1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bố Y Thiên Kim - Úy Không (Chương mới)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lehongthanh

      Lehongthanh Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      97
      cám ơn bạn learthy-phantomhive cho mình ý kiến nha .mình sửa lại
      Learthy Phantomhive thích bài này.

    2. Lehongthanh

      Lehongthanh Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      97
      Tiếp tục chương mới vào sáng sớm....
      BỐ Y THIÊN KIM

      Tác giả:ÚY PHONG

      Edid:lehongthanh

      Chương 33: hồi hương

      Dù sao cũng là vùng hoang vu dã ngoại, hai người ngủ thẳng đến khi trời lờ mờ sáng, liền từ từ tỉnh dậy. Nắng sớm rọi xuống,hình dáng hai người ôm nhau, làm cho Đông Sinh này khỏi có chút ngượng ngùng, nhanh bỏ tay ôm Tần Châu Ngọc .

      Tần Châu Ngọc tức giận nằm người , mở mắt nhìn trừng trưng , hừ tiếng còn quên trước ngực đánh vài cái, mới tạm thời hết giận .Hai người thu thập phen, lại bắt đầu ra . Đến lúc này, thực ra đường đến thôn KIM VIỆN còn xa, hồi thấy thôn từng ở cách đó xa như như . đến đầu thôn, Đông Sinh liền người phía sau xuống ngựa. Tần Châu Ngọc rầm rì nhảy xuống, xa xa liếc mắt phía trước, kỳ quái : " tới nhà ngươi ? Như thế nào ta nhìn thấy ngôi nhà nào hết , nhà của ngươi phải là cái sơn động đó chứ?”

      Đông Sinh nhìn biểu tình ghét bỏ của nàng, trong lòng cảm thấy vui , : "Nhà của ta chính là ở sơn động như vậy đó, như thế nào? Đổi ý , nếu tại đổi ý vẫn còn kịp, ra roi thúc ngựa đuổi theo quan khâm sai tuyển tú vẫn còn kịp”


      Tần Châu Ngọc bĩu môi: "Ở sơn động ở sơn động, ngươi có thể ở được lý do gì mà ta ở được.”

      Đông Sinh cười cười, gõ đầu nàng cái: " thôi, nơi này mới là cửa thôn, đương nhiên có ngôi nhà nào rồi."

      Tần Châu Ngọc xoa xoa trán kháng nghị: "Ta mất trí nhớ , ngươi còn gõ?"

      Đông Sinh buông tay : " đúng cho nên bị gõ là đúng rồi”

      Hai người bên này đùa giỡn , cách đó xa, thân ảnh vội vã hướng bên này chạy tới, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu "Biểu ca, biểu ca" .

      Đông Sinh nghe tiếng kêu nhìn lại, mặt vui vẻ, hướng người nọ vẫy vẫy tay: "Nhị cường."

      Tần Châu Ngọc cũng theo nhìn qua , đây phải là tiểu biểu đệ từng cùng ĐÔNG SINH đến Vạn Xuân Lâu khai trai trước kia sao?

      Nhị cường thở hồng hộc nhìn hai người đứng đó xa thả chậm cước bộ, vốn là vẻ mặt hưng phấn, nhưng nhìn thấy Tần Châu Ngọc bên cạnh ĐÔNG SINH, biến sắc, bỗng nhiên dừng lại cước bộ, chỉ vào Đông Sinh căm giận giơ chân kêu to: "Biểu ca, ta muốn cho biểu di, ngươi đem ả nhân tình này về nhà ."


      xong, cũng còn nhiệt tình vui vẻ đón biểu ca về nhà nữa liền quay lưng chạy .

      Đông Sinh thấy thế mới sực nhớ mẹ còn chưa biết, cũng biết hai cái biểu đệ cùng mẹ những điều tệ hại gì. Bất quá xem điệu bộ của nhị cường, sợ là đối Tần Châu Ngọc vẫn là còn tức giận trong lòng, chắc cũng được gì tốt lành .

      Tần Châu Ngọc chú ý Đông Sinh suy nghĩ gì, chính là đứng nhìn nhị cường quay đầu chạy liền : "Tuối còn trở thành dân bại hoại, tốt nhất đừng để cho ta gặp lại lần nữa."

      Đông Sinh nhìn vẻ mặt tức giận của nàng, ấp úng mở miệng : "Cái kia... Tiểu Ngọc, có chuyện ta phải cho ngươi biết trước."

      Tần Châu Ngọc quay đầu lại nhìn sắc mặt lo lắng suy nghĩ của liền : "Chỉ cần là đuổi ta , thành thân ,còn về chuyện khác ngươi cứ việc ."

      "Nếu ta muốn mang ngươi về quê nhà, đương nhiên là muốn kết hôn với ngươi."

      Những lời này vừa xong, Tần Châu Ngọc lên vẻ mặt vui sướng cùng đắc ý. Đông Sinh nhìn nhìn nàng, lại cẩn thận tiếp: "Chính là thành thân phải xin phép cha mẹ ta trước, rằng ta muốn cưới ngươi, đương nhiên phải đợi mẹ ta đồng ý ."


      "Ngươi phải mẹ ngươi rất mong ngươi cưới vợ thành thân sao? Làm sao có thể đáp ứng?"

      "Mẹ ta đúng là mong muốn ta cưới vợ, nhưng là ta sợ rằng nhị tráng tiểu tràng lần trước cùng ngươi có chuyện hay xảy ra , bọn họ sau khi trở về chỉ sợ cùng mẹ ta những điều hay về nàng."

      "Cái gì?" Tần Châu Ngọc mở to đôi mắt tức giận, chỉ kém lập tức xoăn tay áo lên rượt theo nhị biểu đệ của ĐÔNG SINH mà đánh cho trận.

      Đông Sinh lập tức ngăn cản nàng: "Ngươi cũng đừng trách Đại Tráng nhị cường, lúc đó ngươi đối với bọn họ cũng là hơi quá đáng chút."

      Tần Châu Ngọc hừ tiếng: "Đó là hai cái phường lưu manh bại hoại, ta còn ngại đối với bọn họ quá tốt rồi."

      Đông Sinh bất đắc dĩ xoa xoa cái trán: "Dù sao, ngươi ở trước mặt mẹ ta hãy ngoan hiền lễ phép mọt tý. Bằng mẹ ta cho ta cưới nàng việc còn trở nên rắc rối hơn ."

      Tần Châu Ngọc trừng mắt : "Ý của ngươi là nếu mẹ ngươi đồng ý cho ngươi cưới ta ngươi cưới?"

      "Ta có ý như vậy, thành thân là phải có vui vẻ, nếu đến ngay cả mẹ củng đồng ý, cho dù thành thân mọi người cũng đều thấy vui."

      Tần Châu Ngọc ngẫm lại cũng đúng, hơn nữa Đông Sinh cá tính ôn hòa, lại là bị mẹ quản giáo , mọi chuyện đều theoý mẹ , cũng chẳng có gì lạ. Thấy hơi có chút khó xử, Tần Châu Ngọc hiên ngang lẫm liệt vỗ ngực cam đoan: "Yên tâm, thư ngốc, ta nhất định làm cho mẫu thân ngươi vừa lòng ."

      Đông Sinh tin, nhưng cũng còn biện pháp nào nữa, nghĩ nghĩ lại : "Còn có... Mẹ ta thực rất dữ, vô luận như thế nào ngươi cũng đừng cùng mẹ ta đối nghịch."

      Tần Châu Ngọc hèn mọn liếc mắt : " biết, cho dù mẹ ngươi đánh ta, ta cũng tuyệt đối trả lời câu nào." Đông Sinh chỉ hy vọng như thế.

      Hai người thương lượng xong, tiếp tục dắt ngựa hướng trong thôn vào. Ngẫu nhiên gặp vài người quen, nhìn thấy Đông Sinh, đều nhiệt tình chào hỏi, còn ba bước vừa quay đầu lại, tò mò nhìn Tần Châu Ngọc.Rốt cục đến cửa nhà.Nhà Đông Sinh ở so với mấy chục ngôi nhà trước thôn, ách, coi như là hào môn, tam gian phòng ở, trước nhà có sân lớn, so với tưởng tượng của Tần Châu Ngọc tốt hơn rất nhiều.

      Vừa vào cổng lớn, hai người liền nhìn thấy nhị cường đứng trong viện, đứng bên cạnh còn có người, dáng vẻ đúng là phụ nữ nông thôn đứng chống nạnh hai tay.


      Tần Châu Ngọc biết như thế nào miêu tả hình dáng người phụ nữ này, lam bố hoa quần áo trong, thô thô búi tóc cắm căn chiếc đũa, chân ống quần bên kéo, bên cúi hạ, hai hàng lông mày nhanh túc, hai mắt trợn lên, khí thế rất sợ hãi nhân.

      Đông Sinh đột nhiên đứng lại,bất an kêu lên tiếng: "Nương."

      Nhị cường nhanh miệng : "Đó biểu di nhìn , ta ghạt người đúng , biểu ca thực đem theo hồ ly tinh này về nhà!”

      Mẹ Đông Sinh đứng cắn chặt răng lên tiếng, chính là tức giận thở phì phò, như là bị nghẹn khí. Đông Sinh đối với mẹ hiểu quá rồi, vừa thấy mẹ có bộ dáng này, thầm nghĩ ổn, kéo tay Tần Châu Ngọc , liền "chạy mau" .

      Cái gọi là, chậm, khi đó nhanh.

      Chỉ nghe mẹ ĐÔNG SINH tiếng bạo rống: "Tống Đông Sinh, ngươi lập tức đứng lại cho ta!"

      Đông Sinh lôi kéo Tần Châu Ngọc còn chưa kịp chạy tới cửa, liền bị nương cằm lấy cái chổi, chạy nhanh đuổi theo, dùng cán chổi, lưu tình chút nào liên tiếp đánh lưng ĐÔNG SINH.

      Đông Sinh nương này làm việc nặng thủ kính nhi, trực tiếp khiến cho bất ngờ kịp phòng Đông Sinh, tài ngã xuống đất. Tiếp theo đó là trận bùm bùm lý cách cách.Tần Châu Ngọc đứng ở bên cạnh, trong lúc nhất thời mắt choáng váng. Đông Sinh từng nếu mẹ đánh nàng nàng tuyệt có thể động thủ, nhưng tại là đánh Đông Sinh, nàng rốt cuộc biết có nên hổ trợ hay .

      Trong đầu liền nghĩ thể có hành động chống đối mẹ ĐÔNG SINH, bằng chuyện thành thân lại ngày càng rắc rối . Nhưng Tần Châu Ngọc thấy Đông Sinh bị mẹ đánh cho la lối ôm sòm, mắt thấy mặt mũi đều nhăn nhó đau đớn , cũng bất chấp mọi chuyện, xông lên ôm từ phía sau mẹ ĐÔNG SINH, vội vàng lớn tiếng kêu: "Nương, đừng đánh ."

      Lúc đầu mẹ ĐÔNG SINH chỉ muốn dạy dỗ con mình, nghe Tần Châu Ngọc biết xấu hổ mà kêu nàng như vậy, khí huyết lập tức bốc lên, vứt bỏ cái chổi, quay người lại đem Tần Châu Ngọc đẩy ra: "Tiểu hồ ly tinh, ngươi là con nhà ai? Đừng tưởng rằng ngươi mê hoặc được con ta, có thể được gã vào nhà ta. Hôm nay ta liền cho ngươi biết, lão nương là tuyệt đối chp ĐÔNG SINH lấy nữ nhân chuyên dụ dỗ đàn ông. "

      Tần Châu Ngọc giật mình đứng im, nàng khi nào thành tiểu hồ ly tinh ?

      Mẹ Đông sinh vì tức giận mà cũng chưa nhìn kĩ, xong câu này mới nhìn bộ dáng Tần Châu Ngọc , nhất thời cũng có chút sửng sốt. Nhị cường phải Đông Sinh ở trong thành nuôi dưỡng hồ ly tinh xấu xí hay sao, nhưng nương trước mắt này bộ dạng xinh đẹp, tuổi còn trẻ, bộ dáng lung linh, biểu tình hồn nhiên, thấy thế nào cũng giống là hồ ly tinh luôn dụ dỗ đàn ông.

      Nàng quay đầu oán hận trừng mắt nhìn nhị cường còn đàn đưung xem diễn, nhị cường thấy biểu di nhà mình nhìn bằng ánh mắt hung ác, sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng cười cười: "Cái kia... Biểu di, cha ta phỏng chừng ở tìm ta, ta trước... Ha ha." xong, lập tức chạy nhanh ra khỏi nhà Đông sinh.

      Lúc này, Đông Sinh mới thở hổn hển, khó khăn đứng lên, giữ chặt cánh tay của mẹ , đứt quãng : "Nương... Tiểu Ngọc... Tiểu Ngọc phải là dụ dỗ con, nàng sau này chính là con dâu của người ."

      Nghĩ chính mình vừa chưa gì tin lời nhị cường bậy, mẹ Đông sinh cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng lại chịu nhận, giận dữ trừng mắt nhìn Đông Sinh : "Xú tiểu tử, ngươi tùy dẫn nương trở về làm con dâu của ta, vậy coi là được sao? Ta phải khảo sát vài ngày, xem nàng có hợp ý ta , rồi ta mới quyết định đồng ý cho ngươi cưới nàng hay ." Quay sang nhìn vẻ mặt bất ngờ sửng sốt của TẦ CHÂU NGỌC, liền hừ câu rồi , "Còn chưa qua cửa nên đừng nhận nương, ta cũng chỉ xem ngươi cái phường chuyên dụ dỗ người thôi!"

      xong, nổi giận đùng đùng bỏ vào nhà.
      minmapmap2505, Yên Hoa, susu6 others thích bài này.

    3. Lehongthanh

      Lehongthanh Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      97
      giờ này mới đăng chương mới được....thông cảm cho mình nha
      BỐ Y THIÊN KIM

      Tác giả:ÚY PHONG

      Edid:lehongthanh

      Chương 34: nương

      về mẹ Đông Sinh họ Lý, đại danh Thúy Liễu, hồi còn trẻ cũng là nương đẹp nhất nhì thôn. Bất quá làm cho nổi tiếng bên ngoài phải vì có sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn mà là vô cùng hung dữ.Năm đó, Lý Thúy Liễu cũng là hoa khôi vùng, rất nhiều nam tử trẻ tuổi theo đuổi, coi trọng nàng, nhuwg tất cả kết cục đều có ngoại lệ, đều bị hung dữ của nàng mà làm cho chạy mất. Sau đó cuối cùng cũng gặp kẻ sợ chết là cha của Đông sinh, cũng là bộ dáng thư sinh nho nhã cử chỉ nhàng, biết dùng kế sách gì, rốt cục cũng thu phục được dữ dằn này, đem nàng cưới trở về thôn KIM VIỆN.

      Thực đúng với câu : hỏi thế gian tình là gì? vỏ quýt dày có móng tay nhọn.!

      Sau khi kết hôn cha mẹ Đông sinh tình cảm vợ chồng rất là hạnh phúc . Chỉ tiếc là, ngày vui chẳng kéo dài được bao lâu . Lúc Đông sinh vừa tròn hai tuổi, bị mắc bệnh lao mà qua đời, lưu lại mẹ Đông sinh quả phụ xinh đẹp và tiểu oa nhi.

      Lúc ấy, thôn KIM VIỆN có mấy kẻ lưu manh háo sắc, gặp mẹ ĐÔNG SINH là quả phụ trẻ tuổi xinh đẹp, liền nổi lên sắc tâm, thường thường khiêu khích quấy rầy mẹ ĐÔNG SINH.

      Mẹ Đông sinh mang theo đứa bé, vừa muốn tìm việc làm, vừa phải tốn tâm tư đối phó với bọn lưu manh vô lại này, vì thế trong lúc nhất thời, này mấy người liền càng ngày càng có hành động làm càn, nhất là tên bại hoại Tôn mặt rổ ở bên thôn Đông, lần thừa dịp ban đêm, thế nhưng dám cạy cửa sổ trèo vào lên gường mẹ Đông sinh.Mẹ Đông Sinh nửa đêm giật mình tỉnh giấc, nhìn trong đêm tối đen như mực thấy bản mặt của tên Tôn mặt rổ, trong lòng liền nổi trận lôi đình, rốt cục thể nhịn được nữa, cầm lấy cái cuốc để nơi góc tường đánh liên tiếp vào tên bại hoại Tôn mặt rỗ.

      Tôn mặt rỗ lường trước được việc, bị cái cuốc đánh tới tấp, thiếu chút còn toàn mạng, ôm cái đầu chảy máu, nghiêng ngả lảo đảo chạy nhanh ra ngoài. Mẹ Đông Sinh tính tình hung dữ, làm sao liền có thể dừng tay, khiêng cái cuốc liền đuổi theo, vẫn đuổi theo tên đó gần hai dặm đường .

      Tôn mặt rỗ bị truy đuổi chạy nổi nữa, mắt thấy còn thở nổi , đành phải quỳ mặt đất cầu xin tha thứ. Nhưng dù nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ ĐÔNG SINH cũng hề thấy tội ghiệp, đánh cho gãy luôn hai chân. Sau này, từtên Tôn mặt rỗ đổi thành tên Tôn què.

      Mẹ Đông Sinh sau đêm thành danh , từ đó về sau ai dám bắt nạt hai mẹ con nhi quả phụ Đông sinh nữa.

      Vừa làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, vừa làm cha lẫn mẹ, lại phải dạy dỗ nhi tử,mẹ Đông Sinh đương nhiên là đối với Đông Sinh khắc nghiệt đến cực điểm. Ngày bé Đông Sinh phải là người có tính tình hiền lành như bây giờ, cũng là hỗn thế ma vương, theo những đứa trong thôn, cả ngày gây rắc rối.Mẹ Đông Sinh quá bận, cũng có thời gian ân cần mà dạy dỗ, cả đời đểu mạnh mẽ, cho nên đều dùng đòn roi mà dạy dỗ. Những năm sau đó những người sống ở thôn Kim viện ngày ngày đều nghe thấy tiếng rống giận dữ, kéo dài la lên "Tống —— đông —— sinh ——" . Khi nghe được ba chữ này mọi người trong thôn đều biết là mẹ Đông Sinh dạy dỗ Đông Sinh .

      Bị đánh rất nhiều lần, Đông Sinh cũng thực bớt quậy phá, về điểm này tiểu quậy phá dấu diếm vô cùng tốt, thực ra chính tieery quỷ quậy phá nhưng có khả năng dấu diếm vô cùng giỏi. cùng đám tiểu quỷ làm chuyện xấu, đều có thể bày ra vẻ mặt vô tội, làm cho mọi người đều nghĩ trong mọi chuyện xảy ra đều liên quan đến . Dần dần tại trong thôn trở thành đứa trẻ hiền lành.

      Thời gian sau này, mẹ Đông Sinh đem Đông Sinh đưa đến trường học để học, ai ngờ đứa này có thiên phú về đọc sách, chỉ nghe giảng lần là có thể hiểu.Mẹ Đông Sinh trong lòng vui mừng, liền tạo cho mục tiêu, học hành tốt, thi được công danh. lúc còn Đông Sinh đọc sách cảm thấy rất thích, mới chống đối lại mục tiêu mẹ áp đặt cho ,thêm khả năng của mẹ bạo lực cộng thêm cấm đoán cưỡng bức , cho nên từ đưa trẻ chuyên quậy phá ở thôn dần dần cũng biến thành thư sinh nho nhã lệ độ .Có thể thấy được ở Đông Sinh có tínhchịu đựng nhẫn nhịn rất là cao, tất nhiên là cũng bởi vì có cuộc sống từ như vậy .Cho nên cũng hiểu vì sao dù Tần Châu Ngọc đối với càn quấy hung dữ ra sao , cũng có thể mặc kệ tức giận mà bỏ , cho là đúng. Đơn giản là, đối với hung dữ của Tần Châu Ngọc so với mẹ chẳng là gì .Đông Sinh thấy mẹ vàonhà, thở phào nhõm, bèn lau máu mặt mũi mình, trả lời : " có việc gì !"

      Tần Châu Ngọc còn chưa từ trong kiếp sợ lấy lại tinh thần, nhìn thân chật vật của Đông Sinh. lâu sau, rốt cục cũng từ trong cổ họng ra câu: "Mẹ ngươi quá hung dữ !"

      Đông Sinh thở dài, giống như thành thói quen, đứt quãng trả lời : " tốt quá, mẹ ta đánh ngươi. , chúng ta vào thôi."

      Tần Châu Ngọc theo phía sau Đông Sinh, đến trước cửa nhà trong, nàng lại ra câu: "Yên tâm, ta tuyệt đối đánh trả ."Mang theo quyết tâm cao độ.

      Hai người vừa mới vào nhà, mẹ Đông Sinh ngồi lặt rau, Đông Sinh ha ha cười, kêu tiếng: "Nương." Dứt lời, lại lôi kéo Tần Châu Ngọc ám chỉ nàng.Tần Châu Ngọc phản ứng lại đây, chạy nhanh giọng theo gọi : "mẹ."

      ngờ, tiếng vừa thốt ra,mẹĐông Sinh liền dùng ánh mắt muốn giết người nhin nàng. Tần Châu Ngọc run run chút, lập tức sửa miệng: "Đại nương."

      Mẹ Đông Sinh hừ tiếng, thu hồi ánh mắt giết người , lại nhìn thấy tay hai người nắm , từ trong lỗ mũi hừ tiếng : "Còn chưa thành thân liền nắm tay nắm chân chẳng ra thẩ thống gì.

      Đông Sinh vừa nghelập tức buông tay ra, liền lại, lấy cái rổ trước mặt mẹ , cười cười : "con cùng Tiểu Ngọc giúp ngươi lặt."

      Mẹ Đông Sinh nhìn cũng thèm nhìn : " ra chỗ khác ,đừng trước mặt ta mà giả bộ nịnh nọt."

      Đông Sinh đành cảm thấy hổ thẹn mà lui về phía sau.

      Lúc ăn cơm , bởi vì mẹ Đông Sinh đối với chuyện Đông Sinh đột nhiên dắt đứa con dâu về , thực vui, liền nấu được món đồn ăn nào ngon, chỉ làm dĩa rau xanh và dĩa dưa muối ăn cùng với cháo, dùng để chiêu đãi con trai lâu ngày mới về và nàng con dâu tương lai

      Đến buổi tối, Đông Sinh chuẩn bị giương chiếu trong phòng trước đó mình cho TẦN CHÂU NGỌC xong xuôi , chính mình ôm chăn gối mới chuẩn bị phòng dành cho khách ngủ , lại bị mẹ của lập tức ngăn lại, vui : "vẫn chưa cưới vào cửa cho ta ngủ phòng của ngươi? Như vậy có quá nhanh ?"

      Đông Sinh bất đắc dĩ, định mở miệng cầu tình mẹ , lại bị bà câu ngăn lại : "Còn mau mang vị tiểu Ngọc nương này ngủ ở phòng dành cho khách!"

      Đông Sinh vẫn còn định cầu xin thêm, bên này Tần Châu Ngọc cảm thấy chột dạ , nhanh lôi kéo tay áo của : "Ta ngủ ở phòng khách là được rồi."

      xong, nàng dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn mẹ ĐÔNG SINH, lại bị mẹ ĐÔNG SINH dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn lại.

      Cảm thấy ở mẹ thể di chuyển, Đông Sinh đành đem Tần Châu Ngọc an bài tốt, cũng dám ở lại gian phòng khách này lâu liền lập tức ra. trở lại nhà chính vẫn thấy bộ dáng mẹ vẫn còn tức giận vui, chạy nhanh lại lôi kéo đỡ mẹ ngồi xuống ghế, thành đem chuyện Tần Châu Ngọc mọi chuyện kể cho mẹ nghe .

      "Ngươi là thẩm chí cũng nhớ mình là ai?"Mẹ Đông Sinh kinh ngạc hỏi.

      "dạ" Đông Sinh gật đầu.

      "Cũng biết từ đâu tới đây?"

      "dạ." Đông Sinh lại tiếp tục gật đầu.

      "Thậm chí cũng biết có hôn phối hay chưa?"

      "dạ" Đông Sinh lại gật đầu.

      "Ta như thế nào lại dạy dỗ ra được đứa con ngốc như vậy hả trời?" mẹ Đông Sinh rốt cục thể hiểu nỗi đứa con do ình đẻ ra, "Vạn nhất người ta có hôn phối , làm sao bây giờ? Tạm đến nàng có phải là con gài nhà lành hay . Sợ là đến lúc đó bị phu quân người ta tìm tới cửa lúc đó ngươi tính sao? Chẳng phải là chiếm lấy con dâu người ta a! Còn có, ngươi nhìn xem nàng kia da thịt trắng nõn đầy đặn, nhìn chắc chắn phải con nhà nghèo. Đến lúc đó, chuốc lấy phiền toái rất lớn , ngươi ta là mẹ ngươi lúc đó nên làm gì ?”

      "Chuyệ này... con từng nghĩ đến. Cho nên con nhất định phải họ tốt để chuẩn thi để đạt được công danh, vạn nhất người nhà nàng ta có tìm đến, cũng dễ bề ăn "

      Mẹ Đông Sinh lại bị chọc tức, hung hăng đánh vào đầu Đông Sinh : "Ngươi là muốn chọc lão nương tức chết đúng ! Hồi trước cho ngươi tham gia khoa khảo, ngươi nhất định để tâm, hôm nay rốt cục cảm thấy thi là tốt nhất nhưng là vì nương lai lịch. Khó trách Đại Tráng cùng nhị cường ngươi nuôi dương hồ ly tinh, xem ra chưa chắc là sai!"

      "Mẹ..." Đông Sinh giật mình , sợ hãi kêu lên.

      Mẹ Đông Sinh thở hổn hển tức giận : "Kêu la cái gì!" xong, bỗng nhiên lại có nhớ đến còn chuyện chưa hỏi "Ngươi cho ta biết, ngươi cùng nàng có quan hệ xác thịt chưa?"

      Đông Sinh ngẩn người, mặt nóng lên, lập tức lắc đầu.

      Mẹ Đông Sinh nửa tin nửa ngờ nhìn biểu tình của con trai mình: " có.?Lúc này, Đông Sinh rốt cục có chút nhịn được , thanh cũng đề cao vài phần: "Nương, người coi con là hạng người như vậy sao? Người cũng phải biết, năm ấy, số thanh niên lừa gạt ta thanh lâu, ta cái gì cũng làm. Người , ta làm sao có thể cùng Tiểu Ngọc làm chuyện như vậy được."

      " làm làm, lớn tiếng như vậy làm gì?" mẹ Đông Sinh tức giận trừng mắt với , nghĩ nghĩ, mặt bỗng nhiên lại thay đổi vẻ mặt coi thường nhìn , từ xuống dưới nhìn lượt, " như vậy, con ta vẫn còn ngây thơ non nớt lắm?"

      Đông Sinh lập tức sửng sốt, rốt cục thẹn quá thành giận nhảy dựng lên, đối với mẹ hai mắt trừng nhìn nhau, cũng được bao lâu, lập tức chạy nhanh về phòng, đóng cửa phòng lại mạnh.

      Mẹ Đông Sinh cười đến mặt mày sáng lạn, liền theo ở phía sau đập đập cửa phòng , lớn giọng : "Non liền non, có cái gì thẹn thùng ? Bất quá, lại tiếp, ngươi năm nay cũng hơn hai mươi , ngay cả mùi nữ nhân còn chưa nếm qua, ra cũng là có chút mất mặt quá . Sớm biết rằng như vậy, lúc trước các ngươi thanh lâu, ngươi nên cùng bọn họ cùng nhau khai trai , cũng đến mức bây giờ còn là trai tân. Ngươi cũng đừng trách ta, ta trước kia cũng chỉ dạy ngươi, cho phép hái hoa ngắt cỏ, đùa bỡn nữ nhân, cũng kêu ngươi thủ thân như ngọc như vậy..."

      Đông Sinh nghe mẹ càng lúc càng qua đáng, nghiến răng nghiến lợi đem lỗ tai bịt lại muốn nghe nữa.
      minmapmap2505, Yên Hoa, susu4 others thích bài này.

    4. Lehongthanh

      Lehongthanh Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      97
      SAO ÍT NGƯỜI VÀO ĐỌC QUÁ VẬY.CHẮC MÌNH DỊCH HAY RỒI...HU HU
      BỐ Y THIÊN KIM
      Tác giả:ÚY PHONG

      Edid:lehongthanh

      Beta:Hằng lê

      Chương 35: vui mừng

      Sáng sớm hôm sau, ba người ăn qua loa điểm tâm. Mẹ Đông Sinh liền nhìn Tần Châu Ngọc : "Ngươi... Hôm nay theo ta ra ruộng nhổ cỏ"

      Đông Sinh vừa nghe, lập tức mở miệng: "Nương, ta cùng người , Tiểu Ngọc nàng chưa làm bao giờ, sợ là làm tốt."

      "Ngươi theo ta làm gì, lo ôn bài , đừng đến lúc thi Hương bắt đầu, ngươi còn chủa có chuẩn bị." Mẹ Đông Sinh liếc ĐÔNG SINH cái, lại nhìn Tần Châu Ngọc , "Muốn làm con dâu của thôn KIM VIỆN ta, ngay cả việc nhổ cỏ cũng biết làm, sao được?"

      "Đại nương, ta ta ." Tần Châu Ngọc thầm nghĩ nhổ cỏ có cái gì khó, vội vàng gật đầu. Nàng còn muốn cùng thư ngốc thành thân, cũng muốn mẹ của đòng ý hôn này.Mẹ Đông Sinh đối với thái độ tích cức của nàng coi như vừa lòng, khi chuẩn bị ra cửa, bỗng nhiên lại nhìn nàng từ xuống dưới đánh giá, rồi sau vẻ mặt xem thường :

      "ngươi nghĩ dạo sao?phải xuống ruộng làm việc a, ngươi nghĩ như tiểu thư con nhà giàu ngắm hoa sao?"

      xong, cũng chờ Tần Châu Ngọc có phản ứng gì, thẳng vào phòng, lát sau, chính là cầm bộ quần áo hoa vải thô nhét vào trong tay Tần Châu Ngọc: "Thay cái này."

      Tần Châu Ngọc tiếp nhận bộ quần áo kia, lật ngang lật dộc nhìn , miệng trề ra, chậm vào trong thay.Cuối cùng vẫn là vô cùng ghét bỏ, nàng theo thói quen ngẩng đầu, muốn cự tuyệt mặc bộ quần áo quê mùa này. ngờ lại nhìn thấy ánh mắt mẹ Đông Sinh hỏi “ muốn ý kiến gì?" . Nàng chỉ có thể im miệng, cam tâm mà quay đầu, u ám nhìn về phía ĐÔNG SINH.

      Đông Sinh nhìn thấy được ánh mắt cầu cứu và trách móc của nàng nhìn , còn chưa kịp suy nghĩ có nên ra tay cứu giúp nàng , liền nhìn thấy ánh mắt muốn giết nếu dám cầu xin giúp nàng. nhìn thái độ của hai người biết làm sao, nghiêng đầu nhìn nhìn bên ngoài sân, đánh trống lãng : "Ai nha! Sắc trời còn sớm, cái gọi là thời gian trôi qua nhanh, ta nên ôn bài thôi ."

      xong, lập tức mở cửa phòng, nhanh chóng chui vào trong phòng.Tần Châu Ngọc dùng ánh mắt phẫn hận nhìn theo , tức giận dậm chân. Mẹ Đông Sinh cũng dùng ánh mắt nhìn về phía nàng, lạnh lẽo mở miệng:

      "Làm sao vậy? Còn mau thay quần áo theo ta, chẳng lẽ bây giờ trời còn chưa nắng , trễ ngươi muốn phơi nắng sao?."

      "Dạ" Tần Châu Ngọc cam lòng vào trong thay đồ, đem bộ y phục ĐÔNG SINH dùng hết tiền trong người để mua cho nàng cởi ra, mặc vào bộ quần áo bông củ kĩ do mẹ ĐÔNG SINH đưa.Lúc nàng ra,mẹ Đông Sinh mỉm cười, vừa lòng gật gật đầu: "Thế này mới giống bộ dáng làm việc."

      Tần Châu Ngọc từ trước tới giờ chưa bao giờ tiếp xúc với ruộng lúa, chỉ cảm thấy mẹ Đông Sinh mang nàng đến đám ruộng mọc xanh um tùm, gió từng cơn mang theo mùi hương lúa thổi tới, tinh thần sảng khoái, hoàn toàn mục đích mình đén đây làm gì.

      "Còn thất thần ở đó làm gì?" Thẳng đến bị khi mẹ Đông Sinh lớn giọng gọi tiếng, mới gọi tinh thần trở về.Nàng ngẩng đầu lên nhìn vừa thấy, nguyên lai mẹ Đông Sinh biết khi nào xuống ruộng, sắn ống quần lên, bắt đầu chuẩn bị làm việc.

      Mẹ Đông Sinh thấy nàng còn bộ dáng chậm chạp, mặt muốn kiên nhẫn: "Nhanh thoát hài theo ta xuống ruộng cắt lúa, vì sao cứ để ta gọi hoài, cũng phải là a Hoàng trong nhà muốn ta đánh cái mới chịu làm ah?."

      Tần Châu Ngọc trán nổi ba đường hắc uyến. A Hoàng nàng biết đó là gì, chính là con chó lười biếng mà nhà Đông sinh nuôi. Miệng nàng oán thâm hai câu, lập tức cởi hài.


      Bên này vừa cởi giày ra , liền lộ ra đôi chân trắng ngần đẹ đẽ. Mẹ Đông Sinh nhìn thấy đôi chân trắng nõn kia, dường như cũng là giật mình, chẳng qua chợt lại : "Đừng đứng lâu , làm xong sớm ta trở về nhanh chút chứ chờ mặt trời lên cao, chúng ta bị cháy nắng hết."

      Tần Châu Ngọc vừa nghe, lập tức xuống ruộng liền.

      "Này này này... Ngươi cẩn thận chút, đừng đạp lên trúng lúa."

      "Gọi ngươi nhổ cỏ, phải kêu ngươi nhổ lúa. Ngươi là kẻ ngốc sao? Ngay cả cỏ dại và lúa cũng phân biệt được?"

      "Ngươi còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Ngươi nhổ như vậy, đây la mới có mẫu, nhổ hết đám ruộng tới tết cũng chưa xong."

      Tần Châu Ngọc chỉ cảm thấy, đầu óc kêu ong ong , giống như có đám ruồi bọ bay trong lỗ tai nàng. Bị mẹ Đông Sinh mắng như vậy, nàng luống cuống tay chân đến cuối cùng là càng làm càng loạn.

      Như vậy còn chưa đến, nàng tập trung nghe mẹ ĐÔNG SINH lãi nhãi , cảm giác được dưới chân có cái gì vừa động. lát, nàng bỗng nhiên hét lên tiếng, trpng tay vẫn cầm mớ lúa lẫn cỏ nhổ sai khi nãy, lớn tiếng kêu lên, ba chân bốn cẵng mặc kệ nhìn về phía trước chạy loạn khắp nơi. Mà những người bị nàng tông trúng đều bị ngã trái phải nằm đè lên lúa.

      Còn chưa chờ mẹ Đông Sinh gì, Tần Châu Ngọc đứng ở ruộng, vỗ ngực, thở hồng hộc chỉ vào vị trí nơi nàng mới đứng, lắp bắp : "Vừa... Vừa mới, có... Có cái gì vậy cắn ở chân ta!"

      Mẹ Đông Sinh nhìn loạt người ngã xuống kia, hô hấp đột nhiên tăng cao, trong ánh mắt thiếu chút nữa có thể phun ra lửa.

      Nàng nghiến răng nghiến lợi đến chỗ Tần Châu Ngọc vừa đứng, tay thò xuống bùn mò qua mò lại. Sau lát, tay rút ra khỏi đóng bùn, tay còn cầm con vật còn sống, nhìn kỹ ra là con cá chạch.

      Nàng cầm con cá chạch, oán hận trừng mắt nhìn cái người vẫn đứng sợ sệt phía ruộng: "Ngạc nhiên cái gì? Ruộng nước phải có lươn cũng là cá chạch!"

      Tần Châu Ngọc đứng xa nhìn thấy vật đen tuyện ngọ ngoạy trong tay mẹ ĐÔNG SINH, nhàng thở ra, bĩu môi: "Con còn tưởng rằng là có rắn!"

      Mẹ Đông Sinh đem cá chạch ném vào bên trong cái xô bên hông, tức giận thở hổn hển chỉ vào nàng: "Ngươi là thứ phá của, nhìn xem những mẫu lúa xanh tốt của ta , bị ngươi làm hư hại ít . Ngươi khôn hồn làm việc cho tốt, nếu vẫn còn làm lúa chết, ta để cho ngươi yên đâu."

      Tần Châu Ngọc nhìn xuống nơi mình làm cho hư hết lúa , khỏi cũng có chút chột dạ, lập tức gật đầu.

      "Vậy ngươi còn mau xuống ruộng làm nhanh lên!"

      MẹĐông Sinh bên này dùng thanh sư tử rống, liền nghe được thanh bên kia gọi: "Biểu di, biểu di" .

      Nhìn theo hướng có tiếng gọi mình mẹ đông sinh nhìn thấy nhị cường chạy lại đằng này kêu bà, đối với nàng phẩy phẩy tay: "Biểu di, heo mẹ nhà con sinh heo con lần đầu, mẹ con kêu biểu di qua phụ mẹ con tay!"

      Mẹ Đông Sinh nhớ tới cái gì dường như quên vỗ vỗ đầu: "Ai nha,saota đem việc này quên mất , ta lập tức theo ngươi."

      xong, liền lập tức lên ruộng, ở bên cạnh ruộng tùy tiện rửa chân, cũng mang giày, đem giày xách ở trong tay liền chuẩn bị theo nhị cường .


      Chính là vừa được vài bước, mới nhớ tới còn có Tần Châu Ngọc, lại lui về sau, phụng phịu : "Đến lúc ta trở vềnếu ruộng vẫn còn bộ dạng như cũ, lúa cũng nhổ hết, ngươi đừng hy vọng ta cho Đông sinh cưới ngươi vào cửa. Chúng ta là nông dân, chẳng muốn gặp nhất là kiểu đại tiểu thư tứ chi làm được ,lúa va cỏ cũng phân biệt được.

      xong, vừa tức giận nhìn cánh ruộng bị thê thảm, oán hận rời .

      theo phía sau mẹ Đông Sinh là nhị cường, thấy người vừa qua, liền quay đầu đối với Tần Châu Ngọc lêu lêu cười, : "Biểu tẩu, ngươi chậm rãi làm , chúng ta trước ."

      nhìn Tần Châu Ngọc bằng ánh mắt coi thường, nhìn xuống khẩu hình miệng của phun ra bốn chữ"Hạ lưu bại hoại"sau khi nghe được bốn từ đó, chỉ phải tức giận thu hồi lại kiểu trêu tức , xám xịt cùng mẹ Đông Sinh rời .

      hiểu biểu ca nhõ nhặn thư sinh hiền lành của , coi trọng nha đầu hung dữ này ở điểm nào mà ra sức ch chở cho nàng.

      Đợi hai người rồi, Tần Châu Ngọc mặt xụ xuống, đặt mông ngồi ở bờ ruộng , vừa hận đưa tay ngắt cọng cỏ đưa lên miệng dùng sức mà nhai , khuôn mặt nhắn nhăn thành đoàn. Lúc này, ánh mặt trời lên cao thời tiết cực nóng, nàng nhìn thửa ruộng như có thâm thù từ lâu với nàng.

      "Như thế nào? Tức giận?" Bỗng nhiên, Tần Châu Ngọc cảm giác đỉnh đầu có bóng đen chiếu xuống dưới, ôn hòa mang theo giọng điệu nhàng, như là dòng suối mát, rót vào thời tiết nóng nực này.


      Nàng sờ sờ đầu vừa mới bị đội mũ rơm, ngẩn đầu chề môi, nhìn về phía Đông Sinh: "Tử thư sinh, ngươi rất vui sướng khi ta gặp khó khăn?"


      " oan cho ta! Ta làm sao vui sướng khi nàng gặp nạn." Đông Sinh ngồi xỏm xuống ở bên cạnh nàng, nhìn nàng từ xuống dưới, quần áo vải bông thô kệch,mặc vào thân hình bé của nàng, nhìn có vẻ hơi rộng chút, nhìn vậy thấy có chút thơ ngây ngu ngơ buồn cười. Hai má trắng nõn, bởi vì ánh mặt trời chiếu vào, biến thành đỏ bừng hai má, vừa đáng thương vừa đáng . Mà ở cái trán nhẵn nhụi sáng bóng kia tiết ra nhiều mồ hôi chảy dọc xuống hai bên má nàng.

      Đông Sinh nhìn thấy hơi đau lòng, vươn tay ra, nhàng đem mồ hôi giúp nàng lau khô.

      Tần Châu Ngọc cũng thèm liền ghạt tay ra: "Ngươi chính là vui sướng khi ta gặp nạn, trước kia ta hay bắt ngươi làm này làm nọ cho ta, hôm nay ta bị mẹ ngươi hành hạ lại, biết trong lòng ngươi có bao nhiêu vui sướng!"

      Đông Sinh cười lắc đầu, nhìn lúa bị nàng đạp hư, sớm biết rằng có trường hợp này xảy ra. Dù sao mẹ đối với nàng như vậy cũng là nhân từ rồi, nếu là trước kia có tên nhóc nhà ai mà làm hư cộng lúa của mẹ , mẹ chắc chắn đuổi theo mà đánh cho tên đó trận. Mà hôm nay, từ xa nhìn tới, mẹ tuy có thực rất tức giận, nhưng cũng làm khó cho nàng. Điều này làm cho nhõm biết bao nhiêu.


      Đông Sinh vừa nghĩ vừa đem giầy cởi ra, Tần Châu Ngọc nhìn thấy chỉ liền hỏi"Ngươi làm gì" theo xuống ruộng.

      Vừa thấy Tần Châu Ngọc ở ruộng muốn xuống dưới này, mới nhanh tay ngăn cản nàng lại: "Nàng đừng xuống. Nếu lại làm hư lúa,mẹ của ta có thể đuổi nàng ra khỏi nhà."

      Lời này quả nhiên thành công làm cho Tần Châu Ngọc đứng im tại chỗ, nàng nhìn Đông Sinh làm dưới ruộng cả nữa ngày, mới hiểu ra ha ha cười rộ lên: "Thư ngốc, ra là chàng đến giúp ta . Ai nha,vậy mà vừa rồi ta lại hiểu lầm chàng! Nhưng mà , chàng làm nhanh chút a, bằng mẹ chàng mà quay lại, hai ta chết chắc."

      Quả nhiên là hề khách khí.

      "Yên tâm, mẹ ta đến nhà nhị cường, gặp được mẹ nhị cường , cho dù có việc gì làm, cũng chuyện mất nữa ngày. trở về nhanh như vậy đâu."

      " vậy sao!" Tần Châu Ngọc hiểu gật gật đầu, bỗng nhiên hiểu ra được cái gì, mắt đen lúng liếng mở to, "Thư ngốc, là chàng nhờ người kêu mẹ chàng , đúng hay ?"

      Đông Sinh cũng trả lời nàng, chỉ liếc nàng cái, tiếp tục làm việc.

      Tần Châu Ngọc vì phát được việc này cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào giơ hai tay lên, quên hết tất chạy nhanh xuống ruộng ôm Đông Sinh.


      Cũng may Đông Sinh nhanh tay lẹ mắt, nàng còn chưa kịp dẫm nát lúa dưới chân, nhanh ngăn cản nàng lại.

      Vừa cản nàng đứng yên lại, Tần Châu Ngọc liền lập tức ôm , dưới ánh mặt trời,hai người ngã xuống ruộng.

      Lúc này có mấy thanh niên trai tráng trong thôn ngang, thấy cảnh trước mắt, huýt sáo, hướng hai người : "Ai nha, kia phải Đông Sinh sao? Mau nhìn kìa, cùng nương mang từ trong thành về thân mật kìa!"

      Đông Sin nhìn mặt trời chói chang cao, chỉ cảm thấy cả mặt đều đỏ bừng .
      minmapmap2505, Yên Hoa, susu7 others thích bài này.

    5. Lehongthanh

      Lehongthanh Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      97
      HÔM QUA GIỜ MÌNH BỆNH QUA HÔM NAY MỚI LÀM CHƯƠNG MỚI ĐƯỢC.XIN LỖI MỌI NGƯỜI NHA!
      BỐ Y THIÊN KIM

      Tác giả:ÚY PHONG

      Edid:lehongthanh

      Chương 36: dối

      Đông Sinh ngước nhìn mặt trời chói đỉnh đầu hai người , nhận được nhiệt tình của nàng làm Đông sinh đỏ mặt . vào lỗ tai Tần Châu Ngọc : "Mau đứng lên , người ta thấy cười cho !"

      Tần Châu Ngọc vui sướng liền trở lại bình thường , lập tức đứng lên, nhìn vào hướng hai nam nhân vừa mở miệng chọc hai người bọn họ, giọng giận dữ rống lên: "Nhìn cái gì mà nhìn! Đồ nhiều chuyện!"

      Hai người bị mắng những tức giận mà còn, giọng ngã ngớn chọc họ: "Ôi! Nương tử của Đông sinh ra là mụ la sát! Đông Sinh Đông Sinh, người phụ nữ ở giường có phải cũng hung dữ như vậy ?"

      Hai người này cùng Đông Sinh từ lớn lên , chẳng qua Đông Sinh người ta trưởng thành là tú tài tuấn tú lịch , còn bọn họ lớn lên lại trở thành bọn học hành nghề nghiệp.

      Hai tên có học thức lễ phép cho nên chuyện tất nhiên là biết ngại ngùng là gì, thấy Đông Sinh đỏ mặt, càng hăng say.

      Nhưng bọi hon nghĩ tới là , nương tử của Đông Sinh, mụ la sát. Tần Châu Ngọc thấy hai người vẫn trêu chọc, ra những câu hay, ngồi xổm xuống đất, hai tay cầm hai cục bùn , giận dữ ném vào mặt hai người đó.

      Ba! Ba! Hai tiếng. Thành công chọi trúng bùn vào giữa mặt hai người đó.

      Đông Sinh thấy hai người bị chọi trúng bùn la lối um sùm, cũng mở miệng cười to lên, mới lúc nãy còn cảm thấy xấu hổ: " tiểu tử thúi, các ngươi lần sau còn dám trêu chọc đại ca như ta đây ."

      Hai người kia bị chọi hai quả bùn vào miệng, mở miệng : "Đông Sinh ca, ngươi thảm , cưới về nương tử hung dữ như vậy , tim con cọp cái về làm dâu nhà huynh, huynh đệ chúng ta lo lắng cho huynh ."

      Đông Sinh cười: "Đừng thay ta lo lắng, các ngươi vẫn nên lo kiếm vợ cho bọn ngươi trước !"

      Lời này ra trúng chỗ đau của hai người bọn họ, hai ngươi bọn họ cũng thèm cãi lại lau mặt tức giận bỏ .

      Tần Châu Ngọc đắc ý vỗ vỗ tay: "Cho bọn biết lợi hại của ta."

      Đông Sinh nhìn thấy khuông mặt nhắn của nàng lộ vẻ đắc ý , trừng mắt nhìn nàng cái: "Biết nàng lợi hại, ngồi yên ruộng đợi ta , đừng làm phiền ta làm việc."

      Tần Châu Ngọc đối với lời của Đông sinh nghĩ là rất đúng, cười khanh khách , rất biết nghe lời trèo lên ruộng ngồi xổm xuống đợi .

      Đông Sinh tuy rằng nhìn là thư sinh , nhưng đối với xử trong cuộc sống, cũng là chút sợ ai. Bởi vì có cha , Đông Sinh từ thấy mẹ làm việc mệt nhọc, từ lúc biết chuyện nhìn mẹ mà cảm thấy đau lòng, luôn tranh việc làm để đỡ đần cho mẹ . Tuy rằng mẹ Đông Sinh vẫn hy vọng Đông Sinh đọc sách tốt, thi đậu công danh, nhưng từ khi lớn tuổi, có con trai chia sẻ cũng xảm thấy an ủi .

      Đông Sinh làm vừa cẩn thận vừa nhanh chóng, động tác thành thục, thân người có chiều cao lý tưởng, nhìn vừa giỏi giang tuấn tú.

      Tần Châu Ngọc chống đầu, khóe miệng hướng hai bên rộng, tươi cười chân trong sáng. Nàng vẫn nghĩ Đông Sinh là thư sinh tay trói gà chặt , nghĩ, làm việc nhà nông cũng có thể thành thục giỏi giang như vậy. Đây là tướng công của nàng, so với tướng công của người khác là giỏi nhất. Bất tri bất giác, cảm thấy kiêu ngạo và thỏa mãn, trong lòng Tần Châu Ngọc mãn nguyện và hạnh phúc.

      Đông Sinh tựa hồ là cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của nàng, ngẩng đầu xa xa nhìn về phía nàng. Nàng hướng vẫy vẫy tay, khóe miệng mở to, tươi cười sáng lạn như ánh ban mai vào sáng sớm, Đông Sinh chỉ cảm thấy có chút mê muội, biết là bị ánh mặt trời chiếu , còn nhìn thấy được núm đồng của nàng khi cười.

      ngượng ngùng nở nụ cười, yên lặng cúi đầu.

      Đương nhiên, cũng có nhắc nhở nàng, mặt nàng dính bùn do hai tay nàng tạo nên.

      Đông Sinh rất nhanh nhổ sạch cỏ, lại xử lý tốt số lúa bị Tần Châu Ngọc làm hư. Thở phào nhõm, trở về bờ ruộng.

      Tần Châu Ngọc mở to đôi mắt đen lúng liếng, cười đối : "Thư ngốc, chàng lợi hại."

      Nàng khen , nửa xuất phát lòng , nửa xuất phát nịnh nọt . Đông Sinh hiểu tính của nàng quá, thản nhiên nhìn bộ dánh chân chó của nàng: "Chạy nhanh rửa chân cho sạch rồi về nhà, đừng phơi nắng lâu quá xấu xí."

      Tần Châu Ngọc liên tục gật đầu.

      Nước suối mát lạnh, chảy xuống chân là sảng khoái. Tần Châu Ngọc ngâm rử cả ngày cũng muốn rời , còn lôi kéo Đông Sinh cho , tâm tình rất tốt ngân nga hát.

      Đông Sinh nghe tiểu khúc xa lạ: "Bài hát này nàng học ở đâu? ."


      Tần Châu Ngọc ngẩn đầu nghĩ nghĩ: " biết, vì sao cứ hát được ra miệng thôi ."

      Đông Sinh mày hơi chau lại, ca khúc này biết, nhưng có thể khẳng định phải của vùng này. Như thế, Tần Châu Ngọc chỉ sợ từ phương xa trôi dạt về đây.

      Nghĩ như vậy, Đông Sinh trong lòng biết nên vui mừng, hay là lo lắng.

      Tần Châu Ngọc thấy Đông Sinh nửa ngày tiếng nào, nghiêng đầu nhìn về phía , con mắt lúng liếng, hắc hắc cười mở miệng: "Thư ngốc, ta nghĩ ta yêungươi!"

      Đông Sinh suy nghĩ bị câu này làm cho bừng tỉnh, mặt đột nhiên đỏ lên. Nha đầu này suy nghĩ như thế nào liền như thế đó, thoáng ngại ngùng , khó khăn cự tuyệt: : " tại là ban ngày."

      Tần Châu Ngọc biểu môi coi thường , oán giận: "Khi ở nhà lại gặp mẹ chàng, ta lại thể lại gần ngươi."

      Trong lòng Tần Châu Ngọc nhận định , Đông Sinh chính là tướng công của nàng , đương nhiên cần gì phải dấu diếm .

      Đông Sinh quay đầu, nhìn phía sau sườn mặt của nàng , nhìn đến vành tai của nàng đỏ bừng , chỉ giỏi mạnh miệng , trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào, mặc kệ ai thấy muốn qua ôm nàng vào lòng, đến bên cạnh nàng, Tần Châu Ngọc bỗng nhiên lại quay đầu, u oán nhìn .

      Bao nhiêu nhiệt tình của Đông Sinh liền bay mất, yên lặng lui ra phía sau ít khoảng cách, sau đó mặt chút thay đổi nhìn mặt nàng hai vết bùn lớn, mặt biến sắc mở miệng: "Sợ người khác nhìn thấy , chúng ta e ngại . Lỡ tới tai mẹ ta hay cho nàng thôi ."

      Tần Châu Ngọc bất mãn oán thầm , cũng chỉ bơ ý định thân mật ở ngoài.

      Như Đông Sinh đoán trước, khi mẹ về đến nhà, trời muốn tối . Hấp tấp đivào cửa, liền lớn tiếng ồn ào: "Đông Sinh, Đông Sinh, ngươi thành cho mẹ biết, có phải hay ruộng kia do ngươi làm đúng ?"

      Tần Châu Ngọc chột dạ nhìn mặt Đông Sinh, chỉ thấy vẻ mặt vô tội : "Ta hôm nay luôn luôn tại trong phòng đọc sách , làm sao có ra đồng nhổ cỏ được. Ta nghĩ là Tiểu Ngọc làm đó, nàng giữa trưa mới từ ruộng quay trở về ."

      Thấy Đông Sinh chuyện bình tĩnh giống như dối, Tần Châu Ngọc cũng còn lo lắng, ngẩn đầu phụ họa: "Chính là con làm , con làm mất hết cả buổi sáng đó !"

      Mẹ Đông Sinh vốn tin hai người này , nhưng thấy mặt Tần Châu Ngọc dính hai vết bùn lớn , nghi ngờ cũng bớt nữa, nghĩ nhổ cỏ cũng phải là công việc gì khó khăn, liền nửa tin nửa ngờ tin bọn họ. Nghĩ nghĩ, lại chỉ vào Tần Châu Ngọc : "Ngươi... Ngày mai theo ta lên núi đốn củi."

      Tần Châu Ngọc vừa nghe, kêu nàng đốn củi, chút nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng.

      Đông Sinh bỏ quyển sách tay xuống : "Nương, chuyện đốn củi vẫn nên để con tốt hơn."

      Mẹ Đông Sinh lần này cũng lập tức ngăn cản, chỉ là nghĩ nghĩ: "Được , chúng ta ngày mai ba người cùng đốn củi."
      minmapmap2505, Yên Hoa, susu5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :