1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bỏ ta còn ai - Nam Lâu Họa Giác (c98) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 93: Độc phát tác

      Edit: sena


      Sắc mặt Minh thay đổi, vội vàng từ chân nhảy xuống, đưa tay đỡ , giúp lau mồ hôi lạnh: "Làm sao vậy? Có phải vết thương bị đau hay ?"

      miễn cưỡng mỉm cười, sắc mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy: " có gì, chịu đựng chút ổn thôi." Cơn đau này khác hẳn với những cơn đau trước, từng đợt từng đợt, ngực giống muốn vỡ ra. Cũng phải do vết thương ở ngực, rất kỳ lạ.

      "Làm muội lo muốn chết." Nàng chà chà chân, tay để mạch đập của , ngẩn người, cả người cứng lại, ngây ra như phỗng giống như bị trúng cú sét nghiêm trọng.

      Ánh mắt Vân Lam ngạc nhiên, nghi ngờ: "Tiểu , làm sao vậy? Có vấn đề sao?"

      Minh hồi phục tinh thần, cúi đầu, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, lúc nâng lên đầu trở về bộ dáng bình thường thoải mái: "Mạch đập quá yếu, để Thẩm tiên sinh bắt mạch cho huynh rồi kê chút thuốc bổ phù hợp..."

      Vân Lam nghe nàng như thế, cái gì cũng còn quan tâm, ngừng lắc đầu: "Ngàn vạn lần cần, ta có việc gì." Hình như ngực còn cảm thấy đau nữa rồi. Mấy ngày nay uống thuốc khiến cho cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn.

      Minh để ý tới , bảo hạ nhân thỉnh Thẩm Duy tới ngay lập tức.

      Thẩm Duy vội vàng chạy tới, nghe Minh phân phó, bắt mạch cho Vân Lam. Đặt tay lên mạch đập của , sắc mặt Thẩm Duy bỗng nhiên trắng bệch cực nhanh, môi run run vài cái, vẻ mặt dám tin, lại đặt lên cánh tay kia, sắc mặt vẫn khó coi như cũ.

      "Thẩm tiên sinh, vết thương của ta chuyển biến xấu sao?" Vân Lam thu toàn bộ mọi chuyện vào trong mắt, trong lòng có chút suy đoán tốt.

      Minh khụ tiếng, khiến Thẩm Duy hồi phục tinh thần, quay ra nhìn nàng. Nàng nhíu hai đầu lông mày, nghiêng thân thể liếc mắt ra hiệu với ông ta: "Thẩm tiên sinh bốc chén thuốc bổ, để Vương gia uống xong, nghỉ ngơi tốt."

      Nhìn bóng lưng vội vàng của Thẩm Duy, Vân Lam khỏi hơi hơi nhíu mi, nhưng ngay lập tức mặt đổi sắc tươi cười, chuyện cùng Minh , tán gẫu chút chuyện mà nàng thích nghe. diễndđanllleeqquýdđon Nhưng nụ cười của nàng rất miễn cưỡng, thường xuyên thất thần, có khi còn đáp lại lời của , vẻ mặt hoảng hốt.

      Đút uống thuốc, ăn nước canh bổ xong, lại nhìn nhắm mắt ngủ say, nàng ngồi yên lúc lâu mới đứng dậy ra ngoài.

      Vân Lam mở hai mắt đen bóng có chút buồn ngủ ra, hai tay vỗ cái, hắc y nhân xuất . giọng phân phó cho hắc y nhân vài câu, sau đó nhìn hắc y nhân nhanh chóng biến mất, giống như chưa bao giờ xuất .

      Thẩm Duy đứng ở dưới cái cây lớn chỗ cửa sân, vẻ mặt lo lắng giống như bị lửa đốt. Thấy nàng ra liền tiến lên nghênh đón, bất chấp mọi thứ, sốt ruột thốt ra hỏi: "Nương nương, tại sao có thể như vậy?"

      Minh nhìn bốn phía, dẫn Thẩm Duy đến phía sau cây, lúc này mới nặng nề hỏi: "Ngươi khám ra kết quả gì?" Ngàn vạn lần đừng giống như nàng nghĩ, lần đầu tiên trong đời nàng hi vọng mình chẩn đoán sai.

      Thẩm Duy muốn lại thôi, nặng nề đóng hai mắt lại, chua sót phun ra câu: "Độc vào trái tim rồi." Đây là chuyên mà ông muốn nhìn đến nhất rốt cục xảy ra, hơn nữa ông lại bất lực.

      thể tin được nhiều năm vất vả của ông, lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, tại sao có thể như vậy? Mấy hôm trước còn rất tốt, tình hình ổn định, giống như người bình thường.

      Tuy Minh có đáp án, nhưng khi nghe Thẩm Duy như thế, thân thể lung lay, trước mắt biến thành màu đen, tất cả trời đất đều thay đổi sắc, toàn bộ đều là là màu xám, giống như bị bịt tầng lụa mỏng. Đầu óc trống rỗng, thể suy nghĩ bất cứ cái gì.

      Thẩm Duy vươn tay chần chờ lát, lại rụt về, dám đỡ nàng mà chỉ dám giọng kêu: "Vương phi nương nương."

      Minh tựa vào thân cây hít sâu vài hơi, lúc lâu sau mới trầm giọng hỏi: "Ngươi xem nhầm?" Giọng có chút run rẩy.

      "Ta hi vọng là ta nhìn lầm, ràng độc này được khống chế rất tốt." Tâm trạng của Thẩm Duy cũng tốt hơn, thể tin được đây là : "Sao mới chỉ có đêm mà tình hình thay đổi như vậy?"

      Sắc mặt Minh đen như than, trong mắt chứa hận ý: " phải trong đêm, là từ mấy ngày trước do chúng ta phát ra." Đều do đám phản quân kia, diễndđanllleeqquýdđon chịu sống yên tĩnh lại muốn hại người. Bọn chúng chết cũng đủ đền tội. Nhưng mà Vân Lam có làm sai cái gì đâu mà lại phải bỏ cả tính mạng vào đó. Nàng hận thể giết sạch những người đó.

      Tim Thẩm Duy đập mạnh, đột nhiên hiểu ra: "Là mũi tên kia..." Máu trong cơ thể Vân Lam tuần hoàn, thân thể bị thương nặng ở gần tim, độc tố nhân cơ hội đó mà chảy vào trái tim. Làm bọn họ trở tay kịp, thể chuẩn bị bất cứ tư tưởng gì.

      Minh hung hăng đấm mấy quyền vào thân cây, tay phải trắng như tuyết bị tím mảng lớn, rất ràng, tay rất đau nhưng thể sánh bằng đau đớn ở ngực.

      Thẩm Duy lo sợ, lòng vòng chỗ, nét mặt già nua tiều tụy, biết làm sao: "Làm sao bây giờ? Nương nương, ngươi có thể dùng châm bức độc ra hay ?" Biết có khả năng, nhưng vẫn ôm chút hi vọng mỏng manh.

      "Khả năng của ta có hạn, nếu ta có khả năng đó bệnh của sớm được trị liệu." Minh thực rất hận mình có khả năng, nếu có thể học hết kim tinh hoa của kim châm huyệt pháp, xảy ra chuyện này. Cái gì mà chỉ truyền miệng? Cứ giữ như vậy nên mới làm cho vô số tuyệt nghệ bị thất truyền.

      "Ác tặc bị trời đánh, chúng ta vất vả như vậy mới có thể bảo vệ được tâm mạch cho vương gia, cư như vậy lại bị hủy hết." Thẩm Duy uể oải, diễndđanllleeqquýdđon phẫn nộ thôi: "Là kẻ nào ra lệnh? Ta phải băm vằm ra thành tram mảnh." Cho dù là như vậy, cũng khó mà giải hết mối hận trong lòng của ông. Tính mạng của ông và Vương gia bị buộc vào nhau.

      Tay phải Minh bám lấy thân cây, do quá dùng sức nên ngón tay trở nên trắng bệch: "Trước tiên cứ gạt huynh ấy , được cho huynh ấy biết." giờ mới hiểu được câu “ dối thiện ý”. Vài ngày trước đó, lúc giấu diếm nàng, có phải cũng suy nghĩ giống nàng bây giờ hay ? Lúc ấy nàng còn giận , trách thẳng thắn thành khẩn với nàng, giờ nàng cũng lựa chọn làm giống , chỉ vì nỡ để đối phương phải chịu bất kỳ tổn thương gì.

      “Dạ” Thẩm Duy hiểu ý của nàng, tâm trạng của người bệnh là rất quan trọng, có đôi khi ảnh hưởng đến bệnh tình: "Nhưng có thể lừa gạt vương gia được bao lâu?" Tình trạng giờ của vương gia cũng chống đỡ được vài ngày, có thể mất tính mạng bất cứ lúc nào.

      "Có thể giấu diếm lúc nào hay lúc đó." Tâm trạng giờ của nàng rất loạn, cố gắng sụp đổ ở trước mặt người khác.

      Nhìn vẻ mặt như tro tàn của nàng, Thẩm Duy biết cái gì cho phải, tâm trạng của ông cũng nặng nề giống bị tảng đá lớn đè lên, thể được bất cứ lời an ủi gì, hơn nữa kiêu ngạo của nàng cũng muốn nghe người khác an ủi.

      Ông chỉ có thể bất đắc dĩ cáo lui.

      Khi bốn phía có người, nàng mới thu hồi vẻ mặt đoan trang, ngã mặt đất, co người ôm đầu nước mắt chảy ròng, tiếng khóc đè nén từ từ vang lên. Tan vỡ và tuyệt vọng.

      Nàng rất hận, hận nghiến răng nghiến lợi, phu thê nàng làm sai cái gì? Tại sao phải chịu loại thống khổ này. Mấy năm nay, ngày ngày đêm đêm thấp thỏm, sợ xảy ra cái gì. Nhưng chỉ trong đêm, toàn bộ đều bị hủy. Nàng phải làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ?

      Qua rất lâu, rất lâu, lúc Vân Lam tỉnh ngủ, nàng ngồi ngay ngắn ở bên giường, ngốc nghếch quyến luyến nhìn . Vẻ mặt như thường, có trang điểm nhàng, ngoại trừ hai mắt có chút sưng đỏ ra, bất cứ ai cũng nhìn ra là nàng từng khóc trận lớn.

      Vân Lam cười với nàng, đẹp như sứ Triêu Dương mới ra lò, như cầu vồng sau mưa: "Tiểu , ta đói bụng, muốn ăn bánh vằn thắn nhân thịt."

      Minh ôn nhu gật đầu: "Được, muội bảo người làm."

      "Còn có muốn ăn nem rán."

      "Được."

      "Còn ăn bánh hoa quả."

      "Được."

      Nàng mềm mại nhu thuận như vậy, lại khiến trong lòng nổi lên chút chua sót, nhưng mặt vẫn cười sáng lạn như cũ: "Cả nước ô mai ướp lạnh."

      "Được..." Minh tỉnh lại đúng lúc, liếc cái, thân thể được ăn đồ ăn lạnh: " được, quá lạnh."

      Vân Lam cãi chày cãi cối: "Thỉnh thoảng ăn chén cũng sao."

      Minh cũng ngăn cản nữa, chỉ cười mỉm : "Vậy muội muốn ăn hai chén."

      Vân Lam khỏi nhụt chí: "Vậy thôi." đau lòng cho mình, nhưng đau lòng cho thân thể của thê tử.

      "Đứng dậy." Minh kéo đứng lên, muốn ra ngoài ăn chút gì đó, lại ở bên ngoài chút, hô hấp lấy chút khí mới mẻ. diễndđanllleeqquýdđon Nàng lấy ra bộ quần áo: "Đến, Vương gia, để muội hầu hạ huynh mặc quần áo."

      "Muội biết sao?" Vân Lam nhíu mày, duỗi hai tay hưởng thụ ân cần khó gặp của nàng.

      Minh cẩn thận từng chút , giúp mặc quần áo vào: "Đương nhiên là biết, muội rất thông minh đây."

      Nhìn vẻ mặt ôn nhu của thê tử, cúi đầu, vội vàng ngừng, hốc mắt nóng lên, luồng xúc động dâng lên.

      tinh mắt, liếc cái liền nhìn thấy vết tím bầm tay nàng, bắt lấy tay nàng, để đến trước mắt nhìn kỹ: "Đây là bị làm sao?"

      "Là muôi cẩn thận vấp ngã." Vẻ mặt của nàng nhàn nhạt, chút dấu vết rút tay lại.

      cau mày, lấy theo thuốc trị thương từ trong ngăn tủ trước giường ra, cẩn thận bôi thuốc giúp nàng, miệng ngừng dặn dò: "Về sau đường cẩn thận chút, được nhìn đông rồi nhìn tây."

      "Muội nhớ rồi." Nàng nhàng gật đầu, tay cũng có xướt da, chết người được.

      Vân Lam hung hăng lườm nàng cái: "Nhớ kỹ." Nàng chịu để ý đến thân thể của mình như vậy, làm sao có thể yên tâm rời ?

      Minh cợt nhả : " sao, cho dù có chuyện gì, huynh cũng bôi thuốc giúp muội."

      Trong lòng Vân Lam tê rần, nhưng mà sau này ta thể giúp muội bôi thuốc, muội làm thế nào?

      bàn đặt toàn những món muốn ăn, Minh cẩn thận gắp điểm tâm giúp , đưa lên cạnh môi . Cho dù đồng ý nàng làm như vậy nhưng nàng cũng nghe, cố chấp dùng đũa.

      Lúc nuốt xuống, khó chịu giống như cổ họng bị chặn lại bởi vật cứng gì đó, mày hơi nhăn lên.

      Minh có chút đau lòng: "Nếu huynh muốn ra ngoài, vậy huynh cứ , muội.." Để cho làm theo ý muốn , cũng còn mấy ngày nữa.

      " nữa, thời tiết nóng như thế, vừa hoạt động liền chảy mồ hôi." Ngoài dự kiến của nàng, có mừng như điên đồng ý, mà là lựa chọn từ chối, nghĩ nghĩ : "Ngày mai gọi tới Lý Tiêu, để chủ trì đại cục."

      Minh giật mình: " phải huynh thể ra mặt sao?" Mới mấy ngày thôi, thay đổi quyết định rồi.

      Vân Lam cười nhạt giải thích: "Trước khác nay khác, ta xin với hoàng huynh, có việc gì."

      Nếu chuẩn bị tốt, nàng cũng còn gì để : "Vậy là tốt rồi, huynh có thể ở bên cạnh muội được nhiều hơn."

      Vân Lam nhận lấy thìa từ trong tay nàng, múc viên tiểu vằn thắn đút nàng ăn, tươi cười vô cùng trong sáng, giống y như ánh mặt trời: "Được, từ nay về sau ta ở cùng muội, tấc cũng rời."

      biết vì sao, khi nghe xong lời này, diễndđanllleeqquýdđon ngược lại trong lòng nàng rất khó chịu, cố miễn cưỡng cười vui : "Coi như bù lại vài ngày trước đó sao?"

      khỏi bật cười, nhéo nhéo cái mũi của nàng: "Nghĩ muốn cái gì? Ta cho muội, xem như bồi thường."

      " muốn cái gì." Minh cười vô cùng đẹp, trong lòng lại rất muốn khóc, nàng muốn cái gì cả, chỉ muốn còn sống, có được ?!

      " là." sờ sờ đầu của nàng, đùa: "Ít nhât cũng phải ra cái gì chứ, để cho muội nhìn thấy bản lĩnh của ta."

      Minh đành lòng làm thất vọng, thuận miệng : "Vậy muốn... vòng ngọc, màu sắc phải đẹp...."

      "Được, ta đưa vòng ngọc tốt nhất đời này cho muội."

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 94. Thăm bệnh

      edit: selena_tran


      Đêm đen kịt, giống như bị đổ mực lên, chút ánh sáng.

      Đau quá, đau quá, cơn đau buốt từ trái tim truyền đến khiến mạnh mẽ mở to mắt, tay gắt gao che ngực, hô hấp từng ngụm từng ngụm khí, mồ hôi lạnh từ trán rơi xuống, nhanh chóng ướt nhẹp quần áo trước ngực.

      Minh bị kinh động nên tỉnh lại, thấy thế bị dọa nhảy dựng người lên, môi run rẩy trắng bệch: "Nhịn chút, có việc gì." Rất nhanh từ bên cạnh bàn hạp tử lấy ra nhất phương viên thuốc, uy vào trong miệng .

      Hô hấp của càng ngày càng dồn dập, sắc mặt càng ngày càng trắng. Minh sờ ở bên ngoài da của , thân thể rất lạnh. Ôm chặt lấy , kéo áo ngủ bằng gấm che đậy thân thể của , nàng có cách nào khống chế cảm xúc sợ hãi của mình, nước mắt thể khống chế được mà rơi xuống. Làm sao bây giờ? Tình trạng bệnh của càng ngày càng nặng, khoảng cách giữa các cơn đau càng ngày càng gần, nàng phải làm như thế nào đây?

      Ngực Vân Lam vẫn rất đau, nhưng nhìn thấy sắc mặt hoảng sợ của nàng, trong lòng thương tiếc, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, từ từ hiệu lực của thuốc được phát huy, mày dần dần buông lỏng: "Ta tốt hơn rồi, đừng sợ."

      Nàng cẩn thận đỡ nằm nghiêng, lau mồ hôi trán của : "Trước tiên huynh cứ nằm xuống nghỉ ngơi, muội đâm mấy châm cho huynh."

      " cần mất công nữa, có tác dụng gì đâu." Vân Lam mệt mỏi nhắm mắt lại, cơn đau vừa rồi lấy gần hết sức lực của . Thân thể của , tự biết tình hình thân thể của mình. Thuốc mà nàng cho ăn cũng chỉ có thể giảm đau.

      "Nhưng là..." Minh nhìn thấy mệt mỏi, bộ dáng muốn cái gì nữa, trong lòng cảm thấy đau đớn.

      Cảm giác bất lực này khiến nàng vô cùng căm giận, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn nhận hết dày vò đau khổ, mà nàng lại làm được cái gì. Làm thế nào mới có thể giúp ? Làm thế nào mới có thể cứu ? Nếu có thể, nàng nguyện ý dùng tính mạng của mình để trao đổi lấy cuộc đời này của được bình an vô .

      Sáng sớm Lý Tiêu bị Vân Lam gọi đến, nhưng đợi lâu vẫn lại thấy xuất . Chỉ có khuôn mặt nghiêm nghị của Bình An, bất luận hỏi như thế nào, Bình An cũng tiếng, vẻ mặt chăm chú đáng sợ. Khiến trong lòng nhảy lên nhảy xuống, vô cùng bất an.

      Đợi nửa canh giờ, mới thấy được người. Nhưng lại là Minh mặc trang phục hằng ngày, trang điểm, chỉ dùng chiếc trâm ngọc màu tím để giữ tóc, hề có thêm bất cứ trang sức nào khác, vô cùng đơn giản. Mà phải là Vân Lam mà muốn gặp.

      Lý Tiêu đứng dậy nghênh đón: "Hoàng thẩm, sao lại là ngươi? Hoàng thúc đâu?" để ý mà nhín thoáng qua nàng, lại khiến bị dọa nhảy dựng lên. Vẻ mặt của nàng tiều tụy, mắt có vòng tròn đen sẫm, nhìn qua giống như bộ dáng mệt mỏi sắp chết.

      Minh tùy tiện chọn chỗ rồi ngồi xuống, vô lực chỉ ghế dựa bên người, ý bảo ngồi xuống: "Thân thể của khoẻ, nghỉ ngơi."

      Lý Tiêu há miệng thở dốc, nuốt câu hỏi đến miệng vào, đột nhiên nghĩ đến chuyện, trong lòng nhảy lên cái: "Hoàng thúc... trúng tên rất nghiêm trọng sao? Có nặng lắm ? được, ta muốn gặp ."

      cũng biết chuyện Vân Lam bị thương, nhưng nghĩ nghiêm trọng lắm. Vì né tránh, chỉ là phái người đưa rất nhiều dược liệu trân quý và thuốc bổ tới, dám tự mình đến.

      Minh khoát tay, tâm trạng càng thêm uể oải: "Đừng , ngủ say, tối hôm qua có ngủ ngon."

      Trách được nàng cũng mệt mỏi như vậy, Lý Tiêu rũ lông mi xuống, che cảm xúc đau lòng: "Vậy... thay ta hỏi thăm hoàng thúc tiếng, ta thỉnh an sau, ta trước." Đứng dậy muốn rời , có số việc hết hy vọng nên cho mình bất cứ tia hi vọng gì.

      "Ngồi xuống." Minh cũng khách sáo nhiều với , lấy vật từ trong lồng ngực ra, đưa cho : "Này cho ngươi."

      Lý Tiêu chút để ý nhìn qua, liền bị dọa nhảy dựng lên: "Ấn riêng của hoàng thúc, sao người lại giao cho ta?" Đây là đồ vật vô cùng quan trọng, luôn được mang theo bên người. Sao lại có thể dễ dàng giao vào tay người khác? Chỉ bị thương thôi mà, có cần phải làm như vậy sao?

      Thấy nhận, nàng liền đặt đồ lên bàn: "Đây là ý của , muốn ngươi tạm thời giám sát công việc, ngàn vạn lần đừng để phụ kỳ vọng của và phụ hoàng ngươi." Nếu như có gì ngoài ý muốn, chắc chắn người ngồi ở trước mắt nàng này là đế vương kế tiếp. Coi như là nhận được vật mà muốn lấy nhất. Như vậy cũng tốt!

      Tin tức như vậy làm cho Lý Tiêu bị giật mình, thoái thác : "Ta thể nhận..."

      "Đừng có giả bộ với ta, lấy ." Trước mắt Minh biến thành màu đen, đầu đau như muốn nứt ra, kêu ong ong, khó chịu vô cùng. Vài đêm ngủ ngon làm cho thân thể của nàng cũng xuất vấn đề. Vốn thân thể nàng tốt lắm, chú ý chút thôi cũng khiến nàng bị bệnh:"Ngươi lưu tâm hơn chút, cơ hội tốt như vậy cố gắng mà nắm chắc. Còn có Hinh Nhi, ngươi nhanh chóng phái người đón về ." Nàng còn thừa tinh lực để chăm sóc thêm cho người khác,di&en*d$an@lêquyyydonn** đến ngay cả bản thân mình còn chẳng quan tâm được nữa là người khác.

      Thái độ lạnh nhạt khác thường như vậy khiến cảm thấy cực kỳ xa lạ, xa lạ đến nỗi làm lòng người hoảng hốt: "Rốt cuộc làm sao vậy?" Xảy ra chuyện gì cứ thẳng a, mặc kệ là chuyện gì, cũng cố hết sức để giúp nàng.

      " có gì, ta chỉ có chút lo lắng mà thôi, ngươi đừng để ý." Minh biết thái độ của mình
      [​IMG]
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 95: Dường như có bạn cũ đến

      Edit: selena_tran


      giọng đột nhiên vang lên đánh gãy suy nghĩ của , quản gia ra từ con đường mòn khác, cung kính cúi người hành lễ với : "Vương gia, người trở lại, Từ trắc phi muốn gặp người."

      Tâm trạng của Lý Tiêu khá xấu, tức giận : "Bảo nàng ta có chuyện gì quan trọng cứ chờ , đừng có chuyện gì cũng tới tìm ta." Vừa rồi nghĩ đến cái gì nhỉ? quên mất rồi!

      Quản gia cẩn thận nhìn cái, trước khi ra ngoài, tâm trạng của Vương gia vẫn còn rất tốt, vì sao sau khi chuyến đến Phúc Vương Phủ tâm trạng lại trở lên xấu như vậy? xảy ra chuyện gì? "Tình trạng vết thương của Từ trắc phi vẫn chưa tốt, người có đến thăm chút?"

      Nữ nhân vốn bị vắng vẻ từ rất lâu lại còn có thể xoay người, khiến người ta thể tưởng tượng được. Hình như ông ta vẫn chưa từng đắc tội với vị chủ tử kia, lại nàng ta cho ông ta khá nhiều lợi ích.

      Lý Tiêu có chút kiên nhẫn, cau mày: "Ta cũng phải là đại phu (thầy thuốc), gắp nàng ta có ích lợi gì?" Nữ nhân này có cảm thấy phiền hay ? Luôn tìm cớ để bảo đến gặp nàng, rảnh rỗi lắm sao? “ khỏe bảo nàng ta tìm đại phu đến, cần bất cứ loại thuốc nào cho dù quý hiềm lắm cứ cầu, cần phải lo lắng." Đây là điều duy nhất mà có thể làm, còn những cái khác mà nàng muốn cho được.

      “Dạ.” quản gia dám thêm lời tốt đẹp nào cho nàng ta, dù sao đây mới là đứng đắn chủ nhân của , cho dù người khác có cho nhiều thứ tốt chăng nữa cũng thay đổi được điều này: "Từ trắc phi có cầu, muốn cầu xin người đồng ý."

      "Chuyện gì?" Lý Tiêu nhíu mày, nữ nhân này lại muốn chơi trò gì nữa đây? Nếu phải đêm đó nàng ta đứng ở trước mặt , đỡ nhát kiếm cho cũng bao giờ muốn để ý đến nàng ta. di3end@nl3quydoonn Nhưng chuyện đó cũng do nàng ta có chút xen vào việc của người khác, cho dù nàng ta lao tới, cũng bị làm sao hết.

      Quản gia bẩm báo: "Trắc phi bị thương, trong lòng lại rất là nhớ mong người nhà, cho nên muốn gặp người nhà mẹ đẻ." Kẻ làm hạ nhân (người hầu) như ông ta cũng khó, nếu phải nhìn vào những ưu đãi kia, ông ta cũng muốn dong dài nhiều làm gì.

      Lý Tiêu nghĩ nghĩ, cầu này cũng xem như hành động bình thường của con người, coi là khác người nên đồng ý: "Cũng được, niệm tình nàng ta có công cứu bổn vương, nên ta đồng ý cho mẹ con nàng ta gặp mặt, ở mấy ngày ."

      Xử lý xong việc này, Lý Tiêu lấy lại bình tĩnh, đến sân của vương phi, tiện tay tìm mấy tên nha hoàn ở bên ngoài hỏi vài câu.

      đại nha hoàn ra từ trong phòng: "Vương gia, vương phi mời người vào."

      Lý Tiêu vào bên trong, thấy Ngọc Khinh chuẩn bị ngồi dậy, vội hỏi: "Sao nàng tiếp tục nghỉ ngơi ? Có phải ta quá lớn đánh thức nàng hay ?"

      " phải, do ta vẫn chưa ngủ, muốn chờ người trở về." Sắc mặt Ngọc Khinh tái nhợt, chút máu, cằm gầy hẳn xuống: "Hinh Nhi có khỏe hay ? Có gây rắc rối gì ?" Vẻ mặt tràn ngập lo lắng cho nữ nhi.

      "Tất cả đều rất tốt, nàng cứ dưỡng bệnh cho tốt , cần nghĩ nhiều." Lý Tiêu ngồi ở bên giường, ôn nhu an ủi: "Hài tử ở chỗ của hoàng thúc, nàng cứ yên tâm."

      "Người rất đúng, còn hơn là ở đây, ta thể quản lý việc trong phủ cho nên giờ trong phủ loạn lên, thành bộ dáng gì hết." Ngọc Khinh nghĩ nghĩ, liếc mắt nhìn , di3end@nl3quydoonn mở miệng đề nghị: " bằng để Thôi muội muội và Quý muội muội cùng nhau xử lý công việc." Các nàng đều là người có hiểu biết, có chút khả năng.

      Lý Tiêu cười : "Cứ để cho quản gia tạm thời xử lý thêm mấy ngày nữa, ngươi cần phải gấp gáp, điều dưỡng thân thể tốt mới là điều quan trọng nhất." Vào những thời điểm như thế này, nên để cho nàng ấy thoải mái mới là quan trọng nhất. Vốn định để trong phủ loạn hơn chút, lúc phụ hoàng trở về cũng có lí do để thoái thác, loại bỏ cảnh giác của phụ hoàng đối với . Nhưng xem ra giờ biện pháp này thể thực được nữa.

      Hai mắt của Ngọc Khinh đỏ lên, nước mắt lung tròng: "Ta để Vương gia thất vọng, dễ dàng có thể mang thai, nhưng..." Trong long nàng cảm thấy rất đau khổ, từ sau khi sinh Hinh Nhi xong vẫn có tin tức tốt. Đêm đó, lúc vương phủ gặp chuyện may, nàng bị dọa sợ nên sinh non, mới biết được mình có bầu hơn tháng. Trong lòng cảm thấy hối hận ảo não vô cùng.

      Hai tay Lý Tiêu ôm nàng vào lòng, an ủi: "Chúng ta còn trẻ, còn có cơ hội." Náo động lần này, cũng phải trả cái giá lớn. Người của vương phủ chết ít, ngay cả trắc phi được sủng ái cũng chết, đồng thời còn thêm cả tính mạng hài tử (đứa con) của nữa. Có đáng giá sao?

      "Đa tạ vương gia hiểu cho, người càng như vậy, ta càng cảm thấy có lỗi với người hơn, cảm thấy cần phải cố gắng chăm sóc cho cái gia đình này." Nghe phu quân những lời thấu hiểu như vậy, Ngọc Khinh cảm động, nước mắt ràn rụa: “ số việc quản lý gia đình ta vẫn có thể làm, nhưng có số việc tiện nhúng ta vào, vẫn nên để cho các nàng ấy quản lý hơn."

      Ở trong lòng của Vương gia, coi như nàng cũng có được vị trí riêng, đúng ? Nàng cầu mong được chuyên sủng gì hết, chỉ mong quan tâm đến nàng nhiều hơn chút.

      Từ trước đến nay ở phương diện này, Lý Tiêu vốn nhúng tay vào, mặc kệ cho thê tử quyết định: “Cũng được, cứ theo ý của ngươi. Ngươi cảm thấy người nào tốt để cho người đó quản lý, giúp đỡ.”

      “Tốt.” Ngọc Khinh vội vàng trả lời, nghĩ đến chuyện: “Còn chỗ Từ muội muội, ta cho người đưa đến các loại thuốc bổ. Lần này nàng ấy lập được công lớn, khó cho nàng ấy khi quyết định lấy thân che cho vương gia.”

      Lý Tiêu nhíu mi: “Cho dù là như vậy, ngươi [​IMG]

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Chương 96: Song hỉ

      Edit: senela_tran


      Minh ngạc nhiên nghi hoặc nhìn phụ nhân (người phụ nữ) đem đến cảm giác quen thuộc đứng trước mắt này.

      Bà ấy mặc bộ váy người Hồ màu tím nhạt, nhàng nhưng cũng đầy oai hùng hiên ngang, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng. Khuôn mặt ba mươi mấy tuổi nhưng vẫn được bảo dưỡng vô cùng tốt, vẫn thướt tha thùy mị như xưa, thêm vào đó vài nét thành thục của người phụ nữ mà lời nào có thể miêu tả được, hết sức mê người.

      Minh càng nhìn càng cảm thấy kinh ngạc, đột nhiên trong đầu có tia sang lướt qua, khuôn mặt này phải là khuôn mặt cứ mỗi ngày nàng nhìn ở trong gương sao? Bà...

      Là Bình An tự mình đón người, nhìn Minh sững sờ như vậy, lo nàng thất lễ ở trước mặt người khác, nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Nương nương, đây là Đinh phu nhân, là đặc sứ do hoàng thượng phái đến."

      đường đến đây, nhìn vị phu nhân này mấy lần, là quá giống, mặt mày, ánh mắt đều rất giống. Nếu Minh thêm vài tuổi nữa, chỉ sợ cũng có dáng vẻ giống như vậy.

      Nhắm mắt lại cũng biết hai người có quan hệ gì, ngoại trừ ruột thịt ra còn có thể là quan hệ gì? Nhưng mà mọi người vẫn nghĩ là mẹ ruột của vương phi mất tích, có cách nào tìm kiếm được tung tích. Vương gia cũng phái rất nhiều người tìm kiếm nhưng vẫn có tin tức.

      Vậy mà ai nghĩ đến, bà ấy lại xoay người biến đổi, dĩ nhiên lại là đặc sứ của hoàng thượng, khiến cho người ta có cách nào tưởng tượng được. Nhưng mà dường như vương phi phản ứng hơi chậm chạp phải.

      Tầm mắt nghi ngờ của mọi người đảo quanh hai người các nàng, càng nhìn càng cảm thấy nghi hoặc, nghĩ lại có chút hiểu .

      Nghe được lời của Bình An, trong đầu của Minh ông ông rung động, mở to hai mắt, này... bà ấy... họ Đinh? Bà ấy là... Đầu óc nàng nhão nhoét thành tương hồ, rối loạn thành cục.

      Vẻ mặt Đinh phu nhân phức tạp nhìn nàng lúc lâu, than tiếng: "Ta đến xem bệnh cho Phúc vương gia." đến bên giường, thuần thục bắt mạch cho Vân Lam, trầm ngâm lúc lâu.

      Vẻ mặt Thẩm Duy cũng vô cùng phức tạ: "Như thế nào? Có biện pháp gì ?" Đây là nữ nhi của sư huynh? Nàng ấy cũng kế thừa y thuật của sư huynh? Vẫn là sư huynh có phúc khí.

      "Ừ." Đinh phu nhân cúi đầu suy nghĩ: "Chỉ có năm phần hi vọng, nhưng ta cố gắng thử lần." Đây là lần đầu tiên bà gặp mạch đập suy yếu như vậy. Người này có thể sống đến bây giờ kỳ tích lớn. Nhưng người này tuyệt đối thể chết được, cho dù bà có liều cái mạng này, cũng thể để xảy ra việc gì.

      " vậy sao?" Tinh thần của Minh rung lên, năm phần? Năm phần là quá tốt rồi, còn hơn là nhind chờ chết. Đối với nàng mà , đây tin tức vô cùng tốt.

      Đinh phu nhân khẽ gật đầu, những thứ bà cần ra. -di@ndanL$quyd0n- Nước ấm, thùng gỗ lớn, khăn vải, rượu mạnh, bếp lửa, đủ các loại hình dáng thuốc.

      Minh liên tục đáp ứng, bảo hạ nhân xuống chuẩn bị, dặn dò phía dưới phải làm nhanh, giọng kích động đến mức biến đổi khác lạ. Nhìn bà ấy phân phó ràng, giống như nắm chắc phần thắng vậy.

      "Các ngươi đều ra ngoài ra ngoài hết , chỉ để Thẩm tiên sinh và vị công tử này ở lại." Đinh phu nhân chỉ vào Bình An, người mang bà vào.

      Minh vội vàng cướp đoạt : "Ta cũng ở lại hỗ trợ." Vào thời điểm như thế này, nàng càng muốn ở bên cạnh .

      Đinh phu nhân gật gật đầu, gì đồng ý.

      Những thứ mà Đinh phu nhân cầu rất nhanh được đưa đến, Đinh phu nhân lấy túi vải từ trong lồng ngực ra, bên trong là bộ kim châm tinh xảo vô cùng, lớn đủ mười hai chiếc. Lại bày ra hộp ngọc xinh xắn, lấy hai thuốc viên ra đưa cho Minh ; "Đút cho uống, đây là thuốc giúp bảo vệ nguyên khí."

      Từ khi Đinh phu nhân bày bộ kim châm kia ra, Minh xác nhận cái mình nghĩ là đúng. Nhưng lúc này nàng bất chấp mọi thứ khác, trong lòng chỉ quan tâm đến sống chết của trượng phu (chồng).

      Nàng nhận lấy viên thuốc, ngửi ngửi. Bên trong có rất nhiều vị thuốc quý hiếm vô cùng, còn có thêm mấy vị thuốc nước ngoài, cho dù có ngàn vàng cũng chưa chắc mua được.

      Nhét viên thuốc vào miệng của , nhưng ý thức của ràng, có cách nào nuốt được viên thuốc. Chỉ có thể cầm chặt cằm của , dùng nước ấm đút cho ăn hết viên thuốc. Hai mắt chớp khẩn trương nhìn chằm chằm .

      Còn Đinh phu nhân dùng cồn khử độc kim châm, sau đó nướng ở ngọn lửa.

      Đến khi kim khâu ấm lên mới dừng tay, sau đó bảo người cởi sạch quần áo của Vân Lam.

      Bà tập trung tinh thần, hít hơi sâu, ngón tay bay nhanh khiến người ta hoa mắt, kim châm nhanh chóng chính xác xuyên vào da thịt. Chỉ lát sau, mười hai chiếc kim khâu đều đâm vào huyệt vị bốn phía trái tim. Nhìn bên ngoài tưởng đơn giản, ra lại khó khăn vô cùng, mỗi chiếc kim châm khi đâm xuống mang đều có những góc độ và vị trí khác nhau, chiều sâu khác nhau, nông nông sâu sâu xếp thành đường.

      Người ngoài nhìn ra được cái gì, nhưng Minh lại hiểu được nếu có kinh nghiệm vài chục năm tuyệt đối làm được như vậy.

      Chỉ mới có lần châm cứu mà trán Đinh phu nhân ra tầng mồ hôi mỏng nhạt, cả người vô cùng mệt mỏi. Kim châm điểm huyệt là phương pháp
      [​IMG]




      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      Sủng phi của Nhiếp Chính vương:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/

      Huyết Phượng cung :
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/

      Tà đế hậu tuyệt đế lãnh thế:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :