1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bỏ ta còn ai - Nam Lâu Họa Giác (c98) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 97: Uyển chuyển

      edit: selena_tran


      đợi đến lúc Minh đến gặp Vân Lam, nhanh chóng kéo thân thể suy yếu đến gặp nàng. Sắc mặt vẫn trắng xanh như cũ nhưng tinh thần lại khá tốt.

      Bình An đưa đến bên giường xong liền xuống, để đôi phu thê có gian riêng tư.

      Vân Lam mừng rỡ như điên, cầm lấy tay nàng: "Tiểu , ta nghe mọi người muội mang thai rồi, có ?" Đây là chuyện vui mà tha thiết mơ ước được nghe thấy, tưởng rằng trong cuộc đời này của mình bao giờ nghe được tin tức đó.

      Giờ tốt rồi thân thể có việc gì nữa, có thể sống với Minh đến thiên trường địa cửu, đời đời kiếp kiếp, đương nhiên còn có con của bọn họ nữa.

      “Ừ, Vân ca ca, huynh vui vẻ chứ?” Minh cầm lại tay của , ấm áp, so với cơ thể lạnh như băng của mấy ngày trước tốt hơn nhiều, cơ thể khôi phục bình thường, tuy sắc mặt có chút tiều tuy nhưng mạch đập bình thường hơn rồi.

      “Rất là vui vẻ, rất vui vẻ.” Vân Lam hưng phấn gật đầu. Ông trời đối xử với tệ, chỉ tha cho tính mặng của lại còn tặng cho lễ vật nặng như vậy.

      Hai người ngốc nghếch cười lúc lâu, bàn luận về tên của hài tử. bê ngoài, giới tính thậm chí là cả chuyện cưới gả trong tương lai. Những chuyện này là chuyện trong tương lai, bây giờ thảo luận những chuyện như vậy có vẻ hơi buồn cười nhưng trong lòng hai người đều mang tâm trạng tìm được đường sống trong chỗ chết, như được trùng sinh. Cho nên lúc này bàn luận chững chuyện này đều hứng trí vô cùng, khóe miệng luôn mỉm cười.

      lúc lâu sau, cả hai người đều mệt mỏi liền dựa sát vào nhau để nghỉ ngơi. Thân thể hai người đều chưa có hồi phục nhưng người gặp chuyện vui tinh thần liền cảm thấy vui vẻ phấn khởi.

      Vân Lam ôm lấy thê tử, trong lòng cảm thấy mỹ mãn, đột nhiên nghĩ đến chuyện: “Đúng rồi, nghe người cứu ta lần này là nhạc mẫu, sao giờ ta lại khong thấy người? Ta muốn đến chào hỏi người và lời cảm tạ.”

      vẫn luôn tò mò về mẹ đẻ của Minh . giờ nghe ân nhân cứu mạng của mình là bà ấy, có chút ngạc nhiên thoáng qua, chuyện này khéo.

      “Nhạc mẫu cái gì?” Minh cảm thấy chói tai, hung hang trợn mắt nhìn : “Người ta là Đinh phu nhân, đừng có nhận nhầm người.”

      “Muội vẫn giận bà ấy?” Vân Lam hiểu tâm tư của nàng, kỳ lạ, theo lý thuyết mẹ con được gặp lại nhau đáng nhẽ phải vui vẻ chứ: “Mẹ con có ai hận thù nhau lâu? di3nd@nlequyd0n Khẳng định mấy năm nay bà ấy cũng sống tốt lắm?”

      Minh liếc mắt, bĩu môi : “Huynh đừng có tự mình đa tình, người ta chưa có thừa nhận cái gì, cũng hề nhắc đến điều gì.”

      Toàn bộ mọi chuyện đều do người khác tưởng tượng ra, chưa qua chứng thực của người trong cuộc.

      Cuối cùng Vân Lam cũng biết tại sao nàng thấy vui, đây là nàng trách nhạc mẫu mở miệng nhận nàng sao? “Sao? Ta tưởng nàng và nhạc mẫu nhận nhau rồi.”

      Vậy cũng khó trách nàng, từ Minh tách ra khỏi mẫu thân, chưa từng sống chung với nhau. Chỉ sợ trong lòng nàng ấy mang theo tức giận, chừng còn có chút căm phẫn.

      Minh thở phì phì, lại: “Bà ấy là Đinh phu nhân.” Người ta cũng thân phận, chỉ là đặc sứ của hoàng thượng, cũng biết là từ chỗ nào đến. Mười mấy năm xuất , cũng biết là bà ấy sống ở chỗ nào, sống như thế nào? là đáng ghét.

      “Được rồi, chờ bà ấy tỉnh dậy, chúng ta cùng chuyện với bà ấy, hỏi thăm cuộc sống của người trong mấy năm nay như thế nào.” Vân Lam trấn an, vuốt ve đầu của nàng, nhàng dỗ nàng: “Ta rất là tò mò tại sao bà ấy lại là đặc sứ của hoàng huynh, lại còn trùng hợp mà cứu được mạng của ta.”

      “Bà ấy nghỉ ngơi ở trong phòng hai ngày rồi, vẫn chưa bước ra khỏi cửa bước.” Minh xong liền cảm thấy có chút lo lắng, biết có chuyện gì nữa? Vân Lam nghĩ ngợi: “Để Thẩm tiên sinh xem bà ấy.”

      “Bà ấy cho bất cứ người nào vào.” Đến cả đồ ăn, nước uống cũng bắt để ngoài cửa.

      Nha đầu kỳ quặc này, ràng cực kỳ quan tâm mẫu thân, vậy mà mặt vẫn còn giả vờ là quan tâm. Nhưng mà bộ dáng giờ đáng .

      “Cười cái gì mà cười? cho cười.” Minh có chút thẹn quá hóa giận, bá đạo ôm chặt lấy mặt của , muốn lau sạch nụ cười chướng mắt kia.

      “Được rồi, ta cười, cười.” Từ trước đến nay thương thê tử của mình, đương nhiên chấp hành mệnh lệnh của thê tử.

      Mặc dù chỉ như vậy, nhưng Vân Lam vẫn cầu Thẩm Duy đến bắt mạch cho Đinh phu nhân.

      Khi biết bà bị tổn thương nguyên khí lớn, phải nghỉ ngơi ít nhất là nửa tháng, Vân Lam bị dọa nhảy dựng lên, kéo thân thể bệnh tật đến nhìn tình hình của Đinh phu nhân, thuốc bổ được đưa đến như nước chảy.

      Cứ như vậy, trong phủ có ba người cần phải tĩnh dưỡng, cho dù dược liệu trong phủ dự trữ khá nhiều nhưng lo lắng nhỡ sau này có việc gì xảy ra, Bình An liền vội vàng ra ngoài mua dược liệu.

      Sau khi Minh biết chuyện đó liền giao tiệm thuốc danh nghĩa kia vào tay Bình An, bảo có thiếu cái gì cứ đến đó lấy, nhờ vậy trong khoảng thời gian ngắn mới có thể giải quyết được vấn đề khó khan này.

      Thân thể Vân Lam khá yếu, nhưng đồng ý phải tách ra ở riêng, cách xa thê tử. Cho nên quyết định để chiếc giường trong phòng, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy thê nhi (vợ con), trong lòng mới cảm thấy yên ổn.

      Tuy bản thân mình thể hành động cách tự nhiên được nhưng vẫn có thể sai sử cấp dưới xoay tròn, mua sắm rất nhiều đồ dùng của trẻ sơ sinh, các loại quần áo, giường , bảo nha hoàn may chút quần áo mềm mại của trẻ sơ sinh, cẩn thận đến mức khiến cho Minh dở khóc dở cười. Con mới được có mấy tháng mà nóng vội như vậy.

      Nhưng mà Vân Lam năng cách hung hồn đầy lý lẽ: “Đây là đứa bé đầu tiên của chúng ta, đương nhiên mọi thứ phải là tốt nhất, được để cho phải chịu bất
      [​IMG]

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 98: Mẹ con gặp mặt

      edit: selena_tran

      Thân thể của Vân Lam và Minh dần dần chuyển biến rất tốt, có thể lại vài bước trong sân .

      Nhưng mà nàng luôn luôn có chuyện vẫn canh cánh trong lòng, thường xuyên nhìn viện của Đinh phu nhân và ngẩn người.

      Đinh phu nhân vẫn nhốt mình trong phòng như trước, bước ra khỏi cổng bước.

      Minh tự mình đặc biệt tuyển chọn hai nha hoàn linh hoạt để hầu hạ bà ấy. Mỗi ngày Thẩm Duy đều qua đó bắt mạch cho bà.

      Mỗi ngày nàng đều cho nhà bếp làm những món ăn tinh xảo và thuốc bổ đưa đến, dặn dò hai nha hoàn kia chăm sóc cho Đinh phu nhân tốt, hằng ngày đến bẩm báo tình hình của Đinh phu nhân cho nàng.

      Vân Lam nhìn tất cả mọi việc ở trong mắt, trong lòng cảm thấy đau đớn, ôm nàng dỗ dành : “Được rồi, đừng quá lo lắng, nhạc mẫu có việc gì.”

      Nhìn nàng tận tâm tận lực quan tâm đến mẫu thân nhưng lại luôn chịu bước vào viện của Đinh phu nhân ở, đây có được coi như là nàng sợ hãi hay ?

      Minh tựa đầu vào ngực của Vân Lam, bĩu môi : “Huynh biết là bộ kim châm điểm huyệt này khiến cho người thực bị tổn thương lớn đến thân thể, cho lên bất đắc dĩ lắm mới phải sử dụng.” Giọng đè nén chút khẩn trương.

      Trước kia Vân Lam nhìn qua cảnh Minh cứu chữa cho , mỗi lần châm cứu xong người nàng toát đầy mồ hôi, phải nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể phục hồi được, cho nên trong lòng tràn đầy cảm ơn: “Ta biết, sau này chúng ta hiếu thuận tốt với nhạc mẫu, cảm ơn bà ấy chỉ sinh muội ra mà còn cứu lấy tính mạng của ta.”

      Những lời này là những lời lòng, toát ra từ trong tim gan của . Nếu bà đến kịp lúc chỉ sợ gặp diêm vương rồi. Sao có thể đứng đây sống cuộc sống thanh thản hạnh phúc như bây giờ? Làm sao ở đây để mừng mong chờ đứa trẻ sắp ra đời của ?

      Minh cười ngọt ngào: “ buồn nôn.” di3nd@nlequyysdo&n Bản lĩnh dỗ người khác của người này càng ngày càng cao hơn rồi đó.

      Hai vợ chồng cười cười , đến đoạn cao hứng nha hoàn đến bẩm báo, Đinh phu nhân ra khỏi viện, về phía bên này.

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng đứng dậy, vừa ra đến cửa liền gặp được Đinh phu nhân.

      Mời bà vào phòng khách, Vân Lam cung kính hành lễ cảm ơn, cảm ơn ân cứu mạng của Đinh phu nhân.

      Còn Minh vẫn thất thần ở bên cạnh, có bất kỳ phản ứng gì.

      Khóe miệng Đinh phu nhân mỉm cười, tay nâng dậy: “Phúc vương gia cần quá khách sáo.”

      “Phu nhân gọi tên của ta là được rồi.” Vân Lam cũng có chút xấu hổ, biết xưng hô kiểu gì.

      theo lý tình phải gọi là nhạc mẫu dài nhạc mẫu ngắn, nhưng mà trong tình hình tại thể kêu được. Dù sao người ta vẫn thân phận của mình, chủ động gọi như vậy có vẻ giống như tự mình đa tình. Suy nghĩ như vậy có vẻ hơi mù quáng, xem ra bị nha đâu kia ảnh hưởng quá lớn rồi.

      “Được thôi.” Xem ra Đinh phu nhân cũng khá là hài lòng , nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng gật gật đầu. lúc lâu sau, vươn tay về phía Minh : “Tiểu đến đây.

      Thân thể Minh cứng đờ, động đậy, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.

      Vân Lam nhàng đẩy phía sau nàng cái. Đẩy nàng đến trước mặt Đinh phu nhân, có chút lo lắng khi nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương yên của nàng. Nhưng có số việc cẩn phải đối mặt, nếu cả đời này nàng cái khúc mắc thể giải quyết.

      Đinh phu nhân ôm lấy mặt của nàng, cẩn thận nhìn ngắm khuôn mặt nàng. Cẩn thận, ôn nhu, từ ái, giống như là muốn bổ sung những thiếu sót trong mười mấy năm qua.

      “Tiểu , ta là nương của con…” Trong lòng Đinh phu nhân ngổn ngang trăm mối, trong mắt hàm chứa dòng nước mắt nóng, kích động : “Con muốn nhìn thấy ta sao?”

      Tuy thực chuẩn bị tâm lý từ rất lâu rồi nhưng khi đến lúc này vẫn thể chế được. Đây là nữ nhi mà bà mong ngóng bấy lâu, luôn luôn lo lắng từng phút từng giây.

      bao nhiêu lần bà mơ thấy nàng, vô số lần khóc đến tỉnh, nỗi nhớ về con hành hạ bà mười mấy năm. di3nd@nlequyysdo&n Trong ngực vĩnh viễn có vết thương, chỉ cần đụng vào vỡ ra, đẫm đìa máu tươi.

      Minh rất là ngoan cố mở miệng, môi trắng bệch ra nhưng nhất quyết mở miệng.

      “Phu nhân, có thể trong khoảng thời gian ngắn Tiểu rất khó có thể tiếp nhận được.” Thấy thê tử như vậy. Vân Lam đành phải ra mặt hòa giải: “Người cần cho nàng thêm chút thời gian để tiêu hóa được hết chuyện này.”

      Hốc mắt của Đinh phu nhân đỏ lên, vuốt ve khuôn mặt mềm mịn của con : “Tiểu , có thể tha thứ cho mẫu thân được ?”

      Minh cắn chặt răng, mạnh mẽ lui về phía sau, vẻ mặt tức giận: “Ngươi làm điều gì có lỗi với ta để ta phải tha thứ cho ngươi sao?”

      Tay của Đinh phu nhân để ở trong trung, dừng lại lúc lâu mới thu tay về, vẻ mặt đơn, buồn bã: “Tuy năm đó bất đắc dĩ lắm phải bỏ lại con, nhưng đó thực là điều bất đắc dĩ… ta nên như vậy, bỏ lại con là điều đúng. Cho dù có khó khăn thế nào cũng phải đưa con cùng. xin lỗi, Tiểu , để con phải chịu khổ trong mấy năm nay.”

      Bà thực hối hận. Bà cho rằng sắp xếp mọi chuyện tốt rồi, để cho nàng được bình an lớn lên. Nhưng bà đánh giá sai lòng người ghê tởm, để nữ nhi sống ở trong hang sói. Lúc bà nhận được những tin báo kia, thực bà hận mình đến chết.

      “Vì sao ngươi luôn xuất ?” Hốc mắt Minh nóng lên, cái mũi lên men: “Người có biết hay , lúc người khác bắt nạt ta, ta rất hy vọng có người đến bên cạnh ta, bảo vệ ta. Lúc nhìn mẹ con người khác dựa dẫm vào nhau, ta….” Cuối cùng, giọng nghẹn ngào thể phát ra được từ nào.

      Từ lúc nàng có thể nhận biết được mọi vật, nàng biết được nàng giống những người khác, nàng có mẫu thân, nàng chỉ có chính mình. ai có thể bảo vệ nàng, nàng phải dồn toan bộ sức lực, tâm trí để bảo vệ chính mình. Ký ức chua xót, người chưa từng trải qua vĩnh viễn thể biết được. Người khác nhìn nàng với ánh mắt oán giận, khinh thường, khiến nàng đến chỗ nào cũng bị người ta coi , bị từ bỏ, lớn lên từ những cuộc ám sát và luôn phải chịu thiệt thòi, cuối cùng trở thành người có tâm địa cứng như sắt. Bởi vi chỉ có như vậy mới để người khác tổn thương đến nàng.

      Giữa đêm khuya giật mình tỉnh giấc, nàng khóc nức nở, cả người run rẩy, nhưng dám khóc thành tiếng chỉ dám thầm vụng trộm gọi nương, chỉ cầu mong bà ấy nhanh chóng xuất , cứu thoát nàng ra khỏi Từ gia. di3nd@nlequyysdo&n Nhưng hết lần này đến lân khác chỉ có thất vọng, dần dần cảm thấy tuyệt vọng. Cuối cùng nàng cũng còn tin tưởng kỳ tích đó xuất , thực mất hy vọng.

      Nước mắt của Đinh phu nhân thể kìm nén được nữa mà rơi xuống: “Thực xin lỗi con , nương sai rồi, thực mười phần sai. Ta cứ cho rằng để con ở lại Từ phu mới là lựa chọn tốt nhất.”

      “Đến cùng là ngươi nơi nào? Vì sao vẫn thể tìm thấy ngươi?” Minh khóc lóc chất vấn, dường như khóc thành tiếng: “Nếu muốn xuất , vì sao bây giờ lại đứng trước mặt ta? Nếu đến đây rồi sao chịu nhận ta?”

      Nàng làm sai cái gì rồi? Vì sao lại muốn đối xử với nàng như vậy?

      Đinh phu nhân bị từng tiếng chất vấn của nàng đâm đau đớn, bối rối biết làm sao cho đúng: “ phải như vậy, Tiểu , ngươi đừng khóc, nghe nương từ từ giải thích mọi chuyện, đừng khóc nữa.”

      Minh giống như tiểu hài tử bị ủy khuất, gào khóc thảm thiết, nước mắt nước mũi rơi ra, bộ dáng vô cùng chật vật.

      Đinh phu nhân bó tay chịu chói, trong mắt tràn đầy nước mắt, muốn tiến lên ôm nàng nhưng lại bị nàng đẩy ra, chỉ có thể vô lực nhìn nàng.

      Vân Lam vươn tay ôm lấy Minh vào trong ngực, nhàng dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc, muội phải để ý đến hài tử trong bụng.” Dù sao cũng phải người ngoài, cũng phải tránh mặt Đinh phu nhân, ôn nhu dỗ dành thê tử.

      Nhìn nàng khóc thương tâm như vậy, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu chút nào, buồn phiền vô cùng. Nhịn được ngước mắt nhìn vị phu nhân trước mặt, vì sao bảo vệ hài tử của chính mình tốt? Cho dù biết có tư cách nghĩ như vậy, thậm chí còn phải cảm tạ bà. Nếu năm đó bà lựa chọn đưa Minh , chỉ sợ cả đời này cũng gặp được nữ nhân mà thương.

      Dỗ lúc lâu, Minh ôm éo của , chôn đầu vào trong ngực của , thút thít lúc lâu mới dần dần ngừng tiếng khóc.

      Đinh phu nhân nhìn đôi vợ chồng gắn bó bên nhau như vậy, trong lòng cảm thấy vui mừng. Đứa bé này nửa đời phải chịu khổ sở vô số, nhưng lúc này coi như là nàng được hạnh phúc.

      Nữ nhi của bà tìm được chốn quy túc tốt, có được vị hôn phu thương nàng như vậy, cũng uổng công bà vội vàng chạy đến đây.

      Dỗ dành hồi lâu, đầu của thê tử vẫn chịu chui ra, Vân Lam bất đắc dĩ cười cười: “Phu nhân, người đừng để ý, mấy năm nay Tiểu phải chịu rất nhiều khổ sở, trong lòng cảm thấy ủy khuất. Người đừng trách muội ấy.”

      Đinh phu nhân thở dài hơi dài dài, dùng khăn tay lau nước mắt : “Làm sao ta có thể trách nàng được? Là ta có lỗi với nàng trước.”

      Vân Lam từ chối cho ý kiến với vấn đề này, nhưng cảm thấy rất hứng thú với chuyện khác: “Mấy năm nay người sống như thế nào? Ở chỗ nào?” Vừa dứt lời liền nhạy cảm phát người trong lòng khẽ động đậy, lỗ tai cũng dựng đứng lên.

      Đinh phu nhân suy nghĩ, cuối cùng quyết định kể hết chuyện mà bà trải qua ra.

      Vốn sau khi bà rời khỏi Từ gia, ra khỏi kinh thành, liền đường xung quanh có mục đích. Bà là nữ tử, lại mình cho nên gặp ít nguy hiểm. Nhưng may mắn bà giỏi y thuật, lại luôn tỉnh táo cảnh giác, mỗi lần gặp nguy hiểm đều có thể hóa nguy thành an.

      Về sau kém dương sai lại lưu lạc đến Phúc Kiến, sau đó giả nam tử lên thuyền ra biển đến Nam Dương, mấy năm nay đều sống tại quốc gia tên là Tân Nguyệt ở Nam Dương. Vốn định làm chút buôn bán, nhưng ngờ sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, gặp gỡ nhân duyên, gả cho người khác và có con. Lần này theo phu quân đến gặp thiên tử (vua) của Đại Chu, thực ra trong lòng càng muốn tìm hiểu tin tức của nữ nhi và tình hình tại của nàng.

      Khi bọn họ nghe được thiên tử Đại Chu tuần liền trực tiếp đuổi đến Thái Sơn. ngờ đúng lúc gặp hoàng thượng bị bệnh nặng, Đinh phu nhân liền ra tay cứu .

      Mà hoàng thượng và hoàng hậu rất biết ơn bà, nhưng trong lời luôn có chút thăm dò gia thế của bà khiến bà nổi lên lòng nghi ngờ. Bà cũng có ý giấu giếm, hết mọi chuyện ra. Mấy người cùng nhau hết mọi chuyện xong liền biết được mọi chuyện.

      Lúc này bà mới hiểu được nguyên nhân khiến hoàng thượng đặc biệt chú ý đến mình, cũng từ miệng của biết được tình hình gần đây của nữ nhi, đồng thời cũng biết được bệnh tình của con rể. -selena_tran- di3nd@nlequyysdo&n- Bà lo lắng nóng lòng như bị thiêu đốt, bỏ tất cả mọi chuyện, nhờ hoàng thượng phái người hộ tống, chạy ngày chạy đêm để giảm bớt thời gian đuổi về kinh thành.

      May mắn là bà tời kịp, có thể kéo được tính mạng của con rể tử Quỷ môn quan về, điều này khiến bà nhàng thở ra.

      Chuyện cũ mấy năm nay được Đinh phu nhân chắt lọc, chỉ kể những chỗ mấu chốt mà cũng hết hơn canh giờ. Đầu của Minh bất tri bất giác dò xét chui ra, lắng nghe vô cùng chăm chú.

      Nghe xong những lời kể của bà, Minh có chút ngơ ngẩn: “Lập gia đình?” Trong lòng cảm thấy ngổn ngang trăm mối, có cách nào miêu tả hết được.

      Sắc mặt của Đinh phu nhân có chút yên: “Tiểu , con…con có trách ta thêm bước nữa ? Ta…” biết giải thích với nữ nhi như thế nào. Vốn bà đau thấu lòng, có ý định tái giá nữa. Nhưng lại gặp phải tên ngốc, sẵn sang làm bất cứ chuyện gì vì bà, bà thực có cách nào từ chối được.

      Trong lòng Minh có chút được tự nhiên: “ phải, có đối xử tốt với người ?” Nàng có tư cách can thiệp chuyện của trưởng bối, cũng có cách nào trông coi chuyện đó.

      Vẻ mặt của Đinh phu nhân trở nên ôn nhu, giọng cũng trở nên mềm mại hơn: “Tốt, rất tốt, rất chăm sóc, chiều chuộng ta.”

      “Vậy là được rồi.” Minh gật gật đầu, nàng cũng nhìn ra được nương của nàng trôi qua khá tốt, niềm hạnh phúc thể khuôn mặt, cách nào che giấu được.

      Nương của nàng phải chịu khổ nửa đời người, đến tuổi xế chiều có quyền tìm được chỗ về tốt. Nàng cũng vui mừng thay cho bà, nhưng trong đó có chứa chút tiếc nuối.

      Nàng cũng phải người cổ hủ, cầu phụ nữ phải thủy chung, trước sau như . Ngược lại, ly hôn rồi nam cưới vợ, nữ gả chồng, cả hai còn liên quan đến nhau. Nhưng trong lòng nàng lại có chút chua xót, cảm giác giống như nàng lại bị vứt bỏ thêm lần nữa.

      “Tiểu , ta biết ta có lỗi với con, nhưng mà…” Trong mắt Đinh phu nhân tràn đầy thương nhìn về phía Minh : “Có số việc ta cũng có cách nào khống chế được, chỉ có thể tiếp tục về phía trước.”

      Đây cũng là lý do mà ngay khi gặp mặt bà dám nhận con. Bà sợ nữ nhi hận bà cho nên vẫn kéo dài dám .

      “Nhạc mẫu, Tiểu trách gì người.” Vân Lam có thể khẳng định là người hiểu Minh nhất đời này, vừa nhìn thấy vẻ mặt của nàng liền biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì: “Muội ấy chỉ có chút kịp thích ứng được thôi. Có khả năng muội ấy cảm thấy người gả cho người khác, lại còn có con, thương muội ấy nữa.”

      Đinh phu nhân nhanh chóng giải thích: “ , con vĩnh viễn là người mà ta thương nhất.” dám giấu giếm, sau khi bà tái hôn, sinh ra được hai đứa con trai nhưng bà luôn luôn lo lắng cho đứa con đầu lòng này của mình, trong lòng luôn được bình yên.

      Minh vô cùng xấu hổ, đỏ mặt hung hang trợn mắt nhìn : “Ta đâu có?” cứ như nàng là đứa trẻ chưa cai sữa vậy, tuy nàng có cảm thấy chút chua sót nhưng mà cũng chỉ có chút thôi.

      Vân Lam sờ đầu của nàng, thấy bộ dạng giờ của nàng đáng . Ngẩng đầu cười : “Vậy người có nữa ?”

      phải .” Đinh phu nhân cảm thấy vô cùng khó xử, nhưng vẫn phải thực: “Ở chỗ này, ngoại trừ Tiểu vẫn khiến ta luôn vướng bận ra cũng còn có cái gì khiến ta lưu luyến nữa.”

      Mà ở Tân Nguyệt có rất nhiều thứ thể bỏ được, nơi đó là nhà của bà.

      Minh vọng cong miệng, cúi đầu. Mới gặp được bao lâu lại muốn sao?

      Vân Lam thấy vậy, vỗ lung của nàng, giúp nàng trấn an cảm xúc: “Vậy nhạc mẫu có thể ở đây bao lâu?”

      Đinh phu nhân vẫn luôn nhìn nữ nhi, chưa từng rời nửa giây: “Sau khi vào triều gặp hoàng thượng xong, rồi tảo mộ cho cha mẹ ta, mọi chuyện hoàn tất tầm khoảng ba tháng.”

      “Ngắn như vậy sao.” Vân Lam có chút thất vọng, nghĩ trong lúc Tiểu mang thai rất hy vọng mẫu thân của mình ở bên cạnh, nghe trong thời điểm này, mẫu thân ở bên cạnh là rất quan trọng.

      “Về sau các ngươi có thể đến chỗ ta chơi, chỗ đó rất đẹp, bờ cát trắng như tuyết, biển rộng màu xanh lam…” Từ những lời của bà khiến cho tâm trí của người khác khỏi theo đó.

      , An Khang dẫn vị công công vào tuyên khẩu dụ của hoàng thượng: “Hoàng thượng triệu các ngài vào cung.”

      Minh giật mình, hai mắt mở to: “A? Hoàng thượng trở lại kinh thành rồi sao, sao ngày mai mới trở về?” Chẳng lẽ là do nàng nhớ sai?

      Vân Lam cũng có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng che dấu .

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :