1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bỏ ta còn ai - Nam Lâu Họa Giác (c98) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40: Sống chết trước mắt

      Edit: sena

      Hồng Thiên càng nghĩ càng cam lòng: “Tội gì Dược Vương phải che chở cho bọn họ, bọn họ cũng phải là người tốt.” Khẩu khí chênh lệch lớn này làm nuốt trôi được, khiến lý trí của bay hơn nửa.

      Thẩm Duy vuốt ve bộ râu dài của mình, khuyên nhủ với lời thấm thía sâu xa: “Hồng minh chủ, ta làm thế chỉ vì tốt cho ngài, chớ vì những chuyện cần thiết đó mà phải đắc tội với số người mà ngài thể trêu vào được.”

      Ám chỉ này cũng đủ ràng, chỉ cần là người có đầu óc nghe đều hiểu được, nên tiếp tục dây dưa chuyện này nữa.

      “Mặc kệ người nào đứng phía sau bọn họ? ra tay cướp Chu Đan quả thể bỏ qua được.” Mạnh Vân tâm tâm niệm niệm muốn đưa Minh vào chỗ chết, bất chấp chút suy nghĩ mơ mộng với Vân công tử lúc trước kia. “Chúng ta thể bỏ qua cho bọn họ được.”

      Với bộ dáng như quỷ giờ, nàng ta cũng còn trông cậy vào điều gì, bằng kéo thêm bọn họ cùng chết theo.

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời nghĩ ra biện pháp gì.

      Mạnh Vân thấy thế, trong mắt tràn ngập ác độc và điên cuồng muốn đồng quy vu tận*, lớn tiếng quát lên: “Các vị, nếu các ngươi nghĩ như thế vậy quên ? quả Chu Đan có ý nghĩa như thế nào, trong lòng các ngươi ắt hẳn đều ? Các sư phụ, các sư huynh đệ, các ngươi có thể bỏ qua cho bảo vật của thiên hạ này sao? Hồng minh chủ, ngài có thể chịu đựng những người này lừa gạt ngài như vậy sao? Tề thị song hiệp*, các ngài có thể chắp hai tay nhường bảo vật cho người khác sao?”
      (“đồng quy vu tận”: muốn tất cả đều chết, đều kết thúc cùng mình. “Tề thị song hiệp”: hai vị đại hiệp họ Tề.)

      Mạnh Vân dùng sức khích bác rốt cục khiến cho tâm trạng của mọi người bị dao động.

      Tề gia đại ca là người thứ nhất phụ họa: “Mạnh nương rất đúng, chúng ta thể cứ bỏ qua như vậy được.”

      “Đúng.” Phương Đống cũng gật đầu . “Đây là vật của phái Động ta, thể rơi vào tay của kẻ khác.”

      “Đúng…Đúng.” Tất cả mọi người đều đồng ý.

      Trong lòng Minh bực tức, hơi hơi nhíu mi, lên giọng trào phúng: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Mạnh nương. Khuôn mặt như hoa thế kia khiến ta nhận ra.” Nữ nhân chết tiệt này, nếu sớm biết xảy ra chuyện như thế, lúc trước nàng giữ lại cái mạng của nàng ta.

      nữ.” Mạnh Vân tức giận khiến cả người phát run, hận thể chém Minh thành trăm ngàn mảnh: “Ngươi hủy mặt ta thành thế này, ta tha cho ngươi đâu.” Nàng ta sống bằng chết vậy còn cố gắng sống làm gì nữa? Nhưng nếu nàng ta chết cũng phải kéo theo vài cái đệm lưng. (ý của bả ý là muốn kéo thêm vài người chết cùng bả đó mà)

      “Ta rất sợ hãi đó.” Minh giả bộ sợ sệt, thân mình run rẩy, khẽ nhếch khóe miệng: “Vì thù hận riêng của ngươi cho nên ngươi liền lừa bịp tất cả mọi người trong thiên hạ? Đưa những người này tới nơi đây để chết cùng ngươi sao? Miệng bịa đặt toàn những lời dối, có lấy nửa câu đúng. Ý định này của ngươi rất ác độc. Tối độc phụ nhân tâm*, lời này quả nhiên sai.” Nàng vô cùng thành thạo trong việc sang chuyện khác.

      (*Tối độc phụ nhân tâm: độc ác nhất là lòng dạ đàn bà. Đây là câu thành ngữ hán nôm. Cho nên mình để nguyên văn, bạn nào muốn biết sâu hơn tra Google ca ca. ^.^)

      Vốn Chu Đan quả mất tác dụng, cho dù rơi vào tay các nàng cũng còn ý nghĩa. Nhưng mà Bình An lên tiếng phủ nhận, nàng đương nhiên phải chối bỏ tất cả việc.

      Ánh mắt Mạnh Vân đỏ lên, giận dữ hét to: “Ngươi câm mồm.” ràng là nàng ta ác độc lại còn đổ cho nàng khiến người ta tức chết mà.

      “Ngươi sợ cái gì? Sợ ta vạch trần mưu của ngươi sao?” Minh lắc đầu cười lạnh, : “Ta ngươi nữ tử tốt, bám theo nam nhân được, thẹn quá hóa giận nên muốn hãm hại chúng ta….”

      Chuyện này vẫn khiến nàng canh cánh trong lòng, nghĩ tới liền cảm thấy có chút thoải mái. Vân Lam là của nàng, cho phép người khác mơ tưởng.

      số người nghe chuyện này xong, có chút hoài nghi, ánh mắt quét qua quét lại người hai nữ tử.

      người xinh đẹp đáng , người lại xấu như quái. Con người là động vật suy xét bằng thị giác, vô tình nghiêng về phía cái đẹp. Vẻ mặt nghi ngờ đối với Mạnh Vân ngày càng tăng.

      Trong lòng Mạnh Vân khẩn trương, dậm chân : “ láo, ngươi muốn đảo lộn trắng đen, mọi người đừng nghe nàng ta bậy.”

      Minh thèm để ý tới nàng ta, nhìn phía sau nàng ta mấy lần: “Đại ca của ngươi đâu? Sao lại thấy ? phải quản giáo ngươi tốt sao? Sao lại thả ngươi cắn người lung tung thế này?”
      (*Đại ca: trai cả; *quản giáo: quản lý, giáo dục)

      Lời này khiến trong lòng Mạnh Vân như bị kim châm, rơi nước mắt: “Là ngươi hại chết đại ca của ta, là ngươi làm hại chúng ta người ra người, quỷ ra quỷ, ta tha cho ngươi.”

      Nhớ tới việc đại ca vì bảo vệ nàng ta khiến cho mình bị trúng mấy nhát đao mà chết, Mạnh Vân mới phát ra rằng, thế gian này chỉ có người nhà mới đáng để tin tưởng nhất.

      Người khiến mọi việc xảy ra chính là nữ tử đáng chết đứng trước mặt mọi người, tất cả đều do nàng làm hại.

      Sau khi Mạnh Vân đổ hết sai lầm lên người khác xong, trong lòng mới dễ chịu hơn chút. Nàng ta dám nhớ tới, ngày đó do nàng ta nhất thời nảy lòng tham, nhất định muốn có Chu Đan quả, hao tổn tâm trí thậm chí ngay cả mỹ nhân kế đều dùng tới, mới lừa được Chu Đan quả tới tay. Nếu phải nguyên nhân đó ai thèm tốn công tốn sức, mực đuổi giết huynh muội bọn họ? Tất cả nguyên nhân đều do lòng tham của nàng ta tạo nên.

      Minh nghe vậy có chút vô lực, giọng điệu thất vọng: “Cho nên ngươi muốn hãm hại chúng ta, dẫn nhiều người đến đây kêu gào muốn đánh giết chúng ta.”

      , nàng còn có chút thiện cảm đối với Mạnh đại ca, tối thiểu còn có tấm lòng sẵn sàng liều mạng vì người thân. Tốt hơn nhiều so với Mạnh Vân luôn háo sắc kia. Nhưng tại sao người chết lại là ? Ông trời thích đùa giỡn.

      Mạnh Vân thấy mọi người xung quanh bắt đầu nghi ngờ, giọng suy yếu: “Ta có…”

      Mặc kệ nàng ta giải thích như thế nào mọi người cũng tin tưởng nàng ta lắm.

      “Chờ chút.” Phương Đỉnh tới, ôm quyền hướng về phía Minh : “Vị tiểu thư này, theo như ngươi các ngươi có tráo đổi Chu Đan quả? Tất cả đều do nàng ta dối?”

      Chẳng lẽ lại bị kẻ nghịch đồ này lừa gạt? Cũng thể loại trừ khả năng này. Mạnh Vân từng sử dụng sắc đẹp để lừa Chu Đan quả trong tay được lần, khó đảm bảo có lần tiếp theo. Rất có thể lần này nàng ta lại dối rồi kéo bọn họ tới đây để báo thù cho nàng ta. muốn bị coi là đứa ngốc để nàng ta lừa xoay quanh.

      “Chúng ta muốn quả đó để làm gì chứ?” Minh liếc mắt khinh thường, tiện tay đem mọi chuyện phủi sạch : “ khi Chu Đan quả rời khỏi cành quá mười hai canh giờ (~ 1 ngày) mất toàn bộ tác dụng. Theo ta đoán, chắc thời gian các ngươi tranh đoạt Chu Đan quả có lẽ vượt quá mười hai canh giờ? Các người tranh đoạt quả còn tác dụng đó để làm gì?”

      “Cái gì?” “Cái gì?” Tất cả mọi người hẹn đều thốt ra.

      “Các ngươi tin có thể hỏi thần y, ông ấy là người hiểu dược tính nhất.” Minh kéo Thẩm Duy ra làm bia đỡ đạn, còn giả bộ thở dài: “Haiz, các ngươi cũng bị nàng ta lừa rồi.”

      Kèm theo đó là vẻ mặt vô tội được biểu như của Minh . Ngay cả những người biết được tình hình thực tế cũng bắt đầu nghi ngờ lời Minh hay ?

      Thái độ Hồng Thiên cung kính, khách khí hỏi Thẩm Duy: “Dược Vương, lời nàng ?”

      Thẩm Duy gật gật đầu: “Đúng vậy, trong sách thuốc cũng có ghi lại.” trả lời rất có kỹ xảo, vừa chứng thực lời của Minh lại chỉ Chu Đan quả ở trong tay ai?

      Tất cả mọi người nghe ra được hàm ý sâu sắc ở bên trong, chỉ than thở thất vọng. Bọn họ nghi ngờ lời của Dược Vương, dù sao danh tiếng và uy tín của Dược Vương trong những năm này phải là giả*, cần phải dối vì những người kia (bọn Minh ).

      (* ý là ông DV này nổi tiếng lâu rồi, ai cũng biết hết. Lời của ông ấy vô cùng chính xác, đáng tin tưởng.)

      Mạnh Vân thấy tình huống thay đổi, lo lắng đến mức đầu đầy mồ hôi: “Mọi người đừng tin lời của bọn họ, bọn họ hợp tác với nhau để lừa mọi người đấy, những lời đó đáng tin.”

      Hồng Thiên hung hăng trừng mắt liếc nàng ta cái: “Dược Vương là loại người nào, làm sao có thể cấu kết cùng bọn họ?” Lại muốn lừa ? Xem ra nàng ta thích sống. Vậy đừng trách lòng dạ ác độc. Nàng ta chết là cái chắc.

      “Đúng đó, đúng đó, chúng ta tin tưởng con người của Dược Vương”

      Mạnh Vân vừa tức vừa vội, tay chân luống cuống, trăm miệng cũng thể giải thích được.

      Trong lúc mọi người suy nghĩ có nên từ bỏ hay , Thẩm Văn Tĩnh đột nhiên nhảy ra : “Lời của vị nương này đều là , Chu Đan quả ở trong tay bọn họ.” Ngón tay chỉ về phía nhóm người của Minh .

      câu khiến cho trời long đất lở, kích thích nghìn tầng sóng.

      Tầm mắt của mọi người đều hướng về phía nữ tử ra câu kinh người kia.

      Sắc mặt Thẩm Duy như tro tàn: “A Tĩnh, cháu bậy bạ gì đó. Mau trở lại đây.” Trong lòng than vãn, xong rồi, nha đầu ngu ngốc hiểu tình hình, chỉ vì chút chuyện hư hỏng bán công tử của bọn họ , nó bị điên rồi….

      Thẩm Văn Tĩnh năng đầy lý lẽ, dựa vào sủng ái của người nhà nên sợ hãi gì cả: “Gia gia, phải người luôn dạy cháu rằng làm người phải trung thực sao? Vậy sao người lại giúp đỡ bọn họ lừa mọi người?”

      Lần đầu tiên trong đời nàng ta phải chịu ủy khuất lớn như vậy, đương nhiên là rất khó chịu, dù thế nào cũng phải đòi lại cho đủ.

      Hồng Thiên nhíu mày: “Dược Vương, nàng là cháu của ngươi? Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

      Sắc mặt Thẩm Duy xám xịt, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ: “Cháu ta còn , cái gì cũng hiểu lại thích ăn lung tung, những lời của nó thể cho là được.”

      “Gia gia” Thẩm Văn Tĩnh phục, kêu lên: “Chu Đan quả trong tay của bọn họ, ràng chính mắt người nhìn thấy mà.”

      Thẩm Duy giơ tay đánh Thẩm Văn Tĩnh phát, trong lòng tràn đầy khổ sở. chỉ có đứa cháu duy nhất này, bây giờ còn gây ra họa lớn như thế, xem ra ngày diệt môn còn xa.

      “Gia gia, sao người lại đánh cháu?” Thẩm Văn Tĩnh che mặt, khiếp sợ, thất vọng, đau khổ… đều lên mặt: “Người lại đánh cháu vì những thứ biết xuất từ đâu? Cháu chính là người thân duy nhất của người mà.”

      Tại sao? Những người lộn xộn lung tung này còn quan trọng hơn cháu sao? Cho tới bây giờ gia gia chưa bao giờ đánh nàng ta dù chỉ là đầu ngón tay.” Nhưng hôm nay lại cho nàng ta cái tát.

      Giờ phút này Thẩm Duy vô cùng hối hận khi quá nuông chiều đứa cháu , khiến nàng trở thành người biết trời cao đất rộng, biết rằng ở số thời điểm thể , có ít người thể đắc tội: “Ý Nhi, nhốt nó vào trong phòng, cho ra ngoài”

      Con ngươi Phương Đỉnh xoay tròn, hình như nghĩ thông suốt được cái gì: “Từ từ, việc còn chưa ràng, Thẩm nương vẫn chưa được .”

      “Đúng vậy, Dược Vương” Hồng Thiên cũng tỉnh lại sau cơn chấn kinh, khỏi chỉ trích: “Tại sao ngài lại bao che cho những người này?” Uổng phí tôn kính của dành cho Dược Vương, khiến người ta thất vọng.

      “Các vị, các ngươi đừng hiểu lầm, cháu ta cùng với vị nương này cãi nhau trận cách đây mấy ngày, khiến nó rất khó chịu.” Thẩm Duy giải thích hết sức: “Cho nên lúc này mới náo loạn như thế, nữ tử quá tùy hứng, mọi người đừng tin lời nó.”

      Ông để ý đến thanh danh cả đời chỉ vì muốn bù đắp phần, tránh cho sau này phải chịu hậu quả khó lường. Càng là vì muốn giữ cái mạng của cháu .

      “Gia gia” Thẩm Văn Tĩnh còn chưa chịu thua, muốn thêm nhưng lại bị Lục Ý bịt miệng chặt.

      Lúc này Phương Đỉnh hoàn toàn nghe bất kỳ lời nào hết, chỉ muốn lấy lại Chu Đan quả: “Dược Vương, phải do chúng ta tin ngài, mà do cháu ngài cũng như vậy, chúng ta thể nghi ngờ.”

      Về phần Dược Vương Chu Đan quả mất hết công hiệu, cũng có người nào tin tưởng.

      “Đúng, tất cả mọi người nghe chứ?” Mạnh Vân cười to vui sướng, tốt, tốt quá: “Lúc trước ta có sai, Chu Đan quả tay bọn họ. Chỉ cần mọi người bắt lấy nữ tử trước mắt kia, những người khác cũng thoát được. Mau lên”

      Trong lòng Vân Lam quýnh lên, che chở kéo Minh về phía mình.

      Tất cả những người trong giang hồ đều cùng xông lên.

      cuộc hỗn chiến bắt đầu, Bình An nhanh chóng chắn ở phía bên trái, lấy địch mười, kiếm như gió, giọt nước cũng lọt.

      Hai người áo đen biết từ chỗ nào đột nhiên xuất , người gia nhập cuộc hỗn chiến, người đứng bên cạnh Vân Lam để bảo vệ, cảnh giác nhìn bốn phía.

      Nhưng mà những người giang hồ kia đều nghe lời Mạnh Vân, chỉ nhằm về phía Minh .

      Ở trong cảnh đao quang kiếm ảnh, Vân Lam che chở Minh lui về phía sau, muốn thoát ra khỏi vòng vây tầng tầng lớp lớp, tay trái ném vật phát tín hiệu lên trời kêu gọi cứu viện nhanh chóng tới đây. (*Đao quang kiếm ảnh: đao kiếm nhanh đến nỗi chỉ còn nhìn thấy đường sáng, bóng dáng lướt nhanh => chỉ cảnh chiến đấu khốc liệt.)

      quá mức sơ ý, chỉ cho rằng có mấy người bảo vệ bên mình là đủ rồi, mang nhiều người vào Dược Vương Cốc tiện, tránh cho Dược Vương đa tâm, nhưng lúc này lại khiến hối hận.

      cũng sợ chết, nhưng lại sợ nữ tử bên cạnh bị thương tổn dù chỉ là chút. Điều này khiến có cách nào chịu được.

      Trong lòng Minh tức giận đến phun máu. Vốn là mọi chuyện đều được giải quyết, nhưng lại bị nha đầu Thẩm Tĩnh Văn chiết tiệt kia phá hỏng, lòng dạ hẹp hòi nữ nhân mà phát tác, có thể làm chết người.

      “Đừng sợ, có việc gì đâu, lập tức có người đến cứu chúng ta.”

      “Muội sợ.” Minh mỉm cười ngẩng đầu lên. Được bảo vệ ở trong ngực, cảm giác an toàn.

      Ngay cả bốn phía đao kiếm bay ngừng, nàng cũng sợ hãi, rất thản nhiên. Chỉ vì có bên cạnh.

      “Cẩn thận”. Vân Lam chợt đẩy nàng ra.

      Minh bị đẩy ngã xuống đất, khiếp sợ quay đầu lại, bỗng nhiên con ngươi trợn tròn, kinh hãi vô cùng.

      Ngực Vân Lam bị đâm, máu phun ra thành vòi, quần áo màu trắng nhuộm máu tươi đẫm đìa, cả người lảo đảo muốn ngã.

      “Ta có ý muốn giết chàng….tại sao chàng lại đỡ kiếm thay nàng ta?” Mạnh Vân nắm chủy thủ dính đầy máu tươi, sắc mặt thê thảm, dám tin khi nhìn cảnh này.
      Last edited: 17/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41: Hối hận kịp

      Edit: sena

      Tại sao lại như vậy? Nàng ta chỉ muốn giết chết tiện nha đầu kia, nhưng sao việc lại trở thành như vậy? Cả người Mạnh Vân ngây ngốc. Coi như nàng ta hận trời hận đất nhưng cũng hề hận .

      Minh kêu lên tiếng đầy thảm thiết thê lương: “Vân ca ca”. Rồi nhào tới ôm cổ Vân Lam, nước mắt rơi xuống như vòng chân trâu bị đứt. Nàng tình nguyện người bị thương là mình, tại sao còn muốn cứu nàng?

      “Công tử” Trong lòng người áo đen hoảng sợ, kiếm trong tay bay ra ngoài, vô cùng sắc bén đâm mạnh vào trái tim của Mạnh Vân. Mạnh Vân lập tức ngã xuống.

      Bình An nghe được tiếng kêu, liền quay đầu lại, sợ đến mức hồn bay phách tán: “Công tử” Trong lòng lại hối hận vô cùng, ra tay chút lưu tình nữa, huy động hết sức lực, mỗi nhát kiếm hạ xuống liền đoạt lấy mạng người.

      Minh lau nhanh nước mắt, móc bột thuốc ra giúp cầm máu. Máu từ chỗ bị đâm vẫn chảy dừng, tay nàng run rẩy ngừng, môi dưới sớm bị cắn rách, máu tươi chảy xuống theo chiếc cằm sáng bóng.

      Vân Lam đau lòng khi nhìn thấy nàng rơi lệ đầy mặt: “Đừng khóc, ta sao.” Trước mặt lại thấy mảnh sáng lóa, trong lòng biết rằng mình sắp ngất.

      “Vân ca ca, huynh có chuyện gì đâu, muội nhất định cứu huynh.” Minh rút chiếc trâm cài tầm thường từ đầu xuống, dùng tay mở đầu trâm lộ ra bên trong bị rỗng, đổ mấy chiếc kim châm tinh xảo. tay cầm lấy, tay lưu loát ghim châm xuống mấy huyệt vị. Cả quá trình liền mạch, lưu loát sinh động.

      Rốt cuộc máu cũng dừng lại, Minh thở phào nhõm. may là đao này đâm vào tim, vết đâm lệch sang bên trái tấc, nếu rất khó để bảo vệ tính mạng, chỉ mới suy nghĩ như vậy thôi cũng khiến nàng thấy sợ hãi.

      Thẩm Duy trốn ở phía bên phải liền nhanh chóng chạy đến, khi nhìn thấy cảnh này, bước chân liền dừng lại chút, cả người ngây ngẩn. Đây chính là bộ pháp kim châm điểm huyệt thất truyền năm mươi năm, nhìn bàn tay châm cứu của nữ tử này, mặc dù chỉ mới nhập môn nhưng có dáng vẻ ràng.

      nghĩ rằng tuyệt nghệ thất truyền lại có ngày xuất trở lại thế gian, trong đầu Thẩm Duy có trăm loại tư vị cùng dâng lên. Chuyện năm xưa bị phong ấn, lại được mở ra lần nữa.

      “Sư tổ cẩn thận.” quyền của Lục Y đẩy kẻ đánh lén ra, nhìn Thẩm Duy đầy lo lắng.

      Thẩm Duy lấy lại tinh thần: “Ta sao, nhanh cứu công tử.” Thôi được, chuyện qua nhiều năm như vậy, cũng đến lúc phải đối mặt lần nữa. Là đúng hay sai, sớm có nhận định.

      Trong lúc chuyện, nhóm cứu binh cũng chạy đến. lâu lắm liền gia nhập vào những người kia, trong thời gian ngắn liền khiến cho tử thương vô số.

      Bình An bất chấp những người khác, chạy đến bên cạnh Vân Lam: “Công tử, người làm sao vậy?”

      Vân Lam thấy tình hình nghiêng về phía mình, rốt cuộc chịu được nữa, yên tâm nhắm mắt lại. Trước khi bị ngất , : “Bảo vệ tiểu thư tốt, cho phép bất kì kẻ nào thương tổn tới nàng.”

      Trong lòng Minh đau xót xen lẫn chút ngọt ngào. Trong cảnh sống chết trước mắt, trong lòng của còn lo lắng cho nàng…. Đặt nàng ở vị trí quan trọng nhất.

      “Tiểu thư, công tử….” Bình An thấy Vân Lam đột nhiên nhắm mắt lại, trong lòng hốt hoảng biết phải làm sao.

      “Huynh ấy chỉ ngất thôi.” Ánh mắt Minh yên tĩnh, giọng điệu kiên định vô cùng: “Yên tâm, có ta ở đây để huynh ấy có chuyện gì.” Nàng đồng ý ai cũng đừng có nghĩ muốn chết, dù là Diêm Vương đích thân đến cũng được.

      Rửa sạch vết thương, bôi thuốc rồi băng bó vết thương lại, bận rộn nửa ngày mới làm xong mọi việc. Minh bắt mạch cho Vân Lam, lau mồ hôi lạnh. may là cầm máu nhanh chóng, vết thương cũng còn lo ngại, chỉ cần điều dưỡng tốt là được.

      Mặt tái nhợt còn sức sống, hai mắt nhắm chặt, khiến nàng nhìn mà đau lòng dứt.

      Nàng suy nghĩ gì, chỉ đưa tay vuốt ve khuôn mặt , theo cái trán trơn bóng, cái mũi thẳng tắp, khuôn mặt tái nhợt, cuối cùng xuống đôi môi chút huyết sắc nào. Nàng cúi nhanh xuống hôn lên đôi môi của , đầu lưỡi liếm liếm, khiến cho môi khôi phục huyết sắc.

      “Lạch cạch” cánh cửa bất chợt bị đẩy ra, Bích Liên chạy nhanh vào: “Tiểu thư…..” Nhưng chỉ tới đây dừng lại, khuôn mặt lên rặng mây hồng.

      Bình An sau biết chuyện gì xảy ra, đẩy Bích Liên ra, thấy cảnh tượng như thế, miệng há hốc. Việc này cũng quá…..

      Ngược lại, Minh bình tĩnh nhất, kéo kéo góc chăn giúp Vân Lam: “Chúng ta ra ngoài chuyện.”

      Biết thương thế của công tử ổn định, phu thê Bình An thở phào nhõm.

      Bình An cau mày: “Tiểu thư, Thẩm tiên sinh có lời muốn với ngài.”

      Hôm nay quá mức sơ ý nên để cho công tử bị thương. Việc bảo vệ công tử tốt khiến cho tâm trạng cực kỳ buồn bực. May là có việc gì, nếu cái mạng này của cũng đủ để bồi tội.
      “Ta có lời nào muốn với ông ta.” Trong lòng Minh tức giận, muốn gặp người nào của Thẩm gia: “Những người đó được xử lý thế nào rồi?

      “An Khang xử lý.” đến chỗ này, giọng Bình An trở lên trầm: “Tiểu nhân bỏ qua cho bất cứ kẻ nào, ai cũng trốn thoát. Mạnh Vân còn thở, tiện nghi cho nàng ta.”

      Nếu nàng ta chưa chết, khẳng định tự mình ra tay, đảm bảo nàng ta muốn sống được, chết cũng chẳng xong, trăm loại tra tấn tàn khốc nhất được sử dụng người nàng ta.

      Người dám đối nghịch với bọn họ phải đối mặt với hậu quả này.

      “Còn Thẩm Văn Tĩnh sao?” Đối với nàng ta, Minh vẫn canh cánh trong lòng. Nếu phải nàng ta đột nhiên ra xảy ra tình trạng này?

      Trong lòng Bình An cũng ghét nữ tử này, từng gặp qua người biết thời thế nhưng chưa từng thấy người vừa biết thời thế vừa biết nhìn tình hình như vậy: “Tiểu nhân cũng làm chủ được việc này, chỉ có thể chờ khi công tử tỉnh lại rồi quyết định việc này sau”

      “Hừ, người của Thẩm gia biết xấu hổ.” Minh khinh thường, mắng. Nàng cũng biết được điều khiến Bình An băn khoăn là gì. Bệnh của Vân Lam còn phải nhờ gia gia của người ta chữa trị, nếu giết nàng ta bây giờ, sợ rằng khiến tình hình trở nên bất lợi cho bọn họ, vậy mất nhiều hơn được.

      Tính mạng của Vân Lam là quan trọng nhất, những thứ khác có thể đặt ở phía sau, chờ khi bệnh tình của huynh ấy khỏi hẳn, quay lại tính sổ vẫn chưa muộn.

      Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Thẩm Văn Tình kêu lên chói tai: “Ngươi ai đó?”

      “Tai ngươi bị điếc hả?” Trái tim Minh hừng hực lửa giận, chỗ phát tiết tự đưa lên tận cửa, dĩ nhiên nàng bỏ qua: “Hình như ta rất ràng là người của Thẩm gia.” Mấy chữ cuối cùng được bằng giọng rất cao, mỗi người đều nghe được ràng.

      “Ngươi….” Thẩm Văn Tĩnh ra dáng tự cho mình là giỏi: “Ngươi đừng quên ngươi còn đứng tại địa phương của Thẩm gia ta.” Nàng dám lớn tiếng như thế, thực muốn sống. hiểu gia gia sợ cái gì? Tự nhiên lại bắt nàng ta tới xin lỗi, đúng là nực cười. Có ai còn lợi hại hơn người của Dược Vương cốc?

      Nàng ta nhớ rằng trước kia, khi nàng ta ra ngoài cốc cùng gia gia. Dáng vẻ của những người trong giang hồ kia vô cùng cung kính. Ký ức đó vẫn còn mới mẻ. Ngay cả thái độ của Võ Lâm Minh Chủ cũng rất kính cẩn, đối với nàng ta vô cùng thân thiết, còn tốt hơn cả so với nữ nhi ruột thịt.

      Tất cả những điều đó khiến cho nàng ta cho rằng đời này còn ai dám trêu chọc nàng ta, nàng ta có thể hoành hành ngang ngược.

      Minh bĩu môi: “Cũng chỉ là kẻ cướp đồ của người khác, có gì đặc biệt hơn người.” Nếu phải do y thuật của nàng chưa được tốt, làm sao nàng có thể dễ dàng tha cho kẻ trước mắt này như thế? Nàng sớm cầm đao tới chém nàng ta rồi.

      Ngay cả bộ pháp kim châm điểm huyệt của nàng cũng thể giúp được gì. Nàng mới học được chút nhập môn ban đầu, còn nhiều điều huyền bí mà nàng vẫn chứa hiểu hết. Nhưng bệnh tình của Vân Lam đợi được tới khi nàng hiểu thấu mọi thứ. Cho nên mới gửi toàn bộ hy vọng vào Thẩm Duy, ngờ ông ta cũng biết gì hết, là khiến người ta tức chết.

      Nhưng mà ông ta tích lũy kinh nghiệm được mấy chục năm, thế nào nữa cũng mạnh hơn nàng mấy lần. Cho dù nàng có căm giận ông ta cũng phải nhịn cơn giận này xuống, dám phát tác ngay bây giờ.

      “Ngươi linh tính cái gì……” Thẩm Văn Tĩnh tức giận đến mức hai mắt bốc lửa.

      “A Tĩnh câm miệng.” Thẩm Duy quát to: “Lần này là do cháu gây ra sai lầm lớn, biết hối cải lại còn dám ăn hồ đồ?” Tiểu tổ tông hiểu chuyện này, bắt nàng ta đến bồi tội (bồi thường, nhận lỗi), chứ phải để nàng ta tới đây gây gổ cùng người ta. Họa nàng ta gây ra còn chưa đủ lớn hay sao?

      Thẩm Văn Tính phục, thét chói tai: “Gia gia, nàng chửi Thẩm gia của chúng ta.” Ở trong mắt nàng ta, Thẩm gia là cao quý nhất.

      Thẩm Duy tức giận, lỗ mũi trực tiếp phun khói, thân thể run lên: “Minh nương là sư muội của cháu, cũng phải là người ngoài.” Làm sao ông lại dạy ra dạng cháu hiểu chuyện thế này?
      Thương cho cái thân già của ông, già rồi còn phải tính toán vì đứa cháu , tìm đường lui cho nàng ta. Ông tạo nghiệt gì rồi! Phu nhân, nhi tử và tức phụ của ông đều qua đời từ sớm, chỉ để lại chút huyết mạch lại còn hiểu đời.

      Trải qua chuyện này, ông hiểu được địa vị của Minh trong lòng của công tử. Nếu có thể bám vào tầng quan hệ này, tương lai cũng quá bi thảm. Ông trông cậy có thể được đại phú đại quý, chỉ cầu mong cháu bình an, có việc gì.

      Người có mặt ở đây cũng khỏi khiếp sợ: “Cái gì?” Chưa từng nghe được Dược Vương còn có sư huynh. Người đời đều cho rằng Dược Vương tại là cha truyền con nối, chỉ có truyền nhân, còn truyền nhân khác.

      Vẻ mặt Minh nhàn nhạt: “Ta dám với cao, dám làm người của Dược Vương cốc” Nàng hận nhất là người của Thẩm gia, muốn có chút quan hệ cùng bọn họ.

      “Minh , ngươi là hậu nhân của sư huynh ta.” Nhìn khuôn mặt nàng tương tự với sư huynh, Thẩm Duy có chút tưởng niệm: “Đều có chung nguồn cội, cần gì phải khách khí như thế?” Rốt cuộc ông cũng hiểu lần đầu tiên gặp mặt, nguyên nhân khiến cho nữ tử này lại có chút địch ý với ông là từ đâu.

      Nghe được câu này, Minh cố gắng miễn cưỡng kìm nén được lửa giận, lại bị chọc đến xù lông*, sắc mặt đỏ lên, lạnh lùng chỉ trích: “Dược Vương biết đùa, chẳng nhẽ ngươi quên năm đó đối xử với ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu ta như thế nào? Năm đó chỉ vì thỏa mãn ham muốn của mình, ngươi lật đổ bọn họ rồi lại còn bắt bọn họ phải thề độc. Đến hôm nay lại còn cái gì mà cùng chung nguồn gốc, da mặt của ngươi dầy .” (*xù lông: chỉ trạng thái bị tức giận vô cùng, giống như con mèo bị chọc giận nó dựng hết lông lên ý. )

      “Ngay cả việc như vậy mà nương cũng biết? Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của nương ta như vậy sao?” Vẻ mặt Thẩm Duy phức tạp có từ ngữ nào có thể miêu tả được: “ giờ bọn họ có tốt ?”

      Minh cười lạnh, : “Họ mất lâu rồi, mất từ hai mươi ba mươi năm trước, xương cũng sớm hóa thành tro tàn, còn tốt đẹp cái gì.”

      mất?” Thẩm Duy chấn kinh, lui mấy bước về phía sau, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Ta sớm nghĩ tới, nhưng thủy chung dám thừa nhận.”

      Năm đó, ông còn trẻ khí thịnh cộng thêm lòng ghen tỵ nên mới gây ra thảm kịch đồng môn tương tàn. giờ có hối cũng kịp.

      Minh cười khẩy : “Hôm nay ông còn lộ ra cái vẻ mặt giả tình giả ý kia làm gì, đúng là mèo khóc chuột giả từ bi, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thấy ghê tởm.” Vẻ mặt giống như trông thấy vật ghê bẩn, có chút tình cảm với vật đó.

      Dáng vẻ Thẩm Duy xộc xệch trong gió, mặt mũi vặn vẹo, thê thảm ra hình dáng con người.

      Thẩm Văn Tĩnh kinh hãi, vội vàng đỡ ông ta: “Câm mồm, cho ngươi gia gia của ta như thế.” Sư muội biết từ nơi nào nhô ra? Còn lâu nàng ta mới hiếm lạ, nàng ta cho phép bất kỳ ai tổn thương tới gia gia.

      “Ta cứ .” Vẻ mặt Minh khinh thường cùng phỉ nhổ: “Thẩm Đại Thần Y, đều do ngươi nên tổ tôn ba đời nhà ta mới có thể rơi vào kết quả bi thảm như vậy.” Người thế gian này ai cũng đều Thẩm Duy là thần y đệ nhất thiên hạ, là đối tượng được mọi người tôn kính ngưỡng mộ. Nhưng ở trong mắt nàng cũng chỉ là người có lòng dạ tư lợi hẹp hòi.

      Mắt Thẩm Duy nổ đom đóm, sấm nổ liên miên bên tai: “Kết quả bi thảm? Chuyện này…… là như thế nào?” Ông còn phạm vào tội gì nữa?

      Cơn tức giận đốt đỏ mắt lên, hận cắn răng nghiến lợi, thù cũ cộng hận mới khiến cho Minh khó có thể tự kiềm chế: “Ngươi biết ngoại tổ phụ và tổ mẫu ta chết như thế nào ? Nghèo đói mà chết. thân tuyệt thế y thuật cũng thể sử dụng, thể nuôi sống được bản thân. Mà mẫu thân ta vì báo ân mới phải gả cho ….. nam nhân hoa tâm, có trách nhiệm.” Minh nghẹn ngào khó tả, có cách nào tiếp. Nếu phải do ông ta, nàng cũng cần phải sống mười ba năm bi thảm như thế.

      Tất cả ngọn nguồn của bi kịch đều do lão già trước mắt này tạo nên, hỏi sao nàng hận đây. cái gì mà y thuật tuyệt diệu, nhân đức gì sánh được, đều là chó má*. (* nguyên văn là ‘cẩu thí’, chửi tục, chỉ những cái giả dối, vô tích .”

      “Tiểu thư, xin ngài hãy tỉnh táo lại . Khiến cho bản thân bị thương vì những chuyện qua đáng giá, nhất là vì loại người này mà tức giận càng nên. Ông ta xứng.”

      “Chỉ cần ta nghĩ đến cả đời của tổ tông ta thê lương trong khi đó ông ta lại có thể ngủ giường cao chăn gấm, ăn thức ăn ngon, hưởng thụ kính trọng của mọi người. cơn tức này thể nào nuốt trôi được.”
      Last edited by a moderator: 19/12/15

    3. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      truyện hay quá lên nha bạn

    4. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      truyện bao nhiêu chương zj bạn

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42: Dịu dàng thắm thiết

      Edit: sena

      Vân Lam tỉnh lại sau khi hôn mê dài, khó khăn mở mắt ra, cảm thấy ngực rất đau tứ chi vô lực.

      Ánh sáng như hạt đậu của đèn dầu khiến cho khí trong phòng trở nên mờ mờ ám ám.

      khó khăn chuyển tầm mắt ra chỗ khác, thấy Minh nằm ngủ say bên giường, lộ ra nửa bên mặt. Gò má trắng như tuyết mịn như ngọc, lông mi dài như cánh bướm, cái miệng nhắn khẽ chu lên, dáng vẻ giống như đứa trẻ….

      Có thể sống để được thấy nàng là tốt! Vì có thể nhìn nàng lâu hơn cái, chịu bao nhiêu khổ sở cũng được.

      Vừa mới run rẩy vươn tay vuốt mái tóc đen của nàng, liền đánh thức nàng ngủ yên.

      Minh dụi dụi mắt, vô cùng vui vẻ: “Vân ca ca, ngươi tỉnh lại rồi?” tốt quá, mặc dù biết nửa đêm tỉnh lại, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn khiến nàng cảm thấy vui vẻ.

      Nàng vẫn túc trực bên cạnh , hi vọng khi tỉnh lại, người đầu tiên mà nhìn thấy là nàng.

      “Ta…” vừa tiếng mới phát thanh khàn khàn khó nghe, cổ họng khô khốc khó chịu. hôn mê bao lâu rồi?

      “Có khát ?” Nàng nhanh chóng phản ứng, rót chén nước ấm đưa đến bên miệng cho , giúp từ từ uống hết: “Có phải vết thương rất đau hay ?”

      đau” ra đau đến mức hô hấp còn có chút khó khăn, nhưng Vân Lam muốn nàng khổ sở. Cẩn thận quan sát nàng: “Muội sao chứ?”

      Mặc dù trước lúc hôn mê, thấy được mọi chuyện có kết quả, nhưng thể xác định được sau đó có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay .

      “Muội rất khỏe, Vân ca ca.” Nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, Minh nước mắt lưng tròng: “Lần sau gặp chuyện như vậy, huynh được cản đao giúp ta.” Nàng tình nguyện người bị thương là mình, tối thiểu vì thân thể nàng khỏe mạnh, sống vui vẻ.

      Rốt cuộc tình cảm của sâu đậm đến nhường nào mới có thể khiến quên mình ngăn đao giúp nàng đây? Chỉ sợ câu cũng biểu đạt hết hết.

      Ánh mắt Vân Lam tràn đầy cưng chiều: “Nha đầu ngốc, lần sau.” Nếu nàng ở trong phạm vị bảo vệ của mà xảy ra việc đụng đao cầm kiếm như vậy, tuyết đối cho phép nàng xảy ra chuyện gì.

      Cho đến lúc này, nàng mới tin rằng bình an vượt qua kiếp nạn này, cố kìm nén nước mắt rồi ra nỗi sợ trong lòng: “Vân ca ca, lúc ấy ta rất sợ.” Nàng rất sợ chết, thể nhìn nàng cưng chiều như bây giờ nữa, thể mở miệng chuyện với nàng được nữa.

      Cả đời nàng có cha mẹ , trưởng bối thương, sống đến khi mười mấy tuổi còn bị người khác cướp vị hôn phu . Nàng vẫn cho rằng cả đời này của mình gặp được người thương nàng như tính mạng, coi nàng như bảo vật nữa.

      Nhưng cuối cùng nàng cũng gặp được. có nam nhân sẵn sàng vì nàng mà ngay cả tính mạng cũng cần. Trong lòng nàng còn oán trách trời xanh công bằng với nàng nữa. Cho dù nửa đời trước sống khổ sở có chỗ nương tựa, vào giờ khắc này nàng được bồi thường. Tình cảm trân quý như vậy, nàng tuyệt đối muốn mất .

      Nàng mong muốn gì nhiều, chỉ mong lòng, cùng nàng đến đầu bạc cũng lìa. Cả đời cùng người đàn ông mình ‘nhất thế đôi nhân’. Về phần quyền thế, phú quý nàng đều quan tâm. Cho dù tên ăn xin, nàng cũng nhất định theo . Cho dù thân thể trúng cự độc, nàng cũng chút do dự mà lựa chọn , cùng làm bạn bên cạnh .

      khó khăn vươn tay, thay nàng lau nước mắt: “Đừng sợ, ta dễ dàng chết như vậy đâu.” Nước mắt của nàng là thứ muốn thấy nhất.

      Trước kia khi thấy nữ nhân khóc, chỉ cảm thấy phiền toái. Vẫn cứ nghĩ mình là người có tâm địa sắt đá, nhưng ra phải. Chẳng qua chưa gặp đúng người khiến đau lòng mà thôi.

      được chữ này, muội thích nghe.” ràng Minh bị kich thích, sắc mặt trắng nhợt.

      Vân Lam cười khổ thôi, nha đầu bá đạo này, đến việc này cũng muốn quản, nhưng lòng lại có chút thích bá đạo này của nàng. khó hiểu.

      cố gắng ngăn chặn trái tim kích động của mình lại, đổi đề tài: “Bình An đâu? nghỉ rồi sao?”

      Thời gian quá nửa đêm, tại sao có thể để nữ tử như nàng canh giữ ở đây?

      “Làm sao có thể nghỉ ngơi được?” Minh than tiếng: “ bận tìm kiếm các loại dược liệu và nguyên liệu để bồi bổ cho huynh.”

      Trong lòng Bình An tràn đẩy hối hận cùng ảo não, là hộ vệ của Vân Lam, vậy mà laj để công tử bị thương nặng như vậy, tội này khó chốn được. Bình An nghĩ mọi cách để đền bù, trước khi công tử tỉnh lại, bản thân cũng ăn ngủ yên.

      Cho nên quá nửa đêm vẫn triệu tập nhân thủ, bận bịu nghỉ.

      “Cần gì phải gióng trống khua chiếng như vậy?” Vân Lam cũng hiểu vì sao: “Ta cũng làm sao…”

      “Bị như vậy mà còn làm sao?” Minh hung ác trợn mắt nhìn cái: “Tính mạng suýt nữa cũng mất, huynh đừng suy nghĩ vẩn vơ mà hãy an tâm dưỡng thương. Mọi chuyện có bọn muội.” chịu suy nghĩ gì, bị thương thành như thế mà chỉ câu nhàng là xong, đúng là khiến nàng tức chết mà. Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, chịu nghỉ ngơi còn suy nghĩ lung tung cái gì nữa?

      Thái độ nàng hung hăng như vậy khiến Vân Lam hề giận dữ, chỉ cười : “Muội nghỉ ngơi , ánh mắt cũng sung lên cả rồi.” Trái tìm cảm thấy vừa đau lòng vừa ấm áp.

      “Muội mệt, muội ở chỗ này để chăm sóc cho huynh.” Nàng muốn rời nửa bước.

      Vân Lam thấy bộ dáng nàng mệt mỏi, đau lòng dứt, cố nhịn đau đớn trong ngực, nhăn mày lai: “Ta cần muội ở lại chăm sóc, mau trở về phòng ngủ .”

      “Huynh phải lo cho muội….” đáng ghét, thế nào lại nghe lời khuyên đây?

      Tiếng gõ cửa vang lên nhè , Bích Liên đứng bên ngoài hỏi: “Tiểu thư, có phải công tử tỉnh rồi hay ?”

      Cứ cách nén nhang, Bích Liên lại đến đây để xem xét tình huống. Vừa nãy, khi vừa bước tới ngưỡng cửa nghe thấy cuộc đối thoại của hai người ở bên trong, Bích Liên liền thở ra hơi nhõm, đồng thời cũng biết nên khóc hay cười. Việc đó còn cần phải tranh giành hay sao?

      Bích Liên phát hai người này lúc bình thường rất tỉnh táo, tiểu thư lại càng thành thục giống nữ tử mười bốn tuổi chút nào. Nhưng chỉ cần hai người ở cùng chỗ trở lên rất ngây thơ. Điều này có phải là do quá để ý đến đối phương mới có thể trở nên như vậy?

      “Ừ” Minh lên tiếng, trong lòng xấu hổ vô cùng. là, bị thương đến như vậy, nàng còn so đo cùng cái gì? Quên mất việc bắt uống thuốc.

      “Để nô tỳ phòng bếp bưng thuốc.”

      Bích Liên phòng bếp bưng bát thuốc được sắc từ rất lâu.

      Minh thèm để ý đến khuyên can của , tự mình đỡ dậy, giúp uống thuốc.

      Uống xong thuốc, mệt mỏi tựa lên gối: “Thẩm tiên sinh đâu? Sao lại thấy ông ta?” Theo lẽ thường, ông ta nên sớm canh chừng ở bên cạnh , dám dời nửa bước hay sao? Nếu như thế nha đầu cũng có thể xuống nghỉ ngơi.

      Minh nghe thấy cái tên ấy cảm thấy vô cùng chán ghét: “ cần ông ta, muội có thể trị thương cho huynh.”

      Kỳ độc người nàng có cách nào, nhưng loại vết thương này nàng có thể dư dả ứng phó.

      Hơn nữa, lúc ban ngày khi bị nàng hết mọi chuyện ra, sau khi bắt mạch cho Vân Lam biết sao, Thẩm Duy cảm thấy xấu hổ nên trốn trong phòng chịu ra ngoài.

      Vân Lam hỏi nguyên nhân: “ xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Thẩm tiên sinh….” xảy ra chuyện gì chứ?

      Bích Liên nhịn được nên chen vào câu: “Công tử suy nghĩ nhiều quá, là do ông ta còn mặt mũi nào tới gặp người.”

      Dược Vương cốc này, từ già đến trẻ đều phải là thứ tốt. Người nào cũng có tâm thuật bất chính, Thẩm gia đời này tuyệt tự là đáng đời. Có kẻ có mắt như Thẩm Văn Tĩnh, còn người nhà che chở làm sao có thể sống thọ được. Đúng là ác giả ác báo!

      Lúc ban ngày, kể từ khi nghe được những lời của Minh xong, Bích Liên coi như ghi hận người từ lớn tới bé trong Dược Vương cốc .

      Vân Lam lại hiểu nhầm, khuyên nhủ: “Thẩm nương tuổi còn nên biết nặng , cũng phải cố ý muốn hại ta.” biết khúc mắc giữa hai nhà Thẩm Minh, chỉ cho là nàng để ý đến Thẩm Văn Tĩnh ám toán.

      Trong lòng cũng chán ghét Thẩm Văn Tĩnh, đứa trẻ bị làm hư, làm việc biết nặng , thiếu chút nữa hại chết đám người của bọn họ. Nhưng mà Thẩm Duy chữa trị cho hơn mười năm qua, vẫn ghi nhớ trong lòng.

      Trong lòng Minh vui, nhưng thấy sắc mặt trắng bệch của , liền muốn cãi nhau với hắ. cười lạnh : “Huynh rộng lượng. Có vẻ như chúng ta là người hẹp hòi?”

      Vân Lam nóng nảy giải thích: “Ta có ý như vậy. Thẩm tiên sinh chỉ có người thân duy nhất này, ta đành lòng thấy ông ta khổ sở.” Sao lại giận rồi? Chẳng lẽ nương Thẩm gia lại làm việc gì chọc giận nàng?

      Cho dù Thẩm Văn Tĩnh gây ra muôn vàn lỗi sai, nhưng nàng ta lại là cháu ruột của Thẩm Duy, là cốt nhục duy nhất của Thẩm gia còn lại thế gian này. nể mặt tăng cũng phải xem mặt phật.

      càng giải thích trong lòng nàng càng vui: “Đúng vây, huynh đều đối xử tốt với bất luận kẻ nào, đúng là tự coi mình là người có lòng dạ từ bi Bồ Tát?”

      Nàng cần cần phải đứng cùng lập trường với nàng, nhưng cũng cần phải giúp bọn người kia. Thẩm Văn Tĩnh quan trọng đến thế sao? Nàng ta quan trọng đến mức khiến cho người luôn có tâm tình lạnh nhạt như cũng phải giúp hay sao?

      “Ta có lòng dạ từ bi, chẳng qua là thiếu ông ta ân tình thôi….” Thấy sắc mặt của nàng trầm, trong lòng Vân Lam lo lắng vô cùng.

      “Huynh có đói bụng ?” để xong, Minh liền cắt ngang: “Bụng của muội cũng đói rồi. Kể từ sau khi huynh xảy ra chuyện, muội vẫn chưa ăn gì.”

      Nàng ghét việc vẫn luôn miệng biện hộ vì người khác, nhất là kẻ đó lại là kẻ thù của nàng. Nếu như lúc bình thường, nàng sớm tranh luận với , nhưng lúc này….. Thôi, nàng nhịn chút vậy.

      “Muội điên rồi?” Vân Lam vừa vội vàng vừa tức giận: “Sao lại ăn chút gì? Thân thể của muội chịu đói được.” Lần này thèm để ý đến Thẩm tiên sinh cùng Thẩm nương là cái gì, mọi suy nghĩ đều đặt lên người nữ tử trước mắt này.

      Thấy tức giận. ngược lại trong lòng nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều: “Huynh luôn luôn bất tỉnh, muội lo lắng còn kịp nào có tâm tình gì mà ăn cơm?”

      Minh nhận lấy đồ ăn: “Ngươi xem Bình An chút , khuyên nghỉ lát.”

      Lúc này có lẽ chỉ có Bích Biên mới có thể khuyên Bình An dừng công việc lại để nghỉ ngơi.

      Bích Liên lo lắng cho trượng phu, thấy nơi này còn có việc của mình nữa liền vội vàng đồng ý, nhanh chóng rời .

      “Để ta tự mình làm, muội mau ăn cơm .” cố gắng muốn ngồi dậy, lại bị nàng đè lại, hung hăng liếc cái.

      được lộn xộn, vết thương của huynh rất nặng. Nếu làm vỡ miệng vết thương rất phiền toái.” Minh xúc muỗng canh cá nóng hổi, thổi nguội rồi đưa tới bên miệng của : “Ăn .”

      Mặc dù nàng chưa từng chiếu cố bệnh nhân, nhưng đông tác vẫn ra hình ra dạng, rất dịu dàng, tỉ mỉ.

      “Ta đói, muội ăn trước .” Vân Lam đau lòng nàng bị đói. Trong lòng , nàng còn quan trọng hơn tính mạng của mình nhiều.

      Minh nhìn chằm chằm , cố chấp đưa tay ra, nhúc nhích.

      Vân Lam còn cách nào khác, biết làm gì hơn là há mồm uống ngụm canh. Trong lòng nghĩ thầm: Hình như từ lúc biết nàng đến giờ, chưa bao giờ thắng được nàng. Chuyện này là sao đây? Chẳng lẽ đời trước thiếu nợ nàng rất nhiều, nên đời này phải trả?

      Nhìn uống từng ngụm, từng ngụm canh nàng uy, trong lòng nàng tràn đầy thỏa mãn, tâm trạng tốt dần lên.

      Minh cười híp mắt, trêu trọc: “Huynh ăn từ từ thôi, muội cũng giành của huynh.”

      “Ngu ngốc.” nhịn được mà trách mắng.

      Khi bọn họ chuyện, Bích Liến đưa đồ ăn đến.

      Vân Lam bất đắc dĩ liếc mắt, nha đầu này…

      “Hương vị thế nào? Ngon ?” Canh cá này cũng thơm, nhìn ăn ngon như vậy khiến nàng cũng hơi thèm ăn, nước miếng sắp chảy xuống.

      gật đầu cái: “Cũng tạm được.” Mặc dù hương vị hơi kém so với đồ ăn trong cung, nhưng lại do chính tay nàng đút cho , cảm thấy vô cùng ngon miệng.

      Vừa dứt lời, thấy nàng múc muỗng canh cho vào miệng, uống hết còn ra vẻ chép chép miệng.

      Nhất thời bị hóa đá, sững sờ nhìn chằm chằm vào nàng….môi của nàng.

      “Thế nào?” Minh khó hiểu, nhìn lại , lời lẽ tự nhiên, đúng tình hợp ý hỏi.

      “Ta…” Vân Lam rũ tầm mắt xuống, ấp úng : “Chuyện này… cái kia…ta dùng qua cái thìa kia.”

      Được rồi, mặc dù ôm cũng ôm, hôn cũng hôn rồi, nhưng mà khi gặp phải cảnh tượng này vẫn khiến có chút quẫn bách.

      “Hả?” Lúc này, Minh mới chậm chạp phản ứng lại, nhìn chằm chằm cái thìa trong tay như muốn trừng cái thìa khiến cho nó rách ra. Mắt đỏ thẫm, lỗ tai như bạch ngọc cũng nhanh chóng bị nhuộm hồng, nhưng ngoài miệng vẫn chịu thua, nhàng ném ra câu: “Muội chê huynh.”

      Gương mặt Vân Lam nóng lên từng đợt, tầm mắt chuyển loạn dám nhìn hướng nàng. Trong lòng thầm nghĩ: nha đầu này cái gì cũng dám . Nhưng lại bỏ lỡ khuôn mặt ngượng ngùng ngàn năm có của nàng.
      Last edited: 29/12/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :