1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bỏ mặc người đàn ông kia - Khải Ly (10/10) Hoàn+NT

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 9.1

      Tối hôm đó, bốn người ngồi dùng cơm trong căn phòng hỗn độn, có ánh đèn, khí sạch, đồ ăn ngon, nhưng chỉ cần nhà đoàn tụ là đủ rồi. Hơn nữa nhìn vẻ mặt tươi cười của Triệu Nghị Nhiên, dặn dò cái này quan tâm cái kia, hoàn toàn xem mình như người trong gia đình vậy.

      Dùng cơm tối xong, Triệu Nghị Nhiên liền đứng dậy, cúi người : "Chú Lưu, dì Lưu, hai người nghỉ ngơi sớm chút, về sau con thường tới thăm mọi người, hi vọng hai người cho con cơ hội, làm ơn ạ!"

      Người ta tỏ ra khiêm tốn lại nghiêm túc như thế, Lưu Chí Đạt thể làm ngơ được, đành phải cứng ngắc : "Mỹ Châu còn , cứ từ từ thôi."

      "Vâng, con dùng thời gian để chứng minh thành ý của mình, xin cha mẹ yên tâm!"

      Hai tiếng "cha mẹ" này khiến vợ chồng họ Lưu bị kinh hãi rất lâu, còn Lưu Mỹ Châu suýt chút nước sặc nước bọt của mình. thầm nghĩ người đàn ông này cũng quá gấp gáp rồi, mới công khai đương chưa được bao lâu tự nhận là con rể, đúng là rèn sắt khi còn nóng mà, nghĩ hay đó!

      Triệu Nghị Nhiên hề quan tâm ba người nhà họ Lưu vẫn kinh ngạc, vẫy tay cái liền vui mừng rời , chờ cửa chính khép lại, Lưu Chí Đạt mới quay sang hỏi con : "Mỹ Châu, con còn muốn tiếp tục làm sao? Có mệt mỏi quá ?"

      "Con mệt, con muốn bỏ qua." Lưu Mỹ Châu câu hai nghĩa, tin rằng cha mẹ đều nghe hiểu, từ bỏ Triệu Nghị Nhiên.

      Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân dĩ nhiên hiểu được, nhìn con lún sâu, còn thái độ của Triệu Nghị Nhiên lại xứng với con rể đúng chuẩn, tình huống còn nghiêm trọng hơn bọn họ tưởng tượng rồi. Tuy bọn họ rất giận con đúng người, nhưng sao có thể suy nghĩ cho hạnh phúc của con? Mặc kệ Mỹ Châu và Triệu Nghị Nhiên có thể có tương lai hay , ít nhất bọn họ vẫn phải là chỗ dựa của con, nhà mẹ vĩnh viễn là nhà của con .

      Đặc biệt về nhà xem kịch hay, Triệu Thái Nhiên và Triệu Yên Nhiên rất may khi vừa xuống máy bay bị cả chặn lại, trải qua hồi chia sẻ tâm tư (cộng thêm đe dọa) cặp em sinh đôi quyết định gió chiều nào che chiều ấy. Dù sao cha về hưu, tại cả là người lớn nhất, bọn họ theo cả còn theo ai? -leqydon- Bọn họ quen xài tiền như nước, cho dù có danh tiếng cùng nghiệp, nhưng tiêu tiền còn nhiều hơn kiếm tiền. Sau này còn cần cả giúp đỡ nhiều hơn, lúc này tỏ lòng thành còn đợi đến bao giờ nữa?

      Trong phòng ăn, Triệu Thái Nhiên uống xong ly rượu đỏ, thỏa mãn thở dài : "Được rồi, nếu thỏa thuận xong em có thể hỏi cả chút ? Sao có thể kết giao với nhóc Mỹ Châu kia vậy?"

      Triệu Nghị Nhiên ra sức trợn mắt trừng em trai cái: " chuyện phải chú ý chút, về sau ấy là chị dâu của em, hãy nhớ lễ phép cơ bản đó."

      "Mỹ Châu còn hơn em bảy tuổi, gọi là chị dâu quá kỳ quái!" ra Triệu Thái Nhiên cũng chán ghét chị dâu tuổi hơn mình, nhưng thế nào vẫn nhìn Mỹ Châu lớn lên, còn nhớ dáng vẻ quấn tã, học bộ của Mỹ Châu, vốn là em lại trở thành chị dâu, ai có thể quen ngay chứ?

      " ấy còn kém mười tuổi đấy." Triệu Nghị Nhiên nhàn nhạt nhắc nhở.

      "Trâu già gặm cỏ non, là....Chậc chậc!" Tuy Triệu Thái Nhiên tình sử phong phú, nhưng chưa từng qua lại với bạn kém mình 10 tuổi, có lẽ nên lấy cả làm chuẩn, còn nhiều thời gian, luôn luôn có cơ hội.

      Triệu Yên Nhiên cầm khăn ăn lau miệng, làm người mẫu nên ăn rất ít, dùng giọng điệu của người từng trải : "Em có bạn trai kém mình mười tuổi, ăn rất non mềm lại rất mỹ vị, Thái Nhiên, cũng thử lần ."

      "Mẹ nó, em như vậy là phá hoại mỹ thiếu niên đấy, cẩn thận bị kiện!" Triệu Thái Nhiên cũng biết ở Âu Mỹ, rất nhiều thiếu nam thiếu nữ đều có kinh nghiệm sớm, nhưng vừa nghĩ tới em sinh đôi lên giường với thiếu niên mười bảy tuổi, liền cảm thấy nổi hết da gà.

      "Về sau các em định thế nào? kết hôn, sinh con?" Triệu Nghị Nhiêu hiểu rất tính cách của em trai và em , hai đứa này trời sinh tính ung dung tự tại, hề bận lòng với gia đình, nhưng có đôi khi vẫn nhịn được muốn hỏi chút.

      diiieennn,,,.,,da,,,nnnn....le,,,,quyyy....donnnn

      "Chuyện đó cứ giao cho là tốt rồi, chúng em giành với , và chị dâu sinh vài đứa, gọi em là chú chân dài !" Triệu Thái Nhiên tự nhận phải là kẻ phong lưu, bởi vì chưa từng ra tay, chỉ cần chọn lựa trong cuộc diễm ngộ, thích cuộc sống như thế, cả đời muốn thay đổi.

      "Cho dù là kết hôn em cũng sinh con, em sợ phá hỏng dáng người. Nếu ngày nào đó muốn có đứa bé, tìm người mang thai hộ ở nước ngoài là được." Thỉnh thoảng Triệu Yên Nhiên nổi lên chút mẫu tính, ở đường thấy trẻ con đáng cũng muốn có đứa, nhưng muốn đánh đổi bằng sắc đẹp của bản thân, nếu như có thể giải quyết bằng tiền tốt.

      Sau khi nghe xong, Triệu Nghị Nhiên lại cảm thán, so với hai tên nhóc chưa trưởng thành này đúng là đứa con nghe lời nhất, khôn khéo nhất, đáng tiếc cha mẹ nghĩ ra, vì vậy phải mượn năng lực của cặp sinh đôi, làm cho cha mẹ hoàn toàn hiểu ra ấy.

      bỏ qua ý định khuyên nhủ cặp sinh đôi, lại kế hoạch của mình, xác định hai người này bị mua chuộc, mới phất tay để bọn họ rời .

      Khi Triệu Yên Nhiên và Triệu Thái Nhiên cùng nhau về đến nhà, vợ chồng họ Triệu đương nhiên là rất vui mừng. Thêm năm rưỡi nữa mới nhìn thấy đôi song bào thai này, mặc dù làm người ta nhức đầu, nhưng vật hiếm có mới đáng quý. Gần đây nhà họ Lưu dọn rồi, căn nhà lớn như vậy khó tránh khỏi làm người ta cảm thấy trống trải tịch mịch.

      Chỉ có điều cặp song sinh của nhà họ Triệu chính là cặp song sinh của nhà Triệu, từ bản tính khó dời, mới hầu hạ dưới gối chưa đến hai ngày, Triệu Yên Nhiên liền tuyên bố với cha mẹ thân .

      "À đúng rồi, con quyết định kết hôn."

      "Hả?" La Thanh Dao kinh hãi, suýt chút nữa tắc thở.

      "Con mang thai rồi hả? Nếu sao lại muốn kết hôn?"

      Triệu Yên Nhiên lười phải duy trì hình tượng ở trước mặt cha mẹ, trợn to mắt : "Đâu có đâu! Sau khi kết hôn ý con định tìm người mang thai hộ, tốt nhất nên sinh ra đôi song sinh, vừa xinh đẹp vừa thông minh giống con và hai."

      "Đối phương là người thế nào? Gia thế, bối cảnh ra sao?" Triệu Cẩm Bằng và vợ đều rất kinh ngạc, ngờ lại có ngày Yên Nhiên muốn kết hôn, quả so với việc Nghị Nhiên muốn lấy con nhà người ta còn kinh người hơn. Chưa đề cập tới chuyện mang thai hộ, ứng viên làm con rể duy nhất của bọn họ mới quan trọng.

      "Có tài hoa là đủ rồi, điều kiện vật chất quan trọng, dù sao tiểu thư con vẫn nuôi nổi."

      "Rốt cuộc là ai? mau!" La Thanh Dao có dự cảm ổn.

      "Cậu ấy tên Jacob, người Mỹ, ca sĩ chính trong ban nhạc rock, hơn con năm tuổi, hát hay, chúng con quen nhau ở quán bar, cool ạ? -leqydon- Con định giới thiệu vài quý tộc cho cậu ấy, làm người mẫu quảng cáo trước, rồi rất nhanh đóng bộ phim điện ảnh."

      " được!" La Thanh Dao và chồng đồng thời mở miệng. Cậu Jacob này mới hai mươi hai tuổi, công việc nghe qua có tiền đồ gì cả, lại còn là quỷ tây dương, nhà bọn họ sao có thể tiếp nhận loại con rể này?

      Triệu Yên Nhiên sớm biết cha mẹ phản đối, nhún nhún vai sao cả : "Con chỉ thông báo cho cha mẹ thôi, con lớn rồi, muốn kết hôn với ai kết hôn với người đó."

      "Đồ con bất hiếu!" Triệu Cẩm Bằng giận đến vỗ ngực, nếu như vậy ông thà để con độc thân cả đời.

      Nhìn sắc mặt cha mẹ tốt, Triệu Yên Nhiên rất thiện tâm khuyên bọn họ: "Cuộc sống 89% là được như ý, nếu cha mẹ nghĩ thông suốt chút trong cái nhà này chỉ mình cả hiếu thuận là đủ rồi."

      "Hiếu thuận cái gì? Nó lại muốn cưới con bé Mỹ Châu kia, mẹ sắp bị nó làm cho tức chết, con còn về làm phiền thêm!" La Thanh Dao biết kiếp trước mình thiếu nợ ai mà kiếp này cả ba người con đều muốn bà sống tốt, lúc sinh con bà đau muốn chết đó!

      Triệu Yên Nhiên vẫn chưa quên nhiệm vụ của mình, vừa xoa bóp vai cho mẹ vừa trấn an : "Con thấy Mỹ Châu rất khá mà, mọi người biết nhau lâu như vậy, cũng biết em ấy là ngoan, lại còn bao dung được người quái đản như cả, nếu cưới em ấy cả cũng đừng mong có vợ."

      La Thanh Dao nào có dễ dàng dao động như vậy, trầm mặt : "Đừng nhắc tới nó, con xử lý chuyện của mình cho tốt , Jacob đó được chứ đừng nhắc tới kết hôn!"

      " năm con ở nhà có vài ngày, dù con ra nước ngoài kết hôn cha mẹ cũng biết, vài năm sau chờ con dẫn ông xã và cháu trở nhé!" Triệu đại tiểu thư rất bình tĩnh ra .

      Triệu Cẩm Bằng thiếu chút nữa giận đến hộc máu, cũng may làm ông chủ nhiều năm, đầu óc hoạt động rất nhanh, quyết định dùng kế sách kéo dài trước.

      "Trước tiên cứ dẫn về , nếu cậu ta tiếp thụ nổi gia đình chúng ta, vậy con cũng đừng nữa."

      "Cha định hù dọa con à? Được, con dẫn Jacob về cho cha mẹ gặp, xem cuối cùng là ai sợ ai?" Triệu Yên Nhiên thèm để ý hình tượng bật cười ha hả, chỉ xem lời đe dọa của cha mẹ như chuyện cười, đến lúc đó chưa biết ai hù dọa ai đâu!

      Vợ chồng họ Triệu còn gì để , thể so sánh, vừa so sánh liền giật mình, so với đứa con tri kỷ cũng chẳng dịu dàng này Nghị Nhiên đáng , đáng quý biết bao nhiêu, muốn kết hôn với con quản gia cũng đâu là gì? So ra còn có lòng thành hơn!

      diiiennnnd,,,,,,annnnn,,,;llllle,,,,,qu,,,,y,,,,,do.....n

      Giống như sợ vẫn chưa đủ phiền toái, hôm Triệu Yên Nhiên dẫn bạn trai về Triệu Thái Nhiên cũng dẫn người về ra mắt. Người này 25 tuổi, điều kiện tệ về mọi mặt, nhưng lại là người đàn ông chính hiệu! cách khác, Triệu Thái Nhiên từ người khác phái chuyển thành song tính, phát mình cũng có cảm giác với đàn ông, về sau nam nữ đều xơi, phạm vi tìm đối tượng càng mở rộng!

      Em trai và em muốn dẫn người về, Triệu Nghị Nhiên đương nhiên phải dự thính rồi, nhưng từ đầu tới cuối chỉ vài câu, thỉnh thoảng còn phải ra mặt hòa giải, gọi bác sĩ gia đình tới đợi lệnh, tránh cho cha mẹ có thể bị tức đến ngất bất cứ lúc nào.

      Triệu Cẩm Bằng vừa nhìn thấy người của con trai thứ, huyết áp liền tăng cao đến suýt chút nữa thổ huyết.

      "Triệu Thái Nhiên, con mà dám ở chung chỗ với người đàn ông kia về sau đừng trở về nữa, cha lập tức cắt đứt quan hệ cha con!"

      Triệu Thái Nhiên ôm bả vai người , mặc dù chính mình cũng cảm thấy kỳ cục, nhưng vì cả đành phải bất chấp mọi thứ, thản nhiên cười : "Cha, con dẫn người về là vì tôn trọng hai người, nếu chúng con kết hôn luôn ở nước ngoài rồi, lại còn hợp pháp nữa!"

      "Con thấy hai còn có thể cưới đàn ông, con gả cho người da đen cũng đâu ghê gớm gì?" Đúng, Triệu Yên Nhiên dẫn từ Mỹ về là chàng trai da đen, nhưng cũng đen đến mức chỉ có thể nhìn thấy hàm răng cùng con ngươi. -lequydon- Màu da giống như là cà phê pha sữa, tóc xoăn, mắt to mày rậm, bắp thịt rắn chắc, huyết thống người da đen vô cùng rệt.

      La Thanh Dao hoàn toàn thể chuyển tầm mắt lên người chàng trai da đen kia, bà sợ mình làm ra hành động bạo lực phù hợp với hình tượng quý phu nhân, đành phải dời mắt cầu cứu người con cả mà mình yên tâm nhất.

      "Nghị Nhiên, con chứ! Con định xem bọn nó tiếp tục quậy phá sao?"

      "Thái Nhiên và Yên Nhiên đều là người lớn rồi, cần thừa kế công ty, cũng cần có trách nhiệm với gia đình, con rất hâm mộ hai đứa nó có thể quyết định hôn nhân của mình. -leqydn- Hay là con giao công ty cho bọn nó , con cũng muốn tự do như vậy." Triệu Nghị Nhiên lời lòng, em trai và em chỉ kém ba tuổi, nhưng lại giống như cháu trai và cháu , bắt ép được khiến đỏ mắt.

      Triệu Cẩm Bằng và La Thanh Dao nghe xong da đầu liền tê dại, ngộ nhỡ Triệu Nghị Nhiên khoanh tay đứng nhìn, vì tự do cùng tình mà rời , nhà họ Triệu tuyệt đối bị hủy trong tay cặp sinh đôi, bọn họ làm cha mẹ cũng đừng nghĩ tới an tâm dưỡng già.

      "Nghị Nhiên, con bình tĩnh chút, con đừng xen vào chuyện đó, cha mẹ tự làm là được rồi." Nếu ba đứa con đều nghe lời Triệu Cẩm Bằng thể sử dụng thủ đoạn cuối cùng.

      "Thái Nhiên, Yên Nhiên, hai đứa muốn tự chọn đối tượng cũng được, về sau cho phép vòi tiền cha mẹ, dù sao hai đứa sớm tự lập, sống được ở bên ngoài cũng đừng trở về tìm chúng tôi."

      Nếu là lúc trước, Triệu Yên Nhiên và Triệu Thái Nhiên còn có thể lo lắng chút với kiểu uy hiếp đó, nhưng bây giờ có cả ủng hộ về tinh thần và tiền bạc, bọn họ có náo loạn đến đâu vẫn có chỗ dựa, đương nhiên là phải tiến hành kịch vui này tới cùng. -leqydn- Mục đích chính là khiến cha mẹ biết cả có bao nhiêu ưu tú, con dâu Mỹ Châu tốt biết bao nhiêu, mau đồng ý cho họ kết hôn, sinh cháu hiếu thuận với cha mẹ !

      Màn gặp gỡ này liền kết thúc bằng trò cười, Triệu Thái Nhiên và Triệu Yên Nhiên được cha mẹ chúc phúc, chỉ có thể bày ra dáng vẻ nam nữ phản nghịch, bỏ lại mấy câu ngớ ngẩn, đại nghịch bất đạo, rồi mang theo người đạt chuẩn của mình nghênh ngang rời .

      Buổi tối hôm đó, lúc Triệu Nghị Nhiên hẹn hò cùng bạn , liền dùng đôi ba câu kể lại chuyện lung tung lộn xộn kia lời, Lưu Mỹ Châu trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn , đơ mấy phút mới phản ứng kịp: "Nghị Nhiên, tâm cơ của rất sâu đó!"

      Chỉ vì muốn cha mẹ mình đồng ý hôn của bọn họ, mà liền mua chuộc em trai và em , còn thêm cả kế hoạch thái quá như vậy nữa, biết nên sáng tạo mười phần, hay là chừa bất cứ thủ đoạn tồi tệ nữa?

      "Vậy cũng phải xem đó là ai, bao giờ dùng trí đối với em." ấm áp, tốt đẹp lại thương như vậy, sao nỡ lòng với ?

      "Nếu ngày nào đó chúng ta cãi nhau, có dùng mưu để thu phục em ?" Người đan ông khiến thầm hai kiếp này, ở trong lòng khó tránh khỏi muốn tô điểm cho đẹp chút. -leq4d0- Chỉ là ở chung càng lâu, hiểu biết càng sâu, dần dần phát lịch giống như vẻ ngoài, có khi còn có thể mười phần cầm thú, tâm cơ sâu nặng. Nhưng bất kể ra sao, vẫn thể ngừng được.

      nghe xong khẽ cười tiếng, ôm lấy giọng : "Em chỉ cần tin vĩnh viễn hại em, xuất phát điểm của đều vì muốn tốt cho em, muốn tốt cho chúng ta."

      "Chỉ cần chúng ta có thể ở cùng nhau, cứ việc dối lừa em ." ngẫm lại vẫn phải thừa nhận bản thân còn thiếu sót, cho dù bị dụ dỗ vẫn chẳng thể phát ra được, dứt khoát tin tưởng . Làm người bình thường phải tự biết lượng sức mình, phải để cho bạn trai thông minh tới chịu trách nhiệm.

      "Chúng ta ở cùng nhau, bảo đảm." Mong ước của chính là hứa hẹn của , cần hai lời.

      Thẳng thắn mà , nếu như đáng như vậy có thể chẳng . Vì cần nên mới , thứ tình cảm ấy phải là thuần khiết nhất, thế nhưng có sao đâu? Đời này ai khác, chỉ mình thôi.
      Last edited: 27/2/16
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 9.2


      Sau khi rời khỏi nhà họ Triệu, Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân vẫn có chút bất mãn, bọn họ vất vả làm công nhiều năm, tự nhận gắng hết tâm sức, cuối cùng chỉ vì chuyện tình cảm của con mà phải chào giã từ, có là người thành đến đâu vẫn oán trách vài câu. -leqd- Nhưng khi bắt đầu cuộc sống mới, bọn họ liền phát cảm giác mới mẻ, ngày xưa làm nhân viên chỉ có thể nghe lệnh làm việc, tại chuẩn bị mở tiệm ăn do mình làm chủ, có kiếm được tiền chỉ là thứ yếu, chủ yếu nhất vẫn là chính mình quyết định, niềm vui gây dựng nghiệp liền tăng lên gấp bội.

      Lưu Mỹ Châu nhìn cha mẹ bận bịu mà vẫn vui vẻ, cũng yên lòng chút, nếu cảm giác tội lỗi của khó có thể giảm bớt.

      Mỗi sáng, Triệu Nghị Nhiên đều lái xe tới đón bạn , bất kể Mỹ Châu là làm hay học, đều muốn cho mọi người biết, và Mỹ Châu chính là đôi tình nhân ân ái, có bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì có thể thay đổi này.

      Trong lúc đó, cũng đồng thời thể nghiệm khoái cảm được giải phóng, phải theo khuôn phép cũ, cần để ý hình tượng. Chững chạc thành thục đều là mây bay, nhớ lại tuổi thơ và thời niên thiếu của đều trôi qua quá áp lực, đến 30 tuổi mới có đột phá, cảm giác tự do đương sung sướng, khiến khẳng định cuộc đời này sống uổng phí.

      "Cha, mẹ, chào buổi sáng!" Vừa vào cửa, Triệu Nghị Nhiên liền gọi vợ chồng họ Lưu như thế, mặc dù vẻ mặt hai vị trưởng bối đều cứng ngắc, nhưng tin rằng gọi lâu biến thành .

      Lưu Mỹ Châu thầm buồn cười, ngay cả chính cũng chưa quen, khó trách cha mẹ lại khiếp sợ đến thế. Triệu Nghị Nhiên này có thể co được duỗi được, quả nhiên phải người bình thường mà!

      đúng là ''giơ tay đánh người có khuôn mặt tươi cười'', trừ con mình ra, đây là lần đầu tiên Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân bị người khác gọi là "cha mẹ", nhất thời thể thốt ra câu ngoan độc rằng "Ai là cha mẹ của cậu?", đành phải yên lặng gật đầu chứng tỏ có nghe .

      "Mọi người ăn sáng sao? Con quấy rầy cả nhà chứ?" Triệu Nghị Nhiên tươi cười hỏi, còn nhiệt tình hơn so với lúc tiếp đón khách hàng lớn.

      Lưu Mỹ Châu thừa cơ mời: "Nghị Nhiên, có muốn ăn chút ? Cha mẹ em muốn mở tiệm ăn sáng, gần đây đều nghiên cứu món ăn, em ăn quen nên có ý kiến thích hợp, nghiên cứu giúp họ chút ."

      "Vậy tốt quá, vừa nhìn cảm thấy rất đói bụng, cha mẹ, con có thể ăn cùng ạ?" Triệu Nghị Nhiên dò hỏi ý tứ của cha mẹ vợ trước, dám lập tức ngồi xuống.

      Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân bất đắc dĩ liếc nhau cái, ra họ nào có tư cách từ chối, vì dáng vẻ cầu xin của con , họ chỉ do dự mấy giây rồi gật đầu. Dù sao làm cả bàn lớn cũng chẳng thể ăn hết, nhiều người chia sẻ cũng tệ.

      Triệu Nghị Nhiên mới ăn vài miếng liền khen ngợi: "Ăn rất ngon! dầu mỡ cực kỳ khỏe mạnh, về sau con tới ủng hộ mỗi ngày, còn giới thiệu bạn bè đến ăn nữa."

      Lưu Mỹ Châu nhìn ý cười trong mắt cha mẹ nhưng họ vẫn chịu mở miệng, đành phải lên tiếng thay: "Vậy cám ơn nhé, về sau em mời ăn bữa sáng, đưa em làm, có được ?"

      "Dĩ nhiên rồi, lời định." Triệu Nghị Nhiên rất thích cách chuyện thoải mái của bạn , giữa hai người nên nỗ lực vì nhau, cũng ham tài sản và địa vị của , mặc dù chẳng ngại chia sẻ với . biết hơn hai mươi năm, hơn nữa hai năm qua còn ở chung sớm chiều, nếu như còn nhìn lầm người dứt khoát chọc thủng hai mắt mình, tìm miếng đậu hũ đâm chết .

      diieennn.,.,da,,....annn,,,.le....qu,,,ý.....donnnn

      Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân nhìn con cùng con rể ( bị gọi là cha mẹ rồi, thể thừa nhận) ở chung, thầm nghĩ thế giới này là có đủ những điều lạ, con vốn hay xấu hổ trở nên hoạt bát, thiếu gia vốn xa cách lại thành thân thiết, hai đứa còn trở thành người , cũng quan tâm lời rèm pha, chỉ muốn vượt qua muôn vàn khó khăn để ở chung chỗ.

      Lúc trẻ, vợ chồng họ là nhờ người quen giới thiệu, hai bên gia đình cũng đều tán thành, trong quá trình chung sống có sóng gió gì. Cản trở lớn nhất chính là trận tai nạn xe cộ sau khi kết hôn kia, bởi vì cùng chung hoạn nạn mới kích thích chân tình, từ đó ngoại trừ quý trọng lẫn nhau, còn xem con thành bảo bối quan trọng nhất. -lequydon- Hôm nay con khỏe mạnh bình an lớn lên, tìm được bạn trai môn đăng hộ đối, bọn họ phản đối nữa cũng nỡ gậy đánh vỡ uyên ương, đành phải vừa vừa nhìn, dù sao chăng nữa cũng phải là chỗ dưa vững chắc nhất của con .

      Ăn sáng xong, Triệu Nghị Nhiên và Lưu Mỹ Châu cùng nhau dọn dẹp bàn ăn, rửa sạch bát đũa, mặc kệ Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân khéo léo từ chối, kiên trì giống như hai đứa con hiếu thuận. Hai vị trưởng bối thấy vậy liền có chút lệ nóng doanh tròng, nếu con rể đừng quá ưu tú như vậy bọn họ nhất định vui mừng đến ngủ yên.

      "Cha, mẹ, chúng con ra ngoài trước ạ." Lưu Mỹ Châu cầm ba lô lên, theo thói quen giao cho bạn trai, bên trong là đồ dùng cho làm và học, nặng trĩu giống như muốn rời nhà trốn . Triệu Nghị Nhiên sợ bị đau vai, chỉ cần ở chung cầm giúp .

      "Ừ, các con đường cẩn thận." Lâm Ngọc Trân thu hết hành động đạt chuẩn của con rể vào trong mắt, đương nhiên là khá hài lòng, rồi chợt nghĩ đến chuyện lớn.

      "Mỹ Châu, con nên tự mình lái xe, để Nghị Nhiên lái cho an toàn."

      "Con thi được bằng lái nửa năm rồi, lái xe thành vấn đề mà." Lưu Mỹ Châu tự nhận chưa từng gây tai nạn hay vi phạm luật giao thông đường, tại sao mọi người vẫn chẳng có lòng tin với vậy? Cũng chỉ là đuôi xe nhà mình bị xước mấy (mười) lần thôi mà!

      Lâm Ngọc Trân muốn tranh luận với con , chuyển sang con rể : "Nghị Nhiên, con phải giám sát nó, ngàn lần đừng sơ suất."

      Hai chữ 'tai nạn xe cộ' là điều kiêng kỵ nhất trong lòng vợ chồng họ Lưu, tuy bọn họ rất đồng tình việc con nên học nhiều kỹ năng, nhưng lúc thấy con lái xe liền thay đổi suy nghĩ.-leq4d0n- Thầm nghĩ tốt nhất vẫn nên để người bình thường lái hơn, cái gọi là người bình thường chính là biết nhận thức phương hướng, có cảm giác về gian, hơn nữa tay chân phải nghe đại não chỉ huy.

      "Con rất cẩn thận, cha mẹ đừng quá khẩn trương." Triệu Nghị Nhiên lập tức bảo đảm. ra, bình thường trừ khi có làm bạn, Mỹ Châu hoàn toàn dám tự mình lái xe, về điểm này cũng đặc biệt kiên trì, nếu yên tâm.

      Vì lo cho an toàn của Triệu Nghị Nhiên, vốn định chuyện Lưu Chí Đạt đành mở miệng: "Nghị Nhiên, con có mua nhiều loại bảo hiểm ? Hôm nào rảnh cha giới thiệu cho con."

      Triệu Nghị Nhiên nhất thời sửng sốt, Lưu Mỹ Châu híp mắt cười : " phải cha em chào bán bảo hiểm đâu, ông ấy chỉ sợ ngồi xe em lái gặp nguy hiểm thôi."

      " ra là thế, xem Mỹ Châu mua những loại bảo hiểm nào, con liền mua theo ấy." Triệu Nghị Nhiên quyết định biết lắng nghe, nếu chút tiền đó có thể mua được an tâm rất thích nghe theo ý cha mẹ vợ.

      "Được, ngày mai cha lấy cho con xem." Rốt cuộc Lưu Chí Đạt cũng có cảm giác làm cha vợ, đúng là tệ.

      Lưu Mỹ Châu nắm tay bạn trai tạm biệt cha mẹ, khi hai người cùng ra khỏi cửa, bước chân vô cùng nhàng, tâm tình cực kỳ vui vẻ, trước khi lên xe còn trêu chọc : " đúng là biết ứng xử, trước kia lại chưa từng phát ra miệng ngọt như vậy."

      "Cái này gọi là tùy cơ ứng biến, chỉ cần có mục tiêu ràng, có lừa gạt trái phép, đều làm được hết."

      "Hả? Hôm nào bán em đó chứ?"

      "Ngàn lượng bán, ngay cả trăm ngàn lượng cũng có, sao nỡ bán em ?" vươn tay xoa xoa gương mặt , cực kỳ thích cảm xúc mềm mại này.

      Nhìn nụ cười tự tin mà chói mắt kia, nhất thời hoảng hốt, mình xứng với sao? Mặc dù , cam kết với nhưng vẫn có chút cảm giác hư ảo, chừng trọng sinh chỉ là giấc mộng, chừng tỉnh mộng trở về trước kia.

      Khi mở cửa xe giúp , lại thấy đứng ngẩn người biết suy nghĩ gì.

      "Sao vậy?"

      "Nghị Nhiên, có lúc em cảm thấy mình giống như nằm mộng, chờ tỉnh mộng tất cả đều biến mất."

      "Tại sao lại nghĩ như thế? Là chưa cho em cảm giác an toàn sao?" thích cách u ám đó của , bọn họ có thể nhau cũng chẳng dễ dàng gì, cùng nhau kiên trì vững bước, sao còn cảm thấy là mộng được?

      Lưu Mỹ Châu lắc đầu, quyết định ngồi vào ghế lái, lên tinh thần : "Là vấn đề riêng của em, hôm nay để em lái xe , em muốn học nhiều chút, về sau mới có thể giúp được ."

      có thể hiểu được lo lắng của , chỉ là bé ngốc này sao còn chưa hiểu tâm ý của , mặc kệ có năng lực, có tài giỏi hay , chỉ cần tình thuần khiết vô tư của , cũng đủ để quyết lòng bảo vệ .

      Có lẽ vì gần đây gặp chút trắc trở, hơn nữa tự tin của chưa đủ, mới có thể nhất thời cảm thán như vậy. -leqydn0- nguyện ý chờ từ từ hiểu ra, thời gian chứng minh , hai người họ chính là trời sinh đôi.

      Phụng mệnh lệnh của cả, Triệu Thái Nhiên và Triệu Yên Nhiên ở lại Đài Loan hơn ba tháng, đây là khoảng thời gian ở nhà dài nhất của bọn họ từ lúc trưởng thành đến nay. Vậy mà Triệu Cẩm Bằng và La Thanh Dao tuyệt vui mừng, thậm chí còn cầu đôi song sinh mau chóng cuốn xéo, nếu bọn họ bị tức đến đoản mệnh giảm thọ!

      Dĩ nhiên, cuối cùng cặp song sinh cũng hề kết hôn, chỉ ầm ỹ quậy phá hồi, lĩnh bao lì xì của cả xong liền vỗ mông chạy lấy người.

      Vợ chồng họ Triệu tống được hai tiểu quỷ khó chơi này liền cảm thấy sảng khoái tinh thần, con trưởng lại mang tin tức chấn động cho bọn họ.

      Dạo gần đây, Triệu Nghị Nhiên luôn là ''thần long thấy đầu thấy đuôi'', hiếm khi dùng cơm tối cùng cha mẹ, chờ tới lúc quản gia mới bưng trái cây và trà bánh lên mới lạnh nhạt tuyên bố: "Cha, mẹ, con muốn dọn ra ngoài, tìm xong phòng ở, cuối tuần liền chuyển ."

      "Hả?" Triệu Cẩm Bằng và La Thanh Dao cực kỳ kinh sợ.

      Đứa con này 30 tuổi rồi chứ đâu còn là mười mấy hai mươi tuổi, sao bây giờ mới xuất thời kỳ phản nghịch vậy? Là phản nghịch lúc trưởng thành, hay là khủng hoảng trước trung niên?

      "Cha mẹ yên tâm, mặc dù con dọn ra ngoài vẫn gánh vác trách nhiệm của công ty và gia đình, mỗi tuần trở về dùng cơm ít nhất hai lần, có chuyện gì cha mẹ có thể gọi con bất cứ lúc nào, con quên mình là con của ai."

      "Con có ý gì? Bởi vì cha phản đối con kết hôn với Mỹ Châu, nên còn dùng cách này để bày tỏ kháng nghị?" Gần đây, Triệu Cẩm Bằng bị cặp sinh đôi chọc cho tóc sắp bạc trắng nên đối với việc con trai ở chung chỗ với Mỹ Châu chợt cảm thấy có gì ghê gớm (so với người da đen hoặc đồng tính đúng là nhặt). Nhưng chỉ là ý nghĩ thoáng qua mà thôi, thực tế ông đồng ý hôn này.

      diên..,.,dan,,...le,...,qu4444,,,,d00nnnn

      La Thanh Dao nghe xong cũng vui vẻ, nhưng bà bị cặp sinh đôi chọc cho hao tâm tổn sức, tại có nổi giận vẫn rất ôn hòa, vì thế bà liền hướng dẫn từng bước: "Nghị Nhiên, con còn trẻ nữa, mẹ giới thiệu vài người cho con, cứ từ từ xem, từ từ chọn lựa được ?"

      Triệu Nghị Nhiên càng thêm thờ ơ với phản ứng của cha mẹ, dùng giọng điệu bình thản lên quyết tâm khác thường của mình.

      "Từ đến lớn con chưa từng làm chuyện tùy hứng gì, chỉ có chuyện kết hôn với Mỹ Châu mà thôi, nhất định phải làm theo tâm ý của con. Thái Nhiên và Yên Nhiên đều có thể hành động tùy ý, tại sao con lại được? Bởi vì con khá có ý thức trách nhiệm, nhất định phải hy sinh cảm nhận chân của mình?"

      Triệu Cẩm Bằng và La Thanh Dao nhất thời nghẹn lời, bởi vì con trai trưởng hoàn toàn là , nếu Nghị Nhiên phải là người chín chắn bọn họ cầu nhiều như thế. Cặp song sinh hết thuốc chữa rồi, nếu Nghị Nhiên cũng tạo phản bọn họ nên giấu mặt mũi vào đâu đây?

      "Có thể cha mẹ biết, con từng muốn thành nghệ sĩ nhạc." Triệu Nghị Nhiên bình thản , nhưng nội tâm kích động chỉ có mình hiểu thôi.

      Triệu Cẩm Bằng và La Thanh Dao đúng là biết, ba đứa con đều học qua piano cùng violin, nhưng bọn họ cho rằng đó chỉ để bồi dưỡng tính cách, bồi dưỡng khí chất, dù sao con nhà giàu đều phải học, học chuyên sâu lại nhiều.

      Nếu như Nghị Nhiên theo con đường nhạc, vậy gia nghiệp để cho ai thừa kế, ai quản lý đây? -leqd- Thái Nhiên và Yên Nhiên trông cậy được rồi, kiếm được nhiều tiêu cũng nhiều, hoàn toàn có khái niệm về tiền bạc. Hai người chính là sợ hai đứa bé quá phá của nên mới hy vọng con trai trưởng gánh vác trách nhiệm.

      "Lúc nào con có suy nghĩ ấy?" Triệu Cẩm Bằng chỉ biết con trai cất giữ rất nhiều đĩa nhạc, trước kia dùng nhạc cụ cũng bảo dưỡng định kỳ, lại hoàn toàn biết con trai có suy nghĩ đó.

      "Trước 20 tuổi , con mơ ước có thể làm nhạc trưởng, có dàn nhạc của riêng mình và biểu diễn."

      "Sau 20 tuổi sao?" La Thanh Dao cố gắng dịu giọng hỏi, rất sợ chọc giận đứa con lý trí này.

      "Con buông tha, bởi vì Thái Nhiên và Yên Nhiên đều chịu nổi gò bó, con thể để cha mẹ thất vọng. Con nhớ vào ngày sinh nhật 18 tuổi của bọn nó, Thái Nhiên thi được bằng lái xe, hôm sau liền ra nước ngoài tham gia đua xe, còn Yên Nhiên cầm chứng minh thư ký hợp đồng, hôm sau liền trở thành người mẫu. Hai đứa đều hề thương lượng với cha mẹ về những chuyện này, tất cả đều tự mình làm chủ."

      "Đừng nữa, lúc ấy suýt chút nữa làm mẹ tức chết!" La Thanh Dao vừa nghĩ tới liền nghiến răng nghiến lợi, biết hai tiểu ác ma kia di truyền từ ai nữa? Hy vọng là di truyền cách đời, bà muốn thừa nhận bản thân có liên quan.

      "Con vốn định chuyển tới khoa nhạc, hoặc là chọn học hai bằng, thậm chí là du học, nhưng khi thấy hai người phiền não như vậy, con liền quyết định buông tha nhạc, chuyên tâm học tốt ngành quản trị kinh doanh, sau khi tốt nghiệp đến thẳng công ty làm việc."

      Nghe con trai bình tĩnh trần thuật về bản thân, Triệu Cẩm Bằng khỏi có chút áy náy : "Nghị Nhiên, những năm qua con vất vả rồi."

      "Có thể con người của con đủ nhiệt tình, mới có thể dễ dàng thỏa hiệp với thực tế, được sống thoải mái giống Thái Nhiên và Yên Nhiên. -lqd0- Con luôn cho rằng kết hôn chính là tìm đối tượng thích hợp, sinh vài đứa bé, đào tạo người thừa kế, sống quy củ qua ngày." ra Triệu Nghị Nhiên bỏ xuống những quá khứ kia, bây giờ ra chỉ làm ra vẻ mà thôi.

      "Là Mỹ Châu khiến con phát mình có thể có cuộc sống khác, mặc dù có nhiều kích thích, nhưng cảm giác rất thoải mái, giống như vốn nên là như vậy, chỉ cần có ấy ở bên cạnh, con liền cảm thấy rất thỏa mãn."

      La Thanh Dao vẫn thể hiểu nổi nhóc kia có ma lực gì, nhưng bà thử đứng lập trường của con trai mà phân tích, "Bởi vì Mỹ Châu là trợ lý của con, thường xuyên giúp con làm việc này việc kia, con mới có thể cảm thấy con bé dịu dàng săn sóc, là khác làm trợ lý cũng vậy thôi."

      " giống nhau, tự con biết, Mỹ Châu phải là bất kỳ khác, con 30 tuổi rồi, hiểu lầm tình cảm của chính mình."

      Triệu Cẩm Bằng vẫn chưa nhận ra khác biệt, nhưng ông biết tiếp tục phản đối chỉ phản tác dụng.

      "Con suy nghĩ thêm , dọn ra ngoài cũng được, mọi người cẩn thời gian để tỉnh táo."

      "Vâng, cứ vậy , con về phòng nghỉ ngơi trước."

      Triệu Nghị Nhiên nghĩ thầm: mình ba mươi tuổi mới dọn ra ngoài, bình quân mà là khá muộn, em trai em vừa tròn mười tám tuổi có thể cao chạy xa bay, vì vậy hề có cảm giác tội lỗi với cha mẹ. Dù sao về thăm nhà theo định kỳ, so với cặp sinh đôi quanh năm chơi bời ở nước ngoài, có thể coi là hiếu tử điển hình rồi.
      Last edited: 27/2/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 10


      Từ đó về sau, sinh hoạt của Triệu Nghị Nhiên có quy luật mới, buổi sáng thứ hai đến thứ sáu, lái xe đến tiệm cơm nhà họ Lưu ăn sáng, cùng ăn bữa sáng với bạn Lưu Mỹ Châu, vài câu với cha mẹ vợ, sau đó đưa bạn làm hoặc học.

      Sau khi tan việc nếu như phải tiếp khách, và bạn hẹn hò, bởi vì có hàng núi việc nên hai người rất ít khi hẹn hò ở ngoài. phải hẹn ở văn phòng chính là đến chỗ ở của , công tư bất phân, vừa làm việc vừa ân ái, cuối cùng đưa về nhà trước mười giờ tối. Đây là cam kết của với cha mẹ vợ, trước khi kết hôn dù sao cũng phải có chút quy củ.

      Cuối tuần, mỗi người đều làm bạn với cha mẹ, dĩ nhiên cũng kết nối tình cảm bằng điện thoại, e ngại để người nhà biết bọn họ kết giao.

      Có loại bản lĩnh gọi là "nước chảy đá mòn" , Triệu Nghị Nhiên quyết định phải kiên trì tới cùng, tin tưởng ngày cha mẹ đồng ý.

      Triệu Cẩm Bằng và La Thanh Dao đúng là bị ảnh hưởng, năng lực của quản gia mới tới tệ, nhưng lại hiểu bọn họ thích gì, tất cả đều phải thích ứng lại lần nữa. Mặc dù chủ nhật con trưởng có trở về dùng cơm, nhưng trước kia là mỗi ngày đều nhìn thấy, bây giờ trong nhà hình như chỉ còn hai thân già đơn.

      Hơn nữa, bọn họ thấy vài bạn bè có niềm vui thú của người già, sao bọn họ vẫn chưa đuổi kịp tiến độ vậy? -leqydon- Cặp nam nữ sinh đôi kia chẳng còn mong đợi gì rồi, Triệu Nghị Nhiên là đứa con duy nhất có thể kết hôn sinh con vẫn chống đối, trừ con của quản gia trước cưới ai cả, nếu như đồng ý, nó có thể độc thân đến già.

      Trận giằng co trong hòa bình này, hai bên đều yên lặng theo dõi biến hóa, có xung đột kịch liệt cũng có uy hiếp cụ thể, chỉ xem ai thiếu kiên nhẫn trước, rốt cuộc gừng càng già càng cay, hay là người trẻ tuổi có quyết tâm? Tất cả còn chờ thời gian tiết lộ đáp án.

      Đảo mắt trôi qua hai năm, Triệu Nghị Nhiên người cũng như tên, hoàn toàn tỏ "dứt khoát" của mình cho mọi người xem. Mặc kệ cha mẹ phản đối, mặc kệ lời ong tiếng ve, vẫn tiếp tục sống mình ở bên ngoài, tiếp tục qua lại với bạn , tiếp tục lấy lòng cha mẹ của bạn , chuẩn bị hết tất cả, chính là muốn kết hôn với người con .

      Mùa hè bước đến, Lưu Mỹ Châu thuận lợi tốt nghiệp đại học, thành tích ưu tú còn làm đại biểu cho sinh viên tốt nghiệp, Triệu Nghị Nhiên tự mình tặng hoa đồng thời còn dùng cái hôn công khai chủ quyền của mình, khiến cho vài thanh niên ái mộ bỏ cuộc giữa chừng.

      Tổng bộ công ty Kình Vũ, Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào đảm nhiệm chức trợ lý đặc biệt của chủ tịch Triệu nữa, chia ra làm quản lý các bộ phận khác nhau, nhưng mà bọn họ vẫn thường xuyên trở về tụ tập cùng thủ trưởng và em . -leqydn- Bốn người giống như nhóm bạn già, cười cười khá hòa hợp.

      Sau khi hai vị đàn chuyển đổi chức vị, Lưu Mỹ Châu thành trợ lý duy nhất chủ tịch, gần đây còn là thầy dạy, dẫn dắt hai trợ lý mới vào. Cũng giống như năm đó, truyền kinh nghiệm từ công việc ghi chép, bắt đầu dạy từ pha trà và nghe điện thoại, từng bước dẫn dắt đồ đệ thích ứng công việc.

      Tiệm cơm của vợ chồng họ Lưu buôn bán cũng khá tốt, bởi vì món ăn của bọn họ khác với bình thường, trung tây kết hợp lại hay đổi món, rất được hàng xóm xung quanh khen ngợi. Gần đây có lão già đặc biệt tới đó, chính là ông chủ trước - Triệu Cẩm Bằng, ông chịu nổi cuộc sống về hưu nhàm chán, mặc dù cũng có tham gia vận động và thăm các bạn già, nhưng có ai so được với Lưu Chí Đạt. Bọn họ có giao tình nhiều năm lại từng ở dưới mái nhà, em ăn ý thể thay thế được.

      Triệu Cẩm Bằng tự nhủ, ông chỉ tiện đường tới ăn bữa sáng mà thôi, nhưng mỗi lần đến đều yên vị đến trưa, cuối cùng còn giúp việc chào hỏi khách nhân, thu tiền, trả tiền, chỉ có thể ông đúng là ăn no rửng mỡ, nhàn rỗi hốt hoảng mới đến tìm việc làm.

      bao lâu La Thanh Dao cũng tới đây, bởi vì mỗi ngày Triệu Nghị Nhiên đều đến tìm Lưu Mỹ Châu, bà muốn ăn sáng cùng con trai đành phải tự mình đến thôi.

      Cứ như vậy, ba người nhà họ Triệu thường xuyên đến tiệm cơm báo danh, vợ chồng họ Lưu cũng cố tỏ vẻ nữa, vì hạnh phúc của con , bọn họ nguyện ý biến chiến tranh thành tơ lụa.

      Thời gian như nước chảy lẳng lặng trôi , đêm trước ngày sinh nhật của Lưu Mỹ Châu, Triệu Nghị Nhiên hẹn cùng nhau làm thêm giờ, đợi hai người ăn uống đơn giản xong, bâng quơ: "Mỹ Châu, ngày mai chúng ta đến tòa án đăng ký thôi."

      "Đăng ký?" Lưu Mỹ Châu hoang mang nháy mắt mấy cái, "Đăng ký cái gì? Có liên quan gì đến sinh nhật em?"

      " muốn đăng ký kết hôn với em, về sau sinh nhật của em và ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta là chung ngày, chắc chắn quên." dám chắc mình vĩnh viễn quên, để cho an toàn, dứt khoát gộp hai ngày trọng đại lại, ấn trượng nhất định khắc sâu.

      "À? Tại sao đột ngột vậy?" ngàn lần ngờ vào buổi tối tăng ca, còn ăn cơm hộp, được bạn trai cầu hôn bằng lý do đặc biệt như thế, nên rất có sáng ý hay quá nhàm chán đây?

      " chờ đợi quá lâu, từ lúc em mười tám đến hai mươi hai tuổi, cũng bốn năm rồi còn chưa đủ sao?"

      "Nhưng chưa cầu hôn, cũng có nhẫn....." phải thích bắt bẻ, nhưng đây cũng quá tùy ý ?

      di,i.,e,,,n,...da,,,,n....le..,,...qu.,,,,y....do,,,nnn

      Này vẫn còn là qua loa? lập tức đứng dậy tuyên bố: "Được, hôm nay tăng ca đến đây chấm dứt, bây giờ chúng ta mua nhẫn thôi."

      Nghe mua nhẫn mà cứ như mau rau vậy, nghe trước hôn nhân giá trị của phụ nữ nữ cực cao, sau khi cưới sau rớt thảm hại, vì vậy đảo mắt vòng, nhàn nhạt trả lời: " mua của , có liên quan gì đến em?"

      "Mỹ Châu!" dứt khoát bế lên đùi mình, hai cánh tay nhốt chặt thân hình nhắn, chuyên chú nhìn : "Chẳng lẽ em muốn gả cho ? Em còn trẻ, mới 22 cái xuân xanh, lại lớn hơn em mười tuổi, thanh xuân của đàn ông là có hạn, bây giờ em được chê già đó."

      "Khuôn mặt hề già chút nào, nhưng lại chuyện như ông già." bị chọc cho nhịn được cười, ra trông chẳng khác gì so với bốn năm trước, vẫn là người đàn ông mà say đắm.

      " ư? Em phải khích lệ nhiều, cho thêm chút cảm giác an toàn nữa, mới có thể xác định mình hề nằm mộng."

      "Đừng dùng lời của em mà em, đáng ghét!" lại cần người khích lệ à? Người đàn ông tâm tính cao ngạo này biết diễn trò, ràng là thấy dễ bắt nạt, cố ý ngược kích thích .

      " nghiêm túc đó, mỗi ngày đều muốn dẫn em đăng ký, cần long trọng phô trương, cũng cần khách quý chúc mừng, chỉ muốn nghe người khác gọi em là Triệu phu nhân."

      "Triệu tiên sinh, cầu của ngài chỉ có vậy thôi à?"

      "Dĩ nhiên, còn muốn ngủ chung với em, cùng nhau rời giường, sau đó sinh bốn, năm đứa bé, chờ bọn nó lớn lên có bản lĩnh, chúng ta liền ném công ty cho chúng, sau đó cùng du lịch vòng quanh thế giới. là nghệ sĩ chơi nhạc đường phố, em phụ trách thu tiền là được rồi."

      "Làm ơn, ai muốn sinh bốn, năm đứa con với ?" tên Mỹ Châu chứ phải là heo mẹ nhé, sao mà sinh được nhiều như thế?

      dieienn,n,,,da,,,nnnnn......le?????qu,,,,ý.....do,,,,,n

      "Em còn trẻ, kể từ bây giờ có thể sống thêm vài chục năm nữa, cảm thấy sinh nhiều hơn hai đứa mới tốt. Ít nhất phải có đứa hứng thú với kinh doanh, những đứa khác có thể tự do phát triển, như vậy phải rất hoàn mỹ sao?" lấy chính mình làm ví dụ, có vài đứa con chẳng cần buồn lo nữa, nếu chỉ sinh , hai đứa, áp lực của bọn nó rất lớn.

      "Cái gì với cái gì ạ? Lộn xộn lung tung quá!"

      "Lộn xộn chỗ nào? ràng rất có đạo lý mà!"

      Hai người đều ra suy nghĩ của mình về hôn nhân và gia đình, hồi đấu võ mồm, hồi ôm hôn, lâu vẫn chưa thể dừng lại.

      Cuối cùng bọn họ vẫn mua nhẫn, bởi vì Triệu Nghị Nhiên sớm đặt mua rồi. Tuần trước đến thăm quan Châu Bảo Hành của mẹ mình, chọn mua cặp nhẫn cưới, biết mẹ nhất định biết, cha cũng ngoại lệ. Nếu đến tại cha mẹ vẫn chưa coi như họ ngầm đồng ý.

      Ngày mai thôi, sắp cưới được người con rồi, mấy năm qua nhìn trưởng thành mỗi ngày, càng ngày càng trở nên xinh đẹp động lòng người. -leqyd- Nếu trói buộc bằng hôn nhân, cách nào yên tâm để ra ngoài mình, đợi đeo nhẫn cưới vào, những người đàn ông nhàm chán kia phải cút sang bên.

      Mặt khác chính là cần đưa về trước mười giờ tối, sau này có thể về rất muộn, bởi vì bọn họ sắp có nhà của riêng mình, mái nhà có thể để trái tim nghỉ ngơi .

      Vào ngày sinh nhật lần thứ 22 của Lưu Mỹ Châu, chủ tịch công ty Kình Vũ và trợ lý đặc biệt đều xin nghỉ, bởi vì bọn họ vừa khéo phải đăng ký kết hôn.

      Đến tòa án quận, đảm nhận việc làm chứng là hai ông mối Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào, chứng kiến nghi lễ kết hôn giữa Triệu Nghị Nhiên cùng Lưu Mỹ Châu. Chú rể và dâu đều ăn mặc cực kỳ nghiêm chỉnh, chú rể mặc âu phục giày da, dâu mặc váy trắng, còn cầm bó hoa hồng đỏ, truyền thống mà kinh điển.

      Nghi thức tương đối đơn giản nhưng vẫn rất trang trọng, sau khi quan toà hỏi xong hết lời thề, phát cho bọn họ tờ hôn thú, tuyên bố bọn họ là vợ chồng hợp pháp, chú rể và dâu liền đeo nhẫn cho nhau, ôm rồi hôn , liền hoàn thành chuyện kết hôn lớn của đời người này.

      Giữa trưa đặt phòng ở khách sạn, dâu chú rể và hai người làm chứng cùng nhau dùng cơm ăn mừng. Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào đều dâng lên quà tặng, chúc mừng 'tình văn phòng' của hai người đơm hoa kết trái. Từ coi trọng biến thành kết thúc đẹp, từ có khả năng biến thành đúng là như thế, sức mạnh của ái tình vĩ đại!

      Triệu Nghị Nhiên biết hai vị quản lý chỉ xin nghỉ nửa ngày, sau khi cơm nước no nê liền tuyên bố giải tán: "Được rồi, các cậu về công ty , tôi và Mỹ Châu còn có việc, ngày mai gặp."

      "Dạ, chủ tịch Triệu, Triệu phu nhân xin thong thả ạ." Kha Bỉ Hào bật cười ha hả, sớm muốn xưng hô như thế rồi.

      Lưu Mỹ Châu mỉm cười xấu hổ : " Kha, Kiều, hai người cứ gọi là Tiểu Châu hoặc em , em nghe quen rồi mà."

      "Bọn gọi là em chủ tịch Triệu thành em rể của bọn à?" Kiều Đan Thư cũng dám chiếm tiện nghi của cấp .

      "Tùy tình huống , nếu tôi biểu tốt các cậu có thể gọi tên tôi, nếu tôi biểu tốt tôi gọi các cậu là ." Trong công việc, Triệu Nghị Nhiên thể mang theo tình cảm cá nhân, nhưng trong lòng sớm xem hai người này là bạn bè, em tốt.

      Kha Bỉ Hào khí phách mười phần, đồng ý : "Được, quyết định như vậy , Nghị Nhiên, cậu phải đối xử tốt với em Tiểu Châu của chúng tôi, nếu kẻ làm cả như chúng tôi nhất định cho cậu đẹp mặt."

      "Cảm tạ hai vị đàn , hoan nghênh giám sát chỉ ra lỗi sai bất cứ lúc nào." Triệu Nghị Nhiên tính trước, vàng sợ lửa.

      "Em cũng cám ơn hai vị đàn , hôm nào đến nhà chúng tôi dùng cơm nhé." Từ , Lưu Mỹ Châu là con trong nhà, biết cảm giác có chị em là như thế nào, tại có hai đàn làm chỗ dựa, lúc gây với chồng có thể lớn tiếng rồi.

      Sau khi ra khỏi khách sạn, vợ chồng son liền tự gọi về nhà, báo cáo với cha mẹ hôm nay bọn họ đăng ký kết hôn, quả nhiên nhận được trận kinh hô liên tục, nhưng quá nghiêm trọng như bọn họ tưởng tượng. l3q4d0n- Dù sao trải qua khoảng thời gian dài tỏ thái độ cùng tranh thủ, cha mẹ hai bên chuẩn bị tốt cho ngày này, giống như lý thuyết nấu ếch xanh, dần dần trăm hay bằng tay quen.

      chuyện điện thoại xong, hai người liền đến trung tâm thương mại dạo cả buổi chiều, mua sắm đồ dùng cho gia đình mới, ngờ lại mua đến mỏi tay, may là gọi tài xế tới giúp đỡ, chiến lợi phẩm chất đầy hai xe.

      Sẩm tối, lúc chim bay về tổ, vợ chồng mới cưới liền quay về nhà họ Lưu trước, Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân chuẩn bị bữa tối. Mấy ngày qua, họ đều thu những biểu của Triệu Nghị Nhiên vào trong mắt, thể phủ nhận cố chấp và lưu tâm của , huống chi tại còn hành động, kết hôn rồi chẳng lẽ lại bảo bọn họ ly hôn?

      "Cha, mẹ, chúng con về rồi." Triệu Nghị Nhiên kiên trì gọi cha mẹ hai năm, cuối cùng cũng đợi được ngày danh chính ngôn thuận này, vì vậy nụ cười của vô cùng rạng rỡ, vô cùng sung mãn.

      "Hai con xem TV trước , đợi lát nữa là có thể ăn cơm rồi, mẹ các con còn làm bánh ngọt cho Mỹ Châu đấy." Lưu Chí Đạt từ phòng bếp ra, dùng ánh mắt trìu mến nhìn hai đứa con, cuối cùng đợi được con có nơi có chốn, hai mươi hai năm trước bọn họ nào có dự đoán được có ngày hôm nay đâu?

      "Cám ơn cha mẹ, hai người vất vả rồi." Triệu Nghị Nhiên dừng lại chút mới : "Con muốn mời cha mẹ con tới đây chuyến, có được ạ?"

      "Dĩ nhiên rồi, chúng ta cũng muốn hàn huyên với bên thông gia chút." Lưu Chí Đạt đồng ý ngay, cần suy nghĩ.



      Triệu Nghị Nhiên lấy di động ra gọi cho cha mình, mới biết cha mẹ đường tới, quả nhiên là tâm ý tương thông, họ cũng biết hôm nay tới nhà cha mẹ vợ nên dứt khoát nắm chắc thời cơ.

      Cứ như vậy, cha mẹ hai bên dùng thân phận thông gia để gặp mặt, khí ngột ngạt. Ngày thường bọn họ đều cùng nhau dùng bữa sáng, tại ăn chung bữa tối là rất bình thường, huống chi còn vì hôn và sinh nhật của con Mỹ Châu, về sau chúc mừng cùng ngày tiện hơn.



      Sau bữa cơm chiều, lúc ăn bánh ngọt, La Thanh Dao lấy ra bộ trang sức do chính mình thiết kế, giao cho Mỹ Châu : "Đây là quà kết hôn mẹ tặng cho con, có thể mẹ chỉ có người con dâu là con, mẹ hết hy vọng với tên nhóc Thái Nhiên kia, còn Yên Nhiên chắc cũng kết hôn. Con cứ nhận , về sau tặng lại cho con hoặc con dâu của con."

      "Cám ơn mẹ, là quá đẹp, con nhất định quý trọng ạ." Lưu Mỹ Châu từng nhận đồ trang sức của bạn trai tặng, cơ bản đặc biệt kích động, nhưng mẹ chồng đưa bộ này có ý nghĩa đặc biệt, cuối cùng được nhà chồng đồng ý, chính thức trở thành dâu cả nhà họ Triệu.

      "Lúc nào làm tiệc mừng? Hình thức được quá tùy tiện, chuyện này hai đứa phải nghe chúng ta." Triệu Cẩm Bằng chỉ sợ vợ chồng trẻ có quan niệm quá tân tiến, đăng ký kết hôn xong chịu tổ chức tiệc rượu lớn. -leqydo- Phải biết ông và vợ từng tham gia nhiều tiệc mừng như vậy, nhà mình lại là lần đầu tiên đãi tiệc mừng, chừng còn là lần cuối cùng, đương nhiên phải ăn mừng linh đình phen. -leqd-

      "Đúng rồi, còn phải gọi Thái Nhiên và Yên Nhiên trở về, nhưng mà bọn nó thể dẫn theo ai về tham gia, chỉ có thể tham dự mình, ngàn lần đừng quấy phá." Đến bây giờ La Thanh Dao vẫn còn sợ hãi trong lòng, nếu gấp gáp bà cũng chẳng muốn gọi cặp song sinh về.

      Tuy tính cách của Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân có vẻ giản dị, nhưng vừa nhắc tới tiệc cưới liền hào hứng bừng bừng. Họ từng chụp rất nhiều hình của con , đến lúc đó cần phải chọn kỹ lựa khéo để trưng bày ra, làm cho mọi người biết trân châu mỹ lệ được nuôi dưỡng như thế nào.

      Đối lập nhau, Triệu Nghị Nhiên và Lưu Mỹ Châu có vẻ khá bình tĩnh, nhàn nhã giống như vợ chồng già. Bọn họ chỉ cần người lớn hai bên đồng ý, cho dù là làm bù nhìn trong hôn lễ cũng được, hình thức có long trọng đến mấy cũng chỉ là hình thức, trong lòng nhận định lẫn nhau mới là quan trọng.

      Sau khi kết hôn, Lưu Mỹ Châu vẫn nghỉ việc, vẫn làm với Triệu Nghị Nhiên, tổng giám đốc Triệu đương nhiên là chủ tịch, Triệu phu nhân là trợ lý đặc biệt của chủ tịch. Tổ hợp như vậy cho dù tới chỗ nào đều khiến người khác chú ý, có thể là ví dụ tốt nhất cho việc ở văn phòng từ tối đến sáng.

      Vợ chồng son vẫn ở lại bên ngoài, cuối tuần liền thay phiên về hai bên nhà dùng cơm, cho đến hai năm sau khi Lưu Mỹ Châu mang thai, Triệu Cẩm Bằng và La Thanh Dao đich thân ra mặt mời ba lần bốn lượt, cuối cùng cũng đón được con trai và con dâu về nhà lớn. Cả nhà dưới đều cùng nhau chuẩn bị nghênh đón sinh linh mới.

      die,ie,n.,.,???d,,,,an,,,,le;;;;qu...,..yy/////do,,,,,n

      Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân cũng hết sức khẩn trương, ngày nào cũng tới nhà họ Triệu báo danh, nấu cái này, hầm cái kia cho con , mục đích chính là muốn ngoại tôn ra đời bình an. Nhớ lại tình huống sinh non Mỹ Châu năm đó, bọn họ cẩn thận cũng chẳng thừa, mặt khác, Mỹ Châu hoàn toàn bị cấm lái xe, cho dù có Triệu Nghị Nhiên cùng cũng được, có mua thêm bảo hiểm cũng đền nổi.

      Bụng Lưu Mỹ Châu càng ngày càng lớn, Triệu Nghị Nhiên dứt khoát mang việc về nhà làm, chỉ sợ có biến hóa lại có cách nào ở bên cạnh vợ. May mà ông trời phù hộ, mặc dù quá trình sinh vô cùng khổ cực nhưng kết quả lại vô cùng hoàn mỹ. Lưu Mỹ Châu vẫn chưa tới 25 tuổi, Triệu Nghị Nhiên còn chưa tới 35 tuổi có hai đứa bé, nam nữ tạo thành chữ "Hảo".

      Ngày đó, canh giữ ở bệnh viện, hai nhà đều vô cùng vui mừng, nhất là Triệu Thái Nhiên và Triệu Yên Nhiên còn dạo chơi trong giới quý tộc độc thân, chỉ có từ ''mừng như điên'' mới đủ để hình dung tâm tình của bọn họ. ai biết trong lòng Triệu Nghị Nhiên rất rối rắm, chỉ vì luôn có chút cảm giác nên lời với các cặp song sinh.

      Trong từ điển cá nhân của , sinh đôi đồng nghĩa với tự do, tùy hứng, phiền toái. Ở khoảng thời gian nào đó từng khiến vô cùng bất mãn song lại thầm hâm mộ, có lẽ có rất ít người làm cha có tâm tình mâu thuẫn giống , nhưng trời mới biết rốt cuộc bị cặp sinh đôi liên lụy biết bao nhiêu, là về tình có thể tha mà!

      Ba tháng sau, vào buổi tối nào đó, Triệu Nghị Nhiên nhìn bà xã cho cặp sinh đôi bú no, liền đặt hai đứa bé vào trong nôi trước mới quay đầu lại, nhịn được đề nghị bà xã: "Mỹ Châu, biết em mang thai rất vất vả, chờ em điều dưỡng tốt thân thể, chúng ta lại sinh đứa nữa được ? Chỉ cần , mặc kệ là con trai hay con đều được, chỉ sinh thêm đứa thôi!"

      " thích cặp sinh đôi sao?" Lưu Mỹ Châu sớm phát , hình như chồng mình có loại khúc mắc kỳ quái.

      "Nếu như là nhà người khác sinh đôi, tất nhiên là sao cả, nhưng nhà chúng ta sinh đôi có thể nhờ vả được, nếu trưởng thành giống như chú và bọn nó phải làm sao?" Triệu Nghị Nhiên bắt đầu có cảm giác tự làm tự chịu, ban đầu kích động em trai em diễn trò lừa gạt cha mẹ, tại cặp nam nữ sinh đôi, có phải là ông trời đặc biệt phái xuống để hành hạ ?

      Lưu Mỹ Châu thầm buồn cười, ngoài mặt lại cố ý oán trách: "Em mất cả ngày mới sinh được hai đứa bé ra, nếu như ghét bỏ cũng đừng quản chúng em, ngày mai em liền mang con về nhà mẹ đẻ ở!"

      "Bà xã đừng nóng giận mà! Đều là sai, xin lỗi nhé!" Công phu dỗ dành bà xã của Triệu Nghị Nhiên tăng lên rất nhiều, đúng lúc thay đổi sách lược : " ra trọng điểm là muốn mời cha mẹ vợ chuyển qua đây, chỉ có nhờ họ chăm sóc bé con mới yên tâm. -leqdo- Em cũng biết cha mẹ dạy được trẻ con, em trai em chính là ví dụ tốt nhất, em cũng hi vọng bảo bối của chúng ta trở nên phản nghịch như vậy chứ?"

      "Mời cha mẹ em chuyển qua đây? Làm quản gia hay là bảo mẫu?" Lưu Mỹ Châu rất có lòng tin với con mình, hề lo lắng tình huống như lời chồng , nhưng vừa nhắc tới cha mẹ, liền có chút cảnh giác.

      "Dĩ nhiên phải làm quản gia hay bảo mẫu, họ là ông bà ngoại của bọn trẻ mà, chuyển qua chính là cùng chúng ta thương bọn trẻ thôi. hi vọng cả nhà cùng chung sống, điều kiện tiên quyết là họ cũng bằng lòng." nào dám coi cha mẹ vợ thành người làm, đâu có bị ngứa da, tuy đôi tay bé của bà xã rất mềm mại, nhưng véo lên người cũng rất đau đó.

      " là hai nhà chúng ta ở cùng nhau? Cùng nhau chăm sóc bọn trẻ?"

      "Ừ" gật đầu cái, mong đợi : "Vốn hai nhà chúng ta chính là ở cùng nhau, rất hoài niệm cảm giác đó, chỉ có điều trước kia là vì quan hệ công việc, tại chúng ta là người nhà, tại sao thể sống cùng nhau?"

      có trả lời ngay, thầm cảm động lúc mới : "Nghị Nhiên, ra là nghĩ cho em hả? biết em rất nhớ cha mẹ, cũng hi vọng ở gần để chăm sóc họ."

      "Đều là mà, cha mẹ em cũng chính là cha mẹ ." hiểu rất tình cảm dành cho cha mẹ vợ, nếu như có thể lựa chọn cha mẹ cho mình, cũng khá thích cha mẹ vợ đó, có tình người hơn so với cha mẹ , có thay đổi nhiều lắm.

      "Để em hỏi cha mẹ trước , chừng họ vẫn còn ngại ngùng đấy."

      "Nể mặt hai đứa cháu bảo bối, tin họ gật đầu đồng ý. ra cha mẹ cũng có ý đó, chỉ là bọn họ ngượng ngùng mở lời, liền dứt khoát để tới làm người phát ngôn."

      "Tất cả đều bị trúng, còn với em làm gì?"

      Nếu bà xã có chút hoang mang đương nhiên phải đề xuất phương án giải quyết: "Vậy ..... để cho em hôn cái nhé?"

      Lưu Mỹ Châu cười hì hì đồng ý, vì thế, hai người liền ôm hôn sâu, hôn đến nỗi vùi mặt trước ngực , hút vài ngụm lương thực của con trẻ. -leqydon- Mùi vị rất thơm, đáng tiếc thể thỏa sức uống đến no nê, nếu bị bà xã ngược đãi trẻ con, chiếm đoạt nguồn dinh dưỡng của hai đứa bé.

      Sau hồi ngọt ngào chết người đền mạng, Lưu Mỹ Châu vừa vuốt chồng tóc, vừa cảm khái : "Nghị Nhiên, có tin rằng con người có kiếp trước kiếp sau ?"

      Triệu Nghị Nhiên là người theo thuyết vô thần, cũng tin có kiếp trước kiếp này, chỉ là nhìn dáng vẻ mong đợi của vợ , liền khẽ mỉm cười : " biết, có lẽ có !"

      "Em nghĩ kiếp trước mình nên kiếp này mới có thể cuồng dại với như vậy." Ban đầu là mơ mộng hão huyền, hôm nay mộng đẹp trở thành , có lúc chính cũng quá tin tưởng, cuộc sống là khó có thể đoán trước!

      "Có lý, đồng ý với quan điểm của em." Triệu Nghị Nhiên cũng tràn đầy đồng cảm, vừa bắt đầu còn chưa làm được gì cho , vậy mà vẫn tin tưởng, thương như vậy, tựa như món quà do trời cao ban tặng. may là biết quý trọng, biết thương, cuối cùng mới có thể nắm chặt tình chân chính này.

      die,,,,ennn....da,,,,,n.....le,,,,qu,,,yyyy....donnnn

      Nếu như gặp người đàn ông khác, dám tưởng tượng là tình cảnh gì, Mỹ Châu đơn thuần nhất định bị thương tổn. từng tự cho là đúng, định giới thiệu đối tượng cho , sau lại nỡ trao cho người ngoài, cảm giác có ai thương hơn , cho nên vẫn để mình nhận , thể buông tay cứ bảo vệ cho tốt vậy.

      "Nếu như có kiếp trước, tin là em trước, nếu như có kiếp sau, bằng lòng em trước có được ?" Phụ nữ hình như rất thích để ý đến trình tự trước sau, cảm giác được có lẽ rất tuyệt mỹ, nếu có cơ hội báo đáp, dĩ nhiên thỏa mãn .

      "Ừ, phải thầm mến em rất nhiều năm, mỗi ngày đều vì em mà viết nhật ký."

      "Được, bà xã là lớn nhất, em sao làm vậy." khó mà tưởng tượng mình thầm mến người nào đó, nếu thích phải theo đuổi sao? Chỉ có điều bà xã cầu ông xã phải có trách nhiệm hoàn thành, chỉ cần hạnh phúc cũng vui vẻ.

      Đêm khuya, Lưu Mỹ Châu hài lòng vùi vào lồng ngực chồng, khép mắt lại chìm vào mộng đẹp. -leq4d0n- tại sợ mình nằm mơ, bởi vì sau khi tỉnh mộng chính là cuộc sống thực tế, tình , tình thân, tình bạn đều quay xung quanh , người có mơ ước, sống ở trong mộng đẹp.
      Last edited: 27/2/16
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Ngoại truyện: Nếu như được sống lại


      Triệu Nghị Nhiên tự nhận chưa từng gặp qua thất bại , bởi vì phần lớn thất bại đều có thể vượt qua, bao gồm buông tha ước mơ nhạc, bao gồm gánh vác trách nhiệm gia tộc, cho dù phải miễn cưỡng chính mình.

      Năm 35 tuổi này, đối với chuyện vợ ngoại tình còn mang thai con của người tình, tuy có phản cảm nhưng chưa đến mức quá kịch liệt, tóm lại sớm ly hôn là được. Còn chuyện Lưu Mỹ Châu chết thảm ngược lại, khiến khó có thể vượt qua được.

      Chẳng ai nghĩ tới Lưu Mỹ Châu chết trẻ, còn là vì về nhà lấy tài liệu, phát vợ cùng người tình bí mật, nhất thời hoảng hốt liền giẫm hụt bậc thang. Mới 25 tuổi chết trước mặt cha mình, ngoại trừ giúp Triệu Nghị Nhiên tố giác vụ bê bối vợ ngoại tình, chính là chết giải thích được, biết có ý nghĩa gì.

      Chú Lưu và dì Lưu chỉ có con bảo bối, nên lần này dĩ nhiên là cực kỳ đau khổ, bỗng chốc già đến mấy chục tuổi. Sau khi làm xong tang , bọn họ quyết định xin nghỉ hưu sớm, rời khỏi chỗ đau thương này.

      Triệu Nghị Nhiên sống chung với người nhà họ Lưu hơn 30 năm, tình cảm thể là hời hợt, cộng thêm chú Lưu từng cứu mạng cha , Lưu Mỹ Châu còn vì hôn nhân buồn cười của mà mất mạng ngoài ý muốn. -lequdo- Vì vậy lén lút bồi thường khoản đáng kể, hi vọng hai người có thể an hưởng tuổi già, mặc dù nhiều tiền hơn nữa cũng đưa con duy nhất của họ về được.

      Đối với tấm bi kịch này, ngay cả cha mẹ, em trai và em cũng cảm thấy đau lòng. Ở trong mắt họ, Lưu Mỹ Châu luôn là bé ngoan, có chút tự ti và xấu hổ, nhưng chưa bao giờ gây phiền phức cho ai. Ở công ty, hai vị trợ lý dìu dắt cũng rất đau xót, luôn cuộc sống quá vô thường, vận mệnh quá tàn nhẫn.

      Sau khi chú Lưu và dì Lưu rời , nhà họ Triệu tuyển quản gia mới, được huấn luyện chuyên nghiệp, làm tốt mọi phương diện, nhưng chẳng biết tại sao vẫn hề có cảm giác thân thiết. Dù sao chú Lưu và dì Lưu làm việc nhiều năm ở nhà họ Triệu, tình cảm tích lũy và ăn ý ai có thể sánh bằng.

      Triệu Nghị Nhiên nhanh chóng xử lý chuyện ly hôn với vợ, lúc ấy còn có quản gia, tài xế, đầu bếp chứng kiến, muốn chống chế cũng được.

      Nếu như Tô Uyển Nghi chỉ là nhất thời hồ đồ, Triệu Nghị Nhiên chưa chắc quyết định ly hôn, nhưng lại mang thai con của người tình, còn là do người đàn ông tên A Huân chủ động thừa nhận. Chuyện phát triển đến nước này, Triệu Nghị Nhiên muốn tiếp tục dây dưa, liền tìm luật sư nhanh chóng làm xong thủ tục ly hôn. -leqyd- Bởi vì chuyện ngoại tình cùng có con riêng, nên Tô Uyển Nghi có tư cách đòi hỏi nhiều, cũng cần trợ cấp tiền nuôi dưỡng, hai người coi như là chia tay gọn gàng, tài sản gì đó đều tự thu hồi.

      vốn cho rằng mình muộn đường con cái, bây giờ lại cảm thấy may mắn vì bọn họ có con, tránh cho sau khi ly hôn dây dưa .

      Tình cảm của với vợ trước vốn rất nhạt nhẽo, ban đầu chỉ cảm thấy điều kiện tương xứng nên đồng ý, dù sao cưới ai mà chẳng được? Dựa vào thân phận và địa vị của , thể nào kết hôn với bình thường được. Về phần em trai và em đều theo con đường kinh doanh, đương cũng dựa theo ý muốn, cha mẹ chỉ có thể gửi gắm vào người con cả là , đối xử bất công như thế, đều có thể vượt qua được.


      Kể từ sau khi kết thúc tang lễ của Lưu Mỹ Châu, Triệu Nghị Nhiên vẫn cảm thấy lồng ngực buồn rầu, thiếu trợ lý có thể tìm thêm, hiệu suất công việc vẫn có thể đảm bảo tốt, nhưng thiếu Lưu Mỹ Châu tựa như thiếu ly nước lọc, vô vị vô sắc lại có thể giải khát tốt nhất.

      Đầu giờ chiều ngột ngạt nào đó, trợ lý Kiều Đan Thư tới trước mặt , lấy ra quyển nhật ký màu đỏ, "Chủ tịch Triệu, lúc tôi sắp xếp lại bàn làm việc giúp Mỹ Châu phát quyển nhật ký này, tôi nghĩ nên giao cho ngài tốt hơn."

      "Đưa tôi làm cái gì? Cậu nên gởi cho cha mẹ ấy." Triệu Nghị Nhiên nghi ngờ .

      "Ngài xem biết, những thứ khác tôi gởi cho cha mẹ Mỹ Châu, xin ngài yên tâm." Vẻ mặt Kiều Đan Thư rất phức tạp, giống như muốn cái gì đó lại ngại ngùng.

      "Ừ, cứ đặt đó ."

      Sau khi Kiều Đan Thư rời , Triệu Nghị Nhiên cũng có lập tức mở quyển sổ kia ra, ngược lại nhắm hai mắt chìm vào hồi ức. đeo mắt kính điềm đạm nho nhã đó, cũng coi như nhìn lớn lên mỗi ngày, còn hơn mười tuổi hương tiêu ngọc vẫn, khiến rất đau lòng, áy náy và hoài niệm.

      Thẳng thắn mà , cái tên Lưu Mỹ Châu đó có chút tục, bản thân cũng là bình thường, tính là thông minh cũng coi là xinh đẹp, ưu điểm duy nhất chính là nghiêm túc, giao cho việc đều làm rất nghiêm túc. Cấp dưới của Triệu Nghị Nhiên hề bình thường, cho nên để Lưu Mỹ Châu làm trợ lý cho , thứ nhất là nể mặt chú Lưu, thứ hai là do cảm thấy Lưu Mỹ Châu quá trung thực, ra ngoài làm việc nhất định thiệt thòi, bằng ở bên cho an toàn.

      Kết quả ở lại bên cạnh tạo thành bi kịch của , ông trời có mắt, có lúc Triệu Nghị Nhiên nghĩ, cho dù là em ruột của mình qua đời, cũng sầu não đến thế.

      Thở dài, cuối cùng Triệu Nghị Nhiên cũng mở quyển nhật ký kia ra, bao lâu sau, liền hiểu được nguyên nhân Kiều Đan Thư muốn lén lút giao cho mình.

      ra đây là bản ghi chép thầm mến, từng có thích , để ý , xem như trọng tâm của cuộc sống, chỉ cần có thể làm chút chuyện cho , vui vẻ ghi lại.

      Tại sao sau khi mất mới để cho biết được bí mật ấy? Tại sao luôn độc thân hề tìm bạn trai? Khi thấy kết hôn với người phụ nữ khác có cảm nhận thế nào? vẫn tiếp tục làm việc bên cạnh , tiếp tục suy nghĩ thay , hy sinh cho , đây rốt cuộc là thứ tình cảm như thế nào?

      Triệu Nghị Nhiên thể thừa nhận, hoang mang rồi.

      Đời này, tiếc nuối lớn nhất của chính là chưa từng qua, mặc dù trước khi kết hôn cũng có vài bạn , nhưng muốn đến lãng mạn triền miên, rung động đến tâm can, tuyệt đối thể nào. -leqydon- Người phụ nữ duy nhất thương trừ mẹ cũng chỉ có Lưu Mỹ Châu thôi, nhưng lại chết vì , ông trời ơi, đây là trò đùa tàn nhẫn biết bao nhiêu!

      Buổi tối hôm đó, mình Triệu Nghị Nhiên ở lại làm thêm giờ, cho đến rạng sáng hôm sau mới xem hết quyển nhật ký, có thể là vì thức đêm nên hai mắt đỏ ửng, thậm chí có hơi ươn ướt.

      Nếu như có thể khám phá cẩn thận chút, nếu như có thể dũng cảm thổ lộ, có lẽ cuộc đời của bọn họ có cái kết hoàn toàn khác. Nhưng "Nếu như" là đại diện cho chuyện chưa từng xảy ra, bọn họ có nếu như, chỉ có bỏ lỡ. Khi khép lại quyển sổ kia, rất khó hình dung rốt cuộc bỏ lỡ cái gì, chỉ biết là suốt đời này có cách nào sống thoải mái. Từng có thầm lặng thương , rồi lại thầm lặng rời , chỉ để lại quyển nhật ký cho , làm chứng cho tình của .

      Mỹ Châu, viên trân châu xinh đẹp nhưng ai phát và quý trọng. Nếu như có thể làm lại lần nữa, có thể cho cơ hội , để cảm nhận được niềm hạnh phúc được thương, để cho nắm chặt phần tình chân thành đó.
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :