1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp nhất của em - Tiểu Tịch (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29:
      Sau giữa trưa, tiết trời bỗng trở nên đỡ lạnh lẽo hơn, ánh nắng mặt trời trong mùa đông bỗng xuất khiến khí xung quanh ấm áp hơn hẳn. Chu Tô nằm ghế dựa, lười biếng híp mắt nhìn lên bầu trời, hà hơi cái sau đó tiếp tục cúi đầu vào trang sách.

      Chu Tô biết tiếng Pháp, mà ở đây sách tiếng Trung rất ít, để giải sầu thỉnh thoảng cũng bảo Phương Đại Đồng mua về hai ba quyển sách tiếng , tại trong tay chính là tập thơ《 Những chú chim lạc》của Tagore.

      Những con chim mùa hè bay lạc
      đến cửa sổ tôi
      để hót lên rồi lại bay .
      Còn những chiếc lá thu vàng
      lời ca tiếng hát,
      chỉ run rẩy và thở dài rơi xuống.

      "Stray birds of summer come to my window to sing and fly away.
      And yellow leaves of autumn, which have no songs, flutter and fall there with a sign."

      Chu Tô giọng đọc, nhắm mắt nhớ lại về quãng thời gian mình còn học Sơ trung (tương đương với cấp hai ở Việt Nam) từng đọc bài thơ này nhưng tất nhiên là bằng tiếng Trung ở tiệm sách cũ. Khi đó, quyển sách kia dính đầy bụi bặm cùng mạng nhện nhưng Chu Tô vẫn bị hấp dẫn bởi nó, trước kia cũng từng nghe có người qua về quyển sách kia nhưng hề có ý định muốn tìm đọc nó, chỉ là nhìn vào quyển sách bị mọi người lãng quên kia Chu Tô lại cảm thấy sức hút kỳ lạ.

      Thời điểm rút quyển sách ra khỏi giá, bởi vì nó quá bẩn nên thể để nó trong túi xách mà phải xin ông chủ cái túi bóng bọc lại để đem về nhà.

      Híp mắt, Chu Tô cười, thế nào mọi chuyện lại còn lên ràng trong tâm trí giống như mới vừa xảy ra ngày hôm qua vậy? Dạo này, những chuyện từ trước đến nay, thậm chí những chuyện xảy ra từ rất lâu rồi cũng cũng thể nhớ đến từng chi tiết.

      Nhưng Chu Tô lại dần dần nhớ về hình dáng của Chung Ly nữa, thỉnh thoảng thậm chí còn cố gắng thế nào cũng thể nhớ nổi khuôn mặt nữa.

      Lúc mới đến Pháp hai ngày, cả cuộc sống của Chu Tô chỉ có mình Chung Ly, lúc nào cũng tưởng tượng ra cảnh tượng Chung Ly còn ở bên cạnh mình. cúi đầu như đứa bé mắc sai lầm đối với em còn cái gì gọi là ranh giới cuối cùng nữa hay ôm lấy khóc nửa nở. Lúc nghĩ tới những cảnh này, trái tim của rất đau, đau đến nhiều lần ngất . Cho nên bắt đầu trốn tránh, bắt đầu ép mình làm những chuyện khác hay nghĩ chuyện khác để dời chú ý, quả nhiên rất có tác dụng, nhưng làm như thế khuôn mặt của lại càng ngày càng nhạt nhòa trong tâm trí .

      Cõi đời dứt bỏ chiếc mặt nạ rộng to trước người mến nó
      Nó trở nên bé như lời ca, như chiếc hôn của vĩnh cửu
      "The world puts off its mask of vastness to its lover.
      It becomes small as one song, as one kiss of the eternal."

      Chu Tô tiếp tục đọc, mơ màng nghĩ đến điều gì đó đến lúc ngủ thiếp , trong giấc mơ với khung cảnh rất thơ mộng, chim hót hoa thơm bướm lượn, những đám mây lượn lờ giống như đào nguyên tiên cảnh. Có người đàn ông đứng trước mặt : "Chu Tô, tôi nguyền rủa em suốt đời này có được hạnh phúc"

      "Hạnh phúc, hạnh phúc, hạnh phúc . . ." Hai chữ đó lượn lờ vang vọng chung quanh Chu Tô, vội vàng tiến lên muốn nhìn khuôn mặt của người đàn ông đó nhưng lúc tiến lại gần phát người đàn ông đó có khuôn mặt.
      Chu Tô giật mình tỉnh giấc, sợ hãi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn chung quanh lát mới thở phào nhõm.

      Quyển sách được đặt người bỗng nhiên rơi xuống mặt đất, Chu Tô uể oải nhặt lên. Nghe từng bước chân giẫm lên những chiếc lá ngô đồng rụng đầy mặt đất, biết là Phương Đại Đồng tới.

      Chu Tô đặt sách lên bụng, giả vờ như ngủ say bởi vì muốn chuyện.

      Phương Đại Đồng nhìn Chu Tô lát, khuôn mặt càng ngày càng tái nhợt, đưa tay dịch chuyển tấm chăn bằng lông cừu khiến ấm áp nhất.

      Ngồi thẳng lên, Phương Đại Đồng vẫn nhịn được mà thở dài: "Chu Tô, em là kẻ lừa đảo. Em em theo tôi đến Pháp là để chữa bệnh nhưng thực tế là chạy tới đây để trốn Chung Ly, em kẻ lừa đảo."

      Chu Tô mở mắt, liếc qua : " muốn nghĩ sao nghĩ."

      "Chu Tô, em cố ý, có đúng ? Từ lúc tới đây cho tới bây giờ em giống như người mất hồn, phối hợp trị liệu, cũng chịu uống thuốc đầy đủ, ăn uống thất thường… Chu Tô em thực muốn sống nữa đúng ?"
      Phương Đại Đồng nóng nảy, hét to đến nỗi gân xanh ở cổ giống như muốn nứt ra.

      Chu Tô biết mình đuối lý, cúi đầu sau nửa ngày mới : "Tôi cố ý, là còn hơi sức nữa, Phương Đại Đồng, tất cả sức lực của tôi dường như biến mất rồi."

      Phương Đại Đồng xoay mặt, dừng chút, thanh khàn khàn: "Chu Tô, là sai rồi phải ? Đáng lẽ nên dẫn em tới đây, biết em muốn cái gì. Nhưng là, vẫn ích kỷ hi vọng khoảng thời gian cuối cùng của em hoàn toàn thuộc về tôi. Là sai rồi đúng ?"

      Chu Tô chống ghế ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt toát ra đau đớn của Phương Đại Đồng, cúi đầu mím môi, rất xin lỗi : "Phương Đại Đồng, như vậy tôi làm sao gánh vác nổi đây. Tôi người xấu, đối xử với tôi như vậy , làm sao tôi hiểu tấm chân tình của . Có thể tôi cảm thấy rất áy náy với nhưng đối với Chung Ly lại là cảm giác đau lòng cho ấy. Bởi vì mặc dù tôi phụ ấy, nhưng ít ra tôi dùng tất cả trái tim mình để ấy nhưng còn , tất cả những gì tôi mang lại cho chỉ có thể là bao nhiêu gánh nặng cùng vô tâm. Ỷ vào việc luôn luôn làm những việc tôi cầu, những việc tôi muốn làm mà bao nhiêu lần tùy hứng, đạo lý nhưng lại có gì để báo đáp. Đối xử với như vậy, tôi biết nếu quả có báo ứng, sau khi tôi chết nhất định bị đày xuống tám tầng địa ngục."

      "Chu Tô, em đừng những lời nguyền rủa độc địa như vậy. Tất cả những điều làm đều là do cam tâm tình nguyện. Em với giọng điệu như vậy lại khiến buồn nôn đấy." xong, vội vã xoay người rời .

      Chu Tô nhìn bóng lưng Phương Đại Đồng ngày càng xa, bả vai khẽ run lên theo từng bước chân, nghĩ thầm, muốn khóc cứ khóc , cần gì phải làm bộ để trốn.

      Ngẩn người lúc lâu, Chu Tô giọng : " xin lỗi… Và cũng cám ơn."

      Ngày trôi qua, đêm trôi qua, tại cuộc sống của Chu Tô chỉ tính bằng ngày, thậm chí bằng giờ bằng phút. tới nơi này gần hai tuần lễ rồi, đối với thời gian trôi qua cũng có chút mơ hồ, tuổi còn trẻ nhưng lại giống như mấy người già thường lẫn lộn mọi thứ.

      sao cả. Ngồi so đo tính toán đến đây bao lâu, còn bao lâu nữa bằng tìm việc gì đó có ý nghĩa mà làm. Nhưng mà Chu tô suy nghĩ mãi cũng thể tìm ra việc gì mình muốn làm, có gì muốn làm nữa rồi.

      Chống đỡ thân thể yếu đuối, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, nhìn chằm chằm lên những đám mây trôi lững lờ trời chiều.

      Đêm đấy, Chu Tô ngủ mơ màng bỗng có cảm giác cánh tay bị người nào đó giữ lấy, Chu Tô chậm rãi mở mắt: "Hôm nay thế nào lại tối như vậy mới đến tìm tôi, Phương Đại Đồng thực nghĩ để tôi tự sinh tự diệt sao?"

      Phương Đại Đồng bình tĩnh nhìn Chu Tô sau đó nghiêm mặt : " theo ."

      Chu Tô đẩy cánh tay ta ra, trầm giọng : " muộn như thế này còn đâu nữa. Tôi muốn làm trị liệu bằng hoá chất. Rất khó chịu, còn bị rụng hết tóc."

      Phương Đại Đồng gật đầu, khoác chiếc áo khoác dày lên người Chu Tô, đỡ dậy: " đến bệnh viện mà đến sân bay. Bây giờ chúng ta đón người."

      "Đón người?" Chu Tô suy nghĩ chút: " phải mấy ngày nữa mới làm xong thủ tục cho mẹ tôi sao?"

      " phải mẹ em. Là Chung Ly."

      (***) Bản dịch thơ Những chú chim lạc đều lấy từ tập bản dịch của dịch giả Đào Xuân Quý

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 30:

      Chu Tô ngẩn người, sau đó ngẩng đầu lên: " kể cho ấy nghe mọi chuyện?"

      "Chu Tô, em đừng suốt ngày viện cớ này nọ để thoái thác, còn ở đây nên em đừng mong chuyện làm rùa rút đầu. Xem bộ dạng của em bây giờ xem, tiều tụy vì bệnh tật, trông chẳng khác gì người chết. Nhìn em như vậy tôi thấy ngứa mắt quá mất!”

      “Phương Đại Đồng! Tại sao có thể...?"

      "Thế nào thể, tại sao thể? Tại sao thể với ta rằng em thực rất ta, tại sao thể mỗi ngày em đều điên cuồng thương nhớ ta? Chu Tô, ai cản trở hai người, tại sao thẳng thắn với nhau, thử giải thoát cho bản thân mình cũng cho Chung Ly cơ hội để lựa chọn? Làm sao em cứ khăng khăng mọi chuyện như em nghĩ là điều tốt nhất cho ta?"

      Chu Tô nữa chỉ cúi đầu mặc cho nước mắt tuôn rơi, lúc sau, dùng tay lau nước mắt ngẩng đầu, kiên nghị : ", chúng ta sân bay."

      Phương Đại Đồng thở dài tiếng sau đó cười: "Nghĩ thông suốt rồi?"

      Chu Tô trả lời: " phải thông suốt, là do tôi quá nhớ ấy…Cho nên muốn ích kỷ lần."

      Chu Tô dựa hẳn người vào lan can chỗ đón người, đưa mắt tìm kiếm, : "Lúc nào đến?"

      "Hôm nay có hai chuyến bay từ Bắc Kinh tới, hai mươi phút nữa là chuyến bay đầu tiên đến đây. nghĩ Chung Ly bay chuyến bay đó nên mới gọi em dậy đón."

      "Ừ." Xem ra Chu Tô rất hồi hộp.

      Phương Đại Đồng đỡ tay Chu Tô: "Em ra kia ngồi chút , sức khỏe của em bây giờ rất yếu, nên đứng lâu quá đâu."

      ", tôi muốn đứng đây để nhìn thấy ấy sớm nhất." Bỗng nhiên nhớ ra việc gì đó, Chu Tô vuốt vuốt đầu tóc, quay sang phía Phương Đại Đồng : "Bây giờ có phải trông tôi rất xấu xí ?"

      Phương Đại Đồng tức giận : "Bà à, bây giờ là lúc nào mà em còn hỏi như vậy, em cho rằng chuyện đẹp hay xấu quan trọng lắm ư?"

      Chu Tô trừng mắt nhìn Phương Đại Đồng, chuyện nữa.

      Khó khăn lắm mới hết hai mươi phút, Chu Tô nở nụ cười tiêu chuẩn, chăm chú nhìn vào dòng người tiến về phía này.

      Mười, hai mươi, ba mươi, có Chung Ly… có Chung Ly…Vẫn có Chung Ly.

      Tâm trạng Chu Tô từ đầu là mong chờ dần dần chuyển thành chán nản, Chu Tô hỏi Phương Đại Đồng: " thực kể với ấy hết mọi chuyện rồi hả?"

      Phương Đại Đồng buồn bực đáp: " ràng hết rồi."

      Nhìn đến lúc còn ai bước ra từ cửa nữa, Chu Tô nóng nảy bước đến chỗ mấy nhà sư có vẻ như là những người xuống cuối cùng hỏi: "Xin hỏi hành khách máy bay xuống hết rồi phải ?"

      Mấy nhà sư có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nhàng đáp: "Đúng, toàn bộ hành khách rời cabin rồi."

      xong, xoay người bước tới chỗ những người khác.

      Chu Tô ngây ngốc đứng ở nơi đó, trong miệng lẩm bẩm : " có, có…"

      Phương Đại Đồng nhìn sắc mặt Chu Tô giống như còn chút máu, vội vàng chạy tới đỡ lấy vai : "Có thể là ra đấy, chúng ta cứ chờ ở đây chút."

      " , …" Chu Tô lắc đầu, nước mắt rơi xuống từng giọt: " ấy tới, ấy hận tôi… ấy hận tôi rồi!"

      "Chu Tô, đừng như vậy. Có thể là ngày mai ta mới đến cũng nên."

      "Phương Đại Đồng, hiểu đâu. Nhất định là ấy hận tôi đến thấu xương. ấy từng là người đàn ông kiêu ngạo như vậy nhưng cúi đầu cầu xin tôi ở lại rất nhiều lần nhưng luôn bị tôi từ chối cách phũ phàng nên nhất định ấy rất hận tôi. ấy thực tuyệt vọng, ấy chịu tha thứ cho tôi, Phương Đại Đồng, tất cả đều xong rồi." Chu Tô nhào vào trong ngực của Phương Đại Đồng khóc đến nỗi thở nổi, trong đầu của vẫn còn hy vọng thực lòng ra câu kia: “Nguyền rủa đời này còn có thể biết thế nào là hạnh phúc nữa”

      biết tất cả mọi chuyện nhưng chung Ly vẫn đến có nghĩa là ấy quyết tâm cắt đứt với phải sao? Là mặc dù sắp chết cũng liên quan gì tới ấy nữa?

      Nhưng mà, trước lúc chết Chu Tô thực muốn gặp lại ấy lần, được nhìn thấy sống mũi cao thẳng cũng như ánh mắt kiên nghị nhưng lại mang theo chút nhàn nhạt đau của . Nhưng mà, thể. hận , muốn gặp . Cho đến chết, cũng có cách nào gặp lại Chung Ly.

      Phương Đại Đồng vỗ vai Chu Tô, lâu, lâu, muốn an ủi gì đó nhưng lại được lời nào.

      Hai người ngồi ở vòng xoay trả hành lý, câu cũng , cứ yên lặng ngồi như vậy.

      Chu Tô cúi đầu ngẩn người nhìn xuống mặt đất, đầu óc trống rỗng, bởi vì dám nghĩ gì, cũng có tâm trạng đâu mà nghĩ gì nữa.

      Thời gian lẳng lặng trôi qua, mang đau thương cùng tuyệt vọng qua để lại dấu vết.

      Cho đến lúc Chu Tô mở miệng, giọng khàn khàn: “Về bệnh viện thôi, tôi mệt quá."

      Phương Đại Đồng dìu Chu Tô đứng dậy, khoác thêm áo khoác ngoài lên người Chu Tô.

      "Chu Tô." thanh lớn từ phía sau truyền đến: "Còn chưa đón được người đâu?"

      Giọng này quá mức quen thuộc…Chu Tô sửng sốt lâu mới quay đầu lại.

      , là Chung Ly đứng đó mỉm cười với chiếc áo khoác màu xám tro, hai tay đút túi, bên cạnh là rương hành lý của mình. Chung Ly vừa cười vừa chăm chú nhìn Chu Tô, nhúc nhích.

      Chu Tô cắn môi, nước mắt khuôn mặt vừa mới lau bây giờ lại rớt xuống, thèm để ý đến đôi chân tê rần, nhanh chóng chạy đến nhào vào lồng ngực Chung Ly, ôm chặt, lệ ướt mảnh: "Em còn tưởng rằng…Em còn nghĩ chịu tha thứ cho em, em sợ cho đến lúc chết cũng được nhìn mặt lần cuối."

      Chung Ly dùng cằm cọ cọ lên mái tóc mềm mượt của Chu Tô, dịu dàng : "Xin lỗi, có chút chuyện nên bỏ lỡ chuyến bay đầu tiên, may mắn lắm mới mua được vé của chuyến thứ hai. Đừng khóc nữa, em khóc đau lòng lắm."

      "Cũng chỉ tại …Chung Ly…Vì cả thôi. Em cứ nghĩ hận em đến mức thèm quan tâm em sống hay chết nữa." Chu Tô dùng hết hơi sức toàn thân ôm chặt lấy Chung Ly, chỉ sợ giây nữa biến mất thấy tăm hơi nữa.

      Chung Ly thở dài: " bé ngốc, em quên rồi sao? từng , đối với em, hề có sức kháng cự. Làm sao có thể giận em đến nỗi quan tâm đến sống chết của em. Chu Tô, kiếp này rời khỏi em. em."

      Ở phía xa, Phương Đại Đồng nhìn hai người ôm nhau chặt, mỉm cười giống như trút được gánh nặng, cũng may, may mà mình gọi cho Chung Ly kể hết mọi chuyện, cũng may, tất cả quá muộn.

      Chương 31:

      Ngày qua ngày, mọi chuyện cứ êm đềm trôi qua như thế, sau khi Chung Ly tới Pháp cũng hỏi Chu Tô câu nào về chuyện tại sao lại dấu diếm bệnh tình hay bất cứ câu hỏi nào tương tự như vậy, cũng bi thương giống như trong tưởng tượng của Chu Tô.

      Chung Ly rất bình tĩnh, luôn theo lúc làm trị bệnh bằng hoá chất, khuyên Chu Tô uống thuốc, thỉnh thoảng kéo tay dạo, còn mấy chuyện giống như màu đông ở nước Pháp thực ra cũng khác màu đông ở Bắc Kinh là bao hay đồ ăn Châu Âu đúng là thể nào nuốt nổi, so với đồ ăn Mỹ còn khó ăn hơn.

      Những lúc như thế, Chu Tô cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, còn mỗi lần người giúp việc người Pháp bưng mấy bát cháo hay súp bưng đến, đều cảm thấy buồn nôn.

      Chung Ly quay đầu lại nhìn Chu Tô, sau đó chỉ ừ tiếng.

      Ngày thứ hai, giúp việc người Pháp đó bị sa thải. Chu Tô cảm thấy Chung Ly làm thế là hơi quá nên có với cho dù có đổi người cũng như vậy cả thôi, dù sao họ cũng nấu đồ ăn Pháp. Cằn nhằn vậy nhưng trong lòng Chu Tô lại cảm thấy khá vui vẻ, bởi vì Chung Ly quan tâm đến mình từng chi tiết, cho dù là những điều vô tình ra cũng được ghi nhớ kỹ.

      Chung Ly nghe, cũng chỉ sâu xa đáp tiếng, lần này Chu Tô lại tò mò, biết lại tính toán gì nữa đây.

      Vài ngày sau, Chung Ly bắt đầu tự mình bưng cháo đến đút cho Chu Tô ăn từng miếng, sau đó mỉm cười giúp lau miệng, hỏi mùi vị thế nào.

      Mùi vị mấy món cháo kia, mới đầu chỉ có thể dùng từ kỳ quái để hình dung. Chỉ là đối với Chu Tô, bây giờ ăn uống bất cứ gì cũng như nhau cả thôi nên nhiều. Có Chung Ly bên cạnh, chăm chút từng miếng ăn giấc ngủ cho mình điều may mắn nhất rồi.

      Nhưng mấy lần sau, mùi vị của cháo bỗng trở nên rất ngon, mấy món cháo đó thực Chu Tô chưa được ăn bao giờ kể từ lúc sang Pháp khiến ngày ăn ba bữa cháo nhưng vẫn cảm thấy chán.

      Chung Ly thấy ăn ngon miệng vui vẻ ra mặt, : "Em , em phải khen ngợi chồng em , đây chính là nhân tài."

      Chu Tô nhìn bát cháo sau đó nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Chung Ly hỏi: " nấu?"

      Chung Ly lại múc muỗng đưa đến trước miệng Chu Tô : "Em xem , thể trách lúc nào cũng đề cao bản thân được, ngay cả người có cái miệng khó hầu hạ như em cũng hầu hạ được. Chu Tô, em cho câu nhận xét , ai có thể nấu cháo ngon như đây ?"

      Mắt Chu Tô hơi ươn ướt, gật đầu: "Đúng vậy. Trình độ nấu ăn của có thể mở nhà hàng năm sao rồi ấy chứ."

      Chu Tô trong miệng ngậm cháo, trong lòng suy nghĩ lần trước chính mắt nhìn thấy Chung Ly thiếu chút nữa phá hủy cả phòng bếp, ậm ừ : "Chung Ly, quả thực trâu quá đấy."

      Sau khi thành công với món cháo, Chung Ly bắt đầu mày mò học nấu mấy món ăn đơn giản. Chu Tô thấy vất vả như vậy cảm thấy xót xa nên bảo muốn ăn gì mua sẵn là được.

      Chung Ly đáp, nghĩ tới mấy thứ thức ăn đó là dạ dày nhộn nhạo muốn ói rồi, nên chịu khó học làm vậy.

      Về sau nữa, Chung Ly tiếp tục sa thải y tá mà Phương Đại Đồng thuê về, tự tay đút thuốc, tiêm thuốc, thậm chí còn giúp Chu Tô xoa bóp, rửa chân.

      ngày kia, Phương Đại Đồng tới chơi, vui vẻ với Chu Tô: "Bây giờ nhìn em giống bị bệnh chút nào mà còn mập lên chút. Ngược lại Chung Ly càng ngày lại càng gầy, càng giống thanh củi khô hơn đấy."

      tại, Chu Tô trừ lúc bị dạ dày hành hạ còn lại đều rất vui vẻ nên thèm so đo với Phương Đại Đồng, chỉ cười cười cho qua chuyện.

      Chung Ly vỗ vỗ vai Chu Tô, dịu dàng : "Ngủ trưa chút, buổi chiều dẫn em ra ngoài dạo."

      Chu Tô vâng lời, ngoan ngoãn quay về phòng để nghỉ trưa, lại nghe thấy tiếng Phương Đại Đồng cự nự với Chung Ly: "Chung Ly, chuyện tôi cứ thấy sao sao ấy, nghe với Chu Tô tôi cứ liên tưởng đến chuyện dắt chó dạo vậy."

      Chu Tô khẽ cắn răng, ta mới là chó, miệng chó mọc được ngà voi.

      Bước qua cửa phòng bếp, Chu Tô nghĩ đến chuyện trước đó Chung Ly biết mua ở đâu loại chanh ngọt, mùi vị khá lạ miệng. ăn thấy ngon nhưng dựa vào khẩu vị chắc có lẽ Phương Đại Đồng thích cũng nên, nghĩ vậy mới cắt vài miếng đem vào thư phòng

      “Lần này kiểm tra, có thể hoàn toàn tin tưởng chứ? xảy ra bất cứ biến cố gì phải ?" Là giọng của Chung Ly, Chu Tô ghé tai vào cửa nghe.

      "Cái này có thể yên tâm, nơi này là bệnh viện tốt nhất về ung thư dạ dày… Chắc chắn có thể phán đoán chính xác bệnh tình của ấy…Biết ấy còn có thể duy trì bao lâu." Giọng của Phương Đại Đồng có chút ảm đạm.

      " cách khác, bệnh thể chữa đúng ?"

      "Tôi muốn như vậy, nhưng . . . Cứ chờ kết quả xét nghiệm rồi hãy ."

      Xét nghiệm? Lúc nào xét nghiệm? Sao có ai với mình về chuyện làm xét nghiệm nhỉ?

      "Chung Ly, làm sao lại muốn ấy làm loại xét nghiệm này? Rất nhiều người thân bởi vì cách nào thừa nhận nên chịu làm loại xét nghiệm này."

      "Nếu như… Nếu như quả như có hi vọng. Thời gian sống của ấy còn nhiều nữa tôi đem ấy về nước."

      "Trở về nước?" Phương Đại Đồng cao giọng hỏi: "Trình độ y học ở trung Quốc làm sao bằng ở đây được?"

      "Cho nên tôi mới , để xem trước kết quả kiểm tra như thế nào , để xem có hy vọng . Nếu như, kết quả khả quan, tôi đem Chu Tô về Bắc Kinh. thấy sao? ấy muốn về nhà rồi, con chim bay lượn tự do nhưng khi mệt mỏi, về tổ nghỉ ngơi.”

      Chu Tô thầm quay bước, chậm rãi cúi đầu rồi sau đó lộ ra nụ cười tươi tắn.

      ấy biết, ấy hiểu , mấy ngày trước chỉ khẽ thở dài sau đó câu, biết cây hòe già trong ngõ vào đại viện ở Bắc Kinh rụng sạch lá chưa. Chỉ thế nhưng ấy vẫn để ý, biết nhớ nhà, nhớ mẹ và em , nhớ nhung mỗi tấc đất ngọn cỏ nơi sinh ra và lớn lên.

      Chu Tô vẫn luôn cho rằng mình là người câu nệ chỗ này chỗ nọ, ở đâu cũng được nhưng cuối cùng cũng hiểu, dù có đâu nơi cuối cùng muốn đặt chân đến cũng là mảnh đất chôn rau cắt rốn mà thôi.

      Sáng sớm hôm sau, Chu Tô còn mơ màng trong giấc mộng bị Chung Ly đánh thức, : "Chúng ta bệnh viện làm chút kiểm tra."

      "Kiểm tra gì cơ?"

      "Chỉ là vài xét nghiệm , cần lo lắng."

      Chu Tô gật đầu, im lặng gì nữa.

      Hai ngày sau, mặt trời buổi sáng rất tốt nên Chu Tô quyết định ra ngoài phơi nắng. Chu Tô nhắm mắt cảm nhận, thích , quả thực rất ấm áp.

      Bỗng nhiên có cái gì đó che khuất ánh nắng mặt trời, Chu Tô mở mắt.

      Chung Ly ngồi xổm xuống trước mặt Chu Tô, sắc mặt nhu hòa, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của : "Chu Tô, nhớ nhà hay ? Chúng ta về nhà có được hay ?"

      Chu Tô cũng mỉm cười nhàng, mang theo hạnh phúc, lời hôm trước của Chung Ly văng vẳng bên tai: “Nếu như… Nếu như quả như có hi vọng. Thời gian sống của ấy còn nhiều nữa tôi đem ấy về nước.”

      Tất cả sớm được định sẵn…Là số mệnh.

      Sau đó, đưa ra hai cánh tay ôm cổ của Chung Ly gật đầu: "Ừ, Chung Ly, chúng ta về nhà."

      Chung Ly cúi đầu, trông giống như gật đầu nhưng thực tế là để che giấu những giọt nước mắt rơi xuống.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32:

      Sau khi về nước, Chung Ly và Chu Tô chuyển đến sống ở căn nhà độc lập ở vùng ngoại ô. , sống ở đây, có thể thường xuyên đem tản bộ.
      Chu Tô bây giờ phải thường xuyên trị bệnh bằng hoá chất nên thân thể suy yếu, nếu như vài trăm mét phải dùng xe lăn. Mỗi lần chải tóc, đều quấn vào lược đầy ắp tóc rụng. Chu Tô thường nhìn những sợi tóc rơi xuống của mình ngẩn người.

      Chung Ly coi như biết gì, chỉ im lặng dọn dẹp.

      Chuyện tóc càng ngày càng rụng nhiều Chu Tô cũng quá quan tâm nhưng chuyện những cơn đau kịch liệt thường xuất ở đêm khuya khiến rất khổ sở.

      Ban đêm Chu Tô thường đau đến cả người co rúm lại chỗ, yên lặng dịch ra xa Chung Ly ngủ bên cạnh để tránh ảnh hưởng đến . Trái tim Chu Tô dần dần trầm xuống, đau đớn tăng lên bước có nghĩa là cách cái chết gần thêm bước. Điều này Chu Tô làm sao nhẫn tâm cho Chung Ly biết vì vậy bắt đầu lén lút uống loại thuốc mà Phương Đại Đồng bảo dùng cho giai đoạn kiềm chế những cơn đau cuối cùng.

      Phương Đại Đồng , loại thuốc đó, dược tính cực kỳ mạnh mẽ, nếu như đau tới mức chịu được tuyệt đối nên uống.

      Chu Tô biết, uống loại thuốc này, bắt đầu chuẩn bị cho cái chết xa. Nhưng nhịn được, rất đau đớn, mỗi lúc bị cơn đau ban đêm hành hạ thường nghĩ tới, liều mạng thôi, thể để Chung Ly lo lắng.

      Trạng thái của Chu Tô tốt nên Chung Ly cũng rất đau khổ. Chu Tô càng ngày càng yếu ớt nên còn hơi sức nhiều như vậy Chung Ly cũng càng ngày càng trầm mặc, thậm chí còn trầm mặc hơn cả . Đến nước này, Chu Tô sợ Chung Ly chán nản.

      Chu Tô nghĩ, cũng đúng thôi, mỗi ngày thầm hầu hạ người phụ nữ sắp chết là , chút niềm vui thú cũng có.

      Vì vậy, tính toán cho Chung Ly niềm vui bất ngờ. Với tay lấy chiếc mũ lông đầu xuống, lộ ra chiếc đầu bóng loáng còn cọng tóc, dùng chiếc cọ vẽ hý hoáy lúc, lâu sau xuất khuôn mặt tinh nghịch đầu.

      Chu Tô nhìn vào gương soi trái soi phải, cảm thấy rất hài lòng, lúc Chung Ly về mình mở mũ ra, ấy nhất định bị chọc cười.

      Ngay lúc Chung Ly vừa trở về, Chu Tô kéo tay bảo: " cởi mũ cho em nhé."

      Chung Ly buông đống thức ăn trong tay xuống, sau đó với tay kéo chiếc mũ dày đầu Chu Tô xuống. Tiếp, nhìn đầu sửng sốt.

      Hiểu ra tại sao lại hưng phấn như vậy. Chu Tô vui vẻ hỏi: "Có phải em vẽ rất giỏi hay . Nhìn cũng thấy buồn cười. Ha ha. . ."

      Chu Tô cười lớn nhưng Chung Ly lại gì mà nhìn chằm chằm.

      Lần này cười được nữa, bộ dạng của giống như nhẫn chịu đựng điều gì đó, lo lắng dần dần lan tỏa cả khuôn mặt .

      "Thú vị ư? Em thấy đem đầu mình biến thành như vậy thú vị lắm sao?" Giọng của rất lạnh lẽo, từng chút từng chút khiến trái tim đóng băng.

      Chu Tô nhấp nháy mắt mấy cái, chậm rãi cúi đầu, trong miệng lẩm bẩm: "Em cũng chỉ muốn làm gì đó khiến vui vẻ mà thôi, gần đây thèm để ý đến em. Em chỉ muốn nhìn thấy cười mà thôi."

      "Vui mừng? Chu Tô, em rốt cuộc có hiểu điều gì khiến vui vẻ hay ?" Chung Ly dường như là rống lên, quẳng chiếc mũ trong tay xuống đất, nhìn Chu Tô chằm chằm.

      Chu Tô sững sờ nhìn Chung Ly, ấy tức giận, tức giận, mấy tháng nay ấy luôn coi như bảo bối, cưng chiều hết mực nhưng tại chán ghét, cho nên tức giận sao?

      Chung Ly thở hổn hển, hung hăng nhìn Chu Tô chằm chằm, động đậy, cứ như vậy nhìn Chu Tô chằm chằm, khuôn mặt tràn đầy tức giận.

      Chu Tô nhìn , cảm giác bất lực cùng đau đớn dần dần lan tràn, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống, giọng phân trần: "Chung Ly, tại sao lại nổi giận với em, tại sao chứ?"

      Chung Ly mím môi, đau đớn nhắm mắt lại như chịu đựng điều gì đó, lúc lâu mới mở mắt ra: "Chu Tô, em hỏi tại sao lại như vậy?" xong, sải bước tới hộc tủ, kéo cái, sau đó đảo đảo tìm thứ gì đó.

      Chu Tô có dự cảm chẳng lành, kêu lên: "Chung Ly, tìm gì vậy?"

      Chung Ly đứng thẳng người, cầm hai lọ thuốc giơ lên hỏi: "Tại sao hai lọ thuốc này lại vơi nhiều như vậy? Em lén lút uống bao lâu rồi?"

      Chu Tô cứng người, nhìn Chung Ly được gì.

      Chung Ly chậm rãi về phía : "Chu Tô, em cho rằng biết em lén lút uống thuốc? Em còn nhớ lúc trước với em như thế nào ? Nếu đến lúc muốn uống những thứ thuốc này phải với , em có nhớ em đồng ý rồi ? Em rốt cuộc có biết khi nhìn thấy hai lọ thuốc vơi hơn nửa đau đớn như thế nào ? Trái tim đau như bị ai đó bóp nghẹt. Chu Tô, rốt cuộc em có thực lòng ? Có nghĩ tới cảm nhận của ?"

      Chu Tô chỉ biết nhìn Chung Ly chằm chằm, đáp lại được lời nào.

      Chung Ly nghiêng đầu, dùng bàn tay lau khô viền mắt nước mắt, hít hít lỗ mũi tiếp: "Từ lúc mới bắt đầu, em nên quan tâm gì đến cảm nhận của , chấp nhận. Lúc biết mình bị bệnh mới nhận ra em , bèn quay lại làm mọi cách khiến em, khiến thể sống thiếu em. Sau đó em lại tiếp tục thay đổi suy nghĩ, muốn là quay lưng bước . Chu Tô, em có suy nghĩ đến cảm nhận của , tại sao em hỏi câu ‘Chung Ly, làm như thế nào có thể khiến hạnh phúc’? Tại sao cho quyền lựa chọn, tại sao tự chủ trương thay quyết định mọi việc? Nếu như phải Phương Đại Đồng cho biết về bệnh tình của em, có phải em định đến lúc chết mới cho biết. Sau đó… Sau đó phải đến trước mộ phần của em rằng hối hận như thế nào, đau đớn như thế nào, em nhiều như thế nào. Giống như tại…" Chung Ly đưa cao lọ thuốc trong tay lên: "Bệnh của em đến mức này em vẫn mình chịu đựng, em cho rằng như thế là vĩ đại hay sao? Em quá ích kỷ Chu Tô à, luôn luôn nghĩ mình làm như thế này là tốt cho người kia nhưng em nào biết cũng là người trong cuộc, cũng có quyền quyết định của mình. Em có quyền quyết định thay em tất cả mọi việc." Chung Ly xong, lùi đến bên ghế sô pha, ngồi thụp xuống, dùng hai tay ôm mặt, giọng nức nở: "Chu Tô, em cứ như vậy… nên như thế nào làm, phải làm thế nào bây giờ?"

      Chu Tô cắn môi, nhìn Chung Ly góc tức tưởi như đứa bé bị uất ức, cũng òa lên khóc theo. Chu Tô biết, cũng chưa từng nghĩ, mình làm tổn thương Chung Ly sâu sắc như vậy.

      Đứng lên, Chu Tô bước từng bước tới gần , vuốt ve mái tóc đen bóng của : " xin lỗi, Chung Ly. Em nên nghĩ rằng vì muốn tốt cho nên mới làm vậy để tổn thương , em xin lỗi, đừng như vậy."

      Chung Ly chợt ôm cứng hông của Chu Tô, cọ đầu vào bụng của mơ hồ : "Đừng chết, Chu Tô…Em đừng chết…Về sau tất cả nghe theo em. Em thế nào cũng được, quan tâm cũng sao, chỉ cần em còn sống. Dùng tuổi thọ của để đổi lấy cuộc sống của em, dùng mệnh của đổi mệnh cho em... Có thể hay ? Có thể hay ?" Chung Ly gắt gao ôm Chu Tô, chút cố kỵ nào khóc lớn, đem đau đớn chịu đựng thầm trong quãng thời gian này, đem nỗi sợ hãi mất Chu Tô phát tiết.

      Chu Tô nhè vỗ về Chung Ly, cũng rơi lệ theo , nghĩ thầm, Chung Ly, tất cả đều là số mệnh, có muốn sống bên cũng được nữa rồi.

      Rốt cuộc Chu Tô cũng hiểu, Chung Ly phải thầm chịu đựng những gì, ấy mệnh đổi mệnh là như thế nào? Liệu rằng sau khi chết, ra sao? Những điều này, dám suy nghĩ nhiều.

      Lúc Chu Nhuế tới thăm Chu Tô bụng nhô lên, Diêu Mộc luôn kè kè bên cạnh để đỡ , vừa nhìn thấy Chu Tô khóc, câu nào mà chỉ cúi đầu lau nước mắt.

      Chu Tô cười cười, lau nước mắt cho em : " mang thai mà khóc lóc thảm thiết như vậy, sau này đứa bé sinh ra nhất định hay khóc đấy."

      Lúc này Chu Nhuế mới ngẩng đầu lên, quay lại với Diêu Mộc: "Em muốn trò chuyện với chị, cứ làm . Tan tầm tới đón em nhé."

      Diêu Mộc gật đầu với Chu Nhuế, sau đó với Chu Tô: "Chị…Chị nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe nhé."

      "Ừ, ."

      Chu Tô nhìn Diêu Mộc chậm rãi rời , quay đầu lại nhìn Chu Nhuế cười : "Vẫn thà ít như thế."

      Chu Nhuế trả lời: " ấy ư, vĩnh viễn như thế thôi." với giọng điệu trách cứ nhưng mặt vẫn mỉm cười.

      "Nhuế Nhuế, em hạnh phúc ? Cậu ta đối xử với em tốt chứ?"

      "Trong lòng ấy vĩnh viễn tồn tại bóng hình người con khác, phần dành cho người con đó em bao giờ dòm ngó được. Em biết nhưng như bây giờ rất tốt rồi, bởi vì em biết em cũng có vị trí trong trái tim ấy, mà em biết còn là vị trí rất quan trọng, như vậy là đủ rồi. Chị, em rất hạnh phúc."

      Cho nên, từ trước đến nay, hạnh phúc luôn phải là những thứ toàn vẹn toàn mỹ mà là do bản thân cảm thấy thỏa mãn bao nhiêu phần với những gì mình có được.

      Chu Tô vui vẻ vuốt vuốt phần bụng nhô ra của Chu Nhuế : "Nhuế Nhuế, em dũng cảm. So với mẹ và chị, em dũng cảm hơn nhiều. Chị tự hào về em, Nhuế Nhuế, về sau chị còn nữa, em phải chăm sóc mẹ tốt. Đừng làm mẹ lo lắng nữa nhé."

      Chu Nhuế tự nhủ với lòng mình là được khóc nữa nhưng nghe chị mình những lời như vậy, nước mắt lại rơi xuống: "Chị…Chị là xấu. Bệnh nặng như thế còn gạt em và mẹ. Làm sao chị có thể nhẫn tâm gạt những người thân nhất của mình? Tại sao chị . . ." Vừa vừa khóc.

      "Nhuế Nhuế, xin lỗi. Trước kia chị bỏ lỡ rất nhiều điều, nhưng đáng tiếc là còn đủ thời gian để làm lại, cho nên, em hãy giúp chị làm nhé, chăm sóc mẹ, sinh con nuôi nấng cháu chị, cùng sống cuộc sống hạnh phúc. Nhưng điều chị cảm thấy tiếc nuối nhất lúc này có lẽ là chờ đến lúc đứa bé của em ra đời." Chu Tô nhếch miệng cười chua chát.

      Chu Nhuế lắc đầu ngừng, nước mắt lại rơi: "Chị, em và Diêu Mộc bàn bạc với nhau rồi, mặc kệ con em sau này là con trai hay con đều gọi là Niệm Tô…Diêu Niệm Tô. Chị, nhưng em hy vọng đến lúc con em ra đời vẫn có chị bên cạnh, chị vẫn có thể ôm cháu gọi nó là Niệm Tô, cho nên, xin chị hãy kiên trì đến lúc đó, có được ?"

      "Nha đầu ngốc, cái này làm sao chị có thể quyết định được? Chỉ cần em sống vui vẻ mỗi ngày, chị cũng yên tâm nhắm mắt xuôi tay."

      "Làm sao chị có thể yên tâm đây, chị để lại rể bơ vơ mình như thế mà có thể an tâm sao? Chị ngốc của em ơi, rể chị như vậy, chị rồi ấy ra sao?"

      Chu Tô nghẹn lời, lúc lâu sau mới giọng : "Thời gian qua , ấy sống tốt thôi."

      "Chị, chuyện Diêu Mộc làm ở công ty rể chị biết ?"

      "Biết."

      "Diêu Mộc với em, công ty rể đổi chủ rồi."

      "Tại sao?"

      "Diêu Mộc , trước lúc rể Pháp chuyển giao quyền chức vị Tổng giám đốc cho cấp dưới tâm phúc của ấy rồi, bây giờ phải tập đoàn ‘Chung Mục’ nữa rồi, cách khác là rể bán công ty rồi. Em thấy dường như ấy quyết tâm dùng tất cả thời gian và sức lực để ở bên cạnh chị. Chị, rể vì chị mà vứt bỏ hết tất cả mọi thứ rồi, nên chị nhất định phải đấu tranh với bệnh tật đến cùng nhé."

      Chu Tô cảm thấy cực kỳ kinh ngạc sau đó lại cảm thấy cực kỳ đau lòng, tập đoàn Chung Mục là công sức của Chung Ly từ lúc còn là chàng thanh niên mới ra trường, phải nó là thành quả của hơn mười năm dốc sức, từng viên ngói, viên gạch bên trong đều là tâm huyết của . Ban đầu, ba Chung Ly thích làm việc trong thương trường nên cố ý tìm mọi cách làm khó, muốn từ bỏ nhưng hề từ bỏ, cắn răng đấu tranh để có được thành quả như ngày hôm nay.

      Tập đoàn Chung Mục có lẽ giống như đứa con tinh thần của , Chung Ly từng bước từng bước xây dựng, từng bước đưa nó lên tầm cao mới. Thế nhưng bây giờ lại bán nó ư?

      lại hề biết. ra nếu như để tâm chút phát ra từ lúc về nước cũng chưa từng thấy làm nhưng lại hề quan tâm. Chu Tô cảm thấy rất khổ sở, rất hối hận. Chung Ly tận tâm tận lực hầu hạ người phụ nữ có lương tâm, người chỉ tiếp nhận chăm sóc cẩn thận của như lẽ đương nhiên như mình đúng là quá thiệt thòi cho rồi.
      Last edited by a moderator: 5/3/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 33:

      Sau khi tiễn Chu Nhuế về, Chu Tô chậm rãi vào phòng ngủ, nhìn thấy Chung Ly trải ga giường.

      Chung Ly xoay người thấy Chu Tô tay vẫn tiếp tục làm việc, miệng nhắc nhở: "Chiều nay mẹ muốn qua thăm em, em phải nghỉ ngơi tốt để tinh thần thoải mái, đừng để mẹ lo lắng."

      " làm gì đấy?"

      "Ngày hôm qua vô tình kê vào gối em, cảm giác hơi cứng, sợ em nằm thoải mái nên hôm nay mua bộ chăn gối khác, em lại đây nằm chút, xem thế nào, nếu thoải mái lại đổi bộ khác."

      Chu Tô nhìn bóng lưng bận rộn của , trước mắt bắt đầu mơ hồ, dùng hết sức áp chế cả người run rẩy: " có bị gì ? Làm gì lo từng li từng tí như vậy? Sắp thành vú em mất rồi."

      Chung Ly mang bộ chăn gối cũ ném lên sô pha, lơ đễnh câu: " nguyện ý."

      cách rất nhàng, màu mè, giống như người khác hỏi tại sao lại bán công ty cách dễ dàng như vậy, lại đáp cách tùy ý, thích làm nữa thôi vậy.

      Thân thể Chu Tô càng ngày càng suy yếu, Chung Ly muốn giảm bớt hết mức có thể việc gặp gỡ người khác, nhưng vẫn có những người thường xuyên đến, ví dụ như bà Lý Cẩm Phương- mẹ Chu Tô, còn có bà Lưu Tú Cầm- mẹ Chung Ly.

      Bà Lưu Tú Cầm thường xuyên đến gặp Chu Tô, phải mỗi lần đến cầm tay chuyện thân thiết mà chỉ mang đến bao nhiêu đồ ăn bổ dưỡng, còn bắt ăn hết tất cả khiến Chu Tô ngán đến tận cổ, đến lúc Chung Ly phải rằng bác sỹ bảo rằng bệnh tình của Chu Tô như vậy nên được ăn quá nhiều đồ bổ mới thôi.

      Chu Tô lời cảm ơn với bà nhưng bà Lưu Tú Cầm chỉ đáp rằng, cần, bà làm thế phải vì mà là vì con trai bà.

      Chu Tô nghĩ, dù sao chăng nữa, bà vẫn là người mẹ vĩ đại.

      Vị khách thường đến thứ hai là Lưu Yến Linh, ấy vẫn luôn miệng muốn thấy bộ dạng yếu đuối bệnh tật của Chu Tô, nghĩ nghĩ lại vẫn muốn đánh Chu Tô trận nên thân nhưng bộ dạng của Chu Tô như vậy.

      Chung Ly cười cười: "Ừ, cậu thay tớ đánh ấy mấy cái nhé."

      Sau đó, Chung Ly liền rời khỏi phòng, cần đoán cũng biết bên trong nhất định là cuộc trò chuyện đầy nước mắt. Chung Ly muốn để Chu Tô cảm thấy bi thương, nhưng hình như muốn đối đầu với hay sao mà hai ba ngày lại gọi Lưu Yến Linh tới lần, còn đuổi Chung Ly ra ngoài, là muốn chuyện giữa chị em.

      lần Phương Đại Đồng tới thăm Chu Tô khiến cả hai vợ chồng họ kinh ngạc, cũng phải ta có gì mới lạ mà là ta còn dẫn cả Tần Nhiễm Phong đến.

      Hôm ấy, Chung Ly tiếp đãi bọn họ cách rất bình tĩnh, còn làm mấy món ăn mời bọn họ ở lại dùng cơm. Trong lúc ăn vẫn ngừng chăm chút cho Chu Tô từng ly từng tý, nào là hâm nóng cháo, nào là lựa ra những thứ nên nên ăn, bỏ vào trong bát những thứ tốt cho .

      Chu Tô rất lúng túng cười cười với hai người kia nhưng cũng gì.

      ra chỉ cười với Phương Đại Đồng, bởi vì mắt Tần Nhiễm Phong căn bản rời khỏi Chung Ly chút nào, mặc cho Chung Ly thèm liếc mắt nhìn lần nào.

      Sau khi ăn cơm xong, Chu Tô với Phương Đại Đồng: " ra đây, tôi có chút chuyện muốn với ." Phương Đại Đồng hiểu ý, đỡ Chu Tô vào phòng, cần , đây là dành gian riêng cho Chung Ly và Tần Nhiễm Phong.

      Chung Ly rót ly trà cho Tần Nhiễm Phong : "Em ngồi ." Sau đó bắt đầu dọn dẹp chén bát bàn.

      Tần Nhiễm Phong chăm chú nhìn Chung Ly thành thạo dọn dẹp, rửa bát, lời nào.

      Cuối cùng, Tần Nhiễm Phong đặt mạnh ly trà xuống bàn, : "Đủ rồi. Chung Ly!"
      Chung Ly dừng tay, quay lại nhìn , ánh mắt thản nhiên.

      Tần Nhiễm Phong rơi nước mắt: "Đừng làm nữa, Chung Ly, cần thiết phải như vậy, đây phải công việc cần làm. Nhà bếp phải là nơi phù hợp với ."

      " nên như vậy là sao?" Chung Ly bình tĩnh trả lời.

      "Cuộc đời của còn có bao nhiêu thứ khác, chỉ có mỗi mình Chu Tô, chỉ có tình . Cho dù mực chọn em nhưng em vẫn muốn như vậy."

      Chung Ly : " vẫn luôn cảm thấy con người trời sinh hòa hợp được với khí của phòng bếp, dù chỉ là hâm nóng thức ăn nhưng sau đó thế nào cũng thể ăn được nữa. Nhưng em xem, tại cháo của nấu vừa mềm vừa thơm, làm được những món ăn đến Chu Tô cũng khen ngon như những món ăn dùng trong yến tiệc đấy. Cho nên chỉ cần là những thứ mình muốn làm, đều có thể làm được."

      Chung Ly vẫn tiếp tục mỉm cười : "Nhiễm Phong, làm được mà, vì ấy, cái gì cũng làm được."

      Tần Nhiễm Phong nhìn Chung Ly, mắt đỏ lên, muốn cái gì đó nhưng mãi cũng nên lời, chỉ biết dùng tay che miệng, yên lặng rơi lệ.

      giọng : "Chung Ly, em cảm thấy mình sai rồi."

      Lúc tạm biệt, Chu Tô nằng nặc đòi tiễn hai người. Tần Nhiễm Phong với Phương Đại Đồng, có thể vào xe chờ tôi chút ?

      Phương Đại Đồng gật đầu, vào xe mình. Chu Tô biết Tần Nhiễm Phong muốn gì đó với mình nên bảo Chung Ly, vào nhà trước , lát nữa em có thể tự vào.

      Sau khi đuổi khéo hai người đàn ông, Chu Tô hỏi: " khóc đấy à?"

      Tần Nhiễm Phong nhìn Chu Tô: "Chu Tô, xin lỗi chị. Tôi gặp báo ứng."

      "Đừng như vậy, ra mặc kệ như thế nào lúc đó chuyện vui của và Chung Ly sắp đến, ngược lại tôi mới phải xin lỗi."

      " phải, đứa bé kia phải là của Chung Ly." Khuôn mặt Tần Nhiễm Phong mang đầy vẻ tự giễu: "Là nghiệt chủng."

      "Làm sao người mẹ lại có thể về đứa bé của mình như vậy?"

      " lòng là tôi nghĩ vậy. Có buổi tối, tôi mực theo Chung Ly và chị muốn nhờ chị trả tiền cho ấy nhưng chị bảo tự tôi trả cho ấy, tôi bèn gọi cho ấy, khi nghe tôi muốn trả tiền ấy từ chối ngay, còn muốn có bất cứ quan hệ nào với tôi nữa. Lúc đó tôi hoàn toàn chết tâm, ngồi ở quán cà phê chờ ấy cả ngày nhưng ấy thực tới. Đến tối mịt, tôi cảm thấy cực kỳ buồn bực nên chạy đến quán bar uống rượu. Sau đó nữa chắc chị cũng đoán ra nội tình, tôi thất thân, rồi có thai. Thậm chí tôi còn biết ba đứa bé là ai."

      Chu Tô nhìn Tần Nhiễm Phong chằm chằm, bỗng cảm thấy hơi có lỗi, lúc đó Chu Tô chỉ mực muốn Tần Nhiễm phong bám lấy Chung Ly nên chuyện dửng dưng nhưng để ta bị như vậy là chuyện hoàn toàn mong muốn.

      "Khi đó, tôi rất sợ, chỉ có thể lén lút bỏ đứa bé. Sau lại vẫn bị ba tôi phát , ông ấy cho rằng đứa bé là của Chung Ly. Lúc ấy, chị và Chung Ly vừa mới ly hôn, ấy rất đau khổ, chuyện tình của tôi lại đổ hết lên đầu ấy mặc dù biết đứa bé phải con mình nhưng Chung Ly vẫn chịu trách nhiệm. Nhưng mà, tôi biết, ấy biết, ông trời biết, ấy hề có bất cứ trách nhiệm nào. Chung Ly người đàn ông tốt." Giọng của ta bắt đầu run rẩy, sau đó òa khóc.

      Chu Tô ôm lấy Tần Nhiễm Phong, vỗ vỗ vai an ủi: " qua rồi, mọi chuyện đều qua."

      " có…" Tần Nhiễm Phong vừa khóc vừa : " phải, Chu Tô, người đàn ông tốt như vậy, tại sao lại có thể nhẫn tâm bỏ lại ấy? Chu Tô, chị đừng chết, cầu xin chị đừng chết. Chị nhìn bộ dạng ấy giờ , nếu như chị chết ấy như thế nào nữa tôi cũng thể tưởng tượng nổi. Bây giờ…Chung Ly bây giờ thể sống thiếu chị nên chị phải sống. Chỉ cần chị sống, tôi nhất định tránh xa hai người, tới thành phố khác, trở về nữa. Có được hay ? Đừng chết, Chu Tô…Nếu chị chết Chung Ly phải làm sao đây?" Tần Nhiễm Phong càng khóc lóc thảm thiết, giống như muốn quỳ xuống cầu xin Chu Tô đừng chết.

      Chu Tô vội vàng kéo Tần Nhiễm Phong: " làm cái gì vậy? Mau dậy ." Lại lau nước mắt cho Tần nhiễm Phong: "Tâm ý của , tôi hiểu. Nhưng mà… nếu có thể sống, ai lại muốn chết?"

      đường về, Tần Nhiễm Phong lặng lẽ rơi nước mắt, rốt cuộc hiểu Chu Tô luôn là người thắng cuộc, phải do bản thân mình chạy quá chậm mà là do người có thể đứng ở vạch xuất phát của Chung Ly từ trước đến giờ chỉ có thể là Chu Tô, cho nên mặc kệ chị ta chạy nhanh nhanh hay chạy chậm, thậm chí chỉ cần đứng yên cũng là nhà vô địch.

      Lần này, rốt cuộc hiểu.

      Phương Đại Đồng yên lặng lái xe, radio đều đều phát bài hát ‘ thương đến chết’, cũng thèm để ý đến Tần Nhiễm Phong khóc lóc thảm thiết ở ghế sau. Giọng hát trần khàn vang vọng khắp xe "Đến chết vẫn người, quyết hối hận. . ." Trong lòng suy nghĩ, lúc Chu Tô khỏe mạnh ai quan tâm đến ấy nhưng đến lúc sắp chết lại có nhiều người thương tâm như vậy mới hài cơ chứ. Giọng hát lại càng lớn hơn, lặp lặp lại…" thương đến chết…"

      Lúc Chu Tô trở về phòng, Chung Ly cầm chậu nước nóng bưng vào, để xuống : "Mệt mỏi cả ngày, mau tới đây ngâm chân."

      Chu Tô nghĩ, người mệt mỏi cả ngày phải là sao? Nhưng mà vẫn nghe lời tới ngồi xuống.

      đợi chính động thủ, Chung Ly tiến lên cởi tất ra, cẩn thận đặt đôi chân trắng trẻo hơi gầy vào chậu nước, ngẩng đầu hỏi: "Nước như vậy đủ ấm chưa?"

      Chu Tô gật đầu, mỉm cười.

      Tiếp, Chung Ly cúi đầu, nhàng xoa bóp chân Chu Tô.

      Chu Tô nghĩ tới chuyện Tần Nhiễm Phong trước khi : "Chu Tô, còn có việc tôi phải với chị. Đêm hôm đó, chính là đêm chị cùng Phương Đại Đồng tới chỗ tôi. Hôm đó đúng là Chung Ly có tới tìm tôi. Cuộc điện thoại chị gọi, tôi bốc máy phải là Chung Ly tắm mà ấy chỉ vào nhà vệ sinh chút. Sau đó qua rèm cửa sổ tôi nhìn thấy xe Phương Đại Đồng ở dưới lầu, tôi đoán nhất định là chị cam tâm nên tới xem có phải Chung Ly tới chỗ tôi hay , biết vậy nên tôi cố ý diễn trò cho hai người xem thôi. sai, hôm ấy Chung Ly rất đau lòng, nên tôi lợi dụng ôm lấy ấy, thuận tay tắt đèn. Nhưng mà, ngay sau khi bị tôi kéo xuống giường, Chung Ly nhanh chóng ngồi dậy. ấy ấy thể, tâm trí của ấy bây giờ đều là chị. Sau đó, ngồi trầm ngâm hút thuốc lúc lâu, sau đó mới : ‘ Chuyện của và em sớm nên kết thúc thôi. ’ Cứ như vậy, hai người chúng tôi ngồi hai đầu giường, nguyên buổi tối. Cho nên, Chu Tô…Đêm hôm đó có chuyện gì xảy ra, trừ sai lầm đêm lần đầu tiên gặp chị, ấy chưa từng có lỗi thêm với chị."

      Chu Tô nghiêng đầu, vuốt ve mái tóc Chung Ly : "Chung Ly, kiếp sau em còn có thể gặp được nữa nhỉ?"

      Tay Chung Ly bỗng cứng đờ, sau đó đáp: "Chớ lung tung."

      "Chung Ly, kiếp sau nếu như em có thể gặp lại , em nhất định thương hết lòng, chăm chút từng bữa ăn giấc ngủ cho , sinh con dưỡng cái, làm bà nội trợ chỉ biết ru rú ở nhà chăm chồng nuôi con. Vì , em làm hết." Chu Tô cười nhưng lại chảy nước mắt.

      Chung Ly dừng lại động tác trong tay, : "Chu Tô, em khờ. thích em chính là thích em, em cần phải thay đổi gì hết. Cho dù em có biến thành người như thế nào cũng thích, cũng đặt em ở vị trí cao nhất trong lòng, em mãi là bảo bối nâng niu từng ly từng tý."

      Người nào mới khờ đây? Người nào , khi sâu đậm đều biến thành kẻ ngốc.
      Last edited by a moderator: 5/3/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 34:

      Càng về sau Chu Tô càng thể ăn bất cứ thứ gì, mỗi ngày dựa vào chút cháo loãng và dịch dinh dưỡng để chống đỡ qua ngày, cũng chính vì vậy nên gầy trơ cả xương.

      Tình trạng của Chu Tô mỗi ngày xấu như vậy nhưng Chung Ly tỏ vẻ nóng nảy hay lo lắng gì mà chỉ càng ngày càng trầm mặc.

      Sau khi nhận được cuộc điện thoại, Chu Tô ngẩng đầu nhìn Chung Ly : "Chồng , em có món quà bất ngờ tặng ."

      Lúc đó Chung Ly loay hoay với đống ống tiêm và lọ thuốc nên để ý lắm, chỉ thuận miệng : "Em ấy, cứ ngoan ngoãn ngồi đây là phải cảm tạ trời đất rồi, còn hơn vạn lần món quà bất ngờ gì đấy chứ."

      Chu Tô đẩy xe lăn đến gần Chung Ly : "Em đấy, chúng ta ra ngoài chuyến."

      Chung Ly cầm thuốc lên : "Trước tiên phải uống thuốc ."

      Chu Tô bĩu môi, cầm lấy thuốc, ngửa cổ bỏ vào, nhận lấy ly nước ấm Chung Ly đem qua, nhấp ngụm sau đó : "Người nào phát minh ra thuốc, đúng là kẻ có sở thích hành hạ người khác."

      "Em muốn đâu hả?"

      "Bí mật." Chu Tô lè lưỡi làm mặt quỷ.

      Chung Ly cũng cười theo, cưng chiều sờ sờ cái đầu trống trơn của Chu Tô.

      Khuôn mặt Chu Tô thoắt cái trở nên ảm đạm: " là khó chịu, muốn vứt quách cái mũ này ."

      "Đội mũ vào, trời lạnh lắm."

      "Ở trong phòng còn đội mũ, kỳ cục quá, em vẫn thích có tóc hơn."

      Lúc còn , Chu Tô rất thích mái tóc quá dày của mình nên luôn tìm cách tỉa bớt, còn luôn miệng oán hận tại sao mẹ lại sinh ra với mái tóc dày quá mức cho phép như thế này cơ chứ.

      " hoài niệm lúc còn tóc đầu nha." Chu Tô nhàn nhạt than thở.

      Chung Ly im lặng nhìn lúc sau đó mới xoay người.

      Chỉ chốc lát sau, đem đến cái túi, Chu Tô hỏi: "Cái gì vậy?"

      Chung Ly mở túi, chậm rãi lấy ra bộ tóc giả : "Vốn là nghĩ tới mấy ngày nữa mới đem cho em."

      Chu Tô cười cười: “ sớm chuẩn bị còn đem ra. Đến đây, thử đội lên cho em thử xem sao."

      Chung Ly đẩy Chu Tô đến trước gương, loay hoay lúc lâu mới đội xong mái tóc lên đầu Chu Tô : " ra , thích bộ dáng bây giờ của em, nhìn rất mắc cười."

      Chu Tô quay trái quay phải soi gương, có chút ảo não: "Nếu mua, làm sao mua bộ tốt, cái này, chậc, bộ tóc giả này có vẻ mỏng quá."

      Chung Ly tỉ mỉ vuốt ve mái tóc : "Đúng vậy, đáng tiếc, nhưng mà cố gắng hết sức rồi, nhặt lại được chừng này sợi tóc phải là chuyện dễ dàng gì đâu."

      Chu Tô chợt quay đầu nhìn Chung Ly: " có ý gì?"

      Chung Ly nhàng hôn lên trán Chu Tô: "Em , đấy chính là tóc của em. nhặt lại những sợi tóc rụng của em để làm lại bộ tóc này đó. Chỉ là, nó có lẽ chưa được nửa số tóc của em, đáng tiếc."

      Chu Tô ngẩn ra, khỏi đau lòng, cúi đầu nước mắt liền theo viền mắt rớt xuống. Người đàn ông ngốc nghếch này, rốt cục mà làm bao nhiêu chuyện rồi.

      Chung Ly lấy tay lau nước mắt cho Chu Tô: "Sao lại khóc rồi?"

      Chu Tô cười rộ lên, lắc đầu, nhưng mà nước mắt vẫn tuôn rơi.

      "Thôi được rồi. Đừng khóc nữa. phải cho niềm vui bất ngờ gì hay sao?" Chung Ly sửa sang tóc Chu Tô, nhìn chút, vẫn yên lòng nên vẫn đội chiếc mũ nhung lên đầu Chu Tô.

      Xe chậm rãi lái đến chỗ nhà triển lãm mà Chung Ly cho xây dựng vì Chu Tô trước đây, Chu Tô nhìn Chung Ly : "Đến rồi."

      Chung Ly ngơ ngác nhìn địa điểm trước mặt: "Chu Tô, em biết?"

      "Cho nên nếu như Lưu Yến Linh cho em nghe, định vĩnh viễn để em biết nơi này sao?"

      Chung Ly cười: "Nơi này vốn là quà định tặng em, tại sao em lại bảo muốn tặng món quà bất ngờ?"

      "Tất nhiên chuyện gì cũng có lý lẽ của nó. Nhanh, chúng ta vào trong."

      Chung Ly bất đắc dĩ lắc đầu, người phụ nữ này luôn luôn làm những điều thể hiểu nổi.

      Ôm Chu Tô xuống xe, đặt ở xe lăn, vẫn nhịn được hỏi: "Rốt cuộc em có chủ ý gì vậy?"

      " đẩy em vào trong nào." Chu Tô quay đầu lại .

      Vừa vào hội trường tòa nhà, Chung Ly thực kinh ngạc.

      phải mở triểm lãm, những người hâm mộ danh tiếng mà đến, chỉ là Lưu Yến Linh, Phương Đại Đồng, Tần Nhiễm Phong, vợ chồng Chu Nhuế - Diêu Mộc còn có hai bên cha mẹ, thậm chí ba Tần Nhiễm Phong, Bí thư Lâm Tĩnh Viễn cũng có mặt ở đây đông đủ. Chẳng lẽ Chu Tô định tổ chức họp mặt?

      Chung Ly đẩy tới, tường bước từng bước qua hành lang treo kín những tác phẩm của Chu Tô, vừa vừa mỉm cười, đó là thành quả nhiều năm của người con mình , đó là mảnh ghép của thế giới qua lăng kính đầy tài năng của người phụ nữ này.

      Chu Tô : "Chung Ly, xem, em có gì lưu lại cho những người thân ngoài những tác phẩm này. Có thể họ nhìn chỉ cảm thấy ảnh em chụp rất đẹp, rất sinh động hoặc cũng bình thường nhưng liệu họ hiểu toàn bộ tâm ý em đặt vào bức ảnh?"

      Chung Ly đáp: "Những ý nghĩa đằng sau những bức ảnh này có thể họ hiểu nhưng tấm lòng của em đối với họ họ nhất định hiểu."

      Chu Tô suy nghĩ sau đó gật đầu, cũng thêm gì.

      Lưu Yến Linh đứng sân khấu dựng tạm ở trung tâm phòng triển lãm, cầm loa : "Xin mọi người ngừng chút, kính mời tác giả của triển lãm ảnh hôm nay- Chu Tô phát biểu đôi lời."

      Được dẫn lên sân khấu với ánh mắt của tất cả mọi người, Chu To nhìn những gương mặt quen thuộc dưới kia, hắng giọng để điều chỉnh giọng : "Lần triển lãm này cũng như nơi này vốn là do chồng tôi- Chung Ly xây dựng cũng như sắp xếp để tặng tôi nhưng bởi vì số nguyên nhân tiện ra cho nên đến hôm nay tôi lại tự chủ trương mở triển lãm. ra , chủ đề của lần này triển lãm ảnh này vốn là ‘ Thiên Đường ’, nhưng sau khi suy nghĩ rất nhiều, tôi đổi tên thành ‘ Cảm ơn và hi vọng ’. Đời người trôi qua như gió thoảng mây bay, từng thương và được thương, từng vui vẻ hạnh phúc cũng như khổ đau. Cảm ơn tất cả mọi người ở đây cho tôi những cảm xúc chân nhất trong cuộc đời. Hy vọng tất cả những người tôi thương đều vui vẻ và hạnh phúc suốt những tháng ngày sau của sinh mệnh."

      Chu Tô nhìn thấy dưới khán đài, Chu Nhuế dựa lên vai Diêu Mộc khóc rấm rứt, ngay cả mắt ba mẹ Chung Ly cũng phiếm hồng.

      Chu Tô thở dài tiếng, nhưng vẫn mỉm cười: "Tôi… còn sống được bao lâu nữa. Nhưng cảm ơn ông trời cho tôi khoảng thời gian trước khi tử biệt đơn. Người tôi nhất cũng thương tôi hết mực, cho dù, tôi làm nhiều chuyện khiến đau lòng như vậy, cho dù, tôi thể cùng đến hết con đường, vẫn xa rời tôi, đây là điều may mắn nhất trong cuộc đời tôi."

      Chu Tô nhìn Lưu Yến Linh gật đầu, Lưu Yến Linh nhanh chóng kéo tấm rèm che kín phía sau.

      " tại, tôi muốn tặng món quà." xong, Chu Tô dùng hết sức gạt tấm vải che khung hình lớn.

      Ánh mắt của mọi người đầu tiên là kinh ngạc sau đó chuyển sang cảm động.

      Bóng lưng Chung Ly sừng sững ra trước mắt mọi người.

      Bức hình có thể được chụp vào sau giữa trưa, Chung Ly phơi ga trải giường giữa sân. Ga trải giường trắng tinh bay bay trong gió làm nổi bật bóng lưng bóng lưng rộng rãi của , bởi vì mặt trời mùa đông dịu dàng chiếu sáng, mọi vật kể cả bóng lưng Chung Ly đều toát lên vẻ đẹp như trong mơ.

      Chu Tô tay cầm tấm vải che, ngượng ngùng cười cười: "Đây là người tôi nhất."

      Chu Tô nhìn về phía , tiếp: "Tôi thực rất muốn giây phút này dừng lại mãi mãi."

      "Trước đây, tôi luôn nghĩ tình cách tôi xa. Nhưng bây giờ mới phát , chỉ cần cái xoay người phát ở ngay cạnh tôi, có thể ôm tôi vào lòng bất cứ lúc nào."

      "Chồng , hãy để thời gian này vĩnh hằng có được hay . Cho dù em có rời khỏi thế gian này, xin tiếp tục quý trọng sinh mệnh và tiếp tục giữ niềm tin vào cuộc sống, thương những người bên cạnh mình, có được hay ?"

      Chung Ly chăm chú nhìn Chu Tô, có hai dòng nước mắt chảy dài giống như tưởng tượng. Chỉ là bình tĩnh mà chuyên chú nhìn , quan tâm đến bất cứ điều gì khác.

      Dưới khán đài, thanh thút thít bắt đầu lan rộng.

      Chu Tô nhìn thấy người đàn ông dùng bàn tay ngừng lau nước mắt Phương Đại Đồng, nhìn thấy Lưu Yến Linh ôm con mặt đầy nước mắt, nhìn thấy núp trong lòng ba mình khóc thành tiếng Tần Nhiễm Phong. Còn có đôi mắt long lanh nước nhưng cũng hàm chứa tán thưởng của mẹ mình.

      Câu cuối cùng của Chu Tô là: "Cám ơn mọi người vì thương tôi. Tôi thực rất hạnh phúc. Cám ơn."

      xong, cố gắng nhỏm dậy, khom người thấp. Cúi người nhìn chăm chú xuống mặt đất, giờ phút này cảm thấy rất ấm áp, cuộc sống được như thế này, còn đòi hỏi gì nữa chứ?

      đường về nhà, Chu Tô luôn ôm lấy cánh tay Chung Ly cười. Giống như đôi vợ chồng già, bên nhau sôi nổi nhưng đầm ấm và hạnh phúc.
      Chu Tô đột nhiên cảm thấy những niềm vui mà mình luôn theo đuổi tìm kiếm lúc trước đúng là phù du, giây phút nắm tay người mình thương mới là niềm hạnh phúc chân nhất.

      Chung Ly và cùng nhau trải qua bao nhiêu thăng trầm mới đến ngày hôm nay, trải qua ngọt ngào, cãi vã, thậm chí những thời điểm sóng to gió lớn mới biết con người sống đời tìm được người nguyện cùng mình chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn là điều hoàn toàn dễ dàng.

      Giống như Chu Tô, bắt đầu cuộc hôn nhân chưa bao giờ nghĩ đến việc nghiêm túc cho làm cho phần bữa ăn sáng, kiên nhẫn nghe về cuộc sống của , vừa ý với ai, vui vì ai.

      Giống như Chung Ly, chiếm được trái tim Chu Tô liền tìm người con khác để an ủi trái tim đau thương, vì nghĩ mình bị phản bội mà bước chân vào lỗi lầm phản bội hôn nhân để sau này hối hận day dứt khôn nguôi. Bọn họ đều trải qua bao nhiêu chuyện mới hiểu được tấm chân tình của nhau.

      Hôn nhân chính là đề thi lớn nhất của mỗi con người, bọn họ rốt cuộc phải ham tâm tổn ý tìm bao nhiêu cách giải cuối cùng mới có đáp án đúng, cũng có những người mãi thể tìm ra đáp án.

      Sau khi về nhà từ cuộc triển lãm ảnh, Chu Tô bắt đầu thích ngủ, có lúc có thể nằm hơn nửa ngày mà cần ăn uống.

      Chung Ly yên lặng ngồi bên giường ngắm nhìn Chu Tô ngủ, chờ tỉnh dậy. Chỉ cần dậy liền chuyện ngừng.

      "Hôm nay lúc mua thịt có gì lớn tuổi muốn giành miếng thịt ba chỉ cuối cùng ở trong cửa hàng với . Đầu tiên chịu nhưng sau đó gì ấy bảo để làm cho cháu trai gì ấy ăn mừng đỗ trường Nhất trung nên đành nhường cho gì ấy. Dù sao cháu gì ấy hẳn phải giỏi lắm mới đỗ trường Nhất trung."

      "Còn nữa, hôm nay mới phát chỗ rỉ nước trong phòng bếp, khiến phải sửa nửa ngày mới sửa xong."

      "Chu Tô, em biết , xế chiều hôm nay xem tin tức, đại viện chúng ta ở lúc còn bé sắp bị dỡ bỏ."

      Chu Tô mơ mơ màng màng nhắm hai mắt nghe , chỉ cười hoặc gật đầu.
      Chung Ly xong cũng cười theo, sau đó dùng tay sờ cái trán sáng bóng của , gì nhiều.

      "Chung Ly!" Chu Tô yếu ớt gọi: "Mang em về đại viện xem chút ."

      Chung Ly nhớ Phương Đại Đồng , Chu Tô bây giờ rất yếu ớt, giống như ngọn đèn trước gió, vào thời điểm nào đó có thể yên lặng ra , cho nên ngàn vạn lần được ra ngoài hay hoạt động gì nhiều.

      "Chung Ly?" Chu Tô lại gọi tiếng: "Em muốn ."

      Chung Ly cầm tay Chu Tô : "Được thôi."

      Chu Tô ngồi xe lăn, cố nâng mí mắt nặng trĩu nhìn cây hòe đại thụ trong đại viện, bên tai quanh quẩn tiếng cười của những người bạn thời còn .

      “Ôi chao!" Chu Tô vô lực lôi kéo tay của Chung Ly : " có cảm thấy ngày chúng ta mới mười mấy tuổi, cùng chơi đùa trong đại viện như chỉ ngày hôm qua?"

      Chung Ly hôn lên mu bàn tay Chu Tô, nước mắt theo gương mặt chảy xuống.

      "Chung Ly, chúng ta khi đó nếu như, nếu như vui vẻ chơi đùa cùng nhau có phải sớm nhau hay ? Ừ, khi đó, lúc vô tình đỡ được em rơi từ mái nhà xuống, em tỏ vẻ cảm kích chút có lẽ chúng ta làm bạn nhau, sau đó nhau sớm hơn chừng." Chu Tô nhắm mắt lại, dừng lại lúc để nghỉ mới hết được câu.

      Chung Ly lắc đầu liên tục, hai hàng nước mắt nóng bỏng chảy xuống: "Chu Tô, là cố ý chạy tới để đỡ em. Lúc nhìn thấy em loay hoay mái nhà lo lắng gần chết, lúc thấy em trượt chân, hề nghĩ ngợi chạy qua. Bởi vì thích em, Chu Tô à, lúc đó cũng có thể sớm hơn, thích em rồi. Nhưng mà, lúc đó em thích em, tệ hơn còn là em khinh thường thèm liếc lấy cái. Nên lúc em đến cảm ơn mới nặng lời với em vì sợ em cười nhạo . Nếu như, lúc ấy, lúc ấy . . ." Chung Ly đau đớn đến nỗi cách nào tiếp, chỉ là ôm Chu Tô chặt.

      Chu Tô thở dài sâu, nước mắt cũng rơi xuống: "Xem ra, chúng ta đều bỏ lỡ đối phương cách dễ dàng như vậy, vào thời điểm đẹp nhất của đời người, tuổi thanh xuân tươi đẹp cứ như thế mà bỏ lỡ nhau. là đáng tiếc . . ."

      Chu Tô kéo tay Chung Ly: "Chung Ly, em vẫn còn rất nhiều quyến luyến với thế giới này, giúp em có được ?"

      Chung Ly ngẩng đầu, nhìn Chu Tô.

      "Giúp em nhìn thế giới này hai mươi năm, ba mươi năm thậm chí năm mươi năm sau biến hóa như thế nào. Giúp em làm những chuyện em làm chưa xong ví dụ như thưởng thức thế giới muôn màu, ví dụ như chăm sóc mẹ già cũng như em còn chưa hiểu chuyện của em nhé." Chu Tô mở to mắt nhìn Chung Ly.

      "Em xấu xa Chu Tô à. Em biết , điều này đối với tàn nhẫn biết bao. Em biết mà."

      "Chung Ly, chúng ta sống đời phải chỉ vì niềm vui nỗi buồn của bản thân mà còn là sống vì những người mình thương, còn có rất nhiều nghĩa vụ mà chúng ta nhất định phải hoàn thành. Mặc kệ như thế nào, chúng ta còn thiếu nợ Tần Nhiễm Phong, vì hiểu lầm của chúng ta mà ấy chịu nhiều đau khổ, ấy thực lòng , hãy cho ấy cơ hội được ?"

      Chu Tô biết cố chấp an bài cuộc sống au này của như vậy là rất ích kỷ, rất vô lý nhưng sợ Chung Ly quên được mình, sợ sau khi ra , ấy thực theo . Chu Tô phải làm mọi điều để sống, sống cho , cho và cho những người thương.

      Chung Ly ôm khóc lúc lâu sau đó mới chậm rãi gật đầu.

      Chu Tô cười nhưng từ khóe mắt lại có hai hàng nước mắt chảy xuống, : "Chung Ly, hát cho em nghe nhé."

      Chung Ly gật đầu, ôm vai , cất lên tiếng hát mặc dù thanh hơi run rẩy.

      “Tiếng ca nhàng khuấy động ánh hoàng hôn mặt nước,
      Giữa trời chiều những ánh sáng từ những nhà xưởng xa xa lóe sáng,
      Đoàn xe lửa chạy băng băng,
      Cửa sổ xe đèn đuốc sáng trưng.
      Đôi nam nữ đứng hai bên cây sơn tra.
      A… Kia là cây sơn tra rậm rạp với hoa nở đầy đầu cành,
      A… Người con xinh đẹp đứng bên cây sơn tra vì sao phải rầu rĩ?
      Lúc tiếng còi tàu báo hiệu chiếc tàu dừng lại,
      Tôi vội vã men theo con đường bước về phía tán cây.
      Gió nhàng thổi mãi ngừng,
      Ở dưới tán cây sơn tra rậm rạp,
      Khiến cho tóc người thợ nguội bay bay trong gió.
      A… Kia là cây sơn tra rậm rạp hoa nở đầy đầu cành,
      A … Người con xinh đẹp đứng bên cây sơn tra vì sao lại buồn bã?

      Khóe miệng Chu Tô hơi cong lên, theo lời ca của Chung Ly gõ nhịp, sau đó từ từ hạ xuống, hạ xuống, hạ xuống, cho đến khi buông thong trong ngực Chung Ly.

      Chung Ly dừng chút sau đó ôm chặt Chu Tô mềm nhũn trong lồng ngực, lớn tiếng khóc lên, lâu ngừng . . .

      Bước chân của mùa xuân tới, thỉnh thoảng có cánh bồ công bị gió thổi qua trước mặt bọn họ, giống như tô điểm khung cảnh này, cánh bồ công bay xa, mang theo bi thương, tình của bọn họ bay xa. Bay tới chỗ những người phụ nữ cò kè mặc cả bên quầy hàng, bay tới đôi nam nữ đứng cạnh xe ô tô, bay tới đứa bé nghe lời ba nên bị mắng đều quay lại nhìn người đàn ông ôm người phụ nữ khóc đến thảm thương. thanh bi thương đến cùng cực, dường như có thể khiến người ta nghe thấy cả tiếng trái tim vỡ vụn.

      Tình của bọn họ có thể kinh thiên động địa nhưng bọn họ từng thực lòng thương nhau cho nên trước lúc mất Chu Tô mới rất hạnh phúc.

      Thực tế trong cuộc sống, chúng ta bị những thứ như gạo dầu mắm muối, bị những chuyện lông gà vỏ tỏi làm cho thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi nên có thời gian dư thừa để hồi tưởng về quãng thời niên thiếu từng mỗi ngày len lén quan sát đối tượng thầm mến, người kia mỗi ngày mặc quần áo gì, chuyện cùng người nào. Mà mỗi ngày đều phải dậy sớm để làm điểm tâm, bận rộn công việc, tan việc cũng loay hoay với công việc gia đình . . . Như thế lặp lặp lại… Bất tri bất giác, hai mươi năm, ba mươi năm cứ như vậy vội vã trôi qua.

      Chỉ là, đến lúc chúng ta già, an tĩnh nằm ở chiếc võng, tay cầm quạt, thỉnh thoảng nhấp ngụm trà hoặc chăm chú nhìn vào ngọn sáp thơm cháy dở mới có phải hay nghĩ về người, người từng được mình tỉ mỉ viết tên lên nhật ký, thậm chí dám nhìn thẳng vào mặt người ấy huống chi chuyện. Người mà lúc mình mặc bộ quần áo mới đều muốn người ta khen đầu tiên nhưng sau đó lại phát người kia căn bản chú ý tới mình mới cảm thấy chán nản mất mát. Hồi tưởng, nếu như ban đầu đủ dũng cảm đứng ở trước mặt đối phương thổ lộ tình cảm mà phải mỗi ngày len lén theo bóng lưng của đối phương, hoặc là cố gắng hết sức để người kia tiếp nhận mình, mà phải dễ dàng buông tay để lúc này hối tiếc như vậy.

      Có phải hay thậm chí còn tưởng tượng nếu như ngày xưa dũng cảm thổ lộ hôm nay người ngồi cạnh mình lúc này, cùng uống trà, tán gẫu có phải là người kia hay ? Nếu như ngày xưa làm hết sức mình để người kia nhìn thấu trái tim mình hối tiếc thở dài hối hận dứt như lúc này.

      Cho nên, tôi bắt đầu nhớ, nhớ Chu Tô, nhớ Chung Ly, nhớ chuyện xưa của bọn họ, nhớ tình của bọn họ.

      Thời gian vĩnh hằng, dừng lại ở năm tháng tươi đẹp nhất ấy…Chu Tô loay hoay mái nhà sau đó trượt chân rớt xuống, rơi đúng người Chung Ly . --- -------Hoàn chính văn---- -------
      Last edited by a moderator: 5/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :