Chương 27:
Dọc theo đường , Chung Ly dùng đôi tay vững chắc ôm lấy cả người Chu Tô, vẻ mặt có vẻ như ung dung nhưng thực tế là cố trấn định càng khiến Chu Tô vừa thương vừa đau lòng.
Chu Tô tựa vào trong ngực, nghe từng nhịp tim của , thế giới ở giây phút đó giống như ngừng quay, chính là cảm giác mặc kệ thế giới này như thế nào tôi cũng tìm được bến đỗ an toàn.
Vừa về đến nhà, Chu Tô liền bắt đầu ngừng hắt xì, Chung Ly xoa xoa đầu cười : "Em đấy, tỏ vẻ 'iêng hùng' giỏi lắm. Nhanh tắm…"
Chu Tô nhu thuận gật đầu, cầm áo quần bước vào phòng tắm. Làn nước ấm áp theo mái tóc dài xõa xuống vai của Chu Tô chảy xuống mọi ngóc ngách của cơ thể. ấm áp khiến cảm thấy thoải mái hơn nhiều, xoa xoa mặt hồi tưởng chuyện Chung Ly nặng nề quỳ gối. Chu Tô biết, mặc dù chuyện thản nhiên ‘Mẹ coi như có đứa con trai như con’ nhưng trong lòng thực đau đớn. Nặng nề thở dài, Chu Tô hiểu Chung Ly ra những lời này mang ý nghĩa gì. Chỉ vì lại hứa hẹn là cho đến lúc chết nhưng cái chết của ở ngay trước mắt, tình của chỉ có thể dành trọn vẹn cho trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn nữa.
Từ tận sâu trong lòng, Chu Tô cảm thấy thực áy náy, cuối cùng cũng chỉ là lừa gạt mà thôi, bởi vì giấu giếm đồng nghĩa với lừa gạt.
Chu Tô nghe , lấy danh nghĩa tình để lừa gạt người kia là hành động đáng hận nhất.
mịt mờ, biết có thực như vậy hay .
Lúc bước ra, Chung Ly còn ở phòng ngủ. Trong lòng chợt nổi lên nỗi sợ hãi vô cớ. Lẽ nào ấy lại … Lẽ nào đây chỉ là giấc mộng?
có cách nào chấp nhận suy nghĩ kia của mình, Chu Tô chỉ kịp mặc áo choàng tắm, dép lê cũng mang, chạy nhanh ra cửa phòng ngủ.
Mới vừa mở cửa, mùi thuốc lá nồng nặc chợt xông vào mũi. Chu Tô cúi đầu, lầu dưới phòng khách bật đèn, chỉ có điểm sáng lập lòe.
ấy ngồi trong phòng khách hút thuốc, Chu Tô nghĩ.
Chu Tô nghĩ Chung Ly giục mình tắm nhưng ấy lại chưa tắm. Bây giờ ấy thân quần áo cũng như đầu tóc ướt nhẹp nước mưa, ngồi mình trong phòng khách hút thuốc.
Tại sao ấy ngồi trong phòng ngủ hay thư phòng? Tại sao bật đèn?
Có lẽ suy nghĩ, cố làm mình tỉnh táo lại, cũng có thể hồi tưởng.
Có lẽ cảnh quyết liệt với Lưu Tú Cầm chỉ giống như giấc mộng đối với Chu Tô mà đối với Chung Ly cũng như vậy.
Dù sao, mở miệng với mẹ đẻ mình như vậy . . .
Chu Tô tắt đèn phòng ngủ, đôi tay ôm đầu gối ngồi bệt ở hành lang tầng hai, lẳng lặng nhìn điểm sáng nho dưới lầu, lóe lên rồi lại vụt tắt, sau đó lại tiếp tục sáng lên. Thậm chí Chu Tô còn tưởng tượng ra được, làn khói mờ ảo nhuốm màu trầm tĩnh mà tịch mịch trong đôi mắt của Chung Ly, chậm rãi khuếch tán, cho đến khi cả căn phòng cũng chìm trong trầm tĩnh cùng đơn.
Chu Tô nghĩ, lúc này nên quấy rầy . Người đàn ông của suy tư, suy tư như thế nào để có thể bảo vệ những người ấy quý.
Chu Tô lẳng lặng nghe tiếng sấm vẫn rền vang bên ngoài, cùng tiếng những giọt mưa rơi khiến cho tâm hồn con người càng thêm lạnh lẽo.
Chu Tô nhớ Chung Ly từng , kiếp này Chung Ly chỉ mình Chu Tô, có được những lời này từ chồng còn đòi hỏi gì nữa?
Hôm sau tỉnh lại, Chu Tô ở giường. Trí nhớ của chỉ dừng lại vào khoảng thời gian tối qua và cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ sàn nhà…Sau đó…Chu Tô khẽ mỉm cười…Là Chung Ly bế mình lên giường.
Sau khi vệ sinh cá nhân, nhìn thấy Chung Ly giơ lên bọc sữa đậu nành cùng bánh tiêu trong tay, tiến vào từ ngoài cửa.
nhìn cười: "Tùy tiện ăn chút, thực biết nấu đồ ăn sáng."
Bộ dạng kia, tựa như cái gì cũng chưa xảy ra.
Hai người ngồi đối diện nhau ở bàn ăn trong bếp, Chu Tô hút sữa đậu nành nhìn Chung Ly, chần chờ chút cuối cùng hạ quyết tâm hỏi: "Chuyện của ba, còn cách nào sao?"
Chung Ly xé bánh tiêu, nghe hỏi như vậy, dừng chút liền đem bánh đặt lại vào đĩa, : " cũng có ý định lừa gạt em, tình thế bây giờ là rất tốt, mấu chốt là ba vẫn hôn mê. Nếu như ông vẫn tiếp tục như vậy, theo quy định của pháp luật, nếu như chứng cứ đầy đủ, người bị kết tội kháng án tội danh thành lập."
"Nhưng mà, ngoại trừ tấm hình gây họa kia của em còn có chứng cớ gì khác à?"
"Cũng biết người nào đem tin tức kia tiết lộ cho họ Trần , bây giờ ông ta mực khai nhận ba là người đứng sau điều khiển ông ta, tính toán đem hố đen này đẩy sang chỗ ba."
"Làm sao có thể, ba là người như thế nào người khác biết sao, cấp dưới cũ của ông thể nghĩ nghĩ biện pháp sao?"
"Quan trường như chiến trường, khi có sóng gió ai dám ho he nửa chữ, họ đẩy cái sau lưng mình là may mắn lắm rồi, bao nhiêu người bây giờ nghe đến tên ba hận còn tránh kịp ấy chứ. Bây giờ có thể giúp được tay, cũng chỉ có nhà Hà Triệu Hiên, hai ngày nay và Triệu Hiên tính toán."
Chu Tô bỏ lại sữa đậu nành, nhịn được mà thở dài liên tiếp: "Nghe vốn quay vòng của công ty bị ngân hàng đóng băng."
"Thế nào, sợ nuôi nổi em?"
"Dĩ nhiên phải, chính là cảm thấy, rất xin lỗi."
" vợ ngốc này." Chung Ly vòng qua bàn, tiến tới bên cạnh Chu Tô, kéo ghế ra ngồi xuống, dùng tay bao trọn khuôn mặt nhắn của : "Đây phải là thứ em cần quan tâm, yên tâm , chồng em còn chưa đến nỗi để em đói ăn." Ôm Chu Tô vào ngực, thở phào dài: "Ừm…Chu Tô, em chỉ cần khỏe mạnh vui vẻ sống bên cạnh là được rồi. cho em nghe những điều này là muốn giấu giếm em, suy nghĩ rất nhiều về quá khứ cũng như tương lai của hai chúng ta. hứa từ nay về sau giấu diếm em bất cứ thứ gì nữa. Cho nên em cần lo lắng về bất kì điều gì, cứ như vậy ở bên cạnh là tốt rồi, biết ?"
Chu Tô gật đầu cái, hề gì thêm nữa.
Chung Ly cười cười: "Lần này em trở về sau chuyến Nhật giống như biến thành con người khác, tiểu dã miêu biến thành mèo con ngoan ngoãn rồi. Nhiều khi khiến sợ hết hồn đấy."
Chu Tô chợt nhớ tới điều gì đó, đưa ra ba đầu ngón tay thề thốt: "Em cam đoan với , em cùng Phương Đại Đồng trong sạch, việc lọ thuốc tránh thai khẩn cấp kia hoàn toàn là hiểu lầm."
"Biết rồi… tin tưởng em."
" tin tưởng em?" Chu Tô cười rạng rỡ.
Chung Ly gật đầu, em như vậy, còn có thể tin tưởng?
"Việc của ba phải cũng nên nhờ ta giúp tay? Em nghĩ gia cảnh Phương Đại Đồng tệ, tại việc minh oan cho ba phải là chuyện quan trọng nhất hay sao, nếu như nhờ được ai giúp đỡ chúng ta cứ nhờ vả, chúng ta cần có đồng minh, hơn nữa còn là hữu dụng đồng minh. Phương Đại Đồng là đồng minh tốt đấy."
Chung Ly nghiêm mặt nhìn Chu Tô lát, tựa hồ suy tính cái gì, sau đó khẽ gật đầu.
Chương 28:
Ngày hôm sau, Chung Ly, Hà Triệu Hiên cùng Phương Đại Đồng cùng ngồi chỗ thương lượng đối sách giải oan cho Chung Mục Chi. Chu Tô bưng nước uống cùng trái cây đến, Hà Triệu Hiên nhìn với ánh mắt trêu chọc bảo: "Chu Tô, là giống cậu chút nào, thế nào trong khoảng thời gian này lại đổi tính, chuyển thành hiền thê lương mẫu rồi hả?"
Chu Tô ném quả cam lớn vào người ta mắng: "Miệng chó chẳng mọc được ngà voi, cậu ở nhà tôi đây, ngoan ngoãn chút."
Hà Triệu Hiên nhanh tay đỡ được quả cam, liếc xéo Chung Ly : "Cậu xem , tớ bảo bao nhiêu lần rồi, phụ nữ như Chu Tô thể dây vào, cậu phải nhìn Triệu Nịnh nhà tớ mà xem, lúc nào cũng ngoan ngoãn vâng lời tớ."
"Thôi . Làm như tớ biết việc cậu theo đuổi ấy vất vả đến chết sống lại như thế nào. Chung Ly kể hết cho tớ nghe rồi, lúc cậu còn theo đuổi Triệu Nịnh cũng nhẫn nhịn khổ sở bao nhiêu, bây giờ may mắn lấy được ấy lại tỏ vẻ oai phong, thực ra cũng chỉ là con chó theo sau ấy!"
"Chậc chậc." Hà Triệu Hiên toét miệng: "Quả nhiên vẫn là Chu Tô, trừ phi bầu trời bị thủng lỗ lớn, nếu cậu cũng vẫn là người phụ nữ chua ngoa đanh đá như giờ."
"Được rồi… Được rồi. Vào chuyện chính thôi ." Chung Ly phất tay, ổn định cuộc đấu khẩu có hồi kết này.
Kế tiếp ba người đàn ông bắt đầu chính , Chu Tô ngồi bên cạnh Chung Ly nghệt mặt nghe ké.
"Ừ, cái miệng của tên họ Trần kia thực rất cứng, tại càng thêm như đinh đóng cột, nửa chữ cũng sửa lại nữa, mỗi ngày đều la hét muốn gặp luật sư minh oan, chịu gánh tội danh cầm đầu tổ chức buôn lậu mà chỉ là cấp dưới bị ép buộc." Hà Triệu Hiên đốt điếu thuốc, híp mắt xong, thuận tay đưa cho Phương Đại Đồng và Chung Ly mỗi người điếu.
Chung Ly nhận lấy, hít hơi sau đó gạt tàn thuốc, chậm rãi : "Tức chết tớ là ta mực chắc chắn lão Chung nhà tớ phải gánh tất cả tội lỗi. Buôn lậu phải cần cả tổ chức sao? Bây giờ thành ra mình ba tớ làm tất cả mọi việc ư?"
Phương Đại Đồng lắc đầu: "Cho nên tôi mới nghi ngờ có người cố tình đổ vấy cho ba , đầu tiên lão họ Trần kia ngậm miệng như hến, ai cậy ra được chút manh mối nào về chủ mưu sau lưng lão. Còn sau khi bức ảnh kia của Chu Tô vô tình bị đào bới ra, nhiều kẻ mượn gió bẻ măng đồn thổi lên là quan hệ của ba và lão Trần kia rất thân thiết, còn có kẻ thời điểm họ Trần kia bị giam giữ còn lén lút từng gặp mặt lão ta, cái này đúng là lửa đổ thêm dầu."
"Lão ta là cấp dưới cũ của ba tôi." Chung Ly gẩy gẩy tàn thuốc, hít hơi : "Lúc lão ta xảy ra chuyện, muốn gặp ba tôi, làm sao có thể từ chối? Có trách trách ba tôi quá tin tưởng lão ta."
Xem ra tình hình rất căng, Chu Tô ngồi nghe ké lúc, mặc dù mơ hồ nhưng vẫn hiểu về tình thế khó khăn giờ, nhưng tiện chen miệng vào nên chỉ im lặng rót trà, thay nước.
Phương Đại Đồng nhận lấy ly trà : " tại phải là thời điểm tốt cho chúng ta ra tay ngay vào chỗ buôn lậu, ngược lại nên tìm lỗ hổng trong Ủy ban kiểm tra và kỉ luật Trung ương." xong, mở nắp ly trà, hớp ngụm, muốn nuốt xuống nhưng phải cho ra ngoài, trừng mắt đem cái ly giơ lên trước mặt Chu Tô: "Cái trà này là trà gì vậy? Đắng hơn cả thuốc ấy.”
Chu Tô bĩu môi, dùng vẻ mặt bất mãn nhận lấy trà ngửi cái, bừng tỉnh hiểu ra lập tức xin lỗi: " xin lỗi, là lúc nãy mải để ý ba người chuyện nên lấy nhầm trà giảm béo. Tôi pha lại ngay."
"Được rồi được rồi." Phương Đại Đồng khoát khoát tay, muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, chợt nhớ tới cái gì đó, ngay lập tức ngẩng mặt lên hỏi Chu Tô: "Bây giờ em còn uống trà giảm béo hả? Người như con mắm rồi còn trà giảm béo gì nữa. Mau dừng lại ngay cho !"
Câu này là Phương Đại Đồng bật ra trong vô thức nhưng khí ngay lập tức giảm mấy độ ngay khi những lời này được phát ra. Chung Ly nắm chặt điếu thuốc trong tay lời nào, Hà Triệu Hiên sửng sốt nhìn Phương Đại Đồng, lại ý vị sâu xa nhìn Chu Tô khó xử bên kia, trong lòng thầm nghĩ, mấy người có thể để cho tôi yên ổn chút được ? Lời này của Phương Đại Đồng cũng quá mập mờ , có chồng người ta ngồi đây còn như vậy, đúng là chút kiêng kỵ gì cả. Mà lạ ở chỗ là Chung Ly, chút phản ứng cũng có, cứ để quả bom nổ chậm như vậy ngay cạnh vợ mình, nếu Hà Triệu Hiên mình sớm phát điên rồi.
Phương Đại Đồng cũng cảm thấy khí có cái gì đó đúng, đột nhiên liền ý thức được mình sai: "A…Tôi là bác sỹ, dạ dày của Chu Tô từ trước tới nay tốt lắm, hai ngày trước còn tới tìm tôi lấy thuốc nên những thứ như thuốc giảm béo hay trà giảm béo gì đó tuyệt đối thể đụng vào."
"Đúng, đúng…" Chu Tô trợn mắt nhìn Phương Đại Đồng cái, bắt đầu tiếp lời: "Bệnh dạ dày của em vẫn là do ta khám, cũng thường dặn dò như vậy, đúng là, tôi lúc nào cũng mau quên như vậy."
đến đây liền liếc mắt về phía Chung Ly.
Chung Ly cúi đầu rít thuốc mới ngẩng đầu nhìn Chu Tô và Phương Đại Đồng, trong mắt lóe lên chút thoải mái nhưng để ai nhìn thấy, nhanh chóng phụ họa: "Lời của bác sỹ nên chú ý."
"Tôi vừa mới … " Phương Đại Đồng lập tức đổi đề tài: "Chính là về Ủy ban kiểm tra và kỉ luật Trung ương."
Chung Ly đáp: "Tôi cũng nghĩ nên tìm hiểu chút bên chỗ này, vụ việc lần này của ba tôi rất được chú ý, Bí thư đảng ủy Lâm Tĩnh Viễn tự mình thẩm tra."
"Hả? Lão Lâm kia nghe là người rất khó chịu, ai có thể điều khiển. Rất cố chấp." Hà Triệu Hiên phụ họa.
"Đây chính là có tiền có chỗ bỏ vào trong truyền thuyết?" Phương Đại Đồng lắc đầu: "Chỉ là, tại ông ta chính là nhân vật mấu chốt, thế nào cũng phải gặp mặt lần."
" dễ." Hà Triệu Hiên : "Nghe mấy năm trước có người dám đem đồ đến tận nhà ông ta, kết quả là cả người cả đồ đều bị ném ra ngoài."
Mấy người chỉ ngồi hàn huyên mấy câu bất tri bất giác hết buổi sáng. Thời điểm đứng dậy muốn rời , Hà Triệu Hiên vỗ vỗ vai Chung Ly: "Trước tiên đừng nghĩ ngợi quá nhiều, tớ và ba tớ vận dụng hết mọi quan hệ, hôm nay có người hứa là xem xét tình huống tại sau đó cố gắng kéo dài thời gian thẩm vấn, chờ ba cậu tỉnh lại mới tính nên hai ba ngày nay có sóng gió gì nữa, cậu phải giữ gì thân thể, nhìn mắt cậu , hai mí sắp dính vào nhau rồi."
Chung Ly cũng vỗ vai Hà Triệu Hiên, miễn cưỡng nở nụ cười đáp: "Được, trước tiên các cậu cứ về nhà nghỉ ngơi, có chuyện gì sau."
Buổi trưa, Chu Tô bắt đầu suy nghĩ về cái tên Lâm Tĩnh Viễn… Lâm Tĩnh Viễn.
Lên mạng tìm kiếm thông tin chút, biết người này luôn được ca ngợi là vị lãnh đạo thanh liêm, nào là có chí khí, kiên quyết ngăn ngừa đẩy lùi thói xấu trong cán bộ quan chức…
Chu Tô cảm thấy bất lực.
Chiều hôm đấy, Phương Đại Đồng chạy tới bấm chuông liên tục với vẻ mặt nghiêm trọng, vừa được vào cửa liền chạy thẳng tới thư phòng của Chung Ly hét lớn: "Chung Ly…Mau ra đây, cái người này trở về có tác dụng lớn rồi."
Chu Tô nhanh chóng theo chân Phương Đại Đồng: "Cái gì? Có tin tức gì à? xem nào."
Phương Đại Đồng cũng còn thèm để ý đến Chu Tô, nhìn thấy Chung Ly liền cười ha ha: "Đúng là số trời, mọi chuyện tại sao lại có thể trùng hợp đến như thế cơ chứ?"
Chung Ly từ ghế đứng lên nghi ngờ nhìn Phương Đại Đồng, sải bước tới gần hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
"Đúng vậy, mau!" Trái tim Chu Tô giống như muốn nhảy ra ngoài.
"Ha ha, là mòn giảy sắt cũng tìm được, vô tình nhặt được chẳng mất công. Tôi sử dụng mọi thủ đoạn, vận dụng tất cả các mối quan hệ mới nghe được tin tức cực kì hữu ích."
"Ai nha… chung là mau vào chủ đề chính …" Chu Tô tức giận tới mức muốn đánh ta.
"Cái lão Lâm Tĩnh Viễn tưởng chừng như hề có chút nhược điểm nào kia thực ra lại có điểm yếu chết người đấy. Ông ta cả ngày đều chai mặt rào trước đón sau, cúi đầu cầu xin tình thương của người kia cơ."
Chu Tô hầm hừ: "Cái người này… cái gì đó, nhảm nữa tôi đánh gãy chân ."
"Đừng nóng vội, hãy nghe , nhược điểm của ông ta luôn chỉ có ." Sau đó ánh mắt chậm rãi dời về phía Chung Ly, mập mờ cười tiếng: "Chính là Tần Nhiễm Phong, thời gian này ngày ngày chặn trước cửa trường Đại học sân khấu điện ảnh muốn gặp ta đấy."
Ùng ùng…Chu Tô cảm thấy giống như mình bị sét đánh cho choáng váng đầu óc, người đàn ông già như vậy còn lẽo đẽo theo đuổi chỉ mới hơn hai mươi tuổi. là còn lời nào để .
Chu Tô choáng váng bỗng nhớ tới việc khiến rùng mình, chả phải Tần Nhiễm Phong bây giờ chỉ muốn có được Chung Ly hay sao?
Last edited by a moderator: 11/11/15