1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp nhất của em - Tiểu Tịch (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Minh Anh

      Minh Anh Active Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      112
      Bạn ơi. Truyện này SE ạ??
      michellevn thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8:

      Bởi vì dạ dày cực kỳ khó chịu, cả đêm Chu Tô ngủ ngon. vất vả đến lúc trời sắp sáng mới chợp mắt lại bị Chung Ly kéo chăn, xốc dậy.

      Đôi mắt Chu Tô nhắm chặt, tay giữ rịt lấy chiếc chăn, trùm qua đầu, nhắm mắt rầu rĩ : "Ai nha, để cho em ngủ thêm lát mà, trời còn chưa sáng đấy."
      Chung Ly nhanh chóng luồn tay vào trong chăn, cù cù hông Chu Tô: "Mau dậy , con sâu lười , chúng ta xem mặt trời mọc."

      "Hôm sau cũng có thể nhìn mà, mặt trời lúc nào chả mọc, để em ngủ lát." Chu Tô dùng sức cả người hòng đẩy tay Chung Ly ra, vừa tức giận kêu lên.
      Chung Ly dùng tay nhanh nhẹn vén chăn lên, đôi tay khoác vai của cách tỉnh bơ: “ Tối hôm qua em ngủ sớm hơn cả cơ mà. nghe vịnh Tam Á là địa điểm tuyệt vời nhất để ngắm mặt trời mọc, đến đây rồi thể bỏ qua. Chu Tô, mau mau , kem đánh răng khăn mặt đều chuẩn bị cho em rồi đấy, bữa sáng cũng được đặt lên bàn rồi. Em xem khổ sở chuẩn bị đầy đủ tất cả nên mau mau mở mắt?" Chung Ly vừa cười vừa tìm cách khiến Chu Tô mở mắt.

      Đến nước này Chu Tô cũng còn cách nào khác đành phải từ từ mở mắt, lắc lắc đầu để tỉnh táo chút sau đó chỉ tay năm ngón : "…Đem nước cùng bàn chải đến đây, em muốn đánh răng rửa mặt giường, chịu khó hầu hạ ."

      "Tuân chỉ…." Chung Ly tay chống đất, làm điệu bộ giống như tiểu thái giám, cười cười đáp lời. Sau đó nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.

      Chu Tô híp mắt nhìn bộ dạng ngoáy mông chạy tít vào phòng tắm, khỏi nở nụ cười, ai có thể nghĩ tới bộ dạng này của vị "Chung tổng" cẩn thận chú ý từng lời nụ cười thường ngày?

      Vội vã ăn xong điểm tâm, ra cửa sắc trời còn chưa sáng hẳn, Chu Tô nhìn chung quanh chút: "Chung Ly, tại vẫn chưa có xe, chúng ta vẫn là trở về , được ?" xong xoay người.

      "Đợi chút." Chung Ly kéo tay Chu Tô: "Em đứng đây chờ lát."

      Chu Tô ảo não, trừng mắt nhìn Chung Ly thoải mái nhàn nhã bước nhanh về phía trước, quẹo cua cái thấy bóng dáng đâu nữa.

      Đáng ghét, vì sáng sớm ở vùng biển nên khí vẫn có chút lạnh lẽo, tại nếu có thể ngủ giấc trong chăn ấm là chuyện hạnh phúc đến nhường nào! Chu Tô xoa xoa hai tay, thầm nghĩ.

      Vừa trầm tư suy nghĩ lúc nhìn thấy Chung Ly mặt hả hê đẩy chiếc xe đạp cũ, chậm rãi tới trước mặt Chu Tô.

      Chu Tô cười khổ: " phải chứ? Chiếc xe này cùng niên đại với năm chúng ta mười mấy tuổi đấy chồng à!"

      "Chu Tô, hôm qua vất vả lắm mới mượn được đấy. Nó là chiếc xe kỷ vật của ông chủ quầy hàng kỉ niệm bên kia. Em nể mặt chút , nơi này cách vịnh Tam Á rất gần, là người đạp xe cơ mà, chỉ lát đến, xem xong rồi mặt trời mọc cho em về ngủ bù được ?"

      Chu Tô nhìn bộ dạng háo hức như đứa trẻ của Chung Ly, mềm lòng gật đầu: "Được rồi, được rồi…"

      "Chỉ là, chỉ có chiếc xe. Làm thế nào?"

      " chở em!" Chung Ly đáp cách đương nhiên.

      Chu Tô lắc đầu, nên lời, thuận theo ngồi ở sau xe, ôm hông của chồng mình dò hỏi: "Có thể được chứ?"

      Chung Ly hắng giọng, đột nhiên ngước cổ hét lên: " Kế hoạch ‘mặt trời mọc’…Lên đường…"

      Chu Tô sững sờ, sau đó bật cười.

      Ngồi chiếc xe đạp cũ kĩ từ thời xa xưa gợi lên kí ức lúc còn của Chu Tô. Khi đó xe đạp còn là kiểu xà ngang, kiểu Chu Tô đặc biệt thích nên muốn học mãi nhưng mẹ thấy nó an toàn nên để đụng vào. Chu Tô liền thừa dịp mẹ chú ý len lén học đạp xe, té thân thương tích nhưng dám ra.

      Nghĩ nghĩ lại cũng cảm thấy vui vẻ lên rất nhiều: "Chung Ly. mau xuống , để em đạp lát."

      Chung Ly dừng lại, quay đầu lại nhìn Chu Tô: "Đừng làm rộn, chúng ta phải nhanh chóng ngắm mặt trời mọc, thời gian còn sớm. Lúc trở về cho em đạp thoải mái."

      "Ai nha, nhiều cũng vô ích, mau xuống !" Chu Tô xong nhảy phóc từ sau yên xe xuống đường.

      Chung Ly nhìn khoanh tay đứng giữa đường, tỏ ý được đạp xe , thể làm gì khác hơn là dừng xe, đẩy đến chỗ Chu Tô: " cảnh cáo trước nhé, chậm trễ xem mặt trời mọc bị phạt đấy."

      "Biết, biết..." Chu Tô nhanh nhảu đáp, đẩy tay Chung Ly để dắt xe. là rất nhiều năm rồi đạp xe, cảm xúc vui vẻ lúc còn trẻ con trỗi dậy mãnh liệt.
      Chung Ly kéo kéo tay Chu Tô, : "Bà của tôi ơi, phải em dự định để chạy bộ theo em đạp xe đấy chứ?"

      " mau ngồi lên." Chu Tô chỉ chỉ vào vị trí phía sau.

      Kết quả chính là, Chu Tô hưng phấn đạp xe, Chung Ly chân tay dài thượt ngồi co quắp ở phía sau.

      "Lên đường!" Chu Tô hét tiếng, "Lên đường!" Mặc dù hét tiếng khí thế như vậy, hai chân cũng dùng sức đạp nhưng xe vẫn nhúc nhích.

      Chu Tô quay đầu nhìn Chung Ly cười vô hại ở phía sau, giận dỗi : " mau nhấc chân lên, ngoan ngoãn ngồi sau để em chở ."

      "Là em ngồi như vậy đấy chứ!"

      "Em ngồi sau xe, có nghĩa là cứ như vậy đè ở phía , hai cái chân dài kia của làm ơn phối hợp với em chút . Gì lấy mặt đất như thế em biết làm sao?"

      "Có ý tứ gì?"

      " là bực mình muốn chết!" Chu Tô xuống xe, khoa tay múa chân: " phải để như vậy…" chỉ tay vào chỗ đặt chân, "Cũng có thể để như vậy…" ý là để chân thả tự do.

      "Hiểu chưa?"

      " vất vả quá, so với việc đạp xe còn vất vả hơn. công bằng, kháng nghị!"

      "Kháng nghị có hiệu quả!" Chu Tô ngồi lên xe: "Chuẩn bị lên đường!"

      Chung Ly bất đắc dĩ nhìn đôi giày thể thao vừa mới mua, nhìn chỗ đặt chân, sau đó nhìn mặt đường đất cát, nghĩ thầm thôi đành hy sinh đôi giày mà thả tự do vậy.

      Xe cuối cùng chậm rãi thẳng tiến, Chu Tô cực kỳ vui vẻ : "Nghe theo lời phân phó của lãnh đạo, tuyệt đối sai!"

      Phía sau Chung Ly vất vả để giữ xe thăng bằng, cả người nghiêng nghiêng ngả ngả.

      Nhưng mà, rất nhanh lại xuất vấn đề. Chung quanh chẳng biết lúc nào xuất từng chiếc mô tô , lao vút qua bọn họ, trong đó còn có đôi tình nhân vui vẻ lướt qua bọn họ còn hét lớn: " xem mặt trời mọc thôi!"

      Chỉ chốc lát sau, xuất mười mấy chiếc mô tô, hơn nữa từng xe từng xe lướt qua chiếc xe đạp còm cõi của hai người, Chu Tô vừa dùng sức đạp vừa nhìn chung quanh: "Chung Ly, giống như chỉ có chúng ta đạp xe đạp."

      "Ừ…" Chung Ly thở hổn hển, ra sức đẩy phía sau.

      Chu Tô nghe cúi đầu nghĩ, đúng! Hai chân chống xe dừng lại, quay đầu lại nhìn Chung Ly với khuôn mặt đỏ bừng: "Chung Ly. Hình như em có nghe qua, người nơi này chủ yếu lái xe mô tô, có ai xe đạp đâu, đến chỗ xem mặt trời mọc xa chẳng phải là xe mô tô ư?"

      "Hả? sao?" Chung Ly đứng lên, duỗi lưng cái, là công việc dùng thể lực.

      "A a a a…"Chu Tô lắc đầu: " là bị làm cho tức chết, như vậy lúc nào mới có thể thấy mặt trời mọc đây?"

      "Ừ, dù sao cũng lỡ rồi vì có thể theo kịp mặt trời mọc, em ngoan ngoãn ngồi ở phía sau, chạy nước rút!" Chung Ly xong, đẩy Chu Tô ngồi xuống ghế sau.

      Chu Tô lần này cũng phản đối, ngoan ngoãn ngồi yên.

      khí bắt đầu ấm dần lên, Chu Tô hai tay ôm hông chồng mình, đem mặt tựa vào tấm lưng rộng rãi của , cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng, cảm động muốn rơi lệ nhưng vẫn cười khúc khích.

      "Chung Ly, hát cho em nghe bài ."

      " hát hay đâu."

      " có chuyện gì, hát !"

      "Cũng được" Chung Ly hắng giọng.

      “Tiếng ca nhàng khuấy động ánh hoàng hôn mặt nước,
      Giữa trời chiều những ánh sáng từ những nhà xưởng xa xa lóe sáng,
      Đoàn xe lửa chạy băng băng,
      Cửa sổ xe đèn đuốc sáng trưng.
      Đôi nam nữ đứng hai bên cây sơn tra.
      A… Kia là cây sơn tra rậm rạp với hoa nở đầy đầu cành,
      A… Người con xinh đẹp đứng bên cây sơn tra vì sao phải rầu rĩ?
      Lúc tiếng còi tàu báo hiệu chiếc tàu dừng lại,
      Tôi vội vã men theo con đường bước về phía tán cây.
      Gió nhàng thổi mãi ngừng,
      Ở dưới tán cây sơn tra rậm rạp,
      Khiến cho tóc người thợ nguội bay bay trong gió.
      A… Kia là cây sơn tra rậm rạp hoa nở đầy đầu cành,
      A … Người con xinh đẹp đứng bên cây sơn tra vì sao phải rầu rỉ?
      Bọn họ ai là người dũng cảm hơn tôi?
      Bởi vì tôi luôn luôn trong trạng thái lo lắng.
      Bọn họ dũng cảm hơn cũng đáng hơn tôi,
      Cây sơn tra quý ơi, hãy giúp tôi việc!
      A… Ai là người dũng cảm nhất cũng đáng nhất?
      A… Cây sơn tra quý hãy cho tôi biết.
      A… Ai là người dũng cảm nhất cũng đáng nhất?
      A… Cây sơn tra quý hãy cho tôi biết."

      Từng câu từng câu, Chu Tô bất giác cũng hát theo Chung Ly lúc nào hay, chân theo tiết tấu vung vẩy tới lui. Từng chuyện từng chuyện hồi cùng nhau lên trong tâm trí của cả hai người, bọn họ vui vẻ cùng nhau chơi đùa trong sân đại viện, nhảy nhót, theo mẹ học nhảy mấy điệu cổ truyền, theo ba học vác súng, thỉnh thoảng đánh hội đồng, thỉnh thoảng chịu phạt tập thể, thỉnh thoảng dẫn đồng bọn vào nhà mình trộm đồ ăn, sau khi vui chơi thỏa thích mới nhớ đến chuyện bị mắng bèn hét lớn: "Các cậu bại hoại, mau trở lại! Ba tớ về đánh mông tớ nở hoa mất!"

      "Ha ha…" Chu Tô bật cười.

      "Thế nào mà hát bài ca buồn bã như vậy mà em lại cười?" Chung Ly tỏ vẻ hài lòng hỏi.

      " phải, là do hát khiến em nhớ lại chuyện xưa, hồi chúng ta còn ở trong đại viện. Chung Ly…" Chu Tô đánh lên lưng : " còn có thể nhớ bài hát này, đúng là khiến em mở mang tầm mắt. Thế nào sớm hát cho em nghe?"

      Trong giọng của Chung Ly có chút vui mừng: “Em thích hả? biết ngay là em thích mà."

      "Làm sao biết em thích? Biết thế mà trước đây hát cho em nghe?"

      "Ừ, lặng lẽ học bài hát này từ xưa cơ, muốn hát cho em nghe, từ lâu rồi muốn làm cho em vui vẻ khi nghe bài hát này."

      biết tại sao, trong giọng của phảng phất nỗi đơn cùng tiếc nuối.
      " hay rồi!" Chu Tô kêu lớn: "Chung Ly! Mặt trời mọc rồi!"

      Chung Ly dừng xe, hai chân chống đất, còn cách nào khác cười trừ: "Thân ái, em có thể quay về ngủ bù rồi đấy."

      Cảnh tượng mặt trời mọc lãng mạn vịnh Tam Á cứ thế mà bỏ rơi hai người bọn họ, sau đó phía trước vang lên từng giọng : "Mặt trời mọc rồi! Mặt trời mọc biển quả là quá đẹp!"

      "Quá đẹp, em muốn chụp ảnh lưu niệm!"

      Chu Tô cũng bất đắc dĩ cười cười: "Ừ, vẫn còn chút nữa mới đến chỗ xem mặt trời mọc đẹp nhất nhưng mà, Chung Ly, em rất vui vẻ, đây là ngày vui vẻ và hạnh phúc nhất trong gần ba mươi năm cuộc đời em."

      Mặt trời đỏ rực từ từ dâng lên, chiếu sáng những đám mây bầu trời, từng tia nắng ló rạng sau rặng mây, đẹp đẽ đến ngây người, cảm giác hạnh phúc khiến Chung Ly và Chu Tô ôm chặt lấy nhau.

      Chu Tô tựa vào ngực Chung Ly, tim đập thình thịch, chúng ta bỏ lỡ mặt trời mọc, nhưng may mắn là bỏ lỡ khoảnh khắc cùng nhau.

      Chu Tô thầm tự trách, đều là do mấy ngày ở Hải Nam ăn uống vô độ, sau khi trở về liền bắt đầu thường xuyên nôn mửa, cả người vô lực.

      Đem tình huống cho Phương Đại Đồng nghe, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu chờ phê bình, Phương Đại Đồng ngón tay chỉ vào , cắn răng nghiến lợi lúc lâu mới có thể thốt lên: "Em quả biết cách làm người khác tức chết, xem báo cáo xét nghiệm trước ."

      Mấy giờ sau, Phương Đại Đồng cầm báo cáo xét nghiệm, sắc mặt rất tốt, lúc trắng lúc xanh, nhìn chằm chằm Chu Tô.

      Chu Tô giọng hỏi: "Lại nghiêm trọng hơn sao?"

      Phương Đại Đồng hoàn hồn, do dự chút : "Chu Tô, em có thai rồi."
      Last edited by a moderator: 19/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9:

      Biểu đầu tiên của Chu Tô là sững sờ nuốt nước miếng: " cầm nhầm báo cáo của ai hả?"

      Phương Đại Đồng đem báo cáo đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt , ảo não : "Chính em nhìn ."

      Chu Tô nghi ngờ nhìn Phương Đại Đồng, cầm lấy bản báo cáo. sai, là tên của , nhóm máu cũng đúng, dòng chữ bắt mắt nhất trong tờ báo cáo xét nghiệm là kiểm tra gì đó: Dương tính.

      "Đây là ý gì?" Chu Tô chỉ tới chỗ ghi dương tính hỏi Phương Đại Đồng, gương mặt thản nhiên.

      Phương Đại Đồng bực bội, kìm chế lắm mới đánh vào tay Chu Tô: "Cái bản báo cáo này, lúc cầm được còn phải đích thân xuống chỗ phụ khoa hỏi, họ lại bảo đảm sai, mới nhắm mắt đem lên đây đấy. Chu Tô, em tốt nhất nhìn thẳng vào vấn đề. phải Chung Ly làm phẫu thuật buộc ga-rô (ngăn sinh nở) sao, làm sao em lại mang thai?"

      Chứng kiến khuôn mặt nghiêm túc của Phương Đại Đồng, Chu Tô rốt cuộc cũng hiểu tính chất nghiêm trọng của chuyện này, hoảng hốt ngồi phịch xuống ghế, trong miệng lẩm bẩm: " có khả năng, mặc dù ấy có từng muốn tôi sinh con nhưng chưa làm phẫu thuật mở ga-rô, làm sao có thể, làm sao có thể?"

      Phương Đại Đồng vòng qua bàn, khụy gối, dùng đôi tay vỗ lên vai Chu Tô hoảng hốt tin: "Trước tiên em đừng hoảng hốt, nhớ lại thử xem khoảng thời gian này có lúc nào Chung Ly đâu vài ngày hay . Nếu quả như có, chúng ta kiểm tra lại, đứa bé làm sao lại vô duyên vô cớ mọc ra trong bụng em được, tất nhiên cũng vậy tin em phản bội Chung Ly mới có nó."

      " đừng nhiều, để tôi suy nghĩ chút, suy nghĩ…" hai tay ôm đầu, Chu Tô nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ về tình trạng của Chung Ly vào khoảng thời gian này.

      "Cái đầu xinh, tất cả tai mắt mũi miệng đều xíu, đáng mà."

      "Chúng ta cũng sinh đứa bé ."

      "Đừng hẹp hòi như vậy, sau khi trở về, em tặng bất ngờ lớn."

      "Hả? phải là sau khi trở về em liền thông báo em mang thai đấy chứ?"

      " có khả năng hay em phải biết chứ?"

      "Nước Đức!" Chu Tô bỗng nhiên hét lớn, giống như bị kích động, đôi tay hung hăng nắm lấy cánh tay Phương Đại Đồng, mặt cũng tỏ vẻ là sáng tỏ nhưng thể tưởng tượng nổi: "Là lần Đức, ràng ấy ba bốn ngày trở lại, đột nhiên lại phải nán lại đến hai tuần lễ. sai, ấy Đức giải phẫu!"

      Phương Đại Đồng nghe Chu Tô vậy cảm thấy hơi tức giận, chậm rãi nhắm mắt lại nặng nề ngồi phịch xuống ghế, bần thần lúc lâu mới được mấy chữ: "Vậy sai, Chu Tô, em mang thai."

      Chu Tô cắn chặt đôi môi run rẩy, mở to mắt hòng ngăn những giọt nước mắt chực trào ra nhưng vẫn cách nào ngăn được dòng nước mắt, theo bản năng sờ sờ bụng mình. Nơi này, có sinh mạng?

      Đứa trẻ là kết tinh tình giữa và Chung Ly. Sinh mệnh nho này từ từ lớn lên, sau chín tháng mười ngày chào đời, chờ nó lớn hơn chút nữa gọi là mẹ, gọi Chung Ly là ba?

      Trái tim giống như có cơn gió xuân thổi qua, nhàng nhưng ấm áp. Ấm áp giống như ánh mặt trời, cũng ngọt ngào giống như nước nguồn.

      Bởi vì chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến tất cả mạch máu của Chu Tô bỗng sôi trào, thanh run rẩy : "Phương Đại Đồng, đứa bé…con tôi ở chỗ này?" Tuy là nghi vấn, lại có che giấu được cảm giác hưng phấn.

      Phương Đại Đồng mở to mắt, sợ hãi và lo lắng lướt qua khuôn mặt : "Chu Tô, em tính toán gì đấy?"

      Chu Tô che miệng, nửa khóc nửa cười: "Đương nhiên là… biết đấy, tôi ngờ, đứa bé này..."

      "! Đừng em nghĩ…Em thể nghĩ như vậy. em thể giữ lại đứa bé này được!" Phương Đại Đồng thốt lên do dự, hòng cắt đứt suy nghĩ hoang đường của Chu Tô.

      "Tại sao?"

      Phương Đại Đồng cố kiềm chế, hít sâu hơi giống như thu hết dũng khí, nhìn chằm chằm vào Chu Tô, : "Em bây giờ…Tình trạng sức khỏe bây giờ của em đến bản thân mình còn chưa giữ nổi, làm sao có thể có đứa bé nữa chứ?"

      " sao hết, sao…" Chu Tô nghẹn ngào, thanh sợ hãi: "Làm sao tôi có thể … Chuyện điều trị tất cả đều nghe theo nhưng xin đừng bắt tôi bỏ nó, thể!"

      Phương Đại Đồng đứng lên, mặt thể vẻ mặt kiên quyết mà Chu Tô chưa bao giờ thấy ở ta: " giúp ngươi an bài giải phẫu, cành nhanh càng tốt. Quyết định vậy , ngày mai!" xong liền vội vã bước tới bàn làm việc, cầm điện thoại bấm số.

      "Đừng! Phương Đại Đồng, tôi muốn!" Chu Tô khóc lớn, chạy tới lôi kéo cánh tay Phương Đại Đồng: “Giúp tôi lưu lại đứa bé này, tôi cái gì cũng cần nữa, mạng sống cũng cần, giúp tôi lưu lại nó."

      Phương Đại Đồng quyết thỏa hiệp với Chu Tô như những lần trước, đẩy tay ra tiếp tục quay số điện thoại, đợi sau khi đầu dây bên kia bốc máy, hết sức tỉnh táo : "Bác sỹ Lưu Y Na Khoa phụ sản phải ? Ngày mai chị có thể sắp xếp cho tôi ca giải phẫu được ?"

      "Ầm" Chu Tô chút do dự nặng nề quỳ mặt đất, giơ tay nắm cánh tay Phương Đại Đồng, khóc đến chữ cũng được.

      Phương Đại Đồng rũ mắt nhìn Chu Tô khóc thành tiếng, thể thêm lời nào nữa, chầm chậm nhưng dùng sức dập điện thoại, cắn chặt hàm răng chỉ sợ sơ ý chút nước mắt rớt xuống, đưa tay kéo Chu Tô quỳ mặt đất dậy.

      Chu Tô mặc cho nước mắt rơi thành dòng thèm lau nhưng cũng chịu đứng lên: ", tôi nhất quyết đứng dậy. đừng giết nó có được hay , nó là mong đợi cũng như niềm hi vọng nhoi cuối đời, nó là món quà tặng tuyệt vời nhất mà ông trời ban tặng cho cuộc đời ngắn ngủi của tôi. Van để cho tôi lưu lại nó, nước Pháp trị liệu cũng được, rời khỏi Chung Ly cũng được, lưu lại nó , van cầu !" Bởi khóc quá nhiều mà lời của hoàn chỉnh.

      Phương Đại Đồng cau mày, sơ ý chút nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, cũng quỳ xuống, ôm lấy Chu Tô, đặt lên ghế sofa, lẳng lặng nhìn người phụ nữ mình nức nở.

      Chu Tô vẫn khóc mãi ngừng: "Lưu lại nó, thể giết chết nó, thể. . . "

      Trái tim Phương Đại Đồng giống như bị hàng ngàn tảng đá đè ép, nơi cổ họng cũng giống như đeo chì, phiền não day day huyệt thái dương để ổn định hô hấp cũng như cảm xúc của mình: "Chu Tô, em hãy nghe . Ban đầu muốn em Pháp với là bởi vì muốn tốt cho bệnh tình của em. . ."

      "Tôi biết…" thút thít: "Tôi Pháp cùng , ngày mai , cái gì cũng lưu luyến nữa. Tôi rời khỏi Chung Ly, nhớ thương lư luyến ấy nữa, ngày mai tôi có được hay ?"

      Phương Đại Đồng thở dài cách nặng nề, cúi đầu lắc lắc hai cái, giọt nước mắt vội vàng rơi mặt đất: " phải, phải như vậy. Khi đó muốn đem em Pháp là muốn quan sát bệnh tình của em, nhưng bây giờ xác định tình trạng ung thư của em đến thời kì cuối rồi. Nhiều nhất em chỉ có thể chống đỡ ba bốn tháng nữa thôi, cách khác, đến lúc em chết đứa trẻ trong bụng em còn chưa phát triển đầy đủ. phải…" Phương Đại Đồng bịt chặt miệng mình, sợ mình khóc ra thành tiếng: " phải là muốn giúp em mà là có biện pháp, có năng lực giúp em lưu lại đứa bé này. xin lỗi, xin lỗi, có bất kỳ biện pháp nào nữa rồi. . ." xong lời cuối cùng, Phương Đại Đồng ngừng xin lỗi cùng với lắc đầu nghẹn ngào.

      Chu Tô nhìn chằm chằm Phương Đại Đồng, mảnh lạnh lẽo bao trùm thân thể khiến hoàn toàn chết lặng, nghe được loại thanh giống như thế giới này hoàn toàn sụp đổ.

      Cái gì cũng còn nữa, còn hi vọng, còn sức lực giãy giụa, còn. Có lẽ sớm có, từ giây phút biết mình mắc phải căn bệnh quái ác kia ra cũng có, chỉ là chậm chạp, chậm chạp chịu buông xuống. Cho dù cả người mệt lả, cho dù thương tích khắp người, cho dù đầy bụng uất ức, cho dù tứ cố vô thân nhưng bởi vì cố chấp muộn màng muốn sống tốt bên cạnh những người mình thương, kết quả đổi lấy cũng chỉ là lần đau đớn và tuyệt vọng đến cùng cực.

      Khóc lóc sau đó Chu Tô lại chợt nở nụ cười, đầu tiên là mỉm cười rồi sau đó là cất tiếng cười to, kìm chế được, lệ rơi đầy mặt nhưng vẫn cất tiếng cười to.

      "Chu Tô…Chu Tô…Em đừng như vậy…." Phương Đại Đồng nhìn Chu Tô dường như còn kìm chế được cảm xúc nữa, lo lắng dâng trào.

      Chu Tô lắc đầu, đẩy ta ra. Muốn cái gì đó nhưng lại bị dòng nước mắt tuôn ra kìm lại, thể được chỉ có thể ôm chặt Phương Đại Đồng gào khóc, đau triệt nội tâm, có giới hạn, có bờ bến, vô biên giống như trái tim bị xé rách, đau triệt nội tâm.

      Giờ phút này Phương Đại Đồng chỉ có thể vỗ vỗ lưng Chu Tô, chữ cũng ra được, chỉ trách ông trời tại sao lại đối xử với người con lương thiện như Chu Tô cách tàn nhẫn như vậy?

      Khóc đến thanh cũng khàn khàn, cả người vô lực, Chu Tô chậm rãi buông Phương Đại Đồng ra, mở miệng : "Cám ơn, cần xin lỗi tôi làm gì. Cám ơn ."

      "Thiên ngôn vạn ngữ cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ hi vọng là em cần lại hành hạ mình."

      Chu Tô dùng tay lau dòng nước mắt, chống lên tay ghế sa lon đứng lên lắc đầu: "Tôi biết rồi, biết…. Ngày mai tôi tới đây, tới đây làm giải phẫu, làm phiền giúp tôi an bài."

      xong, tiếp tục nhìn Phương Đại Đồng nữa, xoay người rời khỏi phòng làm việc của ta.
      Last edited by a moderator: 19/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10:

      Chu Tô ngồi bên mép giường, dùng tay nhàng vuốt ve những hoa văn chiếc ga trải giường mềm mại, trong tâm trí lên từng câu chuyện giữa và Chung Ly gần đây, từng chút từng chút , hình như phàm là người sắp chết đều thích hoài niệm về chuyện cũ. Cũng có thể là trong khoảng thời gian này quá hạnh phúc, cảm giác hạnh phúc hoàn toàn, lo lắng này là lần đầu tiên Chu Tô cảm nhận được kể từ sau chuyện ba mẹ ly hôn cho nên ở lúc khổ sở luôn lấy những cảnh ngọt ngào này để tự an ủi bản thân.

      Bỗng nhiên ánh sáng đột nhiên xuất khiến Chu Tô thích ứng được, vội vàng nheo mắt lại.

      Tiếp theo là thanh quen thuộc của Chung Ly: "Tại sao ngồi trong phòng lại bật đèn?"

      Chu Tô cúi đầu đáp.

      Dường như Chung Ly phát có điều gì đó đúng, quan sát Chu Tô lát mới tiến tới. Chu Tô vẫn ngồi ở giường, cúi đầu lời nào.

      Chung Ly ngồi xuống bên cạnh Chu Tô, dùng tay nâng cằm Chu Tô lên: "Thế này là thế nào?"

      Chu Tô trốn tránh, ngẩng đầu nhìn chồng mình, vẻ mặt tia gợn sóng.

      Chung Ly kinh ngạc nhìn , đưa tay xoa xoa khuôn mặt vì khóc mà sưng vù của Chu Tô, đau lòng : "Thế nào? Mau nghe, xem chút cái gì làm vợ của khóc thành cái dạng gì rồi này." xong gạt những sợi tóc bết lại cùng nước mắt khuôn mặt Chu Tô, cẩn thận xoa xoa đôi mắt sưng húp như hai quả hạch đào của Chu Tô.

      Chu Tô mặt lạnh nhìn Chung Ly, năng gì mà hung hăng hất tay của ra.

      Nhìn bàn tay bị hất ra của mình, sắc mặt Chung Ly có chút lúng túng, nhưng mà khôi phục rất nhanh khuôn mặt tươi cười: "Ừ, để đoán xem, có phải hay lại chọc tới tiểu tổ tông của mình rồi hả? Dù vậy em cũng phải em thích điều gì để còn có cơ hội sửa chữa chứ?"

      "Chung Ly, cho em biết, lúc trước Đức hơn hai tuần lễ có phải là để phẫu thuật mở ga-rô hay ?" thanh của lạnh lùng, giống như là chất vấn.

      "Cái này hả?" Chung Ly chột dạ nghiêng đầu, đứng lên: "Em nghe ai ?"

      Tốt lắm, vẻ mặt như vậy có thể tất cả.

      "Tại sao thương lượng cùng em, muốn đứa bé là chuyện của cả hai người cơ mà. Làm sao có thể tự quyết định, ích kỷ, khư khư cố chấp làm việc mình thích nhưng có nghĩ tới cảm thụ của em hay ?" Chu Tô ngừng chỉ trích.

      Chung Ly thấy Chu Tô tức giận như vậy cũng còn cách nào khác, chỉ là dùng vẻ mặt áy náy : "Đứa bé dù sao chúng ta sớm muộn gì cũng có, em làm gì mà phải gắt gỏng lên như vậy? . . ." xong, chợt ý thức được điều gì đó, biểu cảm kinh ngạc nhìn Chu Tô: "Làm sao em biết làm phẫu thuật mở ga-rô? Có phải... có phải có thai rồi hay ?"

      Chu Tô nhất thời cứng họng, cũng biết gì, chỉ là hung hăng nhìn Chung Ly chằm chằm.

      Tất cả vui mừng của Chung Ly đều lên mặt, nhanh chóng tới chỗ Chu Tô, ôm chặt lấy , trong giọng che giấu được vui sướng: "Cuối cùng cũng được làm bố. Được làm bố nha! Ha ha ha! , rất vui mừng."

      Hai tay Chu Tô nắm chặt thành quyền, móng tay hung hăng đâm vào da thịt, chậm rãi nhắm mắt lại : "Em cần nó."

      Chung Ly vẫn đắm chìm trong hưng phấn cực đại, gật gù : " bao lâu? Có lẽ là hai tuần lễ, là do quá sơ sót, về sau . . ."

      Chu Tô trợn mắt, dùng hết sức lực toàn thân đẩy Chung Ly ra: "Nghe hiểu sao? Em em cần nó!"

      Chung Ly kinh ngạc nhìn Chu Tô, lâu lắm mới được mấy chữ: "Em… Thế nào cơ?"

      "Đứa bé này em cần, nó phải là kết quả của tình mà là sản phẩm của lừa gạt cùng mưu, em cần." Chu Tô ngửa mặt, thản nhiên .

      "Lừa gạt cùng mưu? Chu Tô…Lời này của em là như thế nào đấy?” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , sắc mặt của Chung Ly từ từ bắt đầu trở nên lạnh.

      "Ý ngay trong mặt chữ, em cần nó." Chu Tô vừa bắt đầu chỉ là tức giận muốn chất vấn tại sao Chung Ly lại làm giải phẫu mà thông báo với , hề có ý định mình mang thai, sau đó len lén phá thai, thế nhưng vì quá xúc động mà lộ ra chân tướng, thể có cách nào khác ngoài thuận nước đẩy thuyền, cứ nhắm mắt ra luôn.

      Vẻ mặt Chung Ly trầm, kéo tay Chu Tô chất vấn: "Chẳng lẽ đứa bé có vấn đề gì? , chúng ta tới bệnh viện!" xong dắt tay , muốn kéo đến bệnh viện kiểm tra ngay.

      " cần, tới bệnh viện làm gì!" Chu Tô níu chặt thành giường, chịu di chuyển: " phải, đứa bé có vấn đề, có!"

      "Vậy tại sao?" Chung Ly quay đầu, sắc mặt càng ngày càng xấu.

      "Bởi vì, bởi vì, dù sao cần, tại thể có nó." Chu Tô lắc đầu, chỉ chắc chắn cần là cần.

      "Nếu như em lo lắng vì đứa bé này mà mất tự do, như vậy cam kết với em chuyện như vậy xảy ra, chỉ cần em ngoan ngoãn chịu khó ngồi nhà mười tháng mang thai, sau khi sinh xong muốn đâu cũng cản em, chăm sóc con. Hơn nữa, nghĩ mẹ cũng mong chờ đứa cháu này lâu lắm rồi."

      " biết! biết!” Chu Tô hung hăng đẩy Chung Ly ra: "Tóm lại em cần nó!"

      Chung Ly nóng mặt, bước từng bước về phía Chu Tô, dùng tay siết chặt cằm Chu Tô: "Em đây là cần đứa bé, hay là muốn có đứa bé của ?"

      Chu Tô muốn quay đầu, nhưng Chung Ly xiết cằm quá chặt khiến thể cử động, nhưng vẫn mở to mắt, dùng vẻ mặt quyết tuyệt : "Tùy nghĩ sao nghĩ, em cần nó."

      " thể lý!" Chung Ly đẩy mạnh chu Tô về phía ghế sa lon, chỉ tay vào khuôn mặt , thể kìm chế giận dữ nữa mà hét lớn: "Em quả thể lý, ... có… nguyên nhân gì cũng có! Chỉ cần đứa bé! cho em biết, đứa bé này em cần cũng phải cần!"

      "Thế nào, dọa dẫm em đấy hả?" Chu Tô ngẩng cao đầu, hời hợt .

      Chung Ly chậm rãi nhắm mắt lại, ngực bởi vì thở hổn hển mà phập phồng lên xuống, ai cũng nhìn ra được áp chế cơn giận của mình, cắn chặt răng. Phải mất lúc lâu sau mới mở mắt ra, hít sâu hơi từ từ mở miệng: "Chu Tô, nếu như em thích con là bởi vì tự chủ trương, như vậy xin lỗi, bởi vì em hiểu muốn có đứa bé với em đến nhường nào đâu. Tốt. Đây là lỗi của , em muốn trừng phạt như thế nào cũng được, ý kiến. Nhưng mà, đứa bé này vô tội, em thực ác độc đến nỗi muốn giết chết cả con mình, đứa trẻ còn chưa thành hình?"

      Chu Tô sững sờ nhìn Chung Ly, trái tim run lên. Chu Tô sớm nên nghĩ tới, đều hy vọng bao nhiêu vào việc có đứa bé này.

      "Nếu như, em sao?"

      " là như thế nào? Dù gì đứa bé cũng nằm trong bụng em rồi. Chu Tô, thể, giỡn. Em mang thai, tại muốn nổi giận với em, chỉ là cho em biết, đứa bé này là ranh giới cuối cùng của , thể đụng vào." Lời của Chung Ly giống như rất nhàng, giống như chưa từng có tức giận mấy phút trước, tựa như lời trần thuật, sau đó quay lưng bước .

      Chu Tô yên lặng nhìn bóng lưng Chung Ly rời , lẩm bẩm : "Đáng đời, Chu Tô, tự làm tự chịu, xem chút, gặp báo ứng rồi." xong, liền cười, sau đó nước mắt lại chảy
      Last edited by a moderator: 19/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10.2:

      Chu Tô yên lặng nhìn bóng lưng Chung Ly rời , lẩm bẩm : "Đáng đời, Chu Tô, tự làm tự chịu, xem chút, gặp báo ứng rồi." xong, liền cười, sau đó nước mắt lại chảy xuống.

      Sáng sớm, lúc tìm Phương Đại Đồng, sắc mặt Chu Tô tái nhợt nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, giống như cầu khẩn cùng đau đớn hôm qua chưa từng tồn tại, chỉ đơn giản hỏi: "Chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

      Phương Đại Đồng nhìn : " tại em có thể chấp nhận thực tế rồi chứ?"
      Khóe miệng Chu Tô hơi cong lên, giống như mỉm cười.

      "Cũng đúng, cũng đúng…" Phương Đại Đồng thở dài: "Đây mới đích thực là Chu Tô mà biết."

      Vào thời điểm lên bàn mổ, Chu Tô quay đầu, nước mắt ngân ngấn nhưng vẫn nhàng : "Cám ơn."

      Phương Đại Đồng nắm lấy tay Chu Tô, cúi đầu nhìn , muốn gì đó nhưng lại nên lời, tâm trạng quá đau khổ, tim của cũng đau đớn lắm chứ, chuẩn bị sẵn sàng sao?

      Lúc Chu Tô cố rút tay ra khỏi tay Phương Đại Đồng, bỗng nhiên hỏi: "Em với Chung Ly về cuộc phẫu thuật này rồi chứ?"

      Chu Tô cụp mắt, lắc đầu.

      "Chu Tô, em hành động như vậy là công bằng với Chung Ly. Bất luận như thế nào, ta cũng là chồng của em, là cha đứa bé, em cứ như vậy mà gạt ta, ta làm sao mà chịu nổi? Em sợ ta hận em sao?"

      Chu Tô run rẩy nhắm nghiền hai mắt, rút tay ra khỏi bàn tay Phương Đại Đồng, ra dấu cho y tá đẩy vào phòng giải phẫu.

      Gần hai giờ sau, Chu Tô lê thân thể mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch từ phòng giải phẫu ra ngoài. Phương Đại Đồng vội vàng tiến lên đỡ đến bên ghế: "Có khó chịu chỗ nào , có đau ?"

      Chu Tô suy yếu thở hổn hển, mắt nhìn Phương Đại Đồng đáp: " có, có."

      Phương Đại Đồng gật đầu cái, ngực đè nén giống như muốn nổ tung, muốn an ủi Chu Tô nhưng biết gì, chỉ có nhịp nhàng vỗ lên lưng của .

      "Phương Đại Đồng, tôi thấy có chút đau đớn." Chu Tô dùng hơi thở mong manh .

      "Nơi nào, nơi nào? , chúng ta tìm bác sỹ xem chút!" xong đứng dậy giống như muốn tìm bác sỹ.

      Chu Tô đưa tay kéo Phương Đại Đồng: "Là đau lòng"

      Phương Đại Đồng đứng tại chỗ, ngẩn người, lỗ mũi chua xót, mặc cho nước mắt tự động chảy xuống, lẩm bẩm: "Là tốt, có tiền đồ. Như vậy khóc. Chu Tô, em dũng cảm hơn nhiều."

      "Dĩ nhiên, dĩ nhiên…" Chu Tô thở dài: "Đến con mình tôi cũng có thể bỏ, thậm chí bỏ ngoài tai lời cảnh cáo cuối cùng của Chung Ly, coi như cũng là mất ấy. Tôi dũng cảm."

      "Em bỏ được Chung Ly?"

      Chu Tô cười, cười đến nỗi nước mắt rơi: "Phương Đại Đồng, cảm thấy chuyện đến nước này, tôi và ấy còn có thể có chút tương lai nào ? Như vậy tôi còn có thể lưu luyến gì nữa đây? Thời điểm tôi quyết định bỏ đứa bé này cũng quyết định đồng thời buông tay Chung Ly."

      "Chu Tô, cho ta biết có được hay ? thấy Chung Ly cũng thực thương em, em lừa dối ta như vậy sớm muộn cũng có ngày ta phát ra chân tướng, đến lúc đó em suy nghĩ chút, ta sống như thế nào? Là tự trách cùng áy náy suốt quãng đời còn lại?"

      "Phương Đại Đồng, tôi cảm thấy, đứa bé này khiến cho tôi giác ngộ. Tôi thể cho Chung Ly cái gọi là tương lai, tôi ích kỉ trở về bên ấy cốt chỉ để hoàn thành tâm nguyện của mình. Nhưng bây giờ tôi mới nghĩ, quay về bên ấy, khiến cho ấy tôi sau đó lại ra là chuyện ích kỷ đến cỡ nào. Đáng lẽ tôi nên đến nơi xa sau đó lặng lẽ chết , như thế mới được gọi là . Nhưng bây giờ, đến mức này cứ để ấy hận tôi, hận rồi đau khổ."

      "Hai người nhau như vậy tội gì cứ làm khổ nhau? hiểu."

      "Là tôi tự làm tự chịu, Phương Đại Đồng, chúng ta Pháp thôi."

      "Bây giờ em muốn Pháp?"

      " phải tại phải chờ thêm thời gian nữa, tôi bảo đảm thời gian quá lâu, huống chi…" Chu Tô cười tự giễu: "Từ giờ cho đến lúc chết chắc cũng còn quá nhiều thời gian. Tôi muốn làm ít chuyện." xong đứng dậy muốn .

      " đem em về." Phương Đại Đồng đỡ lấy cánh tay Chu Tô .

      " cần" phất tay cái: "Tôi muốn yên tĩnh mình."

      Ra khỏi cửa bệnh viện, Chu Tô ngẩng đầu, ánh mặt trời tốt, ấm áp, thoải mái, khiến cho người ta cảm thấy rất an toàn.

      Chu Tô giơ tay vẫy chiếc taxi, khom người chui vào cửa.

      Lái xe là người trung tuổi, ông liếc kính chiếu hậu nhìn vào Chu Tô : "Cháu à, như thế này là muốn vào bệnh viện sao?"

      Chu Tô sờ sờ mặt của mình, nghĩ nhất định là rất khó coi, cười cười: " có chuyện gì, cháu vừa mới xuất viện."

      "À" lái xe gật đầu: "Vậy cháu muốn chỗ nào?"

      Chu Tô thở dài, nhìn ra phía cửa sổ xe, rất nhiều người qua qua lại lại ở cổng bệnh viện, hờ hững đáp: "Tùy tiện !"

      "Ai nha, lái taxi sợ nhất là nghe câu tùy tiện của khách hàng. Cháu cũng đừng làm khó chú, làm ơn cho chú hướng dẫn cụ thể !"

      Chu Tô nhếch miệng: "Vậy , vòng quanh khu chợ trung tâm Bắc Kinh vòng !"

      Lái xe hơi sững người, sau đó cười đáp: "Được rồi!"

      Xe chậm rãi lăn bánh, Chu Tô nghiêng đầu vô lực tựa đầu lên ghế, nhìn cảnh vật từ từ lướt qua ngoài cửa sổ, từ tận sâu đáy lòng lại cảm thấy bình thản, rất bình thản.

      Lái xe vốn muốn gì đó, nhưng dáng vẻ của Chu Tô khiến ông ấy dám mở miệng, chỉ lẳng lặng mở radio.

      "Sau đây là tâm và bài hát cầu của vị tiên sinh họ Lý… " radio phát ra thanh dễ nghe của người chủ trì chuyên mục quà tặng nhạc, Chu Tô lẳng lặng lắng nghe: " ta , mình từng bởi vì lúc còn trẻ ngu ngốc mà bỏ lỡ đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm để vội vã cưới người khác, sau đó mới phát mình đối với người cũ thực cách nào dứt bỏ. Cuối cùng năm sau ly hôn. Ngày hôm qua, đường bỗng nhiên gặp lại người cũ nhưng ấy là vợ người khác. Khi thực nhận ra quá thương người nhưng tất cả trở thành chuyện cũ, theo mưa theo gió theo thời gian trôi qua mà thay đổi, hối hận cũng muộn. Lúc này, ta muốn cầu bài hát《 Cây sơn tra 》 đây là bài hát định ước của bọn họ, lúc còn nhau, cả hai người đều thích bài hát này, đều cùng mong ước trong bài hát có thể tìm được hạnh phúc đời mình, có thể hạnh phúc cả đời. Trong phòng thu này, tôi hy vọng bài hát này đến tai Lý tiên sinh cũng như tất cả quý thính giả, hy vọng mọi người hãy quý trọng những người mình quý, có thể sống với nhau đến đầu bạc răng long."

      “Tiếng ca nhàng khuấy động ánh hoàng hôn mặt nước,
      Giữa trời chiều những ánh sáng từ những nhà xưởng xa xa lóe sáng,
      Đoàn xe lửa chạy băng băng,
      Cửa sổ xe đèn đuốc sáng trưng.
      Đôi nam nữ đứng hai bên cây sơn tra.
      A… Kia là cây sơn tra rậm rạp với hoa nở đầy đầu cành,
      A… Người con xinh đẹp đứng bên cây sơn tra vì sao phải rầu rĩ?
      Lúc tiếng còi tàu báo hiệu chiếc tàu dừng lại,
      Tôi vội vã men theo con đường bước về phía tán cây.
      Gió nhàng thổi mãi ngừng,
      Ở dưới tán cây sơn tra rậm rạp,
      Khiến cho tóc người thợ nguội bay bay trong gió.
      A… Kia là cây sơn tra rậm rạp hoa nở đầy đầu cành,
      A … Người con xinh đẹp đứng bên cây sơn tra vì sao phải rầu rỉ?
      Bọn họ ai là người dũng cảm hơn tôi?
      Bởi vì tôi luôn luôn trong trạng thái lo lắng.
      Bọn họ dũng cảm hơn cũng đáng hơn tôi,
      Cây sơn tra quý ơi, hãy giúp tôi việc!
      A… Ai là người dũng cảm nhất cũng đáng nhất?
      A… Cây sơn tra quý hãy cho tôi biết.
      A… Ai là người dũng cảm nhất cũng đáng nhất?
      A… Cây sơn tra quý hãy cho tôi biết."

      nhạc phát lên nhàng, những câu hát lặp lặp lại.

      Chu Tô dùng đôi tay bịt kín miệng, muốn kìm chế cảm xúc của mình, nhưng thể ngăn nổi cảm giác đau đớn lan tỏa trong lồng ngực.

      “Huhu…” Chu Tô thể nhịn được mà bật lên tiếng khóc, tiếp sau đó nước mắt phun trào giống như vỡ đê.

      Người lái xe bị dọa sợ: "Cháu à, chuyện gì thế?"

      " cần lo cho cháu, trong lòng khó chịu nên mới như vậy…" Chu Tô phất tay với lái xe tỏ ý sao.

      Từ lúc này cho đến vài chục năm nữa, người sâu sắc lại phải buông tay để ấy bên cạnh người khác, phải là chuyện đau khổ nhất cuộc đời này sao? Nếu như có thể, Chu Tô hy vọng biết bao nhiêu vào viễn cảnh tươi đẹp, hai người có thể nắm tay nhau cho tới chết, vào những thời điểm tươi đẹp nhất của cuộc đời luôn bên cạnh nhau. Ở những năm tháng tươi đẹp nhất của nhau, cùng nhau an ổn thương nhau đến già. Nếu như có thể bắt đầu lại từ đầu tốt.
      Nhưng mà, cái gì cũng có, dòng đời hoa lệ này chỉ có thể cho Chu Tô cái quay đầu nghiệt ngã, bóng lưng tịch mịch.

      Mấy năm kết hôn, ông trời cho rất nhiều cơ hội nhưng đều nhìn thấy. Lúc đấy Chu Tô nào biết, chỉ lướt qua nhau đơn giản như vậy lại là cả đời bỏ qua nhau, sau bao nhiêu thăng trầm, chỉ còn lại mình rồi sau đó yên lặng biến mất khỏi cõi đời này.

      Dùng tay ôm ngực, cũng cách nào khiến cảm giác lạnh lẽo trong lồng ngực biến mất, cách nào làm mất được cảm giác tiếc nuối, cách nào giảm bớt đau đớn trong trái tim bị giày xéo.

      thanh khàn khàn, khuôn cũng bởi vì khóc quá nhiều mà hơi co lại. Chu Tô chưa từng nghĩ tới mình có tiền đồ như vậy, ở trước mặt người lạ chút cố kỵ nào mà khóc tới khó coi như vậy.

      tự với mình, đây là lần cuối cùng, qua lần này phải làm những chuyện mình nên làm, sau đó lặng lẽ rời khỏi.

      "Cháu , cái gì cũng phải nghĩ thoáng chút." Người lái xe khẽ lúc Chu Tô bước xuống xe.

      "Cháu sao…" Chu Tô mỉm cười, hít hít mũi: "Cháu đủ kiên cường."
      Last edited by a moderator: 19/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :