1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bố Y Thiên Kim - Úy Không (Chương mới)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      BỐ Y THIÊN KIM
      Chương 22. Công tử nhà giàu nhất
      EDIT: VITAMINC
      BETA: XUXU

      Bốn người đường trầm mặc về nhà.

      Đông Sinh trong lòng tức giận, vừa vào cửa liền hung hăng đạp phát. Đám người đều bị tiếng ầm dọa sợ.

      Nhị cường oa tiếng khóc lớn, ngồi bệt mông xuống đất, kéo kéo quần áo Đông Sinh khóc sướt mướt: "Biểu ca, huynh phải làm chủ cho ta, ta hôm nay... hôm nay làm chuyện đó, bị nhân tình của huynh xông tới, sợ tới mức mềm nhũn. Ta mới mười sáu tuổi, còn chưa cưới vợ sinh con, nếu hỏng làm sao bây giờ?"

      Đông Sinh nhìn biểu đệ khóc thành đoàn, đầu đầy hắc tuyến. Hai biểu đệ này của từ đều ở nơi thôn dã, lâu được dạy dỗ, cho nên cá tính vừa thuần phác vừa thô tục. Cho dù trong này còn có Tần Châu Ngọc, năng như vậy cũng phát giác có cái gì ổn. Đông Sinh có chút xấu hổ, bất động thanh sắc nhìn Tần Châu Ngọc. Nào biết, nàng đứng ở bên, đầu nghiêng nghiêng, tròng mắt lưu chuyển khuôn mặt ngốc ngếch, như người bình thường nghe chuyện hàng ngày vậy.

      Đông Sinh khụ hai tiếng, trừng mắt nhìn Đại Tráng ngồi bên lên tiếng: "Đều là đệ, nhất định muốn dẫn khai trai, tại nháo thành như vậy!"

      Đông Sinh lớn hơn hai người vài tuổi, lại đọc ít thư văn, coi như có chút uy tín.

      Đại Tráng có điểm chột dạ, lại có chút vô tội cúi đầu giọng thầm: "Điều này sao có thể trách ta, muốn trách cũng chỉ có thể trách nhân tình của huynh!"

      Tiểu biểu đệ chạy nhanh tới nức nở phụ họa: "Đúng vậy, đều tại nhân tình của huynh!"

      Nhìn hai ánh mắt nhất tề chỉ hướng chính mình, Tần Châu Ngọc rốt cục bùng phát, máu nóng bốc lên lao tới hai người trước mặt vung lên quyền cước đấm đá: "Hai kẻ hạ lưu các ngươi, mới tí tuổi đầu dám tới thanh lâu mà giờ còn nhiều chuyện?"

      Nàng hùng hổ, hai người cũng dám phản kháng, vừa ôm đầu tránh né vừa hô to "Biểu ca, biểu ca!"

      Đông Sinh xem nổi, trong lòng nảy sinh điểm độc ác, hướng nàng quát: " Nàng có thể yên tĩnh được hay , chuyện đêm nay ở Vọng Xuân lâu ta còn chưa tính sổ với nàng đâu!"

      Tần Châu Ngọc phục ngang đầu phản kháng: "Tính cái gì mà tính?"

      Đông Sinh lãnh nghiêm mặt: "Vọng Xuân lâu là nơi nữ nhi nên tới sao?"

      Tần Châu Ngọc đầy mình nghĩa khí : "Các ngươi có thể , dựa vào cái gì ta thể ? Ngươi mang bộ dạng đọc sách lừa người khác, chẳng qua cũng giống hai biểu đệ của ngươi, đều là kẻ háo sắc. Ngươi đừng có là ngươi Vọng Xuân Lâu chỉ để tìm nương uống trà chuyện phiếm. Ta tới đó để ngăn ngươi làm ra mấy chuyện ám muội."

      Đông Sinh xuy cười tiếng: "Ngươi đúng, ta chính là cùng nương uống trà chuyện phiếm."

      "Ai tin?" Tần Châu Ngọc còn hừ lợi hại.

      Đông Sinh ném cho nàng khuôn mặt tin hay tùy, : "Dù sao về sau ngươi tiếp tục gây chuyện thị phi, đừng trách ta khoanh tay đứng nhìn. "

      "Ai muốn ngươi xen vào việc của người khác ?" Tần Châu Ngọc vô lại đáp lời.

      Đông Sinh nộ khí : "Có bản lĩnh chính ngươi tự giải quyết mọi việc." đợi Tần Châu Ngọc phát hỏa, lại bỏ thêm câu, "Quan trọng nhất là, có bản lĩnh đừng nháo loạn rời nhà trốn ."

      Tần Châu Ngọc bị nghẹn họng. Vốn nàng định ta thèm ở nơi tồi tàn này của ngươi, sai đó hiên ngang lẫm liệt phẩy tay áo bỏ , sau đó lại chờ Đông Sinh tìm nàng về. Nhưng nửa câu sau của Đông Sinh đem ý định đó phá hỏng, nàng oán hận trừng mắt nhìn Đông Sinh, hung tợn : "Ta mới rời nhà trốn ."

      xong, chạy vào phòng trong đóng sầm cửa lại.

      Đông Sinh xoa xoa huyệt thái dương phát đau, lùi lại vẫy tay với hai biểu đệ: "Tới nhanh đây giúp ta trải giường chiếu."

      có Tần Châu Ngọc ở đây, khí ràng hòa hợp rất nhiều, ở góc tường trải giường, hai biểu đệ khách khí nằm . Đông Sinh thổi đèn, cũng bỏ áo khoác nằm xuống.

      Trong bóng đêm, Đại Tráng thanh sâu kín vang lên: "Biểu ca, nữ nhân hung ác kia phải là nhân tình của huynh sao, như thế nào cùng nàng ngủ?"

      Đông Sinh rốt cục nhớ tới chưa giải thích cho bọn họ: "Tiểu Ngọc phải nhân tình của ta."

      "Di? phải nhân tình sao các ngươi ở cùng chỗ? Nàng còn chạy tới Vọng Xuân lâu bắt kẻ thông dâm?"

      câu đem Đông Sinh chuẩn bị giải thích toàn bộ đổ trở về. mới phát giác, ý nghĩ đơn giản trong đầu hai biểu đệ là thể giải thích được. Liền thở dài: "Dù sao nàng phải nhân tình của ta, hai ngươi nhanh ngủ , ngày mai phải còn muốn về nhà sớm sao?"

      "Nga!" biết là người nào thấp giọng trả lời, lát lại sâu kín vang lên, "Dù sao ta trở về nhất định cho biểu di, ngươi cùng nữ nhân hung ác ở cùng chỗ."

      Đông Sinh nhất thời cảm thấy đau đầu khinh khủng.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Đông Sinh đưa hai biểu đệ rời rồi tới học đường.

      Khi Tần Châu Ngọc rời giường, Đông Sinh cùng hai biểu đệ thấy bóng dáng. Nàng nghĩ hẳn là họ rời , tâm tình tốt hẳn, lại nhìn điểm tâm bàn, là cháo trứng gà, có chút vừa lòng.

      Chậm rì rì ăn xong bữa sáng, chuẩn bị mở cửa ra ngoài bộ, thấy cẩm y nam tử đứng đó. Nam tử kia thấy nàng ra, mặt lên vẻ tươi cười, chắp tay : "Tiểu Ngọc nương, hạnh ngộ hạnh ngộ!"

      Tần Châu Ngọc đứng cách hai thước, liếc cái: "Ngươi là ai?"

      "Tại hạ họ Trương, tên chữ Cẩn là con Trương viên ngoại, mọi người ngày thường đều gọi ta là Trương công tử."

      Tần Châu Ngọc đương nhiên biết đến Trương viên ngoại, là thủ phủ của thành này, Đông Sinh dạy ở học đường do mở . Nàng đánh giá cao thấp người trước mắt, gia cảnh như vậy, khó trách thân hoa phục, mười phần hoàn khố bộ dáng.( bộ dáng mười phần quần áo lụa là).

      thực tế, Trương Cẩn này bề ngoài có thể coi như phong lưu phóng khoáng, nếu là công tử hào hoa cũng đủ. Nhưng mà Tần Châu Ngọc đối với hề có hứng thú, phong lưu phóng khoáng ở trong mắt nàng cũng là thừa. Nghe tự giới thiệu bản thân, Tần Châu Ngọc nga tiếng, liền mặt chút thay đổi vòng quá .

      Trương Cẩn sửng sốt , nghĩ mị lực của chính mình lại vô tác dụng với nữ nhân này, vội vàng ngăn Tần Châu Ngọc lại: "Tiểu Ngọc nương còn chưa giới thiệu mình với Trương mỗ đâu ?"

      Tần Châu Ngọc nhìn như thằng ngốc, liếc trắng mắt: "Ngươi phải biết ta kêu Tiểu Ngọc sao? Còn giới thiệu cái gì?"

      Ách ——

      Trương Cẩn ngừng lại, lát lại tiếp tục : " biết Trương mỗ có may mắn thỉnh tiểu Ngọc nương uống chén trà hay ?"

      Tần Châu Ngọc mạc danh kỳ diệu( hiểu nhìn ): "Ta lại thích uống trà."

      Dứt lời liền tiếp tục ,vừa vài bước, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại lui lại, nghiêng đầu hỏi Trương Cẩn: "Có thể uống bích loa xuân sao?"

      Nàng nhớ tới tối hôm qua, tử thư sinh ở Vọng Xuân lâu cùng Ngọc Nương kia uống trà, dường như chính là bích loa xuân.

      Trương Cẩn gặp giai nhân đáp ứng, vui mừng lộ nét mặt, vội vàng gật đầu: "Đương nhiên đương nhiên, tiểu Ngọc nương muốn uống cái gì trà đều có thể."

      Hôm qua ở Vọng Xuân lâu vội vàng thoáng nhìn qua, liền có tâm tư với nương này. Sau lại tinh tế hỏi thăm, mới biết được là nương được phu tử học đường cứu về, bây giờ mất trí nhờ, ở tạm trong nhà phu tử.

      Đáng tiếc mấy tháng ở bên ngoài làm việc buôn bán, lại bỏ lỡ giai nhân như vậy.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: lại là chương chi chit méo mó


      @Ishtar chương mới nha. Thanks
      Last edited: 27/12/15
      minmapmap2505, Yên Hoa, susu11 others thích bài này.

    2. tuhuvameomun

      tuhuvameomun New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      12
      Hic,chờ mãi,chờ mãi....
      Xuxu thích bài này.

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      BỐ Y THIÊN KIM

      Chương 23: Tranh chấp

      EDIT: VITAMINC

      BETA: XUXU
      Phong lưu thành tính, Trương Cẩn Trương công tử là nhân vật đại diện tiêu biểu cho loại người này.

      Đại danh của Trương công tử trong thành, có thể là, người nào biết, người nào hiểu. phải vì có lão cha là phú hộ, mà là danh tiếng phong lưu của quá mức nổi bật. Nhà nào có khuê nữ xinh đẹp mà gặp phải đều hoảng loạn thất sắc.

      chứ con đường phong lưu của Trương Cẩn Trương công tử bắt đầu khoảng mười hai, mười ba tuổi, khi đó vẫn là thiếu niên chưa biết đời. Nhưng bản lĩnh phong lưu háo sắc của Trương công tử phải là tiến triển cực nhanh. Mới đầu khi gặp nương xinh đẹp tặng hoa dại ven đường, về sau khi sinh ý của Trương viên ngoại càng lúc càng lớn, vị công tử này liền mang vàng bạc châu báu trong nhà ân cần tặng cho người đẹp.

      Các nương đường, nếu thấy hơp về cơ bản đều thoát khỏi quấy rầy của . Thế nên trong đoạn thời gian dài, trong thành lưu truyền câu : phòng cháy, phòng trộm, phòng Trương công tử.

      Về sau, Trương viên ngoại bất mãn với việc con trai độc đinh của mình phong lưu bên ngoài, tới năm mười sáu tuổi liền cưới cho nương như hoa như ngọc. Qua hai năm, thấy chưa chịu thu liễm, lại nạp hai phòng thiếp. Nhất thê nhị thiếp này đều là người mạnh mẽ lợi hại, nhưng lại khó đoàn kết với nhau.Vốn tưởng rằng Trương công tử có thể thay đổi, nhưng sau khoảng thời gian hảo hảo tốt vẫn chịu được tìm hoa hương cỏ dại. Tuy rằng hề quấy rầy nữ tử đàng hoàng, nhưng mà những nơi yên hoa như Vọng Xuân Lâu là thể thiếu được.

      Tần Châu Ngọc dĩ nhiên biết phẩm hạnh của Trương Cẩn. Mà bởi quá lâu ra tay với nữ tử đường hoàng, Trương công tử hưng phấn dâng trào, ở trong trà lâu huyên náo ngừng, khoe khoang tơ lụa người xuất xứ từ đâu, ngọc bội quý giá như thế nào, Trương gia có bao nhiêu sản nghiệp, trải khắp thành như thế nào, phóng đại hết cỡ mị lực khổng tước của .

      nghĩ rằng Tần Châu Ngọc hề có khái niệm với những thứ đó, tự nhiên cũng hề hứng thú. Nàng chính là nghiêm túc uống trà, ngẫm nghĩ, nguyên lai ra bích loa xuân cũng chỉ như thế này thôi! Sau đó liền đem lực chú ý toàn bộ tập trung vào món điểm tâm trước mắt.

      Hai người đều tự đắm chìm trong thế giới của chính mình. Sau khi uổng uống thêm chút trà, Tần Châu Ngọc nhìn nhìn thời gian bên ngoài trà lâu, nghĩ sắp đến lúc Đông Sinh tan học, liền mặc Trương công tử trợn mắt há hốc mồm, đem toàn bộ điểm tâm còn dở bàn bao lại rồi cáo từ.

      Trương Cẩn tuy rằng từ trước tới nay bị rất nhiều người chán ghét, nhưng bị người cứ thế bỏ qua như vậy là lần đầu tiên. cảm thấy Tiểu Ngọc này rất thú vị, thú vị. ngồi yên tại chỗ, tâm tình nở hoa, tự cười mình đến mức tiểu nhị cũng cảm thấy ghét bỏ.

      Đông Sinh từ học đường về nhà liền nhìn thấy Tần Châu Ngọc khoanh chân bắt chéo, đắc ý ngồi ở bên cạnh bàn.

      Đông Sinh buồn bực: "Có chuyện gì mà cao hứng như vậy?" Nghĩ nghĩ, lại , "Ta trước với ngươi nàng, hôm nay bữa trưa vẫn là bánh bao dưa muối."

      nghĩ, tâm tình của nàng với thức ăn thoát được can hệ với nhau.

      Nào ngờ, Tần Châu Ngọc bật ra tiếng cười nhạo, chỉ chỉ bàn: "Ta ăn rồi."

      Đông Sinh nghi hoặc nhìn lên bàn, nguyên lai là ra là gói điểm tâm tinh xảo. theo bản năng sờ sờ hông mình, xác định gia sản bản thân vẫn còn, thoáng thả lỏng. Nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Điểm tâm này ở đâu ra?"

      Tần Châu Ngọc bĩu môi, đắc ý đáp lời: "Có người mời ta đó!"

      "Mời ngươi nàng?" Hiển nhiên Đông Sinh đối với nhân duyên của nàng rất nghi ngờ, "Hứa lão đầu?"

      Tuy rằng việc này có khả năng thấp, nhưng khả năng những người còn lại mang tặng hoàn toàn bằng .

      Tần Châu Ngọc ngắt lời: "Làm sao có thể?"

      "Đó là ai?" Đông Sinh hoàn toàn nghi hoặc.

      "Trương công tử đó." Tần Châu Ngọc thản nhiên .

      "Trương công tử? Trương công tử nào?"

      "Chính là Trương công tử nhà Trương viên ngoại đó."

      Đông Sinh sửng sốt , thấy bộ dáng thản nhiên biết của nàng, còn nhíu mi hỏi: "Vì sao tự nhiên lại tốt với ngươi nàng?"

      Đại danh của Trương công tử Đông Sinh nghe qua, cũng cùng vị công tử phú hộ này gặp mặt đôi lần. Nhưng mà, người là thư sinh nông thôn hủ lậu nghèo kiết xác, người là công tử giàu có trong thành, hai người này đương nhiên là vừa mắt nhau.

      Tần Châu Ngọc cầm khối điểm tâm, đưa tới trước mặt Đông Sinh: "Ta làm sao mà biết? Buổi sáng lúc ta xuất môn, thấy đứng ở trước cửa nhà, sau đó muốn mời ta trà lâu uống trà. Ta cũng nghĩ là nên tự nhiên ăn của người lạ, nhưng ta muốn thử bích loa xuân mà ngươi huynh uống với Ngọc Nương ở Vọng Xuân Lâu có ngon hay . Ta liền thôi, nghĩ tới trà lâu này làm điểm tâm ngon như vậy. Ngươi Huynh nếm thử , ta muốn hưởng mình, ta mang về cho ngươi huynh nhiều lắm đó."

      Đông Sinh tức giận hất điểm tâm trong tay nàng, nghiến răng nghiến lợi : "Ngươi Nàng bị choáng váng sao? Ngươi Nàng hiểu Trương công tử đến đâu? Ngươi Nàng có biết là loại người gì ? mời ngươi nàng uống trà ngươi nàng , cho ngươi nàngđiểm tâm ngươi nàng ăn? Ngươi Nàng có biết vô công chịu lộc ( làm có ăn) hay ? Biết đạo lý bắt người tay ngắn sao? chừng bị người ta tính kế rồi?"

      Tần Châu Ngọc bĩu môi, cho là đúng: " tính kế gì ta mặc kệ, dù sao cũng phải ta muốn mời ta ăn . Ta thấy rất nhiều tiền, ăn của chút coi như cho cơ hội làm việc thiện. Hơn nữa, nếu cho ta ăn chút là có tâm bất hảo, thế ngươi huynh mỗi ngày đều cho ta ăn uống, có phải cũng có ý đồ xấu hay ?"

      Đông Sinh nghẹn họng, nâng tay chỉ vào nàng, nửa ngày ra lời.

      Tần Châu Ngọc chột dạ nhìn đôi mắt , thấy hai gò má đỏ bừng, là bộ dáng tức giận, cam tâm tinh tình nguyện : “Được rồi được rồi, ta biết là ta quấn lấy ngươi huynh ăn bám. Ngươi Huynh cũng nên có thái độ này, hẹp hòi!”

      Vừa hết lời, sắc mặt Đông Sinh càng xấu, Tần Châu Ngọc cuối cùng lại bày ra bộ dạng ta cùng ngươi so đo: “Được rồi, về sau nếu Trương công tử kia lại mời ta uống trà, ta là được rồi chứ gì."

      Đông Sinh lỗ mãng phất ống tay áo, hừ mạnh tiếng, vẫn cực kỳ tức giận.

      Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới thanh êm tai của nữ tử: "Tống đại ca có ở đây ?"

      Ngay sau đó, đại môn khép hờ chậm rãi bị đẩy ra, Tần Châu Ngọc đứng ở cửa liền nhìn thấy bóng hình xinh đẹp đến.

      "Ngọc Nương." Đông Sinh quay đầu, hiển nhiên là đối với người tới có chút kinh hỉ.

      Ngọc Nương cười khẽ lên trước: "Xem ra ta sai, nơi này quả nhiên là nhà của Đông Sinh cùng tiểu Ngọc nương."

      Chiếu theo tính tình mãnh liệt bá đạo của Tần Châu Ngọc, Đông Sinh tiếp xúc với nữ nhân, tất nhiên là nàng thích , huống hồ vị này là thanh lâu ca kỹ, lại là nương xinh đẹp nhất đẳng, so với Thẩm Xuân Hoa bị rớt đài, biết là cao hơn bao nhiêu lần.

      Nhưng là, Tần Châu Ngọc lại cách nào chán ghét Ngọc Nương. Tối hôm qua nàng đại náo Vọng Xuân lâu có thể toàn thân trở ra, đa phần là nhờ có Ngọc Nương. Thứ hai, Ngọc Nương vừa vào tới cửa đây là nhà của nàng cùng Đông Sinh. Đó là nhận định nàng cùng tử thư sinh là người nhà, điểm ấy đối với Tần Châu Ngọc mà , rất sung sướng!

      Cho nên, Tần Châu Ngọc khó có được xưng hô lễ phép với nữ tử xa lạ bỗng cười đến vẻ mặt sáng lạn: "Đúng vậy! Ngọc Nương tỷ tỷ, nơi này chính là nhà của ta cùng thư ngốc."

      Đông Sinh quay đầu nhìn lúm đồng tiền của nàng, hồ nghi đánh giá dưới nhiệt tình của nàng, trong lòng tự giác run rẩy.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: trì hoãn hai ngày, bất quá có bỏ dở, gần đây việc vặt vãnh nhiều, thể duy trì hàng ngày, nhưng tận lực để quá hai ngày

      @Ishtar chương mới nha
      Last edited by a moderator: 16/4/15
      minmapmap2505, Yên Hoa, susu10 others thích bài này.

    4. fun

      fun Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      17
      lâu lâu mới có chương.... thanks
      Xuxu thích bài này.

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      BỐ Y THIÊN KIM

      CHƯƠNG 24. TƯỚNG QUÂN

      EDIT: VITAMINC

      BETA: XUXU
      thấy qua nhiều loại người ở nơi yên hoa, Ngọc Nương đối với tính tình vui vẻ sảng khoái của Tần Châu Ngọc cực kỳ hâm mộ và thích. Nàng bỏ qua thái độ kỳ quặc của Đông Sinh, trực tiếp kéo Tần Châu Ngọc qua, cười cười mở miệng: "Tiểu Ngọc nương, ta tới hỏi thư ngốc nhà nàng hai bản thi nhạc."

      tiếng thư ngốc của nàng làm cho tâm trạng Tần Châu Ngọc nở hoa. Nàng nghĩ, nàng ở tại gian phòng trong này, là chủ nhân nơi này, tử thư sinh cùng ở dưới mái nhà, tự nhiên cũng thuộc về nàng, nàng ăn của uống của , cũng là chuyện đương nhiên .

      Tất nhiên, biết xấu hổ khớp vào như thế, Tần Châu Ngọc chỉ có thể ở trong lòng yên lặng tưởng tượng chút. Nàng vụng trộm liếc mắt Đông Sinh cái, thấy dường như cũng kháng cự lời của Ngọc nương vừa nãy, càng cảm thấy suy nghĩ của chính mình cơ hồ là chuyện thực.

      Đông Sinh có để ý chi tiết trong lời của Ngọc Nương, chỉ là thấy Tần Châu Ngọc vụng trộm hề hề ngắm , tròng mắt đen lúng liếng đảo quanh, tất nhiên là đoán được trong lòng nàng biết lại suy nghĩ cái đen tối gì, bản năng đề cao cảnh giác. Vừa hỏi Ngọc Nương, vừa nhìn chằm chằm Tần Châu Ngọc: "Ngọc Nương nàng đặc biệt tự mình tới cửa lấy thi nhạc, cần gấp lắm sao?"

      Ngọc Nương gật gật đầu: "Là thế này, ngày mai Cố tướng quân đóng ở Lộ thành lên kinh thành ngang qua nơi này. Huyện lệnh đại nhân cùng Trương viên ngoại muốn mở tiệc chiêu đãi vị tướng quân này, muốn Ngọc Nương đến lúc đó Trương phủ đàn hát hai khúc. Nghe , vị Cố tướng quân này, mười bảy tuổi là võ Trạng Nguyên, mười tám tuổi lãnh binh xuất chinh Mạc Bắc, lấy ít địch nhiều, đánh bại quân Hồ, là thiếu niên hùng. Hai năm này, Cố lão tướng quân vì tôi luyện , cho đóng ở biên lộ ra ngoài thành. Đại khái còn nửa năm nữa mới khải hoàn hồi kinh xảy ra chuyện đau lòng. Lúc trước vị hôn thê thanh mai trúc mã, thiên kim Tần hầu phủ đường tới thăm , gặp nạn bỏ mình ở huyện ngoại chúng ta, làm cho vị tướng quân thiếu niên này rất thương tâm. Ngọc Nương ngày thường xướng từ khúc, đều có chút ý tứ phong hoa tuyết nguyệt, chỉ sợ Cố tướng quân thích."

      Đông Sinh đối với chuyện này có chút ấn tượng. Trong đầu mường tựa ra tư thế hiên ngang oai hùng của vị tướng quân kia hai tháng trước. thở dài: "Nghĩ đến Cố tướng quân này cũng là người đáng thương, ta thử viết cho nàng hai bản thi nhạc, chút nữa ta đưa tới Vọng Xuân lâu."

      bên Tần Châu Ngọc hai mắt tỏa ánh sáng: "Võ Trạng Nguyên? Thiếu niên tướng quân? Nghe qua dường như rất lợi hại, thực muốn nhìn xem vị Cố tướng quân này có bộ dáng gì."

      Ngọc Nương che miệng cười : " ratiểu Ngọc nương thích võ tướng, ta nghe Cố tướng quân vừa tuấn tú lịch , vừa văn võ song toàn."

      "Lợi hại như vậy sao?" Tần Châu Ngọc trợn to mắt tò mò, hoàn toàn ý thức được sắc mặt Đông Sinh chậm rãi trầm xuống.

      Ngọc Nương cười đến càng rực rỡ, hướng Đông Sinh nháy mắt, "Tiểu Ngọc thích võ tướng, nhưng là Tống đại ca là người đọc sách, làm sao bây giờ?"

      Vì thế, sắc mặt Đông Sinh càng lúc càng xám ngoét.

      Tần Châu Ngọc nhìn Đông Sinh, biểu tình khó hiểu mà vô tội: "Ta thích võ tướng với việc thư ngốc là người đọc sách có quan hệ gì?" xong, dường như lại ý thức được cái gì, nghĩ nghĩ , "Dù sao thư ngốc chính là thư ngốc, cũng ai muốn trở thành tướng quân."

      Đông Sinh mặt nhăn mày nhíu, lười nghe nàng hươu vượn, trong lòng biết Ngọc Nương hiểu lầm quan hệ của cùng Tần Châu Ngọc, lại tiện giải thích, chỉ : "Ngọc Nương nàng về trước , ta mau chóng viết thi nhạc cho nàng.”

      Ngọc Nương cũng muốn trêu ghẹo hai người, nhất là người thấy hiểu, người sắc mặt khẩn trương, liền hiểu ý rời .

      Ngọc Nương rồi, trong đầu Tần Châu Ngọc vẫn nghĩ tới vị thiếu niên tướng quân kia, liền lôi kéo Đông Sinh hỏi: "Thư ngốc, huynh muốn viết thi nhạc như thế nào? Người ta là tướng quân tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, có nên thêm chút tư thái hào hùng vào , cái gì đại loại như là Người ta lợi hại như vậy, huynh nên viết tốt vào!"

      Đông Sinh liếc nàng, ánh mắt sáng như ngọc, sắc mặt đỏ hồng, bộ dáng vài phần hưng phấn, biết vì sao trong lòng cảm thấy khó chịu, là loại cảm xúc nào đó mà giải thích được, lòng nảy sinh vài tia bất an. Cảm xúc của cũng trở nên kiên nhẫn, thản nhiên thu hồi ánh mắt, lấy giấy ra rồi nhàng bâng quơ : “Hình như nàng có hứng thú với vị thiếu niên tướng quân kia.”

      Tần Châu Ngọc cho là đúng, bĩu môi: "Ta đối với võ tướng cảm thấy hứng thú, bộ dáng rất lợi hại nha. Chẳng quản là Cố tướng quân hay Cao tướng quân, chỉ cần là võ tướng lợi hại ta đều thực cảm thấy hứng thú."

      "Vậy nàng thích người đọc sách ?"

      Tần Châu Ngọc ngay lập tức trả lời , ngữ khí khinh thường: "Nếu là thư sinh tay trói gà chặt, đương nhiên nếu phải cực kỳ thú vị ta mới thích." xong, nhìn thấy Đông Sinh dừng lại động tác, nàng bước lên phía trước thúc giục, " Huynh nhanh viết a, ta muốn nhìn chút xem huynh viết như thế nào?"

      Đông Sinh nhìn nàng, đem bút đặt mạnh xuống nghiên mực: " Nàng ầm ỹ bên cạnh như vây, làm sao ta viết được?"

      Tần Châu Ngọc nghĩ đến sắc mặt tốt là vì suy nghĩ viết nhạc như thế nào, khó được lần cùng so đo, ha ha cười gật đầu: "Hắc hắc hắc, ta đây vào phòng trong đợi, ầm ỹ huynh, huynh hảo hảo viết nhé."

      Đông Sinh quay đầu liếc mắt thấy Tần Châu Ngọc đóng cửa phòng.

      kỳ nên tức giận , Tần Châu Ngọc coi trọng người đọc sách, cũng phải lần đầu tiên biết như vậy. Vị Cố tướng quân kia chỉ là người xa lạ, huống chi người ta là con cháu thế gia, quan cư địa vị cao, cùng bọn họ khác nhau trời vực. trắng ra, Tần Châu Ngọc chỉ tò mò mà thôi.

      Nhung mà trong lòng nghi ngờ cứ tích tụ lại, dường như có chuyện gì biết tồn tại, vừa nghi hoặc, vừa bất an.

      lâu sau, mới biết được, đây chính là dự cảm của .

      Khi Đông Sinh viết xong hai bản thi nhạc là hai canh giờ sau. Tần Châu Ngọc sớm gặp Chu Công hồi lâu. Chờ tới lúc Đông Sinh đánh thức, nàng vừa vừa mơ mơ màng màng.

      Đông Sinh đem thi nhạc ở bàn đưa cho nàng xem.

      Biên ngoại hạ đến phong cảnh dị, ngày xưa Nhạn Lai nhìn được cảnh.

      Vó ngựa Thanh Thanh yên ba khởi, trăm ngàn lý, Lạc Nhật Yên nhân xa.

      Rượu đục nhất hồ gia vạn dặm, giai nhân nan mịch quy vô kế.

      Huyền Nhạc từ từ phong mãn thành, nhân nan mị, kỵ binh lưỡi mác cách nhân lệ.
      (Tạm dịch:

      Bầu trời u ám ngoài biên cảnh, cánh nhạn ngày xưa còn nữa

      Vó ngựa thanh thanh yên ba khởi, qua ngàn dặm, người xa

      Rượu tiễn người xa vạn dặm, giai nhân khó quay về

      Khúc nhạc từ nơi đô thành ấy, vẻ kiều diễm của người, kỵ binh lưỡi mác đọng giọt nước mắt ai)

      ...

      Tần Châu Ngọc tựa bàn cẩn thận đọc hai lần, cười hì hì xoay người với Đông Sinh: "Thư ngốc, vị hôn thê của tướng quân kia vừa chết, huynh viết như vậy phải cố ý nhấn vào chuyện thương ta tâm đề người ta hay sao?"

      Đông Sinh xem nàng cười đến vô hại, cố gắng vứt bỏ ý niệm khó hiểu trong đầu : "Chính bởi vị hôn thê vừa mất, nếu để cho Ngọc Nương xướng khúc vui vẻ, chỉ sợ càng làm cho vị tướng quân đó mất hứng."

      Tần Châu Ngọc ngẫm lại thấy cũng phải, gật gật đầu: " Huynh rất đúng, cũng có chút đạo lý. Thực muốn nhìn chút thiếu niên tướng quân kia có bộ dáng như thế nào? Huynh từng là võ Trạng Nguyên, liệu người có thể đánh được mười thư sinh như huynh nhỉ?"

      Đông Sinh tức giận liếc nàng cái: "Vũ lực thể lý, bạo lực là cấp thấp nhất của đạo lý tề gia trị quốc."

      Tần Châu Ngọc bĩu môi khinh thường, vẫn muốn cùng cổ hủ thư sinh tranh cãi, bỗng nhiên bị tiếng phanh đánh gãy.

      Tần Châu Ngọc cùng Đông Sinh song song quay đầu, liền thấy Trương công tử vội vàng xông tới.

      Đông Sinh hờn giận mặt nhăn mày nhíu. Trương Cẩn cũng có thái độ bình thường, xòe tay đưa thiệp mời: "Tống tiên sinh, tối nay nhà ta mở tiệc tiếp đón Cố tướng quân, phụ thân ta cho mời người tới dự."

      Đông Sinh dấu vết lùi người lại, thầm nghĩ, ta và ngươi cũng quen biết tới vậy!

      Trương Cẩn kích động quay đầu nhìn về phía Tần Châu Ngọc, lại hướng Đông Sinh : "Tống tiên sinh, người nhất định phải mang theo tiểu Ngọc nương, Trương phủ hoan nghênh người cùng tiểu Ngọc nương tới dự."

      Đông Sinh thấy Trương Cẩn nhìn Tần Châu Ngọc chớp mắt, trong lòng hiểu được vài phần, thản nhiên đáp: "Trương viên ngoại mời khách quý, tại hạ tiện quấy rầy. Tâm ý của Trương viên ngoại cùng Trương công tử, tại hạ xin nhận."

      Trương Cẩn giật mình, còn chưa tiếp lời, Tần Châu Ngọc vội tiến lên, giữ chặt cánh tay của Đông Sinh : "Vì sao ? Ta cũng mong trông thấy vị Cố tướng quân đại danh đỉnh đỉnh kia mà!"

      xong, lặng lẽ ghé sát tai Đông Sinh, dùng thanh chỉ có hai người nghe thấy : "Tử thư sinh, ngươi như thế nào ngốc như vậy? Nhà bọn họ khẳng định có rất nhiều đồ ăn ngon ."

      Trương Cẩn cười tủm tỉm nhìn Tần Châu Ngọc, liên tục gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, Cố tướng quân là nhân vật khó gặp, tiểu Ngọc nương muốn gặp , ngày mai chính là cơ hội tốt nhất."

      Đông Sinh còn muốn cự tuyệt, Tần Châu Ngọc dùng toàn lực đẩy ra, chính mình lên trước đáp lời Trương Cẩn: "Trương công tử yên tâm, chúng ta nhất định ."

      Như vậy, mặc kệ Đông Sinh hờn giận, cứ như vậy quyết định.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: trước phóng nam hợp với đến lưu nhất lưu.


      @Ishtar chương mới nha
      Last edited by a moderator: 16/4/15
      minmapmap2505, Yên Hoa, susu9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :