1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bỏ mặc người đàn ông kia - Khải Ly (10/10) Hoàn+NT

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 5.3


      Triệu Nghị Nhiên tiếp tục im lặng, cũng biết phải gì, đành lẩm bẩm: "Em.....Chúng ta...."

      Lúc này liền xoay người lại, để cho đứng vững đối mặt với , nhưng đôi tay vẫn buông ra, hai mắt lại càng khóa chặt . Ánh mắt ấy giống như muốn nuốt gọn , như bị đại sư thôi miên, động cũng thể động, toàn bộ thế giới đều mất ý nghĩa, chỉ còn sót lại bọn họ ngắm nhìn nhau.

      "Mỹ Châu......" khẽ gọi giống như thở dài, còn tưởng là mình nghe nhầm, nhưng chuyện tiếp theo tuyệt đối phải là ảo giác, bởi vì cảm nhận được ràng..... hôn !

      Đây là nụ hôn êm ái, mang theo chút dò xét, sợ kinh hoàng đẩy mình ra, sợ nghĩ mình nằm mơ, chờ xác định có ý bài xích, mới chậm rãi tiến sâu hơn,-lequydn- răng môi ngọt ngào quấn lấy nhau, trao đổi mùi vị của nhau. Đồng thời hai tay của cũng tăng thêm lực, ôm chặt vào trong ngực, đường cong kề sát nhau, ràng là hoàn toàn khác biệt, -lequyd-nhưng lại hết sức phù hợp.

      Chuyện vừa xảy ra, Lưu Mỹ Châu khiếp sợ đến thể suy tư, chỉ phản ứng bằng trực giác, bởi vì người hôn , dĩ nhiên từ chối rồi.

      Coi như nằm mộng cũng tốt, muốn cảm nhận tỉ mỉ nụ hôn này, lưu lại ký ức mỹ lệ nhất, vì vậy rên khẽ tiếng, hé môi chờ đón thăm dò của , mặc kệ muốn cái gì đều nguyện ý cho, cầu thắng chỉ cầu thua, dâng tặng mình cho .

      Triệu Nghị Nhiên cảm nhận được phối hợp của , lại càng buông thả dục vọng lan tỏa, ngoại trừ miệng liếm láp đôi tay cũng vuốt ve người , giống như là đền đáp lại công xoa bóp ngày hôm qua. tại đều trả hết cho , nhưng loại xoa bóp này có hiệu quả thả lỏng, chỉ làm cho hai bên càng lúc càng khẩn trương căng thẳng.

      đến có chút ngoài ý muốn, ngờ ở trong lòng lại tuyệt mỹ như thế, thân là đàn ông ngoại trừ hi vọng phụ nữ có tính cách tốt, còn ngầm hy vọng có xúc cảm tốt, mùi vị được. Trước mắt mới có thế thôi mà cảm thấy vô cùng hài lòng, giống như mở ra gói hàng bình thường, mới phát lễ vật bên trong đáng để mình quý trọng.


      Bởi vì chiều cao của hai người khá chênh lệch (1,85cm với 1,58cm), đành phải kiễng mũi chân, còn cúi người xuống, mặc dù vậy nhưng hai người hề oán trách, vô cùng cam nguyện ôm hôn, hận thể dùng băng dính quấn lại với nhau (băng dính có thể chưa đủ lãng mạn, thắt lưng có lẽ tương đối kích thích).

      biết qua bao lâu, cho đến khi hai bên đều thở nổi, mới luyến tiếc buông ra, lý trí còn sót lại cũng dần dần phục hồi.

      "Xin lỗi, ...."

      muốn mình quá xúc động rồi, đầu óc nóng lên liền tự thử nghiệm, nên trước tiên phải ràng chuyện này, đáng tiếc cho cơ hội.

      "Em.....Em về trước đây!"

      muốn nghe xin lỗi, muốn thấy đổi ý muốn xem nụ hôn đó như lỗi lầm, vì vậy xoay người xông về phía cửa phòng, bước chân rất nhanh nhưng hề vấp ngã, đường bình an thuận lợi rời khỏi (lúc này hề đeo kính cũng sao, thần kỳ).

      Triệu Nghị Nhiên đứng tại chỗ ngây ngẩn lúc, cuối cùng vẫn đuổi theo, nhất định phải suy nghĩ thận trọng mới có thể quyết định. Bởi vì Mỹ Châu là người nhà, là muốn nghiêm túc đối đãi, hôm nay phải mất ngủ cả đêm rồi, phải suy tính cho nửa đời còn lại....


      Lúc sáng sớm, Lưu Mỹ Châu vẫn còn trằn trọc giường, ý nghĩ duy nhất chính là nhốt mình trong phòng, cả ngày hôm nay ra ngoài.

      ở cùng phòng với đồng nghiệp nữ ở bộ phận kế toán, thế nhưng vị đồng nghiệp kia hiển nhiên là "Thỏ khôn có ba hang", chỉ về phòng lần để lấy hành lý, thời gian khác đều thấy bóng dáng. Như vậy cũng tốt, can thiệp vào chuyện riêng của nhau.

      Trong phòng có TV cùng máy vi tính, phong cảnh ngoài cửa sổ khá đẹp, lãng phí thời gian đâu cả. Muốn ăn gì cứ gọi điện thoại chọn món, dù sao ngày mai phải về Đài Bắc rồi, tin tưởng mình vượt qua.

      Vừa nghĩ tới nụ hôn khó có thể tưởng tượng của tối hôm qua, cảm thấy gương mặt nóng lên, thân thể như nhũn ra. Kiếp trước và kiếp này vẫn chưa từng thử qua nụ hôn nồng nhiệt như thế, cũng ngờ Triệu Nghị Nhiên lại làm chuyện đó [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 6.1

      Hai người tựa sát như thế, hơi thở cùng nhiệt độ của phái nam truyền đến khiến toàn thân Lưu Mỹ Châu cứng đờ, cũng dám rơi lệ, giọng yếu thế : " buông em ra....Em sai lầm rồi được chưa? đừng đụng vào em....."

      "Em đừng suy nghĩ lung tung, rất vui vì em mến , đấy." hết vỗ lưng rồi lại vuốt tóc , hít sâu hơi, có mùi thơm ngát thấm vào lòng , tựa như vậy. Vốn là cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng sống chung lâu ngày mới có thể biết rất tốt.

      " ạ?" nằm mơ sao? Hay là nghe nhầm rồi?

      "Đợi em ngừng khóc, mới cho em biết."

      "Em.......Em muốn rửa mặt."

      đoán bây giờ mình nhất định rất xấu, vừa nghẹt mũi vừa đẫm nước mắt, muốn dùng dáng vẻ này đối mặt với , vốn phải là mỹ nữ, càng phải chú ý giữ gìn dung nhan.

      "Được, dẫn em ."

      xong liền ôm ngang ,mặc kệ tiếng thét kinh ngạc của , vào phòng tắm trước mới đặt xuống, mỉm cười : "Từ từ thôi, pha trà cho em uống."

      muốn pha trà cho uống? Khách sạn chuẩn bị sẵn các loại trà pha, nhưng vì sao lại có may mắn được uống trà pha?

      Mặc kệ Lưu Mỹ Châu kinh hãi như thế nào, Triệu Nghị Nhiên vẫn mở cửa phòng tắm rồi đẩy cái, mới xoay người pha trà. Trà hoa nhài có thể ổn định cảm xúc, thả lỏng thần kinh, tiêu trừ lo âu, chắc hiệu quả có đúng vậy hay , tóm lại là túi trà viết như thế.

      Pha xong hai ly trà hoa nhài, liền vừa chờ đợi vừa suy tư, bây giờ còn kịp quay đầu, nhưng tuyệt muốn quay đầu. Biết phía trước có bao nhiêu khó khăn, nhưng tim vẫn rằng: nếu như lần này nắm chặt, sau này có cảm giác động lòng như thế nữa.

      Lát sau, Lưu Mỹ Châu từ phòng tắm ra, mặt còn hơi ướt, cặp mắt ửng đỏ nhưng vẫn sáng trong. chậm rãi bước tới trước sofa ngồi xuống, dĩ nhiên phải là ngồi đùi , còn chưa to gan như vậy.

      "Uống trà , hết nóng rồi." Triệu Nghị Nhiên nhắc nhở .

      "Cám ơn." Bất kể muốn gì, vẫn nên quý trọng ly trà này, ly trà đầu tiên pha cho .


      Đợi uống cạn nửa ly trà rồi đặt xuống, mới thong thả mở miệng: "Mỹ Châu, em mới mười tám tuổi, em có thể xác định cảm giác thích người là gì sao? Có lẽ tốt giống như em nghĩ đâu."

      Giọng điệu của thận trọng, cũng nghiêm túc theo.

      "Em.....Chưa từng thích ai, cũng hiểu cảm giác thích người là thế nào, em chỉ biết mình như thế rất lâu rồi, chỉ cần có thể làm giúp chút chuyện, thấy vui vẻ, em liền cảm thấy rất thỏa mãn."

      "Nhưng chúng ta hơn kém nhau mười tuổi, kinh nghiệm, tính cách, ý tưởng cũng khác rất nhiều, em suy nghĩ qua những vấn đề này chưa?"

      Sao mà chưa từng nghĩ qua? Kiếp trước chính vì suy tính quá nhiều mới phải trơ mắt nhìn kết hôn với khác, kết quả chỉ vì gian tình của bà xã mà chết thảm dưới bậc thang, như vậy có thể thấy được an phận thủ thường cũng [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 6.2


      Chuyến du lịch cho nhân viên cuối cùng cũng kết thúc, mọi người liền trở lại Đài Bắc phồn hoa mà bận rộn, tiếng bye bye rồi trở về nhà mình, ngày mai còn phải làm nữa.

      Tám giờ tối, Triệu Nghị Nhiên và Lưu Mỹ Châu cùng nhau về nhà họ Triệu, giống như thường ngày, ở phía sau cách bước, ý là bày tỏ tôn trọng cấp , ai cũng nhìn ra bọn họ là đôi tình nhân mới ra lò, càng có nghĩ tới có ngày bọn họ tay trong tay xuất công khai.

      Lưu Mỹ Châu hiểu dụng ý của , dù sao là người cũng có thể chia tay, tại chưa thể xác định hai người có thể chung sống lâu dài hay , công khai chỉ biết đưa tới sóng to gió lớn.-leqy-đô-n Nếu như công khai sau lại bất hạnh chia tay, đối với hai bên gia đình càng thêm lúng túng, có thể rời khỏi Kình Vũ, nhưng cha mẹ có thể rời khỏi nhà họ Triệu sao? Bọn họ làm ở đây sắp hai mươi năm rồi, nếu như vì tình riêng của con mà bị ép rời tuyệt đối tha thứ cho mình.

      Muốn trách chỉ trách mình người đàn ông như vậy, quá xa vời, quá ưu tú, cho dù thân mật rồi nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn còn tồn tại.

      "Thiếu gia Nghị Nhiên về rồi, đường đều thuận lợi cả chứ? Cám ơn cậu chăm sóc Mỹ Châu trong mấy ngày qua, đứa này có gây phiền toái gì cho cậu ?" Lưu Chí Đạt lịch hỏi thăm Triệu Nghị Nhiên. Trước đó ông nhận được thông báo của tài xế Tiểu Vương, liền cùng bà xã Lâm Ngọc Trân đứng ở ngoài cửa chính nghênh đón.

      "Chú Lưu, dì Lưu." Triệu Nghị Nhiên khẽ gật đầu coi như chào hỏi, tươi cười rạng rỡ : "Mỹ Châu ngoan như vậy, làm sao gây phiền toái cho cháu được? Ngược lại còn giúp cháu rất nhiều việc, cháu mua quà tặng mọi người đây, đều là Mỹ Châu chọn cả."


      "Hả? Vậy tốt quá, chủ tịch Triệu cùng phu nhân đều ở đây, bọn họ nhận được quà tặng nhất định rất vui mừng."

      Lưu Chí Đạt nghe xong khỏi kinh ngạc, bởi vì trước kia chỉ có dịp lễ tết Triệu Nghị Nhiên mới bày tỏ thành ý, nghỉ phép về mà tặng quà càng chưa từng có. Hơn nữa hôm nay Triệu Nghị Nhiên còn cười đặc biệt thân thiết, hình như có chuyện tốt gì đó, nghỉ phép xong tâm tình vui vẻ vậy sao?

      "Chú Lưu, dì Lưu, hai người cũng có, quà của cháu và của Mỹ Châu giống nhau đâu." Triệu Nghị Nhiên bổ sung thêm.

      Lần này, Lưu Chí Đạt càng thêm kinh ngạc vì đây là lần đầu tiên bọn họ nhận được quà của thiếu gia Nghị Nhiên!

      Tuy nhà họ Triệu đối xử vô cùng tốt với nhà ba người họ, nhưng bình thường đều là phu nhân mua đồ tặng, khi nào tới phiên Triệu Nghị Nhiên tự mình ra tay chứ?-l3qu4d0n- Ông chuyển tầm mắt về phía con , chẳng lẽ là Mỹ Châu biểu tốt ở công ty, cho nên cấp Triệu Nghị Nhiên mới tỏ ý chút? Chỉ là , ngay cả ông cũng rất khó tin tưởng khả năng đó. . . . . .

      Lâm Ngọc Trân cười khách sáo : "Thiếu gia quá khách sáo rồi, mua quà tặng chúng tôi làm gì? Con bé Mỹ Châu này xài tiền bậy bạ, cậu cũng đừng học nó nhé."

      "Dì Lưu đừng như vậy, cháu mang từ Khẩn Đinh về, chẳng lẽ hai người vẫn chịu nhận?" Vợ chồng họ Lưu có thể là cha mẹ vợ tương lai của mình, đương nhiên [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 6.3


      Sáng sớm hôm sau, Triệu Nghị Nhiên và Lưu Mỹ Châu ngồi chung xe làm, bởi vì có tài xế Tiểu Vương nên bọn họ thể có cử chỉ thân mật, chỉ có thể sử dụng ánh mắt nhắn nhủ tâm ý.

      liếc cái, liền cười đáp lại , hề giá trị nhưng vẫn ngọt ngào, đúng là chuyện đương tụt giảm trí thông minh mà.

      tới tòa cao ốc Kình Vũ, vào thang máy chuyên dụng, ở dưới camera cũng tiện làm gì, Triệu Nghị Nhiên chỉ có thể khẽ với bạn : "Chờ chút vào phòng làm việc, cho bọn họ biết chuyện của chúng ta, em phải chuẩn bị tâm lý đấy."

      "Vâng." Lưu Mỹ Châu cắn môi dưới gật đầu, đúng là nên cho hai vị trợ lý, có bọn họ giúp đỡ che giấu mới an toàn. Chỉ là lần đầu tiên đương khó tránh khỏi da mặt mỏng, hơn nữa mọi người đều là người quen, cảm giác rất xấu hổ!

      Nhìn còn chưa đối mặt bắt đầu khẩn trương, Triệu Nghị Nhiên lại càng muốn nuông chiều . mười tám tuổi vốn nên có chút yếu ớt nhưng lại luôn quan tâm tỉ mỉ, -lequydon- cẩn thận khiêm tốn, chắc là vì ở cùng với mới có thể hiểu chuyện như thế. Vừa nghĩ tới đây, càng cảm thấy mình là kẻ may mắn, bí mật đương còn muốn con người ta nhân nhượng,-leqydn- sao có thể vô tình tổn thương đây? Ai!

      thể , biết được lòng tự trọng của người mình thầm mến bành trướng, cho dù nghĩ bể đầu cũng ngờ, bạn đáng bởi vì trọng sinh mới cư xử thành thục như vậy.

      Đợi Triệu Nghị Nhiên và Lưu Mỹ Châu cùng bước vào phòng tổng giám đốc, Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào mới đứng dậy chào hỏi.

      "Chào buổi sáng!"

      "Chào buổi sáng." Triệu Nghị Nhiên gật đầu đáp lại, tất cả đều giống như bình thường, chỉ là mọi người vừa nghỉ phép trở lại, còn chưa hâm nóng cảm xúc làm việc.

      Hôm nay, Lưu Mỹ Châu tương đối khác thường, cúi đầu lên tiếng, hai vị trợ lý cảm thấy kỳ quái, chỉ thấy ngài tổng giám đốc nắm tay em trợ lý, bình tĩnh : "Đan Thư, Bỉ Hào, chúng tôi có chuyện muốn tuyên bố."

      Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào trợn to mắt, còn tưởng rằng mình xuất ảo giác rồi, ngờ đó. Tuy ở Bình Đông xác định ra chút dấu hiệu, nhưng tổng giám đốc cũng quá gọn gàng dứt khoát , lần này cần cũng biết, bò già cùng cỏ non là xứng đôi rồi, WOW!


      "Tôi và Mỹ Châu quyết định bắt đầu qua lại, về sau chúng tôi chính là quan hệ người , chỉ là chưa thể công khai với bên ngoài. Tôi muốn mời hai cậu làm nhân chứng, nếu như sau này tôi có lỗi với Mỹ Châu, hai người là đàn của Mỹ Châu, có thể tận lực dạy dỗ tôi, cầu tôi, cần xem tôi là cấp . Hi vọng các cậu có thể đồng ý thỉnh cầu này của tôi."

      Lưu Mỹ Châu cho rằng Triệu Nghị Nhiên chỉ muốn công khai tình , mới mời hai vị trợ lý "đặc biệt giúp đỡ", [​IMG]
      Huỳnh Thượng HỷLinda thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 7.1


      Bên ngoài cửa phòng làm việc, hai vị trợ lý đều thầm cảm thán, em Tiểu Châu đưa tách trà cũng lâu quá , tổng giám đốc Triệu, Triệu đại nhân ràng có xu thế vì riêng tư quên việc công. Chỉ là đứng lập trường của nhà , bọn họ vẫn rất coi trọng phát triển đó, dù sao càng buông thả lại càng trầm mê, về sau càng khó phân ly, tình bí mật ngày nổi lên mặt nước thôi.

      Qua vài ngày trời yên biển lặng, Lưu Mỹ Châu dần dần thích ứng cuộc sống mới, chính là học, làm, cùng thủ trưởng chuyện đương, về nhà tìm ba mẹ, vừa phong phú lại tươi đẹp biết nhường nào. Ai ngờ ông trời thích thấy vui vẻ, đột nhiên thưởng cho trận sóng to gió lớn!

      ngày đầu chiều mưa rơi lác đác, hai vị trợ lý đều có ở đây, Lưu Mỹ Châu ở lại trông coi phòng tổng giám đốc nhân viên quầy tiếp tân chợt điện lên.

      "Mỹ Châu à, bây giờ tổng giác đốc Triệu có bận ?"

      Lưu Mỹ Châu khá hòa hợp với đồng nghiệp trong công ty, nhất là nhân viên cơ sở, mọi người đều gọi thẳng tên nhau.
      die,,,,,ennnn.,,?///dannn////le..../.''''quy.....do''''''''''n

      " tại bận, nhưng hai giờ nữa phải họp, có chuyện gì sao?"

      "Thế à!" Giọng của nhân viên tiếp tân có chút chần chờ: "Làm phiền báo cho tổng giám đốc, là.....Tô Uyển Nghi tiểu thư đến thăm, có hẹn trước, có thể gặp được ?"

      Mọi người đều biết, Tô Uyển Nghi là bạn trước của Triệu Nghị Nhiên, tuy sau đó yên lặng rút lui, nhưng ai họ có thể hợp lại hay ? Hơn nữa tổng giám đốc vẫn còn độc thân, chừng có thể làm lại ? như vậy nên để khách đợi lâu, cũng chẳng cần báo trước, nhưng tiếp tân nhanh trí, suy nghĩ chút vẫn nên hỏi thăm trợ lý của tổng giám đốc trước, để tránh đắc tội với phu nhân tổng giám đốc tương lai.

      Lưu Mỹ Châu suýt chút nữa quên mất còn nhân vật phụ, rầu rĩ : "Chuyện này.....Tôi phải báo lại muốn tổng giám đốc, chờ tôi gọi lại nhé."

      "Được, xin nhờ nhé!"

      Lưu Mỹ Châu chậm chạp cúp điện thoại, lê bước tới trước cửa phòng làm việc, gần như muốn bỏ bớt bước xin phép, thẳng thừng " gặp" với tiếp tân, như thế có thể tiêu trừ mối họa vĩnh viễn. Nhưng thứ nhất gan ấy, thứ hai còn có chút lương tâm, cuối cùng vẫn quyết định thành đối mặt.

      Gõ vài cái, cũng đợi Triệu Nghị Nhiên đáp lại liền đẩy cửa bước vào, cũng quan tâm có bận gì liền mở miệng : "Báo cáo tổng giám đốc Triệu.......Triệu phu nhân tới......"

      Triệu Nghị Nhiên vừa kết thúc cuộc điện thoại, có chút khó hiểu với hành động của bạn . -lequyd- tại chỉ có Mỹ Châu và , tại sao cố tình gọi là tổng giám đốc Triệu? Còn nữa, mẹ rất ít khi tới công ty, sao hôm nay lại đại giá quang lâm?

      "Mẹ tới hả?"

      Lưu Mỹ Châu thầm mắng mình quá vô dụng, lại kêu ra xưng hô từ kiếp trước với Tô Uyển Nghi, vội vàng khôi phục bình tĩnh : "Xin lỗi! Em sai ạ, là Tô Uyển Nghi tiểu thư, ấy ở dưới đại sảnh, có hẹn trước, xin hỏi tổng giám đốc Triệu có muốn gặp hay ?"

      "À? ta tới làm gì?" nhíu mày hỏi.

      Đây cũng là nghi vấn của Lưu Mỹ Châu, nhưng có tư cách hỏi sao? Vừa nghĩ tới mọi loại thê thảm của kiếp đời trước, liền cảm thấy tiền đồ vô lượng, cuộc sống vô vọng.

      "Làm sao em lại gọi ta là Triệu phu nhân? Quá bất thường đó?" Triệu Nghị Nhiên ra khỏi bàn làm việc, vươn tay vén tóc của bạn lên, cười : " biết em ghen như thế, đừng suy nghĩ lung tung nữa."

      Mới phải suy nghĩ lung tung đâu, kiếp trước Tô Uyển Nghi trở thành Triệu phu nhân, còn liên tục di,ie,en làm ra chuyện vô tình vô nghĩa, thậm chí còn hại Lưu Mỹ Châu rơi xuống lầu chết thảm ( sai, chuyện ấy cũng có thể đổ lên đầu đ.a,đàn.nTô Uyển Nghi, em Mỹ Châu chính là thích so đo điểm này). Chỉ có điều, tại Lưu Mỹ Châu được sống lại, còn biết trước điều hung để tránh, mới khiến Tô Uyển Nghi có cách nào gieo họa cho Triệu Nghị Nhiên, nhưng ai biết vận mệnh trêu người thế nào?-leqyd0n- chừng Tô Uyển Nghi đá người tình vệ sĩ kia , bây giờ muốn ăn lại Triệu Nghị Nhiên!

      "Để ta lên đây , muốn nghe xem ta còn lời gì muốn ?" Triệu Nghị Nhiên hôn lên trán bạn , trấn an : "Yên tâm, do dự, em phải tin tưởng ."

      "Ừm!" Lưu Mỹ Châu cũng muốn biết ý đồ của Tô Uyển Nghi, quả Triệu Nghị Nhiên phải là người đàn ông do dự, kiếp trước cùng Tô Uyển Nghi có thể coi là vợ chồng ''tương kính như tân'' (tôn trọng nhau như khách), với điều kiện của lại chưa từng có tình cảm phong lưu, đủ để chứng minh làm người có [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :