1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bỏ ta còn ai - Nam Lâu Họa Giác (c98) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47: Ám sát

      Edit: sena

      Minh thấy người đến, giọng điệu buông lỏng, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “A Tiêu, ngươi tới quá chậm.”

      Nàng quen lâu như vậy nhưng đến hôm nay mới thấy thuận mắt nhất.

      Hai kẻ kia thấy Lý Tiêu khí thế bất phàm, sau lưng còn có mấy tùy tùng, trong lòng rất hoảng loạn: “ nương, vị công tử này là ca ca của sao?”

      Minh cười hề hề như tên trộm : “Là chất nhi của ta.” Giọng vô cùng hùng hồn.

      Lời của nàng vừa được ra, đầu Lý Tiêu đầy hắc tuyến, khóe miệng co giật.

      nương còn trẻ như vậy có chất nhi?” Tên côn đồ kia biết nhìn tình hình, biết nhân cơ hội này mà bỏ trốn, còn khoa trương há to mồm: “ phải nương gạt ta chứ?”

      Trong lòng Lý Tiêu khó chịu, thể làm gì đối với Minh , nhưng đối với kẻ khác cần thế.

      Mắt ra hiệu cái, thị vệ phía sau liền đánh ra chưởng khiến cho hai kẻ kia nằm rạp mặt đất.

      Toàn bộ trường xôn xao, tất cả mọi người đều trốn ở chỗ an toàn, ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm về phía bọn họ.

      “Giết người, cứu mạng.” Hai kẻ kia choáng váng đầu óc lúc lâu mới kêu to: “Cứu mạng a.”

      “Còn lung tung nữa ta cắt đầu lưỡi của các ngươi đó.” Trong lòng Lý Tiêu vẫn chưa hết giận, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào bọn họ: “Dám lừa gạt thiếu nữ ngu ngốc, các ngươi chán sống rồi hả?”

      Tuyệt đối là uy hiếp! Uy hiếp rành rành!

      “Chúng ta cũng chỉ có ý tốt muốn mời vị nương này vào đại tửu lâu sang trọng ăn cơm thôi.” Trong lòng bọn họ ngừng kêu thầm may, vốn định kiếm chuyến. lại bị đá phải cái thiết bản. Sớm biết như vậy, có đánh chết bọn họ cũng dám trêu chọc vị sát tinh này. (thiết bản: bàn sắt, vật phẳng được làm bằng sắt)

      bậy, nàng còn cần người khác mời?”

      Tên xui xẻo nằm mặt đất phản bác lại: “Nàng có tiền, đến mười văn tiền hai bát tào phớ cũng do chúng ta trả.”

      Bọn họ đáng thương, có kiếm được thứ gì tốt lại còn phải bỏ ra mất mười văn tiền.

      “Loại mắt chó mù của các ngươi, đường đường là tiểu thư thế gia, sao thể lấy ra được chút tiền ấy?” Lý Tiêu mắng chửi hăng say, có ý chửi cây dâu mà mắng cây hòe: “Các ngươi mở to mắt ra mà nhìn, bất cứ đồ trang sức nào người của nàng đều phải là món đồ trăm lượng bạc, làm sao còn cần người khác trả bạc giúp nàng.”

      Minh nghe mấy lời này của Tấn Vương cảm thấy có gì đó được tự nhiên. ta giúp nàng mắng chửi người hay mắng nàng?

      “Tiểu nhân thực lừa gạt ngài….” Thanh tên côn đồ run rẩy, run đến mức được nên câu.

      Minh thấy bọn chúng sợ hãi nằm mặt đất dám nhúc nhích, liền nổi lên lòng trắc : “Thôi, tha cho bọn chúng , ta cũng bị tổn hại gì?”

      Hơn nữa nàng còn ngầm động tay chân người của bọn chúng, đoán rằng bọn chúng sống bằng chết cả tháng sau. ngày ngủ được có thể bị làm sao, nhưng tháng thể ngủ được ……việc đó rất đáng để chờ mong.

      “Cút” cặp mắt Lý Tiêu trừng trừng, khí thế bức người.

      Hai người kia sợ đến mức tè ra khỏi quần, mau chòng bò từ mắt đất lên, bỏ chạy nhanh như làn khói, ngay cả đầu cũng dám ngoái lại đằng sau.

      Minh cần thận liếc nhìn Tấn vương mấy lần, vô cùng khẳng định rằng ta giận mình, cố nặn ra nụ cười lấy lòng: “Hương vị tào phớ nơi này cũng tệ, ngươi có muốn thử lần hay ?”

      Sao lại cho nàng sắc mặt vậy, nàng cũng phải cố ý. Ai muốn mình bị chen lạc mình đây?

      “Còn ăn?” Lý Tiêu lướt mắt quét người của nàng, sắc mắt mang chút thiện ý: “Ngươi chạy mất hút, thấy bóng dáng đâu dọa chúng ta sợ hãi, thúc thúc gần như phát điên.” Nhớ tới sắc mặt lúc đó của hoàng thúc trắng bệch như tờ giấy, trong lòng ta dành lòng vô cùng.

      Thử nghĩ xem, nữ tử mới có mười bốn tuổi bị lạc đến địa phương xa lạ mọi chuyện cũng có thể phát sinh. Có thể nóng nảy đến mức nổi nóng sao? Lúc đó hoàng thúc liền huy động hết tất cả mọi người tìm kiếm manh mối. Ngay cả vương gia như ta cũng phải bỏ qua mặt mũi, tự mình mang theo người để tìm. Chỉ vì muốn tìm nàng sớm chút nào, hoàng thúc sớm an tâm lúc đó.

      Trong lòng Minh đau nhói, sắc mặt chuyển sang trắng bệch, kịp để ý những thứ khác, gấp gáp hỏi: “ sao chứ? Những người khác đâu hết rồi?”

      “Tất cả chúng ta đều tản ra chung quanh để tìm ngươi.” Lý Tiêu qua tình huống: “Ngược lại, ta tìm được ngươi trước, mau trở về với ta.”

      “Kia thôi, đừng để phải lo lắng.” Minh lo lắng cho Vân Lam, xong liễn ra khỏi tiệm đầu tiên.

      Lý Tiêu nhìn bóng lưng là của nàng lúc lâu, đuổi theo: “Minh nương, ngươi có ý với hoàng thúc ?” Lời này xong, ta nhin đó chút hối hận. Hỏi lời này cũng như .

      Minh tức giận, ánh mắt đảo qua : “Chuyện như vậy cần phải phải cho ngươi.”

      Kiểu người gì vậy? Tự nhiên hỏi chuyện như vậy? Chuyện riêng của hai người, cần phải giải thích với bất cứ kẻ nào.

      “Ta có ý mạo phạm ngươi.” Lý Tiêu bất đắc dĩ giải thích: “Nhưng người cũng nên biết tình trạng sức khỏe của thúc thúc ta , ta vô cùng…..”
      Cũng phải ta thích để ý đến chuyện tình , chỉ thấy tình cảm thắm thiết mà thúc thúc dành cho nàng, nhưng thấy nàng có chút tình cảm gì. Chỉ thấy nha đầu này tùy hứng làm bậy, có chút được sủng mà kiêu.

      Minh nghe hiểu được ý tứ của Tấn Vương, yên lặng trong chốc lát: “ là người ta để ý nhất.”

      Vốn giận giữ, nghe được giải thích của hăn sta liền bình tĩnh lại. Dù sao ta thực quan tâm đến Vân Lam, hai người đều cố chung mục tiêu là quan tâm đến người, cảm giác thân cận ít.”

      Lý Tiêu hề che giấu quan tâm với Vân Lam, còn nhiều hơn cả quan tâm của nàng, trong lòng nàng cực kỳ yên lòng.

      “Vậy tốt” Lý Tiêu gật đầu cái: “Ngàn vạn đừng làm tổn thương đến , thế gian này, chỉ có mình ngươi có khả năng này.”

      Lời của nàng ngắn gọn nhưng vô cùng chân thành, thẳng thắn.

      Trải qua loạt chuyện vừa rồi, Minh bỏ rất nhiều địch ý với ta, cười híp mắt nhạo báng: “Tình cảm chú cháu các ngươi tốt, ta vẫn cho rằng trong lòng ngươi chỉ có quyền thế.”

      Lý Tiêu lườm nàng cái: “Chỉ bằng góc của Từ phủ mà ngươi cứ thế phán định? Rất khinh suất? Ta chưa từng đắc tội với ngươi.”

      “Ban đầu, ngươi khá lịch đối với ta, nhưng mà sợ rằng lúc đó ngươi cân nhắc được mất trong lòng?” Theo bản năng, Minh coi Tấn Vương là người của mình, chuyện cũng thẳng thắn tự tại hơn nhiều: “Đối với Minh Tuệ, ngươi cũng có bao nhiêu chân tình lòng.”

      , chưa bao giờ Lý Tiêu gặp qua người chuyện thẳng thắn như nàng: “Từ trước đến
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48: Hậu di chứng

      Edit: sena.

      đợi tên hắc y nhân đắc ý xong, trước mắt ta liền tối sầm, kịp đề phòng bất ngờ ngã xuống đất.

      Lý Tiêu từ từ hạ thân thể xuống, nghe được động tĩnh vội vàng ngẩng đầu lên. Thấy chuyện xảy ra, ánh mắt trợn tròn, cả người ngây ngẩn.

      Tất cả mọi người có mặt ở đó cũng ngây ngẩn, hiểu xảy ra chuyện gì.

      Minh lau máu tươi ở cổ, mũi chân hung hăng lên người tên hắc y nhân: “Muốn giết ta? Nằm mơ .” Ghê tởm, bắt nàng ra tay được, đây chính là lầm đầu tiên nàng giết người đó.

      Ai bảo ta cầm kiếm bức nàng, cho rằng nàng là quả hồng mềm dễ bóp, đáng tiếc ta xem nhầm người. Nàng hận nhất là có người uy hiếp nàng, dùng cái chết để uy hiếp nàng, vậy cho ta nếm thử hương vị của cái chết .

      Mấy tên thị vệ lấy lại tinh thần cùng nhau xông lên, chế trụ mấy tên hắc y nhân còn lại.


      , là ai phái các ngươi đến?”
      Đám hắc y nhân tiếng nào, đầu bỗng nhiên mềm oạt xuống.

      Thị vệ nhận ra, vội vàng mở miệng của bọn chúng ra. Đáng tiếc quá muộn, bọn thích khách cắn vỡ viên độc được giấu trong hàm răng, tự vẫn.

      Là tử sĩ! Trong lòng Minh kinh sợ, đến tột cùng là người nào ra tay? Ác độc như vậy?

      “Mục tiêu của mấy kẻ này là ngươi, đáng tiếc mấy kẻ này đều chết hết rồi, hỏi được kẻ sau lưng sai khiến.”

      “Trong lòng ta có tính toán.” Sắc mặt Lý Tiêu vô cùng tốt.

      Minh há miệng, nhưng vẫn ép lời muốn trở lại. Thôi, nhất định là đám người trong hoàng thất tự tàn sát lẫn nhau. Nàng nên ít dính dáng vào tốt hơn.

      Đoàn người yên lặng trở về khách sạn, ai cũng mang tâm nặng nề.

      Minh sau lưng Lý Tiêu, bởi vì vóc người bé nên bị che kín.

      Vẻ mặt Vân Lam gấp gáp vọt đến: “A Tiêu, có tìm được Minh hay ?”

      mang người tìm tới tìm lui khắp nơi cũng tìm thấy, chỉ mong đợi vào tin tức của chất nhi.

      “Vân ca ca” Minh đẩy Lý Tiêu trước mặt, lộ ra thân thể của nàng. Trong mắt thấy chua xót vô cùng, giống như tiểu hài tử gặp được thân nhân, nước mắt ủy khuất đảo quanh trong mắt: “Muội trở về.”

      Trong lúc gặp thời khắc nguy hiểm, nàng rất bình tĩnh, chút nào sợ hãi. Nhưng giờ lại thể khống chế được tâm trạng, chỉ thiếu chút nữa nàng được gặp nữa.

      Ánh mắt Vân Lam sáng lên, đưa hai tay ra ôm lấy cổ nàng, vẻ mặt xúc động vô cùng: “Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi.” Cảm ơn ông trời để cho nàng trở lại bên cạnh .

      canh giờ nhìn thấy nàng là thời khắc thống khổ khó khăn nhất mà cả đời này trải qua. Trong đầu thể chế được cứ lên những cảnh tốt, khiến sợ hãi.

      Bị ôm vào ngực, cảm thấy ràng thân thể phát run, nàng tự chủ được cọ cọ ở trong ngực , càng đến gần thêm chút, như muốn quên hết những kinh sợ vừa mới trải qua.

      Nàng rất muốn bị ôm như vậy, khiến nàng rời xa khỏi mọi nguy hiểm cùng thống khổ, chỉ để lại cảm giác an toàn cùng ấm áp. Cứ như vậy tốt biết bao!

      “Tiểu thư” Bích Liên nước mắt lưng tròng, con mắt sưng đỏ.

      Trong lòng Minh cũng bình tĩnh lại, chui ra từ trong ngực : “ xin lỗi, để cho các ngươi lo lắng.”

      “Chỉ cần muội bình an là tốt rồi, những cái khác cũng quan trọng…”Vân Lam quan sát nàng từ xuống dưới, cẩn thận nhìn đến vết thương lưu lại máu kia, ánh mắt dấy lên cuồng phong, sắc mặt tái xanh: “Cổ của muội làm sao vây?”

      “Muội sao, còn chảy máu nữa rồi.” Minh lấy tay che kín vết thương, bởi vị trí này nang thể nhìn thấy được lại muốn để cho mấy đại nam nhân kia giúp nàng cho nên chỉ cầm máu qua loa.

      Dáng vẻ Bích Liên đau lòng, nổi giận đùng đùng : “Tiểu thư, là ai dám đả thương ngài? Là ai? Để ta giết

      Minh thấy bọn họ quan tâm nàng như vậy, trong lòng cảm thấy được an ủi rất nhiều: “ ta chết rồi, cần ngươi tự mình ra tay.”

      Vân Lam chau mày nghe được hình ảnh nguy hiểm sau lời của nàng, trong mắt giấu được lo lắng và sợ hãi: “Đừng đứng chỗ này nữa, mau vào nghỉ ngơi . Thẩm tiên sinh, phiền toái ông xử lý vết thương của Minh giúp.”

      “Vâng” Thẩm Duy vẫn theo bọn họ, tùy lúc chăm sóc thân thể của Vân Lam.

      cần, để Bích Liên giúp muội là được.” Minh cự tuyệt tiếng, nàng cũng phải bị thương nặng, tự mình có thể xử lý, chỉ cần Bích Liên giúp tay là được.

      Bích Liên cẩn thận rửa sạch vết thương giúp nàng, đau đến nỗi khiến nàng phải nhíu mi.

      “Tiểu thư, ngài cố nhịn chút, sắp được rồi.”

      Minh nhịn đau, an ủi Bích Liên: “Ta chỉ chảy có chút máu, có vẫn đề gì.”

      êm đẹp lại xảy ra chuyện như vậy, những người đó đáng ghét, tiểu thư có trêu chọc gì bọn họ, lại….” Bích Liên càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống bàn, tạo thành tiếng động nho .

      “Đừng khóc, ta sao.” Minh có chút nhức đầu, nàng rất sợ người khác khóc.

      Làm sao có thể đau? Trong lòng Bích Liên tràn đầy tự trách, tự lẩm bẩm: “Đều tại nô tỳ tốt, canh giữ bên người tiểu thư, để cho mình tiểu thư ở bên ngoài tìm được đường trở về, còn bị người ta đuổi giết…”

      Minh vội vàng cắt đứt Bích Liên càu nhàu, nhàng : “Ta thực có sao, chẳng qua bị rách chút da, mấy ngày nữa khôi phục.”

      Bích Liên thay nàng dọn dẹp, băng bó vết thương kỹ, giọng điệu chắc chắn: “Sau này nô tỳ canh giữ bên người tiểu thư, rời tấc.”

      “Đừng đừng, ta sợ Bình An mắng ta.” Minh liếc mắt, cho Bích Liên làm như vậy, đoán chừng Bình An tức hộc máu. tấc cũng rời? Vậy có phải buổi tối cũng ngủ trong phòng với nàng?

      dám?” Bích Liên trừng mắt, như thể thấy được chuyện lạ.

      Minh cười híp mắt trêu chọc: “Ngươi càng ngày càng hung dữ, ta cũng dám lưu giữ ngươi bên người, để cho Bình An chịu đựng ngươi .”

      “Tiểu thư, ngươi trêu cợt ta”

      Hai người cười đùa khiến khí ngột ngạt lúc nãy bị xua đuổi mất.

      Trong gian phòng khác, sau khi nghe xong Lý Tiêu kể hết mọi chuyện, Vân Lam như có điều cần suy nghĩ: “Trong lòng ngươi cũng đoán được là ai đúng ?”

      Câu hỏi này đầu đuôi, nhưng Lý Tiêu lại nghe , vẻ mặt ảm đạm vô cùng: “Dạ”

      Sắc mặt Vân Lam trầm, lúc lâu sau liền mắng: “Ghê tởm, đều là em ruột thịt, thế mà hạ loại thủ đoạn
      [​IMG]

    3. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Truyện hay quá

      k bít khi trở lại kinh thành chuyện j đến đây

    4. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Lâu rồi k có chương mới bạn ơi khi nào có zj

    5. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Drop truyện rồi hả bn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :