1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bố Y Thiên Kim - Úy Không (Chương mới)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      BỐ Y THIÊN KIM

      CHƯƠNG 19. NHÂN TÌNH CỦA BIỂU CA

      EDIT: VITAMINC

      BETA: XUXU


      Đông Sinh đem lòng tốt của nàng biến thành lòng lang dạ thú, ôm quần áo rời . Tần Châu Ngọc phi thường buồn bực. cho giặt quần áo giặt quần áo, ai thèm giặt quần áo thối của , vết bẩn trắng lớn như vậy, hiểu là cọ vào ở đâu.


      Nhưng mà tất cả đều quan trọng, vấn đề là —— tử thưsinh trước khi rời chỉ ném cho nàng khối bánh bao cứng rắn làm điểm tâm, thử hỏi, còn có việc gì tàn ác hơn việc này ?


      Tần Châu Ngọc ngồi xổm ở cửa, oán hận cắn bánh bao cứng. Cách đó xa tiếng rao bánh bao tiến thẳng vào tai, nàng cảm thấy chả nước miếng, càng nghe thấy càng nhiều, thi nhau tràn ra. Nàng đành vội vàng đem toàn bộ bánh bao nhét hết vào miệng, ngăn cho nước miếng tràn ra ngoài, phải dùng lực nuốt mấy lần mới xuống được.


      Còn ở học đường dạy học, Đông Sinh bị nàng oán thầm biết bao nhiêu lần.


      Hơn tháng trôi qua, láng giềng xung quanh hiểu vị nương lai lịch ràng này, khi mặt lộ vẻâm trắc biểu tình phẫn uất, tất nhiên là nên chọcvào .


      Nhưng mà trước mắt, hai vị thiếu niên nhìn đông nhìn tây nơi quê cha đất tổ, hiển nhiên là biết này đó.


      Hai người trẻ tuổi vừa đánh giá bốn phía, vừa do dự lên phía trước.


      Tần Châu Ngọc vốn tâm tình có chút bực dọc, nhìn thấy hai người trẻ tuổi lấm la lấm lét, tự nhiên nảy sinh chán ghét.Nàng phủi phủi đứng lên, định vào nhà, đem toàn lực đóng sập cửa.


      Cơ mà, nàng mới đứng lên, hai người trẻ tuổi nhãn tình sáng lên, chỉ chỉ vào chỗ nàng đứng, sau đó vẻ mặt hớn hở chạy tới: "Xin hỏi Tống Đông Sinh có ở nơi này ?"


      Nghe thấy tên Đông Sinh làm cho Tần Châu Ngọc vốn muốn vào lại dừng lại. Nàng chống tay, tà nghễ nhìn hai người trước mắt: "Các ngươi hỏi tử thư sinh làm gì?"


      Hai thiếu niên vừa nghe, hẳn là tìm đúng nơi rồi, cười càng thêm sáng lạn, phía sau tiếp trước trả lời: "Chúng ta là biểu đệ của Đông Sinh, tới đây du ngoạn, nương nhờ chúng ta mang cho vài thứ."


      Nguyên lai là thân thích của tử thư sinh. Tần Châu Ngọc bĩu môi khinh thường, nheo mắt nhìn bao đồ nặng trong tay hai người, thản nhiên mở miệng: "Được rồi, đồ đạc lưu lại, các ngươi có thể rồi."


      Hai thiếu niên ngẩn ra, quay mặt nhìn nhau lát, nhất thời hiểu được chuyện gì xảy ra. Cuối cùng người trông lớn hơn chút tiến lên, do dự hỏi: "Xin hỏi nương có quan hệ gì với biểu ca của ta?"


      Quan hệ gì?


      Tần Châu Ngọc phát giác chính mình trả lời được, nhưng mặt vẫn giữ bộ dáng cao cao tại thượng, liếc mắt nhìn : "Ta vớitử thư sinh có quan hệ gì liên quan gì tới ngươi?"


      Thiếu niên nghẹn chút. Đối phương là nương trong thành mà lại ăn như vậy, trong lòng khỏi có chút sợ hãi. thể tỏ ra hung hãn đối với người văn hóa, thiếu niên tiếp tục hòa nhã mở miệng: "Chúng ta chỉ là tới tặng đồ, biểu di còn nhờ chúng ta đến xem tình hình biểu ca như thế nào."


      Tần Châu Ngọc trợn mắt liếc mắt cái: "Các ngươi đến xem gặp , theo ta hỏi sao được? Bây giờ ở học đường dạy học, các ngươi tới đó mới gặp được ."


      "Vậy sao." Thiếu niên lớn hơn vui sướng gật gật đầu, rốt cục có thể khẳng định rằng tìm nhầm chỗ, quay sau vẫy tay với thiếu niên hơn, "Nhị cường, ngươi mau tới đây, chỗ này đúng là nhà của biểu ca rồi, chúng ta vào nhà chờ biểu ca tan học ."


      xong, hai người cầm theo bao đồ, định vào trong. Nào ngờ, Tần Châu Ngọc đứng chắn cửa , hai tay duỗi ra, trừng mắt: "Ai cho các ngươi vào chờ?"


      Hai người nhìn nhau, sau đó chắc chắn lắm mở miệng: "Nhưng đây là nhà của biểu ca, chúng ta chờ ở đây chờ ở đâu?"


      Tần Châu Ngọc mặt đổi sắc bĩu môi: "Các ngươi chờ ở đâu là tùy các ngươi. Tử thư sinh chưa trở về ta thể cho các ngươi vào nhà. Hai ngươi lấm lét như vậy, làm sao ta biết các ngươi có phải là lừa đảo hay ?"


      Hai thiếu niên bộ dạng đoan chính bị đối xử vô tình như vậy, thiếu chút nữa phát khóc —— bọn họ đến tìm biểu ca , còn mang theo mấy chục cân đồ đạc, đường nửa đêm, vất vả lắm mới tìm được nhà biểu ca. Bây giờ chỉ uống được ngụm nước ấm, ngay cả cửa cũng vào được?


      Khuôn mặt Tần Châu Ngọc hé ra nụ cười, nhìn hai người tới lui ở cửa, đồ đạc nặng nề còn dựa vào bên tường, thành thành ngồi xổm xuống, mới chặn ở cửa nữa.


      Nàng xem xét đồ đạc hai người mang đến để mặt đất. Ánh mắt lưu chuyển, thầm nghĩ đây hẳn là thứ mà nương của tử thư sinh gửi tới, chừng là có đồ ăn ngon cũng nên.


      Vì thế, nàng bất động thần sắc, lặng lẽ dời bước qua, mở miệng lời nghĩa: "Muốn chứng minh các ngươi phải lừa đảo, phải để ta kiểm tra đồ đạc các ngươi đưa cho tử thư sinh trước ."


      Hai biểu đệ của Đông Sinh tuy rằng thấy nữ nhân này hung hăng phân phải trái, nhưng dù sao cả hai vẫn còn là thiếu niên, nhìn thấy nương, nhất là nương xinh đẹp như Thủy Linh vậy, dám theo, khẩn trương mở đống đồ đạc đem tất cả mọi thứ bên trong trình ra.


      Nhìn thấy đặc sản vùng núi, hai mắt Tần Châu Ngọc tỏa sáng rực rỡ, nhưng lại nghiêm túc đáp lại hai người: "Các ngươi ở chỗ này đợi , ta đem đồ đạc vào trước."


      Vừa dứt lời, thấy nàng nhanh nhẹn ôm chuyến đem bột ngô, trứng gà, lạc, hạt dẻ chuyển vào nhà.


      Hai thiếu niên ngồi xổm tại chỗ, nhìn động tác của nàng mà hiểu nổi, ôm đầu nhìn nhau, bắt đầu giọng thầm.


      "Nàng phải chúng ta là kẻ lừa đảo sao? Vì sao lại đem đồ ăn chuyển vào trước?"


      "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?"


      "Nữ nhân kỳ quái này rốt cuộc là ai?"


      "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?"


      "Nàng vì sao lại ở trong nhà biểu ca?"


      "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?"


      "Nàng cùng biểu ca rốt cuộc có quan hệ gì?"


      "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?"


      " phải nàng là tình nhân của biểu ca đấy chứ?"


      "Ngươi hỏi ta, a?... thể nào?"


      " phải nhân tình sao có thể ở trong nhà biểu ca được?"


      " là nhân tình?"


      "Khẳng định là nhân tình."


      ...


      Lúc hai người rì rầm to , Tần Châu Ngọc đem hết đồ đạc linh tinh này nọ khuôn hết vào phòng.


      Nhìn bàn đầy thổ sản vùng núi, nàng vừa lòng vỗ vỗ tay. Sau đó dọn ra bát lạc, kéo cái ghế ra trước cửa, bên ăn lạc, bên giám sát hai thiếu niên miền núi bên ngoài kia.


      Hai người thấy nàng ăn sung sướng, mà chút ý định chia sẻ nào, trong lòng cực kỳ buồn bực. Tuy rằng nông dân bọn họ thích ăn lạc, nhưng bọn họ phong trần mệt mỏi, tốt xấu gì ít nhất cũng nên cho hai chén nước chứ. Mà kể cả cho, cũng đừng nhìn bọn họ dữ dằn như thế !


      Nhân tình này cũng tận lực tiết kiệm quá rồi đó!


      Thời gian càng ngày càng lâu, hai thiếu niên càng lúc càng thấy ủy khuất. Cũng may lúc sắp tới chính ngọ, thân ảnh biểu ca rốt cục cũng xuất .


      Hai thiếu niên nhất tề đứng dậy, hướng Đông Sinh chạy tới: "Biểu ca..."


      Đông Sinh nhìn thấy người tới mà sửng sốt, sắc mặt lộ ra kinh hỉ: "Đại Tráng, Nhị Cường, các ngươi đến đây lúc nào?"


      "Chúng ta mới tới buổi sáng." Nhị cường vóc dáng nhắn đáp lời ý khóc nức nở.


      Điều này làm cho Đông Sinh có chút lo lắng: "Các ngươi làm sao vậy?"


      Nhị Cường quay người lại, chỉ vào Tần Châu Ngọc còn ngồi ở cửa ăn lạc, ôm nỗi hận mở miệng: "Nhân tình của biểu ca cho chúng ta vào nhà!”


      Ách…


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: trong nỗ lực mỗi tuần vạn chữ, cho nên Lâu Chủ hùng hục viết, có vẻ như hoàn thành nhiệm vụ. ~~

      Bất quá nếu mọi người cho Lâu Chủ thấy chút nhiệt tình, Lâu Chủ càng ngày càng cố gắng ha ~~~



      ps: bởi vì hai nhân vật chính gần nhau, cho nên xuất thêm nhiều họ hàng… chất phác nghĩ nữ chính ti tiện a

      @Ishtar chương mới nha
      minmapmap2505, Yên Hoa, susu12 others thích bài này.

    2. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      cố lên nàng
      k biết bao giờ chị này mới biết tình cảm của mình nhỉ
      Chó ĐiênXuxu thích bài này.

    3. thanhphong6793

      thanhphong6793 New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      3
      oi bao h 2 a ms dua c ra mat me chog nhi.co len p oi

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      BỐ Y THIÊN KIM
      CHƯƠNG 20, Tới thanh lâu bắt kẻ thông dâm
      EDIT: VITAMINC
      BETA: XUXU
      Đông Sinh hỏi chân tướng ràng, tuy Tần Châu Ngọc là để ngừa vạn nhất dẫn trộm vào nhà, nhưng mà việc nàng giải quyết xong đống sản vật miền núikia giải thích thế nào? Sợ lừa đảo là đúng, cơ mà sợ nàng còn hơn lừa đảo!

      Đông Sinh trách cứ nàng bắt nạt biểu đệ nhà mình, dù sao nàng cũng thừa nhận.Đông Sinh trấn an hảo hai vị biểu đệ, sau đó mua thịt bò chiêu đãi haitâm hồn thiếu niên bị tổn thương.

      Đến khi ăn cơm, Tần Châu Ngọc cuối cùng cũng có vẻ mặt ôn hòa với hai biểu đệ của Đông Sinh, nguyên nhân vì hai vị biểu đệ đến, làm cho bữa ăn khổ cực của nàng rốt cục có thể cải thiện.

      Bữa cơm này Tần Châu Ngọc ăn vô cùng vui sướng. Hơn phân nửa đồ ăn đều bị nàng gắp vào chén của mình. Đáng thương hai biểu đệ của Đông Sinh, đường hơn nửa đêm, lại bị vất ở ngoài cửa ngồi đợi đói tới nỗi ngực dán vào lưng. vất vả mới được biểu ca xuống bếp khoản đãi, thế mà còn bị nhân tình của biểu ca ăn hết hơn phân nửa.

      Hai người u oán nhìn biểu ca nhà mình.Đông Sinh cũng có chút xấu hổ, ho hai tiếng. Nào ngờ Tần Châu Ngọc hoàn toàn hiểu, mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn , vẻ mặt vô tội hỏi: "Huynh lại cảm lạnh sao? Có phải vì tối hôm qua ra bờ sông tìm ta bị trúng gió ?"

      Tần Châu Ngọc chắc chắn biết ý Đông Sinh, nếu phải Đông Sinh rất hiểu nàng, sợ là cũng bị lừa gạt. Nhưng guốc trong bụng nàng như vậy rồi, sao còn hiểu nàng là vì mấy khối thịt bò mà giả ngu thôi.

      Dù sao người ta cũng là nữ nhi, Đông Sinh muốn ở biểu đệ trước mặt thẳng nàng, khẽ cắn môi đá vào chân nàng cước, ai ngờ Tần Châu Ngọc sợ hãi kêu lên tiếng, nhíu mi giả bộ hờn dỗi oán giận: "Ai nha, huynh ăn cơm ăn cơm , tại sao đá ta? Làm gì có người ngoài cơ chứ!"

      xong, cũng để ý tới ánh mắt như dao của , tiếp tục cúi đầu cùng đồ ăn trong bát chiến đấu hăng hái.

      Đông Sinh hoàn toàn chán nản, mà ánh mắt u oán của hai vị biểu đệ lúc nãy giờ chuyển sang đồng tình với . Tú tài duy nhất trong thôn của bọn họ, sao lại kiếm được người hiểu lý lẽ nhân tình như vậy nhỉ?

      Bởi vì hai biểu đệ chưa ăn no, Đông Sinh đành phải mang theo hai người ra ngoài tửu quán.

      Trước khi xuất môn, Đông Sinh quên oán hận trừng mắt đối với người vừa ăn no ngồi phịch ghế kia. Mà cái kẻ được ăn uống no đủ kia lại còn trưng ra đôi mắt chớp chớp vô tội nhìn ngược lại .

      Tới khi ba người rời , Tần Châu Ngọc vỗ vỗ bụng, hung hăng thở phào nhõm —— quả nhiên là da mặt dày mới có thể có thịt ăn a! Nếu ở bàn cơm, nàng mặc kệ tử thư sinh ho hai đá cảnh cáo, làm sao có khả năng thống khoái ăn như vậy?

      Tần Châu Ngọc đắc ý cả ngày thẳng đến khi sắc trời tối đen, nàng thấy Đông Sinh cùng hai biểu đệ về nhà có chút lo lắng.

      Vòng vòng lại mấy chục thước ở ngoài cửa, ngoại trừ thấy mấy người bán hàng dọn hàng về nhà, mãi vẫn thấy Đông Sinh trở về.

      Nàng vuốt cằm nghĩ ngợi, tửu quán uống rượu ăn cơm thể lâu như vậy được, chẳng lẽ lại ăn sạch cả gian tửu quán?

      nghĩ tới tìm bọn họ, lúc này Hứa lão đầu xuất , nhìn qua nàng, tựa hồ là lơ đãng hỏi: " đợi tử tú tài sao?"

      Tần Châu Ngọc bĩu môi: "Ai thèm chờ ?"

      Hứa lão đầu gật gật: " đợi là tốt rồi, bằng ta sợ ngươi hôm nay đợi được ."

      Tần Châu Ngọc nghe raý tứ trong lời , lập tức nặng nề truy vấn: "Ngươi có ý gì?"

      "À, cũng có ý tứ gì."Hứa lão đầu chút để ý đáp, "Ta vừa mới gặp ba huynh đệ Đông Sinh, hình như nghe thấy với đại biểu đệ là lần này vào thành đặc biệt dẫn đệ Vọng Xuân Lâu khai trai. Huynh đệ ba người tại khẳng định ở Vọng Xuân Lâu . Đúng rồi, Đông Sinh còn nhờ ta với ngươi, buổi tối ở nhà mình đừng quên đóng then cửa..."

      Tần Châu Ngọc nghe nổi Hứa lão đầu hết, nắm quyền chạy tới Vọng Xuân Lâu.

      Nơi đây chỉ là tòa thành , Vọng Xuân lâu là thanh lâu duy nhất, Tần Châu Ngọc đương nhiên biết chỗ, huống hồ nơi đó cách chỗ bọn họ ở cũng quá xa, nửa canh giờ là tới.

      Lúc này sắc trời tối đen, nhưng Vọng Xuân lâu đèn đuốc trang hoàng, mà thanh lâu này đường hoàng treo cao đèn lồng đỏ, thanh lâu nữ tử môi đỏ mọng đứng dưới, mị vạn phần, nhiệt tình mời khách.

      Tần Châu Ngọc oán hận nhìn tòa lâu trước mắt, oán thầm ba Đông Sinh ba người biết bao nhiêu lần "Hạ lưu" .

      Lại nghĩ Đông Sinh ở phòng trong, giờ khắc này cùng kỹ nữ mây mưa, nàng liền bốc hỏa, hận thể lập tức bắt được

      Vừa nghĩ như vậy nàng liền muốn động thủ, hùng hổ lao vào cửa Vọng Xuân lâu.

      À nhưng mà...

      Hai người vạm vỡ hề thương hương tiếc ngọc ném nàng ra. tú bà diễm lệ, bắt tay vào làm duyên, hướng nàng cười : “ nương, nơi này phải là nơi mà khuê nữ nên tới, mau trở về gột rửa rồi ngủ sớm .”

      Tần Châu Ngọc vuốt vuốt mông đau, đứng lên ác thanh ác khí đáp trả: "Ta tới tìm người."

      Tú bà hiểu gật gật đầu: "Ta hiểu được, nương tới Vọng Xuân Lâu phải bán mình chính là tới tìm người, hơn nữa bình thường các nàng tới tìm tướng công nhà mình. Các ngươi muốn chỉnh tướng công mình ta đương nhiên có ý kiến, nhưng được gây chuyện trong Vọng Xuân Lâu. nương, ngươi chờ tướng công trở về nhà, rồi hẵng xử lý ."

      "Ta phải tới tìm tướng công ."Tần Châu Ngọc thở phì phì phản bác.

      Tú bà thấy nàng vẫn là nương rành thế , lười nhiều lời với nàng, phủi phủi tay: " nương, ngươi mau nhanh về nhà , nơi này phải chỗ ngươi nên tới." xong, gương mặt nghiêm nghị chuyển sang nịnh nọ, tới chèo kéo nam tử.

      Tần Châu Ngọc ngước mắt nhìn đèn đuốc chiếu sáng cao cao, lại nhìn mấy kẻ vạm vỡ đứng chặn cửa lâu, tâm cam lòng nguyện chuẩn bị rời .

      Nhưng mà vài bước, bỗng nhiên linh cơ lóe sáng, nàng quay đầu nhìn thoáng qua lầu gỗ tầng hai đằng kia. Quan sát tình hình bên dưới, thừa dịp ai chú ý, nàng vòng ra sau Vọng Xuân Lâu.

      Tòa lâu có cửa sổ, muốn trèo lên lầu hai cũng khó.

      Tần Châu Ngọc nhổ nước miếng lên tay, giống như con mèo , nhàng trèo lên lầu hai. Mặc dù có gây ra động tĩnh, nhưng giờ trong đại sảnh Vọng Xuân Lâu ca múa mừng cảnh thái bình, ai chú ý tới nàng.

      tới gian phòng ngoài cửa sổ lầu hai, Tần Châu Ngọc nhàng xốc lên ô cửa sổ để ngỏ.Bên trong truyền tiếng ngâm kiều mỵ của nữ nhân.Thanh quá mức ái muội dâm mỹ, làm cho khuôn mặt nàng ửng hồng, trong lòng hơi bối rối, thiếu chút nữa dưới chân trượt ngã xuống. Bất chấp mọi thứ, nàng dùng hết sức mở cửa sổ, chẳng ngờ lại lăn cả người vào.

      Nghe thấy tiếng động, làm cho người làm việc giường yên bặt.

      Tần Châu Ngọc sờ sờ đầu bị đụng choáng váng.Nàng đứng lên vừa vặn trông thấy nữ tử thân trần lộ ra bộ ngực sữa, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nàng, sau đó liền phát ra tiếng kêu sợ hãi.

      "Ngươi... Ngươi là ai?" Nam tử giường so với nữ nhân vừa kêu lên sợ hãi kia cũng ổn lắm. run rẩy mở miệng, vội kéo kéo bộ quần áo xộc xệch, lảo đảo xuổng giường.

      Đợi cho thấy người tới, Tần Châu Ngọc cùng nam tử đều cả kinh, song song chỉ vào đối phương, thanh kéo cao: "Là ngươi —— "

      Cuối cùng vẫn là Tần Châu Ngọc phản ứng lại trước. Nàng xì tiếng khinh miệt, xông lên trước kéo tóc nam tử kia, hung tợn : "Khá lắm tên sắc phôi kia, ngờ ngươi tuổi như thế này! Mau cho ta biết biểu ca ngươi ở đâu?"

      Người này ai khác, đúng là vị biểu đệ của Đông Sinh bị huynh trưởng mang tới thanh lâu khai trai Nhị Cường. làm sao nghĩ đến phát sinh tình bực bội này chứ—— nhân tình của biểu ca từ trời giáng xuống, đánh gãy chuyện tốt của .

      lần đầu tiên làm loại chuyện này, khẩn trương muốn chết. Vừa mới bắt đầu tiến vào, bị dọa cho mềm nhũn, huynh đệ tốt dưới thân bị dọa quá mức cũng xuất ra, sợ là về sau ngẩng nổi đầu làm người. oán nàng còn hết, nghĩ nữ nhân này thế mà còn ác độc cáo trạng , hung thần ác sát đánh .

      Nhị Cường ra sức phản kháng, hiểu sao thoát thân được.Thứ nhất là e ngại mặt mũi của biểu ca, dám động thủ mạnh. Thứ hai là này nữ nhân nhìn trắng noãn như Thủy Linh , nào biết nàng có luyện công phu mạnh mẽ như vậy.Cuối cùng thực bất hạnh bị Tần Châu Ngọc đạp ngã xuống đất.Mà ở bên cạnh còn có nữ nhân vừa mây mưa chăm chăm nhìn, Nhị Cường quả thực xấu hổ vô cùng, ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có. Cuối cùng chỉ phải khóc tang đầu hàng, bán đứng hành tung của Đông Sinh: "Biểu ca ở trong phòng Ngọc Nương."

      Tần Châu Ngọc nhéo lỗ tai , hung ác : "Phòng Ngọc Nương kia ở gian nào?"

      Nhị cường đánh tới mức rơi nước mắt, run rẩy mở miệng: "Ra cửa rẽ trái, gian thứ ba."

      Tần Châu Ngọc rốt cục buông ra, còn quên nắm tay thành quyền dọa : " Tên hạ lưu kia, lần sau nếu dám mang tử thư sinh tới thanh lâu, xem ta xử lý ngươi thế nào!"

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: xem văn án rất khó coi, cái bìa truyện biết vì sao mơ hồ như vậy, ~~ thôi kệ nó .

      @Ishtar chương mới nha. Thanks
      Last edited: 27/12/15
      minmapmap2505, Yên Hoa, susu11 others thích bài này.

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      BỐ Y THIÊN KIM
      Chương 21. Họa biết từ đâu tới
      EDIT: vitaminc
      beta: XUXU
      Đối với thanh khóc thút thít của Nhị Cường, cùng kinh ngạc của thanh lâu nữ tử trong phòng, Tần Châu Ngọc phủi phủi tay, hùng hổ mở cửa hướng gian phòng thứ ba bên trái tới.

      Nhìn cách cửa trước mắt đóng chặt, Tần Châu Ngọc lửa giận công tâm, quản gì nữa nhấc chân đá văng ra.

      Chỉ có điều nàng nghĩ tới, cánh cửa này đóng chặt.Mà nàng dùng sức quá mạnh, kết quả là lảo đảo ngã vào trong phòng, nửa người nằm sấp mặt đất.



      Trong phòng, hai người ngồi đối diện bàn tròn phẩm trà đàm thư (thưởng thức trà thảo luận thơ), nhìn thấy vậy đều cả kinh. Đông Sinh khi nhìn người vừa tới, thiếu chút nữa là mồ hôi lạnh đầy đầu.

      Tần Châu Ngọc thở hổn hển đứng lên, ngẩng đầu liền nhìn thấy Đông Sinh trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.

      Nàng nhanh chóng xem xét .Ăn mặc chỉnh tề, liếc mắt nhìn nữ tử bên cạnh, quần áo đầy đủ, trong lòng thầm thở phào nhõm. Nhưng vừa mới thở ra, mới nhớ ra mục đích của chính mình, lao tới trước kéo vạt áo Đông Sinh: “Ngươi tên thư sinh bại hoại này, dám chạy tới thanh lâu mua xuân!”.

      xong, vung tay đánh lên người Đông Sinh.

      Đông Sinh nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ theo bản năng tránh trái tránh phải, nhưng vẫn trúng mấy quyền nặng của nàng. Ngọc Nương bên cạnh thở ra tiếng, chạy tới kéo Tần Châu Ngọc: " nương, nương, mau buông tay!"

      Tần Châu Ngọc mắt đỏ hoe, quay người đẩy mỹ nhân phía sau xuống đất.

      Đông Sinh nhìn Ngọc Nương té mặt đất liền hoảng sợ, nhanh tới dùng sức kiềm hai tay Tần Châu Ngọc lại, lớn tiếng quát: "Ngươi dừng lại cho ta!"

      Bị quát, khí thế của Tần Châu Ngọc thoáng bị áp chế, nhưng vẫn trừng mắt, hầm hừ bất mãn.

      Đông Sinh thấy nàng an tĩnh lại, hung hăng bỏ tay nàng ra, lên trước kéo mỹ nhân dậy, ôn nhu hỏi: "Ngọc Nương, nàng sao chứ?"

      Ngọc Nương lắc đầu, nhìn chớp mắt, giọng hỏi: "Nàng là ai a?"

      Đông Sinh bất đắc dĩ thở dài: "Là người nhà ta..."

      còn chưa tìm ra từ thích hợp, Ngọc Nương che miệng cười, tỏ ý hiểu gật gật đầu. Nàng đứng dậy phủi phủi bụi áo, tới Tần Châu Ngọc đằng đằng sát khí: " nương, Ngọc Nương bán nghệ bán thân, Tống tiên sinhvới Ngọc nương chỉ là uống trà chuyện thi thư."

      Tần Châu Ngọc nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Ngọc Nương. Mỹ nữ trước mặt vầng trán Nga Mi, dung mạo như hoa như ngọc, ôn nhu như nước. Trong lòng Tần Châu Ngọc bỗngtrào lên tư vị chua xót, nhịn được, hàm hồ đáp lời: "Ai biết được ngươi chỉ bán nghệ bán thân hay ?"

      Ngọc Nương sắc mặt tối lại, còn chưa mở miệng, Đông Sinh lên trước, cứng rắn : "Tiểu Ngọc, nàng được lung tung, mau xin lỗi Ngọc Nương."

      Đây là lần đầu tiên Đông Sinh kêu tên mà chính mình đặt, Tần Châu Ngọc cảm thấy thực thân thiết lại dễ nghe, có lẽ bởi tên chính nàng đặt là tên của nàng. Tâm tình nàng tốt hơn chút, nhưng vừa nhìn tới bộ dáng thanh sắc câu lệ (nghiêm túc )của Đông Sinh, nàng khỏi chột dạ, tâm tình nguyện đối mặt với Ngọc Nương: "Cái kia...ta ..."

      Nhưng là lời còn chưa kịp , bỗng toán người vào tới cửa.

      đầu đúng là thanh lâu nữ tử ở trong phòng Nhị Cường lúc nãy. Nàng lôi lôi kéo kéo tú bà bên cạnh, hướng thân ảnh Tần Châu Ngọc: "Hồng di, chính là nàng, nàng chính là người gây ."

      Tú bà kêu Hồng di kia nhìn tới Tần Châu Ngọc, khuôn mặt biến sắc, chống nạnh hung tợn : "Nguyên bản là nha đầu chết tiệt ngươi, thế mà lại trốn ta chui vào được."

      xong, khăn tay vung lên, hướng vài tên to khỏe phía sau : "Ném nàng ra ngoài cho ta, cần khách khí."

      Đông Sinh thấy tình cảnh, biết Tần Châu Ngọc gây họa, lập tức che nàng ra sau người, hai tay ôm quyền : "Chậm Hồng di, Tiểu Ngọc nhà ta nếu có gì đắc tội, mong người thứ lỗi, bây giờ ta mang nàng ."

      Hồng di thấy Đông Sinh như vậy, vẫy vẫy tay bảo mấy tên to khỏe dừng lại, biểu tình phẫn nộ: "Nguyên bản là nương nhà Tống tiên sinh. Mấy năm nay danh tiếng ca nghệ của Ngọc Nương nhà ta lan xa, thể thiếu công lao của Tống tiên sinh. Hồng di ta và Ngọc nương đều ngưỡng mộ tài năng của Tống tiên sinh, chỉ cần Tống tiên sinh đến thăm Vọng Xuân lâu, tất nhiên là khách quý. Nhưng vô luận như thế nào, nương này làm loạn là làm hỏng quy củ của chúng ta, Hồng di ta thể cứ bỏ qua như vậy được."

      Đông Sinh than thầm, mặc dù rất ít tới thanh lâu, nhưng hiển nhiên biết có bao nhiêu ngư long hỗn tạp ở nơi này. Nay Hồng di cường ngạnh như vậy, trong lòng hiểu được chuyện hôm nay hẳn là ổn.

      Quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn mắt Tần Châu Ngọc, thấy nàng dường như cũng bị tình thế trước mắt dọa hoảng, lại có chút đành lòng. đành quay đầu tiếp tục hướng Hồng di chịu tội: "Lần này là Tiểu Ngọc hiểu chuyện, bất quá nàng vẫn là nữ nhi nhà ta, nếu Hồng di cố ý muốn phạt , bằng tại hạ thay nàng chịu phạt."

      Tần Châu Ngọc nghe như vậy, lập tức tưởng hiên ngang lẫm liệt định ai làm người đó chịu. Nhưng Đông Sinh mạnh mẽ ngăn trở, bất động thanh sắc đađá nàng cước, ý bảo nàng an phận chút.

      Hồng di tất nhiên là muốn như vậy, nhưng nàng chưa kịp mở miệng Ngọc Nương nãy giờ yên lặng cười chân thành tiến lên, cầm tay nàng : "Hồng di, nếu này nương là người nhà Tống tiên sinh, Tống tiên sinh lại nguyện thay nàng chịu phạt, cũng có gì đáng trách. Nhưng Tống tiên sinh là thư sinh, phải chịu đòn roi thích hợp chút nào. bằng Hồng diphạt Tống tiên sinh miễn phí cho Ngọc Nương mười bản thi nhạc(điền mười thủ từ; mười bài thơ ca) ? Người cũng biết nửa năm nay Tống tiên sinh chữ cũng cho Ngọc Nương, bây giờ trong tay Ngọc Nương đều là những bản thơ ca cũ, nửa nămnày nhiều khách nhân nghe cũng chán ngấy."

      Hồng di thoáng trầm tư, cân nhắc lát sau, vẫy vẫy tay ý bảo mấy tên hộ vệ xuống, hướng Đông Sinh : "Vậy quyết định như thế, tiên sinh cứ giúp Ngọc Nương làm tốt mấy bản thơ ca, qua mấy ngày ta sai người tới nhà tiên sinh lấy."

      Nghĩ nghĩ lát, Hồng di trừng mắt với người được Đông Sinh bảo hộ phía sau, chỉ chỉ vào khuôn mặt chỉ lộ ra nửa của Tần Châu Ngọc: "Tống tiên sinh nhất định nên quản tốt giai nhân xinh đẹp này của người, nếu ngày nào đó lại gây họa đắc tội người khác, chỉ sợ người bình thường giống Hồng di ta nhắc nhở người đâu."

      Đông Sinh liên tục đáp ứng, Tần Châu Ngọc vẫn bất mãn nhe răng trợn mắt.

      Hồng di liếc mắt cái, cơn giận còn sót lại chưa tiêu, phẩy tay áo bỏ .

      Đông Sinh thở phào nhõm, đem Tần Châu Ngọc theo phía sau xách ra, oán hận quát nàng : "Còn hướng Ngọc Nương cảm tạ."

      Tần Châu Ngọc bĩu môi, loại chuyện cảm lời cảm tạ này cũng hải là việc thiên kim Hầu phủ hay làm, vì thế mở miệng ra là loại ngữ điệu kỳ quái: "Đa tạ !"

      Đông Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, ôm quyền hướng Ngọc Nương trịnh trọng lời cảm tạ rồi lôi kéo Tần Châu Ngọc xuất môn.

      Hôm nay có thể thuận lợi ra khỏi nơi này như vậy, ít nhiều cũng nhờ Đông Sinh cùng Vọng Xuân lâu có chút sâu xa. nhiều năm trước, bị vài người đồng thôn lừa đếnVọng Xuân lâu khai trai. ban đầu biết, tới Vọng Xuân lâu mới hiểu được là chuyện gì xảy ra, nhưng muốn chạy trốn có khả năng, liền thuận miệng gọi nương bán nghệ bán thân, cũng chính là Ngọc Nương.

      Lúc đó Ngọc Nương vẫn là nha đầu nhìn chớp mắt, tuổi còn , tư sắc xuất chúng, ca nghệ nổi bật nhưng lại biết chút thi từ, bất đắc dĩ cũng có thể tiếp khách.

      Đông Sinh cùng nàng hàn huyên chút từ khúc, xem như hợp ý, hưng trí nổi lên, liền vì nàng làm mấy bản thơ ca.

      Nào biết rằng mấy bản thơ ca này làm cho Ngọc Nương trở thành nương có tiếng, khách nhân tới nghe càng ngày càng nhiều. Hồng di biết chuyện liền phái người tới thôn Đông Sinh cầu thi nhạc, thường xuyên qua lại, Đông Sinh với Vọng Xuân Lâu cũng coi như có chút quen biết từ đó. Cùng với Ngọc Nương, miễn cưỡng cũng có thể gọi là hồng nhan tri kỷ.



      Chẳng qua, Đông Sinh có hứng thú với chốn yên hoa.Thư sinh khí phách quá cao, đối với ca múa mừng cảnh thái bình, đêm đêm xướng ca gì đó, vẫn là xem vừa mắt.

      Vọng Xuân lâu số lần có thể đếm được đầu ngón tay. Sau khi vào thành làm phu tử, nếu hai biểu đệ lôi kéo đến, tất nhiên là hề có ý định muốn .

      Đông Sinh lôi kéo Tần Châu Ngọc vội vàng xuống lầu, đại sảnh lúc này tràn ngập tiếng ca, kiều ngữ, cảm giác say sưa, nồng đậm mùi son phấn.Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc hẹn mà cùng nhíu mày, biểu tình chán ghét.

      Hai người được rất nhanh ra tới đại môn.Nhưng vừa ra tới cửa lại đụng phải công tử kéo hai thanh lâu nữ tử. Người kia hiển nhiên uống rượu, mùi rượu nồng đậm phả thẳng tới mặt.

      Gương mặt hé ra của vừa vặn nhìn thấy Tần Châu Ngọc, hai mắt lờ mờ say rượu bỗng nhiên sáng ngời, khỏi vươn người sờ tới mặt của nàng: "Vị nương này là mới tới sao? Sao chưa thấy qua bao giờ?"

      Tần Châu Ngọc chán ghét tránh khỏi bàn tay chút nữa khinh bạc mình, chuẩn bị vung quyền đánh lại bị Đông Sinh dùng sức kéo ra ngoài cửa.

      Mà ngoài cửa, hai biểu đệ Đông Sinh cúi đầu chờ hồi lâu, nhìn thấy người tới, lập tức đứng dậy, lệ nóng doanh tròng hô: "Biểu ca, các người có việc gì chứ?"

      Đông Sinh lắc đầu trấn an hai vị biểu đệ bị kinh hách, sau đó mấy người hơi có chút
      chật vật hướng về nhà.

      Trong bóng đêm, ở cửa Vọng Xuân lâu thanh quyến rũ xinh đẹp vang lên: "Trương công tử, có tỷ muội chúng ta còn chưa đủ sao? nương người ta phải người Vọng Xuân Lâu chúng ta, ngài đừng suy nghĩ tơ tưởng nha."

      @Ishtar chương mới nha. Thanks
      Last edited: 27/12/15
      minmapmap2505, Yên Hoa, susu8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :