1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp nhất của em - Tiểu Tịch (Hoàn - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26.1:

      Chu Tô đứng ngẩn người, bỗng nhiên giọng từ đâu đấy vang lên khiến giật mình ngẩng đầu lên, nước mắt cũng chưa kịp lau khô: "Yến Linh?"

      Lưu Yến Linh lạnh lùng nhìn Chu Tô, đưa điện thoại di động: "Là tớ đến đem điện thoại di động cậu để quên ở tòa soạn."

      Chu Tô có chút biết phải làm như thế nào, xoa vội nước mắt mặt đáp: "Ừ, cám ơn."

      "Tớ nhìn thấy." Lấy cái khăn trong túi ra lau mặt cho Chu Tô

      "Nhìn thấy cái gì?"

      "Nhìn thấy Phương Đại Đồng đưa cậu về, nhìn thấy Chung Ly thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin cậu đừng bỏ rơi ấy, cái gì cũng đều nhìn thấy"

      Chu Tô sững sờ, xoay mặt, giọng giống như lời thầm: "Cậu hiểu đâu."

      "Tớ hiểu?" Nét mặt Lưu Yến Linh chợt nghiêm túc: "Chu Tô, là cậu vô tình, cậu mới là người hiểu!"

      "Lưu Yến Linh, cậu cái gì vậy, ý cậu là sao? Bây giờ còn ra mặt chuyện thay Chung Ly?"

      Lưu Yến Linh nhìn chằm chằm Chu Tô, lớn tiếng : "Chu Tô, cậu thực đáng bị đánh đòn. Đầu óc cậu bị lừa đá hả? Tớ khiến cậu biết là tớ có hiểu hay ? , theo tớ!" xong, nắm tay Chu Tô kéo .

      Chu Tô hơi phản kháng nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể yếu ớt : "Lưu Yến Linh, cậu nổi điên gì vậy, tớ đủ đau đầu rồi, đừng làm tớ thêm loạn nữa."

      Lưu Yến Linh để ý tới kháng cự của Chu Tô, cứ như vậy lôi kéo Chu Tô ra lối bộ, nhìn thấy xe taxi liền vẫy tay sau đó đẩy vào, đóng cửa lại. Chu Tô lần nữa hất tay Lưu Yến Linh: "Cậu bị gì vậy?"

      "Chu Tô, cậu mà nữa, tớ nhất định từ cậu." Lưu Yến Linh thèm đếm xỉa đến lời của Chu Tô: "Đàng hoàng ngồi đây, với tớ đến nơi, mất bao nhiêu thời gian của cậu."

      Chu Tô nhìn thấy bạn mình nóng nảy như vậy nên cũng lên tiếng, nghĩ thầm đồ đạc mình dọn dẹp xong hết rồi, cứ yên lặng theo Lưu Yến Linh chuyến cũng chả sao.

      Tài xế theo hướng dẫn của Lưu Yến Linh chạy xe đến vùng ngoại ô Tiểu Lâm Tử, trời tối đến mức thể nhìn thấy gì hai bên đường khiến Chu Tô cảm giác hơi sợ.

      Tài xế cũng cảm thấy có chút nghi ngờ, mắt liếc hai người phụ nữ ngồi ghế sau, miệng chỉ chờ để nữa. Lưu Yến Linh lên tiếng: "Phiền bác tài qua rừng cây này, sau đó chúng tôi xuống."

      Chu Tô nhìn Lưu Yến Linh chằm chằm, đêm hôm khuya khoắt chạy tới nơi này làm cái gì biết.

      Xuống xe, trước mắt vẫn là màn đen kịt. Lưu Yến Linh câu nào kéo tay Chu Tô tiến về phía trước, bước chân có chút vội vàng khiến Chu Tô khó khăn lắm mới có thể theo kịp.

      Đến trước tòa nhà, cuối cùng Chu Tô cũng được dừng lại. Do trời quá tối nên Chu Tô hiểu đây là nơi nào nhưng dựa vào hình dáng lờ mờ cảm nhận có lẽ tòa nhà này rất lo lớn nhưng có lẽ là vừa mới xây dựng cách đây lâu bởi vì còn ngửi được mùi sơn.

      Lưu Yến Linh nhìn tòa nhà chút sau đó hít hơi, quay đầu về phía Chu Tô : "Chu Tô, cậu phải nhìn cho kỹ, dùng cái đầu bị lừa đá của cậu mà suy nghĩ cho kỹ.”

      Chu Tô hơi nheo mắt vì ánh đèn bất ngờ được bật sáng, sau đó những chiếc bóng đèn lần lượt được bật sáng.

      Chu Tô híp mắt, chậm rãi thấy , khỏi ngẩn ngơ.

      Tại sao ở Bắc Kinh lại có tòa nhà như thế này, kiểu cách của giáo đường nhưng đỉnh tòa tháp lại cao vút giống như chọc thẳng đến tận bầu trời, thân tháp ngân quang lóng lánh, dát lên tầng lóng lánh lên thân hai người phụ nữ đứng đó, tường được sơn màu trắng như tuyết, đem lại cho người xem cảm giác vừa nghiêm trang vừa thanh lịch, chính xác là giống như căn phòng trong mộng của Chu Tô.

      Lúc Chu Tô vẫn còn sững sờ, Lưu Yến Linh lại kéo tay Chu Tô tiến về phía trước, bước lên từng bậc thang, : "Cậu nhìn cho ."

      "Đây là tòa nhà do ai thiết kế?"

      " lát nữa cậu biết!"

      tới cửa, Lưu Yến Linh lấy ra chiếc chìa khóa có hình dạng ngôi sao mở cửa, bật đèn, trước mắt trở nên sáng ngời, giống như ban ngày.

      Chu Tô chậm rãi bước vào, đây phải là ngôi nhà bình thường, khẳng định, tường được gắn vài khung hình, Chu Tô bước tới xem, nhất thời ngây dại.

      Đó là những tác phẩm do chính tay chụp, bức hình này là chụp vào lúc Châu Phi, lúc đấy là thời điểm con sư tử cái rống lên vì đứa con của mình bị chết.

      Chu Tô quay đầu: "Lưu Yến Linh?"

      "Nhìn tớ làm gì? Đương nhiên là do Chung Ly làm."

      Da đầu của Chu Tô bỗng tê dại hẳn , cả người giống như bị điện giật, khỏi run cái: "Có ý gì?"

      Lưu Yến Linh tới: "Chu Tô, thấy chưa? Toàn bộ kiến trúc của tòa nhà này là do chính tay Chung Ly thiết kế, khu vực đấu giá, bày biện tác phẩm cũng là do chính tay ấy sắp đặt, thậm chí viên ngói viên gạch đều là tâm huyết của Chung Ly."

      Đầu óc của Chu Tô nổ ầm tiếng, máu giống như chảy ngược rồi, trước mắt hoàn toàn mơ hồ.

      "Chu Tô, triển lãm ảnh này, Chung Ly triển lãm ảnh này là tâm nguyện của cậu nên bí mật chuẩn bị muốn cho cậu bất ngờ. Mấy tháng trước bắt đầu khởi công, thời điểm hai người ly hôn ấy cũng dừng lại, cho đến mấy ngày trước ấy quyết định đính hôn với người khác mới dừng lại đấy."

      Triển lãm ảnh? Làm sao biết, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, chuyện cũ lần lượt ra trước mắt.

      "Trước kia có cảm giác gì đặc biệt nhưng bây giờ ngang qua thấy đặc biệt hoài niệm, tim đập mạnh từng hồi. Chung Ly! tại em càng ngày càng giống bà già, luôn thích hoài niệm những khoảnh khắc trong quá khứ, có lúc lại nghĩ cuộc sống này quá ngắn ngủi, vũ trụ vĩnh hằng mấy ngàn mấy chục tỷ năm, nhưng đời người chỉ ngắn ngủi trong vòng vài chục năm. Người ta bất cứ cái gì qua đều để lại dấu tích riêng. Trước kia em luôn cho rằng mình qua nửa vòng Trái Đất nhưng nhìn lại chỉ cảm thấy mình chưa để lại được gì cho cuộc đời. Cho nên muốn lưu lại vài dấu tích."

      "Những địa điểm trong thành phố Bắc Kinh? cảm thấy phạm vi này quá ."

      "Đúng là quá , em hi vọng có thể khắp thế giới. Thực ra em có cất giữ số hình ảnh rất đẹp, rất động lòng người của những khoảnh khắc rất tuyệt vời vẫn luôn chỉ giấu cho riêng mình. Nhưng bây giờ lại muốn tổ chức triển lãm ảnh."

      "Triển lãm ảnh?" Chung Ly bật cười: " dễ dàng đâu."

      "Em biết là dễ dàng, phải có nhà đầu tư cơ. Em từng đem hình cho Lưu Yến Linh xem qua, ấy nếu em muốn mở triển lãm ảnh chính là nằm mơ giữa ban ngày. Còn có... Chung Ly... Em muốn tìm lại những miền kí ức bị chính mình bỏ rơi."

      Hoá ra là như vậy , nhớ ra rồi, đêm hôm đó bởi vì chuyện của Dương Lực và Lưu Yến Linh mà đến công ty của Chung Ly quậy phá trận đời, tối về Chung Ly còn dỗ dành mình, câu thuận miệng ra như vậy mà cũng nhớ để thực .

      "Tớ biết làm sao ấy biết nhưng mấy tháng trước Chung Ly có tìm tớ, nhờ tớ hỗ trợ khâu tìm những tác phẩm của cậu. ấy còn nhấn mạnh, nhờ tớ giúp đỡ nhưng mà phải giữ bí mật, muốn cho cậu niềm hạnh phúc bất ngờ."
      Last edited: 4/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26.2:

      Chu Tô yên lặng nghe Lưu Yến Linh , vuốt ve tác phẩm được đóng khung kia cách tỉ mỉ, ngón tay run rẩy.

      "Chu Tô, hôm đó Chung Ly chuyện với tớ rất nhiều, mấy chục năm quen biết nhưng đó là lần đầu tiên Chung Ly chuyện với tớ lâu như vậy. sau khi cho cậu xem nơi này rồi cùng nhau du lịch. xem những người già bị vứt bỏ ở Châu Phi, xem bệnh tình của những đứa trẻ mắc chứng tự kỷ trong bệnh viện kia có chuyển biến tốt hay ."

      Chu Tô cứ thế bước , vừa nhìn những tác phẩm của mình vừa mỉm cười. Nhìn dãy hành lang dài hơn mấy chục mét bày đầy những tác phẩm của mình, chợt cảm thấy giống như mình nằm mơ, tất cả những điều tốt đẹp như vậy, lại tàn nhẫn như vậy.

      "Cậu mở to mắt mà xem, dùng đầu mà suy nghĩ, phương án thiết kế bao gồm xây dựng lẫn sắp đặt mọi thứ, nếu tiến hành cách nhanh chóng làm sao có thể có nơi này như bây giờ. Tổng thể kết cấu là do Chung Ly tự mình thiết kế, còn có nơi này mỗi món bày biện đều là ấy tự mình chọn lựa. Tớ có hỏi tại sao Chung Ly lại thiết kế trần nhà là thủy tinh cường lực, ấy , giáo đường Thiên Chúa, đỉnh tháp cao vợi giống như có thể chạm đến tận trời, trần nhà thủy tinh, khi mặt trời ngang qua ánh sáng chiếu rọi, thủy tinh là thứ hấp thụ ánh sáng tốt nhất, như vậy ngụ ý nơi này chính là địa phương gần Thiên đường nhất nên Chung Ly muốn gọi nơi này là ‘ Thiên đường ’

      Chu Tô tới trước bộ tác phẩm, đó là những bức hình chụp tại giáo đường, những bông tuyết nhàng rơi, hai hàng những đứa bé xinh, bé cầm cây nến cùng nhau thành kính hát Thánh ca mặc cho tiết trời lạnh lẽo. Chu Tô từng nghĩ đó là khoảnh khắc cảm động nhất mà Chu Tô từng nhìn thấy.

      thể bước nổi nữa, trước mặt còn có nhiều tác phẩm của mình như vậy, tha thiết hi vọng bọn họ, và Chung Ly có thể cùng nhau treo những tác phẩm này, để bất cứ ai có niềm say mê với nghệ thuật đều có thể thưởng thức nhưng...

      Chu Tô vịn tường, cả người bắt đầu nhịn được mà phát run, kiên cường mà gây dựng mấy tháng nay hoàn toàn sụp đổ trong nháy mắt.

      Lưu Yến Linh kéo Chu Tô cố dựa vào tường: "Cậu tới đây."

      Chu Tô mặc kệ Lưu Yến Linh muốn kéo đâu . Lưu Yến Linh nhanh chóng bước tới bức hình to sân khấu ngay giữa phòng, được che bằng tấm vải hoa : "Chu Tô, tất cả tác phẩm nơi này đều là của cậu nhưng chỉ có món đồ này là của Chung Ly, cậu mở to mắt xem chút."

      xong, cánh tay giương lên giật tấm màn che, bức hình to nằm ngay chính giữa sân khấu đập vào mắt hai người.

      Chu Tô ngơ ngác nhìn bức hình, rốt cuộc thể kiềm chế được nữa mà òa lên khóc lớn.

      Đó là bức ảnh ghép, bức hình Chung Ly cầm tay Chu Tô, cùng nhau đỡ lấy đứa bé xinh xắn, có nét giống Chung Ly cũng có nét giống Chu Tô, cả gia đình đều cười rất hạnh phúc.

      Chu Tô che mặt, nhưng nụ cười của đứa bé kia lại giống như dao găm vào trái tim .

      Bên tai vang lên giọng của Chung Ly: " vẫn thường nghĩ đứa bé kia rốt cuộc là bé trai hay là bé , lớn lên giống em hay là giống , có nằm mơ cũng mơ thấy nó gọi là ba, nhưng tỉnh dậy lại chỉ có thể mờ mịt hồi tưởng bộ dạng của con từ trong mộng."

      Lưu Yến Linh tiếp: "Chung Ly , đây chính thiên đường của ấy."

      Tất cả ngôn ngữ vào thời khắc này đều là hư vô bởi vì Chu Tô thể nghe thấy gì nữa. ngồi xổm mặt đất, ôm lấy hai chân mình, thân thể rách nát tựa như có ngàn vạn chiếc kìm kẹp chặt, đau thương đến tận xương tủy.

      "Tớ vẫn cảm thấy tạo vật kỳ quái, có thể tạo ra Dương Lực khốn kiếp như vậy nhưng cũng có thể tạo ra Chung Ly si tình như vậy." Lưu Yến Linh cười khổ: "Chu Tô, rốt cuộc cậu còn muốn Chung Ly phải làm như thế nào nữa, ah ấy móc cả tim gan ra để đối xử với cậu rồi. Rốt cuộc cậu còn muốn như thế nào?"

      Chu Tô khóc thành tiếng, ngồi dưới đất lắc đầu, lại nổi câu nữa. muốn như thế nào, còn có thể thế nào? Bọn họ nhau nhưng mà quá muộn. Quá muộn rồi.

      số người, cứ để ý như vậy mà để lạc mất nhau giữa dòng đời, những điều tốt đẹp mất bao giờ có thể lấy lại được nữa, giống như bàn tay hôm ấy của Chung Ly, mặc dù rất muốn được nắm lấy lần cuối nhưng lại thể chạm vào. Mọi chuyện thể do mình làm chủ.

      Chu Tô chậm rãi ngồi dậy đối mặt với Lưu Yến Linh : "Những thứ nên thấy tớ cũng thấy, tớ muốn mình ở đây lúc, dù sao ngày mai tớ cũng rồi. Cậu để tớ mình nhé."

      "Cậu còn muốn ư? Chu Tô cậu đừng như vậy, còn có ai có thể cậu giống như Chung Ly?" Lưu Yến Linh kéo tay Chu Tô than thở.

      Chu Tô lắc đầu: "Yến Linh, cám ơn cậu nhưng cậu tôn trọng lựa chọn của tớ được ?"

      Lưu Yến Linh nhắm mắt lại, giống như cố gắng kiềm chế và thấu hiểu, rất lâu sau đó mới chậm rãi gật đầu.

      Sau khi Lưu Yến Linh , Chu Tô nhìn lên trần nhà, trong lòng từng chút từng chút chút được lấp đầy.

      Ngồi trước cửa sổ khổng lồ bằng thủy tinh, Chu Tô nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thụ ấm áp ở mỗi tấc đất mỗi đồ vật nơi này mang lại.

      Chung Ly, biết ? Em rồi, càng ngày càng điên cuồng hơn. Từ khi quyết định quay về từ Nhật Bản em nghĩ tới chuyện như vậy, chỉ là muốn quay về bên cạnh . năm, thế nhưng chỉ trong vòng gần năm em lại trầm luân thành cái dạng gì rồi, đến nỗi thể tự kiềm chế.

      uổng phí chuyện mình quyết định trở lại, quay trở lại là muốn tìm hạnh phúc, có gì có thể so với niềm hạnh phúc tại rồi.

      thằng ngốc, vì cái gì mà làm nhưng ra. Làm nhiều việc vì em như vậy nhưng chịu lời. Em vẫn luôn cho rằng người đàn ông vô tình nhưng xem, lại chỉ là cậu trai lãng mạn đáng .

      Nhưng em lại , cậu trai lãng mạn đáng kia.

      Mặt trời chậm rãi mọc lên, tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên thấu qua tấm kính thủy tinh. Những tấm kính này hấp thụ ánh mặt trời rất tốt nên quanh thân Chu Tô giống như dát vàng.

      Chu Tô mỉm cười, nhắm mắt lại, giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống.

      Chung Ly, có thấy ? Em được đến Thiên đường.
      Last edited: 4/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27.1:

      Trời sáng hẳn, Chu Tô dùng tay xoa xoa những giọt nước mắt mặt, chậm rãi đứng lên.

      Trời cũng sáng, đến lúc phải tỉnh mộng và lời tạm biệt thôi.

      Ngồi trong xe của Phương Đại Đồng, đầu tựa hẳn lên ghế, đưa mắt nhìn vô hồn vào những cảnh vật vút qua vùn vụt ngoài cửa kính xe, đáy lòng Chu Tô trống rỗng.

      Phương Đại Đồng nhìn thấy vẻ mặt sa sút của Chu Tô nên vươn tay nắm lấy tay : " phải suy nghĩ gì nhiều đâu, mọi chuyện bên kia sắp xếp xong xuôi."

      Chu Tô hơi mơ hồ quay đầu lại mấy chữ: "Ừ, cám ơn." Tiếp sau đó lại quay đầu nhìn ra phía cửa kính xe, gì nữa.

      Phương Đại Đồng muốn gì đó nhưng lại thôi, cũng xoay đầu nhìn ra ngoài, cứ để ấy nhìn kỹ, lần này rời đoán chừng được nhìn thêm lần nữa.

      Ở phòng chờ, Chu Tô tay cầm ly trà yến mạch ấm mà Phương Đại Đồng mua vân vê miệng cốc nhưng đầu óc lại giống như bay về cõi mộng.

      "Nghĩ gì thế?" Phương Đại Đồng vẫy vẫy tay trước mặt Chu Tô.

      Giật mình hoàn hồn, Chu Tô lắc đầu: " có."

      Giơ tay lên xem đồng hồ, Chu Tô hỏi: "Bao lâu nữa chúng ta lên máy bay?"

      "Chừng 20 phút nữa, cứ ở đây nghỉ ngơi chút, khí nơi này tốt cho sức khỏe của em hơn là máy bay."

      Chu Tô dùng tay vân vê những đường lượn sóng ly yến mạch, sau đó nhấp ngụm, : "Lúc này chắc là Chung Ly và Tần Nhiễm Phong bắt đầu chuẩn bị khai tiệc."

      Phương Đại Đồng chớp mắt, ngừng chút mới : " đến mười tiếng đồng hồ là chúng ta có thể đến Pháp, chờ thu xếp ổn thỏa, đón mẹ em qua luôn."

      Đối với chuyện Phương Đại Đồng mất tự nhiên sang chuyện khác, Chu Tô có ý phản đối cũng gì mà chỉ ngồi yên lặng chờ đợi, chờ máy bay mang khỏi nơi đau thương này.

      "Có lẽ máy bay cất cánh trong vòng mười phút nữa thôi nên chúng ta lên máy bay ." Phương Đại Đồng tay xách va ly hành lý tay cầm tay Chu Tô, đỡ đứng dậy.

      Chu Tô theo bản năng gật đầu, lững thững theo Phương Đại Đồng về phía cửa vào. tới quầy kiểm soát vé, Chu Tô nhịn được quay đầu lại, trái tim trĩu nặng, giống như bị treo vào hàng nghìn tảng đá, cổ họng khô khốc đến nỗi dù nuốt ngụm nước bọt cũng đau đớn.

      Nhưng mà nhất quyết khóc nữa, hôm qua lời từ biệt với tất cả rồi.

      Tạm biệt, mảnh đất nơi tôi sinh ra và lớn lên, tạm biệt những người tôi thương. tất cả mọi người.

      "Được rồi, vào ." Phương Đại Đồng kéo tay Chu Tô.

      Quay đầu nhìn lại phía sau nữa, Chu Tô xốc chiếc túi bên người lên, nhấc chân.

      "Chu Tô! Chu Tô, em thể , em trở lại cho !"

      Chu Tô rơi vào trạng thái thất thần mấy giây, sau đó cúi đầu cười khổ, bây giờ còn sinh ra ảo giác nữa chứ.

      "Chu Tô, nghe như có giọng Chung Ly phải ?" Phương Đại Đồng dừng bước hỏi Chu Tô.

      phải là ảo giác, đến Phương Đại Đồng cũng nghe nên là Chung Ly, nhất định là Chung Ly!

      Chu Tô thả phịch chiếc túi xách trong tay xuống đất, xoay người nhìn chằm chằm vào đám đông.

      Chung Ly dùng hết sức lực chạy về hướng này, đầu đầy mồ hôi, vốn mặc thân tây trang rất trang trọng nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng chỉ hình dung đến hai chữ thảm hại.

      ràng là chạy tới từ nơi tổ chức lễ đính hôn.

      Hung hăng tháo chiếc nơ cổ áo, nhao nhác nhìn vào đám đông vô định ngừng hét lớn: "Chu Tô! Chu Tô! Em mau ra đây, chưa đồng ý, làm sao em có thể quay lưng như vậy?"

      Chu Tô dùng hết sức lực bịt miệng mình lại, đầu cũng dám ngẩng lên, chỉ sợ trong phút chốc òa khóc gọi tên Chung Ly.

      Phương Đại Đồng nhìn chăm chú vào người đàn ông đứng lẫn giữa đám đông, ngừng gào thét kia, chợt nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Chung Ly, bộ dạng ta lúc đó rất tuấn khôi ngô, phong thái tự tin đầy mình, ra tình thực có thể giết chết người.

      Phương Đại Đồng đẩy Chu Tô: " lời tạm biệt ư?"

      Toàn thân Chu Tô phát run, gắt gao lôi kéo ống tay áo của Phương Đại Đồng : "Phương Đại Đồng, tôi sợ mình nhịn được."

      "Em có thể, bởi vì em là Chu Tô."

      Chu Tô nhìn Phương Đại Đồng cách nghi ngờ.

      "Trong lòng , Chu Tô chân chính hành động theo hai cách, là có chết cũng muốn chết trong lồng ngực của chồng mình, nếu ra được những lời cay độc nhất để người kia chết tâm mà phải chạy trốn câu như vậy."

      Chu Tô quay đầu nhìn Chung Ly dường như phát điên, cả khuôn mặt đỏ bừng, tất cả giáo dưỡng cũng như thể diện ném tất cả qua bên, giờ giống như người bị rớt vào đầm lấy cọng rơm cứu mạng.

      Gật đầu, Chu Tô đem hành lý cho Phương Đại Đồng: " chờ tôi chút."

      Phương Đại Đồng thoải mái cười tiếng, gật đầu.

      Chu Tô mỉm cười hắng giọng kêu: "Chung Ly, em ở đây!"

      Phương Đại Đồng kéo hai va ly hành lý chậm rãi tới phòng chờ, nghĩ thầm trị an ở nơi này kém, ồn ào như thế mà chả có ai quan tâm, quay đầu lại nhìn Chu Tô chút nghĩ, có lẽ lại phải giao ấy lại cho người đàn ông kia rồi.

      Chung Ly nghe giọng Chu Tô thất thần mất mấy giây nhưng rất nhanh lại nở nụ cười vui vẻ nhìn về phía Chu Tô.

      Sợi dây thắt chặt trái tim Chung Ly trong phút chốc được tháo gỡ, vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy người phụ nữ mình , muốn, muốn, cứ như vậy mà nhét vào túi mình.

      Chu Tô hơi khó thở, cố đẩy tay Chung Ly: "Lỏng tay chút, em thở nổi."

      Chung Ly mừng rỡ kéo tay Chu Tô, vui mừng : "Cũng may, may mà em , em ."

      Chu Tô lúng túng cười cười, cúi đầu nghĩ, như thế này quả giống Chung Ly thường ngày chút nào cả.

      "Đáng lẽ giờ này nên ở đây." Chu Tô ngẩng đầu nhìn Chung Ly, bình tĩnh .

      Nụ cười của Chung Ly hơi cứng lại, nhìn thẳng vào mắt Chu Tô : " muốn ở đây ở đây thôi." Lời của giống như đứa bé giận dỗi.

      "Còn mấy phút nữa là em phải lên máy bay rồi, có chuyện gì mau còn nếu có chuyện gì em đây."

      Vẻ mặt Chung Ly tối sầm, giọng : " chuyện muốn với em."

      Chu Tô nhìn xung quanh, chỉ vào hàng ghế chờ sát cửa kính : "Đến chỗ đó ngồi chuyện."

      Hai người chậm rãi ngồi xuống, Chung Ly vẫn mực nắm tay Chu Tô buông từ lúc nãy đến giờ.

      Mấy lần Chu Tô cố gắng rút tay ra nhưng thành nên cũng mặc kệ, mặc ấy muốn làm gì làm: "Có chuyện gì mau , em còn phải lên máy bay."

      "Chu Tô…" dáng vẻ Chung Ly thực rất chật vật: "Hôm nay có bao nhiêu người lời chúc mừng này nọ nhưng trong lòng lại vui vẻ nổi, muốn nghe những lời chúc phúc như vậy."

      "Cho nên chạy tới đây? Chung Ly, tại sao lại hành xử như vậy? Cứ như trẻ con ấy." Chu Tô thừa lúc Chung Ly thất thần vội rút tay mình về.

      "Nhất định phải sao? Chu Tô, rốt cuộc em vẫn quyết định sao?"

      Chu Tô nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai nhưng tràn đầy đơn chán chường của Chung Ly, trong lòng tràn đầy xót xa.
      Last edited: 4/2/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27.2:

      " cái gì cũng vứt bỏ, tự tôn, danh dự của gia đình chạy tới đây để cầu xin em đừng , em thể vì đáng thương mà được ư?" Chung Ly cúi đầu, ngồi lặng lẽ, thân thể cao lớn trong nháy mắt co lại, giống như chiếc bóng lặng lẽ.

      Thỉnh cầu? Đừng ? Lời như thế là lời của Chung Ly từ là con cưng của trời, cao cao tại thượng ra ư? Người đàn ông này luôn nhìn đời bằng nửa con mắt, đến nỗi có thời gian còn nghĩ ra cũng xem thường , chẳng qua là vợ hợp pháp của nên đối xử tốt với hơn chút bởi vì loại trách nhiệm ấy thể chối từ.

      "Con người của từ trước đến nay vẫn luôn sĩ diện, em cũng biết đấy đàn ông luôn là kiểu trọng sĩ diện. Trước kia đứa bé kia là ranh giới cuối cùng của . . ."

      Chung Ly dừng chút, bị ảnh hưởng bởi câu lạnh nhạt của Chu Tô vẫn tiếp tục : " muốn chuyện lòng với em lần, ra đối với chuyện của em, có gì là ranh giới cuối cùng nữa."

      Chu Tô dừng hành động vẽ vòng tròn lên mặt đồng hồ lại, cả người cứng đờ, trái tim giống như bị ai đó bóp nghẹt, rốt cuộc cái gì đây, đến tột cùng có biết mình cái gì hay ?

      "Vì em nên ranh giới cuối cùng sớm bị ném xuống Thái Bình Dương rồi, Chu Tô, chỉ cần em vẫn ở đây bên cái gì cũng quản nữa. Đứa bé sao cả, em thích đây đó, thường xuyên ở bên cạnh cũng sao. Nếu như em cảm thấy con cái là gánh nặng, chúng ta có thể cần sinh con, vấn đề cha mẹ hai bên thuyết phục và giải quyết."

      "Làm cách nào để thuyết phục và giải quyết?" Chu Tô nhìn Chung Ly: " định như thế nào, chúng ta muốn có con nên sinh con?"

      "Cái này em phải bận tâm. Em thích tự do, cho em tự do đây đó, gây bất cứ áp lực nào cho em. Trước kia là do ích kỷ, luôn nghĩ cách trói buộc em, luôn muốn em kề cạnh, về sau em đảm bảo như vậy nữa. Em là người phụ nữ của tự do, biết nên chỉ cần lúc nào em mệt mỏi quay về bên . Chỉ cần như vậy thôi, Chu Tô, có thể mà phải ?" vẫn là cúi đầu, thậm chí có ngẩng đầu nhìn nàng.

      Trái tim Chu Tô chết lặng, giọng cũng nghẹn lại, cổ họng giống như bị ai thít chặt: "Nhưng em người khác? Nếu như vậy, Chung Ly, những việc làm cũng chỉ phí công vô ích."

      Chung Ly mở to mắt, nhìn đăm đăm, mím môi tiếng nào, cứ nhìn Chu Tô chằm chằm như vậy.

      Chu Tô biết điều cấm kỵ của Chung Ly là gì. biết, có thể ra những lời khiến tuyệt vọng.

      Cuối cùng, Chung Ly thở dài hơi, nhàng : "Là vậy đấy. Nhưng cố gắng, làm bất cứ điều gì. Chu Tô, em người khác cũng được, có thể lúc này thôi, ai được chuyện sau này. Có lẽ ngày nào đó em lại , làm mọi chuyện để em lại ."

      Chu Tô cúi đầu nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình, có lẽ rất khó khăn để Chung Ly ra những lời này, đối với , ra buông bỏ tất cả kiêu ngạo và lòng tự tôn của mình. Chu Tô cảm thấy ngốc, là kẻ ngu ngốc nhất gặp từ trước tới nay.

      Chu Tô trầm mặc, cúi đầu trầm mặc, thêm gì nữa. Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.

      "Chu Tô, em xem, máy bay cất cánh rồi." Chung Ly kéo tay Chu Tô, ngẩng đầu nhìn chiếc máy bay chậm rãi cất cánh ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi cong lên.

      Chu Tô cũng nhìn ra cửa sổ, mở miệng: "Còn có chuyến bay tiếp theo mà."

      Đây chính là câu trả lời của , bỏ tất cả những thứ tưởng chừng như quan trọng nhất cuộc đời của người đàn ông, lòng tự tôn, kiêu hãnh nhưng vẫn thể níu kéo . Cuối cùng vẫn mất .

      còn cách nào khác, dù làm mọi thứ nhưng Chu Tô vẫn nhất quyết ra .
      Chu Tô còn muốn gì đó, lại nhìn thấy Chung Ly nắm chặt hai tay, ôm đầu, đôi vai run rẩy, càng ngày càng run rẩy dữ dội. Chu Tô biết, cuối cùng Chung Ly cũng khóc.

      Từng tiếng nức nở trầm thấp của Chung Ly lọt vào tai Chu Tô, chợt nhớ đến Chung Ly nghênh ngang thời niên thiếu, Chung Ly bá khí bức người lúc mới cưới.

      Đây là lần thứ hai Chu Tô thấy Chung Ly khóc, lần đầu tiên là lúc biết đứa bé trong bụng Chu Tô còn, đây là lần thứ hai, rốt cuộc Chu Tô cũng hiểu, thực rất , sâu đậm.

      Chu Tô lời nào. Chung Ly cúi đầu giống như đứa bé, mặc cho nước mắt tuôn rơi.

      Mãi lúc lâu sau, Chu Tô lau nước mắt, kéo Chung Ly vào lồng ngực mình, cẩn thận vuốt ve mái tóc của . Mái tóc của Chung Ly rất đẹp, mặc dù là tóc đàn ông nhưng lại rất mềm mượt, vuốt rất thoải mái, nhưng đây là lần đầu tiên Chu Tô nghiêm túc vuốt mái tóc .

      Chung Ly tựa vào lồng ngực Chu Tô, sau đó hai tay ôm lấy eo , cả người run rẩy, thèm để ý đến hình tượng nữa mà khóc lớn.

      Chu Tô vẫn vuốt ve tóc : "Chung Ly, rồi ngày hiểu, hiểu được lựa chọn hôm nay của em đối với là kết cục tốt nhất. Em vẫn luôn mong muốn, có ngày, có con trai con kề cận, nằm bên cạnh mỗi tối, là người vợ hiền thục đảm . Cả nhà quay quần trong phòng khách hoặc phòng bếp, cùng nhau uống trà hay ăn hoa quả, trò chuyện vui vẻ về cuộc sống. Khi đó hiểu tất cả tất cả cũng chỉ là quá khứ, tình cảm của đối với em chẳng qua cũng chỉ là đoạn nhạc đệm trong bản nhạc cuộc đời , có thể vui có thể buồn nhưng tất cả cũng là quá khứ. Khi đó… " Chu Tô nghẹn ngào: "Khi đó nhớ lại, em cũng chỉ là cố nhân lướt qua đời mà thôi nhưng ra em vẫn hi vọng đừng quên em. Thỉnh thoảng, những lúc vui buồn của cuộc sống, vẫn nhớ tới người phụ nữ mang tên Chu Tô." Có người phụ nữ tên gọi Chu Tô, người phụ nữ lòng . Nhưng mà, câu cuối cùng này thể ra.

      Đẩy Chung Ly ra, Chu Tô đứng dậy, khẽ cắn răng, quay đầu cố gắng nở nụ cười: "Như vậy nhé. Em phải rồi. Trở về thôi, Chung Ly, em muốn tìm hạnh phúc của chính mình, cũng quay lại tìm hạnh phúc riêng của ."

      "Bỏ lại , em hạnh phúc sao?" Chung Ly nghẹn ngào , khiến Chu Tô dừng bước, nhưng quay đầu lại. Chung Ly lại tiếp: "Chu Tô, nguyền rủa em, nguyền rủa em sống mà có được hạnh phúc, kiếp này mãi mãi hạnh phúc…” Giọng rất nhàng nhưng lại nặng nề đè lên trái tim Chu Tô.

      ngẩng đầu, tiếp tục bước về phía phòng chờ, từng bước từng bước
      quay đầu lại, nhìn Chung Ly lấy lần…Thầm nghĩ Chung Ly đúng thôi, suốt quãng thời gian ngắn ngủi còn lại cõi đời này Chu Tô sống trong dằn vặt đau khổ.

      Phương Đại Đồng nhìn Chu Tô bước từng bước tới, trợn tròn mắt hỏi: "Em…Em…Tại sao em lại xuất ở đây?"

      Chu Tô thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch, nhận lấy hành lý trong tay Phương Đại Đồng : "Có phải mua lại vé máy bay khác ?"

      Phương Đại Đồng nuốt nước miếng, nhìn Chu Tô từ xuống dưới, cau mày hắng giọng : "Choáng nha, Chu Tô, em có biết lần đào hôn này của Chung Ly gây hậu quả nghiêm trọng như thế nào ? Lâm Tĩnh Viễn có thể bỏ qua cho ta dễ dàng ư? Gia thế hai người đều là những người có máu mặt, tại toàn bộ đất Bắc Kinh này đều nhìn vào lễ đính hôn kia như trò hề, em có biết ta phải hạ bao nhiêu quyết tâm mới có thể tới đây ? Em tự coi mình là Thánh mẫu ư? Tốt bụng thành toàn cho bọn họ? Chu Tô, em bị ông trời trừng phạt thôi!"

      "Đủ rồi!" Chu Tô hung hăng ném hành lý trong tay mình xuống đất, hung hăng đẩy Phương Đại Đồng cái mạnh, Chu Tô thể nhẫn nhịn nữa: "Tôi độc ác, tôi biết tôi độc ác, bây giờ cả thế giới này đều nguyền rủa tôi, họ đều tôi độc ác. Chung Ly giống như móc cả trái tim trao cho tôi nhưng mà tôi lại tâm giẫm lên trái tim ấy. Nhưng mà, Phương Đại Đồng!" Chu Tô hét lên: "Càng như vậy, tôi lại càng thể ích kỷ ở lại bên cạnh ấy!"

      "Tại sao thể, có thể sống ngày ngày nữa cũng bên cạnh nhau, tại sao em lại suy nghĩ nhiều như vậy, quý trọng từng giây từng phút bên cạnh nhau tốt sao?" Phương Đại Đồng cũng to tiếng.

      "Sau đó sao?" Hai mắt Chu Tô rưng rưng: " ấy ở bên cạnh tôi cho đến lúc tôi chết? Bắt ấy trơ mắt nhìn tôi chết? Sau khi tôi chết, còn lại mình Chung Ly cõi đời này? nghĩ ấy như thế nào? Phương Đại Đồng, những thứ này tôi dám nghĩ, tôi muốn làm thế này nhưng tôi bắt buộc phải làm khác. Ai có thể tôi nên làm thế nào, tôi chỉ tận dụng hết khả năng để làm cho ấy sống vui vẻ chút. Tôi muốn cho dù tôi có chết , ấy vẫn vui vẻ sống tiếp, có gia đình riêng, có vợ đẹp con ngoan rồi mới biết rằng tôi rời khỏi thế gian này. Lúc ấy Chung Ly cũng dễ dàng chấp nhận mọi chuyện mà tiếp tục cuộc sống bởi vì ấy nỡ bỏ rơi gia đình mình. Có thể ấy đến trước mộ tôi thăm tôi chút, có ăn năn hối hận nhưng sau đó quay trở về tiếp tục cuộc sống của mình, có phải hay , Phương Đại Đồng?" Chu Tô xong, ngồi bệt xuống đất, bắt đầu nức nở.

      Phương Đại Đồng sững sờ nhìn Chu Tô, lau nước mắt nơi khóe mắt. Tiến lên, ngồi xổm xuống vuốt ve khuôn mặt Chu Tô : "Chu Tô, em và ta đều là những người cực kỳ cố chấp."

      Chu Tô ôm Phương Đại Đồng gào khóc, nước mắt ngừng rơi, ngồi lên máy bay vẫn ngừng khóc, đến lúc máy bay bay qua Thái Bình Dương cũng ngừng khóc.

      Phương Đại Đồng : "Chu Tô, mực nước của Thái Bình Dương cũng tăng lên rồi. Em xem, là do nước mắt của em đấy."

      Chu Tô ngẩng đầu nhìn ta : " Phương Đại Đồng, nước biển Thái Bình Dương mỗi năm đều tăng lên là do nước mắt ly biệt của những người nhau."

      Ngày mùng tháng năm 2000, cả nước vui mừng đón năm mới. Chu Tô lên máy bay rời khỏi Bắc Kinh, đến Pháp.
      Last edited: 4/2/16
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28:

      Chung Ly quyết định đính hôn với Tần Nhiễm Phong bởi vì quá mệt mỏi, cứ mãi theo đuổi trong vô vọng như vậy, Chung Ly quả có sức lực tiếp tục nữa, hãy để ấy thôi.

      Nhưng mà trong lễ đính hôn, nhìn bao nhiêu khách mời qua lại, giống hệt khung cảnh đám cưới mình và Chu Tô năm đó, trái tim giống như bị tảng đá lớn đè nặng, cảm giác trống trải dần lan tỏa. Chung Ly hiểu tại sao mình lại phải vui vẻ tiếp đón những người kia, trong lòng rất vui tại sao lại cứ phải chịu đựng những nghi thức xã giao sáo rỗng này. Trong lòng tự nhủ với chính mình, phải buông bỏ thôi nhưng bây giờ lại nghĩ mình cứ trơ mắt nhìn ấy như vậy mà được sao? Nghĩ như vậy nên mặc kệ mẹ hết lời can ngăn vẫn rời khỏi lễ đường, chạy thẳng tới sân bay.

      Những người quen biết Chung gia đều bảo, Chung Ly lần này làm việc đúng là quá liều lĩnh rồi, ngay cả con của Bí thư Lâm cũng dám bỏ, còn là bỏ ngay trước giờ đính hôn.

      Mẹ mỗi ngày đều càu nhàu ngừng, nội dung có gì mới lạ, chỉ nhắc nhắc lại là con làm như vậy là được, có lỗi với Nhiễm Phong, nếu như con bé mực tốt cho con trước mặt ba nó đoán chừng giờ này con còn cách nào yên ổn đất Bắc Kinh này nữa rồi…

      Quá mệt mỏi nên muốn sống ở nhà ba mẹ nữa, Chung Ly quyết định chuyển về ngôi nhà và Chu Tô từng sống. Tan tầm về nhà, có việc gì làm cũng chỉ ngồi ngẩn người hoặc ngồi ngoài ban công hút thuốc lá, trải qua nhiều chuyện như vậy, cảm giác vui vẻ hạnh phúc đối với Chung Ly thực rất xa xỉ. Chung Ly hơi có ý trốn tránh Tần Nhiễm Phong, cũng trốn tránh luôn những người quen biết đơn giản chỉ vì muốn đầu óc mình thảnh thơi chút, con đường tương lai, thể suy nghĩ tính toán bất cứ điều gì nữa bởi vì tương lai mà từng mơ tưởng, từng chút từng chút đều có tham dự của người phụ nữ đó, nhưng bây giờ ấy rồi, thể suy nghĩ gì nữa.

      Nhìn sàn nhà bị phủ kín bởi lớp bụi, Chung Ly bất đắc dĩ lắc đầu, dù sao cũng rảnh rỗi có việc gì làm, nên dọn dẹp chút thôi.

      "Chung Ly, với rất nhiều lần, khăn chưa giặt sạch đừng lau lên cửa kính, như thế để lại vệt nước bẩn."

      Chung Ly đột nhiên quay đầu lại, có ai, nhưng mà giọng quen thuộc đó vẫn mãi quanh quẩn trong tâm trí .

      "Chung Ly, chỗ kia lau chưa kỹ kìa."

      "Chung Ly, em khát… bóc cho em quả cam, thuận tiện đem thịt bò khô trong ngăn kéo đem tới đây!"

      Sau đó ngay cả chính Chung Ly cũng biết là hay giả.

      "Ừ, đợi chút." Chung Ly buông khăn lau trong tay xuống, đến phòng bếp rửa tay, lấy ra mấy quả cam, nghiêm túc bóc vỏ tách múi từng quả, lại mở ngăn kéo lấy thịt bò khô, đặt trong chiếc mâm bưng lên.

      tới trước TV còn tiện tay lấy thêm ly hồng trà, đặt lên mâm đựng trái cây.
      Đặt xuống bàn sau đó nhìn về phía sô pha trống mỉm cười : "Em ngoan ngoãn chút, chớ ăn quá nhiều, nếu bữa trưa lại ăn được mấy."

      xong thản nhiên xoay người tiếp tục lau cửa kính, sau đó là đến đồ đạc trong nhà.

      Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, Chung Ly lại tiếp tục nhìn về phía sô pha : "Chu Tô, trưa nay em muốn ăn gì?"

      "Chu Tô, thể được. Tôm cay rất nóng, dạ dày em vốn tốt, buổi sáng ăn nhiều bò khô như vậy bây giờ lại đòi ăn tôm cay, tốt."

      "Hả? Món Nhật? Vậy cũng được. Chu Tô à, làm cơm sườn kho nhé, cứ ăn cơm bình thường , gọi suất cơm có thịt có canh."

      Chung Ly đứng dậy đến phòng tắm rửa tay, sau đó bắt đầu gọi điện thoại: "Cho hỏi nhà hàng Thực Khách ? Tôi đặt hai phần cơm sườn kho, ừm, thêm phần cháo, cháo nhất định phải nóng, dạ dày của vợ tôi thực tốt. Đúng vậy, địa chỉ là . . ."

      Lẳng lặng dọn cơm, Chung Ly ngồi đầu chiếc bàn ăn chuyên tâm ăn cơm. Đầu kia của chiếc bàn bày phần ăn giống y như vậy cùng với bát cháo nóng hổi.

      Sau khi cơm nước xong, Chung Ly đứng dậy nhìn phía đối diện sửng sốt trong chốc lát, sau đó dọn sạch phần ăn chưa từng được chạm qua : "Chu Tô, em cứ ra ghế sa lon chờ , dọn dẹp xong ra xem ti vi cùng em."

      buổi chiều, Chung Ly lẳng lặng ngồi ở ghế sa lon xem mấy bộ phim tình cảm Hàn Quốc, thỉnh thoảng quay đầu sang chuyện với chiếc gối ôm bên cạnh: "Chu Tô, em đúng là dung tục đấy, cả buổi chiều chỉ ngồi xem mấy thằng oắt miệng còn hôi sữa kia, còn bằng xem ."

      Buổi tối, trước khi ngủ, giống như thường ngày, Chung Ly cũng vào thư phòng, sau đó, ngồi ở ghế, dùng hai tay che mắt rơi lệ, biết tất cả đều là giả, có Chu Tô, có, tất cả đều là do mình tưởng tượng ra mà thôi.

      Nhưng sáng sớm ngày thứ hai rời giường, Chung Ly vẫn quay đầu về phía chiếc gối của Chu Tô, mấy câu thân mật, dặn dò giống như “Đêm qua em ngủ ngon ?” “Nhớ ăn sáng rồi mới làm nhé.”

      Vì vậy cuộc sống của Chung Ly mỗi ngày đều tràn đầy nụ cười, rất hạnh phúc, tối thiểu là giống như rất hạnh phúc.

      Cho đến có ngày, lúc Chung Ly quét dọn bỗng phát ra mảnh vỡ của món đồ chơi trẻ con. Đó là mảnh vỡ do ném vỡ đồ khi nghe tin đứa bé còn.

      Chung Ly giơ mảnh vỡ đó ra nhìn rất lâu sau đó bắt đầu rơi lệ, bởi vì đứa bé chưa được sinh ra của vợ chồng họ, cũng vì tình chết yếu của họ.

      Tất cả tất cả mọi việc bắt đầu từ cái ngày định mệnh đó, lúc đó cuộc sống vợ chồng của họ vốn rất tốt. Chung Ly ngồi bệt sàn nhà, nhìn căn phòng trống, nhắm mắt lại nhưng thể nghe thấy giọng của Chu Tô , Chung Ly lắc đầu, tiếp tục lắng tai nghe ngóng nhưng vẫn thể nghe thấy bất cứ thanh gì.

      Chu Tô rồi, rồi. Chung Ly có thể lừa gạt mình trong lúc nhất thời, nhưng lừa được cả đời.

      Cúi đầu nhìn mảnh đồ chơi trong tay, Chung Ly bừng tỉnh, biết mình phải làm gì rồi.

      Trưa hôm ấy, Chung Ly lái xe tới nhà ba mẹ. Lúc ấy, ba Chung Ly nghỉ ngơi trong phòng.

      Chung Ly nhàng bước vào phòng của ba mẹ, lặng lẽ ngồi xuống ghế, nhìn mái đầu nhuốm màu bạc của ba mình.

      "Ba, ba từng nếu như con có năng lực khiến Chu Tô vui vẻ hạnh phúc nên quay đầu lại, nhìn về người phụ nữ thực lòng thương mình như Tần Nhiễm Phong."

      Chung Ly vén chăn cho ba mình lại tiếp tục : "Nhưng mà, vào khoảnh khắc chìm vào bóng hình Chu Tô biết là thể quay đầu được rồi. Mặc kệ ấy cái gì, làm cái gì, con cũng thể rời mắt khỏi ấy. Cho nên, cuối cùng con cũng quyết định..."

      Chung Ly lặng lẽ đứng nhìn ba mình nằm ngủ cách yên ổn, nghẹn ngào: "Ba, mặc kệ ba có hiểu hay , xin hãy cho con ích kỷ lần có được hay . xin lỗi…. xin lỗi ba."

      Thời gian dường như ngưng đọng, cả gian phòng yên ắng đến nỗi thể nghe được bất kỳ thanh gì.

      "Ba hiểu…Ba hiểu mà..." Từ trong đôi mắt nhắm nghiền của ba Chung Ly, từng giọt lệ thi nhau tuôn trào, thanh khàn khàn nhưng lại ràng: "Con trai à. Ba hiểu mà."

      Chung Ly kinh ngạc mở to mắt nhìn ba mình, lúc sau mới giọng : "Cảm ơn, cảm ơn ba. Thay con chăm sóc mẹ tốt."

      Chung Mục Chi vẫn mở mắt nhưng nước mắt vẫn chảy ra từ khóe mắt nhắm chặt của ông, gật đầu thở dài : " , ... Con trai, . phải lời xin lỗi, con dũng cảm hơn ba nhiều. …Ba muốn ngủ trưa rồi."

      Chung Ly lại gần, nắm chặt tay ba mình cái sau đó nhàng bỏ ra, chậm rãi đứng dậy ra phía cửa.

      Chung Ly ra cách nào tưởng tượng, lúc đó người cha gì của mình phải hạ bao nhiêu quyết tâm mới cầu xin ở lại, cũng thể nhìn thấy cảnh ông quay người, lặng lẽ dùng bàn tay đầy nếp nhăn của mình lau những giọt nước mắt rơi mãi ngừng.

      Mới vừa bước chân ra khỏi gian phòng , Chung Ly thấy mẹ mình- bà Lưu Tú Cầm yên lặng đứng đó nhìn mình.

      Chung Ly bình tĩnh tiến đến bên cạnh bà, cất giọng khàn khàn: "Mẹ."

      Lưu Tú Cầm bởi vì tiếng gọi này của Chung Ly, nước mắt trong nháy mắt lăn xuống, vừa dùng tay lau nước mắt vừa : "Con muốn tìm nó?"

      "Dạ."

      Lưu Tú Cầm thở dài hơi, dùng giọng điệu giống như bình thường : "Cuối cùng chuyện này cũng xảy ra, cuối cùng vẫn phải xảy ra. Mẹ đề phòng mấy chục năm, ba con sao nhưng cuối cùng lại là con."

      Chung Ly khó hiểu hỏi: "Cái gì mà đề phòng vài chục năm?"

      Bà Lưu Tú Cầm cười khổ, lắc đầu: "Chung Ly, trong mắt con mẹ chỉ là người phụ nữ ham mê danh phận phu nhân Tham mưu trưởng Bắc Kinh, chỉ lo lắng giữ lấy danh phận đó mà có đầu óc suy nghĩ gì khác phải ?"

      Chung Ly kinh ngạc nhìn mẹ mình, đột nhiên cảm thấy xa lạ, hình ảnh của người mẹ trong tâm trí Chung Ly trong hơn ba mươi năm cuộc đời bỗng nhiên trở nên mơ hồ.

      tiếp: Lúc con mười mấy tuổi bị Chu Tô rơi từ nóc nhà xuống đè lên người mà bị thương như thế nào? Vừa đúng lúc qua đó nên xui xẻo bị đụng trúng? Ha ha, cũng may mà lúc đấy còn có cớ để giải thích cho hành động ngu ngốc của con, còn giả bộ hồ đồ bảo đứa bé này mấy ngày nay vận khí tốt nên còn thỉnh xin bùa trừ tà cho con. Nhưng mà Chung Ly à, tiểu xảo lúc đó của con làm sao qua được mắt mẹ? Mẹ sinh ra con, nuôi con lớn, làm sao biết con nghĩ gì, ánh mắt con hướng về ai?"

      Nhìn gương mặt đờ ra vì kinh ngạc của Chung Ly, bà Lưu tú Cầm vẫn rất thản nhiên: " ra , con thích con bé như thế, mẹ nào nhẫn tâm ngăn cản? Nhưng mà, làm sao con nhìn thấy trong lòng con bé kia căn bản có con? Con nó như thế, sớm muộn gì cũng rước lấy đau khổ. Chung Ly à, mẹ con theo người đàn ông mình vài chục năm, trái tim sớm tan nát, nào cam tâm để con rơi vào tình trạng như mẹ?"

      "Mẹ, mẹ biết ba?"

      "Làm sao có thể biết?" Bà bất đắc dĩ lắc đầu: "Người khác làm gì mẹ thèm quan tâm nhưng cha con và con chính là cuộc sống của mẹ, là tất cả những gì mẹ có. Từ lúc chấp nhận lấy ba con, sau đó có con mục tiêu sống của mẹ chỉ gói gọn trong mấy chữ đó là hai người sống hạnh phúc." xong, nhịn được mà khóc nấc lên.

      Chung Ly tiến lên ôm bà, vỗ nhè : "Mẹ, cực khổ cho mẹ rồi."

      Bà Chung được Chung Ly ôm vào lòng, thút thít : "Đúng vậy, ràng thấy mối quan hệ giữa bà ta và ba con có vấn đề nhưng vì cái nhà này, vì con, để con mất ba, mẹ mỗi ngày cắn răng nuốt đau đớn, còn giả bộ cái gì cũng biết, mẹ sợ hãi… Chung Ly, con và ba…Nếu như trong hai người xảy ra mệnh hệ gì mẹ làm sao có thể sống nổi."

      "Mẹ, xin lỗi, xin lỗi, là con quá ích kỷ."

      Mẹ Chung đẩy Chung Ly ra, hít hít mũi, lau nước mắt tiếp: "Mẹ cũng hiểu con tốn bao nhiêu tâm tư đem mẹ vào tròng cốt yếu là muốn lấy được Chu Tô, thấy con thích con bé như vậy, mẹ còn cách nào khác ngoài cách giơ cái mặt mo này đến thương lượng cùng người đàn bà kia? Chung Ly, con có hiểu , cuộc đời này, điều mẹ chán ghét nhất là gặp mặt bà ta. Nhưng vì con, muốn mẹ lên núi đao hay xuống biển lửa mẹ cũng từ chối. con cho rằng mẹ vì ham vinh hoa phú quý, ham quyền cao chức trọng của ba Nhiễm Phong mà cố ý gán ghép con bé với con ư? phải đâu Chung Ly à, là mẹ thấy con bé Nhiễm Phong thực lòng thương con. Con cứ cố sống cố chết bám lấy người phụ nữ mình. vất vả mới có người con, chấp nhận tất cả để được bên con nên mẹ mới như vậy. Chung Ly à, đời này mẹ có được nhiều thương từ người mình nên mới hy vọng con có thể có người thương mình nhiều bên cạnh. Nhìn con đau khổ vì con bé Chu Tô, lòng mẹ cũng đau như cắt, con là khúc ruột của mẹ, con đau đớn như thế nào mẹ cũng đau đớn như vậy thôi. Chung Ly à, con có hiểu cho nỗi lòng người mẹ này ?"

      Dòng nước mắt của bà Lưu Tú Cầm giống như muốn xô ngã Chung Ly.

      "Mẹ…" Chung Ly nỉ non gọi: "Mẹ nhiều như vậy là muốn con quên ấy ư?"
      "Chung Ly, con hiểu tấm lòng của người mẹ này. Toàn bộ những người làm cha làm mẹ thế giới này đều nhượng bộ trước con cái. Mặc kệ là đúng hay sai, chỉ cần là điều con cái muốn, bậc sinh thành làm sao nhẫn tâm ngăn cản. Mẹ hiểu , lần này nếu như ngăn cản con cả đời con cũng vui vẻ. Cho nên mẹ ngăn cản con nhưng mẹ chỉ có cầu."

      "Mẹ, ý mẹ là..."

      "Con nhất định phải trở lại, mặc kệ kết quả như thế nào, nhớ quay về." Bà Lưu Tú Cầm nắm chặt tay của con trai đặt ở ngực, lớn tiếng khóc: "Mặc kệ con bé đó có cần con nữa hay , con nhất định phải nhớ kỹ, nơi này có người ngày ngày mong nhớ con, mong con trở về, thời điểm người khác thương con, cần con vẫn còn có mẹ. Con nhất định phải trở lại, đừng mặc kệ ba mẹ mình ở đây, con chính là cuộc đời của mẹ. Chính vì vậy, cầu xin con, nhất định phải trở lại, cầu xin con hãy nhớ vẫn có người mẹ này ngày ngày mong ngóng con trở về!" Bà Chung xong lời cuối cùng giống như cạn kiệt hết sức lực, chỉ còn có thể nằm trong ngực con trai mình thút thít.

      Chung Ly ôm chặt mẹ mình, nhắm mắt mắt mặc cho nước mắt rơi, nặng nề gật đầu.

      Thời điểm sửa soạn hành lý, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Phương Đại Đồng từ bên kia gọi về. Chung Ly ngồi ở ghế sô pha lẳng lặng nghe Phương Đại Đồng chuyện, từ đầu đến cuối, câu nào. Sau khi cúp điện thoại, hề động đậy, chỉ là an tĩnh ngồi đó, trầm mặc, cho đến sáng . . .
      Last edited: 4/2/16
      tocdothuhut, Minh Anhtrangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :