1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bỏ ta còn ai - Nam Lâu Họa Giác (c98) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43: Cố nhân đến

      Edit: sena

      Minh nhìn chằm chằm bếp lò. bếp sắc thuốc, ngọn lửa nhảy nhót tán loạn, suy nghĩ của nàng dần dần bay xa.

      Kể từ sau ngày hôm đó, thái độ của Vân Lam lúc lạnh lúc nóng, ánh mắt phức tạp khiến người khác đoán ra suy nghĩ của .

      Mấy ngày hôm nay đều mượn cớ bắt nàng rời , để cho nàng ở bên chăm sóc .

      Nàng nể tình bị trọng thương, thèm so đo với , dứt khoát tránh sang bên chờ lành rồi tính sổ thể.

      Nhưng mà trái tìm của nàng buồn bã, vô cùng khó chịu.

      muốn làm gì nàng đều đoán ra được, nhưng nàng cũng muốn nhận.

      là đáng ghét, có cái gì mà phải băn khoăn. Con người chỉ sống cuộc đời ngắn ngủi, cứ làm theo tâm ý của mình . Chỉ cần làm hại đến người khác là được, thích làm cái gì làm cái đó.

      Sợ đông sợ tây, sống như vậy còn có ý nghĩa gì nữa?

      Cho dù tính mạng của chỉ ngắn ngủi trong sớm chiều, biết ngày mai như thế nào. nàng cũng thèm để ý, hai người sống với nhau vui vẻ là được rồi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?

      Chỉ vì biết trước tương lai như thế nào mà lại đẩy nàng ra xa, điều này khiến nàng có cách nào tiếp nhận được.

      Nếu thực thích mình, cho dù nàng có thích chăng nữa, nàng cũng quấn quýt chặt chẽ lấy . Nàng vẫn phải có chút lòng tự trọng này.

      Nhưng lại phải như vậy, trong lòng bọn họ vẫn để ý đến đối phương. Nếu lưỡng tình tương duyệt* còn có cái gì thể buông tha để đến với nhau?

      Cá tính của nàng là dũng cảm tiến tới, chỉ cần xác định được mục tiêu tuyệt đối lùi bước.

      Trong lòng thầm hạ quyết tâm, đợi thêm mấy hôm nữa vết thương của hẵn khỏi , nàng trừng trị tốt. Khiến biết, dám đắc tội với nàng là chuyện sáng suốt chút nào. Hừ hừ. Nàng lẩm bẩm.

      “Minh nương” thanh trong vắt của nam nhân cắt ngang suy nghĩ của nàng.

      Minh vừa nhấc mắt lên, khóe miệng giật giật: “Lục công tử, có chuyện gì sao?”

      đến những chuyện khác, việc vị Lục công tử này luôn lòng dạ trong tình cảm khiến nàng rất thưởng thức. giống với nhiều nam nhân, trái ôm phải ấp mà vẫn còn chê ít, chỉ ước gì tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều ôm ấp thương với bọn .

      Lục Ý cười cười, rất có phong độ của người trí thức, khuôn mặt vô cùng văn nhã tuấn tú: “Thuốc sắc xong chưa? Sư tổ bảo ta tới xem chút.”

      Nhìn về phía nữ tử trước mắt. trong lòng Lục Ý có nhiều tư vị thể ra.

      Ngày đó, nàng vạch trần chuyện cũ, cũng có mặt ở trường, nghe được mọi chuyện rất ràng.

      Minh dùng vải ướt mở nắp ấm, xua đuổi bớt khói, xem xét độ lửa: “Cần đợi thêm nén nhang nữa.”

      Lục Ý gật đầu, đứng chờ cách xa Minh khoảng mấy bước, trầm mặc lúc, đột nhiên : “Minh nương, tại hạ có mấy lời biết có nên hay ?”

      Minh khẽ cau mày, biết ý của : “ Nên , nên đừng .” Đúng là chút tình cảm và thể diện cũng để lại cho Lục Ý.

      Nhất thời Lục Ý cứng họng, chưa từng tiếp xúc nữ tử nào lại chuyện thẳng thắn, chút kiêng kị như vậy, cho nên biết phải ứng phó như thế nào. suy nghĩ hồi lâu : “Minh nương, sư tổ lớn tuổi chịu nổi kích thích. Kể từ sau hôm đó, ông ấy thể ngủ yên ổn được, cả người gầy ít. Nếu cứ tiếp tục như thế, sợ rằng ông ấy chịu được nữa.”

      Minh nghiêm mặt: “Muốn thẳng , cần quanh co lòng vòng.”

      “Ngươi có thể tha thứ cho ông hay ?” Nếu có thể ra được, câu kế tiếp dễ hơn nhiều. Lục Ý mong có thể khai giải ân oán giữa hai nhà: “Nhiều năm qua, ông cũng cứu được ít người, rất được nhân tâm, được người ta gọi là….”

      Cho dù Thẩm Duy có rất nhiều sai trái, nhưng ông cũng cứu được rất nhiều người, có thể lấy công trừ tội.

      ‘Việc này có quan hệ gì với ta?” Minh tỏ thái độ, ánh mắt nhìn vào lò lửa, cười khẩy : “Ông ta cứu bao nhiêu người có quan hệ gì đến ta?” Căn bản những cái đó có thể đánh đồng được sao. Hơn nữa, trái tim của nàng rất , chỉ có thể chứa được người mà mình để ý mà thôi.

      “Lời này của ngươi là đúng.” Lục Ý đến gần bước: “Ông ấy thực biết sai lầm rồi. Trong nhiều năm nay, ông ấy chịu đủ mọi hành hạ trong lòng.”

      thực đau lòng vị lão nhân tóc bạc hoa râm đó. Từ khi hiểu biết mọi chuyện, Thẩm Duy vẫn là tấm gương cao cao tại thượng, là động lực khích lệ cố gắng.

      Theo suy nghĩ của , Thẩm Minh hai nhà vốn là , đều là người nhà. Người trong nhà dễ chuyện, chỉ cần mọi chuyện là được. Chuyện cũ năm xưa hãy để cho nó qua , người còn sống mới là quan trọng.

      Minh chợt nhíu mày, đứng lên cười: “Lục công tử, chẳng lẽ giết người xong chỉ cần câu xin lỗi là được sao, chẳng lẽ ngươi coi tất cả mọi chuyện như con thuyền lướt qua để lại dấu vết sao?”

      Làm gì có chuyện nào dễ dàng như thế? Nghĩ muốn dễ dàng bỏ qua? cứ tiếp tục với xuân thu đại mộng* của . (* ý của tỷ ấy là bảo ông Lục ý nằm mơ giữa ban ngày – chỉ suy nghĩ hão huyền, có căn cứ chân .)

      Lục Ý chưa từng gặp người nào cố chấp, thèm nể tình đạo lý, chịu buông tha nhân như vậy: “Ta có ý này, chỉ là ông ấy lão nhân gần đất xa trời, ngươi có thể phát thiện tâm lần hay .” Ngay cả lời như vậy cũng phải ra, xem ra ta hết lời rồi.

      Mắt Minh xoay tròn, cười như cười : “Ta tha thứ hay có quan trọng như vậy sao?”

      “Dĩ nhiên” Mặt Lục Ý tràn đầy khẩn thiết, gật đầu : “Ông ấy mong được ngươi tha thứ, như thế khiến cho ông ấy thoải mái hơn nhiều.”

      Đối với , Thẩm Duy vừa là gia gia, vừa là người thương từ đến lớn.

      Nghe những lời này xong, khóe miệng Minh lên mạt cười ác ý: “Ta tha thứ cho ông ta, bắt ông ta phải day dứt lương tâm cả đời, đây là báo ứng của ông ta.” Cứ như thế là tốt nhất, nàng tha thứ cho ông ta, khiến cho ông ta vinh viễn phải gánh cọc tâm này xuống Địa phủ.

      Lục Ý trợn mắt há hốc mồm: “ nương tội gì phải như vậy, oan gia nên giải nên kết, địa vị của Dược Vương cốc chúng ta trong giang hồ cũng có chút phân lượng, nếu nương ghét bỏ, chúng ta có thể…”

      cần, ta bao giờ tiếp nhận bố thí của kẻ thù.” Hừ, xem ra dùng tình được, liền đổi chiêu dùng lợi dụ dỗ? Đáng tiếc, nàng để mình bị xoay vòng vòng.

      nương, người quá cố chấp đó.” Lục Ý thực còn biện pháp. ngờ nàng lại là người khó dây dưa như vậy.

      “Ngươi đúng là đứng chuyện đau thắt lưng, nếu ngoại tổ phụ của ngươi bởi vì ông ta mà chết, cha mẹ của ngươi cũng do ông ta hại cơ khổ cả đời, ngươi còn có thể nhàng như vậy sao?” Minh hừ lạnh tiếng, trong lòng vô cùng vui: “Chuyện xảy ra người của ngươi cho nên ngươi có thể cách nhàng bâng quơ như thế.”

      Suy bụng ta ra bụng người, nếu chuyện xảy ra người , chỉ sợ mọi chuyện cũng diễn ra nhàng như vậy.

      “Có lẽ nương có lý, nhưng dù sao ông ấy cũng là lão nhân quá sáu mươi tuổi. biết còn có thể sống được mấy năm.’ Lục Ý khổ sở khẩn cầu : “ nương có thể để cho ông ấy an tâm sống nốt quãng đời còn lại.”

      “Ta làm được. coi như ông ta xuống hoàng tuyền, ta cũng tha thứ cho ông ta.” Mặt Minh lạnh khốc, giọng hung dữ: “Cứ để cả đời ông ta mang tội, lúc chết , xuống hoàng tuyền mà cầu xin ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu của ta tha thứ .”

      Đối mặt với nữ tử có bộ mặt lạnh lùng hơn cả tuyết sương khiến Lục Ý lúng túng biết gì, cho dù trong lòng tràn đầy lời lẽ muốn .

      Minh để ý đến Lục Ý nữa, đem thuốc đổ ra, lọc qua hai lần mới đổ cào cái chén để khay. Nàng bưng thuốc sắc, lưu lại người bị kích thích trở thành cọc gỗ.

      Ah? Thế nào mà lại có nhiều người xa lạ tới đây vậy? Còn có vệ binh canh giữ ở cửa? Kỳ lạ !

      người đưa tay ngăn nàng lại, quát: “Đứng lại, được vào bên trong.”

      Minh rướn cổ lên, nhìn vào phía bên trong: “Các ngươi là người nào? Sao lại ngăn cản đường của ta?”

      Tên còn lại bày ra bộ mặt như khúc gỗ: “Chủ nhân nhà ta ở bên trong, những người có nhiệm vụ miễn vào.”

      Thái độ cao ngạo của chúng chọc giận Minh : “Chó ngoan chắn đường, các ngươi nghe thấy chưa?” Đây là loại người gì thế? Còn cho phép nàng vào phòng của Vân Lam?

      “Ngươi lớn mật” Người kía giận dữ, sắc mặt tái xanh giống như kiểu bị người ta nhục nhã vô cùng.

      “Tránh ra” Còn lâu Minh mới sợ ta, đôi tay dùng được, quyết định dùng chân đá đá.

      Người nọ tức giân đến mức thổ huyết, vừa định có động tác bên trong truyền ra tiếng của Vân Lam: “Để cho nàng vào.”

      Người nọ rất ấm ức khó chịu, liếc nàng cái nhưng vẫn nhường đường.

      Minh nhanh chóng vọt vào bên trong, đặt khay thuốc lên bàn: “Nhân lúc thuốc vẫn nóng, huynh mau dậy uống hết .”

      Vân Lam nhìn bát thuốc đen thùi nóng hổi tay nàng, chỉ muốn ói: “Chuyện sắc thuốc như vậy nên để cho người khác làm, muội đừng động tay làm nữa.” Uống thuốc hàng năm khiến nhìn thấy thuốc cũng muốn nôn rồi.

      “Muội thích sắc thuốc cho huynh, ngay cả chuyện này huynh cũng muốn quản sao?” Minh nhìn tâm tư của , đùa dai đưa bát thuốc đến bên miệng : “Uông nhanh ” Trong lòng cảm thấy dễ chịu vô cùng, dám bắt nạt ta, hừ hừ, bắt huynh phải uống thuốc đắng.

      Vân Lam còn cách nào, đành nhận lấy bát thuốc, uống hơi hết sạch.

      “Cho huynh miếng mứt quả” Tóm lại, Minh vẫn đau lòng . lấy ra đồ án vặt được chuẩn bị trước giúp xua bớt cái đắng.

      “Ta cần.” Vân Lam có chút quẫn bách, là nam tử như còn ăn mứt hoa quả làm gì, hơn nữa lại còn ngay trước mặt cháu, có mất chút thể diện.


      Minh lời nào trực tiếp nhét vào mồm , động tác thô lỗ vô cùng khiến cho những người bên cạnh trơn mắt há hốc mồm.

      “Các ngươi…” Chuyện gì xảy ra vậy? Mới qua được nừa năm mà hai người này thay đổi nhiều như thế, vẫn còn là người mà quen biết sao?

      Lúc này Minh mới phát trong phòng có nhiều hơn người, định thần nhìn lại há to: “Tấn vương gia, sao người lại ở đây?” thể trách nàng được, từ khi nàng bước vào liền chỉ quan tâm mình Vân Lam. Những người khác quan trọng

      Tấn vương cũng rất kinh ngạc: “Từ nương, lời này ta phải hỏi ngươi…. phải ngươi ở nhà dưỡng bệnh sao?”

      “Dưỡng bệnh gì?” Minh ngạc nhiên hỏi lại. Nàng rất khỏe, người nào rủa nàng?

      Tầm mắt Tấn vương đảo quanh hai người: “Phụ thân ngươi ngươi sinh bệnh nặng, cần nghỉ ngơi cho khỏe.” Trong lòng lại vô cùng khiếp sợ, quan hệ của bọn họ….. phải là loại tình cảm mà nghĩ kia….chứ….
      “Lời của ông ta có câu nào là , cần để ý đến.” Vẻ mặt Minh , chỉ là vẫn có chuyện khiến nàng tò mò: “Đúng rồi, hôn của ta bị bỏ sao?”

      “Hôn ?” Vân Lam sợ hãi kêu lên, sau đó mới nhớ lại là có việc này xảy ra . Lúc ấy sao, nhưng bây giờ nghĩ lại trong lòng chút chua chua. Hận thể đánh cái tên nam nhân kia cho nhừ tử.

      Trong lòng Tấn vương càng thêm hồi hộp: “Nghe hủy bỏ, hình như La phu nhân gây trở ngại từ phía trong, cụ thể tình huống như thế nào, ta cũng . Ngươi là bỏ nhà ra ?”

      (TV) sớm biết vị đích nữ này khác hẳn người khác, khiến có vài phần kính trọng. Mặc dù cũng có xen lẫn chút lợi dụng, nhưng vẫn có phần thực thưởng thức người này.

      Minh thích giọng điệu của : “Ngươi quản quá rộng.” Nàng bỏ nhà ra cũng liên quan gì đến , cần gì phải dùng ánh mắt khiếp sợ đó nhìn chằm chằm vào nàng sao? [tg: người ta phải vì chuyện này mới nhìn chằm chằm vào nàng?]

      “Ngươi là muội muội của thê tử ta.” Trong lòng Tấn vương vòng vo nhiều lối rẽ: “Phải thế nào là lo lắng quá nhiều đây?”

      Minh cười lạnh : “ muội muội của trắc phi cũng được coi như muội muội của thê tử, chính thê của ngươi gì sao?”

      Vị vương phi kia cũng phải là người có lòng dạ rộng rãi, tất cả chỉ là công phu mặt ngoài.

      “Vương phi của bổn vương công chính, phẩm hạnh rất tốt, làm sao có thể để ý đến chuyện này đây?” Xem ra ấn tượng về Đỗ thị trong lòng rất tốt

      “Xem ra Minh Tuệ cũng rất được sủng ái.” Minh lười hỏi thăm mọi người Từ gia, dù sao cũng còn quan hệ với nàng: “Ngươi tới nơi này làm gì? Du ngoạn sao?” Tân hôn mới được nửa năm liền chịu được tính tình?

      “Ta tới là….”

      còn chưa hết, liền bị Vân Lam cướp lời: “Tấn vương gia đến Dược Vương cốc xin toa thuốc.”

      (VL) muốn cho Minh biết thân phận của . Lúc đầu chỉ mình là thương nhân, hôm nay ra nàng biết lừa gạt nàng. biết nàng ghét nhất người khác lừa nàng. muốn Minh ghét , chút cũng được.

      “Vân ca ca, ngươi cũng biết Tấn vuong gia?” Minh mở to hai mắt.

      Tấn vương vốn có cảm xúc phập phồng, nghe nàng như vậy, thanh bỗng nhiên cất co: “Vân ca ca?” Mặt Tấn vương nhăn lại thành đoàn, kinh sợ quá độ.

      Minh bị thanh của (TV) làm cho giật mình: “Cái này cũng liên quan đến chuyện của ngươi.” Đáng ghét, luôn luôn chứng chạc bình tĩnh như Tấn vương gia cũng thay đổi? Chẳng nhẽ thành thân khiến cho tính tình của thay đổi? có khả năng đo.

      Tấn vương rất muốn kêu rên tiếng: “Ta kêu là thúc thúc, ngươi lại gọi là Vân ca ca, ngươi chuyện đó có quan hệ hay ?” Đây phải là vô duyên vô cớ trở thành đồng lứa hay sao?

      “Vậy ngươi phải gọi ta là di a? ha ha” Minh cười nghiêng ngả.

      Nhìn nàng cười hả hê quên cả hình tượng, hai người đàn ông triệt để im lặng, trao đổi ánh mắt cho nhau.

      “Đúng rồi, sao ngươi lại gọi là thúc thúc?” Rốt cuộc nàng cười cũng đủ, đột nhiên ngẩn người ra hỏi: “ cũng là người trong hoàng thất?”

      Vân Lam ngừng thở, biết phải làm sao.
      Last edited: 29/12/15

    2. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Truyện hay lắm bạn ơi

      dược vương cốc k ra j hết k đáng đc tha thứ
      người sao dạy ra đứa cháu như zj mà

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 44: ủy thác

      Edit: sena

      Tấn vương cười giải thích: “Là biểu thúc họ hàng xa, có thể coi là kiểu họ hàng cách xa ba nghìn dặm… chẳng qua từ ta thích gọi bằng thúc thúc, nghe có vẻ thân thiết.”

      Lần đầu tiên thấy hoàng thúc của để ý người, khiến cho kinh ngạc khó dời mắt.

      “Hóa ra là như vậy” Minh hề đem lòng sinh nghi. Hoàng thất có nhiều chi nhánh, tôn quyến xa gần, thân thích phi tần hậu cung…. Nhiều mối quan hệ đan xen vô cùng phức tạp, nàng cũng hiểu được.

      Vân Lam thở phào nhõm, tặng ánh mắt cảm tạ cho Tấn vương.

      Tấn vương thấy vậy nhịn được than thầm: hoàng thúc của ta từ nổi bật xuất chúng, còn là huynh đệ ruột thịt duy nhất của phụ hoàng. Nữ tử thích nhiều đếm hết, thêm việc mẫu hậu cho mời các khuê tú của các gia đình tấn kiến rất nhiều lần, muốn làm mai mối cho . Nhưng chưa bao giờ động tâm, khuôn mặt luôn luôn đổi sắc. Làm hại (TV) cứ tưởng hoảng thúc là hòa thượng chuyển thế đầu thai, sống gần hai mươi mấy năm mà gần nữ sắc?

      Nhưng hôm nay đầu có thể tựa cách tự nhiên vào người nữ tử kia. Tấn vương nhìn nhìn lại vẫn hiểu, rốt cuộc nàng có chỗ nào hấp dẫn hoàng thúc? Dáng vẻ chỉ dừng lại ở mức thanh tú, căn bản thể xứng với mấy chữ ‘Quốc sắc thiên hương’, tính tình lại thô lỗ tùy hứng, tiếng nào liền bỏ trốn khỏi nhà. Dạng nữ tử như vậy có chỗ nào tốt?

      “Ngươi xem cái gì?” Minh bị chọc giân bởi ánh mắt xoi mói của Tấn vương, dám dùng loại ánh mắt như xem quái vật này để nhìn nàng sao? “Ta có chỗ gì lạ sao?”

      có.” Tấn vương nào dám gì, thấy ánh mắt Vân Lam nhìn chằm chằm cảnh cáo sao? “Từ tiểu thư…”

      “Ta tên là Minh ” Minh lên tiếng cắt đứt lời của Tấn vương. Rời khỏi Từ gia, nàng cũng muốn sử dụng cái dòng họ này nữa.

      Tấn vương biết nghe lời, nàng là người hoàng thúc , cũng nên cho chút mặt mũi: “Minh tiểu thư có muốn hay báo tin cho người nhà chút, ta có thể giúp ngươi truyền tin.”

      cần” Minh cự tuyệt, sắc mặt lạnh nhạt: “Bọn họ quan tâm đến việc ta sống hay chết, ta cũng muốn biết bọn họ tốt hay xấu.”

      Hai bên có liên hệ, điều này đều tốt cho cả hai phía. Mặc dù danh nghĩa là người nhà lại hận thù lẫn nhau, chỉ ước đối phương nhanh chóng biến mất. Nàng thể giả vờ hỏi thăm người của Từ gia.

      “Minh tiểu thư, cho dù bọn họ có ngàn vạn sai trái. Nhưng họ luôn là người thân của ngươi.” Trong lòng Tấn vương ngạc nhiên, khỏi khuyên nhủ nàng: “ như vậy là được.”

      Người trong hoàng thất dùng cả đầu óc, chân tay để đấu đá nhau, hãm hại nhau từ mọi thủ đoạn, nhưng mọi việc đó đều núp trong bóng tối. Cho dù có đấu đá hung ác, hận thể khiến ngươi chết ta sống, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ hòa ái với nhau, quyết để lộ ra bên ngoài.

      Nhưng nàng lại liều mạng, chút cố kỵ mà hết suy nghĩ của mình ra, hề lo ngại ánh mắt của người khác dù chỉ là chút. Dạng nữ tử như vậy là ngu xuẩn chứ phải là thẳng thắn?

      Minh chê Tấn Vương nhiều chuyện: “ Tấn vương gia thực cho rằng mình là tỷ phu của ta sao? Chuyện của Từ gia cũng dám phiền ngươi phí tâm.”

      Đừng tưởng nàng hiểu bất cứ cái gì, nếu ta thực quan tâm việc nhà của Từ gia, cái đầu này của nàng có thể cắt làm bóng để đá.

      Trong mắt ta, Từ gia chỉ là quân cờ, quân cờ giúp ta đạt được ngôi vị cao nhất kia. khi mất giá trị lợi dụng có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.

      “Ta chỉ quan tâm…” Tấn vương gia bị nàng làm cho á khẩu, biết trả lời như thế nào. ta rối rắm hồi mới tìm được cái lý do: “người nhà của trắc phi.”

      Minh bĩu môi: “Ở Từ phủ chỉ có Nhị phu nhân mới là người nhà của nàng ta, những người khác đều là kẻ thù.”

      Làm như ta rất Minh Tuệ vậy, đáng tiếc nàng tin tưởng lắm. Lần đầu tiên gặp mặt nàng cũng biết người đàn ông này phải là người đắm chìm trong tình cảm, bề ngoài ấm áp như gió xuân kia che giấu dã tâm khát vọng quyền thế vô cùng.

      thể đó là lỗi của ta, chỉ cần là hoàng tử đều có loại dã tâm này. Nhưng mà nàng thưởng thức loại người như vậy.

      Tấn vương đúng là biết gì: “Minh tiểu thư suy nghĩ quá tiêu cực rồi.” nãi nãi này ta dám đắc tội.

      Lời này khiến Minh cau mày, trào phúng ngược lại: “Tấn vương gia cũng giống người trong hoàng thất.” Hừ ta có tư cách gì mà bình luận nàng? Chỉ bằng việc ta là hoàng tử đương triều, nàng cũng thèm để ý ta.

      “Hả?” Tấn vương hứng thú hỏi đến cùng: “Người trong hoàng thất phải như thế bào?”

      Minh buồn cười nhìn ta, từng câu từng chữ vô cùng ràng: “Vì tư lợi, trong mắt chỉ có quyền thế.” Đây là ta muốn mình mắng?

      Tất cả mọi người ngây ngẩy cả người.

      Tấn vương há to mồm, coi như là ta được mở rộng tầm mắt. Ngay trước mặt hoàng tử mà có thể thẳng thắn như vậy. lá gan đủ lớn. Còn dám giểu cợt ta? Nhưng mà ta cungsx hiểu được vì sao hoàng thúc chịu tiết lộ thân phận của mĩnh.

      “Ngươi sợ ta chém đầu của nguoi sao” ta uy hiếp , trong lòng biết gì, hoàng thúc thích cái người to gan lớn mật này sao?

      Minh dương dương hả hê ngẩng cao đầu: “ sợ, Vân ca ca giúp ta” Nàng cũng phải là kẻ ngốc, chuyện xui xẻo bao giờ làm. Nàng chắc chắn Vân Lam giúp nàng. Hơn nữa thái độ của Tấn vương gia với Vân Lam rất tốt, nàng còn có thể có chuyện gì sao?

      Nhìn bộ dáng lo ngại của nàn, Tấn vương nhịn được trợn trắng mắt, chính xác mà ta cũng hết cách với nàng.

      Vân Lam giơ tay phải lên, đặt ở khóe miệng giả vờ ho tiếng, che giấu nụ cười ràng. Vị chất nhi ngàn năm thay đổi khuôn mặt của này cũng khó có được lần bị chẹn họng, cảnh tượng thú vị.

      Tấn vương gia càng nghĩ càng cam lòng, thừa dịp nàng rời liền tiến đến bên giường, chưa từ bỏ ý đỉnh, hỏi: “Hoàng thúc, có phải ngài thực thích nàng?”

      Đánh chết ta cũng dám chọc người trong lòng của hoàng thúc, đến việc phụ hoàng và mẫu hậu biết mừng rỡ như điên, đối đãi với nữ tử này như trân bảo. Chỉ chiếu theo cá tính của hoàng thúc, nhìn đối với mọi thứ đều lạnh lùng, nhưng ra là người bao che vô cùng.

      Nhớ khi ta còn bé, Trấn Nam Vương coi trọng nha hoàn trong nhà của hoàng thúc, sống chết muốn có cho bằng được.

      Nhưng hình như nha hoàn đó có người trong lòng, đồng ý việc này, Trấn Nam Vương thừa lúc mọi người chú ý liền bá vương ngạnh thượng cung. Nha hoàn kia bị mất trong sạch, bi phẫn quá mức liền cắt cổ tự tử.

      Lần này chọc phải tổ ong vò vẽ. hoàng thúc giận dữ, muốn liều mạng với Trấn Nam Vương, cho dù Thái Phi ra mặt giảng hòa cũng được. Phụ hoàng hiểu người huynh đệ này nhất, từ trước đến giờ luôn là có cầu tất ứng. Chuyện này kết thúc bằng việc Trấn Nam Vương bị đoạt tước vị cách chức.

      Trải qua chuyện này, ai cũng dám xem vị Vương gia vô dụng này. Mặc dù hề tham gia chuyện triều chính, nhưng vẫn có năng lực khiến người ta hủy nhà diệt tộc.

      Vì vậy, những hoàng tử bọn họ luôn chạy theo hoàng thúc, tìm mọi cách để nịnh nọt vị này, chỉ mong có thể vài lời tốt trước mặt phụ hoàng, còn hơn việc luồn cúi chung quanh, lôi kéo nhân tâm khắp nơi.


      Đó mới chỉ là tiểu nha hoàn, hôm nay đổi thành người hoàng thúc , vậy càng thể đắc tội được. Cho dù ta có là đích tử của hoàng hậu sinh ra, ta cũng dám đắc tội nàng.

      Mặt Vân Lam đỏ lên, lại chịu thừa nhận: “ được linh tinh, nàng chỉ là đứa bé.”

      “Ngài có thể gạt người khác nhưng thể nào gạt ta.” Tấn vương cười tủm tỉm : “Coi như chúng ta cùng nhau lớn lên.” ra hoàng thúc cũng có lúc nghĩ đằng nẻo.

      “Ta chỉ coi nàng như muội muội.” Vân Lam thở dài.

      “Hoàng thúc, tội gì ngươi phải làm vậy. Người thích nàng xin phụ hoàng hạ ý chỉ tứ hôn cho hai người. Phụ hoàng phản đối, ông ấy trông chờ ngươi lập gia đình từ nhiều năm rồi.” Tấn vương hiểu lầm ý tứ của , cho là giữa hai người còn có chướng ngại.

      “Thân thể của ta….Vẫn là thôi ” Vân Lam lắc đầu cái, cười khổ thôi: “Nàng mới có mười bốn tuổi, ta luyến tiếc.”

      Chỉ có câu ngắn ngủi mà ngập ngừng, muốn lại thôi. Nhưng lại có thể hết muôn vàn suy nghĩ của , thiên ngôn vạn ngữ đều được bao hàm trong đó.

      “Hoàng thúc, thích người nên ôm chặt nàng vào ngực. cho dù chết cũng buông tay.” Đây là giáo dục mà ta được dạy từ đến lớn, phàm là những cái mình muốn phải tranh thủ nắm lấy. Tuyệt đối cho phép rơi vào tay người khác.

      “Ta làm được.” Vân Lam mơ màng nhìn ta cái: “Ta chỉ muốn thấy nụ cười buồn lo của nàng là được.”

      Chỉ có kẻ rồi mới hiểu được cảm giác lo được lo mất, hy vọng cả đời nàng được hạnh phục, cho nên thể chỉ để ý đến vui vẻ trước mắt được. Nếu như thể cùng nàng cả đời, vậy để cho coi chừng nàng từ phía xa xa vậy, sống được bao lâu canh giữ bấy lâu. 

      Tấn vương thực rất chấn động, cư nhiên hoàng thúc thích nàng đến mức độ như vậy, thích đến mức tình nguyện buông tha hết thảy, rốt cuộc đây là loại tình cảm gì? Đây chính là tình chân chính sao?

      Mặc dù giờ ta cười mấy người thê thiếp, nhưng loại tình cảm sâu tận xương tủy này ta chưa bao giờ trải qua, cho nên ta hiểu. Nữ nhân nhà, lúc thích cho nàng chút sủng ái, thích ném sang bên, bắt nàng ngoan ngoãn nghe lời, nghe lời giết. Lấy đâu ra nhiều chuyện lề mề, dây dưa khổ sở như vây?

      Vân Lam muốn thêm chuyện tình cảm của mình: “Về sau giúp ta nhìn nàng nhiều hơn chút, được để người khác bắt nạt nàng.” nữ hài tử thẳng thắn, hoạt bát như vậy, rất sợ khi có ở đây có người làm tổn thương đến nàng. Nếu như vậy, cho dù có xuống hoàng tuyền cũng được an bình.

      “Vẫn còn có người mà.” Tấn vương nghe những lời này, trong lòng cảm thấy ê ẩm: “Hơn nữa, nữ tử có tính tình cường ngạnh như vây, ai dám bắt nạt nàng?”

      ta sớm nghe vị Tam tiểu thư Từ gia này, cùng người Từ gia đấu vài chục năm cũng thấy nàng bị thương tổn gì. Ngược lại lúc nào cũng đem người ta chỉnh đến mức đầu đầy bụi đất. Hôm nay còn cả gan làm loạn, bỏ nhà ra , đem tất cả quy củ lễ giáo thánh bùn đất. nữ tử thông minh dũng cảm như vậy, còn có ai chiếm được tiện nghi từ trong tay nàng.

      Coi như ta đối xử với hoàng thúc có lẫn chút tư lợi vì hoàng quyền, nhưng thể phủ nhận tình cảm chú cháu thâm hậu được tích lũy từ nhiều năm chung đụng với hoàng thúc. Đối với hoàng thúc gây trở ngại lại còn chăm sóc ta từ trước đến nay, tình cảm ta dành cho hoàng thúc có phần tựa như tình cảm phụ tử.

      “Nàng cũng chỉ giả vờ cứng răn bên ngoài, nhưng nội tâm lại yếu ớt vô cùng, rất cần người khác che chở.” Chính vì quá hiểu nàng, mới khiến lo lắng thôi.

      “Hoàng thúc” Tấn vương cúi đầu, trong mắt có chút cố chịu đựng: “Ngươi đừng như vậy, ngươi sống lâu trăm tuổi, coi chừng nàng cả đời.”

      Thân thể của trừ người bên ngoài biết, người trong hoàng thất đều rất ràng. Mặc dù ai ra, nhưng những năm nay vẫn ngừng tìm thuốc, tìm đại phu, việc đó thể lừa được những người đó.

      “Đừng dùng những lời như vậy để dụ dỗ ta. Thẩm tiên sinh là thần ý đệ nhất thiên hạ cũng có đối sách, còn ai có biện pháp cứu chữa đây?” Trong lòng Vân Lam tràn đầy phiền muộn, tiếp nhận thực tế: “Đồng ý với ta, về sau trông nom nàng giúp ta.”

      Ở trong tất cả chất nhi của , thưởng thức đứa bé này nhất. chỉ vì mẫu thân là hoàng hậu sinh ra, hơn nữa người Tấn vương có loại khí phách và tài năng rất giống hoàng huynh, mặc dù thể xưng là Nhân quân*, nhưng nhất định có thể thành vị vua có chút thành tựu để đời. (* vua tốt)

      “Được” Tấn vương nghe được ủy thác của , nghiêm túc đồng ý, hứa: “Ta đồng ý với người, chỉ cần ta còn sống ngày nào hết sức chăm sóc cho nàng, để nàng phải chịu khi dễ.” Đây là đảm bảo duy nhất ta có thể hứa, muốn nhiều hơn nữa ta cũng thể làm được. Nhưng vì nữ tử này mà hoàng thúc cúi đầu cầu xin, khiến rất là kinh ngạc.

      “Cám ơn ngươi.” Vân Lam hiểu khó xử của ta. Được bảo đảm này rất hài lòng. hoàng tử có thể đưa ra lời hứa bao giờ thất hứa: “Để báo đáp lại, ta giúp ngươi đạt được mơ ước.” Trợ giúp ta lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, coi như vì tương lai của Minh .

      “Hoàng thúc có chuyện gì đâu.” Trong mắt Tấn vương có lớp sương mù, dòng lệ dâng lên khiến cho ta thể thấy việc trước mắt, lời có chút mạch lạc: “Phụ hoàng bào ta tới đón người trở lại kinh thành, cho phép người chạy loạn như vậy nữa… Người cũng biết, lúc phụ hoàng biết người bị thương vô cùng tức giận….” ta cũng biết mình gì.

      Lần đầu tiên nghe được đáp án ràng từ trong miệng của hoàng thúc, thế nhưng ta lại thể vui vẻ được như dự đoán. Tâm tình càng thêm nặng, giống như có tảng đá lớn đè ép. Chẳng lẽ thân thể của lại kém đến vậy sao?

      Nếu như có thể, ta thực muốn hoàng thúc chết. Mấy năm qua, mọi người mất rất nhiều tinh lực, sức lực nhưng vẫn thể giữ được tính mạng của sao? Đây đúng là đả kích lớn vói phụ hoàng và mẫu hậu

      “Cũng được, ở bên ngoài lâu, đến lúc nên trở về.” còn rất nhiều chuyện phải làm.

      Thấy nhiệm vụ phụ hoàng giao phó được hoàn thành cách nhàng như vậy, Tấn vương có chút dám tin tưởng hỏi: “Lời này là chứ?” Lúc rời kinh, ta chuẩn bị tâm lý phải đeo bám dai dẳng, cầu xin hoàng thúc trở về. Ai bảo hoàng thúc luôn làm việc tùy ý, từ trước đến giờ cho phép người nào khuyên bảo.

      “Là ” Hai mắt Vân Lam trở nên tĩnh mịch sâu xa, như có vô số suy nghĩ lưu chuyển trong đó.
      Last edited by a moderator: 29/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45: Dương Châu

      Edit: sena

      Minh con đường mòn được trải đá cuội ở Dược Vương cốc, chẳng hiểu tại sao tâm trạng cảm thấy buồn bã. Tâm ý phiền loạn thể , nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt.

      “Minh chờ chút.” thanh biết phát ra từ nơi nào.

      Minh dừng bước, quay đầu nhìn lại, là Thẩm Duy với mái tóc bạc hoa râm, trong mắt nàng lóe lên tia chán ghét: “Có chuyện gì?”

      Chỉ có mấy ngày mà Thẩm Duy trông già mấy tuổi, bộ dáng u sầu. Vân Lam bị thương và mật chỉ trong tay Tấn vương khiến ông ta chịu áp lực to lớn khiến ông ta ăn ngủ yên, đầu tóc bạc trắng.

      Ông ta móc quyển ghi chép từ trong ngực ra, run rẩy đưa đến trước mặt nàng: “Đây là tâm đắc về y thuật được tích lũy từ mấy chục năm của ta, ta muốn đưa cho ngươi.”

      Minh sửng sốt hồi, tim đập nhanh và loạn nhịp khó tả: “Đưa ta? Ta cần.” Trong thiên hạ bao giờ có bữa ăn trưa miễn phí, nàng có ngu ngốc.

      Đối với thầy thuốc mà , đây là hấp dẫn cực lớn. Tâm đắc của cả đời Dược Vương, có được nó giúp tăng thêm nhiều kiến thức, cũng có thể…..

      phải ngươi muốn chữa trị tốt cho công tử hay sao? Có lẽ thứ này có thể giúp đỡ ngươi chút.” Thẩm Duy cố chấp chịu thu tay: “Hôm đó ta thấy mặc dù ngươi sử dụng kim châm điểm huyệt, huyệt vị cũng nhận thức vô cùng chính xác, nhưng có vài điểm mấu chốt vẫn chưa hiểu hết.”

      “Ông biết sử dụng chút nào ?” đến chỗ này, hai mắt Minh tỏa sáng: “Nếu như biết ….” Dù ông ta chỉ cần biết chút xíu thôi cũng được. Tối thiểu có thể cùng nhau nghiên cứu.

      “Nếu ta biết ta cũng phải che giấu như vậy.” Giọng điệu Thẩm Duy trầm trọng: “Năm đó ân sư của ta chịu đem tuyệt kỹ này truyền cho ta, ngược lại lại truyền cho sư huynh của ta, cũng chính là ngoại tổ phụ của ngươi. Ta nghiên cứu nhiều năm cũng thể học được. Tuyệt kỹ này vô cùng uyên thâm, cần thủ pháp đặc biệt thông qua huyệt vị để chữa bệnh. Nhưng mỗi dạng thủ pháp có khác nhau, mỗi huyệt đạo cần sử dụng lực mạnh hay cũng có khác. Chỉ cần có chút sai lầm mọi chuyện quay về con số , nặng khó giữ được tính mạng, đây là khảo nghiệm lớn với cả người thi triển thủ pháp này.”

      Cho nên mới được gọi là tuyệt kỹ bí mật của sư môn, qua mấy đời đơn truyền, đến nay hầu như thất truyền.

      Phiền toái như vậy, khó trách nàng nghiên cứu lâu như vậy mà vẫn chỉ dậm chân tại chỗ. Người ta nghiên cứu mấy chục năm cũng thể học được. Nhưng nếu nàng cầm đồ của ông ta, nàng phải nợ ông ta món ân tình. Chuyện này…. Nàng suy nghĩ chút cũng cam lòng.

      “Quyển sách này là nghi chú tâm huyết cả đời ta, ghi lại vô số y án, ngươi có tâm pháp nhập môn, thêm cái này nhất định có thành tựu.” Thẩm Duy giơ giơ bản ghi chú kia lên: “ nên trộn lẫn hận thù giữa chúng ta vào việc này, thân thể công tử là quan trọng nhất, đúng sao?”

      Gừng càng già càng cay, ông ta biết chọn đúng điểm khát vọng nhất trong nội tâm người khác.

      Lần này ông ta dốc hết vốn liếng, nhưng cũng hết cách, ông ta cũng đến tuyệt lộ rồi.

      Lần này, cháu gây ra tai họa quá lớn, mặc dù công tử cái gì, nhưng ánh mắt của những người bên cạnh có cái gì đó bất thường. Huống chi vị Chí tôn phía sau kia lại là người vô cùng thương người huynh đệ này, chỉ sợ lần này dễ bỏ qua cho cháu ông. Vì thế ông càng phải nghĩ biện pháp đem thương tổn đến thấp nhất.

      thể nhận những lời này khiến nàng động tâm. Đúng vậy, còn có cái gì còn quan trọng hơn thân thể của Vân Lam? Ân oán đời trước tạm thời để xuống, tất cả đều lấy làm đầu.

      Nàng do dự hồi lâu rồi thở dài tiếng, bất đắc dĩ nhận lấy, lật vài tờ tinh thần phấn chấn. Mỗi tờ ghi chép từng cái án lệ rất ràng, đẹp đẽ. Quả nhiên là cả đời sở học của ông ta, đúng là đồ tốt.

      Thấy nàng nhìn vô cùng chăm chú, Thẩm Duy thấp thỏm trong lòng rốt cuộc cũng được để xuống: “Cảm thấy thế nào? Có phải rất hữu dụng hay ?”

      Minh thu hồi cuốn sách, tầm mắt nhàn nhạt quyeeets về phía , đồng ý hạ cam kết: “Yên tâm, ta cầu xin giúp cháu ngươi. Nhưng mà lần sau có chuyện như vậy, cho dù ngươi có hối lộ ta nữa cũng vô dụng.”

      Trong lòng nàng biết ông ta cầu chính là chuyện này. Số mệnh Thẩm Văn Tĩnh là tốt, có người nhà che chở cho nàng ta lòng.

      “Đa tạ” Thẩm Duy mừng rỡ: “Ta quản giáo nó tốt.”

      Ở trong lòng công tử, nữ tử trước mắt có phân lượng rất nặng. Nếu nàng chắc chắn công tử nghe, người bên cạnh cũng dám làm trái ý muốn của .

      “Hi vọng tính tình của nàng ta có thể thay đổi được.” Khóe miệng Minh khẽ nhếch, cười như cười : “Nếu nàng ta thay đổi được ngươi cũng chẳng thể bảo vệ được nàng ta lâu nữa đâu. Phụ tử Lục gia cũng có bản lãnh cao như vậy đâu.”

      Mặc dù Thẩm Duy tìm đường lui cho cháu , hứa gả nàng ta cho Lục Ý. Nhưng có số việc mà bọn họ cũng chống nổi.

      Nghe nàng ra điểm mấu chốt của vấn đề quan trọng, Thẩm Duy cười khổ ngừng. Đây chính là ngoại tôn nữ của sư huynh, có khỏa thất khiếu lung linh tâm, trí tuệ thông thái, hơn xa với đứa cháu mà ông nuông chiều kia.

      Cả đời ông ta cũng sánh được với sư huynh, bây giờ ông già còn phải xem sắc mặt của ngoại tôn nữ người ta, đây là quả báo của ông trời sao?

      Minh kinh ngạc kêu to: “Cái gì? Phải trở về Kinh thành?”

      Chuyện gì xảy ra vậy? Nàng mới rời có nửa ngày, thế nào mà chuyện lại trở thành như vậy? Chẳng lẽ Tấn vương gia gì?

      Vân Lam đoán trước phản ứng của nàng, bình tĩnh : “Ừ, có số việc cần ta trở về xử lý.”

      “Vậy…muội phải làm thế nào?” Minh mặt mày ủ ê, rất khó xử, trước sau đều được. Nàng muốn rời xa , nhưng lại muốn trở lại Kinh thành, nơi mà nàng rất vất vả mới thoát ra được.

      Vân Lam nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, giọng lại cực kỳ kiên định: “Chúng ta cùng nhau trở về.”

      “Nhưng…” Nàng muốn tự chui đầu vào lưới, người của Từ gia bỏ qua cho nàng.

      “Đừng lo lắng về mấy người của Từ gia.” Nhìn thấu băn khoăn của nàng, Vân Lam mỉm cười bảo đảm: “Bọn họ dám bắt nạt muội đâu, tất cả đều có ta.” Nên là thời điểm để tính toán món nợ này tốt, ai cũng đừng nghĩ mình có thể dễ dàng thoát thân sau khi bắt nạt Minh .

      “Chuyện này….” Minh cúi đầu cong miệng lên, trong lòng giãy giụa vô cùng.

      tin ta sao?” Giọng của Vân Lam nhu hòa, như gió mùa xuân, mang theo bất kỳ áp lực nào, làm cho người ta thoải mái cả người.

      phải” Minh bật thốt lên, trong mắt có chút lo lắng: “Huynh chứ, có chuyện gì có thể dựa vào huynh sao?”

      Coi như cùng Tấn vương là thân thích, nhưng cùng là họ hàng xa, có thể chống lại đại thần trong triều sao? Mặc kệ như thế nào chăng nữa Từ Đạt cũng là Thượng Thư.

      Hơn nữa việc nàng đột nhiên trốn , khẳng định lão ta hận nghiến răng nghiến lợi, ước gì bắt nàng trở về để trừng trị nặng nề. Mặc dù lấy tính mạng của nàng, nhưng có lẽ bắt nàng lấy người lung tung.

      “Dĩ nhiên, mọi chuyện trong quá khứ nên quên .” Ánh mắt tràn đầy tình ý cùng kiên định, nhàng hứa: “Sau này để cho muội chịu bất kỳ chút tổn thương nào.” biết nàng sợ cái gì, cố gắng gia tăng lòng tin của nàng.

      Minh dễ dàng bị thuyết phục, ngẩng đầu lên, cười híp mắt : “Vân ca ca, huynh đối với muội tốt.” Lời của như cơn mưa mùa xuân nhàng rơi vào nội tâm của nàng, khiến lòng nàng tràn đầy vui mừng. Nàng rất tin tưởng lời của , chắc chắn cố gắng bảo vệ nàng.

      “……….”

      “Nhưng mà chúng ta vẫn chưa Dương Châu đâu, ràng huynh đồng ý với muội rồi đấy.” Minh nháy mắt, gương mặt vô tội: “Chẳng lẽ huynh định đổi ý?”

      câu của Từ tam tiểu thư mà đoàn người du ngoạn đường chạy đến Dương Châu.

      ‘Yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu’, câu thơ này lúc này Dương Châu là đẹp nhất, sương khói lan tràn, trăm hoa đua nở, liễu rủ xanh xanh.

      Ban đêm phố được treo ngàn vạn hoa đăng , sáng như ban ngày, người lại như nước, nhốn nha nhốn nháo, cảnh tượng vô cùng phồn vinh.

      Nam có nữ có, già có trẻ có, có chỗ cả nhà từ già đến trẻ đều xuất động, cũng có nam nữ theo từng đôi cùng nhau du ngoạn.

      Các gian hàng bày bán đủ loại trải dài khắp phỗ, bán ô hoa, trang sức, bán dụng cụ, bán thức ăn, cái gì cũng có.

      đến trùng hợp, bọn họ đến đúng dịp lễ hội thưởng hoa quỳnh diễn ra năm lần ở nơi này, đây là thời điểm Dương Châu nhộn nhịp náo nhiệt nhất.

      đường hoa quỳnh lớn như bàn tay, trắng noãn như ngọc, cánh hoa trong suốt, mang phong thái thanh nhã, bộ dáng đặc biệt khiến cho người đường thỉnh thoảng dừng chân ngắm nhìn.

      Minh như chú chim con vừa được sổ lồng, lôi kéo tay Vân Lam, hưng phấn chạy trước chạy sau, ánh mắt tỏa sáng, làm toát lên khuôn mặt nhắn như ánh trăng, thanh nhã như nước.

      Tối nay nàng mặc bộ y phục màu trắng, quần lụa mỏng, tay áo bồng bềnh, xinhđẹp như tiên nữ giáng trần. đầu dùng tram bạch ngọc chia chia làm hai bó tóc , buống như thác nước ở trước ngực của nàng. Nhìn hoạt bát đáng vô cùng, giống như tiểu thư khuê tú được phép chạy ra ngoài chơi.

      “Vân ca ca, huynh xem con họa mi này, thanh tốt, dễ nghe.”

      “Vân ca ca, huynh mau xem những thứ đồ chơi bằng đường này, chúng ta lấy cái…nào?”

      “Vân ca ca, trâm gỗ này đặc biệt.”

      “………………”

      Nhìn hai người kia cứ cười ríu rít, giữa hai hàng lông mày cũng là nụ cười. Tấn Vương run run thân mình: “Bình An, công tử nhà ngươi có luôn luôn như vậy ? Cười như thế nào mà ta càng nhìn càng thấy giống kẻ ngu?” Tình cảm của và Vân Lam rất tốt, cho nên chuyện chũng cần cố kỵ.

      Bích Liên nghe thấy những lời này, liếc mắt nhìn Tấn vương cái, cố tình lùi xa mấy bước. Đây là Vương gia gì vây? chuyện cũng biết chừng mực. Đúng là kẻ ăn được nho nho vẫn còn xanh. Đối với Tấn vương gia, nàng luôn luôn hề có ấn tượng tốt. Cũng thể trách nàng được, ai bảo là phu quân của Minh Tuệ, ghét ai ghét cả người có liên quan đến kẻ đó.

      Trong lòng Bình An khinh bỉ, ngươi mới là kẻ ngu, người ta gọi đó là tình ý miên man, chưa từng trải qua tình như ngươi làm sao mà hiểu được. Nhưng bên ngoài mặt đổi sắc trả lời: “Công tử, ngài nên những lời như vậy.”

      Mặc dù Tấn vương là hoàng tử đương triều, nhưng trong lòng Bình An Tấn vương vẫn còn kém rất xa công tử nhà . thể chấp nhận người khác xấu công tử nhà , dù đùa giỡn cũng được.

      “Ta chỉ thuận miệng chút thôi mà, người cũng quá bảo vệ công tử nhà ngươi rồi đó. Ta với hoàng thúc là người nhà, ngươi phân chia quá ràng rồi.” Trong lòng Tấn vương có cảm giác rất khó tả, cố ý làm khó Bình An: “Nếu ta với hoàng thúc tiếng, để cho ngươi hầu hạ cạnh ta.”

      Vốn là trở lại Kinh thành với ngay lập tức, xong lại đổi ý về hướng nam để thỏa mãn tâm nguyện của Minh , đường du sơn ngoạn thủy tới nơi này chơi. Hoàng thúc cũng quá cưng chiều nàng rồi. Nữ nhân tuyệt đối nên cưng chiều, chỉ cần chút cưng chiều biết trời cao đất rộng là gì.

      Nhưng ta cũng dám nhiều lời với hoàng thúc, chỉ có thể theo sau bọn họ. Nếu thân thể hoàng thúc thực kém như vậy, vậy cứ để tùy tâm . Có lẽ đây là hồi thịnh yến cuối cùng, ta tin tưởng chắc chắn phụ hoàng cũng nghĩ như ta thôi.

      “Công tử đồng ý.” Bình An nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tấn vương cái.

      Tấn vương bụng uất ức, hỏi trực tiếp Bình An: “Ngươi tự tin như vậy? Trong lòng của hoàng thúc, địa vị của ngươi sợ rằng nặng bằng ta .” Chính vì bọn họ cùng nhau lớn lên, quan hệ rất gần gũi nên bình thường ít sử dụng tấm mặt nạ dối trá, nhiều lúc còn có thể đùa giỡn chút. Tấn vương rất muốn thử phá vỡ vẻ mặt thủy chung đổi sắc của Bình An kia.

      “Tiêu công tử hiểu lầm rồi.” Trong mắt Bình An lóe lên nụ cười giễu cợt: “Công tử có quyền quyết định đưa ta cho ngươi hay , ta trở thành hộ vệ của tiểu thư.”

      Tấn vương há miệng to đến mức có thể nhét được quả trứng gà: “Cái gì? Dĩ nhiên có thể đưa ngươi cho Từ Minh ? Thực đồng ý?”

      Bình An cùng hoàng thúc lớn lên, căn bản là như hình với bóng. Bình thường hoàng thúc rất bảo vệ Bình An, ai được phép khi dễ . Nhưng hôm nay lại có thể dễ dàng chuyển cho người khác? Trời sắp hạ mưa to sao?

      “Ngay cả tình mạng của mình công tử còn tiếc, còn có gì thể bỏ được để tặng tiểu thư hay sao?” Giọng của Bình An nhàn nhạt, trong lòng lại phức tạp có cách nào hình dung được.

      Minh thỉnh thoảng vừa vừa quay đầu lại, thấy mấy người phía sau khỏi kêu lớn: “Hai người các người đường đường là đấng mày râu mà sao lại nhiều như vậy? Mau tới đây, nơi này có đố chữ, mọi người cùng nhau đoán.” Có lầm hau ? Bình An chuyện đương cùng với Bích Liên mà lại dài dòng với Tấn vương làm gì?

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46: dạo chợ đêm

      Edit: sena

      Tấn vương gia ngẩng đầu nhìn những hoa đăng được tạo hình tinh xảo phía đầu. mỗi cái hoa đăng đều có câu đố đơn giản dễ hiểu, cũng phải là câu đố quá mức xảo trá, khó khăn: “Cái này có gì hay mà chơi?” (* hoa đăng: đèn lồng.)

      “Ta muốn phần thưởng.” Minh hất cằm lên, mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào hoa đăng.

      “Loại hoa đăng này mà ngươi cũng thích?” Tấn vương gia khinh thường, lắc đầu cái: “Nếu ngươi thực thích bảo hoàng thúc mua cho ngươi.”

      Những hoa đăng này làm sao bằng những hoa đăng ở trong cung, đây chính chênh lệch giống như là cái dưới đất, cái trời. Loại hoa đăng này ta thèm nhìn.

      “Mua giống với thắng được.” Minh bất mãn nhìn Tấn vương cái: “Ngươi…loại người như ngươi hiểu được đâu, ta cũng thèm với ngươi.” Cảm giác ấy giống nhau, giải được đố khiến người ta cảm thấy rất là vui sướng.

      Là người sống trong hoàng thất, từ ta được hưởng thụ tất cả, muốn cái gì cũng được người khác đưa đến tận tay, lấy được quá dễ dàng cho nên biết được niềm vui thích đó.

      “Sao, ta là loại người như thế nào?” Tấn vương nghe được khinh bỉ trong giọng của nàng, trong lòng vui.

      Nhưng dọc đường cũng quen với thái độ xem làm quý nhân* của nàng, cũng có biện pháp với nàng. (*quý nhân: chỉ người trong hoàng thất xưa, hoặc người có khả năng giúp đỡ ta khi gặp khó khăn.)

      Tuy nhiên có người sợ hoàng quyền xuất , thực mới mẻ. Nàng là người đầu tiên mà gặp trong suốt mười mấy năm qua. Có lúc còn cố ý hù dọa nàng chút, thử dò xét giới hạn cuối cùng của nàng. Có vẻ như coi Minh thành kỳ trân dị thú*. (*kỳ trân dị thú: con vật kỳ lạ quý hiếm.)
      Thôi , người này nhàm chán, luôn luôn tìm cách khiêu chiến giới hạn chịu đựng của nàng, chắc là lúc ở trong cung buồn chán đến hỏng người, đứa trẻ đáng thương.

      Theo bản năng, Minh coi ta như vãn bối của mình, cũng hết cách rồi, ai bảo ta thấp hơn Vân Lam bối phận. (vãn bối: người dưới, hơn về cấp bậc lứa tuổi; bối phận: vai vế, - dưới, lớn - bé)

      Tấn vương hiểu ý của nàng: “ cho ràng ” Nếu phải nể mặt mũi của hoàng thúc, ta làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho vô lễ của nàng.

      Bị Tấn vương ngăn trở tầm mặt khiến nàng nhìn được hoa đăng. Minh tức giận hung ác nhìn ta cái, thuận miệng trả lời qua loa: “Người có học vấn, biết tự lượng sức mình.”

      Bản lĩnh khiến người ta tức chết là sở trường nhất của nàng. Trước kia lúc còn ở Từ gia, đám người Từ gia từ xuống dưới đều bị nàng chọc cho tức đến hộc máu.

      “Cái gì? Ngươi… ta có học vấn?” Tấn vương thực bị chọc tức, sắc mặt đỏ lên: “Những câu đố này vô cùng đơn giản, chỉ cần vừa nhìn ta liền biết đáp án.”

      Thế gian này ai chẳng biết Tấn vương gia tài trí hơn người, xuất khẩu thành chương, cầm kỳ thư họa đều tinh thông? Đây tuyệt đối là sỉ nhục ! Là sỉ nhục rất lớn!

      Vân Lam bất đắc dĩ phải ra mặt hòa giải: “A Tiêu, ngươi tránh ra chút, Minh nhìn thấy được mặt hoa đăng viết cái gì.”

      Haiz, bình thường khi cãi nhau cùng Minh chỉ có kết quả, đó chính là bị chọc tức “nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên”. được lĩnh hội rất nhiều lần. Chất nhi này của nếu dựa vào thân phận của mình, sợ ràng khó có thể chiếm được chút lợi gì khi đấu khẩu với nàng.

      (Chất nhi: cháu trai; “nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên” là câu thành ngữ, mình giải thích được sát nghĩa, hiểu nôm na là chị khiến người ta tức đến khó thở, thể phản bác lại lời của chị ^0^)

      Nhưng mà bày ra dáng vẻ của vương gia như vậy, sợ rằng Minh cũng tôn trọng.

      Vẻ mặt Tấn vương thất bại, im lặng, trong lòng ngừng tự an ủi, là cho hoàng thúc chút mặt mũi, thèm so đo cùng loại nữ tử này. Nhưng hoàng thúc, tại sao người lại có thể giúp nha đầu này mà giúp chất nhi ruột thịt là đây? Trọng sắc khinh cháu mà!

      “Chỉ biết mạnh.” Minh bĩu môi: “Vân ca ca, muội muốn cái đèn hoa sen kia.” Nàng chỉ vào chiếc đèn lớn bằng cái chậu rửa mặt, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, trông rất sống động, tinh sảo đẹp đẽ, ánh sáng nhiều màu. đèn viết câu đố: Mười ngày (bản hán việt là: Thập nhất đàm, chẳng biết ta có dịch đúng k? >.<)

      Vân Lam mỉm cười gất đầu: “Được, ta thử chút.” Trong lòng cũng có đáp án, muốn mở miệng.

      Bỗng nhiên toát ra thanh của Tấn vương: “Đây là chữ ‘tuần’”

      “Vị công tử này đoán đúng.” Lão bản cười híp mắt, gỡ hoa đăng xuống đưa cho Tấn vương. (Lão bản: ông chủ)

      “Cầm .” Tấn vương dương dương đắc ý đưa đèn cho Minh : “Có phải hay ngươi nên thu hồi lời vừa nãy?” Xem ra người ta vẫn còn để ý đến việc Minh là kẻ có học vấn.

      Ghét, nàng muốn Vân ca ca giúp nàng thắng được để lấy cái đèn này về, ta giành nổi bật làm gì. Đầu ngoảnh cái: “Ta cần”

      “Vừa rồi người còn muốn….” Thanh của Tấn vương yếu dần dần , nhìn Vân Lam có chút xin lỗi: “Ta hiểu rồi” ta cũng phải là ngốc cái gì cũng hiểu, dù gì ta cũng cưới mấy phu nhân, có chút hiểu tâm tư của nữ tử.

      Đồ vật mà người thắng được mới là trân quý, người khác thắng được đáng tiền.

      Mặc dù hòa ván, kiếm lại được chút mặt mũi nhưng lại quấy rối chuyện tốt của hoàng thúc, đúng là có tội lớn.

      Minh tức giận liếc mắt nhìn Tấn vương cái, càng khinh bỉ hơn. Nàng tức giận lôi kéo cánh tay của Vân Lam cách xa .

      Vân Lam cúi đầu nhìn nàng cười hỏi: “Muội thích Tấn vương gia?”

      thể là thích hay thích, chẳng qua muội muốn gần người của hoàng thất.” Minh lười biếng đáp: “Bọn họ đều là thiên chi kiêu tử*, tự cho mình cao hơn người, lại dính dáng đến quá nhiều lợi ích, rất phiền toái.”
      (*thiên chi kiêu tử:con cưng của trời)

      Lấy tính cách sợ phiền toái của nàng, tất nhiên tránh được nàng cố gắng tránh xa. Chỉ cần vô ý khuấy vào vũng nước đục hoàng thất kia, rất dễ mất đầu. Nàng còn muốn sống thêm mấy chục năm nữa kia.

      Còn câu nữa nàng ra miệng, nàng muốn tiếp xúc nhiều với người nam nhân của Minh Tuệ.

      Có thể nàng có chút giận chó đánh mèo*, ghét Minh Tuệ nên những người liên quan đến nàng ta, nàng cũng thích. (*giận chó đánh mèo: tương tự với câu ‘giận cá chém thớt’ của Việt Nam mình.)

      Vân Lam thờ dài trong lòng, thái độ của nàng như vậy làm sao dám với nàng? Nhưng khi bọn họ trở lại kinh thành, cũng thể lừa gạt nàng
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :