1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp nhất của em - Tiểu Tịch (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 31:

      Tối hôm đó, Chu Tô buồn chán, cầm điều khiển chuyển kênh truyền hình liên tục, trong chốc lát, bỗng nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Tĩnh Viễn, định thần, ngồi chăm chú nghe những lời ông ta phát biểu: "Đối với sa đọa trong tầng lớp quan chức nay chúng ta tuyệt bỏ qua cho trường hợp nào. Nhưng cũng thể dùng phương thức ‘ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót’, đó là tư tưởng cực đoan. Thế hệ trước dùng bao nhiệt huyết cùng bao nhiêu mồ hôi xương máu mới có cuộc sống ấm no và hạnh phúc của chúng ta hôm nay. Đảng và nhân dân quyết thể để cho bọn họ chảy máu rơi lệ nữa. có chứng cớ tuyệt tự mình đoán bừa, có tội bị phán tội, trong sạch cũng tuyệt oan uổng . . ."

      Chu Tô cười, mặc kệ có phải hay là do có mặt của Tần Nhiễm Phong, lần này phải cảm tạ ta. Chu Tô nghĩ, chỉ cần Chung Ly cần lấy thân báo đáp, bảo Chu Tô làm gì để cảm ơn ta cũng được, kể cả dập đầu.

      Ngày hôm sau, lúc nhìn chính mắt nhìn thấy Lâm Tĩnh Viễn, Chu Tô có chút căng thẳng. So với hình ảnh ti vi, ngoài đời ông ta càng thêm uy vũ tuấn, tóc mai hai bên tuy vài sợ bạc nhưng hề làm giảm chút nào phong thái của người lãnh đạo, thoáng đến gần là có thể cảm thấy nguồn khí thế cường đại, khiến người ta kính ngưỡng mấy phần.

      Chu Tô có thể cảm thấy, Lâm Tĩnh Viễn cũng quan sát , nghĩ thầm, chắc là nghĩ về mối quan hệ tay ba giữa , Chung Ly và Tần Nhiễm Phong.

      Mấy người vừa ngồi xuống ghế, thèm mấy lời khách sáo mà thẳng vào vấn đề, dù sao vụ án này dưới áp lực đều rất lớn, ai ai cũng chờ đợi kết quả cuối cùng.

      Những người đàn ông quay vòng tròn phân tích những tích cực tiêu cực của cục diện, Chu Tô ngồi chăm chú lắng nghe lúc bắt đầu cảm thấy đau đầu, mắt bất giác liếc sang chỗ Tần Nhiễm Phong, lúc này, ta dùng ánh mắt gần như si mê nhìn vào từng cử chỉ của Chung Ly. Khi cảm thấy ánh mắt của Chu Tô, vội vàng thu tầm mắt, mặt đỏ bừng, khẽ cười với Chu Tô.

      Chu Tô cũng cười lại, quan sát Tần Nhiễm Phong. Đúng là chim sẻ hóa phượng hoàng a, mà ta vốn là tiểu phượng hoàng. Tóm lại Tần Nhiễm Phong bây giờ, vốn phải là kiểu con ai cũng có thể với tới, bây giờ còn thêm vẻ mặt hạnh phúc vì tìm lại được ba mình, sống trong nhung lụa, khiến ta lại càng thêm xinh đẹp chói lọi. Đứng bên cạnh Chung Ly giống như đôi kim đồng ngọc nữ.

      Phi…Chu Tô chợt thầm mắng mình. Chung Ly và Chu Tô mới chính là cặp trời sinh, Tần Nhiễm Phong đừng hòng mơ tưởng. Nghĩ tới đây lòng tràn đầy tự tin, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tần Nhiễm Phong nhìn mình.

      Tần Nhiễm Phong nhìn bật cười tiếng, cúi đầu uống trà, gì. Chu Tô cảm thấy giống như quyền đánh vào gối liền cảm thấy ngượng ngùng, quay lại đặt toàn bộ chú ý lên cuộc chuyện của những người đàn ông.

      "Cho nên, ý Bí thư Lâm là có tay trong của Ủy ban kiểm tra và kỷ luật Trung ương báo lại là có người đứng đằng sau toàn bộ vụ việc này, khui ra bức ảnh của Chu Tô, đổ thêm dầu vào lửa những bất mãn của dân chúng, chỉ định cho Trần Trung khai ba tôi là chủ mưu hay tung tin ba tôi còn gặp gỡ Trần Trung?" Chung Ly đặt câu hỏi.

      Lâm Tĩnh Viễn gật đầu , gạt tàn thuốc : "Nhưng mà, người kia chỉ biết ít thông tin như thế thôi. Bởi vì cấp bậc của cậu ta còn thấp nên chưa được tham gia cuộc họp của những người cấp cao nên chưa biết chủ mưu là người nào."

      "Vậy tại mấu chốt nhất là tìm ra tên chủ mưu đúng ?" Hà Triệu Hiên xen vào.

      " sai, chúng tôi tra ra cái tên họ Trần kia từng nuôi vợ bé gọi là Lê Huyên, thường ngày hết sức nuông chiều. Rất có thể những khoản tiền tham nhũng đều ở chỗ ta."

      "Cứ bắt cổ ta đến cục cảnh sát thẩm vấn chút là ra thôi."

      "Vậy được." Lâm Tĩnh Viễn phất tay: " có chứng cớ làm sao bắt người, những làm như thế còn rút dây động rừng nữa."

      "Chỉ là…” Ông trầm ngâm giây sau đó tiếp: "Bên này còn điều tra ra, người phụ nữ tên Lê Huyên này cũng ngoại tình với mấy tên trai bao đẹp trai khác sau lưng Trần Trung. Chúng tôi vốn cũng muốn xuống tay từ hướng này nhưng có thể là do xuất thân từ trường cảnh sát, những cảnh sát nằm vùng của chúng tôi hầu hết đều mang cỗ khí bức người, nhưng có vẻ ta lại thích kiểu đàn ông như vậy. cố gắng tìm nam cảnh sát đẹp trai, trắng trẻo nhưng được điều này lại đáp ứng được tiêu chuẩn kĩ thuật cũng như tâm lý. Cái này, dễ làm."

      Mọi người cau mày gì.

      Chu Tô vừa nghe xong liền mỉm cười: "Bí thư Lâm, bên cảnh sát có người thích hợp nhưng ông xem chút, trai đẹp nhà tôi cũng thiếu a!"

      Lâm Tĩnh Viễn nghe Chu Tô vậy, ý vị sâu xa cười, liền bắt đầu nhìn chằm chằm Hà Triệu Hiên, Chung Ly cùng Phương Đại Đồng, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, tôi mới để ý, dáng dấp ba chàng trai này quả tồi, so với ngôi sao ti vi còn đẹp trai hơn nhiều."

      Hà Triệu Hiên lắc đầu ngay lập tức: "Cái này dù có chết tôi cũng làm đâu. Nếu cần tôi xông vào núi đao biển lửa nào tôi cũng có thể làm nhưng dùng mỹ nam kế nha, tôi kết hôn, cậu cũng gặp vợ tôi rồi đấy, ấy tốt như vậy, làm điều có lỗi với ấy lương tâm cũng như trái tim tôi cho phép, vẫn là để cho hai người kia thôi."

      Chu Tô nghe Hà Triệu Hiên xong gật đầu, liếc mắt nhìn Chung Ly, trong lòng tính toán, làm sao để chồng mình làm việc này được, bỏ qua!

      Sau đó nhìn chằm chằm Phương Đại Đồng, cười nịnh hót.

      Cả người Phương Đại Đồng nổi da gà, dùng vẻ mặt sợ hãi : "Chu Tô, cho em biết em đừng bao giờ có ý nghĩ xấu xa gì đổ lên , quay lại nhìn Chung Ly nhà em . Có hy sinh cũng phải ta hy sinh mới là hợp lý."

      "Thực ra . . ." Chung Ly vừa mới tiếp lời, muốn gì đó bị Chu Tô chặn đứng.

      " được! Chung Ly được. ấy cũng kết hôn.." Chu Tô nhìn Phương Đại Đồng cách nghiêm túc: "Vợ ấy cũng đặc biệt hay ghen, kể cả tinh kể cả công chúa gì đó cũng đừng mơ tưởng tới gần ấy!"

      Lời này câu hai nghĩa, tất cả mọi người trầm mặc, mỗi người theo đuổi tâm tư của riêng mình.

      Lúc này, ánh mắt Chu Tô quét qua Tần Nhiễm Phong. ta lộ vẻ khó xử, lúng túng cúi đầu.

      vu vẻ liền nhớ lại người ta có chỗ dựa vững chắc vội vàng liếc Lâm Tĩnh Viễn. Vẻ mặt ông ta chút thay đổi, đúng là kiểu người vui buồn hờn giận biểu khuôn mặt. Ông chỉ nhìn chằm chằm vào Chu Tô, câu nào.

      Chu Tô nghĩ thầm, đại nhân vật này quả có chút dọa người, trong lòng có chút hoảng sợ, nhưng vẫn cứng đầu ngồi thẳng lưng, hơi ngẩng đầu.

      "Được rồi, được rồi." Phương Đại Đồng giải vây: "Ai bảo chỉ còn mỗi mình tôi còn độc thân cơ chứ."

      "Đúng đấy. thông suốt tốt Phương Đại Đồng!" Chu Tô vội vàng đáp lời: " cũng , nếu muốn cứu người, nhan sắc, thỉnh thoảng cũng phải hy sinh. coi như vì nghiệp cứu người cao cả vinh quang mà dũng hiến thân ."

      Phương Đại Đồng vạn vạn ngờ Chu Tô lại năng hùng hồn, bán đứng mình cách dứt khoát mà mau lẹ như vậy, vẻ mặt đưa đám, chữ cũng được.

      Chu Tô cười cười: "Phương Đại Đồng! hãy chuẩn bị tâm lý , công cuộc nằm vùng của vui vẻ lắm đây." câu này chọc cười tất cả mọi người.

      Lúc ra cửa, Chu Tô gắt gao kéo tay Chung Ly, nở nụ cười, lúm đồng tiền như hoa hướng hướng về phía Lâm Tĩnh Viễn cùng Tần Nhiễm Phong : " cảm ơn, hai người là ân nhân muôn đời của vợ chồng chúng tôi, nếu như sau này có thể giúp đỡ điều gì, chúng tôi tuyệt đối ngại khó, có phải hay , chồng?"

      Chung Ly cười , gật đầu.

      Lâm Tĩnh Viễn ý vị sâu xa nhìn hai người, khuôn mặt tươi cười đáp: "Cũng có gì, tôi cũng vậy có làm việc chỉ vì lợi ích cá nhân, là làm việc theo chức trách mà thôi. Nhưng mà đúng là nhờ vào con trẻ tuổi nên tinh thần chính nghĩa đầy mình thúc đẩy tôi mới nhiệt tình như vậy đấy." Ngụ ý, chính là bọn họ muốn cám ơn cũng nên cảm ơn Tần Nhiễm Phong ấy.

      "Lại đây, Chung Ly. Xe của tôi ở nơi đó, chúng ta tới xe, thêm mấy câu, Nhiễm Phong, con lên phòng trước chờ ba." Lâm Tĩnh Viễn dịu dàng xoa đầu Tần Nhiễm Phong.

      Tần Nhiễm Phong gật đầu, quay sang cười với Chu Tô thay lời tạm biệt, sau đó liếc nhìn Chung Ly với ánh mắt thâm sâu, quay người bước lên lầu.

      Chu Tô nhìn chằm chằm vào bóng lưng Chung Ly và Lâm Tĩnh Viễn, hai người vừa cười vừa . Đến lúc Lâm Tĩnh Viễn định bước lên xe còn vỗ vỗ vai Chung Ly, đảo mắt nhìn Chu Tô bên này ra vẻ suy nghĩ gì đó mới vào.

      Chu Tô dùng khuôn mặt bất mãn chờ Chung Ly, vừa trở lại thể chờ đợi hỏi: "Ông ta gì mà vẻ mặt lại xấu xa như vậy?"

      "Ông ấy , phụ nữ là để thương, nâng niu trong lòng bàn tay."
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 32:

      Phương Đại Đồng vì nhiệm vụ nằm vùng của mình mà học hỏi và thay đổi khá nhiều. Lúc Chu Tô gặp lại Phương Đại Đồng, ta mang bộ dạng của người con trai thanh tú tinh khiết, áo sơ mi màu trắng cùng áo len cổ chữ V màu xanh dương, quần kaki màu vàng nhạt, rộng thùng thình tôn lên đôi chân thon dài của ta, cả người toát lên vẻ đẹp của dương quang tiểu mĩ nam.

      " tệ, thái độ học hỏi của rất nghiêm túc a." Chu Tô vòng tay trước ngực nhìn ta từ xuống dưới.

      Phương Đại Đồng xoay xoay cổ áo, vẻ mặt giống như hài lòng lắm: "Tất nhiên, khi đây nhận lời người khác, chắc chắn làm được. Ưu điểm của có gì có thể làm khó, đợi lát nữa liền nhìn xem, tình nhân của Trần Trung có chết mê chết mệt nhé."

      Chung Ly phụ họa: "Lần này làm phiền , chú ý an toàn."

      " cứ chờ kết quả tốt đẹp của tôi thôi."

      Đêm. Cả gian dần dần khoác lên màu đen huyền bí. Chung Ly, Chu Tô còn có Phương Đại Đồng dưới hướng dẫn của mấy điều tra viên, tới hộp đêm rất có danh tiếng, nơi mà Lê Huyên- tình nhân của Trần Trung thường xuyên tới.
      Chu Tô cũng tới đây mấy lần nhưng vẫn chịu nổi những hình ảnh của những cậu thanh niên hét hò nhảy nhót kia, chung là nhìn rất ngứa mắt, nghe cũng đau đầu.

      Phương Đại Đồng ngược lại dung nhập rất nhanh, trong đám đông hỗn loạn cùng nhạc xập xình bất giác cũng nhập vào đám đông nhảy nhót.

      Chu Tô chán ghét nhìn ta, nghĩ thầm, ta cứ như vậy biết quyến rũ bao nhiêu cặp mắt ở đây.

      Phương Đại Đồng thèm để ý tới ánh mắt chán ghét của , hăng hái nhảy nhót. Chung Ly cười cười nhìn Phương Đại Đồng nhưng ngay sau đó vì mùi rượu, thuốc lá cùng son phấn nước hoa trộn lẫn mà nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.

      người điều tra viên mặc thường phục kéo áo Phương Đại Đồng, chỉ vào người phụ nữ xinh đẹp ngồi trước quầy ba : "Chính là ta, lát nữa nên đến gần chỗ ta ngồi. Cẩn thận chút, người phụ nữ đó rất nóng nảy, nhiều điều tra viên muốn tiếp cận đều bị ta mắng xối xả."

      Phương Đại Đồng vui vẻ búng tay, ngẩng đầu kiêu ngạo : "Có gì khó khăn chứ, dễ như ăn kẹo thôi."

      Điều tra viên dúi vào tay Phương Đai Đồng: "Cứ đem cái này theo người."

      "Đây là cái gì?"

      "Bộ đàm cỡ , cứ đặt ở người, lỡ có tình huống bất ngờ xảy ra chúng tôi cũng có thể kịp thời biết."

      "Oa, phải chứ, lúc tôi tán cũng phải mang thứ này bên người sao? Làm như thế tiện đâu, ngộ nhỡ…" Phương Đại Đồng được nửa, cong miệng lên “chậc chậc” hai cái sau đó tiếp: " phải làm thế nào?"

      Điều tra viên có chút xấu hổ đáp: "Cái đó… Chỉ là trong khung cảnh hỗn loạn này phải mang, về sau xem xét hoàn cảnh để làm việc."

      Chu Tô dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn Phương Đại Đồng, xoa xoa da gà nổi đầy cánh tay.

      Phương Đại Đồng vừa cất bước tiếp cận đối tượng, mấy người liền theo sau, ngồi ở những chỗ được sắp xếp ổn thỏa.

      Chu Tô vui vẻ như sắp được xem kịch vui, cứng rắn lôi kéo Chung Ly ngồi ở chỗ gần hai người kia nhất.

      Phương Đại Đồng tới, làm bộ như để ý, ngồi xuống bên cạnh Lê Huyên, chống tay lên quầy bar với batender: "Cho Sloe tequila."(*)

      Lê Huyên nghiêng đầu nhìn lên nhìn xuống đánh giá Phương Đại Đồng phen, sau đó nở nụ cười quyến rũ, cúi đầu tiếp thưởng thức rượu của mình, vẻ mặt hơi đơn.

      Phương Đại Đồng giơ ly rượu lên, hơi rung để nghe thanh của những viên đá va chạm vào nhau, tỉ mỉ nhìn ngồi bên cạnh. Mùi vị phong trần mặc dù rất nặng, nhưng mặt mũi quả xinh đẹp, vóc người đầy đặn, mấu chốt nhất là cả người tản ra hơi thở thần bí mê người, hấp dẫn.

      Lê Huyên ngửa đầu uống hết số rượu còn lại trong ly, đứng dậy định rời khỏi nhưng lại bị Phương Đại Đồng ngăn cản: "Tiểu thư, đừng vội , uống cùng tôi chén nữa được ?" Sau đó quay sang bartender : "Cho vị tiểu thư xinh đẹp này ly Mimosa(**)."

      Lê Huyên quay đầu lại lần nữa, quan sát khuôn mặt của Phương Đại Đồng cách tỉ mỉ, sau đó lộ ra nụ cười lơ đễnh: " tệ. Rất thu hút."

      Phương Đại Đồng đắc ý nhướng nhướng mày, cũng tự hào lên khuôn mặt, chỉ trịnh trọng đem rượu đến ngang tầm tay Lê Huyên.

      Lê Huyên ưu nhã nhận lấy, khẽ nhấp ngụm sau đó ngẩng đầu: "Đáng tiếc, hợp khẩu vị của tôi. Rất xin lỗi…Còn có cảm ơn rượu của ." Xoay người muốn .

      Lần này Phương Đại Đồng thực nóng nảy, đưa tay kéo cánh tay của Lê Huyên, cố nặn ra nụ cười theo bản thân suy nghĩ là mê người nhất: "Khẩu vị có thể bồi dưỡng nha, lại em bảo dáng dấp cũng tệ cơ mà."

      Lê Huyên nhìn cánh tay mình bị giữ lại, có chút tức giận lớn: "Tôi phải chiều chuộng người đàn ông mình cảm thấy quá phiền muộn rồi, nên muốn tìm thêm phiền phức cho mình nữa đâu, thức thời mau buông tay!"

      Mấy người điều tra viên quả quá, người phụ nữ tên Lê Huyên này đúng là trở mặt nhanh. Thế nhưng Phương Đại Đồng là ai cơ chứ? Làm sao có thể có chuyện gì khiến bó tay, hơn nữa sức quyến rũ của mình khi nào lại hữu hiệu như vậy?

      Phương Đại Đồng quyết định liều lần nữa: "Tiểu thư xinh đẹp! Quả thực tôi lại rất thích có thể suy tính chút, tôi rất thành tâm đấy."

      " biết điều!" Lông mày Lê Huyên nhíu chặt, dường như đủ kiên nhẫn nữa, đưa tay cầm ly rượu bên cạnh, nhìn về phía Phương Đại Đồng : "Nếu buông tay, đừng trách tôi khách khí."

      Phương Đại Đồng bối rối, người phụ nữ này cũng quá hung hãn , cái tên họ Trần kia thế nào lại thích bị ngược đãi sao?

      Chính là chỗ này ngây ngẩn mất lúc, Lê Huyên cho rằng Phương Đại Đồng có ý định buông tay nên định giơ ly rượu lên, lại bị người kéo lại.
      "Tiểu thư, cần gì phải gay gắt như vậy?" Là Chung Ly, nháy mắt với Đại Đồng ý bảo bỏ tay ra.

      Phương Đại Đồng sững sờ đứng dậy trong vô thức, sau đó bừng tỉnh sau đó nhìn Chung Ly hét lớn: "Sao lại xuất ở đây?"

      Vừa nghe Phương Đại Đồng hỏi thế, Chung Ly mới bừng tỉnh, mới vừa rồi nhìn thấy Lê Huyên cầm ly rượu lên muốn hất lên người Phương Đại Đồng theo bản năng chạy tới ngăn cản, nhưng lúc này nên gì, giải thích như thế nào đây?
      " ấy là bạn trai tôi, thấy đấy, tại ấy rất tức giận nên mau cút!" Lê Huyên kéo tay Chung Ly chịu buông tay, phán câu như vậy.
      Phương Đại Đồng mở to mắt nhìn chằm chằm Chung Ly, nhất thời cứng họng, bước kế tiếp làm sao làm? Đảo mắt nhìn Chu Tô, ấy cũng ngơ ngác nhìn tình huống trước mắt.

      Bên tai bỗng truyền đến chỉ thị: " mau rút lui, để Chung Ly tiếp tục nhiệm vụ của ."

      Phương Đại Đồng nghe thấy, cười khổ, Chung Ly à, hình như hễ người phụ nữ nào tôi muốn chinh phục đều thích phải? Được rồi, tôi rút lui vậy.

      "A, xin lỗi nhé. Hóa ra vị tiểu thư này có bạn trai…" cười vô tội, sau đó nhìn về phía Chung Ly : "Vị tiên sinh này, có bạn xinh đẹp như vậy nên chú ý theo sát bảo vệ, ngàn vạn lần thể để ấy mình vậy đâu. Hẹn gặp lại…" lưu lại nụ cười xấu xa, xoay người rời .

      Chung Ly phản ứng kịp, liếc mắt nhìn mấy điều tra viên ngồi cạnh đấy, bọn họ ra dấu tay giống như bảo Chung Ly tiếp tục, cái đó có ý nghĩa là, nhiệm vụ nằm vùng này bắt đầu từ bây giờ đổi thành Chung Ly sao?

      "Tiên sinh, họ gì? Có thể hay mời uống ly?" Lê Huyên nở nụ cười duyên dáng.

      Chung Ly lúng túng đáp: "A…Ừ…Có thể."

      "Người đàn ông vừa rồi rất đáng ghét, cậy vào chính mình có bộ dạng tốt liền muốn chiếm tiện nghi của tôi, cũng nhìn chút xem tôi đây là hạng người nào, ta có thể chiếm tiện nghi của tôi cách dễ dàng sao? Nhưng mà tôi vừa nhìn thấy vừa mắt, có rảnh , chuyện với tôi lát?"

      "A, có thể. Tôi rảnh."

      Chu Tô nhìn thấy cảnh đó, tức đến phát điên, đây rốt cuộc là tình huống gì, cố gắng ngăn cản cho chồng mình tiếp xúc với Tần Nhiễm Phong, bây giờ lại để con hồ ly tinh kia chiếm tiện nghi?

      Đêm khuya, lúc Chung Ly về đến nhà thấy có rất nhiều người đợi mình, đặc biệt là Chu Tô, gấp đến độ như ngồi đống lửa rồi.

      Vừa nhìn thấy Chung Ly bước vào cửa vội vàng nhào tới, sau đó xoay xoay Chung Ly, sờ tới sờ lui: " bị sàm sỡ gì đấy chứ?"

      Phương Đại Đồng chậm rãi đứng dậy từ ghế salon ngồi dậy : "Xem chừng ta chỉ muốn bị sàm sỡ có, nhìn màn hùng cứu mỹ nhân của ta lúc nãy mà tôi cảm động đến rơi nước mắt. Cũng tốt. Vốn từ đầu tôi muốn làm mấy chuyenj nhàm chán như thế kia rồi."

      Chu Tô muốn giải thích, bị điều tra viên ngăn lại: "Nếu người mà người đàn bà kia coi trọng là Chung Ly, chúng ta cũng chỉ đành phải thuận nước đẩy thuyền, Chung Ly phải tiếp tục thực nhiệm vụ này. lát nữa chúng ta bàn bạc kế hoạch cụ thể. Hai người…" Điều tra viên chỉ vào Chu Tô và Phương Đại Đồng : "Nghỉ ngơi trước ."

      Chu Tô tức giận cắn răng, nhưng cũng được gì.

      Chung Ly nhìn thấy Chu tô phản ứng như vậy, cười an ủi: " việc hôm nay là ngoài ý muốn, sớm biết như vậy cũng chen ngang, nhưng vì ba, trước tiên nhịn chút."

      Chu Tô bất đắc dĩ gật đầu, quay đầu lại liếc Phương Đại Đồng: "Chúng ta thôi, có thể rút lui triệt để được rồi đấy. "

      Phương Đại Đồng trong lòng phục, nhưng mà chuyện hôm nay đúng là mất mặt nên cũng nghĩ thêm gì nữa, quay đầu nghênh ngang bước .

      Chu Tô vừa mới bước mấy bước, chợt quay đầu lại, chạy tới nhào vào lòng Chung Ly, bĩu môi, hết sức nghiêm túc : "Chung Ly. nhớ đấy, chỉ được bán nghệ bán thân."

      Nghe thấy Chu Tô thế, Phương Đại Đồng bèn phát hỏa: "Chu Tô…Em quá đáng lắm em biết ? Ban đầu với gì mà vì nghiệp vinh quang nên dũng hiến thân, đến lúc Chung Ly bị lôi vào lại bảo bán nghệ bán thân là sao?”

      " phát hỏa cái gì chứ? Nếu hiến thân, phải xem người ta có chịu nhận kìa."

      Phương Đại Đồng kìm nén tức giận đến độ cả mặt đều đỏ: " nào biết ta thích kiểu thiếu niên xán lạn như ánh mặt trời như mà lại thích kiểu đại thúc mặt lạnh như Chung Ly cơ chứ, đó là ta có mắt nhìn."

      "Thôi được rồi…" Chung Ly cắt đứt cuộc cãi vã của hai người: " tại và những điều tra viên phải thảo luận biện pháp, hai người ra ngoài trước ." xong nhịn cười nhìn Chu Tô. Chu Tô quay đầu nhìn lại, quả mấy điều tra viên đều nhịn cười đến mức muốn nội thương, thân thể run rẩy ngừng.

      Chu Tô hít hơi sâu, hướng về phía những người kia : "Ngượng ngùng…Các làm việc nhé." Sau đó vừa lôi vừa kéo theo Phương Đại Đồng ra ngoài.

      "Chuyện của ba quả phải để Chung Ly xuất mã thôi. Đành vậy, vào hang cọp làm sao bắt được cọp con…" Ra khỏi cửa thư phòng, Chu Tô thở dài .
      "Là bỏ con săn sắt làm sao bắt được cá rô Chu Tô à."

      (*) và (**) là hai loại cooktail
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Minh Anh thích bài này.

    3. Minh Anh

      Minh Anh Active Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      112
      Bạn ơi bạn có up truyện thường xuyên ko bạn? Mình đọc truyênn này dở lên gg search thấy chỗ bạn đăng chương nhanh nhất. Hóng-ing. Thanks bạn dịch truyện nhâaa :)

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 33:

      Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của Chu Tô dường như rất khó khăn để vượt qua, hiểu lần hành động này của Chung Ly có ý nghĩa như thế nào đối với việc minh oan cho ba chồng, cho nên, cũng hỏi. Nhưng khi nhìn thấy hàng đêm, rất muộn Chung Ly mới trở về, ngửi thấy áo sơ mi của có mùi nước hoa phụ nữ cùng với vài vệt son môi đáng ghét, đáy lòng vẫn cảm thấy chua xót.

      Hôm nay, hơn hai giờ đêm Chung Ly mới kéo thân thể mệt mỏi về đến nhà. Mùi rượu cùng mùi thuốc lá hòa trộn khiến Chu Tô vừa cảm thấy xót xa vừa cảm thấy chán nản. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, kiểu gì cũng phát điên mất thôi.
      Trước kia, trong nhà cũng thỉnh thoảng có tất chân hoặc đồ lót của phụ nữ, Chu Tô hề có cảm giác chán ghét nhưng bây giờ, khi trái tim xác nhận lời , chỉ mùi nước hoa lạ, vệt son môi lạ cũng khiến trái tim Chu Tô đau nhói.

      Chung Ly thấy chờ cũng gì, lát sau mới bảo ngủ, còn bảo về sau cần chờ cửa, xong liền vội vã vào phòng tắm.

      Chu Tô nằm giường, đáy lòng chua cay đủ vị. Tưởng chừng như ngủ được giấc, chung Ly mới bước ra từ phòng tắm. nghĩ là Chu Tô ngủ rồi nên với tay tắt đèn, ngồi ở mép giường, bật ngọn đèn ngủ, lẳng lặng lau tóc.

      Chu Tô ngồi dậy, đón chiếc khăn tắm từ trong tay Chung Ly, tỉ mỉ giúp chồng mình lau. Chung Ly quay đầu lại nhìn Chu Tô cố gắng dằn bực mình, cười cười nhưng gì, yên lặng để lau tóc.

      Chu Tô vừa vò vò mái tóc Chung Ly vừa nghĩ, chồng mình đẹp trai, đến độ mái tóc của ấy cũng đẹp như vậy, sợi tóc vừa đen vừa bóng, trách được người tình của Trần Trung tên Lê Huyên gì đó vừa nhìn thấy bị hút hồn, phải chỉ muốn ăn sạch sành sanh Chung Ly sao?

      Trong lòng tức thành đoàn nhưng lại thể phát tiết, cố làm ra vẻ như để ý hỏi: "Rốt cục ăn được ăn bao nhiêu đậu hũ?"

      Chung Ly vừa nghe Chu Tô hỏi như thế, khuôn mặt mệt mỏi cuối cùng cũng nở nụ cười, nghiêng đầu qua hỏi: "Ý em hỏi là ăn của ta hay ta ăn của ?"

      "Cái gì? còn dám ăn đậu hũ của ta ư?" Chu Tô bất giác dừng động tác trong tay, cao giọng hỏi.

      Chung Ly đưa tay vừa kéo vừa đỡ cái, Chu Tô liền vững vàng ngồi ở đùi của Chung Ly.

      Chung Ly sủng nịnh đưa tay véo mũi Chu Tô : "Mặt cũng nhăn lại thành quả mướp khô rồi."

      Chu Tô vòng hai tay ôm cổ Chung Ly : "Xem xem, chồng em da dẻ mỡ màng, mắt ngọc mày ngài, thân là vợ như em có thể lo lắng sao?"

      "Em cần phải lo lắng thái quá làm gì, thường phụ nữ có biện pháp bá vương ngạnh thượng cung cách hiệu quả đâu."

      "Chưa chắc. Chung Ly a, nếu như quân địch sử dụng hỏa lực dày đặc cùng khí thế sét đánh tấn công vào cả thân thể lẫn tâm lý của rất khó để , cần phải tăng cường đề phòng ngàn vạn lần thể để ta chiếm quá nhiều tiện nghi nha."

      "Ha ha ha." Chung Ly cười lớn, lộ ra hai hàm răng trắng sáng và chỉnh tề: "Chồng em đây trải qua bao nhiêu trận chinh chiến, nếu như có thực lực nhà mình con cháu đầy đàn rồi vợ ơi."

      "Em chuyện nghiêm chỉnh đấy. xem, khoản tiền kia quan trọng như vậy, ta làm sao dễ dàng ra, đặc biệt là thời điểm còn chưa có được thân thể ?"

      Chung Ly cọ cọ má mình vào má Chu Tô: "Điều này, em cần phải lo lắng, tự nghĩ biện pháp, ta cũng phải . Nhưng em sao, tại sao tin tưởng như vậy cơ chứ?"

      "Là tin tưởng vào chính mình mà thôi." Chu Tô siết chặt vòng tay ôm cổ Chung Ly, vùi mặt vào mái tóc còn có chút ẩm ướt của Chung Ly, ánh mắt dám nhìn .

      Chung Ly ôm lấy , đặt lên giường, cúi người nhìn xuống. Con ngươi đen nhánh của Chung Ly lộ ra chút thương tiếc cùng xúc động: "Chu Tô, ngày đó đứng ở lầu nhìn bóng dáng em trong mưa, nghĩ nên dứt khoát lần, quan tâm đến em nữa, hoàn toàn buông tay, nhưng lý trí vậy nhưng trái tim lại đau đớn vạn phần, tưởng chừng như thở nổi. Càng đứng nhìn càng suy
      [​IMG]

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 33.2:

      "Mẹ, xin lỗi, xin lỗi ba." Chu Tô cúi đầu.

      Lý Cẩm Phương nhanh chóng tới trước mặt ba người: "Đúng vậy, việc lần này là Chu Tô đúng, nó cũng với tôi từ nay về sau hiếu kính ba mẹ chồng, chăm sóc ông bà tận tình chu đáo, phải Chu Tô?" Giật tay con mình.

      Chu Tô vội vàng tiếp lời: "Đúng vậy… Đúng vậy a."

      Hai cha con Hà Triệu Hiên nhìn thấy đây là chuyện nhà, tiện ở lại tham gia. Khách khí chào hỏi mấy câu sau đó cáo lui.

      Lưu Tú Cầm giận dữ quát thẳng vào mặt Lý Cẩm Phương: "Con quý của nhà bà, gia đình chúng tôi dám giữ nữa, sớm biết có ngày hôm nay tôi bao giờ tác thành cho hai đứa nó."

      "Mẹ…Mẹ đừng như vậy." Chung Ly cầm tay Lưu Tú Cầm giọng : "Chu Tô rất áy náy, hơn nữa ấy cố ý, về sau vợ chồng con hiếu kính với ba mẹ."

      "Ách…Cho…To (Chu Tô)" Chung Mục Chi nằm giường chợt mở miệng, mắt nhìn thẳng vào Chu Tô như muốn gì đó. Chu Tô vội vàng lau nước mắt, tiến lên cầm tay ông sụt sịt: "Ba… xin lỗi."

      Chuông Mục Chi ra sức mở miệng: "Hòa…cùng…" nửa ngày mới được hai chữ hoàn chỉnh, nước miếng lại chảy xuống.

      Lưu Tú Cầm dùng khăn tay, lau miệng Chung Mục Chi : "Ông đừng nổi giận."

      "Mẹ, ý ba muốn gia đình chúng ta nên hòa hợp đấy." Chung Ly nhìn ba mình .

      Mặt của Chung Mục Chi giãn ra, chậm rãi gật đầu.

      Lưu Tú Cầm liếc ông: "Ông là người rộng lượng, biến thành bộ dạng này, còn gì mà gia đình hòa hợp cơ chứ?" xong nước mắt rơi xuống như mưa.

      Lý Cẩm Phương tiến lên
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :