thấy rời giường, cũng trả lời , tìm hột quẹt, châm đèn sáng lên. Làm hết mọi chuyện xong, nàng mới quay lại giường Đông Sinh ngồi xuống, vẻ mặt muốn rồi lại dám .

      Đông Sinh rất buồn ngủ, bất đắc dĩ mở miệng: "Muội cứ ra !"

      Tần Châu Ngọc nhìn , khẽ cắn môi, bỗng nhiên lấy bọc đồ ở sau lưng, đưa trước mặt : "Tặng cho huynh."

      Đông Sinh nhìn đến bộ quần áo màu trắng trong tay nàng, liền sửng sốt, đưa tay tiếp nhận, lật qua lật lại nhìn lượt, mở miệng hỏi câu Tần Châu Ngọc chỉ muốn bóp chế thôi : "Này... Là cái gì?"

      Lời này là làm cho Tần Châu Ngọc lập tức thẹn quá thành giận, giựt lại bộ quần áo tay Dông Sinh lại. ngờ Đông Sinh nhanh tay lẹ mắt, quay người lại, ngăn cản lại hai tay của nàng, sau đó quay đầu, mỉm cười hỏi: "Là muội.. May quần áo cho huynh sao?"

      Tần Châu Ngọc mỗi ngày ban đêm đều đốt đèn sáng đêm ngủ, thực ra mẹ Đông Sinh cho Đông Sinh biết chuyện này, chẳng qua chỉ nghĩ do nàng ngủ được, cũng đoán được nàng ở trong phòng làm chuyện gì.


      Ai hiểu Tần Châu Ngọc bằng Đông Sinh, nhớ đến lúc trước nàng ở trong phòng lén lút trộm bộ quần áo của mình, tự nhiên đoán được ít, nhưng lại nghĩ rằng nàng thực may cho mình bộ quần áo.

      Nghĩ đến, Đông Sinh cảm thấy rất cảm động và vui sứơng .

      Chẳng qua, khi nhìn đến thứ cầm trong tay nhìn ra là bộ quần áo, liền cảm thấy mừng vui quá sớm.

      Tần Châu Ngọc bĩu môi, ngang ngẩng đầu lên: "Đúng vậy, là muội làm quần áo cho huynh. Lần trước mẹ huynh mua bộ quần áo màu đen, muội thấy thích hợp với huynh, nên nghĩ may cho huynh bộ quần áo màu trắng . Bất quá, có thể là bởi vì muội bị mất trí nhớ , cho nên làm được tốt lắm." xong, lại nắm chặt hai bàn tay mình lại với nhau, " , nhìn được đẹp lắm."

      Đông Sinh yên lặng mở ra nhìn bộ quần áo được đẹp mắt cho lắm, nhìn hai tay áo bên dài bên ngắn, xiêu xiêu vẹo vẹo đường chỉ cẩu thả đều, rốt cục vẫn là nhịn được ngẩng đầu hỏi: "Tiểu Ngọc, muội xác định... chỉ là có chút đẹp thôi sao?"

      Câu hỏi nghi vấn này, chọc giận Tần Châu Ngọc, trừng mắt đứng thẳng lên, lại đoạt bộ quần áo trong tay Đông Sinh: " thích liền trả lại cho muội!"

      Đông Sinh lần này né tránh, chỉ nhàng : "Ai huynh thích, huynh rất thích."

      Tần Châu Ngọc thèm nghe, chỉ dùng sức giựt lại bộ quần áo. Đông Sinh sợ nàng giựt mạnh xé rách bộ quần áo, lại sợ chính mình buông tay ra, theocá tínhTần Châu Ngọc , chỉ sợ thẹ quá thành tức giận lấy bộ quần áo đốt . Nghĩ nghĩ, ràng buông tay, sau đó ôm nàng lại, đè nàng nằm xuống giường.

      Tần Châu Ngọc ôm quần áo, nằm ở dưới người Đông Sinh bất mãn kêu to: "Huynh tránh ra, tmuội muốn mang bộ quần áo này thiêu hủy nó."

      Đông Sinh thở dài, quả nhiên như suy nghĩ. tự nhiên hề nhúc nhích, chính là dán vào bên lỗ tai nàng , nhàng mở miệng: "Tiểu Ngọc, ngày mai huynh phải lên kinh , mất thời gian nữa tháng."

      Nghe câu này, Tần Châu Ngọc lập tức đình chỉ động tác.

      Đông Sinh nhìn nhìn nàng, tuy rằng ánh đèn sáng, nhưng vẫn nhìn thấy được mặt nàng bởi vì vừa mới giãy dụa mà ra đỏ ửng, nhìn thấy hai má trắng nỏn có hai bớt đỏ đỏ. Đôi mắt tức giận trừng lớn chậm rãi tiêu tan, lên mảnh sương mù dày.

      Đông Sinh tự chủ được vuốt ve những sợi tóc trến trán của nàng, tiếp tục : "Chờ huynh trở lại, chúng ta liền lập tức thành thân."

      Tần Châu Ngọc chưa bao giờ thấy qua Đông Sinh nhàng gần gũi với nàng như vậy, chuyên chú nhìn chính mình, chỉ nhìn thấy cặp mắt ôn nhu như nước của , làm cho tất cả oán giận trong lòng của nàng lúc nãy, chạy đâu mất tiêu hết rồi .

      Tần Châu Ngọc cảm thấy ngượng ngùng, theo bản năng hờn dỗi câu: "Ai muốn cùng huynh thành thân!"

      Chẳng qua nàng câu này vừa mới dứt lời, còn chưa chờ Đông Sinh có gì phản ứng, chính mình muốn trước phản ứng lại đây, vừa mới thỏ thẻ nhàng, lúc này lại hùng hùng hổ hổ, phen dùng sức ôm lấy Đông Sinh cổ, hung tợn : "Đây chính là huynh , được đổi ý, khi nào huynh quay trở về, chúng ta liền thành thân, bằng muội tha cho huynh."

      xong, đẩy Đông Sinh từ người mình xuống, đứng dậy ngồi ở giường, bắt đầu luyên thuyên mình: "Ai nha, thư ngốc, huynh xem thành thân cần chuẩn bị cái gì? Muội ở nhà phải chuẩn bị trước mọi chuyện tốt, sau khi huynh quay về, chúng ta liền có thể lập tức thành thân ."

      Vốn Đông Sinh nghĩ mình xa cũng nữa tháng, hai người có bao nhiêu nỗi buồn chia ly, nào ngờ vừa mới có cảm xúc sắp chia ly, bị Tần Châu Ngọc làm cho tiêu tan hế cảm xúc.

      Đông Sinh nằm xuống giường, thở dài nhìn nàng: "Đến lúc đó mẹ huynh chuẩn bị mọi thứ."

      "Mới cần." Tần Châu Ngọc quay đầu trừng mắt nhìn , "Nhìn mẹ huynh mua quần áo cho huynh thấy mẹ huynh có con mắt thẩm mỹ, nếu để cho bà chuẩn bị hỷ phục, khẳng định là xấu chết."

      Đông Sinh yên lặng nhìn đến bộ quần áo bị Tần Châu Ngọc quăng ở xó, thầm nghĩ, để cho nàng chuẩn bị, chỉ sợ là càng tệ hơn.

      Tần Châu Ngọc nào biết suy nghĩ của Đông Sinh, nay đắm chiềm trong vui sướng chuẩn bị thành thân cùng Đông Sinh, miệng chuyện ngừng, cũng quan tâm Đông Sinh phản ứng ra sao.

      Sau mộ hồi lâu, nhìn thấy đêm càng lúc càng khuya, Đông Sinh nhịn được đánh gãy lời nàng: "Tiểu Ngọc, việc này có thể từ từ đến , muội trở về phòng nghỉ ngơi . Huynh muốn nghĩ ngơi , ngày mai còn phải sớm ."

      Tần Châu Ngọc giật mình, giống nhau thế này mới phản ứng lại đây, ý thức được Đông Sinh ngày mai phai . Vừa mới thích thú, bị dập tắt, nàng chu môi nhìn nhìn Đông Sinh, bỗng nhiên lại cười hắc hắc, đứng dậy thổi tắt ngọn đèn, mạch chui vào trong chăn của Đông Sinh: "Chúng ta cùng nhau ngủ."

      Đông Sinh bất đắc dĩ thở dài, xoay người sờ sờ mặt của nàng, ôm nàng vào trong lòng của mình.
      minmapmap2505, Yên Hoa, susu6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :