1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bỏ mặc người đàn ông kia - Khải Ly (10/10) Hoàn+NT

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4.1


      "Mẹ, mẹ có dùng mỹ phẩm dưỡng da con mua cho ? Sao lần trước thấy nếp nhăn, bây giờ lại có nhỉ?" Triệu Yên Nhiên luôn luôn mưu cầu hoàn mỹ, thèm để ý tới diện mạo của những bạn nữ bên cạnh, nhưng ngược lại rất quan tâm mẹ mình.

      "Lần trước con về cũng hơn nửa năm rồi, có dùng thêm mỹ phẩm dưỡng da cũng vô dụng, mẹ bị con chọc tức đến già rồi."

      La Thanh Dao hết cách với con , 25 tuổi rồi mà tính cách vẫn bất cần, mỗi lần về đều kể về những người bạn trai khác nhau lqd, may mắn còn biết sử dụng các biện pháp tránh thai lqd, ít nhất có vác cái bụng lớn trở lại tìm mẹ khóc lóc kể lể.

      "Sao mà mẹ già được chứ? Lần trước có người bạn thấy ảnh gia đình của chúng ta, còn tưởng mẹ là mẹ kế của con nữa, cha là trâu già gặm cỏ non, cưới vợ quá trẻ tuổi ạ." Triệu Yên Nhiên có hơi thổi phồng , bị cha hung dữ trừng mắt cái, nhưng vẫn cười hì hì. -lequdn-

      Triệu Thái Nhiên hoàn toàn đồng ý.

      " sai, mẹ đúng là người có khí chất, chính con gặp nhiều mỹ phụ như vậy, nhưng ai vượt qua khí chất thanh cao của mẹ, con vẫn chưa tìm được chân mệnh thiên nữ, đều là do mẹ quá hoàn mỹ ạ!"

      La Thanh Dao bị con trai dỗ ngọt đến nhịn được cười, Triệu Cẩm Bằng lại hừ lạnh tiếng : "Thái Nhiên, Yên Nhiên, rốt cuộc hai đứa có định kết hôn hay ? Suốt ngày chỉ biết ăn chơi, được lên báo vẫn còn chưa đủ sao?"

      "Cha, ngài phải nghĩ thoáng chút, chuyện đó cứ giao cho cả , chắc con và Yên Nhiên có cơ hội đâu."

      Triệu Thái Nhiên cực kỳ thích thú đá bóng qua cho cả, dù sao lúc có cha mẹ ngồi cùng, cả vẫn luôn giữ yên lặng.

      "Đúng đó, sau này cả phụ trách gia nghiệp, dĩ nhiên cũng phải phụ trách việc nối dõi tông đường, điều này rất công bằng mà!"

      Triệu Yên Nhiên vốn muốn sinh con, coi như ngày nào đó chợt nổi lên mẫu tính, cũng chỉ nhận nuôi trẻ mồ côi hoặc tìm người mang thai hộ, mới nỡ hủy hoại dáng người của mình.

      Triệu Cẩm Bằng nghe cặp sinh đôi lời vô lại, là hết cách, chỉ có thể cảm thán: "Chỉ cần hai đứa có được 1% của cả các con chúng ta làm cha mẹ cũng cần lo lắng."

      "Cha mẹ thiên vị! Nhưng thôi, con chẳng thích so đo, dù sao cả hiếu thuận với hai người, con và Yên Nhiên phải làm trẻ lưu lạc vậy."

      Triệu Thái Nhiên ràng là được tiện nghi còn khoe mẽ, còn nhận được ủng hộ nhiệt tình của Triệu Yên Nhiên,hai em liền tiếp tục chuyện trò vui vẻ, chọc cha mẹ dở khóc dở cười.

      Những lúc như thế này,
      [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4.2


      sôi nổi thảo luận, đúng lúc Triệu Nghị Nhiên vào phòng làm việc, ba trợ lý liền cùng nhau đứng lên chào hỏi.

      "Chào tổng giám đốc Triệu!"

      "Ừ, các cậu cứ tiếp tục làm việc ."

      Vẻ mặt Triệu Nghị Nhiên vội vã, thẳng về phía phòng làm việc của mình, khóe mắt chợt phát tồn tại của bó hoa, hơn nữa còn đặt ở bàn của Lưu Mỹ Châu, dừng bước nhíu mày hỏi: "Là ai tặng hoa vậy?"

      quá xấu hổ mà, giống như phạm nhân bị quan toà chất vấn, Lưu Mỹ Châu xua xua tay : "Là của học trưởng khóa , em cũng thấy quen....."

      Triệu Nghị Nhiên ra sức trừng bó hoa hồng đó, trầm ngâm trong chốc lát mới nghiêm túc : "Phải biết tự bảo vệ mình, đừng để kẻ xấu lừa."

      "À..... Em biết rồi."

      Lấy đâu ra nhiều người xấu như vậy chứ?-lequydn- Triệu Nghị Nhiên cũng giống hệt cha mẹ, luôn cảm thấy dễ bị lừa gạt, khiến có cảm giác mình rất ngốc nghếch.

      Kiều Đan Thư thấy sắc mặt cấp nặng nề, liền mở miệng giải vây cho Mỹ Châu.

      "Tổng giám đốc Triệu đừng lo, chúng tôi nghĩ cách giúp Tiểu Châu, dạy em ấy nên từ chối người mình thích như thế nào."

      "Hai người các cậu trải qua khó khăn rồi." Triệu Nghị Nhiên lạnh lùng .

      Kiều Đan Thư dám nhiều lời, Kha Bỉ Hào ỷ vào da mặt tương đối dày, ha ha cười : "Đó là đương nhiên lqd, Tiểu Châu là bông hoa trong phòng tổng giám đốc của chúng ta lqd, nhất định phải nghĩ nhiều cách giúp em ấy lqd, thể để cho mấy thằng nhóc như ý muốn được!lêđôn"

      mặt Triệu Nghị Nhiên hề có ý cười.

      "Mỹ Châu, pha giúp tách trà vào đây."

      "Vâng!" cũng muốn nhân cơ hội kết thúc đề tài này, quá xấu hổ rồi!

      Nhìn sắc mặt tổng giám đốc tái mét vào phòng làm việc, Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào đành phải sờ sờ mũi, ngoan ngoãn ngồi xuống tiếp tục làm việc, còn Lưu Mỹ Châu đến phòng trà nước pha ba tách trà, hai tách đưa cho hai vị trợ lý, tách còn lại đặt lên bàn người trong lòng.

      Vào cửa, giọng : " cả Triệu mời dùng trà."

      Triệu Nghị Nhiên vẫn bày ra vẻ mặt bị người đòi nợ, cũng chẳng để ý tới tách trà nóng ngát hương, hỏi thẳng vào vấn đề: "Cái người học trưởng tặng hoa là ai? Tình trạng gia đình như thế nào? Thành tích học tập ra sao? Phẩm hạnh đạo đức thế nào? Có hẹn em ra ngoài mình ? Thầy giáo và bạn học đánh giá cậu ta ra sao?"

      Hả? Đây là phỏng vấn người mới hay điều tra nhân viên vậy? Lưu Mỹ Châu nghe mà ngây người, bởi vì đáp nổi đến câu.

      " ra em quen ta, chỉ biết ta tên là Vi Tiểu Bảo,-leqydn- có vẻ đàng hoàng, hình như em chỉ mới vài ba câu với ta thôi...."

      "Vi Tiểu Bảo?"

      Triệu Nghị Nhiên liền trực tiếp cho rằng người này phải thứ tốt, mặc dù trong công việc Mỹ Châu biểu di,iễn tệ nhưng tính cách đơn thuần là khó có thể đa,àn thay đổi. chỉ sợ bị lừa cũng biết, chừng lê,l,ê bị lừa tiền, lừa thân, lừa tâm....Vừa nghĩ tới những khả năng đó, qu,úy liền đứng ngồi yên, nếu như là trước đây chẳng lo lắng như thế, nhưng từ lúc Mỹ Châu vào công ty đến nay,dô,ôn vừa nghiêm túc lại tri kỷ, xem như người nhà, thể nhìn bị bắt nạt.

      " cả Triệu đừng quá lo lắng, em đồng ý vị học trưởng đó, em có người mình thích rồi." Nhìn vẫn vui, dứt khoát ra nửa chân tướng, dù sao đánh chết cũng lật át chủ bài là được.

      nghe xong càng kinh ngạc hơn.

      "Hả? Là người như thế nào?"

      " ấy làm, năng lực rất mạnh, là chủ quản của công ty."

      Người đàn ông ra xã hội? Lần này Triệu Nghị Nhiên còn có lý do để lo lắng hơn, kẻ lõi đời định lừa gạt nữ sinh còn chưa phức tạp sao?

      "Hai người quen nhau thế nào? bắt đầu qua lại chưa?"

      " ấy là con trai của bạn cha em, chỉ là mình em thầm mến thôi, ấy hề biết gì, chúng em chỉ có thể xem là bạn bè bình thường thôi."

      may là còn chưa có chính thức phát triển, hơi thở phào nhõm.

      "Em còn tuổi, trước tiên cứ cố gắng trau dồi bản thân, đừng quá cưỡng cầu chuyện
      [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4.3


      Tháng mười, trời nóng như thiêu hơi chuyển lạnh, đầu chiều hôm ấy Triệu Nghị Nhiên vừa kết thúc buổi tiệc xã giao, từ bên ngoài trở lại phòng tổng giám đốc, phát Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào có ở đây, chỉ có Lưu Mỹ Châu ở lại trông coi, cúi đầu viết viết vào quyển nhật ký màu đỏ.

      "Chỉ có em ở đây, bọn họ đều ra ngoài rồi à?" vừa đến gần thấy khép lại nhật ký, nhanh chóng đút vào túi xách của mình, khiến khỏi tò mò lần nữa. Rốt cuộc giấu diếm cái gì? Vấn đề này quấy nhiễu thời gian, giải quyết nữa là khó chịu.

      Lưu Mỹ Châu hơi hốt hoảng đứng lên trả lời: "Vâng! Bọn họ về trễ ạ, cả Triệu ăn cơm trưa rồi ạ?"

      " ăn cùng khách hàng rồi, nhưng cũng chẳng ăn được mấy, em mua giúp chút đồ ăn ."

      Lúc chỉ có hai người, vẫn gọi cả Triệu, rất đồng ý, dù sao tình cảm giữa hai người diê,en cũng đặc biệt, cần phải khách đa,àn sáo gì cả. Chỉ là vừa nghĩ tới quyển nhật ký đó,-leqydon- ràng là có bí mật giấu , phải chăng xem trai?

      "Được ạ, nhưng Kiều và Kha đều ở đây, nơi này nhất định phải có người trông coi."

      " trông coi được sao? Đúng lúc muốn gọi vài cuộc điện thoại nên gọi ở đây cũng được." ngồi ở trước bàn của mình, mặc dù dữ liệu quan trọng đều ở phòng làm việc riêng, nhưng chỉ cần mở máy tính điền mật mã vào là có thể lấy được, có lúc cũng làm việc chung với nhóm cộng .

      "Vâng! Em về nhanh thôi." Lưu Mỹ Châu cầm túi xách lên định ra ngoài, cũng hỏi Triệu Nghị Nhiên muốn ăn gì, hề kén ăn, thích ăn cũng chỉ có vài thứ, cứ mua thay đổi là được.

      "Đợi chút, lần này cần báo thủ quỹ, em cầm tiền của mà mua." rút ra tờ tiền lớn, đặt vào tay , dặn dò: "Mua nhiều chút, chờ đám người Đan Thư về ăn nữa."

      "Vâng." Trong đầu tính toán rất nhanh, ba vị đàn đều thích ăn đồ gì nhỉ?

      "Em cầm cái túi nặng như vậy còn có thể cầm bao nhiêu thứ?" thấy bỏ tài liệu và nhật ký vào túi xách nặng trịch liền hỏi dò.

      "Cũng hơi nặng!" nghiêng đầu suy nghĩ lát, quyết định đặt túi về chỗ cũ,-leqydon- dùng giọng khẩn cầu : "Vậy cả Triệu trông coi hộ em nhé, đừng để ai trộm đồ của em đấy!"

      "Ngay cả cũng tin sao?"

      " phải, vậy em mua đồ, trở lại nhanh thôi." cười đến híp cả mắt, thần thái sáng lạn .

      Chờ Lưu Mỹ Châu khỏi, Triệu Nghị Nhiên liền gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng suy nghĩ vẫn đặt cuốn nhật ký kia, ngay từ lúc bảo ra ngoài mua đồ có ý định đọc trộm nó, tại cơ hội tới rồi lại hơi do dự, phải làm chuyện nhàm chán vậy sao?

      Đúng rồi, Mỹ Châu ấy thầm mến chàng trai làm,-l3qu4d0n- tin rằng trong nhật ký nhất định có manh mối, vì lo lắng cho thân tâm (thể xác và tinh thần) của , nên chủ động tìm hiểu chút, -lqđôn- tựa như bậc làm cha mẹ nhìn lén nhật ký của con cái vậy, chỉ có ý tốt, muốn bảo vệ nên mới làm thế.

      Vừa nghĩ tới đây liền dứt khoát hẳn, lập tức mở túi xách của Mỹ Châu, lấy ra cuốn nhật ký màu đỏ, cảm thấy tay mình hơi run rẩy, lần đầu tiên làm chuyện lén lén lút lút, nếu bị truyền bị người ta cười chết mất....

      Khoảng nửa giờ sau, Lưu Mỹ Châu xách theo hai túi lớn vào, tuyệt cảm thấy mệt mỏi, còn tươi cười : " để cả Triệu đợi lâu rồi, có muốn em pha trà giúp ?"

      "Được." Triệu Nghị Nhiên nhận lấy túi đồ, lấy từng món đặt lên bàn, : " tồi, đều là món thích."

      "Đó là đương nhiên, em chọn rất nghiêm túc đó." thấy túi xách vẫn nguyên tại chỗ, hề suy nghĩ nhiều liền vào phòng trà nước, đợi bưng bình trà nóng ra ngoài, đúng lúc Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào đều trở lại.

      Bốn người vừa ăn uống vừa bàn công việc, ngoài mặt Triệu Nghị Nhiên rất bình tĩnh nhưng khi vào phòng làm việc riêng, đóng cánh cửa sau lưng lại, mới thở ra hơi sâu.

      Ông trời ơi! bội phục kỹ thuật diễn của mình, ràng vừa xấu hổ lại áy náy, vẫn có thể giả bộ có việc gì, về sau còn phải giả vờ nhiều, tuyệt đối thể để Mỹ Châu biết biết. Căn cứ vào nội dung vừa đọc người mà thầm mến chính là !

      Ở trong nhật ký, vô cùng thân mật gọi là 'Nghị Nhiên', ghi lại chi tiết việc ăn, uống, dùng đồ của , còn có tâm tình như thế nào, vẻ mặt ra sao, cười mấy lần, trừng mắt mấy lần, sau đó viết hết cảm tưởng của , đại loại là: " vui vì có thể mát xa giúp Nghị Nhiên", lqd "Hình như Nghị Nhiên rất thích uống trà mình pha", "Nghị Nhiên nên cười nhiều chút, phải là cười khách sáo, mà là cười chân thành", Tiểu thư Tô hoàn toàn xứng với Nghị Nhiên, may là ta bị loại rồi", "Ngày mai có thể làm món gì cho Nghị Nhiên đây? Lần trước làm bánh bích quy tệ, nếu như làm cơm hộp cho liệu có khoa trương quá ?"

      Lời văn như vậy, liếc mắt liền nhìn ra tâm ý của , phản ứng đầu tiên là điều này sao có thể chứ? lớn hơn mười tuổi, tình cảm của hai người giống như em, vậy mà có ý nghĩ an phận với ? , nên an phận, thầm mến sai, cũng chưa từng tạo ra rắc rối cho , chỉ lặng lẽ trả giá theo cách của mình.

      Nếu như còn là chàng trai mười mấy đôi mươi, có thể cảm động mà kết giao với , dù sao đối với phần lớn đàn ông mà , được phụ nữ nữ ái mộ là việc rất vẻ vang, rất may mắn, trừ phi kia là người mình chán ghét.

      Mỹ Châu có khiến thích hay ? Đáp án dĩ nhiên là có, quen với chung đụng, tiếp nhận mọi quan tâm của , coi như yên lặng diê,iên,ở chung chỗ cũng rất thoải mái. Nhưng mà khoảng cách đ,ô,đôn giữa bọn họ quá xa, trừ tuổi tác còn có thân l,lê,ê phận địa vị, hai bên gia đình, kinh nghiệm sống, đều thích hợp trở thành đôi uyên ương. Khó trách chỉ dám thầm mến qu,quý,y mà dám thổ lộ với chắc hẳn cũng biết khó khăn trùng điệp, chỉ có thể viết hết tâm tư vào đ,đôn, quyển nhật ký.

      Cũng được, cứ như vậy ! Triệu Nghị Nhiên tự nhủ, để lộ bí mật này, tiếp tục giữ nguyên tình hình tại là được, ngày nào đó
      [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 5.1


      Sáng hôm sau, Triệu Nghị Nhiên tỉnh lại,đầu đau nhức, phát mình nằm giường lớn trong căn phòng xa lạ, chớp mắt mấy cái mới nhớ ra đây là phòng khách sạn, tối hôm qua bị đám nhân viên nhiệt tình (hoặc nên là ác ý) chuốc say, nhớ là ba trợ lý đưa mình về phòng.

      Trong men say mông lung, vẫn cảm nhận được có người lau mồ hôi, cho mình uống nước, động tác cẩn thận giống như của hai trợ lý nam, mà là của Lưu Mỹ Châu thầm mến mình từ lâu....Thảm rồi, chẳng lẽ say rượu mất lý trí, làm chuyện gì xấu ư?

      nhất thời hoảng hốt ngồi dậy, định làm ràng là chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Lưu Mỹ Châu ngủ ở ghế sofa bên cạnh, nghiêng người đối mặt với , người đắp cái chăn mềm màu tím, sắc mặt hơi có vẻ mệt mỏi, giống như là vượt qua đêm gian nan.

      may là ngủ bên cạnh , quần áo vẫn chỉnh tề, rốt cuộc cũng thở phào nhõm, để ý vẫn còn ngủ say, nhịn được liền đánh thức .

      "Mỹ Châu, Mỹ Châu! Sao em lại nằm ở đây?"

      "Ừ....."

      Lưu Mỹ Châu ngủ mơ mơ màng màng, đưa tay dụi mắt mới tỉnh táo lại, vừa mở miệng quan tâm hỏi: " tỉnh rồi à? Đầu còn đau nhức ? Có buồn nôn ? Có muốn uống nước ?"

      " sao, tối hôm qua em ở đây chăm sóc à?"

      cầm kính mắt để ở bàn trà đeo lên, gật đầu khẽ : "Còn có Kiều và Kha, bọn họ ngủ ở phòng sát vách, bọn họ cũng uống say, nên ngủ rất sâu, nửa đêm hề tỉnh lại."


      ra hai người kia cũng ở đây, như vậy tính là nam quả nữ ở chung chỗ, song Triệu Nghị Nhiên còn có thắc mắc: " ngủ thẳng đến nửa đêm có thức dậy ? làm cái gì?"

      ".....Nôn hai lần, sau đó muốn uống nước, lau mồ hôi, còn vệ sinh....." xong lời cuối cùng liền có chút xấu hổ, may là còn có thể tự mình tìm đến bồn cầu và cởi quần, chỉ giữ ở cửa phòng tắm, chờ giải quyết xong dìu về giường, tránh cho nửa tỉnh nửa say gặp chuyện hay. Phải biết rằng vấp ngã cũng chết người, kiếp trước chính là chết thẳng cẳng như vậy.

      Triệu Nghị Nhiên nghe xong, cảm thấy xấu hổ cùng với......Mất thể diện, sao có thể khó trị như vậy? Chả trách Mỹ Châu mệt mỏi, còn chịu thiệt ngủ ở ghế sofa, chỉ vì chăm sóc cho kẻ say rượu như . vẫn còn lo hai người lau súng cướp cò hay chưa, là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

      "Cám ơn, em vất vả rồi."

      mỉm cười lắc đầu, thèm để ý.

      " có đói ? Có muốn em gọi giúp đồ ăn ?"

      "Cũng được, rửa mặt trước." Vừa lật chăn ra, mới phát mình chỉ mặc quần dài, bên để trần.

      lập tức cúi đầu dời tầm mắt, hắng giọng : "Là Kiều và Kha cởi giúp, em chỉ lau mồ hôi thôi. . . . . ."

      "À, sao."

      đúng là lôi cổ mình gây phiền toái, cho nhân viên du lịch là hy vọng tìm được mối lương duyên, mà phải giữ lại phục vụ mình, kết quả chuyện xấu liên tục kéo đến, ra quân cực kỳ thất bại.

      vào phòng tắm, Triệu Nghị Nhiên nhìn mình trong gương thấy khí sắc tốt, quyết định tắm gội để chỉnh đốn tinh thần.

      Bất kể ra sao, ngày mới lại bắt đầu rồi, tin tưởng kế hoạch ''bán'' Mỹ Châu thất [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 5.2


      hi vọng nghỉ ngơi tốt, vì vậy hề gì, ai ngờ qua mấy phút, lại chủ động nhắc tới đề tài nhạy cảm.

      "Mỹ Châu, người đàn ông mà em thích là người như thế nào?"

      giật mình, còn tưởng bí mật của mình bị phát rồi, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của , chắc có chuyện đó đâu?

      ổn định tâm tình, hít sâu hơi mới : " ấy ạ......Là người rất thông minh, rất ưu tú, nhưng ấy tuyệt đối kiêu ngạo, đối với mọi người đều rất lễ phép. Ở công ty và ở nhà, ấy đều là người gánh vác trách nhiệm nặng nề nhất, có thể khiến mọi người tin tưởng mọi phương diện.....Chỉ là em luôn cảm thấy ấy hơi độc, rất ít khi cười, em hi vọng ấy có thể vui vẻ."

      Triệu Nghị Nhiên vốn chỉ thuận miệng hỏi han, dĩ nhiên cũng có chút tò mò, nhưng ngờ bản thân bị làm cho cảm động. Cái tư vị chua chua ngọt ngọt nên lời, ngay cả cha mẹ cũng chưa từng lời dịu dàng như thế, sao lại xuất ra từ kém mười tuổi, còn giống như em nữa? Chẳng lẽ nghĩ quá chủ quan, tự cho là hiểu lại chưa từng hiểu ?

      "Tại sao em lại thích ta?"

      " biết ạ, thích quá lâu rồi, nên chẳng còn biết lý do nữa, dù sao chính là thế đó."

      "Em có nghĩ nên cho ta biết ?"

      "Em.... giờ em còn chưa xứng với ấy, chờ em chín chắn chút rồi ."

      Triệu Nghị Nhiên thầm thở dài, muốn ngốc quá . cũng phải là ngốc nghếch, miêu tả thích hợp nhất phải là cuồng dại, cứ ngốc nghếch thích, ngốc nghếch trả giá, ngốc nghếch chờ đợi. sống 28 năm rồi vẫn chưa từng có tình cảm sâu đậm đến thế, có chút hâm mộ có thể người, mà được có phải càng đáng hâm mộ hơn chăng?

      Tâm tình phức tạp, lên tiếng nữa, im lặng hưởng thụ đôi tay bé kia xoa bóp, cuối cùng lại thoải mái ngủ thiếp , nhưng ra là nửa ngủ nửa tỉnh, muốn xem có định làm gì mình hay ? Nếu thích , thương , chắc chắn có lúc nhịn được chứ?

      Kết quả, Lưu Mỹ Châu chỉ đắp chăn giúp , để lại tờ giấy, tắt đèn rồi rời .

      Cửa phòng vừa khép liền lật người ngồi dậy, bật đèn ở đầu giường cầm giấy lên đọc, phía là những nét chữ ngay ngắn, " cả Triệu cứ nghỉ ngơi cho tốt, bữa tối nhớ phải ăn đấy, bảy giờ em gọi điện đặt bữa giúp , ngày mai gặp lại."

      Sau khi xem xong lại có chút thất vọng, biết luôn suy nghĩ cho , thừa dịp vô lễ với , là tốt cũng là trợ lý tốt, còn oán trách điều gì? Có cái gì để thất vọng? Đúng là giải thích được!

      Triệu Nghị Nhiên thầm mắng mình lại mắc thêm lỗi, hơn nữa còn là lỗi thể tha thứ. vốn định để Lưu Mỹ Châu quen biết vài chàng trai, giúp tìm được đối tượng bằng tuổi, điều kiện thích hợp. Nhưng là ngày thứ ba của chuyến du lịch, hai người bọn họ lại thành bạn đồng hành tốt nhất, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tản bộ, cùng nhau ngắm phong cảnh, người khác hình như cũng rất biết điều, hết sức cách xa bọn họ.

      Hôm nay, sau khi dùng xong bữa cơm đoàn viên ở nhà hàng hải sản, Lưu Mỹ Châu liền đề nghị: " cả Triệu, có phải nên mua vài món quà mang về ?"

      "Mua cho ai?" chán nản hỏi, tâm tình lại chìm xuống đáy cốc lần nữa, bởi vì kế hoạch ''bán'' Mỹ Châu lại thất bại, mình bắt đầu suy nghĩ lung tung, cuối cùng vẫn hao tổn tâm lực.


      "Mua cho bác trai, bác này, ra ngoài vui chơi đưa họ cùng nên mua quà tặng họ chứ."

      "Ừ......Cũng được." Ngày lễ tết đều bày tỏ lòng thành với cha mẹ, nhưng toàn là trợ lý mua hộ quà tặng, về phần công tác hoặc du lịch cần mua đồ mang về, vẫn chưa từng nghĩ qua.

      Hai người ở đường phố Khẩn Đinh đông chọn tây chọn, Triệu Nghị Nhiên hề có bất kỳ ý kiến gì, tất cả đều do Lưu Mỹ Châu làm chủ, mua giày dép, áo sơ mi, đồ trang sức, tác phẩm nghệ thuật các loại cho hai bên gia đình, túi lớn túi thu hoạch rất phong phú.

      vừa mua đồ vừa tâm đắc : "Vỏ ốc, san hô, sao biển đều thể mua, phải để lại cho biển, trong nhà chúng ta thiếu đồ ăn, cũng cần mua nữa. Em mua những [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :