1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp nhất của em - Tiểu Tịch (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 34:


      Ngậm thìa cháo lớn, tâm tình Chu Tô trở nên tốt hơn rất nhiều. Chuyện của ba chồng coi như về cơ bản xử lý xong, hơn nữa khẩu vị của cực kỳ tốt, chẳng còn nôn mửa, hơn nữa thiếu tượng thiếu máu dẫn đến hay hoa mắt chóng mặt muốn ngất xỉu cũng đỡ hơn, mặc dù chỉ ăn được những thức ăn nhưng mà đối với những bệnh nhân mắc căn bệnh này, trường hợp của Chu Tô là rất tốt rồi.


      "Chung Ly. Công ty của thế nào rồi?" Chu Tô chợt nghĩ đến chuyện này.


      Chung Ly gật đầu: "Ừ, mọi công việc quay trở lại quỹ đạo."


      "Mặc kệ thế nào, chuyện của ba em vẫn cảm thấy rất có lỗi, bộ dạng bây giờ của ông khiến em đau lòng." Chu Tô cúi đầu khuấy khuấy cháo.


      "Bác sỹ chỉ cần làm vài đợt trị liệu vật lý, tình huống của ba chuyển biến tốt, mặc dù cách nào khôi phục như trước kia nhưng nguy hiểm đến tính mạng, coi như đó là loại may mắn. Em đừng nghĩ quá nhiều, mẹ cũng chỉ là nhất thời tức giận, bà vốn là người dễ mềm lòng, còn lén lút bảo khuyên em đừng suy nghĩ nhiều đấy."


      " sao?" Chu Tô rất mừng: "Mẹ như vậy sao? chỉ gạt em thôi."


      " đâu, em thông minh như vậy, dại gì mà lừa gạt em chứ? Đúng rồi, có chuyện muốn trước với em tiếng." Vẻ mặt của Chung Ly nghiêm túc.


      " ."


      "Em xem, chuyện của ba, Nhiễm Phong là người có công lớn nhất, chúng ta nên mời người ta ăn bữa cơm đúng ? tính ngày nào đó chúng ta mang ấy đến nhà hàng nào đó ăn bữa thịnh soạn, có được ?"


      Chu Tô vừa nghe Chung Ly nhắc đến Tần Nhiễm Phong mất hết khẩu vị rồi, trong lòng có vô vàn lý do để thích Chung Ly mình gặp mặt ta. Nhưng Chung Ly trước, giống như xin phép rồi, như vậy thể ấy rất tôn trọng rồi. Hơn nữa, Phương Đại Đồng cũng thái độ đối xử với ân nhân lần này của gia đình mình – Tần Nhiễm Phong rất có vấn đề, điều này khiến cho Chu Tô cũng cảm thấy khá lúng túng. Nếu như cho, đoán chừng Chung Ly lại hẹp hòi.


      "Đúng thôi. ấy bỏ qua hiềm khích trước đây để tận lực giúp chúng ta. Như vậy em còn có thể gì. cứ gặp ta , em có ý kiến gì." Chu Tô nuốt ngụm cháo, giống như quá quan tâm trả lời.


      "Thế tại sao lại có vẻ giận dỗi như vậy?" Chung Ly cười cười


      "Đâu có, nghĩ em hẹp hòi như vậy sao? đánh giá em quá thấp rồi đấy."


      " hẹp hòi tại sao lại muốn ăn bữa cơm với ấy vậy?"


      "Cái này và hẹp hòi có quan hệ gì? …" chợt dừng chút, đem cháo trong miệng nuốt: " em và ta cùng nhau ăn? phải ta sao?"


      "Cũng đúng, là hai chúng ta mời ấy bữa." Chu Tô chớp mắt, trong lúc nhất thời biết cái gì cho phải.


      "Làm gì đấy? phải em bảo ăn cơm với ấy sao? ấy là ân nhân của gia đình chúng ta, em lại chịu ăn cùng ấy bữa ăn, còn phải là hẹp hòi?" Chung Ly tay chống cằm, vẻ mặt thành nhìn .


      "Dĩ nhiên, dĩ nhiên!" Chu Tô vội vàng đáp: " nha, tốt nhất là nên tìm nhà hàng nào tốt chút. Chuyện như vậy sớm nên mời ấy bữa rồi, vợ chồng chúng ta đúng là thất lễ quá."


      "Đúng, đúng vợ à." Chung Ly vẫn tiếp tục cười cười. Trước khi Chu Tô cố gắng ăn mặc chải chuốt phen nhưng khi nhìn thấy phong thái trẻ trung cùng xinh đẹp của Tần Nhiễm Phong lại cảm thấy tất cả chuẩn bị của mình đều vô ích rồi. nếu như năm sáu năm trước, Chu Tô có thể tự tin rằng hề thua kém Tần Nhiễm Phong nhưng bây giờ, Tần Nhiễm Phong kia giống như quả dưa leo xanh non mơn mổn, mà dễ nghe chút là có chút khí chất của người phụ nữ đà thuần thục, khó nghe chút chính là nhan sắc phai tàn rồi.


      nhưng vẫn phải toát ra phong thái của nữ chủ nhân, gọi bàn đồ ăn lớn, ta vừa ngồi xuống ân cần rót nước, hỏi han.


      Tần Nhiễm Phong tỏ vẻ gì, lặng lẽ nhận lấy, mặt có chút buồn bã, có lẽ là do ta nghĩ bữa cơm này chỉ có mình Chung Ly tới. nhưng Tần Nhiễm Phong cũng lộ khó chịu, chỉ giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt môi.


      Chu Tô muốn để khí bàn ăn quá cứng ngắc, cười vui vẻ : “về sau chắc bọn tôi phải gọi là Lâm Nhiễm Phong nhỉ, vất cả mới tìm lại được ba ruột.”


      Tần Nhiễm Phong lộ vẻ khó xử khuôn mặt: “cái này, có lẽ là đâu. Ba tôi , ba tôn trọng mẹ, tôn trọng hoài niệm và tình của tôi đối với mẹ nên với tôi nên đổi họ.”


      “có người cha có khả năng chu cấp đầy đủ phương tiện sống, tại sao ngày xưa còn làm tại ‘Thịnh Thế Vương Triều’? em biết những làm tại nơi đó bị người đời nhìn với ánh mắt như thế nào chứ?” Chung Ly hớp ngụm trà, làm như vô tình hỏi.


      ta vẫn làm tại hộp đêm? Chu Tô thiếu chút nữa hét lên, có như vậy núi dựa lớn như vậy lại còn muốn làm ở chỗ đó?


      Tần Nhiễm Phong lúng túng nhìn Chu Tô cười, chậm rãi cúi đầu nắm chạt lấy ly trà trong tay, trầm mặc lúc lâu mới :” cũng có lúc tôi nghĩ đến chuyện tìm ông ấy, đặc biệt là đêm ba mươi tết, thời điểm nhìn thấy hình ảnh ông ấy chiếc ti vi màn hình lớn ở Thịnh Thế. Tivi lúc đó chiếu cảnh ông ấy nhi viện an ủi những đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, phát cho bọn họ nào là sủi cảo nào là hoành thánh, khi đó tôi bởi vì chịu tiếp rượu mà bị ông chủ lớn bạt tai. Trong lòng đặc biệt uất ức, lại nghĩ ông ấy có thể cho con nhà người ta hoành thánh cách tình cảm như vậy nhưng lại để con của mình đói bụng, chỉ có thể len lén khóc ở góc . Còn có lần có người cố ý dung thuốc với tôi, suýt chút nữa bị hại đời rồi….”


      Ngẩng đầu ngượng ngùng cười, lau những giọt nước mắt đọng lại bên khoé mắt : “ xin lỗi, những chuyện này với hai người để làm gì chứ? Đều là chuyện qua.”


      “bởi vì oán hận ba mình vứt bỏ mẹ con hai người nên thuỷ chung cách nào tha thứ, mới chịu tìm ông ấy phải ?” loại cảm giác này Chu Tô hoàn toàn hiểu , cái loại đau đớn này trước đây Chu Tô từng trải qua, bây giờ lại thêm cả phần chua xót và hối hận.


      Tần Nhiễm Phong lắc đầu: “cũng hẳn là vậy, thời điểm ba mẹ ly dị tôi còn rất , cũng biết oán hận là gì. Chỉ là mẹ tôi từ đó bao giờ cho tôi nhắc đến ba tôi nữa. Tính cách của mẹ tôi đặc biệt cương liệt. bà với tôi, năm đó bà kiên định , nếu như kiên trì ly hôn hai mẹ con chúng tôi coi như đói chết cũng bước lại vào cửa nhà ông nửa bước, nhưng ba vẫn độc ác bỏ lại mẹ con tôi, nên tôi cũng phải có cốt khí của mẹ, nếu như phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ cũng thể đến chỗ ba xin bố thí.”


      “thời điểm mẹ tôi bị bệnh, tôi lừa bà là vay tiền của bạn bè trong trường còn có người hảo tâm giúp đỡ nhưng bạn bè tôi có ai dư dả đâu, còn xã hội lấy ai hảo tâm mà quyên góp. Lúc đó tôi còn cách nào khác là tìm việc làm. Lúc tuyển tôi vào. Quản lý ‘Thịnh Thế’ rang nhận tôi vào rửa chén đĩa, phục vụ cơ bản. ai biết lúc sau kí hợp đồng xong ông ta lại trở mặt. ai….” Tần Nhiễm Phong thở dài hơi:” nhưng tôi thể tìm ba, bởi vì từng thề với mẹ vĩnh viễn đều gặp ông, hơn nữa nếu mẹ biết tôi lén lút gặp ba, bệnh tình thể nào cũng chuyển biến xấu . Mẹ tôi chính là người phụ nữ quật cường như vậy, thời điểm bà ai dành tất cả trái tim cho người đó nhưng khi hận tuyệt cũng quay đầu.”


      thực ra Tần Nhiễm Phong là khiến người người thích, cái nhăn mày, nụ cười của cũng đủ làm người khác nỡ từ chối, chấp nhận tất cả cầu của ấy.


      về việc Tần Nhiễm Phong cố gắng chống đỡ tìm cách kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ mà chịu gặp ba, trong thời điểm khó khăn gặp được Chung Ly cũng như Chung Ly rat ay giúp đỡ ta như thế nào, Tần Nhiễm Phong .


      Chu Tô hỏi, Chung Ly cũng .


      Chu Tô vốn muốn ăn bữa cơm vui vẻ với Tần Nhiễm Phong nhưng khí lại nặng nề từ đầu đến cuối.


      Chu Tô nghĩ, cũng đúng thôi, hai người phụ nữ cùng người đàn ông ở cùng nhau làm sao có thể cùng nhau ăn bữa cơm vui vẻ thoải mái được chứ? ở con đường tình , ba người cùng nhau quá mức chật chội.


      Sau khi ăn xong, Chung Ly trước lấy xe. Chu Tô và Tần Nhiễm Phong sóng vai bước tới đại sảnh. được vài bước, Tần Nhiễm Phong chợt dừng lại, quay đầu với Chu Tô: “khi đó, Chung Ly đối với tôi mà là Chúa Cứu Thế. Người ta , thế giới này có người phá có người cứu vớt. tôi vẫn luôn cảm thấy Chung Ly chính là người cứu vớt tôi, chưa từng nghĩ mình tại sao lại rơi vào vòng xoáy tình tay ba này. Xin lỗi vì mang tới cho gia đình chị nhiều song gió. , bây giờ tôi chưa thể rằng mình xoá tất cả tình cảm của mình dành cho Chung Ly, nhưng mà tôi tìm ấy nữa. Ba rất đúng, trái tim của ấy ở chỗ tôi, tự mình hành hạ mình cũng đáng giá. Như vậy, chúc phúc cho hai người. hẹn gặp lại.”


      Nhìn bóng lưng của Tần Nhiễm Phong càng lúc càng xa, Chu Tô nghĩ Tần Nhiễm Phong rốt cục thề thốt gì trước giường bệnh của mẹ mình mà lại quyết tuyệt gặp ba như vậy? hơn nữa, nếu như ấy cũng là người phụ nữ quyết tuyệt như mẹ mình, chẳng phải chỉ người đàn ông đến tận cùng của sinh mệnh?


      Khi nhau, đàn ông và phụ nữ luôn có suy nghĩ và hành động khác nhau, đàn ông khi luôn biết vị trí của mình trong mối quan hệ này là như thế nào, phải lấy được cái gì từ mối quan hệ này cách rất ràng nhưng phụ nữ khi , chung quy luôn bị tình làm mờ mắt, còn lý trí, còn suy nghĩ được gì cho mình nữa.


      “Chu Tô!”


      Chu Tô chầm chậm quay đầu thấy Chung Ly thong dong bước tới chỗ .


      “Nhiễm Phong đâu rồi, thế nào chỉ có mình em ở đây?”


      ấy có việc nên trước, chúng ta trở về thôi.” Chu Tô tựa vào ngực Chung Ly, thuỷ chung nhìn về hướng Tần Nhiễm Phong rời , suy nghĩ mông lung rồi lại muốn suy nghĩ nữa.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 35:

      Tối về, Chung Ly lấy lí do là ăn mừng để mở chai vang đỏ. Chu Tô vui vẻ nên uống ít, kỳ quái là dạ dày thế nhưng lại có phản ứng gì. Nhìn thấy lâu rồi Chung Ly mới nở nụ cười thoải mái như vậy, Chu Tô mới nhận ra mới phát giác được chuyện này cuối cùng qua thời gian dài, tâm tình cực kỳ tốt nên uống rất nhiều. lâu sau, hai chân giống như mềm nhũn, đầu cũng bắt đầu mơ màng.

      Lấy lại bình tĩnh, chống ghế đứng dậy hai chân luýnh quýnh nhưng vẫn giơ ly rượu lên, như muốn mời rượu Chung Ly: "Chung Ly…Em với chưa nhỉ? Ách…" nấc cái sau đó tiếp: "Em nên kính ly rượu này, ừ, chúc mừng ba thoát khỏi phiền phức giải, còn nữa, kính chịu áp lực mà muốn ly hôn với em. Nhưng …" Chu Tô chợt nhớ ra điều gì đó, hấp háy mắt nhìn sau đó tiếp: "Nhưng mà, bắt đầu từ lúc nào thích em? Lần em nấu cơm sao? Hay là lúc ở lì dưới lầu nhà chịu ?"

      đợi Chung Ly gì liền khụy xuống.

      Chung Ly nhanh chóng đặt ly rượu xuống, giữ chặt lấy cả thân mình mềm oặt của Chu Tô, nhìn người phụ nữ trong ngực nhắm mắt lại, hai má hây hây, dịu dàng : "Uống được, lại còn ra vẻ, Chu Tô, em luôn luôn như vậy." xong khẽ cười, cúi đầu lên đôi môi ấm áp của vợ mình.

      "Uống?" hai mắt Chu Tô nhắm nghiền nhưng tay chân lại chịu an phận vẫn vùng vằng lầm bầm : "Em uống độc dược… Em biết chứ nhưng vẫn nhịn được mà nhấp từng ngụm từng ngụm bởi vì em thể kiềm chế, quản được mình."

      "Được rồi…Được rồi…" Chung Ly dùng hai tay đỡ lấy khuôn mặt nhắn của Chu Tô: "Đừng nhảm nữa, nghỉ ngơi tốt, nhé?"

      "Ừ, ừ. Chung Ly…Em nghe , cái gì cũng nghe theo ." Lẩm bẩm xong câu này liền mơ màng ngủ.

      Chung Ly lắc đầu cách bất đắc dĩ, ôm Chu Tô lên lầu.

      Nửa đêm khát nước, Chu Tô tỉnh dậy, cẩn thận va phải cái ghế, tiếng động hề khiến Chung Ly ngủ ngon tỉnh giấc.

      vội vàng bật đèn, nghiêng đầu nhìn Chu Tô.

      Chu Tô cười cầu hòa: "Em khát nước nên muốn dậy uống nước thôi. mau ngủ , ngày mai còn phải làm việc đấy."

      Chung Ly nhìn Chu Tô chằm chằm sau đó : "Ngày mai cần làm, em còn mệt ?"

      “Ổn rồi. Ngủ giấc sâu nên đỡ mệt rồi nhưng mà đầu vẫn có chút đau." Chu Tô nghiêng đầu xoa huyệt thái dương.

      Chung Ly đứng dậy khỏi chăn, ngồi ở mép giường mắt chăm chú nhìn : "Chu Tô, chúng ta làm chút chuyện khác có ý nghĩa ."

      Chu Tô cười khổ: "Chung Ly, đầu óc của lúc nào cũng chứa tinh trùng hay sao vậy? Mỗi lần giường đều nghĩ đến vẫn đề này. Em muốn…" xong vòng qua chỗ Chung Ly, nằm phịch xuống chỗ của mình, quay đầu lại : "Ngủ! Làm chuyện đó quá nhiều cũng tốt cho thân thể đâu."

      Chung Ly nghiêng đầu nhìn Chu Tô cách vô tội: "Làm gì có chuyện thường xuyên, kể từ lúc ba xảy ra chuyện, chúng ta làm. Nếu lâu quá ‘ vận động ’ mới có chuyện ấy."

      "Nhưng em mệt mỏi, ngủ." Chu Tô vẫn để ý đến Chung Ly, kéo chăn lên trùm kín đầu.

      "Em mệt cứ nằm yên, phải làm gì cả. Nhưng em phải thực nghĩa vụ của người vợ, nếu kiện em." Chung Ly làm bộ ủy khuất lôi kéo góc chăn.

      "Cái gì? Cái gì cơ? sao có thể…" Chu Tô giận đến mức nên lời.

      Cuối cùng Chung Ly mất hết kiên nhẫn, tay nhanh chóng lật chăn, nhào tới: " khó khăn quá, đàm phán vô hiệu nên phải cưỡng chế thi hành!" xong liền gặm gặm lên cổ Chu Tô.

      "Làm sao lại như cún vậy? Chưa tiến hóa hết sao?" Chu Tô mặt giữ quần áo ngủ của mình, mặt mắng.

      "Là do em đồng ý với lời bắt buộc phải hành động thôi." Chung Ly nở nụ cười xấu xa: "Vợ à. nhịn lâu, cho nên em phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nha." xong nhanh chóng cởi áo ngủ Chu Tô, tay cầm lấy cằm của Chu Tô giơ lên, áp môi mình lên môi , tay thò vào quần ngủ.

      Chu Tô bị đầu lưỡi của Chung Ly trêu chọc đến chữ cũng được, thân thể bị xoa đến phát đau, nghĩ thầm thế nào lại giống như muốn ăn thịt vậy? Chỉ hối hận, là lỗi của mình, khuya khoắt như vậy uống nước gì a?

      Buổi sáng, cả người Chu Tô mệt rã rời. Chung Ly bình thường luôn mang bộ dạng của chính nhân quân tử, lạnh nhạt như nước tại sao lúc giường lại luôn biến thành bộ dạng của con sói đói như vậy được nhỉ?

      Nhìn chồng mình ngủ say, trong lòng cảm thấy khá bực bội, Chu Tô bèn đưa tay nhéo cánh tay : "Mau dậy !"

      Chung Ly mơ mơ màng màng xoa xoa mắt, : "Chuyện gì vậy?"

      Chu Tô nhìn gương mặt còn đẹp hơn hoa của , đôi lông mày rậm đẹp như bức tranh thủy mặc, nghĩ thầm ai biết còn tưởng rằng cưỡng gian ấy đấy.

      "Đều tại , hôm nay em có chuyện phải làm, như thế này làm sao còn có mặt mũi ra khỏi cửa." Chu Tô chỉ vào những vết đỏ loang lổ vai.

      "Vậy đừng ra ngoài nữa, dù sao hôm nay cũng định nghỉ ngơi ngày."
      "Em còn muốn dọn vệ sinh nhà cửa, bây giờ thắt lưng đau đến nỗi khom người được. đúng là..."

      " phải còn có người dọn dẹp sao?"

      "Người khác , mau dậy , hôm nay tổng vệ sinh, em chỉ là người chỉ đạo, còn …lao công." Chu Tô nghĩ hôm nay nhất định phải khiến Chung Ly lao lực phen, tránh chuyện mỗi tối đều đòi hỏi vận động kịch liệt như vậy.

      Chuông Ly vừa nghe Chu Tô vậy bèn lắc đầu nguầy nguậy: " được!"

      " mau đứng lên cho em…" Chu Tô dùng hết sức lực kéo chung Ly: " làm cũng phải làm!"
      Last edited: 20/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 36:


      Gì giúp việc vừa vào cửa nhìn thấy cảnh tượng như thế này: Chu Tô ung dung tự tựa ngồi ghế sô pha, miệng bận gặm táo nhưng vẫn quên chỉ huy: "Phía . thấy sao? Vẫn còn chút bụi!"

      Còn Chung Ly mang người chiếc tạp dề màu xanh dương in hình xương cá, tay cầm bình nước lau kính, tay giơ khăn lau chùi cửa kính sát mặt đất, theo sau lưng là ánh mắt dõi theo tinh tường của Chu Tô, cánh tay cũng ngừng di chuyển để sai khiến chồng mình.

      Gì quét dọn nhìn màn thú vị như vậy nhịn được mà bật cười, thực nghĩ tới chuyện vợ chồng nhà danh giá, bình thường nhìn có vẻ cao quý xa cách như thế cũng có mặt đáng như vậy.

      Nghe thấy tiếng động, Chu Tô quay mặt về phía cửa thấy dì quét dọn với vẻ mặt cố nín cười đứng đó. Vội vàng nuốt miếng táo trong miệng xuống, đứng lên. Vì Chung Ly quay lưng lau kính nên biết chuyện gì xảy ra, vẫn vừa lau vừa hậm hực : "Còn ra lệnh nơi này nơi nọ nữa, em có biết mình quá đáng lắm ?"

      Chu Tô lúng túng nhìn gì giúp việc cười cười, vừa chạy đến bên Chung Ly, nhéo cái : "Gì à! Vợ chồng chúng cháu chỉ đùa giỡn thôi."

      Chung Ly vừa nghe thấy Chu Tô thế, quay phắt người, nhìn gì giúp việc đứng đó với vẻ mặt buồn. Cứng người mất mấy giây, sau đó làm bộ như chút để ý, cởi tạp dề, hắng giọng: "Gì tới rồi làm việc của mình nhé."

      xong, ngồi phịch xuống ghế sa lon, cầm điều khiển mở TV.

      Chu Tô trợn mắt nhìn Chung Ly, nghĩ thầm, cứ giả bộ làm mặt lạnh , cái đồ sĩ diện hão.

      "Được rồi." Gì giúp việc nhiều, cười sau đó vén ống tay áo, nhặt chiếc tạp dề bị Chung Ly vứt chỏng chơ ghế sa lon, mặc vào, tiếp tục lau cửa sổ.

      "Trưa nay vợ chồng cậu muốn ăn gì? Tôi lau dọn xong lập tức chợ mua thức ăn , lâu lắm mới thấy cả hai vợ chồng cùng ở nhà đấy." Gì giúp việc vừa lau cửa sổ vừa hỏi.

      Chung Ly tay đổi kênh liên tục bỗng dừng lại chút : "Phiền dì chợ nấu món gì đó thanh đạm dễ tiêu hóa chút. Dạo này tiêu hóa của Chu Tô tốt, ăn thứ gì đó quá bổ dưỡng cũng tốt."

      Chu Tô quay đầu nhìn dáng vẻ tự cho là đúng của Chung Ly, bĩu môi phản ứng: "Chung Ly, đừng kiểu như em Lâm Đại Ngọc vậy, khẩu vị của em gần đây tốt lắm cơ mà. Bất kể nem công chả phượng, tay gấu mật ong gì đó bây giờ đem ra đây em đều có thể tiêu diệt sạch."

      đến đồ ăn ngon, Chu Tô chợt nhớ tới chỗ, ngẩng đầu : “Gì ơi, dọn dẹp lau chùi xong, gì có thể về nhà, hôm nay vợ chồng cháu ra ngoài ăn."

      "Tôi biết rồi! "

      Chu Tô quay đầu lại với Chung Ly: "Hôm nay cho mở mang tầm mắt."

      Lần trước Phương Đại Đồng mang tới nhà hàng kia, Chu Tô cảm thấy rất tuyệt, vốn có ý định sớm quay trở lại nhưng bởi vì xảy ra muôn vàn chuyện xấu nên có tâm tình, lúc này thoải mái rồi, lại còn có Chung Ly đồng hành là tốt.

      Tới chỗ đó đúng là rất khéo, chiếc bàn duy nhất còn lại trong nhà hàng thuộc về bọn họ.

      Được Chu Tô dẫn đến nơi đẹp như tiên cảnh thế này, tâm trạng của chung Ly trở nên tốt hơn: " tệ a, làm sao em biết nơi này?

      Chu Tô chớp chớp mắt, nghĩ thầm, nếu là Phương Đại Đồng mang tới đây biết chừng Chung Ly lại khó chịu, liền ngẩng đầu cười cười: "Là Lưu Yến Linh dẫn em tới lần, chung chỉ lần mà nhớ mãi quên. Lát nữa thưởng thức món ăn ở đây biết, tuyệt đối cho mở mang tầm mắt."

      Nhận lấy thực đơn, Chung Ly lật lật lại mấy lần liền, cười: "Quả những món ăn này lạ mắt, có thể hầu hết những quán ăn lớn ở Bắc Kinh đều thử lần nhưng món như thế này cũng chưa từng thấy qua."

      "Tất nhiên rồi." Chu Tô gật đầu: “Lát nữa ăn lại càng giật mình cho xem."
      "Món này, còn có món này." Chu Tô nhìn kỹ thực đơn sau đó chọn lựa hai món ăn.

      " xin lỗi, quán ăn của chúng tôi đều là đầu bếp nấu gì khách hàng ăn cái đó thôi." Nhân viên phục vụ mỉm cười chỉ cho : "Hôm nay, chỗ chúng tôi có củ sen điểm măng, bồ câu hầm rượu nếp, đậu hũ chưng và cháo sen ngân nhĩ."

      "Làm sao lại như vậy? Lần trước tôi tới đây còn có thể gọi món mà."

      "Có thể quay khách nhớ nhầm, đây là quy định từ lúc mới mở nhà hàng, khách nào đến cũng ăn như vậy." Nhân viên phục vụ dùng vẻ mặt thành khẩn , nhìn như giống như là lừa gạt.

      Nhưng mà, lần trước cùng Phương Đại Đồng tới, tất cả món ăn đúng là do ta gọi nha.

      "Thôi được rồi Chu Tô, chúng ta ăn mấy món kia cũng được mà." Tâm tình Chung Ly rất tốt nên có bị ảnh hưởng đến, tùy tiện .

      "Hai vị cần gì?" Hình như ông chủ thấy bàn ăn của hai người có điểm kỳ lạ nên vội vã tới.

      Nhân viên phục vụ mở miệng: "Ông chủ, vị khách này từng gọi món ở quán ăn của chúng ta nhưng làm gì có quy định gọi thức ăn ở đây cơ chứ."

      Ông chủ nghiêng đầu nhìn kỹ Chu Tô, sau đó bừng tỉnh hiểu ra: "A, là bạn của Richer, Chu Tô đúng !" Sau đó quay mặt với nhân viên phục vụ bên cạnh: "Cậu cứ phục vụ bàn khác, đây chính là khách quý của nhà hàng."

      Lúc này Chu Tô cảm thấy trời đất quay cuồng, đều do cái tên Phương Đại Đồng lần trước trêu chọc khiến người ta tưởng , bây giờ biết giải thích với Chung Ly như thế nào đây?

      "Tôi… phải, phải." Chu Tô lộ vẻ mặt khó xử nhưng biết giải thích thế nào.

      "Thế nào lại đúng ? Lần trước chính miệng Richer , hơn nữa ta và nhìn biết là phải quan hệ bạn bè bình thường, cần ngượng ngùng, tôi và ta là bằng hữu nhiều năm."

      Ông chủ này cũng là lắm điều, điều nên nên đều hết, tại liền mong đợi trí nhớ Chung Ly tốt, nhớ ra Richer chính là Phương Đại Đồng.

      " hiểu lầm rồi. Mà thôi nhiều nữa, mau mang thức ăn lên, chúng tôi muốn ăn tất cả những món có hôm nay."

      "Làm sao có thể, Richer là Phương Đại Đồng ấy, lần trước hai người cùng đến đây cơ mà. À hóa ra ngượng ngùng, mặt đỏ rần lên rồi kìa…" Ông chủ xong cười ha ha.

      Chu Tô lần này quẫn bách rồi, len lén nhìn sang chỗ Chung Ly, biết có phải ấy tức giận quay lưng bỏ như mấy lần trước nhỉ?

      Nhưng lúc này mắt Chung Ly vẫn nhìn chằm chằm thực đơn, từ đầu đến cuối câu nào, mặt hơi đanh lại.

      "Nếu là người nhà, các vị muốn ăn gì tôi đều có thể phân phó đầu bếp làm. Vị này . . ." Ông chủ nhiệt tình khẳng khái này cuối cùng cũng chú ý tới tồn tại của Chung Ly: "Hẳn là đồng nghiệp của Chu Tô, có cái gì muốn ăn cứ mở miệng."

      " cần, cứ mang mấy món kia ra, quy củ của nhà hàng, tốt nhất chúng tôi nên phá vỡ." Chung Ly lộ ra nụ cười hết sức mê người, khóe miệng giương , tia vui.

      "Như vậy cũng được, hai người dùng bữa ngon miệng nhé, bữa ăn mày tôi mời."
      "Cảm tạ ý tốt của ông nhưng cùng vợ ra ngoài dùng bữa là phần tâm ý của tôi, cho nên cứ để tôi trả tiền." Chung Ly dịu dàng nhìn Chu Tô cười, cười như gió xuân phơi phới.

      "Hai người là?" Ông chủ dùng vẻ mặt thể tưởng tượng nổi nhìn Chu Tô. Chu Tô khổ sở gật đầu.

      "A, xin lỗi…Là do tôi hiểu lầm…Hai người xem, là…" ông chủ cười khan, cảm thấy lúng túng: "Vậy hai người chờ dùng bữa nhé, tôi làm việc."

      Bữa cơm này dù ngon nhưng Chu Tô quả còn tâm tình nào mà để ý mùi vị, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lén Chung Ly. Nhưng Chung Ly vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh, ăn say sưa ngon lành, thậm chí còn gắp thức ăn cho : " phải hai ngày nay khẩu vị được tốt, muốn tới chỗ này ăn đồ ăn ngon. Tại sao bây giờ vẫn ăn ít như vậy? Mau ăn nhiều chút."

      ấy… tức giận sao? muốn hỏi điều gì sao?

      "Đúng là bữa no, em sai, món ăn ở đây đúng là rất tuyệt."

      đường về, Chung Ly lại nhìn cười, khuôn mặt tuấn thả lỏng trong gió, hoàn mỹ thế kia.

      " có gì muốn hỏi em sao? Chung Ly, em tin hề tức giận chút nào." Chu Tô ngẩng đầu nhìn chồng mình.

      Chung Ly nhìn chằm chằm Chu Tô, sau đó hôn lên trán : "Chu Tô, vậy em nghe ."

      "Đây thực là hiểu lầm, em và Phương Đại Đồng chẳng có gì cả, chỉ là bạn bè." Giải thích miễn cưỡng như vậy, đến cả cũng thể chấp nhận nổi.

      " tin, Chu Tô…" Chung Ly ôm trọn vào lồng ngực: “Bất cứ em điều gì đều tin tưởng. Nhớ từng ? Từ ngày mưa hôm đó về sau, em cái gì đều tin tưởng. Chu Tô, chúng ta từng lãng phí quá nhiều thời gian hiểu lầm cùng tin tưởng nhau, mà thời gian trôi qua quá nhanh nên về sau chắc chắn cố gắng để còn những thứ đáng tiếc kia, chúng ta phải dùng quãng thời gian còn lại chung sống hạnh phúc."

      "Tốt…" Chu Tô nghẹn ngào, nước mắt rơi trong yên lặng, là hạnh phúc pha lẫn tiếc nuối, ngay cả mình cũng biết.
      Last edited: 28/11/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Quyển 3:

      Chương 1:


      Những ngày cuối thu tiến những bước chân tới gần, đảo mắt Chu Tô trở về nước gần nửa năm rồi, việc đời biến ảo, cuộc sống vô thường. Ở quê hương chưa đầy nửa năm nhưng Chu Tô trải qua những việc và trải qua những thăng trầm của cảm xúc mà gần ba mươi năm cuộc đời chưa từng nếm trải, giống như tình cảm của ba dành cho ; ra của ba; tình cảm day dứt trái ngang của mẹ, ba và ba Chung Ly; còn có tấm lòng của Chung Ly; tình của dành cho mình. Càng hiểu ra càng quý trọng bởi vì mình chẳng còn bao nhiêu thời gian để quý trọng nữa. Nghĩ như thế khiến cảm giác bi thương cứ vấn vít mãi trong tâm trí Chu Tô.

      Nhưng mà vẫn phụ trông mong của Phương Đại Đồng, cách mỗi tuần Chu Tô lại đến bệnh viện trung tâm kiểm tra dạ dày lần. Tối thiểu phải biết được mình lúc nào chết.

      Phương Đại Đồng mặc áo bluse trắng, cầm cuộn phim nhìn lúc lâu, mi tâm co rút trong chốc lát, lẩm bẩm : "Thế nào lại như vậy nhỉ?"

      Chu Tô cố ngước mắt nhìn theo ánh mắt Phương Đại Đồng nhưng vẫn hiểu việc gì khiến ta kinh ngạc như vậy, còn cách nào khác bèn hỏi thẳng ta: "Tình hình tốt sao? Nhưng mà gần đây tôi có bị đau thường xuyên đâu."

      "Em gần đây thế nào, đau?" Phương Đại Đồng đặt cuộn phim xuống, nghiêm túc nhìn Chu Tô.

      "Đúng vậy, chỉ đau chút thôi, tần suất cũng thường xuyên nữa. Khiến tôi còn tưởng tế bào ung thư tự nhiên giảm bớt chứ."

      " là quá kỳ quái… " Phương Đại Đồng vẫn lẩm bẩm mình, hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của Chu Tô.

      "Kỳ quái gì cơ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Chu Tô nhìn dáng vẻ của Phương Đại Đồng biết nhất định có điều khác thường.

      Phương Đại Đồng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Chu Tô, sau đó dùng tay đặt lên bả vai Chu Tô, khóe miệng khẽ run, muốn lại thôi.

      "Có gì mau …Làm tôi hồi hộp muốn chết."

      "Ừ … " Phương Đại Đồng chợt cười, nụ cười đó rất kỳ quái, lộ vẻ kích động lại mang theo chút lo lắng, cũng mang theo mặt chân thành chờ mong: "Em hãy nghe cho kỹ Chu Tô, ra cũng có cách nào để giải thích kỹ càng cho em hiểu, trong hai tuần nay tế bào ung thư trước đây lan rộng cách bất thường bỗng nhiên dừng khuếch tán cách đột ngột, chức năng của dạ dày và gan cũng giống như điều dự đoán là nhanh chóng suy thoái… mãi như thế cũng có tác dụng gì…Tóm lại bệnh tình của em bỗng nhiên lại được khống chế cách kỳ lạ."

      Chu Tô có chút sững sờ: "Vậy là có ý tứ gì?"

      "Ý tứ chính là bệnh tình của em rất có thể bởi vì nhân tố nào đó điều chỉnh khôi phục, hiểu chưa?" Lúc này Phương Đại Đồng thực kích động, hô to lên, thanh vang dội trong phòng làm việc chật hẹp.

      "Vậy sao, là sao, phải lúc trước là loét dạ dày biến thành tế bào ung thư sao?" Chu Tô trong miệng hỏi nhưng trong lòng tin, chóp mũi tê rần kích động, nước mắt liền rơi xuống.

      "Cũng hẳn vậy, có rất nhiều chuyện ly kỳ, y học cũng thể giải thích ràng. từng có rất nhiều trường hợp, nghe qua tổng kết khám xét chữa trị của những người khác cũng có, tự nhìn thấy qua bệnh nhân của mình cũng có những trường hợp như em. Mà thực ra em vừa bắt đầu cùng người khác cũng giống nhau, người khác đến lúc tế bào ung thư phát tán đau đến nỗi xuống giường nổi, nhưng em xem em lại còn có thể lại khắp nơi đúng ?"

      Phương Đại Đồng lắc hai vai của : "Chu Tô…Có thể em chết."

      Từ trước tới nay, Phương Đại Đồng dám nhắc đến từ ‘chết’ trước mặt Chu Tô, bởi vì sợ chịu nổi cũng sợ mình chịu nổi. Trời mới biết mỗi ngày lo lắng đề phòng, lăn lộn khó ngủ vì bệnh tình của Chu Tô, tra xét bao nhiêu tài liệu sách vở y học, hỏi thăm bao nhiêu vị bác sỹ nổi tiếng, vậy mà…Giờ khắc này tất cả cố gắng đềucó thể được hồi báo… ấy…Có thể sống. Mặc kệ có phải hay ấy sống là để nắm tay ai đến cuối con đường, tóm lại sau này, cuộc sống của mình vẫn có thể có hình dáng của ấy xuất , được nhìn vui đùa, nhìn hạnh phúc. tốt. Còn có thể nhìn ấy hạnh phúc, tốt.

      Chu Tô dĩ nhiên là mừng rỡ đến muốn ngất, chẳng lẽ ông trời thấy được cố gắng nỗ lực của , thấy được khổ sở vì được sống bên những người mình quý như thế nào nên cho cơ hội được sống thêm lần nữa?

      "Phương Đại Đồng, tôi…" Chu Tô vừa mới mấy chữ liền nhịn được nghẹn ngào, bao nhiêu uất ức khổ sở bấy lâu nay vào thời khắc này có bất kỳ điều gì có thể ngăn chặn nữa mà vỡ òa, kích động đến nỗi lệ rơi đầy mặt lúc nào cũng hay.

      "Chu Tô. hiểu…" Phương Đại Đồng vỗ vỗ vai : "Mặc dù còn chưa có xác định nhưng là có hi vọng chúng ta nhất định thể buông tha, trước tiên liên lạc với vị bác sỹ nổi tiếng chuyên về ung thư dạ dày lần trước , mấy ngày nữa chúng ta phải Pháp."

      Chu Tô chầm chậm gật đầu, sau đó có chút chần chừ.

      Phương Đại Đồng nhìn dáng vẻ do dự của Chu Tô, nóng nảy hét lên: "Em còn chần chừ gì nữa, bệnh có thể chữa là may mắn lần mới có trong đời, còn do dự?"

      "Tôi mà. . ." Chu Tô dường như muốn gì đó lại thôi.

      "Suy nghĩ có nên cho Chung Ly biết hay chứ gì?" Phương Đại Đồng mặt lạnh hỏi.

      "Ừ."

      "Chu Tô này, đến nước này em còn có thể sao? Mà mặc kệ em hay , mặc kệ em định với ta như thế nào, năm ngày sau, nếu em máy bay, tôi có cưỡng chế cũng phải trói em lên máy bay!"

      "Đừng kích động, tôi có đâu, chả nhẽ sinh mệnh của chính mình mà tôi còn biết lo?"

      "Theo thấy đúng là em thèm để ý đấy, cuộc sống đâu quan trọng bằng tình đúng ? cho em biết, có cái mạng kia cũng lấy đâu ra tình cao cả vĩ đại của em đâu!" Phương Đại Đồng thực nóng nảy, phải liều mình giữ lại mạng sống cho hay sao? Tại sao còn có thể thèm để ý như vậy chứ?

      "Biết rồi…Tôi biết mà. Năm ngày sau, nhất định lên máy bay, cùng Pháp."

      Suốt cả quãng đường về nhà, bởi vì hưng phấn mà cả người Chu Tô ngừng phát run, Chu Tô rất muốn nhào vào lòng Chung Ly để thông báo tin vui này, nhưng mà, bây giờ còn chưa phải lúc.

      Lại nghĩ đến lời Phương Đại Đồng , vẫn chưa thể xác định có chữa được hay . Cho nên, trước tiên nên Pháp cùng Phương Đại Đồng nhưng vấn đề bây giờ là lấy cớ gì để với Chung Ly đây? làm cho người khác nhức đầu.

      Về đến nhà, Chung Ly tan sở, ngồi trước ti v. biết xem cái gì mà bật cười ha ha. Chu Tô tiến tới hỏi: “Xem gì mà vui vậy?"

      Nhìn kỹ, là cảnh quay ba bốn đứa bé chừng bảy tám tháng tuổi gì đó, cùng nhau quay vòng thi bò.

      "Có gì vui chứ?" Chu Tô đứng dậy định bụng quay bước.

      Chung Ly nhanh chóng kéo Chu Tô lại, chỉ vào cậu bé đáng ti vi : "Thú vị vậy còn gì, chân cũng , tay cũng . Nho đáng ."

      "Ừ…" Chu Tô tùy ý gật đầu.

      Chung Ly nhìn chằm chằm Chu Tô lúc, cuối cùng chậm rãi : "Chúng ta sinh con ."

      " đùa gì thế? thể nào…" Chu Tô đẩy tay Chung Ly, đến mạng của mình cũng còn chưa chắc giữ được, cái gì mà sinh đứa bé chứ.

      "Thế nào thể nào? Chúng ta cũng còn trẻ nữa, ba mẹ cũng thúc giục đấy." Đôi tay lần nữa kéo Chu Tô vào lòng, vẫn duy trì nụ cười.

      "Là ba mẹ thúc dục thôi, dù sao mẹ em cũng thúc giục." Chu Tô xoay mặt.

      lúc sau Chung Ly thở dài: "Nhưng mà cũng muốn có con, Chu Tô, chúng ta sinh đứa con, an ổn sống cùng nhau tốt sao?"

      Chung Ly rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi khiến Chu Tô thể nhìn thẳng vào vấn đề này. Chung Ly muốn sinh đứa bé, nhưng tình trạng tại của phải làm sao?

      "Nhưng mà làm phẫu thuật buộc ga rô ngăn sinh đẻ rồi mà…" chỉ có thể dùng lí do này để tạm thời né tránh.

      " phải rồi sao? Phẫu thuật này là chyện ." Chung Ly hình như thấy được hi vọng, khôi phục gương mặt vui sướng,

      "Chuyện này chúng ta sau …" Chu Tô hờ hững đẩy Chung Ly ra đứng dậy, thực tế là biết làm thế nào để từ chối.

      " muốn thôi, ra cũng cảm thấy như vậy quá nhanh…" sau lưng thanh càng giống như tiếng thở dài: "Vậy chờ chút, dù sao chúng ta còn có nhiều thời gian."

      "Ừ, vậy em vào phòng nghỉ ngơi nhé." Chu Tô có chút mệt mỏi, còn phải nghĩ chuyện nên viện cớ gì để Pháp đây.

      "Chu Tô còn có chuyện. Mấy ngày nữa phải Đức chuyến, có công chuyện làm ăn.”

      Trong lòng Chu Tô mừng thầm trong lòng nhưng cố trấn định, làm như quan tâm hỏi: "Ừ…Nhưng mà lúc nào ? bao lâu?"

      "Năm ngày sau bay, chừng ba bốn ngày gì đó."

      Chẳng lẽ ông trời thực giúp mình? Ngay cả bản thân Chu Tô cũng nhịn mà cảm thán, sau đó len lén cười sau lưng Chung Ly: “Vậy để em chuẩn bị hành lý cho , xa nhớ phải chăm sóc mình tốt."
      Last edited by a moderator: 28/11/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2:

      Trước khi , Phương Đại Đồng còn xem xem lại bệnh án của Chu Tô, hơn nữa còn dặn dò từng li từng tí là phải dừng uống thuốc, để đến Pháp xét nghiệm, có kết quả chính xác mới tính sau.

      Khoảng thời gian này Chu Tô có chút lo lắng, động chút là sờ sờ dạ dày theo bản năng, kết quả là hai ba ngày nay thậm chí còn đau nữa. Tình huống như thế đáng cho Chu Tô và Phương Đại Đồng kích động dứt, thậm chí Phương Đại Đồng còn : "Chu Tô, nếu như phải là bệnh tình chuyển biến tốt tìm ra giải thích nào tốt hơn."

      Hôm Chung Ly Châu Âu, phi trường đông đúc, mỗi người mỗi kiểu. Chu Tô cầm tay Chung Ly cười ngừng, điều này khiến Chung Ly có chút bực bội: "Chu Tô, em có vấn đề, thế nào hai ngày nay lại vui vẻ như vậy, cười tươi như hoa vậy?"

      "Làm gì đến nỗi cười tươi như hoa cơ chứ." Chu Tô hếch mắt nhìn Chung Ly đáp.
      Chung Ly buông hành lý trong tay xuống, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt nhắn của : "Nhưng phải mà em lại vui vẻ như vậy, có phải hay cũng quá nể mặt rồi."

      "Được rồi…Được rồi…" Chu Tô kéo tay Chung Ly xuống : "Đừng hẹp hòi như vậy, sau khi trở về em món quà lớn cho ." Chu Tô kiễng chân, khẽ hôn lên gò má trái Chung Ly.

      " chờ…Mà còn có bên này…" Chung Ly cúi đầu chỉ vào má phải của mình.
      Chu Tô tức giận đẩy ra: "Thôi được rồi đấy, trở lại chúng ta sau, em bật mí là đến lúc đó có thể giật mình đấy."

      "Hả? phải là sau khi trở về em báo biết em có bầu đấy chứ?"

      "Thôi " Chu Tô làm bộ muốn đánh Chung Ly: " ngứa đòn đúng ?"

      "Ai nha, đúng là đôi vợ chồng ân ái!"

      Hai người đồng thời quay đầu nhìn lại, cách đó xa có mặc áo khoác màu đỏ, đeo giày cao gót mười phân, mặt mang nụ cười nhàn nhạt bước tới.

      tới trước mặt bọn họ, dừng lại, đảo đảo hai tròng mắt đánh giá vợ chồng bọn họ, sau đó sảng khoái cười tiếng: "Ừ, quả nhiên đôi trai tài sắc, nhìn nhìn lại vẫn thấy xứng đôi."

      Chu Tô lúng túng cười tiếng, ngẩng đầu lên mặt chất vấn nhìn chằm chằm Chung Ly, nghĩ thầm bóng hồng nào của ngày trước sao?

      Chung Ly vô tội nhìn Chu Tô, giống như có ý là liên quan đến .
      Quay đầu nhìn kỹ xinh đẹp trước mắt, đầu óc Chung Ly có chút hỗn loạn.

      "Thế nào Chung Ly? nhớ em?" Thấy bộ dạng biết hiểu của hai người, kia vẫn giữ vững nụ cười: "Lúc hai người kết hôn, em còn khóc chừng mấy ngày đấy."

      Chung Ly sững sờ, sau đó bỗng nhớ ra, vỗ ót cũng cười theo: "Ai nha, là Hà công chúa đây mà!"

      Chu Tô đứng bên cạnh kéo kéo áo Chung Ly, hắng giọng cái, ý nhắc nhở "Chính thất phu nhân vẫn còn ở đây đấy!"

      Chung Ly kéo tay Chu Tô : "Vợ à, đây là em họ của Hà Triệu Hiên, Hà Điềm Phỉ, lúc chúng ta kết hôn ấy cũng đến mà."

      Hà Điềm Phỉ chu miệng khẽ liếc Chung Ly cái: "Còn có thể tính nhận ra em, coi như uổng phí thời còn ngây thơ em luôn coi là hình mẫu người lý tưởng." xong còn cười rộ lên.

      Chu Tô biết mà, xung quanh Chung Ly nhà mình lúc nào cũng xuất hàng đống oanh oanh yến yến để phải xử lý.

      Hình như thấy được địch ý trong mắt Chu Tô, Hà Điềm Phỉ nhanh chóng kéo Chu Tô đến bên cạnh mình cười cười: “Chị cần phải quản chặt Chung Ly , mấy chiêu mê hoặc thiếu nữ của ấy bách phát bách trúng đấy, nào thoát khỏi ma trảo của ấy đâu. Nhưng mà…" nhìn Chung Ly bĩu môi: "Cũng may, em đây may mắn thoát khỏi bể khổ. Quay đầu lập gia đình…"

      Lập gia đình? Hà Điềm Phỉ kết hôn? Báo động được giải trừ nên Chu Tô mới nỏ được nụ cười.

      "Hai người định đâu ư?" này đúng là tự nhiên câu nệ, muốn biết gì đều khách sáo hỏi thẳng.

      "Chung Ly công tác." Chu Tô trả lời.

      "Còn tưởng hai người cùng nhau tìm chốn lãng mạn đấy."

      "Vợ chồng nhà này làm sao tình cảm bằng vợ chồng nhà được. Nghe Triệu Hiên bảo sau khi làm đám cưới hai năm, hai người quyết định du lịch trăng mật hâm nóng tình cảm hả?" Chung Ly hỏi

      Hà Điềm Phỉ gật đầu: "Đúng vậy. Vì công việc của chúng tôi bận rộn nên làm đám cưới xong chưa chơi đâu được. Hai ngày trước mới quyết định xuất ngoại nhưng do em quá bận rộn nên cùng ông xã được, bây giờ sau."

      Sau đó chuyển sang hỏi Chu Tô: "Chị yên tâm để ấy nước ngoài mình sao, phụ nữ ngoại quốc bạo dạn lắm đấy, sợ ấy bị nào hấp dẫn sao? Hà Điềm Phỉ cười cười hỏi.

      Chu Tô nhanh chóng đáp: "Em biết chứ đàn ông Trung Quốc tại cũng đặc biệt bạo gan rồi, Chung ly mới là người cần phải lo lắng."

      xong, ba người nhìn nhau cười.

      Hà Điềm Phỉ giơ tay lên xem đồng hồ: " còn sớm nữa, em phải vào phòng chờ rồi, hai người cứ tự nhiên ngọt ngào nhé."

      xong, nháy mắt với Chu Tô, vội vàng rời .

      Chu Tô đưa mắt dõi theo bóng dáng Hà Điềm Phỉ, sau đó quay lại nghiêm mặt nhìn Chung Ly: " rốt cuộc có bao nhiêu bóng hồng đây?"

      Chung Ly đưa tay làm dáng đầu hàng: "Oan uổng, vẫn coi ấy như em , còn ấy như thế nào làm sao quản được."

      Chu Tô vẫn tiếp tục trợn mắt nhìn Chung Ly, trong lòng cảm thấy hối hận, trước kia thế nào lại phát Chung Ly là người đàn ông mà người gặp người thích.

      " phải ấy kết hôn sao? Nghe hai người đó tình cảm tốt lắm, em còn lo lắng cái gì?" Chung Ly dỗ Chu Tô với khuôn mặt vô tội.

      Chu Tô vẫn rất bất mãn nhìn chồng mình: " ấy sai, đến nước ngoài thu liễm chút, mặc kệ nào có gì làm gì cũng được đáp lại, biết ?"

      "Được rồi, tiếp xúc với những mà bà già hay bé cũng ."

      Chu Tô lúc này mới yên tâm thở phào nhõm: "Tốt lắm, vào , đến giờ qua cổng bảo an rồi."

      Chung Ly quay đầu lại nhìn về phía chỗ kiểm tra, đột nhiên ôm chặt Chu Tô, hôn cái lên trán : "Chu Tô, sao em lại biết trái tim sớm bị em tóm chặt rồi chứ?" xong, cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi Chu Tô, răng môi đụng nhau, đại não Chu Tô trống rỗng, bị cuốn vào nụ hôn của Chung Ly, chỉ biết bám lấy để bị ngã.

      Rất lâu sau Chung Ly mới buông ra : "Chờ trở lại."

      Chu Tô gật đầu, đưa mắt nhìn Chung Ly , trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, liếm liếm đôi môi, mùi vị của vẫn còn đọng ở khóe miệng, ấm áp, rất hạnh phúc…

      Lần này từ nước Pháp trở lại, hi vọng loại hạnh phúc này kéo dài chỉ năm mà thậm chí là mười năm sau, năm mươi năm sau.

      "Này!"

      "A!" Chu Tô suy nghĩ linh tinh bị người vỗ vào vai, sợ hết hồn, xoay người vừa nhìn là Phương Đại Đồng, vỗ ngực cái: " làm gì đấy? Hù chết người!"

      Phương Đại Đồng nhìn về phía Chung Ly vừa rời khỏi cảm thán: "Ai nha. Kịch liệt quá ha. Em cũng sợ hít thở thông mà chết, hai người các người hôn nhau lâu như vậy."

      "Ai cần lo? Hành lý của tôi đâu, lúc nào lên máy bay?" Chu Tô bị Phương Đại Đồng cắt đứt suy nghĩ tốt đẹp về tương lai nên vẫn còn bực mình, xẵng giọng hỏi.

      Phương Đại Đồng từ phía sau cầm lên rương hành lý đưa cho Chu Tô: "Em có ý định ?"

      "Em rồi. Lúc ấy về cho ấy niềm vui bất ngờ, niềm vui bất ngờ đấy là từ nay về sau, Chu Tô tôi muốn làm nữ nhân giống như con chim nép vào người, ngày ngày kề cận chồng mình."

      Phương Đại Đồng tỏ vẻ xem thường: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. xem em chơi trò đó được bao lâu."

      " cho phá vỡ quyết tâm của tôi, rốt cuộc khi nào ?"

      "Còn hơn hai tiếng nữ mới bay, chúng ta còn phải đợi lát."

      Chu Tô kéo va ly hành lý theo sau Phương Đại Đồng tới phòng chờ, trong lòng vừa kích động vừa khẩn trương. Mở điện thoại di động lên xem ảnh, đó là những bức ảnh mà lúc Chung Ly ngủ say được Chu Tô chụp lại. Mấy ngày qua, thừa dịp lúc Chung Ly ngủ, Chu Tô đều len lén nhìn , có lúc cứ nhìn như vậy cho đến sáng, chỉ có tự mình biết gương mặt đó khiến quyến luyến như thế nào.

      Lẳng lặng đem tấm hình kia đặt ở ngực, nhàng mở miệng: "Phương Đại Đồng, nắm tay nhau mà chết bên nhau đến già, bao giờ nghe qua chưa?"

      Chu Tô nở nụ cười thản nhiên như vậy, mặc dù có vẻ gì là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng đủ để người ta xúc động nhớ mãi quên. Khuôn mặt vừa quật cường vừa yếu ớt này của khiến người đàn ông bên cạnh ngây ngẩn. ê ẩm từ tận đáy lòng trào lên đáy mắt, Phương Đại Đồng làm sao dám che mặt khóc vào lúc này. ta đứng dậy, giũ giũ ống tay áo, làm như quan tâm : "Nhìn bộ dạng có tiền đồ của em kìa, ra ngoài hút điếu thuốc."

      Phương Đại Đồng đứng ở phòng hút thuốc của sân bay, nhìn chằm chằm làn khói bay ra từ điếu thuốc hút dở tay nghĩ thầm, tốt, cho tới nay luôn ở bên cạnh, ủng hộ kiên quyết bắt nhập viện. Ngón trỏ bỗng dưng đau rát, Phương Đại Đồng giương mắt vừa nhìn, hóa ra hết cả điếu thuốc. đáng tiếc, mới chỉ hút được hơi, đứng lên ném đầu lọc vào thùng rác, cười cười, mình quả kẻ điên cuồng vì tình. Thế giới này có bao nhiêu người cùng nhau chia sẻ khoảng khí chung để hô hấp. Ông trời tại sao vô duyên vô cớ lại muốn cướp hơi thở của tên Chu Tô này? Cho nên, cố hết sức để chống lại ý trời, cướp lại mạng sống cho người con .

      Nhưng bánh xe vận mệnh vào thời khắc này vẫn tiến về phía trước, đè nát mọi chướng ngại vật, làm sao lại có thể dừng lại chỉ vì nỗi buồn đau ly hợp của hai con người như Phương Đại Đồng, như Chu Tô?
      Last edited: 28/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :