1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bố Y Thiên Kim - Úy Không (Chương mới)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tuhuvameomun

      tuhuvameomun New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      12
      chuyện hay quá mà sao lại drop vậy bạn ơi!

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      mình xin thông báo truyện này drop do dạo này mình bận nên xin ngưng thời gian giờ mình trở lại edit. xin lỗi vì chậm trễ. @tuhuvameomun, @nhimxu
      Last edited: 3/10/15
      tuhuvameomun thích bài này.

    3. tuhuvameomun

      tuhuvameomun New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      12
      Hihi,hóng nhiều bạn nhé!

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      BỐ Y THIÊN KIM​
      Chương 27: Tuyển tú

      Edit: SeobMon

      Beta: Ishtar

      Cố Khinh Chu - Cố tướng quân quyền cao chức trọng bị nương hung dữ của huyện đánh cho bị thương, hôn mê hai ngày.

      Đây là chuyện lớn.

      Vì thế, Tần Châu Ngọc bị Huyện lệnh đại nhân nhốt vào đại lao, chờ Cố tướng quân tỉnh lại rồi xử lí.

      Thế nhưng vẫn là Cố tướng quân trêu ghẹo người ta trước, tuy rằng bắt Tần Châu Ngọc nhốt vào đại lao nhưng Huyện lệnh đại nhân giống như giam nàng mà còn cho phép Đông Sinh vào thăm.

      Lỗ mũi Đông Sinh vẫn còn sưng, qua khung cửa nhin thấy dáng vẻ này của , vành mắt Tần Châu Ngọc lại bắt đầu đỏ lên: “Cái tên tướng quân đáng ghét kia, nghĩ bản thân mình giỏi lắm hay sao? Nếu lần sau gặp , xem ta trừng trị ra sao?”

      Thấy nàng vẫn biết nặng , Đông Sinh nghiến răng nghiến lợi chỉ tay về phía nàng: “Nàng tại sao lại hiểu chuyện như thế, nàng có biết mình gây đại họa rồi hay ? Người ta là tướng quân quyền cao chức trọng, đánh người cũng chỉ vì say rượu, sao nàng có thể đánh mạnh như thế?”

      Tần Châu Ngọc quẹt miệng, có chút chột dạ, thấp giọng : “Ai bảo đánh huynh.” Suy nghĩ chút, nàng tiếp: “Hơn nữa, người sai là , chờ tỉnh lại, ta nhất định phải phân phải trái với , ta tin đời có vương pháp. Huyện lệnh sợ nhưng ta .”

      Đông Sinh hơi ngẩn ra, thấy bộ dạng cương quyết của nàng biết gì cũng vô ích, đành phải sử dụng đường vòng, tức giận : ‘Đúng đúng đúng, ta biết muội lợi hại. Nhưng giờ nàng phải biết ngoan ngoãn, chờ Cố tướng Quân tỉnh lại, ta với ngài ấy.”

      xong liền đứng dậy muốn .

      Tần Châu Ngọc từ bên trong nắm lấy của vạt áo của giương khuôn mặt đáng thương nhìn Đông Sinh.

      "Làm gì thế?" Đông Sinh liếc nhìn nàng, thấy dáng vẻ cún con của nàng, trong lòng có chút khó chịu.

      Tần Châu Ngọc ngập ngừng mấp máy môi, lát sau, mới hờn dỗi mở miệng: "Nơi này cơm rất khó ăn, buổi sáng ta chỉ mới ăn vài miếng, huynh có thể hối lộ nha dịch làm điểm tâm ngon cho ta được ?"

      Đông Sinh oán thầm câu, lại thở dài, từ trong lòng lấy ra hai khối bánh nướng: "Trước tiên ăn tạm cái này , nha dịch kia ta sau."

      Tần Châu Ngọc vui vẻ nhận lấy bánh nướng, cắn miếng, vừa ăn vừa cười sung sướng với Đông Sinh: "Thư Ngốc, huynh tốt!"

      Đông Sinh tức giận liếc nàng cái: "Nàng có thể giả vờ chút hay ."

      Nụ cười Tần Châu Ngọc chợt tắt, hung hăng cắn miếng bánh nướng, lại hung hăng : " huynh cũng tin."

      Đông Sinh giễu cợt đáp: " đương nhiên là chẳng qua ngữ khí kia là giả." xong, lại cúi đầu sát gần nàng, gằn từng chữ: "Nhớ kỹ, được gây chuyện, nếu , đừng hòng ta giúp nàng nữa."

      Hai ngày sau, Cố Khinh Chu tỉnh lại. ra hôn mê hai ngày hẳn là vì Tần Ngọc Châu đánh mà còn phần là do say rượu.

      Sau khi Cố Khinh Chu tỉnh lại, liền thấy Huyện lệnh cùng với phu tử gặp qua ở yến hội, sắc mặt trầm trọng ngồi chờ trong phòng .

      xoa xoa trán, hít vào hơi, mới phát phía sau gáy của mình bị thương. nhíu mày nhìn về vị phó tướng đứng bên giường.

      Phó tướng lập tức nháy mắt với Huyện lệnh.


      Huyện lệnh hiểu ý, liền kể lại đầu duôi ngọn nguồn chuyện xảy ra đêm đó. Càng nghe, đôi mày kiếm của Cố tướng quân càng nhíu lại, nghiêm túc hít hơi sâu. Huyện lệnh thấy dáng vẻ này của , giọng điệu bắt đầu run lên, lát sau, gần như run rẩy kể xong câu chuyện.

      Cố Khinh Chu nhíu mày suy nghĩ lúc, trí nhờ về đêm đó, chỉ có nửa điểm ấn tượng. Đại khái là vì nghe xong ca kỹ xướng lên từ khúc đầy đau thương khiến nhớ đến Ngọc Nhi mất khó tránh khỏi đau buồn, liền uống thêm vài chén. Tửu lượng của trước giờ đều chỉ bình thường lại thêm có chuyện buồn, lâu sau liền say đến còn biết gì nữa. Trong mơ màng, dường như nghe được giọng của Ngọc Nhi, lập tức hốt hoảng chạy ra ngoài, sau đó giống như nhìn thấy Ngọc Nhi, cuối cùng, tình cảnh trở thành mảnh hỗn loạn.

      Nhưng cho dù cảnh tượng y như , cũng biết bản thân say rượu rồi tự tưởng tượng.

      lúc sau, Cố Khinh Chu liếc nhìn Đông Sinh ngay ngắn ngồi bên, vết thương mặt vẫn còn ràng, hiển nhiên Huyện lệnh dối. Cố Khinh Chu từ trước đến nay luôn khinh thường người của địa phương , gì đến phu tử nho nhưng vị phu tử trước mặt này lại đem đến cho cảm giác khác lạ. Thực ra trừ bỏ vẻ ngoài tuấn tú, đoan chính ra cũng có chỗ nào đặc biệt, chẳng qua chỉ là bản tính bình tĩnh vốn có, khác hẳn với Huyện lệnh chỉ biết khúm núm dáng vẻ từ đầu dến cuối luôn là vân đạm phong khinh (bình tĩnh, thong dong). Nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là phu tử bé của tiểu huyện, Cố Khinh Chu thực để bụng. Lại nghĩ đến việc uống say lại nhìn nhầm nương nông thôn thành Ngọc Nhi của , thực là quá hoang đường.

      cảm thấy bản thân nên lập tức rời khỏi nơi này tránh làm trò cười cho thiên hạ.

      Vì vậy, Cố Khinh Chu vẫy vẫy tay : "Tống tiên sinh, Cố mỗ say rượu thất lễ, gây nhiều phiền toái cho mọi người, mong tiên sinh thứ lỗi. Về phần nương kia, Huyện lệnh đại nhân lập tức thả nàng ra , rồi thay ta tạ lỗi với nàng."

      Lời cực kì lễ độ khiêm tốn, nhưng từ trong miệng Cố Khinh Chu ra lại khiến người ta cảm giác kiêu ngạo, tự phụ, Đông Sinh khỏi cười lạnh.

      Đương nhiên, tiếng cười khẽ như thế, Cố Khinh Chu nghe thấy.

      Huyện lệnh và Đông Sinh đường nhà lao đón Tần Châu Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó liền tốt bụng mở miệng: “Cái kia…Tống tiên sinh, chuyện của Tiểu Ngọc nương ta cũng nghe qua, là làm khó cho ngươi. Ta biết ngươi tốt bụng nhưng dù gì cũng chỉ là hàng xóm, ngươi lại vừa gặp chuyện hay, tiếp tục như vậy phải là giải pháp tốt.”

      Đông Sinh biết có chuyện muốn , liền hỏi: "Đại nhân, ngài có chuyện gì ngại cứ thẳng."

      Huyện lệnh giả vờ ho khan vài tiếng, : "Là như vậy, năm nay hoàng cung lại bắt đầu tuyển tú, khâm sai mấy ngày nữa đến. Nơi này của chúng ta chỉ là huyện , tìm được vài nương dáng vẻ đoan chính lại biết chữ. Ta nghe tiểu Ngọc nương tuy rằng tính tình hơi kém chút, nhưng lại biết chữ, hơn nữa dáng vẻ xinh đẹp, đáng . bằng cho nàng dự tuyển, nếu trúng tuyển, nàng có nơi ăn chốn ở, mà ngươi cũng vui vẻ thoải mái. Nếu có thể tiến cung, cho dù là được thông minh đời này nàng cũng phải lo ăn mặc, chừng còn có thể làm tần phi gì đó, cũng coi như là có mặt mũi. Còn ngươi, có nàng làm gánh nặng, thuận lợi có được công danh, cưới vợ sinh con, tất cả đều có lợi.”

      Huyện lệnh tuy tham lam lại ngu ngốc nhưng trong lời cũng có lý lẽ, đương nhiên, cũng bởi vì trước mặt có nhiều người trách cứ Tần Châu Ngọc nên thể nghĩ biện pháp đẩy cái mầm tai họa này xa, nhằm xoa dịu phẫn nộ của người dân.

      Đông Sinh cũng tránh được do dự, suy nghĩ chút rồi : “Ta thương lượng cùng Tiểu Ngọc chút, nếu nàng đồng ý, ta cũng có ý kiến”

      Huyện lệnh nghe xong lời này, vui vẻ hẳn ra: “Hi vọng nàng cũng suy nghĩ được như ngươi, nếu như nàng muốn, ngươi cũng nên khuyên nhủ nàng, dù sao việc này đối với hai người cũng là đại cả đời”

      ra muốn việc này đối với huyện dân cũng là đại .

      Đón Tần Châu Ngọc từ nhà lao ra. Đông Sinh phá lệ làm bữa ăn phong phú. Đông Sinh ăn rất ít, chủ yếu là nhìn nàng vui vẻ ăn uống.

      Nàng nương dễ thỏa mãn, tuy rằng cá tính mãnh liệt táo bạo nhưng thực rất hồn nhiên, ngây thơ. Đông Sinh cũng còn là đứa năm tuổi, cho dù chưa từng có kinh nghiệm nhưng có thể xác định đối với nàng có ý nghĩa rất quan trọng.

      thích nàng, có lẽ nàng biết điều lại đặc biệt nóng tính nhưng hơn hai tháng qua ở trong lòng , hình ảnh Tần Châu Ngọc dần dần lấp đầy, ảnh hưởng cũng làm thay đổi .

      Nàng bình dị nhưng hết sức chân thực.

      Bản thân biết mình cũng có thể tiến vào nội tâm của nàng, thậm chí bắt đầu xâm nhập nhưng dù sao dối với người mất trí nhớ mà việc này là quá dễ dàng.

      Thế nhưng, nếu có ngày nàng hồi phục lại trí nhớ trước đây, nàng có thể chỉ coi khoảng thời gian này như giấc mộng hoang đường hay .

      Nhất là khi nhìn thấy những ngón tay trắng như ngọc của nàng, Đông Sinh lại lần nữa hoài nghi thân phận của nàng trước đây thực ra là thiên kim tiểu thư an nhàn sung sướng, biết xui xẻo thế nào lại phiêu bạt đến nơi đây.

      Đông Sinh cũng phải tự coi thường bản thân nhưng rốt cuộc cũng chỉ là thư sinh nghèo kiết xác, có gì bảo đảm được đôi bạch ngọc kia vĩnh viễn được như trước.

      Sau khi ăn xong, Đông Sinh cảm thán lâu rồi cũng mở miệng: “Tiểu Ngọc, Hoàng cung chuẩn bị tuyển tú, nàng có muốn báo danh ?”

      suy nghĩ đêm, cũng cảm thấy đề nghị của Huyện lệnh rất có đạo lý.

      Ăn uống no nê, Tần Châu Ngọc nhất thời lấy lại được tỉnh táo, theo bản năng ợ tiếng, mặt còn lộ vẻ thoải mái..

      Đông Sinh dừng lát, lại mở miệng: “Ta hỏi nàng, hoàng cung tuyển tú, nàng có muốn báo danh ?”

      Tần Châu Ngọc lúc này nghe thấy, giật mình trong chốc lát, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: “Ta biết huynh vẫn muốn đuổi tôi .”

      Đông Sinh lập tức : "Ta có ý này. Ta chỉ muốn , ta là thư sinh nghèo kiết xác, ngay cả thịt ăn cũng có, nếu nàng có thể tiến cung, đừng là thịt, cho dù là sơn hào hải vị cũng dễ dàng có được." suy nghĩ chút lại , "Hơn nữa, ta còn , cuối cũng kết hôn, thể luôn mang theo nàng được.”

      Tần Châu Ngọc nghe như vậy, hiểu sao tủi thân, ra thư sinh ngốc có khả năng ở bên nàng, cuối cùng cũng xây dựng gia đình riêng, cũng lấy nàng.

      Tại sao lấy nàng?

      Làm sao để có thể lấy nàng?

      Trước đây nàng thử “gạo nấu thành cơm” cũng thành công.

      Nhịn chút, rốt cuộc nước mắt cũng rơi lã chã, Tần Châu Ngọc cắn ăng : “Thư sinh đáng chết, ta biết huynh keo kiệt, yên tâm, từ nay ta ăn ít lại cũng tìm việc để kiếm tiền, ăn chùa nữa.”

      Đông Sinh thở dài: "Ta có ý nay, ta chỉ muốn nàng có cuộc sống tốt hơn mà thôi.”

      Tần Châu Ngọc thấy vẫn kiên trì, tính tình cũng nóng lên, hung hăng hỏi : “Huynh chính là có suy nghĩ này?”

      Đông Sinh bất đắc dĩ thấy mặt nàng ngày càng đỏ vì tức giận, suy nghĩ chợt chuyển, buông lỏng hai tay : “Ta tùy tiện vậy thôi, hoàng cung tuyển người chỉ lựa chọn theo dáng vẻ bên ngoài mà còn phải biết cầm kì thi họa, cho dù nàng muốn , có lẽ cũng được chọn.”

      Phép khích này tướng đối với Tần Châu Ngọc quả nhiên hữu dụng, nàng dùng sức vỗ bàn, hai má đỏ lên, : "Thư sinh ngốc, đừng dùng mắt chó đánh giá người, ta liền cho huynh xem ta có thể trúng tuyển hay ? Chờ ta vào cung, chừng còn có thể làm sủng phi, ngày ngày cẩm y ngọc thực, ai thèm ở cùng thư sinh nghèo như huynh."

      xong, liền thở phì phò vào phòng, đóng cửa mạnh.

      Đông Sinh bất đắc dĩ thở dài.

      thực tế, chính cũng biết, rốt cuộc bản thân là hy vọng Tần Châu Ngọc , hay là , hy vọng nàng được tuyển chọn, hay là được tuyển.
      Last edited: 15/10/15
      minmapmap2505, Yên Hoa, susu7 others thích bài này.

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      BỐ Y THIÊN KIM
      Chương 28: Bức tranh giả

      Edit: SeobMon

      Beta: XuXu​

      "Tiểu Ngọc, muội muốn tham gia tuyển tú?"

      "Đúng,thư sinh ngốc ta nhất định được chọn , ta chắc chắn thành công tuyển tú cho xem!”

      “ Nhưng mà việc tuyển tú tiến cung này để cho ngươi muội giận dỗi, gây chuyện. Nếu ngươi muội thực được tuyển, Tống đại ca phải làm sao bây giờ?”

      “Cái gì làm sao bây giờ? Ta cũng phải là người của !”

      “ Muội cùng Tống đại ca có quan hệ gì hết sao?”

      "Đương nhiên."

      Trong phòng của Ngọc Nương, Tần Châu Ngọc ngồi gảy cầm lung tung, cùng Ngọc Nương ngồi bên, hỏi trả lời.

      đến, từ hôm Tần Ngọc Châu giận dỗi quyết định tham gia tuyển tú, cả người liền hang hắng hăng hái luyện tập, chuẩn bị, đối với Đông Sinh liền hờ hững, chuyện ngữ khí kì quái, cũng thèm nhìn .

      Đông Sinh thầm nghĩ, nàng còn chưa bay lên biến thành Phượng hoàng mà lỗ mũi hướng lên đến tận trời, muốn bước lên trời, đúng là hoang đường. Tự nhiên cũng mặc kệ nàng, nàng muốn làm gì làm.

      Chỉ là, Đông Sinh xem tính tình quật cường của Tần Châu Ngọc, ngày thường chỉ biết ngồi chờ ngày ba bữa ăn, lúc này lạithay đổi đến chóng mặt, ban ngày chạy tới Vọng Xuân lâu nhờ Ngọc Nương dạy bảo luật, buổi tối về nhà chong đèn đọc thơ.

      Tần Châu Ngọc lớn lên ở Hầu phủ, tất nhiên cũng xa lạ gì cầm kỳ thi họa, nhưng bản tính thích an phận ngồi chỗ, chịu được yên tĩnh, cái gì cũng có hứng thú, ba ngày rong chơi hai ngày nằm võng phơi nắng,thứ gì cũng chỉ học được chút, lấy đâu ra tài giỏi. Lúc này lại còn mất trí nhớ, hỏng bét.May là lâm trận mới mài gương, cũng sáng chói lóa.( Cái kiểu sắp đánh trận mới mài kiếm, làm sao sáng chói lên được)

      Bận rộn như vậy được ba ngày, mặt mọc lên hai hạt mụn hồng hồng bé .

      Đông Sinh nghe được tin tức từ chỗ Huyện lệnh, khâm sai phụ trách việc tuyển tú ngày mai đến, thấy vui khi người khác gặp họa (ý chỉ việc Tần Châu Ngọc mọc mụn) thuận miệng trêu ghẹo Tần Châu Ngọc. Buổi tối đến lúc ngủ, thấy đèn trong phòng vẫn còn sáng, nghĩ đến Tần Chây Ngọc hai ngày nay chăm chỉ, hăng hái, trong lòng bỗng chua xót, thực nàng muốn tiến cung làm lão bà của hoàng thượng sao?

      Lăn qua lộn lại nửa ngay, rốt cuộc nhịn được, đứng dậy gõ cửa phòng cái.

      “Có chuyện gì?” Từ bên trong truyền ra giọng khó chịu của Tần Châu Ngọc, đáp lại.

      “Sao còn chưa ngủ?” Đông Sinh cố gắng giữ bình tĩnh thấp giọng hỏi.

      “Ta học thi từ đấy! Đừng quấy rầy ta!” Ngữ khí Tần Châu Ngọc vẫn như cũ lộ vẻ kiên nhẫn.

      Đông Sinh nghẹn họng, sờ sờ cái mũi, giọng thầm: “Nước đến chân mới nhảy, có ích lợi gì chứ?”

      chẩn bị xoay người quay về phòng cửa phòng bỗng nhiên mở ra. hoảng sợ, ngẩng đầu liền thấy Tần Châu Ngọc vẻ mặt tức giận đứng ở cửa, lớn tiếng phản bác : “Lâm trận mới mài gương, sáng cũng quang(Đánh trận mới mài kiếm, sáng cũng nhẵn bóng). Tiếc cho huynh là tú tài, đạo lý đơn giản nay cũng hiểu.”

      Đông Sinh cho là đúng, liếc nhìn nàng: “Đúng đúng đúng, là ta hiểu.” xong, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cái trán của nàng, buông tay : “Ta chỉ biết ngủ ngon, mặt mọc mụn, vòng thứ nhất tuyển tú chắc chắn qua được.”

      Tần Châu Ngọc nghe đến đó, nhanh chóng sờ mấy cái mụn trán, hoang mang đóng cửa lại. Ngay sau đó, ánh đèn cũng vụt tắt.

      Đông Sinh thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu,quay trở lại phòng ngủ.

      Đối với những nương gia đình , tham gia tuyển tú nơi dân gian là cách tốt nhất để trở nên giàu có. Cho dù đây chỉ là huyện sát biên giới, số người báo danh cũng hề ít, rất nhiều người từ các nơi xa xôi đến báo danh nơi huyện này.

      Đông Sinh là phu tử của huyện lý, tất nhiên bị Huyện lệnh gọi giúp đỡ khâm sai đại nhân.

      Chờ lên lớp xong từ trường học vội vã chạy tới thấy hàng dài những gương mặt xa lạ, đều là các nương độ tuổi thanh xuân, đều chuẩn bị tỉ mỉ trang phục, đủ các loại sắc đẹp.

      Trang phục Tần Châu Ngọc coi như là rất bình thường, nhưng đứng cạnh họ lại để lộ loại khí chất khiến người khác thể bỏ qua. Ít nhất có Đông Sinh là nghĩ thế. Chỉ thấy nàng ngẩng cao đầu, khuôn mặt nhắn căng thẳng, ánh mắt khinh thường liếc vòng xung quanh, che giấu được ngây thơ cùng kiêu căng.

      Đông Sinh theo bản năng cười cười, đến bên người nàng, lặng lẽ nắm tay nàng, cúi người giọng : “Cố lên!”

      Tần Châu Ngọc thấy liền hừ tiếng, đầu lập tức hướng sang hướng khác.

      Đông Sinh nhìn nàng, lắc đầu, rồi vào.

      Vòng thứ nhất là ngoại hình, Tần Châu Ngọc tuy có hai cái mụn trán nhưng dù sao trời sinh xinh đẹp tất nhiên dễ dàng thông qua.

      Ba vòng tiếp kiểm tra đánh đàn, đánh cờ và văn chương, nhờ có hai ngày nay chăm chỉ bù lại, cũng bởi vì đây chỉ là huyện cũng có nhiều người thông thạo ba thứ này lắm nên chũng chật vật vượt qua.

      Vòng cuối cùng là phần Tần Châu Ngọc yếu nhất ----vẽ, khâm sai đại nhân cầm đại tác phẩm của họa sĩ nổi tiếng đương triều, đưa cho bọn họ vẽ tại chỗ.

      Qua mấy vòng phía trước, lúc này chỉ còn lại năm người. Mà chỉ có ba người cuối cùng được vào kinh thành tham gia xét tuyển cuối cùng, mà năm người ở đây đều chung ý nguyện là trở thành trong ba người đó.

      Để vẽ được bức tranh sơn thủy này đương nhiên có chút phức tạp, với trình độ của Tần Châu Ngọc, đương nhiên là làm được.Đối với loại tranh này, nửa điểm nàng cũng hiểu. Nàng nhìn đại tác phẩm kia chút, liền giật mình, đến lúc bốn người bắt đầu chấm bút vẽ tranh nàng lại khoan thai ngồi xuống.

      Ở bên phía Đông Sinh, cũng biết nàng muốn làm cái gì, chỉ kĩ thuật vẽ tranh của nàng tốt, đại khái là chủ động từ bỏ.

      Khâm sai đại nhân cũng quá để ý, chỉ là thấy bốn người kia vẽ được nửa mà nàng còn ngồi thần ở góc. Vì thế nghi hoặc rồi qua: “Ngươi vì sao vẽ?”

      Tần Châu Ngọc ngẩng đầu, khóe miệng giương lên, : "Ta vẽ tranh giả."

      Khâm sai đại thần kinh ngạc, khỏi có chút tức giận: “Đây là bản quan đặc biệt mang bức tranh ở trong nhà từ kinh thành tới, làm sao có thể là đồ giả?”

      Đông Sinh trong lòng khỏi sợ hãi, sợ Tần Châu Ngọc lại gây chuyện rồi mang họa vào thân.

      Tần Châu Ngọc làm như thấy tức giận của khâm sai đại nhân, binh tĩnh đáp: “Bức họa này tuy được vẽ kỹ càng, nhưng ta có thể khẳng định đây tuyệt đối phải tác phẩm của Nguyệt Hạ cư sĩ, nếu hiểu biết chút ít với Nguyệt hạ cư sĩ biết con dấu của ông là màu đỏ thẫm, mà con dấu bức họa này hiển nhiên phải màu đỏ thẫm thuần khiết.”

      Khâm sai đại nhân nghe nàng vậy, cũng kịp tức giận, chạy nhanh đến cái bàn, cẩn thận xem xem lại con dấu bức tranh, nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng chậm rãi đứng dậy, đến trước mặt Tần Châu Ngọc, ôm quyền : “Tiểu Ngọc nương học rộng tài cao lại có nhãn lực, bản quan bội phục.” xong, nhìn xung quanh bốn người còn tiếp tục vẽ tranh, chỉ ra hai người , với mọi người: “Cuộc thi tại chính thức chấm dứt, hai vị nương này cùng tiểu Ngọc nương đều trúng tuyển. Hai ngày sau, cùng bản quan vào kinh."

      Đông Sinh vạn lần liêu kết quả này, vốn tưởng rằng Tần Châu Ngọc nhất định qua nổi vòng cuối, nào biết nàng lại có thể thông qua.

      Mà nàng rốt cuộc là tiểu thư nhà nào, ràng cầm-kỳ-thi-họa đều chỉ bình thường nhưng đối với Nguyệt Hạ cư sĩ lại hiểu biết ràng. Nguyệt Hạ cư sĩ chỉ xuất ở nhưng nhà quyền quý, tiếng danh được lưu truyền ở dân gian, là thư sinh , cũng có chút hiểu biết về nghệ thuật nhưng xuất thân nông dân nên cũng chưa từng được gặp qua Nguyệt Hạ cư sĩ. Thế nhưng nàng lại biết rất chi tiết.



      biết là, Nguyệt Hạ cư sĩ là khách qúy của Hầu phủ, cư sĩ thường xuyên ra vào Hầu phủ, Tần Châu Ngọc cùng ông quen thuộc, tất nhiên đối với thói quen vẽ tranh của ông cũng hiểu biết. Đương nhiên,Tần Châu Ngọc mất trí nhớ nên chính mình cũng biết nguyên nhân, chính là dựa vào tiềm thức nhận định mấy thứ này.

      Phỏng đoán về cuộc sống của nàng trước kia lại xuất trong đầu , nương kiêu ngạo như nàng tất nhiên cùng thế giới với . Trong lòng nàng làm sao có hình bóng được chứ? Nàng vốn là Phượng hoàng cũng nên trở lại đúng với thế giới của mình

      thoáng chua xót vừa lo lắng nhìn về phía nàng, liền thấy nàng biết khi nào, nhìn về phía , mặt lộ vẻ đắc ý , cười đến toe cả miệng.
      minmapmap2505, Yên Hoa, susu9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :